Truyện Ngắn Em Tựa Ánh Mặt Trời - Thẫm Hy Ân

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Thẫm Hy Ân, 18 Tháng sáu 2021.

  1. Thẫm Hy Ân

    Bài viết:
    50
    Tiên Nhi, victoriakkJoens HB thích bài này.
    Last edited by a moderator: 1 Tháng một 2023
  2. Đăng ký Binance
  3. Thẫm Hy Ân

    Bài viết:
    50
    "Chương 1"
    Chương1:

    Hôm ấy mưa rất lớn cũng là ngày mà cậu bé Đường Đường chào đời, cậu bé gầy gò làm ông bà cha mẹ thấy thương xót không thôi.

    Kể từ hôm mà cậu bé sinh ra, thì cả nhà họ Dương đã quyết định bồi bổ cho cậu bé Dương Đường Đường thành một cậu bé mủm mỉm đáng yêu.

    Và thời gian cứ thế trôi qua nhanh chóng, cậu bé ngày nào còn ngồi trông nôi Dương Đường Đường năm nay đã lớn rồi.

    Bố mẹ Dương năm nay bị đều đi công tác ở nước ngoài, nên họ đã quyết định đưa Đường Đường về quê để sống cùng tiện thể chăm sóc bà ngoại.

    Dưới quê thật yên bình, bà ngoại lại cực kì yêu thương cậu bé nên Đường Đường cảm thấy thật là hạnh phúc.

    Hôm nay bà ngoại dắt tay Đường Đường đi nhập học.

    Được học ở trường mới khiến cậu vô cùng hưng phấn vừa đi vừa tung tăng hát ca.

    Bước đến cổng trường trung học cơ sở Thạnh Phú A, chân Đường Đường sựng lại có chút không muốn bước vào.

    - Bà ơi hay là mình về đi bà?

    Bà ngoại nghĩ chắc chổ mới nên cậu bé sợ, chỉ nhẹ nhàng an ủi đôi ba câu rồi dắt Đường Đường vào lớp 7g rồi ra ngoài đợi.

    Cô giáo hiền từ hỏi:

    - Chào con, con hãy giới thiệu với các bạn con tên gì đi nào?

    Đường Đường dơ đôi tay béo núc ních của mình lên vẫy vẫy.

    - Chào mọi người, mình.. mình tên Đường Đường.

    Dứt lời phía dưới lớp ồn ào một trận.

    - Bảo sao lại béo thế, haha chắc là Đường trong đường ruột lợn.

    Ai đó lớn tiếng nói, tiếp sau đó là một tràng cười lớn.

    Cô giáo quát bảo cả lớp yên lặng rồi xếp chổ cho cậu ngồi, vì Dương Đường Đường khá to lớn nên cô giáo chỉ có thể xếp cậu ngồi một góc của tổ bốn, ngồi một mình.

    Ngày đầu tiên đi học có vẻ không thuận lợi, thế là cả ngày hôm đó cậu ủ rũ không thôi.

    Ngày thứ hai đi học, trong bàn học của cậu có một con gián chết. Đường Đường không nghĩ nhiều liền đem con gián bỏ vào sọt rác.

    Ngày thứ ba khai giảng rồi vào lớp học, mọi chuyện trải qua rất bình thường nhưng cậu bé Dương Đường Đường cảm thấy có chút cô đơn.

    Lạ nhỉ sao không ai thèm nói chuyện với cậu bé hết.

    Ngày thứ tư đi học, trong bàn học của cậu có một con chuột chết đang phân hủy, bên cạnh có mấy con dòi trắng bò ngúc ngoắc.

    Dương Đường Đường sợ tái mặt, bị dọa cho ngất xỉu.

    Sốt cao hai ba ngày liên tiếp, lúc Đường Đường tĩnh lại đã là thứ sáu của tuần tiếp theo.

    Bà ngoại lo lắng không thôi, Đường Đường ngoan ngoãn an ủi bà ngoại.

    Trong đầu cậu bé dường như bắt đầu bài xích chuyện đi học.

    Đường Đường sợ đi học, chuyện hôm đó cứ ám ảnh trong đầu cậu.

    Bước vào lớp nhiều ánh mắt tỏ ra thương hại cậu bé, Đường Đường cụp mắt bước về phía bàn học.

    Thật mai mắn hôm nay bàn học trống, thở phào nhẹ nhõm cậu ngồi xuống.

    Chăm chỉ nghe cô giáo giảng bài, bước vào tiết hai cậu cảm giác có gì đó không đúng lắm, sao mông lại ngứa thế này.

    Đùi cũng bắt đầu ngứa, cậu gãi đến phát khóc.

    Từ từ một người rồi hai người quay xuống nhìn cậu, cô giáo nghe thấy tiếng thút thít liền bước xuống bàn cậu xem xét.

    Dạy mấy chục năm qua làm sao không biết chút trêu trò này, cô gọi xin lỗi và bảo bà ngoại đến đón Đường Đường về nhà.

    Đường Đường ngâm mình trong nước lạnh đến mức môi tái mét một lúc cũng hết ngứa, chắc là thuốc của bà ngoại mua có tác dụng rồi.

    Lúc trở lại lớp Đường Đường đã là một tuần sau đó nữa, thật ra cậu chẳng muốn đến lớp đâu nhưng bà ngoại cứ năn nỉ mãi thôi.

    Vì thương bà ngoại, vì mấy cây kem mà ngoại hứa mua cho cậu nên Đường Đường cắn răng đến lớp.

    Cậu nghe bạn học xung quanh nói người hại cậu lần trước là Tuấn An, nó bị mẹ đánh sưng mông nên hôm nay không đi học được, nhưng cậu không hiêủ vì sao nó ghét cậu.

    Đường Đường thấy nó bị mẹ đánh thật đáng đời.

    Hôm nay cậu học thật vui vẻ, nhưng giờ ra chơi nhìn mọi người xung quanh dắt tay nhau đi mua đồ ăn.

    Ngoài sân mấy bạn, mấy anh chị đang chơi đá cầu nhảy dây, rượt đuổi Dương Đường Đường thấy có chút ngưỡng mộ.

    Dường như cậu bị cô lập, Đường Đường bổng có suy nghĩ ghét cuộc đời này.

    Vì trường gần nhà nên chỉ cần lội bộ một chút là tới, Đường Đường thông thả về nhà.

    Bụp

    Đầu cậu cảm thấy đau nhói, đang xoa xoa đầu ngược mắt lên lại thấy một đám tầm 4-5 người đứng chặn đường cậu.

    - Tránh ra.

    Cậu nhút nhát quát lên.

    - Con chó này, còn sủa? Mày có biết là tại mày mà mẹ tao đánh tao bao nhiêu roi không hả?

    Một cậu nhóc cao tầm m6 đứng ra trước, da khá đen mặt nhìn cậu trông thật dữ tợn.

    - Mày là ai tao không biết.

    Đường Đường thật sợ hãi.

    - Mày vào lớp 7g học mà đéo biết Tuấn An là ai à thằng óc chó này.

    Cuối cùng cậu cũng biết đối phương là ai.

    Tuấn An ở lại lớp 2 năm, tính cách ngang ngược nhưng lại điển trai cậu hay nghe mấy cô bạn trong lớp nhắc đến, nó lớn hơn cậu hai tuổi thảo nào lại to cao đến thế.
     
    Tiên Nhi thích bài này.
  4. Thẫm Hy Ân

    Bài viết:
    50
    "Chương 2: Thay đổi"
    Chương 2:

    - Tao có làm gì mày đâu, sao mày hại tao.

    Mặc dù sợ lắm nhưng Đường Đường vẫn muốn hỏi.

    - Sao mày ngu thế? Ghét một người cần lí do hả?

    Nói rồi Tuấn An đạp mạnh vào bụng cậu, Đường Đường ngã lăn ra đất.

    - Học sinh trường này hầu hết là từ trường cấp 1 A chuyển lên, nghe dân thành phố chuyển về đây tưởng hay ho lắm hóa ra một thằng béo ục ịch.

    Tuấn An phun một ngụm nước bọt rồi tiếp tục xỉ nhục cậu tiếp.

    - Đường Đường nghe tên của mày là tao đã thấy buồn nôn, mày béo thế không bằng chết đi sống làm con mẹ gì chật đất Cà Mau này quá. Nhìn con c*c gì nữa, đấm nó cho tao.

    Vừa chửi cậu Tuấn An ra lệnh cho đám đàn em đằng sau.

    Dương Đường Đường bị đánh đến mức không còn thấy đau là gì nữa, cậu không còn sức la hét nữa mà ngất đi.

    - Đ* mẹ, dừng tay. Tao chưa muốn đi tù đâu, chạy lẹ.

    Thấy cậu ngất xỉu, Tuấn An kéo cả đám đàn em chạy đi.

    Đường Đường tĩnh dậy thì thấy trước mắt toàn màu trắng.

    Tiếng khóc mẹ ầm ĩ cả lên, bố và ngoại đứng cạnh bên khuyên nhủ.

    - Đường Đường của mẹ tĩnh rồi hả con, ai làm con ra nông nổi này nói với mẹ, chiến này mẹ cho nó không sống nổi luôn, huhu con trai tôi.

    - Bà cứ từ từ, con trai mình đang truyền dịch mà.

    Mẹ Dương khóc nức nở định nhào lại ôm con trai, nhưng bố Dương cản lại.

    - Con không sao đâu bố mẹ đừng lo.

    Sống lại sau cái chết Đường Đường dường như thay đổi thành một con người mới.

    Không còn đôi mắt trong veo lém lỉnh ngày nào xin họ mua kem cho cậu nữa, đôi mắt đục ngầu tĩnh lặng.

    - Con nói cho mẹ biết là ai đã hại con đi, bố mẹ xin lỗi vì mãi mê theo đuổi công việc mà để con bị bạn bè ngược đãi, gia đình mình về thành phố đi con.

    Bà Dương xoa xoa đầu con trai, dịu dàng nói.

    - Không sao ạ, chuyện này con tự giải quyết được, con cũng sẽ không về thành phố. Mong mẹ tôn trọng quyết định của con.

    Bà Dương tiếp tục khuyên nhủ nhưng cũng không lay chuyển được quyết định của cậu.

    Bởi vì gần kì thi học kì một, nên cô giáo đến khuyên nhủ bà cho cậu nhập học sớm một chút, sợ cậu chậm kiến thức sẽ thua thiệt bạn bè.

    Thế là hôm đó cô giáo chủ nhiệm bị mẹ Dương trách cả buổi, đến giờ cơm chiều cô giáo lấy lí do rồi nhanh chóng chạy ra cửa.

    - -

    Khi cậu bước vào lớp Tuấn An nhìn cậu cười khẩy trêu đùa, Đường Đường mặt lạnh nhìn con nhền nhện chết dưới ghế.

    Đặt quyển sách đè lên xác nhện, rồi ngồi xuống chậm rãi viết bài cô vừa mới ghi trên bảng đen.

    Bên tai vù một cái, theo phản ứng Đường Đường khom đầu xuống, viên phấn vọt qua đầu cậu bay trúng vào đầu bạn nữ bàn trên, chắc lo lực mạnh nên phát ra tiếng rất lớn.

    Bụp

    Bạn nữ la toáng lên, nước mắt giàn giụa.

    Cô giáo chủ nhiệm bắt Tuấn An đứng lên xin lỗi bạn nữ rồi bảo cậu xuống văn phòng chờ cô giáo.

    Tuấn An liên tục xin cô giáo tha thứ, vì nó biết nếu lần này bị phạt nữa bản thân có khả năng bị đình chỉ.

    Cô giáo quát lớn bảo nó xuống văn phòng, có lẽ lần này cô đã quạo thật rồi.

    Tuấn An liếc về phía Đường Đường, nhưng từ đầu đến cuối cậu vẫn không cho nó một ánh mắt, như không quan tâm đến mọi việc xung quanh, cậu vẫn chăm chú viết bài.

    Ra chơi vào mọi người bàn tán rất sôi nổi, vì gần thi nên Tuấn An chỉ bị đình chỉ học một tuần.

    Chuyện lần Đường Đường nghỉ học vì bị đánh mọi người có nghe, tuy không nói ai nhưng cả lớp dường như ai cũng biết.

    Có vài người tốt bụng lại khuyên cậu gọi gia đình đến đón về đi, nhưng thấy Đường Đường không trả lời nên họ cũng lắc đầu về chổ.

    Ai cũng nghĩ trong đầu' ngu thì chết, đừng trách họ không nhắc sớm'.

    Dương Đường Đường về đến nhà trong yên bình, bà nội thì lo không thôi.

    Dạo này Đường Đường lạ lắm rất ít nói, bà hỏi thì vẫn lễ phép trả lời, còn bà không hỏi thì thôi luôn.

    Ôi cháu bà có tội gì.

    Một tuần này trôi qua khá bình yên, ôn tập rồi làm bài tập, cô giáo chủ nhiệm phát hiện ra tài năng thiên phú của cậu, nên bắt Đường Đường sửa nhiều bài tập không thôi.

    Đường Đường cũng không nói gì, yên lặng cầm sấp tài liệu cô giao lên bảng giải.

    Bọn bạn dưới lớp thì chép lẹ tay, sợ cậu sửa xong cô lại bắt xóa để sửa bài mới.

    Bởi vì cậu học giỏi, nên trong lớp bắt đầu có vài người nịnh bợ cậu, bạn bè trong lớp bắt đầu hòa đồng với cậu hơn, nhưng Đường Đường vẫn không thay đổi sắc mặt.

    Tuy thế họ mượn sách bài tập cậu vẫn đưa, nên dần dần ai cũng quen với bộ mặt lạnh của cậu.

    Dạo gần đây Tuấn An im hơi quá, nên ai cũng nghĩ chuyện đình chỉ lần trước làm nó sợ rồi.

    Đến hôm thi toàn là giám thị khối trên làm cho cả lớp có phần hơi run, mọi hôm ồn ào nay im bật tiếng con muỗi bay ngang còn nghe rõ.

    Trống vừa đánh giám thị hô bắt đầu làm, tiếp theo tiếng ma sát của giấy và bút.
     
    Tiên Nhi thích bài này.
  5. Thẫm Hy Ân

    Bài viết:
    50
    "Chương 3: Yêu em từ cái nhìn đầu tiên?"
    Chương 3:

    - Dương Đường Đường lên đây ngồi.

    Nhìn mấy cô cậu học sinh như con ông đớp mồi vậy, nhìn bài mà say mê thế kia. Cô giám thị lắc đầu, cô dễ với học sinh từ hồi mới vào nghề đến giờ nên cũng không muốn đánh dấu bài ai.

    Đường Đường cầm bài thi lên ngước nhìn những đôi mắt thất vọng kia, cậu bước thẳng ngồi vào bàn giáo viên làm tiếp tục.

    Toán không khó, những thứ này cậu đã học xong hồi hè năm ngoái.

    Làm tầm năm phút, Đường Đường nộp bài đi ra khỏi lớp trước ánh mắt ngạc nhiên của các bạn.

    Căn tin cũng không ít người như cậu nghĩ, mua một lon coca lướt qua đám người trước đó.

    7c

    Hóa ra là lớp chọn, lúc mới chuyển về đáng ra cậu sẽ được xếp vào lớp chọn vì thành tích học tập nằm trong top 10 ở trường quốc tế, nhưng vì cậu muốn được chơi nên xin bố mẹ cho học lớp thường. Và bố mẹ chưa bao giờ từ chối yêu cầu gì của cậu.

    - Ê Thư đề 1 toán ấy, câu 12 A hay C mày nhỉ?

    - C đấy, mày áp dụng định lý là ra thôi.

    Một câu trò chuyện ngắn thôi mà làm cậu chú ý, giọng nói bạn nữ kia thật ngọt.

    Kiểu như đường ấy, nghe một lần làm sao xuyến lòng cậu mất thôi.

    Không hiểu sao lại quay sang nhìn, cô cũng đang vô tình ngước mắt lên, thấy có người nhìn mình.

    Trần Anh Thư lễ phép cười một cái.

    Dương Đường Đường quay phắt lại, không hiểu sao lúc đó lại cầm lon nước chạy mất.

    Anh Thư không hiểu chuyện gì xảy ra, quay đầu nhìn ra sau.

    "Cũng không có khủng bố mà nhỉ?"

    - Mày sao đấy?

    Tiểu Minh khó hiểu.

    - Không có, mày hỏi tới đâu rồi.

    Tiếng giải thích từ từ bắt đầu, không lớn không nhỏ vang lên.

    Thật là tim đập đến hỏng rồi, đây gọi là yêu em từ cái nhìn đầu tiên sao?

    "Thư 7c"

    Dương Đường Đường thầm nhẩm như muốn học thuộc lòng vậy.

    - Bạn Dương Đường Đường lên phòng giám thị gấp, Bạn Dương Đường Đường lên phòng giám thì gấp.

    Loa phát thanh của trường cứ lập đi lập lại, Đường Đường hít một hơi bước nhanh đến phòng giám thị.

    Cô chủ nhiệm ngồi một bên sắc mặt khó coi, Tuấn An đứng bên mặt vẻ mặt như xem trò vui nhìn cậu.

    - Tuấn An tìm được trong bàn em tấm giấy này, em thật làm tôi thất vọng!

    Cô chủ nhiệm đưa một tờ giấy bị nhào nát lên bàn, vừa quát vừa nhìn cậu bằng ánh mắt đầy thất vọng.

    Dương Đường Đường không nói gì, cũng làm như không thấy ánh mắt khiêu khích của Tuấn An, cậu bước từ từ lên đến bàn cầm tờ giấy lên.

    - Phương trình câu 1 này sai rồi cô, không có nghiệm, hai bài toán ở đây sai rồi đáp án bên cạnh không liên quan chút nào, chữ xấu quá, em chép tài liệu cũng không có ngu như vậy.

    Dừng một chút cậu nói tiếp.

    - Cái này là đứa nào viết rác, viết ngu, căn bản không phải là tài liệu gì.

    - Mẹ mày, mày nói gì!

    Tuấn An bên cạnh tự dưng nổi nóng, giơ tay lên muốn đấm cậu.

    Cô giáo dường như hiểu cái gì đó, cô bảo cậu ra ngoài đi, Tuấn An ở lại.

    Đường Đường không nói gì, bước ra ngoài còn lịch sự đóng cửa lại.

    - -

    Kết quả học tập gần có mọi người bắt đầu than ngắn thở dài không thôi.

    - Năm nay chắc tao ăn cây thay cho ăn tết nữa rồi, mày không biết đâu vì thành tích kém năm rồi mẹ tao còn chẳng thèm mua cho tao cái áo mới, cuối cùng được nội tao mua cho.

    Sao đó là tiếng cười phá lên, người kể chuyện này người kể chuyện kia, sôi nổi không thôi đến khi cô vào bọn họ còn không biết nữa, cả lớp vội đứng lên chào.

    Cô giáo ra hiệu cho lớp nói chuyện nhỏ lại vì cô đang chấm thi, cả lớp gật gù sao đó tụ năm tụ bốn xì xào.

    Đường Đường nhìn ra cửa sổ, vô tình ngước mắt nhìn thấy cô.

    Cô gái 7c hôm trước, thì ra 7c nằm trên lầu.

    Trước kia cậu không có thói quen để ý mọi thứ lắm, từ lúc bị ăn hiếp lại càng không lúc nào cũng sợ sệt, nhàm chán.

    Đường Đường chống tai nhìn lên đó, 7c hình như đang trống tiếc nên kéo nhau ra ban công chơi.

    Nụ cười ấy thật tươi tắn, tựa như thứ gì nhỉ? À tựa như nắng mặt trời.

    Một cô gái xinh đẹp, học giỏi lại còn tỏa nắng, chắc được nhiều người để ý lắm nhỉ?

    Cô ấy sẽ thích người như thế nào nhỉ?

    Đẹp trai, học giỏi hay nhà có điều kiện?

    "Nhìn em sáng rực như đóa hoa mặt trời và tôi chỉ muốn hái chúng nhét vào lòng kín".

    Thấy suy nghĩ của mình điên rồ quá, cậu vội vàng lắc lắc đầu.

    Tiết cuối cùng của tuần cũng kết thúc, mọi người đang hào hứng thì cô chủ nhiệm thông báo ngày giờ họp phụ huynh.

    Những tiếng hô hào thay thế bằng những tiếng rên rỉ than ngắn thở dài.

    Cô chủ nhiệm chỉ biết lắc đầu cười không thôi, cô cho mọi người về hết bảo cậu ở lại.

    Dương Đường Đường cũng hơi bất ngờ, không biết chuyện gì lại chuẩn bị xảy ra với cậu nữa đây.

    Nhún vai, cậu cầm cập bước về phía bục giảng.

    Cô giáo ra hiệu cho cậu ngồi xuống bàn gần nhất, đợi mọi người ra ngoài hết cô nhìn cậu rồi mới bắt đầu nói.
     
    Tiên Nhi thích bài này.
  6. Thẫm Hy Ân

    Bài viết:
    50
    "Chương 4:"
    - Cô xin lỗi vì chuyện hiểu lầm lần trước, Tuấn An đã chịu hình phạt thích đáng.

    Cô giáo cho mọi người ra về hết vì chuyện hiểu lầm học trò này, cô cảm thấy có chút mất mặt.

    - Em tin cô.

    Đường Đường nhìn cô chầm chậm trả lời.

    - Thật ra lúc xem lại thành tích cấp 1 và lớp 6 của em cô có chúc bất ngờ, đáng lẽ ngay từ đầu em nên học lớp chọn.

    Cô chủ nhiệm có phần khó hiểu.

    - Vậy bây giờ cô chuyển em sang lớp chọn đi.

    Cậu vẫn không nhanh không chậm đáp.

    Cô chủ nhiệm lần đầu tiên gặp một học trò như vậy, không biết nên làm thế nào.

    - Bây giờ thì không được, chuyển giữa kì thì điểm số mọi thứ rất lu bu, nếu em muốn hết năm nay cô sẽ đề cập lên với ban giám hiệu.

    - Vậy thì nhờ cô, em về đây bà em đợi em về ăn cơm.

    Cô chủ nhiệm còn chưa kịp trả lời thì bóng dáng cậu đã khuất sau cửa.

    Cô giáo chỉ biết lắc đầu vì độ lì đòn của cậu học sinh này thôi.

    Ăn cơm xong, rửa sạch bát đĩa, cậu báo cáo cho bà giờ họp phụ huynh ngày mai rồi vội vàng chạy lên phòng.

    Bao thằng bàn trên ăn một bữa cơm, thế mà nó mò đi xin được acc Facebook của cô ấy rồi.

    Cậu mở tờ giấy gọn gàng ra, trên đó ghi dòng chữ màu mực xanh.

    Thư Sociu

    Ngay cả tên Facebook cũng dễ thương như thế này, trạng thái độc thân.

    Thích màu hồng, yêu mèo con.

    Đọc dòng trạng thái làm cậu cứ cười không thôi, đáng yêu quá.

    Vào ảnh cô xem, cậu thích nhất là tấm cô đứng trong vườn hoa hướng dương.

    "Em và mặt trời đều tỏa nắng như nhau".

    Tự dưng cậu nghĩ đến câu này.

    Sau khi suy nghĩ đắng đo cuối cùng cậu cũng quả quyết.

    "Mình là con trai mà, ngại ngùng cái khỉ gì chứ".

    /Chào bạn/

    Sau khi bấm vào inbox trời ơi, cậu ngại ngùng vãi ra luôn ấy chứ.

    Có vẻ cô rất bận ib với nhiều người nên không trả lời.

    Cậu quăng điện thoại xuống dưới giường ngoan ngoãn nghe lời bà ngoại dắt chó đi dạo.

    Con chó béo núc ních này tên là Lu Lu, hình như nó còn lười hơn cậu.

    "Mày không muốn đi cũng phải đi"

    Thế là cậu lôi nó đi, đến một đoạn nó không thèm đi thì Đường Đường kéo hai chi trước của nó lôi nhè nhẹ đi.

    - Chị ơi, anh kia đang ngược đãi chó hả chị, tội nghiệp bé chó quá đi anh kia thật độc ác.

    - Suỵt em đừng nói bậy.

    Giọng nói này làm cậu dừng hẳn hành động của mình lại, thật sự lúc này cậu đơ luôn rồi, không cần quay lưng lại nhìn mặt thì cậu cũng biết ai rồi.

    - Không ngờ cô ấy cũng ở gần xóm của ngoại, con chó này mày làm tao mất mặt quá đi, chiều tao cho mày nhịn đói luôn.

    Cậu thì thầm thì thầm vào tai con Lu Lu.

    Dường như hiểu tiếng người Lu Lu sủa mấy tiếng liền như muốn phản bác lại.

    Đường Đường cảm thấy thật mất mặt quá nên vội vàng kéo Lu Lu về hướng tiệm tạp hóa.

    Tất nhiên là người ta không cho đem chó vào trong rồi, nên cậu đành phải nhờ chú bảo vệ trông hộ, chú bảo vệ có vẻ thích chó lắm nên miệng cứ cười cười không thôi.

    Đường Đường vào mua thịt bò đông lạnh, thêm tí rao củ quả và đồ ăn vặt nữa.

    Béo thì tự ti thật, nhưng con người mà còn sống là còn ăn thôi.

    Lúc ra ngoài cậu không thấy Lu Lu đâu cả hỏi chú bảo vệ thì chú cứ ấp úng rồi chỉ hướng bên trái.

    Đường Đường lạnh mặt tay cầm túi đồ chạy nhanh về hướng đó, ông ngoại mất sớm chú út thì đi xuất khẩu lao động năm sau mới mãn năm năm, mới về được.

    Lu Lu đã là bạn của bà năm sáu năm nay rồi, mất nó chắc bà buồn lắm.

    Chạy một lúc chợt Đường Đường dừng lại, núp bóng sau góc cây.

    Lu Lu đang nằm trong vòng tay của cô gái mà cậu đang để ý.

    Cô vuốt ve đầu nó, mặt Lu Lu tỏ vẻ thỏa mãn.

    Bên cạnh chắc là em gái cô, hai người nói cái gì đó rồi cười lên, như đóa hoa mai nở rộ khi xuân về.

    "Lu Lu hôm nay mày nhịn cơm là chắc rồi".

    Cậu đang phân vân có nên bước đến không, thì cô thả Lu Lu xuống vuốt vuốt lông nó rồi nói dí Lu Lu cái gì đó, sau đó nắm tay em gái quay người bỏ đi.

    Lu Lu đang mê man thì cảm nhận có nguy hiểm nhìn thấy Đường Đường, Lu Lu chưa kịp cong đuôi bỏ chạy thì đã bị cậu tóm được.

    Trên đường về Đường Đường nhìn Lu Lu nghiến răng không thôi, nhìn đôi mắt long lanh tội nghiệp đó cậu cuối cùng cũng thôi.

    Lúc chiều ăn cơm xong ngoại hỏi cậu đã cho Lu Lu ăn chưa, Đường Đường rất thành thật đáp.

    - Rồi bà ạ.

    Tối khuya cậu ra ăn mì, nghĩ đi nghĩ lại thấy bản thân chưa làm một người chủ tốt nên Đường Đường quyết định chia sẻ cho Lu Lu hết số nước mì còn lại.

    Vừa ăn xúc xích vừa ngắm sao ngoài ban công, chợt Dương Đường Đường nắm mắt lại.

    "Ước sang năm con có được Thư".

    Vừa cầu nguyện xong, một tia sao băng bay ngang.

    Ngồi một lúc, đến khi gió ngừng thổi một lúc cậu mới bước vào trong phòng.
     
    Tiên Nhi thích bài này.
  7. Thẫm Hy Ân

    Bài viết:
    50
    "Chương 5"
    Chương 5:

    Dương Đường Đường còn ngồi đây hoài tưởng về tết năm ngoái, thế mà còn vài tiếng nữa liền đến giao thừa năm nay rồi.

    Anh Thư được mẹ giao nhiệm vụ là đi cho hoa quả từng nhà, cô rất vâng lời mà tay xách nhiều giỏ.

    Trần Anh Thư năm nay lớp 7 thôi nhưng suy nghĩ đã rất chín chắn.

    Cô phụ mẹ mọi lúc rảnh rỗi, nhà cô mở một sạp bán trái cây nhỏ bán cũng ổn định. Mỗi ngày cô đều chăm học đạt kết quả tốt nhất để cha mẹ vui lòng.

    Còn một giỏ trên tay cô theo trí nhớ mà đến ngôi nhà nhỏ cuối thôn, bà cụ trong nhà này rất hiền, thỉnh thoảng đi ngang còn cho em trai cô kẹo.

    Cốc cốc

    Cốc

    - Ai đấy.

    Cô khá bất ngờ vì người ra mở cửa không phải bà cụ, mà là một bạn khá to con.

    - Chào anh, em là nhà đầu ngỏ. Mẹ em biếu trái cây cho bà ạ.

    Anh Thư lễ phép đáp, tay nâng cao giỏ trái cây về hướng anh trai đối diện.

    Anh trai đó không trả lời, chỉ đứng nhìn chầm chầm cô, Trần Anh Thư có chút mỏi.

    - Cái Thư đó hả, quà cáp làm gì vào trong nhà chơi cho nó ấm.

    Tiếng bà vọng ra từ sau bếp.

    - Dạ thôi ạ, bố mẹ đang đợi con ở nhà.

    Cô lại nâng tay lên, anh trai có vẻ không vui giật lấy giỏ trái cây rồi vội vàng đóng cửa.

    Anh trai đó có vẻ không thích cô cho lắm nhỉ? Anh Thư cũng không nghĩ nhiều, cô vội bước về nhà.

    Thật sự thì Đường Đường có chút cáu, cô dường như không nhớ cậu hôm ở căn tin rồi.

    Bà ngoại ra ngoài nhìn thấy cháu trai của mình rầu rĩ hỏi thăm vài câu, thấy Đường Đường cứ dạ vâng bà lắc đầu cầm trái cây vào trong bếp.

    Khi vào học các bạn nữ thì khoe váy áo mới, đám học sinh nam thì nói đến chuyện lì xì ít hay nhiều.

    Đường Đường lại tiếp lục nhìn lên phòng 7c.

    Tiền bố mẹ gửi vào thẻ cho cậu để mua quần áo tết và cả tiền mừng tuổi cũng tầm 15 triệu, cậu chả đụng tới.

    Bởi vì tiền học các thứ bố mẹ đã gửi bà, mỗi ngày đi học bà điều cho.

    Có thể nói từ bé đến giờ về tiền bạc Đường Đường luôn vô tư.

    Đang miên man suy nghĩ thầy toán bảo cậu lên sửa các đề thi học kì I, để bắt đầu khởi động học kì II.

    Đường Đường không nói gì bóng lưng thẳng tắp giải từng bài.

    Hôm nay các bạn rũ cậu ra chơi đá cầu cùng, Đường Đường lắc đầu.

    Cậu không thích tiếp xúc với nhiều người, hay nói đúng hơn cậu lười vận động lắm.

    Dương Đường Đường bước xuống

    Căn tin định tìm gì đó ăn, vì giờ ra chơi nên xếp hàng mua đồ ăn có chút chen lấn, người đằng sau không có í tứ cứ đẩy lên, đẩy xuống rồi chen hàng.

    Cậu không chú ý nên đã giẫm vào giày của ai đó thế là cả hai đều ngã ra đất.

    Sau khi đám đông tản ra gần hết, Anh Thư phát hiện mình ngã trên người anh trai nhà hàng xóm bản thân có chút lúng túng, mặt đỏ cả lên vội vàng đứng dậy.

    - Em xin lỗi, anh có sao không? Để em đỡ anh đứng dậy.

    Nói rồi cô ngại ngùng đưa tay ra định kéo tay cậu đứng dậy.

    Đường Đường không nói một lời, đẩy tay cô ra bước thẳng về lớp.

    Anh Thư không hiểu, có phải anh trai hàng xóm rất ghét cô không? Tại sao lại lạnh lùng như thế, thật sự muốn khóc mà.

    Đường Đường bên này cảm thấy mặt mình sắp hỏng rồi, Thư ngã lên người cậu còn đưa tay kéo cậu nữa chứ, thật là ngượng chết đi được.

    Bởi vì lúc ra giờ giải lao chưa ăn được gì, nên ra về cậu tranh thủ mua sữa và bim bim bỏ vào balo.

    - Anh trai hàng xóm, anh ghét em lắm hả?

    Vừa ăn vừa đi thì Đường Đường nghe tiếng gọi cậu quay đầu lại nhìn thì đơ ra.

    Trần Anh Thư đang chạy thật nhanh đến gần cậu, sau đó đứng trước mặt cậu ngây thơ hỏi, mi mắt còn ướt sũng.

    - Không.. không có, làm gì có chứ.

    Sau một lúc nói chuyện thì hóa ra những lần cậu ngại ngùng tránh né cô ấy lại tưởng nhầm là ghét bỏ.

    Con nít mà, cả hai nói chuyện một chút liền cảm thấy hợp tính.

    Đường Đường liền chia hết bánh cho cô.

    Ở trước mặt bạn cùng lớp thì cậu chẳng thèm nói chuyện, đứng trước cô bé thì vẫn ít nói nhưng có vẻ đã mở lòng với cô hơn.

    - Đừng gọi tôi bằng anh, tôi học 7g.

    - Ah, em học 7c nè nhưng mặc kệ ai bảo anh to hơn em, anh ngày nào cũng phải chia đồ ăn cho em nhé.

    Thư được bao bọc trong tình yêu thương của bố mẹ nên cô bé vô lo vô nghĩ lắm.

    Đường Đường không trả lời, yên lặng đi song song với Anh Thư.

    Thế là từ đó hai người hẹn nhau ra về về cùng, đi học học cùng, có đồ ăn ngon liền chia cho người còn lại ăn cùng.

    Đôi lúc Anh Thư còn đến nhà Đường Đường làm bài tập cùng, có khi còn kéo cậu đến nhà mình ăn cơm.

    Bố Mẹ Trần mỉm cười nhìn tụi nhỏ thì nhớ lại cái thời không mặc gì tắm mưa, ngây thơ hồn nhiên hết sức.

    Dần dần rồi quen, Anh Thư bất giờ nhất khi thấy thành tích của Đường Đường đứng đầu khối 7.
     
    Tiên Nhi thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 20 Tháng sáu 2021
  8. Thẫm Hy Ân

    Bài viết:
    50
    "Chương 6: Giận dỗi"
    Thoáng cái mà cả hai đều đã lên lớp 9, Dương Đường Đường và Trần Anh Thư đều nằm trong top học sinh giỏi của khối, cả hai hẹn cùng nhau phấn đấu.

    Tuổi 14 -15 là độ tuổi trưởng thành, mọi người đều phát triển thấy rõ, Anh Thư trông xinh xắn hơn hẳn, mắt to môi mọng làm xao xuyến lòng ai đó không thôi.

    Đường Đường đã giảm cân nặng đi không ít, nhưng vẫn không được gọi là gầy. Khiến cậu không hài lòng lắm.

    Nhất là thấy Tường Quân lớp phó thể dục với dáng người cao gầy khoẻ khoắn cười cười nói nói cùng cô.

    Cậu trầm ngâm không ít thầm quyết tâm bắt đầu giảm cân.

    Trần Anh Thư cũng lo lắng, gần đây Đường Đường thật lạ cậu chẳng thèm đi ăn cùng cô.

    Nhiều lần cô muốn hỏi thẳng cậu, nhưng Đường Đường cứ tránh mặt không thôi.

    Cô mới đọc bộ truyện ngôn tình ngược trên dembuon.vn, các nam chính bị bệnh hiểm nghèo cũng tìm cách tránh nữ chính như thế, và dạo này cậu xanh xao lắm, làm cho Anh Thư lo lại càng lo thêm.

    Tiết học bắt đầu, sao Dương Đường Đường còn chưa đến nữa.

    Cô giáo thông báo Đường Đường nghĩ bệnh có phép làm cho cả buổi hôm đó Anh Thư đứng ngồi không yên.

    - Anh làm sao thế?

    Vừa xong tiết là cô chạy ngay về nhà, cậu vừa hé cửa ra là Anh Thư nóng lòng đẩy mạnh rồi bước vào.

    - Ăn đồ sống, trúng thực thôi.

    Thấy cô vì lo lắng cho mình mà mồ hôi nhể nhại, đồng phục còn chưa kịp thay, cặp còn cầm trên tay xác định cô vừa học về chạy luôn đến đây, trong lòng cậu cảm thấy thật ấm áp, có đánh chết cậu cũng sẽ không nói vì muốn giảm cân nhanh mà nhịn ăn đến ngất đâu.

    Anh Thư nhìn chầm chậm vào cậu, Đường Đường trước giờ vẫn thế không mặn không ngọt với ai cả, lúc nào cũng tỏ vẻ không quan tâm cô, nhưng tay lại bấm điều khiển máy lạnh giảm lạnh lại.

    - Anh dạo gần đây gầy quá, em thật lo lắng cho anh.

    Đường Đường không nói gì cả chỉ lẳng lặng nhìn cô.

    Cậu nhớ rõ buổi chiều hôm tổng kết năm lớp 8, cô tự dưng mất tích trong đám người.

    Khi ấy cậu thật sự lo lắng, cậu tìm thấy cô cả người ướt như chuột trong nhà vệ sinh, nghe cô nói là do Lệ Anh người yêu của Tuấn An làm, khi đó cậu như phát điên vậy.

    Đó là lần đầu tiên cậu đánh người, Tuấn An nhát cậu, đánh cậu Đường Đường có thể nhịn.

    Nhưng nó đụng vào Anh Thư, có chết cậu cũng không buông tha cho nó.

    Tuấn An nằm viện cả hè, cậu không ngại trả tiền viện phí, nếu nó thực vật thì còn tốt cho xã hội, cậu không ngại trả tiền nếu nó nằm trong đấy cả đời.

    Hôm đấy cậu bị nó đánh không nhẹ, phải bó bột cả tháng, cậu vẫn nhớ như in hôm ấy trước khi ngất, cô ôm cậu vào lòng khóc thật lớn, bảo lo lắng cho cậu, cậu đừng chết.

    Cô bảo yêu cậu lắm.

    Thật sự cậu muốn cười giễu thật lớn.

    Cô sẽ thật sự yêu một tên béo phì cả trường đều muốn ghét sao?

    Ôm tên béo vào lòng, cô sẽ không cảm thấy kinh tởm sao?

    Cậu làm như không nghe thấy những chuyện đó, vì cậu biết hôm đấy Anh Thư là do xúc động nên thế.

    - Anh ăn chưa? Sao lại nhìn em như thế?

    - Em uống nước không?

    Tình huống hơi ngượng, cậu muốn đổi đề tài.

    - Anh có phải có chuyện gì giấu em không?

    Anh Thư nhìn chầm chầm cậu.

    - Không..

    Cậu chưa nói xong câu, Anh Thư đã nhào lại ôm lấy cậu.

    Nước mắt cô rớt xuống, bọn họ đã bên nhau từ nhỏ, anh cái gì tốt cũng cho cô cả, Anh Thư đã biết cái gì là yêu cái gì là thích từ lâu rồi.

    Đường Đường là nam chính ngôn tình trong lòng cô.

    Dương Đường Đường cả người cứng đờ, cậu nhìn Trần Anh Thư chỉ mới cao đến vai cậu thật nhỏ bé, chỉ muốn ôm mãi vào lòng để chở che.

    - Ôm một người béo như thế em không thấy tởm sao?

    Đôi mắt cậu sâu thẳm như đáy đại dương nhìn cô chầm chầm.

    - Hả? Aaa.

    Anh Thư chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bị đẩy ngã.

    Sau hôm đó, bọn họ như những người xa lạ.

    Trần Anh Thư giận cậu, hôm đấy cậu đẩy cô ngã thật sự rất đau.

    Cô đợi lời xin lỗi từ cậu, dường như Đường Đường không có ý định xin lỗi cô, Anh Thư thật sự rất buồn.

    Đã vài tuần họ không nói chuyện với nhau, Anh Thư cứ ngóng cứ trông cậu vẫn lạnh nhạt học xong rồi về, đang giả vờ giận cậu nên cũng không dám sang nhà cậu thăm, dạo gần đây cậu trông gầy hẵng mặt bắt đầu gọn lại ngũ quan bắt đầu rõ hơn.

    - Ê Thư, mày thấy dạo này thằng Đường lạ không? Cứ như một người khác ấy, à hôm qua dọn vệ sinh tao còn nhặt được tấm thiệp hồng 'gửi cho Đường Đường' nữa, mấy đứa lớp bên cạnh lật mặt ghê.

    Anh Thư không nói gì mắt bắt đầu ngấn nước.

    Giờ ra chơi nên mọi người xuống căn tin gần hết lớp cũng vắng lắm.

    Nhìn bóng lưng kia, cô quạo quọ bước đến.

    Anh Thư xoay ghế bàn đối diện, sao đó đập bàn rồi ngồi xuống trước cậu.

    Những bạn còn lại ở trong lớp dừng chơi điện thoại, dừng trò chuyện tò mò quay đầu lại nhìn.
     
  9. Thẫm Hy Ân

    Bài viết:
    50
    "Chương 7: End"
    Đường Đường ngước mắt lên nhìn cô khó hiểu, tay cậu tháo airpod xuống.

    - Chúng ta nói chuyện đàng hoàng đi, em làm gì sai? Sao anh cứ tránh mặt em thế hả!

    Trần Anh Thư thật sự nóng giận, nhất là khi cô nghe tin có người gửi thư tình cho cậu càng nóng giận hơn, bộ hết người để gửi rồi à?

    Mà thời buổi nào rồi còn bày mấy cái trò đi gửi thư tình quê mùa chết đi được.

    Dương Đường Đường ngước mắt nhìn cô, vẫn là gương mặt đó sao nay lại khác lạ kì cô cảm thấy có chút xa lạ.

    Cậu nhìn cô không nói gì.

    - Anh nhìn em cái gì? Lần trước đẩy ngã em là anh sai đấy, em tha thứ cho anh rồi bọn mình như trước đi.

    Cô cứ nói luyên thuyên còn cậu thì cứ nhìn cô, bọn họ đã vài tuần rồi không nói chuyện, cậu thật sự rất là nhớ cô, Anh Thư có vẻ đã cao hơn một tí, trông thật ngọt ngào.

    - Bôi son đi rồi như trước.

    Đường Đường đưa bịch khăn giấy cho cô, bôi son vào trông cô thật đẹp mắt, thật rạng rỡ cậu không muốn cô như thế trước mặt mọi người như thế chút nào.

    Trần Anh Thư cảm thấy khó hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời cầm khăn giấy lau sạch sẽ son, sau đó nhìn cậu cười thật tươi.

    Mấy bạn trong lớp chưa kịp tiêu hóa đống cơm chó thì đã vào lớp.

    Tan học cô nhanh chóng dẹp vở vào cặp rồi đứng đợi trước cửa lớp, sao đó lại nhìn chầm chầm cậu, đến khi Đường Đường nhìn cô thì Anh Thư lại dùng khẩu hình miệng.

    - Hôm nay anh đừng hòng trốn thoát!

    Dương Đường Đường mỉm cười xoa xoa đầu cô đầy cưng chiều

    Từ hôm đó họ như đã làm lành vậy.

    Cô nói cô thích ăn kem, cậu liền mua cho cô nguyên chiếc tủ lạnh, cô nói cô có điều ước nhỏ Đường Đường liền gấp một ngàn con hạt giấy cho cô, cô nói cô thích cậu, Đường Đường liền thơm lên má cô đem cả đời còn lại của cậu cho cô.

    Cậu chưa bao giờ nói mình cần cô hay yêu cô đến nhường nào cả, nhưng cậu dùng từng hành động nhỏ, chứng minh và cho cô cảm nhận được.

    Và thế sớm tối ở cạnh nhau, từng ngày từng ngày bình yên cùng nhau trôi qua dễ dàng, cậu giúp cô giải bài toán khó, cô giúp cậu làm giàn ý văn.

    - Ngồi yên, có con sâu trên má em đấy.

    Cậu bất thình lình nói thế, cô sợ run người nhưng vẫn đứng yên nhìn cậu từ từ lại gần, Anh Thư sợ cụp mắt lại.

    Chụt

    - Ơ.

    Một nụ hôn nhẹ nhàng lên má, cô ngượng ngùng ngại đỏ mặt, thế là đêm đó có người thức trắng cả đêm rồi.

    Thanh xuân như một cơn gió nhẹ vậy, người bên cậu năm ấy chưa chắc có thể bên cậu cả đời, nhưng không phải là không thể.

    Độ tuổi không phải là vấn đề, một người là lửa một người là nước bù đắp cho nhau.

    Lời nói không mất gì cả, nhưng đôi khi cần những hành động nhỏ cũng đủ sưởi ấm cả mùa đông.

    Ngoại truyện 1:

    Sang năm 11 thì bà qua đời, sau khi an tán cho bà thì cậu phải theo mẹ về thành phố.

    Lần đầu xa nhau cô khóc rất nhiều, Đường Đường không nói gì cả chỉ ôm cô vào lòng.

    Bọn họ hẹn sẽ cùng cố gắn đỗ vào một trường đại học ở Sài Gòn, cùng nhau nắm tay đi tham quan trường.

    Ngày cậu về thành phố, Anh Thư nhìn mãi theo đến lúc xe hơi khuất bóng.

    Ngoại truyện 2:

    - Em có tin là anh thích em ngay từ cái nhìn đầu tiên không?

    Họ vừa đi tham quan trường đại học về, cùng đi ăn tối ở quán ăn vỉa hè.

    Nhìn cô mệt mỏi tựa đầu vào vai mình, Đường Đường ôm chặt cô, thủ thỉ.

    - Chắc do em lúc đấy đáng yêu nhất xóm đúng không?

    Cô như con chuột hamster nhỏ, cọ cọ vào ngực cậu, đáp trả.

    Cậu không trả lời mà véo má cô cưng chiều thơm lên trán.

    Ngoại truyện 3:

    - Hay đừng sinh con nữa được không?

    Đường Đường cầm chắc tay cô đôi mắt tràn ngậm sự đau xót.

    Cậu đã tính mọi cách an toàn rồi, nhưng cô chơi xấu làm rách áo mưa mà cậu đã chuẩn bị.

    Thích trẻ con thật, lại là con bọn họ.

    Là sự hòa nguyện, là minh chứng tình yêu cậu dành cho cô làm sao mà không yêu thích được.

    Nhưng Đường Đường không muốn cô đau, cậu sợ..

    Nghe tiếng la thất thanh của cô từ phòng sinh sản cậu thật sự muốn lao vào nhưng bị mọi người đã cản lại.

    Thật khó chịu.

    Cậu khóc, 28 năm trong cuộc đời lần đầu tiên Dương Đường Đường khóc.

    Những giọt nước mắt cứ chảy cứ chảy xuống từ khoé mắt buồn của cậu, đến khi tiếng la trong phòng sinh dừng lại thì cậu mới ngừng khóc, lo lắng nhìn vào bên trong.

    Cô sinh ra một bé trai kháo khỉnh, da dẻ nhăn nheo thật xấu, đôi mắt long lanh tựa như sao trời giống cô, nhìn cậu cười.

    Đường Đường đưa con cho mẹ, cậu bước từng bước vào phòng nhìn cô, chắc do mệt quá cô ngất tự bao giờ, đôi tay còn hằng lên những vết tích cào cấu, cậu lại bước đến gần cô hơn nữa.

    - Đã bảo đừng sinh, em đáng như thế này lắm, thật cứng đầu.

    Thì thầm đôi ba câu, cậu khẽ hôn lên trán cô thật nhẹ, như sợ đánh thức cô từ trong mộng đẹp.

    Hết.
     
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...