Đam Mỹ [Edit] Trọng Sinh Cùng Thú Làm Bạn - Dạ Bất Tư Ngữ

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi lacvuphongca, 17 Tháng hai 2024.

  1. lacvuphongca

    Bài viết:
    64
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng bảy 2024
  2. lacvuphongca

    Bài viết:
    64
    Trọng Sinh Cùng Thú Làm Bạn

    Chương 85: Tô đội, cậu cố ý đúng không?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kiệt La dẫn đầu mang theo Đường Ngọc xuất phát, anh cũng không hỏi nhiều về động thái đi trước của bọn họ, nhưng mà Tô Diệc đã nhìn ra tính toán của anh.

    Tô Diệc nghĩ thầm: Cặp chồng chồng mới này có lẽ đang nếm ngon ngọt của đêm tân hôn, hai người họ dính chặt như keo dán. Cho nên căn bản không nguyện ý đi cùng mọi người chút nào.

    Đường Ngọc nằm trên người Kiệt La, bởi vì trời mưa, y khoác lên mình chiếc áo mưa do y tự mình làm. Lúc này trên người Kiệt La giống như có thêm một cục u nhỏ, nếu Đường Ngọc không thỉnh thoảng ngóc đầu lên thì sẽ không có ai nhận ra rằng đó thực sự là một người.

    Tốc độ của Kiệt La rất nhanh, chẳng mấy chốc đã bỏ xa mọi người, anh tìm được một cái hồ có phong cảnh tuyệt đẹp liền dừng lại, xung quanh là rừng cây gỗ đỏ, phản chiếu mặt hồ xanh biếc.

    Đường Ngọc vỗ vỗ Kiệt La, không hiểu tại sao anh đột nhiên dừng lại.

    Sau khi Kiệt La đáp xuống, anh liền biến thành hình người kéo Đường Ngọc đến tránh mưa dưới một cái cây lớn giống như nấm.

    "Anh định làm gì vậy?" Đường Ngọc hỏi.

    "Em không cảm thấy nơi này rất đẹp sao?" Kiệt La vừa nói vừa chỉ vào từng đàn chim đang bay, những con chim này đều có đủ màu sắc sặc sỡ, hình như đây là địa bàn của những con chim này.

    Đường Ngọc nghi ngờ nhìn Kiệt La, với sự hiểu biết của y về Kiệt La, anh không phải là loại người thích ngắm cảnh.

    Khóe miệng Kiệt La nở một nụ cười nhẹ, một đôi mắt đen tuyền nhìn Đường Ngọc. Đường Ngọc đột nhiên có chút không được tự nhiên, y lùi lại một chút. Y lùi về sau một bước, Kiệt La liền tiến lên một bước. Cuối cùng, Đường Ngọc dán lên cái cây phía sau trừng mắt nhìn Kiệt La.

    Kiệt La gần đây, đúng như Tô Diệc đoán, anh vừa mới thử đêm tân hôn, mấy ngày nay anh vẫn rất hưởng thụ.

    Đường Ngọc không vui, mặc dù cảm giác rất tốt, nhưng Đường Ngọc cảm thấy nếu bọn họ làm quá mức, nói không chừng y sẽ mang thai.

    Đường Ngọc vẫn chưa sẵn sàng, y cũng chưa muốn làm ông bầu.

    Nhưng mà có đôi khi, đó không phải là vấn đề liệu y muốn hay không muốn, mà là những gì Kiệt La muốn hay không muốn. Đường Ngọc vừa xoắn xuýt lại có chút hạnh phúc, bị Kiệt La ôm vào ngực, đang suy nghĩ xem có nên lý luận với Kiệt La một phen hay không? Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên từ trên bầu trời truyền đến.

    "Tôi nói hai người nè, dính nhau mãi không mệt mỏi sao? Bây giờ chúng ta đang làm chính sự đó!" Tô Diệc mặt không đỏ tim không đập nhìn xuống, hoàn toàn quên mất lúc trước cậu cùng Tây Nặc Nhĩ dính lấy nhau cũng không thua kém hai người này.

    Tây Nặc Nhĩ chở bạn lữ của mình, một đường đuổi kịp hai người Kiệt La, sau đó liền thấy một màn Kiệt La cường thế chiếm tiện nghi của Đường Ngọc như thế nào. Đột nhiên Tây Nặc Nhĩ cảm thấy, mình có phải là quá mức ôn nhu với Tô Diệc rồi không? Nếu không, tại sao Tô Diệc lại chủ động hơn khi hai người bọn họ thân mật?

    Nhìn lại chồng chồng nhà người ta, Kiệt La cùng Đường Ngọc, Đường Ngọc trông giống như một nàng dâu nhỏ.

    Tô Diệc vỗ nhẹ Tây Nặc Nhĩ, ra hiệu anh đi xuống.

    Sau khi bọn họ đi xuống, họ hoàn toàn phớt lờ khuôn mặt thối hoắc lạnh lùng của Kiệt La.

    Đường Ngọc đi đến bên người Đường Ngọc nói: "Chúng ta ở chỗ này chờ bọn họ một chút đi!" Người của đội ngũ vẫn còn ở phía sau, đoán chừng sẽ phải chờ đợi một lúc bọn họ mới đuổi kịp.

    Đường Ngọc liếc nhìn Tô Diệc, mặc dù rất biết ơn sự xuất hiện kịp thời của cậu, nhưng không biết tại sao, y luôn cảm thấy Tô Diệc không tốt bụng như vậy.

    Quả nhiên, những lời tiếp theo của Tô Diệc khiến Đường Ngọc suýt chút nữa thì nhảy dựng lên.

    "Đường Ngọc, lát nữa khi chúng ta đến nơi tụ tập của Thú Nhân lang thang, cậu và Kiệt La đi qua điều tra trước một chút nha."

    Lông mày Đường Ngọc nhướng lên: "Tại sao lại là tôi cùng Kiệt La, mà không phải là cậu cùng Tây Nặc Nhĩ đi?"

    Tô Diệc thản nhiên nói: "Đương nhiên là vì cậu và Kiệt La mạnh hơn rồi!"

    Đường Ngọc tức giận suýt chút nữa hộc máu, người thực sự mạnh mẽ rõ ràng là Tô Diệc, Đường Ngọc cùng lắm cũng chỉ có thể tự bảo vệ mình.

    Tô Diệc thấy y không vui, liền nói tiếp: "Cậu nên hiểu khả năng của Kiệt La, anh ấy có thể tự mình làm được."

    Đường Ngọc càng không vui: "Tô đội, cậu cố ý đúng không? Biết tôi không yên tâm để một mình anh ấy đi qua, cậu lại còn nói như vậy." Khi nói lời này, Đường Ngọc thấp giọng, cố gắng không để Kiệt La nghe thấy. Nhưng y không biết rằng tai của Thú Nhân vốn rất linh mẫn, đặc biệt là Kiệt La lại là một con rồng, anh không nghe được mới có quỷ.

    Trên khuôn mặt lạnh lùng của Kiệt La hiện lên một chút ấm áp, có thể để cho Đường Ngọc nói ra lời như vậy, anh liền không trách Tô Diệc nửa đường xuất hiện gây rối nữa.

    Sau khi bọn họ đợi đội ngũ đến đầy đủ, họ nói chuyện với Eide và những người khác về suy tính của mình. Cuối cùng, mọi người quyết định sẽ đi bộ khi sắp đến gần nơi tụ tập của Thú Nhân lang thang. Bay trên bầu trời luôn quá phô trương. Bọn họ muốn đánh những Thú Nhân lang thang kia trở tay không kịp.

    Kiệt La và Đường Ngọc vẫn đi trước một bước. Nhưng lần này hai người bọn họ có nhiệm vụ, Tô Diệc cũng đưa cho Đường Ngọc một bộ cung tên. Cung tên có khả năng công kích tầm xa, là vũ khí an toàn nhất có thể đảm bảo an toàn cho Đường Ngọc.

    Kiệt La không muốn để bạn lữ của mình cầm một cái rìu hay gì đó cận chiến với những Thú Nhân lang thang kia.

    Sau khi hai người rời đi, Tô Diệc và Tây Nặc Nhĩ dẫn theo đội ngũ, không nóng không vội đi về phía mục tiêu.

    Để đảm bảo thể lực trong lúc chiến đấu, bọn họ cũng sẽ không vội vàng ngu ngốc di chuyển liên tục trên đường.

    Đến nơi của Thú Nhân lang thang, là một hành trình kéo dài khoảng ba ngày. Hai ngày trước bọn họ đều bay trên bầu trời, vào ngày cuối cùng, tất cả bọn họ đều hạ cánh xuống dự định đi bộ qua.

    Ai biết được, ngay khi bọn họ đi đường đến chạng vạng tối, đột nhiên xuất hiện biến cố!

    Trên đường đi, họ gặp một Thú Nhân và một giống cái, Thú Nhân bị thương rất nặng, trên lưng còn cõng theo một giống cái xanh xao vàng vọt. Hai người họ trông giống như vừa trốn thoát khỏi một nơi nào đó, bởi toàn thân bọn họ vô cùng bẩn thỉu, cho nên căn bản thấy không rõ lắm bộ dáng của bọn họ.

    Đầu tiên, Thú Nhân cảnh giác nhìn mấy người Tô Diệc, nhìn thấy bọn họ không có ác ý, mới cẩn thận từng li từng tí cõng theo giống cái tiến lại gần.

    "Các người là ai?" Eide cau mày hỏi.

    Giống cái trên lưng Thú Nhân đột nhiên ngẩng đầu nhỏ lên, hắn nhanh chóng nhìn đám người một chút. Ngay khi nhìn thấy người nào đó, đột nhiên oa một tiếng khóc lên. Hắn vội vàng nhảy xuống từ trên lưng Thú Nhân, lảo đảo chạy về phía mọi người.

    "Jill! Em là La Khê!"

    Thú Nhân tên Jill là một trong những Thú Nhân mới đến sơn cốc. Dường như Jill không nghĩ tới, sẽ nhìn thấy cậu ta ở đây. Đầu tiên hắn sững sờ một lúc, sau đó lập tức lộ ra nụ cười vui mừng.

    "Trời ạ! La Khê, làm thế nào mà em trốn thoát được? Tất cả chúng tôi đều nghĩ em đã chết rồi."

    La Khê là một giống cái gặp nạn nhiều nhất trong bộ lạc của Jill. Bởi vì mấy năm trước, cậu ta đã từng bị Thú Nhân bất thường bắt đi, về sau cậu ta thiên tân vạn khổ trốn thoát. Hiện tại bộ lạc bọn họ lại bị Thú Nhân lang thang tập kích, không nghĩ tới La Khê lại bị cướp đi.

    Người trong bộ lạc đều cho rằng là bởi vì La Khê quá xinh đẹp, nếu không cậu ta sẽ không gặp phải chuyện ngoài ý muốn hết lần này đến lần khác như vậy?

    "Không có, em, em đã được Thú Nhân này cứu, nếu như không phải có anh ấy em thật sự sẽ chết rồi." La Khê nắm lấy cánh tay Jill, dường như rất kích động. Cậu ta chỉ vào Thú Nhân bị thương kia, sau đó vẻ mặt cảm kích nói.
     
  3. lacvuphongca

    Bài viết:
    64
  4. lacvuphongca

    Bài viết:
    64
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng bảy 2024
  5. lacvuphongca

    Bài viết:
    64
  6. lacvuphongca

    Bài viết:
    64
    Trọng Sinh Cùng Thú Làm Bạn

    Chương 89: Giải cứu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đứa nhỏ kia mở to đôi mắt gần như lồi ra, có chút ngây ngốc nhìn Tô Diệc. Trong lòng Tô Diệc cảm thấy không thoải mái, cậu không thể nhìn thấy dáng vẻ đứa trẻ phải chịu tội. Tây Nặc Nhĩ phát giác được sự khác thường của Tô Diệc, vội vàng đi tới nắm chặt tay cậu. Lúc này tay Tô Diệc có chút lạnh như băng, sau khi được Tây Nặc Nhĩ nắm chặt, sắc mặt Tô Diệc mới tốt hơn một chút.

    Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng đánh nhau cùng tiếng thú gầm rú, hẳn là bọn Eide đã đuổi tới.

    Tô Diệc cũng không có thời gian ở đây thương cảm, vội vàng đi tới ôm tiểu giống cái kia vào trong ngực.

    Sau đó hạ giọng nói: "Đừng sợ, chúng tôi tới cứu các cháu."

    Có lẽ bọn nhỏ đã bị nhốt quá lâu, khi nghe được lời nói của Tô Diệc thì sững sờ một lúc lâu cũng không có phản ứng gì. Tô Diệc lại nói thêm lần nữa, bọn nhỏ mới bắt đầu huyên náo lên. Tô Diệc vội vàng làm một động tác im lặng, sau đó ra hiệu cho bọn nhỏ không được gây tiếng động lớn.

    Nếu chỉ có hai người là cậu và Tây Nặc Nhĩ, thật đúng là không sợ gặp gặp người nào. Nếu thật sự có nguy hiểm, Tây Nặc Nhĩ sẽ trực tiếp đi một mình, còn Tô Diệc sẽ trốn vào trong không gian.

    Nhưng mà tình huống hiện tại không giống, bởi vì hiện tại bọn họ phải bảo đảm an toàn cho những đứa trẻ này, bọn họ nhất định phải vô cùng cẩn thận. Một khi thu hút sự chú ý của Thú Nhân lang thang, nói không chừng bọn chúng có thể sẽ làm điều gì đó trong cơn thịnh nộ.

    "Anh là ai?" Một tiểu thú nhân nhìn có vẻ hơi lớn hơn một chút nhỏ giọng hỏi, một đôi mắt to nhìn Tô Diệc. Mặc dù tiểu thú nhân không có biểu hiện ra quá nhiều địch ý, nhưng mà phòng bị trong mắt bé Tô Diệc lại nhìn thấy rõ ràng.

    Tô Diệc biết, nếu như không nói rõ ràng, bọn nhỏ có thể không thành thật mà ngoan ngoãn đi theo. Để tránh rắc rối, Tô Diệc kiên nhẫn nói: "Tôi tên là Tô Diệc, là giống cái của một bộ lạc gần đây. Bộ lạc của chúng tôi, vì an toàn của mọi người trong bộ lạc, liền liên hợp với bộ lạc Dực Báo tộc ở gần đó đến trục xuất bọn Thú Nhân lang thang. Tôi cùng bạn lữ của tôi, vừa vặn tìm được các cháu ở đây, chúng tôi chỉ muốn cứu các cháu ra ngoài."

    Tô Diệc nói với vẻ mặt chân thành, ánh mắt nhìn thẳng vào tiểu thú nhân vừa đặt câu hỏi.

    Tiểu thú nhân do dự một lát, có lẽ đang cân nhắc tình hình hiện tại, cuối cùng bé chọn tin tưởng Tô Diệc.

    Cho dù Tô Diệc có bất kỳ suy nghĩ xấu xa nào, nhưng trong mắt những đứa trẻ vốn đã rất bi thảm này, chẳng qua chỉ là chuyển dời từ một cái lồng giam này đến một cái lồng giam khác. Tình hình hiện tại của bọn họ đã khốn khổ rồi, cho dù tệ cũng sẽ không thể tồi tệ hơn.

    Ngoại trừ một số tiểu thú nhân cảnh giác hơn, hầu hết bọn trẻ đều bởi vì Tô Diệc là giống cái, có cảm giác tín nhiệm không thể giải thích được đối với Tô Diệc. Cho nên Tô Diệc sắp xếp bọn trẻ thật tốt, sau đó cậu phát hiện ở đây có tổng cộng mười ba đứa trẻ. Trong đó có một đứa bé, bởi vì thời gian dài dinh dưỡng không đầy đủ, cùng làm việc quá sức mà lâm vào hôn mê.

    Một tay Tây Nặc Nhĩ ôm lấy hai đứa trẻ, anh ôm bốn đứa trẻ vào trong lòng. Tô Diệc đặt tiểu giống cái đang ở trong tay lên lưng mình, sau đó ôm lấy tiểu thú nhân bị hôn mê kia, đi về phía bên ngoài sơn động.

    Lúc này, phía Đường Ngọc bên kia đã ổn rồi.

    Những người bị giam giữ bên phía Đường Ngọc đều là giống cái, bởi vì họ đã trưởng thành nên rất dễ giải thích. Đường Ngọc mang theo nhóm giống cái ra ngoài, liền đi về phía Tô Diệc nơi này tụ hợp. Đường Ngọc đoán bên phía Tô Diệc hẳn là có rất nhiều trẻ con, những giống cái bên chỗ y có thể mỗi người giữ chặt một đứa trẻ, lúc chạy trốn sẽ không có đứa trẻ nào vô tình bị lạc.

    Ngay khi nhóm giống cái vừa nghe đến bọn trẻ, phần lớn giống cái đều nguyện ý tới hỗ trợ. Dù sao tất cả bọn họ đều bị bắt cùng nhau, cũng đã trải qua một đoạn thời gian ở chung, mọi người hoặc nhiều hoặc ít đều quen thuộc. Nhưng trong số những giống cái này, cũng có nhiều người không sẵn sàng giúp đỡ.

    Đường Ngọc nghe được có người không đồng ý giúp đỡ, liền để bọn họ tự mình chạy thoát.

    Mấy giống cái kia nghe xong, lập tức giọng the thé hét lên muốn mắng chửi người, liền bị một ánh mắt lạnh lung của Kiệt La dọa khiến họ phải ngậm miệng lại.

    Cuối cùng, tất cả giống cái đều đi theo, chủ yếu là mấy giống cái kia, sợ rằng nếu rời khỏi Đường Ngọc và Kiệt La, sẽ gặp phải những Thú Nhân lang thang khác.

    Sao Đường Ngọc không thể nhìn ra tâm tư nhỏ nhen của bọn họ, nhưng mà bây giờ không phải là lúc so đo, cho nên y giả vờ không biết. Đợi đến lúc an toàn trốn thoát, y sẽ thay cha mẹ của mấy giống cái này từ từ giáo dục bọn họ thật tốt.

    Có mười ba tiểu thú nhân và chín giống cái. Mỗi người giữ chặt một đứa nhỏ, vừa vặn giúp bọn Tô Diệc giảm bớt không ít gánh nặng.

    Bởi vì Đường Ngọc đã nói từ trước, cho nên ngay khi nhìn thấy bọn trẻ, bọn họ liền đến giúp đỡ. Một vài người ban đầu không muốn đi qua, nhưng khi thấy những người khác đã đi qua, mà Thú Nhân tên Kiệt La kia đang nhìn bọn họ, bọn họ đành phải miễn cưỡng bước đến và tóm lấy một đứa trẻ.

    Ánh mắt Tô Diệc lóe lên một cái, mặc dù mấy giống cái kia chần chờ rất ngắn, nhưng mà cậu vẫn nhìn thấy rõ ràng. Có ba giống cái, xem ra không nguyện ý lắm?

    Tô Diệc liếc nhìn Đường Ngọc, ra hiệu cho Đường Ngọc chú ý hơn đến ba người này một chút. Đường Ngọc gật đầu với Tô Diệc tỏ vẻ đã hiểu, sau đó bắt đầu chỉ huy mọi người cùng nhau chạy trốn ra bên ngoài.

    Trong khi bọn họ chạy ra ngoài, nửa đường gặp phải mấy Thú Nhân lang thang, Kiệt La đều một mình một ngựa đi đầu trực tiếp giải quyết.

    Đường Ngọc giơ cung tên, một mực không có đất dụng võ.

    Tô Diệc để Tây Nặc Nhĩ chở mình đến không trung, thuận tiện quan sát những người khác xung quanh đồng thời còn có thể hỗ trợ một chút.

    Eide là một con báo săn toàn thân đen tuyền, mỗi lần hắn cắn một Thú Nhân lang thang, đều sẽ quạt đôi cánh đen của mình để đưa tên Thú Nhân đến không trung, sau đó lại ném gã xuống.

    Ở đại lục Thú Nhân, nếu da lông ở hình thú của Thú Nhân là cùng màu trên khắp toàn thân, điều đó có nghĩa là Thú Nhân này có huyết thống thuần khiết, nhất định có thể trở thành dũng sĩ dũng mãnh thiện chiến.

    Tô Diệc nhìn thấy hình thú của Eide, không khỏi nhớ tới hình thú của Lăng Liệt cùng Tây Nặc Nhĩ, hai người bọn họ đều là toàn thân trắng như tuyết. Khác biệt duy nhất chính là, một người là lông đầy người tuyết trắng, một người khác đầy người là lân phiến đao thương bất nhập.

    Nghĩ đến đây, Tô Diệc không khỏi vươn tay sờ sờ vảy của Tây Nặc Nhĩ, vừa đẹp như pha lê, vừa cứng như áo giáp.

    Tiểu giống cái ngồi trong ngực của Tô Diệc cũng không khỏi vươn tay sờ sờ theo, sau đó đột nhiên mở miệng nói: "Cháu, khi cháu lớn lên cũng muốn ở bên cạnh một Thú Nhân mạnh mẽ như vậy." Giọng nói của đứa trẻ khàn khàn, dường như cực kỳ lâu không nói gì, ngữ khí của bé rất kiên định, nhưng bé chỉ nói ra câu đó xong liền dừng lại. Tô Diệc nhìn cánh tay nhỏ bé của tiểu giống cái, trong lòng không khỏi chua xót vô cớ. Sau đó, cậu kéo đứa trẻ vào vòng tay mình, đứa trẻ quay đầu nhìn cậu nói tiếp: "Nếu như vậy, không ai có thể bắt nạt cháu."

    Tô Diệc hăng hái gật đầu, sau đó xoa bụng nhỏ của đứa trẻ hỏi: "Con có đói bụng không? Chờ chúng ta ra ngoài, con muốn ăn gì?"

    Đứa trẻ sững sờ, đôi mắt to đột ngột ngơ ngác nhìn Tô Diệc chăm chú, Tô Diệc bị bé nhìn như thế có chút khó chịu, vừa định mở miệng nói thêm gì đó, phía dưới đột nhiên truyền đến tiếng hét giận dữ của Đường Ngọc.

    "Đứa bé đâu, Không phải lão tử đã bảo cậu phải chăm sóc đứa bé thật tốt sao?"

    Nghe thấy lời này, trái tim Tô Diệc thắt lại, cậu biết những giống cái kia nhất định sẽ làm chuyện xấu mà.

    Mắt thấy sắp phải chạy đi, hết lần này tới lần khác lúc này lại lao ra làm thiêu thân.

    Đường Ngọc cảm thấy mình bị chọc giận muốn nổ tung, y nghĩ cho dù ba giống cái này không nguyện ý lắm, bọn họ cũng sẽ không phạm sai lầm vào thời điểm mấu chốt này. Nhưng y đã đánh giá thấp ba giống cái này. Bọn họ đều muốn chạy ra ngoài đến điên rồi, lúc này lại làm lạc mất đứa trẻ?

    Trước đó Đường Ngọc vẫn đang luôn ngó chừng bọn họ, ngay vừa rồi có một giống cái kéo đứa trẻ bị ngã xuống, Đường Ngọc đi qua trợ giúp đỡ bọn họ dậy. Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, ba giống cái liền buông tay đứa trẻ ra, tự mình chạy ra ngoài?

    Một giống cái tóc xoăn trong ba giống cái kia nói: "Chúng tôi cũng không muốn như vậy, bản thân chúng tôi đều là giống cái, đâu còn có sức lực đi trợ giúp tiểu thú nhân. Là chính bọn họ không theo, buông tay chúng tôi ra, chẳng lẽ còn muốn trách chúng tôi sao?"

    Hai người kia lập tức xông vào phụ họa.

    Nhìn vẻ mặt của bọn họ, Tô Diệc đột nhiên chán ghét tới cực điểm.

    Thấy bọn họ vẫn còn đang ở chỗ này giày vò khốn khổ, Tô Diệc cúi đầu xuống hét lên với phía dưới: "Đường Ngọc, cậu dẫn bọn họ rời khỏi nơi này trước, tôi đi vào tìm."

    Bên kia, Eide và những người khác đã thu hút phần lớn Thú Nhân lang thang sang phía bên kia nên bên phía mấy người Tô Diệc mới diễn ra suôn sẻ như vậy. Thế nhưng, nếu không có sự giúp đỡ của Kiệt La và Tây Nặc Nhĩ hiển nhiên đã lâm vào một trận chiến khó khăn.

    Tô Diệc vỗ vỗ Tây Nặc Nhĩ: "Giao cho anh một nhiệm vụ khó khăn, đưa đứa trẻ này đến hỗ trợ bọn họ."

    Sau khi Tô Diệc nói xong, cậu chuẩn bị nhảy xuống. Đứa trẻ đang được cậu bế đột nhiên trên khuôn mặt có dấu vết hoảng loạn. Bé duỗi tay ra giữ chặt lấy góc áo của Tô Diệc, sau đó khó khăn nói: "Cháu, cháu cũng muốn đi."

    Tô Diệc vỗ vỗ đầu bé, sau đó vẻ mặt nghiêm túc nói: "Chẳng phải về sau cháu muốn cùng một Thú Nhân cường đại như vậy kết thành bạn lữ sao? Như vậy đi, hiện tại tôi cho cháu mượn trước, cháu sớm thích ứng một chút cùng ở Thú Nhân cường đại như vậy, cảm giác xem khi ở bên anh ấy tốt như thế nào có được không?"

    Đứa trẻ sững sờ một lát, hiển nhiên không ngờ Tô Diệc lại nói như vậy. Nhưng bé suy nghĩ một chút, kỳ thật như vậy thực sự cũng khá thú vị. Vì vậy, bé nhẹ nhàng gật đầu, xem như đáp ứng.

    Tô Diệc thấy bé đồng ý, liền xoay người nhảy xuống.

    Đường Ngọc vừa rồi chỉ không coi chừng bọn họ một hồi, ba tiểu thú nhân kia hẳn là đang ở quanh đây. Tô Diệc vừa chạy, vừa tìm kiếm không bỏ qua bất kỳ ngóc ngách nào. Rất nhanh liền phát hiện một đứa bé đang nằm rạp trên mặt đất muốn lấy thứ gì đó.

    Tô Diệc bước nhanh tới, khi cậu nhìn thấy rõ tiểu thú nhân đang làm gì, cậu đột nhiên bước lên phía trước bế tiểu thú nhân lên.

    Lúc đầu, tiểu thú nhân giật mình, toàn bộ thân thể đều căng cứng. Ngay khi bé vừa định nhe răng trợn mắt phản kháng, liền ngửi được mùi giống cái.

    "Được rồi, cái kia không thể ăn, Thú Nhân các cậu không phải đều thích ăn thịt sao?"

    Nơi tiểu thú nhân nằm sấp trước đó, có một loại cây giống như khoai lang. Tiểu thú nhân hẳn là rất đói, mới có thể nằm rạp trên mặt đất ăn khoai lang sống.

    "Tôi, tôi đói, rất đói. Nước mắt trào ra trên khuôn mặt bẩn thỉu của tiểu thú nhân.

    " Được rồi, được rồi, khi nào ra ngoài, tôi sẽ cho cháu ăn thịt, được không? "Tô Diệc ôm lấy tiểu thú nhân rồi tiếp tục đi vào trong.

    Tiểu thú nhân vừa nghe đến thịt, bỗng nhiên nuốt nước bọt một chút, sau đó mười phần ngượng ngùng lau lau nước mắt.

    " Một năm rồi tôi không được ăn thịt, đã sắp quên mất mùi vị của thịt rồi."
     
  7. lacvuphongca

    Bài viết:
    64
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng bảy 2024
  8. lacvuphongca

    Bài viết:
    64
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng bảy 2024
  9. lacvuphongca

    Bài viết:
    64
  10. lacvuphongca

    Bài viết:
    64
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng bảy 2024
Trả lời qua Facebook
Đang tải...