Trọng Sinh Ban Mai - Uất Kim Hương

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi lalisha96, 22 Tháng hai 2021.

  1. lalisha96 Uất Kim Hương

    Bài viết:
    11
    Chương 10

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    Buổi lễ trôi chảy và kết thúc trong cái hú hồn của 2 đứa và sự ngơ ngác trước bản hợp tấu lạ lùng nhưng hết sức êm tai của mọi người có mặt.

    Cô dâu đã hạnh phúc biết bao khi tin vào lời nói dối rằng đó là một món quà bất ngờ mà người chồng dành tặng cho mình trong ngày cưới. Những người biết được sự thật chỉ có 3 người, không tính thằng nhóc violin vì nó chỉ mơ hồ vài chi tiết không đáng kể thôi.

    Đợi đến khi không còn ai chú ý đến tôi nữa, Mạnh Hùng bèn cất bước đến gần. Hắn ta hôm nay ăn mặc rất lịch sự, trông cũng có vài phần ưa mắt.

    - Chúc mừng cháu, hay lắm.

    Tôi nhún vai, tỏ vẻ không có gì to tát cả trong khi ánh mắt tìm kiếm những gương mặt có vẻ quen thuộc xung quanh. Đó là những người đàn ông mang xứ mệnh bậc thanh đã đưa tôi thoát khỏi cuộc sống khốn khó kiếp trước.

    Hiện tại, hầu hết họ đều còn rất trẻ, ở những vị trí không mấy lớn lao và cũng không giàu có như nhiều năm sau.

    Cứ nghĩ gặp lại sẽ khiến tôi phải bị làm sao đó, phải có một tâm trạng khác hơn sự bình tĩnh hiện tại. Bình tĩnh giống như một kẻ qua đường.

    Tôi xua đi những hình ảnh xưa cũ trong đầu, đẩy nó vào một góc kín đáo nhất. Cuộc đời mới thì tư tưởng cũng nên đổi mới thôi. Coi như đây là lần cuối cùng nhớ về thời đó. Từ nay quá khứ hãy để nó vùi vào dĩ vãng, cả một quãng đời dài đang chờ tôi tô vẽ phía trước cơ mà.

    - Cháu đang nghĩ gì vậy?

    Tôi nhìn vẻ mặt nhẵn nhụi của Mạnh Hùng, chợt cảm thấy vui vui

    - Năm nay chú bao nhiều tuổi?

    - Hình như là 28 thì phải

    - Nhanh nhỉ, chúng ta đã gặp nhau 3 năm rồi.

    - Ừ - vẻ mặt anh ta trở lên xa xăm như nhớ lại rồi bật cười - Lúc đó cháu dọa chú sợ chết khiếp.

    - Tại sao?

    - Lúc nói câu thoại đầu tiên ấy.

    Tôi nheo mắt nhìn anh ta, cười châm chọc

    - Tưởng cháu là con rơi của chú thật à, chú không có cái vinh hạnh ấy đâu. Thời đại học phải không?

    Anh ta bứt tóc và bối rối y hệt một đứa trẻ mới lớn, mặt mày nhăn nhó thành một nhúm.

    - Tại sao lại nói về chuyện này? Sao cháu chẳng dễ thương gì hết vậy. Mà cháu học mấy thứ này ở đâu thế?

    Tôi gõ nhẹ vào đầu mình, giọng kẻ cả như một bà chị dạy dỗ cậu em

    - Đừng coi thường trẻ con, lại càng không bao giờ được coi thường trẻ con là phụ nữ. Họ rất nguy hiểm đấy, biết không?

    Chợt có tiếng bật cười, chúng tôi đang đứng ở một khu vực vắng vẻ ít người lại qua, xung quanh không hề có 1 ai cả và rõ ràng tiếng động khi nãy ở rất gần.

    Không để tôi tìm hiểu lâu, tấm màn nhung màu nguyệt bạch đằng sau người đối diện bị vén sang một bên. Giờ tôi mới để ý thấy chiếc ban công đã bị che khuất bằng một bức rèm.

    Khi nhận ra người mới xuất hiện là ai, chúng tôi một người thì cực kì vui sướng một người thì cực kì kinh sợ.

    Là anh ta!

    Ý nghĩ đầu tiên của tôi là quay đầu bỏ đi nhưng chợt nhận ra hiện tại, chúng tôi mới chút là những người xa lạ lần đầu tiên gặp nhau tại một buổi tiệc cưới.

    Không hơn.
     
    AnBinh2908mika17 thích bài này.
  2. lalisha96 Uất Kim Hương

    Bài viết:
    11
    Chương 11

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    Chẳng cần đến lời giới thiệu của Mạnh Hùng, tôi không những biết về anh ta, hơn nữa còn biết rất rõ. Người đàn ông cuối cùng cả cuộc đời 28 năm kiếp trước, người đã từng để lại trong cơ thể tôi một đứa con.

    Không nghĩ sau khi sống lại sẽ gặp anh ta sớm như vậy, sớm hơn những 10 năm.

    Hiện tại, anh ta cúi xuống nhìn tôi bằng một ánh mắt thích thú lộ rõ. Đó giống như ánh mắt sáng ngời của một cậu bé nhỏ tìm thấy một món đồ chơi mới sau khi phá tanh bành thứ đã từng gây hấp dẫn trước đó và đang nhàm đời đến cùng cực.

    Không hề thấy đổi, tôi rùng mình trước ánh nhìn chẳng thèm che giấu ấy. Anh ta vẫn vậy, thứ bản chất ác liệt đó vẫn luôn khiến tôi cảnh giác.

    Khi anh ta bước đến gần, tôi vô thức lùi lại một bước mà không hay. Theo lời kể lại thì lúc đó địch ý của tôi mạnh tới mức khiến Mạnh Hùng nghỉ ngờ chúng tôi có đại thù truyền kiếp. Ờ, cũng không khác biệt là bao.

    Anh ta giữ chặt cổ tay tôi trong lòng bàn tay thon dài và những ngón tay hơi thô của mình, ánh mắt đen thẳm hiểu khuất dưới hàng mi khiến chúng có một ma lực kì bí.

    - Cô bé, tại sao lại sợ tôi?

    Xúc cảm lạnh lẽo nơi cổ tay đưa tôi trở về thực tại, 3 năm qua, đã thề vô số lần sẽ không sống vô nghĩa như cuộc đời đã chết đó. Tôi biết mình chẳng nên dây dưa với người đàn ông nguy hiểm này thì hơn.

    Giật mạnh cánh tay rồi giấu chúng về phía sau như một hành động vô thức, tôi cụp mắt xuống, hừ nhẹ

    - Sợ ư? Nực cười, cháu chưa từng gặp chú.

    Tôi biết lời biện bạch của mình yếu ớt tới mức nào. Dù không cảm nhận được những mạch đập cuồng loạn nơi động mạch cổ tay thì chắc chắn anh ta cũng thừa biết là tôi đang nói dối.

    Một lời nói dối thảm hại và chật vật.

    - Đúng vậy, chúng ta chưa từng gặp nhau.

    Tôi ngẩng phắt lên, rùng mình nhìn anh ta, cứ ngỡ là anh ta biết tất cả những bí mật sâu kín nhất trong lòng tôi nhưng vẻ mặt đó lại thản nhiên như đó chỉ là câu nói bằng quơ không quan trọng.

    Nhớ lại lần gặp gỡ đầu tiên vào năm tôi 20 tuổi. Khi đó lúc bắt gặp tôi thẳng thừng chia tay với một gã bạn trai anh ta đã nói gì?

    Gã trai bảnh bao bên vệ đường nhàn nhắc dựa lưng vào chiếc ô tô phía sau, quan sát một cảnh phụ tình bằng một thái độ thích thú, miệng lẩm bẩm những câu không rõ và ánh mắt thì sâu thẳm tựa đêm đen.

    Tôi đã rất bực mình vị khách xem kịch miễn phí đó.

    "Đúng là một gã tâm thần" Tôi độc ác nghĩ và lòng dâng lên ý định trả thù.

    Đảo mắt một vòng, tôi chỉ vào anh ta, nói với gã tình cũ

    - Bạn trai mới của tôi đến đón, đừng có lôi thôi như đàn bà vậy nữa.

    Chẳng hiểu bị cái gì kích thích mà gã đó lao ngay lại đấm cho anh ta một cái.

    Lanh lẹ như một động vật họ mèo anh ta tránh thoát một cách uyển chuyển và nhẹ nhàng. Chỉ một cú thoi vào bụng cũng hiểm độc đến nỗi khiến đối thủ chết giấc trước khi biết chuyện gì đang xảy ra.

    Tôi thấy cảnh tượng ấy thì chẳng còn lòng dạ nào mà vênh váo nữa, định vùng chạy nhưng chân chẩng thể nào cất bước được.

    Theo từng bước chân tiến lại của anh ta, một cơn áp lực bủa vây và đè nén tôi đến nỗi không thể thở nổi. Tôi ý thức được, người đàn ông này chẳng phải là kẻ dễ chơi.

    "Có lẽ anh ta sẽ giết mình" Tôi sợ hãi nghĩ.

    * * *

    * * *
     
    AnBinh2908mika17 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng hai 2021
  3. lalisha96 Uất Kim Hương

    Bài viết:
    11
    Chương 12

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    Anh ta chẳng đánh cũng chẳng giết như tôi tự huyễn hoặc chính mình. Đưa tay kéo tôi dán sát vào người bằng một sức lực mạnh bạo, anh ta ngó đăm vào khuôn mặt tôi rồi nói trong hơi thở

    - Em rất được.

    Ánh mắt tôi chợt chú ý đến đôi môi của người đối diện. Đó là một bờ môi hơi mỏng, mà màu sắc của nó là sự pha trộn hoàn hảo giữa màu đỏ và màu hồng. Quả là một khuôn miệng đẹp.

    Tuy nhiên đậu trên khoé mép của hắn là một nụ cười nhếch mỉa mai, vừa phớt đời vừa như coi khinh tất thảy. Chính nụ cười đó khiến những người nhìn anh ta rơi vào trạng thái muốn nổi điên bất chấp người sở hữu nó có khuôn mặt hoàn hảo tới bực nào.

    Tôi hít một hơi sâu, sẵng giọng hỏi

    - Nhầm người?

    Dường như chẳng để ý đến thái độ cục cằn của tôi lúc đó, anh ta thong thả nói

    - Như em mong muốn, từ hôm nay bạn trai của em chỉ có thể là tôi.

    Tôi há hốc miệng trước lời tuyên bố đó. Ừ thì tôi đã nói như vậy với tình cứ nhưng mục đích chỉ là giãy khỏi mối quan hệ nhàm chán hiện tại thôi.

    À, còn có thể khiến vị khán giả vô duyên gần đó bị vài cú đấm nhớ đời nữa thì càng tốt.

    Nhưng đời nào có mấy ai ngờ, tôi không ngờ gã đó lại bất tài đến độ một miếng đòn cũng không đỡ được.

    Giờ thì hay rồi, bao nhiều người không chọc lại dây dưa ngay với một gã không bị bệnh tâm lý thì cũng có bệnh về thần kinh.

    Trông bộ dạng cũng không đến nỗi nào nhưng sao hành động lại vượt ra ngoài sự hiểu biết của người bình thường như thế?

    Tôi đẹp, tất nhiên rồi, nhưng tôi vẫn tự biết bản thân chưa thể sở hữu một sức hút khiến cho đàn ông vừa nhìn thấy đã xiêu.

    Vậy thì vấn đề chỉ có thể nằm ở chỗ người còn lại.

    Liếc nhìn chiếc xe đằng sau hắn ta, tôi chợt có ý định chơi ác. Mất gì, sao không vui đùa một lần.

    Người có thể sở hữu một chiếc Audi.. thì không phải hạng xoàng được. Trừ phi.. anh ta đi mượn.

    Nhưng khó nói lắm, anh ta có vẻ không phải là một kẻ.. ừm.. nông cạn như thế.

    - Bạn trai của tôi hả, không dễ làm như thế đâu.

    Tôi nhướng mày, liếc anh ta một cái, sau đó hất mũi giày đá vào đống thịt đang chết giấc dưới chân nãy giờ, rồi đổi một tông giọng nhốm đầy vẻ khinh thường.

    - Không lo cho bạn gái được một căn nhà, đây là kết quả xứng đáng.

    Cánh tay ở eo đột nhiên bị buông lỏng, đang chắc mẩm đã dọa được hắn ta, thế nào chẳng cụp đuôi chạy sớm thì tiếng cười khoái trá của người đối diện khiến tôi hồ nghi không thôi.

    - Thực tế lắm, tốt thôi, tôi sẽ cho em những gì em muốn.

    Tôi ngó trân trân vào khuôn mặt anh ta, hòng tìm ra được một dấu hiệu lừa đảo hay bông đùa. Lạ chưa? Không ngờ trên đời này lại có một tên.. điên nặng như thế.

    Như một thói quen, tôi lên tiếng một cách dò hỏi

    - Nhà, xe và thẻ tín dụng?

    Đến khi nhận được một cái gật đầu khẳng định, mắt tôi hoa lên, mãi vẫn không thể tin vào sự thực.

    Nếu có một tên khùng muốn ném tiền qua cửa sổ, một kẻ nghèo túng như tôi họa có khùng mới không đi nhặt.

    Mang tâm lý may rủi theo hắn ta về nhà, đến tận khi cầm trong tay quyền sử dụng căn hộ cao cấp và chiếc Audi R8 tôi mới biết mình đã sa vào chĩnh gạo. Mà không phải chĩnh gạo thường, một chĩnh gạo tám thơm hẳn hoi.

    Vậy là kết thúc 3 năm vật vã với địa vị một diễn viên hạng 3 chuyên đóng vai quần chúng, thoắt cái mức sống của tôi được nâng lên với tốc độ chóng mặt mà đến nhân vật chính như tôi cũng mơ mơ màng màng.

    Đời đúng là vô thường quá!

    * * *
     
    AnBinh2908mika17 thích bài này.
  4. lalisha96 Uất Kim Hương

    Bài viết:
    11
    Chương 13

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    Nhớ lại lần gặp đầu tiên đầy khó hiểu như thế, đã hơn 1 lần, trong lúc tâm trạng hắn ta vui vẻ, tôi có hỏi lí do nhưng nhận được chỉ là một nụ cười mỉa quen thuộc.

    Lâu dần cũng không muốn nhắc đến nữa, cứ nghĩ, vui đùa với nhau dăm bữa nửa tháng, không ngờ thoắt cái đã 8 năm.

    8 năm không ngắn cũng chẳng dài, vừa đủ để một người phụ nữ đánh mất trái tim.

    Ngước đôi mắt lên nhìn khuôn mặt người đối diện, tôi trở về với thực tại.

    Không dạn dày như trong trí nhớ nhưng hắn dù có non nớt cũng đã không thể che giấu được vẻ ưu tú trời sinh của hậu duệ được bồi đắp tỉ mỉ.

    Tôi đã từng yêu con người này, bay giờ vẫn chưa quên được, dù chỉ bắt gặp một phiên bản trẻ trung hơn vẫn khiến tôi thấy bối rối.

    Nhưng hiện tại, quyền chủ động thuộc về tôi. Tôi sẽ không mơ màng đánh mất chính mình một cách thảm hại như trong quá khứ nữa.

    Nghĩ như vậy, lí trí dần trở lại làm chủ cả cơ thể đang chết lặng của tôi, rồi cuối cùng, rốt cục một nụ cười cũng đã nở.

    - Rất vui được gặp chú.

    Tôi đọc được một sự ngạc nhiên thích thú lướt nhanh qua đôi mắt tinh anh ấy, và mừng rỡ vô cùng vì rốt cục mình cũng có thể nhìn thấu những cảm xúc của đối phương.

    Người trẻ vẫn dễ thương hơn nhiều.

    Anh ta nhìn tôi một cách chăm chú, khoé môi thấp thoáng một nụ cười mỉa vạn năm không đổi, đúng là rất quen thuộc.

    - Cậu nói đúng, cô bé này không hổ là một diễn viên trời sinh.

    Không để mình bị lãng quên quá lâu, Mạnh Hùng lên tiếng một cách nóng lòng

    - Sao cậu nói vậy?

    - Làm chủ cảm xúc rất nhanh, mặc dù tôi không thể lí giải mớ tâm tình phức tạp của cô bé trong khoảnh khắc ngắn ngủi vừa qua.

    Tôi cụp mắt xuống, dù biết hắn ta là một người tinh tế nhưng không ngờ lại nhạy cảm đến mức ấy.

    Thật may là tôi vẫn đủ sức điều khiển trí não một cách bình thường trong trường hợp này.

    Quay qua người còn lại, tôi lên tiếng một cách bình thản

    - Bạn của chú sao?

    Thọc tay vào túi một cách nhàn nhã, Mạnh Hùng vui vẻ giới thiệu

    - Đúng vậy, cháu cứ gọi chú Long là được.

    Hoàng Long, rất vui được.. gặp lại!

    Tôi hơi nhếch môi, chôn dấu một tia cảm xúc cuối cùng, sau đó khoác lên một bộ mặt ngay thơ đúng nghĩa của một cô bé 10 tuổi

    - Cháu chào chú Long!

    Ánh mắt anh ta nhìn tôi u ám dần nhưng nụ cười bên khoé môi thì chưa hề biến mất.

    - Không còn sợ nhưng đã bắt đầu xa cách.

    Tôi nghe anh ta lẩm bẩm, lòng không rõ đang trải qua cung bậc cảm xúc gì. Cũng muốn bình thường như chưa từng quen biết nhưng quá khứ còn đó, chưa phủ bụi được 3 năm, lại còn có sự hiện diện của một sinh linh bé nhỏ chẳng rõ trai hay gái nữa, tôi thực sự không làm được.

    Đây có lẽ là sự cố gắng lớn nhất của tôi rồi.

    - Lần này về có việc gì vậy?

    Mạnh Hùng lên tiếng khiến tôi thoát khỏi tâm trạng tiêu cực một cách nhanh chóng, điều này dễ dàng hơn nhiều nếu không còn bị một tầm mắt sắc sảo quan sát nữa.

    Ngồi lên một chiếc ghế bọc nỉ gần đó, tôi làm như lơ đãng nhấm nháp một ly sinh tố trong tay nhưng tai thì vểnh lên nghe ngóng cuộc nói chuyện của 2 người họ

    - Dự án Phượng Hoàng, ông muốn tôi bắt đầu từ đó

    Hùng quay qua, thật nhanh nháy mắt với tôi một

    Cái, vừa lúc đó, một luồng điện chạy đến tứ chi khiến tôi phấn chấn hẳn lên. Gạt phắt những nỗi niềm vớ vẩn vào một chỗ. Tính thần rung lên một hồi chuông cảnh báo.

    Cơ hội của tôi đến rồi!

    * * *
     
    AnBinh2908mika17 thích bài này.
  5. lalisha96 Uất Kim Hương

    Bài viết:
    11
    Chương 14

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    Trở về từ đám cưới, tôi trăn trở lật lại tất cả những kế hoạch dự phòng trong đầu.

    Sở dĩ tôi chú ý đến lô đất ngoại ô này vì kiếp trước, căn hộ mà Long trao cho tôi là 1 trong số những căn biệt thự trong dự án 'Phượng hoàng'.

    Mười năm sau, nơi đây, từ một mảnh đất hoang chỉ có cỏ tranh và cây trinh nữ, trở thành khu đô thị có mức sống cao nhất thủ đô. Các quần thể kiến trúc lần lượt hiện ra tạo cho nó một vị thế cao giá khiến người ta tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán.

    Và tôi làm sao có thể quên, người tạo ra đế chế 'Phượng Hoàng' đó chính là anh ta cùng với cái tập đoàn khổng lồ đằng sau lưng ấy.

    Tôi tựa người bên cửa sổ, nhìn ra những vùng đất hoang vắng xung quanh, rồi khẽ nhắm mắt lại, tưởng tượng đến tương lai của mảnh đất này.

    Kia là trường học, kia là trung tâm mua sắm, còn kia, chắc chắn là bệnh viện rồi..

    Thật lạ là tôi vẫn còn nhớ rõ như thế.

    Hiện tại, không phải là lúc để mơ mộng. Vấn đề bây giờ là làm cách nào để tôi có thể chen một chân vào đó để kiếm lời?

    Nghĩ đi nghĩ lại, ngoài cách theo chân anh ta hưởng sái là dễ dàng nhất, còn lại đường nào cũng đầy rẫy chông gai.

    Haizzzz, đã tự nhủ là không dính dáng gì nhiều đến con người ấy nữa nhưng sức hút của đồng tiền thật đáng sợ. Nó khiến một người đàn bà gạt bỏ mọi khúc mắc trong lòng mà dấn tới.

    Tôi cần tiền, tiền sẽ cho tôi và bà một cuộc sống đủ đầy và không còn phải lo lắng về một tương lai bắp bênh nữa.

    Nghĩ về quá khứ, tôi không tự chủ được rùng mình một cái, còn thanh cao cái nỗi gì?

    Ban Mai ơi, hãy hướng về tương lai, đừng đắm chìm vào dĩ vãng như thế. Vả lại, vì sự khổ công mắc nối của ông bạn Mạnh Hùng, mày cũng lên hành động cho sớm đi thôi!

    Tôi nhìn vào gương, khuôn mặt bầu bĩnh phản chiếu lại khiến tôi vui mừng vô cùng, rốt cuộc thì có muốn dùng nhan sắc để bước tiếp thì cũng chẳng được nữa. Nhưng đồng thời, một nỗi lo lắng cùng lúc đó cũng ào ạt dâng lên. Tôi lấy gì để thuyết phục anh ta với cái tuổi lên 10 này đây?

    Quả là vấn đề nan giải.

    Lấy một cuốn sổ cùng một cái bút đặt lên bàn, tôi nhanh chóng liệt kê tất cả những nguồn vốn mà tôi có thể huy động được để mua cổ phần.

    Tần ngần nhìn con số chẳng lấy làm to tát cuối tờ giấy, tôi trút một hơi dài chán nản, chẳng lẽ lại bó tay?

    Không thể được! Phải có cách gì đó chứ? Miếng ăn đến miệng như vậy mà lại để vuột mất thì sống lại làm cái gì?

    Còn đang ngẩn ngơ bên chiếc sopha thì có tiếng chuông cửa, sau đó là tiếng dép loẹt quẹt của thím giúp việc rồi không lâu sau đó bố xuất hiện. Ông rất thường ghé thăm 2 bà cháu, dạo đầu ngày nào cũng qua, dần dần cách ngày đến 1 lần, sang năm nay thì 1 tuần sang 2 lần.

    Hôm nay ông không đi một mình như mọi bữa, vừa nhìn thấy người đàn bà bước vào sau đó, tôi nhận ra ngay người vợ hai của bố đã xuất hiện.

    Không sai biệt lắm, đã đến lúc rồi.

    Gạt những thứ trên bàn vào ngăn kéo rồi đóng sập lại, tôi lên tiếng chào rồi đánh giá nghiêm túc người vợ mới của bố.

    Ấn tượng của tôi về bà ta không nhiều, chỉ mơ hồ nhớ được đó là một người đàn bà sắc sảo, hơn mẹ tôi.. mọi thứ.

    Sau li hôn, bố tốt số hơn mẹ nhiều.

    Bước vào nhà, bà ta nhìn qua căn phòng một lượt sau đó mới giành ánh mắt cho tôi.

    Không đợi bố giới thiệu, giống như một người quen biết cũ, bà ta giơ tay lên m, vui vẻ nói

    - Chào cháu!

    * * *
     
    AnBinh2908mika17 thích bài này.
  6. lalisha96 Uất Kim Hương

    Bài viết:
    11
    Chương 15

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    Công bằng mà nói, quả thật, người đàn bà trên Quỳnh này hơn đứt người vợ cũ chung sống 7 năm của bố, cũng là mẹ tôi.

    Từ cách nói chuyện cho thấy, đây là một con người có học thức, tế nhị và uyển chuyển trong từng hành động không thiếu không thừa.

    Bà dĩ nhiên là hài lòng ngay từ lần gặp mặt đầu tiên, chỉ vì có mặt tôi ở đó nên mới không biểu hiện một cách quá rõ ràng mà thôi.

    Dì Quỳnh ăn mặc khá hợp thời, nhưng không ngại ngần mùi dầu mỡ khi bữa cơm trưa bà tự làm tất cả.

    Đúng là một người lên được phòng khách, xuống được phòng bếp.

    Để cho 3 người phụ nữ kiểm tra nhau trong bếp, tôi cầm lấy điều khiển chậm rãi tìm kênh chương trình TV yêu thích.

    Bố ngồi cách tôi một đoạn, giữa 2 bố con có một khoảng trống đủ để lèn thêm một người nữa vào. Ông cũng đang im lặng kể từ lúc bà đưa bạn gái của ông xuống bếp.

    - Hôm nay con không phải đi học sao?

    Tôi liếc nhìn khuôn mặt khổ sở cố tìm một câu chuyện làm quà của ông, thương cảm lên tiếng:

    - Chủ nhật trường con được nghỉ.

    - À, ờ, bố quên mất, không phải quay phim sao?

    - Con đang nghỉ phép.

    - Ừ..

    Không gian lại trở lên im lặng, chỉ còn tiếng TV chuyển kênh liên tục từ chương trình này qua chương trình khác một cách mau lẹ.

    Ngẫm nghĩ một hồi, tôi bèn lên tiếng:

    - Bao giờ thì bố và dì Quỳnh làm đám cưới?

    Qua khoé mắt, tôi thấy tay chân bố xê dịch một cách thiếu tự nhiên. Rồi ông húng hắng ho trước khi trả lời:

    - Ừm.. ừm chắc là vài tháng nữa.

    Tôi lơ đãng gật đầu, tính ra có lẽ họ biết được sự hiện diện của đứa con trai rồi.

    Trước khi lộ bụng, phải cưới.

    - Tháng này có ngày đẹp mà.

    - Như vậy thì.. nhanh quá.

    Tôi không lên tiếng, câu chuyện đến đây coi như là kết thúc, chẳng còn gì để bàn thêm.

    Sau một lúc, câu chuyện lại tiếp tục một cách nhát gừng:

    - Nghe bà nói, dạo này con đang cần tiền?

    Tôi nhìn ông, lòng tự hỏi không biết có nên đi sâu về cái đề tài này không?

    Nói cũng chẳng sao, rồi mọi người cũng biết cả thôi.

    - Vâng, con đã bàn với bà rồi, sẽ thế chấp ngân hàng cả ngôi nhà này và cả mảnh đất ở quê nữa.

    - Con cần nhiều tiền như vậy làm gì?

    Tôi nhìn vào khuôn mặt hoảng hốt của bố, nói rành rọt từng tiếng:

    - Con chơi cổ phiếu.

    Bố lặp lại lời tôi một cách không thể tin nổi, sau đó giọng nói đã nhuốm vẻ giận dữ:

    - Con biết gì về chứng khoán mà định mạo hiểm? Nhỡ đâu..

    Tôi kiên quyết cắt ngang lời ông:

    - Bố quên là ngôi nhà này từ đâu mà có rồi sao?

    Hiện tại trong tay con cầm không dưới 10 loại cổ phiếu, bây giờ bố mới lên tiếng, phải chăng là đã quá muộn?

    - Cái gì? Con nói sao cơ?

    Những hoạt động kinh tế của tôi trước đây hầu hết đều ở dưới tên Mạnh Hùng. Đây là lần đầu tiên tôi công bố tình hình tài chính cá nhân với gia đình.

    Vốn luôn tưởng mọi đãi ngộ của tôi hiện tại đều do công ty chi trả, bố gặp phải cơn shock như vậy cũng không có gì là lạ.

    Nhưng chẳng sao, sớm muộn gì cũng phải công khai, sau này càng làm càng lớn, chi bằng cứ báo trước đi là vừa.

    * * *
     
    AnBinh2908mika17 thích bài này.
  7. lalisha96 Uất Kim Hương

    Bài viết:
    11
    Chương 16

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    Hai bố con tranh cãi cho đến khi phòng khách thu hút sự chú ý của tất cả những người còn lại.

    Tôi vẫn luôn giữ vững quyết định của mình, tất nhiên rồi.

    Còn bố thì đinh ninh rằng tôi đang mang một kế hoạch táng gia bại sản.. hệt như mẹ đã làm trước đó.

    Rằng tuổi tôi còn quá nhỏ, kiếm được vài đồng tiền thì tưởng là mình to, đến khi không cứu vãn được tình hình thì hai bà cháu chỉ còn nước ra đường mà ở.

    Tôi để mặc ông lồng lộn vùng quanh nhà trong tiếng khuyên can của bà và dì Quỳnh.

    Đến tận đầu giờ chiều bố mới bình tĩnh lại, ngồi vật xuống ghế, ngực phập phà phập phồng thở dốc.

    - Mẹ, việc này không thể nghe theo con bé được, đó là nhà từ đường, bố để cho mẹ dưỡng lão mà.

    Cuối cùng bố chốt lại một câu.

    Bà nhìn bố, có chút không được yên lòng, lên tiếng:

    - Mấy năm nay, con bé giỏi lắm, chưa bị bù tiền bao giờ.

    - Mười tuổi thì biết cái gì? Chỉ là gặp may mà thôi, mẹ không thể hồ đồ như vậy được.

    Bố gần như gào lên phản đối.

    Bà ngẫm nghĩ một lát, sau một hồi, rõ ràng đã làm ra quyết định:

    - Tiền dưỡng lão của mẹ sau này cũng để lại hết cho con cho cháu, có mang đi được đâu, giữ lại làm gì?

    Chợt dì Quỳnh hơi nhúc nhích, nhập ngừng lên tiếng:

    - Các cô, các chú dưới ấy nói sao ạ?

    Tôi liếc nhìn bà ta một cái rồi cụp mắt, nghe bà trả lời:

    - Trước đây khi bố nó còn sống đã phân chia cho mỗi đứa một khuôn rồi. Đứa ở, đứa bán, còn mảnh này, trong di chúc ông ấy để lại cho tôi.

    Dì Quỳnh mân miệng, liếc nhìn bố một cái, muốn nói lại thôi nhưng rốt cục cũng không lên tiếng nữa.

    Tôi biết bà ta muốn hỏi cái gì. Xuất đất của bố đã bán đi từ đời tám hoánh nào rồi. Tiền đó dùng để mua nhà trên thành phố, và mẹ tôi thì không do dự nướng cả ngôi nhà vào chiếu bạc 3 năm trước.

    Hiện tại, bố ở trong kí túc xá của công ty, nếu 2 người lấy nhau, vấn đề nhà đất đúng là rất đáng để quan tâm.

    Nhưng đó là việc của họ, việc cấp thiết của tôi bây giờ là việc ấm no của hai bà cháu kìa.

    Câu chuyện ngã ngũ rất lâu sau đó và cả nhà chợt nhận ra đã lỡ mất bữa cơm trưa. Bao công sức bỏ ra của dì Quỳnh, vậy là gần như công cốc.

    Bố bực tức bỏ về, bà cũng chẳng vui hơn, ngồi lặng trên chiếc ghế mây trước cửa sổ.

    Tôi xuống bếp, nấu một tô hủ tiếu, cẩn thận bưng đến trước mặt bà, nhẹ giọng nói:

    - Bà ăn đi, rồi còn uống thuốc.

    Bà kéo tôi vào lòng, vuốt nhẹ lên mái tóc mượt như tơ của cháu gái, thở dài:

    - Rõ khổ, nhỏ như vậy..

    Tôi biết bà muốn nói gì, tuy nhiên cũng chỉ im lặng ngồi đó.

    "Bà ơi, con không khổ, chỉ cần bà được sống an nhàn, sung sướng, con làm gì cũng được!"

    Rất muốn nói như vậy nhưng lại thôi. Nói thì có ích lợi gì, để xem tôi làm được đến đâu kia!

    * * *
     
    AnBinh2908mika17 thích bài này.
  8. lalisha96 Uất Kim Hương

    Bài viết:
    11
    Chương 17

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    Vụ đất đai ầm ĩ hơn tôi tưởng, ngồi trong phòng hóa trang, nhớ đến việc bố cứ ngày nào cũng đến lải nhải mà đau hết cả đầu.

    Còn 2 người chú và 2 người cô thì chẳng biết bàn tính với nhau thế nào mà thi nhau gọi điện tới can ngăn bà.

    Có lẽ, họ đã phong phanh nghe được con đường liên tỉnh sẽ đi qua nhà tổ. Theo đó mấy mẫu đất cằn cỗi lắc mình trở thành mảnh vàng trong một đêm chăng?

    Tôi không có ý định tranh giành mảnh đất ấy, chỉ là mượn chút vốn làm ăn thôi, nhưng cơ hồ không mấy ai tin tưởng thì phải.

    Trong mắt họ hàng, bây giờ tôi trở thành đứa cháu bất hiếu, dám mưu đồ chiếm đoạt đất tổ tiên.

    Hừ! Thử nghĩ lại xem, miệng thì nói thế nhưng lòng họ thì như thế nào?

    Mạnh Hùng ngồi lên bàn trang điểm, khoanh tay im lặng nghe tôi kể chuyện.

    Sau rốt, anh ta nhăn mày chốt lại một câu:

    - Tại sao cháu lại chấp nhất với lô đất Phượng Hoàng vậy?

    Hỏi thật là hay, tôi biết giải thích thế nào?

    Hiện tại, dự án này còn cực kì mờ mịt, vẫn đang trong quá trình kiếm người đầu tư. Chính vì vậy tôi mới nuôi tham vọng phát tài từ đó.

    Nhưng tựa hồ trong mắt người khác, đây giống như hành động của một con thiêu thân hơn là một con người.

    Tôi nhíu mày, nhớ về một ngày xa lắc, trong lúc cao hứng, Hoàng Long có nói với tôi một câu.

    - Thành phố đang phát triển về hướng Tây, từ một nguồn đáng tin cậy trong chính phủ, tôi nghĩ bất động sản ngoại ô phía Tây không chóng thì chày sẽ sốt giá.

    - Cháu.. quen ai trong chính phủ vậy?

    Tôi ngơ ngác nhìn anh ta, lúc này mới biết, bất giác mình đã thốt lên lời của những câu nói đó, vì vậy vội lấp liếm:

    - Không có, cháu nghe được ở đâu đó thì phải.

    Hùng nhún vai, không để tâm lắm, tiếp tục câu chuyện đang dang dở:

    - Câu chuyện tranh chấp đất dài ở các gia đình chưa bao giờ là đề tài mới. Chú chỉ không hiểu tại sao, đến lượt cháu lại cứ thấy không thích hợp. Nghĩ lại mới biết, 10 tuổi đầu đi bàn về bất động sản, đó không phải là việc bình thường đâu.

    Tôi lôi ngay một câu cửa miệng của anh ta ra để đáp trả, thành công khiến anh ta không còn cách nào khác tiếp tục câu chuyện được nữa:

    - Đừng bàn đến lẽ thường với người làm nghệ thuật. Nếu cứ theo khuôn sáo thì trên đời này, óc sáng tạo còn dùng vào việc gì nữa?

    Hờn dỗi không được bao lâu, chỉ một lúc sau, thấy tôi loay hoay với cái khóa kéo của chiếc đầm ren, anh ta không kìm lòng được vươn tay ra giúp đỡ.

    Roẹt một cái, vậy là xong, bộ dạng của tôi sẵn sàng cho buổi ghi hình trực tiếp hôm nay rồi.

    Đó là chương trình dành cho thiếu nhi, chỉ 2 hôm nữa là 1/6. Vì vậy để chuẩn bị những món quà cho trẻ em ở các nhà tình thương, một quỹ từ thiện đứng ra tổ chứ một buổi liên hoan văn nghệ nhằm gây quỹ cho hoạt động này.

    Là một nghệ sĩ nhí, tất nhiên tôi không thể vắng mặt rồi. Ngay khi nhận lời sẽ tham gia, Ban tổ chức tỏ ra cực kì vui mừng. Vì vậy ngoài tiết mục đàn hát đã được đăng kí, tôi còn được mời làm MC cho buổi liên hoan nữa.

    Tuy không nhận được catxe nhưng tôi không hề tỏ ra tiếc nuối.

    Từ thiện mà, đây là một hoạt động cũng coi như là bổ ích cho cộng đồng.

    Nở một nụ cười thật tươi sau khi ngậm 1 thìa siro, tôi siết chặt nắm tay, bước ra sân khấu ngập tràn ánh đèn rực rỡ.

    - Xin chào thấy cả mọi người, các bạn ơiiii..

    * * *
     
    AnBinh2908mika17 thích bài này.
  9. lalisha96 Uất Kim Hương

    Bài viết:
    11
    Chương 18

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    Từ cung văn hóa trở về cứ nghĩ được nghỉ ngơi sau một buổi sáng hô hào dát cổ họng, không ngờ tới, chờ đợi ở nhà là cả bầu đoàn vừa từ dưới quê lên không lâu.

    Ngay từ ngoài cổng, tiếng tranh cãi the thé càng trở lên rõ ràng giữa trưa hè vắng lặng của khi ngoại ô.

    Từ sau khi 10 tuổi ở kiếp trước, tôi đã không gặp lại bất kì một người bà con họ nội nào, tính ra cũng ngót nghét 20 năm rồi. Vì vậy tôi đã không thể nhận ra những giọng nói cao vút kia là của mấy thím, mấy cô của mình.

    Vừa vào đến cửa, tôi đã rất ngạc nhiên trước căn phòng khách chật kín người ngồi. Sự im lặng đột ngột xuất hiện khi cả hai bên cùng đánh giá đối phương. Ngay khi thấy vẻ mặt rạng rỡ của bà, tôi đã biết danh tính của những vị khách lạ ghé thăm rồi, vì vậy thản nhiên chào hỏi:

    - Cháu chào các chú, các thím và các cô, cả các anh chị nữa.

    - Ôiii, là Mai đấy à? -Một người đàn bà đẫy đà, mặc một chiếc áo voan và quần bò mang phong cách hơi lỗi thời lên tiếng đầu tiên. - Không khác tí gì trên TV. -Nói rồi bà ta dịch mông sang một bên, vỗ bồm bộp xuống ghế da, sau đó giòn giã nói - Đến đây ngồi cạnh thím hai, lâu lắm không gặp, sắp thành một thiếu nữ rồi.

    Tôi gật đầu, tuy vậy vẫn bảo thím giúp việc lên gác lấy một chiếc ghế khác đặt cạnh bàn, lúc ấy mới ngồi xuống

    - Mọi người lên lâu chưa ạ?

    Một người khác lên tiếng, át đi tiếng nhao nhao nói chuyện xung quanh

    - Bác cả đặt một xe ô tô 16 chỗ lên thăm bà, mọi người mới lên từ sáng thôi.

    Tôi gật đầu, chợt đầu hơi vướng, quay lại thì thấy một cô bé với mái tóc hoe vàng đang túm chặt lấy cái nơ con bướm trên tóc tôi. Cô bé khoảng 4 tuổi, chẳng biết đứng đó tự lúc nào, ánh mắt cứ tròn xoe mãi không chớp.

    Tôi lặng lẽ gỡ chiếc dây buộc tóc xuống, chìa ra trước mặt nó, chẳng kịp lên tiếng đã thấy nó nhanh như chớp giật lấy, xem ra là rất thích.

    - Xin chị đi con. - một người phụ nữ khác cười trừ, túm vội lấy bàn tay cô nhóc, ánh mắt cảnh cáo thấy rõ.

    Đứa bé túm chặt lấy thứ trong tay, cười toe toét bập bẹ lên tiếng

    - Xin.

    Dứt mắt khỏi hàm răng sún của con nhóc, tôi thản nhiên nói

    - Không có gì, cho em chơi.

    Vừa lúc đó trên lầu có tiếng cãi nhau chí choé, rồi tiếng tranh giành rồi tiếng khóc ré lên của trẻ con.

    Tôi nhìn thím hai vùng chạy lên lầu, mở tung cánh cửa gỗ sồi, léo nhéo mắng mấy câu rồi dắt tay một đứa con gái chạc tuổi tôi xuống dưới. Thím giúp việc nhăn nhó theo sau khoảng 3 đứa nhóc khác vừa cãi nhau vừa chen vai huých cánh giành xuống cầu thang trước.

    Liếc qua mấy món đồ chơi cáu bẩn vết mồ hôi và vết giành giật, tôi rời mắt đi chỗ khác. Từ cửa sổ nhìn thẳng ra vườn, tôi thấy bố đang dẫn 4 người đàn ông lạ mặt dạo quanh mấy bồn bon sai bạc triệu mà tôi được đồng nghiệp gửi tặng trong lần khánh thành nhà mới.

    Cảm giác có họ hàng thật.. nhức hết cả óc.

    Trong 8 đứa anh em họ hàng, tôi để ý thấy 2 đứa khác hẳn với lũ giặc phá tanh banh căn phòng đồ chơi của tôi.

    Đứa con gái lớn hơn tôi tầm 1-2 tuổi, quần áo tuy cũ nhưng rất gọn gàng sạch sẽ, trên tay không rời một đứa bé nhỏ xíu, ngồi lặng lẽ bên cạnh một người phụ nữ có vẻ ít nói nhất trong 4 người phụ nữ trong phòng.

    Còn 1 đứa con trai tầm 7 tuổi nữa, luôn ngoan ngoãn ngồi trong lòng bà, tuy ánh mắt lấp lánh nhìn theo những đứa lớn hơn nhưng không hề tham gia những trò nghịch phá.

    Từ khuôn mặt hao hao của 2 đứa, tôi biết chúng là chị em một nhà.

    * * *
     
    AnBinh2908mika17 thích bài này.
  10. lalisha96 Uất Kim Hương

    Bài viết:
    11
    Chương 19

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    Đến giờ cơm trưa, thím giúp việc bối rối đêm hỏi ý kiến tôi xem giải quyết thế nào. Không nghĩ ngợi nhiều, tôi gọi ngay cho một nhà hàng phục vụ trọn gói tới giải quyết.

    Chẳng bao lâu sau, một chiếc lều bạt nho nhỏ được dựng nhanh chóng ngoài bãi cỏ bên hiên nhà. Bàn ghế được sắp xếp ngay ngắn và rộng rãi. Các món ăn cũng không chê vào đâu được.

    Bọn họ ăn uống rất nhiệt tình, lũ trẻ con thì tranh giành kịch liệt như trong một cuộc chiến.

    Con nhóc thích nơ cứ bám theo tôi một tấc cũng không rời, hầu hết thời gian trong bữa ăn mẹ đút gì thì nuốt cái đấy, đôi mắt trong vẹo cứ nhìn tôi chẳng thèm nháy lấy một lần. Trông tôi.. lạ đến thế cơ à?

    Giờ mới biết, đó là con gái duy nhất của cô út, còn những đứa trẻ ngoan kia là con của cô tư.

    Trong họ, bố tôi xếp thứ 2, trên có 1 bác cả, dưới có 1 chú em và 2 bà cô. Nội tôi có cả thảy là 5 người con.

    Bác cả sinh được 2 trai và 1 gái, chính là 3 đứa nghịch nhất kia. Còn chú 3 được 1 trai 1 gái, đều sấp sỉ tuổi nhau nên kết bè kết phái phá phách rất hăng.

    Tôi vươn đũa, gắp 1 miếng đùi gà vào bát Lúa- đứa con gái hiền hiền từ đầu bữa đến giờ chỉ lo gỡ thịt cho em trai bên cạnh, rồi nói

    - Cho em.

    Lúa nhìn tôi vẻ ngạc nhiên, nhưng lại rụt rè cụp mắt xuống, gò má đỏ bừng

    - Em xin.

    Vừa đưa tay đến bát sườn phía xa thì tay tôi bị va mạnh khiến đôi đũa bắn ra cạnh bàn.

    Ngẩng đầu lên thì bắt gặp một khuôn mặt đen nhẻm với khoé miệng bóng mỡ của Tôn- con trai trưởng nhà bác cả.

    Thằng nhóc lớn tuổi nhất trong bàn trẻ con, nhưng là đứa tham ăn nhất.

    Vừa gây ra vụ việc nhưng nó chỉ kịp lè lưỡi với tôi một cái sau đó nhét vội một miếng thịt vào miệng rồi phồng mồm lên nhai nuốt. Hai đứa em của nó cũng mang phong cách y chang anh.

    Tôi đón lấy một đôi đũa khác từ tay thím giúp việc, coi như chưa có chuyện gì, gắp một miếng thịt kho nhiều nạc cho Ngô - em của Lúa. Và trước con mắt trông mong không về che giấu của Nhài - con nhóc thích nơ, tôi đành gắp cho nó một con tôm to sụ khiến nó cười toe toét.

    Bên 1 bàn khác, 5 người đàn ông chè chén xem chừng rất thích chí. Chẳng ai biết uống rượu Tây, thay vào đó là rượu nếp mang từ quê lên. Sau vài chén, mặt ai cũng đỏ gay rồi tranh luận.

    Dì Quỳnh, người được mời đến vào phút trót, rất tự nhiên vui vẻ chuyện trò với những người bà con bên chồng sắp cưới.

    Bát tôi đầy ắp những thứ mà bà ta gắp cho, tuy nhiên lại chẳng có hứng ăn.

    Hiện tại, tôi chỉ muốn một không gian yên tĩnh để nghỉ ngơi mà thôi.

    Buổi chiều, sau khi tỉnh rượu, những người đàn ông bắt đầu bàn công việc chính.

    Tôi lắng nghe một chút, cuối cùng rút ra hai điều

    Thứ nhất: Họ tính đón bà về quê

    Thứ hai :3 người con trai, ai cũng giành quyền nuôi mẹ, chẳng ai nhường ai.

    Không khí hòa thuận buổi trưa đã không còn nữa. Ai cũng gân cổ lên hòng át đi giọng người kia.

    Tôi nhìn vẻ mặt rầu rĩ của bà, lòng chợt thấy khó chịu. Có lẽ bà cũng ngồi ngờ chỉ vì một mảnh đất mà xảy ra cơ sự thế này.

    Đúng là ' vàng đỏ nhọ lòng son' điển hình.
     
    AnBinh2908mika17 thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...