Bạn được BạchNguyệtNgônTình mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
14,842 ❤︎ Bài viết: 229 Tìm chủ đề
Chương 111: Ăn vạ

Hướng Tường Khánh nhìn Hướng đội trưởng, cầu xin: "Chú ba, Hưng Long cũng bị đánh rồi. Chúng ta sửa lại vườn rau của Kỷ gia, chuyện này coi như xong đi!"

Hướng đội trưởng suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tiểu tử Hưng Long làm sai, nên phạt, nhốt nó vào chuồng lợn hai ngày, bỏ đói hai ngày; hai người các ngươi trồng lại rau trên ruộng Kỷ tri thanh, lúc này sẽ không ảnh hưởng đến thu hoạch."

Không có lời xin lỗi hay bồi thường nào. Hướng đội trưởng thực sự muốn vẹn cả đôi đường.

Kỷ Thanh Lam không nói gì, ngược lại hai vợ chồng Tường Khánh lại không muốn Hướng Hưng Long bị nhốt vào chuồng lợn.

Chuồng lợn vừa bẩn vừa thúi, con muỗi bên trong còn lớn hơn ngón tay cái, đêm tối sẽ hù chết người.

Vợ Tường Khánh phản đối: "Không được, Hưng Long còn nhỏ như vậy, không thể nhốt vào chuồng lợn, cô ta còn đánh tôi, cô ta phải bồi thường tiền, ai yêu, ai yêu, tôi đau, cả người tôi đều đau nhức."

Vợ Tường Khánh ai yêu lăn lộn trên mặt đất.

Ai yêu một cái, nằm xuống ăn vạ.

Hướng Tường Khánh nhìn Hướng đội trưởng: "Chú ba, Hưng Long nhỏ như vậy sao có thể nhốt trong chuồng lợn? Hơn nữa chú nhìn vợ con đều đã thành như vậy, phải đến bệnh viện kiểm tra.."

Mọi người: .

Hướng Tường Khánh, ngươi thể diện không?

Hướng đội trưởng giận dữ trừng mắt với Hướng Tường Khánh, trong lòng cảm thấy bất lực. Cho nấc thang cũng không muốn xuống, đồ không có đầu óc, chỉ bằng hai kẻ các ngươi còn muốn đấu thắng Kỷ Thanh Lam, còn muốn tiền, sao không nằm mơ đi.

Nằm mơ còn dễ hơn cái này.

Quả nhiên, Kỷ Thanh Lam bắt đầu biểu diễn, cô ủy khuất nói: "Hướng đội trưởng, thư ký Trương, lãng phí thời gian quý báu của mọi người, tôi cũng không muốn, chỉ là vợ Tường Khánh thật sự là vô lý. Vừa rồi cô ấy không những không nói xin lỗi, còn đuổi đánh tôi, còn nói Hướng đội trưởng sẽ che chở bọn họ. Tôi thực sự là.."

Cô ôm ngực: "Tôi thực sự rất ủy khuất. Ai kêu tôi là người ngoài chứ. Vợ Tường Khánh không phải muốn đến bệnh viện sao, vậy chúng ta đi. Vừa nhìn thấy ruộng rau bị phá thành như thế này, tim tôi đau nhói, gần như không thở được."

"Lần trước quay về bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói tim tôi không tốt, không thể tức giận, dễ dàng.."

Hướng đội trưởng..

Mọi người..

Cô cứ khoác lác, cứ tiếp tục đi.

Ở trên trời có một con trâu đang bay, trên đất có người đang khoác lác.

Thế nhưng lại có người tin.

"Kỷ tri thanh, cô bị bệnh tim rồi. Nhanh đến bệnh viện đi. Không được, phải đến bệnh viện tỉnh, bệnh viện huyện cũng không kiểm tra được."

Trương Kiến Quốc hét ầm lên, giọng khàn khàn, trông thực sự lo lắng.

Thư ký Trương thậm chí còn không muốn nhìn.

Đứa con trai ngu ngốc này của ông rốt cuộc đã bị con dâu cho uống bao nhiêu thuốc mê hồn rồi.

Con trai con dâu nhà mình đều bị Kỷ Thanh Lam câu đi.

Sau đó.

"Kiến Quốc nói đúng, phải đến bệnh viện lớn kiểm tra." Trương thư ký rít một hơi thuốc lá.

Kỷ Thanh Lam: Cho người một quả đào, người trả một quả mận, người xưa quả nói không sai.

Hướng đội trưởng: .

Mọi người đều điên rồi.

Thiên a, xin hãy giáng sấm sét để giết chết hai cha con vô liêm sỉ này.

Hướng Tường Khánh vừa nghe muốn đưa đến bệnh viện tỉnh, sợ mất hồn mất vía, vợ Tường Khánh vẫn còn nằm trên mặt đất, cô ta còn có gọi hay không.

Quả nhiên muốn đánh bại ma quỷ thì phải trở thành ma quỷ.

"Cô ta giả bộ, cô ta nào có bị bệnh?" Vợ Tường Khánh chỉ vào Kỷ Thanh Lam gầm lên, giọng nói đầy tức giận.

"Tôi đi gọi xe bò. Hướng Tường Khánh, cậu mau về nhà lấy tiền." Trương Kiến Quốc thản nhiên nói, quay người muốn rời đi.

Hướng đội trưởng kéo người lại, tức giận nói: "Tôi thấy Kỷ tri thanh bây giờ rất khỏe mạnh, nói chuyện mười phần có lực, sắc mặt hồng hào. Hiển nhiên đã khỏe lại, cũng không cần phải đưa đến bệnh viện."

Lại quay người lại hét lớn với người đang nằm dưới đất: "Vợ Tường Khánh, còn chưa chịu dậy, còn chưa đủ xấu hổ sao?"

Vợ Tường Khánh chậm chạp bò dậy, cũng không dám kêu đau.

Cô ta làm sao còn dám nằm, chậm một giây Kỷ Thanh Lam sẽ diễn lên cơn đau tim, qua đời tại chỗ.

"Các ngươi đều không có chuyện gì, không dạy được con trai, giờ làm chuyện xấu, lớn lên trộm cắp đập phá, cứ chờ ăn cơm tù đi! Một nhà các ngươi đều phải xin lỗi Kỷ tri thanh, còn phải nhặt mười quả trứng cho Kỷ tri thanh bồi bổ thân thể."

Cuối cùng, Hướng đội trưởng cũng nói một câu công đạo.

Hướng Tường Khánh khổ sở nói: "Chú ba, nhà chúng ta không có trứng gà."

"Không có trứng thì lấy tiền." Hướng đội trưởng tức giận nói.

Hướng đội trưởng tức giận, Hướng Tường Khánh cũng không dám nói tiếp, so với đi bệnh viện tỉnh với Kỷ Thanh Lam, nói xin lỗi cộng thêm mười quả trứng thực sự là nhỏ nhặt không đáng kể.

Ba người ngoan ngoãn xin lỗi Kỷ Thanh Lam, thừa dịp trời còn chưa tối, vợ Tường Khánh về nhà mang mười quả trứng tới, bất đắc dĩ đưa, mắt đầy hận ý nhìn Kỷ Thanh Lam mang trứng vào nhà.

Kỷ Thanh Lam khinh thường, vừa rồi Tường Khánh còn nói không có, bây giờ lại lấy ra.

Hướng Tường Khánh đi trong đội tìm cây giống rau trở về. Hai người đào đất, một người chôn xuống đất, bận bịu đến tối.

Vợ Tường Khánh toàn bộ quá trình hùng hùng hổ hổ, nhưng lại không dám làm gì, thư ký Trương đã để lại người giám sát, nếu không làm tốt sẽ phải trồng lại.

Kỷ Thanh Lam mang nước đường đỏ tới cho chị giám sát.

Người nọ uống nước đường đỏ ngọt ngào, cười thành một đóa hoa, làm việc này cũng không tệ.

Vừa đói vừa khát, trên người còn đau nhức, vợ Tường Khánh tức giận ném cây giống rau xuống đất, kết quả bị người giám sát mắng cho một trận.

Trương Kiến Quốc bắt Hướng Hưng Long, đem người ném vào chuồng lợn.

Đứa trẻ nghịch ngợm này cần phải được dạy cho một bài học, nếu không lớn lên sẽ làm phản.

Chỉ là chuồng lợn đã đóng cửa mà đứa trẻ này vẫn không thành thật, lại đi cưỡi lợn con làm trò vui, kết quả bị heo nái mẹ ủi. Còn bị chú Tùng Tử đang trông coi trang trại lợn quất một trận.

Ngày hôm sau, vợ Tường Khánh đưa người ra ngoài, cả người chóng mặt, phát sốt, nằm trên giường ba ngày.

Thù ngày càng lớn, vợ chồng Hướng Tường Khánh cũng hận chết Kỷ Thanh Lam. Nhưng kiêng kỵ Kỷ Thanh Lam mắc bệnh tim, cũng yên tỉnh.

Buổi tối, Kỷ Thanh Lam mở bức thư Tiêu Dịch mang đến cho cô. Đó là lá thư của chú Bành.

Trong thư nói Tứ lương và Ngũ lương để tránh phải về quê đã vội vàng kết hôn. Tứ lương gả cho một kẻ góa vợ có ba con, đứa con lớn bây giờ cũng mười hai. Ngũ Lương gả cho một thanh niên lớn tuổi đầu có không quá thông minh. Lương gia gả con gái, kiếm được một khoản.

Ngoài ra còn có Lương Khiêm vì liên tục mắc lỗi trong công việc đã bị giáng chức từ nhân viên văn phòng xuống xưởng sản xuất. Ông kể rất nhiều chuyện vụn vặt, hầu hết đều quan tâm đến sức khỏe của cô và Tân Thành, còn gửi đồ cho cô nói cô đến lúc đó nhớ đi lấy.

Lại nói chuyện của Tiêu Dịch, năm sau Tiêu Dịch bị điều đến Quân khu tỉnh, nói cô nếu gặp khó khăn gì thì đến tìm hắn.

Gấp thư lại, Kỷ Thanh Lam thở dài, sau đó viết thư trả lời cho chú Bành.

Thừa dịp đang trong giờ làm việc, Kỷ Thanh Lam đến chuồng trâu tìm Hàn Viễn Quân.

Khi đi ngang qua, Hàn Viễn Quân vừa vặn quay lại với một chiếc thùng rỗng, thấy mẹ con Kỷ Thanh Lam đứng ở đằng xa, không khỏi nhìn xung quanh, thấy bốn bề vắng lặng liền đặt chiếc thùng xuống chạy tới.

Giáo sư Hàn trong chuồng trâu nhìn theo, im lặng lắc đầu, lấy một giò lợn được giấu kín hầm để bồi bổ cho cháu trai. Hắn ngày ngày phải gánh nước, cũng rất cực khổ.

"Kỷ tri thanh, cô tìm tôi có chuyện gì sao?" Hàn Viễn Quân ngửi người mình, dừng lại cách Kỷ Thanh Lam năm bước.
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Back