Ngôn Tình [Edit] Sau Khi Ăn Nấm Độc, Tôi Cho Rằng Bản Thân Đang Ở Trong Một Cuốn Tiểu Thuyết - Kính Trung Hoa

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi welcomeabc123, 23 Tháng tám 2024.

  1. welcomeabc123

    Bài viết:
    93
    [​IMG]

    Sau Khi Ăn Nấm Độc, Tôi Cho Rằng Bản Thân Đang Ở Trong Một Cuốn Tiểu Thuyết

    Tác giả: Kính Trung Hoa

    Editor: @welcomeabc123

    Thể loại: Ngôn tình hiện đại, HE, 1v1, ngôi thứ nhất, mất trí nhớ, ngọt sủng

    Số chương: 13

    Trạng thái: Hoàn thành

    Lịch ra chương: 2 đến 3 chương một tuần.

    Link thảo luận góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Edit Của Welcomeabc123

    Chuyên mục: Chim hoàng yến đang lẩn trốn, Thái Tử gia hắn điên rồi

    Sau khi ăn nấm độc, tôi cho rằng bản thân đang nhập vào một cuốn tiểu thuyết trên mạng.

    Tôi là nữ chính, làm cô bảo mẫu nhỏ cho Thái Tử gia trong giới Bắc Kinh.

    Sau khi tỉnh lại, tôi nghiêm túc đếm 2 lần, tổng cộng có 6 nam chủ, hơi thất vọng.

    Tôi nói thầm một câu: "Thế nào? Chỉ có 6 người, chủ nhật được nghỉ sao?"

    Thái tử gia nở nụ cười lạnh: "Sớm biết sức sống của em mãnh liệt như vậy, tôi không nên thương hương tiếc ngọc."

    Sau khi tỉnh táo lại, tôi mới khóc lóc thảm thiết: "Chồng ơi, em sai rồi ô ô~"

    Hắn chậm rãi tháo cà vạt ra, nhẹ giọng nói: "Đừng lo, ngày chủ nhật, không nghỉ ngơi, nên chúng ta cứ theo tiết tấu trong cuốn sách nhỏ của em."
     
    AiroiD thích bài này.
    Last edited by a moderator: 23 Tháng mười 2024
  2. Đăng ký Binance
  3. welcomeabc123

    Bài viết:
    93
    Chương 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi tỉnh lại, tôi phát hiện mình xuyên vào một quyển tiểu thuyết "nhân vật nph ba lượt xem".

    Đây là cái tôi đọc gần đây nhất.

    Đại khái nội dung của cuốn tiểu thuyết là, nam chính là Thái Tử gia của giới Bắc Kinh, nữ chính "tôi" (sau đây gọi là tôi) đến nhà anh ta để xin làm giúp việc.

    Bị Thái Tử gia phát hiện tôi cùng với bạch nguyệt quang của hắn Kim Chi Chi có dáng vẻ rất giống nhau, sau đó liền bị hắn ta biến thành người thay thế, ép buộc tôi ở cùng một chỗ.

    Sau đó chính là tôi liên tục chạy trốn, vẫn luôn bị hắn giam cầm, phần lớn nội dung tiểu thuyết đều là hai người xxoo.

    Không kiềm chế được xxoo.

    Bây giờ nội dung của cốt truyện đã tiến vào giai đoạn cao trào, chính là bạch nguyệt quang của Thái Tử gia Kim Chi Chi đã từ nước ngoài trở về, và tôi sẽ đi.

    Vừa mới bắt đầu một bên bị Thái Tử gia tra tấn, một bên cùng anh em tốt trả thù hắn.

    Cuối cùng tôi phát hiện tôi đã yêu hắn cùng với anh em tốt của hắn.

    Mà mọi người cũng yêu tôi, với lại không muốn chịu đựng nỗi đau mất đi tôi, quyết định chia sẻ một phần tình yêu của tôi.

    Mọi người đều đạt được sự hòa hợp tuyệt vời trong cuộc sống.

    Quả nhiên đúng là một cuốn tiểu thuyết "nhân vật nph không quá ba lượt xem".

    Tôi ngồi trên giường bệnh, ngoại trừ hai người phụ nữ và một người đàn ông lớn tuổi, tập trung tinh thần đếm những soái ca còn lại.

    Dựa theo nội dung cốt truyện, chỉ cần tôi nhìn thấy được soái ca nào, cuối cùng đều sẽ quỳ gối dưới váy của tôi.

    "Một, hai, ba, bốn.."

    Tôi đếm lại một lần nữa.

    "Một, hai, ba, bốn.."

    Tôi cẩn thận đếm lại hai lần, tại sao chỉ có 6 người?

    Bác sĩ bên cạnh vẫn còn đang nói chuyện: "Cô ấy ăn phải nấm độc, mặc dù đã rửa sạch daj dày, nhưng đầu óc nhất thời vẫn sẽ có một chút hỗn loạn. Bất luận trong khoảng thời gian này cô ấy làm cái gì, đều đi theo cô ấy."

    Bác sĩ rời đi.

    Bạch nguyệt quang của Thái Tử gia Kim Chi Chi hỏi tôi: "Chi Chi, cô làm gì ở đây? Bây giờ cảm thấy thế nào?"

    Tôi liếc nhìn cô ta một cái, quả thật lớn lên thật xinh đẹp.

    Suy cho cùng bởi vì tôi có sáu phần giống cô ta nên mới được Thái Tử gia nhìn trúng.

    Hơn nữa bây giờ tôi đang nằm viện, cũng bởi vì cô ta đẩy tôi xuống cầu thang, cho nên tôi mới bị té ngã.

    Tôi không để ý đến cô ta, chỉ đắm chìm trong thế giới của mình: "Sao chỉ có 6 người, chủ nhật nghỉ sao?"

    Nam chính của cuốn tiểu thuyết này ngồi ở bên giường tôi, sờ đầu tôi, nhẹ nhàng hỏi: "Cảm thấy thế nào, đầu còn choáng váng sao?"

    Nước mắt cuẩ tôi lập tức rơi xuống: "Ô ô~, thiếu gia, anh để tôi đi đi, tình yêu đích thực của anh đã trở về rồi, anh còn muốn giữ tôi để làm gì, nếu khoong phải Kim Chi Chi đẩy tôi, tôi đã không phải nằm viện ô ô ô~.."

    Mọi người đều hóa đá.

    Bác sĩ lại được gọi vào, nhìn vào mắt tôi một lúc lâu, lại hỏi tôi vài câu hỏi, nhưng tôi đều không trả lời.

    Bây giờ tôi hoàn toàn đồng cảm với nữ chính, tôi là nữ chính, Ngân Tri Tri.

    Nhìn xem, một chữ Kim, một chữ Ngân, nữ chính hoàn toàn là thế thân cho Kim Chi Chi,

    Tôi chỉ vì kiếm tiền cứu mạng cho mẹ, một bông hoa nhỏ ngây thơ bị mấy thiếu gia vô lương tâm đùa giỡn.

    Những người bên cạnh vẫn đang còn nói chuyện.

    Một lúc sau, Thái Tử gia đến hỏi tôi.

    Tôi nhìn hắn.

    Mặc dù hắn là pháp chế, mạnh mẽ, giam giữ trái pháp luật, nhưng cũng nên bỏ tù.

    Nhưng vì đây là tiểu thuyết NP, nam nữ chính ngủ với nhau nảy sinh tình cảm.

    Cho nên bây giờ tôi rất yêu hắn.

    Hơn nữa hắn là nam chính, hắn rất đẹp trai, khuôn mặt còn đẹp hơn cả tác phẩm điêu khắc.

    Lại quyền thế ngập trời.

    Hơn nữa, trước kia hắn chính là soái câ lạnh lung, sau này vì để chiếm được trái tim của nữ chính, hắn đã biến thành một người đàn ông có trái tim ấm áp, còn cùng với những người đàn ông khác tranh sủng.

    Hắn nhíu mày hỏi tôi: "Em tên là gì?"

    "Ngân Tri Tri," tôi gằn từng chữ: "Ngân, Tri Tri, tôi không phải là thế thân bạch nguyệt quang Kim Chi Chi của anh, tôi chỉ là người giúp việc trong nhà anh, quan hệ giữa tôi và anh, phải cắt đứt."

    Tôi oán giận nhìn Kim Chi Chi, cô ta nghe lời tôi nói, bỗng phì cười một tiếng.

    Tôi còn tức giận hơn.

    Thái Tử gia nhìn cô ta, cô ta im miệng.

    Những người khác cũng che miệng cười khúc khích.

    Chỉ có một đôi vợ chồng trung niên nhìn tôi lo lắng.

    Tôi biết, bọn họ chính là ba mẹ của Kim Chi Chi.

    Họ đang âm mưu, cho rằng bây giờ Thái Tử gia rất quan tâm tôi, lo lắng con gái họ sau này chịu thiệt thòi.

    Kim Chi Chi thầm nói với Thái Tử gia: "Lời em ấy xác định, giống như trong bối cảnh tiểu thuyết em ấy gửi cho tôi, ha ha ha, vất vả cho cậu rồi, em rể."

    Tôi buồn bã nhìn theo bóng lưng bọn họ.

    Chỉ có Kim Chi Chi mới có thể đứng bên cạnh Thái Tử gia sáng rực rỡ như vậy.

    Tôi nhìn lên bầu trời một góc 45 độ.

    Để lại một góc nghiêng thật xinh đẹp.

    Đó là những gì trong sách viết.
     
    AiroiD thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng tám 2024
  4. welcomeabc123

    Bài viết:
    93
    Chương 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngẩng mặt một lúc lâu, mọi người đều không để ý tôi.

    Thay vào đó lại đi an ủi Thái Tử gia kia, đều rời đi.

    Người bị bệnh là tôi, được an ủi lại là hắn.

    Hắn đưa tôi trở về biệt thự.

    Tôi lập tức đeo tạp dề, muốn đi làm cơm.

    Tôi là một cô giúp việc nhỏ chăm chỉ.

    Người hầu trong nhà thấy tôi, giật mình sợ hãi: "Thiếu phu nhân, bọn tôi đã làm cơm rồi, cô mới tự đầu độc mình phải nằm bệnh viện, đừng nấu thêm đồ ăn nữa."

    Lời nói này tôi chính là không nghe thấy.

    Tôi biết những người hầu này làm vậy vì muốn tốt cho tôi, bởi vì họ thường có thể nghe thấy tiếng Thái Tử gia hành hạ tôi, đều thông cảm cho tôi.

    Thái Tử gia nói tôi chính là một món đồ chơi, muốn làm gì thì làm, bởi vì bạch nguyệt quang Kim Chi Chi của hắn là viên ngọc quý, cho nên phải giữ cho cô ấy một mặt thanh thuần và sạch sẽ.

    Tôi đã khóc rất nhiều.

    Nhưng bây giờ tôi đã xuyên không đến, tôi sẽ không để cho hắn có hội chà đạp tôi một lần nữa, tôi chuẩn bị nhận xong tiền lương tháng này, lập tức rời khỏi hắn.

    Chạy trốn, thoát khỏi linh hồn cuốn sách này.

    Những người anh em của hắn không tệ, nếu là tiểu thuyết NP, tôi vẫn phải tôn trọng thiết lập này.

    Nếu không theo cốt truyện, tôi có thể sẽ biến mất? Hoặc là bị điện giật?

    Dù sao những truyện xuyên không mà tôi đã xem đều là như vây.

    Sau đó lúc tôi muốn chọn món ăn, cảm giác sau lưng có người nhìn.

    Khi tôi quay lại, nhìn thấy Thái Tử gia.

    Hai bàn hắn đút vào túi, nhìn tôi nói: "Lên lầu tắm trước đi."

    Tôi vẫn rất sợ hắn.

    Im lặng tháo tạp dề xuống, cùng hắn lên lầu.

    Khi hắn chuẩn bị bước vào phòng, tôi giữ hắn lại.

    Tôi vừa bướng bỉnh vừa dũng cảm nói: "Tôi biết anh nói tôi hèn hạ, đáng bị anh chơi đùa, nhưng hiện tại tôi không muốn làm như vậy."

    Hắn nhướng mày, bình tĩnh nhìn tôi, ý bảo tôi nói tiếp.

    Nước mắt tôi trào ra: "Anh nên sống tốt cùng với Kim Chi Chi, tuy cô ấy là một người phụ nữ xấu tính, nhưng anh không thể không thích."

    Hắn cười thầm.

    Khi tôi khóc, hắn lại cười?

    Tôi vô cùng tức giận, làm nữ chính không có giá trị, vì thay thế thân thể và cảm xúc của nữ chính nên không xứng đáng: "Bây giờ như thế nào anh muốn hành hạ tôi, tương lai đến lúc cháy nhà anh sẽ theo đuổi lại vợ! Tôi sẽ không nhìn đến anh dù chỉ một lần! Hừ!"

    Tôi hung hăng đóng sầm cửa lại, theo đường quen thuộc đi vào phòng tắm.

    Tắm rửa xong, tôi mới phát hiện đã quên mang theo đồ ngủ.

    Vừa đang muốn nghĩ quấn khăn tắm, thì có tiếng gõ cửa.

    Tôi giật mình sợ hãi.

    Lúc này, nam chính sẽ làm ra chuyện không bằng cầm thú!

    Tôi cảnh giác hỏi: "Chuyện gì! Tôi đã không còn là tôi của trước đây nữa! Đừng nghĩ đến chuyện ngủ với tôi!"

    Giọng hắn rất bình tĩnh: "Lấy quần áo cho em."

    Hả?

    Làm sao lại có một chút thất vọng?

    Tôi mở cửa, đúng là trong tay hắn cầm quần áo của tôi.

    Tôi chộp lấy nó.

    Hắn lại cười nói: "Rất thất vọng khi anh không làm gì em đúng không?"

    Bỗng nhiên hắn lại gần nhìn tôi: "Vào lúc này tôi có nên vào đó làm gì không?"

    Sau đó hắn tiến tới gần tôi, mặt tôi đỏ bừng, tên khốn vô liêm sỉ này, những cảnh sắc đáng ghét đó lập tức xâm chiếm tâm trí tôi.

    Tức giận khóa cửa, thay quần áo đi ra ngoài, thấy hắn đang ngồi trên ghế sofa, cầm điện thoại của tôi xem.

    Tôi tiến tới giật lại: "Sao anh lại vào đây? Anh còn lục xem điện thoại của tôi!"

    Tôi lập tức nhớ đến chuyện hắn giam giữ tôi, còn có hắn theo dõi điện thoại tôi nữa.

    Đôi mắt ủy khuất đỏ lên.

    Lần này hắn hành động như người bình thường, kéo tôi ngồi trên đùi hắn, dỗ dành tôi nói: "Có ủy khuất gì, nói cho chồng em xem."

    "Anh không phải chồng của tôi." Tôi nghẹn ngào nói: "Chính anh giam giữ tôi, dùng tôi làm người thay thế!"

    Khóe miệng hắn kéo lên, muốn nói điều gì, nhưng lại không nói.

    Tôi biết, đây là sự thật thắng hùng biện.

    Ăn cơm xong, Thái Tử gia muốn cùng tôi ngủ chung một phòng.

    Tôi từ chối: "Tôi chỉ là một người giúp việc nhỏ, không bán cho anh, xin mời anh tôn trọng tôi."

    Hắn nhìn căn phòng, rồi nhìn tôi, lắc đầu: "Anh sợ buổi tối em đá chăn sẽ bị cảm lạnh."

    Hắn không hề để ý đến tôi, đẩy tôi vào phòng, rồi đóng cửa lại.

    Sau đó khi hắn muốn ôm tôi, tôi nghiêm túc đẩy hắn ra: "Tôi là người ngăn thẳng!"

    Hắn lại ở đó cười.

    Sau đó, hắn giống như những gì trong sách viết, đưa móng vuốt về phía tôi..

    Tôi là nữ chính trong tiểu thuyết NP, thân thể mảnh mai yếu đuối, rất dễ bị đẩy ngã..

    Ngày thứ hai, tôi xấu hổ cùng tức giận nhìn hắn.

    Hắn nhướng mày: "Vẻ mặt của em là gì đây, không phải em nói em là nữ giúp việc nhà anh sao?"

    "Tôi muốn từ chức."

    ".. Còn chi phí phẫu thuật của mẹ em thì sao?"

    Tôi nhìn hắn với đôi mắt đẫm lệ.

    Hắn chính là một tên xấu xa như vậy, hắn lấy mẹ tôi ra uy hiếp tôi.

    Nếu mẹ tôi bình phục sau ca phẫu thuật, tôi muốn rời khỏi hắn, hắn sẽ không cần lấy sự an toàn của mẹ tôi ra uy hiếp tôi.

    Hắn lau nước mắt cho tôi, mùi thơm dễ chịu trên cơ thể hắn chiếm lấy tôi, trong nháy mắt tôi có chút bị mê hoặc.

    Tôi đoán đây cũng là quy định của thiết lập.

    Giọng hắn có chút khàn: "Em thích diễn vai nữ chính khổ vì tình như vậy sao?"

    Tôi mờ mịt nhìn hắn.

    Hắn kéo tôi dậy, giúp tôi lấy kem đánh răng, đưa cho tôi nước súc miệng.

    Xem đi, nhìn hắn cao lãnh, khó gần, nói chuyện cũng lạnh lùng, tích chữ như vàng.

    Nhìn hắn chăm sóc người khác, rất cẩn thận.

    Tôi nhìn hai người cùng đánh răng trong gương, lòng như dao đâm.

    Sau này hắn cùng Kim Chi Chi sẽ sống hạnh phúc như thế này.

    Chẳng qua hắn chỉ lấy tôi làm người thay thế.

    Hắn dùng tôi làm người thế thân, tôi cũng cho hắn bị cắm sừng.

    Hắn làm một, tôi làm mười.
     
  5. welcomeabc123

    Bài viết:
    93
    Chương 3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau đó hắn dẫn tôi xuống lầu, mẹ của Kim Chi Chi đã ngồi ở phòng khách.

    Thấy chúng tôi xuống, bà lo lắng hỏi: "Tri Tri, con đã khỏe chưa?"

    "Bà không cần giả vờ tốt bụng," tôi trừng mắt nhìn bà ta: "Bà yên tâm đi, chỉ cần Hà Khiên Châu đồng ý thả tôi, tôi lập tức rời đi! Tuyệt đối không làm ra mối đe dọa cho con gái bà."

    Mẹ Kim nhìn tôi không nói nên lời, lại hỏi Thái Tử gia: "Tại sao mắt con bé lại đỏ?"

    Thái Tử gia đối với mẹ Kim Chi Chi có thái độ rất tốt, giọng nói nhẹ nhàng: "Cô ấy đang diễn cốt truyện khổ vì tình, nói cô ấy là người giúp việc trong nhà Ngân Tri Tri, vừa mới khóc một trận."

    Mẹ Kim nhìn tôi với vẻ mặt ngơ ngác, lạnh lùng nói với tôi: "Ngân Tri Tri, cô đã chiếm lấy vị trí của con gái tôi, vậy cô nhanh chóng uống bát canh này, dưỡng bệnh cho thật tốt. Gia đình con rể tôi cũng không thể thuê một người giúp việc yếu đuối như cô."

    Mắt tôi lập tức đỏ lên.

    Tôi nghĩ đến mẹ của tôi đang nằm trong bệnh viện, còn đợi chi phí tiền thuốc men của tôi.

    Nếu mẹ của tôi còn khỏe mạnh, chắc chắn cũng sẽ quan tâm tôi như vậy.

    Mẹ Kim lập tức kéo tay tôi: "Con đứa nhỏ này, động một chút là khóc, không phải bệnh trầm cảm chứ? Có cần đi bệnh viện khám hay không?"

    "Mẹ, không có việc gì, trước khi trúng độc cô ấy cũng thích diễn kịch, còn muốn diễn kịch của Quỳnh Dao."

    Tôi muốn chăm sóc tốt cơ thể.

    Sau đó nhanh chóng rời đi.

    Tôi ngồi xổm xuống uống xong bát canh của mẹ Kim.

    Cảm giác có mùi vị của mẹ.

    Tôi nhìn mẹ Kim.

    Chẳng lẽ trong cuốn tiểu thuyết còn có chuyện thiên kim thật giả sao?

    Thật ra tôi mới là thiên kim thật, hoặc tôi cùng Kim Chi Chi là chị em?

    Nhưng tôi rất thích kiểu tiểu thuyết NP kia, các loại trai đẹp đều có, và nữ chính cũng làm đủ thứ chuyện không quá ba lượt xem, tôi đọc đến mấy lần, cũng không có chuyện thiên kim thật giả.

    Lúc ăn cơm, mẹ Kim nói: "Nhìn dáng vẻ hiện tại của con bé, trước mắt đừng để con bé ra ngoài làm việc, vốn dĩ đã ngốc, hiện giờ còn mất trí nhớ."

    Thái Tử gia nói: "Con cũng nghĩ vậy, nhưng cô ấy không muốn sống ở đây, đang ầm ĩ muốn chuyển ra ngoài."

    "Mặc kệ nó."

    Vào buổi chiều, Thái Tử gia muốn đưa tôi ra ngoài.

    Hắn nói: "Anh trai của Chi Chi đã về, mẹ gọi nói buổi tối đến nhà dùng cơm."

    Tôi ngay lập tức vui lên.

    Anh trai của Kim Chi Chi nhất định cũng là kẻ ngã dưới váy tôi.

    Bây giờ tôi không thể bỏ trốn được, có lẽ anh ta có thể cứu tôi ra ngoài.

    Hiện giờ Thái Tử gia theo dõi tôi quá chặt, hắn vẫn dùng vũ lực để đoạt lấy, nhưng chỉ cần tôi ra ngoài, cháy nhà hắn lập tức theo đuổi vợ, tôi sẽ hung hăng ngược hắn!

    Tới nhà họ Kim, quả thật khi anh trai nhà họ Kim nhìn thấy tôi, ánh mắt sáng lên, lập tức ôm lấy tôi.

    Vẻ mặt Thái Tử gia bỗng chốc cứng đờ.

    Anh Kim rất thích tôi.

    Cho tôi rất nhiều lễ vật.

    Còn vui vẻ xoa đầu tôi.

    Kim Chi Chi đứng ở bên cạnh với vẻ mặt đang xem kịch hay.

    Chờ mẹ Kim với ba Kim rời đi, Kim Chi Chi nói với anh Kim có mưu đồ muốn phá hoại: "Anh, em gái hiện giờ cho rằng mình đang sống trong thế giới cuốn tiểu thuyết, mà trong thế giới đó, chỉ cần là các soái ca, đều có quan hệ tình cảm với em ấy."

    Kim Chi Chi thật sự lắm mồm.

    Nhưng tôi không nghe thấy cô ta nói cái gì, tôi chỉ biết cái miệng nhỏ của cô ta toàn nói những điều vô nghĩa, chắc chắn trong lời nói không có ý tốt về tôi.

    Nhưng sau khi nghe Kim Chi Chi nói những lời này, anh Kim rõ ràng cả người run lên, yên lặng cách xa tôi một chút.

    Thái Tử gia đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tôi.

    Anh Kim đối với tôi xa cách, tôi thật sự đau lòng, buồn bã nhìn anh ấy.

    Chẳng lẽ anh ấy cũng muốn một màn truy đuổi vợ?

    Anh Kim thuộc mẫu người dịu dàng và thanh lịch, đó là mẫu người tôi thích, về sau tôi có thể lật nhiều thẻ bài của anh ấy.

    Một lúc sau anh Kim lên lầu gọi điện thoại.

    Tôi nói với Thái Tử gia tôi muốn đi vệ sinh, quả nhiên hắn không đi theo tôi.

    Tôi lập tức đi theo con đường quen thuộc qua cầu thang phía sau, lên lầu ba tìm anh Kim.

    Trong lòng tôi thầm vui mừng, may mắn tôi đã xem tiểu thuyết kia rất nhiều lần, biết rõ anh Kim đang ở căn phòng nào.

    Tôi đứng trước cửa phòng anh ấy, gõ cửa.

    Anh nói với đầu bên kia: "Ngày mai đến công ty rồi nói, em gái tôi đang tìm tôi."

    Sau đó anh ấy cúp điện thoại, sờ đầu tôi hỏi: "Làm sao vậy, vẻ mặt buồn bã? Có phải tên khốn Hà Khiên Châu kia bắt nạt em? Nói cho anh biết, anh đi đánh hắn."

    Tôi oa một tiếng nhào vào lòng anh ấy: "Anh Kim, anh đưa em đi đi, Hà Khiên Châu hắn vẫn luôn nhốt em lại, không cho em tự do, em đau khổ quá.. Ô ô ô ô.."

    "Anh đưa em đi đi, em đồng ý gả cho anh! Thật sự!"

    Cả người anh ấy cứng đờ.

    Cách đó không xa có người cười lạnh một tiếng.

    Tôi quay đầu lại nhìn, mắt đẫm lệ nhìn mông lung, nhìn thấy đứng cách đó không xa là âm hồn bất tán Thái Tử gia.

    Tôi sợ hãi lùi lại phía sau anh Kim, hoảng sợ nói: "Tôi phải rời khỏi anh! Tôi không muốn làm thế thân!"

    Sắc mặt hắn trầm xuống: "Em còn ngại một chồng quá ít, muốn hưởng thụ sự chúc phuc của mọi người, phải không? Em cũng không sợ bị nhét kẽ răng, ba mẹ em biết được, đánh chết em trước."

    Tôi trừng mắt nhìn hắn: "Mẹ tôi ở bệnh viện đang chờ chi phí phẫu thuật, anh còn nhốt tôi, không cho tôi đến gặp mẹ tôi, anh là tên cầm thú!"

    Kim Chi Chi và mẹ Kim bất ngờ xuất hiện.

    Kim Chi Chi hưng phấn nói: "Mẹ, hóa ra em gái còn bán thân để cứu mẹ đấy!"

    Tôi cắn môi, nhìn vẻ mặt hung ác của Kim Chi Chi: "Cô mau quản người đàn ông của cô cho tốt, đừng tới tìm tôi!'

    Biểu cảm của cô ta ngay lập tức giống như táo bón.

    Tôi đáng thương nhìn anh Kim:" Anh Kim, anh dẫn em đi, em biết anh thích em. "

    "..."

    Trận khôi hài này khiến cho sắc mặt Thái Tử gia đen lại, kết thúc bằng việc kéo tôi lên xe về nhà.

    Bởi vì ba Kim đã dùng chổi lông gà đánh anh Kim, hỏi anh ấy có làm gì tôi không.

    Một bữa cơm cũng không có tâm trạng ăn.
     
  6. welcomeabc123

    Bài viết:
    93
    Chương 4

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Không ngờ đến, anh Kim cũng không cứu được tôi.

    Thái Tử gia một bên lái xe, vẻ mặt lạnh lùng.

    Tôi biết, hắn muốn trừng phạt tôi, mỗi lần nhìn vẻ mặt này của hắn, chính là ý muốn trừng phạt tôi.

    Hắn chậm rãi mở miệng: "Em thật sự cho rằng mình đang sống trong cuốn tiểu thuyết đó. Vậy em không định tìm cho tôi sáu người anh em sao?"

    "Đây là thiết lập của cốt truyện," tôi nói với vẻ mặt chính trực: "Tôi sẽ tôn trọng sự phát triển của cốt truyện! Cho nên anh đừng cản đường tôi!"

    Hắn tức giận nở nụ cười: "Được, tôi làm thế nào không nhận ra sao em có thể điên như vậy được! Tôi vậy mà còn thương hương tiếc ngọc, không đành lòng để em quá mệt mỏi."

    Mắt tôi lập tức đỏ lên.

    Cho đến bây giờ hắn vẫn luôn làm theo sở thích của mình, không quan tâm đến cảm xúc của tôi.

    Bởi vì đây là một tiểu thuyết NP không có ba lượt xem.

    Cho dù tôi có bị ốm sốt, hắn cũng sẽ không bỏ qua cho tôi.

    Còn nói chỉ nóng.

    Hắn còn mặt mũi để nói những lời này.

    Trong lúc chờ đèn đỏ, hắn quay đầu, dịu dàng sờ đầu tôi: "Bảo bối, chủ nhật được nghỉ, em rất thất vọng, có đúng không?"

    Hắn lộ ra hàm răng trắng nõn nhìn tôi, hơi lóa mắt, sau đó tiếp tục nói: "Không sao cả, về sau mỗi ngày đều không cần nghỉ ngơi, chúng ta cứ dựa theo tiết tấu trong cuốn tiểu thuyết nhỏ của em."

    Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi, cảm thấy như có điều gì đó không đúng..

    Tôi bị Thái Tử gia kéo đi, loạng choạng trở về nhà.

    Vào lúc chuẩn bị bước vào cửa, tôi mới sống chết giữ chặt cửa, hét lên: "Anh thả tôi ra! Anh lại muốn nhốt tôi, tôi muốn báo cảnh sát!"

    Hắn một tay giữ tôi lại, một tay nắm lấy bàn tay đang giữ cửa của tôi.

    Tôi khóc lóc cầu xin hắn: "Ô ô ô, anh thả tôi ra, anh sắp kết hôn rồi. Tôi không muốn trở thành nhân tình của anh."

    Vừa đúng lúc có người hầu đi ra.

    Tôi hét lên: "Cứu mạng! Cứu tôi!"

    Có một dì trông rất lạ, nhìn tôi không đành lòng, muốn đi tới.

    Lòng tôi thấy được chút hi vọng, kết quả, một bà dì bên cạnh kéo bà ấy đi, nói: "Hai vợ chồng đang chơi đùa vui vẻ, bà đừng xen vào trò chơi của bọn họ."

    Thái Tử gia giống như một kẻ gian ác, cười ha ha, sau đó vác tôi từ tầng dưới lên tầng trên.

    Hắn còn tìm được cuốn tiểu thuyết mà tôi xuyên qua.

    Sau đó dựa theo miêu tả trong cuốn sách trừng phạt tôi.

    Cuối cùng, đầu óc tôi đều mụ mị.

    Hắn cầm lấy hai quả trứng, đặt trứng lên mắt tôi.

    Tôi giận dữ nói: "Không cần anh giả vờ tốt bụng."

    "Được rồi, đừng tức giận, anh xin lỗi, việc mới làm quả thật có chút quá đáng."

    Đắp trứng nóng lên mắt qua một lớp khăn giấy, đúng là có chút thoải mái.

    Tôi rên khẽ một tiếng, tận hưởng sự dịu dàng của hắn.

    Điểm hay của câu chuyện tan vỡ chính là, mỗi nam chính đều thật sự rất yêu nữ chính, hung hăng trên giường, dịu dàng dưới giường.

    Ngay cả một tảng băng trôi như Thái Tử gia cũng không ngoại lệ.

    Sau khi tôi chìm vào giấc ngủ, còn mơ hồ suy nghĩ, tôi nhất định phải chạy trốn, tiếp tục phát triển cốt truyện.

    Kết quả Thái Tử gia nhìn tôi chăm chú.

    Đương nhiên ngủ thẳng đến sáng mới tỉnh dậy, tôi còn tưởng hắn đã đi rồi, hóa ra hắn đang làm việc ở phòng khách trong phòng ngủ, nhìn thấy tôi đứng dậy, liền cùng tôi xuống lầu.

    Tôi vừa ăn sáng, vừa nhìn hắn: "Anh không đi làm sao?"

    "Anh chờ em."

    Tôi chỉ vào bản thân.

    Hắn gật đầu.

    Tôi bất đắc dĩ thay quần áo, trước khi ra cửa còn hấp hối giãy giụa: "Anh đừng tưởng rằng giam giữ được con người tôi, là có thể chiếm được trái tim của tôi. Tôi sẽ không yêu một người đàn ông không tôn trọng ý muốn của tôi như anh."

    Người hầu má Vương há miệng thật to.

    Biểu cảm trên khuôn mặt giống như ăn phải thứ gì đó.

    Thái Tử gia nhíu mày, nói: "Anh cần trái tim của em làm gì? Anh chỉ cần con người của em?"

    Mắt tôi lập tức đỏ lên, tôi chính là con gái nhà lành bị ác bá ức hiếp.

    Trên đường đi, tôi từ chối nói chuyện với hắn.

    Khi tới công ty của hắn, hắn vẫn nắm tay tôi.

    Tôi mỉa mai châm chọc hắn: "Anh không sợ bạch nguyệt quang Kim Chi Chi của anh ghen sao, anh không phải là người quan trọng nhất với cô ấy sao?"

    Dáng vẻ hắn giống như đang cười mà không cười, chậm rãi nói: "Cô ấy rất rộng lượng, không giống em, nhỏ nhen như vậy."

    Tôi tức giận véo hắn một cái, hắn đau rên lên một tiếng, tôi có chút đau lòng.
     
  7. welcomeabc123

    Bài viết:
    93
    Chương 5

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chúng tôi dùng thang máy đặc biệt của hắn lên tầng 79, những nhân viên của hắn nhìn thấy chúng tôi, ánh mắt sáng lên.

    Đặc biệt khi nhìn thấy tôi, giống như sói đói nhìn thấy xương.

    Tôi nhìn khuôn mặt của những người qua đường này, rơi vào trầm tư.

    Chẳng lẽ ở thế giới này, ngoài việc bị những nam chính ức hiếp, còn bị người qua đường ức hiếp?

    Bọn họ khi dễ tôi, sau đó nam chính lại anh hùng cứu mỹ nhân, đánh vào mặt bọn họ?

    Bước vào phòng làm việc, Thái Tử gia nói với tôi: "Em tự chơi đi, trên bàn có iPad, bánh ngọt và kem ở trong tủ lạnh, nhưng chỉ ăn một ít, nếu không em lại ầm ĩ muốn giảm cân, nếu nhàm chán có thể bảo thư ký đưa em đến phòng tập, nhưng hiện tại em đang bệnh, không thể tự mình ra ngoài, để tránh bị vây xem."

    Hắn dặn dò xong, tự mình đi tới bàn làm việc bên kia, thấy có rất nhiều văn bản cần phê duyệt.

    Các thư ký liên tục ra vào, trông dáng vẻ rất bận rộn.

    Tôi là nữ chính.

    Nữ chính nào sẽ ngồi xem video và ăn vặt.

    Chắc hẳn là buồn chán đến phát ngốc.

    Ngồi một lúc, hắn cũng không đến an ủi tôi.

    Tôi cảm thấy chán, nên đi ra ngoài.

    Tôi vừa ra, có một thư ký đi tới, kính cẩn nói với tôi: "Phu nhân, muốn đi phòng tập thể thao sao? Tôi cùng đi với cô."

    "Tôi không phải phu nhân." Tôi mất mác nói: "Tôi chỉ là một người thay thế."

    Cô ấy sửng sốt một chút, nhìn tôi, lại nhìn phòng làm việc Thái Tử gia, sau đó vẻ mặt bình tĩnh nói: "Vậy cô có cần yêu cầu gì không?"

    "Tôi muốn đi dạo."

    Sau đó cô ấy đi theo tôi.

    Khi chúng tôi tới phòng trà, có vài cô gái nhỏ nhìn thấy tôi, hai mắt đầy sao.

    "A a a a, Chi Chi Chi Chi Chi Chi! Em là fan của chị! Có thể xin chữ ký của chị không?"

    Các cô ấy thoạt nhìn thật đơn thuần, sau đó giống như rất thích dáng vẻ của tôi.

    Tôi xấu hổ nghĩ muốn nói tôi không phải Kim Chi Chi.

    Kim Chi Chi là một ngôi sao lớn, tôi chỉ là một kẻ giả mạo.

    Nhưng tôi chưa kịp lên tiếng, eo đã bị một bàn tay ôm lấy.

    Một mùi hương quen thuộc truyền đến, là Thái Tử gia: "Sao lại ở chỗ này?"

    "Tôi muốn đi dạo."

    Hắn sờ đầu của tôi, hơi ấm trong lòng bàn tay hắn truyền đến trái tim tôi, tôi khao khát sự dịu dàng của hắn.

    Đáng tiếc, hiện tại trong lòng hắn yêu vẫn là Kim Chi Chi, chỉ khi tôi đi, hắn mới biết trân trọng tôi.

    "Em có muốn ký tên cho họ không?"

    Tôi nhìn những cô gái nhỏ kia, thật không đành lòng làm họ thất vọng, nếu tôi đã làm kẻ giả mạo lâu như thế, vậy giả làm một lần nữa đi.

    Tôi ngồi vào bàn, ký tên theo yêu cầu của họ.

    Kết quả, càng có nhiều chữ ký, thậm chí còn có hàng đợi..

    Nhưng mọi người rất có trật tự.

    Tôi nghi ngờ nhìn Thái Tử gia, vẻ mặt hắn bình tĩnh: "Coi như phúc lợi nhân viên, nếu không mọi người cho rằng tôi thích đàn ông."

    Hắn ngồi cạnh tôi, tôi ký tên xong, hắn trả lại thẻ hoặc ảnh cho đối phương.

    Thoạt nhìn giống như trợ lý của tôi.

    Nửa ngày ký tên lên thẻ, mới ký xong hết, kỷ luật công ty hắn quả thật rất tệ, trong giờ làm việc mọi người lại theo đuổi minh tinh.

    Tôi lại bị hắn kéo trở về phòng làm việc.

    Lần này tôi không ra ngoài đi loanh quanh nữa, bởi vì có chút mệt, liền ngủ ngay trên ghế sô pha.

    Khi tôi thức dậy, hắn vẫn đang đọc tài liệu.

    Đã hơn 12 giờ rồi.

    Hắn thấy tôi thức dậy, hỏi: "Dậy rồi sao? Đi thôi, đi ăn cơm, em vẫn luôn ầm ĩ muốn đi ăn cơm căn tin."
     
  8. welcomeabc123

    Bài viết:
    93
    Chương 6

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi có chút ngây ngốc.

    Hôm nay hắn mặc một bộ tây trang chỉnh tề, có vẻ càng thêm tuấn lãng cao lớn, khí chất cao lãnh.

    Vào thời điểm mười ngón tay dài của hắn đan vào tay tôi, tôi cảm thấy rằng, tôi không cần phải suy nghĩ đến gì cả, chỉ cần đi theo hắn.

    Nghĩ đến hắn tốt như vậy, nhưng lại thích Kim Chi Chi, trong lòng tôi lại cảm thấy buồn không thể giải thích được.

    Trên thang máy, chỉ có hai chúng tôi.

    Tôi lập tức nhào vào trong lòng ngực hắn: "Anh đừng yêu Kim Chi Chi nữa, anh yêu em, em sẽ đối tốt với anh."

    Hắn nở nụ cười, xoa má của tôi: "Không được, Chi Chi là người phụ nữ duy nhất anh yêu cả đời."

    Hắn cười dịu dàng, nhưng thật tàn nhẫn, tôi oán hận nói: "Một khuôn mặt thật đẹp trai, một trái tim tàn nhẫn!"

    Tôi liền cưỡng hôn hắn.

    Trong sách nói, thang máy sẽ rất lâu mới mở ra, nam nữ bên trong có thể làm những chuyện gây mù mắt.

    Kết quả lúc tôi đang hăng say hôn nhau, cửa liền mở ra, bên ngoài một đám người trợn mắt nhìn bọn tôi, mọi người đồng thời hít một hơi thật sâu.

    Thái Tử gia bình tĩnh ôm lấy bả vai tôi, đưa tôi đi, tôi đỏ mặt nấp vào trong lồng ngực hắn, không dám nhìn người khác.

    Đồ ăn công ty bọn họ thật ngon, các khay nhỏ đều có đầy đồ ăn ngon, chúng tôi lấy hai khay đồ ăn, tìm vị trí gần cửa sổ ngồi xuống.

    Giống như lúc đọc sách.

    Sau khi ngồi xuống, tôi lặng lẽ thở dài.

    "Làm sao vậy?"

    Hắn một bên vừa lột tôm, vừa nói: "Em muốn ăn gì?"

    "Nếu như em xuất hiện sớm một chút, có thể trở thành thanh mai trúc mã của anh thì tốt."

    Trong sách hắn và Kim Chi Chi chính là thanh mai trúc mã, hai người có tình cảm rất sâu đậm, cho nên tôi nữ chính tiểu bạch hoa, sẽ bị ngược rất lâu.

    Hắn lại cười.

    Tôi nhìn hắn lột tôm xong, sau đó đẩy qua cho tôi.

    Hắn lột tôm mà cũng cao quý ưu nhã như vậy.

    Chẳng trách trong tất cả các nhân vật nam chính, tôi yêu hắn nhất.

    Nhưng tôi không thể tiếp tục mê muội nữa.

    Tôi quyết định, buổi chiều tôi sẽ rời đi.

    Trong khi chúng tôi đang ăn, hắn vẫn luôn nói về những chuyện nhỏ nhặt.

    Nhìn ra được, hắn không phải là người thích nói nhiều, nhưng vẫn luôn muốn nói chuyện với tôi.

    Nói chuyện không nhanh không chậm, thích hỏi tôi một vài vấn đề nhỏ.

    Tôi trả lời một cách không tập trung.

    Hắn nói buổi chiều lại đi bệnh viện kiểm tra thân thể tôi một chút.

    Tôi thừa dịp lúc hắn đang họp, lừa thư ký nói tôi muốn đi vệ sinh, sau đó lén lút chạy đi.

    Sau khi rời khỏi hắn, trái tim tôi đau nhói.

    Bước đi không mục đích trên đường, tôi không biết mình đang ở đâu.

    Kết quả tôi đi được một lúc, nhìn thấy xe của anh Kim chạy theo tôi, bấm còi về phía tôi.

    Anh ấy ra hiệu cho tôi lên xe, tôi nhanh chóng bước vào.

    Xem ra anh ấy chính là nam chính tiếp theo.

    "Khiên Châu đâu? Tại sao anh ta lại để em ra ngoài một mình?"

    "Em đang chạy trốn." Tôi hít hít mũi: "Anh Kim, anh giúp em đi, em không muốn bị anh ta nhốt lại."

    Tôi vừa nói xong, anh ấy đã bắt máy: "Ừ.. Em ấy đang ở trên xe tôi.. Ha ha ha.. Ừ ừ.. Lát nữa đưa trở về cho anh.."

    Anh ấy xoa đầu tôi: "Đừng khóc nữa, anh trai đưa em đến tiệm trà sữa của em nhìn một chút."

    ?

    Tôi còn có tiệm trà sữa sao?

    Đây là tiệm trà sữa siêu cấp nổi tiếng.

    Bên ngoài cửa tiệm xếp hàng người rất dài.

    Tiệm trà sữa cũng rất độc đáo.

    Tôi đội mũ cùng đeo khẩu trang, được anh Kim kéo vào ngồi một góc trong tiệm.

    Cả người tôi không được tự nhiên.

    Cảm giác như đang ăn trộm sau lưng Thái Tử gia vậy.

    Tôi cảm thấy lương tâm cắn rứt.

    Xem ra tôi không thích ứng được giá trị quan của thế giới này.

    Tôi cố gắng làm cho chính mình bình tĩnh một chút, giống như đã nhìn qua một đời người.
     
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng chín 2024
  9. welcomeabc123

    Bài viết:
    93
    Chương 7

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong tiệm có rất nhiều tấm bưu thiếp treo trên tường, nhiều học sinh viết các loại về tình yêu, tình bạn, xem ra đã có từ trước.

    Có phục vụ cầm bưu thiếp tới đưa cho tôi, nói: "Vị khách này, đây là tấm bưu thiếp do cửa tiệm tặng, cô có thể viết những lời muốn tặng cho người yêu hoặc bạn bè, sau đó ghim trong cửa tiệm chúng tôi, sẽ là một phần ký ức không tệ.

    Tôi cầm lấy tấm bưu thiếp, lật qua nhìn, là một người đàn ông cầm ô, thân hình cao lớn với đôi chân dài, đứng trên đường nơi người qua lại, nước mưa đập vào kính, người chụp ảnh ở bên trong kính.

    Nước mưa rơi tí tách tí tách, làm tăng thêm vẻ đẹp thần bí và mơ hồ của người đàn ông kia.

    Nhất thời tôi nhìn có chút ngây người, rất quen thuộc.

    Tôi giống như nhìn xuyên thấu qua bức ảnh này, thấy được một thiếu nữ từ hiệu sách trên lầu bước xuống, xuyên qua cửa sổ sát đất của hiệu sách, nhìn thấy trời mưa bên ngoài.

    Giữa trời mưa rối rít, một thân hình cao lớn với đôi chân dài, khuôn mặt người đàn ông tuấn tú một tay bung dù, một tay đút vào túi, đứng ở bên ngoài chờ cô.

    Chỉ là bóng dáng, khiến cho trái tim thiếu nữ tràn ngập tình cảm dịu dàng, đồng thời lại cảm thấy như tan vỡ, muôn vàn cảm giác biến đổi..

    Tình cảm phức tạp như vậy, tôi có thể phân tích được, không hổ danh là người có điểm cao về đọc hiểu ngữ văn.

    Người phục vụ kia thấy tôi sửng sốt, nói:" Đây là bạn trai của bà chủ chúng tôi, a, hiện tại chắc hẳn là chồng, bà chủ chúng tôi chính vì bóng dáng này, mới quyết định khai trương cửa tiệm này, hiện tại cửa tiệm đã mở được 7 năm. Cô xem, trên tường đã có rất nhiều hồi ức. Không chỉ có bà chủ chúng tôi, còn có của rất nhiều khách hàng tới cửa tiệm.

    Trong khi người phục vụ đang nói, anh Kim đã trở lại.

    Lúc này, quản lý cũng lại đây, vui mừng nói với tôi: "Bà chủ, cô đã về rồi!"

    Nói xong, lại che miệng mình lại, nói: "Đừng để ai nhận ra cô, nếu không cửa tiệm chúng ta sẽ bạo loạn."

    Rốt cuộc tôi đã cười.

    Tôi đã nhớ tất cả.

    Tôi không phải thế thân Ngân Tri Tri.

    Tôi mới là Kim Chi Chi.

    Tôi ăn phải nấm độc, cho rằng bản thân xuyên sách.

    Nhưng trí nhớ của tôi bị lẫn lộn.

    Tôi thở dài một hơi, mấy ngày nay khóc quá nhiều, tôi thật đúng là cho rằng bản thân đang ở trong vở kịch khổ vì tình.

    Anh trai tôi ở trước mặt tôi búng tay một cái: "Nghĩ cái gì, sao lại xuất thần."

    Tôi lập tức ôm lấy anh trai tôi, vui vẻ nói: "Anh ơi, em ổn!"

    "Ngân Tri Tri! Em đang làm gì vậy!"

    Một âm thanh phẫn nộ vang lên.

    Tôi vừa ngẩng đầu nhìn, chính là khuôn mặt lạnh lùng của Thái Tử gia nhìn chằm chằm tôi.

    Tôi lập tức buông anh trai ra, sau đó ba bước thành hai bước, nhào vào trong lòng ngực hắn: "Chồng ơi, em nhớ ra rồi! Em khỏi bệnh rồi!"

    Hắn kéo tôi ra, nhìn tôi trên dưới đánh giá.

    Cuối cùng chúng tôi vẫn là đến bệnh viện.

    Bác sĩ kiểm tra nói không có vấn đề.

    Tôi thở dài nhẹ nhõm một hơi.

    Lần này vốn là quay phim ở trong rừng núi sâu.

    Trong lúc quay phim, tôi nhìn thấy mấy cây nấm lớn lên rất đẹp, tôi nghĩ những cây nấm đó có tên gọi, nên lúc sau tôi hái mang về, chuẩn bị làm cho Thái Tử gia-chính là chồng của tôi ăn.

    Bởi vì tôi đã thỏa thuận với hắn, quay xong bộ phim này, tôi sẽ nghỉ phép một tháng.

    Kết quả tôi tự đầu độc chính mình trước, đây cũng là phần độc nhất.

    Ba mẹ tôi cũng đến.

    Chính là bị tôi nhận thành mẹ của Kim Chi Chi, còn nói lời lạnh nhạt đối với bà.

    Chị gái của tôi cũng tới.

    Tôi cho rằng chị ấy là Kim Chi Chi.

    Tôi còn nhìn chị ấy với vẻ mặt oán giận, cho rằng chị ấy là tình địch của tôi..

    Chẳng trách lúc đó nhìn vẻ mặt chị ấy như bị táo bón.

    Tôi đón lấy, âm thanh rất ngọt ngào: "Mẹ~Ba~Chị gái~"

    "Dừng," mẹ tôi một tay chặn tôi định lao tới, "Tôi không có cái may mắn kia, tôi là mẹ của một người phụ nữ độc ác, không dám làm mẹ của nữ chính khổ vì tình như cô, không phải cô nói mẹ cô đang bị bệnh còn phải nằm ở bệnh viện, cô bán mình cứu mẹ sao?"

    Tôi vừa định gọi chị gái của tôi giúp tôi nói chuyện.

    Chị ấy ngắt lời của tôi: "Đừng, tôi chính là cô gái ác độc kia, chuyên phá hoại tình yêu của cô."

    "Ba."
     
  10. welcomeabc123

    Bài viết:
    93
    Chương 8

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Còn may có ba tôi là không so đo với tôi.

    Ông ấy sờ đầu tôi, nói: "Sau này đừng làm đồ ăn nữa, lần này may mắn là tinh thần chỉ rối loạn một chút, lần sau con thật sự tự đưa mình vào chỗ chết, bọn ta phải làm sao bây giờ?"

    Tôi ngoan ngoãn gật đầu.

    Tôi lại đi dính lên mẹ của tôi và chị gái tôi làm nũng.

    Cả hai người bị tôi quấy rầy đến nỗi không còn tức giận nữa.

    Hiện tại xem ra, chắc hẳn người tức giận nhất là chồng tôi nhưng lại không có gì.

    Trong lòng tôi âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.

    Buổi tối quay về nhà ba mẹ tôi ăn tối.

    Anh trai tôi đến một công ty nước ngoài để mở rộng kinh doanh, ở lại một năm mới trở về, đương nhiên tôi muốn gần gũi cùng với anh ấy một chút.

    Hơn nữa lần này tôi nghỉ phép một tháng, sau khi kỳ nghỉ kết thúc, lại phải gia nhập nhóm, thời gian đoàn tụ với bọn họ cũng rất ít.

    Ăn cơm xong, chồng tôi nói tối nay sẽ ở lại với bố mẹ tôi.

    Tôi cảm thấy rất tốt.

    Tôi vốn đang nghĩ muốn giải thích với chồng một chút, nhưng điều vô nghĩa tôi nói lúc đó.

    Nhưng nghĩ lại cảm thấy xấu hổ.

    Khi đó hắn nói: "Em thật sự cho rằng bản thân đang sống trong cuốn sách nhỏ kia. Vậy chẳng phải em muốn tìm cho anh sáu người anh em sao?"

    Tôi trả lời là: "Đây là giả thiết cốt truyện, tôi sẽ tôn trọng sự phát triển của cốt truyện! Cho nên anh đừng ngăn cản tôi nữa!"

    Tôi còn ôm anh trai nói, tôi phải cưới anh ấy.

    Tôi còn mơ tưởng tới mấy người thời thơ ấu của chồng tôi..

    Ôi, loại nấm độc này thật sự hại là người.

    Ăn cơm xong, ba cùng chồng tôi chơi cờ.

    Anh trai tôi ngồi bên cạnh xem trận đấu, mấy người thỉnh thoảng nói chuyện phiếm.

    Mẹ và chị gái tôi cùng đi qua.

    Tôi ngồi đó được một lúc, nghĩ muốn về phòng trước tắm rửa một chút, mặc bộ đồ ngủ tương đối thoải mái.

    Tôi rất thích loại bầu không khí gia đình như vậy.

    Bọn họ nói chuyện, tôi làm công việc của mình.

    Cảm giác thật yên tâm.

    Đang tắm rửa giữa chừng, cửa phòng tắm bị đẩy ra.

    Tôi hoảng sợ.

    Vừa thấy, quả nhiên là ông chồng.

    "Chồng, anh làm gì vậy?"

    Hắn thong thả ung dung tháo cà vạt: "Ngân Tri Tri, em nói tôi muốn làm gì?"

    Tôi muốn cười mà không dám cười.

    "Em ở trong phòng tắm vợ tôi tắm rửa, còn dùng dầu gội của cô ấy, không phải là muốn quyến rũ tôi sao? Hả?"

    Thật là xấu hổ.

    Hiện tại tôi đã tỉnh táo.

    Nếu không tỉnh táo, vẻ mặt tôi nhất định quật cường, cùng hắn nhập vai diễn sâu sắc..

    "Chồng ơi, em sai rồi, em sai rồi.." Tôi nhấc tay đầu hàng, "Đừng đùa nữa, ba mẹ đang ở dưới lầu, nếu lâu như vậy chúng ta không đi xuống, bọn họ nhất định sẽ thấy kỳ lạ."

    "Ai là chồng của em?" Hắn nghiêm túc nhìn chằm chằm tôi: "Em chỉ là một người thế thân, không xứng gọi tôi là chồng."

    Tôi muốn cười.

    Khi hắn hôn tôi ở trong làn sương nước, tôi không khỏi nhếch khoé miệng.

    Mãi cho đến khi hắn không kiềm chế được bế tôi lên giường, rồi đè lên người tôi, tay tôi vội vàng run rẩy, ngăn cản hắn: "Đừng, giữ gìn sức khoẻ!"

    Hắn kéo tay của tôi ra, "Trong cuốn sách nhỏ kia của em, mới vừa là món khai vị. Bây giờ mới bắt đầu thôi!"

    "Chồng ơi, em thật sự sai rồi!"

    "Sai rồi, thì phải bị chồng trừng phạt~thật nặng~trừng~phạt~nặng~"

    Lưng tôi..

    Quả nhiên, hắn muốn sâu sắc thực hiện các tư thế khác nhau trong cuốn sách nhỏ kia, các vị trí, thời gian..

    Mỗi lần tôi nhìn thấy hắn, chân đều run.
     
  11. welcomeabc123

    Bài viết:
    93
    Chương 9: Phiên ngoại. Thanh mai trúc mã

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lần đầu tiên Hà Khiên Châu nhìn thấy Kim Chi Chi.

    Là tại bữa tiệc sinh nhật 18 tuổi của anh chị sinh đôi Kim Chi Chi.

    Lúc đó hắn đang học năm 4 ở Mỹ, trường học nghỉ, hắn về nước thăm ông nội.

    Ông nội hắn lúc đó đang bệnh.

    Hắn cùng ông lão có quan hệ rất tốt.

    Em trai của một người bạn thời thơ ấu cùng anh trai của Kim Chi Chi Kim Vân Thâm là bạn học đại học, cũng tới tham gia sinh nhật anh ấy.

    Người bạn đó và hắn không có việc gì làm, cũng đi theo nhìn xem.

    Gia đình nhà họ Kim rất coi trong lễ trưởng thành 18 tuổi của cặp song sinh, tổ chức rất sang trọng tại biệt thự.

    Khi hắn đến, ba mẹ Kim vô cùng bất ngờ, sợ sẽ thất lễ với hắn.

    Hắn tặng quà, đứng cùng với mấy người bạn đồng trang lứa nói chuyện.

    Hắn cảm thấy có chút hơi buồn chán, muốn rời đi, thì ngoài cửa một nhóm học sinh trung học lao vào, có 6 người.

    Cả trai lẫn gái đều có.

    Cả đám người tiến vào, giống như nhóm cướp vào làng.

    Hi hi ha ha chào hỏi người lớn, rồi chạy đến khu tự phục vụ để ăn uống.

    Đồ ăn ở đây thật tuyệt.

    Cảm giác chỉ có vài người bọn họ đến đây là để ăn.

    Trong đó có một cô gái nhìn rất bắt mắt.

    Hoàn toàn thừa hưởng nét đẹp của ba Kim và mẹ Kim.

    Trong khi mấy đứa trẻ ăn uống thỏa thích, lần lượt có vài bậc phụ huynh đến xem bọn chúng.

    Có thể thấy, cha mẹ bọn chúng có thể là đối tác kinh doanh, hoặc đều sống trong cùng một khu biệt thự.

    Hắn chăm chú nhìn cô bé nhồi nhét thức ăn vào má mình cho phồng lên.

    Sau đó ba mẹ Kim dẫn theo ba người con lên sân khấu phát biểu, cả nhà hòa thuận vui vẻ.

    Thật khiến người khác hâm mộ.

    Rất nhiều gia đình thật ra đều bằng mặt không bằng lòng, nhưng gia đình họ thật sự rất hòa thuận.

    Hạ Khiên Châu chưa rời đi, đã đến lúc phát biểu, lát nữa còn có tiết mục.

    Đợi cả nhà nói chuyện xong, đến lượt cô gái nhỏ.

    Mẹ cô nói với cô: "Chi Chi, con không phải đã chuẩn bị quà cho anh trai và chị gái sao? Mau lấy ra cho bọn họ."

    Hóa ra cô ấy tên là Chi Chi.

    Hắn vốn cho rằng anh trai và chị gái đều sẽ mong chờ.

    Nhưng lại mang vẻ mặt không muốn nhận quà của cô.

    Kim Chi Chi hào hứng nói: "Chính là màn biểu diễn của tôi!"

    Mọi người đồng loạt vỗ tay.

    Sau đó, mấy đứa trẻ mới vừa mặc đồng phục, cởi áo khoác đồng phục, mặc những bộ đồ lấp lánh, giống như quần áo ở hộp đêm, lao lên sân khấu, theo điệu nhạc sôi động, bắt đầu nhảy múa.

    Khuôn mặt mấy người còn tràn đầy vẻ tự hào, cuối cùng cúi chào cùng nhau: "Chúng tôi là nhóm 666666, chúc anh trai chị gái sinh nhật vui vẻ!"

    Một số bậc phụ huynh trên mặt cố gắng kiềm chế cơn tức giận.

    Âm nhạc chuyển sang giai điệu nhẹ nhàng, rất nhiều người bắt đầu ngẫu hứng khiêu vũ với bạn nhảy của mình.

    Hắn nhìn thấy Kim Chi Chi bị mẹ của cô ấy nắm tai kéo lên lầu.

    Kim Vân Thâm đi tới, với vẻ mặt hoảng sợ quá mức, nói với bọn hắn: "Em gái tôi nói chuẩn bị cho chúng tôi một điệu nhảy, mẹ tôi còn tưởng rằng là điệu múa truyền thống, dù sao con bé còn quá nhỏ để học, không nghĩ tới là cái này, chê cười rồi."

    Người bạn thân nói: "Em gái của cậu thật sự là một báu vật."

    Một lúc sau, Kim Chi Chi mặc một chiếc váy công chúa màu trắng đi xuống.

    Cô tìm thấy anh trai, thấy anh đang ở bên cạnh một vài vị khách.

    Sau đó nhìn thấy người đẹp nhất Hà Khiên Châu, ánh mắt sáng rực.

    Cô thuận tay cầm ly rượu vang đỏ, một hơi uống cạn sạch.

    Hoàn toàn quên mất lời dạy của mẹ cô.

    Sau đó tự cho là thanh lịch đi đến trước mặt Hà Khiên Châu, mặt đỏ bừng, tự giới thiệu nói: "Xin chào, em tên là Kim Chi Chi, anh có thể gọi em là Kim Kim, cũng có thể gọi em là Chi Chi, nhưng em khuyên anh gọi em là bảo bối, bởi vì mẹ của em cũng gọi em như vậy."

    Anh trai cô bị choáng váng.

    Hà Khiên Châu cũng bị choáng váng.

    Người bạn thân không bị choáng váng, trêu ghẹo nói: "Vậy còn anh, anh gọi em là gì?"

    Kim Chi Chi nhìn người bạn thân của Hà Khiên Châu, vẫn rất lễ phép như cũ trả lời: "Anh có thể gọi em là ba."

    Nói người bạn thân tức giận cũng không phải, không tức giận cũng không phải.

    Dù sao thoạt nhìn cô miệng còn hôi sữa, vẫn là học sinh trung học, hơn nữa, người tinh mắt nhìn vào cũng biết cô đã uống quá nhiều.

    Anh trai cô vội xin lỗi.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...