Con gái tôi từ tương lai đến ở với tôi - Yuukirito trịnh

Thảo luận trong 'Nhật Ký' bắt đầu bởi Yuukirito Trịnh, 28 Tháng ba 2020.

  1. Yuukirito Trịnh Người thân của thần chết

    Bài viết:
    54
    Con gái tôi từ tương lai đến ở với tôi

    Tác giả:
    Yuukirito Trịnh

    Thể loại: Tình cảm gia đình, học đường, drama, romance, du hành thời gian

    * * *

    Nội dung: Một câu chuyện ngắn gồm những chương truyện ngắn về cuộc sống thường ngày của một người thanh niên trẻ được một cô gái trở về từ tương lai tự nhận làm con sống chung với cậu.

    Chúc mọi người một ngày vui vẻ.

    Đọc các câu chuyện khác của Yuu: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Yuukirito
     
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng tám 2020
  2. Yuukirito Trịnh Người thân của thần chết

    Bài viết:
    54
    Chương 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đồng hồ điểm sáu giờ sáng thì vang lên một hồi chuông kéo dài tách tách tè tè. Chuông của nó đã bị hỏng từ lâu rồi, nên giờ nó chỉ rung được nữa thôi.

    Nghe thấy tiếng chuông, phản xạ tự nhiên của tôi là với tay lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh giường của tôi để tắt nó đi. Nhưng tôi lại sờ được một cái gì đó mềm mềm. Tôi lại mò mẫm về hướng chiếc đồng hồ. Nửa tỉnh nửa mơ, tôi lại sờ thấy một cái gì đó là lạ, mỏng mỏng và tơ tơ, như tóc ai đó vậy.

    Tôi đã định mở mắt, nhưng vẫn quyết định cố nốt một lần nữa, dùng hết sức lăn người về phía đồng hồ vì tôi nghĩ mình chưa đủ tầm với. Thế nhưng cả người tôi lập tức cảm thấy một cảm giác đàn hồi rõ rệt, hơn nữa thứ tôi chạm vào mềm mại như một chiếc gối ôm hết sức ấm áp.

    Cái quái gì vậy, tôi mở mắt ra và đá tung chăn ra khỏi người. Hả?

    Một cô gái tóc trắng nằm bên cạnh tôi..

    Ai vậy? Ủa ai vậy? Từ khi nào? Với cả tại sao lại là giường của tôi? Tối qua mình có nhậu quá chén à? À đâu mình còn chưa đủ tuổi uống rượu?

    Cô gái tỉnh dậy và ngồi lên. Lấy tay dụi dụi mắt. Cô mặc một bộ quần áo màu xanh lục thẫm như ở trong quân đội vậy. Cô mở mắt ra và nhìn tôi với một vẻ mặt bình thản. Còn tôi thì cứ nhìn trân trân vào y phục của cô.

    "Đêm qua tôi chưa làm gì cô đúng không? Tôi chưa làm gì hết đúng không nào? Mà kể cả tôi có làm đi chăng nữa thì tôi cũng không nhớ gì hết cả đâu thế nên là.."

    Cô gái nở một nụ cười. Nụ cười đó, trong một khoảnh khắc, đã cướp mất trái tim của tôi. Một cảm giác buồn man mác khó tả dâng trào trong tim tôi. Như một cánh đồng xanh rờn, một cây liễu rủ bóng xuống hồ nước xanh, như một đóa hoa hướng dương buổi sớm, như tiếng chim hót sau cơn mưa rào. Một cảm giác mà từ lâu tôi đã quên mất..

    "Con xin tự giới thiệu, con là Dalvi, từ tương lai về đây sống với bố ạ."

    Não tôi cố gắng đánh vần từng chữ cô gái vừa nói, trong đầu vẫn còn vô vàn những bối rối.

    "Hả?"
     
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng tư 2020
  3. Yuukirito Trịnh Người thân của thần chết

    Bài viết:
    54
    Chương 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nếu một ngày tự nhiên có người đến trước mặt bạn và nói người đó là con bạn thì bạn sẽ cảm thấy như thế nào? Tự hào, phấn khích, hãnh diện, vui sướng? Đối với tôi thì trước hết là một sự nghi ngờ tràn ngập khắp tâm trí tôi và sau đó thì chỉ thấy sợ hãi thôi.

    "Tại sao bố lại im lặng cơ chứ?"

    Không phải không phải. Tại sao mình lại phải tin lời của một cô gái vắt mũi còn chưa sạch cơ chứ? À mà nhìn lại thì trông nó cũng lơn phết đấy chứ? Mười sáu hay mười bảy? Hay mười tám? Nếu không phải mười tám thì tôi vừa phạm một tội ác tày trời.

    "Bố trả lời gì đó đi chứ!"

    Trên hết, những gì mà nó nói có thể là lời bao biện cho lí do tại sao nó lại ở trên giường của mình. Bộ hôm qua mình về nhà quên không khóa cửa hay sao vậy?

    Toàn bộ căn phòng chỉ có một ánh sáng nhỏ len lỏi giữa hai chiếc mành rèm cửa sổ. Tốt nhất là tôi không nên để cho hàng xóm biết cho đến khi tôi thỏa thuận với cô gái này.

    "Tôi.. t.. tôi không tin những gì cô nói đâu. Bây giờ nghe này, cô sẽ rời khỏi đây và coi như chưa từng đến đây và nói chuyện với tôi, được không?"

    "Ể ể ể? Ủa tại sao vậy bố? Nhà của bố thì cũng là nhà của con thôi mà. Nếu bố đuổi con đi thì con biết đi đâu."

    Nếu tôi đuổi nó thì nó biết đi đâu? Đấy đâu phải là việc mà tôi phải quan tâm? Mà sao nó đùa dai thế nhỉ? À, hóa ra đây là cách mà những giới mại dâm thời nay đào mỏ đấy hả? Nghỉ đi! Tiền trả phòng trọ và tiền học phí cho đại học còn đang chất đầy lên đầu tôi.

    "Tóm lại là mời cô đi cho, đừng có mà làm rối tung cuộc đời của tôi lên."

    Cô bé không bằng lòng, phồng môi trợn má lên. Nó cầm lấy tay tôi và thuyết phục tôi.

    "Bố! Con là con của bố tới từ tương lai đó! Ít nhất trước khi đuổi một ai đó đi thì bố cũng phải nghe người ta phân trần một chút đã chứ. Với cả đấy là với người lạ, chứ con thì không cần đâu."

    "Cô đừng có đùa nữa, tôi đã đọc được cái mánh lới này trên mạng rồi. Các cô cứ ve vãn đàn ông độc thân, lừa tình người ta rồi rút cạn ví chứ gì. Xin lỗi cô, mời cô ra khỏi nhà cho tôi."

    Nói rồi tôi xuống giường kéo tay cô gái ra cửa. Nó cũng chống trả lại, kéo tôi ngược lại vào trong phòng. Nó vừa nói vừa thở hổn hển:

    "Thế chỉ cần con chứng minh được con là con bố là được chứ gì?"

    Chứng minh? Nó định chứng minh cái gì? Mà tôi thì không thể kiên nhẫn hơn được vì tôi sắp lỡ chuyến tàu điện mất rồi.

    "Cô đừng có dài dòng nữa!"

    "Làm gì có gái gọi nào mà lại mặc quân phục đâu cơ chứ." Nó bào chữa. "Cái tính nỏng nảy của bố đúng là trời sinh thật, bố phải cho con cơ hội để chứng minh chứ. Nghe xong rồi bố muốn đuổi hay làm gì con sau đó cũng được."

    Nghe cũng hợp lí, với lại nãy giờ giằng co với một cô gái cũng khiến tôi cảm thấy tội lỗi phần nào. Tôi thở dài và thả tay cô gái ra.

    "Làm gì là làm gì.. Chậc.. Thôi được rồi. Cô nói nhanh và luôn đi."
     
    Thiên hiTuệ Trân thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng ba 2020
  4. Yuukirito Trịnh Người thân của thần chết

    Bài viết:
    54
    Chương 3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô ấy đã ngồi trên giường tôi rung đùi được một lúc lâu rồi. Cứ định nói một cái gì đấy nhưng rồi lại rút lại. Còn tôi thì cứ đứng ở ngưỡng cửa ra vào, khoanh tay và nhìn cô bé với ánh mắt hình viên đạn.

    "Nhưng bố phải hứa là nếu con thuyết phục được thì bố phải hứa không được đuổi con đi nữa đấy."

    "Thì cô cứ chứng minh đi."

    Nhìn nó thì tôi nghĩ cô bé rơi vào khoảng mười sáu, mười bảy tuổi gì đó. Còn tôi thì đã là năm hai đại học rồi. Trong đầu tôi tự nhiên nảy ra một ý nghĩ kỳ lạ. Nhưng tôi ngay lập tức lùa nó ra khỏi đầu.

    "Để bắt đầu thì.." Nó bắt đầu đi lanh quanh phòng. "Con sẽ chỉ ra được chỗ dấu sách nóng của bố."

    Cái gì cơ?

    "Nó có thể ở đâu được nhỉ?" Giọng nói như thể giễu cợt tôi vậy.

    Lúc nó nói vậy thì tôi cũng có tật giật mình. Nhưng tôi tin là tôi đã cố gắng làm cho mặt không biểu cảm, tạo ra vẻ tự nhiên hết mức có thể.

    "Đừng có làm mất thời gian của nhau."

    "Thế nếu con tìm ra thì sao?" Nó lọ mọ xuống dưới gầm giường của tôi. Nhìn cái mặt láu cá của nó, tôi lại càng cảm thấy khó chịu hơn.

    Sau một hồi không tìm được cái gì, cô bé lại ngổm lên và tìm xung quanh giá sách của tôi. Còn tôi thì vẫn đứng khoanh tay chờ đợi, thỉnh thoảng lại nhìn chiếc đồng hồ báo thức.

    "Tại sao lại không thấy đâu được cơ chứ?" Nó than vãn sau một hồi lâu tìm kiếm xung quanh căn phòng trọ rộng chưa hai lăm mét vuông. "Bố có phải đàn ông không vậy?"

    Nếu chỉ tìm không thôi thì không sao. Nhưng cứ động tí lại đá xoáy thì..

    "Tôi là đàn ông thẳng trăm phần trăm nhé. Mà cái đấy cũng không quan trọng. Tóm lại là cô thừa nhận đi được chưa? Nếu không tôi báo cảnh sát đấy?"

    Trái với dự đoán của tôi, nó không hề nao núng. Trái lại, cô bé nhìn tôi với ánh mắt khác. Đôi mắt của sự tin tưởng chăng? Đúng là tôi cũng có một cảm giác kì lạ. Một cảm giác gần gũi đến mức lạ thường, rất khó nói.

    "Nếu thế con chuyển chiến thuật vậy? Con sẽ nói được món ăn mà bố thích, nếu mà đúng thì bố phải thừa nhận đấy."

    "Được, cô nói thử đi."

    "Để xem nào.. Để xem nào.. Bố thích ăn tất cả mọi thứ liên quan đến trứng: Trứng ốp, trứng rán, trứng cuộn, cơm chiên trứng, rồi trứng luộc nữa. Ngoài ra bố con đặc biệt thích món bạch tuộc viên chiên. Sau này mẹ làm cho bố suốt."

    Ủa? Cái gì vậy trời? Làm thế nào.. Kết quả nằm ngoài mong muốn của tôi. Trước đó tôi vẫn cứ nghĩ là nó đang vòng vo tam quốc để câu giờ. Nhưng dù không muốn thừa nhận, cô bé thực sự đã kể đúng hết món ăn yêu thích của tôi.

    "Trứng với bạch tuộc viên chiên là những món phổ biến, cô kể thế thì ai cũng có thể là đối tượng. Tôi không chấp nhận."

    "Ể ể ể.. Bố thất hứa. Con đã nói là nếu con kể đúng thì bố phải chấp nhận cơ mà." Nó nhõng nhẽo.

    "Tôi đã nói đồng ý bao giờ đâu. Tôi chỉ nói là tôi sẽ nghe cô nói thôi mà."

    "Không công bằng gì hết cả." Nó phụng phịu nhảy lên trên giường tôi và lăn đi lăn lại.

    "Thế việc cô đột nhiên xuất hiện ở đây có gọi là công bằng được không?"

    "Sao lại thế? Nếu một cô gái tự nhiên xuất hiện trong phòng một người đàn ông thì lẽ họ phải vui chứ? Con hỏi thật bố có phải đàn ông không vậy?"

    Tôi thực sự bực mình. Thậm chí giờ có chuẩn bị thì cũng không thể nào kịp cho chuyến tàu điện được.

    "Đã nói tôi là đàn ông thẳng rồi! Với lại cô đừng có mà gọi tôi bằng bố nữa!" Tôi lại gần nó và nắm lấy tay nó.

    "Khoan đã bố, bố cho con nốt một cơ hội nữa thôi." Nó nhìn tôi với một ánh mắt van xin.

    Hành động đó của cô bé lại một lần ữa khiến tôi cảm thấy không dễ chịu. Mặc dù nãy giờ tôi hành động như vậy, nhưng tôi không hề có ác cảm gì với nó cả. Trái lại tôi lại thực sự muốn gần gũi hơn với nó. Những gì mà tôi đang làm đây chỉ là lương tâm đang mách bảo tôi phải cư xử đúng theo những chuẩn mực xã hội đặt ra.

    Phải rồi, từ xưa đã vậy rồi. Tôi luôn luôn cố gắng hết mình để làm một người có ích cho xã hội, để được người khác thừa nhận. Và trên hết là tôi không hề muốn cuộc sống của tôi bị xáo trộn, vậy nên tôi không bao giờ muốn vi phạm những quy tắc đạo đức và các chuẩn mực khác.

    Nhìn nó, tôi có nhiều trạng thái cảm xúc khác nhau. Tôi vừa muốn đuổi nó đi vì tôi muốn làm theo lẽ phải, vì có thể bố mẹ con bé vẫn còn đang lo lắng ở nhà, rồi cuộc sống của tôi sau này khi đã dây dưa với nó. Đồng thời tôi cũng muốn tìm hiểu về con bé, như ham muốn của mọi thằng đàn ông.

    "Đấy cô nói đi. Nốt lần này thôi đấy." Tôi lại thả tay con bé ra và chờ đợi.

    Nó ngập ngừng một chút, nuốt nước bọt mấy lần. Cuối cùng nó cũng lấy hết dũng khí và nói:

    "Bố từ bé đã muốn trở thành phi hành gia đúng không?"

    Nói rồi nó im lặng nhìn tôi. Tôi cũng không nói gì cả. Chúng tôi cứ nhìn nhau như vậy chắc phải đến vài chục giây.

    Tôi đi ra phía cửa sổ bên cạnh giường tôi và kéo rèm ra cho ánh sáng vào bên trong căn phòng.

    "Đã ai nói là cô vô duyên lắm chưa?"

    "Nếu ai đó nói con vô duyên thì con sẽ buồn lắm đấy. À nhưng mà nếu là bố nói thì không vấn đề." Lại là nụ cười đó. Nụ cười khiến tôi, theo một cách nào đó, cảm thấy thực sự yên bình.

    Mà nó nói sai rồi, làm gì có ai lại muốn trở thành phi hành gia cơ chứ. Chậc, khó chịu thật.

    Phía sau tủ đựng đồ, một chiếc kính viễn vọng bám đầy bụi.
     
    Thiên hiTuệ Trân thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng ba 2020
  5. Yuukirito Trịnh Người thân của thần chết

    Bài viết:
    54
    Chương 4

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Đằng nào cũng muộn rồi, để tôi làm cái gì đó ăn sáng lót dạ." Tôi thở dài rồi nói.

    "Để con giúp với."

    "Không cần đâu, tôi làm nhoáng cái là xong ấy mà."

    Tôi mở tủ lạnh ra và lấy hai lát bánh mì và hai quả trứng. Kế đến tôi đổ dầu lên trên chảo sau khi đã làm nóng. Những thao tác của tôi được làm nhanh chóng nhưng rất cẩn thận và tỉ mỉ, được trau rèn qua khoảng thời gian dài kể từ khi lên thành phố học.

    "À, rốt cuộc là cô đã vào nhà tôi kiểu gì vậy?"

    Tôi hỏi xong mới quay ra, thấy cô bé đang chăm chăm vào tờ báo của ngày hôm kia tôi vứt bừa ở đấy.

    "Có gì thú vị ở tờ báo đấy à?" Tay vẫn thao tác, nhưng mắt của tôi thì lại chờ đợi câu trả lời của con bé.

    "Cũng không có gì đặc biệt ạ. Chỉ là cách trình bày báo của thời đại này cũng không khác gì so với lúc con ở, chỉ là ngày tháng năm cách xa hoàn toàn thôi à." Nó vừa nói vừa lật giở từng trang của tờ báo.

    Sau khi hoàn thành xong bữa ăn sáng, tôi bưng hai chiếc đĩa ra bàn ăn ở giữa phòng, cô bé cũng để gọn tờ báo lên chiếc bàn bên cạnh giường và ra giúp đỡ tôi.

    "Mà dù gì đi chăng nữa thì việc cô du hành thời gian cũng là một việc hết sức khó tin. Nếu cô du hành thời gian thật thì lẽ ra phải có một cái xe nào đó chứ.. Như kiểu.. một cái máy bay để di chuyển xuyên thời gian chẳng hạn.." Vừa nói tôi vừa đổ ra một ít tương ớt.

    "Dạ vâng, có đó bố."

    "Có á? Đâu?"

    "Con để nó ở trên núi cơ. Nhưng mà bố yên tâm, con cho nó tàng hình rồi nên không sợ mất đâu." Vừa nói nó vừa soi mói bữa sáng mà tôi bày ra rồi gật gù như một bà cụ non.

    "Núi á? Núi nào?" Tôi đưa cho nó chiếc dĩa và dao tôi mua thừa sau một lần khuyến mãi.

    "Núi ở phía tây kìa. Chỉ mất có hai ngày đi bộ thôi ạ." Nó cười rồi giơ ngón tay chữ "v".

    "Cô đi bộ hai ngày để đến đây á?" Tôi kinh ngạc.
     
    Thiên hiTuệ Trân thích bài này.
    Last edited by a moderator: 29 Tháng ba 2020
  6. Yuukirito Trịnh Người thân của thần chết

    Bài viết:
    54
    Chương 5

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cô nghe đây, tôi đi học chỉ đến chiều là tôi về, cô ở nhà thì phải ngoan ngoãn đừng có làm phiền đến hàng xóm đấy nghe chưa? Thêm nữa, đừng có mà xáo trộn bất cứ thứ gì trong phòng tôi đấy!" Tôi nói rồi đóng cửa. Quay lại rút chìa khóa từ trong túi ra, nhưng nhận ra rằng có thể đây là lần đầu tiên tôi ra khỏi nhà mà không cần phải khóa cửa.

    "À, quên mất, cô cầm tạm cái chìa khóa sơ của này đi."

    "Dạ vâng. Chúc bố một ngày vui vẻ." Nó hớn hở vẫy tay chào tôi.

    *Buổi chiều*

    "Cô làm cái quái gì vậy!" Vừa về đến nhà tôi đã hét lên khi chứng kiến.. Nhà của tôi.. à không căn phòng trọ của tôi đã bị xáo trộn hết cả lên rồi.

    "Làm sao bố có thể bắt một đứa con gái ở trong một căn phòng lộn xộn như thế này được chứ hả?". Nó vẫn còn cầm chiếc khăn mặt "xịn" của tôi định lau cửa sổ.

    "Cô.. cô có biết cái khăn đấy tôi quí nó lắm không hả?" Tôi quạu. "Ai cho cô tự nhiên lấy ra sử dụng mà không hỏi xin trước thế? Mà không phải. Tôi đã nói là cô không được làm xáo trộn phòng cơ mà."

    Tôi nhìn quanh nhà. Tôi có cảm giác cô ấy đã vứt đi rất nhiều thứ. Căn nhà trống trơn chỉ còn lại những nội thất cần thiết. Bao nhiêu sách truyện, quần áo, giấy tờ tôi để ở dưới sàn nhà và kệ sách đều biến mất hết.

    "Tại sao bố có thể can tâm mà ngồi trên một đống rác thế nhỉ? Có một đứa con gái dọn phòng cho, bố không cám ơn thì thôi sao lại còn mắng con." Nó gân cổ lên cãi.

    "Ai khiến cô." Tôi cũng không ngần ngại đôi co với nó.

    "Mồ. Bố phải sửa cái tính đấy đi. Không sau này mẹ mà gặp là sợ chạy mất dép đấy!"

    Tôi đứng hình.

    Hửm. Nó vừa nói cái gì mình nghe không rõ.
     
    Thiên hiTuệ Trân thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng ba 2020
  7. Yuukirito Trịnh Người thân của thần chết

    Bài viết:
    54
    Chương 6

    Bấm để xem
    Đóng lại
    *Buổi tối*

    Tôi vừa rửa bát sau khi ăn tối xong. Bước ra khỏi phòng bếp, tôi thấy nó đang ngồi trên giường, tay chống lên thành cửa số và nhìn ra ngoài bầu trời đêm. Mái tóc trắng của nó thật nổi bật, nhất là với các nước ở phương Đông khi màu tóc đen mới là phổ biến.

    Nhìn bộ quần áo quân đội của nó đã sởn màu của nó khiến tôi băn khoản không biết đã có chuyện gì xảy ra với nó. Nếu như chuyện nó du hành thời gian là thật, mà có lẽ mình cũng nên dần chấp nhận nó đi là vừa.. Nếu như nó là sự thật, thì tôi không biết trong tương lai đã xảy ra chuyện gì? Ý tôi là một cô gái như nó mà lại mặc môt bộ quần áo như vậy.

    "Nếu cô không phiền thì cô nên thay bộ quần áo đó ra đi, nhìn nó tôi cảm thấy không thoải mái lắm."

    Nó quay lại nhìn tôi, sau đó nhìn bộ quần áo mà nó đang mặc. Đột nhiên đôi mắt láu cá của nó lại xuất hiện.

    "Nhưng mà con không có bộ quần áo nào cả. Không.. Không lẽ.." Nó làm bộ hoảng hốt. "Bố định bắt cứ trần chuồng trong nhà như một con tâm thần hay sao?"

    Nó tự nhiên ôm người nó một cách khó hiểu rồi làm bộ phòng bị. Tôi để tay lên trán và thở dài.

    "Cô cố tình không hiểu đấy hả? Đi ra máy giặt lấy bộ quần áo của tôi vào mặc tạm đi!"

    Tự nhiên nó đỏ mặt.

    Ủa sao tự nhiên nó lại đỏ mặt.

    "Bố đúng là đồ biến thái."
     
    Tuệ Trân thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng ba 2020
  8. Yuukirito Trịnh Người thân của thần chết

    Bài viết:
    54
    Chương 7

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Đi nào."

    "Đi đâu thế bố?" Nó vừa thay xong bộ quần áo mùa đông của tôi vào và thêm chiếc hoodie ở bên ngoài. Thực sự có những thứ mà cả hai giới đều mặc được nhỉ.

    "Đi mua đồ cho cô. Bất cứ thứ gì cần thiết, bởi vì tôi không muốn cô dùng chung đồ với tôi mãi như thế được." Tôi cũng đã chuẩn bị xong, cầm chìa khóa đi dần ra phía cửa.

    "Ế.. không phải bố bảo con mặc quần áo của bố để nó có mùi của con sao?"

    "Đã bảo là đừng có mà nghĩ linh tinh cơ mà? Có muốn tôi đá đít cô ra ngoài đường không?" Tôi cao giọng và khó chịu. "Nhanh chóng lên, trời tối rồi."

    "Dạ vâng!" Nó lon ton chạy về phía tôi.

    *ngoài đường buổi tối*

    Thành phố đã lên điện ở khắp mọi hộ nhà và hàng quán. Tôi vẫn còn đang băn khoản là nên đi bộ hay đi xe buýt.

    "Trước hết là chúng ta sẽ đi mua quần áo cho cô trước."

    "Yay. Con mua bao nhiêu cũng được đúng không?"

    "Mua vừa thôi. Thực sự là tôi không có nhiều tiền, nhưng mà ít nhất thì vẫn đủ cho cô." Tôi vừa nói vừa đọc một tờ quảng cáo món ăn giảm giá lúc nãy một người trên đường đưa cho tôi.

    Chúng tôi đã lang thang trên đường một khoảng lâu rồi. Hai mươi năm của cuộc đời tôi, thực sự tôi chưa bao giờ ở riêng một mình với một cô gái bao giờ cả..

    Nhìn cô gái này đi, nếu không vì tất cả những sự kiện vừa rồi, nếu như hoàn cảnh mà tôi gặp nó khác đi. Biết đâu lại có gì đó khác.. Tôi bối rối suy nghĩ. Cũng càng không thể tưởng tượng được nó lại là con mình cơ chứ..

    Khoan, nếu nó là con mình.. thì có nghĩa là mình được quyền bắt nó nghe lời mình đúng không? Không không không! Tôi tự trấn an lại mình. Không thể nào để cho bản tính của một thằng đàn ông lấn át lý tính được.

    "Sao bố nhìn con ghê vậy? Không lẽ bố lại có ý nghĩ gì đó biến thái đó hả?" Nó đưa mặt vào gần tôi để kéo tôi ra khỏi suy nghĩ.

    "Không.. không có gì cả." Tôi quay mặt ra hướng khác.
     
    Tuệ Trân thích bài này.
    Last edited by a moderator: 31 Tháng ba 2020
  9. Yuukirito Trịnh Người thân của thần chết

    Bài viết:
    54
    Chương 8

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau một hồi cân nhắc và suy nghĩ, chúng tôi quyết định đi xe buýt. Thật may mắn khi vừa đến bến đã có xe, chúng tôi không hề phải chờ đợi gì cả. Xe buýt buổi tối sau giờ tan tầm mà vẫn có rất đông người.

    Nó vừa lên đã tìm được một góc để đứng và tựa. Tôi cũng không nghĩ nhiều, đến đứng bên cạnh nó.

    "Bố biết không, sau này người ta không dùng xe buýt nữa đâu. Phương tiện công cộng duy nhất có ở đấy là tàu điện thôi. Còn lại hầu hết người ta đều dùng xe cá nhân cả."

    "Không phải nếu thế thì thực trạng tắc đường sẽ ngày càng nan giải sao?" Tôi bám lấy tay vịn ngang tầm đầu tôi.

    "Không hề ạ. Bởi vì xe ô tô sau này toàn bay trên trời không à." Vừa nói con bé vừa nhìn dòng xe cộ trên đường

    Tôi thở dài.

    "Bố sao vậy?" Nó nghiêng đầu về phía tôi hỏi.

    "À không.. không có gì. Chỉ là một học sinh đại học như tôi lại nghe một cô gái trung học nói chuyện ở tương lai. Tôi không biết tình huống này có thể lạ lùng đến mức nào nữa."

    "Nhưng bố là bố con mà. Có gì đâu mà lạ."

    "Ừ thì.. ý tôi là.. Như giới trẻ bình thường thì họ sẽ nói những chuyện khác ấy."

    "Hửm.." Nó lại nhìn tôi cười. "Chuyện khác, thế ý bố là chuyện gì?"

    "Thì.. chuyện tình yêu hay hẹn hò các thứ chẳng hạn, nếu không thì cũng là những vấn đề nổi tiếng khác.."

    Mất công giải thích với nó mệt thật đấy.

    "Hể.. Con cũng chẳng quan tâm lắm.. Miễn là được nói chuyện với bố là con vui rồi."

    Tôi nhìn nó rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ.

    "Tại sao cô có thể nói thế với cái mặt tỉnh bơ như vậy được chứ?"
     
    Tuệ Trân thích bài này.
  10. Yuukirito Trịnh Người thân của thần chết

    Bài viết:
    54
    Chương 9

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "A! Có chỗ ngồi rồi kìa!" Nó nhắc nhẹ tôi, mắt hướng về chỗ ngồi.

    "Cô ngồi đi." Cũng là bình thường cho một thằng đàn ông nhường một cô gái thôi nhỉ. Tôi thầm nghĩ.

    "Không, bố ngồi đi. Làm sao con có thể để bố đứng được."

    Đây rồi. Không biết đây đã lần thứ mấy trong ngày tôi phải đôi co với nó rồi.

    "Tôi không sao. Cô cứ ngồi đi."

    "Không sao là không sao thế nào được." Nó phồng má lên. "Nếu bố không ngồi là con giận đấy."

    Nước đi này lỗi thời rồi. Đừng nghĩ tôi sẽ yếu lòng chỉ vì vài ba cái cử chỉ đáng yêu đấy nhé.

    "Trông cô kìa. Tôi đã để ý nãy giờ rồi. Cô đứng thậm chí còn không vững nữa cơ mà. Chắc mỏi lắm rồi phải không?"

    Trúng tim đen rồi. Đi bộ hai ngày liền mà không mỏi thì tôi cũng thấy lạ. Hơn nữa đó cũng là lí do mà tôi chọn đi xe buýt kia mà.

    "Nhưng.. nhưng con không thể làm thế được.." Nó thực sự rất ngoan cố. Bỗng dưng như nảy ra phát kiến gì đó. "A! Con nghĩ ra rồi."

    Tại sao tôi lại phải đồng ý với nó kia chứ. Nhưng nếu không thì nó không chịu ngồi..

    *Một chiếc ghế, nhưng hai người ngồi. *
     
    Tuệ Trân thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng ba 2020
Trả lời qua Facebook
Đang tải...