Chương 58: Gặp gỡ Fael Bấm để xem "Trong cậu thoải mái quá nhỉ." "Hiển nhiên rồi, tất cả là nhờ công của Stella-san mà." "Tôi rất vui vì cậu thích." "Mou~2 người thật là.. mau vào chuyện chính đi chứ.." Sau một khoảng thời gian khá lâu vui vẻ trong phòng tắm thì cuối cùng chúng tôi cũng đã tập trung tại nơi của Miko, vẫn là căn phòng cũ và vị Miko của lúc trước. Thế nhưng lần này lại có một sự thay đổi nho nhỏ trong mối quan hệ của chúng tôi, tôi cũng chẳng thể hiểu nổi tại sao nữa, vì một số lý do khác nhau mà tôi và Stella lại rất hợp ý nhau. Hợp ý tới mức như 2 người bạn thân lâu ngày không gặp lại vậy. Tuy nó lạ thật nhưng như vậy cũng tốt, không có đồng minh nào mà tốt hơn bạn bè cả, đúng không? , hơn cả thế được kết bạn với một người có nhiều quyền lực như vậy không phải là rất tốt sao? "Được rồi ta cũng không vòng vo làm gì nữa, vào chuyện chính luôn thôi." "Được thôi." "Trước tiên thì tôi xin gửi đến các cậu lời cảm ơn chân thành nhất từ chúng tôi, vì đã giúp chúng tôi đánh đuổi được thảm họa đó." "Yah~tôi cũng đã nói là sẽ giúp mà nên đừng cúi đầu như thế, hơn nữa tôi cũng chẳng nói là tôi giúp không công đâu." "Tôi hoàn toàn hiểu điều đó, vậy nói tôi biết cậu muốn gì ở tôi đây?" Stella nhìn tôi với ánh mắt cực kì nghiêm túc, nó khiến cho vẻ mặt vui tươi lúc ban đầu gần như chỉ là ảo ảnh vậy, ánh mắt đó như đã nhìn thấu tâm can của tôi vậy, nó khiến tôi không thể lơ là chút nào được, tôi cần phải nâng sự tập trung của bản thân lên cao nhất để không bị ánh mắt đó nhìn thấu tâm trí tôi. Mà hình như các thương nhân và những người sở hữu chức vụ cao trong cung điện, đều có cái ánh mắt như muốn xuyên thấu con người này khi họ tập trung vào chuyện chính của họ vậy. Nếu phải nói thì đây chắc hẳn là điều tôi sợ nhất khi đối mặt với họ, vì tôi nào có giỏi về lĩnh vực này cơ chứ. Nhưng chỉ tập trung thôi thì không đủ, đi đôi với nó là việc suy nghĩ một cách kỹ lưỡng về những gì tôi sắp nói. Mà nói gì thì nói tôi cũng chẳng biết rằng bản thân nên nói gì cho được đây, trở thành bạn bè sao? , hay là đồng minh? , hay là.. Không có lấy một bằng chứng cụ thể hay đây chỉ là một suy nghĩ vừa chợt xuất hiện trong đầu tôi thôi, nhưng cái suy nghĩ đó lại đột nhiên chiếm lấy lý trí của tôi và tự bản thân bật ra ngoài mà không có lấy một sự ngăn cản nào ngăn lại cả. "Tôi muốn Stella-san thành của tôi." Khoảng khắc câu nói đó được thốt ra không gian xung quanh đã trở nên tĩnh lặng hơn bao giờ hết, tất cả đều bị đứng hình trong vài phút trước câu trả lời đầy bất ngờ đến từ tôi. Tôi đã nói điều gì đó tệ lắm sao? , dù tôi có nói ra nhưng tôi cũng chẳng biết bản thân mình vừa nói những điều gì, cứ như tôi đã bị một cái gì đó nhập hay chỉ đơn giản là do bản năng của tôi đã vô tình chiếm lấy cái cơ thể này và thốt ra những gì mà nó đã suy nghĩ. Tôi đã nói những gì hay tôi đã có những suy nghĩ gì? , thật sự tôi cũng chẳng tài nào biết được, nhưng nhìn vào phản ứng đó của cả 2 thì tôi cũng đủ để hiểu rằng mình đã nói một điều gì đó không đúng cho lắm đây mà. "Hẩy?" x2 Vài phút đã trôi qua từ khi căn phòng trở nên thật sự tĩnh lặng, cuối cùng thì cũng đã có một âm thanh xuất hiện, đó không phải là thứ âm thanh nào khác hơn ngoài sự bất ngờ cả. Sau cái phản ứng bất ngờ đó thì Stella lại có một chút sốc và một chút đỏ trên gương mặt, còn về phần Rey thì đang ngạc nhiên đến độ không nói nên lời. Bộ tôi đã nói ra điều gì đó rất tệ sao? "Tôi biết là cậu có rất nhiều vợ nhưng tôi không ngờ đến chuyện tôi cũng được cậu chọn đấy." "Hể?" "Chelto.. quả thật là đồ lăng nhặng mà." "Ể?" "Đây là lần đầu tiên tôi được một người con trai nói với mình như vậy, thật sự thì tôi cũng chẳng biết phải nói gì nữa." Vẻ mặt nghiêm nghị của Miko lúc nào nay đã có chút biến động theo chiều hướng không thể ngờ tới, nét mặt ngại ngùng và hạnh phúc của một thiếu nữ đang yêu đang hiện rõ trên gương mặt xinh đẹp đó của Stella, nhìn vào nó khiến tôi càng bối rối hơn bao giờ hết. Và cũng vì nó mà tôi đã có thể nhớ lại những gì bản thân đã nói trong lúc không suy nghĩ. "Mình thật sự đã nói thế sao?" Tiếng thì thầm của chính bản thân vô thức phát ra, tôi chỉ biết hỏi tại sao bản thân lại nói thế? , dù rằng có hối hận thì cũng chẳng làm được gì nữa, lời nói tỏ tỉnh đã được chính miệng tôi thốt ra thì làm sao có thể thu lại được.. Nhưng tại sao tôi lại có thể nói ra những lời như vậy nhỉ? , hay đây là do dòng suy nghĩ muốn có được sự trợ giúp của Miko và một chút đến từ bản năng của bản thân mà tôi đã thốt ra những lời như thế? Chẳng thể nào biết được hay chẳng thể nào hiểu được bản thân nữa, giờ thì tôi nên làm gì trong cái tình cảnh này đây? Thật sự thì tôi cảm thấy có lỗi với các cô bạn gái của tôi nhưng xem ra tôi phải xin lỗi họ thật rồi.. Không khí xung quanh lại một lần nữa rơi vào tĩnh lặng, do mọi người đang chiềm sâu vào dòng suy nghĩ của bản thân hay chỉ là do cú sốc đã khiến cho cổ họng của họ nghẹn lại, hay là cả 2 nhỉ? , tôi cũng chẳng biết nữa nhưng tôi biết một điều là phải chuyển sang chủ đề khác nếu muốn thoát khỏi cái tình cảnh hiện tại.. "Uhm.. gát chuyện đó sang một bên trước đi, Stella này khu rừng thế nào rồi?" Đó là điều mà tôi muốn hỏi nhất vào lúc này, vì sau trận chiến kịch liệt đó thì hiển nhiên nơi xảy ra trân chiến, chính là khu rừng này, chắc hẳn đã trở thành bình địa, cây, cỏ, các loại dược liệu quý hiếm hay cả động vật nơi đây chắc cũng đã cùng chung cảnh ngộ rồi. Tôi hi vọng là nó sẽ không ảnh hưởng nhiều đến hệ sinh thái ở nơi đây, tôi quan tâm chỉ là vì tôi thấy khá thích nơi này, vừa trong lành vừa dễ chịu, quang cảnh lại rất huyền bí và các chủng tộc sống ở nơi đây cũng rất là thân thiện nữa chứ. Đây cũng không phải là thứ tôi muốn hỏi nhất nhưng trước hết thì như này cũng tốt, ít ra cũng có thể cứu vản được bầu không khí này. "A-À cậu.. anh không cần phải bận tâm về nó đâu, vì khu rừng đã hoàn toàn khôi phục sau 3 ngày vừa qua rồi." "Ra là thế.. mà khoan, 3 ngày? , chúng tôi đã bất tỉnh 3 ngày rồi sao?" "Uhm. Ngay khi anh bất tỉnh thì em cùng với những người khác đã ngay lập tức đưa anh về đây để chăm sóc các vết thương, và từ lúc đó thì anh không hề tỉnh lại một lần nào." Thật không ngờ rằng tôi đã bất tỉnh lâu đến thế, mà.. nếu suy nghĩ kỹ thì chỉ bất tỉnh 3 ngày thôi thì đã may mắn lắm rồi. Nói đi cũng phải nói lại bất tỉnh 3 ngày mà cơ thể tôi vẫn cứ thế mà có chút đau nhứt, xem ra vết thương của tôi cũng chẳng hề nhẹ chút nào đâu.. "Nhưng sao.. cánh rừng có thể phục hồi nhanh như vậy được?" "Fu~fu~tất cả là nhờ có sức mạnh của cây thế giới này đây." "Sức mạnh của cây thế giới có thể làm thế sao?" Quả nhiên là vậy, việc cánh rừng ngay lập tức xanh tươi trở lại thì thật sự không bình thường chút nào, nhưng khi nhìn vào vị trí của cánh rừng là nơi tồn tại cây thế giới thì chuyện này cũng chỉ là chuyện bình thường thôi, nhất là khi xét đến những gì mà cây thế giới có thể làm mà tôi được kể. "Đúng, một phần là thế." "Một phần?" Vậy không phải hoàn toàn do aura từ cây thế giới tỏa ra sao? "Uhm, đây cũng là điều mà em đã định nói với anh khi nãy." Stella ngay lập tức búng tay sau khi hoàn thành câu trả lời của mình. Và như phản ứng lại điều đó không gian xung quanh đột nhiên biến đổi thành một không gian đầy màu sắc, khoảng không này cũng gần giống với khoảng không mà tôi đã thấy trong tiềm thức của Rey. Tôi khá tò mò làm cách nào mà Stella có thể làm được điều này, nhưng điều tôi thấy thắc mắc hiện giờ chính là Stella đưa chúng tôi vào đây để làm gì? "Hửm anh trông không ngạc nhiên lắm nhỉ?" "Uhm vì tôi đã từng trải qua chuyện này nhiều lần rồi." Phải nói là rất nhiều lần tôi bị ép vào những dạng không gian thế này và mỗi lần vào đây tôi lại phải chứng kiến nhiều thứ mà bản thân chẳng thể nào ngờ tới, có cả những trường hợp rất ư là hại não mà đến giờ tôi vẫn chưa tìm ra được lời giải. "Vậy.. cô mời chúng tôi đến đây để làm gì?" "À về nó thì để người đó giải thích thì tốt hơn." "Người đó?" "Là tôi đây." "Ể hyaaa?" Thình lình xuất hiện ngay phía sau tôi không một lời báo trước là một thiếu nữ với mái tóc xanh lá dài được cột thành 2 bím bởi 2 chiếc nơ trắng xinh xắn, cùng với gương mặt xinh xắn tô lên vẻ dễ thương mà nhẹ nhàng của cô gái đó là đôi mắt màu lục tạo cho ta cảm giác cực kì dễ chịu và thư thái. Với bộ váy trắng và thân hình cân xứng, song, bộ ngực đang phát triển đó tuy có nhỏ hơn của Rey một tí nhưng chúng cũng đã làm cho vị thiếu nữ trong bộ váy đó trở nên cực kì xinh xắn theo chiều hướng cực kì dễ chịu. Vậy.. một thiếu nữ xinh đẹp như này thì cần gì ở tôi? , có nên hỏi phát không nhờ? "He~he~Anh kêu như con gái ấy Chelto." "Này đừng cười anh như thế chứ Rey, em cũng sẽ phản ứng như anh khi rơi vào trường hợp này thôi." "Đúng là buồn cười thật." "Cả cô nữa sao Stella?" Sau vài phút ôm bụng cười thoải mái cuối cùng thì bọn họ cũng chịu ngừng lại, thật sự muốn đào cái hố mà trốn vì xấu hổ luôn mất. "Thật tình.. vậy cô gái xinh đẹp như cô cần gì ở tôi?" "Ể câu đang khen tôi đó hả? , vui quá đi, tôi cứ tưởng rằng cậu rất là khó gần cơ, nhưng như vậy càng tốt, à tên tôi là Fael mong được cậu giúp đỡ." Trái với vẻ mặt tỏa ra nét dễ chịu đó lại là một thiếu nữ cực kì hí hửng và rất ư là năng động, đúng là có nhiều chuyện không thể ngờ tới mà nhỉ. "Này bình tĩnh cái coi nào." Fael cứ liên tục xáp lại gần tôi sau một đống câu hỏi như cậu tên gì, mấy tuổi hay đã có bao nhiều người trong dàn harem rồi chẳng hạn? , tôi lại đụng phải một thành phần rất ư là phiền phức rồi đây.. "À xin lỗi, tôi hơi phấn khích quá." "Cô bình tĩnh lại rồi thì tốt, trước tiên thì tôi tên là Chelto còn kia là Rey tên đầy đủ là Reynessia Var Groudost, hân hạnh được làm quen." "Hân hạnh làm quen." "Vậy nói tôi nghe cô cần gì ở tôi?" Dù không biết là sẽ được nghe những gì nhưng chắc hẳn chuyện này sẽ có liên quan gì đó đến cây thế giới đây, đáng mong chờ lắm đây. * * *
Chương 59: Thông tin và tinh linh mới Bấm để xem Sau một hồi lâu ngồi nghe, à không, đứng nghe mới chuẩn, về những chuyện liên quan đến Fael, cây thế giới và cuộc chiến đã xảy ra vào 300 năm về trước. Đây là lần đầu tiên tôi biết được khoảng thời gian cụ thể về trận chiến mà tôi đã từng nghe Clare kể, vậy là đã 300 năm trôi qua.. À mà khoan không phải điều này sẽ khiến Elei và những người khác có hơn 300 tuổi sao? , thôi thì cứ để nó vào đâu đó an toàn trong tâm trí đi vậy, vì nếu nói ra cái suy nghĩ này thì tôi chắc chắn sẽ bị mấy ẻm.. mà khồng cần phải nói đâu ha.. Nói gì thì nói câu chuyện về trận chiến lúc trước thì diễn biến của nó cũng chẳng khác lúc Clare kể là mấy, nhưng tôi khá ngạc nhiên rằng vẫn còn rất nhiều tinh linh khác nhau không hề sống tại thế giới tinh linh mà lại sống tại thế giới con người. Và cũng chính vì điều đó nên khi trận chiến với Krad bùng nổ thì họ lại chẳng hề hay biết về việc đó, mãi cho đến khi trận chiến đã gần như ngã ngủ thì họ mới hay biết về việc này. Tuy không biết những tinh linh khác như thế nào nhưng Urd, tức rằng nữ hoàng tinh linh thực vật đời trước cũng là mẹ của Fael vào thời điểm đó đã đồng bộ với cây thế giới, hay tôi nên nói là hợp nhất nhỉ? , mà sao cũng được nó chẳng khác nhau là mấy. Một điều mà ai cũng biết là cây thế giới là một tồn tại rất ư là bí ẩn, nó sở hữu một nguồn ma lực không lồ bên trong và cũng vì lẽ đó mà những năng lực hay còn gọi là skill khác nhau lần lượt được ra đời, nhưng vẫn chưa ai nhận được các loại quyền năng đặc biệt đó từ cây thế giới ngoại trừ Stella cả. Nhưng nó lại sinh ra một rắc rối khác, đó là sau khi hợp nhất với cây thế giới xong thì Urd sẽ không thể tách rời ra được nữa, nếu suy nghĩ kỹ thì nó cũng khá là hợp lí, vì làm gì có chuyện có thể dễ dàng hợp nhất và sử dụng thứ sức mạnh vừa bí ẩn vừa to lớn đó mà không trả cái giá nào chứ. Vì cơ thể không thể tách rời nên Urd đành phải giấu đi sự hiện diện của bản thân cũng như Feal, giấu đi sự hiện diện cũng đồng nghĩa với việc không thể dùng đến sức mạnh của mình nên Urd đành phải bí mật tìm kiếm đồng minh và trao cho người đó những năng lực đặc biệt có trong cây thế giới như là một món quà minh chứng cho việc trở thành đồng minh. Và hiển nhiên người đồng minh đó là ai thì mọi người cũng biết rồi đó. "Vậy đó là lý do tên Krad đó nhắm vào cây thế giới sao?" "Cũng có thể nói là vậy." Vừa có thể chiếm lấy sức mạnh bí ẩn của cây thế giới, vừa có thể diệt gọn luôn mối hiểm họa mang tên tinh linh đối với hắn, đó là một kế hoạch hay, nhưng không may cho ngươi vì đã có ta ra tay giúp đỡ. Nói sao nhỉ tuy có hơi xui xíu nhưng không hiểu sao tôi lại có cảm giác cực kì hả dạ. "Thế cô kể cho tôi nghe chuyện này để làm gì?" "Fu~fu~hiển nhiên là vì tôi muốn đi cùng anh rồi." "Tôi ổn, nên tạm biệt." "Ể?" "Ôi, cậu nói thế là sao chứ? Cậu không muốn bổ sung thêm mỹ nữ cho harem của bản thân à? , hay là do cậu ngại? , con trai gì mà dễ ngại thế không biết, vậy thì làm sao cậu có thể làm chuyện ấy được đây?" Biết gì không? , tôi thật sự rất mừng khi biết bản thân sắp có thêm 1 tinh linh mới nhưng cái thể loại này thì tôi không nuốt nổi rồi.. Không phải tôi chê Fael phiền phức mà là vì tôi thật sự không biết rằng tôi có thể bình tĩnh khi đi cùng cô ấy hay không nữa.. Ngoài ra thì còn có 1 lý do đặc biệt khác nữa, nhưng nói sao nhỉ.. tôi có cảm giác không lành về chuyện này chăng. "Cô hơi tự tin thái quá rồi đấy, nhưng tôi không nỡ để một mỹ nữ như cô phải gia nhập cùng nhóm với tôi đâu, nên tạm biệt." "Ô-ôi này, đừng có như thế, tôi xin lỗi mà, nãy giờ tôi hơi quá lố chút xíu, nhưng việc tôi muốn gia nhập cùng mọi người là nghiêm túc đấy." Tuy nhìn Fael vừa nắm áo tôi vừa khóc lóc nhìn cũng đáng thương thật, nhưng thật sự tôi không muốn phải chịu khổ như thế dài dài đâu.. "Chelto này, em nghĩ anh nên cho Fael-san cơ hội, vì em tin chắc rằng cảm giác Fael-san đã phải chịu cũng tương tự như em thôi." Nếu suy nghĩ kỹ lại thì cũng dễ dàng nhận ra được cái cảm giác cô đơn và buồn bã, song, cái cảm giác đó lại bám dính lấy cô gái mang tên Fael suốt nhừng ấy năm, thật sự cái cảm giác chán ghét đó tôi chẳng tài nào có thể hiểu rõ được nhưng tôi biết rằng nó khó chịu đến mức nào. Rey nhìn tôi với ánh mắt cún con cùng với nhừng lời đã khiến tôi phải suy nghĩ lại, và hiển nhiên nó cũng khiến cho tôi không thể từ chối hay tránh đi được nữa.. Thôi thì từ khi đến đây tôi cũng đã đụng phải lắm phiền phức rồi giờ thêm 1 cái nữa cũng chẳng sao. "Hầy.. được rồi, cô có thể đi theo nhưng tôi thật sự cần cô giảm bớt cái tính lôi nhôi đó đi một chút đấy." "Vâng, tôi sẽ cố gắng, cảm ơn cậu rất nhiều Rey-san." "Không có gì đáng để cảm ơn mình đâu, vì mình hiểu cái cảm giác mà cậu phải chịu mà." Thật trùng hợp khi cả 2 đều có cùng chung cảnh ngộ với nhau, hay cũng vì điều đó mà cả 2 đều rất vui khi tìm được một người giống mình và đã nhanh chóng trở thành bạn bè, chí ít thì đó là những gì tôi suy nghĩ. Tôi đã lặp giao ước với Fael ngay sau đó và cũng như mọi khi nó cực kì nhanh, gọn, lẹ và cũng không ngạc nhiên cho mấy. Hầy.. liệu mọi thứ sẽ ổn không đây? Tuy không biết liệu có ổn không nhưng thứ tôi cần nhất bây giờ là thông tin, thông tin về nơi những tinh linh khác đang được phong ấn, thông tin về nơi và sức mạnh hiện tại của tên Krad đó, nhưng điều quan trọng hơn là liệu tôi có thể đánh bại được hắn khi bắt gặp không? Cả Ghilt và tên Petroliera đó đều không hề yếu chút nào, trong cả 2 trận chiến tôi đều gần như mất đi mạng sống của mình, trận nào cũng suýt soát lắm mới có thể thắng được. Một phần cũng là vì tôi có ít kinh nghiệm chiến đấu, một phần nữa cũng là vì lv của tôi vẫn còn thấp quá. Mà nhắc đến lv thì không biết tôi đã lên được bao nhiêu lv rồi nữa? , kiểm tra phát xem sao. "Mở bảng trạng thái." = = = = = = = = = = = = = = = = = = = = = = Chelto Lv 119 HP: 7300 MP: 13600 Tấn công: 1782 Thủ: 1507 Nhanh nhẹn: 2510 Kháng: 1324 Ability: Không Skill: Thông thạo ngôn ngữ, Đấu thuật MAX, Thương thuật MAX, Song kiếm thuật MAX, Limit Break. Ma pháp: Triệu hồi tinh linh-Đồng nhất tinh linh, Thunder Spear, Electric Ball, Electric Buff, Stone Spear, Ground Buff, Light Spear, Light Shield, Light Buff. Danh hiệu: Người chinh phục mê cung Saidai no Sogen , Sát quỷ nhân (Devil Slayer). Danh sách tinh linh: Nữ hoàng tinh linh điện Elei, Nữ hoàng tinh linh đất Teria, Nữ hoàng tinh linh ánh sáng Luce, Nữ hoàng tinh linh thực vật Fael. = = = = = = = = = = = = = = = = = = = = = = "Uhm thì tăng nhiều hơn mình dự kiến luôn nhờ." Tôi cứ tưởng lv của tôi sẽ chỉ tăng vài cấp thôi là cùng, nhưng đằng này lại tăng đến tận 26 cấp. Mà dù có hơi ngạc nhiên một tí nhưng nếu suy nghĩ đúng thì như vậy mới xứng đáng với công sức bỏ ra. Số lượng Tywyll chúng tôi đã giết thì không thể gọi là ít được, hơn cả thế chúng tôi còn phải gồng mình chiến đấu với tên Petroliera đó cơ mà, nói thật là tôi đã thấy sự cách biệt giữa cấp độ trong lúc chiến đấu rồi nhưng không ngờ lại nhiều đến vậy.. Nhưng mà cái Devil Slayer này là sao cơ chứ? , tôi đã làm điều gì đó lạ lùng lắm sao mà bổng nhiên lại đạt được danh hiệu này nhờ? "Ể? Chỉ số anh cao đến vậy sao?" Vào lúc tôi vẫn cảm thấy bối rối với danh hiệu mới thì Stella tiến lại gần tôi, vừa làm vẻ mặt ngạc nhiên vừa chăm chú nhìn vào bảng trạng thái đang lơ lửng trên không trung đó. Nghĩ lại thì chỉ có Rey là đã thấy bảng trạng thái của tôi một lần rồi nên không ngạc nhiên là mấy, nhưng riêng 2 người còn lại thì vẫn chưa. Trái với vẻ ngạc nhiên của Stella, Fael làm vẻ mặt cực kì phần khích như vừa tìm được một điều gì đó cực kì thích thú vậy, song, trong cái không khí đó thì cái phản ứng cực kì tự hào lại xuất hiện, nhưng nó không bắt nguồn từ tôi, mà nó đến từ Rey, em ấy đang làm vẻ mặt tự hào không ngớt như muốn nói lên rằng "thấy chồng mình giỏi chưa?" vậy. Thôi cho anh xin, đừng làm anh mất kiềm chế thêm vì độ dễ thương vượt mức của em nữa. "Cạnh đó thì.. Stella này cô biết gì về các danh hiệu Devil Slayer này không?" "Theo những gì em được biết thì nó bắt nguồn từ việc anh đã đánh bại được 2 quỷ tộc cấp độ cao thì phải." "Ra là vậy, còn công dụng của nó? , cô có biết thong tin gì về nó không?" "Uhm, nếu tôi nhớ không lầm thì nó có tác dụng nhân đôi sát thương lên quỷ tộc thì phải, mà nó rất hợp với một người tài giỏi như anh mà đúng không?" Đúng là cái hiệu ứng đó nghe hấp dẫn thật nhưng tôi nào có tài giỏi gì như cô bảo đâu chứ Stella-san.. Tôi còn sống sót được cho tới giờ chỉ toàn là nhờ vào những thiếu nữ xinh đẹp được biết đến với cái tên tinh linh thôi, chẳng có gì đáng để nói cả. "Tôi không giỏi như cô nghĩ đâu. Thiệt đấy." "Anh khiêm tốn quá rồi đấy." "Thật mà, nhưng bỏ qua chuyện đó đi, Stella có biết gì thêm về vị trí các tinh linh bị phong ấn không?" "Hiện tại thì không, nhưng tôi sẽ cố gắng tìm kiếm trong khả năng của mình." "Cảm ơn, tôi rất biết ơn vì điều đó đấy." "Có gì đáng để nói đâu nào." Cả 2 cùng nở nụ cười thân thiện khi nhìn vào nhau, không biết là từ lúc nào mà chúng tôi lại có thể thoải mái nói chuyện như thế nhờ, hơn nữa giờ tôi mới để ý là lúc Stella cười thật sự rất đẹp đó chứ, mà khoan bình thường thì cô ấy đã đẹp sẵn rồi còn gì, tôi ngốc thật ha.. ha.. "2 người ngừng đi vào thế giới riêng của mình được rồi đó." "Chelto quả nhiên là đồ sát gái mà." "Anh không có nhé." "Em lại thấy không phải vậy." "Không có." "Có đó ạ." "Không có." "Có." "Anh đã nói là không có rồi mà." "Anh không thể chối cãi được sự thật được đâu Chelto." "Đã nói là.. không.." "Ho~anh chịu chấp nhận sự thật rồi sao?" Dòng suy nghĩ chợt chạy ngang qua tâm trí tôi khiến cho tôi bất giác phải chịu thua cái sự thật phủ phàn đó, tôi cũng chẳng hiểu tại sao mình lại như vậy nữa, lạ thật. "Anh chấp nhận em nói có một phần là đúng, nhưng anh không phải là tên sát gái nhá." "Hể~thật vậy sao?" Vẻ mặt đắc thắng được hiện lên vẻ mặt đáng yêu của Rey khiến tôi không thể nói lên được gì nữa, hay nói đúng hơn là tôi đã hoàn toàn thất bại trước Rey, đây chắc hẳn là lần đầu tiên tôi thất thế thế trước Rey như này đấy, tức thật. * * *
Chương 60: Erze Collection Bấm để xem Sau khi hoàn thành giao ước và xác định được rằng tôi đã có được sự giúp sức của Stella ở phía sau, chúng tôi trở lại không gian ban đầu của mình, nhà của Miko. Theo tôi được biết thì tôi đã được đặc cách cho phép trọ lại nhà Miko vì đã ra tay cứu giúp cho nơi này, và cũng vì thế mà tôi cũng chẳng cần lo về chỗ ở làm gì nữa. Vì trời vẫn còn sáng nên tôi cũng chẳng biết nên làm gì nữa? , tôi có dự tính ở lại đây vài ngày để nghỉ ngơi và hồi lại sức sẵn tiện đi thăm quan luôn. Nhưng nói thật là tôi vẫn chưa có kế hoạch nào cho hôm nay cả, có lẽ tôi nên dẫn Rey đi dạo chơi xung quanh nơi này luôn nhỉ, nhìn em ấy khá là bồn chồn muốn đi từ lúc bàn chuyện xong tới giờ rồi. Mà nhìn em ấy như thế cũng khá là dễ thương đó chứ, mà sao tôi lại thấy hơi bị bất công đối với những người còn lại thế nhờ, thôi thì tôi sẽ bù đắp sau vậy. Nhắc đến đó thì mới nhớ, Fael cũng sẽ chuyển tới thế giới tinh linh sống luôn nên chắc tôi sẽ khổ dài dài mỗi khi đến đó đây.. Mà bỏ chuyện đó sang một bên và tận hưởng nơi này thôi nào, nói thế chứ tôi vẫn chưa mời Rey đi nữa là ha.. ha.. "Rey này em muốn đi dạo cùng anh không?" "Thật sao? , hiển nhiên là em sẽ đi rồi." Vẻ mặt rạng ngời như ánh sáng ban mai cùng với ánh mắt long lanh như vì sao trên trời, nhiêu đó thôi cũng đủ để hiểu em ấy thích thú với điều này đến mức nào rồi. Mà cũng dễ hiểu vì sao em ấy lại thích thú đến thế, vì từ khi bắt đầu chuyến phiêu lưu cho đến giờ thì em ấy có được thảnh thơi mua sắm lần nào đâu, liên tục đụng phải những chuyện phải động tay động chân như thế thì đến tôi còn thấy mệt nữa là. Nhưng giờ thì khỏe rồi, căn hoài cũng không tốt đã đến lúc thư giãn đầu óc rồi. "Vậy chúng ta sẽ đi đâu thế Chelto?" "Có lẽ chúng ta nên xuống thị trấn phía dưới xem sao." "Tuyệt ghê, lâu rồi em cũng chưa được đi mua sắm rồi." "Thế à, vậy còn chờ gì nữa, đi thôi." Ở trung tâm của ngôi làng là nơi mua bán quần áo, lò rèn, thực phẩm cũng như vật liệu, mọi thứ đều được diễn ra xung quanh cây thế giới, riêng phần nhà cửa thì chúng được xây trên các thân cây, còn những hoạt động buôn bán thế này thì được làm hoàn toàn ở phía dưới. Khi tới được trung tâm, sự nhộn nhiệp của nơi đây đã hoàn toàn khiến tôi phải ngạc nhiên, tôi cứ tưởng rằng đang có một lễ hội đang được tổ chức ở đây ấy chứ. Tuy không có bất kì mạo hiểm giả nào là con người ở đây cả, nhưng nơi đây vẫn có rất nhiều mạo hiểm giả đến từ những chủng tộc khác nhau ghé thăm, những tiệm rèn thì khỏi bàn cãi về chất lượng, cửa tiệm quần áo cũng chẳng ít hơn các lò rèn là bao, song, cửa tiệm thức ăn cũng như buôn bán nguyên liệu nấu nướng cũng chẳng ít. Quy mô của nơi này thì thật sự không phù hợp được gọi là làng nữa, phải gọi là thành phố thì đúng hơn. Hòa mình vào cái không khí nhộn nhịp và đầy ấp nụ cười đó tôi nắm lấy tay của Rey và lướt ngang các giang hàng đồ ăn, mùi thơm từ các loại đồ nướng cùng với các loại thức ăn khác nhau mà bản thân chưa từng thấy bao giờ liên tục hất lên và đập vào mặt tôi. Tuyến nước bọt của tôi như đã bị đánh thức và không ngừng tuôn ra, đoàn diễu hành đã ngay lập tức bắt đầu bên trong bao tử của tôi, cơn đói đột ngột ập tới quá bất chợt mà không một lời báo trước, song, chính vì đoàn diễu hành đó đã khiến tôi phải xấu hổ trước em ấy. "À uhm.. có lẽ là do anh đói quá ha ha.. hửm em bị sao thế?" Khổng hề để ý đến tiếng động đến từ cơn đói của tôi, Rey chỉ đứng đó vu vơ tưởng tượng cái gì đó trong vẻ mặt hạnh phúc của bản thân, cặp má đỏ hồng đang có chút ửng đỏ cùng với biểu cảm vừa mơ mộng mà vừa hạnh phúc đó đã khiến cho độ moe của Rey tăng lên một bậc. Đứng trước cảnh tượng hiếm hoi đó trái tim tôi đã bất giác ngừng đập trong một khoảng khắc, cái gì mà moe thế không biết. "À-không.. chỉ là tay anh." "Tay anh?" Dù nhìn cách nào thì tôi cũng chỉ thấy rằng tay tôi đang nắm chắt lấy tay của Rey thôi, tôi nào có chạm vào chỗ nào bậy đâu, thế sao em ấy lại phản ứng như thế nhờ? , không lẽ nào.. "Đừng nói với anh là em ngại đó nha." "Ư uhm.." Với vẻ ngoài e thẹn và đôi má ửng đỏ hơn cả khi nãy gần như đã khiến Rey không thể nói lên được lời nào vì sự xấu hổ của bản thân, nên em ấy chỉ gật đầu nhe nhẹ trước câu hỏi của tôi. Tôi quên mất Rey là một cô gái rất ư là ngây thơ và rất dở trong những chuyện tình cảm thế này, nói thế chứ tôi cũng có hơn em ấy là mấy đâu ha.. ha, mà nghĩ kỹ thì việc này cũng hơi quá sức đối với em ấy nhờ.. "Nếu em không chịu nổi thì anh buôn ra ha." "Không, em.. được mà, thế này mới giống một cặp đôi đang hẹn hò chứ." Tuy giọng nói phát ra với âm lượng rất nhỏ nhưng nó cũng đã đủ để tôi có thể nghe thấy, giọng điệu e thẹn cộng với combo vừa ngại ngùng và đỏ mặt thì không còn gì có thể cứu vớt được tôi được nữa. Tôi có thể cảm thấy mặt tôi nó đã đỏ tới mức nào rồi, hơn cả thế tôi còn có thể cảm nhận được đầu tôi đang bóc khói luôn nữa. Nhưng chưa kịp để bình tâm thì chúng tôi đã thu hút mọi sự chú ý từ xung quanh, tôi có thể nghe được nhiều câu nói còn khiến tôi, à không, chúng tôi trở nên xấu hổ hơn nữa. Nào là "Quả là tuổi trẻ", "Hay lắm chàng trai.", "Tôi thật sự muốn trẻ lại quá.." hay "Ngươi nên xuống hố đi là vừa" cũng có luôn, đủ loại ánh nhìn hướng về phía chúng tôi, dù tôi có thể chịu được nhưng chắc chắn Rey sẽ không thể đâu, nên phải kéo em ấy thoát khỏi đây gấp. "Chúng ta đi thôi." Một lần nữa tôi lại kéo Rey dời ra xa chốn nguy hiểm đó, mặc dù có chút hơi ngạc nhiên nhưng em ấy trông có vẻ rất hạnh phúc vì điều đó. "Có lẽ nên mua quần áo trước nhỉ?" "Uhm." Vì liên tục cấm đầu di về phía trước nên chúng tôi đã đến được cửa hàng thời trang và trang sức lúc nào không hay, vì đã lỡ đến đây rồi thì cũng nên vào đó xem thử luôn. Sau khi tiến vào cửa tiệm Rey hao hức nhìn ngó xung quanh với vẻ mặt tràn đầy sự hạnh phúc và cũng vì tôi cũng khá là ngu về lĩnh vực này nên tôi đã giao em ấy lại cho nhân viên ở nơi đây, còn bản thân thì ra ngoài tìm kiếm vài bộ trang sức nào đấy để tặng cho tất cả. Hiển nhiên không thể chỉ tặng riêng cho một người như thế được, vì nếu làm thế thì chắc chắn viễn cảnh không hay sẽ ngay lập tức xảy ra, có khi còn tệ hơn cả chiến tranh thế giới nữa là. Có lẽ tôi nên mua nhẫn cho Elei, dây chuyền cho Teria, Bông tai cho Rey và vòng tay cho Luce nhờ, trùng hợp là những viên đá quý được nạm trên các loại trang sức đó có cùng màu tóc với từng người luôn. Không những thế, tuy chỉ là một kẻ tay mơ về lĩnh vực này nhưng tôi có thể thấy được người làm ra nó có trình độ cao đến cỡ nào rồi, từng đường nét đều rất tỉ mỉ và sắc nét, các hoa văn trên đó thì không thể nào chê vào đâu được, song, độ sáng và độ bóng của từng cái cũng ở một đẳng cấp không hề thấp chút nào. "Tôi chắc hẳn người làm ra chúng có trình độ rất cao nhờ." "Ngài đoán đúng rồi đấy ạ, tất cả chỗ này đều được làm ra bởi một người được mệnh danh là người đứng đầu trong ngành trang sức, song, vì nó rất có giá trị nên giá cả của chúng cũng không hề rẻ." "Ra là vậy.." "Hơn hết những món trang sức được bài bán ở đây đều nằm trong Erze collection cả đấy." "Hể!" Quả thật chỉ có nhóm trang sức này là đặc biệt hơn các loại khác, song, nó là một nhóm 5 trang sức riêng biệt nhau và mỗi cái đều có chất lượng cực kì tốt nữa chứ. Mà tôi cũng chẳng thể mua 4 cái rồi chừa lại 1 cái như thế được, thứ còn lại trong Erze collection chính là một chiếc cài tóc được thiết kế theo hình một bông hoa cực kì đẹp đẽ, nói thật tôi còn chẳng thể tìm thấy lời gì để chê các sản phẩm này luôn cơ đấy. Nếu đã như thế thì chắc chắn số tiền bỏ ra để mua nó cũng chẳng ít đâu, mà.. tiền bạc không phải là vấn đề đối với tôi mà, từ trước tới giờ tôi có dùng tiền để làm gì đâu cơ chứ. Hơn cả thế các đồng vàng bạch kim mà tôi đã được thưởng tôi cũng chưa hề đụng tới, còn về giá trị của nó thì khỏi bàn cãi gì rồi, 1 đồng vàng bạch kim tương đương với 100 đồng vàng, đó là những gì tôi được Rey nói cho. Với số tiền này thì tôi có ở không tới già vẫn còn được nữa là, giờ thì tôi mới thấy lão vua đó hao phóng và rất ư là chịu chi đó chứ. "Vậy tất cả chỗ này là bao nhiêu?" "500 đồng vàng ạ." "Được, bàn giao." Nếu tính ra thì 100 đồng vàng cho mỗi chiếc, để đổi lấy các loại trang sức có một không hai như này thì việc chi tiền là rất đáng. "Tôi biết là nó quá đắt.. hẩy?" "Tôi nói là tôi sẽ mua chúng." "N-ngài có đủ tiền để mua chúng sao?" "Uhm, nhiêu đây đủ không?" Tôi lập tức lấy ra 5 đồng vàng bạch kim từ trong kho đồ ra và đặt lên bàn, trông thấy tôi thản nhiên đặt tiền lên bàn như chuyện đó chẳng là gì đối với bản thân thân vậy, chứng kiến cảnh tượng lạ lùng đó cô nhân viên với đôi tai thỏ chỉ biết trố mắt ra nhìn mà không nói nên lời. "Ôi, cô không sao chứ? , ôi?" "À xin lỗi, chỉ là tôi hơi bị bất ngờ xíu thôi, cậu thấy đấy vì sự hoàn hảo của Erze Collection nên nó mới có giá cao, và cũng vì nó quá đắt nên chẳng có ai đủ tiền để mua chúng cả, nên tôi có hơi bất ngờ xíu thôi." Mà nghĩ lại thì làm gì có ai chi 500 đồng vàng ra chỉ để mua trang sức cơ chứ, hơn hết là làm gì có ai có nguồn thu nhập khủng như thế ngoài quý tộc và hoàng đế cơ chứ. Dù sao thì tôi cũng có kha khá tiền còn dư mà nên như này thì đã là gì cơ chứ. Mặc dù tôi khá là tò mò về người mang tên Erze này nhưng tới cả nhân viên ở đây cũng chẳng biết thì tôi đành phải chào thua thôi. Nghe nói Erze là một người rất ư là bí ẩn, không ai biết thực sự cô là ai, người duy nhất biết được thân phận thật sự của cô ấy chỉ có chủ cửa tiệm này thôi, mà xui cái là hiện tại người đó không có ở đây, thôi thì đành chấp nhận sự thật vậy. "Của cậu đây. Cảm ơn cậu vì đã ủng hộ." "Bọn họ sẽ thích lắm cho xem." Dù không biết sẽ thế nào nhưng tôi có thể mờ mợ tưởng tượng được phản ứng của các em ấy khi nhận được món quà này rồi, chắc sẽ vui lắm đây. * * *
Chương 61: Tôi, anh hùng sao? Bấm để xem Sau khi đặt Erze Collection vào chiếc vòng trên tay thì Rey cũng đã lựa xong quần áo, và hiển nhiên không ngoài dự kiến của tôi, số quần áo em ấy chọn nó nhiều không kể xiết. Tôi không phải ngán về vấn đề tiền bạc, hay nói đúng hơn là tôi không hề lo lắng về vấn đề đó, mà là tôi không thể hiểu nổi cái bản tính thích mua sắm này của các cô gái chút nào. Mà cũng chẳng sao, miễn em ấy thấy thích là được rồi, giờ thì đi thanh toán thôi nào. Sau khi thanh toán xong đống quần áo thì tôi cũng cất chúng vào kho đồ của tôi luôn, tuy tốn tiền là thế nhưng đổi lại là nụ cười hạnh phúc của Rey thì tôi cũng chẳng bận tâm cho mấy. "Trông em có vẻ vui nhỉ" "Hiển nhiên rồi, em đang được hẹn hò với người em yêu mà." Nụ cười hồn nhiên đi đôi với gương mặt hạnh phúc cùng với nó chính là những lời nói mang sức mạnh xuyên thủng trái tim tôi, vì lẽ đó mà tôi đã bất giác quay đi và không cho em ấy thấy vẻ mặt ngại ngùng của bản thân bây giờ. Mà nghĩ lại thì ban đầu thì đây đã là một buổi hẹn hò rồi nhỉ, nói mới nhớ thì đây cũng là buổi hẹn hò đầu tiên của tôi mà nhỉ, khá ngạc nhiên rằng tôi không bị lúng túng đấy. "Anh bị sao thế Chelto?" "K-không có gì đâu." "Nhìn qua đây xem nào." "Đã nói là không có gì rồi mà." "Vậy thì nhìn qua đây xem nào." Dùng đôi tay mìn màng của mình đặt lên má tôi, Rey chỉnh lại gương mặt đang quay ngoắt đi của tôi trở lại đúng hướng, và cũng vì điều đó đã khiến cho nét mặt đỏ chót của tôi chạm phải vẻ mặt đang vô cùng hạnh phúc đó của em ấy. "Hể~anh ngại sao?" "Anh không có." "Anh đừng cố chối nữa, mà trông anh dễ thương thật đấy hi.. hi.." "Ư.. chúng ta đi tiếp nào." "Chờ em với nào." Vội vàng bước đi như muốn thoát khỏi sự ngại ngùng đó, và thế là tôi lại vô tình bắt gặp một quán ăn trông khá là nổi tiếng khi nào không hay. Đúng là hôm nay tôi đã để cơ thể tự dẫn lối nhiều quá nhờ, mà biết làm sao được nếu đã lỡ đến nơi thì cư đi vào thử đi vậy, dù gì thì tôi cũng cảm thấy hơi đói rồi. "Chúng ta vào đó luôn đi nhỉ?" "Uhm em cũng thấy hơi đói rồi." Chúng tôi tiến vào quán ăn, cũng chẳng có gì bất ngờ khi một cửa tiệm tầm cở thế này lại có số lượng khách đống tới vậy, nhìn như nơi này đang được tổ chức một lễ hội nào đó ấy. Mà hình như đúng là vậy mà, nghe đâu là để ăn mừng chiến thắng và thành công thoát khỏi đại họa thì phải. Vui thì vui thật đấy nhưng thế quái nào mà mọi người lại chuyển hết ánh mắt về phía chúng tôi thế nhỉ? , là do Rey sao? , hay chỉ là do tôi đang tưởng tượng quá lên thôi nhỉ? Nhưng mấy cái ánh nhìn như này thì làm sao có thể sai cho được cơ chứ, nếu thật sự đúng như thế thì chuyện gì đã xảy ra mới được cơ chứ? "Vị anh hùng của chúng ta đã tới rồi sao? , xin mời cậu đi lối này." Trong lúc tôi vẫn đang bâng khuâng vì những ánh nhìn cùng với việc đã chật kín bàn và không còn chỗ trống nào cả, thì một cô gái với trang phục hầu gái và đôi tai mèo quen thuộc tiến về phía tôi với vẻ mặt trông rất là vui vẻ. Nói sao nhỉ, hình như có gì đó khá là lạ với phản ứng của cô ấy thì phải, cơ mà ai là anh hùng cơ? , tôi á? Làm gì có chuyện đó, đúng không? Đúng là tôi đã giúp đỡ họ thật nhưng tôi cũng chỉ được Stella nhờ cậy thôi, hơn hết tôi còn được nhận phần thưởng nữa, thế nên gọi tôi là anh hùng thì có hơi.. "Uhm.. anh hùng là sao cơ?" "Cậu là Chelto, người đã giúp đỡ chúng tôi thoát khỏi đại họa phải không?" "Đúng, là tôi đây." "Vậy thì cậu chính là anh hùng rồi còn gì." Thật sự tôi chẳng muốn được nhận cái danh anh hùng đó đâu, nên làm ơn đừng có gọi như thế nữa, làm ơn đấy. Nhưng tôi cũng chẳng thể nói ra trong cái không khí như này được, hơn hết tôi không muốn làm một tên phá hỏng bầu không khí chút nào đâu.. "Vậy cơn gió nào đã thổi anh hùng-sama đến đây thế?" "Chúng tôi đang tìm một chỗ để thưởng thức buổi trưa, nhưng xem ra hết bàn rồi nhỉ?" "Fu~fu~chúng tôi đã phòng hờ trước chuyện này nên đã để lại một chỗ đặc biệt chỉ dành riêng cho anh hùng-sama thôi, mời ngài đi lối này." Uhm thì cái danh anh hùng cũng có lúc có ích đấy chứ, cô hầu gái tai mèo đó vui vẻ dẫn chúng tôi đi tới nơi bàn ăn đã chuẩn bị sẵn, Rey thì trông khá là từ hào và hành phục vì một lý do gì đó. Vậy tóm lại chỉ có tôi là thấy hơi kì và khó xử thôi à.. "Xin ngài hãy đợi một lát, chúng tôi sẽ đem đồ ăn tới ngay." "Khoan đã.. cô ấy đi mất rồi.." Chúng tôi được dẫn đến một nới khá đặc biệt, nơi nay có một tầm nhìn cực kì tốt, cảnh sắc nơi đây phải nói là rất ư là thanh bình và cực kì mê hoặc, ngồi đây tôi còn có thể thấy được phần đẹp nhất của cây thế giới nữa, phải nói sao nhỉ, đây chắc hẳn là vị trí tốt nhất mà bạn có thể tìm thấy trong quán này, chí ít thì tôi nghĩ vậy. "Chuyện gì mà em cười tủm tỉm hoài thế?" "À không, chỉ là em cảm thấy vui vì anh cuối cùng cũng đã trở thành một người hùng rồi." "Này nhé anh không muốn được cái danh đó chút nào đâu, nên đừng có nhắc đến nữa." "Sao lại thế? Em tưởng anh sẽ rất vui với nó chứ?" "Vui thì cũng có, nhưng anh cảm thấy nó hơi ngượng chút xíu, song, nó cũng rất là phiền nữa." Hiển nhiên nếu được chọn thì tôi chẳng bao giờ chọn làm một người hùng cả, chả lẽ nó chỉ đem lại phiền phức không hơn không kém. "Hể.. tuy có chút ngạc nhiên nhưng em vẫn thấy vui." "Em nói vậy là sao?" "Vì anh cứ lao đầu những chuyện phiền phức và cứ thế cứu giúp mọi người trong vô thức, nhưng anh lại chẳng nhận được cái ơn nào cả, em thấy có chút không vui vì chuyện đó." "Hể~là vậy sao?" Người ngạc nhiên là tôi mới đúng này, có mơ thì tôi cũng chẳng ngờ tới việc em ấy lại chú ý đến chuyện đó nhiều như vậy, riêng tôi thì chẳng để tâm đến nó là mấy. Tôi cũng chẳng biết nên vui hay nên buồn vì cái tính này của ẻm nữa, mà dù sao thì tôi cũng cảm thấy khá là hạnh phúc vì được quan tâm nhiều như thế đó chứ. "Xin lỗi đã để các vị chờ lâu, xin mời thưởng thức." Trong lúc chúng tôi vẫn đang trò chuyện thì cô hầu gái ban nãy đã quay lại cùng với rất nhiều đồ ăn ngon và đồ uống cực kì lạ mắt. Hương thơm pha lẫn với mùi vị lập tức hựt lên mũi khi vừa được đặt xuống bàn, tuy không biết hương vị của chúng ra sao nhưng nhìn thôi thì cũng đủ để nhận ra rồi. Nhưng một vấn đề được đặt ra là.. làm thế quái nào mà 2 chúng tôi có thể chén sạch được hết chỗ này được cơ chứ? "Cô không thấy như này là hơi quá cho 2 người sao?" "Đây là bữa ăn chúng tôi dành tặng riêng cho anh hùng-sama nên ngài không cần phải lo về chuyện tiền bạc đâu." Cô hầu gái tai mèo vui vẻ đáp trả lại lời tôi trong khi cô ấy đã hiểu lầm hoàn toàn ý tôi muốn nói, tôi nào có quan tâm gì đến chuyện tiền bạc chứ, cái tôi lo là về sức chứa của cái bao tử của tôi kia kìa. "Ý tôi không phải.." "Mời ngài thưởng thức, tôi xin quay lại làm việc tiếp đây ạ." "Ô-ôi.. lại đi mất tiêu nữa rồi.. giờ thì làm sao với đống thức ăn này đây.." Nhìn vào phần đồ ăn trên bàn cộng với phần thức ăn còn lại trên chiếc xe đẩy thì ước tính cũng đủ để 4 người ăn thoải mái, có khi còn hơn ấy chứ.. "Anh không nghĩ là nên gọi Elei-nee và Teria-chan ra à? , dù gì thì nơi này làm gì còn ai khác nữa đâu chứ?" "Em nói phải, sao anh lại không nghĩ đến nhờ?" Đúng thật là ngoài chúng tôi ra thì nơi này chẳng còn ai khác nữa cả, như khu vực mà chúng tôi đang ngồi là khu vực vip của quán vậy, nên chẳng có ai có thể tự tiện vào vậy được cả. Tôi ngay lập tức dựng ma pháp trận và triệu hồi cả 2 ra sau khi quan sát và xác nhận không có người nào xung quanh cả. Ma pháp trận quen thuộc ngay lập tức hiện ra, hính bóng các thiếu nữ thân thuộc đang dần được hiện rõ hơn từ bên trong vòng phép, xem ra lần này không bị trục trặc gì nữa rồi. "Cơ thể của các em ổn hết rồi chứ? , có bị hư hại gì không? , có bị chấn thương hay trọng thương nào đó không? Mà sao các em lại ngạc nhiên dữ vậy?" Đáp trả lại những câu hỏi của tôi là những vẻ mặt bất ngờ như vừa được chứng kiến cảnh tượng mà bản thân không hề ngờ tới vậy. "A-anh.. có bị sốt chỗ nào không vậy? Hay chỉ vì không được gặp em vài ngày nên đã mất trí luôn rồi?" "Mn~ngươi là ai? Mau trả Chelto lại cho bọn ta." "Này việc anh quan tâm bọn em quá mức như thế cũng lạ lắm sao hả? , anh khóc thật bây giờ đó.." "Fu~fu~bọn em chỉ đùa chút thôi mà, xin lỗi xin lỗi." "Mn~đùa thôi mà, đừng buồn nữa Chelto." "Con tim nhỏ nhoi của anh sẽ không chịu nổi đâu đấy.." Mà dù gì thì cũng đỡ hơn việc mấy ẻm không còn sức để nói đùa như vậy nữa, nhưng có nhất thiết phải đùa ngay lập tức như vậy không? Dù sao thì tạo bầu không khí vui vẻ cũng tốt, mặc dù tôi lại là người dính mìn.. "Vậy Darling~kêu bọn em đến đây để làm gì?" "Anh chỉ muốn cùng bọn em thưởng thức bữa trưa thôi mà." "Bữa trưa? Cùng với anh sao?" "Uhm." "Ngươi thực sự là ai nói mau?" "Này." "Ara~Darling~không thích nó nữa à?" "Ngay từ đâu anh đã không thích bị đem ra chọc rồi.." "Uwahh nhìn chúng ngon chưa kìa?" "Mn~thơm thật đấy." "Ôi đừng có bơ anh như thế chứ." Bỏ lại tôi một mình phía trước cả 3 đã nhập cuộc lúc nào mà không hay, kết quả là tôi đã bị bơ ngoài sự mong đợi của bản thân. Là do tôi hay đây thật sự là sự thật ấy nhờ? Mà sao tôi lại có cảm giác như bản thân đã trở nên dễ bị chọc hơn cả lúc trước ấy nhờ? , chắc do tôi tưởng tượng quá lên thôi ha.. ha..
Chương 62: Cuộc chiến của anh hùng Bấm để xem Trong lúc đó, vài ngày trước tại nơi nào đó thuộc khu vực của vương quốc Tsieina gần với cây thế giới, và cũng không hiểu vì sao mà nơi này lại xuất hiện rất nhiều ma thú, nên đã khiến cho binh lính cũng như các mạo hiểm giả ở khu vực này được giao nhiêm vụ phải liên tục canh gác và tìm diệt. Và hiện tại những âm thanh va chạm của lưỡi kiếm và những móng vuốt sắc nhọn, âm thanh từ các ma pháp diện rộng và phép thuật trị thượng liên tục được phát ra, hay cả những âm thanh mang đầy tinh thần chiến đấu cũng có nốt. Tất cả chúng đều đến từ tổ đội của vị anh hùng đã được triệu hồi đến thế giới này, sở dĩ nhóm anh hùng ở đây là vì họ đã được nhờ cậy, à mà có thể nói là trao nhiêm vụ cũng được, đến vùng đất này và giúp đỡ binh lính đánh đuổi nhóm ma thú vừa mới xuất hiện. Nhiệm vụ nghe đơn giản là thế nhưng nó chẳng hề đơn giản tí tẹo nào, ma thú cứ lũ lượt kéo tới không dứt, dù có mạnh cách mấy thì sức lực của con người cũng chỉ có hạn, với số lượng ma thú nhiều đến mức độ khó tin thì làm sao có thể diệt gọn trong một sớm một chiều được. Và cũng vì thế mà trong 3 ngày qua nhóm anh hùng đã bị kẹt lại tại đây, song, đi với điều đó chính là số lượng ma thú vẫn chưa có dấu hiệu vơi bớt. Cũng chính vì lẽ đó mà cái tâm trạng mệt mỏi và ủ rũ đang dần bao trùm lấy họ, đối với một học sinh cấp 3 chưa từng biết đến giết chóc là gì thì như này thực sự đã quá sức với họ rồi, nên cũng chẳng thề nào trách họ hết được. "Cứ thế này thì làm được gì chứ?" Tức tối trước tình cảnh hiện tại, Kouta đã xã hết cơn tức giận đó vào cánh tay của mình và đập mạnh xuống chiếc bàn phía trước nơi mà họ đang nghỉ ngơi lúc bấy giờ. Đối diện với cơn tức giận của bạn mình cả nhóm chẳng ai nói nên được lời nào ngoài việc ngồi đó và nhìn về phía Kouta với ánh mắt đồng cảm. Không ai trong số họ là không mệt mỏi cả, hiển nhiên họ muốn về nhà lắm chứ, nhưng làm cách nào để về đây? , dù có suy nghĩ hàng chục lần hay hàng trăm lần đi chăng nữa thì câu trả lời chỉ có một, họ phải tiếp tục chiến đấu để có thể trở về ngôi nhà mà họ hằng mong ước. Và để làm được như thế thì họ cần có sức mạnh, thứ sức mạnh có thể giúp họ tiêu diệt kẻ thù ngán đường tiến bước của họ, cái ý nghĩ khao khát sức mạnh đó cứ liên tục đeo bám lấy cả 4 người họ, thế nhưng người ảnh hưởng bởi dòng suy nghĩ đó lại không phải là 2 cô gái hay chàng trai mang tên Kou, mà đó là người anh hùng có cái tên Kouta. Kouta đã từng rất tự tin vào sức mạnh của chính mình cho đến khi cậu được đưa tới chiến trướng và chính trong cái khoảng khắc đó cậu đã nhận ra rằng sức mạnh của bản thân chẳng là gì cả, song, vào khoảng khắc đó cậu lại được chứng kiến một thứ sức mạnh còn áp đảo hơn cậu gấp nhiều lần. Chàng trai với cái thứ sức mạnh gần như vô lí đó đã dễ dàng làm được thứ mà cậu không thể làm được, điều đó lại khiến cậu muốn trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Thế nhưng chàng trai sở hữu cái sức mạnh mà cậu ngưỡng mộ đó lại không sử dụng nó để cứu giúp mọi người, đó là những gì mà cậu nghĩ, và trong dòng suy nghĩ đó Kouta đã vô thức tức giận và câm ghét cái con người đó. Sự tức giận đến từ bản thân và sự mệt mỏi đến từ những trận chiến liên tục đã khiến cho cái đê kiềm hãm sự tức tối đó vỡ ra, và người chịu đựng sự tức tối của Kouta không ai khác ngoài những người bạn của cậu cả. "Bình tĩnh lại đi nào." Nắm được tình trạng hiện tại của cả nhóm và của riêng Kouta, Kae đã ngay lập tức đứng ra giải quyết ngăn không cho nó tiếp tục tệ hơn được nữa. "Tớ biết rằng cậu tức giận, tất cả chúng tớ cũng vậy thôi, nhưng tức giận chỉ khiến cho tình hình trở nên tệ hơn thôi, nên mau làm ngụi cái đầu của cậu lại đi." Tuy Kouta có thể hiểu được rằng dù có tức giận thì cũng chẳng giải quyết được gì thế nhưng chính bản thân cậu lại không thể kiềm chế lại được, dù có lý trí đến đâu thì cậu cũng chẳng thể làm vơi đi cơn giận được. "Tớ biết chứ, nhưng cứ thế này mãi thì làm được gì cơ chứ? , nếu tớ có thứ sức mạnh đó thì.. chết tiệt." "Ý cậu muốn nói là nếu cậu có sức mạnh giống như Chelto-kun, thì cậu sẽ dễ dàng tiêu diệt bọn chúng đúng không?" Vì Kae đã bên cạnh Kouta từ rất lâu nên trong đầu cậu có suy nghĩ gì thì Kae cũng dễ dàng biết được, cô ấy dễ dàng biết được ngoài việc cô ấy đã ở cạnh Kouta từ rất lâu thì còn cả việc Kouta là một người cực kì dễ đoán và luôn suy nghĩ có lợi cho bản thân. Dù có tốt bụng với mọi người tới đâu thì lối suy nghĩ của cậu vẫn quá dễ hiểu và chúng luôn đưa đến các kết luận có lợi cho chính mình, song, cả việc cậu ta chẳng bao giờ gặp phải chuyện gì khó khăn cả, mọi việc đều nằm trong ý muốn của chính bản thân mình đã khiến cậu không thể xóa bỏ được cái điểm yếu đó của chính mình. Và giờ đây cái điểm yếu đó lại đang kiểm soát và khiến cậu chiềm sâu hơn vào cơn tức giận của mình. Chứng kiến cái cảnh tượng đó Kae đã không hãm lại được nữa và ngay lập tức nắm lấy cổ áo của Kouta trong khi tức giận. "Cậu đừng có ngồi đó mà than vãn với tớ, nếu cậu mong muốn sức mạnh thì hãy cố gắng hơn nữa xem, cậu đã bao giờ cố gắng hết mình vào một điều gì đó chưa hả?" Cô ấy nói đúng, vì từ khi còn rất nhỏ Kouta đều không gặp bất cứ khó khăn nào nên cậu không hề biết đến 2 từ nổ lực là gì, nếu đụng phải những chuyện bản thân không thích hay không thể làm, thì thay vào việc cố gắng hết sức thì cậu lại ngồi đó và than vãn và trách móc. "Hãy thôi suy nghĩ mọi thứ đều diễn ra theo ý muốn của bản thân ngay đi, vì trên đời này không có thứ gì diễn ra theo ý muốn của cậu cả đâu, nếu mà cậu còn cái suy nghĩ đó trong đầu nữa thì đừng trách tớ tại sao sẽ cho cậu một trận đấy." Những lời nói trong lúc tức giận đó của Kae đã ngay lập tức bay thẳng vào trong tâm trí của Kouta, khiến cho dòng suy nghĩ đó của cậu ta gặp phải trở ngại và cũng chính vì trở ngại đó mà nó đã khiến cho Kouta phải quay đầu lại và suy nghĩ. Mình thật sự đã có những suy nghĩ như thế sao? , mình thật sự đã cố ý loại đi những thứ mà bản thân không làm được sao? , mình.. thật sự tệ hại đến mức đó sao? Những câu hỏi đó liên tục xuất hiện và lởn vởn trong đầu của Kouta vào lúc bấy giờ. "Xem ra cậu cũng đã thông được phần nào rồi nhỉ." "Tớ.. tớ.. xin lỗi vì đã cư xử như thế." Sau một lúc lâu gục ngã và suy nghĩ cuối cùng Kouta cũng đã thông suốt được phần nào, hiển nhiên cậu hiểu được bản thân cần phải xin lỗi vì đã vô cớ lôi tất cả vào cơn tức giận của chính mình như thế. "Cậu biết thế thì tốt, Kouta cũng đã bình tĩnh trở lại rồi, giờ thì chúng ta cũng nên suy nghĩ xem chúng ta sẽ làm gì được rồi đấy." "Đúng thế, cứ như thế này thì chúng ta sẽ gục vì kiệt sức mất." "Thế chúng ta nên làm gì đây? , cứ tiếp tục xông lên như mọi lần à?" "Đừng ngốc thế chứ? , cậu muốn chúng ta kiệt sức sớm hơn sao Kou?" "Vậy chúng ta nên làm gì đây?" "Tớ nghĩ chúng ta nên tìm ra nguyên do của việc này nằm ở đâu." "Nhưng bằng cách nào?" "Không lẽ câu đang muốn nói đến khu rừng mà chúng ta đã thấy sao Kae-chan?" "Đúng, chính nó, quả nhiên là cậu cũng để ý đến nó nhỉ Yu-chan." Sau khi trải qua những lần chạm trán trước thì họ đã có kha khá kinh nghiệm chiến đấu cũng như lv rồi, thế nên việc thích ứng với chiến trường cũng như cách chiến đấu với ma thú đã trở nên dễ thở hơn trước rất nhiều, song, trong khoảng thời gian ngắn ngủi sau khi ma thú chết đi thì họ cũng đã kịp nhìn vào tổng thể và có thể thấy được hướng tấn công của chúng. Từ trong cánh rừng mà họ đã nhìn thấy dàn ma thú cứ liên tục xuất hiện hết con này đến con khác, hiển nhiên ai cũng phải nghi ngờ về cái chuyện hiển nhiên như ban ngày này rồi, muốn diệt cỏ thì phải diệt tận gốc và hiển nhiên đối với ma thú cũng vậy. "Nhưng làm sao chúng ta có thể đến đó được đây?" "Có lẽ tớ sẽ dùng đến Skill Holy Sword của mình." Holy Sword là một skill mà chỉ có class anh hùng mới có thể thức tỉnh được, tuy nó rất mạnh và phạm vị hiệu lực của nó cũng chẳng hề ít, thế nhưng nó lại có một điểm yếu chết người chính là thời gian thi triển cực lâu cộng với việc ma lực tiêu hao cũng chẳng kém. Và cũng chính vì cái điểm yếu chết người đó mà nó rất ít khi được sử dụng trong những trận solo, thế nhưng trong những trận chiến mà quân địch áp đảo như này và đồng đội yểm trợ xung quanh, thì nó hoàn toàn thích hợp để mở đường. "Đó cũng là một ý kiến hay, à không, phải nói là điều duy nhất chúng ta có thể làm mới đúng chứ. Vậy quyết định thế nhé, trâm sự nhờ cậu đấy Kouta." "Chúc cậu may mắn Kouta." "Cố lên nhé." "Được thôi, tớ sẽ không làm các cậu thất vọng đâu." Thời điểm mà nhóm anh hùng có thể nói là hoàn toàn hồi phục thì cũng chính là lúc rào chắn do Yukine tạo nên suy yếu và dần mất đi hiệu quả. Rào chắn hay nói khác hơn là kết giới diện rộng này ngốn rất nhiều ma lực, tuy nhiên vì để bảo tồn sức lực cho nhóm thì họ bắt buộc phải sử dụng đến nó, song, tác dụng của nó cũng không phải là vĩnh viển nó có thể duy trì được vài tiếng là cao lắm rồi, tuy nhiên trong vài tiếng đó thì cũng đã đủ để nhóm anh hùng nghỉ ngơi được đôi chút. "Kết giới đã mất tác dụng, Kouta mau bắt đầu thi triển skill đi, chúng tớ sẽ câu giờ cho cậu." "Được." Khoảng khắc nâng thanh kiếm lên không trung nó như một thanh nam châm hút lấy các hạt sáng ma lực xung quanh vậy, các hạt sáng bắt đầu tích tụ hết cái này đến cái khác và chúng chỉ có chung một mục đích đó là tích trữ năng lượng cho Holy Sword. "OUUUUHHHHH!" Để có thể cho Kouta tiếp tục tích trữ thì 3 thành viên còn lại sẽ chịu một gánh nặng rất lớn, Kou hiểu rõ điều đó nên đã nâng nộ khí của bản thân lên để mọi ma thú có thể nhắm vào cậu. Tuy bình thường Kou rất dở về những việc đầu óc thế nhưng khi nói về những việc động chân tay như thế này thì cậu ta không thua kém bất kì ai cả, là một đấu sĩ cũng như là mọt tanker của nhóm chịu đọn và câu thời gian cho nhóm thi triển ma pháp chính là nhiệm vụ của cậu. Thế nhưng không phải vì vậy mà cậu lại không thể chiến đấu, kỹ năng đấu sĩ của cậu cũng thuộc hạng top chứ chả đùa, các skill đấu sĩ cộng với kỹ thuật judo lúc trước của bản thân đã giúp ích rất nhiều trong các trận chiến, tuy ban đầu vẫn còn chút khó khăn thế nhưng sau khi trải qua trận chiến lần trước thì cậu cũng đã quen với nó rồi. Đá trên đá dưới, vật qua vật lại, quăng đi, đấm tới rồi lại tăng nộ khí, cậu liên tục lập lại những hành động đơn giản đó để có thể vừa thu hút được kẻ địch vừa giảm bớt số lượng của bọn chúng. "Flame Sword." "Magic Boost" Giúp sức cho Kou chính là vô vàn những thanh hỏa kiếm lơ lửng trên không trung và hiện đang lao đến mục tiêu của chúng với tốc độ chóng mặt, song, các thanh hỏa kiếm đó lại được tăng thêm hỏa lực nhờ vào những phép hỗ trợ đến từ Yukine. Tuy không ai trong số họ thật sự nổi trội cả nhưng nhờ vào khả năng kết hợp của mình họ đã thành công khiến cho party này xứng đáng được gọi là mạnh nhất. Danh hiệu anh hùng thì chỉ có một, thế nhưng danh hiệu hero party thì không phải là duy nhất, và hiển nhiên người sở hữu danh hiệu đó sẽ được hưởng độ tăng trưởng giống như anh hùng mỗi lần lên cấp, và cũng vì vậy mà hero party mới có thể cùng nhau tiến bước được. Thế nhưng cái danh hiệu đó không phải cứ muốn là có được, ngoài việc nằm trong hero party ra thì còn có thêm một điều kiện khác nữa chính là phải nhận được sự tinh cậy tuyệt đối đến từ phía anh hùng. Hai điều kiện đó phải nói là quá đơn giản đối với họ, vì ngay từ đầu họ đã có chúng rồi nên họ cũng chẳng cần bận tâm đến là mấy. *DOOMMM* *GAHHHHH* Những tiếng nổ liên tục phát ra kèm theo tiếng gào thét đến từ ma thú, dù nó có inh tai đến mức nào thì họ cũng phải chịu đựng nó cho đến khi Kouta hoàn tất skill của mình. Đau nhứt, mệt mỏi, liên tục bị rút cạn mp, ép cơ thể phải liên tục hoạt động không theo ý muốn và cả các vết thương lớn nhỏ liên tục xuất hiện, chúng đã khiến cho thời gian trôi đi ngày một chậm hơn. Trong khoảng khắc đó trong đầu họ chỉ có thể nghĩ đến những thứ như "vẫn chưa xong sao?", "vài tiếng đã trôi qua rồi?", "Mệt mỏi quá..", "tại sao bọn mầy lại cứ phải xuất hiện thế chứ?", cơ thể phải liên tục hoạt động trong tình trạng thiếu oxi kèm thêm sự mệt mỏi đã khiến cho những dòng suy nghĩ đó ngày càng xuất hiện nhiều hơn, độ linh động cũng như ma pháp cũng không còn biến hóa như lúc trước nữa. Họ đã hoàn toàn kiệt sức vì số lượng ma thú cũng như việc phải chiến đấu liên tục như vậy. "Xong rồi, các cậu mau tránh ra!" Nghe thấy những lời mà bản thân họ mong muốn được nghe nhất, tất cả đã ngay lập tức phản ứng lại lời nói đó và ngay lập tức tránh khỏi phạm vi của Holy Sword. "ARGHHHHHH!" *DOOOOOOOOOMMMMMM* Như một thanh kiếm khổng lồ được chém từ trên xuống, tất cả những thứ ngán đường nó đều bị quét sạch, cây cối, đất đá và cả ma thú đều đã không còn, mục đích của họ đã được hoàn thành một cách không thể tốt hơn được nữa. Để có thể giúp cho Holy Sword có thể một hit diệt gọn thì Kou đã nổ lực hết mình tăng nộ khí lên và cố gắng sắp xếp ma thú vào trong một hàng duy nhất, tuy không biết là do cậu suy nghĩ hay chỉ do bản năng của bản thân thôi nhưng không thể chối cãi được việc cậu đã góp một phần rất lớn vào trận chiến lần này. "Ha.. ha.. ha.. chúng ta thành công rồi.." "Ohhhh.." "Uhm." "Các cậu vất vả rồi.." * * *
Chương 63: Tôi thử làm đồ ngọt Bấm để xem Sau khi đã thỏa mãn được bao tử thì chúng tôi bắt đầu ngồi đó tán dóc vài chuyện. Chủ yếu thì tôi chỉ hỏi về cái hiện tượng kì lạ mà Elei đã tạo nên lúc tức giận thôi, nói thật là tôi rất là tò mò về nó đấy chứ chả đùa đâu. Elei trông như đã biết điều gì đó rồi nhưng em ấy vẫn im lặng trước câu hỏi của tôi và đột nhiên hiện bảng trạng thái của bản thân lên. * * * Elei Lv 119 Hp: 11620 Mp: 20200 Tấn công: 2460 Thủ: 1269 Nhanh nhẹn: 3740 Kháng: 1889 Ability: Sự chúc phúc của nữ hoàng Skill: Thương thuật Max, Uy quyền, Miễn nhiễm điện năng, Quang tốc, lôi bộ, Thao túng điện (Electric control). Ma pháp: Triệu hồi tinh linh, Thunder spear, Electric Spike, Electric ball, Electric Buff, Thunder Create, World Rank – Electric Field, World Rank – Electric Zone. * * * Uhm.. nói sao nhỉ, không có lần nào là tôi không khỏi bất ngờ trước bảng trạng thái của Elei cả, ngoài chỉ số cao ra thì em ấy còn xuất hiện thêm vài ma pháp mới mà nhìn vào thôi là đủ biết chúng mạnh tới mức nào rồi. Electric Spike thì không tính đến làm gì đi, nhưng [World Rank – Electric Field] và cả [World Rank – Electric Zone] thì không phải là dạng vừa được nữa rồi.. "World Rank là sao?" Thật sự nếu có thể thì tôi cũng chẳng tin vào mắt mình được nữa, chuyện này cứ như đùa vậy, nhưng đây chẳng phải là một trò đùa và nó thật sự là sự thật, cái thực tại đó đã vấy lên trong tâm trí tôi một câu hỏi "Ma pháp cấp độ thế giới thật sự tồn tại sao?". Nhưng suy nghĩ kỹ thì cũng khá là hợp lí, với cái sức hủy diệt đó thì nếu nói không phải là world rank thì cũng chẳng ai tin. "Vâng, đó ma thuật cấp độ thế giới mà rất ít người có thể thức tỉnh được, phải nói là cực kì cực kì ít người mới đúng." "Vậy, tại sao em lại thức tỉnh được nó?" "Chuyện đó thì em cũng chẳng biết nữa, lúc đó cơn phẩn nộ trong em đã chiếm hữu lấy em làm em chẳng tài nào suy nghĩ gì được nữa." Quả thật lúc đó trông Elei có vẻ đáng sợ hơn thật, em ấy trông như một người hoàn toàn khác khi nhìn vào vậy, thế nhưng việc làm sao em ấy có thể thức tỉnh được chúng vẫn còn là một dấu hỏi.. "Không biết phải nói sao nữa, nhưng anh thật mừng vì em đã thức tỉnh được chúng đấy Elei." Elei có chút không được đồng tình lắm khi nghe tôi nói thế, uhm thì có hỏi thì tôi cũng chẳng biết được tại sao đâu.. "Đúng thật là sức mạnh của chúng rất tuyệt vời, nhưng chúng chẳng khác gì một con dao 2 lưỡi cả." Đi đôi với một sức mạnh không tưởng là một tác dụng phụ cũng chẳng kém vào đâu, quả nhiên dù có là world rank đi nữa thì nó cũng chẳng thể tránh khỏi sự cân bằng này mà.. "Khi sử dụng cùng lúc [Electric Field] + [Elecric Zone] thì lượng ma lực bỏ ra để thi triển không phải là ít, hơn hết cả cơ thể của em không thể dễ dàng chịu đựng nổi cái áp lực của 2 World Rank cùng lúc được. Lúc trước thì anh cũng đã thấy em đã bất tỉnh như nào rồi đấy." Với vẻ mặt đầy thất vọng và một chất vọng đầy buồn bã mà gần như tôi chẳng lần nào có thể nhìn thấy nó cả, Elei chắc hẳn rằng đang cảm thấy rất buồn vì bản thân đã không thể giúp ích được gì vì bất tỉnh trong lần trước.. Nhưng sự thật đâu phải thế, nếu nói ai là người đóng góp nhiều nhất trong lần trước thì đó chắc hẳn là Elei rồi, đâu còn ai có thể chen vào đây được nữa chứ. "Không phải như em nghĩ đâu nên đừng tự trách bản thân nữa, vì ai cũng biết rằng người đã làm cho Petroliera phải chật vật không phải là anh hay ai khác, mà đó chính là em đó Elei, dù anh biết thế này có hơi muộn nhưng, cảm ơn em, ngoài nó ra thì anh chẳng biết phải nói gì hơn nữa." "Darling.." Tôi xoa đầu em ấy cùng lúc nói ra những lời suy nghĩ được chất chứa trong lòng mình, và điều dó đã vô tình tạo nên một vùng không gian màu hồng mà chính tôi cũng chẳng hề nhận ra được điều đó. Đôi mắt long lanh mang trong mình đầy tình cảm của cả 2 đang dần tiến gần vào nhau, mang theo đôi môi ửng hồng thứ có thể gắn kết cả 2 lại với nhau. Mục đích thì đã có, nhưng song, cuối cùng chúng cũng chẳng thể hoàn thành mục đích được đặt ra. "Mn~cả 2 dừng lại được rồi đấy." "Elei ăn gian quá, tớ cũng muốn được anh ấy hôn cơ." Vì một số lý do khác nhau mà Luce lại đổi chỗ với Rey trong lúc tôi vẫn còn kẹt trong khoảng không gian màu hồng đó, song, việc Luce xuất hiện cộng với sự can thiệp của Teria đã làm cho bầu không khí màu hồng đó đã vô thức mất đi. "Thôi nào, rồi các cậu cũng sẽ được anh ấy thưởng cho thôi mà." "Mn~nhưng mình vẫn thấy ghen." "Đúng đấy, mặc dù mình vẫn muốn đè anh ấy ra ngay lúc này nhưng mình vẫn phải kiềm chế đấy thôi, nên cậu không được làm thế." "Fu~fu~tớ là vợ cả nên tớ có quyền làm thế." "Mn~không là không." Thật sự tôi đang rất muốn hỏi chuyện quái gì đang xảy ra lắm đây nhưng chắc không có câu trả lời đâu ha, mà tôi phải làm gì để giải quyết chuyện nay đây nhờ? Khi đang dạo quanh kho tàng trí nhớ của tôi thì bổng dưng một ý tưởng đột nhiên lóe lên, tuy không biết rằng nó có tác dụng hay không nhưng cũng đáng để thử. "Uhm, bọn em thích đồ ngọt không?" Như bất ngờ trước câu hỏi lạ lùng của tôi cả bọn đều im phăng phắt và nghiêng đầu một cách đầy thắc mắc. "Hể? Darling hỏi gì lạ vậy?" "Fu~fu~rồi em sẽ biết sớm thôi." * Hiện tại chúng tôi đã quay lại nhà của Miko và tôi đang độc chiếm nhà bếp sau khi đã mua rất nhiều nguyên liệu để làm đồ ngọt. Ở kiếp trước ngoài việc chơi game ra thì tôi còn biết làm vài món đồ ngọt để tự thưởng cho bản thân, ban đầu thì mục đích tôi cố gắng học làm chỉ là vì muốn thoát khỏi kiếp trai tân thôi.. thế mà đời không như mơ.. Nhưng không ngờ nó lại hữu dụng khi sang thế giới này, cũng may là tôi vẫn còn nhớ một số công thức cộng với ở đây bán đủ, à không phải nói là dư nguyên liệu luôn ấy chứ. Còn về phần lò nướng hay tủ lạnh thì đã có ma pháp để thay thế, khi tôi hỏi Stella thì cô ấy bảo mình biết được vài phép cơ bản để tạo băng và lửa, vì vậy nên mọi điều kiện đã thõa, giờ thì làm thôi. * "Em không ngờ là anh lại biết làm đồ ngọt đấy darling!" "Mn~em tưởng anh vô dụng hơn thế cơ." "Đúng là không thể nhìn người qua vẻ bề ngoài nhỉ." "Bất ngờ thật trông anh vô dụng như vậy mà." "Ôi, rốt cuộc trong mắt bọn em anh là như thế nào thế hả?" "Cái thứ vừa nẩy vừa mềm mại này là gì vậy darling?" "Bơ anh luôn à? , thôi bỏ qua đi, đó là pudding một trong những món đến từ thế giới của anh." Vẻ mặt thích thú trước sự nhúng nẩy của pudding đi đôi với nó chính là sự tò mò về hương vị, liệu chúng có ngon không? , mùi vị của nó như thế nào? Hay nó sẽ như thế nào khi mình ăn vào nhỉ? Đó là những câu hỏi mà các em ấy đã và đang hiện hết lên mặt của chính mình, không biết sao mà nhìn mấy ẻm dễ thương thế không biết. "Nào ăn thử đi chứ." "Vậy thì itadakimasu." Cả bọn cùng lúc chọn ra những món mình yêu thích rồi đặt chúng vào miệng, trong khoảng khắc đó khoảng không gian đột nhiên đã trở nên im ắng, dù một chút tiếng động cũng chẳng có, riêng tôi chỉ nghe được tiếng tim đập của bản thân thôi. Cái không khí này làm tôi thấy lo quá, liệu tôi có làm gì khiến chúng dở đi không ta? , hình như là không thì phải? Tôi đã làm những món như sau Pudding, crepe các loại, kem và một số bánh ngọt có thể làm trong khả năng, à còn có cả macaron nữa chứ, tuy không có đủ điều kiện như ở thế giới trước nhưng tôi tin chắc rằng bản thân không làm chúng thay đổi hương vị được đâu.. Nhưng.. cái không khí này làm tôi thấy lo quá.. "Ngon quá." x4 "Phew~anh mừng vì các em thích nó." "Chúng vừa ngọt mà lại vừa mềm nữa và cả món pudding này nữa, chúng như tan biến ngay khi được đưa vào miệng vậy. Anh đã làm rất tốt đấy Darling!" "Mn~em không thể dừng ăn được." "Ngon ngoài sức tưởng tượng luôn." "Chuyện này sẽ làm tôi béo lên mất.." Nét mặt hạnh phúc mà tôi mong chờ từ các ẻm cuối cùng cũng được nhìn thấy, chúng cứ như một cái gì đó khiến tôi cứ phải nhìn ngắm nó mãi vậy, tôi thật sự rất mừng vì các em ấy thích ăn chúng. Vừa vui cười vừa liên tục chén hết các món ăn trên bàn, các tách trà cũng vì đó mà liên tục được đổ đầy, cái này nhìn như một buổi tiệc trà nho nhỏ ấy nhỉ. Tôi cũng lựa một chỗ để ngồi xuống và thưởng thức thành quả hay chỉ là do tôi nghĩ vậy.. "Mới đây đã hết rồi sao?" "Ai bảo món của Darling làm ngon quá làm gì." "Chúng khiến em không thể ngừng ăn được nên.." "Mn~em muốn ăn thêm." "Nếu anh muốn làm thêm thì em sẽ giúp." Mọi người nhìn về phía tôi với nét mặt vẫn chưa mấy thỏa mãn cho lắm, như muốn nói anh hãy làm thêm đi, làm ơn đấy vậy. Vì tôi chưa chắc rằng chúng sẽ ngon hay không nên khi nãy tôi chỉ làm ở số lượng vừa đủ để cả bọn ăn thôi, nhưng ai ngờ đâu chúng lại cháy hàn tới vậy, thâm chí tôi còn chưa kịp thưởng thức thành quả nữa là.. "Không cần đâu, chỉ cần những viên đá phép của cô đưa là đủ rồi. Anh sẽ đi làm thêm nên hãy chịu khó đợi nhé." Những viên đá phép tôi được Stella đưa chứa những ma pháp nguyên tố căn bản trong đó, nghe đâu người dân ở đây dùng chúng để phục vụ cho công việc thường ngày thì phải, phải nói là chúng quá ư là tiện lợi ấy chứ. "Vâng." x4 Cả 4 đồng thanh trả lời tôi với vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc khi biết bản thân sắp được ăn thêm đồ ngọt, nói thật là khi nhắc đến đồ ngọt thì họ nhìn như con nít vậy, dễ thương không chịu được. Coi ra ý tưởng của tôi cũng đã thành công trông thấy rồi đấy nhờ. Lúc tôi chuẩn bị tiến vào nhà bếp thì một người nhìn như thuộc hạ của Stella bất ngờ chạy vào và nói nhỏ với cô ấy về cái gì đó, song, nét mặt của cô ấy cũng chẳng thay đổi là mấy nên tôi cũng chẳng bận tâm cho lắm. Cứ thế tôi tiến thẳng vào nhà bếp để tiếp tục làm thêm đồ ngọt, cũng hênh là tôi đã mua khá nhiều nguyên liệu vào khi nãy nên chẳng cần lo hết nguyên liệu làm gì. * * *
Chương 64: Thông tin từ nhóm anh hùng Bấm để xem Không có một bằng chứng cụ thể nào hay một dấu hiệu nhận biết nào xác thực cả, nhưng đột nhiên tôi lại có cảm giác rằng bản thân phải làm thêm nhiều đồ ngọt hơn nữa mới đủ cho số lượng người ở ngoài. Mặc dù tôi đã làm rất nhiều rồi nhưng tôi lại có cảm giác nó lại không đủ ấy nhờ.. có nên tin vào bản năng không đây? Thôi thì cứ làm đi vậy, dù gì thì cũng còn nhiều nguyên liệu mà. "Yosh mình sẽ làm cho bọn họ bất ngờ luôn." Vậy là vài tiếng đã trôi qua, số lượng đồ ngọt lại càng chất đống, song, những sản phẩm được hoàn thành đã được để vào vòng tay nên chẳng cần lo về độ bền của chúng làm gì. Nhưng cũng đến lúc phải mang chúng ra rồi nhỉ, bên ngoài cũng bắt đầu ầm ĩ hơn trước rồi. Tôi bắt đầu lấy từng chiếc bánh ngọt, từng ly pudding và những đĩa crepe và macaron các loại ra cùng với những tách trà ngon lành đặt lên chiếc xe đẩy được chuẩn bị sẵn, mặc dù trà không phải là chuyên môn của tôi nhưng chỉ cần ngửi mùi thôi thì tôi cũng biết nó rất ngon rồi, vì trà này không phải là do tôi pha mà là do Stella pha từ trước đó. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đến giờ tôi mới để ý đến việc nhà bếp nơi đây trông cũng khá là hiện đại đấy chứ. Không những nhà bếp mà cả phòng tắm cũng thế, cứ như người dân ở cây thế giới họ chú tâm vào việc phát triển những nhu cầu về cuộc sống hằng ngày hơn vậy. Mà hơi đâu ngồi đó thắc mắc làm gì, giờ phải đem đồ ngọt ra thôi chắc họ cũng đang mong chờ lắm rồi. "Xin lỗi vì đã để các em chờ lâu, trà và đồ ngọt đến, sao mấy người lại ở đây?" Ngay khoảng khắc tôi vừa bước ra khỏi cánh cửa nhà bếp để tiến vào khu vực tiếp khách, thì thứ bất ngờ đập vào mắt tôi chính là tổ đội anh hùng quen thuộc đang ngồi trò chuyện cùng với Stella. Trông họ hơi bị tơi tả chút xíu nhưng trông cũng khỏe mạnh đấy chứ, cơ mà khoan làm thế quái nào mà tổ đội anh hùng lại ở đây được cơ chứ? Đây là cây thế giới cơ mà làm gì có quỷ tộc nào ở đây đâu mà họ đến làm quái gì ấy nhờ? Vậy ra cái linh cảm phải làm thêm thật nhiều đồ ngọt bắt nguồn từ đây à, nói sao nhỉ, tôi quả thật nể cái linh cảm này của bản thân quá đi.. "Mấy người có gì mà phải sốc đến thế cơ chứ? , tôi mới là người phải sốc đây này." Những vẻ mặt ngơ ngát minh chứng cho việc họ đang sốc tới mức không nói nên lời, và hiển nhiên ngoài việc trố mắt nhìn tôi ra thì họ cũng chẳng nói năng được gì nữa. Bỏ cuộc trước nhóm anh hùng tôi quay sang Stella để hỏi cho rõ, vì đây đâu phải là nơi ai muốn đến là đến đâu phải không, thế nên hỏi chủ của nơi này hay nói cách khác là Miko là hợp lí nhất. "Cô có biết gì không Stella?" "Chuyện là khi nãy có một nhóm 4 người đột nhiên xuất hiện trước cổng làng và họ tự xưng là tổ đội anh hùng, không biết rằng họ có nói dối hay không và họ có mục đích gì nên để làm rõ điều đó tôi mới đem họ đến đây, nhưng xem ra cậu có quen với bọn họ nhỉ." "Rắc rối lại đến nữa rồi đây.." Việc nhóm anh hùng đột nhiện xuất hiện cùng với vẻ ngoài tả tơi như thế thì chẳng đem lại điều gì tốt lành được đâu.. Tôi nhìn về phía họ, trông họ cũng đã hội phục lại phần nào rồi, song, các cô gái thì đang háo hức muốn được thưởng thức đồ ngọt và quên đi luôn sự hiện diện của nhóm anh hùng luôn. Tuy có chút tội cho họ nhưng tôi cũng chẳng thể làm gì hơn được. Tôi bắt đầu đặt những đĩa đồ ngọt ngon lành lên chiếc bàn phía trước, những tách trà thơm lừng cũng đã được chuẩn bị xong, giờ chỉ còn việc thưởng thức nó thôi. "Có chuyện gì thì cứ ăn xong cái đã rồi tính tiếp, itadakimasu." Thấy chúng tôi bắt đầu thưởng thức đĩa đồ ngọt ngon lành của mình thì nhóm anh hùng cũng đã bắt đầu thưởng thức chúng. Phản ứng của họ khi vừa cắn vào miếng đầu tiên cũng như hệt phản ứng của nhóm Elei vậy, đôi mắt sáng bừng, vẻ mặt hạnh phúc, tay không ngừng đưa thức ăn vào miệng, chắc cũng lâu lắm rồi họ mới được ăn lại thức ăn của thế giới cũ của mình đây mà. "Cái gì thế này, làm sao chúng lại.. xuất hiện ở đây được cơ chứ?" "Hỏi thừa, hiển nhiên là do tôi làm rồi." "Cậu đang nói dối đúng không? , làm sao mà cậu có thể làm được những món ngon như này được cơ chứ." "Mình nghĩ Chelto-kun không nói dối đâu Ka-chan. Vì ở đây làm gì còn ai khác làm được cơ chứ." "Quả là ngon thật." "Ngon thật đó oi." Tôi cũng chẳng có hơi đâu mà ngồi cãi nữa làm gì, muốn tin hay không là tùy mấy người, còn riêng tôi thì đang cảm thấy rất ư là tự hào vì mùi vị của những món mà tôi đã làm. Thú thật tôi cũng đã rất ngạc nhiên khi thưởng thức chúng đấy chứ, chính tôi còn không tin được bản thân mình đã làm ra chúng nữa là. Nhưng ngạc nhiên như thế đủ rồi đã tới lúc phải thỏa mãn trí tò mò của bản thân thôi. "Vậy chính xác thì mấy người đã gặp phải chuyện gì thế hả?" "Uhm.. thì mọi chuyện là như thế này." Sau đó tôi được cả nhóm kể lại mọi chuyện cho tôi nghe, lý do họ đến được đây thì cũng khá là đơn giản. Vì gần đây số lượng ma thú xuất hiện một lúc một nhiều hơn cả lúc trước, và để chấm dứt tình trạng đó lão vua đó đã giao nhiệm vụ cho nhóm anh hùng cùng với các binh sĩ phải càn quét khu vực được giao, thế nhưng mọi việc lại đâm ra ngoài tầm kiểm soát khiến họ phải liên tục chiến đấu không ngừng nghĩ suốt 3 ngày trời, và khi tìm ra nguyên nhân bắt nguồn từ khu rừng nên họ mới tiến vào đây. Và kết quả thì cũng đã biết rồi đó, họ không tìm thấy gì khác ngoài ngôi làng này cả. Nhưng mà sao câu truyện này nghe nó cứ sao sao ấy nhờ, đồng ý là ma thú đột ngột xuất hiện ở nhiều vị trí khác nhau nhưng chúng lại tập trung ở khu vực này nhiều hơn thẩy các khu vực khác, chuyện này không phải lạ lắm sao? Nhắc mới nhớ là trong trận chiến lần trước hầu như chúng tôi chỉ đánh với lũ Tywyll thôi chứ chẳng thấy bóng dáng bọn ma thú đâu cả. Đừng bảo với tôi là mất đi người lãnh đạo nên đã dẫn đến sự mất kiểm soát của chúng đó nhe. Nếu đúng là thế thật thì chắc hẳn thay vì tấn công khu rừng thì chúng lại chọn tàn phá những khu vực lân cận đây mà. Mà nói gì thì nói ngay cả Krad và quỷ vương cũng đã bắt đầu hành động quyết liệt hơn trông thấy, xem ra sau này sẽ còn khổ dài dài đây. "Các cậu cũng khổ quá nhỉ." "Tớ xin thay mặt toàn thể người dân của vương quốc gửi lời cảm ơn đến với các cậu." Tôi thì cũng chẳng để tâm là mấy, tôi chỉ có chút bất ngờ vị họ có thể sống sót sau việc đó thôi, vậy ra tôi đã không bỏ công vô ích rồi nhỉ, mà khoan tôi đã thật sự dạy họ điều gì chưa nhỉ? , hình như tôi chỉ bỏ công đem mục tiêu cho họ luyện tập thôi thì phải.. Mà dù sao thì tôi cũng đã bỏ công ra sắp xếp mọi thứ mà, hiển nhiên tôi cũng phải có một phần công sức trong đó, chắc vậy.. dù sao thì tôi cũng chẳng ham hố nhận công lao làm gì cho mệt đâu. "Ôi cậu không cần phải làm thế đâu, đây dù gì cũng là bổn phẩn của chúng tớ mà." Nói là bổn phẩn sao mà nó nghe cứ sai sai ấy, không phải trong trường hợp này nên gọi là ép thì đúng hơn sao? , mà chắc mình nên im lặng là tốt nhất, nói ra chỉ tổ thêm phiền phức thôi. "Đúng vậy đấy Rey-chan cậu không cần phải làm thế đâu." "Quan trọng hơn là bọn tớ đang thắc mắc 2 người đã tiến xa đến đâu rồi đấy?" "Ể cậu nói thế là sao?" Kae híp mắt nhìn về phía Rey với đầy vẻ hí hửng cùng với nụ cười tinh nghịch như đang có ý muốn làm một cái gì đó vậy, và cũng chẳng hiểu vì sao mà tôi lại có một linh cảm rất xấu về chuyện này.. "Còn gì vào đây nữa nào, hiển nhiên là chuyện giữa cậu và Chelto-kun rồi, 2 người đã đính hôn hơn nữa còn được phiêu lưu cùng nhau, bây giờ lại đang hưởng tuần trăng mật tại cây thế giới nữa, chăc chắn tiến triển giữa 2 người đã vượt qua mức đó từ lâu rồi phải không?" Ngay lập tức nhận ra ý nghĩa dằng sau những lời Kae nói vẻ mặt của Rey tức khắc còn đỏ hơn quả cà chùa, song, khi nghe xong những lời nói đó, như có một vụ nổ nhỏ xuất hiện bên trong tâm trí của em ấy vậy, khiến cho người giật bắn, khói cứ không ngừng bốc lên trên đỉnh đầu, nhìn em ấy cứ như một cổ máy đang bị quá tải vậy. "Cái phản ứng đó, không lẽ là thật sao? , ghen tị quá đi~, tớ cũng muốn người tớ yêu làm thế với tớ nhưng tiếc thay là chẳng bao giờ được đâu.." Sự quá tải của Rey nay lại càng thêm trầm trọng hơn cả khi nãy, tôi cũng có chút xấu hổ khi cứ bị mọi người nhìn chầm chầm như thế, song, khi nhìn sang Elei tìm kiếm sự giúp đỡ thì em ấy chỉ ngồi đó và nhâm nhi tách trà trên tay như muốn nói tự làm thì tự chịu đi darling vậy. Trong khi bị kẹt trong tình huống éo le như này thì tôi đã để ý đến một chuyện, à không từ lần trước thì tôi cũng đã để ý đến rồi rằng Kae có chút tình cảm với Kouta, cứ mỗi lần mọi người không để ý là Kae sẽ nhìn lén Kouta vài cái, hơn nữa hành đồng liếc mắt sang Kouta của Kae khi nãy đã làm cho điều này trở nên rõ ràng hơn nữa. Nếu muốn thoát khỏi tình trạng này thì tôi không thể không lợi dụng nó được đúng không. Tôi lập tức tiến sát lại gần Kae và thì thầm vào tai cô ấy.. "Shimano-san này.. người mà cậu thích là Nakamura đúng không?" Vẻ mặt ngạc nhiên ngay lập tức xuất hiện trước những lời tôi nói, đã làm cho tôi càng trở nên chắc chắn hơn về việc Kae có tình cảm với Kouta, theo đó tôi đã không thể ngừng cười được khi có thể nắm thớt được cô ấy. "L-làm.. sao cậu biết được điều đó chứ?" "Fu~fu~đó là bí mật, với lại cô có muốn tôi giúp một tay không? , theo những gì tôi thấy thì tên đó không nói ra thì hắn chẳng bao giờ biết đâu." Nụ cười nham hiểm được bộc lộ trên gương mặt tôi lúc bấy giờ, khiến cho mọi người trong phòng ai cũng hướng ánh mắt về phía chúng tôi dù không biết được nội dung cuộc trò chuyện giữa 2 chúng tôi là gì, riêng Kae người hiểu rõ nó nhất đã ngay lập tức đưa ra những lời mà tôi muốn nghe nhất. "Xin lỗi, tớ sẽ không chọc 2 người nữa, nên làm ơn đừng nói cho cậu ấy biết." "Vậy thì tốt, ngay từ đầu tôi cũng chẳng có ý định can thiệp vào đâu nên đừng lo." "Anou~anh đã làm gì khiến cho Kae phải cuối đầu như thế vậy?" "Fu~fu~không có gì đặc biệt cả đâu." Đáp trả lại sự tò mò của Rey tôi chỉ cười một cách cực kì gian xảo, và cũng vì thế mà cả phòng đã nhìn tôi với ánh mắt như muốn nói lên "tên này không khác gì là ác quỷ mà." vậy. Dù sao nó cũng đỡ hơn việc trở thành trung tâm của việc chọc ghẹo.. * * *
Chương 65: Yêu cầu giúp đỡ Bấm để xem Sau khi buổi tiệc trà nho nhỏ của tôi kết thúc, nhóm anh hùng sẽ ở lại đây ít lâu để lấy lại sức sau cuộc chiến, chỗ ở hiện tại của họ thì hiển nhiên là nhà của Miko rồi. Trông vậy thôi chứ nhà của Stella rộng kinh khủng hơn hết căn nhà còn có rất là nhiều phòng nữa chứ, đến tôi còn phải ngạc nhiên khi lần đầu bước vào nữa là. Còn riêng phần tôi thì hiện tại tôi cũng chẳng có gì để làm cả, tôi cũng đã tặng Erze Collection cho nhóm các cô gái sau khi buổi tiệc trà nho nhỏ đó kết thúc. Tôi cảm thấy rất mừng vì khi nhận lấy chúng vẻ mặt của họ trông cực kì hạnh phúc, tất cả đều vui và hạnh phúc chẳng có ai ganh tỵ hay có ý kiến gì cả điều đó khiến tôi càng cảm thấy vui hơn bao giờ hết. Còn về món còn lại của Erze collection tôi sẽ tặng nó cho Stella như một món quà, vì dù sao thì tôi cũng chẳng biết tặng nó cho ai nữa cả và hơn hết ngay từ đầu thì tôi đã có dự định như thế rồi. Không biết là phản ứng của Stella sẽ ra sao khi tôi tặng nó cho cô ấy nữa, cũng đáng để mong chờ lắm chứ, tôi cũng muốn tặng cô ấy để thỏa mãn cơn tò mò lắm chứ nhưng lúc đó tôi lại chẳng thể tìm thấy Stella đâu nên cũng đành chịu vậy.. Mà bỏ qua chuyện đó sang một bên, hiện tại tôi đang nghĩ đến việc luyện tập để nâng cao kinh nghiệm chiến đấu của bản thân lên, thế nhưng có lẽ tôi sẽ gặp chút rắc rối đây.. "Đứng đó làm gì thế?" Vì tôi được coi như là anh hùng của cây thế giới nên đi đâu tôi cũng bị chú ý cả, đến cả việc dạo phố bình thường thôi cũng cực rồi nên đừng nghĩ đến việc nhờ ai đó luyện tập cùng. Dù sao thì đó cũng là một trong vô vàn các lý do mà tôi không muốn trở thành một anh hùng đó thôi. Và cũng vì để tránh đi sự chú ý đó tôi đã được Stella mượn sân để luyện tập, phần sân này là nơi dành riêng cho Miko nên chẳng có ai được bén mảng tới đây cả, và cũng vì thế cho nên tôi đã có một phần sân rộng lớn để tự luyện tập. Thế nhưng chưa kịp mừng hay cảm thấy biết ơn Stella thì rắc rối lại tự mò tới, tại góc khuất của phần sân gần đó là một nhóm 4 người gồm 2 nam và 2 nữ đang len lút nhìn về hướng này trong khi cố không để bản thân bị lộ. Thật sự là họ núp cứ như không núp ấy, không kể tới tiếng xì xào làm gì đi, thậm chí tôi còn thấy cả nữa người của họ đang lộ ra như đang yêu cầu người khác phải nhìn vào vậy. "Cậu phát hiện ra rồi sao?" "Ban đầu thì đó đã không được gọi là trốn rồi. Vậy mấy người muốn gì ở tôi đây?" Kae chỉ cười trừ một cái rồi bắt đầu nói ra những gì cô định nói. "Xin cậu hãy dạy bọn tớ cách chiến đấu." Vói tư thế cúi đầu không thể nào hoàn hảo hơn được nữa, Kae như đã lấy hết can đảm của bản thân ra để thay mặt cả nhóm nói ra mong muốn vậy, vì cô ấy đang cúi đầu trước tôi nên tôi không thể thấy được vẻ mặt của cô ấy lúc này ra sao, nhưng tôi tin chắc rằng nó sẽ là một nét mặt mang đầy quyết tâm đây. Đối diện với cái cảnh tượng cực kì không ngờ tới đó thật sự đã khiến tôi cực kì bất ngờ và bối rối, chẳng biết phải phản ứng ra sao cho hợp nữa.. Khi tôi nhìn sang phía những người còn lại thì nét mặt của họ đã thay thế cho câu trả lời rồi, song, như biết được tôi đang để ý đến họ và ngay lập tức tôi đã nhận thêm 3 cái cúi đầu mang đầy quyết tâm. "Làm ơn xin hãy huấn luyện cho chúng tôi." x3 "S-sao tự nhiên lại thành thế ra này vậy? , cơ mà trước hết thì hãy ngẩng đầu lên trước đã nào." Sau khi nghe những lời tôi nói họ cũng bắt đầu ngẩng đầu lên trở lại, cứ như tôi vừa thoát được một kiếp nạn to lớn lắm rồi vậy, đúng là tôi không quen với việc người khác cúi đầu trước bản thân mà.. "Cậu cũng đã biết về việc ma thú đã xuất hiện nhiều hơn rồi đúng không?" "Uhm." Đúng, đó là những gì mà họ đã nhắc đến hôm qua mà đúng không, vậy nó thì liên quan gì đến việc này cơ chứ? "Vì chúng tớ được biết đến như tổ đội anh hùng, nên chắc chắn sẽ không thoát khỏi việc bị đưa ra chiến trường giống như lần này, thế nên để có thể sống sót thì bọn tớ cần phải mạnh hơn nữa, chí ít là chỉ cần một trong số bọn tớ mạnh lên là được rồi." - Kae "A.. Uhm.. tớ cũng sẽ cố gắng để không làm vướng chân họ, và để làm được điều đó thì xin cậu hãy khiến bọn tớ mạnh lên." - Yukine "Tôi sẽ cố gắng hết sức mình, dù có cực khổ đến mấy thì tôi cũng sẽ cố gắng." - Kou "Dù không muốn cho lắm nhưng tôi thật sự mong cậu có thể giúp chúng tôi." - Kouta Ngay cả tên anh hùng đáng ghét ngày nào cũng đã chịu cuối đầu để nhờ tôi huấn luyện cho nhóm bọn họ, bọn họ khao khát sức mạnh nhiều đến thế sao? , mà tôi cũng phần nào hiểu được nổi khổ cũng như cảm giác của họ phải gánh chịu. Mà đã đi đến nước này rồi thì làm gì còn cách nào để tôi có thể từ chối được nữa cơ chứ, đành phải chấp nhận giúp họ thôi.. "Được rồi.. tôi sẽ giúp." "Yay tuyệt quá." - Kae "Cảm ơn cậu rất nhiều Chelto-kun." - Yukine "Cảm ơn." - Kou "Mong cậu giúp đỡ." - Kouta Mà nói thì nói vậy chứ tôi cũng chẳng biết nên dạy gì cho bọn họ nữa là, từ đó đến nay tôi đều nhờ đến skill và rút kinh nghiệm qua từng trận chiến khác nhau mà thôi, song, tuy tôi đã từng luyện tập nhưng tôi lại chẳng có khiếu để dạy cho người khác cho lắm. Đứng trước những gương mặt vui vẻ và tràn đầy sự mong chờ đó càng khiến tôi cảm thấy bối rối hơn nữa, giờ thì làm sao đây? "Trước hết thì tôi cần xem bảng trạng thái của mọi người trước đã rồi tính tiếp." "Được thôi, mở bảng trạng thái." * * * Shimano Kae Lv 53 HP: 630 MP: 2650 Tấn công: 224 Thủ: 113 Nhanh nhẹn: 121 Kháng: 168 + 17 Ability:. Skill: Tăng cường tinh thần, Kháng phép 1, Mana Buff, Kỹ năng dùng trượng lv2, Thông thạo ngôn ngữ. Ma pháp: Flame Sword, Fire Ball, Flame Spear, Barrier, Ice Spear, Freeze, Stone Spear, Thunder Spear, Electric Ball, Water Ball, Ring of Fire, Wind Blade, Wind Arrow. Danh hiệu: Thành viên của tổ đội anh hùng. * * * "Mở bảng trạng thái." * * * Shimura Yukine Lv 52 HP: 620 MP: 4040 Tấn công: 168 Thủ: 110 Nhanh nhẹn: 114 Kháng: 273 + 55 Ability:. Skill: Kỹ thuật dùng trượng lv 1, Thông thạo ngôn ngữ, Kháng phép 2, Mana Buff. Ma pháp: Heal, Holy Light, Barrier, Light Screen, Speed Buff, Attack Buff, Magic Buff, Defense Buff, Magic Resist Buff, Thanh tẩy, Cure, Light Bounded. * * * "Mở bảng trạng thái." * * * Nakamura Kouta Lv 54 HP: 740 + 100 MP: 3700 + 100 Tấn công: 290 Thủ: 177 Nhanh nhẹn: 180 Kháng: 233 Ability:. Skill: Kiếm thuật 3, Thông thạo ngôn ngữ, Hp up 1, Mp up 1. Ma pháp: Holy Sword, Light Slash, Heaven Twister, Light Wall, Speed Slash, Cường hóa thân thể. Danh hiệu: Anh hùng. * * * "Trạng thái mở" * * * Takechi Kou Lv 53 HP: 1260 + 200 MP: 2850 Tấn công: 170 Thủ: 280 Nhanh nhẹn: 116 Kháng: 224 Ability:. Skill: Thông thạo ngôn ngữ, Đấu thuật 2, Harden, Force Change, Hp up 2. Ma pháp: Cường hóa thân thể, Dynamic Punch, Wind Claw, Viper Kick, Tough Skin. Danh hiệu: Thành viên của tổ đội anh hùng. * * * Thật sự thì tôi không biết phải nói gì hơn khi nhìn vào mấy bảng trạng thái này nữa, song, một câu hỏi lại đặt ra trong đầu tôi rằng "tại sao chỉ số của bọn họ lại thấp đến thế được cơ chứ?". Nó thấp đến mức khiến tôi phải ngạc nhiên luôn, nó bất giác khiến tôi phải đứng hình trong giây lát vì ngạc nhiên đó chứ chả chơi. Nhưng mà tôi nghe nói sự phát triển của người mang danh hiệu anh hùng là rất cao cơ mà, sao nó có thể thấp như này được cơ chứ? , hay đơn giản chỉ là vì chỉ số phát triển ở thế giới này không cao như tôi nghĩ. Nếu đúng thật là vậy thì không phải các chỉ số của tôi sẽ được xếp vào hàng dị thường sao? , cũng may là tôi vẫn chưa cho ai coi nó ngoài Rey và Stella cả.. Mà quay lại vấn đề chính, theo như những gì tôi thấy thì cả Skill và ma pháp mà bọn họ sở hữu đều ngon hết cả, nếu biết tận dụng thì họ đâu thể được coi là yếu được. Yukine có thể buff cho tất cả trong khi chiến đấu, Kae bọc hậu từ phía sau, Kou chịu trách nhiệm làm tanker ở phía trước và cuối cùng là Kouta người sẽ chịu trách nhiệm kết liễu kẻ thù ngay khi Kou đang làm chúng phân tâm, một đội hình tốt đấy chứ. Kae và cả Yukine đều có những ma pháp cần thiết hết rồi, với số lượng ma pháp mà cô ấy sở hữu thì chẳng có ai làm khó được cô ấy cả đâu, và còn số lượng phép buff và hồi phục của Yukine cũng chẳng hề ít, hầu như nó đã buff hết tất cả các stat rồi còn gì nữa. Cơ mà nói mới để ý, cô ấy chẳng có ma pháp nào là debuff cả và Kae cũng chẳng có luôn, tôi hơi ngạc nhiên khi đến giờ họ không phát hiện ra được điều đó đấy.. "Vậy.." "Vậy?" "Cậu thấy sao về bảng trạng thái của chúng tôi." "Trông chúng khá ổn, tôi nghĩ vậy. Tuy nhiên, sao mấy người lại chẳng có skill hay ma pháp nào debuff hết vậy? , Silent hay stun gì cũng chẳng có luôn." "Uhm.. có lẽ là do bọn mình chưa từng nghĩ đến, chắc vậy tee hee!" Kae trả lời tôi với giọng điệu tinh nghịch, cánh tay gõ nhẹ vào đầu cùng chiếc lưỡi thè ra, như đang muốn nói xin lỗi tớ quên rồi vậy. "Đừng có tee hee với tôi, chuyện này liên quan đến sống còn đầy, chịu khó mà động não giùm tôi, thật tình.." "Xin lỗi.." Thật tình không biết bọn họ thật sự có muốn mạnh lên hay không nữa? , nếu đã muốn mạnh lên thì chí ít cũng phải suy nghĩ cách để tận dụng năng lực của bản thân đã chứ, thật là.. Nhưng nói thì nói thế chứ tôi cũng chẳng biết nên dạy cho họ những gì nữa là, tôi nào có giỏi về mấy khoảng dạy học này đâu. Giờ thì tôi nên làm gì đây.. "Được rồi, mấy người lấy vũ khí ra hết đi, tôi sẽ kêu người tới giúp." "Kêu người tới giúp?" Dòng chữ "Cậu đang nói về ai thế?" đang ghi rõ trên gương mặt của cả 4 người họ khi nghe tôi nói xong. "Mấy người sẽ sớm biết thôi." * * *
Chương 66: Cuộc huấn luyện Bấm để xem "Vậy, anh muốn bọn em tiếp anh huấn luyện cho bọn họ à darling?" "Uhm, nhờ cả vào bọn em đấy." "Hmm~giúp đỡ cho người khác vô điều kiện thế này không giống anh đấu đấy darling~" "Vậy sao?" Vì chẳng biết nên làm gì để có thể huấn luyện cho bọn họ nên tôi đã gọi các cô gái ra giúp đỡ, còn về phần Rey thì đang ở chỗ Stella để làm việc gì đó tôi cũng chẳng rõ nữa, nhưng cũng vì thế mà em ấy mới không đến đây được. Mà dù sao thì có Elei và Teria giúp thôi cũng đã đủ lắm rồi, à không còn hơn cả đủ ấy chứ. "Uhm, rất lạ luôn, phải không Te-chan?" "Mn~đúng là rất lạ." Cơ mà việc tôi giúp đỡ không công thế này lạ lắm sao? , nói gì thì đây cũng là chuyện không thể từ chối được mà, hơn hết việc này cũng không phải hoàn toàn vô ích. "Anh giúp họ để tránh được nhiều phiền phức sau này thôi." Đúng, nếu suy nghĩ thật kỹ thì nếu tôi giúp họ mạnh lên thì tôi không cần phải ra tay làm gì nữa khi vương quốc bị tấn công. Vì khi vương quốc bị tấn công thì chắc chắn 100% là một người tốt bụng như Rey sẽ chạy ngay tới đó để giúp đỡ, song, vì tính tình không muốn làm phiền đến tôi của em ấy nên chắc chắn em ấy sẽ đi đến đó một mình, và hiển nhiên làm gì có chuyện tôi sẽ để em ấy lao đầu vào chỗ chết đâu chứ. Thế nên vì để tránh cái trường hợp phiền phức đó mà mới có cuộc huấn luyện này diễn ra đây. "Anh có biết là nhìn mặt anh lúc này rất là gian không darling?" "Làm gì có chuyện đó, phải không Teria?" "Mn~Hiển nhiên không rồi.." "Đấy thấy ch!" "Mn~mặt anh chỉ là hơi bị đáng sợ chút xíu thôi, chứ chẳng có gian chút nào đâu." "Em nói thế thì cũng chẳng thay đổi được gì đâu Teria." "Fu~fu~vậy là cậu cũng nghĩ như mình đúng không, anh đừng có chối làm gì cho mệt nữa darling~" Bộ mặt tôi thật sự như mấy ẻm nói sao? , mà cũng chẳng quan trọng dù có như thế nào thì cũng chẳng thể thay đổi sự thật là tôi không làm việc không công. Trong lúc chúng tôi đang tám chuyện với nhau thì Kae cùng với cả nhóm đã đi đến chỗ của chúng tôi lúc nào chẳng hay. "Nè, xin lỗi vì đã cắt ngang, nhưng cậu không nghĩ là mình nên giải thích một chút sao?" "A-À đây là những người sẽ cùng tôi huấn luyện cho các cậu, phần giới thiệu thì tôi cũng đã nói trước đó rồi." Trong buổi tiệc trà vì nhóm anh hùng cũng đã có mặt nên phải đâm ra giới thiệu, khi tôi nói đến phần mấy ẻm đều là bạn gái của tôi thì cả Kae và Yukine đều đột nhiên trở nên hứng thú và liên tục hỏi đủ thứ chuyện, thật sự nó cực kì phiến phức đó chứ chả đùa đâu.. Nhưng cũng may là đã biết nhau từ trước nên chẳng cần phải mất công giới thiệu thêm nữa làm gì, song, tôi cũng tránh được những câu hỏi phiền phức nữa.. "Mặc dù đã nghe cậu nói bọn họ là tinh linh từ trước, nhưng tớ vẫn hơi bất ngờ khi họ lại đột nhiên xuất hiện như thế." "Hoh các cậu nên tập làm quen với nó đi, giờ thì bắt đầu luyện tập thôi nào." Trong lúc chung tôi chuẩn bị bắt đầu thì Kouta bắt ngờ tiến về phía tôi với vẻ mặt tràn đầy ý chí và quyết tâm như đang muốn nói một cái gì đó vậy. "Cậu muốn gì đây?" "Tôi muốn cậu đánh với tôi một trận." "Được thôi." "Tôi biết là cậu sẽ từ ch-.. gì cơ? , khoan đã cậu đồng ý sao?" "Làm gì mà ngạc nhiên thế chứ? , không phải cậu là người hỏi tôi trước sao?" Vẻ mặt ngạc nhiên ngay lập tức được bộc lộ trên gương mặt của Kouta, cậu ta cứ liên tục chóp mắt không ngừng và liên tục thử mọi cách xem bản thân có phải đã nghe lầm không, này điều đó khiến tôi hơi bị bực rồi đấy.. Không những chỉ có Kouta những người khác trong nhóm của cậu ta cũng có phản ứng y hệt, thật sự mấy người khiến tôi hơi bị bực rồi đấy. "Tôi cứ tưởng rằng cậu sẽ từ chối chứ, bình thường thì chắc chắn cậu sẽ từ chối vì phiến phức rồi." "Tôi cảm thấy hơi bực bội rồi đấy, nhưng thôi, dù gì thì tôi cũng đã định cho mấy người đánh với tôi một trận ra trò rồi, nên thế này cũng vừa đúng ý tôi. Mà tôi có chút ngạc nhiên khi cậu là người thách đấu tôi trước đấy." "Tôi muốn thử khả năng của bản thân, và hơn hết tôi vẫn muốn cho cậu một trận nếu có thể." "Hoh~mạnh miệng đó, vậy triển thôi." Tất cả mọi người trừ 2 chúng tôi đi ra khỏi khu vực sân đấu và chuyển vai trò thành khán giả ở một khu vực an toàn gần đó, vậy càng tốt có thể đánh mà không cần lo lắng gì nhiều. Nhưng tôi vẫn còn một điều khuất mắt rằng tôi có nên đồng bộ với Elei hay không đây? , tôi sợ rằng nếu tôi đồng bộ thì cậu ta chắc hẳn sẽ không trụ được lâu đâu nhưng nếu không đồng bộ thì lại có hơi khinh thường cậu ta chút xíu, cuối cùng thì tôi nên làm gì đây? "Cậu không cần phải kiềm chế làm gì đâu, cứ tung hết sức ra đi." "Cậu có chắc không đấy? , có thể sẽ chết đó." "Chắc chắn, nên làm ơn." Chuyện này còn ngoài sự mong đợi của tôi nữa, điều này minh chứng cho việc tên này thực sự muốn trở nên mạnh lên, hay chỉ là do hắn thật sự chỉ muốn đánh tôi thôi nhỉ? , mà cũng chẳng sao với thực lực của cậu ta thì làm sao có chuyện thắng được tôi cơ chứ. Nhưng nói thế thôi chứ tôi sẽ chẳng khinh thường sức mạnh của cậu ta đâu, giờ thì đồng bộ với Elei thôi. "Tốt thôi, [Đồng bộ tinh linh] – [Nữ hoàng tinh linh điện Elei]" Đón nhận lấy hiệu ứng đến từ ma pháp, tôi đã đi vào trạng thái đồng bộ với Elei, trông Kouta tuy có chút ngạc nhiên nhưng tôi lại chẳng thấy ý định rút lui nào xuất hiện trên gương mặt tràn đầy ý chí chiến đấu đó cả. Lúc này tôi nên nói sao nhỉ.. cuối cùng thì đứa nhóc bé bỏng ngày nào cũng đã trưởng thành rồi, chắc vậy. "Lên đi chứ, còn đứng đó làm gì?" "Vậy thì đỡ lấy, gaaaaaa.." Với thanh kiếm được bao bọc bởi ánh sáng Kouta lao tới với tốc độ có thể coi là nhanh rồi, nó được coi là nhanh đối với những người khác nhưng đối với tôi thì không. Vì tôi đã trải qua rất nhiều những trận đánh khó khăn trước đó, nên việc đó đã đâm ra quen với cách di chuyển nhanh đến mức vô lí của những tên khốn mà tôi đã đánh rồi. Đúng là tốc độ của cậu ta cũng được coi là nhanh rồi nhưng nó vẫn chưa là gì đối với tôi cả.. Và cũng vì điều đó mà tôi đã dễ dàng né sang bên mà chẳng tốn tí sức lực nào cả, sau khi né sang tôi lập tức chém ngang để đáp trả thế nhưng cậu ta đã kịp thời cản lại bằng thanh kiếm của mình. Không đợi cậu ta phản công làm gì tôi ngay lập tức điều chỉnh lại mũi thương và hất thanh kiếm đó sang bên, tuy nó không bay đi nhưng nó cũng đã để lại một khoảng trống tại đó. Ngay lập tức chóp lấy thời cơ tôi tung nắm đấm đã được tích thêm điện tích từ cánh tay còn lại của mình vào bụng Kouta, nhưng trước khi nắm đấm của tôi kịp chạm đến thì nó đã bị chặn lại bởi một bức tường nho nhỏ ở trước bụng cậu ta. "Đừng nghĩ như thế là xong." *DOKAN* Nắm được ý định của cậu ta rằng chắc chắn thanh kiếm đó đang tiến về phía tôi, tôi đưa thêm ma lực vào cánh tay của mình và biến nó thành một đòn bắn beam, tia beam đó vừa đủ để phá hủy bức tường ánh sáng lơ lửng đó và hất văng cậu ta đi. "Koha.." Tuy bị hất bay đi nhưng Kouta đã kịp chỉnh lại tư thế cùng với thanh kiếm làm vật chống, nên bằng một cách nào đó cậu ta vẫn có thể đứng được. "Đừng nghĩ tôi cho cậu thời gian để nghỉ ngơi nhé." Ngay lập tức tôi tạo 5 Electric ball lơ lửng trên không trung nơi mà Kouta đang đứng, và vì chúng đã biết được nhiệm vụ của mình là gì rồi nên chúng đã ngay lập tức thi hành nó, cả 5 tức khắc rơi xuống ngay tại đó, song, ngay khoảng khắc mà chúng đã gần như chạm được vào người chàng trai mang tên Kouta thì cậu ta đã nhanh chân lộn nhào sang bên để tránh đòn. *DoooN* Vù nổ đến từ Electric Ball đã tạo nên sóng xung kích ở khu vực lân cận, khiến cho người gần khu vực đó nhất chính là Kouta phải chật vật tiếp tục lăn lộn một lúc rồi dừng lại. Không cho cậu ta con đường sống tôi ngay lập tức tiếp cận lấy Kouta và chém mũi thương đã tích điện của mình xuống, và như lấy hết sức lực của bản thân cậu ta đã có thể suýt soát dùng thanh kiếm trên tay để chặn lại. Mũi thương và thanh kiếm liên tục cọ sát vào nhau thế nhưng tôi lại là người chiếm được ưu thế, tôi đã dự định khống chế cậu ấy lại rồi ra đòn kết thúc luôn, thế nhưng trước lúc tôi kịp làm thế thì cậu ta đã kịp thời cứu nguy cho bản thân, bằng cách tăng cường độ ánh sáng đến từ thanh kiếm lên. Việc đó đã phần nào làm tôi chói mắt và mất đi tầm nhìn của mình, trong phút giây ngắn ngủi đó Kouta đã kịp thời lấy lại được khoảng cách giữa tôi và cậu ấy. "Nhanh trí đấy, mặc dù cách đó có thể sẽ không hữu hiệu trong nhiều trường hợp đâu." "Ha.. ha.. ha.. cậu.. vẫn còn chưa tung ra hết sức đúng không?" Với tư thế tràn đầy khí thế và ánh mắt ngập tràn ý chí cậu ta nhìn tôi như muốn nói "đừng giỡn nữa mà hãy đánh hết sức đi." vậy, thế nhưng nếu tôi thật sự tung hết sức thì cậu ta chắc chắn đã chết từ lâu rồi. "Nếu tôi tung hết sức thì cậu đã chết ngay từ đầu rồi, bộ cậu thật sự muốn thế lắm sao?" Nắm tay siết chặt thanh kiếm, bặm môi tức giận vì sự yếu đuối của bản thân, cậu ta tức giận vì bản thân và gục mặt xuống rồi bắt đầu nói gì đó.. "Tôi biết chứ, thế nhưng tôi vẫn muốn cậu, một người sở hữu sức mạnh mà khiến tôi phải ghen tị, người đã khiến tôi nhận ra bản thân vô dụng đến mức nào, đánh hết sức với tôi, chí ít thì tôi muốn một lần đánh với cậu để có thể tiến xa hơn nữa, tôi chỉ muốn như vậy thôi." Tôi có thể cảm nhận được quyết tâm của cậu ta đến từ ánh mắt ấy, dù biết bản thân chắc chắn sẽ bị đánh bại hay tệ hơn rằng mình có thể sẽ chết, nhưng cậu ta vẫn muốn một lần đối mặt với thử thách và khó khăn của đời mình, nên mới yêu cầu việc này sao.. Nếu đã vậy thì, tôi, thằng đã làm ra việc đó phải có trách nhiệm khiến cậu ta phải đối mặt nhỉ. "Được thôi, vậy thì hãy sẵn sàng đi." "Tới đây." * * *
Chương 67: Tôi và Kouta Bấm để xem Theo tình hình hiện tại nếu không đánh hết sức thì chẳng còn gì gọi là mặt mũi nữa, thế nên ngay sau khi đã chắc chắn cậu ta đã sẵn sàng rồi tôi đã ngay lập tức lao đến với tốc độ mà mắt thường không thể dễ dàng nhìn thấy được. Mũi thương ngay lập tức va chạm với bức tường ánh sáng do chính cậu ấy tạo ra, thế nhưng chúng vẫn chưa đủ để có thể hoàn toàn triệt tiêu lực đánh của tôi được và đã vỡ vụn ngay sau đó. Nhưng hình như Kouta đã dự đoán trước được điều này nên cậu ta trông không ngạc nhiên cho mấy, thay vào đó cậu ta đã tận dụng khoảng thời gian đó và ngay lập tức đứng vào vị trí thích hợp nhất và tung nhát chém ánh sáng vào tôi. Nhưng tiếc thay cho cậu ta là tôi có thể dễ dàng tránh khỏi nhát chém đó, ngay sau nhát chém đó là vô vàn những đường kiếm đi cùng với những nhát chém ánh sáng liên tục lao tới, tuy chúng rất nhanh và vị trí mà những đường kiếm được tung ra cũng rất hiểm, thế nhưng tôi lại có thể dễ dàng nhìn ra tất cả và né chúng. Trong lúc né chúng, tôi cũng đã tạo ra vô vàn Thunder Spear lơ lửng trên không trung và có thể rơi xuống bất cứ lúc nào tôi muốn. Ngay khoảng khắc tìm ra được thời điểm, tôi ngay lập tức giật lùi ra vị trí an toàn nhất và thi triển Thunder Spear làm cho chúng đồng loạt rơi xuống cùng một vị trí. *DOOOM* Vụ nổ ngay tức khắc được tạo ra để lại phía dưới lớp mây mù khói bụi, bị che khuất tầm nhìn tôi chẳng thể nào biết được tình hình bên trong ra sao cả, mà tôi cũng chẳng khờ dại tới mức chờ cho lớp khói đó tan hết mới đánh tiếp đâu. "[Thunder Create] – [Electric Cannon]" Tôi đã nảy ra ý tưởng này vào mấy ngày trước và dự định là hôm nay sẽ thử xem nó như thế nào trong lúc luyện tập một mình, tiện thể có trận đánh này thì tôi lấy ra dùng thử luôn. 4 khẩu súng được tạo ra hoàn toàn bằng điện tích đang lơ lửng phía trên nơi tôi đứng và có thể khai hỏa bất cứ lúc nào, tôi nạp thêm ma lực vào chúng, nguồn điện đã được nạp đầy và có thể bắn đi bất cứ lúc nào tôi muốn. Lớp mây mù đang dần vơi bớt tôi ngay lập tức khai hỏa cả 4 khẩu phảo, 4 tia beam với sức mạnh không thua kém gì những tia beam mang sứ mạnh vô lí khác đồng loạt lao tới với vận tốc không thua kém gì cái sức mạnh mà nó đang mang. *DOOKANNN* Một vụ nổ lại một lần nữa xuất hiện ở cùng một vị trí, khói bụi lại tiếp tục chồng chất, tàm nhìn lại một lần nữa bị che lắp, song, việc Kouta có thể đứng vững sau những đòn đó là chuyện rất là mong manh và hư cấu. Thế nhưng chuyện hư cấu đó đã xảy ra ngay trước mắt tôi, bên trong lớp mây mù là chàng trai với ánh mắt tràn đấy ý chí chiến đấu với thân thể đầy ấp những vết thương lớn nhỏ, xung quanh là vô vàn những bức tường ánh sáng với đầy đủ kích cỡ và hình dáng. "Cậu trâu bò hơn tôi nghĩ nhiều đấy, nhưng có lẽ cậu không còn sức để tiếp tục nữa rồi nhỉ." Với thanh kiếm thay cho vật chống cậu ta đang thật sự gồng mình để đứng vững, đau quá, mệt mỏi quá, tại sao cơ thể lại trở nên nặng trĩu và nhức nhối thế này? , tôi tin chắc đó là những gì mà cậu ta đang cảm thấy, tôi biết rất rõ vì tôi đã từng trải qua nó rất nhiều lần rồi mà, làm sao mà tôi lại không biết cho được. Nhưng đây là một trận đấu, thế nên tôi không thể cứ thế mà thương hại cho cậu ta được, mà dù có là lúc bình thường thì tôi cũng chẳng có ý định thương hại cho cậu ta đâu mà lo làm gì ấy nhờ. "Ha.. ha.. ha.. tôi.. sẽ không.. chịu thua đâu." "Bằng cách gì chứ? , bằng cái cơ thể đó của cậu sao? , nếu cậu thật sự không muốn bỏ cuộc thì hãy chứng minh cho tôi thấy đi." Đặt tay lên trời tôi bắt đầu vận ma lực và thi triển Electric Ball phiên bản tiểu hành tinh, cứ thế tôi liên tục đưa ma lực vào nó, tôi cứ đưa vào thì quả cầu lại càng to thêm và cuối cùng nó cũng đã thành hình của một tiểu hành tinh quen thuộc. Đối diện với thứ gần như vô lí đó Kouta chỉ biết giương to đôi mắt ra nhìn trong vô vọng, thế nhưng ý chí chiến đấu đã phần nào khiến cậu ấy vực dậy và cố gắng tránh khỏi tiểu hành tinh của tôi, chí ít thì tôi nghĩ vậy. Thế nhưng mọi việc lại dần trở nên vô vọng hơn trông thấy, với cái cơ thể đó thì cậu ta không thể nào có thể tránh kịp trước khi Electric Ball của tôi va chạm được, song, tôi lại chả muốn chờ cậu ta chạy đi chút nào nên cuối cùng tôi cũng đã làm nó rơi xuống. "Đừng trách tôi nếu cậu chết đấy." "Darling không nghĩ là darling hơi quá tay rồi sao?" "Chính cậu ta muốn thế mà đúng không? , hơn nữa em nói thế vào lúc này không phải là có hơi muộn rồi sao?" "Em chỉ nói thế thôi, còn quyết định là ở anh mà phải không darling?" "Em hơi lạ đấy Elei." "Vậy sao? , chỉ là em không muốn darling phải suy nghĩ nhiều về chuyện này thôi mà." Tôi có thể cảm nhận được vẻ mặt buồn bã của Elei lúc này dù không có bằng chứng gì để chứng minh cả, thế nhưng điều đó lại thể hiện cho việc em ấy đang lo lắng cho cảm xúc của tôi đây mà. "Cảm ơn em Elei, nhưng anh sẽ ổn thôi đừng lo." "Hứ em có lo lắng cho anh gì đâu chứ." "Hể~là thế à.." "Uhm không lo lắng gì hết." Nói thế thôi chứ tôi thừa biết em ấy đang rất là lo lắng cho tôi đây mà, chỉ là đang muốn tạo ra bầu không khí thoải mái thôi chứ gì.. "Huh cậu ta làm gì thế?" Trong lúc Electric Ball đang trên bờ vực chạm đất thì Kouta lại có biến, cậu ta đang cố hết sức chạy đi trong sự tuyệt vọng, mà khoan có đúng là tuyệt vọng thiệt không? , trông cậu ta chẳng giống như đã bỏ cuộc chút nào cả. "Gaaaaaaaa" Nâng thanh kiếm của bản thân lên cùng với ý chí chiến đấu đến rạng ngời, cậu ta liên tục dồn sức của mình vào đôi chân để ép bản thân tiếp tục di chuyển, nhưng nhìn thế nào thì cậu ta cũng chẳng thể thoát khỏi nó kịp đâu. Trong phút giây ngắn ngủi đó cậu ta liên tục đưa ma lực vào đôi chân và thanh kiếm với mong ước có thể thoát khỏi quả cầu chết chóc ở trên hay chỉ đơn giản là muốn bản thân nhanh hơn một chút nữa thôi, dù nó có là gì thì cậu ta vẫn đang cố hết sức để chạy ra khỏi khu vực nguy hiểm đấy. *DOOOOOMMM* Khoảng khắc Electric Ball chạm vào mặt đất và phát nổ cứ tưởng chừng như Kouta sẽ chẳng thể thoát nổi hay chỉ là tôi nghĩ vậy. "Cái gì?" "Gaaaaaa" *Ken* Sự ngạc nhiên ngay lập tức bay thẳng vào mặt tôi một cách cực kì bất ngờ và không hề có một lời báo trước, Kouta người mà tôi đã cho rằng sẽ không thoát khỏi đó nay đã ở ngay trước mắt tôi cùng với thanh kiếm đang cố sức chạm vào người tôi nhưng đã bị chặn lại bởi mũi thương tôi đang cầm. Không biết tại sao cậu ta lại có thể thoát khỏi cái tình cảnh hiểm nghèo đó nhưng tôi tin chắc rằng đây là một bước tiên lớn đối với cậu ta. "Cậu giỏi hơn tôi nghĩ nhiều đấy." "Ha.. ha.. rất vui vì cậu nghĩ vậy." *Ken* "Heh~cậu đã thay đổi nhiều rồi đấy nhỉ, xem nào, có lẽ là bớt tự cao hơn đôi chút chắc vậy." "Tôi phải cố gắng lắm đấy." *Ken* Có điều làm tôi phải để ý đến đó là cái dấu xuất hiện mỗi lần vũ khí chúng tôi va chạm đó là gì ấy nhỉ? , nhưng còn một điều kì lạ hơn nữa là mỗi lần va chạm thì sức nặng, lực đẩy, lực chém và cũng như sức mạnh ma lực bao bọc lấy thấy kiếm đều trở nên mạnh hơn. Chuyện này thực sực rất lạ nhưng xem ra cậu ta không hề để ý đến nó rồi, song, nếu cứ như này thì chắc tôi sẽ bị đẩy lùi mất, phải ngay lập tức giữ khoảng cách thôi. "Cái?" Tôi ngay lập tức lùi về sau một khoảng khá xa để giữ khoảng cách với cậu ta, thế nhưng trong một phút giây ngắn ngủi đó thì Kouta đã ngay lập tức lướt đến chỗ tôi đang đứng rồi. Chuyện này là sao? , cái cách di chuyển đó và cái tốc độ đó trông giống với quang tốc nhưng lại không hoàn hảo bằng, trông cậu ta như đang lướt đi cùng ma lực của mình vậy. Sau khi tiếp cận được tôi Kouta liên tục chém tới tấp vào nhiều góc khuất trên người tôi, thế nhưng thay vì chặn chúng như mọi lần thì tôi lại giữ khoảng cách thích hợp và né chúng, đơn giản chỉ là do tôi muốn thử vài thứ thôi. "Ra là vậy." "Em cũng nhận ra sao Elei?" "Em ngạc nhiên hơn là darling nhận ra đấy." "Chỉ chút chút thôi." Thứ chúng tôi phát hiện ra cũng chỉ là giả thuyết thôi, thế nhưng cái giả thuyết đó lại gần với câu trả lời mà chúng tôi muốn nhất. Nguyên tắc của cái bí ẩn về nguồn sức mạnh đó cũng chỉ đơn giản đến từ các dấu ấn xuất hiện mỗi lần chúng tôi va chạm, cái dấu ấn đó có lẽ nguyên lý hoạt động của nó là như này. Chỉ khi va chạm mới có tác dụng, càng tích dấu ấn thì lượng sát thương gây ra sẽ càng nhiều, là nhân 2 hay nhân 3 gì đó thì tôi cũng chẳng rõ nữa, mà bỏ qua chuyện đó sang bên một vấn đề khác nữa là khả năng lướt đi của cậu ta. Tôi không biết là cậu ta có thức tỉnh skill hay ma pháp nào mới không, nhưng thế này thì lại đâm ra phiền phức đây.. "Cậu có nhận thức được sức mạnh của bản thân không thế?" Liên tục né những đòn chém như vũ bão đó, tôi phải liên tục phân tích xem khả năng thực sự mà thứ đó mang lại cho cậu ta là gì. Nhưng nói thì nghe đơn giản lắm chứ né những nhát chém này cũng là cả một vấn đề rồi, lách sang trái, rồi lại sang phải, nhảy lên, hụp xuống, sau đó lại bay lên, nhưng dù có bay lên thì cậu ta cũng đuổi tới nơi, dù tôi có thể khống chế cậu ta lại dễ dàng nhưng tôi thật sự muốn thấy chiêu thức này sẽ đi tới đâu nên mới không làm vậy. "Cậu nói thế là sao?" "Vậy là không rồi nhỉ, thôi thì kết thúc luôn vậy." "Cái?" Vì dù có tiếp tục nữa thì cũng chẳng đi tới đâu cả, vì cậu ta không nhận thức được thứ sức mạnh mà mình vừa đánh thức thì dù có đánh tiếp cũng vô dụng, nên tôi đành kết thúc trận đấu này luôn vậy. *Dokan* Tôi ngay lập tức không chế cậu ta lại bằng Paralyze và tặng cậu ta một cước vào bụng, sau khi rơi xuống tôi ngay lập tức tiếp cận và đưa mũi thương của mình vào cổ cậu ta minh chứng cho việc trận đấu đến đây kết thúc. "Checkmate." "C-chết tiệt.." Dù trông có chút thảm hại nhưng có lẽ việc này sẽ giúp cậu ta nhận ra được trình độ của bản thân đang ở mức độ nào để tiến bước, còn tôi thì chắc phải chỉ cậu ta vài thứ liên quan đến năng lực của bản thân thôi.. * * *