[edit] Phúc hắc boss: Ác ma song bào thai - Giáp ất minh đường

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Nhiếp Vô Ưu, 26 Tháng mười 2019.

  1. Nhiếp Vô Ưu

    Bài viết:
    174
    Tên truyện: Phúc Hắc Boss: Ác Ma Song Bào Thai​

    Tác giả: Giáp Ất Minh Đường​


    Số chương: 856 chương​


    Tình trạng truyện: Đã hoàn.​


    Lịch đăng: 2 chương/ 1 tuần.​


    Editor: @Nhiếp Vô Ưu






    Văn án:


    Mấy năm trước, cô bị mẹ kế hạ mê dược cũng đưa vào biệt thự của ác ma.

    Sau đêm đó, cô mang theo hai đứa con trong bụng trốn đi. Vài năm sau hai người lại lần nữa tương ngộ.

    "Tiên sinh, xin hỏi, tôi cùng anh có quan hệ rất quen thuộc sao?"

    "Chúng ta cùng nhau ngủ, cô còn sinh con cho tôi, cô thấy chúng ta có phải rất quen thuộc hay không."​
     
  2. Nhiếp Vô Ưu

    Bài viết:
    174
    Chương 1: Rương Lễ Vật Thần Bí (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhà cũ Phong gia kiến trúc to lớn cổ kính, bốn phía cổ thụ san sát, đều là hoa cỏ phủ nhặt, mái ngói lưu ly, tường gạch xanh rêu cổ kính, vây quanh là tứ hợp viện đại khái sáu bảy mẫu đất cổ xưa, trong viện thảo mộc được tu chỉnh cẩn thận, có hai gian chính phòng, hai bên các có bốn gian mái hiên, lại có mấy gian hành lang hợp với các phòng.

    Như vậy thoạt nhìn đây là kiến trúc được bảo tồn thật hoàn hảo trong thành tấc đất tấc vàng trên đồi núi nhỏ, vừa xa hoa lại toát ra một thân khí độ, trang trọng.

    Chính phòng lát gạch xanh ngọc, trang trí đồ gỗ thời nhà Thanh, trên kệ giá là những đồ cổ gốm sứ lưu truyền qua nhiều năm tháng..

    Đẩy ra cửa đông, trên mặt đất phô rắn chắc là thảm lông dê mềm mại của Mông Cổ, một chiếc ghế làm bằng gỗ từ cây tử đằng, phủ lên da thú trắng tuyết mềm mại so với sô pha càng thoải mái hơn cũng càng thích hợp nhân thể công học.

    Trên ghế là một người thanh niên khoảng hai mươi tư tuổi, mái tóc màu đen được vuốt lên gọn gàng, ánh mặt trời từ trước cửa sổ chiếu vào gương mặt anh tuấn, đôi lông mi rũ xuống che đi cặp mắt hẹp dài sâu thẳm kia, hắn mặc áo sơ mi màu lam, quần dài màu xám nhạt, vô cùng cao lãnh sáng sủa, ngồi ở dưới ánh mặt trời, nhưng lại làm người ta có một loại ảo giác người đàn ông này vô cùng hắc ám bí hiểm.

    "Phong thiếu, đây là lễ vật của ngài!" Nữ thư ký xinh đẹp khoảng 26 tuổi mỉm cười, cô mặc một bộ váy màu đen, là người cơ trí giỏi giang, trên cổ là một chiếc khăn lụa màu vàng nhạt phối hợp tinh xảo lộ ra chút nữ tính tinh tế cùng dịu dàng!

    Phía sau cô ta là bốn người hộ vệ một thân âu phục đen chỉnh tề, dáng người cường tráng đi tới, trong tay nâng một cái rương gỗ cổ tạo hình lịch sử ký ức thật lớn.

    Mộc chất tinh tế cao quý, hoa văn tất cả đều là ghép đôi, màu sắc lại thống nhất, càng không cần thủ công hoa lệ tinh xảo, vẻ ngoài thiết kế cổ điển tuyệt mỹ, vàng ròng chế làm khóa khấu cùng ngọc thạch chế thành đáp khóa. Liếc mắt một cái nhìn qua liền biết đây là một chiếc rương bất phàm, làm người ta không thể không tò mò trong rương rốt cuộc là lễ vật cao quý gì!

    Giữa phòng khách, người đàn ông trẻ tuổi trầm mặc ngồi trên ghế, thân thể hơi ngả ra sau, có chút không kiễn nhẫn mệt mỏi, hắn hơi híp cặp mắt đen thẳm kia, gương mặt anh tuấn bỗng có một chút chuyên chú, môi mỏng khẽ mím, chiếc cằm là một đường cong lãnh đạm, mọi thứ đều khiến người đàn ông này trên người toát ra một loại khí chất vương tử uy nghiêm.

    "Phong thiếu, ngài muốn xem lễ vật trước hay là chúng ta trước hết vẫn nên cùng Mã tổng nói chuyện." Nữ thư ký hỏi

    Phong Vũ Thần nâng lên đôi mắt, an tĩnh nhìn nhìn nữ thư ký, nói: "Gọi điện thoại."

    Nữ thư ký nhanh chóng lấy điện thoại gõ ra một dãy số, chờ điện thoại chuyển máy lại cung kính đưa cho Phong Vũ Thần. Đối với người đàn ông tuổi còn trẻ mà có được khí chất quý tộc này, đây hẳn là người mà cô ta nên theo đuổi, nhưng là mấy năm ở bên cạnh hắn, cái loại hi vọng xa vời này của cô ta chậm rãi tan đi, người đàn ông này không phải người bình thường, hắn là người mà cho dù không làm việc ác cũng khiến người ta phải run sợ, thật sự không phải là người đàn ông mà cô ta có thể với tới.

    "Xin chào, Phong thiếu" Điện thoại truyền đến tiếng cười trầm ầm của đàn ông.

    "Mã tổng." Thanh âm của thanh niên tao nhã lại trầm ổn, giống như huyền sắc rất dễ nghe.
     
    nguyenhoangdungTàu xì thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng mười 2019
  3. Nhiếp Vô Ưu

    Bài viết:
    174
    Chương 2: Rương Lễ Vật Thần Bí (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Lễ vật này, là của Mã tổng tặng tôi?"

    Thanh âm của Mã tổng có mấy phần đắc ý: "Hy vọng Phong thiếu có thể thích nó." Có người đàn ông trẻ tuổi nào sẽ không thích lễ vật này sao? Nghĩ đến vưu vật đặc biệt trong rương kia, hắn chỉ cảm thấy thanh âm đều có chút khẩn trương.

    Ánh mắt người đàn ông chậm rãi đảo qua chiếc rương cổ kia, dừng ở cái khóa hoàng kim khảm ngọc hơi cũ khóa trên đầu. Không biết nhớ tới cái gì, khóe môi hắn khẽ cong lên: "Xem qua ảnh chụp, ánh mắt của Mã Tổng có lẽ không tồi."

    "Phong thiếu thích là được. Lần trước, con gái ta quá lỗ mãng, đắc tội Phong thiếu, đây cũng coi như là tôi thay mặt nó xin lỗi cậu. Mong Phong thiếu không để ý đến chuyện lần trước haha.." Nếu đối phương nhận lễ vật, mọi thứ tự nhiên cũng dễ sắp xếp.

    Mã tổng thả lỏng, lời nói cũng nhiều lên: "Đúng rồi, buổi tối tôi ở khách sạn Kim Hoàng mời một vài vị khác tới, đương nhiên còn cho mời ngân hàng vưu bạc trường cùng Thẩm bí thư trường.. Dương cục trưởng.. Chu cục trưởng.. Mong Phong thiếu nể mặt tôi đại giá quang lâm." Hắn nói đều là cục trưởng công thương thuế, cũng là đám người có mặt mũi ở nơi đây, mới tới địa bàn của Phong thiếu, Mã Lợi Quần thật sự là đang hết sức nịnh bợ lấy lòng.

    Đương nhiên Phong Vũ Thần này không chỉ thành lập công ty là hút kim cơ, gần đây còn tiến cử ra nước ngoài thiết bị chữa bệnh, thiết bị quản chế dược phẩm; tiến cử hạng mục, kiếm tiền lợi nhuận cao. Mặt khác nghe nói ông ngoại Phong Vũ Thần - Lý Bội Vĩnh là người buôn lậu súng ống đạn dược có tiếng. Thậm chí cơ cấu quốc gia đều sẽ tìm hắn ra mặt ở nước ngoài nhập khẩu một ít súng ống đạn dược công nghệ cao. Hơn nữa cũng là vì cha của Phong thiếu - Phong Dung Vĩ là cảnh sát trưởng. Gần đây cả nước đang đánh hắc án, Phong Vũ Thần là hắc lão đại ở nơi này, có thể nịnh bợ Phong thiếu đương nhiên chỉ có chỗ tốt không có chỗ hỏng.

    "Tối nay tôi có hẹn." Phong Vũ Thần không hề do dự từ chối lời mời của đối phương

    Mã tổng sửng sốt, hắn không có nghĩ tới đối phương cư nhiên sẽ ăn luôn vỏ bọc đường và bắn viên đạn trở về, chỉ có thể cố gắng cười nói: "Là tôi đã mạo muội rồi, không có nói trước với cậu. Chủ yếu là Thẩm bí thư rất khó mới có thể sắp xếp thời gian.. Không biết buổi tối Phong thiếu có thể bớt chút thời gian.."

    Thanh âm Phong Vũ Thần vẫn lãnh đạm, không thay đổi nhưng lại lộ ra cao ngạo cùng châm chọc: "Ông không phải vừa tặng một lễ vật cho tôi sao, buổi tối tôi liền chuẩn bị cùng cái lễ vật này hẹn hò! Nếu cái này lễ vật này tốt như ông nói, tôi nghĩ tôi sẽ không muốn bỏ thời gian ra làm chuyện khác đâu."

    "A! Vậy.. tôi không quấy rầy Phong thiếu nữa, ha ha.. Người không phong lưu uổng thiếu niên, phong thiếu xin cứ tự nhiên, xin cứ tự nhiên, chúng ta lần sau hẹn thời gian khác, Phong thiếu xin thứ lỗi haha.." Mã tổng đầu tiên là ngẩn ra, sau đó nhanh chóng cười xuề xòa lấy lòng..

    "Được!" Phong Vũ Thần nói xong, ngừng hai giây mới tắt điện thoại. Tuy rằng hắn xem như rất không khách khí, nhưng lời nói cử chỉ phong độ thế gia không thể mất.

    Ánh mắt hắn lại một lần di chuyển tới cái rương cổ tinh xảo tao nhã kia, vẫy tay ra hiệu cho thư kí bên cạnh.

    Nữ thư kí lập tức tiến lên, đem một cái hộp nhỏ cũng là đổ cổ tinh xảo ra, mở ra, trong hộp có một chiếc chìa khóa nhỏ màu vàng.

    Mấy người đàn ông áo đen liền mang cái rương đặt bên chân Phong Vũ Thần, hắn vẫy vẫy tay, mấy người đàn ông lui ra, cầm chìa khóa vàng chậm rãi mở ra cái rương cổ kia.
     
  4. Nhiếp Vô Ưu

    Bài viết:
    174
    Bởi vì mình đang đọc và thấy truyện quá nhiều cảnh 18+ :) nên là thoi mình k edit nữa hichic, lần sau mình sẽ chọn truyện cẩn thận hơn trước khi edit á: ') sorry m. N nhieu nha: <
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...