Ngôn Tình [Edit] Nữ Vương Mommy Giá Lâm - Tề Thành Côn

Discussion in 'Truyện Hay' started by Thơ Thơ, May 31, 2019.

  1. Thơ Thơ

    Messages:
    1,500
    Chương 189: Hoàng Phủ Nguyệt âm ngoan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Thơ Thơ

    "Nếu Tuyết Vi không có việc gì, mọi người đều trở về nghỉ ngơi đi."

    "Minh Nhi, con nhìn xem bộ dáng lão gia, ngài kêu chúng ta trở về nghỉ ngơi, chúng ta nơi nào có tâm tư nghỉ ngơi chứ?" Dạ Phi Nhã Lệ lo lắng thở dài một hơi: "Hay là chờ Trương bác sĩ tới, xác định tam nha đầu không có việc gì, rồi nói sau."

    Dù sao Trương bác sĩ đã là người của bọn họ, Hoàng Phủ Minh và Tuyết Vi tự nhiên sẽ không kiêng kị cái gì.

    Nhưng..

    Cô quá hiểu biết tính cách Tuyết Phỉ Nhi, phỏng chừng nếu Tuyết Phỉ Nhi không vạch trần cô, chuyện này vĩnh viễn sẽ không từ bỏ, đây mới là phiền toái nhất!

    "Phu nhân, tôi đã đánh điện thoại cho Trương bác sĩ, bây giờ Trương bác sĩ ở nơi khác, không kịp trở lại, làm sao bây giờ?" Lạc quản gia nôn nóng đi vào trong phòng.

    Tuyết Vi vừa nghe, ánh mắt khẩn trương cùng Hoàng Phủ Minh nhìn nhau. "Bên trong.. Bên trong.. Hoàng Phủ bá mẫu, con, con thật sự không có việc gì, nếu Trương bác sĩ không kịp trở lại, con coi như xong đi."

    "Này.." Dạ Phi Nhã Lệ nghĩ nghĩ, nôn nóng hỏi: "Tam nha đầu, con mới vừa xem qua sao? Xác định trong nội y đều không có một chút vết máu sao?"

    "Ừm, đúng vậy, Hoàng Phủ bá mẫu, trong nội y thật sự không có vết máu."

    "Nếu nói như vậy.."

    "Hoàng Phủ bá mẫu, lần này đều là cháu sai, nếu bác sĩ không tới xác định em gái cháu không có việc gì, cháu sẽ đứng ngồi không yên. Không bằng, chúng ta mời một bác sĩ khác lại đây xem cho em gái cháu đi."

    Tuyết Phỉ Nhi khổ sở lau nước mắt nơi khóe mắt, rất có cảm giác yêu thương em gái đến trong xương cốt.

    Tuyết Vi xem mà muốn phun, cô liền biết Tuyết Phỉ Nhi sẽ không từ bỏ!

    "Cũng đúng, Lạc quản gia, mau, tùy tiện kêu một bác sĩ lại đây, bác sĩ chẩn đoán chính xác, chúng ta cũng an tâm."

    "Vâng, phu nhân.."

    Nếu bác sĩ mới tới, cho dù Hoàng Phủ Minh có bản lĩnh đổi trắng thay đen chỉ sợ cũng không cách nào nghịch chuyển càn khôn.

    Lông tơ Tuyết Vi thẳng dựng nhìn Hoàng Phủ Minh.

    Anh gắt gao nắm chặc nắm tay, con ngươi thâm thúy nhanh chóng nhìn về phía Hoàng Phủ Nguyệt đứng ở một bên..

    Sau thời gian chỉ trong chốc lát.

    Lạc quản gia liền mời bác sĩ tới, bọn hạ nhân tụ tập ở trong phòng ngủ, cùng người không liên quan sôi nổi rời đi. Chỉ còn lại có Hoàng Phủ lão gia, phu nhân cùng với Hoàng Phủ Minh.

    "Tuyết tam tiểu thư, thỉnh ngài hút một hơi." Bác sĩ cầm trong tay dụng cụ đứng ở bên cạnh Tuyết Vi.

    Sắc mặt cô trắng bệch nhìn chằm chằm bác sĩ kia, trong lòng bàn tay tràn đầy mồ hôi, thân mình cũng lạnh run.

    Ngay cả Hoàng Phủ Minh đối mặt vạn sự đều vững vàng bình tĩnh, đều khẩn trương ngưng xụ mặt. Có thể thấy được, kế tiếp chờ đợi bọn họ sẽ là cái gì..

    Ở ngoài Nhà.

    Đôi tay Hoàng Phủ Nguyệt vây quanh trước người, thân mình dựa nghiêng trên vách tường, một đôi con ngươi mị hoặc lạnh lùng nhìn chăm chú Tuyết Phỉ Nhi trước mắt: "Cô, là cố ý làm như vậy đi?"

    "Tam thiếu gia, anh đây là.. Có ý tứ gì?" Tuyết Phỉ Nhi ra vẻ khó hiểu hỏi lại.

    "A.. trong lòng cô hiểu được. Lần trước cô liền mang bác sĩ đến muốn thử Tuyết Vi, lúc này đây vậy mà trực tiếp ra tay, thật đúng là tàn nhẫn!"

    Tuyết Phỉ Nhi trầm mặc không nói cúi đầu, không phủ nhận cũng không thừa nhận.

    Thấy vậy, Hoàng Phủ một cái bước xa liền vọt tới trước mặt cô: "Nếu nói như vậy.." Con ngươi mị hoặc chợt lóe.

    Còn không đợi cô phản ứng lại đây.

    Hoàng Phủ Nguyệt nhanh chóng duỗi tay đẩy..

    Chỉ thấy, Tuyết Phỉ Nhi ' lộc cộc, lộc cộc..'liền lăn xuống thang lầu!

    Đứng ở cửa thang lầu hai, Hoàng Phủ Nguyệt trên cao nhìn xuống vẻ mặt Tuyết Phỉ Nhi thống khổ, âm trầm khơi mào khóe môi.

    Giây tiếp theo..

    Anh khẩn trương đẩy cửa phòng Tuyết Vi ra: "Không tốt, không tốt, tuyết nhị tiểu thư té lăn từ thang lầu xuống, bác sĩ, ông đi trước nhìn xem tuyết nhị tiểu thư đi!"

    "Cái gì? Nhị nha đầu té lăn xuống thang lầu? Ai nha, một đêm này làm sao không yên ổn như vậy chứ?" Mọi người phiền não chạy tới nghĩ cách cứu viện Tuyết Phỉ Nhi.

    Trong phòng lập tức liền trở nên an tĩnh xuống dưới.

    "Hô.." Tuyết Vi chưa tỉnh hồn thở ra một hơi, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn về phía Hoàng Phủ Minh bên cạnh: "Là anh kêu Nguyệt đẩy Chị hai tôi xuống lầu hả?"

    "Không có."

    "Không có? Tôi rõ ràng nhìn đến khi Hoàng Phủ bá mẫu kêu Lạc quản gia kêu bác sĩ mới tới, anh nhìn mắt Nguyệt, kết quả Chị hai tôi liền như vậy té ngã xuống thang lầu, chẳng lẽ không phải anh kêu Nguyệt làm?"

    "Tôi liếc mắt Nguyệt một cái, là hy vọng nó có thể ngăn bác sĩ lại, ai biết.." Nói đến chỗ này, Hoàng Phủ Minh đã bất đắc dĩ, lại cảm thấy buồn cười.

    Hai anh em này từ nhỏ liền ở bên nhau, sớm đã có ăn ý.

    Khi Bác sĩ tiến vào, anh còn có chút oán trách Hoàng Phủ Nguyệt, làm sao không đọc hiểu ý tứ ánh mắt anh. Ai biết, Hoàng Phủ Nguyệt vậy mà sát ra nhất chiêu hồi mã thương?

    Anh xem như phục đứa em trai này!

    "Trong đó.." Lời nói đến bên miệng, Tuyết Vi lại xấu hổ nuốt trở vào, liếc mắt trộm ngắm Hoàng Phủ Minh bên cạnh một cái, lại vội vàng thu hồi tầm mắt; lại xem, lại thu hồi.

    Mấy cái qua lại, Hoàng Phủ Minh đơn giản dẫn đầu mở miệng: "Muốn nói cái gì?"

    "Hả.. Tôi, tôi chỉ là muốn nói cho anh biết, chuyện lần này, chuyện không liên quan tới tôi, anh đừng nghĩ đem nước bẩn hắt ở trên người tôi.."

    "Tôi biết chuyện không liên quan tới cô."

    "Kia, vậy lúc anh tiến vào khẩn trương như vậy làm gì? Chẳng lẽ không phải bởi vì anh sợ hãi lộ tẩy sao?"

    "Ai.." Hoàng Phủ Minh sâu kín thở dài, bất đắc dĩ kéo tay Tuyết Vi: "Tôi chỉ là thuần túy lo lắng cho cô mà thôi."

    Hả..

    Hé ra khuôn mặt nhỏ hơi dè chừng vừa chuyển, cô giảo hoạt chuyển động tròng mắt.

    Cô có thể lý giải đây là vì Hoàng Phủ Minh lại cầu hòa với chính mình sao?

    "Được rồi, niệm tình anh có nhân tính như vậy, tôi liền tha thứ cho anh."

    "Tha thứ cho tôi? A, cô tha thứ cho tôi cái gì?"

    "Đương nhiên chuyện anh tức giận lung tung với tôi! Tôi nghĩ anh một tuần cũng tỉnh lại không sai biệt lắm, tôi quyết định không chiến tranh lạnh với anh!"

    "..."

    Hoàng Phủ Minh xem như hoàn toàn phục cô gái này! Cô nhất thiện dùng nhất chiêu, mạc chúc trả đũa!

    Nhưng..

    Một tuần này đối với anh mà Nói, cũng thực sự không tốt lắm!

    "Lễ vật của tôi đâu?"

    "Lễ vật? Lễ vật gì?"

    "Đương nhiên là cô đứng ở trước cửa phòng tôi, vẫn luôn ôm cái lễ vật kia." Nói đến chỗ này, Hoàng Phủ Minh giảo hoạt nở nụ cười.

    Khuôn mặt nhỏ của Tuyết Vi lập tức từ hồng đến trắng, lại từ trắng đến hồng: "Anh, anh, anh, anh làm sao biết, tôi, tôi đi qua chỗ ở của anh?"

    "Khụ." Hoàng Phủ Minh hắng giọng một cái, đứng dậy, rất có tư thế nói. "Hi, chào anh, Gần đây làm sao vẫn luôn không thấy được anh? Là bên trong bộ đội công tác quá nhiều sao? Cái lễ vật này tặng cho anh, hy vọng anh thích ha.."

    "Không được, không được, không được, như vậy có vẻ có thể quá tiện hay không? Dường như đuổi theo vội vàng muốn cùng anh hòa hảo."

    "Đủ rồi, đừng nói nữa!" Nghe Hoàng Phủ Minh theo như lời chính mình đứng ở cửa kia nói, nhất nhất miêu tả ra tới, Tuyết Vi thẹn thùng dùng chăn che đầu lại: "Tên lưu manh này, đời này tôi đều không nghĩ cùng anh hòa hảo!"
     
  2. Thơ Thơ

    Messages:
    1,500
    Chương 190: Hội liên hoan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Thơ Thơ

    "Bất hòa vẫn có thể, lễ vật đưa cho tôi." Hoàng Phủ Minh ra vẻ nghiêm túc nói.

    Chọc Tuyết Vi tức giận đem chăn với anh ném qua đi: "Lễ vật không có! Anh cút đi! Lăn!" Xoay người xuống giường, cô thô lỗ đẩy Hoàng Phủ Minh ra sảnh..

    Phòng khách hoa lệ.

    Hoàng Phủ Minh nằm nghiêng ở trên sô pha, ngưng thần nhìn một cái hộp ở trong lòng ngực.

    Bên trong, chính là một con ngựa Xích Thố bằng thủy tinh, nhưng đã vỡ nát không thành bộ dáng.

    Đây là lễ vật Tuyết Vi muốn tặng cho anh, nề hà, Tuyết Phỉ Nhi đẩy như vậy, ngựa thủy tinh liền rơi ngã nát..

    "Lễ vật của anh bây giờ đã biến thành rác, anh còn muốn sao?"

    "Muốn."

    "Này còn muốn sao? Làm sao muốn, ném đi."

    "Như vậy sao được? Cô keo kiệt như vậy, thật vất vả mới hào phóng một hồi, tôi đương nhiên muốn lấy lại lưu làm kỷ niệm."

    "Anh! Anh mới keo kiệt đó. Tùy tiện anh, tôi muốn nghỉ ngơi!"

    Cứ như vậy, Hoàng Phủ Minh đem cái lễ vật này đã không còn hình dáng mang theo trở về..

    "Nhị thiếu gia, xin hỏi, ngài có cái gì phân phó?" Lạc quản gia chậm rãi đi vào trong phòng khách.

    Anh hơi mỉm cười: "Đi, tìm một thợ thủ công, kêu anh ta đem cái này sửa cho tôi."

    Lạc quản gia nghi hoặc tiếp nhận hộp vừa thấy..

    "Nhị thiếu gia, này, đây là thủy tinh hả? Đều đã vỡ thành như vậy, làm sao sửa chữa?"

    "Vậy muốn xem ông tìm người có năng lực." Nói xong, Hoàng Phủ Minh xoay người một cái, mỉm cười ngồi dậy: "Dù sao ai có thể sửa tốt, liền có trọng thưởng, sửa không tốt, ông liền chờ bị phạt."

    Dù cho Hoàng Phủ Minh ban bố mệnh lệnh làm khó người như vậy.

    Nhưng Lạc quản gia vẫn cảm giác đến, thiếu gia nhà mình đang nói giỡn, nếu không cũng sẽ không vừa cười, vừa nói ra lời như vậy rồi. Ông chính là thật lâu cũng chưa nhìn thấy qua Hoàng Phủ Minh có tâm tình như vậy.

    "Vâng, nhị thiếu gia, lão nô tận lực suy nghĩ biện pháp." Lạc quản gia ôm hộp rời đi.

    Vừa đi ra cửa, mắt ông nghi hoặc nhìn ngựa thủy tinh trong lòng ngực: "Thật là khó có được nhị thiếu gia để ý một thứ như vậy, xem ra tôi cần thiết phải thỏa mãn nhị thiếu gia mới được!"

    *

    Lần này Tuyết Phỉ Nhi té từ thang lầu lăn xuống tới, lăn một vòng, nhưng ngã một chút đều không nhẹ. Cẳng chân, xương sườn có bao nhiêu chỗ nứt xương không Nói, màn đêm buông xuống đã bị người Nhà họ Hoàng Phủ đưa tới xe cứu thương đưa đi bệnh viện trị liệu, khả năng trong khoảng thời gian ngắn đều đừng nghĩ xuất viện.

    Chuyện này đối với Tuyết Vi mà nói không thể nghi ngờ là tin tức tốt, ít nhất, trong khoảng thời gian ngắn cô đều không cần lo lắng đề phòng Chị hai ác độc này sử dụng cái quỷ kế gì hãm hại mình.

    Quân Khu Bạch Hổ.

    Khu tổng căn cứ Quân Khu Bạch Hổ diện tích hơn vạn mẫu, chiếc xe nối liền không dứt. Ở giữa, trong đại sảnh nghị sự xanh vàng rực rỡ, không còn chỗ ngồi, vỗ tay hết đợt này đến đợt khác, một lớp sóng vượt qua một lớp sóng.

    Ngày mai chính là tân niên, Quân Khu Bạch Hổ lựa chọn một ngày trước tiên, tập hợp ba trăm danh tinh nhuệ can sự của ba cái binh đoàn tại đây trong đại sảnh nghị sự hoa lệ mở ra tiệc tối liên hoan mỗi năm một lần.

    Phóng tầm mắt nhìn lại, trên chỗ ngồi mọi người mặc quân phục xanh biển của Quân Khu Bạch Hổ, quân mũ chỉnh tề có trật tự đặt ở bên tay trái, dáng ngồi mỗi người đều có bài bản hẳn hoi, kiên quyết vô cùng, vừa thấy liền biết đây là quân nhân mới có tố chất huấn luyện có thể bảo trì ra dáng vẻ.

    Đương nhiên, liên hoan long trọng này sẽ không đơn giản chỉ là phương diện diễn xuất có văn nghệ giải trí, cùng nhau còn kèm theo ' văn ' đấu giữa ba cái binh đoàn.

    Mỗi một hồi biểu diễn qua đi đều sẽ cắm vào một hồi đánh giá của ba binh đoàn, có tỷ thí thương pháp, có tỷ thí nhãn lực, có tỷ thí sức phán đoán, binh đoàn nào thắng được liền sẽ tương ứng đội ngũ binh đoàn càng thêm ba phần, cho đến khi liên hoan kết thúc, người thắng sẽ đạt được danh tiếng binh đoàn văn nghệ ưu tú tốt nhất của năm.

    "Thế nào, thế nào? Bây giờ tình huống làm sao?"

    Một nữ binh phục vụ của binh đoàn thứ ba thở hổn hển chạy tới hậu trường binh đoàn thứ ba khu ' chuẩn bị chiến tranh '. "Bây giờ.. Bây giờ binh đoàn thứ ba chúng ta cùng binh đoàn thứ nhất bảo trì điểm ngang hàng, các đứng 15 phân, binh đoàn thứ hai trước mắt 13 phân, cho nên.."

    "Cho nên.." động tác mọi người nhất trí đem ánh mắt nhìn về phía Tuyết Vi ngồi ở trước đài hóa trang ' chuẩn bị chiến tranh '.

    "Tiểu vi, đây là so đấu hạng nhất cuối cùng, cho nên thành hay bại liền xem cô, cô nhất định phải bắt lấy trận thi đấu này, thay binh đoàn thứ ba chúng ta mở mày mở mặt!" Nữ binh nói chuyện kêu Mạc Nhã Như, xem như một nữ binh của binh đoàn thứ ba cùng Tuyết Vi đi Gần đây.

    "Ừm. Tôi, tôi tận lực.. Ha hả.." Tuyết Vi cười có lệ, đầu gục xuống trong khoảnh khắc, cô bất đắc dĩ nổi lên cái xem thường.

    Trời biết, kế tiếp cô muốn tỷ thí chính là cái gì?

    Là chọn người đẹp!

    Chọn người đẹp!

    Mặc cho ai sẽ nghĩ liên hoan Quân Khu Bạch Hổ sẽ có so đấu chọn người đẹp?

    Nửa tháng trước bên trong mỗi binh đoàn cũng đã tuyển chọn ra hoa khôi binh đoàn, không thể nghi ngờ, Tuyết Vi có siêu cao số phiếu được chọn hoa khôi binh đoàn của binh đoàn thứ ba, kết quả đã bị đưa đến liên hoan quân khu tranh cử hoa khôi quân đội.

    "Các vị, một vòng so đấu cuối cùng lập tức bắt đầu, thỉnh các vị chuẩn bị tốt lên đài." Điều hành viên trong hậu trường hô to một tiếng.

    Hoa khôi binh đoàn của Ba binh đoàn mặc đủ loại kiểu dáng lễ phục bước nhanh đi lên đài.

    "Tuyết Vi, cố lên!" Mạc Nhã Như khẩn trương cổ vũ cho cô.

    Còn lại mấy nữ binh Lợi Mã binh đoàn thứ ba lộ ra vẻ mặt khinh thường.

    "An tĩnh, tôi nhớ rõ hoa khôi binh đoàn của binh đoàn thứ ba các người mỗi lần không đều phải là cô sao? Làm sao.. Kêu một nữ binh mới tới thế thân?" Lúc này, một nữ binh mặc quân phục binh đoàn thứ nhất chậm rãi đi tới khu vực binh đoàn thứ ba.

    "Trường Giang sóng sau đè sóng trước, đây là khẳng định."

    "A, kỳ thật, tôi xem binh đoàn các người tiến cử đi lên hoa khôi binh đoàn cũng bất quá như thế sao, tổng cảm thấy ánh mắt nam binh của binh đoàn thứ ba các người thật chẳng ra gì."

    "Ai nói không phải đâu? Đến lúc đó, tôi liền chờ xem cô thua làm sao."

    Nói đến đây.

    Vẻ mặt Mạc Nhã Như khó chịu nhăn mày: "Tôi nói an tĩnh, bây giờ Tuyết Vi đại biểu chính là binh đoàn thứ ba chúng ta xuất chiến, cô có thể buông chút thành kiến hay không, nhất trí đối ngoại?"

    "Nha, đồng chí, cô đừng kích động, cái gì đối ngoại hay không đối ngoại, chúng ta đều là người Quân Khu Bạch Hổ. Bất quá.. Tôi thật ra có thể đánh cuộc với cô, cuối cùng thắng.. Nhất định sẽ là Lam Tương của binh đoàn thứ nhất chúng tôi, cô tin hay không?" Nữ binh binh đoàn thứ nhất nói cho hết lời, mọi người cùng nhìn về phía chỗ lên đài..

    Chỉ thấy, một cô gái mặc lễ phục dạ hội màu lam tóc dài an tĩnh đứng ở nơi đó. Cô có một khuôn mặt nhỏ mộc mạc trang phục nhàn nhạt, một đầu tóc dài đen nhánh đến bên hông, giống như cờ chiêu hồn làm người vui sướng. Ngũ quan càng lộ ra vài phần tiên khí, mười phần chọc người trìu mến. Chỉ là đứng ở nơi đó bất động, toàn bộ thế giới đều muốn trở nên an tĩnh xuống, có thể thấy được khí chất cô gái này có bao nhiêu xuất chúng.

     
  3. Thơ Thơ

    Messages:
    1,500
    Chương 191: Thi đấu chọn hoa khôi quân đội

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Thơ Thơ

    "Thấy Bạch tướng quân nhà của chúng tôi có thêm sủng ái đối với cô, ngay cả Hoàng Phủ Quân Trường được không? Phải biết rằng, Lam Tương nhà của chúng tôi đã liên tục hai năm được bầu thành hoa khôi quân đội của Quân Khu Bạch Hổ này, không chỉ Bạch tướng quân đều đồng ý qua, kêu cô ta đi tổng quân khu công tác."

    "A, có gì đặc biệt hơn người? Tuyết Vi Nhà của chúng tôi cũng không kém, huống hồ, so hoa khôi quân đội lại không chỉ là khuôn mặt."

    "Đúng vậy, điểm này tôi không phủ nhận. Cho nên, tôi mới có thể nhắc tới Bạch tướng quân chúng tôi cùng Hoàng Phủ Quân Trường, cô phải hiểu được.. Có thể được Quân Trường đồng ý cho đi quân khu trung ương công tác nhất định không chỉ là có khuôn mặt trái xoan mà thôi, chỗ Lam Tương lợi hại là ở chỗ.. Cô có mỹ mạo và trí tuệ cùng tồn tại!"

    Mỹ mạo và trí tuệ cùng tồn tại sao?

    Phía sau, toàn bộ tiếng đối thoại hai nữ binh của binh đoàn truyền tới lỗ tai Tuyết Vi, mắt cô theo bản năng ngắm cô gái áo lam bên cạnh.

    A..

    Là món ăn của Bạch Dạ! Cũng khó trách Bạch Dạ sẽ có thêm sủng ái đối với cô.

    Cất bước đi lên sân khấu.

    Tức khắc ' xôn xao..', dưới đài bốc cháy lên một trận tiếng vỗ tay như sấm bên tai.

    "Tuyết Vi, cố lên!"

    "Lam Tương, cố lên!"

    "Quách Tuyết Phù, cố lên!" Mỗi binh lính binh đoàn đều vì người nhà mình phất cờ hò reo, giọng nói một tiếng thêm một tiếng.

    "Bây giờ, rốt cuộc tôi lý giải đoàn văn công vì sao mỗi lần đều sẽ đem tuyển chọn hoa khôi quân đội để tới cuối cùng áp trục, quả nhiên vừa đến lúc này cảm xúc mỗi người đều sẽ vô cùng tăng vọt. Tốt, tôi đây vướng bận làm người chủ trì cũng không nhiều lời lắm, liền mời ba vị mỹ nữ binh đoàn tự báo danh đi."

    Theo một tiếng người chủ trì rơi xuống, Lam Tương dẫn đầu đi tới trung ương sân khấu: "Chào mọi người, tôi kêu Lam Tương, cách thời gian một năm không nghĩ tới tôi lại đứng ở nơi này.. Hy vọng các người tiếp tục ủng hộ tôi, cảm ơn."

    Một đoạn lên tiếng ước chừng năm phút kết thúc, Lam Tương cười thanh nhã.

    Dưới đài lập tức truyền đến từng đợt tiếng thổi huýt sáo. "Lam Tương, chúng tôi yêu cô!"

    "Này, anh điên rồi sao? Anh là người binh đoàn thứ hai, hẳn là hô Tuyết Phù cố lên, làm sao chạy tới ủng hộ Lam Tương?"

    "Anh ngốc sao? Tuy nói là thi đấu, nhưng ai không biết Lam Tương là mỹ nữ số một số hai của quân khu chúng ta, ngay cả Hoàng Phủ Quân Trường cũng đồng ý cho cô ta đi căn cứ trung ương công tác, vì sao tôi lại không thể ủng hộ cô ta?"

    Mặc cho ai đều có thể cảm giác đến nhân khí Lam Tương là không cách nào lay động, tại Quân Khu Bạch Hổ bất luận là cái binh đoàn nào, nếu nói Lam Tương là mỹ nữ, ai cũng sẽ không phủ nhận.

    "Tốt, bây giờ đến phiên hoa khôi binh đoàn thứ ba." Người chủ trì mỉm cười nhìn về phía Tuyết Vi.

    Cô mặc một thân lễ phục dạ hội màu đen đơn vai kéo đuôi, đem tư thái cô cao ngạo lạnh lùng bày ra vô cùng nhuần nhuyễn. Thời khắc nện bước bước ra phải đi đến trung ương sân khấu..

    Sắc mặt Tuyết Vi trầm xuống, mơ hồ cảm thấy được cẳng chân hơi hơi đánh run.

    Bình tĩnh.. Bình tĩnh..

    Nỗ lực điều chỉnh chính mình hô hấp, nhưng càng là như thế, thì càng khẩn trương. Đợi gian nan đi đến chính giữa sân khấu, cô đã quên mất tất cả ngôn từ..

    "Tình huống làm sao? Làm sao không nói lời nào?" Mọi người dưới đài mờ mịt đối diện nhìn nhau.

    "Phỏng chừng là lần đầu tiên tới tham gia tuyển hoa khôi quân đội thi đấu quá khẩn trương đi? Bất quá người này lớn lên thật ra rất không tồi. Chỉ tiếc.."

    "Đáng tiếc cái gì?"

    "Đáng tiếc, dù sao cũng là người mới đến, nếu không chỉ ra chút bản lĩnh lay động lòng người chỉ sợ nhân khí đánh không lại Lam Tương." Tiếng nghị luận hết đợt này đến đợt khác.

    Nhìn dưới đài mỗi cái đầu bé như hạt dưa, đại não Tuyết Vi một mảnh mờ mịt.

    Xong đời, thật sự là quá khẩn trương!

    Tầm mắt nôn nóng nhìn về phía khu vực binh đoàn thứ ba. Nhìn các chiến hữu, mỗi người đều lộ ra vẻ mặt lo lắng, đôi tay nhỏ của cô gắt gao nắm thành cái nắm tay.

    Không được, bây giờ tôi đại biểu chính là binh đoàn thứ ba, tôi muốn thắng! Tôi muốn thắng trận thi đấu này, vì mọi người giành vinh dự lần này.

    Ở thời khắc thu hồi tầm mắt đó..

    Bạch Dạ ngồi ở vị trí đầu tiên đột nhiên xâm nhập trong tầm mắt Tuyết Vi.

    Thắng!

    Đúng! Muốn thắng! Tuyệt đối không thể thua! Ít nhất..

    Không thể xấu mặt ở trước mặt anh!

    Đầu hơi rũ chậm rãi nâng lên, cùng thân thể vẫn duy trì góc 45°, trong đôi mắt phượng nôn nóng thoáng chốc bị một không khí nghiêm nghị bao trùm. "Chào mọi người, tôi kêu Tuyết Vi."

    Ngắn gọn bảy tiếng, cùng hai người dự thi phía trước hoàn toàn bất đồng.

    Nếu Lam Tương đắp nặn hình tượng là thanh nhã; Quách Tuyết Phù đắp nặn hình tượng là đáng yêu, như vậy cô..

    Muốn đem chính mình đắp nặn thành hình tượng nữ vương!

    Ở trong khoảnh khắc lạnh lùng xoay người, Tuyết Vi khí phách ném động đuôi áo màu đen kéo theo thật dài, chậm rãi đi tới bên cạnh sân khấu..

    Mỗi một bước đều mang ra vô tận cao ngạo; mỗi một bước đi đều để lại cho người ta ấn tượng cực kỳ khắc sâu. Tư thái nữ vương cao cao tại thượng không cần nói cũng biết, từng đôi mắt dưới đài bị cô bắt được đủ để xác minh hết thảy..

    "Lốp bốp.. lốp bốp.." vang tiếng vỗ tay từ yếu đến mạnh, đến kịch liệt.

    Trên mặt mỗi binh lính đều tràn ngập không thể tưởng tượng: "Cô gái thật ngầu."

    "Thật đẹp! Trong chốc lát, tôi phải bầu phiếu cho cô."

    "Tôi cũng muốn."

    "Các vị, hoa khôi ba binh đoàn đều đã trình diễn xong, tin tưởng mọi người đối với các cô đã có sự hiểu biết, thỉnh các vị chặt chẽ nhớ kỹ tên các cô đã ghi trong đầu phiếu chốc lát. Bây giờ chúng ta liền tiến hành vòng so đấu thứ nhất."

    "Mọi người đều biết, mỗi một năm lựa chọn hoa khôi quân đội tái so đấu đều có điều bất đồng, năm nay, vòng thứ nhất thi đấu của chúng tôi chính là.. vũ đạo ngẫu hứng!"

    Mà quy tắc đoạn vũ đạo ngẫu hứng này cũng rất thú vị, đó chính là ba vị hoa khôi binh đoàn muốn trúng tuyển chọn ra bạn nhảy cho bản thân từ ba vị tướng quân, nhưng điều kiện tiền đề là không thể lựa chọn tướng quân nhà mình.

    Người xem đối với hiện trường mà nói không thể nghi ngờ là một loại phúc lợi.

    Gần đây, mỗi tướng quân binh đoàn đối với bọn họ mà nói đều giống như là thần, có thể nhìn đến bọn họ biểu diễn, bọn lính không thể cao hứng sao?

    Điều thứ hai, từ xưa chính là mỹ nữ xứng với anh hùng, bây giờ hoa khôi binh đoàn cùng tướng quân phối hợp cùng múa, đây là một loại hình ảnh hài hòa, đẹp mắt cỡ nào. Có lẽ một điều không lưu ý còn có thể nhìn đến hoa khôi binh đoàn cùng tướng quân cùng nhau xấu mặt, điều này nhiều ít cũng coi như là thêm vào phúc lợi.

    Dựa theo rút thăm lên sân khấu, dẫn đầu ứng chiến chính là hoa khôi binh đoàn thứ hai, không có bất luận cái gì ngoài ý muốn, cô lựa chọn Mộ Thần Hiên.

    Tuyết Vi ở bên nhìn bọn họ khiêu vũ thỉnh thoảng liền sẽ liếc mắt xem thường.

    Đánh giá, nếu không phải Mộ Thần Hiên ngại dưới đài có nhiều người như vậy, anh đã sớm đi lên lột sạch người cô gái, nhìn cặp mắt đào hoa của anh ta căn bản liền không rời khỏi khuôn mặt cô gái.

    Khinh bỉ!

    Có tướng quân lưu manh như vậy, cô xem như mất mặt ném về đến nhà, thật muốn rống lớn một câu, ' lão nương muốn đổi binh đoàn!'

    "Ha ha, vừa mới rồi Mộ tướng quân cùng Tuyết Phù vũ đạo thực ' xuất sắc ' ha, tôi nhìn đến không ít người đều cười." Vẻ mặt người chủ trì cười xấu xa đi lên đài.

    Đây cũng là chuyện không thể nề hà, dù sao cũng là vũ đạo ngẫu hứng, lại là hai người xa lạ phối hợp ở bên nhau, tự nhiên sẽ ra lỗi liên tục.

    "Tốt, phía dưới, nên đến phiên vị thứ hai Tuyết Vi lên sân khấu."
     
  4. Thơ Thơ

    Messages:
    1,500
    Chương 192: Khiêu vũ cùng Bạch Dạ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Thơ Thơ

    Theo một tiếng người chủ trì rơi xuống, Tuyết Vi hít sâu một hơi, chậm rãi đi xuống sân khấu.

    Bước chân đứng yên ở trước mặt ba vị tướng quân, trái lại Tuyết Vi nhìn xem Địch Uy, lại nhìn xem Bạch Dạ. Chọn ai? Cũng thật làm khó cô cấp hỏng rồi.

    "Các người đoán nữ binh binh đoàn thứ ba sẽ lựa chọn ai?" Hậu trường, mấy nữ binh nhìn lén lòng tràn đầy chờ mong Tuyết Vi lựa chọn.

    "Này còn hỏi sao? Ngốc tử đều biết cô khẳng định lựa chọn Bạch tướng quân nhà của chúng tôi."

    "Ai nha, nếu đoàn văn công bên kia có thể quy định tướng quân có thể cự tuyệt lời mời thì tốt rồi, y theo tính cách Bạch tướng quân nhà của chúng tôi khẳng định sẽ cự tuyệt nữ binh binh đoàn thứ ba."

    "Đúng vậy. Bất quá mặc kệ trong chốc lát cô ta lựa chọn ai, chúng ta đều có thể xem cô xấu mặt."

    "Anh ngốc à? Nếu cô ta thật lựa chọn Bạch tướng quân nhà của chúng ta, chẳng phải là Bạch tướng quân cùng cô ta cùng nhau xấu mặt hả? Đoàn văn công đáng chết này tm quy định cái gì, vũ đạo ngẫu hứng hả? Này không phải cố ý muốn làm vài vị tướng quân xấu mặt sao!"

    Từ trước đến nay binh đoàn thứ nhất có tiếng sốt ruột hộ chủ, nhưng binh đoàn khác liền không giống nhau, bọn họ đã sớm ước gì muốn nhìn đến vị nhân vật Bạch Dạ cấp Thần này xấu mặt.

    "Tuyết Vi? Lập tức làm ra lựa chọn của cô đi." Người chủ trì có chút không kiên nhẫn thúc giục lên.

    Tuyết Vi hoãn thần, tay khó khăn duỗi tới trước mặt Địch Uy. "Địch.."

    Trong phút chốc.

    Một bàn tay to lạnh băng đột nhiên bắt được tay nhỏ cô vươn ra.

    Còn không đợi cô lấy lại tinh thần, chỉ thấy, Bạch Dạ đứng dậy lôi kéo Tuyết Vi đi lên sân khấu..

    Đối với phối hợp như vậy, có lẽ khán giả không có bất luận cái gì ngoài ý muốn, chính là toàn bộ hành trình Địch Uy và Mộ Thần Hiên nhìn một màn này, hai tròng mắt không khỏi xẹt qua một tia sáng nghi hoặc.

    Bọn họ rõ ràng nhìn đến, Tuyết Vi muốn lựa chọn chính là Địch Uy, là Bạch Dạ trên đường sát ra một đao, mạnh mẽ mang Tuyết Vi lên sân khấu.

    Này.. Hiển nhiên không phải là phong cách Bạch Dạ!

    Giữa Sân khấu.

    Mặt Tuyết Vi vô cảm đối diện Bạch Dạ trước mắt, đại não cô tựa như dừng lại ở trong khoảnh khắc vừa mới lựa chọn, đến bây giờ đều không thể phục hồi tinh thần lại.

    "Tung toé.." tiếng âm nhạc duyên dáng vang lên.

    Mỗi người dưới đài đều mở to hai mắt nhìn, kiển chân chờ mong, chờ đợi trong chốc lát có thể nhìn đến vị nữ binh mỹ lệ này cùng vị tướng quân cao cao tại thượng này làm sao xấu mặt.

    Nhưng Tuyết Vi hiển nhiên đã quên mất trận thi đấu này; quên mất dưới đài còn có mấy trăm đôi mắt đang nhìn chính mình. Liền như vậy vẫn không nhúc nhích nhìn chăm chú vào Bạch Dạ, chưa từng cấp ra bất luận đáp lại gì.

    "Bắt đầu rồi!" Đột nhiên, Bạch Dạ đã lạnh lùng mở miệng, tay trái mạnh mẽ túm tay phải Tuyết Vi, tay phải ôm vào bên hông cô.

    Thân mình nhỏ khẽ run lên, cô kháng cự giãy giụa vài cái, khi nhận thấy được đây là thi đấu, cô chỉ phải căng da đầu cùng Bạch Dạ hòa với âm nhạc cùng múa lên..

    Âm nhạc du dương rõ ràng rót vào bên tai Tuyết Vi, nhưng sắc mặt cô lại càng thêm khó coi.

    Vì sao một hai phải là đầu khúc này?

    Vì sao cố tình là đầu khúc này?

    Đêm hôm đó, khi Tuyết Vi năn nỉ Bạch Dạ dạy cho mình khiêu vũ, bọn họ luyện tập vũ đạo, một khúc trong đó chính là một vũ khúc đến từ Đan Mạch này.

    Trong đó nội dung biểu đạt là cảnh tượng một đôi người yêu cách xa nhau mấy năm phân biệt đã lâu lúc sau gặp lại.

    Chậm rãi nâng lên mi mắt..

    Thời khắc khuôn mặt tuấn tú của Bạch Dạ chăm chú ánh vào trong tầm mắt cô, ký ức quá khứ dường như chạm vào là nổ ngay.

    Hương vị của anh, ánh mắt của anh, mặt của anh, hết thảy hết thảy của anh đều là quen thuộc như vậy.

    Ngay cả trái tim kia đã hồi lâu chưa từng rung động qua, cũng bởi vậy cùng người đàn ông của mình vào lần thứ hai gia tốc nhảy lên..

    Đủ rồi!

    Thật chán ghét loại cảm giác này!

    Thật chán ghét..

    Bạch Dạ càng thêm giam cầm tay nhỏ, một khuôn mặt xinh đẹp dần dần bị tràn ngập khổ sở.

    Bạch Dạ lập tức đã nhận ra Tuyết Vi không thích hợp, tay ôm vào bên hông cô với chính mình dùng sức lôi kéo.. "Tuyết Vi, thành thục một chút, cho dù cô chán ghét tôi, cũng muốn phân rõ trường hợp!"

    "Vi Nhi, thành thục một chút, cho dù đối mặt người đáng ghét, cũng muốn thắng xinh đẹp, một khi tâm tư bị nhiễu, chính là thua.."

    Bên tai quanh quẩn chính là hai loại giọng nói bất đồng niên đại, chỉ là nói ra lời nói này đều là Bạch Dạ.

    Đúng!

    Một khi tâm tư bị nhiễu, chính là hoàn toàn thua..

    Hoàn toàn thua!

    Trong phút chốc, khóe môi Tuyết Vi mơ hồ khơi mào một nụ cười mị hoặc, cô theo âm nhạc đem hết thảy hồi ức vứt ra sau đầu, chăm chú sa vào bên trong vũ đạo.

    Giờ khắc này, Bạch Dạ và cô nhất tần nhất tiếu, nhất cử nhất động mà mê muội, mê đến không thể tự kềm chế..

    Anh hiểu biết Tuyết Vi.

    Tuy rằng giữa hai năm tính cách cô thay đổi không ít, nhưng bất biến chính là tính cách cô không chịu thua. Chỉ có ngay lúc này Tuyết Vi mới là đẹp nhất, lóa mắt nhất, anh thật sự không cách nào chống cự mị lực trên người cô tản mát ra..

    "Bốp bốp bốp.."

    Một khúc kết thúc, dưới đài vang lên tiếng vỗ tay bên tai như sấm, cho dù là Lam Tương nhân khí cao lên đài đều không thể để lại cho mọi người ấn tượng khắc sâu như Tuyết Vi và Bạch Dạ.

    "Tiểu Vi, cô quá lợi hại, rõ ràng là ngẫu hứng vũ đạo, vì sao cô có thể cùng Bạch tướng quân phối hợp hoàn hảo như vậy? Hai người các người là thần sao?"

    "Đúng vậy, các người làm sao làm được? Mọi người còn chờ xem các người xấu mặt, chính là sau lại tôi ở phía sau đài nhìn lén đến vẻ mặt mọi người, toàn bộ đều choáng váng."

    Một hồi đến hậu trường, nhóm nữ binh binh đoàn thứ ba liền kích động chạy tới trước mặt cô, hỏi han.

    Bây giờ các cô không ngừng nghi hoặc, phàm là người nhìn đến bọn họ khiêu vũ 80 phần trăm đều vô cùng kinh ngạc. Cho dù hai người ăn ý cũng không thể phối hợp hoàn mỹ như thế đi?

    "Ha hả, tôi cũng không biết." Tuyết Vi nhẹ nhàng bâng quơ trả lời.

    "Tuyết Vi, cô nói thật, có phải cô cùng Bạch tướng quân quen biết từ rất sớm hay không?" Một nữ binh mắt sắc lập tức liền nói tới trọng điểm rồi.

    Mọi người sôi nổi trừng lớn đôi mắt nhẫn nại chờ cô trả lời.

    "Không quen biết." Ba chữ lạnh lùng rơi xuống, mặt Tuyết Vi vô cảm nhìn về phía bàn trang điểm.

    Thấy vậy, những nữ binh đó cũng không muốn hỏi cái gì, nhưng.. Các cô cảm thấy vũ đạo ngẫu hứng lần này tuyệt không phải là hai người lần đầu tiên cùng múa!

    "Hừ, nữ binh binh đoàn thứ ba thật đúng là thông minh, biết tìm Bạch tướng quân nhà của chúng tôi cho cô kéo phiếu."

    "Chính là, cũng không biết đoàn văn công muốn cái gì, vậy mà không được lựa chọn tướng quân nhà mình khiêu vũ." Lúc này, mấy nữ binh binh đoàn thứ nhất nói mát.

    Chọc người binh đoàn thứ ba mỗi người như mũi tên đang giương nỏ.

    "Không quan hệ, trong chốc lát người thứ ba yêu cầu Hoàng Phủ Quân Trường tham gia, mặc kệ nội dung thi đấu là cái gì, tôi tin tưởng nếu đoàn văn công kêu Hoàng Phủ Quân Trường cũng tham dự đầu phiếu, lấy quan hệ Hoàng Phủ Quân Trường cùng Lam Tương nhà của chúng tôi, Hoàng Phủ Quân Trường nhất định sẽ đem phiếu bầu cho Lam Tương nhà của chúng tôi. Chỉ cần có một phiếu này của Hoàng Phủ Quân Trường, cho dù thua hoa khôi quân đội cũng không sao."
     
  5. Thơ Thơ

    Messages:
    1,500
    Chương 193: Đây là một hồi thi đấu kỳ quái

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Thơ Thơ

    Phần thứ ba thi đấu trí tuệ yêu cầu chờ Hoàng Phủ Minh tới mới có thể bắt đầu, cho nên, bây giờ tất cả mọi người ở phía sau đài chờ Hoàng Phủ Minh đại giá quang lâm.

    "Hừ, bây giờ các người cũng biết các người không thắng được đúng không? Hơn nữa, không nhất định Hoàng Phủ Quân Trường sẽ đem phiếu bầu cho các người. Cũng nói không chừng phiếu đầu cấp cho Tuyết Vi." Người binh đoàn thứ ba cũng không chịu thua tranh luận.

    "Cắt, nói trắng ra là, nếu các người có thể thắng trận thi đấu này, 80 phần trăm là dựa vào Bạch tướng quân chúng tôi. Nói đến cùng, còn không phải công lao của binh đoàn thứ nhất chúng tôi sao?"

    "Này, các người có thể đừng bạ cái gì đều quy công với binh đoàn thứ nhất các người hay không? Màn vũ đạo phối hợp ăn ý như vậy, chẳng lẽ không phải do thực lực Tuyết Vi nhà của chúng tôi sao?"

    "Thực lực hả? Nếu là nói đua thực lực hay là chờ trận tỷ thí tiếp theo đi! Cho đến lúc này nói cái gì thực lực.."

    "Đừng cãi! Đừng cãi, Hoàng Phủ Quân Trường tới." Không biết ai nói một câu, mới xem như hoàn toàn ngưng hẳn trận chiến này.

    Chỉ thấy, trong lễ đường náo nhiệt, Hoàng Phủ Minh mặc một thân quân phục theo lối đi nhỏ bước nhanh đi tới trước vị trí của mình.

    "Hoàng Phủ Quân Trường!" Toàn bộ lễ nhượng nghiêm nghị khởi kính, động tác mọi người nhất trí đứng dậy kính với anh một cái chào theo nghi thức quân đội.

    Đợi Hoàng Phủ Minh vừa ngồi xuống, người chủ trì lập tức khởi động vòng thi đấu cuối cùng tranh vị trí hoa khôi quân đội..

    Dẫn đầu vòng thi đấu lên sân khấu chính là Lam Tương.

    Hai binh lính dọn một cái bàn nhỏ tới trước mặt cô, trên bàn nhỏ để bốn cái cà vạt hoa văn khác nhau. Bốn cái cà vạt này phân biệt đến từ chính Hoàng Phủ Minh, Bạch Dạ, Địch Uy, Mộ Thần Hiên. Chủ yếu khảo hạch chính là năng lực quan sát cùng với năng lực phán đoán của nữ binh.

    Khảo nghiệm như vậy, nói đơn giản cũng đơn giản, chỉ cần ngầm cùng bốn người này có tiếp xúc thân mật, tự nhiên có thể phân biệt ra bốn đồ vật này là của ai.

    Nhưng mà, nói khó cũng khó. Hoàng Phủ Minh suốt ngày thần long thấy đầu không thấy đuôi, Bạch Dạ lại cực ít lộ diện trước mặt người khác, mỗi mỹ nữ cũng trừ tướng quân của mình, không thân tướng quân bên ngoài, muốn cấp ra đáp án chính xác mười phần khó khăn.

    Đợi Lam Tương lựa chọn xong, toàn bộ tất cả đạo cụ đổi thành bốn cái áo khoác, Quách Tuyết Phù thực mau làm ra lựa chọn, kế tiếp liền đến phiên Tuyết Vi..

    Nhìn trên bàn nhỏ xếp chỉnh tề từng cái áo sơmi, vẻ mặt Tuyết Vi bất đắc dĩ trừng mắt nhìn Mộ Thần Hiên dưới đài đang cười trộm..

    "Tiểu Vi, mới vừa rồi đoàn văn công tìm tôi muốn cà vạt, áo sơmi, áo khoác, tôi hoài nghi là bọn họ muốn dùng để khảo nghiệm sức quan sát của các người, nhớ kỹ, cà vạt của tôi là.. Áo khoác của tôi là.. Áo sơmi của tôi là.."

    Không sai biệt lắm ở một vòng trước, Mộ Thần Hiên liền đem đáp án nói cho cô trước tiên.

    Bây giờ, cô xem như hoàn toàn phục vị tướng quân nhà mình, quả thực.. tướng quân nhà mình không biết xấu hổ!

    Thực mau tìm được áo sơmi thuộc về Mộ Thần Hiên rồi.

    Lúc mắt lần thứ hai đánh giá ba cái áo sơmi khác, cô cũng liếc mắt một cái liền nhận ra áo sơmi của Hoàng Phủ Minh!

    Trước mắt cũng chỉ dư lại hai cái áo sơmi của Địch Uy và Bạch Dạ, một cái thuần màu trắng; một cái mang theo một ít hoa văn.

    Tuyết Vi hơi hơi cúi người xuống, ngửi nhẹ hương vị hai cái áo sơmi. Lập tức đem hai cái áo sơmi hàng hiệu của hai vị tướng quân đặt ở phía sau..

    "Tốt, bây giờ đến thời khắc công bố đáp án." Người chủ trì mỉm cười kêu ba nữ binh thượng đài: "Đầu tiên, Quách Tuyết Phù binh đoàn thứ hai lựa chọn.. Toàn bộ sai lầm!"

    "Tiếp theo, Lam Tương binh đoàn thứ nhất trả lời.. Sai hai cái, thêm điểm."

    "Đến nỗi Tuyết Vi binh đoàn thứ ba trả lời.. Toàn bộ chính xác! Thêm 5 điểm."

    "Xôn xao.." trong phút chốc, dưới đài ồ lên, mọi người không thể tưởng tượng mở to hai mắt nhìn, quả thực không thể tin được một kết quả này.

    "Tôi tin tưởng, mọi người nhất định có nghi hoặc giống tôi, cùng loại với lựa chọn như vậy, có thể đáp đúng một nửa cũng đã thực ghê gớm. Không nghĩ tới Tuyết Vi vậy mà có thể đáp đúng toàn bộ. Tuyết Vi, cô làm sao làm được đây?" Người chủ trì rất có hứng thú phỏng vấn Tuyết Vi.

    Cô bất đắc dĩ nhếch khóe môi, nếu có thể ăn ngay nói thật, cô nhất định sẽ nói cho mọi người..

    Tướng quân nhà bọn họ trước tiên chơi xấu; áo sơmi của Hoàng Phủ Minh lại không biết bị cô cởi bỏ qua bao nhiêu lần, đừng nói là nhận biết áo sơmi, dù là nhận ra quần lót của Hoàng Phủ Minh, cô cũng có thể liếc mắt một cái liền nhận ra. Đến nỗi Bạch Dạ..

    Ánh mắt chậm rãi ngắm tròng trắng mắt Bạch Dạ.

    Có lẽ, là một phần hiểu biết đi.

    Y theo tính cách Bạch Dạ an tĩnh mà đơn giản, quần áo anh vĩnh viễn là thuần sắc, thêm nữa áo sơmi có hoa văn kia lây dính một ít mùi thuốc lá. Cho nên, cô dễ như trở bàn bàn tay liền phân rõ ra hai cái áo sơmi kia là của ai.

    "Ngốc." Tuyết Vi lạnh lùng cấp ra giải thích chính mình.

    "Xôn xao.." dưới đài lại ồ lên một mảnh.

    "Ngốc? Vậy vận khí cô thật đúng là tốt, toàn ngốc vậy mà đúng rồi? Ha ha. Tốt, các vị. Bây giờ tất cả phân đoạn đã kết thúc, thỉnh mọi người lấy ra phiếu phía dưới chỗ ngồi các người, xếp hàng tiến lên vì hoa khôi quân đội do các người cảm nhận bầu một phiếu quý giá đi."

    "Ha, lúc này binh đoàn thứ ba chúng ta nhất định thắng rồi, Tuyết Vi thật là lợi hại, không chỉ vũ đạo cùng Bạch tướng quân phối hợp ăn ý, một phân đoạn cuối cùng càng biểu hiện xuất sắc. Lúc này, những người hoài nghi Tuyết Vi nhà của chúng tôi không có thực lực có thể câm miệng đi?"

    Hậu trường, người mấy binh đoàn đang khẩn trương chờ đợi kết quả. Mắt Mạc Nhã Như khiêu khích nhìn khu vực binh đoàn thứ nhất.

    Mấy nữ binh binh đoàn thứ nhất bị chọc giận hàm răng đều ngứa: "Các người Nói xong, Nữ binh kia là làm sao làm được? Tôi cũng không tin vận khí cô tốt như vậy sẽ toàn bộ đều chọn đúng."

    "Hừ, tám phần là tướng quân nhà bọn họ cùng cô ta chơi xấu, cô ta lại cùng Địch thượng tướng ngủ qua. Đến nỗi dư lại hai cái áo sơmi, không phải thật ngốc."

    "Ha, điều này cũng đúng. Dù sao danh tiếng Địch thượng tướng chẳng ra gì, còn thật có khả năng hai người bọn họ có một chân đâu."

    "Này, các người làm sao thua không nổi như vậy? Thua thi đấu liền nói Tuyết Vi và Địch thượng tướng có một chân. Rõ ràng chính là Tuyết Vi có thực lực được không?"

    "Thiếu tới. Như vậy thi đấu khảo không phải sức quan sát mà chính là khứu giác, tôi cũng không tin nữ binh nhà các người có thể so với Bạch tướng quân nhà chúng tôi còn muốn khứu giác lợi hại, thật là vô cùng kì diệu, đến nỗi cô ta còn lưu lạc đến binh đoàn thứ ba sao?"

    "Lưu lạc đến binh đoàn thứ ba chúng ta làm sao vậy? Cô lời này là có ý tứ gì?"

    Mắt thấy, chiến hỏa hậu trường khói thuốc súng tràn ngập; trước đài mùi thuốc súng cũng kế tiếp kéo lên.

    Số phiếu bầu cho Tuyết Vi vừa muốn dẫn đầu, một bên kia, số phiếu bầu cho Lam Tương liền lập tức nhanh chóng áp đảo; thật vất vả Tuyết Vi cùng cô bảo trì ngang hàng, Lam Tương dẫn đầu lần thứ hai, cứ như vậy, số phiếu của hai người luôn là gắt gao đuổi sát nút, ai cũng không thua cho ai.

    "Tuyết Vi và Lam Tương chỉ kém một phiếu, bây giờ cho mời Bạch tướng quân lên đài ra tay cho một phiếu quý giá nhất!"

    Sau khi đợi Mộ Thần Hiên và Địch Uy trước sau bầu xong phiếu, Tuyết Vi tạm thời đứng sau Lam Tương một phiếu, nói cách khác Bạch Dạ này đưa phiếu bầu cho Tuyết Vi, Tuyết Vi liền cùng Lam Tương bằng số phiếu, bầu cho Lam Tương, Lam Tương trực tiếp thăng cấp làm hoa khôi quân đội năm nay!
     
  6. Thơ Thơ

    Messages:
    1,500
    Chương 194: Hoa khôi quân đội Tuyết Vi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Thơ Thơ

    "Xong rồi, lúc này binh đoàn thứ ba chúng ta đừng nghĩ thủ thắng, mỗi một năm Bạch tướng quân đều sẽ đem phiếu bầu cho Lam Tương, lần này, khẳng định cũng sẽ không ngoài lệ."

    "Có lẽ, trước kia là trước kia, bây giờ có Tiểu Vi nhà chúng ta xuất chiến, nói không chừng Bạch tướng quân liền sẽ đem phiếu bầu cho Tiểu Vi thì sao?"

    "Ai nha, cô là không hiểu biết tính cách Bạch tướng quân, anh bầu cho Lam Tương cũng không phải nói cái gì cảm thấy cô ta xinh đẹp, cũng không phải nói muốn kêu binh đoàn mình thắng lợi, hoàn toàn chính là không nghĩ làm người rơi xuống đầu đề câu chuyện thôi, cô nói đi, nếu anh ta đột nhiên đem phiếu bầu cho Tuyết Vi, về sau khẳng định Quân Khu Bạch Hổ không thể thiếu tai tiếng bố trí hai người kia."

    "Điều này cũng đúng.. Chúng ta đây chẳng phải là thua rồi sao?"

    "Ai.."

    Đừng nói nhóm người này cơ bản đã biết kết quả, ngay cả Tuyết Vi đều đã biết Bạch Dạ sẽ đem phiếu bầu cho ai.

    Không hề ngoài ý muốn, Bạch Dạ đi thẳng đến Lam Tương.

    Mà khi anh sắp cầm phiếu trong tay bầu cho Lam Tương..

    Chỉ là trong chớp mắt, thân thể anh đột nhiên quay lại, phiếu trong tay ' lạch cạch ' một tiếng liền rơi vào trong rổ của Tuyết Vi..

    "Bằng phiếu! Tuyết Vi và Lam Tương lần thứ hai bằng phiếu!"

    Trong phút chốc, không khí hiện trường trở nên vô cùng sôi trào, trên mặt mỗi người đều tràn ngập không thể tưởng tượng.

    Tuyết Vi liền như vậy ngây ngốc nhìn bóng dáng Bạch Dạ rời đi, thật sự tìm không ra lý do anh sẽ bầu phiếu cho mình.

    Nhưng mà..

    Dưới đài Hoàng Phủ Minh hiển nhiên đã biết đáp án.

    Khi Bạch Dạ sắp cầm phiếu trong tay bầu cho Lam Tương, Hoàng Phủ Minh rõ ràng nghe được dưới đài có người nói..

    "Hừ, Nữ binh kia vừa mới tìm Bạch tướng quân khiêu vũ, bây giờ Bạch tướng quân lại đem phiếu bầu cho Lam Tương, cô nói xem, cô ta có thể thực không có mặt mũi hay không!"

    Chính là bởi vì những lời này, Bạch Dạ lập tức cầm phiếu trong tay bầu cho Tuyết Vi!

    Con ngươi sâu không thấy đáy chuyển về phía Bạch Dạ bên cạnh, anh nheo lại đôi mắt lạnh, không nói một lời nhìn về phía sân khấu..

    "Các vị đã đợi lâu, bởi vì duyên cớ bằng phiếu, tổ bình chọn đã cấp ra phương án giải quyết. Theo lý thuyết, Hoàng Phủ Quân Trường chưa bao giờ tham gia bất luận cái hình thức thi đấu gì, nhưng.. Hoàng Phủ Quân Trường, lần này khả năng muốn phiền toái ngài đưa ra một phiếu mấu chốt nhất, không biết, ngài nguyện ý hay không?"

    "Mẹ nó, lúc này xuất sắc, ngay cả Hoàng Phủ Quân Trường đều phải tham gia chiến cuộc? Có kịch vui để xem."

    "Từ từ, còn không biết Hoàng Phủ Quân Trường có thể đáp ứng hay không!" Mọi người khẩn trương nắm tay nổi lên, lòng tràn đầy chờ mong chờ anh hồi đáp.

    Hoàng Phủ Minh tháo xuống quân mũ trên đầu, lạnh lùng nhún vai: "Có thể." Cất bước, liền đi lên sân khấu.

    Tức khắc, trong hội trường trở nên lặng ngắt như tờ, mọi người ngừng thở, trừng lớn đôi mắt chờ đợi Hoàng Phủ Minh lựa chọn.

    Đầu tiên là anh đi qua trước người Quách Tuyết Phù, trong khoảnh khắc tầm mắt cùng Lam Tương đan xen, Lam Tương lập tức xấu hổ cúi thấp đầu xuống.

    Vẻ mặt cô chuyển biến truyền vào thật sâu trong mắt Tuyết Vi, căn cứ cô suy đoán, Lam Tương tựa hồ đối với Hoàng Phủ Minh.. Cố ý!

    "Cô muốn tôi đem phiếu bầu cho cô sao?" Đột nhiên, bước chân Hoàng Phủ Minh đứng yên ở trước mặt Tuyết Vi, anh đưa lưng về phía người xem, khóe miệng mơ hồ khơi mào một nụ cười nghiền ngẫm.

    "Anh dám không bầu cho tôi thử xem?" Tuyết Vi không chút khách khí đã mở miệng.

    Hoàng Phủ Minh hừ lạnh một tiếng, anh chính là ăn mềm không ăn cứng, nếu là Tuyết Vi cầu xin anh, anh nói không chừng thật đúng là sẽ đem phiếu bầu cho cô. Bây giờ sao.. "Tôi đây liền thử xem xem!" Nói xong, cất bước một cái di động tới trước mặt Lam Tương.

    Mọi người nhìn Hoàng Phủ Minh!

    Chọc Tuyết Vi tức khắc lửa giận công tâm.

    Chỉ thấy, Hoàng Phủ Minh không nhanh không chậm giơ phiếu trong tay lên, một đôi mắt thâm thúy thị uy nhìn về phía Tuyết Vi.

    Hận đến cô thật ngứa răng. Nếu có thể nói, bây giờ cô liền muốn chạy qua cắn chết tên lưu manh này!

    Đúng lúc này..

    Hai tròng mắt Hoàng Phủ Minh vừa chuyển, đẹp trai khí thế, phiếu trong tay tung ra một cái độ cung.

    Chỉ thấy, phiếu kia uyển chuyển nhẹ nhàng lưu loát rơi vào trong rổ Tuyết Vi rồi..

    "Kết quả công bố, hoa khôi quân đội năm nay --------- binh đoàn thứ ba.. Tuyết Vi!"

    Chỉ một thoáng, dưới đài bốc cháy lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, toàn thể binh đoàn thứ ba kích động đứng dậy chúc mừng.

    Nhân cái thời cơ này, Hoàng Phủ Minh cười xấu xa nhướng nhướng mày với Tuyết Vi.

    Chọc cô vừa tức vừa cao hứng, đã là không có cách nào với Quân Trường phúc hắc này!

    Chính là mất một phiếu mấu chốt này của Hoàng Phủ Minh, Lam Tương lại vô cùng mất mát..

    "Từ từ, Hoàng Phủ Quân Trường, xin dừng bước." Người chủ trì đưa anh tới bên cạnh Tuyết Vi: "Vì sao Ngài muốn lựa chọn vị nữ binh này? Chúng tôi mới vừa cho rằng ngài sẽ đem phiếu bầu cho Lam Tương."

    "Chúng tôi ngẫu nhiên cũng muốn chiếu cố đồng chí mới một chút mới đúng." Hoàng Phủ Minh bày ra một tư thế lãnh đạo, đưa tay, chậm rãi ôm vai Tuyết Vi.

    Bề ngoài bức họa này, người khác tự nhiên tưởng vị Quân Trường này trấn an nữ binh thủ hạ, nhưng chỉ có hai người bọn họ mới biết được.. đỡ lên tư thế này, chỉ là..

    Vị Quân Trường này đang chiếm tiện nghi thủ hạ mà thôi!

    "Hừ, còn kém không nhiều lắm." Miệng Tuyết Vi bất động, nhỏ giọng đã mở miệng.

    Khóe miệng Hoàng Phủ Minh lập tức giơ lên một nụ cười mê người khó có thể che dấu.

    Nhưng giây tiếp theo..

    "Bất quá, tôi thực chán ghét ngài trả lời. Ngài phải nói là, tôi vẫn cảm thấy Tuyết Vi là đẹp nhất trên thế giới, cho nên, tôi liền đem phiếu bầu cho cô ta."

    Nụ cười ở trên mặt nháy mắt biến mất, vẻ mặt Hoàng Phủ Minh không thể tưởng tượng nhìn về phía Tuyết Vi.

    Anh thật muốn biết, cô gái này là có bao nhiêu không biết xấu hổ, vậy mà có thể nói ra lời nói như vậy? "Cô làm sao vô nghĩa nhiều như vậy?"

    "Hả? Hoàng Phủ Quân Trường, ngài nói cái gì?" Người chủ trì nhận thấy được khác thường, nghi hoặc đã mở miệng.

    "Khụ khụ.." Anh xấu hổ nắm thật chặt yết hầu, một khuôn mặt đen bước nhanh đi xuống sân khấu.

    Sau một lúc lâu công phu, liên hoan sẽ nghênh đón kết thúc.

    Cuối cùng Binh đoàn thứ ba lấy danh ưu duyệt thành tích đạt được giải thưởng đoàn thể thứ nhất đoàn thể văn nghệ năm nay.

    Kế tiếp chính là thời gian mỗi vị thành viên tham gia liên hoan sẽ trình tín vật.

    Vì kỷ niệm mỗi năm một lần liên hoan, cho nên tất cả mọi người đều sẽ lưu lại đồ vật trân quý làm kỷ niệm..

    *

    Thời gian tiệc tối.

    Tiệc tối Liên hoan sẽ thiết lập ở đại sảnh nghị sự tầng cao nhất, trong đại sảnh xanh vàng rực rỡ tổng cộng mở hơn bốn mươi bàn. Mỗi vị tham dự cơ hồ đều đổi thành trang phục tiệc tối. Các quý ông mặc đủ loại kiểu dáng áo bành tô, tây trang; các cô gái còn lại mặc lễ phục dạ hội xinh đẹp.

    "Tới tới tới, hôm nay, phàm làm cho binh đoàn thứ ba chúng ta vẻ vang, chờ tiệc tối kết thúc, nam tắm rửa, mát xa tôi mời, nữ ktv, ăn khuya, tôi tính tiền. Tất cả mọi người đều không cần khách khí với tôi." Khu vực ghế Binh đoàn thứ ba, Mộ Thần Hiên cầm trong tay chén rượu hào sảng kính mọi người một chén rượu.

    Này làm toàn thể thành viên binh đoàn thứ ba không khỏi hoan hô, nhảy nhót lên.

    Nhưng Tuyết Vi lại ngầm hung hăng cho Mộ Thần Hiên một cái xem thường.

    Cái gì tắm rửa, mát xa? Nói mời khách tìm tiểu * tỷ liền tìm tiểu * tỷ!

    Tướng quân lưu manh!
     
  7. Thơ Thơ

    Messages:
    1,500
    Chương 195: Binh đoàn thứ nhất làm khó dễ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Thơ Thơ

    "Mộ.. Mộ tướng quân, chúng ta.. Chúng tôi có thể buông cờ thưởng xuống trước hay không, ăn một chút gì?" Lúc này, hai nam binh đứng ở phía sau Mộ Thần Hiên, tay nâng cờ thưởng khóc tang đã mở miệng.

    "A, các người đừng cho là tôi không phát hiện, các người mới vừa ở tuyển hoa khôi quân đội kia đem phiếu bầu cho Lam Tương, muốn ăn cơm? Cửa cũng không có, tiếp theo giơ lên cho lão tử!"

    "Đúng vậy, đúng vậy! Nếu không Tuyết Vi nhà của chúng ta đâu đến nỗi gian nan như vậy mới bắt được danh hiệu hoa khôi sao? Đồ phản quốc!" Mọi người khinh bỉ mắng hai nam binh kia.

    Tuyết Vi lần thứ hai bất đắc dĩ liền liếc mắt cái xem thường.

    Nói thật, cô chưa từng thấy qua tướng quân lòng dạ hẹp hòi như vậy, cho dù trừng phạt ' phản đồ ' cũng không cần trừng phạt rõ ràng như vậy đi? Phục!

    "Ai, ai, Tuyết Vi, cô có thể đừng ngồi bên cạnh tôi hay không?"

    "Hả.." Nhìn bộ dáng Mộ Thần Hiên vẻ mặt ghét bỏ, Tuyết Vi khó hiểu nhún vai: "Không phải anh kêu tôi ngồi bên cạnh anh sao?"

    "Là như vậy không sai, nhưng tôi chỉ kêu cô ngồi một lát là xong rồi, không phải là cô tưởng vẫn luôn ngồi đến khi kết thúc tiệc tối chứ? Như vậy, tôi sẽ thực bối rối."

    "!"

    Không lầm chứ? Liền cùng cô mặt dày mày dạn ngồi bên cạnh anh.

    Anh nói thẳng như vậy, không phải ảnh hưởng anh ta tán gái!

    Còn bối rối? Túm cái rắm.

    Cầm lấy một bộ chén đũa, Tuyết Vi đen khuôn mặt liền di động tới chỗ khác.

    Đang xem xem cô rời khỏi vị trí kia, lập tức liền có cô gái tuổi trẻ xinh đẹp tiến vào.

    Nhìn Mộ Thần Hiên cười, miệng đều sắp ngoác đến mang tai đi. Gặp phải tướng quân lưu manh như vậy thật xem như xui xẻo tám kiếp!

    "Rượu giao bôi! Rượu giao bôi! Rượu giao bôi!" Đột nhiên, đại sảnh yến hội cách đó không xa truyền đến tiếng của mọi người ồn ào.

    Tuyết Vi cùng người bên này theo bản năng nhìn đi qua..

    Chỉ thấy, khu ghế binh đoàn thứ nhất, Hoàng Phủ Minh và Bạch Dạ hai người cầm một ly rượu trắng, tay cùng tay câu ở bên nhau, uống rượu giao bôi.

    Xem trên mặt nhóm những nữ binh đó tràn ngập hai chữ ' hủ nữ '.

    Nhưng thật ra đừng nói, hai người đàn ông này làm ra hành động ái muội như thế thật đúng là có một phong vị khác. Nhưng vấn đề..

    Hai người này đều là tính cách cường công, ai tới làm tiểu thụ đây?

    Đang nghĩ ngợi tới.

    "Tuyết Vi, Tuyết Vi, không bằng chúng ta cũng đi gọi Hoàng Phủ Quân Trường qua tới đùa giỡn, đùa giỡn đi?" Mấy nữ binh binh đoàn thứ ba vẻ mặt kích động vây quanh lại đây.

    "Hả?"

    "Hả cái gì? Bình thường Hoàng Phủ Quân Trường chỉ ngốc tại tổng quân khu cực ít lộ diện, bây giờ thật vất vả có thể hiện thân liên hoan, lại là lúc nhẹ nhàng như vậy, cho nên, không bắt lấy cơ hội tốt này đùa giỡn Hoàng Phủ Quân Trường một chút, phỏng chừng chỉ có thể chờ đến liên hoan năm sau."

    Thật sự như thế..

    Hoàng Phủ Minh thân là một quân trường, ngày thường tự nhiên là cao cao tại thượng không có khả năng cùng thủ hạ hòa mình, duy độc lúc này anh cần thiết buông cái giá Quân Trường ủy lạo nhóm thủ hạ một chút.

    "Ừm, vậy các người đi thôi."

    "Cái gì kêu chúng tôi đi thôi? Hoàng Phủ Quân Trường biết chúng tôi là ai sao, nhưng cô thì không giống nhau, vừa rồi lúc lựa chọn hoa khôi quân đội Hoàng Phủ Quân Trường đặc biệt đem phiếu bầu cho cô, đương nhiên là cô nhân cơ hội cảm tạ anh, mời anh đến binh đoàn thứ ba chúng ta." Nói xong, ba nữ binh liền kéo Tuyết Vi, đẩy cô ngã vào khu ghế binh đoàn thứ nhất.

    "A a a.. hả.."

    Vốn là binh đoàn thứ nhất vẫn hay vô cùng náo nhiệt, đợi Tuyết Vi đột nhiên tới sát ra sau, trong ánh mắt mỗi người đều tràn ngập địch ý.

    "Này không phải hoa khôi quân đội mới vừa tuyển ra tới sao?"

    "Đúng vậy, cô ta chạy tới binh đoàn thứ nhất chúng ta làm gì?"

    "Nên không phải là muốn mượn cơ hội cảm tạ Hoàng Phủ Quân Trường, thuận đường lôi kéo làm quen với Hoàng Phủ Quân Trường hả?" Tiếng khe khẽ nói nhỏ không dứt bên tai.

    Tuyết Vi nghe thật xấu hổ.

    Cô còn chưa có mở miệng, đã bị người ta xem thấu, cái này kêu cô mời Hoàng Phủ Minh đi qua đâu? Hay là không mời đây?

    Nhìn từng đôi mắt tràn ngập địch ý, Tuyết Vi bước đi gian nan tới gần Hoàng Phủ Minh, đợi lúc vừa muốn đến trước mặt anh..

    "Lam Tương!" Tuyết Vi vừa chuyển, bước nhanh đi tới trước mặt Lam Tương: "Ha hả, lúc vừa mới thi đấu kết thúc tôi liền muốn tiếp đón cô, chính là vẫn luôn không có cơ hội, bây giờ rốt cuộc có cơ hội này. Có thể quen biết cô, thật cao hứng." Mỉm cười vươn tay.

    Không chỉ Hoàng Phủ Minh xem không hiểu ra sao, người chung quanh, bao gồm Lam Tương càng có chút không thể hiểu được.

    "Hóa ra là cô ta lại đây tìm Lam Tương."

    "Thật đủ có bệnh, lén chào hỏi một cái không phải xong rồi sao, còn long trọng như vậy sao?"

    "Chính là.."

    A, ha hả..

    Cô cũng cảm thấy chính mình thật đủ.. Có bệnh!

    "Có thể quen biết cô, tôi cũng thật cao hứng." Cứ việc như thế, Lam Tương vẫn hào phóng nắm tay với Tuyết Vi.

    "Vậy tốt, tôi đây liền không quấy rầy cô, có cơ hội Gặp lại." Nói xong, Tuyết Vi liền phải quay đầu rời đi..

    "Từ từ!"

    Nhưng hai nữ binh binh đoàn thứ nhất lợi mã kêu cô. "Đồng chí, vừa mới ở một vòng thi đấu cuối cùng tuyển hoa khôi quân đội, tôi cảm thấy cô thật là lợi hại, nếu có thể đem bốn thứ đồ vật toàn bộ đoán Đúng, hẳn không chỉ là vận khí đơn giản như vậy đi?"

    Lời nói có ẩn ý sao?

    Đôi mắt Tuyết Vi vừa chuyển, bất động thanh sắc xoay người, mặt đối mặt với hai nữ binh kia.

    "Cô nói thật ra, cô làm sao biết bốn đồ vật kia thuộc về ai chứ? Cô muốn nói là ngốc, chỉ biết kêu mọi người cảm thấy cô ' gian lận '!"

    "Đúng vậy. Đến lúc đó tai tiếng cô bay đầy trời, ảnh hưởng cô không nói, còn sẽ ảnh hưởng bạch tướng quân nhà của chúng tôi.."

    "Dựa vào sức quan sát." Tuyết Vi đã quả quyết mở miệng.

    Cô thật sự không nghĩ nhóm người này cứng rắn đem mình cùng Bạch Dạ lại cột ở cùng nhau.

    "À, hóa ra là dựa vào sức quan sát. Kia như vậy đi.." Trong đó hai tròng mắt một nữ binh chợt lóe, vài người trên bàn lập tức hiểu ý móc ra thuốc mang theo trên người. Gọi người vừa thấy liền biết nhóm người này căn bản là có chuẩn bị mà đến.

    "Liền vài loại này sao?

    " Ừm. "

    " Cô lại đi hỏi người mấy binh đoàn khác một chút, ai còn mang theo thuốc lại đây, đều lấy lại đây. "

    " Tốt. "Mấy người này cố lộng huyền hư thì thầm lên.

    Tuy mọi người không rõ bọn họ đang làm gì, nhưng ai nấy đều có thể cảm giác được, chỉ sợ trong chốc lát sẽ có trò hay để xem!

    Chỉ chốc lát sau, mấy binh lính chạy ra đi mượn dược trở về.

    Mấy nữ binh thần thần bí bí bận rộn đem thuốc bên trong hộp lăn lộn ra tới.

    Sau một lúc lâu công phu, nữ binh kia làm khó dễ Tuyết Vi cười quỷ dị, duỗi tay nói:" Nơi này tổng cộng là mười loại thuốc. Mỗi loại thuốc ngoại hình đều không sai biệt lắm, Tuyết Vi, bây giờ liền làm phiền cô đem mười loại thuốc này theo thứ tự nói ra tên chúng nó đi! "

    "..."

    Đợi nữ binh này vừa dứt lời, Bạch Dạ đứng ở cách đó không xa không khỏi cười lạnh.

    Tuyết Vi là học trò anh lấy làm tự hào nhất, bản lĩnh của cô, anh còn có thể không rõ ràng lắm sao?

    Đừng nói là giám định mười loại thuốc, chính là một trăm loại đối với khứu giác Tuyết Vi nhạy bén mà nói đều không phải là một vấn đề khó!

    Chậm rãi tiếp nhận mười viên thuốc trong tay nữ binh, Đôi mắt Tuyết Vi theo bản năng quét mắt những binh lính đó vây xem náo nhiệt..
     
  8. Thơ Thơ

    Messages:
    1,500
    Chương 196: Giữa bọn họ có một chân

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Thơ Thơ

    Nay nói, chỉ sợ nếu cô bất động, cuối cùng rơi vào tin đồn hoa khôi quân đội là ' ngủ ra tới '.

    Nhưng..

    Khảo nghiệm như vậy giống con khỉ biểu diễn, thật sự không phải tác phong của cô!

    Đáng chết!

    Liền biết không nên tham gia thi đấu tuyển chọn hoa khôi quân đội nhàm chán như vậy!

    "Cái này là aspirin.." Thật lâu sau, Tuyết Vi đã lạnh lùng mở miệng.

    Người phụ trách tiếp nhận dược vật đi ra lập tức cho ra đáp án: "Chính xác."

    "Cái này là thuốc trị cảm bình thường."

    "Chính xác!"

    "Cái này là thuốc hạ sốt; cái này là viêm xoang mũi; cái này là tiêu hóa.."

    "Chính xác! Chính xác! Chính xác! Toàn bộ chính xác!"

    Trong phút chốc, những bọn lính vây xem đó mỗi người lộ ra vẻ mặt không thể tưởng tượng, nửa cái hội trường dường như lâm vào bên trong một mảnh tĩnh mịch.

    Không biết qua bao lâu..

    "Thật là lợi hại.."

    "Bốp.. bốp.. bốp.."

    Trong đám người truyền đến tiếng vỗ tay thưa thớt, cho đến bị một trận tiếng vỗ tay dời non lấp biển bao phủ toàn bộ hội trường. Những người đó làm khó dễ Tuyết Vi xem như hoàn toàn chịu phục!

    Tuyết Vi liền như vậy thản nhiên biến mất ở trong tầm mắt sùng bái.

    Nhưng mới vừa đi không được hai bước, cô liền phát hiện có ba đôi mắt tràn ngập sát khí thẳng lăng lăng từ chính diện đánh úp lại..

    "Tuyết Vi! Hoàng Phủ Quân Trường đâu?"

    Hãn..

    Cô căn bản liền quên chuyện chạy tới binh đoàn thứ nhất là vì đi tìm Hoàng Phủ Minh!

    Cuối cùng, Tuyết Vi cũng không có chạy tới khu ghế binh đoàn thứ nhất mời Hoàng Phủ Minh. Nhưng thật ra Hoàng Phủ Minh nhân an ủi cấp dưới thuận theo tự nhiên chạy tới khu ghế binh đoàn thứ ba.

    Anh vốn định nhân vừa mới gặp Tuyết Vi, nề hà mỗi người nữ binh của binh đoàn thứ ba tựa như sói hổ vây quanh anh chật như nêm cối.

    Hoàng Phủ Minh chỉ phải mượn cớ chạy trước tiên..

    "Tiểu Vi, Tiểu Vi, tới! Cô xem cái này, xem cái này.."

    Tò mò đi tới trước người Mạc Nhã Như, theo ngón tay cô nhìn lại.

    Chỉ thấy, ảnh chụp triển lãm trước tường một mặt đại sảnh yến hội, dựa theo năm khác nhau treo đầy ảnh nam nữ chụp chung.

    Có năm 2000, có năm 2001.. Có năm 2010. Lúc Tuyết Vi nhìn đến năm 2011..

    "Hoàng Phủ Quân Trường?" Cô nghi hoặc nhíu mày.

    "Làm sao vậy? Cô kinh ngạc cái gì? Này hẳn là Hoàng Phủ Quân Trường lúc còn chưa có lên làm Quân Trường chụp, khi đó Hoàng Phủ Quân Trường phỏng chừng cũng mới vừa hai mươi tuổi, nếu so sánh với bây giờ, ba năm trước đây anh thật có vẻ niên thiếu rất nhiều, hay là bây giờ có hương vị Hoàng Phủ Quân Trường."

    Đích xác.

    Ba năm trước đây Hoàng Phủ Minh lưu trữ một đầu tóc ngắn, nhiều ít mang ra một chút vẻ bất hảo cùng với cái loại niên thiếu không kềm chế được. Mà bây giờ anh, thành thục, ưu nhã, chính yếu chính là.. Trên người có mị lực nam tính kêu con gái không cách nào kháng cự.

    Nhưng mà..

    Làm Tuyết Vi kinh ngạc đều không phải là Hoàng Phủ Minh ba năm trước đây thay đổi, mà là..

    Con ngươi nghi hoặc nhìn về phía ảnh chụp cô gái cùng Hoàng Phủ Minh sóng vai.

    "Tuyết Khả Duy?"

    "Tiểu Vi, không phải cô vừa mới tới binh đoàn chúng tôi không lâu sao, làm sao lại quen biết Tuyết trung tướng? Chẳng lẽ.." Nói đến đây, Mạc Nhã Như chớp mắt: "Tuyết trung tướng họ Tuyết, cô cũng họ Tuyết, nên sẽ không các người.."

    "Nhã như, ảnh chụp này đó là có ý tứ gì?" Tuyết Vi khéo léo dời đi đề tài.

    Cho tới nay cực ít người trong quân khu mới biết thân phận cô là Tam tiểu thư Nhà họ Tuyết, cực ít.

    "À, cái này, cái này chính là khi mỗi năm kết thúc bộ phận. Khi mỗi tiệc tối sắp kết thúc đều sẽ có một cuộc khiêu vũ để kết thúc, chờ kết thúc cuộc khiêu vũ, mọi người liền sẽ bình chọn ra mỗi năm patty king và patty queen, lúc sau bọn họ dán ảnh chụp chung trên tường."

    "À.."

    "Nói thật Tuyết Vi." Vẻ mặt Mạc Nhã Như sùng bái nhìn về phía Tuyết Khả Duy trong ảnh chụp: "Tôi kỳ thật vẫn luôn đem Tuyết trung tướng trở thành mục tiêu cuộc đời của tôi. Cô ta ưu nhã, có khí chất, còn giàu trí tuệ, chính yếu chính là.. Người còn lớn lên xinh đẹp như vậy."

    "Trước khi Tuyết trung tướng còn chưa có gả vào Nhà họ Hoàng Phủ, vẫn luôn là hoa khôi quân đội của Quân Khu Bạch Hổ chúng ta, căn bản không tới phiên Lam Tương. Lúc ấy tất cả mọi người đều cho rằng người Tuyết trung tướng phải gả cho là Hoàng Phủ Quân Trường bây giờ, ai biết, cuối cùng lại trở thành chị dâu của Hoàng Phủ Quân Trường, thật là đáng tiếc. Bất quá.."

    "Nghĩ lại, lúc ấy Quân Trường Quân Khu Bạch Hổ chúng tôi là Hoàng Phủ Sâm, cũng chính là anh cả của Hoàng Phủ Quân Trường đương nhiệm."

    Chuyện này Tuyết Vi đã biết đến.

    Bất quá, cô chỉ nghe được Tuyết Vĩ Quốc nhắc mãi muốn đem Tuyết Khả Duy gả cho Hoàng Phủ Quân Trường lúc ấy, cũng chính là Hoàng Phủ Sâm.

    Kết quả mới vừa gả qua không bao lâu, Hoàng Phủ Sâm liền bởi vì thân thể không khoẻ tạm thời rời khỏi bộ đội. Bởi vì chuyện này, Tuyết Vĩ Quốc còn tức giận thật lâu, thật lâu.

    "Ai, mệnh Tuyết trung tướng thật không tốt. Nếu lúc ấy cô ta lựa chọn chính là Hoàng Phủ Quân Trường đương nhiệm, như vậy bây giờ là Quân Trường phu nhân như cũ.."

    Nghe Mạc Nhã Như thở ngắn than dài, Tuyết Vi bất đắc dĩ cười.

    Thân là con gái Nhà họ Tuyết, nhân duyên há lại có thể nắm giữ ở trong tay chính mình sao?

    "Ai.." Sâu kín thở dài một hơi, Tuyết Vi lần thứ hai nhìn về phía ảnh chụp Hoàng Phủ Minh và Tuyết Khả Duy chụp ảnh chung trên tường.

    Tổng cảm thấy nụ cười treo ở trên mặt Hoàng Phủ Minh trên ảnh chụp không hiểu sao có chút nhu tình, mà trong mắt Tuyết Khả Duy tựa cũng hàm chứa thẹn thùng của thiếu nữ, là ảo giác sao?

    "Đúng rồi, Tiểu Vi, trong chốc lát cô nhớ rõ đi mời Hoàng Phủ Quân Trường cùng cô khiêu vũ nha."

    Suy nghĩ bị kéo về, cô khó hiểu hỏi: "Vì sao?"

    "Gần đây, cô là hoa khôi quân đội, cho nên có quyền lực lựa chọn bạn nhảy; thứ hai là.." Mạc Nhã Như thần bí nhìn xem chung quanh: "Tôi nghe nói, Hoàng Phủ Quân Trường từ khi cùng Tuyết trung tướng tham gia xong tiệc tối ba năm trước đây, lúc sau rốt cuộc không cùng nữ binh nào khiêu vũ qua, rất nhiều người đều đồn đại là Hoàng Phủ Quân Trường vì giữ lại ký ức tốt đẹp lúc trước mới không cùng cô gái khác khiêu vũ."

    Hãn..

    Lời đồn đại này cũng thái quá đi?

    Chị cả ở trong trí nhớ gả cho đại thiếu gia Nhà họ Hoàng Phủ trước đây giống như không có bạn trai, hơn nữa, bây giờ chị cả lại là chị dâu của Hoàng Phủ Minh, Hoàng Phủ Minh không có khả năng sẽ cùng chị dâu có một chân đi?

    Nghĩ đến đều cảm thấy ghê tởm!

    Ước chừng mười phút sau, tiệc tối liên hoan mỗi năm một lần rốt cuộc nghênh đón ** bộ phận.

    Ánh đèn Trong hội trường dần dần tối sầm xuống. Người chủ trì đi đến trước đài, mỉm cười tuyên bố vũ hội kết thúc bắt đầu. Một ít nam, nữ quen biết tự nhiên kết hợp thành bạn nhảy.

    Không ít người binh đoàn thứ ba đều nhắc Tuyết Vi đi mời Hoàng Phủ Minh khiêu vũ, rơi vào đường cùng, cô chỉ có thể nhân lúc người không nhiều lắm lén đi bộ tới trước mặt Hoàng Phủ Minh..

    Hai người liền như vậy cách xa nhau hai ba mét song song mà gặp.

    Hoàng Phủ Minh thỉnh thoảng nhìn về phía Tuyết Vi, nhưng Tuyết Vi giống như là làm lơ anh nhìn nơi khác.

    "Mau lên! Chạy nhanh lên." Lúc này, cách đó không xa những binh lính binh đoàn thứ ba nôn nóng khoa tay múa chân với cô nổi lên khẩu hình.
     
  9. Thơ Thơ

    Messages:
    1,500
    Chương 197: Vũ hội lên ngôi vương

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Thơ Thơ

    Tuyết Vi bất đắc dĩ nhíu nhíu mày.

    Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời cô mời một người đàn ông khiêu vũ! Thật đáng buồn!

    Hoàng Phủ Minh cũng vậy, cô đều đến bên người anh năm phút, anh làm sao liền không biết chủ động một chút hả?

    "Này!" Vẻ mặt tức giận đã mở miệng.

    Hoàng Phủ Minh chậm rãi dời tầm mắt nhìn về phía cô: "Chuyện gì?"

    "Anh.." ánh mắt lập loè trộm ngắm mắt Hoàng Phủ Minh, lại lập tức nhìn về phía trước, cô phiền não nói: "Muốn khiêu vũ hay không?"

    "Hả? Hóa ra.. cô đứng lâu như vậy, chính là muốn mời tôi khiêu vũ?"

    "Ít nói nhảm, đồng ý, hay là không muốn?" Một khuôn mặt nhỏ trắng nõn lộ ra đỏ ửng có thể thấy được.

    Đôi mắt Hoàng Phủ Minh vừa chuyển, không nhanh không chậm nói: "Đương nhiên.. Không muốn."

    "Đánh đổ!" Tuyết Vi ném xuống những lời này liền quay người.

    Nhưng mới vừa đi không tới hai bước, cô liền dừng bước..

    Cô vốn tưởng rằng, người đàn ông này sẽ giống với bình thường, một giây trước chọc giận cô, giây tiếp theo lập tức sẽ giữ chặt cô nói ' chọc cô '

    Lại hoặc là, anh sẽ cái gì đều không nói trực tiếp kéo cô vào sân nhảy.

    Nhưng..

    Lúc này đây, Hoàng Phủ Minh lại.. Chậm chạp chưa động..

    "Tuyết Vi, xem ra cô thất bại hả?"

    "Ừm, thất bại. Ha hả."

    "Tôi liền nói sao, Hoàng Phủ Quân Trường nhất định sẽ không theo bất luận kẻ nào khiêu vũ."

    "Nên sẽ không những tin đồn đó là thật sự đi?"

    "Ai biết được."

    Những cái tin đồn đó thật sự là thật sao?

    Tầm mắt chậm rãi nhìn về phía Hoàng Phủ Minh cách đó không xa..

    "Tôi nghe Nói, sau khi Hoàng Phủ Quân Trường cùng Tuyết trung tướng tham gia xong tiệc tối, liền không có còn cùng nữ binh nào nhảy qua, rất nhiều người đều đồn là Hoàng Phủ Quân Trường vì giữ lại hồi ức tốt đẹp nhất lúc trước mới không cùng cô gái khác khiêu vũ."

    A.

    Loại đồn đại này vốn chính là bắt gió bắt bóng, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, cô vĩnh viễn sẽ không tin là thật sự. Bất quá..

    Cho dù là thật sự gặp được, cô.. Cũng sẽ không để ý đi? Rốt cuộc..

    Không cảm tình!

    "Bạch tướng quân, Tuyết Vi khiêu vũ!"

    "Bạch tướng quân, Tuyết Vi khiêu vũ!"

    "Bạch tướng quân, Tuyết Vi khiêu vũ!" Không thể hiểu được, toàn bộ binh lính hội trường giống như là không mưu mà hợp, hô to lên tên hai người này.

    Vì hóa giải xấu hổ, hai người này chỉ phải đáp ứng lời mời kết thành bạn nhảy.

    Một bó ánh đèn hoa lệ đánh vào trên người hai người này, nhóm bạn nhảy khác ăn ý rời khỏi sân nhảy, nhường đủ không gian cho Bạch Dạ và Tuyết Vi.

    Phóng tầm mắt nhìn lại, vô số đôi mắt đều tập trung ở giữa sân nhảy.

    Hai người đứng ở trong sân nhảy nhẹ nhàng khiêu vũ giống như vương tử cùng công chúa trong truyện cổ tích, cứ việc..

    Toàn bộ hành trình hai người khiêu vũ đều là giao lưu, bất luận là ánh mắt hay là phương diện câu thông, đều chưa từng có bất luận giao thoa gì!

    "Ai, cứ việc không muốn thừa nhận Bạch tướng quân nhà của chúng tôi cùng nữ binh binh đoàn thứ ba này là một đôi, chính là.. Nhớ tới khi bọn họ ở thi đấu ngẫu hứng vũ đạo, tôi liền nhịn không được muốn xem bọn họ nhảy một lần."

    "Đúng vậy. Nữ binh kia thật sự có thực lực, người lớn lên lại xinh đẹp, đủ để xứng với Bạch tướng quân nhà của chúng tôi." Mấy nữ binh vừa mới làm khó dễ Tuyết Vi lúc này xem như hoàn toàn chịu phục.

    Ngay cả Hoàng Phủ Minh đứng ở sân nhảy cách đó không xa đều không khỏi có chút tiếc nuối chính mình bỏ lỡ cái gì, nếu anh không có tới trễ, có lẽ liền sẽ nhìn đến điệu nhảy của Bạch Dạ và Tuyết Vi.

    "Minh, anh nói xem, Bạch Dạ và Tuyết Vi hai người kia làm cái gì đây? Không phải quan hệ thầy trò sao? Làm sao làm cùng một đôi oán ngẫu. Nhảy một cái mà thôi, khuôn mặt hai người đều đen, đặc biệt là Tuyết Vi, dường như nhìn đến kẻ thù, đến nỗi sao?" Mộ Thần Hiên vừa oán giận, vừa đi tới bên cạnh Hoàng Phủ Minh.

    Anh thu hồi tầm mắt, chỉ là nhợt nhạt cười cười, cũng không có đem lời nói tiếp đi.

    "Hoàng Phủ Quân Trường, Mộ tướng quân, quấy rầy." Lúc này, một vị tổng quân khu sắc mặt ngưng trọng đi tới trước mặt hai người.

    "Chuyện gì?"

    "Là như vậy.." Tên kia hạ hai tròng mắt trầm xuống, nhỏ giọng ở bên tai Hoàng Phủ Minh hội báo lên.

    "Được, tôi đã biết." Khuôn mặt tuấn mỹ trong nháy mắt liền trở nên vô cùng nghiêm túc, mắt Hoàng Phủ Minh theo bản năng nhìn Tuyết Vi đang ở sân khiêu vũ cùng Bạch Dạ. "Tôi cùng hai tướng quân binh đoàn khác đi phòng họp trước, chờ vũ khúc kết thúc, các người đi thông báo Bạch tướng quân lại đây, bây giờ không cần đi quấy rầy anh ta."

    "Vâng!"

    Một khúc du dương khiêu vũ tan cuộc rốt cuộc kết thúc.

    Tuyết Vi và Bạch Dạ không thể nghi ngờ cũng đạt được tiếng hô danh hiệu tiệc tối patty king cùng patty queen tối cao..

    "Cộc cộc cộc "

    Thu được tin tức, Bạch Dạ chuẩn bị tốt hết thảy liền đi tới phòng họp loại nhỏ quân khu nghị sự.

    Đẩy mở cửa, vẻ mặt mỗi người trong phòng họp đều vô cùng nghiêm túc.

    Anh bước nhanh tìm một vị trí bên cạnh Hoàng Phủ Minh ngồi xuống.

    Đợi anh mới vừa ngồi xuống, Hoàng Phủ Minh đã lạnh lùng mở miệng: "Nếu tất cả mọi người đã đến đông đủ, như vậy, tôi phải cho mọi người xem một thứ.."

    Nói xong, một vị đem một cái huy chương tinh xảo đặt ở trên bàn.

    Màu lót cái huy chương này là màu xanh biển, mặt trên lấy kim loại tím điêu khắc một hoa súng màu tím sinh động như thật.

    Thời khắc mọi người nhìn thấy cái huy chương này, sắc mặt nháy mắt đại biến: "Đây không phải?"

    "Hoàng.. Hoàng Phủ Quân Trường, ngài là ở nơi nào phát hiện cái huy chương này?" Địch Uy khẩn trương hỏi xong.

    Hoàng Phủ Minh mặt vô cảm nhìn người phía sau.

    "Các vị tướng quân, đồ vật mà chúng tôi khi thống kê vật kỷ niệm do binh lính quân khu lưu lại phát hiện. Lúc ấy chúng tôi phát hiện cái huy chương này liền biết tình huống không đúng, cho nên đặc biệt kêu nhân viên điều tra tới, cuối cùng tại đây trên cái huy chương phát hiện một máy nghe trộm quân dụng loại nhỏ."

    Theo tên này đem chuyện hội báo xong, mọi người biết rõ đại sự không ổn. Vì phủi sạch quan hệ, Địch Uy lập tức truy vấn nói: "Đây là vật kỷ niệm ở đâu mà binh đoàn phát hiện?"

    "Là.." Hạ tầm mắt chậm rãi chuyển từ Bạch Dạ về phía Địch Uy, cuối cùng! Như ngừng lại trên người Mộ Thần Hiên: "Binh đoàn thứ ba!"

    Yến hội.

    "Ha, thật không nghĩ tới, mặt tường này vậy mà có người binh đoàn thứ ba chúng ta lưu lại dấu chân." Mọi người hưng phấn vây quanh ở trước ảnh chụp trên tường, lấy làm tự hào nhìn năm 2015 treo bức ảnh kia.

    Duy chỉ có Tuyết Vi, thật sự là không nỡ nhìn thẳng bức ảnh này.

    Phóng tầm mắt nhìn lại, ảnh chụp trên tường nào đối với patty king cùng patty queen không phải mặt mang nụ cười sao?

    Ngay cả Hoàng Phủ Minh khô khốc đều là cười chụp ảnh. Duy chỉ có cô và Bạch Dạ, dường như chụp ảnh lễ tang. Một cái mặt vô cảm; một cái đầu đơn giản là nhìn về nơi khác, miễn bàn không hài hòa.

    "Tốt, chúng ta đi thôi."

    "Ừm.."

    "Các vị, các người còn không thể đi." Đang lúc mọi người có ý đồ rời đi, tay Mộ Thần Hiên mang theo một cái rổ vẻ mặt khó xử đi tới trước mặt mọi người..

     
  10. Thơ Thơ

    Messages:
    1,500
    Chương 198: Tuyết Vi chọc phải đại phiền toái

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Thơ Thơ

    "Làm sao vậy? Mộ tướng quân, không phải anh phải mời khách cho đông sao?"

    "Đúng vậy, đúng vậy."

    "Ha hả, chuyện mời khách.. hôm nào chúng ta đi. Cái gì.. Tới, tới, đoàn văn công nhân phương tiện thống kê mọi người lưu lại vật kỷ niệm, cho nên, làm phiền mọi người lấy vật kỷ niệm của các người đi, viết tên ở mặt trên, trả lại cho đoàn văn công."

    "A? Tôi nhớ rõ mấy năm trước không có quy củ này, làm sao.."

    "Tốt, tốt, đừng nhiều lời, chạy nhanh, đều chạy nhanh lấy vật kỷ niệm của các người đi." Mộ Thần Hiên không kiên nhẫn thúc giục lên.

    Mọi người chỉ phải dựa theo thứ tự từ trong rổ lưu lại vật kỷ niệm nhất nhất lấy đi, viết tên lên trả lại người đoàn văn công.

    Mắt thấy vật kỷ niệm trong rổ càng ngày càng ít, cuối cùng chỉ còn lại có hai, ba người.

    Mộ Thần Hiên vừa thấy, Tuyết Vi vậy mà ở trong hai ba người này: "Tuyết, Tuyết Vi, cô, vật kỷ niệm của cô còn chưa có bắt được sao?"

    "Chưa."

    "Hả.. Kia, vậy cô nhìn xem cái này là của cô sao?" Mộ Thần Hiên hoảng loạn lấy ra một thứ.

    Tuyết Vi mỉm cười lắc lắc đầu.

    "Mộ tướng quân, đây là của tôi." Một nam binh thuận thế cầm đi đồ vật trong tay Mộ Thần Hiên.

    Anh vừa thấy ở bên trong rổ, chỉ còn lại có một thứ mà thôi: "Tuyết Vi, như vậy đồ vật này hẳn là của cô đi?"

    "Mộ tướng quân, cái này là của tôi." Vật kỷ niệm cuối cùng bị một vị nữ binh cầm đi.

    Sắc mặt Mộ Thần Hiên nháy mắt liền trầm xuống dưới. Cái này.. Phiền toái!

    Trong phòng họp loại nhỏ.

    Sắc mặt Mộ Thần Hiên nghiêm túc ngồi ở trước mặt Tuyết Vi, trong tay mơ hồ đổ mồ hôi lạnh.

    "Mộ tướng quân, không phải ngài nói đồ vật của tôi ở văn phòng sao? Đồ vật của tôi đâu?"

    Mắt anh khẩn trương nhìn máy theo dõi treo ở nóc nhà, chậm rãi từ túi tiền móc ra cái huy chương tinh xảo kia: "Cái huy chương này.. Là của cô sao?"

    "Đúng vậy, đúng vậy."

    "Cô xác định?" Bởi vì kích động, thời khắc Mộ Thần Hiên đứng lên, ghế dựa xẹt qua mặt đất phát ra 'két ' một tiếng chói tai.

    Sao lại thế này?

    Vừa mới rồi cô liền cảm thấy Mộ Thần Hiên không thích hợp.

    Theo lý thuyết, cho dù người đoàn văn công yêu cầu mỗi binh lính ký tên lên vật kỷ niệm, cũng không nên chỉ gọi người binh đoàn thứ ba bọn họ ký tên đi?

    Hơn nữa, đồ vật nhiều như vậy, vì sao kêu một người tướng quân nhất nhất lui về? Mà không phải do mỗi đội trưởng phân phát cho mỗi binh lính?

    Chẳng lẽ nói..

    Cái huy chương này?

    "Mộ tướng quân, có phải cái huy chương này có vấn đề gì hay không?"

    "Hả.." Mộ Thần Hiên khó xử ngồi trở lại trên ghế: "Tuyết Vi, tôi không biết cô có chú ý qua không, Nhà họ Hoàng Phủ cũng có huy chương cùng loại như vậy. Kỳ thật, đây là một cái gia huy, gia huy Nhà họ Hoàng Phủ tiêu chí là hình hoa sen, chỉ cho phép trực hệ đeo; mà cô sở hữu là cái gia huy ' hoa súng '.. Là liên quan với.. Gia huy.. hoàng thất họ Dạ Phi!"

    "Lộp bộp "

    Tim, trầm xuống thật mạnh.

    Liền biết cái huy chương này hẳn là không tầm thường, lại không nghĩ sẽ cùng gia tộc Dạ Phi Quân khu Huyền Vũ nhấc lên quan hệ?

    "Tuyết Vi, từ đâu cô có cái huy chương này? Hơn nữa, mặt trên cái huy chương này còn trang bị máy nghe trộm quân dụng loại nhỏ, cô biết không?"

    Cái gì?

    Mặt trên huy chương còn có máy nghe trộm?

    Sắc mặt trắng nhợt, Tuyết Vi nỗ lực tìm lại ký ức chính mình.

    Một chút thời gian, một chút nghịch chuyển, cuối cùng như ngừng lại ở lần đó quân sự Quân Khu Bạch Hổ..

    "Tuyết Vi, đi thôi, đến bên người thầy dạy cô đi thôi, tôi tưởng, bây giờ anh ta nhất định lo lắng hỏng rồi.."

    Là Dạ Phi Linh!

    Là Dạ Phi Linh lúc đẩy cô thuận thế để cái gia huy này vào túi cô! Nhất định Là như vậy!

    "Đáng chết!"

    Dạ Phi Linh giảo hoạt này, là lúc sau nghĩ giết chết Bạch Dạ, lưu lại cô, có thể lấy tình báo Quân Khu Bạch Hổ, chờ tương lai sau khi ai phát hiện cái gia huy này, còn có thể cùng nhau đem cô là con rối gián điệp cấp xử tử?

    Người đàn ông thật ác độc, quả thực tâm như rắn rết!

    "Tuyết Vi? Cô nhớ cái gia huy này là từ đâu tới sao?"

    "Mộ tướng quân, cái gia huy này hẳn là.." Tầm mắt trong lúc vô tình chú ý tới máy theo dõi treo ở chỗ trên cao.

    Máy theo dõi đang mở ra? Nói cách khác bây giờ có người giám thị bọn họ đối thoại!

    Không thể Nói, không thể nói..

    Nếu nói ra, liền sẽ lật đổ lời chứng phía trước ở viện Giám thị, theo như lời những cái đó ' ngất xỉu ', ' không biết '. Như vậy vô hình bên trong cũng liền.. Lật đổ lời chứng Bạch Dạ!

    Lúc này, không xong!

    Sắc mặt dần dần trở nên ám trầm, giờ phút này Tuyết Vi vô cùng căm hận chính mình qua loa chủ ý.

    Lúc liên hoan sẽ yêu cầu mỗi người trình một cái ' tín vật ', bởi vì cô không biết có cái phân đoạn này, cho nên trong lúc nhất thời không có chuẩn bị. Ở trong túi áo lúc vô tình liền phát hiện cái huy chương này, vì thế liền đẩy tới. Nào biết đâu rằng cái huy chương này sẽ quan hệ cùng gia tộc Dạ Phi?

    "Tuyết Vi, tôi tin tưởng đồ vật như vậy nhất định không phải của cô đúng không?"

    "Cô nói, cô nói, từ đâu cô có cái gia huy hoàng thất Dòng họ Dạ Phi?"

    Mộ Thần Hiên khẩn trương truy vấn, lại chậm chạp chờ Tuyết Vi trả lời.

    "Tuyết Vi! Lúc này lời cô muốn nói, cô chỉ có nói rõ ràng hết thảy, tôi mới có thể giúp cô. Nếu không, cô sẽ bị mang tội danh ' đi theo địch bán nước '!"

    Cô thật sự thực cảm tạ Mộ Thần Hiên một lòng giữ gìn.

    Chính là, nếu cô đem hiềm nghi tẩy thoát, Bạch Dạ liền sẽ bởi vì vậy chịu đủ liên lụy; nếu không nghĩ liên lụy Bạch Dạ, như vậy cô..

    Chỉ có thể nhận bút trướng này!

    Đôi tay gắt gao nắm thành cái nắm tay, Tuyết Vi mặt vô cảm rũ xuống, như cũ không nói lời nào.

    "Tuyết!"

    "Tốt, Mộ tướng quân.." ' bốp ' một tiếng, cửa lớn phòng họp bị người từ ngoài đẩy ra. Vẻ mặt Địch Uy cười dữ tợn đi đến: "Đối thoại của các người tôi đều nghe được, tôi xem nữ binh này tám phần đã cam chịu sự thật cô ta là gián điệp quân địch, cho nên, Mộ tướng quân cần gì phải bảo vệ cô ta như vậy?"

    Anh làm sao có thể không bảo vệ Tuyết Vi đâu?

    Chuyện này nói nhỏ trực tiếp khai trừ quân tịch, nói lớn chính là phải bị bắn chết!

    Bắt đầu khởi động nôn nóng ở mắt dần dần bị một tia u ám thủ tiêu, Mộ Thần Hiên vô lực ngồi ở trên ghế..

    "Tuyết Vi, tôi thật không nghĩ tới, lá gan cô thật đúng là lớn bằng trời, vậy mà đầu phục quân địch bán tình báo Quân Khu Bạch Hổ chúng ta? Khó trách lúc trước cô từ quân địch đạt được bản phân tích dược vật bị tiểu thương các nơi bán, tôi xem, kỳ thật căn bản là cô bán đứng tình báo đi?"

    Bên tai quanh quẩn giọng Địch Uy chói tai, cô nâng lên mi mắt, lạnh lùng liếc mắt nhìn ông: "Địch thượng tướng, tôi cũng không nghĩ tới, ông một cái thì nói tôi là gián điệp quân địch, đối với ông có chỗ tốt gì sao?"

     
Thread Status:
Not open for further replies.
Trả lời qua Facebook
Loading...