Huyền Ảo [Dịch] Tam Sinh Tam Thế Bồ Đề Kiếp - Đường Thất Công Tử

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi Mina9xx, 8 Tháng năm 2021.

  1. Mina9xx

    Bài viết:
    83
    [​IMG]

    Chương 10: Tiểu Chúc Long (1)


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hôm nay phụ thân ta rừng đào mười dặm tìm Chiết Nhan, nói hoa mĩ là đến ôn lại chuyện cũ, nhưng sợ là người lại thèm rượu hoa đào rồi. Kể từ khi người nhờ Mặc Uyên mà quen biết Chiết Nhan, người càng thường xuyên đi lừa rượu uống. Chiết Nhan mỗi lần nhìn thấy phụ thân ta đều thấy rất là đau đầu, cảm thấy khả năng phẩm rượu của phụ thân ta không xứng với rượu của hắn.

    Thời gian gần đây Khánh Khương rất bận, phiền phức trong giới ngày càng nhiều, bất kỳ thần ma nào có chút địa vị cũng phải làm ra bộ dáng bận rộn. Khánh Khương đối với những việc như vậy trước nay đều không tranh không giành, càng không cố giành tiếng tăm, nếu không giao việc cho hắn, hắn ngàn vạn lần cũng sẽ không tham gia vào, chỉ là hắn sẽ làm tốt những việc được giao hơn bất kỳ một thành viên ma tộc kỳ cựu nào. Bởi vì hắn có một đôi phụ mẫu rất siêng năng, lại có quan hệ như vậy với Họa Vị, những công văn tục sự ở chỗ hắn luôn luôn xử lý không xong.

    Trước khi ta đi học, ta nằm trên cửa sổ nhìn về phía phòng của Tiểu Chúc Long, quả nhiên nàng ta không có ở đó, nàng ta mấy ngày nay có chút lo lắng, đánh cờ cũng thua ta mấy ván, tối qua nói hôm nay muốn đến nhà bà dì của nàng ta chơi.

    Ta nhớ lại một lượt những người thân của nàng ta, cũng không tài nào nhớ ra nàng ta có bà dì từ lúc nào, hơn nữa hai từ đi chơi do nàng ta nói ra, còn buồn cười hơn cả việc ta nói ta không sợ Ly Lạc. Dù sao bình thường chín con bò cũng không kéo được nàng ta ra khỏi cửa. Vừa nghĩ tới đây, ta liền nhìn thấy Ly Lạc đứng trước mặt ta, lập tức nghẹo đầu vài cái.

    Ta quy củ đứng thẳng người, đối diện với vị thiếu gia phong lưu phóng khoáng trước mặt gật gật đầu, nghĩ mãi không ra từ nào, cuối cùng lắp ba lắp bắp nói một câu mở đầu tệ hại nhất: - - Thật trùng hợp.

    Thực ra không hề trùng hợp, hắn tự nhiên là đặc biệt đi tìm Tiểu Chúc Long.

    Hắn không hề nhìn ta, chỉ nhìn chằm chằm cửa phòng đóng kín của Tiểu Chúc Long:

    - Nàng ấy ở phòng đó hả?

    - Đúng vậy. Ta thì thầm.

    Hắn ta đi lên phía trước mấy bước, sờ sờ mép cửa sổ, tay vân vê bụi dính vào ngón tay, lạnh lùng nói:

    - Người phụ thân ma quân của ngươi để cho nàng ấy ngủ ở chỗ như thế này?

    Nghe thấy những lời này ta có chút không vui: Nếu phủ ma quân cũng được khí khái như cung điện Đại Tử Minh của ngươi, ngươi cũng không cần bước qua cánh cửa dỡ từ phủ Thái Thượng Lão Quân vừa nãy để vào đây. Nếu hắn đã sợ buồn nôn vậy thì ta sẽ cho hắn buồn nôn. Ai mà không biết, hắn luôn giữ bí mật về nguồn gốc xuất thân của mình.

    Hắn quay lưng nhìn ta, nhẹ nhàng nói:

    - Nhắc nhở ngươi một câu, ta muốn bắt được thóp của phụ thân ngươi còn dễ hơn bóp chết một con kiến.

    Ta gật gật đầu:

    - Là rất đơn giàn. Nếu không nhờ sự thực thi pháp luật nhất quán và công bằng của ngươi, cũng không có chuyện Tiểu Chúc Long lập lời thề độc trăm thế luân hồi cũng không muốn có chút liên hệ nào với ngươi.

    Đôi mắt lạnh lùng băng giá của Ly Lạc dường như có âm thanh vỡ vụn, khiến cho ta có cảm giác bản thân mình sắp chết. Thực ra ta chưa từng nói với người khác, Ly Lạc là đóa hoa đào thứ hai của ta, âm kém dương sai thế nào lại kết nhầm quả. Ta không nhắc đến không phải vì ta còn nhớ thương hắn, chỉ là đối với những việc đã sảy ra ta cũng không hiểu rõ lắm.

    Khi ta trưởng thành một cô nương trong sáng xinh đẹp, Khánh Khương đã đính hôn với Họa Vị, phụ thân ta lại rất sợ ta thành gái ế không thể gả ra ngoài được, lúc đó sở thích lớn nhất của người là ngồi xổm bên đường nhìn những chàng trai trẻ đi qua đi lại. Thế cho nên người mới có tiếng xấu là kẻ đoạn tụ lăng nhăng như hiện nay.

    Ngồi ngày ngồi đêm, cuối cùng người mà phụ thân ta nhìn trúng chính là Ly Lạc.

    Ta muốn nói với Ly Lạc, đó có lẽ là cơn ác mộng trong cuộc đời chói lọi của hắn.

    Hắn lúc đó bốn năm vạn tuổi, mái tóc đen búi chặt, cài thêm dạ minh châu, đi đôi ủng tường vân, lần đầu tiên ra khỏi Đại Tử Minh cung, đi nhậm chức Tư Luật. Phụ thân ta mặt dầy đi qua hỏi ngày sinh tháng đẻ của hắn. Hắn bình tĩnh quét nhìn phụ thân ta, rồi hành một cái lễ vô cùng phù hợp, gọi một câu Ma tôn đại nhân. Ly Lạc tuy không thích nhân tình, nhưng có vài việc hắn hiểu rất rõ, cho dù phụ thân ta sống cuộc sống hằng ngày không hề giống một ma tôn, nhưng hắn vừa nhìn đã nhận ra. Đối với việc này phụ thân ta tương đối hưởng thụ.

    Đó là lần đầu tiên phụ thân ta gặp hắn, lúc quay về vẻ mặt rất là đắc ý, gọi ta:

    - Con gái yêu à, phụ thân đã thay con chọn được rể hiền rồi, hắn gọi là Ly Lạc. Bộ dáng chết không còn gì hối tiếc nữa.

    Ta lúc đó không hiểu rể hiển là thế nào, chỉ cảm thấy nếu phụ thân ta nói là đã tìm được vậy thì chắc chắn là đã tìm được. Cho nên mỗi lần bị bắt nạt ta đều nói ta là phu nhân của Ly Lạc. Ta cũng không hề biết chức Tư Luật có phải là chức quan lợi hại hay không, chỉ là lúc đó thấy Dao Quang luôn cầm kẹo hồ lô vẻ mặt tự hào ra oai với chúng ta:

    - Chồng của ta là Khánh Khương.

    Ta cảm thấy Ly Lạc cũng là cái tên có thể khiến cho ta có thể tự hào. Lại qua ba nghìn năm nữa, lúc Ly Lạc một lần nữa quay về thiên đình, hắn đã mang tiếng là phu quân của Thiếu Quán.
     
    oanhpham29, boat123, Phloan13 người khác thích bài này.
  2. Mina9xx

    Bài viết:
    83
  3. Mina9xx

    Bài viết:
    83
    [​IMG]

    Chương 12: Tình cảm


    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng bảy 2021
  4. Mina9xx

    Bài viết:
    83
    [​IMG]

    Chương 13: Tiết Thượng Nguyên


    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng bảy 2021
  5. Mina9xx

    Bài viết:
    83
    [​IMG]

    Chương 14: Thắng (1)

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  6. Mina9xx

    Bài viết:
    83
    [​IMG]

    Chương 14: Thắng (2)


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Có lẽ do tiếng hét của ta có chút lớn, Mi Âm động âm thanh vang vọng một hồi, tất cả những người muốn bỏ đi quay đầu lại nhìn ta.

    Miên Thuật quay người nhìn ta, có chút xuất thần, cười có chút châm chọc nói:

    - Thời gian của ta rất là quý giá, đợi chút nữa sư tử đá không rơi nước mắt, cái mạng nhỏ này của ngươi phải bù vào đấy.

    Ta gật gật đầu nói:

    - Thời gian của ta cũng rất đáng giá, cho nên ta không có thời gian đợi một con sư tử đá rơi lệ, nhưng có thể làm cho người rơi lệ.

    Người hầu bước lên trước một bước nói:

    - To gan!

    Ta hung ác trừng lại, ta trước giờ không thích người khác hét vào mặt mình.

    Người hầu đó không ngờ ta sẽ trả đũa như thế, nhất thời câm nín.

    Trong Mi Âm động một mảnh yên tĩnh, có thể nghe thấy cả tiếng sột soạt của những con nhện đang giăng tơ. Mọi người đều biết tính cách của Miên Thuật vừa khắc nghiệt vừa cổ quái, cho dù Sư tử đá rơi lệ chưa chắc gì người đã rơi lệ. Những người ở dưới đài đại khái đều nín thở, đợi cái mạng nhỏ của ta biến mất ở nơi này, sau đó trở thành tin tức lớn vào ngày mai.

    - Được.

    Miên Thuật cuối cùng nói:

    - Hôm nay không phải ta khóc thì sẽ là ngươi khóc.

    Ta nghe thấy vài người không nhịn được bật cười thành tiếng, chắc là cảm thấy những lời của Miên Thuật quá là buồn cười. Những người hầu lại mang theo hút lo láng nháy mắt với nhau, vẻ mặt trịnh trọng. Bọn họ có lẽ cảm thấy dù sao ta cũng là con gái của ma tôn, vô duyên vô cớ chết tại nơi này chỉ sợ ngày sau khó mà ăn nói. Chỉ là theo tính cách cổ quái của Miên Thuật, cũng sẽ không quan tâm xem cha ta là ai.

    Ta nghiêm túc gật gật đầu, từ trong túi lấy ra một cây đàn tỳ bà bằng xương, gảy lung tung hai lần ta thấy tất cả mọi người bịt tai, trừ Miên Thuật.

    Miên Thuật trừng to đôi mắt nhỏ dài kinh ngạc nhìn ta, trong mắt phiên vân đảo hải, biến hóa nhanh chóng, người định nói gì nhưng cuối cùng lại nói không ra lời, trong mắt hàm lệ, gọi một người hầu đến.

    Người hầu nghiêng người nghe xong gật gật dầu, nói:

    - Mọi người quay về đi thôi, Thiếu Quán cô nương ở lại.

    Có mấy kẻ không có ánh mắt vẫn cố tình không đi, sợ là vô cùng hiếu kỳ với trạng thái kỳ lạ của Miên Thuật.

    Sắc mặt của người hầu đó trở lên rất khó coi, nàng ta lạnh lùng nói:

    - Vừa rồi mọi người cũng nghe thấy cô nương nhà ta nói rồi, hoặc là làm cho sư tử đá rơi lệ hoặc là các người rơi lệ

    Những kẻ đó nghe thấy người hầu nói lời hung ác, mới tiếc nuối bỏ đi.

    - Bây giờ nói đi, cây đàn này ở đâu ra.

    Miên Thuật nghiêng người về phía trước, tuy rằng ngữ khí đã trở lại dáng vẻ không quan tâm thường ngày, nhưng thân thể hơi dựa vào phía trước của người, vẫn là đã để lộ sự háo hức muốn hiểu rõ sự thật.

    Ta cung kính trả lời:

    - Đây là do ta nghe thấy cha ta lúc say rượu nhắc đến chuyện của người và thiếu nữ Lễ Chi của mị tộc xong vô cùng cảm động nên cố ý sai người tìm đến.

    Người hầu đón lấy chiếc đàn từ tay ta dâng lên cho Miên Thuật, Miên Thuật nâng niu nó bằng hai bàn tay, không ngừng run rẩy, nước mắt không ngừng rơi trên cây đàn bằng xương trắng tinh sảo, người ngẩng đầu nhìn ta nói:

    - Ngươi rất giống nàng ấy.

    Theo cha ta nói:

    - Miên Thuật cùng với Lễ Chi của mị tộc từ nhỏ cùng lớn lên, cả hai đều mê mẩn âm luật, một người kéo đàn một người đàn tỳ bà, trong tam giới không ai là đối thủ. Hai người họ từng ngồi đối mặt ba tháng không nói một lời, chỉ dựa vào tiếng đàn thay lời nói. Chỉ là theo sự trưởng thành của hai người, chí hướng của hai người càng ngày càng khác nhau, Miên Thuận hy mọng giữ tiếng đàn cùng với Lễ Chi trôi qua ngày tháng thanh thản, mà Lễ Chi lại yêu thích một người đàn ông.

    Những chuyện sau đó, rất dễ dàng có thể đoán được, hai tỷ muội cuối cùng trở mặt, thề sẽ không bao giờ gặp nhau, thậm chí Lễ Chi chết đi, Miên Thuật cũng không chịu đi gặp mặt lần cuối. Lễ Chi lại nhờ người làm đàn giỏi nhất trên thiên đình dùng xương cốt của mình làm thanh một cây đàn tỳ bà tinh sảo, tặng cho Miên Thuật. Trên thân đàn khác bốn chữ: Phu phục gì cầu? (Câu này đầy đủ là: Hữu thê như thế, phu phục gì cầu tức là có người vợ như vậy, người làm chồng không còn mong điều gì khác nữa – Lời giải thích của người dịch)

    Sau khi Miên Thuật nhìn thấy cây đàn khóc liền ba tháng không dứt, cuối cùng còn chảy ra huyết lệ. Người đặt cây đàn bên cạnh mình, ngày ngày vuốt ve, một bước không dời, lại không ngờ rằng đàn tỳ bà bạch cốt lại bị một người hầu thân cận bên cạnh ăn trộm mất, từ đó mười mấy vạn năm bạt vô âm tín.

    Mà ta có được cây đàn này cũng chỉ là do tình cờ, hôm đó ta và Mặc Uyên đi dạo lung tung trong chợ ở trần gian, Mặc Uyên dừng lại ở một sạp hàng cũ nát, hắn nhặt lên cây đàn tỳ bà bạch cốt này nhìn một lúc nói:

    - Cái này khá là thú vị, tặng cho muội làm kỉ niệm.

    Ta nghi ngờ hỏi:

    - Kỉ niệm gì cơ?

    Mặc Uyên cười cười:

    - Coi như là kỉ niệm hôm nay giờ này chúng ta dạo chơi ở đây được không.

    Sau đó ta phát hiện ra bốn chữ khắc trên thân đàn mới vui vẻ nói với Mặc Uyên, Mặc Uyên lại không chút kinh ngạc, chỉ là nhìn ta hỏi nhẹ:

    - Phu phục gì cầu?

    Ngày thứ hai, việc ta trở thành đồ đệ của Miên Thuật truyền ra khắp tam giới.

    Khánh Khương rất tò mò ta làm sao thu phục được người sư phụ tính cách cổ quái đó, dù sao ba nghìn năm trước, Dao Quang nhờ cha nàng ta chuẩn bị tám mươi mốt vò rượu hoa đào nghìn năm còn mời tám vị thần tiên có tư lịch cao làm thuyết khách cũng không mở được cửa phủ Tư Âm của người.

    Một tay của ta vuốt ve loạn những dây đàn nói:

    - Huynh không nghe thấy tuyên bố chính thức của cha ta sao? Miên Thuật ở cách một trăm mười bước liếc mắt nhìn, đã biết là ta có tài năng thiên bẩm.

    Khánh Khương sờ sờ tóc ta cười nói:

    - Vậy thì cái tài năng này của muội dấu cũng thật kĩ quá.
     
  7. Mina9xx

    Bài viết:
    83
    [​IMG]

    Chương 15: Mặc Uyên, có đáng không?


    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  8. Mina9xx

    Bài viết:
    83
    [​IMG]

    Chương 16: Khánh Khương thành thân

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 31 Tháng tám 2021
  9. Mina9xx

    Bài viết:
    83
    Chương 17: Biển Tử Tinh, lịch kiếp phàm trần

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 31 Tháng tám 2021
  10. Mina9xx

    Bài viết:
    83
    Chương 18: Khánh Khương cũng có bạo lực gia đình

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mặc Uyên tạm thời biến mất, cha ta cảm thấy đó là việc tốt, người không cần phải đề phòng ta và Mặc Uyên gặp mặt nữa. Nhưng mà đối với ta mà nói, đó là sự ngươi độc khó có thể thích nghi trong thời gian dài.

    Sau khi Mặc Uyên đi, phụ thần rất là thương tâm, Thủy Chiếu Trạch không thể hoạt động tiếp nữa, cho nên người cho kết thúc các lớp học. Nhưng mà không ngờ rằng lại cho phân cấp làm năm bảy loại, Đông Hoa, Chiết Nhan, Khánh Khương đều là loại A, ngay cả người vắng mặt như Mặc Uyên cũng được loại A, những học sinh khác thì là loại B, một bộ phận nhỏ là C, chỉ có mình ta là loại D. Đối với kết quả như vậy ta rất là không phục, rất muốn sửa tên trên tờ chứng nhận của Mặc Uyên thành tên của mình, nhưng khi nhìn thấy hai chữ đó thì lại có chút không nỡ. Cuối cùng ta cướp giấy chứng nhận của Chiết Nhan đổi thành tên của mình, Chiết Nhan cảm thấy rất là tủi thân: Sao ngươi không đổi của Khánh Khương ý?

    Cha mẹ của Khánh Khương chắc chắn sẽ dùng giấy vàng cẩn thận bọc lại rồi treo ở đại điện để cho mọi người chiêm ngưỡng, ta nếu thay đổi của hắn đến lúc đó sẽ gặp rất nhiều rắc rối.

    - Thế sao ngươi không dùng của Đông Hoa? Chiết Nhan nói.

    - Cái này à? Ta cười ngượng ngùng:

    - Ta đánh không lại hắn.

    Chiết Nhan nghe xong càng cảm thấy oan uổng.

    Vì hôn lễ của Khánh Khương và Dao Quang không được kết thúc tốt đẹp, bỏ lỡ ngày thành hôn tốt nhất, chỉ có thể đợi hai vạn năm sau, tâm trạng của Dao Quang cũng không tốt, vì vậy hai người chúng ta thường xuyên xảy ra những tranh chấp nhỏ. Bất kể là chịu thiệt thòi hay là giành phần hơn, ta luôn vui vẻ kể lại cho tiểu Chúc Long nghe.

    Tiểu Chúc Long rất là không kiên nhẫn ta vì loại việc đó mà làm phiền nàng ta, thường nhặt một quyển sách đem ta đập ra khỏi cửa.

    Mỗi lần như vậy ta lại cố ý nằm ở bên ngoài cửa sổ nhà nàng ta lớn tiếng nói về chuyện của Ly Lạc, ta nghe thấy Tiểu Chúc Long vốn rất bình tĩnh đem ghế ngồi của bản thân cào tới cót két kêu vang, trong lòng có chút đắc ý, hơn nữa còn lấy chút đắc ý này để làm vơi đi nỗi cô đơn vì sự ra đi của Mặc Uyên.

    Ngày hôm đó phủ ma quân đến một vị khách không mời.

    Là một tiểu cô nương yêu diễm, chỉ đứng đến eo ta, mắt to chiếc mũi thanh tú, cùng với nụ cười tươi trên môi.

    Nàng ta đứng trong viện vẫy tay cười với hai tiểu yêu canh cửa vừa bị bản thân đánh ngã:

    - Ai bảo ngươi không cho ta biết chị ta ở đâu, ha ha, chảy máu rồi chứ gì! Nói xong tiếp tục ha ha cười, vẻ mặt đơn thuần vô hại. Một nhóm vệ binh quỷ tộc đuổi theo sau lưng nàng ta.

    Tiểu Chúc Long và Khánh Khương đang đánh một bàn cờ không còn đường sống, Dao Quang ngồi đằng sau Khánh Khương nhàn nhã cắn hạt dưa, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn ta. Vừa lúc ta cũng đang buồn chán, nhìn thấy đứa trẻ đó ta liền cảm thấy thích thú, ta trên dưới đánh giá tiểu cô nương đó, cảm thấy quen quen, chọc chọc tiểu Chúc Long nói:

    - Hình như ta đã gặp đứa trẻ này ở đâu rồi! Tiểu Chúc Long khẽ nhướng mi, không trả lời, tiếp tục nghiên cứu bàn cờ chết của nàng ta.

    Ánh mắt của Khánh Khương lại đột nhiên thay đổi, lập tức nhàn nhạt hỏi người cầm đầu đám vệ binh:

    - Chỉ là một đứa trẻ nghịch ngợm mà thôi, đưa nó ra ngoài, đừng làm nó bị thương.

    - Ngươi ngươi? Đứa trẻ đó chớp chớp đôi mắt to vô tội chạy đến cầm lấy tay áo của ta.

    Ta có chút xấu hổ, tuy ta lười không giống Diêu Quang hằng ngày trang điểm, nhưng ta vẫn có một trái tim thầm kín yêu thích cái đẹp, ngoài ra, từ khi thích Mặc Uyên, ta cũng cách một tháng đi soi bóng một lần bên bờ hồ, hôm nay bỗng nhiên bị một tiểu cô nương cầm lấy quần áo gọi ngươi ngươi, ta có chút bực mình, dùng sức rút tay áo từ trong tay tiểu cô nương đó ra rồi bước đi.

    Ngày hôm sau nghe nói tiểu cô nương đó bị bắt nhốt vào thủy lao, là mệnh lệnh của Ly Lạc, Khánh Khương cũng không dị nghị gì. Tuy rằng theo như ý của Ly Lạc, trừng phạt như vậy vẫn còn là nhẹ, nhưng đối với việc Khánh Khương đồng ý trừng phạt một tiểu cô nương như thế ta vô cùng khó hiểu.

    Tiểu cô nương đó.. ta tìm gặp Khánh Khương đang cố tình tránh mặt mình để hỏi.

    Khánh Khương không đợi ta nói hết câu đã nhẹ nhàng lắc đầu:

    - Thiếu Quán, hôm nay đừng nhắc đến việc này.

    - Vì sao lại không nhắc? Ngươi thật sự cảm thấy che lại miệng cái thần tiên quỷ quái lớn nhỏ là có thể bảo vệ nó yên ổn sao? Dao Quang nhẹ nhàng đi tới, mặt tươi như hoa.

    - Dao Quang, muội về trước đi, ta có việc cần nói với Thiếu Quán. Trong giọng nói của Khánh Khương mang theo sự bất an.

    Dao Quang nhàn nhạt liếc nhìn Khánh Khương, quay đầu nhìn ta cười, nhưng lại hỏi Khánh Khương:

    - Huynh là đang ra lệnh cho ta sao?

    Khánh Khương lắc lắc đầu:

    - Không, là yêu cầu.

    Vẻ mặt của Dao Quang tối sầm lại, trong lòng ta cũng có chút sửng sốt, Khánh Khương trước giờ nhẹ nhàng ôn nhu vô dục vô cầu, sao lại phải cầu xin con tiện nhân này.

    Dao Quang lại cười ha ha nhìn Khánh Khương nói:

    - Không cần biết là việc gì, chỉ cần huynh muốn làm, ta sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ huynh, nhưng chỉ có việc này, huynh càng cầu xin ta, ta càng.. có ánh sáng kỳ lạ lóe lên trong mắt nàng ta, sau đó lại nói: Ta càng không nghe huynh!

    - Dao Quang! Lời không thích hợp sẽ tổn thương người khác hơn cả đao kiếm, vì ma tộc.. giọng nói của Khánh Khương có chút nghiêm túc.

    - Vì ma tộc? Vì ma tộc ta mới cần nói ra, ngày hôm nay đối với việc này toàn bộ ma tộc có bao người không nghi ngờ? Cũng chỉ có mấy người các ngươi giả bộ hồ đồ, nếu không phải là huynh ngàn cầu vạn cầu không cho Ly Lạc tra rõ, nàng ta có thể bình yên đứng ở đây sao?

    - Nếu ngươi có gì muốn nói thì nhanh nói đi, ta ghét nhất là người khác ở trước mặt ta nói bóng nói gió. Ta nói, trong lòng có chút bồn chồn, nghe ý của Dao Quang, Khánh Khương, tiểu Chúc Long có lẽ đều biết là chuyện gì rồi, còn lấy danh nghĩa bảo vệ ta để làm giao dịch với Ly Lạc, tất cả mọi người chỉ giấu một mình ta mà thôi. Ta tuy không tim không phổi, cũng biết cái gì là chuyện lớn, cái gì là chuyện xấu.

    Trong đôi mắt ngập nước của Dao Quang lập tức bốc lên ánh lửa, nhưng vẫn cố gắng duy trì nụ cười, nàng ta khẽ khàng hé miệng:

    - Thiếu Quán, đừng có nói với ta ngươi không biết tiểu cô nương mị tộc đó nhìn giống..

    Bùm. Ta nghe thấy thanh âm ròn tan lập tức mở to miệng.

    Dao Quang tự nhiên mở to đôi mắt đầy nước, không thể tin tưởng được người đánh mình là Khánh Khương bình thường luôn ôn hòa.
     
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...