Trọng Sinh [Edit] Bảo Bối Của Anh - Vọng Nguyệt Tồn Nhã

Discussion in 'Truyện Drop' started by Sun Ny Lê, Jul 30, 2021.

  1. Sun Ny Lê

    Messages:
    4
    Chương 20: Dịu dàng kỳ lạ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kiếp trước Tiểu Mạn chính là bị người bạn trai kết giao thời đại học hại chết.. Tính toán thời gian, cái người đàn ông rất tốt mà cô nói đến bây giờ, hẳn là cái người sau này tàn nhẫn làm tổn thương cô không chịu trách nhiệm, người hại cô chết một cách thê thảm trên bàn phẫu thuật.

    Nghĩ đến đây, Triệu Vãn Y đột nhiên hoàn hồn lại nói, nhìn nụ cười xinh đẹp trên gương mặt của Lâm Mẫn, nói.

    "Tôi chợt nhớ ra, vừa đúng lúc tôi muốn qua bên kia mua vài thứ, tôi đi cùng cậu nhé."

    Cô không muốn nhìn thấy cô gái ngây thơ trước mặt này cứ như vậy bị một tên đàn ông sở khanh lừa gạt đến mức ngay cả mạng sống cũng không còn.

    "Nhưng mà chân của cậu.." Lâm Mẫn có chút không yên lòng liếc nhìn qua chân của cô.

    "Không sao đâu, đi chậm một chút thì vẫn được." Triệu Vãn Y mỉm cười dịu dàng nói.

    Lâm Mẫn nhìn nụ cười dịu dàng trên gương mặt cô, thế nhưng lại ngẩn người ra trong chốc lát..

    "Vãn Y, bây giờ sao nhìn cậu có chút kỳ lạ."

    "Kỳ lạ thế nào?" Triệu Vãn Y nghi hoặc nhìn về phía cô ấy.

    "Dịu dàng kỳ lạ." Lâm Mẫn mỉm cười.

    Mặc dù trước đây Vãn Y đối xử với cô ấy cũng tốt, nhưng mà cùng với bây giờ hình như lại có chút không giống nhau, không có cảm giác dịu dàng nhu hòa, tinh tế tỉ mỉ như vậy.

    Mà Vãn Y lúc này, từng câu từng lời, một nụ cười cũng đều lộ ra vẻ dịu dàng tinh tế.

    Khiến cho trong lòng người ta cảm thấy có chút ấm áp..

    Nghe Lâm Mẫn nói như vậy, Triệu Vãn Y cũng cười hùa theo.

    "Có lẽ thế."

    Sau kiếp trước, nếu không có Quý Mộ Thâm mà nói, cô sẽ là người thảm thương nhất trên thế giới này.

    Khuôn mặt của cô bị hủy hoại, đôi chân cũng bị phế bỏ.

    Nhưng mà anh vẫn nuông chiều cô như công chúa, mặc dù đoạn thời gian kia rất ngắn ngủi, nhưng cô lại rất biết ơn anh và cũng hiểu ra rất nhiều điều.

    Bây giờ cô rất muốn làm cho những người thật tâm yêu thương cô đều có thể được hạnh phúc..

    Mà Tiểu Mạn cũng là một trong số ít người ở kiếp trước thật tâm đối xử tốt với cô.

    Cô không hy vọng Tiểu Mạn lại giẫm lên vết xe đổ của kiếp trước một lần nữa.

    * * *

    Mười phút sau, Lâm Mẫn nhìn người phụ nữ đang trang điểm trước gương trước mặt, lộ ra vẻ nghi hoặc sâu sắc.

    "Vãn Y, cậu trang điểm như vậy thực sự không đẹp."

    Vừa nãy Vãn Y kêu cô ấy trở về kí túc xá lấy một bộ váy đến để cho cô thay, sau đó bây giờ lại ngồi trước gương trang điểm đậm.

    Lớp trang điểm đậm che đi đường nét khuôn mặt vốn đã xinh đẹp của cô, không có loại khí chất lanh lợi kia, tuy rằng vẫn xinh đẹp nhưng mà nhìn qua lại giống như đã thay đổi thành một con người khác vậy, cũng có phần dung tục.

    "Không có cách nào khác, cậu hãy nhẫn nhịn một chút đi." Triệu Vãn Y thở dài một hơi nói, vừa nói xong liền đặt hộp phấn mắt trên tay xuống, hướng về phía chiếc gương quan sát một phen, sau đó lộ ra vẻ mặt hài lòng.

    Nếu như muốn thoát khỏi đôi mắt tinh tường hơn lỗ mũi chó kia của Hạ Sơn, cô cũng chỉ có thể dùng phương pháp này.

    Hạ Sơn, một chàng trai cứng nhắc, nhất định không thể tin được rằng có người sẽ thay đổi diện mạo của mình chỉ bằng cách trang điểm.

    Nghe cô nói như vậy, Lâm Mẫn cũng chỉ có thể gật đầu.

    * * *

    Không lâu sau, trên con phố gần trường học.

    Bởi vì nguyên nhân đang trong giờ làm việc, trên đường không có quá nhiều người, Triệu Vãn Y dựa vào việc trang điểm thành công ở trước mặt Hạ Sơn đường đường chính chính bước ra khỏi trường học, đầu tiên là kéo Lâm Mẫn vào một hiệu sách.

    "Vãn Y, những thứ này đều là cái gì thế.."

    Lâm Mẫn nhìn một đống sách trong ngực cái gì mà "Thẩm định cặn bã", "Cách phân biệt đàn ông xấu xa", "Phụ nữ nên biết cách phân biệt tra nam" những loại sách này, khuôn mặt Lâm Mẫn mờ mịt nhìn Triệu Vãn Y vẫn đang lật giở sách trên giá sách.

    Ngay sau khi cô ấy vừa nói xong, Triệu Vãn Y lại đem một cuốn sách "Con gái, hãy tránh xa tra nam một chút" và một cuốn khác "Khi bạn gặp một tên tra nam, bạn nên làm điều này" đặt vào trong ngực cô ấy, sau đó khuôn mặt chân thành nói với cô ấy.

    "Đây đều là quà tôi tặng cậu, cậu nhất định phải nghiên cứu thật kỹ đọc hết những quyển sách này.
     
  2. Sun Ny Lê

    Messages:
    4
    Chương 21: Wow, đắt quá..

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi Triệu Vãn Y nói xong, trên gương mặt Lâm Mẫn lại lộ ra vẻ khó hiểu.

    "Nhưng mà tại sao tất cả chúng đều là sách để phân biệt tra nam vậy?"

    "Cậu không biết, bây giờ tra nam thích lừa gạt những loại con gái đơn thuần dễ nói chuyện như cậu vậy đó, cậu muốn ăn đồ ngọt, nhưng đừng có thấy người khác tùy tiện cho một viên kẹo đường liền bị lừa gạt!" Khuôn mặt Triệu Vãn Y lo lắng nhìn cô ấy.

    Cô ấy chính là quá đơn thuần quá dễ nói chuyện, lại bởi vì từ nhỏ gia đình không trọn vẹn quá mức thiếu thốn tình cảm, cho nên cô ấy đã bị tên đàn ông xấu xa kia dùng chút lòng tốt, lừa gạt người tiền tài đều trống không!

    Nghĩ đến đây, Triệu Vãn Y lại nhịn không được bổ sung thêm một câu.

    "Sau này nếu như cậu muốn đi dạo phố, cứ tìm tôi bất cứ lúc nào, đừng tùy tiện đi cùng với những người đàn ông khác ra ngoài, yêu đương chẳng có gì hay ho cả."

    "Ừm, Vãn Y, cậu đối xử với tôi thật tốt, những cuốn sách này tôi sẽ cẩn thận xem hết." Lâm Mẫn nhìn cô có chút cảm động.

    Nghe cô ấy nói như vậy, trên gương mặt Triệu Vãn Y cuối cùng cũng lộ ra vẻ hài lòng, sau đó lại cầm lấy một cuốn sách "Một trăm lợi ích của việc không được yêu" đặt vào trong tay cô ấy, như vậy mới hài lòng vỗ vỗ tay.

    "Đi thôi, đi tính tiền."

    Cho dù cả đời này cô ấy không yêu đương, cũng vẫn tốt hơn là bị một tên đàn ông xấu xa lừa gạt đến trắng tay và chết vì oán hận.

    Sau khi ra khỏi hiệu sách, Lâm Mẫn ôm một chồng sách nặng trịch, vui vẻ đi theo phía sau lưng Triệu Vãn Y.

    Triệu Vãn Y lại đi dạo với cô ấy một vòng, mua một ít đồ ăn vặt, lựa hai bộ quần áo.

    Cô dự định quay lại trường học vào buổi sáng để kịp với thời gian kế hoạch chương trình dạy học, như vậy sẽ tránh được rất nhiều rắc rối.

    Còn nửa tiếng nữa, hai người vừa vặn đi ngang qua một cửa hàng thời trang nam, Triệu Vãn Y đã bị người mẫu manocanh đẹp trai trưng bày trong cửa kính thu hút tầm mắt.

    Người mẫu đặt trong cửa kính, thân hình cao lớn lại thon dài, có phần giống với dáng người của Quý Mộ Thâm, bộ đồ đen trắng đã được sửa đổi thành bộ tây trang công sở mặc trên người người mẫu, vô cùng đẹp trai!

    "Wow, thật tuyệt.." Lâm Mẫn đứng bên cạnh ôm đồ cũng tò mò nhìn vào bên trong, trên gương mặt lộ ra biểu cảm kinh ngạc, sau đó không khỏi nhỏ giọng thì thào nói một câu.

    "Người như thế nào mới có thể nắm giữ khí chất của bộ quần áo này đây, chẳng trách trong cửa hàng này không có ai."

    Những người đàn ông khuôn mặt dáng người phổ thông, mặc bộ quần áo này lên căn bản không đẹp, có lẽ chỉ có dáng người tỉ lệ giống như người mẫu và khuôn mặt dễ nhìn, mới có thể phù hợp với thiết kế của cửa hàng này.

    Ngay lúc Lâm Mẫn cũng đang nhìn chằm chằm người mẫu đẹp trai ngoài trong cửa kính, Triệu Vãn Y đang đứng ở bên cạnh đột nhiên quay người bước vào.

    "Chúng ta vào xem một chút."

    Lâm Mẫn vội vàng đi theo sau.

    Sau khi Triệu Vãn Y vào cửa, liền trực tiếp nhìn về phía bộ tây trang trên người người mẫu.

    Chất lượng của bộ quần áo vô cùng tốt, không giống như những bộ tây trang công sở thông thường, các bộ phận chi tiết cắt may đều được thiết kế cẩn thận, hơn nữa cổ tay áo còn được thêu hoa văn vàng một cách tinh xảo, từng chi tiết đều được gia công vô cùng tinh xảo, rất độc đáo và bắt mắt, đẹp hơn nhiều so với những bộ tây trang đơn điệu trong tủ quần áo của Quý Mộ Thâm.

    Khi cô nhìn thấy bộ quần áo này, trong tâm trí cô vô thức hiện lên dáng vẻ của người đàn ông kia.

    Bộ quần áo này có lẽ chỉ có Quý Mộ Thâm mới có thể so với người mẫu mặc lên càng đẹp đẽ hơn thôi, bộ tây trang này dường như được thiết kế riêng cho dáng người của anh vậy.

    Khi Triệu Vãn Y đang nhìn chằm chằm vào bộ quần áo, Lâm Mẫn bên cạnh vô thức liếc nhìn qua giá trên thẻ, sau đó lại kinh ngạc kêu lên một tiếng.

    "Wow, đắt quá.."

    Bộ đồ này không chỉ phong cách thiết kế không phù hợp với người bình thường, mà ngay cả giá cả người bình thường cũng không thể nào phù hợp.
     
  3. Sun Ny Lê

    Messages:
    4
    Chương 22: Người đàn ông này.. thật sự quá đáng sợ!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nghe thấy giọng nói của Lâm Mạn, Triệu Vãn Y hơi sửng sốt, tò mò liếc nhìn thoáng qua tấm thẻ, cảm thấy không sao cả.

    Dù sao, Quý Mộ Thâm trong tương lai sẽ là người giàu có nhất..

    Vì vậy, cho dù anh có mặc những bộ quần áo đắt gấp mười, gấp trăm lần những bộ quần áo khác cũng là chuyện bình thường.

    "Có thể lấy xuống để tôi xem kỹ hơn một chút được không?" Triệu Vãn Y nhìn một chút, sau đó quay sang nhìn nhân viên phục vụ và nói một mã số.

    Nhân viên phục vụ gật đầu, sau đó lập tức đi lấy một bộ âu phục đang treo xuống đặt ngay ngắn trước mặt Triệu Vãn Y, để cho cô nhìn kỹ hơn.

    Triệu Vãn Y đưa tay chạm vào vải, bộ đồ rất kiểu cách, nhưng vải không cứng chút nào, ngược lại sờ lên rất thoải mái.

    Nếu mặc lên người có lẽ cũng sẽ rất dễ chịu.

    Ngay khi Triệu Vãn Y đang cẩn thận xem xét bộ âu phục, vài chiếc ô tô màu đen đột nhiên xuất hiện trên con phố không lớn này.

    Một loạt những tiếng phanh xe vang lên trên khắp con đường.

    Phanh gấp dừng lại trên phố.

    Một nhóm vệ sĩ mặc tây trang màu đen và đeo kính râm từ trên xe bước xuống, vội vã đi đến cửa hàng quần áo nam này, sau đó nhanh chóng bao vây lối vào và lối ra của cửa hàng.

    Mấy nhân viên bán hàng bị tư thế này của bọn họ làm cho kinh hãi mà che miệng lại, Lâm Mạn bên cạnh Triệu Vãn Y càng bị làm cho hoảng sợ hơn, cuốn sách trong tay suýt chút nữa rơi xuống đất.

    "Trời ơi, chuyện gì đang xảy ra vậy.."

    Nghe thấy tiếng phanh xe và tiếng cảm thán của đám người vừa rồi, Triệu Vãn Y đang nhìn bộ đồ thì hơi sửng sốt, sau đó như chợt nhớ ra điều gì đó, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đột nhiên tái nhợt đi.

    Cô đã quá quen thuộc với loại tình huống này rồi, cho nên dù không quay đầu nhìn lại cũng có thể đoán được chuyện gì đang xảy ra.

    Ngoài cửa, hàng chục vệ sĩ đã bao vây trước cửa hàng quần áo nam xong xuôi, lúc này, một chiếc xe ô tô màu đen sang trọng khác trực tiếp chạy thẳng đến cửa của cửa hàng quần áo nam rồi dừng lại.

    Cửa xe mở ra, một người đàn ông cao lớn trong bộ tây trang màu đen sải bước nhanh chóng bước ra khỏi xe.

    Lộ ra một khuôn mặt vô cùng tuấn tú, nhưng lúc này lại lạnh lùng như một tảng băng.

    Đôi mắt lạnh lẽo lộ ra tràn đầy lửa giận, như muốn ăn tươi nuốt sống người ta!

    Toàn thân đều là tức giận!

    Người đàn ông nổi giận đùng đùng bước vào cửa hàng quần áo, ánh mắt nhìn quanh một vòng sau đó cố định nhìn chằm chằm vào bóng lưng một người phụ nữ đang chọn quần áo.

    Sắc mặt ngày càng khó coi.

    "Thưa.. Thưa anh.." Nhân viên cửa hàng cực kỳ sợ hãi.

    Khí thế của người đàn ông này quá mức mạnh mẽ, lại thêm hơn mười người vệ sĩ đi theo, khiến cho bọn họ không dám cử động chút nào!

    Chỉ có Lâm Mạn đang ôm một chồng sách, nhìn thấy khí thế cực kỳ đáng sợ của người đàn ông bị dọa đến nhảy dựng lên.

    Có thể thấy anh ta đang nhìn chằm chằm vào Triệu Vãn Y, trong lòng Lâm Mạn lại càng xiết chặt hơn, cầm mấy quyển sách chặn trước người Triệu Vãn Y.

    "Anh.. anh là ai.. không được tới đây.." Lâm Mạn cố gắng tỏ ra thật hung dữ để dọa người kia sợ hãi, nhưng không ngờ, người đàn ông chỉ mới quét một ánh mắt đầy lạnh lẽo nhìn qua, cả người cô đều nổi lên một tầng da gà.

    Người đàn ông này.. cũng thật sự quá đáng sợ đi!

    Trong toàn bộ cửa hàng, chỉ có duy nhất Triệu Vãn Y là người trông bình tĩnh hơn, và cũng là người duy nhất vẫn quay lưng lại mọi người mà chọn quần áo.

    Mà lúc này, người đàn ông đã sải bước nhanh đến sau lưng cô, cũng không để ý đến người phụ nữ đang đứng trước mặt Triệu Vãn Y.

    "Triệu Vãn Y!" Một giọng nói tức giận vang lên trong cửa hàng.

    Lửa giận trong đôi mắt của người đàn ông đầy nguy cơ mất khống chế!

    Cô vậy mà dám chạy!

    Lại còn nói dối anh!

    Lâm Mạn bị một tiếng gầm này hù dọa đến mức ngây dại.

    Ngay khi người đàn ông không nhịn được nữa, tức giận đến mức muốn bóp chết cô gái xấu xa đã lừa dối mình liên tục này, Triệu Vãn Y bất ngờ quay lại, để lộ một khuôn mặt trang điểm đậm.

    Người đàn ông khẽ cau mày.
     
  4. Sun Ny Lê

    Messages:
    4
    Chương 23: Sự dịu dàng lay động lòng người

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một lúc sau, khuôn mặt nghiêm nghị đó lại trở về vẻ kinh khủng như thể muốn ăn thịt đồng loại.

    Cô ấy tự tạo cho mình vẻ ngoài xấu xí này là để dễ dàng trốn thoát sao?

    Mà ngay tại lúc này, người phụ nữ đột nhiên đưa tay lên, trên tay cầm một bộ quần áo, nghiêng người trước mặt anh rồi ra hiệu.

    "Xem ra rất vừa người đấy."

    Khuôn mặt hơi cúi xuống của cô gái mang đầy biểu cảm dịu dàng và mềm dẻo, và có vẻ như cô không bị ảnh hưởng bởi sự tức giận của anh, nhưng lại đang chăm chú xem bộ đồ trên người anh.

    Giọng nói nhẹ nhàng của cô rơi xuống, và biểu hiện trên khuôn mặt của người đàn ông đông cứng lại.

    Sau hai giây dừng lại, anh mới từ từ hạ đôi mắt nguy hiểm xuống và nhìn vào bộ vest của đàn ông mà cô đặt trước mặt anh.

    Sau đó nhíu mày lại một chút, khi ngước mắt lên, anh lại bắt gặp khuôn mặt dịu dàng như nước của cô.

    Dáng người anh hơi cứng lại, nét mặt càng lúc càng sâu.

    Ngay cả khi trang điểm đậm, khuôn mặt nhỏ nhắn ấy vẫn lộ ra vẻ dịu dàng lay động lòng người.

    Sự dịu dàng.. như thể có thể làm tan chảy mọi thứ một cách dễ dàng, và cơn tức giận trong lồng ngực mà anh muốn trút bỏ khi mới đến bỗng như bị bế tắc.

    Hạ Sơn và những vệ sĩ khác trong cửa hàng cũng lộ rõ vẻ ngạc nhiên sau khi chứng kiến cảnh này.

    Cô chủ Triệu cũng không rõ là mình ngày càng táo bạo hay sao, lần đầu tiên bỏ chạy mà bị bắt, cô luôn nghĩ cách phá đám, nhưng bây giờ thì tốt hơn rồi, hoặc là ôm ông chủ một cách bất thường, hoặc là giống một người rãnh rỗi như bây giờ, đổi một gương mặt dịu dàng mà nhìn ông chủ của bọn họ..

    Lâm Mạn, người đã tránh sang một bên trong một thời gian dài, đã bị sốc khi nhìn thấy cảnh này.

    Triệu Vãn Y ướm bộ đồ vào người anh và ra hiệu, và cuối cùng lộ ra vẻ hài lòng.

    "Số đo hẳn là vừa vặn, anh mau đi thử xem sao." Cô ngẩng đầu lên và cười nhẹ nhìn anh.

    "..."

    Người đàn ông híp mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

    Trong ánh mắt cảnh giác đồng thời hiện lên một chút kinh ngạc, tựa hồ vẫn còn đề phòng cô.

    Nhìn thấy điều này, Triệu Vãn Y nhẹ nhàng thở dài và kiên nhẫn đưa bộ đồ trong tay cho vệ sĩ.

    Người vệ sĩ hoàn hồn, vội vàng đưa tay ra đón.

    Hai tay Triệu Vãn Y trống rỗng, tiến lên một bước và dựa vào gần anh.

    Quý Mộ Thâm nhìn cô với đôi mắt sâu thẳm.

    Lúc này, cô đột nhiên giơ hai tay lên đến trước ngực anh, bắt đầu cởi cúc áo khoác của anh, tự mình giúp anh thay bộ đồ.

    Khoảnh khắc bàn tay mềm mại của cô chạm vào ngực anh, đôi mắt của người đàn ông nhắm chặt lại và anh đột nhiên đưa tay lên nắm lấy bàn tay đang bồn chồn của cô.

    Anh nhíu mày thật chặt, ánh mắt càng thêm sắc bén, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn không nhìn ra được âm mưu nào của cô.

    Vẻ mặt cảnh giác của anh khiến Triệu Vãn Y có chút bất lực, vì vậy cô phải nhẹ giọng nói với anh.

    "Em giúp anh thử bộ đồ, nếu không mua xong lại không vừa người thì không hay."

    Giọng cô trầm xuống, bàn tay to lớn của người đàn ông đang giữ lấy tay cô khẽ run lên.

    Cô chạy ra ngoài.. chỉ để giúp anh mua quần áo?

    Khi anh nhìn chằm chằm vào cô, Triệu Vãn Y thu tay lại khỏi lòng bàn tay anh, sau đó giúp anh cởi cúc áo.

    Dáng người có chút cứng ngắc, nhưng đôi mắt sắc bén kia đang nhìn chằm chằm cô thật chặt, như thể sợ cô sẽ biến mất nếu anh không để ý..

    Tuy rằng biểu hiện trên mặt anh vẫn có chút lạnh lùng, nhưng so với vẻ mặt đáng sợ lúc mới tới đã tốt hơn rất nhiều.

    Nhìn thấy ánh mắt chặt chẽ của anh, trong lòng Triệu Vãn Y thở dài.

    "Đừng tức giận, em sẽ không chạy trốn nữa." Cô nhẹ giọng nói với anh, như có chút dỗ dành.
     
  5. Sun Ny Lê

    Messages:
    4
    Chương 24: Cô nhóc hư đã cố bỏ trốn mười lần trong hai năm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sự hoang tưởng của anh đối với cô gần như đã trở thành một căn bệnh tâm thần, trước đây cô không thể hiểu được và nghĩ rằng anh thật bệnh hoạn và khủng khiếp.

    Nhưng sau bao nhiêu trải nghiệm, cô dần hiểu ra hành vi bệnh hoạn của anh.

    Anh không biết đối xử tốt với người khác, bởi vì anh chưa bao giờ có được sự ấm áp nên anh không tin sẽ có ai chịu đối xử tốt với mình, anh chỉ biết dùng biện pháp mạnh mẽ để giữ cô ấy lại bên mình.

    Chắc anh tưởng cô trốn đi lần nữa nên mới chặn cô ở đây như muốn ăn thịt người.

    Ngay khi Triệu Vãn Y thầm thở dài trong lòng, đột nhiên cảm thấy có chút xót xa trước người đàn ông có vẻ mặt kinh khủng và bị mọi người khiếp sợ này, giọng nói lạnh lùng của người đàn ông lại vang lên.

    "Người mà hai năm nay mưu tính bỏ trốn mười lần không đủ tư cách để nói ra những lời như vậy." Anh lầm lì nhìn cô hừ lạnh.

    Khuôn mặt nghiêm trọng đầy lạnh lùng.

    Cho dù cô nói điều này cả trăm lần, anh cũng sẽ không tin!

    Khi lời nói của anh rơi xuống, đôi tay Triệu Vãn Y đang giúp anh cởi bỏ bộ đồ khựng lại một chút, bị anh chặn lời, thật không còn gì để nói.

    "..."

    Nếu anh không nói ra, cô thật sự không biết mình đã cố gắng trốn đi nhiều lần như vậy.

    Cô sững sờ một lúc mới hoàn hồn, cô cũng không nói gì mà chỉ lẳng lặng cởi bộ đồ của anh ra, đưa cho vệ sĩ, sau đó vươn tay cầm lấy bộ đồ mới, cổ áo vén lên. Trải ra.

    Người đàn ông cụp mắt nhìn bộ dạng nghiêm túc của cô, vẻ mặt vừa tức giận vừa khiếp sợ, rồi tự nhiên.. dần dần bình tĩnh lại.

    Triệu Vãn Y đi phía sau anh với bộ đồ, sau đó nhẹ nhàng nói.

    "Hãy giơ tay lên đi, thử xem."

    Dáng người cao lớn đứng thẳng người, sau khi nghe thấy giọng nói của cô, anh vô thức mím chặt đôi môi mỏng, sau đó cứng rắn xòe hai tay ra.

    Nhưng trong tiềm thức lại cau mày.

    Anh không hiểu tại sao anh lại lời của cô nhóc hư liên tục nói dối anh này.

    Chỉ cần nghe giọng nói nhẹ nhàng của cô ấy thì anh liền sẽ ngơ ngẩn mà nghe theo..

    Triệu Vãn Y nhón chân lên giúp anh mặc bộ quần áo vào, sau đó xoay người đi đến trước mặt anh, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của anh lên, đưa tay ra vẻ dịu dàng, giúp anh kéo thẳng đường viền cổ áo, sau đó giúp anh cài cúc áo.

    Cô lùi lại một bước và nhìn vào bộ vest vừa vặn hoàn hảo của người đàn ông với một nụ cười mãn nguyện trên khuôn mặt.

    "Thật vừa vặn."

    Bộ quần áo này dường như thực sự được thiết kế riêng cho anh.

    Anh hoàn toàn kiểm soát được bộ đồ này, mặc còn đẹp hơn người mẫu rất nhiều.

    Quý Mộ Thâm cau mày và liếc xuống bộ đồ cô vừa mặc cho anh, như thể nhiệt độ giữa các ngón tay cô vẫn còn trên đó..

    Nó khiến người ta mềm lòng một cách không thể giải thích được.

    Anh im lặng một lúc rồi ngước mắt lên liếc cô gái đang dịu dàng nhìn anh.

    "Thật xấu." Anh hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt lạnh lùng cùng giả bộ khinh thường.

    Một bộ quần áo cũng chỉ là quần áo mà thôi, không đủ để anh hạ xuống đề phòng đối với cô.

    Nghe anh nói như vậy Triệu Vãn Y cũng không tức giận, mà lấy quần tây trong bộ đồ lại đi đến chỗ anh.

    Quý Mộ Thâm đang nhìn xuống cô, thấy cô đột nhiên kéo góc áo của bộ vest trên người anh, rồi đột nhiên dựa vào eo quần anh.

    Đôi tay mềm mại kéo cạp quần anh và ôm lấy vòng eo săn chắc của anh thành nửa vòng tròn, như thể ra hiệu điều gì đó.

    Nhưng vào lúc này, khuôn mặt cô đột nhiên cúi xuống, vừa đúng dựa vào trong ngực anh..

    "..."

    Cô đột nhiên tới gần, hơi cúi đầu xuống, chóp mũi tràn đầy mùi thơm mềm mại của dầu gội trên người.

     
  6. Sun Ny Lê

    Messages:
    4
    Chương 25: Vị hôn phu biến thái?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Và đôi tay mềm mại của cô vòng qua eo anh, động tác vô cùng tự nhiên, không có một chút sợ hãi hay xa lánh.

    Lúc này, họ cũng giống như những cặp đôi bình thường, không thể giải thích được.. nó mang lại cho anh một chút ấm áp trong lòng.

    Triệu Vãn Y Sênh đem quần giúp anh đo vòng eo, sau đó thỏa mãn đưa tay lại, nhẹ giọng nói.

    "Chiếc quần cũng vừa vặn."

    Nói xong cô liền đem quần tây đưa cho nhân viên bán hàng đang kinh ngạc chưa phục hồi, lễ phép nói.

    "Tôi muốn bộ này, làm ơn bọc lại cho tôi."

    "Vâng ạ, xin mời đến đây thanh toán hóa đơn." Nhân viên hoàn hồn, vội vàng gật đầu, cầm lấy quần áo xoay người đi đến quầy thu ngân.

    Triệu Vãn Y đi theo lấy điện thoại di động ra xem xét, mới phát hiện trong tài khoản di động chỉ còn một ít tiền.

    Điện thoại di động của cô là mới, tài khoản dùng mật khẩu đăng nhập chỉ có một ít tiền, vừa rồi cô đã tiêu hết tiền để mua sách cho Lâm Mạn.

    Cô sửng sốt một chút, sau đó xoay người cầm điện thoại di động quay lại trước mặt Quý Mộ Thâm.

    Anh vừa cởi bộ đồ mới mặc ra, vừa thấy cô đi tới, anh cau mày nhìn cô, tình cờ liếc nhanh vào màn hình điện thoại di động của cô anh liền biết cô đến vì cái gì.

    "Không phải là muốn mua đồ cho tôi à?" Anh cau mày cố ý hỏi cô.

    Khi giọng nói này phát ra, Triệu Vãn Y có một chút xấu hổ, vì vậy cô mỉm cười với anh và giải thích.

    "Chúng ta đã là vợ chồng, giữa vợ chồng đâu có cần quan tâm nhiều như vậy."

    Sau khi cô nói xong, người đàn ông khịt mũi lạnh lùng hỏi cô với vẻ mặt không vui.

    "Đã biết chúng ta là vợ chồng mà còn dám chạy trốn?"

    Nếu cô đã hiểu rõ bọn họ là quan hệ vợ chồng thì sao hôm nay cô còn dám chạy trốn?

    "Em thực sự không có muốn trốn.." Triệu Vãn Y thở dài, nhìn anh với vẻ mặt đau khổ.

    Cô ấy thực sự có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch nỗi oan này.

    Không biết mình có làm sai không, đôi mắt long lanh kia đột nhiên hơi đỏ lên.

    Khi nhìn thấy điều này, biểu cảm trên khuôn mặt Quý Mộ Thâm hơi thay đổi, đôi mắt anh dừng lại trong hai giây trên đôi mắt đỏ của cô.

    Tâm trạng anh vì đôi mắt đỏ hoe của cô mà hơi bối rối.

    Anh ta im lặng một lúc, sau đó quay đầu liếc nhìn Hạ Sơn.

    Hạ Sơn hiểu ra, vội vàng đi thanh toán hóa đơn.

    Quý Mộ Thâm thật sâu liếc nhìn người phụ nữ bên cạnh mình, mím môi.

    "Lên xe đi."

    Khi giọng nói phát ra, anh quay người và bước ra ngoài cửa hàng.

    "Mời cô chủ." Hạ Sơn bước tới và đưa tay ra làm một cử chỉ mời về phía Triệu Vãn Y.

    Triệu Vãn Y thở dài, vô thức liếc nhìn Lâm Mạn vừa rồi còn sợ hãi không dám nói lời nào mà kinh ngạc nhìn cô.

    Thấy cô chuẩn bị rời đi, Lâm Mạn vội vàng đặt hết sách xuống, không yên lòng mà nắm lấy tay cô.

    "Vãn Y.. anh ta thực sự là vị hôn phu biến thái của cậu sao?" Thật sự rất đáng sợ, chẳng trách Triệu Vãn Y lại sợ anh như vậy.

    Hơn nữa, cô ấy thực sự đã kết hôn?

    Cô ấy có bị ép kết hôn không?

    Ngay khi từ vị hôn phu biến thái vừa thốt ra, bóng lưng của người đàn ông vừa đi tới cửa tiệm liền dừng lại, tuy chỉ là phía sau nhưng Triệu Vãn Y vẫn cảm thấy ớn lạnh..

    Cô thầm nói không ổn, bất lực liếc nhìn Lâm Mạn, sau đó nhẹ giọng khuyên.

    "Cậu về ký túc xá trước đi, nhớ đọc xong mấy cuốn sách đó, đừng chạy lung tung."

    "Cũng được, vậy thì cậu cũng phải cẩn thận.." Lâm Mạn gật đầu, không an lòng mà liếc cô một cái.

    Triệu Vãn Y mỉm cười với cô ấy, sau đó quay người bước ra ngoài, đi theo bóng dáng của người đàn ông.
     
  7. Sun Ny Lê

    Messages:
    4
    Chương 26: Không phải muốn tôi tin em sao?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thấy cô đi theo, vẻ mặt Quý Mộ Thâm không chút biểu cảm, tiếp tục đi ra ngoài, hai người đi tới chiếc dừng xe ở bên đường, bảo vệ mở cửa xe, Triệu Vãn Y ngoan ngoãn lên xe rồi ngồi xuống.

    Hai người vừa mới lên xe, Hạ Sơn ngồi trên ghế lái phụ đưa tới bộ đồ tây vừa mua.

    "Cô chủ."

    Triệu Vãn Y giơ tay nhận lấy túi giấy rồi đặt ở bên cạnh.

    Sau đó, Hạ Sơn lại lấy ra một hộp trang sức được thiết kế tinh xảo, đưa cho Quý Mộ Thâm.

    Quý Mộ Thâm giơ tay nhận lấy chiếc hộp, mở ra, bên trong là một chiếc vòng tay nhỏ làm bằng bạc đính kim cương và một chiếc kim bạc.

    Anh lấy chiếc vòng tay bạc ra, sau đó lại cầm lấy cây kim bạc, trên cây kim bạc được điêu khắc chi tiết, trông vô cùng tin tế.

    Sau khi đưa cây châm qua lỗ nhỏ trên chiếc vòng tay, một âm thanh nhỏ vang lên, sau đó vòng tay lập tức mở ra.

    "Tay!" Anh liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó đột nhiên cất giọng nói với giọng ra lệnh.

    "Đây là.." Triệu Vãn Y kinh ngạc nhìn chiếc vòng tay anh đang cầm.

    Chiếc vòng này nhìn bề ngoài tuy rằng rất đẹp, nhưng không phải cũng chỉ là một chiếc vòng tay bình thường thôi sao.

    "Chiếc vòng này có gắn chip định vị." Thẩm Hàn Chi lạnh lùng nói, giương đôi mắt lạnh lùng nhìn khuôn mặt nhỏ đầy kinh ngạc của cô.

    Sau đó hơi nhướng mày, giọng nói thâm trầm, lãnh đạm hỏi cô.

    "Không phải muốn tôi tin tưởng em sao?"

    Nếu muốn anh tin tưởng cô không dám chạy trốn nữa, thì cô nhất định phải đeo chiếc vòng tay này.

    Nghe vậy, Triệu Vãn Y mới hiểu ra, nhìn về phía bàn tay đang cầm chiếc kim bạc tinh tế kia, chiếc kim bạc đó chắc hẳn chính là chìa khóa, chỉ có chiếc chìa khóa này mới có thể tháo được vòng tay ra.

    Nếu như là trước đây, bị đối xử như vậy, cô chắc chắn sẽ tức giận, dù chết cũng không đồng ý yêu cầu của anh.

    Thế nhưng bây giờ..

    Lúc này, ánh mắt người đàn ông lại càng lạnh lẽo hơn.

    "Không muốn sao?" Vẻ mặt lạnh lùng dần trở nên đáng sợ.

    Nhìn người đàn ông cố chấp đến đáng sợ trước mặt, Triệu Vãn Y ngược lại cũng đã quen rồi, trước khi anh tức giận, vội vàng vươn cánh tay trắng nõn của mình ra trước mặt anh.

    Người đàn ông rũ mắt nhìn cánh tay trắng nõn đưa tới trước mặt mình, hơi nhíu mày rồi ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt cô, đôi mắt thanh thuần, dịu dàng vô cùng.

    Khuôn mặt xinh đẹp không có chút tức giận hay bất mãn nào, ngược lại đang lẳng lặng nhìn anh, chờ đợi anh đeo vòng tay cho.

    "Em đồng ý." Giọng nói nhẹ nhàng ấm áp vang lên, trên mặt cô gái lộ ra một nụ cười đẹp đẽ.

    Người đàn ông bỗng nhiên im lặng một lúc.

    Vài giây sau, mới nắm lấy cánh tay mềm mại của cô, đưa chiếc vòng tay đặt vào cổ tay cô sau đó ấn một cái, vòng tay đóng lại, vừa với cổ tay cô, không gây khó chịu nhưng cũng không thể tự tháo ra.

    Sau khi đeo vòng tay xong, người đàn ông buông lỏng cổ tay cô ra, cất chiếc chìa khóa kim bạc kia đi.

    "Đây là một chiếc vòng tay đặc biệt, nếu như dùng sức để tháo ra, tay em sẽ bị thương." Anh nhìn chiếc vòng tay trên cổ tay cô, vẻ mặt nghiêm túc nhắc nhở cô.

    Nếu vòng tay bị dùng sức tháo ra, anh cũng sẽ nhận được cảnh báo.

    Nghe anh nói như vậy, Triệu Vãn Y nhẹ nhàng gật đầu, dịu dàng nói.

    "Vâng."

    Sợ anh không yên tâm, cô còn mỉm cười nói thêm một câu.

    "Em sợ đau, sẽ không tự tháo nó ra đâu."

    Đây quả thực là lời nói thật, tuy rằng cô đã chết một lần, nhưng cô vẫn rất sợ đau.

    Huống hồ, cô cũng không định chạy trốn, đeo chiếc vòng tay này cũng không có gì ảnh hưởng, thế nên cô rất bình tĩnh cúi đầu nhìn chiếc vòng tay đeo trên tay mình.

    Chiếc vòng tay này đúng là được chế tác rất tinh xảo, tuy là dùng để theo dõi cô, nhưng trông bên ngoài không khác gì một món đồ trang sức, nhìn cũng không bị khó coi.

    So với kiếp trước cô bỏ chạy ra nước ngoài, bị anh cưỡng bức rồi giam cầm, lúc này chỉ đeo một chiếc vòng tay nhẹ nhàng như vậy đã là rất tốt rồi.
     
  8. Sun Ny Lê

    Messages:
    4
    Chương 27: Quý Mộ Thâm, mắt nhìn của anh thật tốt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thấy cô ngoan ngoãn như vậy, vẻ mặt người đàn ông có chút hài lòng, ngay sau đó lại cúi đầu nhìn thoáng qua chiếc vòng tay trên cổ tay trắng nõn nà của cô, sắc mặt thâm trầm phức tạp.

    Khuôn mặt có chút lạnh lùng và u ám.

    Như vậy.. cô mãi mãi sẽ thuộc về anh!

    Đeo chiếc vòng tay này lên, cô sẽ không bao giờ thoát khỏi vòng tay anh.

    Triệu Vãn Y im lặng nhìn người đàn ông trước mặt, bỗng nhiên lại cảm thấy có chút buồn.

    Giống như cho dù cô có làm gì hay nói gì với anh đều không đáng tin bằng chiếc vòng tay này.

    Tuy rằng nói bị theo dõi vị trí như vậy có chút không quen nhưng so với bị dáng vẻ điên cuồng biến thái của anh hành hạ thì việc bây giờ anh có thể bình tĩnh đối xử với cô như thế này đã là rất tốt rồi.

    So với kiếp trước, Quý Mộ Thâm của hiện tại hiền lành và ngoan ngoãn hơn nhiều.

    Nghĩ vậy, Triệu Vãn Y không khỏi vui mừng thở dài một hơi.

    Tiếng thở dài này của cô lại khiến người đàn ông nheo mắt lại.

    "Sao hả, rất thất vọng?" Một tiếng cười lạnh vang lên.

    Trong lòng Triệu Vãn Y căng thẳng, nhìn người đàn ông đang lạnh lùng cười với cô, khuôn mặt tươi cười còn khó coi hơn cả lúc tức giận.

    Cô bị hoảng sợ, vội vàng cười một cái, sau đó chột dạ giải thích.

    "Sao có thể như vậy chứ.."

    "Em rất thích."

    Cuối cùng còn không quên nịnh nọt thêm vài câu.

    "Vòng tay rất đẹp, Mộ Thâm, mắt nhìn của anh thật tốt." Cô dịu dàng nhìn anh, nói với giọng chính mình còn cảm thấy buồn nôn.

    Thấy nụ cười dịu dàng của cô, người đàn ông nhìn cô chằm chằm, im lặng không nói gì, khuôn mặt lạnh lùng không thể nhìn ra là đang vui hay buồn.

    Nhưng ít nhất Triệu Vãn Y có thể cảm giác được, lúc này anh không tức giận.

    Nghĩ vậy, trong lòng cô mới có thể âm thầm thở phào một hơi.

    Vốn tưởng rằng lần này qua mắt được Hạ Sơn lén chuồn ra ngoài sẽ chọc giận anh, có điều vẫn tốt, xem ra chỉ cần cô không rời khỏi anh, anh sẽ không hoàn toàn mất đi lý trí, biến thành một kẻ điên như kiếp trước!

    Nghĩ như vậy, trong lòng cô thấy an tâm hơn nhiều.

    "Lái xe đi." Một lát sau, ánh mắt người đàn ông mới di chuyển, hướng về phía tài xế nhàn nhạt nói.

    * * *

    Khi trở lại số 1 Nam Nguyệt Loan đã là buổi chiều.

    Sau khi xuống xe, Triệu Vãn Y ngoãn ngoãn đi theo sau Quý Mộ Thâm tiến vào cửa.

    "Cậu chủ, mọi thứ đã chuẩn bị tốt cho cậu rồi." Dì Hứa đi tới, nhẹ nhàng nói.

    "Nay nay, cậu muốn đưa cô chủ đi cùng sao?"

    Dì Hứa nói xong, Quý Mộ Thâm cũng không trả lời, anh dừng chân lại, liếc mắt nhìn thoáng qua cô gái bị theo bên cạnh anh.

    Ánh mắt anh dừng lại trên khuôn mặt trang điểm đậm của cô, sau đó đột nhiên nói với giọng ra lệnh.

    "Rửa mặt sạch đi, sai đó cùng tôi tới một nơi."

    Nghe vậy, Triệu Vãn Y sửng sốt, lúc cô đang định hỏi anh muốn đưa cô đi đâu thì đột nhiên giọng nói có vẻ không vui của anh lại vang lên.

    "Dáng vẻ bây giờ của em thật xấu." Vẻ mặt lạnh lùng, không chút nào che dấu sự ghét bỏ.

    Triệu Vãn Y bất đắc dĩ liếc nhìn anh một cái, sau đó đành phải gật đầu.

    "Em biết rồi."

    Nói rồi, cô bám lấy lan can cầu thang, chậm rãi đi lên lầu.

    * * *

    Triệu Vãn Y trở lại phòng ngủ, tẩy trang rồi rửa mặt sạch sẽ, sau đó lập tức đi xuống lầu.

    Quý Mộ Thâm đang đứng ở dưới lầu chờ cô, Hạ Sơn cầm trên tay một bó hoa bách hợp, có vẻ như định đi thăm người nào đó.

    Khi cô còn đang tò mò không biết Quý Mộ Thâm muốn đưa cô đi đâu, bỗng nhiên một người giúp việc đi tới, bước chân dừng lại bên cạnh Quý Mộ Thâm, nhẹ giọng nói.

    "Cậu chủ, nhà họ Triệu vừa gọi điện thoại tới."
     
  9. Sun Ny Lê

    Messages:
    4
    Chương 28: Bỏ ý nghĩ muốn rời xa tôi đi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Nhà họ Triệu nói anh Triệu bị bệnh, hy vọng có thể để cô chủ trở về một chuyến."

    Người giúp việc nói xong, Quý Mộ Thâm vô thức nhíu mày lại.

    Triệu Vãn Y đang xuống lầu nghe vậy đứng sững lại ở cầu thang, vẻ mặt đầy lo lắng, không màng chân đau vội vàng chạy xuống, đi tới trước mặt người giúp việc hỏi.

    "Bệnh của anh tôi có nghiêm trọng không?"

    Kiếp trước, khi cô bỏ chạy ra nước ngoài sau đó bị bắt trở về thành phố J, lúc ấy sức khỏe anh cả đã không tốt lắm, mới có ba mươi tuổi nhưng nhìn qua không khác gì người hơn bốn mươi tuổi.

    "Điều này họ không nói." Người giúp việc lắc đầu, sau đó bổ sung nói: "Nhà họ Triệu nói, đã cho người tới đón cô."

    Nghe người giúp việc nói vậy, trong lòng Triệu Vãn Y không khỏi càng thêm lo lắng, vì thế vội vàng nhìn về phía Quý Mộ Thâm.

    "Hôm nay em có thể về nhà họ Triệu không?"

    Anh cả luôn thương cô, mặc dù lúc nào cũng gạt cô, sức khỏe không tốt cũng không nói, thế nhưng bây giờ lại gọi điện thoại tới đây, e là có phần nghiêm trọng.

    Sau khi cô đào hôn ra nước ngoài trở về, có lẽ mọi chuyện sẽ thay đổi, cô sợ rằng anh cả sẽ xảy ra chuyện gì.

    Bởi vì trong lòng lo lắng, đôi mắt cô có chút phiếm hồng, đong đầy nước.

    Quý Mộ Thâm rũ mắt nhìn cô.

    Lúc này đôi mắt cô đỏ ửng, khuôn mặt xinh dẹp tràn ngập lo lắng.

    Anh nhấp môi mỏng, vẫn chưa nói gì, nhưng vẻ mặt lạnh lùng vô cùng nghiêm túc.

    Lúc này, nhân viên an ninh của biệt thự bỗng nhiên đi từ ngoài cửa vào, đi thẳng tới trước mặt Quý Mộ Thâm sau đó cúi đầu, cung kính nói.

    "Ông chủ, người của nhà họ Triệu tới, xe đã dừng trước cổng, nói là tới đón cô chủ, có thể để cô chủ đi không?"

    Nghe bảo vệ nói xong, sắc mặt Quý Mộ Thâm thâm trầm, khuôn mặt lạnh lùng không khỏi có chút cảnh giác.

    Thấy anh không đáp lời, trong lòng Triệu Vãn Y có chút gấp gáp, vội vàng chân thành nói với anh.

    "Có thể không, em đảm bảo sẽ không trốn, nếu như em lại lừa anh, sau khi trở về anh xử phạt em thế nào cũng được." Giọng nói cô tràn đầy khẩn trương.

    Quý Mộ Thâm im lặng một lúc lâu, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ đang nôn nóng của cô, một lúc sau mới khẽ máy môi, cất giọng lạnh lùng cảnh cáo cô.

    "Tôi sẽ phái người trông chừng nhà họ Triệu, đừng có mà nghĩ tới việc rời khỏi tôi!"

    Thấy anh đồng ý, trong lòng Triệu Vãn Y vô cùng vui sướng, vội vàng cười với anh một cái, ngoan ngoãn nói một câu.

    "Vâng, cảm ơn anh, Mộ Thâm."

    "Cô cười rất đẹp, không mang theo chút nịnh nọt nào mà vô cùng động lòng người..

    Ánh mắt Quý Mộ Thâm không khỏi dừng trên người cô.

    " Mau cho người vào. "Hạ Sơn quay đầu nói với bảo vệ.

    Đối phương nghe vậy vội gật đầu rồi rời đi.

    Rất nhanh sau đó, xe của nhà họ Triệu đã tiến vào, đi thẳng vào cổng.

    Trợ lý trẻ tuổi của Triệu Mộc Trạch, Cố Cửu bước xuống từ trên xe, khi thấy Triệu Vãn Y, vẻ mặt đầy quan tâm.

    " Cô chủ. "

    Anh ta vui vẻ gọi Triệu Vãn Y, sau đó mới quay về phía Quý Mộ Thâm đang lạnh lùng quan sát, lễ phép chào hỏi một câu.

    " Anh Quý. "

    Quý Mộ Thâm mím môi không nói gì, chỉ lạnh lùng liếc nhìn đối phương một cái.

    " Cố Cửu. "Thấy Cố Cửu, Triệu Vãn Y theo bản năng bước về phía trước hai bước, bởi vì cổ chân bị thương chưa lành, nên đi lại phải cẩn thận một chút.

    " Cô chủ, tổng giám đốc Triệu bảo tôi tới đón cô về nhà."Thấy vậy, Cố Cửu vội vươn tay đỡ cô.
     
  10. Sun Ny Lê

    Messages:
    4
    Chương 29: Tràn đầy khát vọng sống

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Anh tôi anh ấy.." Triệu Vãn Y định hỏi tình hình của anh cả nhưng đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt lạnh lẽo như đang nhìn chằm chằm vào người cô.

    Cô hơi ngây người ra, không nói nữa, ngạc nhiên quay đầu nhìn về phía bên cạnh.

    Người đàn ông nhíu mày, ánh mắt chăm chú nhìn cánh tay Cố Cửu đang đỡ lấy cô.

    Ánh mắt kia, không chỉ khiến người ta rét run.. mà trong lòng còn đầy sợ hãi.

    Không ổn rồi, người đàn ông này sẽ không tức giận chứ..

    Triệu Vãn Y cảm thấy có chút phiền lòng, lúc này mới ý thức được điều gì đó, vội vàng đẩy tay Cố Cửu đang đỡ mình ra.

    Động tác từ đầu đến cuối vô cùng liền mạch, dứt khoát, đầy khát vọng sống..

    Cố Cửu bỗng nhiên bị đẩy không kịp phòng bị, vội lui về phía sau hai bước, sau đó vẻ mặt có chút chút kinh ngạc và bi thương nhìn Triệu Vãn Y.

    * * *

    Thấy cánh tay đỡ lấy cánh tay trắng nõn của cô cuối cùng cũng bị đẩy ra, sự lạnh lẽo trong ánh mắt người đàn ông mới giảm đi một chút.

    Anh không thích người đàn ông khác chạm vào cô, cho dù chỉ là một chút, anh cũng không thể kiềm chế được mà tức giận..

    Khi anh còn đang nhíu mày, sắc mặt khó coi, người phụ nữ bên cạnh thấy vẻ mặt anh như vậy, đột nhiên nhích lại gần, giơ tay bám lấy cánh tay anh.

    Cánh tay đột nhiên bị vịn vào, vẻ mặt lạnh lùng của Quý Mộ Thâm nhìn về phía cô, bắt gặp nụ cười dịu dàng của cô đang nhìn anh, sau đó lại cất giọng mềm mại nói.

    "Mộ Thâm, anh đỡ em lên xe đi."

    Triệu Vãn y cực lực lấy lòng, sợ chuyện vừa rồi lại khiến anh tức giận.

    Người đàn ông rũ mắt nhìn cô, khuôn mặt lạnh lùng có chút chán ghét.

    "Khó chiều!" Anh hừ lạnh một tiếng.

    Nói rồi, tùy ý đỡ lấy cánh tay cô, vẻ mặt lạnh lùng bước xuống cầu thang, đi tới trước cửa xe.

    Cố Cửu vô cùng ngạc nhiên khi thấy cảnh này, vội vàng chạy tới mở cửa xe.

    Triệu Vãn Y ngồi vào trong xe, nhìn Quý Mộ Thâm bên ngoài cửa xe, đột nhiên nhớ tới gì đó, chăm chú nhìn anh hai giây, sau đó nhỏ giọng đề nghị.

    "Anh có muốn về cùng em không, đúng lúc có thể cùng nhau thăm anh cả."

    Dựa theo tập tục, lần đầu tiên cô về nhà mẹ đẻ, anh là con rể mới nên cùng cô về mới phải.

    Quan hệ của anh và các anh cô vẫn luôn không tốt, lần này dẫn anh cùng trở về, nói không chừng có thể giảm bớt căng thẳng.

    Cô nói xong lại chăm chú nhìn Quý Mộ Thâm, ánh mắt anh nhìn cô có chút rối rắm.

    "Hôm nay tôi còn có việc." Anh máy môi nói.

    Nghe vậy, Triệu Vãn Y gật đầu.

    "Vậy được rồi."

    Cố Cửu đóng cửa xe lại, sau đó quay đầu nhìn Quý Mộ Thâm, lễ phép nói.

    "Anh Quý, chúng tôi đi trước."

    Ánh mắt người đàn ông càng trở nên lạnh lẽo, nhìn Cố Cửu trước mặt.

    "Tôi sẽ trông chừng mấy người, bảo Triệu Mộc Trạch đừng có giở trò!"

    Nhà họ Triệu và nhà họ Quý muốn hợp tác để đối phó anh, anh đều không để bụng, thế nhưng.. nếu như nhà họ Triệu còn muốn đưa cô đi, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nhà họ Triệu!

    Giọng nói người đàn ông có chút đáng sợ khiến cho Cố Cửu sửng sốt.

    "Tôi sẽ chuyển lời tới tổng giám đốc Triệu."

    Nói rồi, xoay người bước vào xe.

    Xe quay đầu, hướng về phía bên ngoài.

    Người đàn ông đứng ở trước cửa biệt thự, vẻ mặt vô cảm nhìn chiếc xe rời đi, sau đó mới lạnh lùng phân phó.

    "Phái người đi theo."

    Hạ Sơn gật đầu, ánh mắt ra lệnh cho mấy người bảo vệ, họ lập tức hiểu ý, vội vàng chạy tới một chiếc xe bên ngoài sau đó đi theo chiếc xe phía trước.
     
Trả lời qua Facebook
Loading...