Đam Mỹ [Edit] Trọng Sinh Cùng Thú Làm Bạn - Dạ Bất Tư Ngữ

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi lacvuphongca, 17 Tháng hai 2024.

  1. lacvuphongca

    Bài viết:
    64
    Trọng Sinh Cùng Thú Làm Bạn

    Chương 106: Trạm canh gác 2

    Editor: Lacvuphongca_ dembuon

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc đầu y theo ý của mọi người, là để những Thú Nhân trẻ tuổi khỏe mạnh thay phiên nhau làm nhiệm vụ. Thế nhưng Tô Diệc đột nhiên đưa ra một loại phương thức khác, loại phương thức này khiến cho tất cả mọi người đều rất kinh ngạc.

    Rất nhiều bộ lạc, đều sẽ có những Thú Nhân già yếu hoặc tàn tật. Những Thú Nhân này, thường đều dựa vào người thân của bọn họ để sinh sống, cũng có một số không có người thân, cần sự giúp đỡ của những người trong bộ lạc.

    Cảm giác được người cứu giúp hoặc dựa dẫm vào người khác sẽ khiến cho những Thú Nhân này cảm thấy rất không thoải mái.

    Tô Diệc đề nghị cho những Thú Nhân này canh giữ các trạm gác. Mặc dù những Thú Nhân này đã già yếu tàn tật, nhưng hầu hết bọn họ đều có thể bay, chỉ cần có thể bay lên, hơn nữa tai và mắt không có vấn đề gì, liền có thể đảm nhiệm nhiệm vụ này.

    "Có lẽ mọi người sẽ hỏi tôi, vì sao có nhiều Thú Nhân kiện toàn như vậy lại không cần, mà thay vào đó lại dùng bọn họ đúng không?" Tô Diệc mỉm cười, thấy tất cả mọi người đều là vẻ mặt không hiểu, Tô Diệc cũng không tiếp tục bán cái nút, mà nói tiếp: "Thú Nhân kiện toàn, dùng thời gian để trông coi không bằng đi săn hoặc làm bạn cùng người nhà. Đồng thời, Thú Nhân già yếu tàn tật, cũng không cần một mực nhàn rỗi không chuyện gì làm, bọn họ có thể trông coi bộ lạc của chúng ta, sau đó chúng ta cũng sẽ đưa cho bọn họ một lượng đồ ăn nhất định để báo đáp lại. Bằng cách này, bọn họ không chỉ có chuyện để làm, hơn nữa cũng không cần lúc nào cũng phải dựa vào người khác.

    Sau đó, Tô Diệc lại giảng giải kỹ càng những ưu điểm trong đó.

    Những giống cái kia vừa nghe đến chuyện bạn lữ nhà mình có thể ở nhà nhiều hơn, lập tức vui vẻ giơ tay biểu thị đồng ý với biện pháp của Tô Diệc. Mà những Thú Nhân già yếu tàn tật, cũng rất vui vẻ với công việc này.

    Miễn là họ có việc gì đó để làm, bọn họ cũng không cần lúc nào cũng không có việc gì làm, còn phải mỗi ngày nhìn sắc mặt của người khác.

    Người bình thường có lẽ không biết sự cay đắng trong lòng của các thú nhân già yếu tàn tật, nhưng Tô Diệc lại hiểu. Lúc đầu, bọn họ đều là những dũng sĩ anh dũng thiện chiến, thế nhưng lại vì bộ lạc mà bị thương, không có cách nào tiếp tục đi săn; một số lại quá lớn tuổi, không có cách nào bay và chiến đấu trong thời gian dài; còn có chính là người yếu ớt nhiều bệnh trời sinh, không có cách nào chiến đấu cùng dã thú.

    Tô Diệc thống kê những người không thể săn thú, ngoại trừ một người điếc và hai người quá già, còn lại có tám người. Tám người này đều có thể bay, mắt và tai của họ cũng đều bình thường.

    Tô Diệc hỏi thăm ý nguyện của bọn họ, đương nhiên bọn họ đều bằng lòng. Theo lý thì bọn họ chỉ cần năm người, nhưng hiện tại lại có tám người, Tô Diệc chỉ có thể để bọn họ canh giữ mười trạm gác trước đó, còn trạm canh gác mới bởi vì phía dưới là cửa đá, người trông coi nơi này cần bố trí riêng.

    Là người canh gác, chỉ cần chú ý xem xung quanh có nguy hiểm gì không? Nếu phát hiện nguy hiểm, cũng không cần những người già yếu tàn tật bọn họ đi chiến đấu, Tô Diệc yêu cầu bọn họ một khi phát hiện có nguy hiểm, liền thổi tù và trong trạm canh gác để báo hiệu.

    Sau đó, trời mưa, nhiệt độ không khí đột nhiên giảm xuống.

    Bởi vì Đường Ngọc sợ lạnh, nhà bọn họ là nhà đầu tiên đốt kháng (một loại giường có thể sưởi ấm nhờ than, củi) .

    Sau khi nhà của Will được xây xong, nhiều người trong sơn cốc bắt đầu ra ngoài nhặt cành cây và củi khô. Những người này đều là người có gia đình, nhưng những Thú Nhân vẫn còn độc thân lại không quan tâm nhiều đến việc này, bọn họ đều không sợ lạnh.

    Tô Diệc đã chuẩn bị quần áo cho mùa tuyết rơi từ trước, lúc Tây Nặc Nhĩ chuẩn bị đi ra ngoài, Tô Diệc lấy ra áo khoác da thú ra, bảo Tây Nặc Nhĩ mặc vào. Bé Eli cũng là Xà Tộc, bé còn nhỏ cho nên càng sợ lạnh hơn. Bởi vì lạnh, bé Eli không còn cách nào khác đành phải ở trong nhà chơi, thường rất nhàm chán.

    Tô Diệc không đủ kiên nhẫn may quần áo nên lấy da thú ra, tìm một giống cái có tay nghề thủ công tốt trong sơn cốc, đưa cho giống cái nguyên một con Thứ Long để báo đáp lại. Sau màn trình diễn buôn bán của Tô Diệc, những người khác cũng làm theo. Chủ yếu là cách làm như vậy của Tô Diệc rất thiết thực, có người am hiểu may, có người am hiểu làm giày, cũng có người am hiểu làm các đồ chơi nhỏ khác. Mọi người bắt đầu chậm rãi tụ tập đến quảng trường, để cho tiện, Tô Diệc để bọn họ cách hai ngày một đến quảng trường giao dịch. Cứ như vậy, phiên chợ nhỏ liền bắt đầu.

    Trong lúc rảnh rỗi lúc, Tô Diệc liền tiến vào trong không gian sắp xếp lại đồ đạc, nhìn bên trong không gian con mồi chồng chất như núi, Tô Diệc quả thật có chút đau đầu.

    Trước đó để cho tiện, sau khi xử lý con mồi xong, liền bị Tô Diệc trực tiếp đặt ở trên bãi cỏ bên ngoài Đừng hỏi vì sao không đặt trong sân, bởi vì sân trước và sân sau đã đặt chồng chất đầy đồ vật.

    Trong đó có toàn bộ con mồi, còn có trái cây tươi mới, bắp ngô, khoai tây và các loại rau quả khác, tất cả các loại thảo dược, còn có một số loại tảng đá có thể đốt, và quan trọng nhất là muối ăn cùng gia vị, còn có đủ loại da thú vân vân.

    Tô Diệc ủ rũ ra khỏi không gian, khi nghe Tây Nặc Nhĩ hỏi, Tô Diệc nhịn không được nói:" Em thật sự rất muốn mang anh đi vào, nếu có anh có thể giúp đỡ em rất nhiều. Anh không biết, bên trong không gian của em đến cùng có bao nhiêu thứ đâu, quả thực mọi thứ hoàn toàn là một mớ hỗn độn. "

    " Thế nhưng trước đó không phải đã thử rồi sao? Anh không vào được. "Tây Nặc Nhĩ nhớ kỹ, khi Tô Diệc biết mình có không gian liền nói cho anh, đồng thời cũng định mang theo Tây Nặc Nhĩ đi vào, nhưng lại không thành công.

    Tô Diệc đương nhiên cũng biết, chẳng qua cậu chỉ muốn phàn nàn với Tây Nặc Nhĩ một chút.

    Tây Nặc Nhĩ đi tới, đưa tay ôm lấy Tô Diệc. Tô Diệc vẫn cảm thấy rất không cam tâm, khi được Tây Nặc Nhĩ ôm lấy, vẫn không nhịn được nghĩ, nếu như Tây Nặc Nhĩ có thể ở cùng một chỗ với mình thì tốt quá.

    Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu cậu, ngay sau đó Tô Diệc cảm thấy trước mắt nhoáng một cái, sau đó cậu liền ngây ngốc.

    Tây Nặc Nhĩ cũng sững sờ nhìn xung quanh, bây giờ rốt cuộc anh cũng có thể lý giải tâm trạng của Tô Diệc lúc trước khi biết mình có không gian, bởi vì nơi này thật giống thế ngoại đào nguyên.

    Tô Diệc ngây ngốc một lúc, liền được Tây Nặc Nhĩ bế lên. Lúc này bọn họ đang ở sân trước, trong sân chất đầy các loại đồ vật.

    Sau khi Tô Diệc lấy lại tinh thần, lập tức giống như một đứa trẻ nói:" Anh nhìn xem, đây đều là đồ vật em sưu tầm được, có đủ cho chúng ta sử dụng lâu dài không? "

    Vừa mới còn mặt buồn rười rượi, không nghĩ tới một giây sau, Tô Diệc liền tâm tưởng sự thành (*) rồi? Tô Diệc đột nhiên cảm thấy, thật sự là tạo hóa trêu ngươi mà, nếu như Tây Nặc Nhĩ có thể tiến vào sớm một chút, có lẽ nơi này cũng sẽ không lộn xộn như vậy.


    (*) tâm tưởng sự thành: Tâm nguyện (mong muốn) trở thành hiện thực.

    Hai người dọn dẹp trong sân một chút, Tô Diệc liền lôi kéo Tây Nặc Nhĩ đi tham quan căn nhà trong không gian. Cậu vừa đi, vừa nói líu lo không ngừng. Lúc đi vào phòng ngủ thoải mái dễ chịu, Tô Diệc đột nhiên nở nụ cười ranh mãnh.

    " Về sau, chúng ta có thể ở đây hắc hắc, để tránh nhóc con Eli kia luôn quấy rầy chúng ta. "

    Tây Nặc Nhĩ biết hắc hắc có nghĩa là gì, sau khi từ sơn cốc trở về đến giờ, hai người đều bề bộn nhiều việc, vẫn chưa thể thân thiết với bạn lữ nhà mình.

    Lúc này Tô Diệc đột nhiên nhắc tới, trên khuôn mặt tuấn mỹ của Tây Nặc Nhĩ hiện lên một tia đỏ ửng. Ở phương diện này, Tô Diệc thân là giống cái, lại còn luôn lớn mật hơn hơn nhiều so với thú nhân là anh.

    Tô Diệc thấy ánh mắt của Tây Nặc Nhĩ có chút né tránh, biết Tây Nặc Nhĩ đang suy nghĩ gì, trong lòng có chút buồn cười. Ngẩng đầu nhìn đôi mắt xinh đẹp như bảo thạch của Tây Nặc Nhĩ, Tô Diệc đột nhiên cũng có chút động tâm.

    Ngay khi Tô Diệc muốn bổ nhào vào người Tây Nặc Nhĩ, Tây Nặc Nhĩ đột nhiên bắt lấy tay Tô Diệc nói:" Đi ra ngoài trước, hai đứa bé không nhìn thấy chúng ta có thể sẽ rất lo lắng."

    Tô Diệc khịt mũi, hơi bĩu môi rồi kéo Tây Nặc Nhĩ ra khỏi không gian.
     
  2. lacvuphongca

    Bài viết:
    64
    Hổ Béochiqudoll thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...