Đang vui đọc xong buồn rười rượi.. câu chuyện này có lẽ hơi ngột ngạt, khó hiểu với nhiều người nhưng đối với mình đó lại là những tình tiết khá nhẹ nhàng về tình bạn, sự chân thành, hồn nhiên của tuổi học trò.. Rồi khi lớn lên mỗi người mỗi ngã, không còn nhiều cơ hội gặp nhau nữa cho nên tình cảm lúc đó cũng không còn như trước, dần dần phai nhòa đi.
Đến cuối cùng sự mất mát đi người bạn từ nhiều năm trước, nỗi buồn đó có lẽ chưa bao giờ là dễ chịu, tuy mình chưa bao giờ mất đi một người bạn nào (theo đúng nghĩa đen) cho tới thời điểm hiện tại nhưng chỉ cần tưởng tượng ra điều đó là thấy đau lòng rồi, cho nên mình rất đồng cảm với bạn.
Thực sự khúc cuối bạn viết rất hay và cảm động, nhất là câu "Bạn bè đều đến.. nhưng cậu đâu rồi". Từ ngữ không nhiều nhưng đầy đủ xúc cảm khiến người khác cầm lòng không được.
Mộ Thiện thân gửi đến Uất Phong.