Lời cuối
Vậy là Bồ Đề Kiếp đã kết thúc, thời điểm Mặc Uyên nắm lấy tay Thiếu Quán trong hôn lễ, không chỉ nước mắt của Thiếu Quán rơi xuống mà Helen cũng suýt khóc
Hơn ba mươi vạn năm chìm nổi, tuy qua giọng kể của Thiếu Quán sự việc đã trở lên rất bình đạm, nhưng chỉ cần tinh ý một chút chúng ta vẫn có thể thấy sự buồn đau của một Thiếu Quán "ma mị nhất thân, giết người không chớp mắt", bất lực của một Mặc Uyên luôn đặt thương sinh lên đầu.
Kết thúc rồi, hi vọng từ nay những đau khổ dày vò của hai nhân vật chính sẽ kết thúc, hai vị thượng thần của chúng ta sẽ mãi hạnh phúc bình an.
Đây là bộ truyện đầu tiên mình làm, ngôn ngữ sử dụng trong truyện lại là ngôn ngữ Hán cổ, rất khó để truyền đạt hết ý nghĩa, nếu có sai xót cũng mong các bạn lượng thứ.
Hi vọng các bạn sẽ tiếp tục ủng hộ Helen trong những bộ truyện sau
Cúi chào!