Bạn được Tư Hữu Vương Tử mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
190 ❤︎ Bài viết: 94 Tìm chủ đề
Chương 60

97410145_233607314731330_802231824251092992_o.jpg


Tôi không ngờ, sau 8 năm, mình vẫn có thể gặp lại mẹ.

Sau khi ly hôn bà bỏ vào Sài Gòn từ đó không còn liên lạc gì nữa. Một năm gần đây tôi bắt đầu chú ý phát triển sự nghiệp vào phía Nam, mấy lần vào trong đó nhưng chưa từng gặp mặt. Hôm nay, đột nhiên bà xuất hiện trong phòng khách khiến tôi hết sức ngạc nhiên.

Bà già đi nhiều, không còn dáng vẻ mỹ miều như xưa, xem ra cuộc sống không được tốt cho lắm. Trông thấy tôi, bà ta đứng bật dậy nhìn chăm chú có vẻ rất xúc động. Đưa giỏ trứng cho Khanh, tôi ngồi xuống chiếc ghế đối diện bà ta, nhìn kỹ một lượt sau đó nhẹ nhàng lên tiếng:

- Mẹ!

Không khí chợt lâm vào ngại ngùng. Tôi lắng nghe những cảm xúc trong lòng, thấy thật lạ lùng là cảm xúc có thể bình yên như thế, tĩnh lặng như đối diện với một người qua đường.

- Mẹ về Bắc từ bao giờ?

Bà lảng tránh ánh mắt của tôi, có chút khô khan nói:

- Cũng được mấy ngày.

Chất giọng lơ lớ đặc sệt của người sống lâu trong Sài Gòn khiến tôi càng có cảm giác xa lạ.

- Hiện tại mẹ ở đâu?

Bà ta nghe vậy, liếc nhanh quanh phòng khách một lượt, tuy nhiên giọng nói vẫn khá bình tĩnh:

- Mẹ đang thuê phòng.

Tôi rất có kiên nhẫn, vì vậy cứ ngồi im chờ đợi, rốt cục bà ta cũng chủ động lên tiếng:

- Mấy năm này con sống có tốt không?

Tôi mỉm cười, trả lời rành rọt:

- Cũng ổn, mẹ thấy đấy, không đến nỗi nào.

Dường như có rất nhiều điều muốn nói nhưng chẳng biết bắt đầu từ đâu, bà ta cứ ngồi bứt dứt như thế. Tôi nhàn nhạt lên tiếng:

- Bố hiện tại là giám đốc công ty vật liệu xây dựng, con trai cũng được 4 tuổi rồi, có nhà lầu xe hơi, cũng tốt lắm.

Chợt nhận thấy mình như vậy cũng quá ác độc bèn chuyển đề tài:

- Mẹ gặp bà chưa?

Bà rầu rĩ gật đầu:

- Bà mệt nên về phòng nghỉ ngơi rồi.

Tôi nhìn đồng hồ, hơn 4 giờ chiều, bèn lên tiếng:

- Mẹ ở lại ăn tối nhé, đã lâu chúng ta không ăn cơm cùng nhau rồi.

Bà gật đầu, sau một lát yên lặng đột nhiên lên tiếng:

- Mai, mẹ tìm thấy ông ngoại con rồi.

Tôi ngước mắt lên, cực kì bất ngờ. Mẹ vốn là trẻ mồ côi, sao đột nhiên lại xuất hiện một ông ngoại? Không còn biết nói gì hơn, tôi ậm ừ lên tiếng:

- Vậy sao?

- Ừ, ông ngoại với cậu con vẫn còn ở trong Sài Gòn.

Hay thật, giờ tôi lại có thêm một người cậu nữa. Xem ra đội ngũ họ hàng của tôi ngày càng viên mãn đấy nhỉ?

- Ừm, ông và cậu khỏe không?

Mẹ liếc nhìn tôi, sau đó rời mắt đi:

- Ông hơn 60 tuổi, vẫn khỏe lắm, vẫn còn làm phụ hồ được.

* * *
 
190 ❤︎ Bài viết: 94 Tìm chủ đề
Chương 61

98331759_237501421008586_1448969103489368064_o.jpg


Tôi xiết chặt chiếc cốc trong tay, hơn 60 tuổi? Phụ hồ? Đó là khái niệm gì thế?

- Chắc cậu cũng vậy?

- Ừ - mẹ thong thả nói - Cậu và ông con làm phụ hồ, mợ gánh hàng rong, còn mấy đứa bé thì bán báo, đánh giày, nhiều nghề lắm!

Sau bữa cơm tối mẹ rời đi vào rất khuya. Tôi cố ý lơ đi nỗi khao khát trong mắt bà không lên tiếng giữ lại. Nhìn và thất thểu bước vào bóng đêm, tôi quyết cho bà một bài học trước khi đưa tay giúp đỡ. Bà ta cần tỉnh ngộ trước mới được, đưa tiền cho bà ta bây giờ chỉ khiến bà ta sa ngã hơn thôi. Dù sao cũng là mẹ ruột, tốt xấu gì tôi cũng nên có một chút trách nhiệm, không phải sao, nghe cứ có vẻ ngược đời!

Sau hôm đó tôi thấy lạ là bà không còn tìm đến tôi nữa. Đúng đến ngày thứ năm, mẹ xuất hiện bằng cách thức mà tôi không ngờ đến nhất, khác hoàn toàn với bộ dạng nghèo túng lần trước, bà thay đổi hoàn toàn, kiêu sa quý phái như một kẻ lắm tiền nhiều của. Bước xuống từ xe ô tô bà ta nhoẻn đôi môi đỏ chót của mình thành một nụ cười:

- Con gái!

Tôi liếc nhìn vẻ mất tự nhiên của bố và khuôn mặt sượng trân của dì Quỳnh phía đối diện, lòng thở dài, đúng là một cuộc gặp gỡ thế kỷ. Mẹ cài chiếc kính lên mái tóc uốn xoăn, hết sức tự nhiên lên tiếng:

- Xin chào, đã lâu không gặp!

Bố gục gặc đầu:

- Chào em!

Không khí chẳng vui vẻ gì, người cũ gặp người mới, vợ cả gặp vợ hai, đúng là không còn từ nào diễn tả nổi.

Mẹ ngồi xuống sopha, híp mắt cười nhìn cậu nhóc trong lòng dì Quỳnh:

- Là bé Quyền đấy à? 4 tuổi rồi phải không? Điểm trai quá, giống bố như đúc ấy nhỉ.

Tôi thấy đôi mày dì Quỳnh nhăn mạnh, khoé môi giật không ngừng:

- Mọi người hay nói nó giống em hơn.

- Đâu nào - mẹ cao giọng- giống anh Mạnh nhiều chứ!

Bố chợt ho khan, hỏi vài câu với thưởng vô phạt nhằm khỏa lấp đi cái đề tài vô duyên này.

Bà xuất hiện ngay sau đó, hơi ngẩn ra trước tình hình trong phòng, mẹ vội đứng dậy, chạy lại đỡ lấy và từ tay người hộ lí.

- Mẹ, hôm nay sức khỏe mẹ thế nào?

Bà giương đôi mắt đục ngầu lên nhìn một lát mới lên tiếng:

- Là chị Như đấy à?

Mẹ cười giòn tan, chất giọng lơ lớ nghe cực ngọt ngào:

- Vâng, mẹ ra ghế ngồi cho đỡ mỏi, đừng đứng như vậy.

Rồi chưa để bà ngồi vững, mẹ đã nói tiếp:

- Hôm nay thời tiết có chút oi, hơi khó chịu phải không mẹ? Con nghe ti vi dự báo, chỉ tối là có mưa thôi, khi đó sẽ mát mẻ hơn nhiều. Thời tiết Hà Nội độc quá, không như trong Sài Gòn.

* * *
 
190 ❤︎ Bài viết: 94 Tìm chủ đề
Chương 62

100807426_238245534267508_4966689207452958720_o.jpg


Cuối cùng thì tôi cũng gặp được kẻ khiến mẹ thay đổi 180 độ như thế, đó là một ông chú có dáng vẻ phục phịch, hơn 60 tuổi, bạn trai hiện tại của bà.

Tôi có mơ hồ nhớ được ông ta, tuy nhiên ký ức kiếp trước đã mờ nhạt lắm rồi, vả lại, người bạn trai nào của mẹ cũng có dáng vẻ xấu xấu như nhau, tôi cũng không chắc mình có nhận nhầm người. Lần gặp mặt đầu tiên, tôi được ông ta mua cho một con thú nhồi bông to gấp hai lần cơ thể, mà trong khuôn mặt con chó bông này cũng có nét hao hao khuôn mặt người đã tặng nó cho tôi lắm.

Dĩ nhiên ông ta biết tôi là ai, còn nói cháu gái của mình cũng tầm tuổi này, hai đứa chắc sẽ chơi thân với nhau.

Hai người dẫn tôi đi công viên trò chơi rồi vườn bách thú hệt như tôi mới 5 tuổi chứ không phải là 15 tuổi vậy. Quá chán nản với cái buổi sáng tệ hại ấy tôi phải lấy cớ công việc để rời đi. Tôi nhìn mẹ, bà ta không hề thay đổi, vẫn là bộ dạng trong ký ức tôi cười thảm, chả lẽ không thể khác được hay sao?

Ngày nhập học nhìn thấy gương mặt không thể quen hơn của Bảo Anh tôi trút ra ngoài một hơi trọc khí. Bốn năm cấp II thêm ba năm cấp III nữa, tôi và cô nhóc này cũng khá có duyên đấy nhỉ. Ấy là chưa kể cô ta hai năm trước cũng đã gia nhập Colour với vai trò là một ca sĩ, giống như tôi tuy có muộn hơn vài năm, nhưng cô ta cũng tham gia giới giải trí rồi. Thêm vào thân phận là cháu họ tổng giám đốc, con đường cô ta đi phải nói là trải đầy hoa hồng. Đấy là chưa kể mẹ cô ta xuất thân trong một gia đình cực kỳ giàu có nữa chứ, so với cô ta, tôi hệt như một con vịt đứng cạnh con thiên nga. Phải không? Giống lắm!

Hai chiếc xe song song đậu ở cổng trường, hai cánh cửa cùng bật mở, hai đôi chân cùng bước xuống và bốn con mắt nhìn nhau tóe lửa. Đúng là một khởi đầu tuyệt vời!

Nhưng trong cái rủi có cái may cô ta học ở A1 còn tôi được xếp vào A2, một lớp chuyên Văn và một lớp chuyên Anh. Đây cũng coi như là một chút an ủi cho cả hai bên.

Cùng học một trường, lại cùng hoạt động một công ty, cơ hội gặp gỡ quả có hơi nhiều. Tôi không thích điều này cho lắm, thực sự là như vậy và tựa như đối phương cũng không khác là bao. Cả giới showbiz đều biết mối quan hệ thần kì giữa Ban Mai và Bảo Anh.

Lên cấp 3 kiến thức khó dần, tôi bắt đầu hoạt động nghệ thuật một cách cầm chừng, bắt đầu chú tâm cho việc học hành. Khanh học cùng lớp với tôi và giữa bao nhiêu khuôn mặt xa lạ tôi nhận ra một gương mặt quen thuộc khác, đó là Đạt - cậu con trai của 'Đại Gia Chân Đất' năm nào nào. Trùng hợp làm sao ba đứa lại ngồi chung bàn chỉ là ngồi ở chỗ Lúa là Khanh mà thôi.

Xuất hiện bên bảo anh không còn là cô bé 'Abecedarian' nữa mà là hai cô nàng lạ hoắc, trông có vẻ còn ABC hơn cả người cũ, quả là bi kịch. Lần đầu tiên gặp mặt hai cô nàng đó liền đưa hai chân ngu ngốc của mình ra hòng ngáng đường của chúng tôi. Thủ đoạn hạng bét này tất nhiên là tôi không thèm để vào mắt, nhưng những người bên cạnh tôi thì không. Do bất ngờ, Khanh vấp ngã, còn tôi thì ác liệt dí mạnh gót giày xuống chân của cô nàng còn lại. Kết quả, bên tôi thì Khanh bị rách một đường dài ở cổ tay, bên đó thì cô nàng tấn công tôi phải chống gậy đi học mất 1 tuần vì gần bị đứt gân chân. Về nhà kiểm tra lại gót giày, tôi thè lưỡi tự hoảng sợ trước vũ khí lợi hại này.

* * *
 
190 ❤︎ Bài viết: 94 Tìm chủ đề
Chương 63

99097007_238859004206161_2517347436754632704_o.jpg


Bẵng đi một thời gian cứ gặp tôi là đi đường vòng, bọn họ lớn gan trở lại trong ngày liên hoan văn nghệ của trường. Vốn thứ tự lên sân khấu của tôi là trước Bảo Anh nhưng do Khanh sơ xuất chẳng hiểu sao lại làm rách trang phục biểu diễn của tôi nên phải đổi lại. Sự thay đổi vào phút chót này dĩ nhiên tôi không để vào trong lòng. Nhưng khi thấy Bảo Anh ngã chỏng chơ trước hàng ngàn khán giả do những viên đạn nhựa chẳng hiểu sao được rải đầy trên bục biểu diễn thì tôi ẩn ý liếc Khanh một cái.

Vốn tưởng con nhóc bày trò nhưng khi thấy hai dấu tay đỏ hồng in đậm trên gương mặt của hai cô nàng ABC thì tôi đã vỡ lẽ.

Thì ra mấy con nhóc định bày trò chơi tôi nhưng nhầm người, có lẽ Khanh 'đánh hơi' được điều gì đó nên kín đáo cứu tôi một bàn.

Tôi nên hiểu sao về cô nhóc này nhỉ?

Có vẻ năm nay không hợp với số mạng của Bảo Anh lắm, cô nhóc liên tục gặp sự cố. Buổi liên hoan cấp trường thì cũng thôi, dù sao cũng chỉ là quy mô nhỏ nhưng scandal khiến khán giả không ngờ tới cách đây một tuần thì nói thực là chú cô ta có là trùm sò của Colour cũng không thể cứu vãn tình hình. Nỗi oan Thị Kính của tôi bắt đầu như thế này.

Giờ giải lao tôi vào nhà vệ sinh giải quyết một trong ba việc khẩn của con người. Vì có cảm giác hơi muộn nên mới đi được nửa đường đã có chuông vào học. Tôi và Khanh chần chừ một lát nhưng vẫn quyết định đi tiếp, nhịn ăn nhịn uống thì được chứ nhịn đi vệ sinh thì đúng là tra tấn con người.

Nhà vệ sinh nữ vắng hoe, tôi và Khanh mỗi người vào một buồng, cùng ngồi ngẩn người vài phút. Đến khi cửa mở ra thì ở bồn rửa mặt xuất hiện thêm một người từ bao giờ, có lẽ là nghe tiếng cả nước nên Bảo Anh có chút giật mình, cứ ngẩn ra nhìn chúng tôi. Tôi ngửi mùi thuốc dày đặc trong không khí, lại nhìn mẩu đầu lọc cháy dở kẹp giữa những ngón tay của Bảo Anh, cũng ngạc nhiên không kém.

Chẳng ngờ một cô nhóc thoạt nhìn có vẻ ngoan hiền như Bảo Anh mà cũng dùng thứ này. Giới giải trí đúng là khiến nghệ sĩ chịu nhiều áp lực, nhất là với những người còn non trẻ như Bảo Anh, cô nhóc có hút thuốc để giải tỏa căng thẳng thì cũng hiểu được. Tôi không quá khắt khe về chuyện đó, trong thời kỳ khủng hoảng, thậm chí tôi còn tìm đến cần sa kia mà, thuốc lá có là gì? Chỉ là có chút tiếc cho cô nhóc, mới mười mấy tuổi đầu, như vậy cũng có chút dại dột.

Thản nhiên vặn nước rửa tay, thái độ của tôi hết sức bình thường như chẳng gặp phải chuyện gì đặc biệt. Khanh còn có vẻ bình thường hơn tôi, chuyện đó cũng chẳng có gì đáng để khắc ghi. Tuy nhiên khi đọc bài báo viết về lối sống xa đọa của giới học sinh cùng tấm ảnh minh họa mà chỉ thoạt nhìn cũng có thể nhận ra là cô nhóc Bảo Anh đang hút thuốc trong nhà vệ sinh, thì tôi thật sự giật mình.

Chuyện này vỡ lở ra sự nghiệp của Bảo Anh coi như đi đứt. Có thể một thời gian sau người ta sẽ quên đi nhưng hiện nay cô bé sẽ không thể lên sân khấu được nữa. Bài báo lại chỉ đích danh như vậy, có muốn lấp liếm cũng không được. Bảo Anh mới chỉ 15 tuổi điều này lại càng làm cho sự việc thêm nghiêm trọng. Đây quả là một vết nhơ trong cuộc đời của một nghệ sĩ.

Đúng như tôi dự đoán, bộ văn hóa vào cuộc ngay sau đó. Vài năm nữa còn có những vụ án nghiêm trọng hơn thế này nhiều, cảnh nóng, clip sex nhan nhản trên mạng mà có bị gì đâu! Nhưng trong những năm này, việc một nữ ca sĩ tuổi teen hút thuốc cũng khiến cho dân tình phát sốt lên, như thế có thể thấy dân phong còn rất chất phác.

Đúng là đi đêm lắm có ngày gặp ma, qua bài học này tôi lại càng tự nhủ phải cẩn thận hơn trong việc quản lý hình ảnh cá nhân và khống chế hành động nơi công cộng. Chỉ cần một sự việc nhỏ thôi cũng tiềm ẩn bao nguy cơ không thể tưởng tượng nổi. Hồ sơ cá nhân của tôi vẫn còn sạch sẽ lắm.

* * *
 
190 ❤︎ Bài viết: 94 Tìm chủ đề
Chương 64

98480991_239438604148201_8371538550130212864_o.jpg


Tôi chẳng hề liên tưởng việc này một cách sâu xa nên khi bắt gặp ánh mắt hằn học của Bảo Anh trong công ty tôi chẳng hiểu gì cả.

- Mày nhớ đấy, tao không quên đâu!

Cô nhóc nói rồi quay lưng bỏ đi thẳng.

Tôi còn tưởng cô ta shock quá hóa điên nhưng chợt nhận ra khi nghĩ đến một khả năng. Không phải cô ta cho rằng tôi là tác giả của bức ảnh đó chứ? Xin lỗi cuộc đời, tôi chẳng dỗi hơi đến mức ấy đâu. Nhưng trừ tôi ra, tựa hồ ai cũng tin là vậy. Vốn nổi tiếng không ưa nhau nên khi cô ta bị hại kẻ tình nghi không ai khác ngoài tôi - con bé Ban Mai khốn khổ. Cả công ty bắt đầu dành cho tôi những ánh mắt đề phòng, đồng nghiệp không còn thân thiết như trước, chỉ có Mạnh Hùng thì thái độ vạn năm không đổi.

- Có sao đâu, cho nó một bài học cho bớt kiêu căng cũng được. Tuổi trẻ mà sai lầm một chút có sao đâu.

Tôi nghiến răng nói lại một lần nữa:

- Cháu không làm!

Hắn ta nhún vai, vẫn cắm mặt vào máy tính:

- Vậy thì là ai?

Tôi nhíu mày, ừ, là ai nhỉ? Nghĩ đơn giản thì là một papazazzi tình cờ chộp được ảnh. Còn suy luận theo một chiều hướng nghiêm trọng hơn, là một hành động có chủ ý, một hòn đá ném hai con chim. Xem kết quả đi chẳng phải cả tôi và Bảo Anh đều bị tổn thất đó sao, ai mà có đầu óc thần sầu như thế, tính toán đến bực này thì quả là thiên tài. Vớ vẩn quá! Đến tôi cũng không thể tin tưởng được, tôi bị đau bụng thì sao nằm trong sự tính toán của người khác được cơ chứ. Vậy thì chỉ có khả năng thứ ba, đó là mèo mù vớ cá rán, chắc người chụp ảnh cũng không ngờ tới hành động đó của mình có thể đả kích đến tận 2 người của công chúng - tôi và Bảo Anh. Chủ ý của họ chỉ là kiếm một đề tài cho báo chí, tôi chỉ là một kẻ xui xẻo khi đau bụng vào đúng lúc ấy mà thôi.

Đúng vậy, đó là khả năng lớn nhất.

Nhưng vấn đề là, người đó là ai?

Tôi cắt tấm ảnh trên báo, trở lại hiện trường một lần nữa. So sánh góc chụp thì chỉ có thể là ba căn buồng phía đối diện bồn rửa mặt mà thôi. Lấy căn buồng tôi đã từng sử dụng nằm trung tâm cánh cửa hai bên trái phải vừa vặn là ba căn buồng đó. Chẳng trách Bảo Anh cũng nghĩ như vậy. Nhưng một thắc mắc khác chợt nảy ra trong đầu khiến tôi ngẩn ra, đó có phải là hôm hút thuốc duy nhất của cô ta không? Không thể hỏi thẳng thân chủ được, chắc chắn cô ta sẽ nghĩ mình đang bị khiêu khích nếu tôi lên tiếng.

Tựa người vào bồn rửa, xâu chuỗi lại các sự kiện, tôi muốn biết vì đâu mà cô ta chắc chắn rằng, bức ảnh được chụp đúng vào hôm đó. Thứ nhất là thời gian, 1 ngày có vẻ là khoảng cách hợp lý, tôi không nghĩ có người rén hàng' trong một thời gian lâu. Bắt gặp cô nhóc hút thuốc hôm thứ sáu, thứ bảy thì có bài báo, khả năng bức ảnh được chụp vào hôm đó thật. Vẫn chưa được thuyết phục lắm, lẽ nào manh mối chỉ có thế? Tôi nhìn bức ảnh như muốn xuyên qua nó mà tìm ra một điểm đáng nghi.

Góc chụp này khéo thật đấy, trước gương phản chiếu toàn bộ khuôn mặt của kẻ bị theo dõi, còn kẻ bấm máy thì chẳng thấy tăm hơi đâu. Đồng phục của trường thì của đứa nào chẳng thế, không thể dựa vào trang phục để suy đoán rồi. Chợt một thứ thu hút sự chú ý của tôi, Bảo Anh vốn là một đứa có phong cách khá diêm dúa và thích dùng phụ kiện, nhất là bờm tóc. Và theo bờm tóc mỗi ngày, cổ tay trái cô ta bao giờ cũng thắt một chiếc khăn lụa có hoa văn đồng bộ như thế.

Hình như tôi đã hiểu ra vấn đề rồi!

* * *
 
190 ❤︎ Bài viết: 94 Tìm chủ đề
Chương 64

151263788_425936608831732_6531310346897277636_n.jpg


Tôi chẳng hề liên tưởng việc này một cách sâu xa nên khi bắt gặp ánh mắt hằn học của Bảo Anh trong công ty tôi chẳng hiểu gì cả.

- Mày nhớ đấy, tao không quên đâu!

Cô nhóc nói rồi quay lưng bỏ đi thẳng.

Tôi còn tưởng cô ta shock quá hóa điên nhưng chợt nhận ra khi nghĩ đến một khả năng. Không phải cô ta cho rằng tôi là tác giả của bức ảnh đó chứ?

Xin lỗi cuộc đời, tôi chẳng dỗi hơi đến mức ấy đâu. Nhưng trừ tôi ra, tựa hồ ai cũng tin là vậy. Vốn nổi tiếng không ưa nhau nên khi cô ta bị hại kẻ tình nghi không ai khác ngoài tôi - con bé Ban Mai khốn khổ.

Cả công ty bắt đầu dành cho tôi những ánh mắt đề phòng, đồng nghiệp không còn thân thiết như trước, chỉ có Mạnh Hùng thì thái độ vạn năm không đổi.

- Có sao đâu, cho nó một bài học cho bớt kiêu căng cũng được. Tuổi trẻ mà sai lầm một chút có sao đâu.

Tôi nghiến răng nói lại một lần nữa:

- Cháu không làm!

Hắn ta nhún vai, vẫn cắm mặt vào máy tính:

- Vậy thì là ai?

Tôi nhíu mày, ừ, là ai nhỉ? Nghĩ đơn giản thì là một papazazzi tình cờ chộp được ảnh. Còn suy luận theo một chiều hướng nghiêm trọng hơn, là một hành động có chủ ý, một hòn đá ném hai con chim. Xem kết quả đi chẳng phải cả tôi và Bảo Anh đều bị tổn thất đó sao, ai mà có đầu óc thần sầu như thế, tính toán đến bực này thì quả là thiên tài.

Vớ vẩn quá! Đến tôi cũng không thể tin tưởng được, tôi bị đau bụng thì sao nằm trong sự tính toán của người khác được cơ chứ. Vậy thì chỉ có khả năng thứ ba, đó là mèo mù vớ cá rán, chắc người chụp ảnh cũng không ngờ tới hành động đó của mình có thể đả kích đến tận 2 người của công chúng - tôi và Bảo Anh.

Chủ ý của họ chỉ là kiếm một đề tài cho báo chí, tôi chỉ là một kẻ xui xẻo khi đau bụng vào đúng lúc ấy mà thôi.

Đúng vậy, đó là khả năng lớn nhất.

Nhưng vấn đề là, người đó là ai?

Tôi cắt tấm ảnh trên báo, trở lại hiện trường một lần nữa. So sánh góc chụp thì chỉ có thể là ba căn buồng phía đối diện bồn rửa mặt mà thôi. Lấy căn buồng tôi đã từng sử dụng nằm trung tâm cánh cửa hai bên trái phải vừa vặn là ba căn buồng đó. Chẳng trách Bảo Anh cũng nghĩ như vậy.

Nhưng một thắc mắc khác chợt nảy ra trong đầu khiến tôi ngẩn ra, đó có phải là hôm hút thuốc duy nhất của cô ta không? Không thể hỏi thẳng thân chủ được, chắc chắn cô ta sẽ nghĩ mình đang bị khiêu khích nếu tôi lên tiếng.

Tựa người vào bồn rửa, xâu chuỗi lại các sự kiện, tôi muốn biết vì đâu mà cô ta chắc chắn rằng, bức ảnh được chụp đúng vào hôm đó. Thứ nhất là thời gian, 1 ngày có vẻ là khoảng cách hợp lý, tôi không nghĩ có người rén hàng' trong một thời gian lâu. Bắt gặp cô nhóc hút thuốc hôm thứ sáu, thứ bảy thì có bài báo, khả năng bức ảnh được chụp vào hôm đó thật. Vẫn chưa được thuyết phục lắm, lẽ nào manh mối chỉ có thế? Tôi nhìn bức ảnh như muốn xuyên qua nó mà tìm ra một điểm đáng nghi.

Góc chụp này khéo thật đấy, trước gương phản chiếu toàn bộ khuôn mặt của kẻ bị theo dõi, còn kẻ bấm máy thì chẳng thấy tăm hơi đâu. Đồng phục của trường thì của đứa nào chẳng thế, không thể dựa vào trang phục để suy đoán rồi.

Chợt một thứ thu hút sự chú ý của tôi, Bảo Anh vốn là một đứa có phong cách khá diêm dúa và thích dùng phụ kiện, nhất là bờm tóc. Và theo bờm tóc mỗi ngày, cổ tay trái cô ta bao giờ cũng thắt một chiếc khăn lụa có hoa văn đồng bộ như thế.

Hình như tôi đã hiểu ra vấn đề rồi!

* * *
 
190 ❤︎ Bài viết: 94 Tìm chủ đề
Chương 65

anime-chibi-dep_110423777.jpg


Lúc đó, vì có dừng mắt tại bàn tay của cô ta hơi lâu, nên ấn tượng cái khăn lụa có hoa văn thổ cẩm được thắt nơ bướm ở cổ tay cô ta tôi vẫn còn nhớ được. Trong ảnh, tuy có hơi bị mờ, tuy nhiên tôi vẫn nhận ra màu sắc đặc trưng của nó. Cả cái bờm tóc bản to có bông hoa tua rua từ thổ cẩm chính hiệu nữa.

Ra là vậy!

Bây giờ thì tôi có thể chắc chắn thời gian Bảo Anh bị phục kích rồi. Đúng hôm đó chứ không sai.

Lúc đó ngoài tôi, cô nàng đó thì chỉ còn có Khanh mà thôi. Hình như Khanh vào buồng kế bên tôi thì phải. Tuy nhiên ở bên nào thì tôi đã không để ý rõ, lẽ nào là cô bé?

Một cảm giác lạ lùng dâng lên khiến bàn tay tôi đặt trên bệ rửa trở lênh lạnh dần. Mọi chuyện quá trùng hợp khiến tôi không muốn nghĩ xấu cũng không được.

Buổi tối, trên bàn ăn, tôi kín đáo quan sát cô ta, càng nhìn càng thấy vẻ lặng lẽ của cô ta rất nguy hiểm. Giống như con rắn nấp sau bụi cỏ, chẳng biết lúc nào sẽ lao ra, đớp cho con mồi một cái.

Lại nhớ về vụ văn nghệ lần trước, càng thấy cô nhóc này không đơn giản. Dù mục đích của cô ta có là gì thì bên cạnh có một cười tẩm ngầm tầm ngầm như vậy, chỉ nghĩ đến thôi cũng lạnh gáy.

Lỡ cô ta có ý xấu trong lúc tôi không hề đề phòng thì sao?

Sau bữa cơm, Khanh không lên phòng ngay như mọi hôm mà nán lại phòng khách.

Tôi xem một chương trình Ti vi giống như bình thường vẫn làm vậy, chợt cô ta lên tiếng:

- Chị, có phải chị chụp ảnh Bảo Anh không?

Tôi nhìn cô nhóc, trong đầu suy tính thật nhanh, cô ta sao lại hỏi như vậy? Mục đích là gì? Có phải nhận ra tôi đang nghi ngờ nên Khanh tìm cách lấp liếm?

Tôi nên trả lời thế nào?

Thấy cô ta hỏi thẳng như vậy tôi cũng quyết định không vòng vo nhiều:

- Chị tưởng là em?

Khanh lắc đầu:

- Không phải là em - im lặng một lát, cô nhóc nói tiếp- ngoài chúng ta ra, trong phòng vệ sinh lúc đi còn một người khác.

Tôi ngẩn ra, ngớ ngẩn hỏi:

- Ai?

Khanh lắc đầu, nhíu mày đáp:

- Khi đó cánh cửa khép hờ, em chỉ nhìn thấy một góc của chiếc giày thôi.

- Ở đâu?

- Từ cửa vào là buồng thứ 4.

Tôi mường tượng lại một chút, nhớ ra ngay đó là buồng bên phải căn buồng tôi đã sử dụng.

Tôi có chút thất vọng hỏi lại:

- Chỉ nhìn thấy giày thôi à?

Khanh gật đầu, từ đó không nói thêm gì nữa.

Vụ việc vẫn còn rất mù mờ, tôi chẳng biết có nên tin lời Khanh hay không, có hết cô bé không nói dối.

Vậy chứ nhân vật bí ẩn thứ 4 đó là ai?

Manh mối lại chỉ là một góc của đôi giày, nghe chẳng có tý hi vọng nào.

Dù sao thì Khanh vẫn còn đáng nghi lắm.

* * *
 
190 ❤︎ Bài viết: 94 Tìm chủ đề
Chương 66

151263788_425936608831732_6531310346897277636_n.jpg


Mọi chuyện sáng tỏ khi sáng thứ hai, chúng tôi tình cờ gặp 2ABC ở hành lang. Cả hai bên vốn chỉ định nguýt nhau một cái rồi vòng qua nhưng đột nhiên Khanh đứng sững lại, chăm chú nhìn cô nàng ABC có mái tóc nhuộm màu hạt dẻ.

- Chị, kẻ còn lại hôm đó là Thùy Dung lớp 10A1 đấy!

- Là đứa nào?

- Đôi giày màu hồng ấy, em nhận ra vết lẹm của ngôi sao trên mũi giày.

*Chú thích:

Abecedarian (abc) : Ngu ngốc

Tôi nhìn bóng lưng cô nhóc tên Thùy Dung đó, tâm trạng chênh vênh không thôi. Tôi và cô ta ai mới là ABC nhỉ, chắc chắn không phải cô ta rồi, vậy chỉ còn..

Con gái bây giờ sao đứa nào cũng nguy hiểm thế?

Tôi chỉ kịp nhận ra cô ta không phải là kẻ bị đứt gân chân dạo đầu năm. Tôi chẳng có ý định giải thích cho Bảo Anh, chúng tôi chẳng coi nhau quan trọng đến nỗi, phải thanh minh sự trong sạch của bản thân với đối phương.

Chỉ cần biết thủ phạm là ai để đề phòng là được rồi.

Qua vụ việc lần này, tôi chợt nhận ra, quanh mình không thiếu những kẻ khôn ngoan. Thuỳ Dung là một, Khanh cũng không hề đơn giản như vẻ bề ngoài. Óc quan sát nhạy bén đến từng chi tiết như vậy đâu phải ai cũng làm được.

Tôi kể mọi chuyện với Mạnh Hùng anh ta cũng ngạc nhiên chẳng kém khi nghe xong.

- Cái vụ án nhà vệ sinh này cũng li kì khúc chiết đấy chứ nhỉ? Lắt léo đến vậy đúng là một kì tích.

Gật đầu đồng ý, chẳng đợi tôi lên tiếng, anh ta đã nói tiếp:

- Nữ sinh bây giờ cũng âm mưu, dương mưu đến khiếp. Cháu cũng bớt tỏ ra nguy hiểm đi, lần này sáng mắt ra chưa, chẳng phải vẫn rơi vào sự sắp xếp của người khác hay sao?

Lần đầu tiên tôi chẳng muốn phản bác lại giọng điệu mỉa mai của anh ta, mà có muốn cũng chẳng được. Không thể phủ định rằng lời hắn ta khá là chỉ lý. Xưa nay, từ những lý do chủ quan tôi vẫn luôn cho mình là hơn người mà, giờ thì hay rồi, có đau mới nhớ lâu mà, may là trời vẫn thương, chưa khiến tôi sứt đầu mẻ trán đấy.

- Thế giờ tính sao?

Anh ta hỏi.

- Chưa biết, có lẽ để quan sát một thời gian xem sao!

- Ừ, để ý một chút.

Tôi nhìn dáng vẻ không mấy tin tưởng được của Hùng, ngạc nhiên khi thấy nỗi lo lắng hằn sâu trong mắt hắn. Tên này, rốt cuộc thì vẫn là một người bạn cũng coi như tốt.

Vụ việc cứ như vậy dần bị chìm vào quên lãng, Bảo Anh cũng là một đứa kiên cường, dù bị chỉ chỏ hay bàn tán thế nào cũng vẫn đi học đầy đủ, hơn nữa thành tích còn đáng để hơn xưa. Thuộc 5 top đầu khối của trường, ngay khi kết thúc hạn phạt lại xin cấp phép đi biểu diễn. Với tuổi đời như vậy mà đã làm được như thế quả thực tôi phải nhìn cô ta với một con mắt hoàn toàn khác.

Đã không còn là cô nhóc mặc váy công chúa trắng muốt òa khóc bên cây đàn piano năm xưa nữa rồi.

* * *

* * *
 
190 ❤︎ Bài viết: 94 Tìm chủ đề
Chương 67

150199385_425981435493916_8187001789186204293_n.jpg


Cách 5 năm, một lần nữa tôi lại bước qua cánh cổng bề thế nhà họ Hoàng tham gia tiệc đại thọ của ông lão đó một lần nữa.

5 năm qua mối quan hệ mà hai gia đình thiết lập được không còn ở mức xã giao thông thường nữa mà phát triển lên một tầm cao mới. Hiện tại ngoài công việc làm ăn trên thương trường của những người đàn ông, những người phụ nữ trong gia đình cũng đã thân quen hơn nhiều.

Lễ vật lần này là hai cây nhân sâm hảo hạng do dì Quỳnh chuẩn bị, cũng coi như sang trọng. Chúng tôi không cần người tiếp đón như lần trước mà tự đi thẳng vào sảnh tặng quà rồi ai đi tìm bạn của người ấy, rồi tán gẫu.

Ông cụ vẫn rất quắc thước, chẳng khác 5 năm trước là mấy, đã 85 tuổi rồi đấy.

Vừa trông thấy tôi, ông bèn vẫy lại gần:

- Sao dạo này không thấy cháu đến chơi?

- Cháu đang ôn thi, chúc cụ bách niên giai lão, phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn!

Ông cụ cười khà khà, ra chiều vui vẻ lắm. Vừa lúc đó, có một người khách bước đến, tôi bèn lui sang một bên đứng cạnh Long, hơi huých vào cánh tay hắn một cái.

- Chú, dạo này đi đâu mà mất tích vậy?

Hắn ta nhàn nhã thọc tay vào túi quần, đủng đỉnh trả lời:

- Khảo sát công trình trong Đà Nẵng.

Khi tôi nghe vậy thì sáng mắt lên xác nhận:

- FOREVER?

Hắn ta nhếch miệng, ánh mắt lấp lánh như cười:

- Xem ra nắm bắt thông tin cũng nhanh nhỉ?

Tôi gần như muốn nhảy lên vì hưng phấn. Nếu nói 'Phượng Hoàng' khiến anh ta đứng vững trong tổng bộ, thì 'Forever' sẽ làm nên tên tuổi của Hoàng Long trong giới xây dựng.

Dù được chính ông nội lựa chọn làm người thừa kế đế chế 'Phượng Hoàng' nhưng giữa một rừng thiên tài xung quanh, anh ta đã phải cố gắng thật nhiều. Cũng không thể phủ nhận điểm xuất phát của hắn cao hơn người bình thường rất nhiều, nhưng vì thành công hắn cũng đã có lần phải đổ máu.

Ví dụ như lần cách đây 2 năm, khi đó công trường phía tây Phượng Hoàng xảy ra sự cố sập giàn giáo đúng lúc anh ta đang khảo sát ở đó. Chẳng biết xui xẻo thế nào mà giữa bao nhiêu người như vậy, chỉ có anh ta là bị nứa rơi trúng người. Phần đầu có mũ bảo vệ thì không sao nhưng bị gãy mất một bên tay và mẻ một cái xương sườn.

Vụ đó khiến anh ta nằm viện cả tháng trời.

Hay việc ăn ngủ ngoài công trường khiến anh ta đen đúa và phủ kín râu ria hệt như một gã công nhân thực thụ. Đừng trông bộ dạng bảng bao của anh ta lúc này mà lầm tưởng. Chẳng giống những vị giám đốc suốt ngày cavat, cặp da khác, anh ta là bị giám đốc tôi thôi nhất mà tôi biết.

Giai đoạn đầu ai cũng phải trả giá mà, ngay cả tôi cũng phải ăn gió nằm sương ngoài trường quay đến độ cảm lên cảm xuống đó thôi. Huống chi người làm xây dựng, một ngành mới nghe là đã thấy vất vả rồi.

Kiếp trước, tôi gặp anh ta lúc đang ở trên đỉnh cao của sự nghiệp. Đúng là khác xa so với buổi đầu cố gắng như vậy. Chợt cảm thấy hắn ta như vậy chân thực hơn, cũng dễ tiếp cận hơn nhiều. Hiện tại, giữa chúng tôi là một tình bạn đúng nghĩa, tình bạn của của những kẻ ngang hàng.

Để tình bạn này ngày càng thắm thiết, tôi quyết định lại theo chân anh ta kiếm tiền trong Đà Nẵng. ^^
 
190 ❤︎ Bài viết: 94 Tìm chủ đề
Chương 68

152087531_426630765428983_2129510303505993269_n.jpg


Dù rất nóng lòng nhưng tôi biết, đây không phải là địa điểm thích hợp để đặt vấn đề. Vì vậy, nương theo việc hắn phải giúp ông tiếp khách, tôi bèn đến bàn của dì Quỳnh.

Bà Doan - mẹ của hắn ta, người mà kiếp trước ghét tôi một cách cay đắng, thấy tôi đến gần thì nở một nụ cười khuôn sáo. Không hề thay đổi thái độ dù địa vị của tôi đã đổi thay. Bà ta vẫn chưa bao giờ tỏ ra thích thú với tôi. Tôi nghĩ chắc là do có duyên nợ tiền kiếp, ngoài cách giải thích này ra quả thực tôi chẳng thể nghĩ ra lý do là thích hợp hơn.

Tuy không ưa gì tôi nhưng bà ta lại rất quý dì Quỳnh, với đối với tôi chỉ cần như vậy là đủ rồi, vì tôi cũng chẳng yêu quý gì cho cam, ít tiếp xúc cho đỡ phiền lòng.

Lơ đãng gật đầu đáp lại câu chào của tôi, bà ta quay ra tiếp tục câu chuyện với dì Quỳnh:

- Đến nỗi ấy cơ ấy? Sao lại có người trơ tráo đến vậy nhỉ?

- Thôi bác ạ, nói nhiều phiền lòng, bác mua chiếc vòng cổ này ở đâu vậy? Đẹp quá, chỉ cho cháu với!

Tôi cười khẩy, chẳng truy cứu câu chuyện trước đó của bọn họ, chỉ ngồi im lặng một bên nghe họ tán đủ các thứ chuyện tào lao trên đời.

Đang nhàm chán thì đột nhiên, một người đàn bà khác bước đến thu hút sự chú ý của tôi.

Ngồi xuống chiếc ghế trống bà ta tươi cười:

- Chị hai, cô Quỳnh đấy à? Đến lâu chưa?

Rồi như bây giờ mới nhận ra sự có mặt của tôi, bà ta dài giọng:

- Cháu đấy à? Ban Mai!

Tôi cười toe toét, còn dài giọng hơn cả bà ta:

- Dạ, cháu chào bà Tư!

Trong nhà xếp thứ tư, con vợ hai và cũng là mẹ của Bảo Anh, cô bạn đứng cách đó không xa, đang nhìn tôi một cách lặng lẽ.

5 năm, quá đủ để tôi biết tường tận những mối quan hệ rắc rối trong gia đình họ. Hai năm sau, cả gia đình con gái thứ tư của ông cụ họ Hoàng sẽ di cư sang Mĩ và rất ít trở về. Vì vậy mà kiếp trước, khi tôi đến nhà này không biết nhiều về gia đình Bảo Anh. Chỉ biết rằng từ lúc người bố chung chết đi, việc tranh giành tài sản khiến những người con khác mẹ trở nên căng thẳng hơn. Tình cảm vốn đã chẳng có nhiều nay lại ít đến thảm thương. Bà Doan và người em chồng này, thực chẳng thân thiết như vẻ bề ngoài.

Sở hữu tận năm người con trai và hai người con gái, có lẽ để xử sự một cách công bằng, ông cụ đã phải suy nghĩ nhiều trong khi lập di chúc.

Tuy vậy, việc ông nằm xuống vẫn khiến những người còn sống lục đục nhiều. Lòng tham của con người là vô đáy mà.

Chứng kiến rất nhiều cảnh tranh giành tài sản trong gia đình của hắn ta nên sang đến trường hợp của bản thân, tôi đã có một kinh nghiệm khá khá để xử sự thích hợp.

Gia đình họ nội của tôi không giàu có như vậy, cũng không rắc rối như nhà họ. Tuy nhiên, thấy tiền sáng mắt là câu chuyện thường tình ở đời. Qua bao sự việc xảy ra đã chứng minh điều đó và tôi mừng vì mình đủ sức mạnh để bảo vệ những người mà tôi yêu quý, hay để áp chế những mưu toan.

* * *
 
190 ❤︎ Bài viết: 94 Tìm chủ đề
Chương 69

3a899c1d80c3cb59e1c5103992b9db17.jpg


Dì Quỳnh chưa bao giờ là một người đàn bà ngu ngốc. Tôi biết vậy, tuy nhiên lần này bà ta đã đi quá xa rồi.

Ngồi trên ô tô chở về nhà, trông vẻ mặt thỏa mãn của bà ta, tôi nhạt nhẽo lên tiếng:

- Mọi người chuẩn bị dần đi, tôi sẽ rút số vốn còn lại trở về trong vòng 2 tháng nữa.

Nghe vậy, dì ta biến sắc, nhổm ngay dậy khỏi ghế:

- Sao vậy? Công việc đang thuận lời mà?

Bà tay hiểu ngay tôi muốn nói đến điều gì, không phải 'Phượng Hoàng' mà là 'Mạnh Quỳnh' - cái công ty vật liệu xây dựng mà hai vợ chồng đang kinh doanh.

Tôi nhìn bà ta, ánh bắt như cười:

- Với khả năng của gì đâu cần đến mấy đồng trinh của tôi nữa, một bà bạn của dì cũng giàu có hơn tôi rất nhiều, không phải sao? Chắc chắn họ sẽ sẵn sàng cho dì vay vốn bất cứ lúc nào.

Đồng tử dì ta hơi co lại, trên môi là một nụ cười đắng ngắt:

- Sao có thể so sánh được chứ để gì và bố con bàn bạc kỹ lại nhé?

Sau một lát im lặng, dì ta đột nhiên lên tiếng:

- Có phải con nghe ai nói gì đó không?

Tôi cười khẽ giọng bình thản như bàn đến một câu chuyện chẳng hề liên quan:

- Trong mắt người khác chúng ta là một gia đình, vì vậy dù không đưa tôi đến đâu hi vọng dì kìm chế một chút, tôi mà không tốt dì cũng chẳng có trò hay để xem đâu!

Như không nhận thấy cái rùng mình của dì ta, tôi điềm nhiên nói tiếp:

- Nếu không muốn dính dáng đến tôi nữa thì nói thẳng một câu, tôi sẽ vui lòng rút lui một cách sạch sẽ nhất cho dì vừa lòng, dì hiểu không?

Tiếng cười của dì ta hơi khô khăn vang lên trong buồng xe:

- Con nói vậy thì oan cho dì quá, chúng ta có hiểu lầm gì chăng?

Tôi bỏ qua câu chống chế yếu ớt của dì ta, không có hứng thú lá mặt trái, vì vậy không nói thêm điều gì nữa.

Là một người thông minh bà ta biết nên sự xử thế nào khi lời cảnh cáo của tôi được đưa ra.

Chiều hôm đó, bố đến nhà, luôn miệng kêu công ty đang gặp khó khăn, cuối cùng kết luận một câu: Nếu bây giờ tôi mà rút tiền về, vốn quay vòng sẽ không còn nữa, ông sẽ phải đối mặt với nguy cơ bị thua lỗ, thậm chí bị phá sản do phải bồi thường hợp đồng với khách hàng.

Tôi biết ông đang hợp tác với vài mối khá lớn, nếu không cung ứng hàng hóa đúng hạn, số tiền vi phạm đủ sức khiến ông trở về điểm xuất phát, thậm chí ngồi tù cũng nên.

Tôi nghe xong, cười ngọt ngào đến giả tạo:

- Bố à, đừng lo lắng quá, con gái sao có thể đứng nhìn bố gặp khó khăn được. Nhưng trước hết, chúng ta nói về số tiền bố rút khỏi tài khoản của con tuần trước nhé! Nếu không có báo cáo từ ngân hàng gửi về, đến bây giờ con cũng không biết đâu.

Có lẽ ông nghĩ có thể qua mắt được tôi khi lặng lẽ luồn lách qua những kẽ hở. Nhưng, đó đúng là sai lầm của ông rồi. Xưa nay, dù một đồng lẻ tôi cũng chưa bao giờ để thất thoát. Luôn nắm chặt lấy tiền bạc trong tay chính là phong cách của tôi.

Vì chưa đủ 18 tuổi tôi vẫn chưa thể hoạt động độc lập, vì vậy mới phải phụ thuộc vào người giám hộ.

Tuy nhiên bố đừng nghĩ dễ dàng nếu muốn hành động lén lút, tôi biết hết chỉ là đợi một lời thú nhận mà thôi.

* * *
 
190 ❤︎ Bài viết: 94 Tìm chủ đề
Chương 70

ddaaa18957648353100ce84303f32c5e.jpg


Càng hiểu biết nhiều về giá trị của đồng tiền càng khiến con người ta tham vọng hơn. Những năm qua tôi giữ thái độ im lặng nhìn bố - từ một người thợ điện, nuôi ước muốn giản đơn là cung ứng một cuộc sống bình thường cho gia đình, có nơi để ở, đủ ăn, đủ mặc, dư giả thì gửi tiết kiệm cho tương lai. Trở thành một người khát khao quyền lực, không còn chịu an phận với một cuộc sống giản dị nhưng nhạt nhẽo nữa.

Không phủ nhận rằng, sự thay đổi này phần lớn là do công lao của dì Quỳnh. Không sao, đây đúng là việc tốt, miễn là đừng nhìn ngó đến những thứ thuộc về tôi.

Hiện tại từ những biểu hiện cho thấy, tôi không thể đứng nhìn một cách bàng quan nữa rồi. Hôm nay là một số tiền nhỏ, một thủ đoạn đơn giản, nhưng có một lần rồi sẽ có những lần tiếp theo.

Tôi không thể đợi đến một số tiền lớn hơn hay những thủ đoạn tinh vi hơn mới bắt đầu đối phó, việc đó mới nghĩ đến thôi cũng đã thấy ngu ngốc.

Bố rõ ràng không ngờ tới việc tôi bàn chuyện đó ngay lúc này, cứ nhấp nhổm không yên trên ghế ngồi:

- Cái này.. cái này..

Tôi rất kiên nhẫn đợi những 'cái này' của bố, tuy nhiên không biết nghĩ đến cái gì đó, vẻ mặt của ông thoắt cái thay đổi hẳn, ông tức giận trợn mắt nhìn tôi:

- Chỉ vì vài đồng tiền mà con hạch hỏi bố ruột của mình như vậy ư? Con thì giỏi rồi, đến bố đẻ là ai cũng không nhận ra nữa. Có con cái nhà ai như thế không? Chỉ biết đến tiền, chẳng biết đến tình thân ruột thịt, nhà ta đâu có ai máu lạnh như thế?

Tôi gập cuốn sách trong lòng lại rồi thảy lên bàn, cảm thấy hơi vớ vẩn, đây là chuyện gì đang xảy ra?

Chẳng muốn tham gia vào một cuộc cãi vã vô vị, tôi kết luận trước khi ông có cơ hội giáo dục đứa con 'máu lạnh' của mình:

- Nội trong 2 ngày con muốn mọi chuyện trở lại như cũ và mong rằng sẽ không còn lần sau!

Ông mang về mặt của một người còn nghẹn rất nhiều lời trong cổ họng, thoắt xanh, thoắt tím, sau một lúc thì giận dữ bỏ đi.

Tâm trạng ở trạng thái không tốt chút nào, tôi bỏ lên phòng, xổ tất cả tiền mặt hiện có trong nhà lên giường, tỉ mẩn đếm, sau đó giải một lớp dày những tờ bạc đủ các mệnh giá xuống sàn nhà, nhón chân bước lên lên.

Cái lạnh lẽo và cồm cộm truyền lên từ lòng bàn chân khiến cảm xúc của tôi vui vẻ hẳn. Đúng vậy, tôi thích tiền, thích những điều tuyệt vời mà tiền có thể mang lại cho tôi: Ấm, lo an toàn và vui vẻ! Không một người thân nào có thể cho tôi điều đó, tuy nhiên tiền bạc lại làm được.

Tôi thích chúng thì có gì là sai? Bố, mẹ có thể dễ dàng bỏ tôi mà đi, nhưng những con số thì không, không có suy nghĩ, không có tâm hồn, tiền sẽ luôn bên tôi, chỉ có tôi mới có quyền bỏ chúng, ngược lại thì không bao giờ!

Tôi tung nắm lấy trong tay lên rồi mơ màng nhìn những cơn mưa tiền đáp xuống người, cuối cùng như một cái kén, bao bọc toàn bộ thân hình tôi lại bằng những sắc xanh đỏ.

Đêm đó, tôi thiếp đi trong tấm chắn vừa lạ lùng vừa ấm áp như thế.

* * *
 
190 ❤︎ Bài viết: 94 Tìm chủ đề
Chương 71

152019109_426645795427480_8240701750083174813_n.jpg


Ở trường tôi vẫn luôn là một người nổi tiếng, là tâm điểm ở mọi nơi xuất hiện, tôi biết đó là sự phù phiếm, nhưng lòng hư vinh của phụ nữ vẫn khiến tôi tận hưởng điều đó.

Nhìn những màn tỏ tình học đường kinh điển cứ vài bận lại xảy ra, tôi bắt đầu suy nghĩ tới một vấn đề. Số tuổi thực của tôi không hề trẻ trung như vẻ bề ngoài, phải chăng chính sự khập khiễng này, khiến tôi mất cảm giác với người khác giới.

Nghĩ lại mới thấy, tôi gặp gỡ vô số đàn ông, đủ các lứa tuổi, đủ các tính cách, nhưng tôi chưa hề có ý định đi xa hơn những mối quan hệ thông thường. Trong suốt những năm tháng tồn tại của mình, bạn trai tôi không thiếu, tuy nhiên, nếu nói đến 'yêu' thì chỉ có một người. Và cái tình yêu đó tôi cũng nghi ngờ nó có tồn tại hay không?

Nhớ rõ đó là cảm giác muốn chiếm hữu một người đàn ông xuất sắc, nhiều tiền và đẹp trai, rất muốn dùng mọi cách để giữ người đàn ông đó cho riêng mình. Tôi chưa từng có khai khát nào mãnh liệt hơn thế. Vì như vậy nên hiểu đó là tình yêu.

Chưa một người đàn ông nào khác khiến tôi bận tâm nhiều như thế, chính xác là ngoài hắn ta thì không.

Nhưng đó là chuyện quá khứ, vấp ngã khiến tôi học cách từ bỏ. Vả lại, việc dư giả tiền bạc khiến tôi, có thể nói là hết ham muốn với đàn ông!

Trước đây, do thân thể còn nhỏ nên không nghĩ nhiều, nay đã thành một thiếu nữ nên tôi mới phát hiện ra sự lãnh cảm của bản thân. Quả là một vấn đề cần bỏ công nghiên cứu.

Suy đi tính lại, tôi quyết định nhờ đến sự giúp đỡ của 'tình thánh' Mạnh Hùng. Ông bạn nghe tôi tâm sự thì vuốt cằm, nhìn tôi bằng ánh mắt sâu xa, sau đó lắc đầu than thở:

- Đúng là con gái lớn rồi thì không thể giữ được, giữ đi giữ lại giữ thành oán a..

Cách nói ê a kiểu kinh kịch của anh ta khiến tôi chợt nhận ra cái quyết định trút bầu tâm sự của mình cho hắn quả là một sai lầm.

Chừng thấy vẻ mặt đen thui của tôi, hắn ta kết thúc vẻ bông đùa đầy nghiêm túc 'tư vấn':

- Cháu không có cảm giác quý mến với ai ư? Con trai ấy?

Tôi lắc đầu:

- Đến bây giờ thì chưa.

- Tại sao?

Tôi nghiêng đầu nghĩ ngợi một lát, chọn lọc một từ ngữ nghe có vẻ chính xác:

- Không vừa mắt.

- Ngoại hình hay tính cách?

- Mỗi người một vấn đề, người này thì quá trẻ con, người kia thì quá thiếu thực tế.. nói chung là đều như vậy.

Anh ta gật gù ra vẻ đã hiểu, sau đó bất chợt hỏi tiếp:

- Còn với con gái thì sao?

Tôi liếc hắn, gằn giọng nói:

- Lại càng không!

- Thế thì tốt - giọng hắn tỏ vẻ nhẹ nhõm - Vậy thì hình tượng một người bạn trai lý tưởng của cháu thế nào?

Trong óc tôi hiện lên bóng dáng của một người đàn ông, vô thức liệt kê những đặc điểm của người đó:

- Phong độ, giàu có, trầm tĩnh, rộng rãi với phụ nữ về tiền bạc, biết cách quan tâm một cách vừa phải, đầu óc thực tế, rạch ròi trong tình cảm, có chủ kiến, quyết đoán, có khả năng kiếm tiền..

- Thôi, thôi, - Hùng cắt ngang lời tôi - Đừng kể nữa, chú không biết đi đâu tìm một người như vậy cho cháu đâu, ca này chú chịu!

* * *
 
190 ❤︎ Bài viết: 94 Tìm chủ đề
Chương 72

150941793_427166545375405_756328542489574718_n.jpg

Vấn đề tình cảm của tôi bế tắc vẫn hoàn bế tắc. Chúng cũng không làm tôi bận tâm được lâu vì các lễ trao giải điện ảnh đã vào mùa. Năm nay tôi chỉ tham gia một bộ phim truyền hình và góp mặt trong hai phim điện ảnh, mức độ rất cầm chừng vì không tìm thấy vai diễn thích hợp.

Nhận được khá nhiều đề cử nhưng tôi hi vọng chiếc cúp dành cho nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất sẽ thuộc về mình.

Cạnh tranh với tôi toàn là những người kỳ cựu vì vậy, phần thắng của tôi không cao. Dù sao thì tuổi đời và tuổi nghề của tôi vẫn còn rất trẻ.

Hiện thời, việc mua bán phần thưởng tuy vẫn có nhưng chưa trở nên phổ biến như vài năm sau. Vì vậy những người đạt giải gần như đều thuộc về phái thực lực. Tôi cũng không nuôi tham vọng ăn thua với lớp người gạo cội ấy. Cơ hội còn rất nhiều thử sức vài năm đã.

Đúng như tôi đã lường trước, giải thưởng tôi mong chờ rơi vào tay người khác. Tuy có chút tiếc nuối nhưng cũng không buồn nhiều vì ít ra ông bạn tôi gặt hái được giải thưởng danh giá nhất trong giới đạo diễn.

Nghe kế hoạch tấn công Hollywood của anh ta, tôi gật đầu tán thành. Điện ảnh trong nước không thể so với quốc tế, ra ngoài cho biết thế giới ngoài kia rộng lớn đến bực nào.

Trên hết là đi đi cho mai sau tôi được nhờ! ^^

Tham vọng của tôi không còn dừng lại ở mức 'hoa hậu làng' nữa rồi.

Tiễn anh ta lên máy bay xong lòng tôi có chút lâng lâng, nhanh thật đó, một năm đã trôi qua rồi. Tôi bắt đầu năm 16 tuổi của mình với dự án phim 'Nghịch Mùa'. Bộ phim kể về câu chuyện của một cô gái quê lên thành phố lập nghiệp, được chuyển thể từ cuốn tiểu thuyết rất ăn khách lúc bấy giờ. Dự án do Colour phụ trách và một lần nữa lại nhận được sự đầu tư của Phượng Hoàng.

Việc tấn công liên tiếp vào ngành truyền thông của hắn ta khiến tôi thấy thật sự hâm mộ khối óc sắc bén ấy. Sau này khái niệm 'sức mạnh truyền thông' không ai không biết, không ai không hiểu, đến nỗi thị trường trở nên bão hòa. Tuy nhiên đi trước thời đại như vậy thì quả rất biết nhìn xa trông rộng.

Buổi thử vai, rất nhiều diễn viên tham gia, nhưng với những mối quan hệ hiện tại, tôi tin chắc, mình sẽ được chọn.

Tuy nhiên, một người xuất hiện khiến cho ban giám khảo cực kỳ khó xử, trong khi chỉ khoảng 5 phút nữa thôi là kết thúc buổi phỏng vấn. Đột nhiên, Bảo Anh bước vào phòng, đi bên cạnh cô ta chính là chú của mình, tên tổng giám đốc Colour vừa li dị vợ. Giống như buổi đầu gặp nhau, hai người cùng hướng đến một mục tiêu, chỉ là, sau 9 năm vị trí đã hoàn toàn ngược lại.

Sau bao năm kiếm ăn dưới trướng của tay giám đốc không phân biệt được công tư này, tôi đã có quá nhiều kinh nghiệm để đối phó với những mánh khóe của ông ta nhằm thiên vị về một người nào đó.

Đạo diễn còn đang khó xử vì bị kẹp giữa tôi và tổng giám đốc thì người trợ lý của ông ta nhận được một cuộc điện thoại, sau đó vẻ mặt căng thẳng ghé vào tai sếp nói gì đó.

Bên phía nhà đầu tư đã lên tiếng, tất nhiên ông ta phải đưa ra quyết định rồi.

Tôi nhếch môi, liếc nhìn khuôn mặt lạnh lùng của cô nhóc rồi bỏ đi.

Chuyện đùa, 9 năm trước tôi có thể lấy vai diễn của cô ta, 9 năm sau sao tôi có thể để cô ta làm ngược lại với mình được. Đó là một chuyện không tưởng!

Cô ta rất khôn khéo đấy, tuy nhiên đã nhờ nhầm người rồi. Tối đó, để cảm ơn, tôi đã mời anh họ của cô ta, cũng là chủ đầu tư dự án lần này - Hoàng Long, một bữa cơm thật thịnh soạn. Tiện thể thăm dò luôn hướng đi của 'Forever' - mục tiêu lớn trong tương lai gần của tôi!

* * *
 
Chỉnh sửa cuối:
190 ❤︎ Bài viết: 94 Tìm chủ đề
Chương 73

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e6177732e636f6d2f776174747061642d6d656469612d736572766963652f53746f7279496d6167652f626e505062784b657454386d66513d3d2d3433323532303038332e313463633435373637623065376464313330373030373135363032302e6a7067


Mẹ tôi dạo này có vẻ rất xuôi chèo mát mái, gã người tình giàu có cho bà một cuộc sống đủ đầy, khiến tôi cũng phải cảm thấy ngạc nhiên. Cứ dăm ba hôm lại đến nhà con gái, diễu qua trước mặt gã chồng cũ và bà vợ hai một lượt, nhân sinh của bà ta như vậy cũng rất đắc ý.

Cũng may là bà chưa phởn phơ đến nỗi quên khuấy mất bố và người em trai của mình.

Tôi đã được mẹ thông báo rất nhiều lần từ mấy hôm trước rằng, hôm nay cả họ ngoại bao gồm 6 nhân khẩu trẻ, già, lớn, nhỏ sẽ đáp tàu ra Bắc và có ý định ở lại lâu dài.

Từ trường học trở về tôi đến thẳng căn biệt thự trên phố, nơi bà và gã người tình của bà đang sinh sống, để gặp gỡ những người thân chưa từng quen biết của mình.

Trong khi họ tò mò quan sát thì tôi cũng đánh giá nhanh tình hình trong phòng.

Ông ngoại tôi phải nói thế nào nhỉ, nhìn ông mà tôi cứ liên tưởng đến nhân vật Lão Hạc trong truyện ngắn cùng tên của Nam Cao.

Ông gầy khô, khắc khổ và cả chân tay thì dài lằng ngoằng như mấy cái rễ cây.

Cũng có tiềm năng sẽ phát triển thành như vậy khi về già, cậu tôi, đúng là phiên bản tuổi trẻ hoàn hảo của người cha Lão Hạc cạnh bên. Trong những đứa con của cậu, tôi thấy có chút buồn cười, đặt cho nó cái tên 'Lão Hạc hồi nhỏ' đúng là không thể thích hợp hơn.

Em trai nó thì giống mẹ chút với tạng người hơn mập lùn và cái mũi tẹt lúc nào cũng phập phồng như đang trong quá trình giãn nở.

Còn chị gái của nó thì lạ thay, giống bác, tức là mẹ tôi còn hơn cả tôi - con gái ruột của bà nữa.

Ba đứa con của cậu lớn nhất mới khoảng 13 nhỏ nhất thì khoảng 7 tuổi, tuy nhiên chẳng đứa nào còn đi học.

Sau buổi gặp gỡ tôi rút ra kết luận: Họ ngoại tôi còn bần cùng hơn cả họ nội nữa.

Vả lại tính cách mẹ tôi như vậy hình như cũng có một phần di truyền đấy. Lão người tình của mẹ có lòng dạ bao dung một cách đáng nghi ngại, cấp ngay một ngôi nhà khác ở một khu phố khác, trong bộ sưu tập bất động sản ấn tượng của lão, cho gia đình tình nhân ở nhờ.

Tôi đặt một chiếc phong bì đã được chuẩn bị sẵn trước đó vào tay người ông Lão Hạc của mình, mỉm cười nói:

- Cháu biếu ông mấy đồng uống nước.

Ông cầm lấy, nắn bóp như một thói quen, sau đó nở nụ cười rộng miệng:

- Ông xin!

Tôi rời mắt khỏi khuôn lợi thấm đen, chơ chọi hai cái răng cửa của ông rồi khó xử nói:

- Lẽ ra phải ở lại lâu hơn nhưng tiếc quá, chiều nay cháu có môn thi, ông, cậu, mợ và các em thông cảm.

Sau đó trước lời mời hết sức nhiệt tình của những người họ hàng, tôi 'tiếc nuối' chạy biến.

* * *
 
190 ❤︎ Bài viết: 94 Tìm chủ đề
Chương 74

154309954_430586221700104_6991505817622207303_n.jpg


Sau hai tháng chuẩn bị, trước khi bấm máy toàn bộ ekip tham gia 'Nghịch Mùa' quyết định họp báo tuyên truyền.

Là nữ diễn viên chính, tất nhiên tôi không thể vắng mặt. Vài tin đồn thất thiệt trước đó khiến cánh nhà báo dành cho dàn diễn viên tham gia bộ phim một sự quan tâm nồng nhiệt.

Tay đạo diễn mang vẻ mặt không lấy gì làm vui vẻ khi những câu hỏi càng ngày càng xa rời nội dung bộ phim.

Khi nghe đến câu 'nghe đồn cô mới có bạn trai?'thì anh ta hoàn toàn buông xuôi việc kéo câu chuyện đang lệch lạc về vị trí ban đầu.

Cánh paparazi càng ngày càng chuyên nghiệp và tâm huyết với nghề thì phải. Khó khăn lắm buổi phỏng vấn mới kết thúc, khi phóng viên đang chuẩn bị cất đồ nghề ra về thì cả sảnh hội trường trở nên xôn xao. Một đoàn người xăm trổ vằn vện những rồng những phượng trên phần da thịt bị hở ra dưới lớp áo phông ào vào phòng, theo sau là vài người bảo vệ phản kháng một cách yếu ớt.

Giống như mọi người, tôi cũng hết sức tò mò theo dõi xem chuyện gì đang xảy ra, không hề nghĩ nó liên quan đến mình. Thậm chí mặc kệ cánh tay kéo mình về phía sau, tôi cố nhoài người lên phía trước để hóng hớt.

Cho đến khi bắt gặp người đàn bà mang khuôn mặt bầm tím và tóc tại rũ rượi đứng giữa những tay côn đồ mới đến, thì trái tim trầm xuống, chết sững tại đó.

Mẹ vừa trông thấy tôi thì như người chết đuối với được cọng rơm cứu mạng, dãy dụa kịch liệt khỏi những người đàn ông to lớn đang kiếm giữa hai bên, hét lên:

- Mai, cứu mẹ với!

Rồi quay qua một người đàn ông có vẻ là người cầm đầu, kích động nói:

- Con gái tôi đấy, nó nổi tiếng lắm, rất có tiền, anh tin tôi đi, nó sẽ trả tiền cho mấy người.

Tôi và người đàn ông đó cùng nhìn nhau. Hắn chậm rãi gỡ đôi kính đen gài lên trán, rít một hơi thuốc rồi trả một hơi dài khiến mẹ tôi ho sặc sụa.

Rồi nhưng chưa thấy đủ, hắn vứt đầu lọc vẫn còn tàn hồng xuống người, khiến bà hét chói tai vì đau. Hắn híp đôi mắt thâm hiểm nhìn tôi:

- Mẹ mày à?

Tôi chưa kịp đáp lời, mẹ đã vội vã bò lại thanh minh:

- Thật, thật mà.

Hắn vẫy tay, mấy tên đàn em thấy vậy thì buông người ra, mẹ mất đà ngã chúi về phía trước, tay bám chặt lấy đuôi váy rủ xuống mà hôm nay tôi mặc, miệng không ngừng níu ríu:

- Cứu mẹ với, bọn chúng giết mẹ mất, cứu mẹ!

Tôi nhìn vào đôi mắt sợ hãi điên cuồng của bà, lòng bi ai vô cùng. Chợt rơi vào một vòng tay, cứ vậy như người mất hồn để hắn nửa lôi nửa bế che chắn khỏi những ánh đèn flash nháy liên tiếp xung quanh.

Mọi chuyện bắt đầu rối tung lên bởi sự phấn khích của những tay săn tin, tiếng gào khóc của mẹ cùng sự xô xát.

Tôi thấy lạ là mình vẫn còn đủ tỉnh táo để quan sát tất cả, trong khi tứ phía mọi thứ xô về phía mình như một cơn bão.

Hệt như tôi đang đứng tại trung tâm một cơn lốc xoáy đầy những âm thanh và màu sắc rời rạc, tôi chỉ còn biết nói cứng lấy vòng tay người bên cạnh như níu lại cái phao cứu mạng duy nhất trong cơn nước dữ.

* * *
 
190 ❤︎ Bài viết: 94 Tìm chủ đề
Chương 75

9fa138ba9c801c95f70f6611dba5da3f.jpg

Tôi ngồi trong phòng khách sạn, trên tay là tấm giấy nợ bạc tỷ của người mẹ thân sinh.

Bài bạc, lại vẫn là bài bạc, đời bà ta chưa đủ khốn nạn vì những lá giấy đỏ đen ấy hay sao? Bây giờ lại kéo cả tôi theo nữa mới cam lòng?

Túm lấy lọ hoa trên kệ, tôi như phát điên mà quăng nó xuống mặt bàn. Tiếng đổ vỡ khiến những cảm xúc điên cuồng trong tôi hoàn toàn thoát ra ngoài.

Đến khi thoáng bình tĩnh lại thì khắp phòng là một mảnh đổ vỡ tan hoang. Ánh mắt bắt gặp hình ảnh phản chiếu của một con bé từ tấm gương trên tường, tôi vội vã cầm chiếc ghế quật mạnh vào đó. Giờ thì khắp phòng nơi đâu cũng nhìn thấy vẻ mặt dữ tợn của con điên ấy trong các mảnh gương vỡ.

Tôi hét lên như một con thú trong cơn bi phẫn tột cùng, ngồi xụp xuống dốc phòng thờ dốc.

Giữa cơn điên giận, tôi ác độc nghiến răng nhay cái ý nghĩ để mặc bọn người đó giết quách bà ta cho xong. Tuy nhiên sau khi bình tĩnh lại chút đỉnh, tôi bắt đầu suy tính một cách lý trí hơn. Hiện tại xác định bản thân chỉ có hai lựa chọn, trả tiền cho bà ta hoặc là mặc kệ bà ta tự sinh tự diệt.

Nhìn vào con số không tưởng in đậm trong giấy nợ, tôi quay ngoắt mặt đi trước khi nó đem đến một cơn giận mới. Nhưng bực thay, nó cứ như một mũi dùi đâm đi đâm lại khiến trái tim tôi thủng lỗ chỗ, đau nhỏ máu.

Sau khoảng vài tiếng, khi đã chắc bản thân đã làm chủ lại cảm xúc, tôi mở cửa bước ra khỏi căn phòng đổ nát rồi bắt gặp ngay khuôn mặt của hắn ta:

- Ổn rồi chứ?

Tôi gật đầu:

- Cũng tạm.

- Quyết định thế nào? Lãi tính theo ngày.

Tôi cắn răng, giọng như rít lên:

- Kết thúc đi!

Hắn ta có vẻ không hề phật lòng với thái độ kích động của tôi, nhạt nhẽo nói tiếp:

- Có đủ không?

Tôi không có ý định dùng tiền mặt thanh toán món nợ, vì vậy lắc đầu:

- Chuyển khoản thôi.

- Chúng không đồng ý.

Tôi bực quá mà bật cười:

- Chúng không có quyền kén chọn.

Hắn dùng mũi giày di điếu thuốc còn đang hút dở, sau đó dẫn đường cho tôi vào căn phòng cách đó không xa. Bọn chúng vẫn còn ở đây, trong một căn phòng khác, chỉ cách phòng tôi đập phá vài cánh cửa, vẫn bình thản đợi tôi tìm đến.

* * *
 
190 ❤︎ Bài viết: 94 Tìm chủ đề
Chương 76

e820f4afe22958e3900028e6f02aa66e.jpg


Ngồi đối diện với tôi, không ngoài ai khác, chính là tên cầm đầu đó, vừa nghe tôi nói, hắn đã cười châm biếm:

⁃ Không được!

⁃ Chỉ một nửa.

Tôi lặp lại.

⁃ Tao nói không được.

Hắn gằn giọng khi thấy thái độ của tôi có vẻ cứng rắn.

Tôi nhìn hắn ta, nhếch miệng nói:

⁃ Vậy thì chúng mày không có một xu nào hết!

Tên đó ngẩn ra, khuôn mặt dần trở nên mạnh ác:

⁃ Mày định bỏ mặc mẹ mày à?

Trong góc phòng, mẹ tôi rú lên đau đớn, mấy tên canh giữ bên cạnh rất hợp cảnh mà cho bà ta vài bạt tai. Tôi bỏ ngoài tai sự lộn xộn ấy, thản nhiên nói:

⁃ Tao bảo mày nghe nhé - tôi đứng dậy, trong tay là con dao nhíp sắc lẻm, sau đó thình lình túm lấy bàn tay của tên du côn vẫn đứng cạnh canh chừng mình nãy giờ. Trong ánh mắt theo dõi của hắn, mạnh tay cắm xuống. Sau một giây sững sờ, tiếp đó là tiếng hét thảm thiết của kẻ xấu số. Tôi nhìn bàn tay nhoe nhoét máu mà mình đã chọc thủng, rồi quay sang đại ca của chúng cười nói: Ít ra cũng phải như vậy!

Đã từng chứng kiến tốc độ và sức mạnh của Hoàng Long, tôi canh chuẩn thời cơ nhanh chóng lùi về phía sau anh ta, khi mấy tên côn đồ lao đến. Giữa cảnh hỗn loạn, tôi bình tĩnh nhìn tên đại ca. Đối với những người như chúng, càng yếu thế càng hỏng việc, lợn chết không không sợ nước sôi mới không bị chèn ép quá đáng.

Trước khi ẩu đả, hắn quát lên:

⁃ Chúng mày thôi ngay!

Liếc nhìn Long, vừa vặn huých phải ánh mắt giận dữ của anh ta, tôi chột dạ lập tức ngoảnh mặt đi.

⁃ Mày lớn gan lắm- tên đại ca nhìn xoáy vào tôi - được rồi, đem một nửa tiền mặt ra đây. Khi nào ông chủ tao nhận được một nửa còn lại, thì tao xé giấy nợ cho mày.

Tôi đưa mắt cho Lài - người vừa ra ngân hàng rút tiền về, vẫn ôm khư khư cái ba lô trong lòng. Lài thấy tôi ra hiệu, lập cập rời khỏi góc khuất, cô ta lóng ngóng bước ra, trao chiếc ba lô cho tôi. Tôi dằn lòng lắm mới buộc được mình ném chiếc túi đựng tiền lên bàn, mồ hôi công sức mà tôi đánh đổi bao năm qua cứ như vậy mất đi, ai mà không sốt ruột!

Nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, tôi như người hết hơi rồi vật xuống ghế. Long tức tối đã bay chiếc ghế dựa cạnh chân tôi, gào lên:

⁃ Mẹ kiếp!

Tôi biết hắn đang rất giận dữ, nhưng áy náy trong tôi bị cơn bực tức nhanh chóng cuốn đi như thủy triều rời khỏi bãi cát, không còn để lại dấu tích gì.

⁃ Thay cô em họ quý hóa của chú trả chút nghiệp đi, nói cho chú biết, lần này tôi sẽ làm gỏi cô ta!

Hắn ta ngẩn ra, nhíu mày nhìn vẻ hằn học của tôi:

⁃ Bảo anh?

Tôi không trả lời, đứng dậy bỏ đi trước khi giận cá chém lây sang hắn.

Chương 80

Ngồi đối diện với tôi, không ngoài ai khác, chính là tên cầm đầu đó, vừa nghe tôi nói, hắn đã cười châm biếm:

⁃ Không được!

⁃ Chỉ một nửa.

Tôi lặp lại.

⁃ Tao nói không được.

Hắn gằn giọng khi thấy thái độ của tôi có vẻ cứng rắn.

Tôi nhìn hắn ta, nhếch miệng nói:

⁃ Vậy thì chúng mày không có một xu nào hết!

Tên đó ngẩn ra, khuôn mặt dần trở nên mạnh ác:

⁃ Mày định bỏ mặc mẹ mày à?

Trong góc phòng, mẹ tôi rú lên đau đớn, mấy tên canh giữ bên cạnh rất hợp cảnh mà cho bà ta vài bạt tai. Tôi bỏ ngoài tai sự lộn xộn ấy, thản nhiên nói:

⁃ Tao bảo mày nghe nhé - tôi đứng dậy, trong tay là con dao nhíp sắc lẻm, sau đó thình lình túm lấy bàn tay của tên du côn vẫn đứng cạnh canh chừng mình nãy giờ. Trong ánh mắt theo dõi của hắn, mạnh tay cắm xuống. Sau một giây sững sờ, tiếp đó là tiếng hét thảm thiết của kẻ xấu số. Tôi nhìn bàn tay nhoe nhoét máu mà mình đã chọc thủng, rồi quay sang đại ca của chúng cười nói: Ít ra cũng phải như vậy!

Đã từng chứng kiến tốc độ và sức mạnh của Hoàng Long, tôi canh chuẩn thời cơ nhanh chóng lùi về phía sau anh ta, khi mấy tên côn đồ lao đến. Giữa cảnh hỗn loạn, tôi bình tĩnh nhìn tên đại ca. Đối với những người như chúng, càng yếu thế càng hỏng việc, lợn chết không không sợ nước sôi mới không bị chèn ép quá đáng.

Trước khi ẩu đả, hắn quát lên:

⁃ Chúng mày thôi ngay!

Liếc nhìn Long, vừa vặn huých phải ánh mắt giận dữ của anh ta, tôi chột dạ lập tức ngoảnh mặt đi.

⁃ Mày lớn gan lắm- tên đại ca nhìn xoáy vào tôi - được rồi, đem một nửa tiền mặt ra đây. Khi nào ông chủ tao nhận được một nửa còn lại, thì tao xé giấy nợ cho mày.

Tôi đưa mắt cho Lài - người vừa ra ngân hàng rút tiền về, vẫn ôm khư khư cái ba lô trong lòng. Lài thấy tôi ra hiệu, lập cập rời khỏi góc khuất, cô ta lóng ngóng bước ra, trao chiếc ba lô cho tôi. Tôi dằn lòng lắm mới buộc được mình ném chiếc túi đựng tiền lên bàn, mồ hôi công sức mà tôi đánh đổi bao năm qua cứ như vậy mất đi, ai mà không sốt ruột!

Nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, tôi như người hết hơi rồi vật xuống ghế. Long tức tối đã bay chiếc ghế dựa cạnh chân tôi, gào lên:

⁃ Mẹ kiếp!

Tôi biết hắn đang rất giận dữ, nhưng áy náy trong tôi bị cơn bực tức nhanh chóng cuốn đi như thủy triều rời khỏi bãi cát, không còn để lại dấu tích gì.

⁃ Thay cô em họ quý hóa của chú trả chút nghiệp đi, nói cho chú biết, lần này tôi sẽ làm gỏi cô ta!

Hắn ta ngẩn ra, nhíu mày nhìn vẻ hằn học của tôi:

⁃ Bảo anh?

Tôi không trả lời, đứng dậy bỏ đi trước khi giận cá chém lây sang hắn.
 
190 ❤︎ Bài viết: 94 Tìm chủ đề
Chương 77

c9d20e59493125dfd624a4ad3b5a4228.jpg

Vụ việc sau đó đúng như tôi đã lường trước, báo giới làm ầm ĩ đến độ, không ai không biết, không ai không hay. Vai diễn 'Nghịch Mùa' gần như sắp vuột khỏi tay tôi, người có khả năng thay thế cao nhất, không ai khác chính là Bảo Anh.

Tôi gặp lại cô ta trên sân trường vào vài ngày sau đó, cô ta vẫn vậy, nhìn tôi bằng khuôn mặt gần như không cảm xúc, lạnh lùng như khinh bỉ, thể hiện hoàn hảo cái tâm thế 'không đáng' kiêu kỳ của cô ta. Hệt như phản ứng với một người như tôi khiến cô ta rớt giá vậy. Chỉ có những người sinh ra ở vạch đích mới thoải mái chọn cho mình một chỗ đứng để nhìn người như vậy.

Tôi ghé sát tai cô ta, thầm thì:

⁃ Có muốn biết người như tôi sống thế nào không?

Bảo anh lùi lại một bước, nhìn tôi vẻ khinh bỉ:

⁃ Sao? Có một người mẹ như vậy, cuộc sống dễ chịu lắm nhỉ?

Rồi cô ta hé miệng cười:

⁃ Tránh ra.

Bước sang một bên, tôi đưa tay làm một động tác mời tiêu chuẩn:

⁃ Tiểu thư đi thong thả.

Nhìn cô ta bỏ đi trong tư thế đắc thắng, ngẩng cao đầu như một con thiên nga, tôi cười giễu cợt. Để xem, khi không có lớp lông tuyệt đẹp bên ngoài, cô ta có còn kiêu ngạo như vậy nữa hay không?

Tôi bỏ tiền mở một cuộc họp báo, phơi bày toàn bộ thân thế của mình cho công chúng, không thêm thắt nửa câu hay giấu giếm nửa phần sự thật.

Vốn có ý định chơi bài 'Đáng Thương' đổi lấy sự đồng tình, nhưng cay đắng nhận ra, đời tôi đúng là dư sức lấy đi vài giọt nước mắt của những người đa sầu đa cảm.

Không thua kém bất kỳ bi kịch nào mà phim ảnh cố ý dàn dựng, gợi lên sự cảm thương của người đời. Tôi đúng là hình tượng con nhà nghèo vượt khó điển hình.

Từ thái độ bài xích từ sự kiện 'vay nặng lãi' thoắt cái dư luận lại đứng về phía tôi. Chính việc này khiến nhà tài ưu ái cho tôi vài lời mời tham gia các chương trình thực tế. Thậm chí tên tuổi của tôi có độ phủ sóng vượt bậc so với thời gian trước. Biết vậy tôi đã sớm làm từ lâu đâu đợi đến bây giờ. Cũng may, trong cái rủi cũng có bước ngoặt.

Vị đạo diễn 'Nghịch Mùa' cũng là người có tấm lòng nhân ái, luôn miệng khẳng định vai diễn của tôi sẽ không có bất kỳ sự thay đổi nào, thời gian bấm máy vẫn được giữ nguyên.

Mọi thứ trở về quỹ đạo, tôi cũng suy nghĩ dần đến những kế hoạch tương lai của mình. Khoản tiền đã trả nợ vẫn khiến tôi đau nhói hết cả tâm can mỗi khi nhớ đến. Khi lý trí quay trở về, tôi không muốn làm phật lòng 'thần tài' của mình nữa. Con đường làm giàu sau này còn phải nhờ vả đến anh ta nhiều. Mà anh ta sau vài bận tôi bỏ công sức 'nịnh nọt' cũng miễn cưỡng rộng lượng với sự vô lý trước đó của tôi, bồi thường cho nỗi thiệt thòi mà cô em họ của mình gây ra bằng xuất ưu ái trong dự án 'Forever'.

Quả là dù phúc hay họa thì cũng phải đối mặt mới biết được. Pha đảo ngược tình thế trong phút chót này, rõ ràng khiến cô nhóc đó tức điên. Nhưng tôi rất xấu bụng mà thầm cảnh cáo, đây mới chỉ là bắt đầu, vẫn thù này đã kết, oán này phải trả hết mới thôi!
 
190 ❤︎ Bài viết: 94 Tìm chủ đề
Chương 78

ad65ebbd39c63710cbe87ff01fe9b7ea.jpg

Tôi ngồi trong phòng nhấm nháp chút rượu nhẹ, chẳng phải đợi lâu lắm cánh cửa bật mở, người mà tôi chờ xuất hiện ngay sau đó. Lan Ngọc Điệp mặc một chiếc váy ôm màu trà tôn lên dáng người tuyệt đẹp của cô ta, thân hình bốc lửa biển chuyển bước vào phòng. Cô ta thu hút đến nỗi, dù tôi là con gái cũng phải dõi theo ngưỡng mộ.

Cô ta ngồi xuống, ánh mắt lấp lánh nhìn qua tôi một lượt, môi đỏ khẽ hé:

⁃ Em đợi lâu không?

Tôi mỉm cười:

⁃ Đợi người đẹp, bao lâu cũng không nề hà!

Ánh mắt người đối diện khẽ liếc:

⁃ Dẻo mỏ, nhưng mà chị thích.

Đợi cô ta chọn đồ uống xong, tôi nháy mắt dò hỏi:

⁃ Thế nào rồi chị, được việc không?

⁃ Em vội gì chứ, Lan Ngọc Điệp này đã cầm tiền của em thì việc của em tất thành.

Vừa nói, vừa mở túi xách, lấy ra một chiếc phong bì, sản phẩm trong vụ hợp tác của hai chúng tôi.

Dựa vào giao tình kiếp trước, tôi biết, chỉ có chị ta mới giúp được mình trong việc này.

Con người Lan Ngọc Điệp khá mâu thuẫn, rất bạc tình nhưng cũng trượng nghĩa. Cô ta là một gái gọi cao cấp, nhận tiền làm việc, đàn ông qua tay cô ta vô số, ai cũng rất vui lòng ra tiền, nhưng chưa bao giờ thấy phản bàn. Xuống giường, cô ta không nhận người, ra đi rất dứt khoát, như làn gió không mang theo một áng bụi trần. Còn với những chị em hợp mắt, cô ta lại nâng đỡ cực kỳ hết mực. Kiếp trước tôi bất hạnh nhưng cũng may mắn khi gặp được cô ta. Chuyện cũng nghĩ lại mà kinh nhưng nếu cho anh lựa chọn tôi vẫn muốn có một người bạn như Lan Ngọc Điệp.

Tôi kiểm tra chiếc phong bì, hài lòng đưa nốt số tiền đã hứa. Vụ đầu tiên thành công tất nhiên là vui vẻ hợp tác vụ thứ hai.

⁃ Xong chồng rồi đến vợ, phải không?

Tôi và chị ta nhìn nhau, mỉm cười ăn ý, nhanh chóng đặt thành một hiệp nghị trong im lặng. Đối với quan chức chính phủ, tôi biết rõ nên làm thế nào. Kết hợp với trí nhớ kiếp trước, tôi lập ra một kế hoạch khiến gia đình họ di cư trước vài năm, một sự ra đi gà bay chó chạy, không có đường về!

Dạo này mỗi khi trở về từ nhà họ Hoàng, dì Quỳnh lại có vẻ kích động và lần nào từ miệng dì tôi cũng nghe được một chuyện 'động trời' mà trong lúc ngồi lê đôi mách bà Doan đã 'lỡ' tiết lộ cho dì ta.

Ví dụ tháng trước, cấp trên chồng cô Năm nhận được thư tố cáo về cấp dưới tác phong bại hoại làm ô uế tác phong cán bộ nhà nước, kèm theo đó là tranh ảnh, video làm bằng chứng không thể chối cãi.

Kéo theo sau đó là thư nặc danh tới cấp cung cấp bằng chứng về đủ loại tội danh mà mới nghe thôi đã thấy toát mồ hôi hột: Tiết lộ bí mật nhà nước, tham ô của công, nhận hối lộ..

Chuyện càng ngày càng bung bét, không ô dù nào che giấu cho xuể. Vì vậy chồng cô Năm cứ như vậy ấm ức rớt đài.
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back