Không Đợi Được Lúc Thiên Thần Đến Tác giả: MIEACHO Thể loại: Tự truyện, Đoản Link thảo luận – góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Bài Viết Của MIEACHO Gió lạnh về rồi, Cậu bé co ro trong góc tường. Đừng hỏi vì sao cậu có mặt ở nơi đây, đừng hỏi cậu từ đâu đến nơi này. Bộ quần áo rách rưới và khuôn mặt lấm lem, đôi chân nhỏ bé run run trên nền đá lạnh lẽo. Chẳng ai biết cậu ngồi đó từ bao giờ. Hình như là rất lâu rồi, lâu đến nỗi chẳng ai còn nhận ra sự xuất hiện của cậu. Nếu một ngày cậu không ở đây nữa, liệu rằng sẽ có người nhận ra? Hoa nở rồi, Từ cái nụ hoa nhỏ nhỏ đã trở thành bông hoa đỏ rực. Lạnh nên bông hoa co rút lại. Và phải chăng vì lạnh mà bông hoa phai chút sắc màu? Cậu bé thương xót nhìn bông hoa ủ rủ. Ngón tay gầy gò đưa lên miệng. Một dòng máu nóng đỏ tươi chảy xuống, tưới lên những cánh hoa. Đẹp! Đẹp lắm! Bông hoa thật rực rỡ! Tiếng cười, dòng máu chảy, và giọt nước mắt đang rơi. Mất rồi! Ai đó đã hái bông hoa mất rồi! Chàng trai đã cài nó lên mái tóc của cô gái. Cô gái cười rất rạng rỡ. * * * Dưới ánh nắng, có cậu bé ngồi một mình ngắm nhìn nụ hoa. Không biết cậu nghĩ gì, đôi mắt trẻ con long lanh mong đợi. Dưới ánh trăng, có cậu bé nằm một mình bên cạnh nụ hoa. Không biết cậu nghĩ gì, thỉnh thoảng lại cười một mình. Ngày đông lạnh lẽo, có cậu bé ngồi một mình, bên cạnh chẳng còn bông hoa. Không biết cậu nghĩ gì, cũng chẳng thấy cậu làm gì. * * * Chuột con bị lạnh mà chạy khắp nơi tìm hơi ấm. Cậu bé thấy vậy ôm chuột con vào lòng. Cơ thể cậu rất ấm, nhưng chuột con có biết đâu bên ngoài da thịt cậu đã đông cứng lại vì lạnh. Hóa ra, cũng có ai đó đến bên cậu. Họ đến vì điều gì, biết rồi cậu có nỡ đẩy họ ra không? Không! Cả đời này cậu chỉ mong có ai đó bên cạnh mình, vì thứ gì cũng được. Miễn là, cậu còn có thứ họ cần, họ vẫn sẽ ở lại, cậu sẽ không một mình. Họ cho cậu một chút hơi ấm, cậu liền moi tim mình ra. Đã bao lần lời nói bật ra trong vô thức: "Có ai ở đây không?" Chẳng có ai trả lời, chẳng có ai quay lại. Không phải họ ở ngay trước mắt cậu sao? Bụi hoa vẫn bên cạnh cậu, thứ cậu hằng ao ước thì ra vẫn luôn ngay bên cạnh, chỉ cần với tay ra là có thể bắt lấy. Vậy mà bấy lâu nay cậu cứ đi tìm mãi. Đến lúc chạm được vào lại chẳng thể giữ nỗi một chút. "Bụi hoa, ta có thứ gì mà ngươi cần không?" Nó ấp úng: "Mình cần máu tim của cậu để nở ra những bông hoa" Đầu cậu vẫn thẳng, chỉ có ánh mắt là vô thức hướng xuống: "Được" Tim cậu vẫn nóng, máu cậu vẫn đỏ. Nhưng lòng ngực cậu đã trống rỗng. Cơ thể nhẹ bỗng như muốn bay lên. Cậu vẫn còn luyến tiếc: "Không có hoa.. cậu có thể sống không?" Chuột con đi rồi! Vì cơ thể cậu chẳng còn hơi ấm nữa, lạnh ngắt. * * * Có bông hoa rực rỡ giữa bầu trời lạnh lẽo. Ai đó đã hái nó xuống và mang đi mất. Chàng trai cài bông hoa lên mái tóc của cô gái, cô cười rất rạng rỡ. Nhưng cậu bé đi rồi, bụi hoa cũng héo tàn rồi. * * * "Bé con, ta sẽ mang ngươi đi" Là nói với cậu sao? Gã ta là ai? Sẽ mang cậu đến nơi nào? Cậu không hỏi, liền đi theo gã, chỉ thấy cảm kích vô cùng. Nhưng cậu biết không, gã là thần chết, sẽ mang cậu xuống địa ngục. Thiên thần không kịp đến. Nếu cậu có dù chỉ là một chút do dự, có lẽ cậu sẽ được lên thiên đàng. Nhưng cậu không đợi được, vậy là liền bị đẩy xuống địa ngục. * * * Giá như.. Chàng trai hái hoa kia chịu nhìn lấy cậu một cái, Chuột con ngước lên và chạm vào đôi mắt cậu, Bông hoa nhìn thấy lồng ngực trống rỗng của cậu, Và nếu thiên thần xót thương cậu, đến nhanh hơn một chút, Có phải không cậu sẽ không thèm khát chút hơi ấm đó. Và có phải không cậu sẽ có thêm đôi cánh trắng. Giá như.. Cậu không có mặt trên thế giới này, cậu sẽ không phải trải qua những nỗi đau đó. Nhưng cậu sẽ chẳng thể nhìn thấy bông hoa nào đẹp đến vậy. Cậu không hối tiếc. Chỉ là.. Giá như.. Trên đời này.. Đừng có hối tiếc.. Hết
Chào MIEACHO! Đã lâu không gặp! ^^ Hình như trước đây Phong đã từng nói rất thích văn phong của MIEACHO và cảm thấy nó có gì đó đồng điệu với bản thân Phong rồi đúng không? Đến bây giờ mình vẫn muốn nói câu đó. Văn phong, ý tưởng của bạn luôn là điều khiến mình ấn tượng nhất. Nhân vật trong bài viết luôn mang lại cảm giác vừa lạ vừa quen. Lạ vì có vẻ nó khác với mặt bằng chung, là hướng đi riêng để thể hiện cái tôi của bạn. Quen vì nếu đọc và ngẫm một chút, cõ lẽ độc giả cũng sẽ thấy hình ảnh mình trong chi tiết nào đó. Cậu bé trong bài thực sự rất cô đơn. Có những người xa lạ qua đường chẳng nhìn cậu lấy một lần (chàng trai hái hoa) ; có những người đến bên cậu, lấy đi thứ họ cần rồi lại ra đi (con chuột) ; gặp được người cậu yêu thương và muốn bảo vệ thì lại nhận ra mình không còn cơ hội cũng chẳng đủ khả năng để làm điều đó nữa rồi. Họ đều lướt qua nhưng chẳng ai để ý đến cậu, chẳng ai nhìn thấy điều cậu mong chờ. Cậu bé luôn cô đơn và chờ đợi.. Đến cuối cùng cũng có người đến, nói chuyện với cậu, dù chỉ một câu đơn giản cũng đủ để cậu chứng minh sự tồn tại của mình và đi theo người đó một cách vô cùng cảm kích. Chỉ tiếc rằng người đó là thần chết chứ không phải thiên thần, nơi cậu đến là địa ngục chứ không phải thiên đường.. Mình cảm nhận được mỗi nhân vật, sự vật lại là một ẩn dụ cho những người sẽ xuất hiện trong cuộc đời mỗi con người. Cậu bé là đại diện cho bản ngã sâu thẳm bên trong con người, nơi luôn cảm thấy cô đơn, bất an, chờ đợi và khao khát được quan tâm. Phải không nhỉ? Không cần ngôn từ quá văn hoa hay phức tạp, bài viết của bạn luôn khiến mình bất ngờ và đồng cảm. Mình nghĩ mình có thể hiểu một phần nào đó công sức, tâm huyết bạn bỏ ra cho mỗi tác phẩm và rất trân trọng điều đó. Đã lâu rồi mình không viết những dòng cảm nhận cho một tác phẩm nào đó. Có thể hơi lộn xộn mong bạn hiểu nhé ^^. Cũng có thể có nhiều chỗ "mâu thuẫn" với ý tưởng ban đầu của tác giả nên rất mong bạn có thể chia sẻ thêm về ý tưởng cũng như những điều bạn đặt vào bài viết. Cảm ơn MIEACHO rất nhiều vì bài viết! Chúc bạn có thêm nhiều bài viết thành công! ^^ P. S: Một câu hỏi nhỏ đã hỏi bạn trong tác phẩm trước rồi, mình có thể xin phép được đăng bài này lên fanpage chính thức của VNO trên facebook không? Không được cũng không sao, cứ nói thẳng với mình nhé. Mình luôn tôn trọng quyền tác giả của bạn!
Chào Phong, rất vui vì được gặp lại bạn! Mỗi lần đọc chia sẻ của Phong với bài viết đều làm mình liên tưởng đến những cảm xúc lúc viết bài. Cảm giác rất khó tả, có người đồng cảm với những suy nghĩ của mình thật sự rất hạnh phúc. Mình thấy cảm nhận của mình và Phong rất giống nhau, dĩ nhiên không thể giống nhau hoàn toàn. Ít nhất là đối với bài viết này, khi đọc được những gì Phong viết, mượn lời của cậu bé: "Tôi có thể viết thêm ngoại truyện cho mình rồi!". Mình nghĩ từng dòng cảm nhận đều xuất phát từ những gì đồng điệu giữa Phong và bài viết, nên mỗi câu đều cảm xúc như vậy. Cảm ơn Phong vì đã trau chuốt từng câu viết, nó nói lên rất nhiều điều. Bật mí cho Phong, Thật ra không phải cuối cùng cậu cũng tìm được người để mình yêu thương, mà là trước giờ cậu đối với mọi người, mọi thứ đều bằng tất cả trái tim của cậu. Đến cuối cùng, tình cảm của cậu vẫn vậy. Với cậu, mọi thứ đều đáng có được yêu thương. Cậu vẫn tin tưởng, trên đời này nhất định có người yêu thương cậu. Phải nói là cậu quá cố chấp đúng không! Bông hoa ở bên cạnh cậu. Vì sao? Vì nó không thể đi, vì nó cần máu của cậu. Trong giây phút nào đó nó thấy lương tâm mình cắn rứt, nhưng nó vẫn làm vậy. Còn đối với cậu, nó xứng đáng có được sinh mạng của cậu. Thật ra cậu đã chết vì lạnh cho nên chuột con mới rời cậu đi. Chết rồi cậu vẫn còn vì người khác. Tiêu cực quá phải không? Nhưng mình nghĩ đó là kết cục mà cậu muốn. Mọi người thương hại cậu rồi. Tại sao lại thương hại cậu? Cậu không đáng bị thương hại? Cậu chưa từng nói rằng là cậu không cần sự thương hại mà đúng không? Mình chỉ muốn chia sẻ thêm thôi, mình biết có người nghe nên mình cao hứng như vậy. Cảm nhận của Phong rất giống mình, cảm ơn vì điều đó động viên mình rất nhiều. Res Ps: "Một câu hỏi nhỏ đã hỏi bạn trong tác phẩm trước rồi, mình có thể xin phép được đăng bài này lên fanpage chính thức của VNO trên facebook không? Không được cũng không sao, cứ nói thẳng với mình nhé. Mình luôn tôn trọng quyền tác giả của bạn!" Mình rất sẵn lòng. Chúc Phong có thêm nhiều tác phẩm thật hay! Mieacho.
Như ở trên đã thú nhận rằng rất lâu rồi mình không viết gì đó cho một tác phẩm nên đôi khi cũng sợ cảm xúc bị chai sạn hay những điều viết ra giống như cảm xúc - một mớ hỗn độn không đầu không đuôi. Rất vui vì lần này điều đó không xảy ra và đặc biệt vui vì không chỉ có mình cảm thấy chúng ta có gì đó giống nhau! Mình nghĩ rằng: Đặt tác phẩm là trung tâm, dù là người lên ý tưởng và tạo ra nó hay người đã đọc, "cảm" và "nhận" được gì từ nó thì điều hạnh phúc nhất hai bên nhận được chính là sự đồng điệu và công nhận từ đối phương. Vậy nên đọc phản hồi của bạn mình cũng rất vui và "À, thì ra.." "Sự thương hại" luôn là cụm từ nhạy cảm như vậy, có thể khiến ai đó bám vào, cũng có thể khiến ai đó tổn thương.. Cậu bé đúng là rất cố chấp. Cậu cố chấp với với niềm tin và suy nghĩ của mình giống như bản thân mỗi con người đều có điều gì đó bản thân luôn cố chấp làm theo và bảo vệ vậy. Cái khác là cậu bé có thể cố chấp đến tận khi không còn trên cõi đời này nữa còn chúng ta thì sao nhỉ? Phong suy nghĩ lại nhiều điều trong quá khứ, lục tìm những thứ bản thân mình cố chấp đeo đuổi và tuân theo trong những ngày đó, đến bây giờ liệu có còn vẹn nguyên không hay đã trôi theo cái mác "sự cố chấp ngu ngốc" mà quan điểm xã hội hay gán cho rồi? Câu trả lời khiến Phong thật sự bất ngờ nhưng có lẽ Phong sẽ giữ cho riêng mình thôi vì hình như câu chữ ngày càng miên man và đi quá xa rồi thì phải ^^ Cảm ơn vì những lời chia sẻ đọc quyền từ bạn. Nó khiến mình có thêm nhiều ý tưởng mới! Cảm ơn vì lời chúc của bạn. Mình cũng đang có vài dự định. Đúng là có lẽ mình đã quá bỏ bê viết lách rồi (dù nó cũng là một thứ mình "cố chấp" ở đây cơ mà). Tình hình dịch bệnh căng thẳng nên hãy chú ý giữ gìn sức khỏe nữa nhé! Một lần nữa, cảm ơn Mieacho thật nhiều! Uất Phong