Bài viết: 22 Tìm chủ đề
Phong Kì vừa rời rời đi, Tuế Nguyệt lập tức đi thẳng vào WC nữ, khóa chốt cửa rồi bật khóc nức nở.

- Nhất Thiên, em yêu anh mà, tại sao, tại sao trong mắt anh chỉ có chán ghét em chứ, tại sao chứ, chẳng lẽ vì cô ta, vì Tuyết Thanh kia ư, cô ta chỉ là một đứa bình thường, nào so được với em, đại tiểu thư Tuế Gia chứ. Cô ta chỉ làm bẩn Nhất đại công tử anh thôi. Chỉ có em, em mới xứng với anh cơ mà. Tại sao ai cũng đều vì cô ta, anh cũng luôn theo đuổi cô ấy, Hạo Thiên cũng dừng ánh mắt trên cô ấy, ai cũng vậy, còn em chỉ có công tử ăn chơi trác táng vô tích sự Phong Kì, tại sao.. Ngay cả ba cũng cũng bảo em chưa phải lúc đụng đến cô ta, chẳng phải cô ta chỉ là một thường dân hay sao? Tại sao..

Tại một góc khuất trong trường học.

Phong Kì:

- Sao, tớ diễn đạt hông nào

- Quá chuẩn luôn, cô ta đâu biết thân phận thật của cậu đâu nhỉ, anh họ

- Hả, tất nhiên, trong mắt cô ta, tớ chỉ là đứa ăn chơi sa đọa thôi. Phong Kì nói với sự khinh bĩ.

Mà sao lúc nào tớ cũng đóng vai xấu trêu đùa tình cảm của các cô gái hết vậy hả?

- Tại cậu mê gái đẹp chớ sao, vậy mà còn dám hỏi

Phong Kì xấu hổ, đưa tay lên gãi đầu:

- Tuyết Thanh thật là em gái ruột của cậu hả

- Ừ, sao?

- Tớ.. tớ thích Thanh Thanh

- Nằm mơ, tớ sẽ không cho phép đâu

- Nè, tớ nói thật đấy

- Cái gì? Cậu thích con bé thật hả?

Ở một góc khuất phía sau trường, Tuyết Thanh đã vô tình nghe thấy đoạn hội thoại của hai người họ.

Phong Kì chỉ là đang diễn vai công tử ăn chơi, tình cảm của anh dành cho Tuế Nguyệt cũng là giả dối. Anh nói anh thích cô. Như vậy thì Tuế Nguyệt phải làm sao chứ, rõ ràng họ ở bên nhau rất hạnh phúc mà. Chả lẽ những điều đó chỉ là một vở kịch được dựng lên thôi sao? Nhất Thiên cũng biết về vở kịch này. Tại sao họ phải làm như vậy chứ?

Tuyết Thanh không hề biết về những âm mưu Tuế Nguyệt đang ấp ủ. Trong mắt cô Tuế Nguyệt vẫn luôn là một người chị em tốt, một người đáng tin tưởng, một người luôn bên cô lúc cô cần. Nhưng giờ thì sao? Anh trai cô lại đang cùng Phong Kì lừa dối Tuế Nguyệt, làm cô ấy tổn thương.

Từng giọt nước mắt chảy dài trên má, cô quay người bỏ đi. Không muốn biết sau đó Nhất Thiên với Phong Kì còn nói gì với nhau. Cô chỉ biết những thứ cô vừa nghe được đã đủ khiến trái tim cô nhói đau như bị ai đó bóp nghẹn. Tuế Nguyệt là người bạn thân nhất của cô, cô nhất định không thể để cô ấy bị lừa dối thêm một lần nào nữa.

Phía sau trường.

- Nếu cậu thật sự thích con bé thì tớ mong cậu sẽ bảo vệ tốt cho con bé. Tuyệt đối không thể để Tuệ Nguyệt đụng đến con bé.

- Yên tâm. Tớ nhất định làm được.

Khi hai người họ kết thúc cuộc trò chuyện và chuẩn bị dời đi thì trông thấy một túi quà nhỏ để lại bên gốc cây sau trường.

- Chữ Thanh Thanh.

Hai người sửng sốt nhìn nhau.

- Con bé đã tới đây.

Nhất Thiên cầm theo túi quà cùng Phong Kì chạy đi tìm Tuyết Thanh.

Một bóng người xuất hiện, hắn nhẹ nhàng cúi xuống nhặt tấm thiệp bị bỏ lại trên bãi cỏ sau trường. Nội dung bức thiệp là:

"Gửi anh trai, chúc anh sinh nhật vui vẻ nhé. Mãi yêu anh. Kí tên: Em gái anh- Tuyết Thanh."

Đọc xong tấm thiệp, hắn cười nhẹ:

- Sắp có chuyện thú vị rồi đây.

Ngồi nghịch chút. ^^
 
Bài viết: 22 Tìm chủ đề
Ở một góc khuất phía sau trường, Tuyết Thanh đã vô tình nghe thấy đoạn hội thoại của hai người họ.

Phong Kì chỉ là đang diễn vai công tử ăn chơi, tình cảm của anh dành cho Tuế Nguyệt cũng là giả dối. Anh nói anh thích cô. Như vậy thì Tuế Nguyệt phải làm sao chứ, rõ ràng họ ở bên nhau rất hạnh phúc mà. Chả lẽ những điều đó chỉ là một vở kịch được dựng lên thôi sao? Nhất Thiên cũng biết về vở kịch này. Tại sao họ phải làm như vậy chứ?

Tuyết Thanh không hề biết về những âm mưu Tuế Nguyệt đang ấp ủ. Trong mắt cô Tuế Nguyệt vẫn luôn là một người chị em tốt, một người đáng tin tưởng, một người luôn bên cô lúc cô cần. Nhưng giờ thì sao? Anh trai cô lại đang cùng Phong Kì lừa dối Tuế Nguyệt, làm cô ấy tổn thương.

Từng giọt nước mắt chảy dài trên má, cô quay người bỏ đi. Không muốn biết sau đó Nhất Thiên với Phong Kì còn nói gì với nhau. Cô chỉ biết những thứ cô vừa nghe được đã đủ khiến trái tim cô nhói đau như bị ai đó bóp nghẹn. Tuế Nguyệt là người bạn thân nhất của cô, cô nhất định không thể để cô ấy bị lừa dối thêm một lần nào nữa.

Phía sau trường.

- Nếu cậu thật sự thích con bé thì tớ mong cậu sẽ bảo vệ tốt cho con bé. Tuyệt đối không thể để Tuệ Nguyệt đụng đến con bé.

- Yên tâm. Tớ nhất định làm được.

Khi hai người họ kết thúc cuộc trò chuyện và chuẩn bị dời đi thì trông thấy một túi quà nhỏ để lại bên gốc cây sau trường.

- Chữ Thanh Thanh.

Hai người sửng sốt nhìn nhau.

- Con bé đã tới đây.

Nhất Thiên cầm theo túi quà cùng Phong Kì chạy đi tìm Tuyết Thanh.

Một bóng người xuất hiện, hắn nhẹ nhàng cúi xuống nhặt tấm thiệp bị bỏ lại trên bãi cỏ sau trường. Nội dung bức thiệp là:

"Gửi anh trai, chúc anh sinh nhật vui vẻ nhé. Mãi yêu anh. Kí tên: Em gái anh- Tuyết Thanh."

Đọc xong tấm thiệp, hắn cười nhẹ:

- Sắp có chuyện thú vị rồi đây.

Ngồi nghịch chút. ^^

Nhất Thiên cùng Phong Kì chạy đi khắp nơi tìm kiếm Tuyết Thanh. Khi ngang qua ngõ nhỏ gần trường, Nhất Thiên dừng lại thở hồng hộc, nhìn vào trong ngõ.

- Tôi biết cô ấy ở đâu.

Nhất Thiên nhìn Hạo Thần với ánh mắt nghi ngờ nhưng vẫn quyết định đi theo anh.

Tuyết Thanh đang ngồi một mình trên ghế đá trong công viên, cô đưa đôi mắt vô hồn nhìn vào khoảng không.

- Thanh Thanh- Nhất Thiên lên tiếng- Anh biết em đã nghe thấy chuyện anh nói với Phong Kì. Anh không rõ em nghĩ thế nào nhưng anh vẫn muốn giải thích rõ.

Nhất Thiên đem tất cả mọi chuyện nói với cô, anh muốn cô cùng anh diễn nốt vở kịch này.

Khi hai người họ đang nói chuyện thì Hạo Thần bấm số gọi cho hắn.

- Báo cáo, nhiệm vụ đã hoàn thành.

Hì hì, tự viết tiếp đoạn hôm qua.
 
- A, thật xin lỗi..

Tuế Nguyệt vội vàng xin lỗi, nhưng khi trông thấy đối phương là ai, sắc mặt liền trở nên âm trầm.

Nhất Thiên lạnh lùng nhìn cô gái trước mặt, ánh mắt băng lãnh dừng trên người Tuế Nguyệt, gằn giọng:

- Tuế Nguyệt, không ngờ cô lại ở đây.

Tuế Nguyệt quét mắt xung quanh, lúc này có lác đác vài học sinh đang nhìn về phía họ, cười như không cười nói với Nhất Thiên:

- Ở đây thì sao, lẽ nào anh muốn ra tay với tôi. Cẩn thận không lại mất cái danh "nam thần học đường" đó nha!

Nhất Thiên nhíu mày nhìn Tuế Nguyệt, không giấu nổi vẻ chán ghét, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười tỏa nắng như cũ:

- Vậy "tình đầu quốc dân" đây có đồng ý không?

Tuế Nguyệt "chậc" một tiếng, chưa kịp trả lời thì một nam sinh chạy đến, ôm lấy bả vai Tuế Nguyệt, si mê nhìn cô:

- Nguyệt Nguyệt, em đây rồi.

- Phong Kì? – Tuế Nguyệt kinh ngạc, dường như không ngờ Phong Kì lại xuất hiện ở nơi này.

Phong Kì dịu dàng xoa đầu cô, quay qua nói với Nhất Thiên:

- Làm phiền anh, tôi mang Tuế Nguyệt đi trước.

Không đợi Nhất Thiên trả lời, Phong Kì đã đưa Tuế Nguyệt đi. Ánh mắt của hắn dán lên người cô, giọng nói dịu dàng như mưa xuân quấn lấy Tuế Nguyệt:

- Nguyệt Nguyệt, lần sau em đừng có đến gần hắn.

Tuế Nguyệt không hỏi vì sao, gật đầu nhẹ. Phong Kì đưa Tuế Nguyệt về lớp, mắt không rời cô nửa giây.

Đến tận khi giáo viên vào lớp hắn mới xoay người đi khỏi.

Lúc này, điện thoại của Phong Kì 'ting' một tiếng, hắn cúi đầu lấy điện thoại ra, tin nhắn gửi đến toàn bộ là ảnh của Tuế Nguyệt. Ánh mắt Phong Kì tràn ngập cuồng si điên dại nhìn chằm chằm vào ảnh, đầu ngón tay chậm rãi vuốt ve khuôn mặt Tuế Nguyệt:

- Nguyệt Nguyệt của anh..

Anh quay người, bước đi. Đáy mắt hằn rõ vẻ âm hiểm.

Đối với Tuế Nguyệt, Phong Kì thật sự là si mê mù quáng. Nhưng anh chàng đáng thương này xem như số khổ rồi, chọn ai không chọn, lại chọn cô nàng này. Tình địch của anh, không chỉ cùng giới, cùng giới thì nói làm gì, cái khó là còn là "khác giới" nữa.

Mỗi người trong lòng.. dường như đều có bí mật của riêng mình.

Từ ngày cái cậu "bạn" Hạo Thần xuất hiện, cuộc sống học đường của Tuyết Thanh đã khó khăn lại càng thêm gian truân. Đôi khi cô nàng thực sự nghĩ, cô là thần tiên xuống trần lịch kiếp, không trải qua hết mọi khổ ải thì không thể về trời. Vì cái quái gì mà tên ác ôn đó chọn ai không chọn, lại chọn cô là bia lĩnh đạn?

Hạo Thần không những ngồi sau lưng cô, làm phiền cô hết lần này đến lần khác, lúc thì đẩy ghế, lúc thì rung bàn, lúc lại khều vai cô, lúc thì đòi chơi trò đoán chữ trên lưng.. Quá đáng hơn, đã biết rõ trong lớp cô không được yêu thích gì, lại còn làm như vô ý khoác vai cô, gọi cô "Thanh thanh~~~" hết sức mờ ám, khiến cho mọi cô nàng trong lớp hận không thể khiến cô thành con nhím.

Thì à há, cái của nợ này, ông anh của cô không phải nên có chút trách nhiệm sao!

- Được rồi, tôi sẽ giúp cậu "cua" Nhất Thiên, đổi lại cậu đừng làm phiền tôi nữa!

Bé cũng muốn một lần thử lẻ lái quẹo cua a~~~

* * * Hạo thân đờ người. - Cậu.. nói gì vậy?

- Cậu làm phiền tôi không phải à vì chuyện này sao? - Cũng chẳng phải tự nhiên cô đồng ý, một là vì cô không muốn bị làm phiền, hai là cô cũng không muốn Nhất Thiên xen vào quan hệ giữa Tuế Nguyệt và Kì Phong.

- Sao cậu lại nghĩ vậy? - Hạo Thần đen mặt.

- Không phải vì cậu đau lòng khi Nhất Thiên không nhớ cậu à? - Tuyết Thanh nghiêng người nói.

- Sao có thể! - Hạo Thần nhanh chóng phủ nhận.

* * * Có ngu mới tin.

Nhìn cái biểu cảm có ngu mới tin của Tuyết Thanh, Hạo Thần khổ không sao kể xiết.

- Tôi tìm cậu là vì muốn hỏi cậu sao cứ nhìn chằm chằm tôi trong lớp, muốn ám chỉ hẹn gặp để hỏi thôi. Cậu có hiểu không? - Hạo Thần đau đớn giải thích.

- Chỉ vậy? - Chỉ vậy thôi, có tí việc vậy thôi, tí việc vậy thôi mà hắn chọc cho cô đứng ngồi không yên thế luôn.

- Ừm.

(thật sự không muốn bỏ đoạn của mọi người vì mọi người đơn thuần là chơi đúng nghĩa. Nhưng vì một vài lý do (Mạch truyện của câu chuyện. Vì nhưng đoạn nối này sẽ được sửa lại thành truyện) nên mình phải sửa lại chỗ này. Do nhiều thứ nó đối nghịch với mạch truyện trước. Mà nếu không thông báo mà trực tiếp sửa thì mình thấy nó hơi thất lễ. Lại lười gửi từng người nên mình trực tiếp vào sửa luôn. Mong mọi người thông cảm. Nếu muốn mọi người có thể trực tiếp bỏ qua đoạn này. Xin chân thành cảm ơn)
 
Bài viết: 290 Tìm chủ đề
Nhất Thiên cùng Phong Kì chạy đi khắp nơi tìm kiếm Tuyết Thanh. Khi ngang qua ngõ nhỏ gần trường, Nhất Thiên dừng lại thở hồng hộc, nhìn vào trong ngõ.

- Tôi biết cô ấy ở đâu.

Nhất Thiên nhìn Hạo Thần với ánh mắt nghi ngờ nhưng vẫn quyết định đi theo anh.

Tuyết Thanh đang ngồi một mình trên ghế đá trong công viên, cô đưa đôi mắt vô hồn nhìn vào khoảng không.

- Thanh Thanh- Nhất Thiên lên tiếng- Anh biết em đã nghe thấy chuyện anh nói với Phong Kì. Anh không rõ em nghĩ thế nào nhưng anh vẫn muốn giải thích rõ.

Nhất Thiên đem tất cả mọi chuyện nói với cô, anh muốn cô cùng anh diễn nốt vở kịch này.

Khi hai người họ đang nói chuyện thì Hạo Thần bấm số gọi cho hắn.

- Báo cáo, nhiệm vụ đã hoàn thành.

Hì hì, tự viết tiếp đoạn hôm qua.

Trong công viên, bóng đen ba người đổ xuống mặt đất, hai bóng to và một bóng nhỏ, bóng nhỏ đôi lúc có hơi run lên, nhưng lúc sau lại trở về trạng thái ban đầu của nó.

- Anh có chắc những gì anh nói đều là sự thật không, ba và anh bỏ mẹ con em cũng vì lý do đó sao?

Đôi môi mất đi chút sắc hồng vốn có do liên tục cắn chặt rồi thả ra, nhẹ nhàng nhưng lại có phần hơi run rẩy thốt nên một câu hoàn chỉnh.

Một câu này là dùng tất cả mọi khí lực mà Tuyết Thanh có được, cho nên vừa nói xong nhịp thở của cô có chút hỗn loạn, như thể trái tim cô vừa bị ai đó nắn bóp dữ dỗi.

- Anh biết rất khó chấp nhận, nhưng đó là sự thật.

Nhất Thiên đau lòng cho cô em gái của mình, anh rất muốn tiến lên xoa đầu cô, ôm cô vào lòng để an ủi, nhưng như có một tấm kính vô hình đang ngăn cách anh chạm tới cô, khiến đôi chân anh như mang gồng xích, cơ hồ không thể bước lên được,

Một tấm kính.. vừa trong suốt lại vừa nứt nẻ.

Tấm kính mang tên..
 
Bài viết: 1 Tìm chủ đề
Anh quay người, bước đi. Đáy mắt hằn rõ vẻ âm hiểm.

* * * Hạo thân đờ người. - Cậu.. nói gì vậy?

- Cậu làm phiền tôi không phải à vì chuyện này sao? - Cũng chẳng phải tự nhiên cô đồng ý, một là vì cô không muốn bị làm phiền, hai là cô cũng không muốn Nhất Thiên xen vào quan hệ giữa Tuế Nguyệt và Kì Phong.

- Sao cậu lại nghĩ vậy? - Hạo Thần đen mặt.

- Không phải vì cậu đau lòng khi Nhất Thiên không nhớ cậu à? - Tuyết Thanh nghiêng người nói.

- Sao có thể! - Hạo Thần nhanh chóng phủ nhận.

* * * Có ngu mới tin.

Nhìn cái biểu cảm có ngu mới tin của Tuyết Thanh, Hạo Thần khổ không sao kể xiết.

- Tôi tìm cậu là vì muốn hỏi cậu sao cứ nhìn chằm chằm tôi trong lớp, muốn ám chỉ hẹn gặp để hỏi thôi. Cậu có hiểu không? - Hạo Thần đau đớn giải thích.

- Chỉ vậy? - Chỉ vậy thôi, có tí việc vậy thôi, tí việc vậy thôi mà hắn chọc cho cô đứng ngồi không yên thế luôn.

- Ừm.

(thật sự không muốn bỏ đoạn của mọi người vì mọi người đơn thuần là chơi đúng nghĩa. Nhưng vì một vài lý do (Mạch truyện của câu chuyện. Vì nhưng đoạn nối này sẽ được sửa lại thành truyện) nên mình phải sửa lại chỗ này. Do nhiều thứ nó đối nghịch với mạch truyện trước. Mà nếu không thông báo mà trực tiếp sửa thì mình thấy nó hơi thất lễ. Lại lười gửi từng người nên mình trực tiếp vào sửa luôn. Mong mọi người thông cảm. Nếu muốn mọi người có thể trực tiếp bỏ qua đoạn này. Xin chân thành cảm ơn)

Tuyết Thanh dùng ánh mắt bất lực nhìn Hạo Thần. Nếu sau này ai muốn hỏi chuyện cô mà cũng thế này thì cô sẽ mệt chết mất.

- "Anh trai tôi là người rất tốt, bề ngoài anh ấy có vẻ hơi nóng tính nhưng nội tâm thì rất ôn nhu, luôn tử tế với tất cả mọi người." Nói xong, Tuyết Thanh ý vị thâm trường nhìn Hạo Thần một cái: "Cố lên!"

Tuyết Thanh xoay người rời đi, để lại cho Hạo Thần đang mờ mịt hoang mang ở phía sau một bóng lưng tiêu sái.

*

Tan học

Tuyết Thanh thu dọn cặp sách để nhanh chóng về nhà, vừa đến cổng trường, một bàn tay từ phía sau bắt lấy tay cô.

Hạo Thần nhìn Tuyết Thanh, hỏi: "Lúc nãy cậu nói thế là có ý gì? Anh trai cậu tốt hay không thì liên quan gì đến tôi"

"Cậu hiểu mà"

"Tôi chả hiểu gì cả"

"Bây giờ là thế kỉ 21 rồi, cậu không cần phải ngại, anh trai tôi cũng rất cởi mở, cứ yên tâm đi"

* * * một phút im lặng

"Phì" Hạo Thần bật cười một tiếng, ánh nắng chiếu lên người anh, khung cảnh xung quanh như mờ nhạt, thế giới dường như dừng lại, chỉ còn lại người thiếu niên với nụ cười rực rỡ tràn đầy sức sống của thanh xuân
 
Tuyết Thanh dùng ánh mắt bất lực nhìn Hạo Thần. Nếu sau này ai muốn hỏi chuyện cô mà cũng thế này thì cô sẽ mệt chết mất.

- "Anh trai tôi là người rất tốt, bề ngoài anh ấy có vẻ hơi nóng tính nhưng nội tâm thì rất ôn nhu, luôn tử tế với tất cả mọi người." Nói xong, Tuyết Thanh ý vị thâm trường nhìn Hạo Thần một cái: "Cố lên!"

Tuyết Thanh xoay người rời đi, để lại cho Hạo Thần đang mờ mịt hoang mang ở phía sau một bóng lưng tiêu sái.

*

Tan học

Tuyết Thanh thu dọn cặp sách để nhanh chóng về nhà, vừa đến cổng trường, một bàn tay từ phía sau bắt lấy tay cô.

Hạo Thần nhìn Tuyết Thanh, hỏi: "Lúc nãy cậu nói thế là có ý gì? Anh trai cậu tốt hay không thì liên quan gì đến tôi"

"Cậu hiểu mà"

"Tôi chả hiểu gì cả"

"Bây giờ là thế kỉ 21 rồi, cậu không cần phải ngại, anh trai tôi cũng rất cởi mở, cứ yên tâm đi"

* * * một phút im lặng

"Phì" Hạo Thần bật cười một tiếng, ánh nắng chiếu lên người anh, khung cảnh xung quanh như mờ nhạt, thế giới dường như dừng lại, chỉ còn lại người thiếu niên với nụ cười rực rỡ tràn đầy sức sống của thanh xuân

Nụ cười phớt nhẹ trên mỹ cảnh tạo ra một hiệu ứng sắc đẹp khó nói nên lời. Tuyết Thanh đờ người. Vốn biết Hạo Thần rất đẹp nhưng không ngờ lại có thể đẹp đến thế.

- A. - Xấu xa, Hạo Thần nhân lúc cô đờ người khẽ búng một cái trên trán cô. Tạo nên một dấu đỏ hoe giữa chán. Mặt cô đỏ ửng lên vì đau một phần cũng vì ngại. Tay cô theo phản ứng, vội che đi vết đỏ trên trán.

- Chẳng hiểu cái đầu nhỏ này của cậu nghĩ gì nữa. - Hạo Thần chép chép miệng chán nản nói.

- Là gì cậu cũng không phải biết. - Tuyết Thanh nhanh chóng đáp lại. Giọng cô chứa đầy sự uất ức.

Nắng chiều bình minh rám rám vàng, chiết lên cô gái nhỏ nhắn. Đôi mắt cô ủy khuất, má cô đỏ ửng, hai tay đang vụng về che cái trán đỏ của mình. Sống lưng Hạo Thần bỗng căng cứng. Cậu khẽ cúi người hướng phía Tuyết Thanh cúi xuống, dí sát mặt mình về phía Tuyết Thanh.

Mặt đối mặt, gương mặt vốn đã đỏ nay còn đỏ hơn. So với cà chua cũng không kém. Cô nhanh chóng quay mặt đi, lộ ra chiếc cổ ngắn ngắn trắng ngần. Hơi thở nóng nóng của cậu phả vào cổ cô. Hơi thở chứa đầy sự nặng nề.

* * * Không khí thật kì lạ.

- Khụ khụ. - Nhận thức được tình hình hiện tại, Hạo Thần vội đứng thẳng lại. Đôi mặt cậu cũng đỏ lên. Ngại ngùng nói.

- Xin.. xin lỗi.

* * *
 
Bài viết: 19 Tìm chủ đề
Nụ cười phớt nhẹ trên mỹ cảnh tạo ra một hiệu ứng sắc đẹp khó nói nên lời. Tuyết Thanh đờ người. Vốn biết Hạo Thần rất đẹp nhưng không ngờ lại có thể đẹp đến thế.

- A. - Xấu xa, Hạo Thần nhân lúc cô đờ người khẽ búng một cái trên trán cô. Tạo nên một dấu đỏ hoe giữa chán. Mặt cô đỏ ửng lên vì đau một phần cũng vì ngại. Tay cô theo phản ứng, vội che đi vết đỏ trên trán.

- Chẳng hiểu cái đầu nhỏ này của cậu nghĩ gì nữa. - Hạo Thần chép chép miệng chán nản nói.

- Là gì cậu cũng không phải biết. - Tuyết Thanh nhanh chóng đáp lại. Giọng cô chứa đầy sự uất ức.

Nắng chiều bình minh rám rám vàng, chiết lên cô gái nhỏ nhắn. Đôi mắt cô ủy khuất, má cô đỏ ửng, hai tay đang vụng về che cái trán đỏ của mình. Sống lưng Hạo Thần bỗng căng cứng. Cậu khẽ cúi người hướng phía Tuyết Thanh cúi xuống, dí sát mặt mình về phía Tuyết Thanh.

Mặt đối mặt, gương mặt vốn đã đỏ nay còn đỏ hơn. So với cà chua cũng không kém. Cô nhanh chóng quay mặt đi, lộ ra chiếc cổ ngắn ngắn trắng ngần. Hơi thở nóng nóng của cậu phả vào cổ cô. Hơi thở chứa đầy sự nặng nề.

* * * Không khí thật kì lạ.

- Khụ khụ. - Nhận thức được tình hình hiện tại, Hạo Thần vội đứng thẳng lại. Đôi mặt cậu cũng đỏ lên. Ngại ngùng nói.

- Xin.. xin lỗi.

* * *

Không được, không được, Tuyết Thanh tự trấn an lại tinh thần.

- Tôi có việc, về trước đây, yên tâm, tôi chắc chắn sẽ giúp cậu mà.

Lại một ngày trôi đi, thêm nhiều suy nghĩ..

Tuyết Thanh thích nhất là không khí buổi sáng, trong lành thoải mái. Chiến dịch thu nạp "chị dâu" bắt đầu!

- Này, chiều nay cậu rảnh không? - Hôm nay là cuối tuần, còn gì thích hợp hơn một buổi hẹn hò đây!

- Sao vậy? Có gì à? - Một giọng nói hiển nhiên còn ngáy ngủ vang lên bên kia phía đầu dây, kèm theo tiếng ai oán.

- Xem phim, 3 giờ chiều nay, không được đến trễ, không được không đến, rõ chưa! - Tên Hạo Thần này, mặt trời chiếu tới mông rồi mà vẫn còn ngủ, Hạo Thần, thôi thì gọi là Hợi thần luôn cho rồi!

- Sao nào, muốn xem phim cùng tôi à? Bị tôi mê hoặc rồi đúng không? - Đầy sự giễu cợt. Không đứng đắn!

- Ừ ừ, nhớ nhá, không được trễ đâu đấy! Ăn mặc cho đẹp vào! - Xem chừng Nguyệt lão cũng nên chia cho cô chút hoa hồng rồi!

Đôi tay nhỏ bấm nhanh một dãy số nữa, gương mặt hiện lên đầy vẻ láu cá.

- Anh à! Chiều nay anh rảnh không? Đi xem phim nha!

- Sao hôm nay lại tốt thế? Ăn trúng gì à?

- Em là em gái anh đấy. 3h chiều, không được trễ đâu đấy!

Xong!
 
Không được, không được, Tuyết Thanh tự trấn an lại tinh thần.

- Tôi có việc, về trước đây, yên tâm, tôi chắc chắn sẽ giúp cậu mà.

Lại một ngày trôi đi, thêm nhiều suy nghĩ..

Tuyết Thanh thích nhất là không khí buổi sáng, trong lành thoải mái. Chiến dịch thu nạp "chị dâu" bắt đầu!

- Này, chiều nay cậu rảnh không? - Hôm nay là cuối tuần, còn gì thích hợp hơn một buổi hẹn hò đây!

- Sao vậy? Có gì à? - Một giọng nói hiển nhiên còn ngáy ngủ vang lên bên kia phía đầu dây, kèm theo tiếng ai oán.

- Xem phim, 3 giờ chiều nay, không được đến trễ, không được không đến, rõ chưa! - Tên Hạo Thần này, mặt trời chiếu tới mông rồi mà vẫn còn ngủ, Hạo Thần, thôi thì gọi là Hợi thần luôn cho rồi!

- Sao nào, muốn xem phim cùng tôi à? Bị tôi mê hoặc rồi đúng không? - Đầy sự giễu cợt. Không đứng đắn!

- Ừ ừ, nhớ nhá, không được trễ đâu đấy! Ăn mặc cho đẹp vào! - Xem chừng Nguyệt lão cũng nên chia cho cô chút hoa hồng rồi!

Đôi tay nhỏ bấm nhanh một dãy số nữa, gương mặt hiện lên đầy vẻ láu cá.

- Anh à! Chiều nay anh rảnh không? Đi xem phim nha!

- Sao hôm nay lại tốt thế? Ăn trúng gì à?

- Em là em gái anh đấy. 3h chiều, không được trễ đâu đấy!

Xong!

Bên nào đấy, vị "Hợi Thần" chúng ta nghe điện thoại xong cứ chẳng khác gì đang ở trên mây. Lưng lưng trong lại cảm hạnh phúc.

Chàng thiếu niên chưa hiểu sự đời vẫn chẳng biết hạt giống nào đó đã nảy mầm.

Nhất thiên ấy hả. Anh cũng chẳng hiểu gì đâu. Nhưng thôi, em gái thân thương đã triệu hồi thì không muốn cũng phải đến. Boss cuối mà xuất động thì có hồi sinh cũng chả kịp.

Gần chiều hôm ấy. Còn chưa tới giờ hẹn mà Nhất Thiên đã đến.

Anh nay ăn mặc đúng chẳng thể coi thường. Mái tóc nâu nâu phất phơ, bồng bềnh. Cái áo phông trắng với dòng chữ "Good Luck" màu đen in to đậm bị che bởi chiếc áo khoác da đen nam tính. Anh mặc cái quần jean xanh rách gối.

Tay anh đeo chiếc đồng hồ, vòng qua phía sau gáy.

Cảnh tượng chàng trai đẹp đẽ chống tay sau gáy dựa vào tấm gương cửa rạp chiếu của thật là thuần phong mỹ tục.

Ánh mắt Hạo Thần mơ hồ nhìn về phía xa xa. Hôm nay không biết anh bị gì nữa, lục cả tủ đồ lên xong còn thay đi thay lại nữa. Có đi xem phim thôi mà làm gì lại khẩn trương dữ vậy chứ.

Ba giờ chiều.

Bóng dáng Nhất Thiên dần lộ ra phía cuối con đường. Anh mặc chiếc phông dài tay màu trắng. Mặc chiếc quần jean màu đen. Đôi giày thể thao đầy cá tính. Mái tóc anh bồng bềnh lên, mồ hôi chạy dọc theo đường yết hầu.

Đây là đang thách thức bản tính dã thú của các chị em a. Hai người này đây là tổ chức chương trình "trái tim rung động toàn tập đây mà."

Đến trước cửa rạp chiếu. Nhất Thiên anh vậy mà lại.. nhìn thấy cái tên nhóc này.

- Cậu..
 
Bài viết: 62 Tìm chủ đề
Tuyết Thanh giật mình, nhìn về phía sau lưng Nhất Thiên.

Hạo Thần ôm túi đồng phục mới được phát đi về phía cô, gọi thử một tiếng:

- Tuyết Thanh?

- Hạo Thần?

Nhất Thiên nghe tiếng, quay đầu lại nhìn.

Hạo Thần sững sờ, vẻ mặt không tin nổi nhìn Nhất Thiên.

Đây không phải là người mà anh đang tìm sao?

Cho dù Hạo Thần chỉ mới gặp Nhất Thiên một lần duy nhất nhưng chính nụ cười tỏa nắng cùng hương chanh thanh mát của người con trai này đã in đậm dấu ấn trong lòng anh.

Anh bất thần đứng im nhìn Nhất Thiên không chớp mắt.

Nhất Thiên không chịu được ánh mắt chăm chú đó của Hạo Thần, nhíu mày hỏi:

- Bạn học này, em tìm ai thế?

Hạo Thần giật mình, phản ứng lại, lẩm bẩm trong miệng:

- Tìm anh đó..

- Em nói gì? – Nhất Thiên không nghe rõ, hỏi lại.

- A, không có gì, không có gì! - Hạo Thần vội vàng xua tay, lại ngập ngừng mở miệng – Anh.. có nhớ em không?

Nhất Thiên nhíu mày, mình đã gặp cậu ta bao giờ chưa nhỉ?

Hạo Thần thấy Nhất Thiên nhíu mày cùng ánh mắt tràn đầy nghi hoặc nhìn mình, trong lòng bỗng dưng thấy mất mát, trái tim như bị ai bóp chặt.

(Vậy là không còn là tình địch nữa rồi ^ ^)

Chao uiii, nam 9 ngôn tình, sao cô lỡ để người ta thành tiểu thụ đam mỹ.. Khóc nức nở ToT ToT
 
Bài viết: 39 Tìm chủ đề
Kết thúc đợt 1, người thắng sở hữu cốt truyện hay gồm: @Độc Thanh Cô Tịnh, @nntc6761

Số xu nhận được của các bạn tham gia (mỗi bài đăng tính riêng cộng lại, các bạn nhớ kiểm tra lại xem hoa sa có bỏ sót hay gửi chưa đủ phần thưởng cho các bạn không nhé) :

- @Độc Thanh Cô Tịnh: 20 + 5+ 30 + 10 + 10 + 10 +10 +5 + 10 + 10

- @EC. Bắc. Hà: 10 + 10

- @MưaThángTám: 10 + 10

- @nntc6761: 30 + 10

- @Khánh Hạ: 10 + 10

- @hansansara: 20 + 10

- @Yui0907: 20 + 10

- @Lyl1418: 20

Bất kỳ bạn nào tham gia đều có phần thưởng ít nhất 5 xu nên nhớ kiểm tra lại xem hoa sa có bỏ sót không nhé, nếu có, hãy thông báo cho hoa sa tại tường nhà của hoa sa.
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back