Chương 10: Những đôi mắt cười

Ánh bình minh le lói xuyên qua kẽ lá. Những giọt sương đêm e ấp, còn vương vấn chưa muốn rời đi. Tiếng chim hót đầu hồi lảnh lót vang xa, nó khiến con người nôn nao muốn tìm về miền đất mới.
Đám lá khô mục ẩm dưới chân. Lũ côn trùng bò ngổn ngang như hành quân đánh trận. Trong cuộc chiến sinh tồn nơi tự nhiên, kẻ mạnh là kẻ chiến thắng. Có vẻ điều đó chưa thật sự áp dụng tốt cho thế giới loài người. Thật vậy, khi Mạc Sa Dĩnh từng ngạo nghễ với thiên hạ rằng Âu Sa Nhĩ là đại cường quốc đệ nhất thiên hạ, cuối cùng vẫn phải đại bại dưới tay tướng sĩ Diên Phong quốc. Kẻ thắng làm vua. Giờ Diên Phong chính là vua của vua, là vương quốc đứng đầu trong thế giới này.
Giấu một thanh kiếm để trấn an bách tính trăm họ nhưng giấu một nỗi đau thì thiên hạ có hiểu thấu lòng mình? Tiếc thay, bậc vương giả chỉ có thể sống vì nghĩa lớn, chuyện tư gia không thể lỡ việc non sông.
Thấm nhuần tư tưởng nhân nghĩ là một chuyện, làm được hay không lại là chuyện khác! Mạc Sa Dĩnh về cơ bản không cần bất cứ sự ràng buộc nào. Đơn giản vì hắn đang ngồi trên ngôi cao chính bệ, nắm quyền sinh sát trong tay, bất cứ ai chống lệnh đều phải trả giá.
- Muôn tâu bệ hạ, có Thừa tướng Lệ Nam Thành xin vào yết kiến!
Mạc Sa Dĩnh vừa thức dậy không lâu, hắn còn ngồi trầm ngâm nghĩ ngợi. Cung nữ thái giám vẫn hầu hạ xung quanh.
- Truyền! - Mạc Da Dĩnh nói giọng lạnh băng. Có vẻ như hắn chẳng cần biết Lệ Nam Thành muốn tâu bẩm gì.
Lệ Nam Thành theo chân thái giám vào trong. Mạc Sa Dĩnh đã tạm thời khoác bộ thường phục. Hắn ngồi trên long sàn, mặt mày chẳng mấy vui vẻ.
- Bệ hạ! - Lệ Nam thành khom người hành lễ. Ông ta đương nhiên có chuyện mới vào đây. Bình thường, văn võ bá quan sợ nhất việc vào tận nơi nhà vua nghỉ ngơi. Họ sợ chết!
Cái tính khí của Mạc Sa Dĩnh đâu ai lạ gì. Đến cả em trai mình là Kỳ vương Mạc Sa Vũ, hắn còn nhẫn tâm ra tay tiêu diệt để bảo tồn địa vị. May thay, Kỳ vương phước lớn mạng lớn nên không chết, phải rày đây mai đó mới tồn tại nổi.
- Nói đi! - Mạc Sa Dĩnh ra lệnh.
Lệ Nam Thành không dám ngó nghiêng xung quanh. Ông ta lập tức vào ngay vấn đề chính.
- Muôn tâu bệ hạ! Tình hình chốt Hoa Lâm ba năm nay chưa có khởi sắc. E là tam hoàng tử không đủ ứng phó đại quân này!
- Người xem thường hoàng đệ của ta à? - Mạc Sa Dĩnh nhướng mày. Tức thì, ánh mắt của Lệ Nam Thành đanh ngay lại. Ông ta lập tức cúi thấp đầu.
- Tâu bệ hạ! Vi thần không dám! Thiết nghĩ điện hạ tuổi còn quá trẻ, trong khi khu vực chốt Hoa Lâm đều là tướng già lão luyện Diên Phong. Xét về tài, điện hạ nào kém cạnh ai nhưng kinh nghiệm sa trường vẫn cần tốn nhiều năm chinh chiến. Vi thần mạo muội khẩn xin bệ hạ có thể mời điện hạ về thành bảo vệ người được không?
Nghe qua lời Thừa tướng, Mạc Sa Dĩnh lộ ra nét mặt chẳng thể tin nổi. Vốn dĩ mấy lời nói kia đều là xem thường hoàng tộc Mạc Sa, ám chỉ chẳng có nhân tài à? Lệ Nam Thành chán sống rồi sao? Tuy nhiên, cái hay của Lệ Nam Thành là quá hiểu bệ hạ này. Ông ta nói từng lời từng chữ thật chậm rãi, Mạc Sa Dĩnh chỉ cần nghe, thậm chí không cần nói cũng được.
- Ngươi nghĩ trong rừng tồn tại hai chúa sơn lâm được à?
Môi Lệ Nam Thành khẽ cong lên, ông ta cẩn thận trả lời:
- Muôn tâu bệ hạ! Lòng tận trung của điện hạ khắp thành Ô Thiết đều công nhận. Nếu người sát cánh cùng bệ hạ thì đại nghiệp tất phải thành!
Mạc Sa Dĩnh buông tiếng thở dài, hắn nhịp tay xuống long sàn.
- Ngươi quên chuyện Kỳ vương sao?
Lệ Nam Thành biết ngay Mạc Sa Dĩnh sẽ nhắc câu này, ông ta vội thưa:
- Bẩm, vi thần chưa từng quên! Chỉ là... nếu bệ hạ để tam điện hạ quá xa thì tình cảm liệu có bền lâu?
Mạc Sa Dĩnh đang tựa long sàn, hắn bật dậy bởi lời nói này. Lệ Nam Thành quá thẳng thắn. Ông ta biết nhà vua chốn đại mạc đang bị mông lung tư tưởng. Nhìn Mạc Sa Dĩnh đi vài bước chân thì dừng lại, Thừa tướng cúi đầu thưa rằng:
- Bẩm bệ hạ! Con đường chinh phạt sẽ rất dài nếu người tự đi một mình. Sự hỗ trợ là một sức mạnh lớn lao giúp người tiến về phía trước. Tam điện hạ vốn dĩ đã an phận, sao người còn bận lòng? Vi thần cho rằng đã đến lúc điện hạ cần có người nâng khăn sửa túi. Điều đó sẽ tạo ra liên minh bền chặt, củng cố sức mạnh cho bệ hạ.
Mạc Sa Dĩnh không thích nghe ai nói nhiều, nhất là các quan văn trong triều. Lệ Nam Thành từ xưa đến nay cũng chỉ ủng hộ chinh phạt, ông ta càng không phải bậc thuyết giảng đạo lý. Hôm nay ắt hẳn có ẩn ý gì rồi! Mạc Sa Dĩnh nghiêng nửa mặt nhìn kẻ bề tôi. Một lúc lâu, sự im lặng bao trùm gian phòng. Mạc Sa Dĩnh vẫn đứng đó, lưng quay về phía Lệ Nam Thành. Hắn nhắm mắt lại để hình dung ra viễn cảnh mà Thừa tướng vừa vẽ nên.
- Ngươi thấy nữ nhân nào thích hợp đây?
Lệ Nam Thành bắt đầu quỳ rạp xuống, Mạc Sa Dĩnh liền bật cười:
- Thế chẳng phải rõ mục đích rồi ư?
Lâu lắm rồi mới có trò đấu trí nhẹ nhàng kiểu này, Mạc Sa Dĩnh tự dưng thoải mái trong lòng. Hắn không chờ Lệ Nam Thành nói tiếp mà phán luôn:
- Vậy gả con gái ngươi cho hoàng đệ của ta được không?
Mạc Sa Dĩnh thong thả nói, Lệ Nam Thành khẽ nhướng mày. Có vẻ ý định quá mau chóng thành công, tự dưng bản thân không được thoả mãn lắm. Ông ta khấu đầu đáp:
- Tâu bệ hạ! Vi thần không dám! Tiểu nữ còn trẻ người non dạ, e chưa đủ phép tắc hoàng triều. Thần xin kiến nghị...
- Về đi! Đợi ngày lành, hoàng đệ ta sẽ mang kiệu hoa đến đón!
Mạc Sa Dĩnh phẩy tay ra hiệu, Lệ Nam Thành khấu đầu tạ chủ long ân. Dĩ nhiên, đôi mắt sắc như dao kia đủ đắc ý bội phần, Thừa tướng bật cười trong dạ. Hôn nhân của kẻ khác thật dễ định đoạt, tiếc rằng hoàng tử Mạc Sa Ân không có ở đây để biết điều này. Chàng đang rong ruổi khắp Diên Phong quốc vì nhiệm vụ được giao phó.
Lại nói tiếp đoạn chàng đuổi theo Khương Cẩn trong khu rừng đầy sói, Mạc Sa Ân càng đi càng thấy khó khăn. Khu rừng này hơi kì hoặc, nó cứ là lạ không sao giải thích được. Mặc dù chàng đã hành quân nhiều khu rừng rậm Diên Phong nhưng nơi này quái đản hẳn. Chưa kịp suy nghĩ thêm, một đôi mắt đỏ ngầu xuất hiện trước mặt chàng.
Nhện? Cái bẫy tử thần của xứ sở này ư?
Mạc Sa Ân chau mày, chàng rút kiếm ra. Con nhện khổng lồ, lông lá đầy mình. Nó vô cùng nhanh nhẹn, thoắt cái đã phun đầy tơ xung quanh con mồi. Hoàng tử nhảy vụt lên cao, kẻ săn mồi quá khổ còn chàng thì chưa quen cái mùi kinh tởm từ nó.
Phụt!
Sợi tơ trắng đột ngột bắn vào lưỡi kiếm. Mạc Sa Ân cố vung lên nhưng sức đàn hồi của nó quá lớn, chàng không thể làm gì được. Con nhện từ từ lại gần. Cách di chuyển của nó khiến người ta rợn tóc gáy.
- Điện hạ!
Hai thuộc hạ vừa tới kịp, họ lập tức xông vào bảo vệ chàng. Ba người chống chọi con quái vật ghê gớm, tuy nhiên chẳng hề đơn giản. Vì chưa biết điểm yếu nó nằm ở đâu. Tơ nhện tiếp tục bắn ra, một trong hai vị thuộc hạ bị quấn trúng cổ.
- Mân Lôi!
Mạc Sa Ân tức khí kêu tên thuộc hạ. Chàng cố điều khiển thanh kiếm nhưng vô ích. Không thể làm gì hơn, tam hoàng tử bỏ kiếm rồi nhảy thẳng lên đầu con nhện. Chàng đấm mạnh xuống, một chất dịch xanh lè bắn ra xung quanh, mùi nồng nặc đến nghẹt thở. Con nhện như mất kiểm soát, nó quay vòng vòng điên cuồng. Hoàng tử bám víu một lúc thì vuột khỏi nó, chàng bị hất xuống thân cây gần đó.
Vù! Vù!
Thanh kiếm còn vướng lại trên sợi tơ nhện, nó chẳng khác gì máy cắt khổng lồ. Đường kiếm vô tình cắt phăng sợi tơ đang quấn cổ Mân Lôi. Thế là hắn ta thoát nạn. Mạc Sa Ân nhanh chóng ngồi dậy, chàng hít một hơi mạnh rồi lao đi với tốc độ cực nhanh. Nháy mắt, thanh kiếm về được tay chủ nhân, chàng cứ thế vung mạnh qua đầu con quái vật.
Xì!
Hơi độc lan toả mù mịt, nó khiến cả ba buồn nôn và choáng váng. Mạc Sa Ân xây xẩm mặt mày, chàng gắng gượng rời khỏi đám khói. Tuy nhiên chốn rừng sâu núi thẳm không mấy sáng sủa này, chàng biết định hướng nơi nào?
- Điện hạ... điện hạ...
...
Lớp sương mù giăng phủ tưởng chừng lạc vào cõi mộng. Những mùi hương phảng phất mê hoặc lan toả ngoài xa. Nó khiến đầu óc con người nửa tỉnh nửa mê.
Ánh mặt trời lấp ló, tiếng chim lảnh lót ngân nga. Thứ âm thanh dịu dàng của cuộc sống hiện diện. Đôi mắt ai đó đang nhìn mình, Mạc Sa Ân vươn tay chạm lấy. Chàng cố với tới nhưng thứ bắt được chỉ là chiếc lá trúc màu xanh.
Các giác quan bừng tỉnh, Mạc Sa Ân định thần lại. Chàng đang đứng giữa khu rừng trúc, quanh đây không thấy bóng người. Cảm giác vừa trải qua giấc mộng tồi tệ, tam hoàng tử vội nhìn thanh kiếm. Mùi hôi tanh của con nhện còn đây, đâu phải mơ. Vậy chốn này là đâu? Mạc Sa Ân tự hỏi. Chàng dáo dác nhìn quanh. Rừng trúc này không khác gì con đường dài thăm thẳm. Càng đi càng thấy hoang mang.
Vụt!
Tiếng gió lướt mạnh ngang tai, Mạc Sa Ân giật mình cảnh giác. Thanh kiếm trên tay chàng sẵn sàng chém phăng bất cứ thứ quỷ quái gì. Một chiếc lá vàng đang rơi, nó nhẹ nhàng như có bàn tay ma thuật nào đó ám vào. Cái xoay vòng vòng rồi thả mình xuống đám cỏ non xanh mướt, chiếc lá ngả hẳn sang màu đỏ thẫm.
Ánh mắt đỏ ngầu đang nhìn chàng. Hẳn là con nhện khổng lồ đang đến đây. Chắc vậy! Chàng vừa nghĩ thế nhưng lại phân vân vì hiện tại đôi mắt này khác biệt hoàn toàn. Nó đứng trơ ra đấy, đơn độc và im lặng...
Đám lá khô mục ẩm dưới chân. Lũ côn trùng bò ngổn ngang như hành quân đánh trận. Trong cuộc chiến sinh tồn nơi tự nhiên, kẻ mạnh là kẻ chiến thắng. Có vẻ điều đó chưa thật sự áp dụng tốt cho thế giới loài người. Thật vậy, khi Mạc Sa Dĩnh từng ngạo nghễ với thiên hạ rằng Âu Sa Nhĩ là đại cường quốc đệ nhất thiên hạ, cuối cùng vẫn phải đại bại dưới tay tướng sĩ Diên Phong quốc. Kẻ thắng làm vua. Giờ Diên Phong chính là vua của vua, là vương quốc đứng đầu trong thế giới này.
Giấu một thanh kiếm để trấn an bách tính trăm họ nhưng giấu một nỗi đau thì thiên hạ có hiểu thấu lòng mình? Tiếc thay, bậc vương giả chỉ có thể sống vì nghĩa lớn, chuyện tư gia không thể lỡ việc non sông.
Thấm nhuần tư tưởng nhân nghĩ là một chuyện, làm được hay không lại là chuyện khác! Mạc Sa Dĩnh về cơ bản không cần bất cứ sự ràng buộc nào. Đơn giản vì hắn đang ngồi trên ngôi cao chính bệ, nắm quyền sinh sát trong tay, bất cứ ai chống lệnh đều phải trả giá.
- Muôn tâu bệ hạ, có Thừa tướng Lệ Nam Thành xin vào yết kiến!
Mạc Sa Dĩnh vừa thức dậy không lâu, hắn còn ngồi trầm ngâm nghĩ ngợi. Cung nữ thái giám vẫn hầu hạ xung quanh.
- Truyền! - Mạc Da Dĩnh nói giọng lạnh băng. Có vẻ như hắn chẳng cần biết Lệ Nam Thành muốn tâu bẩm gì.
Lệ Nam Thành theo chân thái giám vào trong. Mạc Sa Dĩnh đã tạm thời khoác bộ thường phục. Hắn ngồi trên long sàn, mặt mày chẳng mấy vui vẻ.
- Bệ hạ! - Lệ Nam thành khom người hành lễ. Ông ta đương nhiên có chuyện mới vào đây. Bình thường, văn võ bá quan sợ nhất việc vào tận nơi nhà vua nghỉ ngơi. Họ sợ chết!
Cái tính khí của Mạc Sa Dĩnh đâu ai lạ gì. Đến cả em trai mình là Kỳ vương Mạc Sa Vũ, hắn còn nhẫn tâm ra tay tiêu diệt để bảo tồn địa vị. May thay, Kỳ vương phước lớn mạng lớn nên không chết, phải rày đây mai đó mới tồn tại nổi.
- Nói đi! - Mạc Sa Dĩnh ra lệnh.
Lệ Nam Thành không dám ngó nghiêng xung quanh. Ông ta lập tức vào ngay vấn đề chính.
- Muôn tâu bệ hạ! Tình hình chốt Hoa Lâm ba năm nay chưa có khởi sắc. E là tam hoàng tử không đủ ứng phó đại quân này!
- Người xem thường hoàng đệ của ta à? - Mạc Sa Dĩnh nhướng mày. Tức thì, ánh mắt của Lệ Nam Thành đanh ngay lại. Ông ta lập tức cúi thấp đầu.
- Tâu bệ hạ! Vi thần không dám! Thiết nghĩ điện hạ tuổi còn quá trẻ, trong khi khu vực chốt Hoa Lâm đều là tướng già lão luyện Diên Phong. Xét về tài, điện hạ nào kém cạnh ai nhưng kinh nghiệm sa trường vẫn cần tốn nhiều năm chinh chiến. Vi thần mạo muội khẩn xin bệ hạ có thể mời điện hạ về thành bảo vệ người được không?
Nghe qua lời Thừa tướng, Mạc Sa Dĩnh lộ ra nét mặt chẳng thể tin nổi. Vốn dĩ mấy lời nói kia đều là xem thường hoàng tộc Mạc Sa, ám chỉ chẳng có nhân tài à? Lệ Nam Thành chán sống rồi sao? Tuy nhiên, cái hay của Lệ Nam Thành là quá hiểu bệ hạ này. Ông ta nói từng lời từng chữ thật chậm rãi, Mạc Sa Dĩnh chỉ cần nghe, thậm chí không cần nói cũng được.
- Ngươi nghĩ trong rừng tồn tại hai chúa sơn lâm được à?
Môi Lệ Nam Thành khẽ cong lên, ông ta cẩn thận trả lời:
- Muôn tâu bệ hạ! Lòng tận trung của điện hạ khắp thành Ô Thiết đều công nhận. Nếu người sát cánh cùng bệ hạ thì đại nghiệp tất phải thành!
Mạc Sa Dĩnh buông tiếng thở dài, hắn nhịp tay xuống long sàn.
- Ngươi quên chuyện Kỳ vương sao?
Lệ Nam Thành biết ngay Mạc Sa Dĩnh sẽ nhắc câu này, ông ta vội thưa:
- Bẩm, vi thần chưa từng quên! Chỉ là... nếu bệ hạ để tam điện hạ quá xa thì tình cảm liệu có bền lâu?
Mạc Sa Dĩnh đang tựa long sàn, hắn bật dậy bởi lời nói này. Lệ Nam Thành quá thẳng thắn. Ông ta biết nhà vua chốn đại mạc đang bị mông lung tư tưởng. Nhìn Mạc Sa Dĩnh đi vài bước chân thì dừng lại, Thừa tướng cúi đầu thưa rằng:
- Bẩm bệ hạ! Con đường chinh phạt sẽ rất dài nếu người tự đi một mình. Sự hỗ trợ là một sức mạnh lớn lao giúp người tiến về phía trước. Tam điện hạ vốn dĩ đã an phận, sao người còn bận lòng? Vi thần cho rằng đã đến lúc điện hạ cần có người nâng khăn sửa túi. Điều đó sẽ tạo ra liên minh bền chặt, củng cố sức mạnh cho bệ hạ.
Mạc Sa Dĩnh không thích nghe ai nói nhiều, nhất là các quan văn trong triều. Lệ Nam Thành từ xưa đến nay cũng chỉ ủng hộ chinh phạt, ông ta càng không phải bậc thuyết giảng đạo lý. Hôm nay ắt hẳn có ẩn ý gì rồi! Mạc Sa Dĩnh nghiêng nửa mặt nhìn kẻ bề tôi. Một lúc lâu, sự im lặng bao trùm gian phòng. Mạc Sa Dĩnh vẫn đứng đó, lưng quay về phía Lệ Nam Thành. Hắn nhắm mắt lại để hình dung ra viễn cảnh mà Thừa tướng vừa vẽ nên.
- Ngươi thấy nữ nhân nào thích hợp đây?
Lệ Nam Thành bắt đầu quỳ rạp xuống, Mạc Sa Dĩnh liền bật cười:
- Thế chẳng phải rõ mục đích rồi ư?
Lâu lắm rồi mới có trò đấu trí nhẹ nhàng kiểu này, Mạc Sa Dĩnh tự dưng thoải mái trong lòng. Hắn không chờ Lệ Nam Thành nói tiếp mà phán luôn:
- Vậy gả con gái ngươi cho hoàng đệ của ta được không?
Mạc Sa Dĩnh thong thả nói, Lệ Nam Thành khẽ nhướng mày. Có vẻ ý định quá mau chóng thành công, tự dưng bản thân không được thoả mãn lắm. Ông ta khấu đầu đáp:
- Tâu bệ hạ! Vi thần không dám! Tiểu nữ còn trẻ người non dạ, e chưa đủ phép tắc hoàng triều. Thần xin kiến nghị...
- Về đi! Đợi ngày lành, hoàng đệ ta sẽ mang kiệu hoa đến đón!
Mạc Sa Dĩnh phẩy tay ra hiệu, Lệ Nam Thành khấu đầu tạ chủ long ân. Dĩ nhiên, đôi mắt sắc như dao kia đủ đắc ý bội phần, Thừa tướng bật cười trong dạ. Hôn nhân của kẻ khác thật dễ định đoạt, tiếc rằng hoàng tử Mạc Sa Ân không có ở đây để biết điều này. Chàng đang rong ruổi khắp Diên Phong quốc vì nhiệm vụ được giao phó.
Lại nói tiếp đoạn chàng đuổi theo Khương Cẩn trong khu rừng đầy sói, Mạc Sa Ân càng đi càng thấy khó khăn. Khu rừng này hơi kì hoặc, nó cứ là lạ không sao giải thích được. Mặc dù chàng đã hành quân nhiều khu rừng rậm Diên Phong nhưng nơi này quái đản hẳn. Chưa kịp suy nghĩ thêm, một đôi mắt đỏ ngầu xuất hiện trước mặt chàng.
Nhện? Cái bẫy tử thần của xứ sở này ư?
Mạc Sa Ân chau mày, chàng rút kiếm ra. Con nhện khổng lồ, lông lá đầy mình. Nó vô cùng nhanh nhẹn, thoắt cái đã phun đầy tơ xung quanh con mồi. Hoàng tử nhảy vụt lên cao, kẻ săn mồi quá khổ còn chàng thì chưa quen cái mùi kinh tởm từ nó.
Phụt!
Sợi tơ trắng đột ngột bắn vào lưỡi kiếm. Mạc Sa Ân cố vung lên nhưng sức đàn hồi của nó quá lớn, chàng không thể làm gì được. Con nhện từ từ lại gần. Cách di chuyển của nó khiến người ta rợn tóc gáy.
- Điện hạ!
Hai thuộc hạ vừa tới kịp, họ lập tức xông vào bảo vệ chàng. Ba người chống chọi con quái vật ghê gớm, tuy nhiên chẳng hề đơn giản. Vì chưa biết điểm yếu nó nằm ở đâu. Tơ nhện tiếp tục bắn ra, một trong hai vị thuộc hạ bị quấn trúng cổ.
- Mân Lôi!
Mạc Sa Ân tức khí kêu tên thuộc hạ. Chàng cố điều khiển thanh kiếm nhưng vô ích. Không thể làm gì hơn, tam hoàng tử bỏ kiếm rồi nhảy thẳng lên đầu con nhện. Chàng đấm mạnh xuống, một chất dịch xanh lè bắn ra xung quanh, mùi nồng nặc đến nghẹt thở. Con nhện như mất kiểm soát, nó quay vòng vòng điên cuồng. Hoàng tử bám víu một lúc thì vuột khỏi nó, chàng bị hất xuống thân cây gần đó.
Vù! Vù!
Thanh kiếm còn vướng lại trên sợi tơ nhện, nó chẳng khác gì máy cắt khổng lồ. Đường kiếm vô tình cắt phăng sợi tơ đang quấn cổ Mân Lôi. Thế là hắn ta thoát nạn. Mạc Sa Ân nhanh chóng ngồi dậy, chàng hít một hơi mạnh rồi lao đi với tốc độ cực nhanh. Nháy mắt, thanh kiếm về được tay chủ nhân, chàng cứ thế vung mạnh qua đầu con quái vật.
Xì!
Hơi độc lan toả mù mịt, nó khiến cả ba buồn nôn và choáng váng. Mạc Sa Ân xây xẩm mặt mày, chàng gắng gượng rời khỏi đám khói. Tuy nhiên chốn rừng sâu núi thẳm không mấy sáng sủa này, chàng biết định hướng nơi nào?
- Điện hạ... điện hạ...
...
Lớp sương mù giăng phủ tưởng chừng lạc vào cõi mộng. Những mùi hương phảng phất mê hoặc lan toả ngoài xa. Nó khiến đầu óc con người nửa tỉnh nửa mê.
Ánh mặt trời lấp ló, tiếng chim lảnh lót ngân nga. Thứ âm thanh dịu dàng của cuộc sống hiện diện. Đôi mắt ai đó đang nhìn mình, Mạc Sa Ân vươn tay chạm lấy. Chàng cố với tới nhưng thứ bắt được chỉ là chiếc lá trúc màu xanh.
Các giác quan bừng tỉnh, Mạc Sa Ân định thần lại. Chàng đang đứng giữa khu rừng trúc, quanh đây không thấy bóng người. Cảm giác vừa trải qua giấc mộng tồi tệ, tam hoàng tử vội nhìn thanh kiếm. Mùi hôi tanh của con nhện còn đây, đâu phải mơ. Vậy chốn này là đâu? Mạc Sa Ân tự hỏi. Chàng dáo dác nhìn quanh. Rừng trúc này không khác gì con đường dài thăm thẳm. Càng đi càng thấy hoang mang.
Vụt!
Tiếng gió lướt mạnh ngang tai, Mạc Sa Ân giật mình cảnh giác. Thanh kiếm trên tay chàng sẵn sàng chém phăng bất cứ thứ quỷ quái gì. Một chiếc lá vàng đang rơi, nó nhẹ nhàng như có bàn tay ma thuật nào đó ám vào. Cái xoay vòng vòng rồi thả mình xuống đám cỏ non xanh mướt, chiếc lá ngả hẳn sang màu đỏ thẫm.
Ánh mắt đỏ ngầu đang nhìn chàng. Hẳn là con nhện khổng lồ đang đến đây. Chắc vậy! Chàng vừa nghĩ thế nhưng lại phân vân vì hiện tại đôi mắt này khác biệt hoàn toàn. Nó đứng trơ ra đấy, đơn độc và im lặng...
Chỉnh sửa cuối: