Đam Mỹ [Edit] Trọng Sinh Cùng Thú Làm Bạn - Dạ Bất Tư Ngữ

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi lacvuphongca, 17 Tháng hai 2024.

  1. lacvuphongca

    Bài viết:
    64
    Trọng Sinh Cùng Thú Làm Bạn

    Chương 101: Khôi phục 2

    Editor: Lacvuphongca_ dembuon

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  2. lacvuphongca

    Bài viết:
    64
  3. lacvuphongca

    Bài viết:
    64
    Trọng Sinh Cùng Thú Làm Bạn

    Chương 102: Bùa hộ mệnh 2

    Editor: Lacvuphongca_ dembuon

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vì muốn xác nhận hiệu quả của thuốc, Tô Diệc tự lấy mình ra làm thí nghiệm, tự mình cảm thụ một chút. Kết quả đúng như tưởng tượng của cậu, cơn đau đã giảm bớt sau khi pha loãng nước. Với động vật nhỏ, chỉ cần một chút xíu nước sau khi pha loãng, liền có thể khôi phục miệng vết thương của nó. Sau khi vết thương lành lại, vết sẹo hoặc da chết trên da sẽ từ từ mờ dần. Trong quá trình này, vết thương sẽ hơi ngứa.

    Tây Nặc Nhĩ nhìn Tô Diệc đổ nước vào trong bình gốm, hỏi: "Chính là thứ này đã cứu em sao?"

    Tô Diệc nở nụ cười, nhận lấy cái bình từ trong tay Tây Nặc Nhĩ, sau đó đưa cho Đường Ngọc.

    "Cái này cho cậu, để phòng lỡ có chuyện gì xảy ra."

    Nói xong, Tô Diệc lại quay đầu nhìn về phía Tây Nặc Nhĩ, trả lời anh: "Đúng vậy, chính là thứ này."

    Đường Ngọc nhìn bình gốm một chút rồi dùng nút gỗ đậy thật chặt miệng bình lại.

    "Đây có tính là cậu đưa cho một lá bùa hộ mệnh không? Tôi nghĩ sau khi trở về, có thể làm thêm một số bình nhỏ đựng nước."

    "Vậy cậu có thể đưa cho tôi nhiều một chút, xem như là quà đáp lễ cho tôi." Tô Diệc nhịn không được cười ra tiếng.

    Lúc này, trời lại bắt đầu mưa.

    Tô Diệc giúp đỡ lấy da thú quấn quanh người Đường Ngọc, sau khi hai người thu hết con mồi lại xong, liền bò lên trên lưng Tây Nặc Nhĩ.

    "Có vẻ như trời sắp mưa, chúng ta đi tìm Kiệt La, sau đó nhanh chóng đuổi kịp mọi người." Tô Diệc nói, vươn tay giữ Đường Ngọc thật chặt, Tây Nặc Nhĩ lập tức bay về hướng Kiệt La rời đi.

    Không bay bao lâu, bọn họ tìm thấy Kiệt La, Kiệt La đã tìm thấy rất nhiều trái cây.

    Nhìn thấy Đường Ngọc trên lưng Tây Nặc Nhĩ, Kiệt La đột nhiên có chút khó chịu, anh phát ra một tiếng gầm nhẹ về phía Tây Nặc Nhĩ.

    Tây Nặc Nhĩ cũng không để ý thái độ của Kiệt La, mà trực tiếp quay người bay về một phía khác, đây là phương hướng mà đội ngũ rời đi.

    Tô Diệc quay đầu nhìn Kiệt La ở phía sau nói: "Người đàn ông nhà cậu thật đúng là hẹp hòi."

    Đường Ngọc cũng quay đầu lại, lúc này y bị quấn như cái bánh chưng, chỉ có thể nhìn thấy thân ảnh khổng lồ của Kiệt La từ trong khe hở.

    "Tốt nhất tôi nên đến chỗ Kiệt La, tôi sợ anh ấy nổi giận sẽ sẽ bắt đầu đánh nhau với Tây Nặc Nhĩ."

    Tô Diệc nở nụ cười: "Ha ha, Đường Ngọc cậu thật đúng là ngốc nha, cậu ở trên lưng Tây Nặc Nhĩ, Kiệt La sẽ không dám làm loạn."

    Tô Diệc nói, trong lòng lại buồn cười, cậu đột nhiên cảm thấy mình giống như dùng danh nghĩa Hoàng đế ra lệnh cho quan quân vậy. Mang Đường Ngọc đi, đoán chừng Kiệt La sẽ nghe lời răm rắp.

    Sau đó bọn họ đuổi kịp đội ngũ, lại nhận được một tin tức rất xấu, mọi người dường như muốn hành quyết một Thú Nhân.

    "Tình huống thế nào vậy?" Tô Diệc nhảy từ trên lưng Tây Nặc Nhĩ xuống, vừa vặn rơi xuống bên cạnh Eide.

    Eide cau mày, còn chưa kịp nói chuyện, liền bị một người vượt lên trước.

    Nói chuyện chính là một tiểu thú nhân, xanh xao vàng vọt.

    "Van cầu các người, đừng giết anh ấy, tôi có thể mang theo anh ấy đi." Đứa nhỏ này, Tô Diệc cũng nhớ rõ nhóc. Nhóc chính là tiểu thú nhân trước kia bị giống cái làm lạc mất. Trước đó, lúc Tô Diệc tìm được nhóc, nhóc đang ở cùng với một Thú Nhân bất thường. Thú Nhân bất thường kia, nhìn qua vẫn còn là một thiếu niên.

    "Muốn giết ai?" Tô Diệc vừa hỏi, vừa đi về phía trước. Mà những Thú nhân khác, khi nhìn thấy Tô Diệc, đều tự động tránh ra nhường đường.

    Tiểu thú nhân kia, trông thấy Tô Diệc liền chạy về phía Tô Diệc, nhóc bỗng nhiên quỳ xuống bên chân Tô Diệc, động tác này dọa cho Tô Diệc nhảy dựng lên.

    "Anh ấy sẽ không tổn thương giống cái, anh ấy thật sự sẽ không làm như vậy, nhất định là có hiểu lầm gì đó, xin hãy cứu anh ấy."

    Nhìn đứa trẻ trước mặt khóc không thành tiếng, Tô Diệc đưa thay sờ sờ đầu của nhóc: "Được rồi, từ từ nói cho tôi biết chuyện gì xảy ra."

    Từ hôm qua cho tới hôm nay, mấy người Tô Diệc bởi vì nửa đường muốn bắt giữ con mồi, cho nên đã gần hai ngày không có tìm hiểu tình huống của đội ngũ.

    Vốn dĩ Tô Diệc cảm thấy có Eide cùng Lăng Liệt ở đó, hẳn sẽ không xuất hiện tình huống gì, chẳng qua hiển nhiên cậu đã đánh giá quá cao năng lực của Eide cùng Lăng Liệt.

    "Là như vậy, bởi vì Thú Nhân bất thường này toàn thân đều bị tổn thương, cho nên được sắp xếp ngồi trên lưng Thú Nhân cùng với giống cái. Chủ yếu là thấy hắn đã bị thương thành bộ dáng này, cũng không cảm thấy ở cùng một chỗ với giống cái sẽ có chuyện gì, thế nhưng trên đường đi hình như hắn đã làm chuyện gì đó không hay, sau đó làm hại giống cái bị rớt từ trên lưng Thú Nhân xuống."

    Mở miệng giải thích là Rayla, mấy ngày nay mỗi ngày hắn đều tiếp xúc với người bị thương, trong đó cũng bao gồm cả thiếu niên Thú Nhân bất thường kia. Trong mắt Rayla, thiếu niên kia nhìn không hề giống như loại người này.

    Thế nhưng tất cả mọi người đều nhìn thấy, giống cái tự dưng rớt từ trên lưng Thú Nhân xuống, trong đó nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.

    "Là giống cái nào?" Tô Diệc nghe vậy, rất bình tĩnh.

    Tô Diệc nhớ kỹ Thú Nhân bất thường kia, dường như hắn thích chính là, ừm, hắn thích chính là tiểu thú nhân trước mặt.

    Rayla chỉ vào một giống cái cách đó không xa, giống cái này đang rúc vào ngực một Thú Nhân, cúi đầu giống như đang khóc.

    Tô Diệc nhớ kỹ giống cái này, đều là giống cái bị Thú Nhân lang thang cướp đi, trước đó khi cứu bọn họ cũng không gặp các thú nhân khác, chứng tỏ trong này không có bạn lữ của hắn. Nhưng mà bây giờ xem ra, thời gian ngắn ngủi chỉ vài ngày, giống cái này liền cùng Thú Nhân trong nhóm bọn họ đã trở thành quan hệ chuẩn bạn lữ rồi.

    Tô Diệc nở nụ cười khổ, trên mặt hiện lên một tia bất đắc dĩ. Vốn dĩ cậu cho rằng những người trốn khỏi sơn động lúc trước đã sàng lọc tất cả những người có ý đồ xấu còn lại, chẳng qua bây giờ xem ra vẫn là Tô Diệc cậu suy nghĩ quá ngây thơ.

    Tô Diệc không thể hiểu được loại người này, ở thế giới ban đầu của cậu, một đồng nghiệp của cậu đã hẹn hò với một người phụ nữ. Người phụ nữ này chỉ mới hẹn hò với đồng nghiệp của cậu chưa đầy hai ngày đã công khai thân thiết với hắn ta.

    Nếu không phải biết rõ bọn họ chỉ vừa mới quen nhau, Tô Diệc đã nghĩ bọn họ là một đôi vợ chồng già.

    Nếu như nói người phụ nữ này là yêu từ cái nhìn đầu tiên, nhưng mà Tô Diệc thấy thế nào thì đồng nghiệp kia của cậu cũng không giống như người giàu có và đẹp trai, căn bản không thể khoa trương đến mức có thể để cho người phụ nữ kia vừa gặp đã yêu. Chẳng qua đúng thật là trong nhà đồng nghiệp kia của cậu có tiền, điểm này ngược lại là thật.

    Cho nên khi Tô Diệc nhìn thấy giống cái này, nhanh như vậy đã có dáng vẻ thân mật cùng Thú Nhân kia như vậy, vô ý thức có chút phản cảm.

    "Như vậy đi, hiện tại quan trọng nhất là chúng ta vẫn phải nhanh chóng lên đường, những chuyện phiền toái khác các người đều thu lại cho tôi, chờ sau khi trở về an toàn, chúng ta lại giải quyết vấn đề này có được không?" Tô Diệc đề nghị như vậy, những người khác mặc dù có dị nghị, nhưng cũng không phản đối Tô Diệc.

    [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của lacvuphongca
     
    Last edited by a moderator: 19 Tháng mười hai 2024
  4. lacvuphongca

    Bài viết:
    64
    Trọng Sinh Cùng Thú Làm Bạn

    Chương 103: Ân oán cá nhân 1

    Editor: Lacvuphongca_ dembuon

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hiện tại Tô Diệc ở trong lòng những người này, theo như thế giới ban đầu của cậu là có chút sắc thái thần thoại. Đầu tiên Tô Diệc đột nhiên bị bệnh, bạc trắng cả tóc trông giống như sắp chết. Sau đó Tô Diệc vì cứu Đường Ngọc, trực tiếp bị một thú nhân dùng móng vuốt đâm thủng một lỗ ở ngực. Cho dù là cái trước hay là cái sau, Tô Diệc chắc chắn sẽ phải chết. Thế nhưng hết lần này tới lần khác Tô Diệc đột nhiên mất tích, sau đó chưa tới hai ngày lại xuất hiện lần nữa, liền nhảy nhót tưng bừng ngay cả tóc trắng cũng không thấy.

    Cho nên, trong lòng những người này, Tô Diệc không hiểu sao lại chiếm cứ một vị trí nhất định. Sau khi Tô Diệc nói chờ về đến nơi an toàn rồi xử lý sau, trong lòng bọn họ mặc dù rất bất mãn, nhưng vẫn đồng ý.

    Tô Diệc thấy mọi người đều không phản đối, lại nhìn giống cái bên kia một chút, nhìn dáng vẻ thút thít của giống cái kia, hình như không bị thương nặng gì. Tô Diệc không khỏi yên lòng, sau đó vỗ nhẹ đầu của tiểu thú nhân trước mặt.

    "Đi thôi, dẫn tôi đi xem cậu ấy thế nào"

    Tô Diệc chưa hề nói cậu ấy là ai, nhưng mà cậu nhóc cũng không ngốc, một đôi mắt bởi vì quá gầy mà lớn đến đáng sợ sáng lên, sau đó không rên một tiếng liền kéo tay Tô Diệc đi sang một bên.

    Sau khi Tây Nặc Nhĩ đặt Đường Ngọc xuống, liền đến tìm Tô Diệc. Khi anh nhìn thấy Tô Diệc bị kéo đi, Tây Nặc Nhĩ cũng vội vàng đi theo.

    Đây là lần thứ hai Tô Diệc nhìn thấy Thú Nhân bất thường kia, thế nhưng cậu vẫn vô cùng xúc động như lần đầu tiên cậu nhìn thấy hắn. Bởi vì Thú Nhân bất thường kia vẫn rất suy yếu như cũ, có vẻ như hắn sẽ chết bất cứ lúc nào.

    Một người sắp chết như vậy, sao có thể còn có tâm tư làm gì một giống cái.

    Tô Diệc thở dài một hơi, cậu vốn cho rằng sau khi cứu được người này, hắn sẽ tốt hơn. Nhưng khi Tô Diệc nhìn thấy dáng vẻ của thiếu niên lúc này, đột nhiên cảm thấy mình quá ngây thơ.

    Những người này đối xử đặc biệt với Tây Nặc Nhĩ cùng Kiệt La, là bởi vì hai người họ rất cường đại, đồng thời còn có hai người bạn lữ cường thế là Tô Diệc và Đường Ngọc.

    Cho nên những người bình thường kia, cho dù trong lòng không thích Thú Nhân bất thường, nhưng mà bọn hắn còn muốn Tây Nặc Nhĩ cùng Kiệt La bảo vệ bọn hắn. Cho nên dù có bất mãn đi nữa, bọn hắn cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài.

    Nhưng thiếu niên này tuy cũng là Thú Nhân bất thường, lại không giống hai người họ. Đầu tiên hắn không có năng lực cường đại, sẽ không uy hiếp được bất luận kẻ nào.

    Tô Diệc cười khổ, cho dù người ở nơi này có bao nhiêu thuần phác, thì những chuyện như mạnh được yếu thua, lấn yếu sợ mạnh đến chỗ nào cũng đều có.

    "Anh ấy sẽ chết sao" tiểu thú nhân đột nhiên nhỏ giọng hỏi.

    Lúc đầu Tô Diệc đang ngẩn người, nghe nói như thế đột nhiên sững sờ.

    "Sẽ không." Tô Diệc cười nói, sau đó dặn dò thằng bé nhìn thiếu niên kia.

    Thân thể của thiếu niên này thậm chí còn gầy hơn so với lần đầu tiên Tô Diệc nhìn thấy hắn. Hơn nữa nhìn cậu nhóc kia, dường như cũng vẫn gầy như cũ. Tô Diệc không hiểu, dọc theo đường đi mặc dù vất vả nhưng mà tất cả mọi người đều được ăn no. Chí ít Tô Diệc phát hiện những đứa trẻ khác, mấy ngày nay đều mượt mà hơn hẳn. Khí sắc của các giống cái cũng rất tốt, gần đây nụ cười cũng nhiều hơn.

    Tất cả mọi người đều ăn cùng một loại thức ăn như nhau, không có lý nào chỉ có hai người bọn họ vẫn gầy như cũ.

    Tô Diệc cười lạnh trong lòng, xem chừng là những người kia cố ý cắt xén khẩu phần ăn của hai người bọn họ.

    Tô Diệc lấy nước ao trong không gian đã pha loãng, đổ vào thuốc do Mễ Nặc đã phối sẵn, sau đó để Tây Nặc Nhĩ đưa qua. Chính cậu thì đi đến chỗ độ ngũ đang dừng chân, cười tủm tỉm hỏi: "Bình thường đồ ăn, đều là các người tự mình đi lấy hay là có người phân phát?"

    Nghe được Tô Diệc tra hỏi, có mấy giống cái muốn có quan hệ tốt với Tô Diệc, lập tức tranh nhau trả lời: "Cái này, ngày bình thường đều là giống cái kia phân phát."

    Một giống cái có giọng hơi lớn một chút hô to lên, theo thanh âm của hắn, Tô Diệc nhìn về hướng bọn họ đang chỉ.

    Bọn họ chỉ vào một người, chính là giống cái trước đó vừa mới khóc thút thít kia.

    À, Tô Diệc nghe vậy liền hiểu ngay.

    Xem ra, giống cái này cùng thiếu niên kia, có lẽ là thù cũ.

    Tô Diệc phán đoán như vậy là có căn cứ. Giống cái này phụ trách phân phát đồ ăn cho những người khác, duy chỉ có tiểu thú nhân kia cùng thiếu niên Thú Nhân bất thường là ít đồ ăn. Đã nói lên giữa hai người có thù, không phải là chuyện mới một ngày hai ngày. Nhất định là chuyện đã xảy ra lúc trước. Giống cái này mỗi ngày cắt xén đồ ăn của hai người bọn họ, sau đó hết lần này tới lần khác thu xếp để mình ngồi cùng trên lưng một Thú Nhân, giống cái này lại thiết kế hãm hại thiếu niên.

    Tô Diệc đã lật đổ suy đoán trước đó của mình, lúc đầu cậu tưởng mọi người đều bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ mạnh, hiện tại xem ra chính là ân oán cá nhân.

    Tô Diệc muốn lấy một chút đồ ăn từ nhóm giống cái, dự định đưa cho tiểu thú nhân. Mặc dù trong không gian của Tô Diệc có đồ ăn, nhưng những cái kia đều là cậu cùng Tây Nặc Nhĩ vất vả thu thập. Không phải vạn bất đắc dĩ, cậu sẽ không lấy ra. Tô Diệc muốn đồ ăn từ chỗ bọn hắn, những thức ăn này vốn cũng có phần của bọn họ.

    Tô Diệc cầm đồ ăn, bỏ vào một cái túi da thú, sau đó đưa cho tiểu thú nhân.

    Lúc này thiếu niên kia đã uống thuốc Tây Nặc Nhĩ đưa cho, cả người vẫn luôn mơ màng nặng nề, vậy mà lúc này lại hiếm khi tỉnh lại.

    Tiểu thú nhân hiển nhiên thật vui vẻ, cầm đồ ăn liền đưa cho thiếu niên. Thiếu niên liếc mắt nhìn Tô Diệc, hắn không nói gì nhưng trong đôi mắt đều mang theo cảm kích.

    Lại là thiếu niên trầm mặc ít nói, rõ ràng phải nhận lấy ủy khuất rất lớn, lại cũng không nhiều lời nói một câu.

    Tô Diệc ngồi xổm xuống, kiểm tra vết thương của thiếu niên. Trên người hắn có rất nhiều vết thương, nhiều chỗ đều đã mưng mủ. Tô Diệc nhìn liền nhịn không được nhíu mày, suy tư trong chốc lát, liền từ lấy trong túi ra một cái bình.

    * * *

    Mùa mưa sắp kết thúc, hôm nay cũng chỉ mưa một chút vậy mà sau đó mặt trời còn ló dạng trên bầu trời.

    Mặc dù mặt trời mọc, thế nhưng xung quanh cũng không ấm áp. Thiếu niên là Thú Nhân, lúc đầu sẽ không cảm thấy lạnh, thế nhưng bởi vì vết thương có nhiều chỗ còn bị nhiễm trùng, bây giờ hắn lại đang bị sốt, thân thể có chút run rẩy.

    Tô Diệc nhìn thoáng qua bốn phía, thấy xung quanh không có ai nhìn về nơi này, mới hạ thấp giọng dặn dò tiểu thú nhân: "Bình thuốc này, cháu bôi lên vết thương của cậu ấy. Mỗi ngày bôi một lần vào buổi sáng một lần vào buổi tối, lúc bôi lên sẽ hơi đau một chút."

    Cái bình mà Tô Diệc đưa cho tiểu thú nhân là nước đã được cậu pha loãng, dự định giữ lại cho để mình dùng. Chẳng qua nhìn thấy dáng vẻ của thiếu niên, không biết vì sao cậu cảm thấy thiếu niên rất giống Tây Nặc Nhĩ. Tây Nặc Nhĩ cũng là loại người không thích nói chuyện, lấy tính cách của Tây Nặc Nhĩ nếu bị ủy khuất đoán chừng cũng sẽ là cái dạng này.
     
  5. lacvuphongca

    Bài viết:
    64
    Trọng Sinh Cùng Thú Làm Bạn

    Chương 103: Ân oán cá nhân 2

    Editor: Lacvuphongca_ dembuon

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tô đội, Kiệt La nói hôm nay chúng ta sẽ về đến nhà."

    Đường Ngọc ở phía xa đột nhiên vui vẻ hô một tiếng. Tô Diệc vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy Đường Ngọc giơ chân thú trong tay, vừa gặm vừa đi về phía cậu.

    Chân thú trong tay Đường Ngọc còn lớn hơn hơn cái eo thô của y, khiến những người xung quanh nhìn có chút trợn mắt há hốc mồm.

    Đường Ngọc cũng không quan tâm, hiện tại y chỉ biết con của y đói.

    Kiệt La đi theo bên cạnh Đường Ngọc, trong tay anh còn mang theo nửa miếng thịt thú vừa mới nướng xong. Đường Ngọc hiện tại thật sự có dáng vẻ của một anh hùng hảo hán thời cổ đại, Tô Diệc nhìn không hiểu sao có cảm giác vui mừng không tả xiết.

    "Như vậy mọi người dọn dẹp một chút, chuẩn bị lên đường!" Tô Diệc cao giọng hô một tiếng, những người khác nghe xong lập tức bắt đầu thu dọn đồ đạc. Tô Diệc nhìn tiểu thú nhân cùng thiếu niên kia đang lo lắng không biết để ai chở bọn họ, thì Eide ở bên kia đi tới.

    "Tôi sẽ chở bọn họ." Eide có tâm cùng mấy người Tô Diệc trở thành bạn tốt, cho nên hắn tới chủ động giải quyết vấn đề nan giải của Tô Diệc.

    Trước đó, lúc những người kia muốn xử quyết thiếu niên kia, Eide cũng là người đứng ra phản đối. Chẳng qua khi đó, tâm tình của mọi người đều rất không ổn định, trong đó có vài người còn là người của Lăng Liệt, cho nên Eide không có quyền lên tiếng.

    Kỳ thật Tây Nặc Nhĩ cũng có thể chở bọn họ, chỉ có điều Tô Diệc tương đối ích kỷ không muốn để Tây Nặc Nhĩ quá mệt mỏi.

    Bởi vì Eide đã muốn đảm nhận việc vặt này, Tô Diệc lập tức gật đầu liên tục.

    Gần đến khi xuất phát, Lăng Liệt gọi Kiệt La đi.

    "Tô Diệc kia đến cùng là chuyện gì xảy ra vậy?" Lăng Liệt cùng Kiệt La là bạn cũ, hắn thẳng thừng hỏi ra những nghi ngờ trong lòng.

    "Tôi còn tưởng cậu không để ý." Kiệt La chế nhạo một câu.

    Trước kia Kiệt La luôn luôn lạnh như băng, cho tới bây giờ cũng sẽ không biết đùa giỡn là gì. Lăng Liệt có chút ngoài ý muốn nhìn Kiệt La.

    "Cậu không cảm thấy hắn quá kỳ quái sao?"

    Kiệt La lắc đầu: "Tôi không quan tâm, tôi chỉ biết hắn đối tốt với Đường Ngọc, thế là đủ rồi."

    Lăng Liệt nghĩ nghĩ, đúng vậy, cho dù Tô Diệc là cái gì? Tô Diệc cũng đều không thương tổn đến bất luận kẻ nào, ngược lại đã cứu không ít người, hơn nữa còn là bạn tốt của bạn lữ Kiệt La.

    Lăng Liệt vỗ nhẹ Kiệt La: "Được, nể mặt cậu, cho dù hắn là ai, tôi cũng sẽ không nhằm vào hắn."

    Đội ngũ mênh mông cuồn cuộn đi thêm thời gian nửa ngày, trước lúc trời tối, rốt cục bọn họ cũng nhìn thấy sơn cốc quen thuộc.

    Tô Diệc ghé vào trên thân Tây Nặc Nhĩ, nghiêng người nhìn xuống. Từ trên không trung nhìn xuống, sơn cốc giống như một cái bát. Bên ngoài thung lũng vòng quanh một tầng sương trắng, xuyên thấu qua tầng tầng sương trắng, mơ hồ có thể thấy được các loại thực vật cùng cạm bẫy mà Tô Diệc chế tác.

    Vách đá sơn cốc bóng loáng, lúc đầu mặt trên còn có một vài loại thực vật, về sau mọi người cảm thấy chặt hết cây sẽ tốt hơn, như vậy những dã thú sẽ không thể bám theo cây bò lên trên, đồng thời không gì có che chắn, các thú nhân cũng có thể nhanh chóng phát hiện ra nguy hiểm.

    Tất cả mọi người rất hưng phấn, nhất là những giống cái cùng bọn trẻ chưa từng nhìn thấy sơn cốc kia, cũng nhịn không được phát ra một loạt tiếng kinh hô.

    Rất nhanh những người trong sơn cốc cũng phát hiện ra họ, tất cả mọi người đều vui vẻ giơ tay lên vẫy gọi.

    Chờ mọi người lần lượt đáp xuống quảng trường giữa sơn cốc, Tô Diệc còn chưa kịp đứng vững, liền cảm giác được có cái gì đó đang lao về phía mình.

    "Ba ba!" Một âm thanh mềm mại vang lên. Tô Diệc cảm giác tim mình như nhũn ra, một con rắn nhỏ thuận theo chân bò vào lồng ngực của cậu.

    "Ba ba, ba ba." Bé Eli phun ra cái lưỡi nhỏ, cái đầu nhỏ lắc tới lắc lui trước mặt Tô Diệc.

    Tô Diệc vui mừng khôn xiết, đây không phải tiểu bảo bối cậu thương yêu nhất sao? Đi lần này đã gần hai mươi ngày, bé con từ nhỏ đến giờ còn chưa bao giờ rời khỏi phụ mẫu lâu như vậy đâu.

    Tô Diệc còn chưa kịp nói gì, bé Eli vốn đang rất vui đột nhiên òa khóc. Tô Diệc đời này ai cũng không phục, chỉ phục mỗi kỹ năng khóc của bé Eli. Cái này nha, nói trời mưa liền nháy mắt trở mặt, nước mắt giống như không cần tiền rơi xuống như mưa.

    "Khóc cái gì? Ai bắt nạt con sao?" Tô Diệc nói, nhìn về phía Mễ Nặc đang vui vẻ bên cạnh, Mễ Nặc nghe vậy cười khổ một cái: "Ai dám bắt nạt thằng nhóc này chứ, mấy ngày nay cậu không có ở đây, thằng nhóc này đều sắp trở thành Tiểu Bá Vương trong sơn cốc luôn rồi."

    Tô Diệc còn đang định nói gì đó, liền cảm giác được bên chân có thêm một người, cậu cúi đầu xuống đã nhìn thấy Dino đang thành thật đứng bên chân mình.

    Vành mắt Dino cũng hồng hồng, bé cẩn thận từng li từng tí lôi kéo góc áo Tô Diệc. Tô Diệc đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của bé, sau đó đặt bé Eli xuống.

    "Hai con về trước đi chơi đi, ba ba xử lý chuyện nơi đây một chút liền trở về."

    Hai đứa trẻ hiển nhiên có một bụng lời muốn nói, nhưng nghe được Tô Diệc nói như vậy, vẫn ngoan ngoãn lui về phía sau.

    Đêm nay tất cả mọi người nghỉ ngơi tại sơn cốc, mặc dù chỉ một đêm, nhưng đêm đến sẽ rất lạnh, cho nên nhất định phải sắp xếp thỏa đáng chỗ nghỉ ngơi cho mọi người.

    Các thú nhân, tương đối dễ thu xếp, đều đến sơn động trong sơn cốc ngủ một đêm là được. Nhưng các giống cái cùng bọn trẻ sức khỏe yếu, đều được sắp xếp ở trong nhà.

    Lăng Liệt thu xếp cho tất cả mọi người một cách có trật tự, cuối cùng, tiểu thú nhân cùng Thú Nhân bất thường được sắp xếp đến nhà Tô Diệc.

    Tô Diệc thấy Lăng Liệt thu xếp cũng không tệ lắm, liền mang theo người đi về nghỉ ngơi trước.

    Sau khi về đến nhà, Tô Diệc trò chuyện với hai đứa nhỏ ở nhà một lúc, kể đơn giản cho bọn nhỏ nghe một vài chuyện xảy ra bên ngoài. Đương nhiên, cậu sẽ không nói cho hai đứa nhỏ chuyện mình xém chút nữa đã chết.

    Về sau Tô Diệc nói đến chuyện Đường Ngọc mang thai Bảo Bảo, hai đứa bé liền vô cùng vui vẻ ra ngoài đi chơi. Hai nhóc phải nhanh đến xem tiểu bảo bảo, mặc dù hiện tại tiểu bảo bảo còn chưa sinh ra ^_^.

    Tiểu thú nhân có vẻ rất câu thúc, nó chưa từng được ở trong một ngôi nhà sạch sẽ như vậy. Trên mặt đất trong sân cùng trong phòng, đều được bao phủ bởi những phiến đá sạch sẽ. Bàn chân bẩn thỉu của bọn họ giẫm lên, lập tức in rõ dấu chân khiến người đỏ mặt.

    (*) Câu thúc: Nghĩa là bó buộc, gò ép, không được tự do.

    Mặc dù Tô Diệc đã nói để bọn họ tùy tiện nhìn xem, thế nhưng hai người đều không dám loạn động, mười phần câu thúc ngồi trên ghế đá.

    Bây giờ trời lạnh, ghế đá ngồi không thoải mái. Tô Diệc dùng da thú, làm mấy cái cái đệm đặt ở phía trên, ngồi lên vô cùng thoải mái.

    Tô Diệc cũng nhìn ra bọn họ câu thúc, cậu cầm hai đôi dép lê làm bằng rơm cho bọn hắn. Trước hết Tô Diệc nói bọn họ đi rửa chân trước, vô cùng tốt tính dạy bọn họ cách đi dép vào chân.

    Tiểu thú nhân đi dép vào, cảm thấy rất dễ chịu. Bình thường hắn đều đi chân trần trên mặt đất, có khi còn bị mài chảy máu. Mặc dù giày rơm không tốt bằng giày da da thú, nhưng so với bình thường bọn họ đi chân trần, vẫn thoải mái hơn rất nhiều, điều duy nhất không tốt chính là giày luôn bị rơi ra.

    "Hai người các cậu tạm thời ở chỗ này của tôi, hai người ở chung một phòng hay muốn mỗi người một phòng?" Tô Diệc vừa nói, vừa lôi kéo bọn họ đi đến cửa phòng của bé Eli.

    Với tính cách của bé Eli, hai ngày tới chắc chắn sẽ muốn kề cận với Tô Diệc và Tây Nặc Nhĩ, cho nên phòng của bé Eli sẽ để trống.

    "Ở, ở cùng một chỗ." Tiểu thú nhân nhỏ giọng nói, mắt không ngừng đánh giá căn nhà.

    Giường của bé Eli là sàn của toàn bộ căn phòng. Sàn phòng của bé cao hơn phòng khách một chút, bên trong phòng chỗ nào cũng đều có thể ngủ, bên trong phủ da thú mềm mại màu trắng, còn có mấy cái đệm êm nhỏ màu sắc tươi sáng. Ở giữa gian phòng có một cái bàn nhỏ, trên mặt bàn đặt mấy loại đồ chơi. Mà trong góc, còn có một cái võng nho nhỏ.

    Tô Diệc đẩy bọn họ, cậu nhìn ra được bọn họ rất hiếu kì: "Đi vào chơi đi."

    Thiếu niên mặc dù nhìn qua khoảng mười mấy tuổi, nhưng mà tâm tính dù sao vẫn còn là một đứa bé. Sau khi nghe Tô Diệc nói, hắn dẫn đầu lôi kéo tiểu thú nhân đi vào. Hai người đi vào, liền hiếu kỳ sờ cái này một cái sờ cái kia một cái. Tô Diệc đi phòng bếp nhìn xem, phát hiện đồ ăn bên trong phòng bếp đều đã hư thối. Hai nhóc con này, thời điểm cậu không ở nhà, có lẽ ngay cả phòng bếp cũng không bước vào.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...