[Thế giới 3] Chương 160: Hoàng tử phi mạnh nhất Bấm để xem Liễu Như Yên nghe Yến Phong Miên nói xong. Tức đến mức móng tay cắm vào lòng bàn tay gần như bật máu. Nàng ta chọc Tô Yên tức giận? Rõ ràng mỗi lần đều là Tô Yên nhằm vào nàng ta, có khi còn khiến nàng ta chật vật cả người, rốt cuộc ai mới là ác nhân cáo trạng trước chứ! Yến Nam Triều cũng thực bất đắc dĩ: "Hoàng huynh, có phải huynh bị nữ nhân Tô Yên này lừa rồi không, huynh ru rú trong nhà, không biết nàng ta đáng giận thế nào, chuyện này ta có thể lý giải. Nhưng tính tình Như Yên huynh cũng biết, một người ôn nhu hiền lành như vậy sao lại cố ý đối địch cùng người khác được chứ?" "Còn có, Tô Yên đúng thật là đại nghịch bất đạo, vẫn đang hiếu kỳ lại ăn mặc rêu rao như thế.." "Lão Thất." Yến Phong Miên không nhanh không chậm cắt ngang lời hắn ta: "Nàng muốn làm gì là chuyện của nàng, đệ và nàng có quan hệ gì đâu, ngay cả việc nàng muốn mặc gì cũng muốn quản?" Yến Nam Triều bị hỏi đến nghẹn họng, không trả lời được. Yến Phong Miên sớm biết như thế: "Hơn nữa ngày đó Tô tiểu thư cũng nói rất rõ, nàng sẽ không thích đệ nữa. Nếu đệ cùng Liễu tiểu thư đây lưỡng tình tương duyệt, vậy đệ hãy chuyên tâm che chở cho nàng ta là được, còn việc của Tô tiểu thư, không cần phiền đệ nhúng tay." Như vậy sao được? Yến Nam Triều trừng mắt, những lời này nghẹn trong cổ họng, nửa vời. Trong lòng như có ngọn lửa đang thiêu đốt. Dựa vào đâu mà Tô Yên nói cái gì cũng đúng? Nàng chính là cố ý! Lạt mềm buộc chặt, đến giờ cũng chưa quay đầu lại liếc hắn ta một cái! Hắn không cam lòng lạnh lẽo nói: "Lời của nàng ta có thể tin sao? Không chừng lại đang giở trò gì nữa đấy, nàng ta không thích ta, vậy thích ai?" Khuôn mặt nhỏ của Liễu Như Yên trắng bệch, không dám tin mà nhìn gương mặt không cam lòng của Yến Nam Triều. Sao hắn ta lại không cam lòng? Tô Yên không thích hắn ta, không dây dưa hắn ta, không phải hắn ta nên cao hứng mới đúng ư? Vì sao lại làm ra hành động khác thường này! Hẳn là phải cao hứng mới đúng chứ? Liễu Như Yên nắm chặt bàn tay, trong đầu rối như tơ vò. Trước câu hỏi này, Yến Phong Miên há miệng thở dốc, bỗng nhắm lại. Khuôn mặt vốn tái nhợt chậm rãi nhuộm sắc hồng nhạt không dễ nhận ra. Tâm tình Tô Yên rất tốt, cong môi, không quay đầu lại mà lắc lắc tay: "Liễu tiểu thư, Thất điện hạ, ta chúc hai người bách niên hảo hợp, sớm sinh quý tử! Tái kiến~" Nàng có nội lực, sau khi vào nguyên thân, lại trải qua 04 điều chỉnh, điều chỉnh các số liệu phương diện trên thân thể này tới mức tốt nhất. Cho nên Tô Yên chèo thuyền, cũng không tốn chút sức nào. Nhanh chóng đưa thuyền nhỏ lắc lư đi ra xa. Người trên thuyền hoa hai mắt nhìn nhau. Cảm nhận được toàn thân Yến Nam Triều tản mát ra hơi thở tối tăm, không cần nghĩ cũng biết tâm tình vị này không tốt. Nhưng vì sao tâm tình không tốt? Bọn họ cũng không dám hỏi! * * * Tô Yên chèo thuyền trở lại bờ, dễ như trở bàn tay ôm Yến Phong Miên đi lên, Tuần Cửu đã chuẩn bị sẵn xe lăn. Yến Phong Miên: "..." Hắn nâng mi, bối rối lại có chút nghiêm túc, không tán đồng nói: "Tô tiểu thư, sao ngươi lại có thể làm như vậy?" "Hửm? Sao lại không thể?" Tô Yên nghiêng đầu, giơ tay xoa xoa vành tai hắn, cười khẽ. Vành tai Yến Phong Miên nóng bỏng, hắn mím môi: "Nam nữ thụ thụ bất thân." "Nhưng mà chúng ta đã hôn rồi nha!" Tô Yên ra vẻ vô tội, trả lời trắng trợn. Yến Phong Miên: "..." Tuần Cửu: "?" Hôn? Chuyện khi nào, sao y không biết? Nữ ma đầu này, thật đúng là cơ khát! Thế nhưng nàng ta dám vấy bẩn Nhị điện hạ nhà bọn họ! Tuần Cửu hung hăng trừng mắt nhìn Tô Yên một cái, cảm thấy không đáng thay điện hạ nhà mình. Tô Yên mặc kệ Tuần Cửu, một thị vệ nhỏ thôi, một đầu ngón tay nàng là có thể đánh bay hắn ra ngoài. Nàng ngồi xổm trước mặt Yến Phong Miên, đắp thảm mỏng lên đùi thay hắn. Nghiêm túc ngẩng mặt, hai mắt đối diện với hắn --
[Thế giới 3] Chương 161: Hoàng tử phi mạnh nhất Bấm để xem "Yến Phong Miên," Giọng điệu Tô Yên nghiêm túc: "Ta lặp lại lần nữa, ta không lợi dụng ngài để kích thích Yến Nam Triều, hắn ta không xứng. Ta không thích hắn, trước nay chưa từng thích! Tô Yên của trước kia đầu óc không được thanh tỉnh, nhưng ta không giống như vậy." Tô Yên mắng nguyên thân mà không hề áy náy. Nàng cầm đầu ngón tay lạnh lẽo của Yến Phong Miên, bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt hắn, không tránh không né. Một đôi con ngươi vừa đen vừa sáng, bên trong tràn ngập tình cảm nồng cháy. Ngược lại làm Yến Phong Miên có chút không biết phải làm sao. Tuần Cửu không nghe nổi nữa: "Tô tiểu thư, ngài nói ngài chưa từng thích Thất điện hạ, vậy ngài thử ra ngoài hỏi một chút, toàn bộ vương công quý thần ở kinh đô này cũng không nghĩ như vậy đâu!" Giờ Tô Yên thấy không thể ở bên Yến Nam Triều liền tới trêu chọc Nhị điện hạ nhà bọn họ? "Vì sao ta phải hỏi suy nghĩ của bọn họ?" Tô Yên cười khinh thường, cầm lấy ngón tay của Yến Phong Miên quơ quơ, cười khanh khách hỏi: "Ta chỉ muốn biết, Nhị điện hạ có tin ta hay không?" Nữ tử ngồi xổm trước mặt lớn mật như thế, chung quanh ánh sáng sáng ngời, bao vây lấy hắn, tất cả tâm tư đều phơi bày ra ngoài mặt, căn bản không thể che giấu. Hắn mím môi mỏng, nhìn chăm chú vào đôi mắt nàng. Bên trong thủy quang liễm diễm, nhuộm ý cười xinh đẹp. Hắn chậm rãi gật đầu: "Tin." "Nhị điện hạ, ngài đừng tin nàng!" Tuần Cửu nóng nảy: "Loại người này vô tâm vô phổi, nếu ngài để bụng, ngài sẽ bị tổn thương!" Yến Phong Miên mặt mày thanh tuyển, hắn hơi rũ mắt, chăm chú nhìn Tô Yên. Tò mò hỏi: "Ngươi sẽ làm ta bị tổn thương sao?" "Xì!" Tô Yên tức khắc bật cười, nàng xoa nắn đầu ngón tay Yến Phong Miên, cảm thấy người này chỗ nào cũng đáng yêu. Sung sướng lắc đầu: "Đương nhiên là không, ta sẽ bảo hộ ngài." Yến Phong Miên thấy nàng cười, cũng cười theo. Không chút cảm thấy một tiểu nữ tử luôn mồm nói phải bảo vệ hắn là xuất khẩu cuồng ngôn, cũng không cảm thấy bị nhục nhã. Trái tim đã yên lặng lâu nay bỗng đập nhanh, như mở ra một lỗ nhỏ, có ánh sáng ấm áp chậm rãi chiếu vào. "Được." Tuần Cửu: "?" Xong rồi, xong rồi! E là Nhị điện hạ nhà bọn họ bị yêu nghiệt này cướp mất linh hồn nhỏ bé rồi! * * * Cứ thế một tháng trôi qua, mỗi ngày Tô Yên ở nhà luyện võ công, thường xuyên đi quấy rối cha Tô một chút. Không chút ngoại lệ, mỗi lần đều bất lực trở về. Không đồng ý! Không cho phép! Không được chính là không được! Tới tới lui lui vẫn là mấy câu như vậy. Tô Yên cũng không thèm để ý, ngẫu nhiên đi đón Yến Phong Miên ra du ngoạn. Giờ người khắp kinh đô đều biết vị hoa si Tô đại tiểu thư kia không theo đuổi Thất điện hạ Yến Nam Triều nữa, ngược lại thích Nhị điện hạ, phong thần tuấn lãng như vị thần Yến Phong Miên. Nhưng vì một việc ngoài ý muốn khiến hắn tàn tật, có thể nói muốn chữa khỏi khó như lên trời. Đời này tốt lắm, cũng chỉ có thể đến được Vương gia. Người thường không rõ, vì sao Tô Yên luẩn quẩn trong lòng như thế. So với như vậy, còn không bằng theo đuổi Thất điện hạ. Ít nhất, hắn có mẫu gia duy trì, có thân thể khỏe mạnh. Là người cạnh tranh đầy tiềm năng cho ngôi vị hoàng đế, tương lai nói không chừng vị trí kia cũng rơi xuống đầu hắn. Tô Triệt biết được tin tức, tức muốn chết, nhưng lại không biết đối với nàng như thế nào. Cuối cùng dứt khoát hạ lệnh, cấm túc Tô Yên ở trong viện của chính mình, không có sự cho phép, không được ra khỏi cửa! Tô Yên cũng không muốn chọc lão cha của mình phát bệnh, cấm túc thì cấm túc thôi. Vì thế, nàng bắt đầu viết thư. Thư gì? Thư tình! Chỉ gặp chàng lần đầu, mà ngỡ quen biết lâu. Chân trời trăng sáng rọi, tương tư mãi không rời. (*) (*) Bản dịch mình lấy từ bạn Dịch Tửu Tửu, không rõ tác giả gốc là ai, nhưng câu thơ này có trên hộp thuốc lá "hoa sơn trà" ở Vân Nam. Biểu đạt niềm thương nỗi nhớ đối với người yêu, hơn nữa còn ẩn chứa phiền muộn vì không thể gặp nhau. Một con búp bê được khắc bằng đao, ngũ quan thô ráp, hiển nhiên thật không dám khen kỹ thuật của người khắc. Cùng một phong thơ, đưa tới phủ của Nhị điện hạ.
[Thế giới 3] Chương 162: Hoàng tử phi mạnh nhất Bấm để xem Vẻ mặt rầu rĩ của Tuần Cửu - người phụ trách đưa thư cho Yến Phong Miên, đi vào thư phòng. Cửa sổ khắc hoa ở thư phòng mở ra, ngoài cửa sổ là một mảnh hồ nước, bên cạnh trồng lục trúc tươi tốt xanh um. Ánh sáng chiếu xuống, ánh vào trong nhà từng mảng loang lổ. Yến Phong Miên ngồi ở bên cửa sổ, cầm một quyển sách để xem. Nghe được tiếng bước chân thì giương mắt, nhìn thấy Tuần Cửu, nhấc mi mắt lên: "Sao vậy?" Tầm mắt hạ xuống, nhìn đồ trong tay hắn, mới cười: "Ai đưa?" Tuần Cửu càng không cao hứng, lại không dám ngỗ nghịch với chủ tử nhà mình. Khổ đại thâm thù nói: "Tô phủ đưa tới." Còn có thể là ai? Còn không phải là ả yêu nghiệt kia! Yến Phong Miên cười khẽ: "Mang đến đây đi." Hắn buông quyển sách trên tay, lạ thay, trong lòng có vài phần chờ mong. Tuần Cửu đặt thư xuống. Yến Phong Miên bất đắc dĩ bật cười: "Tuần Cửu, ngươi không cần có nhiều thành kiến như vậy với Tô tiểu thư, thật ra nàng là một người rất đơn thuần thiện lương." Đơn thuần? Thiện lương? Một chữ Tuần Cửu cũng không tin? Nữ tử đơn thuần sẽ chủ động theo đuổi một nam nhân. Còn nàng mới quen biết Nhị điện hạ chưa bao lâu, đã phi lễ Nhị điện hạ! Đây là chuyện Tuần Cửu luôn canh cánh trong lòng nhất. "Thôi, về sau ngươi sẽ biết." Yến Phong Miên xua tay, đầu tiên là mở thư ra. Mặt trên chỉ có ít ỏi mấy chữ. Chữ được viết bằng bút lông đại khai đại hợp (*), thể chữ thảo thập phần phóng khoáng kiêu ngạo. (*) Đại khai đại hợp nói về phong cách văn chương, chữ viết hoành tráng. Giống như tính cách của nàng vậy. Thật là -- Làm gì có nữ tử nào lại luyện thể chữ mười phần cương ngạnh thế này, nàng cũng được coi là người đầu tiên. Trong mắt Yến Phong Miên nhuộm ý cười, đến lúc thấy rõ trong thư viết gì. Hắn hơi mím môi, hô hấp đột nhiên dồn dập hơn một chút. Chỉ gặp chàng lần đầu, mà ngỡ quen biết lâu. Chân trời trăng sáng rọi, tương tư mãi không rời. Hắn cầm giấy, trầm mặc thật lâu sau. Ngay khi Tuần Cửu quan tâm hỏi: "Điện hạ, có phải Tô tiểu thư lại viết cái gì quá đáng hay không?" Ở trong mắt y, Tô Yên chính là một nữ tử không biết xấu hổ, viết cái gì đó cũng không quá bất ngờ. Yến Phong Miên lắc đầu, bỗng dừng lại, lại gật đầu. Tuần Cửu: "..." Cho nên cuối cùng là có quá đáng không? Sau đó liền thấy Yến Phong Miên, cẩn thận gấp thư lại, bỏ lại vào phong thư. Có ý nghiêm túc gìn giữ, Tuần Cửu liền câm miệng không nói. Đặt búp bê bằng gỗ vào một hộp nhỏ, trước khi mở ra, Tuần Cửu còn cho rằng bên trong đựng vật quý hiếm gì đó. Nhưng lúc Yến Phong Miên lấy con búp bê bằng gỗ với nét thủ công thô ráp kia, khóe miệng Tuần Cửu giật giật. "Con búp bê này.. Không phải nàng ta tự khắc chứ?" Cũng -- Quá xấu rồi! Ánh mắt Yến Phong Miên sâu thẳm, ánh sáng ôn hòa dừng trên mày mặt thanh tuyển của hắn, chỉ cảm thấy năm tháng tĩnh lặng. Hắn vuốt ve búp bê, ngón tay tái nhợt thon dài bỗng dưng nắm chặt búp bê trong lòng bàn tay, tựa như đang nắm lấy thứ bảo bối gì đó. * * * Lại qua hai ngày, Tô Yên vẫn không thấy Yến Phong Miên hồi âm. Vì thế lại viết một bài thơ. Ánh trăng chiếu xuống giữa hồ, dã hạc bay về nhàn vân, ta bước đến bên chàng. Yến Phong Miên nhận được, đã đọc, vành tai hồng hồng mà cẩn thận gấp lại, cất vào một cái hộp nhỏ tinh xảo. Không hồi âm như cũ. * * * Tô Yên cũng không buồn bực, trong đầu nghĩ đến bộ dáng thẹn thùng đáng yêu của Yến Phong Miên. Tất nhiên là trên khuôn mặt tái nhợt thanh tuyển, đột nhiên nhuộm hồng như ánh bình minh. Đôi mắt ôn nhuận rũ xuống càng thêm mờ mịt, lại mang chút ánh nước. Ừm, lúc có người ngoài ở đây, nhất định hắn sẽ biểu hiện vô cùng bình tĩnh cùng nội liễm. Nàng nghĩ, lại viết một bài. Giữa ánh trăng và sắc tuyết, chàng là tuyệt sắc thứ ba. Yến Phong Miên lại nhận được thư lần nữa, hắn lục lại những thi tập mà mình đã từng xem, có thể xác định, hắn tuyệt đối chưa từng thấy có loại thơ này tồn tại.
[Thế giới 3] Chương 163: Hoàng tử phi mạnh nhất Bấm để xem Bộc bạch lộ liễu một cách trắng trợn. Chọc thẳng vào lòng người, muốn bỏ qua cũng khó. Mỗi một chữ, Yến Phong Miên đọc đều hiểu. Lồng ngực hắn căng tràn, giống như được thứ gì lấp đầy. Mặt khác hắn lại bắt đầu giận dỗi, nàng viết thơ thuần thục như vậy, có phải cũng từng viết cho Yến Nam Triều không? Yến Phong Miên không hiểu vì sao mình lại trở nên ra vẻ như vậy. Hắn cũng chưa từng có cảm xúc mãnh liệt như thế này, có lẽ bắt đầu từ khi Tô Yên ngang ngạnh đi vào thế giới của hắn, tất cả bắt đầu biến đổi. Ánh nắng mùa hè dần trở nên cực nóng, hoa sen ngoài cửa sổ cũng nở rộ duyên dáng yêu kiều. Sáng sớm vốn sẽ có chim chóc nhảy nhót trên đầu cành, tia nắng xuyên qua ngọn cây chiếu trên mặt đất loang lổ thật đẹp. Những thứ này, trước đây hắn chưa từng chú ý đến. Thế giới của hắn, chỉ có bình tĩnh, không hề gợn sóng. * * * Không hồi âm cũng không đáng sợ, dù sao cũng có 04 báo cáo biến hóa tâm tình của Yến Phong Miên bất cứ lúc nào. Trong lúc Tô Yên định cứ trải qua như vậy thì rốt cuộc cơ hội nàng vẫn luôn chờ đợi đã tới. Triều đình tổ chức Đại hội luận võ. Người thắng đệ nhất, có thể đạt được vua Nhân Cảnh ngự bút thân phong là Uy vũ Đại tướng quân, thống lĩnh quân Tô gia, xuất chiến vì đất nước. Nói thật, mỗi một vị tham gia, đều không sợ sinh tử, hơn nữa cũng có bản lĩnh thật. Không có bản lĩnh thì không dám tham gia để bị mất mặt. Nếu may mắn thắng được, sợ là vừa đến biên quan, đã bị thái tử Đại Liêu, một đao chém đầu. Mất mặt là việc nhỏ, mất mạng mới là việc lớn. Tô Yên thành thật ngây người ở nhà một tháng, năn nỉ ỉ ôi, cuối cùng Tô Triệt cũng đáp ứng đưa nàng cùng đi. Đi cùng còn có Từ thị cùng với Tô Gia Hòa. Ngoài luận võ, vua Nhân Cảnh còn có một suy nghĩ khác. Mượn bữa tiệc này để trấn an Tô Triệt. Nhân tiện nói cho chúng thần, cho dù Tô lão tướng quân không còn, Tô Triệt bị phế, cũng không phải ai muốn động vào Tô gia là có thể động! "Yên Nhi, Tô gia chúng ta nay đã khác xưa, con hành sự kiềm chế chút, đừng gây chuyện thị phi nữa." Vừa ra đến trước cửa, Từ thị khuyên can mãi, bắt Tô Yên thay đổi một thân tố sam, rồi lại tận tình khuyên bảo cả buổi. Tô Yên gật đầu mãi, dạ dạ dạ được được được. Con bảo đảm không gây chuyện! Chỉ đấu võ! Nếu Từ thị và Tô Triệt biết ý định trong lòng nàng, đừng nói cho nàng đi tham gia yến hội, sợ là sẽ trực tiếp tìm mấy chục tên hộ viện, nhốt nàng trong phòng giam giữ chặt chẽ. Tranh thủ nhốt nàng một hai năm, cho đến khi nàng nuốt xuống tâm tư này trong bụng! * * * Hoàng cung biệt viện. Mặt trời chói chang trên đầu, cành lá tốt tươi. Đài cao đã được dựng lên, có không ít thanh niên cưỡi đại mã cao lớn tới tới lui lui, hùng dũng oai vệ, mặt mày đều tự phụ cùng kiêu căng. Gia huy của Tô gia là một con sói, lá cờ nhỏ treo trên xe ngựa, xe ngựa làm bằng chất gỗ tối màu, khiêm tốn khác với xe ngựa của các đại thần xung quanh. "Liễu đại nhân, mời vào trong!" Xe ngựa Tô gia đang chuẩn bị đi vào, bỗng nhiên bên cạnh có một chiếc xe ngựa ngang ngược xông tới, trên rèm cửa treo châu ngọc, bá đạo chặn đường bọn họ. Cố tình thái giám cầm đầu, còn cười tủm tỉm, phảng phất trong mắt không thấy sự tồn tại của bọn họ. Vui tươi hớn hở đi theo chào hỏi người chặn đường kia. Liễu đại nhân? Tô Yên thưởng thức một thanh chủy thủ lập loè hàn quang trong tay, thanh chủy thủ kia có hình mặt trăng, trên chuôi đao được khảm đá quý. Là Tô lão Tướng quân thu được trên chiến trường, đặc biệt mang về cho nguyên thân. Những thứ khác nguyên thân đều không thích, riêng chỉ có thanh chủy thủ này, cho dù là khi đi ngủ cũng đặt ở dưới gối đầu. "Haha, Lưu công công mấy ngày không gặp, thân thể tốt không?" Đại thái giám vung phất trần, cười như hoa: "Đa tạ Liễu đại nhân quan tâm." Tầm mắt hắn ta vừa chuyển, nhìn thấy Liễu Như Yên cùng Liễu phu nhân đi xuống từ trên một chiếc xe ngựa khác.
[Thế giới 3] Chương 164: Hoàng tử phi mạnh nhất Bấm để xem Hắn nhanh chân tiếp đón: "Nô tài bái kiến Liễu phu nhân, Liễu tiểu thư. Thất điện hạ đã chờ ở bên trong, xin mời vào." Sắc mặt Tô Triệt bình tĩnh. Tô Gia Hòa lại cắn chặt môi dưới, đỏ mắt: "Cái tên hoạn quan này khinh người quá đáng!" Rõ ràng bọn họ là người tới trước, lại bị chặn trước cửa, thái giám này luôn mồm nịnh hót Liễu gia, ngược lại lại coi bọn họ như không khí! "Gia Hòa, câm miệng!" Từ thị lạnh lùng, trừng mắt nhìn y: "Ở bên ngoài phải thận trọng từ hành động đến lời nói, ngày thường mẫu thân dạy dỗ con như thế nào!" "Nhưng!" Tô Gia Hòa tức giận quay đầu, ủy khuất đỏ mắt. Rốt cuộc thì y vẫn còn nhỏ, bản thân bị làm lơ thì cũng không sao, hắn không để tâm là được, nhưng phụ thân? Trong lòng ông khó chịu thì sao bây giờ? Cẩu nô tài ỷ thế hiếp người! "Không sao, từ từ chờ là được." Hai tay Tô Triệt để ở đầu gối, dưới cẳng chân trái của ông trống rỗng, từ đầu gối trở xuống đã bị cắt đứt. Tô Yên cười nhạo một tiếng: "Phụ thân, gia quy Tô gia, không có đạo lý nén giận!" Dứt lời, nàng bỗng nhấc màn xe. "Bộp" một tiếng, dẫn tới những người khác sôi nổi nhìn về phía bọn họ. Liền thấy nữ tử mặc bạch y, một đầu tóc đen được búi gọn lên, lười biếng ngồi bên ngoài xe ngựa, chân sau gập lên, tư thái không bị trói buộc thưởng thức thanh chủy thủ trong tay. Môi đỏ cong lên, tuy nhiên ý cười lại không đạt đến đáy mắt. Nàng không chút để ý nhìn về phía Lưu công công. Liễu Chính ngẩn người, híp mắt nhìn qua. Đối diện với một đôi mắt như sói, hơi thở nữ tử lạnh lẽo, không có nửa phần dịu dàng của nữ nhi, ngược lại tính công kích mười phần. "Đây là!" Hiếm thấy ông ta trì độn một chút. Liễu Như Yên vừa thấy Tô Yên, liền nhớ tới khó chịu ngày ấy, nàng ta cắn môi, thấp giọng nói: "Đây là Tô Yên." Hai chữ đơn giản, lập tức khiến Liễu Chính nhớ lại hồi ức không tốt. Hắn trầm mặt cười trào phúng, phất tay áo nói: "Không biết xấu hổ, chúng ta đi vào!" Hắn không thèm hạ thấp thanh âm, lời nói hướng về phía ai, người sáng suốt đều có thể nhìn ra. Ánh mắt Tô Yên rét lạnh, cười như không cười, nhìn chăm chú bóng dáng Liễu Chính, chủy thủ trong tay bỗng phi thẳng hướng Liễu Chính. "..." Liễu Như Yên sợ tới mức hét lên một tiếng, khuôn mặt nhỏ trắng bệch. "Yên Nhi!" Tô Triệt cũng hoảng sợ, vội túm chặt Tô Yên, nhưng đã không kịp. Liễu Chính không nhận ra được ác ý của Tô Yên, chân nâng lên còn chưa đặt xuống. "Vèo!" Hàn quang xẹt qua, chủy thủ sắc bén trực tiếp đâm xuống dưới chân ông ta. Tiến về phía trước một bước là đâm vào mu bàn chân ông ta rồi. Liễu Chính sợ tới mức tim ngừng đập, thẹn quá hóa giận quay đầu lại: "Tô Yên! Ngươi thật to gan, có biết mưu hại đại thần là tội chết!" Tô Triệt nhíu mày, hòa hảo nói: "Liễu đại nhân, là Tô mỗ không biết dạy nữ nhi, Tô mỗ tạ lỗi với ngài thay nàng, tiểu hài tử không hiểu chuyện, ngài --" "Ha." Liễu Chính ghét bỏ nhìn lướt qua chân ông, cười nhạo: "Tô tướng quân? Giờ ngươi lấy thân phận gì tạ lỗi với ta?" Tư thái cao ngạo, hoàn toàn không để Tô Triệt vào mắt. Tô Triệt hít sâu một hơi, nắm chặt tay. Từ thị cắn răng nhẫn nại: "Liễu đại nhân, ngài đừng có khinh người quá đáng!" Nếu không phải Liễu gia ông ta cố ý tìm ngược, sao Yên Nhi sẽ nhằm vào ông ta? "Vậy ngươi lại lấy thân phận gì hử? Liễu đại nhân? Cha ta là tướng quân do Hoàng Thượng tự mình đề bạt, còn ngươi có thân phận gì? Ca ca ruột của Dung Phi nương nương? Cữu cữu ruột của Thất điện hạ? Ha! Nếu là thế, Tô gia chúng ta chỉ có Hoàng Thượng làm chủ, đúng thật là không so được với các người!"
[Thế giới 3] Chương 165: Hoàng tử phi mạnh nhất Bấm để xem Khuôn mặt những người ở đây đều biến sắc. Từ thị kinh ngạc nhìn nữ nhi của mình, nàng luôn là người bốc đồng nhất, Tô thị kéo nàng chính là vì sợ nàng sẽ bị kích thích lại làm ra những việc không thể vãn hồi. Kết quả, nàng không nhanh không chậm nói ra lời này. Trực tiếp biến Liễu gia trở thành mục tiêu cho mọi người chỉ trích. Nơi này là biệt viện Hoàng cung. Mỗi một lời nói đều có thể truyền đến tai Hoàng Thượng. Liễu Như Yên cắn môi: "Tô Yên, ngươi đừng có mà nói bậy!" "Ồ? Nhưng những gì Liễu gia ngươi biểu hiện, không phải là vậy sao?" Tô Yên khinh thường cười nhạo. Ánh mắt lạnh lùng, giống như chiếc đao thép nhiễm máu, dừng trên người Lưu công công. Ý cười không chạm đến đáy mắt: "Lưu công công, làm phiền ngài có thể nhặt lại chùy thủ giúp ta được không?" Tô gia sắp không trụ được, Lưu công công cũng không thèm để Tô gia vào mắt. Hơn nữa Lưu công công còn là người của Dung phi, đương nhiên sẽ không vừa mắt Tô gia. Hôm nay, hắn ta cố tình nhân cơ hội này để bọn họ xấu mặt. Nhưng rốt cuộc nữ nhân này của Tô gia là như thế nào? Cả người toát ra thần sắc quỷ dị, đôi mắt đen nhánh trống rỗng nhìn hắn ta, làm hắn ta cảm thấy như có một bàn tay vô hình bóp lấy yết hầu của mình. Ngay cả bầu không khí cũng có chút khó thở. Ông ta vội khom lưng, cung kính đi qua, rút chùy thủ ra. Nhìn viên gạch xanh bị chùy thủ của Tô Yên găm một lỗ. Ngón tay run lên, ông ta cong thắt lưng, tư thế thế càng thêm kính cẩn: "Tô, Tô tiểu thư, đao của ngài đây, đừng làm rơi nữa." Tô Yên khẽ cười một tiếng "Đa tạ, công công --" Giọng điệu nàng có chút lười biếng, trong nháy mắt giống như một chú mèo nhỏ đang ngủ say, lướt nhẹ qua trái tim người ta. Nhưng lại không chút kiều diễm, ngược lại càng trở nên quỷ dị. "Không, không, Tô tiểu thư khách khí rồi, đây đều là việc nô tài nên làm." Thấy Lưu công công cung kính khác thường với Tô Yên như thế, Liễu Chính bị mất thể diện trước mặt mọi người, ông ta vung tay áo, lạnh lùng mắng: "Làm càn!" Nhưng trong lòng cũng không dám đối nghịch cùng Tô Yên nữa. Ở Kinh Đô, mọi người đều nói Tô Yên là một kẻ hỗn đản ngang ngược, ai biết khi nàng nóng nảy, còn có thể nói ra những lời gì. Khiến cho vua Nhân Cảnh nghi kỵ, chậm trễ đại sự của muội muội và cháu trai ngoại là không xong rồi! "Có chuyện gì vậy?" Đúng lúc này, một giọng nói trầm ấm vang lên. Mọi người quay lại nhìn phía sau, lập tức cúi người hành lễ: "Tham kiến Thất điện hạ!" Yến Nam Triều khẽ gật đầu, cách xa cũng có thể nhìn thấy không khí căng thẳng bên này, hắn khom lưng, nghiêng đầu nhìn sang: "Nhị ca." Trong lòng mọi người run lên. Lập tức nhìn sang theo tiếng nói, thấy một nam nhân ngồi trên xe lăn, gương mặt thanh thoát, khí chất ôn hòa. Khuôn mặt tựa như quan ngọc (*), phiêu dật thanh tao (*) Quan ngọc: Viên đá quý gắn vào mũ của các quan thần. Thường chỉ đàn ông có dung mạo đẹp. Có rất nhiều thiếu nữ lén nâng mắt đánh giá Yến Phong Miên, song lại không nhịn được mà cùng đỏ mặt. Ngay cả khi Yến Phong Miên mất đi khả năng đi lại vì ngoài ý muốn, nhưng trong lòng tất cả thiếu nữ ở Đại Yến, hắn là một người không thể thay thế. "Nhị điện hạ, ngài cũng tới sao?" Thân thể Yến Phong Miên không tốt, thường xuyên ru rú trong phòng. Hẳn là hắn sẽ không thích bầu không khí như yến hội hôm nay. Không ai nghĩ rằng Yến Phong Miên sẽ tới đây! Khi các triều thần hành lễ, eo lưng căng chặt, ngữ khí càng thêm mấy phần cung kính hơn so với Yến Nam Triều. "Ừ." Yến Phong Miên nhẹ gật đầu. Tô Yên vốn đang yên vị ngồi trên xe ngựa, nghe thấy tiếng Yến Phong Miên thì lập tức nhảy từ trên xe xuống. "Cha, nương, con đi qua đó một chút, lát nữa sẽ tới sau." "Yên Nhi!" Trong lòng Từ thị hồi hộp, sợ Tô Yên lại đi tìm Yến Nam Triều. Tất cả mọi người đều đang đợi để chê cười Tô Yên. Ngay cả trong mắt Liễu Như Yên cũng toát ra sự khinh thường.
[Thế giới 3] Chương 166: Hoàng tử phi mạnh nhất Bấm để xem Toàn thân Tô Gia Hòa run lên, trong lòng vô cùng thất vọng: "Tỷ tỷ, tỷ tỷ không thể làm vậy được!" Tất cả mọi người đều đang chờ để chê cười Tô gia, suýt chút nữa Tô Gia Hòa đã tin rằng Tô Yên thật sự biết hối cải làm người mới. "Phụ thân, mẫu thân, con xuống xem tỷ ấy!" Tô Gia Hòa không quan tâm đến bất cứ điều gì khác, nhanh chóng nhảy ra khỏi xe ngựa, chạy theo sát Tô Yên. Yến Nam Triều thấy Tô Yên sải bước về phía mình, hắn ta âm thầm cong môi, nắm tay đưa lên, che giấu ý cười trên khóa miệng. Hắn biết, sao một người có thể thay đổi hoàn toàn như vậy được? Chỉ là thủ đoạn mới, lạt mềm buộc chặt mà thôi! Nữ tử một thân bạch y, khi bước đi, làn váy bay lên mang theo những chiếc lá rụng trên mặt đất. Không có sự dịu dàng ôn nhu như Liễu Như Yên, nàng mang một vẻ hiên ngang độc nhất vô nhị. "Tại sao ngươi lại!" Yến Nam Triều đang định mở miệng trào phúng Tô Yên, để trút sự tức giận mà hắn ta phải chịu trong khoảng thời gian này. Nhưng lại nghe thấy giọng nói lười biếng xen lẫn chút vui sướng của nữ tử: "Nhị điện hạ, đã lâu không gặp." Tô Yên bước đến bên cạnh Yến Phong Miên, hai người bốn mắt nhìn nhau, nàng không nhịn được nở nụ cười trước. "Mấy ngày nay, chàng có nhận được thư ta gửi không?" Nàng lạnh lùng liếc mắt nhìn Tuần Cửu một cái, sau đó đoạt công việc của y, đẩy Yến Phong Miên đi về phía trước. Cười nhẹ trêu chọc: "Nhưng chàng cũng không trả lời ta dù chỉ một phong thư, chẳng lẽ ta viết quá cao thâm, chàng xem không hiểu?" Xem không hiểu? Yến Phong Miên ho khan một tiếng, bên tai hắn nổi lên một tầng ửng hồng kỳ lạ, từ góc độ của Tô Yên, có thể nhìn thấy sau cổ áo hắn lộ da mảng da nhỏ trắng như bạch ngọc đang dần nhiễm màu đỏ ửng. Câu dẫn cực điểm -- "Thư?" Yến Nam Triều bắt được từ trọng điểm này, trong lòng hắn ta thật không thoải mái. Hắn ta bỗng híp mắt, ánh mắt hung ác nham hiểm rơi trên người Tô Yên. Tô Gia Hòa đi tới, tưởng lại nhìn thấy Tô Yên giống như mọi lần, dây dưa với Yến Nam Triều không bỏ. Nhưng tình huống hiện tại là sao? Tỷ tỷ nhà mình lạnh nhạt với Yến Nam Triều, ngược lại nàng nói chuyện với Nhị điện hạ thật vui vẻ? Trong đầu y đầy nghi hoặc, bước đi cũng chậm hơn nhiều. Yến Phong Miên vuốt ve chiếc vòng bồ đề trên cổ tay, vân vê từng viên một, nhìn thấy Yến Nam Triều ngạc nhiên thì ngẩn ra. Ánh mắt ôn hòa nhất thời sáng lên, sau đó đảo mắt: "Đệ không biết?" Yến Phong Miên vừa nói, tâm tình Yến Nam Triều càng kém. Hắn ta cười không chút thiện ý: "Hoàng huynh không nói, sao ta có thể biết?" Loại cảm giác này rất tệ, vô cùng tệ. Tô Yên là người không bao giờ giấu hắn ta cái gì, vậy mà bây giờ lại học cách che giấu hắn ta! Nàng cùng nam nhân khác, có bí mật không muốn người khác biết. Yến Phong Miên cong môi, chậm rãi thở ra một hơi, nhẹ giọng nói với Tô Yên: "Chúng ta vào thôi." Tô Yên đã sớm không muốn ở cùng với tên Yến Nam Triều này, nàng lập tức đẩy xe lăn đi về phía cửa. Đi ngang qua Tô Gia Hòa, nàng liếc mắt một cái, cười như không cười: "Đứng đần ra đó làm gì vậy? Đi thôi!" Mặt Tô Gia Hòa đỏ lên, không biết nên cao hứng hay xấu hổ khi nghi ngờ Tô Yên. Hóa ra tỷ tỷ nhà y thật sự đã quyết định cắt đứt quan hệ với Yến Nam Triều -- Nhận ra được điều này, làm y lập tức vui vẻ. Gật đầu một cái thật mạnh: "Vâng, tới liền!" Không để ý tới Yến Nam Triều ở phía sau, lòng bàn tay to lớn nắm chặt thành quyền, mu bàn tay nổi gân xanh. Liễu Như Yên thu hết mọi chuyện vào mắt, khăn lụa trong tay suýt chút nữa bị nàng ta xé rách. "Nô tài tham kiến Nhị điện hạ." Lưu công công nhìn thấy Yến Phong Miên, lập tức quỳ rạp xuống đất, cung kính dập đầu hành lễ. Yến Phong Miên rũ mắt xuống, vuốt ve vòng bồ đề: "Quỳ ở đây."
[Thế giới 3] Chương 167: Hoàng tử phi mạnh nhất Bấm để xem "Nhị điện hạ!" Sắc mặt Lưu công công lập tức trắng bệch. Tuần Cửu liếc nhìn hắn ta cảnh cáo, tức khắc khiến hắn ta quỳ xuống, thành thật không dám hé răng nửa lời. Yến Phong Miên híp mắt, nở một nụ cười. Bỗng nghe thấy tiếng nói: "Tô tướng quân, Tô phu nhân, mời --" Tô Triệt cùng Từ thị liếc nhìn nhau, tự nhiên có các cung nữ tiến tới chiếu cố bọn họ. Tô Triệt là người quật cường, ngay cả chân đã bị chặt đứt nhưng cũng không muốn ngồi trên xe lăn như người tàn phế. Ông sai người làm một chiếc gậy chống, tự mình đi lại. Từ thị và Tô Gia Hòa đi vào theo ông. Tô Yên thì đẩy Yến Phong Miên, nhân lúc người khác không chú ý, duỗi tay nhéo nhéo vành tai hắn. Khẽ thì thầm: "Yến Phong Miên, ta rất thích chàng~" Lông mi dài của Yến Phong Miên run lên, hắn khẽ mím đôi môi mỏng. Bất đắc dĩ: "Đừng nói bậy." "Chính là siêu thích!" Tô Yên ở phía sau, nhìn thấy cổ hắn càng ngày càng đỏ, cố tình dùng giọng nói quyến rũ hỏi: "Chẳng lẽ Nhị điện hạ không thích ta sao? Nhưng ta lại rất thích Nhị điện hạ đó, là nhất kiến chung tình, ta chưa từng thích ai đến như vậy đó~" "Khụ!" Tuần Cửu vội vàng che miệng lại, quay người đi. Khuôn mặt nhạt nhẽo hơi vặn vẹo, nữ nhân này! Thật không biết xấu hổ! Vậy mà nàng dám đùa giỡn Nhị điện hạ! Động tác vê hạt bồ đề của hắn càng lúc càng nhanh, ở trong lòng mặc niệm thầm đọc kinh thiền. Nhưng trong lòng không những không bình tĩnh lại, ngược lại càng ngày càng loạn. Hắn khẽ thở dài nói: "Nhưng ta là người tàn phế, cuộc đời này cũng không có ý định cưới vợ." Trái tim Tô Yên run lên, ngay sau đó nở một nụ cười thật tươi, sắc mặt càng rực rỡ. "Vậy thì ta cũng vẫn thích~Nếu chàng không muốn cưới vợ, vậy ta cưới chàng thì sao?" Nàng tiêu sái cười to. Ở trong đầu nhanh chóng phác họa ra bộ dạng Yến Phong Miên khi mặc hỷ phục màu đỏ, đầu đội kim quan. Đai lưng có thể phác họa ra vòng eo thon gầy của hắn, màu đỏ sẽ tôn lên làn da hắn càng trắng hơn. Ngọc ngà như mỡ dê, lông mày như núi xa, mắt đầy sao. Khuôn mặt như họa không cần trang điểm đã đáng kinh ngạc đến sững sờ. "Khụ, ngươi, sao ngươi có thể!" Yến Phong Miên sợ đến mức ho sặc sụa vì lời nói của nàng, làn da tái nhợt bị sặc đỏ bừng. Sao nàng có thể nói ra lời như vậy? "Thế nào? Có muốn suy xét hay không?" Tô Yên cười to, nửa thật nửa đùa hỏi. Yến Phong Miên mấp máy môi, biết mình không nói lại nàng, rầu rĩ mím môi lại. Để lại Tuần Cửu, một bộ dạng nghi ngờ nhân sinh. * * * Trong yến hội. Hoàng Thượng vì tỏ vẻ biết ơn đối với Tô gia, trực tiếp để Tô Triệt ngồi bên cạnh ông, còn ngồi bên phải chính là Yến Phong Miên. Là nhi tử được hoàng thượng sủng ái, Yến Phong Miên chính là người duy nhất trong tất cả các hoàng tử. Vốn dĩ ngồi bên cạnh hoàng thượng, ít nhất cũng phải có một chỗ cho Dung phi. Nhưng lúc này, bà ta đang ngồi giữa đám phi tần, nhìn người ngồi hai bên vua Nhân Cảnh, oán hận cắn môi dưới. Nàng ta vẫn không biết ở biệt viện Hoàng cung đã xảy ra chuyện gì. Bây giờ Lưu công công vẫn còn đang quỳ ở cửa, Yến Phong Miên không mở miệng, ông ta cũng không dám lười biếng. Sau ba tuần rượu, cuối cùng cũng đến đặc sắc của yến hội. Vua Nhân Cảnh cười bất đắc dĩ, nghiêng đầu nhìn Tô Triệt nói: "Tử Minh à, trẫm xin lỗi vì đã không giúp được gì cho Tô gia các ngươi!" Trong nụ cười của ông có chút cô đơn. Tô Triệt thụ sủng nhược kinh, vội khoanh tay khom lưng, nếu không phải vì không tiện hoạt động, e là ông sẽ trực tiếp quỳ xuống. "Có thể bảo hộ Đại Yến, tận trung vì Hoàng Thượng, đây chính là vinh hạnh của thần!"
[Thế giới 3] Chương 168: Hoàng tử phi mạnh nhất Bấm để xem Vua Nhân Cảnh vừa lòng cười haha, vội vàng duỗi tay đỡ lấy ông: "Ái khanh có thể nghĩ vậy, trẫm rất vui mừng!" Dung phi bóp chặt lòng bàn tay, lặng lẽ nhìn về phía ca ca, đệ đệ một cái. Liễu Chính lập tức đứng lên, giọng điệu cung kính nói: "Hoàng Thượng, Tô tướng quân vì nước vì dân, quả thật là anh hùng Đại Yến, thần muốn kính Tô tướng quân một ly, cảm tạ sự trả giá vì Đại Yến của ngài!" Vua Nhân Cảnh liếc mắt nhìn ông ta, ánh mắt lạnh lẽo, cười như không cười nói: "Ồ?" Tô Yên không chút để ý mà thưởng thức chén rượu, không nói chuyện. Tô Triệt nhíu mày: "Vì sao Liễu đại nhân lại nói lời này? Người làm thần, tự nhiên phải tận trung với Hoàng Thượng. Tất cả những việc này đều là chúng ta nên làm, câu cảm tạ này, ta thật sự đảm đương không nổi." Ha -- Tô Yên nhướng mày, không ngờ Tô Triệt cũng không phải là đầu gỗ. Vua Nhân Cảnh cười haha: "Đúng vậy, ái khanh nói rất đúng, tới, trẫm cũng kính ngươi một ly! Nhưng ái khanh ngươi bệnh nặng mới khỏi, lấy trà thay rượu đi!" Tô Triệt liên tục xưng vâng. Đối với cách này của Nhân Cảnh, mọi người dưới đài ngơ ngác nhìn nhau, các loại tâm tư quanh quẩn, kinh nghi bất định. Xem ra, chỉ cần một ngày Hoàng Thượng chưa từ bỏ Tô gia. Muốn lay động địa vị của Tô gia cũng phải cẩn thận! Liễu Chính xấu hổ lùi về sau, trong lòng tràn đầy buồn bực. Trên đài cao, đấu võ đã tiến hành đến đoạn gay cấn. Tô Triệt cẩn thận quan sát mỗi chiêu mỗi thức của người đấu, thường thường nhíu mày, rõ ràng đã nhìn ra sơ hở. Đáy mắt của Tô Gia Hòa có chút cô đơn, bởi vì sinh non, từ nhỏ y đã bệnh tật ốm yếu, không thích hợp tập võ. Cho dù trong lòng y có nhiệt huyết của nam nhi Tô gia, cũng vĩnh viễn không thể giống với gia gia cùng phụ thân của mình, lãnh binh xuất chiến, ra trận giết địch! Số người chọn ra từ quân doanh tổng cộng có mười người, thắng lợi cuối cùng là một thanh niên 25-26 tuổi, mặc bộ y phục màu đen, mặt mày ẩn chứa vẻ kiêu căng. Lớn lên thật ra không tồi. Đã định ra người đứng đầu, vua Nhân Cảnh lại biểu hiện không mấy vui vẻ. Ông nhíu mày một chút. Tô Yên cười khẽ, giống như vô tình hỏi: "Đây là --" "Liễu Hồng Văn, con vợ cả của Liễu đại nhân." Tô Gia Hòa nhỏ giọng giải thích cho Tô Yên. Từ nhỏ Liễu Hồng Văn đã lớn lên ở quân doanh, tỷ tỷ nhà mình không biết cũng là chuyện bình thường. "Ồ." Tô Yên cười như không cười gật đầu: "Ca ca của Liễu Như Yên? Vậy nếu như Liễu Như Yên gả cho Thất điện hạ, không phải là bọn họ thân càng thêm thân sao?" "Yên Nhi!" Từ thị bị lời này của nàng dọa sợ đến mức trái tim nhảy ra ngoài, thất thanh ngăn cản, lại không còn kịp nữa rồi! "Hoàng Thượng, là thần không biết dạy dỗ nữ nhi, mong Hoàng Thượng trách tội!" Tô Triệt không nói hai lời, lập tức kéo Tô Yên quỳ xuống nhân tội. Sắc mặt vua Nhân Cảnh xanh mét, không phải ông không nghĩ tới, nhưng khi Tô Yên nói ra những lời này không chút để ý, vua Nhân Cảnh không tránh khỏi suy nghĩ nhiều. Yến Phong Miên bất đắc dĩ, nhẹ giọng mở miệng nói: "Phụ hoàng, thân thể Tô tướng quân vẫn chưa khỏi hẳn --" Lời này còn chưa nói xong, chợt thấy Tô Yên chậm rãi nâng khuôn mặt nhỏ lên, mặt mày trương dương, giọng điệu rất nhẹ nhàng. Chỉ nghe nàng hỏi: "Hoàng Thượng, thần nữ có chuyện muốn thỉnh giáo ngài." "Ồ? Cứ nói đừng ngại." Vua Nhân Cảnh xua tay, phân phó thái giám đỡ Tô Triệt về chỗ ngồi. Ánh mắt hứng thú dừng trên người của Tô Yên, không thể không nói đại nữ nhi của Tô gia lớn lên quả thật có tư chất để tùy hứng. Tô Yên cong môi, dưới sự cảnh cáo của Từ thị cùng Tô Triệt, hỏi: "Đã là đại hội đấu võ, vậy có phải đại biểu cho việc người có năng lực có thể đi lên, ai thắng thì người đó chính là tướng quân kế tiếp?" Vua Nhân Cảnh sửng sốt: "Đạo lý này không sai." Nhưng ông vẫn không hiểu Tô Yên muốn làm gì. Tô Triệt đã nhận ra trước, ông đè thấp giọng cảnh cáo: "Yên Nhi, không được hồ nháo!"
[Thế giới 3] Chương 169: Hoàng tử phi mạnh nhất Bấm để xem Trong mắt vua Nhân Cảnh xẹt qua một suy nghĩ sâu xa. Đầu Tô Triệt đau muốn nứt ra, ông không nghĩ tới, đến bây giờ Tô Yên vẫn chưa từ bỏ ý định kia. "Tỷ tỷ? Tỷ muốn làm gì?" Tô Gia Hòa ngơ ngác há miệng, vô cùng mờ mịt. Tô Yên cười tủm tỉm, chống cằm nghiêng đầu, nhìn thẳng chăm chú vào vua Nhân Cảnh: "Hoàng Thượng, thần nữ đang chờ câu trả lời của ngài." "Việc này, đương nhiên là người có năng lực thì có thể đi lên, không biết ngươi có cao kiến gì?" Đây là lần đầu tiên vua Nhân Cảnh thấy một nha đầu có tính cách thú vị như vậy, cười cười rất vui vẻ, hỏi lại nàng. Yến Phong Miên vẫn luôn nhìn chăm chú vào nữ tử mà mỗi nụ cười mỗi ánh mắt đều mang theo vẻ xinh đẹp độc đáo kia. Sắc mặt không biểu hiện gì nhưng ngón tay nắm chặt tay vịn đã trở nên trắng bệch. "Hoàng Thượng, thần nữ cũng muốn khiêu chiến một lần!" Tô Yên trở tay, một ngón tay chỉ về phía Liễu Hồng Văn đang ở trên đài tiếp nhận sự kính ngưỡng cùng khen ngợi của mọi người, bổ sung một câu: "So tài với hắn --" Oanh -- Giọng của nàng không mang ý cười, âm sắc trong trẻo ẩn chứa sự kiêu căng. Không nhanh không chậm khiến khuôn mặt Liễu Hồng Văn lập tức trầm xuống, hắn ta nhíu mày, khinh thường nói: "Chỉ ngươi? Một nữ nhân yếu ớt, vẫn nên ở nhà chăm chồng dạy con cho tốt đi! Tô tướng quân, tuy rằng bản lĩnh mang binh đánh giặc của ngài là giỏi nhất, nhưng trên phương diện dạy dỗ nữ nhi, chỉ sợ còn không bằng một tên mãng phu ở nông thôn!" Ngữ khí của hắn ta đầy sự châm chọc, từ nét mặt đến ánh mắt, không hề có chút tôn kính nào đối với Tô Triệt. Tầm mắt mọi người đều dừng trên người Tô gia. Tô Triệt hít sâu một hơi, cười một chút. Khí thế quanh thân vốn ôn hòa khiêm tốn, đột nhiên sắc bén vạn phần. Đó là khí thế chém giết từ trong vô số núi xác biển máu mà ra, không phải loại người chưa từng ra chiến trường như Liễu Hồng Văn có thể so sánh, chỉ bị Tô Triệt nhìn lướt qua nhàn nhạt, hắn ta cảm thấy nét mặt bình tĩnh của bản thân sắp duy trì không nổi nữa, cơ mặt run rẩy không chịu được. Cảm giác lạnh lẽo từ lòng bàn chân mơ hồ dâng lên, gần như muốn đóng băng máu chảy trong người hắn ta. "Khẩu khí Liễu công tử thật lớn, bản tướng quân dạy dỗ nữ nhi thế nào, có liên quan gì tới ngươi? Hoàng Thượng chưa mở miệng trách cứ, nơi này có chỗ cho ngươi nói?" Ông cười lạnh một tiếng, quay đầu ôm quyền hướng về vua Nhân Cảnh. "Hoàng Thượng, Yên Nhi được thần và gia phụ cưng chiều từ nhỏ đến lớn, có chút tính tình đại tiểu thư, bản tính không xấu, từ nhỏ đến lớn cũng không ỷ vào việc được cưng chiều mà giết người phóng hỏa, lời này của Liễu công tử như đang hủy hoại thanh danh nữ nhi của thần! Mong Hoàng Thượng làm chủ!" Dung phi nhéo lòng bàn tay, run rẩy đứng lên: "Hoàng Thượng --" "Im miệng." Vua Nhân Cảnh cũng không thèm nhìn bà ta, tươi cười nghiền ngẫm: "Liễu gia các người, đúng thật bản lĩnh không nhỏ." Ý tứ của ông có điều ám chỉ, lại khiến cho sắc mặt mọi người trong Liễu gia bao gồm cả Liễu Chính đều trắng bệch. Tô Yên vừa lòng cong môi, lặng lẽ chớp mắt vài cái với Yến Phong Miên. "Khụ.." Yến Phong Miên không được tự nhiên dời mắt, trong đầu lại hiện lên nụ cười giảo hoạt giống như hồ ly của tiểu nữ nhân, tươi đẹp mỹ diễm lặp đi lặp lại. Vì thế, hắn lại lặng lẽ nhìn qua. Không ngờ Tô Yên vẫn đang nhìn hắn -- Trong nháy mắt, tâm tư nhỏ không thể che giấu, bên tai hắn nóng lên, môi mỏng mím chặt, màu da tái nhợt vì vậy mà nhiễm thêm màu sắc kiều diễm. "Hoàng Thượng! Thần biết tội!" Liễu Hồng Văn vội vàng cuống quýt quỳ xuống, đáng tiếc vẻ không phục trên mặt gần như muốn tràn ra. Ai cũng có thể nhìn ra, hắn ta không phải thiệt tình hối cải. Tô Yên thích bộ dạng không bị hung hăng đánh, chết cũng không hối cải này. Nàng cong môi đỏ, cười đứng lên: "Hoàng Thượng, từ trước đến nay thần nữ bênh vực người mình, có thể nói thần, nhưng không được nói người nhà của thần! Vẫn thỉnh Hoàng Thượng thứ tội, chuyện này xin cho thần nữ giải quyết!" Dứt lời, nàng đột nhiên ấn nhẹ chân hai lần, cả người bay lên giống như chim yến, nhẹ nhàng dừng trên đài cao.