14,830 ❤︎ Bài viết: 104 Tìm chủ đề
Chương 110: Mẹ nói con nhổ

"Tôi có dám không, cô biết đấy."

"Tôi liều mạng với cô."

Vợ Tường Khánh lao tới giật tóc cô, Kỷ Thanh Lam nghiêng đầu né tránh, lợi dụng chiều cao tóm lấy tóc vợ Tường Khánh, đẩy mạnh về phía trước, đẩy từ phía sau.

Tóc của Vợ Tường Khánh chỉ vừa dài đến cổ, rất dễ nắm lấy. Vợ Tường Khánh bị cô đẩy về phía trước vài bước, cuối cùng ngã xuống ruộng rau, ăn một ngụm bùn.

"..."

Vợ Tường Khánh hét chói tai như lợn bị chọc tiết, cô ta nào có chịu thua thiệt như vậy, thù mới hận cũ chồng chất lên nhau.

Đấm đá Kỷ Thanh Lam, đáng tiếc không thể chạm tới, ngược lại bị Kỷ Thanh Lam đánh mấy cái. Kỷ Thanh Lam chuyên chọn chỗ nhiều thịt đánh, đánh cô ta đến gào khóc.

Nhìn thấy Hướng Hưng Long cùng mấy người đi tới, Kỷ Thanh Lam đột nhiên nói: "Vợ Tường Khánh, cô đừng vô lý, con trai cô phá hoại ruộng rau của tôi, cô lại tới đánh tôi, tôi đi tìm Đại đội trưởng."

Vợ Tường Khánh đau đớn, cô ta nổi điên, muốn giết Kỷ Thanh Lam.

Cô ta nhặt một cây gậy trên mặt đất đuổi theo đánh Kỷ Thanh Lam.

"Dừng tay, cô muốn làm gì?" Trương Kiến Quốc xông tới, chặn cây gậy sắp đánh Kỷ Thanh Lam xuống.

"Ngươi cút ngay, tôi muốn đánh chết người này." Vợ Tường Khánh hung ác nói.

Trương Kiến Quốc cũng không quan tâm cô ta, đoạt cây gậy, một cước đá người ngã xuống đất.

"Hành hung tổn thương người, có còn pháp luật không?"

Vợ Tường Khánh ngồi trên mặt đất không đứng dậy nổi, chỉ cảm thấy khắp người đau ê ẩm. Kết quả Trương Kiến Quốc còn giúp người kia, cô ta ủy khuất vô cùng, than vãn khóc lớn, chỉ vào Kỷ Thanh Lam mắng đồ đê tiện, lại mắng Trương Kiến Quốc giúp tiểu dâm phụ.

Hung hãn như một người phụ nữ đanh đá.

Trương Kiến Quốc mặt đen như đáy nồi, chỉ vào Hướng Tường Khánh mắng: "Nếu ngươi không quản vợ mình, tôi sẽ nhốt cô ta vào chuồng lợn."

Lời này vẫn có hiệu quả, Hướng Tường Khánh vội đỡ người dậy, lớn tiếng khuyên cô ta. Vợ Tường Khánh tức giận đến mất khống chế đương nhiên không nghe được, tiếp tục khóc mắng. Hướng Tường Khánh biết điều tát hai cái mới ngừng lại.

Cô ta thút thít không dám mắng, chỉ hung hăng trừng mắt nhìn Kỷ Thanh Lam.

Kỷ Thanh Lam mím môi không nói.

Một lúc sau, Hướng đội trưởng và thư ký Trương đang tụt lại phía sau cũng chạy tới.

"Xảy ra chuyện gì? Ồn ào gì thế?"

Hướng đội trưởng trầm mặt, khuôn mặt u ám như hóa ra mây đen. Mấy ngày nay phải tham gia sản xuất, chuyện trong nhà cũng một đống lớn, nhà Tường Khánh lại xảy ra chuyện như vậy. Ông không khỏi hung hăng nhìn chòng chọc Hướng Tường Khánh.

Kẻ hèn nhát vô dụng.

"Chú ba, Kỷ Thanh Lam đánh con và Hưng Long, đáng thương Hưng Long còn nhỏ như vậy, cô ta còn có thể xuống ta." Vợ Tường Khánh ác nhân cáo trạng trước, trả đũa.

"Kỷ tri thanh, sao cô lại đánh hai mẹ con bọn họ? Cho dù trước đây nhà Tường Khánh làm chuyện có lỗi với cô, cô ta cũng đã nhận được sự trừng phạt xứng đáng. Cô không nên ôm hận trong lòng, chờ cơ hội báo thù. Cô là tri thanh, hẳn càng hiểu rõ, lấy người làm mẫu mực, làm gương cho người khác."

"Không phải, đội trưởng, vừa rồi chúng tôi thấy vợ Tường Khánh đuổi theo đánh Kỷ tri thanh." Trương Kiến Quốc giải thích, ghét nhất chính là không hỏi rõ đã định tội.

"Cô ấy không đánh người, vợ Tường Khánh có thể làm được chuyện này, được rồi, tôi biết ông có quan hệ họ hàng với cô ta, nhưng cũng không thể bao che như vậy."

Hướng đội trưởng vung tay, ông đừng nói, tôi không muốn nghe!

Vợ Tường Khánh đắc ý liếc nhìn Kỷ Thanh Lam.

"Ai! Lão Hướng, chuyện này chúng ta vẫn nên nghe Kỷ tri thanh nói thế nào." Thư ký Trương nói.

"Lão Trương, ông và Kỷ tri thanh.." Hướng đội trưởng đang muốn nhắc lại chuyện cũ thì bị thư ký Trương cắt ngang.

"Đánh nhau là chuyện giữa hai người, một người không thể đánh một mình. Chúng ta nghe Kỷ tri thanh nói gì! Nên phạt thì phạt, nên nói xin lỗi thì xin lỗi, nhiều người nhìn như vậy, chẳng lẽ tôi còn phải bao che cô ấy."

"Tôi vừa về thì thấy Hướng Hưng Long nhổ rau trong vườn của tôi. Nếu như là nhà thiếu thức ăn nhổ của tôi chút rau thì không nói, nhưng các ngươi nhìn, vườn rau của tôi bị nó nhổ sạch."

"Đây chỗ nào giống lấy thức ăn, rõ ràng là trả thù. Điểm công việc của tôi vốn thấp, còn dựa vào ruộng rau để no bụng. Hôm nay thức ăn cũng bị nó phá sạch, muốn để cô nhi quả phụ chúng tôi chết đói."

Cô nói cô nhi quả phụ rất có ý tứ, người ở chỗ này đều dùng ánh mắt lăng trì nhìn Hướng đội trưởng.

Muốn hỏi, chồng của Kỷ Thanh Lam đã đi đâu.

Ồ! Đi cùng với con gái của Đại đội trưởng sinh con dưỡng cái.

Sắc mặt của Hướng đội trưởng lúc đỏ lúc trắng, nhưng lại không thể nói được gì.

Thực sự không còn mặt mũi.

Nói Lương Khiêm vẫn còn sống! Ở đâu, là rể hiền nhà hắn?

Mọi người lại đi xem ruộng rau, nhìn thấy ai cũng tức giận, thiên a, không có lương tâm, một nửa ruộng rau bị trọc lốc, nửa còn lại bị giẫm đạp không còn hình dáng.

Năm nay ngay cả cháo cũng uống không đủ no, trong một năm dù sao cũng phải có ba bốn tháng dựa vào thức ăn tự trữ và rau củ dại trên núi. Hôm nay ruộng ray nhà Kỷ Thanh Lam bị như vậy, nửa năm sau phải sống làm sao?

Hành động cũng Hướng Hưng Long có khác gì giết người?

Còn không chờ Hướng đội trưởng mở miệng, thư ký Trương đã tối sầm mặt lại, hù dọa nói: "Hướng gia, chuyện gì thế này? Thật sự là Hướng Hưng Long làm?"

Hướng Tường khánh trong lòng thầm kêu không tốt, vội nói: "Nhất định là Kỷ tri thanh hiểu lầm, Hưng Long nhà tôi luôn biết điều, khẳng định không phải nó làm."

Kỷ Thanh Lam cười lạnh nhìn hắn: "Hai con mắt tôi nhìn thấy, anh nói mắt tôi sẽ nói láo sao."

Cô lại chỉ vào Hướng Hưng Long: "Không tin các người có thể kiểm tra móng tay của nó, còn có dấu chân trên mặt đất."

Hướng Hưng Long sợ đến mức bỏ chạy, nhưng bị Trương Kiến Quốc tóm lấy. Hướng Hưng Long một lần nữa trải nghiệm khoái cảm hai chân không chạm đất.

Cậu ta đạp chân, sợ hãi kêu to: "Không phải con, con không có."

Trương Kiến Quốc tát cậu ta hai cái, quả nhiên tìm thấy cặn bắp cải trong móng tay dính đầy bùn, vết giày và mảng rau củ trong đất giống như in.

Bằng chứng đã ở trước mặt bạn, còn có thể nói gì?

"Tiểu tử ngốc, ngươi dám lãng phí đồ ăn." Trương Kiến Quốc tát cậu ta một cái rồi đi lên.

"Không phải con, là mẹ bảo con làm." Hướng Hưng Long liên tiếp bị tát mấy cái, liền khai ra mẹ.

Lần này mọi người cũng không biết nên nói thế nào, đều dùng ánh mắt căm hận nhìn hai người Hướng gia. Có mâu thuẫn liền xúi giục con trai gây chuyện.

Thật là lương tâm bị chó ăn.

Hướng Tường Khánh yếu ớt giải thích: "Kiến Quốc, anh đừng đánh nữa. Anh đánh nó nó mới nói bậy bạ."

Ý chính là Trương Kiến Quốc đánh cho nhận tội.

Vợ Tường Khánh cuối cùng cũng thông minh một lần, chạy tới ôm lấy con trai, khóc lớn: "Tội nghiệp con trai của tôi! Nhìn con bị đánh thành dạng gì, con cứ nói là mẹ bảo con làm đi! Đều là lỗi của mẹ.."

Trương Kiến Quốc tức giận đến mức muốn đánh người, nhưng lại bị thư ký Trương ngăn lại.

Dù thế nào đi nữa, những gì Hướng Hưng Long làm là không thể chối cãi.

Thư ký Trương không nói đến việc trừng phạt nữa mà giao việc này cho Hướng đội trưởng. Những chuyện này đều đến từ Hướng đội trưởng, có được hay không, tự có người đánh giá Hướng đội trưởng.

Hướng đội trưởng:.

Lão thất phu, cáo già, trong lòng thầm mắng thư ký Trương hàng trăm lần.
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back