- Xu
- 26,211
Chương 20
"Bố!" Tôi đang ngồi học thì tự nhiên nó vỗ vào vai tôi mạnh ơi là mạnh làm tôi giật thót.
Bỏ chiếc bút nhớ xuống, tôi gạt tay nó ra và quay lại nhìn nó:
"Không thấy tôi đang bận à?"
Nó liền kéo tôi ra khỏi bàn học của tôi và bảo tôi ngồi xuống chiếc ghế ở bàn ăn. "Không sao, không mất nhiều thời gian đâu bố." Rồi nó ngồi xuống chiếc ghế ở phía đối diện.
"Con xin tuyên bố, trận đấu mở mắt lâu xin được phép bắt đầu."
"Hả? Sao tự nhiên.. Thôi nghỉ đi, tôi còn bao nhiêu thứ phải học." Tôi đứng lên.
Ngay lập tức nó chồm người qua bàn ăn, nắm lấy vạt áo giữ tôi lại.
"Đi! Đi mà bố! Nếu ai thắng sẽ được yêu cầu người kia làm cái gì cũng được."
"Bất cứ điều gì?"
"Bất cứ điều gì!" Nó cực kì nghiêm túc.
* * *
"Bố không được nhìn đi chỗ khác đâu đấy. Chỉ được nhìn vào mắt con thôi. Khi con nói bắt đầu thì ai nhắm trước người đó thua nhé." Nó khoanh tay đặt lên trên bàn. Còn tôi chỉ ngồi chống cằm.
* * *
"Bắt đầu!"
Khi cuộc đấu bắt đầu. Cả không gian im lặng chỉ còn nghe thấy tiếng chúng tôi thở và văng vẳng tiếng động cơ xe ở đâu đó.
Tôi nhìn nó. Nó cũng nhìn tôi. Cũng như mọi lần tôi nhìn nó, não tôi lại tự nhủ với tôi: "Nó đẹp thật!" hay cái gì đó tương tự như vậy. Thường thì tôi sẽ rất ngại khi nhìn nó lâu. Nhưng trong tình huống như thế này tôi có thể tha hồ nhìn nó mà không cảm thấy.. tội lỗi.
Mắt của nó.. không hề có dấu hiệu sẽ đóng lại sớm đâu. Tất nhiên tôi cũng vậy. Thế nhưng, cái hoàn cảnh này, nó cứ ngượng ngượng sao ấy. Bởi vì tôi không hề tập trung vào cuộc đấu này. Là một thằng đàn ông làm sao tôi có thể từ chối bản năng được.
Chắc nó cũng nhận ra mắt tôi không hề nhìn nó rồi. Mà chúng cứ nhìn loạn xạ lên khắp phần thịt và da của con bé. Nhưng tôi liên tục chuyển nó về đôi mắt của nó.
"Bố đã mỏi chưa?" Nó mỉm cười hỏi.
"Chưa."
Một lúc sau.
Tôi vẫn chưa mỏi.. Nhưng nhìn nó kìa.. Tôi có thể nhìn thấy những sợi chỉ màu đỏ trong mắt nó, có vẻ như nó sắp khóc đến nơi rồi ấy chứ.
"Ờ.. cô.. không định nhắm mắt lại à?"
"Hả? Bố nghĩ gì vậy? Hay là bố sắp thua rồi?" Vẫn tỏ ra vẻ mạnh mẽ mặc dù sắp đến giới hạn rồi cơ à.
Trông có vẻ như nó rất muốn thắng. Thôi thì..
"Tôi thua." Tôi nhắm mắt lại và ngồi tựa vào ghế. "Đó! Cô muốn gì?"
Nó cũng phải nhắm mắt trước khi định nói gì đó với tôi. Có vẻ như tôi đã quyết định đúng đắn rồi.
"Yay, con biết là con sẽ thắng bố trong trò chơi này mà." Nó đứng lên và nhìn vào mặt tôi. "Vì vậy, chiều mai, sau khi bố học xong, bố phải đi hẹn hò với con."
"Hửm?"
Bỏ chiếc bút nhớ xuống, tôi gạt tay nó ra và quay lại nhìn nó:
"Không thấy tôi đang bận à?"
Nó liền kéo tôi ra khỏi bàn học của tôi và bảo tôi ngồi xuống chiếc ghế ở bàn ăn. "Không sao, không mất nhiều thời gian đâu bố." Rồi nó ngồi xuống chiếc ghế ở phía đối diện.
"Con xin tuyên bố, trận đấu mở mắt lâu xin được phép bắt đầu."
"Hả? Sao tự nhiên.. Thôi nghỉ đi, tôi còn bao nhiêu thứ phải học." Tôi đứng lên.
Ngay lập tức nó chồm người qua bàn ăn, nắm lấy vạt áo giữ tôi lại.
"Đi! Đi mà bố! Nếu ai thắng sẽ được yêu cầu người kia làm cái gì cũng được."
"Bất cứ điều gì?"
"Bất cứ điều gì!" Nó cực kì nghiêm túc.
* * *
"Bố không được nhìn đi chỗ khác đâu đấy. Chỉ được nhìn vào mắt con thôi. Khi con nói bắt đầu thì ai nhắm trước người đó thua nhé." Nó khoanh tay đặt lên trên bàn. Còn tôi chỉ ngồi chống cằm.
* * *
"Bắt đầu!"
Khi cuộc đấu bắt đầu. Cả không gian im lặng chỉ còn nghe thấy tiếng chúng tôi thở và văng vẳng tiếng động cơ xe ở đâu đó.
Tôi nhìn nó. Nó cũng nhìn tôi. Cũng như mọi lần tôi nhìn nó, não tôi lại tự nhủ với tôi: "Nó đẹp thật!" hay cái gì đó tương tự như vậy. Thường thì tôi sẽ rất ngại khi nhìn nó lâu. Nhưng trong tình huống như thế này tôi có thể tha hồ nhìn nó mà không cảm thấy.. tội lỗi.
Mắt của nó.. không hề có dấu hiệu sẽ đóng lại sớm đâu. Tất nhiên tôi cũng vậy. Thế nhưng, cái hoàn cảnh này, nó cứ ngượng ngượng sao ấy. Bởi vì tôi không hề tập trung vào cuộc đấu này. Là một thằng đàn ông làm sao tôi có thể từ chối bản năng được.
Chắc nó cũng nhận ra mắt tôi không hề nhìn nó rồi. Mà chúng cứ nhìn loạn xạ lên khắp phần thịt và da của con bé. Nhưng tôi liên tục chuyển nó về đôi mắt của nó.
"Bố đã mỏi chưa?" Nó mỉm cười hỏi.
"Chưa."
Một lúc sau.
Tôi vẫn chưa mỏi.. Nhưng nhìn nó kìa.. Tôi có thể nhìn thấy những sợi chỉ màu đỏ trong mắt nó, có vẻ như nó sắp khóc đến nơi rồi ấy chứ.
"Ờ.. cô.. không định nhắm mắt lại à?"
"Hả? Bố nghĩ gì vậy? Hay là bố sắp thua rồi?" Vẫn tỏ ra vẻ mạnh mẽ mặc dù sắp đến giới hạn rồi cơ à.
Trông có vẻ như nó rất muốn thắng. Thôi thì..
"Tôi thua." Tôi nhắm mắt lại và ngồi tựa vào ghế. "Đó! Cô muốn gì?"
Nó cũng phải nhắm mắt trước khi định nói gì đó với tôi. Có vẻ như tôi đã quyết định đúng đắn rồi.
"Yay, con biết là con sẽ thắng bố trong trò chơi này mà." Nó đứng lên và nhìn vào mặt tôi. "Vì vậy, chiều mai, sau khi bố học xong, bố phải đi hẹn hò với con."
"Hửm?"
Chỉnh sửa cuối: