Cảm ơn Linh hi nhiều nhé!
Mình tâm đắc với bài này nhất, đợi tới giờ mới có người góp ý về bài này. Mình cũng hay bị lỗi đánh máy chỗ đó lắm, nhưng gọi như vậy sẽ hợp với cảm xúc của bài viết hơn.
Mà đoạn "Cứ ngỡ.. vẫn bại lộ", mình đọc lại vài lần rồi, không có lỗi đâu, đó là ý của mình đó. "Chúng ta chơi một trò chơi nhé? Được không? Tôi sẽ trốn đi, đi đến một nơi thật xa. Tôi cũng không biết đó là nơi nào nữa, cậu chẳng biết được đâu. Đừng tìm tôi nhé! Cậu sẽ lạc đấy. Đến lúc nào đó rồi tôi sẽ quay lại thôi". Không biết Linh hi đọc đoạn này có thấy không hợp lý không? Nó có một nghĩa khác nữa, mình cũng không tiện nói, để mọi người đọc rồi tự hiểu theo ý của mình như vậy sẽ có ý nghĩa hơn.
Bài này là lời của Tôi nói. Còn đây là bài Tản Văn - Đứng Giữa Dòng Chảy Của Thời Gian, Mấy Ai Giữ Được Mình - Mieacho của tôi nói. Có thời gian Linh hi thử đọc nhé!
Chúc buổi tối tốt lành.
Mieacho.
Đọc đoạn đấy ban đầu mình chỉ nghĩ nó đơn thuần là một câu thoại, rồi để lại Tôi với tôi, thực ra mình từng có một suy nghĩ ở đây, mình nghĩ tới liệu có khi nào khi Tôi chết đi, rồi bắt đầu một cuộc sống mới, Tôi lại trở về là một đứa trẻ, là chính Tôi, một người bạn kia lại trở về, đưa một tôi đến để Tôi bảo vệ! Thực ra mình cảm thấy suy nghĩ này hơi tiêu cực! Nhưng mình vẫn chia sẻ lại, hi, truyện ý nghĩa lắm^^