Xin lỗi xíu nha em. Soi thật kĩ thì thấy em viết tắt, sai chính tả quá tay. Viết văn mình đâu có được viết số thế này đâu nhỉ!
Ví dụ thử một đoạn:
Hoàn cảnh không gian: Đêm mùa đông trên núi cao dài và lạnh lẽo, Mị có thói quen sưởi lửa và vô tình bắt gặp A Phủ đang bị
chói ở nhà kho
Ban đầu khi nhìn thấy A Phủ:
Mị dửng dưng, thờ ơ vì đây là chuyện thường xuyên xảy ra
Mị đã quá khổ để hiểu được cho nỗi khổ của người khác
Đêm định mệnh:
A Phủ đã bị trói
3 4 ngày, có lẽ chỉ đêm nay thôi hắn sẽ chết
Nhờ vào ánh lửa bập bùng, Mị nhìn thấy giọt nước mắt lăn trên má của A Phủ
Mị
Nhớ lại đêm mùa xuân, Mị cũng bị trói đứng, nước mắt lăn xuống mặt, xuống cổ không lau đi được
Thương chính mình, thương người, thương mình cảm thấy thắc mắc: Người kia vì việc gì mà phải chết thế?
Cảm thấy cha con Thống Lý
phá Cha thật là độc ác