Công việc trực tổng đài điện thoại vào ca đêm này cũng rất khó khăn Nguyệt Ly mới xin được, chỉ vì khiếm khuyết về mắt mà mọi cánh cửa về tương lai đều đóng sầm lại không chào đón cô gái nhỏ. Ban đầu Nguyệt Ly cảm thấy rất uất ức, không cam tâm một chút nào, đã hơn một ngàn lần cô tự hỏi.
"Tại sao lại là cô? Cô đã làm việc gì để phải bị rơi vào hoàn cảnh này?"
Nguyệt Ly chán ghét tất cả mọi thứ bao gồm cả bản thân, cô điên cuồng chống lại mọi sự giúp đỡ từ thế giới bên ngoài chỉ muốn thu mình vào chiếc vỏ ốc của riêng mình. Nguyệt Ly bé nhỏ phải đối mặt với hiện thực sau cái chết của ba mẹ cô là một loạt bi hài xảy đến.
Nhưng giờ đây, khi trưởng thành Nguyệt Ly đã thực sự mạnh mẽ hơn rất nhiều, cô dùng nụ cười ngọt ngào để chào đón những điều không tốt đẹp xảy đến, thế giới quan cũng trở nên bớt ảm đạm hơn.
Dưới ánh đèn bên kia đường.
Một cô gái nhỏ trong bộ trang phục đơn giản, mái tóc dài xõa qua vai, đôi môi cong cong như đang mỉm cười, tay cô cầm chiếc gậy dò đường.
Đèn xanh dành cho người đi bộ chuẩn bị bật lên, một người phụ nữ lớn tuổi nhắc nhở cô gái.
"Cô gái chuẩn bị đèn xanh rồi, cháu có cần ta đưa qua đường không nào?"
Nguyệt Ly mỉm cười.
"Dạ không sao ạ. Cháu có thể tự đi được, cháu cám ơn bà nhé!"
Sau lưng cô bỗng có một giọng nói trầm và ấm vang lên.
- Nguyệt Ly, chúng ta cùng đi nhận ca làm việc nào!
- Lam Hàn là anh sao? Hôm nay anh cũng có ca trực à?
- Tôi chỉ làm ca đêm, còn cô ngày nào cũng làm ca đêm sao?
Hai người vừa đi vừa trò chuyện. Nguyệt Ly nghĩ anh chàng Lam Hàn này rất thú vị, không giống như bao người khác, anh ta chưa bao giờ đề nghị giúp đỡ cô việc gì, dù anh biết mắt cô không nhìn thấy được nhưng anh lại không dùng sự quan tâm thương hại hoặc cử chỉ phân biệt để đối xử với Nguyệt Ly.
Lam Hàn xem Nguyệt Ly như một người bình thường không khiếm khuyết, thậm chí có mấy lần anh còn nhờ cô chuyển giúp anh gói hàng thay vì nhờ những người sáng mắt làm việc đó. Mọi người cùng xì xào lời ra tiếng vào, họ cho rằng anh chàng Lam Hàn này thật thiếu tế nhị và phong độ của một người đàn ông.
Anh ta lại đi bắt nạt một cô gái khiếm thị còn nhờ vả nhiều việc không đâu, bao nhiêu người không nhờ lại phải là Nguyệt Ly mới được. Họ cảm thấy thật bất bình, tội cho cô bé Nguyệt Ly vừa tốt bụng vừa hiền lành bị người khác lợi dụng hết lần này đến lần khác.
Nhưng đa phần những lời bàn tán ấy, bọn họ cũng chỉ dám nói sau lưng anh, còn trước mặt họ vẫn cười cười nói ra vẻ trí thức, lễ độ. Lam Hàn thì luôn nhiệt tình với bọn họ trong mọi việc dù anh biết rõ trong lòng họ cũng chẳng coi anh ra gì, thậm chí có người còn kinh rẻ học thức và công việc cấp thấp của anh.
Trước sau như một, Lam Hàn chỉ cười cho qua chuyện, chưa một lần Nguyệt Ly nghe anh nói xấu một ai, hay bất mãn một việc gì. Anh vẫn cứ âm thầm làm việc, giúp đỡ mọi người xung quanh.
Lam Hàn vẫn thường hay nói.
"Gieo một hạt giống tốt sẽ có được quả tốt."
Nguyệt Ly cũng hiểu rõ không phải vì anh ghét bỏ cô mà bắt nạt người khiếm thị, Lam Hàn chính là muốn Nguyệt Ly cảm nhận được bản thân cô là một người có giá trị, cô có thể làm được tất cả mọi việc có khi còn tốt hơn cả những người có đôi mắt sáng.
Hai con người hai số phận, duyên phận đưa họ đến cạnh nhau, không cần một lời giải thích hay quá nhiều câu chuyện, cứ đơn giản mộc mạc mà lại thấu hiểu nhau như ánh trăng sáng chói rọi màn đêm.
Hôm nay là buổi chiều thứ bảy.
Nguyệt Ly được tan ca trực sớm, từ xa xa cô đã nghe thấy tiếng chiếc ti vi nhỏ đang giới thiệu bộ phim truyền hình người tình mùa đông. Cô khẽ bước đến gần cửa phòng bảo vệ, dùng chiếc gậy dò đường khẽ tạo âm thanh bất ngờ cho Lam Hàn.
- À, Nguyệt Ly, hôm nay em tan ca sớm hả?
- Anh đang xem phim sao?
Lam Hàn quay sang màn hình ti vi, thì ra là đang bắt đầu trình chiếu bộ phim mới "người tình mùa đông" vì từ nãy giờ Lam Hàn đang mãi mê sửa lại cái ngạch thềm bị vỡ, anh dùng xi măng trét đều rồi dùng gạch để chặng lại không cho ai qua lại chờ cho xi măng khô là chỗ đó không còn gập ghềnh nữa.
Lần trước, anh trông thấy Nguyệt Ly rất khó khăn khi di chuyển, anh muốn làm việc gì đó cho cô nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng vẫn chỉ có thể làm những điều giản đơn này.
- Ừ, hình như ti vi đang sắp chiếu phim.
Bầu không khí bỗng im lặng trong giây lát. Cuối cùng, Lam Hàn cũng lên tiếng.
- Nguyệt Ly, em có muốn cùng anh xem phim không?
Nguyệt Ly bật cười, tiếng cười của cô làm cho Lam Hàn chợt nhận ra điều ngớ ngẫn trong câu hỏi của anh, nên có chút hơi xấu hổ vì lời mời thiếu tế nhị.
- Ý anh là.. mà thôi, thật ra anh không có ý trêu chọc em, anh chỉ là muốn nói chuyện với em nhiều hơn.. Anh.
- Được!
- Hả? Em nói được là sao?
- Được có nghĩa là em đồng ý cùng xem phim với anh.
- Nguyệt Ly, em đồng ý xem phim cùng anh, em không đùa anh đấy chứ! Hay em thật sự giận anh rồi?
- Nếu anh còn nói những lời như vậy? Thì em sẽ thật sự giận đấy, nào chúng ta cùng xem phim thôi.
Trong căn phòng bảo vệ nhỏ, Lam Hàn vội lấy chiếc ghế dựa thoải mái nhất cẩn thận lau chùi sạch s.
- Đây, em ngồi đây.
Anh cũng vội lấy đi lấy một ít nước nóng, pha một ly trà thật thơm và chiếc đĩa bánh ngọt mà anh thường hay mua sẵn để dành cho ca trực đêm, cũng được Lam Hàn mang ra bày biện chu đáo cẩn thận trên bàn ở vị trí mà Nguyệt Ly có thể dễ dàng lấy được chúng.
Lam Hàn dịu dàng nắm lấy tay cô đặt lên vị trí chiếc đĩa bánh và ly trà nóng ở cạnh.
- Em có thể dùng ít bánh ngọt và trà trong lúc xem phim.
Nguyệt Ly mỉm cười, gật đầu đồng ý vẫn không quen cám ơn sự nhiệt tình của Lam Hàn.
"Anh sống một mình à? Không có gia đình gì sao?"
"Ừ.. Anh sống một mình."
Trong lời nói anh có chút gì đó u buồn của quá khứ còn níu lại, khiến giọng anh trở nên trầm lắng hơn hẳn, Nguyệt Ly lại rất giỏi lắng nghe giọng nói để hiểu nội tâm một ai đó, cô cũng biết rõ chắc hẳn anh có một quá khứ mà không muốn ai biết đến, vậy thì cô cũng sẽ không hỏi nữa thay vì khơi gọi vết thương bị che giấu trong lòng anh, cô lựa chọn giúp anh ở hiện tại có thể trở nên vui vẻ hơn là đủ.
"Anh có thể nói cho em biết nhân vật nữ chính trong phim như thế nào không?"
"À.. ừ.. cô ấy có mái tóc ngắn, mặc một chiếc áo len hồng, hình như cô ấy rất yêu chàng trai đó.."
"Vậy nam chính thì sao? Anh ta có cảm gì với cô ấy không? Họ gặp nhau như thế nào.."
Cả một buổi xem phim, Lam Hàn dùng đôi mắt sáng của anh tường thuật lại toàn bộ câu chuyện tình yêu đẹp của nam nữ chính, anh kiên nhẫn miêu tả từng chi tiết hình ảnh và cung bậc cảm xúc trong mỗi phân cảnh của đoạn phim cho Nguyệt Ly cảm nhận và tưởng tượng ra được hình ảnh đó.
Họ cùng nhau cười, cùng nhau khóc cho sự đồng cảm cùng nhân vật trong suốt bộ phim. Đây cũng là lần đầu tiên kể từ ngày cô mất đi ánh sáng, Nguyệt Ly có thể xem hết một bộ phim trong hoàn cảnh như vậy chính cô cũng không thể ngờ được bản thân lại có thể xem một bộ phim sống động và trọn vẹn như vậy.
- Cám ơn anh, bộ phim rất hay.
Lam Hàn phì cười, phủ định lời cảm ơn của Nguyệt Ly. Vì chính anh mới là người phải cám ơn cô đã giành thời gian quý báu, kiên nhẫn ở bên cạnh anh, nghe anh trò chuyện, cái thế giới tăm tối của anh trở nên tươi sáng hơn. Đối với Lam Hàn mà nói Nguyệt Ly chính là ánh trăng giúp anh soi rọi cuộc đời.
- Cám ơn anh vì đã rất kiên nhẫn vì em.
Lam Hàn không nói gì nữa, anh nhìn lên bầu trời thấy sắc mây có vẻ âm u, ánh trăng cũng bị che đi một nửa, có vẻ trời sắp mưa. Anh với tay lấy chiếc ô treo ở góc phòng bảo vệ, nhét vào tay cô.
- Em cầm lấy, có thể trời sẽ mưa. Em đi đường cẩn thận, về đến nhà có thể gọi cho anh được không?
Nguyệt Ly hơi e thẹn cầm lấy chiếc ô, mặt có hơi ửng đỏ, nhưng vẫn không hồi đáp Lam Hàn khiến anh bối rối.
- À, anh xin lỗi, ý anh là nếu biết em về nhà an toàn thì anh sẽ yên tâm hơn.
Nguyệt Ly mỉm cười khẽ gật đầu, cô đưa tay vào túi xách tìm chiếc điện thoại chuyên dụng dành cho người khiếm thị, trên đó là những con số nổi và cả nút ghi âm để hệ thống tự soạn tin nhắn và cuộc gọi. Cô đưa chiếc điện thoại về phía anh.
- Muốn em gọi điện thì cũng phải cho em số điện thoại chứ!
Lam Hàn vỗ đầu cảm thấy bản thân thật là hồ đồ, vốn dĩ cả hai chưa từng biết số điện thoại của nhau lại bảo con gái người ta gọi điện thoại cho anh.
- Anh lại ngốc nữa rồi, xin lỗi em. Lam Hàn đưa tay lấy chiếc điện thoại bấm số và lưu danh bạ, nhưng anh lại phát hiện ra ngoài số điện thoại bàn ở công ty được lưu ở mục số hai, mục bác sĩ điều trị mắt được lưu mục số ba, thì danh bạ không còn một ai khác nữa.
Lam Hàn cảm thấy trong lòng sinh ra một cảm giác kỳ lạ đau nhói nơi lồng ngực.
"Rốt cuộc thời gian qua em đã sống như thế nào, Nguyệt Ly?"
- Đây! Anh đã lưu xong rồi, anh ở mục số một đấy nhé. Lam Hàn vừa đưa điện thoai vừa trêu Nguyệt Ly.
Trời cũng bắt đầu có vài hạt mưa bay lất phất. Lam Hàn vội giục Nguyệt Ly nhanh chân về nhà. Anh nhìn theo bóng lưng lặng lẽ rời đi của cô gái nhỏ trên con phố với ánh đèn đường le lói.
Hình ảnh thế giới cô độc của Nguyệt Ly thoi thúc Lam Hàn muốn bước chân vào ôm lấy cô, để có thể bảo vệ che chở cho bóng lưng nhỏ bé ấy suốt cuộc đời.
Mây đen dường như cũng bị gió cuốn trôi đi mất, ánh trăng sáng dần dần lộ rõ ra.
Lam Hàn ngồi trong phòng bảo vệ nhìn bầu trời rồi mỉm cười.
- Thật may, trời không đỗ mưa, ánh trăng sáng sẽ dẫn lối em về nhà an toàn.
Tiếng chuông điện thoại vang lên làm ngưng dòng suy nghĩ của anh.
Màn hình điện thoại hiện lên số lạ.
Lam Hàn vội nhận cuộc gọi, vì trong lòng anh biết rõ số máy này là của ai.
* * *