\ Tác giả: Uất Kim Hương Thể loại: Trọng sinh, Nữ cường, tình yêu, Đô thị, Showbiz Link góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm sáng tác của Uất Kim Hương Văn án Tôi đã có một giấc mơ dài lạ lùng, trong giấc mộng ấy, tôi - một con nhỏ lớn lên với đủ các nỗi bất hạnh trong suốt 20 năm sau này. Tôi bị những người tình của mẹ quấy rối, dần bị một thứ gọi là hiện thực làm chai sạn cả tâm hồn. Tôi yêu mẹ, nhưng cũng ghét mẹ vô cùng, bà là một người phụ nữ buông thả và ham hư vinh. Thói cờ bạc lô đề khiến một gia đình trung lưu tan đàn xẻ nghé vỏn vẹn chỉ sau 2 năm. Tôi đã trông thấy vợ mới của bố, cũng đẹp và sành điệu nhưng bà ta yêu bố hơn mẹ nhiều. Đôi lúc, thức trắng đêm trong căn phòng trọ nóng rực và tăm tối với bát mì tôm úp dở chờ người mẹ thường là trở về với gương mặt mệt mỏi và lớp phấn son nhòe nhoẹt vì cả đêm đánh bạc, tôi thường tự hỏi những lá giấy đem đỏ đó có ma lực gì khiến một người đàn bà sa ngã đến bực này. Hết tiền, không có nơi để về, mẹ bắt đầu qua lại với đàn ông. Tôi không nhớ trong giấc mơ đó có bao nhiêu con mắt hau háu nhìn vào thân thể của mình, chỉ có duy nhất một ấn tượng đó là sự lợm giọng đến ghê người. 17 tuổi, tôi bỏ nhà đi bụi, vốn có lợi thế hình thể, từ một diễn viên hạng bét, tôi cứ nằm xuống để rồi từng bước đạt được đỉnh vinh quang. Theo một cách nào đó, tôi giống mẹ đến không ngờ. Những người đàn ông đi qua cuộc đời tôi đều để lại cái gì đó, có khi chỉ là một dư âm ngắn ngủi vài hôm rồi quên lãng nhưng cũng có người để lại những bài học để đời khắc ghi vào cái số phận nghiệt ngã một người đàn bà. Tôi đổi cả thân xác của mình để sống tốt hơn hầu hết tất cả mọi cô gái về vật chất nhưng tâm hồn thì như một mầm cây chết héo từng ngày. Tôi sợ, sợ những tiếng rên rỉ trong bóng đêm, sợ căn gác trọ ẩm ướt với những mảng tường lở loét, sợ bị đói và bị bỏ rơi. Tâm lí con người thật phức tạp, khi đã có cuộc đủ đầy, người ta lại muốn suy xét đến lương tâm, thứ mà khi khốn khó, ta sẵn sàng liệng đi như một cái giày rách và lỗi thời. Tôi bắt đầu dằn vặt về thứ tội ác mà mình đã giao dịch với quỷ dữ. Tôi đã giật chồng của bao nhiêu người, chiếm người yêu của bao nhiêu cô gái? Tôi đã không còn nhớ rõ được nữa. Thứ khoái hoạt trả thù đời giờ đây biến thành thứ ăn năn và day dứt vô hạn. Cuộc sống thật đáng buồn, một con điếm biến hình cũng có lúc nói về chuyện hối cải. 27 tuổi, tôi hối hận vô cùng, nhìn về quãng đời chả lấy gì làm tự hào bỏ lại phía sau lưng, tôi chợt nhận ra từ lúc nào mình đã biến thành một bản sao hoàn hảo của người đã sinh ra mình hôm nào. Giờ thì tôi không chỉ ghét mẹ nữa mà thù bản thân vô cùng. Nhìn xuống vùng bụng hơi nhô lên, đứa con mới chỉ thành hình này rồi cũng sẽ có một cuộc đời tăm tối như mẹ của nó thôi. Một đứa con của nhân tình cũng chả quan trọng hơn một đứa bé mồ côi đầy rẫy ngoài đường là bao. Ngoặt tay lái vào bệnh viện phụ sản, tôi đột nhiên bị chấn động mạnh, những mảnh kính vỡ bắn tung tóe phản chiếu muôn vàn hồi ức bắn tứ tung, tôi nhớ về quãng thời gian thơ ấu hạnh phúc ngắn ngủi của mình rồi không biết gì nữa.
Chương 1 Bấm để xem Tôi nằm lặng trên giường, nhớ về giấc mơ dài như cả một kiếp người đó, đầu chợt nóng chợt lạnh. Nếu chỉ là một giấc mộng chiêm bao tại sao tôi vẫn có thể nhớ rõ từng chi tiết đến như vậy? Nếu nói là sự thực, vậy thì căn phòng ngủ quen thuộc này sẽ giải thích ra sao? Hay đây mới là giấc mộng trong khi thân thể trưởng thành của tôi đang dập nát và lạnh lẽo trong một phòng xác của bệnh viện. Nhìn đăm đăm lên trần nhà, chiếc bóng đèn in hình Hello Kitty khiến mũi tôi cay xè, nước mắt cứ như vậy không thể kìm chế nổi. Thứ nước mặn đắng chảy không vì một cảnh diễn sến xẩm nào đó mà là cảm xúc thật khiến cơ thể người ta oằn lại vì đau đớn. Chợt có tiếng đổ vỡ, rồi một trận cãi nhau nảy lửa vọng vào trong phòng khiến tôi bật dậy. Chiếc gương phản chiếu lại hình ảnh hồi 7 tuổi nhỏ xíu khiến tôi rùng mình một cái.'Không sao cả, mình vẫn chịu đựng được'. Tôi nắm chặt tay lại, tự đè bẹp nỗi hoang mang đang lớn dần trong lòng.'Dù có xảy ra chuyện gì đi nữa'. Mở hé cánh cửa phòng ngủ được sơn trắng tinh, tiếng cãi vã từ những âm tiết không rõ ràng ập đến như những cái tát tai tê dại. - Cô lại đi đàn đúm thâu đêm về đấy hả? Đồ đàn bà mất nết, đi được thì đừng có về nữa. - Thôi đi, đồ đàn ông bất tài, xem lương tháng của người ta bao nhiêu, của anh lại là mấy đồng, xem vợ con anh đi nhếch nhác như mấy con ăn mày kia kìa. Tôi kiếm tiền thì có gì là sai? - Kiếm tiền? Xem cô phá cái nhà này đi, đã mang về được đồng nào hay tiền bạc cứ đội nón ra đi? Tôi hỏi cô, sổ đỏ căn nhà này đâu? - Cắm rồi, đang theo một con lô, khi trúng thì nhà lầu mà ở, cần quái gì căn hộ rách nát này. Một tiếng động rất mạnh, tôi biết trong cơn tức điên người, hai người họ bắt đầu đánh nhau rồi. Tiếng tru tréo, tiếng chửi rủa xô vào với nhau khiến khung cảnh trở nên méo mó, vẹo vọ. Như một du hồn bước xuống lầu, tôi chết lặng nhìn người đàn bà rối bù và đanh đá dùng bộ móng tay sắc nhọn của mình cố cào lấy vài đường trên mặt người đàn ông hòng trả đũa những cái tát khiến đôi má bà ta phồng lên và đỏ bừng. Chẳng biết ai là người vơ đồ vật xung quanh ném vào đối phương trước, cái chén khiến tôi không đau lắm nhưng mất máu thật nhiều. Đợi đến khi sàn nhà dưới chân tôi đỏ au thì hai người như chợt tỉnh dậy sau cơn điên loạn. Chân thực quá, tôi đau, tôi chảy máu, vậy là không phải mơ rồi. Tôi, chẳng hiểu vì lí do gì, thực sự đã trở về thời thơ ấu. - Có sao không con, còn đau không? Có thấy chóng mặt không? Tôi nhìn người đàn ông đang ghé sát vào mình với vẻ lo lắng mà cảm thấy xa lạ quá. Trước đây, tôi mù quáng mà oán hận ông vì đã theo người đàn bà khác mà quên mất rằng người thương tôi nhất trên thế gian, có lẽ không ai ngoài người bố ruột này. Đã bao lâu tôi không gặp ông rồi nhỉ? 5 năm hay 10 năm, thứ tình cảm đó thực sự đã trở nên rất xa xôi rồi. Miễn cưỡng lắc đầu, tôi thì thào: - Con không sao. Chất giọng non nớt khiến tôi bừng tỉnh khỏi dòng hồi ức, một người đàn bà trong thân xác một đứa trẻ bảy tuổi. Tình cảnh này vừa quái dị vừa không tưởng tượng nổi. Quay lưng nghiêng người về một phía, tôi lẩm bẩm: - Để cho con yên, con mệt rồi. Khi ổ khóa nhẹ nhàng vang lên một tiếng ăn khớp, tôi cũng chẳng thiết trở mình lại nữa. Sự việc này quá kì lạ và đột ngột, không một lời giải thích nào có thể chứng minh về thực tại. Đâu mới là hiện thực? Tôi tự hỏi và tự tìm câu trả lời trong vô vọng. * * *
Chương 2 Bấm để xem Cái trán được băng trắng toát của tôi khiến ngôi nhà yên tĩnh giống một gia đình bình thường vài hôm, dù chỉ là vẻ bề ngoài. Tôi biết nó sẽ trở về tình trạng cũ nhanh thôi. Không ngoài dự đoán, buổi chiều hôm thứ ba thì một cuộc cãi vã bùng nổ vì cuộc điện thoại giục đóng tiền học phí của cô giáo tôi gọi tới. Nhà không còn tiền mặt, mẹ đã nướng những đồng tiền cuối cùng vào chiếu bạc với cái hi vọng nhà lầu, xe hơi xa vời. Tôi ngồi trên bậc thang, tựa vào lan can nghĩ ngợi. Những âm thanh chát chúa dưới nhà đã không còn đả động đến cảm xúc của tôi được nữa. Đợi cho cơn xung đột lắng xuống, tôi bước về phòng, tiếc là thân thể hiện tại không thể chịu được rượu nặng mà cũng chẳng thể kiếm đâu ra một chai whisky ngay lúc này. Tuy vậy, tôi nghĩ ngay khi tâm hồn không bị tê liệt thì tôi cũng cần phải suy tính cho tương lai bản thân. Đã đến lúc rồi. Tôi đeo cặp, theo trí nhớ mơ hồ bước vào lớp. Vài đứa bé gái thấy mảnh băng trắng trên trán tôi thì xô lại hỏi han. Tôi đã không còn có thể gọi tên chúng nữa, khuôn mặt nào cũng xa lạ như chưa từng quen biết. Ngồi giữa một lũ trẻ lít nhít, tập viết và giải những bài toán cộng trừ, tôi có một thứ cảm xúc chênh vênh giữa bi và hài, sướng vui và đau khổ. Tuổi thơ thật đẹp nhưng thân xác trẻ con khiến chúng bị hạn chế trong việc gắn mác người lớn, ví dụ như kiếm tiền. Dù đầu óc tôi có thành thục cỡ nào thì khuôn mặt vẫn chỉ là một con nhóc mà thôi. Chuyện này khiến tôi trăn trở nhiều hơn là tìm cách hòa đồng với những đứa nhỏ xung quanh. Tôi ngồi trong văn phòng, trước mặt là cô giáo cố hỏi những điều bóng gió chuyện gia đình trong lúc nghĩ về kế hoạch ngày mai. - Nói cho cô biết những khó khăn của em được không? Cô giáo nhìn tôi bằng một ánh mắt tha thiết sẻ chia, nói với ai đi chăng nữa cũng hoàn toàn vô dụng, tôi biết điều đó rõ ràng hơn ai hết. Tuy nhiên, vẻ mặt dịu dàng và hiền từ của cô giáo vẫn khiến tôi có đôi chút cảm động. Khi đang ở trong một hoàn cảnh nan giải, dù từ phía nào có một cánh tay chìa ra cũng khiến người ta ấm lòng. - Cô bao nhiêu tuổi? Cô giáo hơi bối rối trước câu hỏi đột ngột và lạc đề của tôi. Tuy nhiên sau một hồi quan sát mà không tìm ra ẩn ý, cô không còn cách nào khác hơn là thành thực trả lời theo một cách hóm hỉnh và hơi mắc bệnh nghề nghiệp của một nhà sư phạm. - Lấy tuổi của cô trừ đi tuổi của em sẽ ra tổng số tuổi của em và bạn Lan. "21 tuổi sao? Trẻ quá!" Tôi nghĩ thầm. Cô cười khẽ nhìn tôi bằng ánh mắt chăm chú chờ đợi, tôi bật cười vì tấm lòng lạc quan, yêu trẻ của cô. Đúng là một cô gái tốt. - Cô à, -tôi nói- thời gian tới chắc con sẽ phải làm phiền cô nhiều. Bây giờ con xin phép về lớp. Cô hơi chững lại nhưng cuối cùng vẫn miễn cưỡng mỉm cười. * * *
Chương 3 Bấm để xem Lấy chiếc gương con chỉn chu lại mái tóc và chiếc nơ ren bằng lụa trên đầu, tôi nhìn tổng thể gương mặt của mình và tỏ ra hài lòng, bố mẹ tôi đều có một vẻ ngoài nổi trội, tôi may mắn thừa hưởng cơ chế tổng hợp gen hoàn hảo đó. Cái vốn của một nghệ sĩ, ngoài tài năng còn có cả nhan sắc nữa. Hai cái này đều quan trọng như nhau, thiếu một thứ cũng sẽ khiến con đường thành công dài và trắc trở gấp đôi. Sau mấy đêm suy tư, tôi chọn môn nghệ thuật thứ 7 một lần nữa. Tôi đã sống mười năm với nó, sự đam mê đã trở thành một phần trong máu thịt. Thiếu đi ống kính và những kịch bản, tôi như thấy tâm hồn mình thiếu mất một mảnh ghép. Lần này, tôi sẽ bước đi vững chắc bằng tài năng chứ không đi đường tắt như kiếp trước nữa. Tạm gọi là như vậy, cứ coi như là như cuộc đời sang một trang mới. Ban Mai 28 tuổi đã không còn nữa, với xuất phát điểm là một cô bé 7 tuổi, tôi tin Ban Mai hiện tại đang dần xua đi màn đêm tăm tối để ngoi lên giữa bóng đêm đang bủa vây mịt mùng. Cách biệt 20 năm, dòng thời gian vẫn chưa mang đến cho Colour một diện mạo huy hoàng trong tương lai. Không chỉ riêng nó mang vẻ hoài niệm trong mắt tôi, cả thế giới cũng trở nên cũ kĩ trong con mắt của một người đã từng nhìn thấy tương lai. Hệt như nhìn vào những thước phim cũ úa màu thời gian, một cảm giác nôn nao dâng lên khi tôi ngước nhìn những tòa nhà xung quanh."Trái đất như rộng ra gấp đôi, còn những công trình xây dựng thì mang đậm một phong cách lỗi thời.'Tôi nghĩ. Tuy vậy, tôi biết mình đòi hỏi quá cao, 20 năm đâu phải là một thời gian ngắn. Quãng thời gian đó có thể biến một đứa trẻ sơ sinh thành một thiếu nữ thì cũng có thể biến tòa nhà 20 tầng thành gấp nhiều lần nếu muốn. Khi thêm hai mươi tuổi, thành phố nghìn năm này sẽ có một diện mạo khác biết bao nhiêu. Tôi không biết rằng dáng vẻ suy tư của mình cực kì gây chú ý, vì vậy lúc người bảo vệ tiến lại, lấy vẻ được cho là hết sức hiền từ hỏi han thì tôi mới nghĩ đến việc chính. Khi tôi gia nhập Colour tức là tính theo hiện tại, chuyện đó sẽ xảy ra trong 10 năm tới, người bảo vệ này đã từ người thanh niên biến thành một ông bác trung niên mất rồi. Gặp gỡ được một khuôn mặt quen thuộc khiến tôi có chút phấn chấn. - Cháu tìm ai? Tôi kéo tay áo anh ta khiến người bảo vệ ngồi xuống, vẫn chưa quen cứ phải ngửa cổ lên để nói chuyện với người khác, tình trạng hiện tại khiến tôi hết sức hài lòng. Nở một nụ cười dễ thương, tôi lợi dụng triệt để thế mạnh của một bé gái đáng yêu. - Chú ơi, cho con hỏi chút. Anh ta vô thức đưa tay lên vuốt những búp tóc mềm mại của tôi, miệng nở một nụ cười hết cỡ. - Cô bé hỏi gì nào? - Đạo diễn Mạnh Hùng hôm nay có đến đây không ạ? - Cháu là người quen của chú ấy à? Có đó, chắc một lát nữa là anh chàng đó xong việc thôi. Cháu có việc gấp không? Chú đưa cháu vào gặp anh ta nhé. Tôi hài lòng gật đầu, ngoan ngoãn cầm lấy ngón trỏ của anh ta, bước những bước ngắn ngủn lên bậc thang trong khi trả lời một lô những câu hỏi vặt bằng một giọng nói ngọt ngào. Bộ dạng cố ý chăm chút của tôi hiển nhiên lấy lòng tất cả những người lớn gặp được. Vì vậy, khi hạnh ngộ được vị đạo diễn trẻ mà 2 năm sau tên tuổi nổi như cồn tôi đã làm quen được khá nhiều nhân vật kì cựu trong giới nghệ sĩ lúc đó và sau này. Quả là những mối quan hệ quý báu. * * *
Chương 4 Bấm để xem Người đạo diễn tiếng tăm nhất giới showbiz, niềm hi vọng của bao nghệ sĩ trẻ tuổi và sự khát khao của bao con người hoạt động nghệ thuật sau này mang dáng vẻ của một kẻ lạc loài điển hình. Trong khi cả thế giới đổ xô đi tìm vẻ đẹp lịch lãm của những người đàn ông thành đạt thì anh ta khoác lên mình một bộ đồ bụi bặm và vá víu. Nếu gặp được những người mang tư tưởng thủ cựu, chắc chắn anh ta sẽ bị liệt vào hang hư hỏng, không hơn. Tuy nhiên, với con mắt 10 năm trong nghề, tôi nhìn ra được những bước bứt phá trong cái vẻ không an phận ấy. Quả là một người đặc biệt. Nhớ về vài năm trước, tôi có dịp gặp gỡ anh ta, khi ấy vị thế không giống như bây giờ, anh ta đã thành công, còn tôi đang mê mải với khát vọng đổi đời. Với một kẻ tai tiếng bậc nhất như tôi, tất nhiên lớp nghệ sĩ đi lên bằng chính tài năng của mình tỏ ra khinh thường thấy rõ. Đúng là tôi cởi ra để nổi tiếng, tin thay bạn trai nhiều hơn số bộ phim góp mặt.. Và bây giờ là lúc tôi không để mình mang cái định tiếng ấy một lần nữa. Tôi sẽ trở thành một nghệ sĩ chân chính. Hiện tại, anh ta vẫn chưa đứng trên một vị trí cao ngất mà tôi không thể với tới, còn tôi, cũng không hề là kẻ lạc lối như ngày xưa. Chúng tôi sẽ hợp tác và nhất định sẽ thành công. Tôi bỏ tay khỏi người bảo vệ bước từng bước đến trong khi nhìn thẳng vào đôi mắt nâu của người được chọn. Anh ta nhìn tôi đầy tò mò, khóe môi hơi cong lên một cách thích thú, hai người cùng đánh giá đối phương qua giây phút im lặng ngắn ngủi. Sau đó cùng thốt lên "Xin chào'. Không đợi tôi ra dấu anh ta khuỵ chân xuống đối diện tầm nhìn của tôi, cười thật tươi để lộ một chiếc răng khểnh - Cháu là ai? Tôi đã lời như đã suy tính lúc trước. - Là người mà chú sẽ cảm thấy hối hận nếu bỏ qua. Sau đó với lối diễn xuất quen thuộc trước đó, tôi nhăn mi lại, khuôn mặt tỏ ra một cách đáng thương không hề giả, hai dòng nước mắt tuôn ào ạt nhưng chỉ ngưng tụ thành hai giọt lệ hững hờ trên mi. - Bố, bố quên con rồi sao? Con và mẹ đã chờ đợi bố trở về thật lâu. Rồi trong sự kinh ngạc của tất cả mọi người, vẻ mặt tôi trở lại bình thường ngay lập tứ. Hơi nghiêng đầu cho phù hợp với ráng nắng chiều nghiêng nghiêng bên cửa sổ. Tôi hơi nâng cằm, ánh mắt lộ rõ vẻ ngạo mạn: - Ta là công chúa cao quý nhất thế gian, con gái yêu của nữ thần mặt trăng và vua mặt trời. Phân cảnh thưa ba, cơ mặt tôi giãn ra thành một nụ cười hệt như trong đầu đang suy nghĩ về một việc cực kì vui vẻ. - Mẹ sẽ tặng con một chiếc váy trong ngày sinh nhật ư? Lần sau con sẽ lại cố gắng thật nhiều để đạt những điểm 10 đỏ chói. Mẹ nhé. Đây là ba phân cảnh trong những bộ phim khác nhau nhưng đều thành công của anh ta sau này. Tôi biết suy nghĩ hiện tại của anh ta thế nào. Sự chấn động khiến khuôn mặt anh ta dại ra, khóe môi trễ xuống thành một vầng trăng khuyết lộn ngược. Gây ấn tượng như vậy là đủ. Tôi tin, cái tên Ban Mai sẽ nhanh chóng trở thành một danh từ quen thuộc với dân chúng, rất nhanh thôi. Kế hoạch của tôi nhằm gây chú ý với đạo diễn Mạnh Hùng thành công ngoài mong đợi. Vốn đang phân vân chọn một diễn viên nhí trong bộ phim sắp tới, cả tôi và anh ta đều nhanh chóng đạt được mục đích mình muốn. Tất nhiên, những thể hiện của tôi rất gây kinh ngạc với những người có mặt lúc đó nhưng kệ họ với với những tò mò của mình, tôi không hề có ý định trả lời bất cứ thông tin nào khác ngoài những vấn đề liên quan. Tôi sẽ có cả một con đường dài cần phải đi, bước đầu tiên như vậy kể như xuất sắc. Bố mẹ thấy tôi đi đóng phim thì sững sờ đến không nói lên lời, với đầu óc của một thợ điện và một nhân viên bán hàng họ không hiểu gì về diễn xuất cũng chẳng biết nhiều hơn về diễn xuất ngoài những lần xem họ xuất hiện trên tivi. - Vậy là con bé nhà tôi sẽ trở nên nổi tiếng, sẽ xuất hiện trên các tấm quáng cảo trên những ngã từ, sẽ kiếm được thật nhiều tiền vậy hả? Mẹ nhìn chằm chằm vào tay đạo diễn với ánh mắt của người mù nhìn thấy ánh sáng lần đầu tiên. Chỉ cần một cái lắc đầu phủ định rất có thể mẹ sẽ biến thành mụ bán cá tranh cãi cho cái giá cuối cùng của mình. Người đạo diễn nhìn tôi trả lời một cách mơ hồ: - Có thể lắm, tôi tin là vậy. Bố thì trầm ngâm hơn, lẩm bẩm: - Con gái tôi thì biết gì về đóng phim? Nó còn nhỏ chắc suy nghĩ nông nổi nên mới vậy. Nó nhát lắm, gặp người lạ là sợ sao đóng phim được. Người đạo diễn nhìn bố một cách khó tin sau đó lại hướng về tôi một ánh mắt tìm tòi như thể muốn bổ não tôi ra xem nó được cấu tạo như thế nào vậy. Bây giờ là lúc tôi lên tiếng đè bẹp sự phản đối từ hai đấng sinh thành: - Là con đã tìm chú ấy. Đây là con đường tương lai của con, nếu muốn tốt cho con thì xin bố mẹ hãy tán thành. Bây giờ hãy thay quần áo cho tử tế rồi cùng con đến tổng công ti kí hợp đồng. Con muốn đầu quân cho Colour. Bố mẹ nhìn tôi như thể nhận ra đây là một con quái vật ba đầu sáu tay vừa biến thành con gái của họ nhưng tôi chẳng quan tâm, nếu thời gian không sai biệt lắm, nội trong năm nay, gia đình này sẽ vỡ tan sau 7 năm chung sống thôi. Lúc đó, tôi sẽ chẳng phải phụ thuộc tài chính vào bất kì ai trong bọn họ nữa. Tôi sẽ làm chủ cuộc đời mình. Việc con gái thay đổi chỉ trong một thời gian ngắn ngủi mà họ không hề nhận ra khiến bố mẹ shock nặng, không còn suy nghĩ được gì nhiều, họ lẳng lặng như một người mộng du làm theo tất cả những việc mà tôi nêu sau đó. Đàm phán với tôi là một quản lí của Colour và vị luật sư khá danh tiếng thời đó mà tôi nhớ được. Việc tôi đọc vanh vách những điều khoản ràng buộc và những quyền lợi được hưởng khiến tất cả những người có mặt đều mang một vẻ mặt không thực. Họ không dám tin rằng làm việc với họ chỉ là một con bé chưa đầy 7 tuổi. Khi quyết định đầu nhập cho công ti giải trí tiếng tăm này sau khi đã suy nghĩ rất kĩ càng. Môi trường làm việc quen thuộc cộng với cơ chế quản lí sáng tạo không ngừng của nó sẽ giúp ích cho tôi rất nhiều trong con đường hoạt động nghệ thuật của mình. Dù có gây sự khác biệt thế nào tôi cũng sẽ đảm bảo tương lai của bản thân sẽ không gặp rắc rối, ngay cả khi trong mắt tất cả những người xung quanh tôi trở thành một đứa biến dị lạ lẫm ngay từ lần đầu xuất hiện. * * *
Chương 5 Bấm để xem Trở lại với cảm giác ở đâu cũng sẽ khiến người ta tò mò và nhòm ngó, tôi thích ứng rất nhanh. Những bài học diễn xuất, những lối ứng xử vừa lịch sự vừa kín đáo khiến tôi gây được sự thiện cảm ngay sau khi bộ phim truyền hình 20 tập "Công chúa biển cả" được công chiếu. Báo chí giành những từ hoa mĩ nhất nói về một "thần đồng", "quốc bảo" mà đến tôi đọc cũng không nhận ra bản thân. Cảm giác được ca ngợi tuyệt vời hơn tôi tưởng. Hình ảnh trước đây của tôi thường bị chỉ trích, thậm chí lấy làm răn đe cho giới trẻ. Hiện tại, tôi được nêu thành một tấm gương, là thần tượng cho mọi lứa tuổi từ trẻ đến già. Khoảng cách này đâu phải dùng một đơn vị là có thể tính toán ra. Sau 6 tháng theo đoàn làm phim rong ruổi trên từng bãi biển và hoàn thành bộ phim đánh dấu bước đầu vào nghề, tôi từ biệt những làn nước xanh thẳm và bãi cát vàng trải dài trở về với thành phố. Đón chào tôi là một sự kiện không mấy vui vẻ, bố mẹ tôi đã chính thức ly dị rồi. Các thủ tục đã được giải quyết xong xuôi, việc còn lại cần tôi quyết định chỉ là chọn cho mình người giám hộ cho 11 năm tới, khi tôi đủ 18 tuổi. Tôi nhìn hai người phía đối diện một hồi dài, chỉ là nhìn vậy thôi quyết định tôi đã có từ trước đó rất lâu. - Con ở với.. bố hay mẹ? Bố hỏi bằng giọng gần như là thầm thì. Mặc cảm, chắc chắn là như vậy. Dưới ánh nhìn soi xét của tôi khiến bố mẹ mặc cảm không ít. - Chuyện nên kết thức như vậy, hai người dằn vặt nhau cũng quá đủ rồi. Tôi nhự nhàng nói. Hai vị phụ huynh rung mình một cái, nhìn tôi một cách trân trối. Có phải ngạc nhiên một cách khoa trương như vậy không? Bọn họ cũng như tôi, đều tự hiểu điều đó trong lòng. Chỉ là sự thật trần trụi bị một đứa trẻ nói toạc ra khiến cuộc hôn nhân này trở nên xấu xí và tội lỗi đến vô cùng. Đây là kết cục, cũng là cách giải thoát cho cả ba bên. - Con sẽ không ở với hai người – thấy vẻ phản đối của hai người, tôi thản nhiên nói tiếp- Để cho con nói hết đã. Con cần một người cho con chút tình thương mà chẳng ai trong hai người có thể làm tốt phận sự đó. Một người đặt hết tâm tư vào những thú vui chơi hưởng lạc còn một người sẽ dành trọn trái tim cho một gia đình mới. Con nghĩ mình không thể thành gánh nặng của ai cả. Con sẽ đón bà nội dưới quê lên ở cùng, bà sẽ làm người giám hộ của con. Còn phí nuôi nấng sau này, coi như con tặng hai người làm tiền dưỡng lão. Hai người rất giận, tôi biết mình đã nói ra những lời hỗn xược đến bực nào. Dù sao thì họ cũng là người cho tôi sinh mệnh và hình hài này, nhưng tại sao phải ru nhau trong một thứ tình cảm giả dối trong khi sự thực phơi bày như chọc vào mắt người ta như vậy? Lòng kiêu hãnh của họ bị tổn thương, lối sống thiếu trách nhiệm của họ bị vạch trần khiến họ vừa tức vừa giận nhưng thứ lương tri phức tạp còn sót lại khiến họ không thể nào cho tôi ăn đòn được vì đã nói ra sự thực đắng lòng ấy. Vị chánh án theo dõi câu chuyện gia đình tôi với một thái độ thú vị, con người luôn tò mò trước những nỗi bất hạnh của người khác và bao giờ người ta cũng cho mình cái quyền ưu việt hơn người. Nhưng kệ ông ta với lối suy nghĩ vớ vẩn đó, tôi vung tay kí vào mớ văn bản pháp lí đặt trên bàn. Tiền nuôi dưỡng vẫn phải nhận, theo quy định, nhưng chẳng ai bắt buộc tôi không được hoàn lại chúng nguyên vẹn với lần phong bì bên ngòa chưa được bóc mở. Tôi không muốn dính dáng tài chính với bất kì ai nữa, kể cả những người thân thuộc nhất về mặt huyết thống cũng không. Nếu nói một người có thể đăt bàn chân vào cái chỗ chứa nhỏ hẹp mang tên tình cảm của tôi thùi người đó chỉ có thể là bà nội. Là một bà lão thôn quê điển hình, bà không muốn rời ngôi nhà ngói với mấy đàn gà của bà đi đâu cả nhưng tình thương đối với đứa cháu gái khiến bà khăn gói lên thành phố ngay mà không một lời oán than. Kiếp trước, ở với mẹ, tôi không được gần gũi với bà nhiều, bà thường gửi cho tôi chút quà quê, tuy chẳng giá trị là bao như cặp gà, tá trứng nhưng tôi biết với một bà già chẳng còn bao nhiêu sức lao động thì đó là tất cả những tài sản mà bà chắt chiu được. Bây giờ, khi đã có khả năng, hơn ai hết, tôi muốn lo cho bà một cuộc sống đủ đầy, không còn cân nhắc từng hào lẻ mỗi khi ra chợ hay cặm cụi còng lưng xới đất trong những cái nắng gắt của miền nhiệt đới nữa. Tôi gặp bà ở bến xe, người bà mang nét trẻ trung hơn hình ảnh trong kí ức khiến tôi vừa xót xa vừa vui sướng. Được một bàn tay thô ráp giữ chặt khiến cảm xúc của tôi không còn chênh vênh, lạc lõng nữa. Như biết được những nỗi ấm úc trong lòng đứa cháu gái nhỏ bà lặng lẽ ôm tôi vào một vòng tay ấm áp. Với mức catxe hiện tại, tôi chỉ đủ chi trả một cuộc sống bình thường cho hai bà cháu. Một bà già và một đứa bé cũng không tốn kém lắm, nhất là nơi ở do công ti đài thọ. Một căn nhà chung cư bậc trung thời bấy giờ tạm thời là chốn về của chúng tôi. Tôi biết bà buồn vì phải xa những cánh đồng, những người hàng xóm.. Tuy nhiên, tôi vẫn luôn muốn có bà ở bên. Giống như một ngọn lửa trong đêm đông khiến tôi không còn cảm thấy chơ vơ và lãnh lẽo, chỉ cần 1, 2 năm trôi qua, khi tôi xác định được vị trí của bản thân trong cuộc sống này, tôi sẽ trả bà về chốn cũ. "Làm ơn giúp con một lần". Tôi tự nhủ rồi cố gạt mặc cảm sang một bên. Tôi đặt cặp sách sang ghế bên cạnh rồi dựa người ra sau nghỉ ngơi. Thật phí thời gian khi cứ một ngày lại bỏ ra 4 tiếng đến lớp ngồi lẩm bẩm vần và tập đọc trong khi tiến độ quay thì đang vào thời kì gấp rút. Nhưng chẳng có cách nào hơn khi mọi đứa trẻ cùng trang lứa với tôi bây giờ chẳng đứa nào thoát khỏi việc làm quen với những chữ viết và con số. Trong khi người lái xe phía trước đang cùng tôi ôn lại kịch bản cho buổi diễn hôm nay thì cô thợ trang điểm nhanh chóng tết cho tôi một mái tóc phù hợp. Khi dặm phấn, chị ta luôn không quên hỏi han: - Hôm nay em muốn dùng màu gì? Tôi hé mắt nhìn vào chiếc gương tròn tay chị ta, một hình ảnh mệt mỏi do chạy xô và thiếu ngủ phản chiếu lại khiến tôi không vừa lòng: - Màu nude đi, che bọng mắt thâm cho thật khéo. Em không muốn xuất hiện trong buổi thử vai với một quầng mắt sẫm màu. Chị ta gật đầu, bắt tay vào công việc của mình. Từ khi vào nghề, tôi liên tục thay năm người thợ trang điểm mới cảm thấy hài lòng về người hiện tại. Chị ta tay nghề tuy không phải xuất sắc nhất nhưng luôn tôn trọng ý kiến cá nhân của tôi. Thường thì những người trước đó luôn gạt phắt đề nghị của một đứa trẻ rồi tô vẽ theo cảm hứng của họ khiến tôi bực điên lên với những phong cách kinh dị và lỗi mốt trên gương mặt mình sau đó. So về kiến thức chăm sóc và làm đẹp, tôi không thua bất kì người đàn bà nào. Tại sao tôi phải hợp tác với những người vừa không biết điều vừa chỉ sở hữu những kinh nghiệm non kém như vậy? Khi chiếc Inova sáu chỗ đỗ xịch lại trước cổng chào của một khách sạn. Lài- người làm tóc và trang điểm cho tôi nhanh chóng bước xuống, kéo mạnh cửa sang một bên và tôi xuất hiện ngay sau đó với một bộ dáng không thể tuyệt vời hơn nữa. * * *
Chương 6 Bấm để xem Buổi sáng tôi có dịp thử vai cho một hợp đồng quảng cáo. Dù đã đói meo vì sau buổi học chỉ dằn bụng một lát bánh mì và một hộp sữa tươi nhưng tôi vẫn tươi cười hệt như cái đói run người kia là của một ai khác chứ chẳng liên quan đến mình. Tôi cần phải có được hợp đồng béo bở này, hiện tại tiền bạc là thứ tôi thiếu thốn hơn bao giờ hết. Bà có dấu hiệu của những bênh kinh niên và một khóa điều trị sẽ ngốn một con số không hề nhỏ. Tôi muốn bà sống thật lâu chứ không phải là 10 năm ngắn ngủi như trong trí nhớ. Khi tôi xuất hiện ở phòng thử, mọi ánh mắt đều dồn về với đủ mọi cung bậc cảm xúc khác nhau. Liếc nhìn xung quanh và đánh giá, lòng tôi trầm xuống khi một tay trợ lí của đối tác nở một nụ cười cầu hòa bước lại. - Xin lỗi vì đã để quý vị mất công đến đây. Chúng tôi đã tìm được một cô bé hết sưc sphuf hợp với sản phẩm đợt này. Cô bé chơi dương cầm rất giỏi mà công ti chúng tôi thì đang cần một người như vậy. Tôi nhìn cô nhóc trạc tuổi đang xúng xính trong một bộ váy trắng muốt đang ngồi trên một chiếc ghế cao lênh khênh trong phòng và bắt gặp một cái nhìn giống vậy đáp trả. Trước sự năn nỉ hết lời của người quản lí cho mình, tôi bắt đầu cảm thấy hơi khó chịu. - Chị lấy "đôi cánh thiên thần" ở trong xe đến đây cho em – tôi nói nhỏ với Lài rồi bắt đầu ngã ngũ câu chuyện của hai người đàn ông- Chú cứ để cháu thử một lần xem sao? Tất nhiên, không ai từ chối được một đề nghị chẳng có gì là khó xử như vậy của một đứa trẻ. Giống như bao thử thách khác, tôi sẵn sàng đương đầu với khó khăn lần này. Cứ nghĩ đến bà là tôi lại tràn ngập sức mạnh. "Không ai có thể đánh bại mình, ai cũng không". "Đôi cánh thiên thần" là bộ váy xatin bồng bềnh được thiết kế cho một phân cảnh trong "God child" – bộ phim tôi đang đóng dở. Đúng như tên gọi, nó cực kì dễ thương với những nếp uốn xuôn dài màu trắng tinh đính những viên pha lê lóng lánh. Trên lưng tôi gắn một đôi cánh trắng hơi cụp bằng lông chim thứ thiệt và trên đầu kiêu hãnh một chiếc vương miện hình ngôi sao. Đây là một bộ cánh lộng lẫy, tôi chắc chắn là như vậy và kể như lần xuất hiện này dù không thành công thì cũng thành nhân. Tôi thực sự là có biết chơi piano, chơi cực giỏi nữa là khác nhưng chỉ vỏn vẹn có 3 bài. Kiếp trước, tôi tập một khóa năng khiếu cấp tốc để không mang danh là kẻ bất tài và mù tịt các loại nhạc cụ trong mỗi buổi tiệc tùng. Trong suốt 10 năm, tôi chỉ tập 3 bài – những bài hát mà tôi thích nhất Lật nắp cây đàn trong góc phòng, tôi như sống lại những tháng ngày xưa cũ. Giai điệu "Gukku" nhẹ nhàng, da diết cất lên, theo đó từng ca từ quen thuộc cũng chẳng làm khó được tôi "I am a god child.." Đúng là một ca khúc phù hợp với bộ phim tôi đang góp mặt. Chỉ tiếc đây là một nhạc phẩm tiếng Nhật và nó ra đời sau.. vài năm nữa. Lần đầu tiên công khai khả năng chơi đàn và ca hát, hơn nữa tiếng Nhật của tôi chuẩn xác và vượt xa lứa tuổi rất nhiều khiến chiến thắng áp đảo đến với tôi như một lẽ hiển nhiên dù trước đó gần như đã có quyết định chính thức. Cô bé đối thủ của tôi òa khóc một cách đáng thương khiến bố mẹ nó dỗ mãi không thôi. Bắt nạt một đứa trẻ kể ra cũng là một tội lỗi nhưng nó còn những cơ hội khác, riêng tôi, tình cảnh thiếu thốn đã quá đủ rồi. Dù có chuyện gì thì quyết định của tôi cũng không thể thay đổi. Nhìn gương mặt mình thường xuyên xuất hiện trên những tấm pano tràn ngập nơi công cộng bên những tên tuổi lớn. Tôi nghĩ ngày mình không còn phải đau đầu vì tiền bạc chắc không còn xa. Giống như mọi người già cả trên thế gian, bà rất sự đến bệnh viện. Đối với những người lớn tuổi, dường như bệnh viện biểu tượng cho sự bệnh tật và tử vong. Tôi nghĩ vậy và thuyết phục bà đi kiểm tra sức khỏe khiến tôi mất công sức hơn hoàn thành một buổi chụp hình rất nhiều. Sau cuộc khám xét tổng thể, tôi xem sổ bệnh của bà mà thầm cảm thấy may mắn, trừ bệnh thấp khớp mãn tính ra, tất cả mọi mầm bệnh đều đang ở giai đoạn đầu. Vì được phát hiện sớm nên việc điều trị tuy có chút khó khăn nhưng không hề nan giải. Vuốt mồ hôi tán thưởng những quyết định đúng đắn của mình, tôi bắt đầu tìm hiểu chế độ dinh dưỡng kết hợp thuốc thang để cải tạo lại cơ thể đang trên đà xuống dốc của bà. Dựa vào lòng bà, tôi kẽ thủ thỉ: - Bà phải thật khỏe mạnh vào nhé. Bà vuốt tóc tôi, càu nhàu: - Cháu mua nhiều thuốc thế làm gì? Tốn tiền, bà có đau ốm gì đâu mà phải uống thuốc. Tôi lắc đầu, giấu biến bảng giá vào trong túi - Không đắt tí nào, trông nhiều vậy chứ toàn vitamin với C sủi thôi bà ạ. Thuốc bổ thôi. - Sao tên nó lại dài thế nhỉ? Bà nheo mắt lại rồi nghiêng đầu cố đọc mấy chữ tiếng Pháp trên nhãn mác nhưng cuối cùng đành chịu. Tôi nghĩ đã đến lúc bà cần có một cặp kính lão rồi. Nhờ những người quen biết giới thiệu cho một người giúp việc đáng tin cậy đỡ đần việc nhà và chăm sóc bà những khi tôi đi diễn xa và vị chuyện này bà cằn nhằn tôi mãi không thôi. Biết là bà còn sức khỏe nhưng chỗ sức khỏe ấy bà phải để dành cho việc tập dưỡng sinh chứ không phải lu bù vì những việc dọn dẹp không tên. Khả năng tài chính dư dả một chút tôi liền làm như vậy, cũng để cho chính mình yên tâm hơn mỗi khi vắng nhà. Năm học nhanh chóng trôi qua và tôi làm thủ tục chuyển sang trường nghệ thuật. Một năm vội vã và hối hả với những công việc và học hành khiến tất cả mọi người cảm thấy tôi quả là một đứa bé đáng thương khi không có lấy một giây phút vui đùa. Trừ bản thân tôi. Đã qua cái tuổi đi thảo cầm viên hay vườn bách thú rất lâu rồi. Thời gian đó tôi thà ở nhà thả lỏng với một bồn tắm nhỏ tinh dầu hy ngồi dưới ban công mát rượi giàn tường vi đọc sách còn hơn. Cuộc sống hiện tại trôi chảy và thú vị đến độ tôi dần có cảm giác cơn ác mộng mang tên kiếp trước quả thật đã rất xa rồi. Nhưng khi màn đêm vừa buông xuống, nỗi lo sợ và khủng hoảng vẫn khiến tôi chẳng thể yên giấc nếu không có một khúc hát ru trầm đục của bà. Là một đứa trẻ thật tốt, ta có thể buông thả bản thân cho sự yếu đuối xâm lấn và lấy đó làm lí do nũng nịu những người yêu thương mình. Tôi thích nghe bà nảy "Kiều", đọc vanh vách truyện "Lục Vân Tiên" hay vô vàn những câu chuyện cổ tích truyền miệng khác. Dù một chữ bẻ đôi không biết nhưng bà có cả một kho tàng những điều lí thú được truyền lại từ thời tổ chế cha ông mà trước đây chẳng có ai kể cho tôi hay. Ví dụ như khi tìm hiểu về cuộc kháng chiến chống Mĩ để vào vai một cô bé trong đội thiếu niên tiền phong hoạt động Cách mạng sôi nổi, từ lời kể của bà tôi như được sống trong cảnh mưa bom bão đạn khi xưa. Nhân dân ta, dù bao khó khăn gian khổ vẫn kiên cường bất khuất. Hình ảnh một đứa bé cũng trở nên kiêu dũng như một anh hung. Hay cảnh quân xâm lược đánh sập hầm cho nước tràn vào rồi thả dây điện khiến bao sinh mạng ra đi chỉ trong chớp mắt. Quả là một thời kì vừa khiến ta cảm thán vừa khiến ta tôn thờ.
Chương 7 Bấm để xem Một trận cảm nhẹ khiến tôi nhận ra thân thể mình chẳng phải là sắt thép, đã đến lúc nó kêu gào sự làm việc thục mạng của tôi rồi. Nằm bẹp trong chiếc xe dã chiến tôi biết cả ekip ngoài kia chắc đang lo lắng lắm nhưng quả thực tôi không gắng gượng được nữa. Tôi trở về với những tháng ngày tăm tối khi xưa, đói và sợ, mẹ chưa về, chỉ có mình tôi trong căn gác nhỏ. Bóng điện phụt tối sau 2, 3 cái nhấp nháy như hơi thở hắt cuối cùng của một kẻ đang hấp hối. Tôi thu mình vào trong một góc, đợi chờ những bóng hình kì bí lớn dần trong bóng tối. Sự tưởng tượng non nớt khiến cái thứ hư vô đó càng trở nên gớm ghiếc và ghê sợ. Đêm, dường như vô tận ụp xuống cuộc đời tôi một tấm màn bít bùng và chẳng có điểm cuối. Khi tỉnh dậy, tôi thấy cả người ướt đẫm mồ hôi, bên cạnh là cái đầu bù xù của tay đạo diễn Mạnh Hùng: - Cháu còn mệt không? Tôi run rẩy chống tay ngồi dậy, lắc nhẹ đầu xua đi cơn váng vất: - Mấy giờ rồi? - 12 giờ đêm. Muộn quá, tôi ngủ gần 12 tiếng rồi sao? - Sau bộ phim này, cháu cần một kì nghỉ. Tiếng nói mơ hồ của anh ta vọng đến, tôi suy nghĩ một lát bèn lắc đầu: - 3 ngày là đủ rồi. - Không, sẽ là 3 tháng, cháu không thể cứ ép cơ thể mình cố gắng như vậy được. Chết tiệt, cứ như bóc lột sức lao động của trẻ em vậy. Nào có phải lỗi của mình kia chứ. Hắn ta lẩm bẩm đầy bực mình nhưng tôi lờ đi, ai chả có những phiền não với vô vàn lí do. Họ những người xung quanh đều nói tôi chả giống một đứa bé bình thường và họ dễ dàng đổ thừa cho hoàn cảnh gia đình, không ai suy xét vấn đề sâu hơn. Lí do chỉ có riêng mình tôi biết và cũng chẳng có ý định giải thích cho ai hiểu. - Cháu liều mạng kiếm tiền như vậy làm gì? Trên thế gian này còn rất nhiều những thứ vô giá mà đồng tiền không mua được - Đúng vậy, đó là sức khỏe, tình yêu và hạnh phúc gia đình. Nhưng không thể phủ nhận tầm quan trọng của những tờ giấy bạc. Đúng không? Trong một phạm vi nào đó, đồng tiền xứng đáng với giá trị vạn năng của nó. Tôi bình thản trả lời. Bây giờ anh ta đã quen thuộc với những biểu hiện của tôi rồi, khi ở chung, gần như lấy cương vị ngang hàng để nói chuyện. Sự cách biệt tuổi tác ngày càng trở nên mờ nhạt. - Cháu thực dụng quá, mà làm nghệ thuật coi thực dụng đúng là một sự thấp kém. Chúng ta tôn vinh những giá trị cao cả hơn. - Đâu thể có một thước đo cho cuộc đời. Mỗi người một tính cách, họ cũng không coi trọng những thứ giống nhau. Xuất phát từ mục đích thực tiễn, cháu đến với điện ảnh vì khi đó mấy triệu tiền học phí cũng khiến gia đình cháu lao đao. Chính số tiền đó đã đẩy cháu một cứ thật mạnh vào bước ngoặt quan trọng này. - Chú em tuổi còn nhỏ mà tâm hồn đã già cỗi mất rồi. Sao cháu nhìn đời bi quan như vậy? Tôi văn nắp chai nước, tu một hớp thật lớn rồi thong thả trả lời: - Chú nói đúng đấy. Cháu thực sự quá già so với xã hội rồi.
Chương 8 Bấm để xem Tôi ngồi trên ghế, tập trung xem bản hợp đồng mới nhận được, sau khi suy tính một hồi, tôi đặt xấp giấy xuống bàn, ngẩng lên đối diện với những ánh mắt chăm chú xung quanh: - Có một vài điều cần thay đổi. Giờ đây, khi tôi lên tiếng họ không còn cười khẩy bỏ qua hay nheo mắt lại thích thú nữa mà chăm chú lắng nghe - Cháu không đồng ý điều khoản nào? Tôi trình bày thẳng vào vấn đề của mình. - Làm hình ảnh đại diện cho nhãn hiệu thời trang trẻ em trong vòng 3 năm cháu sẽ không nhận catxe cố định như vậy mà sẽ được trích hoa hồng từ doanh thu bán hàng. Cùng là người làm kinh doanh điều này cháu nói chắc mọi người hiểu. Phía đối tác nhìn nhau rồi một người lên tiếng: - Để chúng tôi bàn bạc lại đã. - Xin cứ tự nhiên. Tôi nói rồi đứng dậy, người luật sư, kẻ giải quyết mọi văn bản pháp lí mà tôi chọn cũng lục tục thu dọn giấy bút trên bàn. Lại qua 1 năm, địa vị của tôi đã không còn như xưa, quả thực con đường thành công đến với tôi bằng phẳng và rắn chắc như được đổ bê tông vậy. Khó có cái gì có thể lay chuyển. Trong giới showbiz hiện nay lưu truyền một câu nói: "Kẻ nhỏ tuổi nhất là Ban Mai, kẻ lớn gan nhất cũng là Ban Mai". Ánh ban mai đã từ những tia sáng le lói dần trở nên chói lóa như những tia nắng rực rỡ buổi trưa hè. Với lợi thế nhớ được những sự kiện lớn xảy ra trong tương lai, từ một số vốn nhỏ ban đầu tôi đầu tư vào một vài mặt hàng biến chúng thành số tiền lớn và rút lui an toàn ngay khi thị trường bất động sản chững lại và vàng thì ở mức giá cao chưa từng có. Với số tiền lãi trong tay, tôi từ biệt căn hộ chung cư cũ kĩ dọn về căn biệt thực vừa hoàn công chưa đầy 1 tháng. Bà có thể thoải mái trồng rau, nuôi gà ở khu vườn rộng rinh của nhà mới. Không còn bó buộc trong không gian chật hẹp của cái ban công cũ, hiển nhiên tôi và bà đều hết sức hài lòng về sự thay đổi này. Khu đất tôi chọn hiện nay có hơi hẻo lánh nhưng ai mà ngờ được chỉ vài năm sau nơi đây trở thành lô đất đắt giá nhất thành phố. Có nói là tấc đất tấc vàng cũng chẳng ngoa. Sau khi mua đất cất nhà, vốn lưu động trong tay tôi không còn nhiều, biết rõ sự sinh lãi vô tận đất đai xung quanh trong khi bản thân đành bất lực, tôi dâng lên một sự chua xót không nói lên lời. Nỗi tiếc tiền của một đứa nhỏ 10 tuổi không thua kém bất kì thân xác một kẻ trưởng thành nào có con tim và khối óc nhạy bén với thời cuộc. Chẳng ai chịu cho tôi vay tiền, họ chẳng thể hiểu nổi một con nhóc cần số tiền lớn như vậy làm gì? Tuổi của nó chỉ cần ăn với học là đã xuất sắc lắm rồi, nó không chỉ đóng phim, kiếm tiền, bây giờ còn điên rồ hơn, mua những lô đất bỏ hoang đầy những bụi trinh nữ gai vượt đầu người lớn về làm của để dành trong khi thị trường nhà đất đang ở mức đóng băng. Tôi trải qua một cái Tết không trọn vẹn như thế. Người duy nhất tin tôi có khả năng thành công chính là tay đạo diễn trẻ, tuy nhiên với tâm hồn lãng mạn cống hiến đến cắc bạc cuối cùng cho nghệ thuật của mình, anh ta lúc nào cũng trong tình trạng nghèo rớt mồng tơi. So với Mạnh Hùng, xem ra tôi đã là một kẻ giàu có nhất đời kìa. Quả là một tấn bi kịch cho cả hai. Tôi và anh ta trở thành một tổ hợp vừa khập khiễng vừa tương đồng như vậy đấy.
Chương 9 Bấm để xem Tháng giêng, một tháng lý tưởng cho dựng vợ, gắt chồng, hiếu, hỉ và ti tỉ những việc vui khác. Colour cũng có 1 sự kiện lớn, đó là tổng giám đốc cưới vợ, một người chưa từ được công khai trong danh sách những người tình của anh ta. Chẳng liên quan đến tôi. Giá như anh ta có cưới một con giặc cái thì ngoài việc đời có thêm chuyện để nói cũng chẳng ảnh hưởng đến lợi ích của ai. Đó chỉ là khi cái cô gái chẳng biết có phải giặc cái ấy hay không đừng ngẫu hứng trong niềm hạnh phúc đang trào chỉ đích danh tôi xách váy cho cô ta lúc bước trên thảm đỏ trong nhà thờ. Quả là tai bay vạ gió. Bây giờ ngoài chồng cô ta, tôi thành kẻ có liên quan nhất rồi. Cùng thử đồ với tôi còn có 3 cô cậu nhóc nữa. Trái đất mới nhỏ bé làm sao, cô nhóc khóc nức nở ngày nào cũng đã thêm 2 tuổi. Nó chẳng những lớn hơn mà còn xinh hơn trước. Thứ duy nhất còn nguyên chính là chiếc váy kiểu công chúa trắng muốt muôn đời như một mà nó vận trên người lúc này. Nhức mắt quá đi thôi. Theo kế hoạch, công chúa sẽ cùng một cậu nhóc khác chơi bản "Weddinh dress" trong khi tôi và thằng nhóc còn lại cầm hoa và nhẫn dẫn trước trong buổi lễ. Tôi thở phào vì cái vụ nâng váy rơi vào số phận bất hạnh của một cô gái nào đó là bạn thân của cô dâu. Nhiệm vụ của tôi là đứng cạnh cô dâu với một bó hoa ngu si cho đến khi lễ cưới kết thúc. Và thế nào cũng được vào cái hôn hít hay bẹo má của những quan khách tham gia. Chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy hết mong chờ vào cuộc sống. Tôi đã cơ bản thích nghi được nhiệm vụ mới với hi vọng sếp tổng sẽ ghi nhớ được sự đóng góp lớn lao của tôi trong cái ngày trọng đại của anh ta. Dù có là một người đến từ tương lai nhưng tôi cũng không thể tính toán được cái vụ tai nạn ngớ ngẩn khiến mười ngón tay "công chúa" chẳng thể chơi đàn. Nhiệm vụ bị hoán đổi trong khi chẳng nhận được sự tình nguyện của cả 2 bên. Tôi nhìn thằng nhóc ôm 1 cây violong đứng tần ngần bên cạnh, nó cũng nhìn lại bằng một ánh mắt ngớ ngẩn không kém. Một sự bày vẽ làm khổ trẻ nít mà người lớn đã nghĩ ra. Quả là độc ác khi bắt tôi chơi đàn trong khi 3 bản nhạc mà tôi thành thạo không hề có cái tên nào là "Weddinh dress" cả. Đã quá sát giờ lành, không thể kiếm được người thấy thế, cũng không đủ thời gian cho một buổi tập mới. Đây chính là mình chứng cho việc không trâu bắt chó đi cày. Khi có người ra hiệu, thằng nhóc vội vã nhét 2 cục bông vào tai rồi gác đàn lên vai kéo bản bạc đã tập hàng ngàn lần trước đó. Thấy nó nghiêm chỉnh chấp hành mật sách đã được dặn dò, tôi yên tâm một chút. Mong là cái hôn lễ này không quá be bét vì cái sáng kiến mang tầm phá hoại của tôi. Tôi và nó, mỗi đứa chơi một bài của riêng mình, tiếng nhạc hợp tấu pha trộn những cũng trầm và cung bổng. Điều khó khăn là tôi nương theo giai điệu của nó mà mĩ tiếng nhạc của mình vào cho hợp. Nếu không tình trạng âm thanh đánh nhau trong lỗ tai người nghe sẽ xảy ra ngay và khi đó, đời tôi đi đứt. Tôi tập trung hơn bao giờ hết, từng cung bậc cảm xúc như sống lại cùng với những giai điệu du dương. Qua những ngón tay, tiếng nhạc khi thì ngập ngừng, khi thì da diết của "River flow on you" cứ chậm rãi đi vào lòng người.