Giữ lại tôi nhé thời gian Tác giả: MIEACHO Thể loại: Tự truyện, Đoản Link thảo luận – góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Bài Viết Của MIEACHO Tôi đứng trước gương, một gương mặt quen thuộc lại hiện ra: "Chúng ta chơi một trò chơi nhé? Được không? Tôi sẽ trốn đi, đi đến một nơi thật xa. Tôi cũng không biết đó là nơi nào nữa, cậu chẳng biết được đâu. Đừng tìm tôi nhé! Cậu sẽ lạc đấy. Đến lúc nào đó rồi tôi sẽ quay lại thôi" Người trong gương trả lời rất nhiều, gương mặt cũng rất thành khẩn nhưng Tôi chẳng nghe được cậu ta nói gì cả, bên tai chỉ toàn những lời Tôi nói. Từ đó, có cả Tôi và tôi. Chúng tôi giống hệt nhau. Chỉ là thời gian trôi qua, Tôi lớn dần, còn tôi thì cứ bé mãi. Tôi tạo một vỏ bọc để tôi lớn. Tôi để tôi ở phía sau mình, chẳng dám cho tôi gặp ai cả. Mỗi ngày Tôi đều sẽ kể cho tôi nghe những thứ tốt đẹp của thế giới này. Rằng mùa xuân cây cối xanh tốt, muôn hoa đua nhau nở rộ tạo thành một bức tranh thiên nhiên tuyệt diệu. Mùa hạ có lũ trẻ thả diều ngoài đồng lúa vừa mới gặt, mùi khói đốt đồng mang mác cả một tuổi thơ. Mùa thu nước hồ trong vắt, mát lạnh yên tĩnh đến lạ kỳ. Mùa đông từng cơn gió lạnh thổi qua, vài người ngồi lại uống ấm trà nóng, tiếng nói chuyện rôm rả cả một xóm nghèo. Rằng cuộc sống này đáng giá thế nào. Cứ thế Tôi và tôi đồng hành cùng nhau. Cuộc sống muôn màu, chẳng ai biết được ngày mai sẽ như thế nào. Có lẽ ngày mai sẽ là một ngày nắng đẹp, cũng có thể là một ngày mưa u ám, thậm chí có người còn không dám chắc rằng mình còn có ngày mai. Nên mọi chuyện đều là do ý trời, người dù có thông minh có tính toán cách mấy cũng không qua được trời. Cứ ngỡ chỉ cần giữ tôi lại bên mình là có thể cho tôi thấy những gì Tôi muốn tôi thấy, nghe những gì Tôi muốn tôi nghe, mãi giữ được đứa trẻ ấy, cũng để Tôi biết rằng giữa thế giới này Tôi không một mình, Tôi không cô độc, vẫn có thứ để Tôi bám víu vào. Chẳng ai giữ Tôi lại được, vậy Tôi sẽ giữ lại tôi. Ngờ đâu thế giới rộng lớn, lớn hơn Tôi nghĩ. Càng cố giữ đứa trẻ ấy, Tôi lại càng đánh mất chính mình. Tôi không thể nghĩ ra thứ gì đẹp đẽ để kể cho tôi nghe nữa. Cho dù thường ngày ta nhìn nhau qua những tấm mặt nạ, hết lớp này lại đến lớp khác, rồi cũng có ngày khi ta không thể đắp lên mình những lớp da thịt giả tạo ấy thì lớp mặt nạ cuối cùng đó cũng sẽ là khuôn mặt của ta thôi. Không ai có thể mãi nuôi sống những thứ giả tạo được, đến cùng vẫn bại lộ. Ngay cả chính mình là ai Tôi cũng không biết. Là một người hoàn hảo trong mắt mọi người, là một tâm hồn vỡ vụn luôn chán ghét cuộc sống giả tạo này, hay là một thứ gì đó khác, Tôi cũng không biết nữa. Mỗi ngày những gì Tôi nói, Tôi làm, Tôi còn không dám nhìn lại, thử hỏi làm sao cho đứa trẻ ấy thấy đây. Cho đến một lúc, Tôi tự hỏi, giữ lại tôi bên mình làm gì, khi Tôi chẳng còn đem lại được gì cho tôi nữa. Đến lúc buông tay tôi rồi. Hôm nay, Tôi lại nói chuyện với người trong gương: "Thấy không, Tôi đã giữ lời hứa, không đi tìm cậu. Nhưng cậu đừng quay về nhé! Vì tôi đã không ở đây" Đến lúc phải đi rồi: "Ngủ ngon nhé, Tôi để mất tôi rồi." Thế giới này chỉ còn lại Tôi. Hết
Chào MIEACHO! Mình cũng không biết nói sao nữa. Vào cái thời điểm gần cuối ngày này lại vô tình đọc được hai bài tản văn: Tản Văn - Giữ Lại Tôi Nhé Thời Gian - Mieacho và Tản Văn - Đứng Giữa Dòng Chảy Của Thời Gian, Mấy Ai Giữ Được Mình - Mieacho của bạn, đọc xong trong đầu mình đọng lại rất nhiều suy nghĩ và cảm giác khó tả. Một chút buồn, một chút mông lung, một chút chạnh lòng, một chút hoài niệm.. Bạn viết hay lắm! Văn phong nhẹ nhàng mà sâu sắc, dễ đồng cảm và lắng đọng, gợi nhiều suy ngẫm. Bạn rất thông minh khi xây dựng "Tôi" và "tôi", tuy hai mà là một, tuy một nhưng lại là hai. Hai bài tản văn là góc nhìn của hai nhân vật, của hai mặt vấn đề. "Giữ lại tôi nhé thời gian" là góc nhìn của "Tôi" còn "Đứng giữa dòng chảy của thời gian, mấy ai giữ được mình" là suy nghĩ riêng của nhân vật "tôi". Đúng không nhỉ? Mình thấy bóng dáng mình và một nhân vật khác, tạm gọi là "bản ngã" của mình trong hai nhân "Tôi" và "tôi". "Tôi" và "tôi" là hai mặt khác nhau của mỗi con người. "Tôi" là vỏ bọc, là hình ảnh mỗi người trong xã hội, có thể là hình ảnh mỗi người hướng đến và muốn mọi người nhìn nhận mình như vậy. Trái ngược với "Tôi", tôi giống như đứa trẻ, là cái gì đó tự nhiên, bản năng nhất trong mỗi con người. "Tôi" và "tôi" vốn gắn liền nhưng dần dần lại cách xa nhau.. Giống như bạn nói: "Tôi lớn dần, còn tôi thì cứ bé mãi", mình tự hỏi "tôi" của mình liệu có còn bên cạnh "Tôi" không, "Tôi đã để mất tôi chưa" ? Càng trưởng thành, càng chứng kiến và đối mặt với nhiều thứ, đôi khi nhìn lại cũng tự cảm thấy xa lạ với bản thân mình của hiện tại, thấy xa lạ với bản thân mình trong quá khứ.. Buồn thật.. Hai bài viết khiến mình suy nghĩ rất nhiều. Cảm ơn bạn vì tác phẩm! Và dù thế nào đi nữa, mong rằng bạn hãy sống thật vui vẻ và lạc quan nhé; đôi khi hãy nghĩ mọi thứ đơn giản một chút, cuộc sống sẽ đẹp hơn rất nhiều! Thân! ^^
Chào bạn, tớ lại mò sang tìm truyện hay của bạn nữa đây. Bạn cho tớ xin làm radio nhé. Đọc truyện nào của bạn tớ cũng cảm thấy đẹp hết, đẹp từ nội dung, ý nghĩa, cho tới từ ngữ và trình bày.