Game Show Truyện nối truyện

Thảo luận trong 'Game Show' bắt đầu bởi Hoa sa tiểu thư, 18 Tháng tám 2020.

  1. nntc6761 ~~~Editing "Ta có ba trúc mã là long ngạo thiên"~~

    Bài viết:
    2,158
    Trong lúc đó, mọi người vẫn đang bàn tán, chắc mẩm rằng Nhất Thiên và Tuyết Thanh nói chuyện yêu đương.

    Hạo Thần bỗng đứng dậy, đi thẳng ra sau trường. Bắt gặp hai người kia, không ngần ngại mà cất tiếng:

    - Xin lỗi, học trưởng đại ca, có thể nể mặt học sinh mới đang có chút chuyện muốn thỉnh bạn học cùng lớp Tuyết Thanh đây giúp đỡ?

    Nhất Thiên khó bề từ chối, đành nhã nhặn mà tạm biệt rồi rời đi trước.

    Hạo Thần nheo mắt hướng Tuyết Thanh:

    - Cậu chưa dẫn mình đi.

    - Sao cơ?

    Hạo Thần tủm tỉm:

    - Thì lúc gặp cậu, mình hỏi đường tới lớp 11.3, còn cậu thì dẫn thẳng mình tới lớp 11.7. Sao hả, vừa nhìn thấy mình đã biết là mình học cùng lớp với cậu, hẳn là đã điều tra trước về soái ca này rồi hả, bé "con giáo viên"!

    OK, hình tượng nam thần mất hẳn! Hóa ra cậu ta còn bị tự luyến nặng ha!

    Nhưng thực sự thì cậu cũng nói đúng một phần, Tuyết Thanh đúng là đã nghe mẹ nói lớp mình có học sinh mới tên là Thần Hạo, nên khi cậu giới thiệu tên và Tuyết Thanh còn đang đơ vì vẻ đẹp trai của cậu thì đã không chú ý nghe đoạn "lớp 11.3".

    * * *. (P/s: Tui ở đây để lấp hố mấy cái đoạn nhầm nhọt của các nàng :D Lấp vì đam mê! :D Nên đoạn nào bẻ lái được là phải bẻ, đặng đi lấp :D Lấp xong mời các nàng lại bẻ về :)) À mà sao tui tưởng quy định 200-250 từ, mà các nàng viết dữ vậy ^^)
     
  2. Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhất Thiên gãi gãi mặt, ngại ngùng. Tuyết Thanh cảm giác gần mình không hiểu nổi thế giới này rồi. Ông anh nhà mình cũng biết mơ tưởng a.

    - Anh sống thật chút đi.

    - Sao?

    - Tuế Nguyệt có bạn trai rồi. Bạn trai nó tên Phong Kì, nhớ hộ em.

    - Anh biết. - Nhất Thiên tỏ vẻ không chút ngạc nhiên.

    * * * Thế kêu cô ra đây làm gì.

    - Chính về thế nên mới kêu em ra đây bàn kế "đập chậu cướp hoa." - Nhất Thiên tỏ vẻ thấu hiểu nhân sinh nói.

    * * *Bạn trai người ta là hotboy.

    - Anh cũng vậy.

    - Người ta học giỏi.

    - Anh cũng vậy.

    - Chơi thể thao giỏi.

    - Anh cũng vậy.

    - Biết nấu ăn ngon.

    - Có thể học.

    - Biết làm việc nhà.

    - Có thể làm.

    * * * Kiếp trước không biết cô gây nghiệp gì nữa.

    - Họ là thanh mai trúc mã. - Cô phán một câu.

    - Thời gian không nói lên tất cả.

    * * *Tóm lại anh bỏ cuộc đi. - Cô dùng hết những chất xám cuối cùng, cố gắng khuyên bảo vị anh trai này.

    - Sao anh thấy em giống như đang giúp tên kia. - Nhất Thiên tỏ vẻ nghi ngờ.

    * * * - em là không muốn anh phá hoại không gian riêng của người khác.

    - Anh là anh trai em hay hắn là anh trai em.

    - Anh.

    - Vậy sao em lại nói giúp hắn.

    - Dù.. dù gì hai người họ cũng đang quen nhau, anh xen vào thế này có hơi.. - Tuyết Thanh ấp úng nói.

    - Ai bảo là xen vào, đây là đang quang minh chính đại theo đuổi a. Sao em lại có thể nghĩ như vậy? Hèn gì đến giờ vẫn chẳng ai yêu.

    * * * - chuyện này thì liên quan gì đến việc yêu đương của cô. Mà sao lại kéo việc yêu đương của cô vào đây. - Anh.

    - Hai người ở đây làm gì vậy?

    (hức hức, rõ ràng là một anh tình địch vô cùng nặng kí. Nỡ lòng nào bẻ lái thành anh trai T-T)
     
    EC.Bắc.HàHoa sa tiểu thư thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng tám 2020
  3. Khánh Hạ

    Bài viết:
    3
    Tuyết Thanh giật mình, nhìn về phía sau lưng Nhất Thiên.

    Hạo Thần ôm túi đồng phục mới được phát đi về phía cô, gọi thử một tiếng:

    - Tuyết Thanh?

    - Hạo Thần?

    Nhất Thiên nghe tiếng, quay đầu lại nhìn.

    Hạo Thần sững sờ, vẻ mặt không tin nổi nhìn Nhất Thiên.

    Đây không phải là người mà anh đang tìm sao?

    Cho dù Hạo Thần chỉ mới gặp Nhất Thiên một lần duy nhất nhưng chính nụ cười tỏa nắng cùng hương chanh thanh mát của người con trai này đã in đậm dấu ấn trong lòng anh.

    Anh bất thần đứng im nhìn Nhất Thiên không chớp mắt.

    Nhất Thiên không chịu được ánh mắt chăm chú đó của Hạo Thần, nhíu mày hỏi:

    - Bạn học này, em tìm ai thế?

    Hạo Thần giật mình, phản ứng lại, lẩm bẩm trong miệng:

    - Tìm anh đó..

    - Em nói gì? – Nhất Thiên không nghe rõ, hỏi lại.

    - A, không có gì, không có gì! - Hạo Thần vội vàng xua tay, lại ngập ngừng mở miệng – Anh.. có nhớ em không?

    Nhất Thiên nhíu mày, mình đã gặp cậu ta bao giờ chưa nhỉ?

    Hạo Thần thấy Nhất Thiên nhíu mày cùng ánh mắt tràn đầy nghi hoặc nhìn mình, trong lòng bỗng dưng thấy mất mát, trái tim như bị ai bóp chặt.

    (Vậy là không còn là tình địch nữa rồi ^ ^)
     
  4. Bấm để xem
    Đóng lại
    - Anh.. anh không nhớ thật à? - Hạo Thần kiềm chế lại cơn run, tiếp tục hỏi.

    - Cậu là ai? Sao tôi phải nhớ? - anh gặp qua nhiều người như thế, ai nhớ cho nổi.

    Một bên, Tuyết Thanh- người quan sát tất cả. Không biết sao chứ cô thấy mùi gian tình đang nồng nặc dâng lên.

    - Anh.. - Hạo Thần có chút mất mác khó nói. -.. Anh thật sự quên.. quên rồi?

    * * * Ừm. -Nhất Thiên nghiêng người gật đầu.

    * * * Thật sự? - Hạo Thần vẫn cố hỏi.

    - Đúng, có gì quan trọng sao? - Phiền quá.

    Hạo Hạo đã không kiềm chế nổi cơn run rẩy, cả người cậu run mạnh lên vì sự đè nén cảm xúc của cậu.

    - Anh.. thật sự quên.. thật sự giám quên. - Hại Thần nghiến răng ken két. Cơn giận đã lên tới đỉnh đầu.

    * * *Ừm. - Nhất Thiên gật đầu, có gì không được quên sao.

    Hạo Thần chửi thầm một câu. Cậu nhìn Nhất Thiên bằng ánh mắt đầy căm thù. - Nếu không phải tại anh thì làm sao tôi lại đi lạc vào ngay ngày đầu tiên nhận lớp chứ.

    * * *

    * * *

    (Hức, sự ra đi của chàng tình địch khiến lòng ta đau như cắt. Muốn bẻ một lần cho nó ngầu.
     
    Hoa sa tiểu thư thích bài này.
  5. Hoa sa tiểu thư Bút hiệu: Đàm Sương Mạn Tuyết ( Sa Sa )

    Bài viết:
    39
    Bấm để xem
    Đóng lại
    Quá tức giận, Hạo Thần quay người bỏ đi trước sự hờ hững ngây thơ vô số tội của Nhất Thiên và vẻ mặt ngơ ngẩn cùng ánh mắt ngờ vực của Tuyết Thanh. Nhất Thiên nghĩ thầm: ' Đứa trẻ này kỳ lạ nhỉ?'. Lúc anh quay đầu nhìn em gái cũng là lúc anh cảm nhận được ánh mắt dò xét của em gái mình.

    - Anh trai à, thật ra.. thật ra thì.. Tuyết Thanh vừa nói vừa ngượng ngùng sờ mũi

    - Nói nhanh đi, sao lần này đến lượt em lắp bắp thế.

    Tuyết Thanh đột nhiên đứng thẳng người, một bộ dáng chính nghĩa lẫm liệt, đặt tay lên vai Nhất Thiên:

    - Thật ra ở thời đại này thì nam với nam cũng chẳng có gì to tát lắm đâu. Với tư cách là một em gái tốt, em sẽ đứng về phía anh và ủng hộ anh. Anh.. anh không cần vì che mắt em mà gây xích mích với.. với người tình Họa Thần của anh đâu.

    - Em nói bậy gì đó, người anh thích là Tuế Nguyệt, anh nào có sở thích kì lạ đó đâu chứ. Em này, thật đen quá mà. Nhất Thiên điểm nhẹ vào đầu Tuyết Thanh.

    - Biết đâu chỉ là che mắt người đời thì sau. Nói xong Tuyết Thanh quay đầu chạy mất dạng.

    - Em.. em đứng lại đó cho anh. Thật là, đứa bé tinh nghịch này. Thế nhưng, nghĩ đến những chuyện sắp sửa xảy ra, Nhất Thiên lại thương cảm cho em mình.

    - Haiz, không biết em sẽ còn hồn nhiên được bao lâu nữa đây. Nhưng anh sẽ dùng mọi cách để bảo vệ em, em gái đáng yêu của anh. Tuế Nguyệt, nếu cô không yên phận giữ lời hứa, dám ra tay với em gái tôi thì đừng trách Nhất Thiên tôi độc ác. Mẹ, con và cha sẽ cố gắng bảo vệ mẹ và em an toàn, dù hai người hiểu nhầm con và cha cũng đươc.

    Bỗng một người áo đen xuất hiện bên cạnh nói nhỏ điều gì đó vào tai Nhất Thiên rồi biến mất. Anh đập tay vào vách tường hừ lạnh:

    - Xem ra dạo này, Tuế Gia cũng chẳng yên phận mấy.
     
    Lyl1418Độc Thanh Cô Tịnh thích bài này.
  6. Bấm để xem
    Đóng lại
    Cũng phải, trẻ nhỏ nào chịu ngồi yên. Muốn nó yên phận chỉ đành để nó chịu đau thương. Ánh mắt nhất thiên đầy vẻ âm độc.

    - Tuế gia, tốt nhất là yên phận. - Anh quay người. Chuyện Tuế gia có thể từ từ xử lý, cái anh hiện đại đang hoang mang là.. ahihi cái tên nhóc kia là từ đâu chui ra. Hại anh bị hiểu nhầm.

    Nhất Thiên dùng hết khả năng xem mình đã chọc phải vị tổ tông nào rồi.

    - Lạc đường.. lạc đường.. ngày đầu.. - Mèo, anh mới nhận ra được cái gì đó.

    Nhất Thiên suy nghĩ đầy suy tư. Sáng nay.. anh hình như gặp phải một thằng nhóc nhờ anh chỉ đường thì phải. Ừm, chắc là nó..

    Cứ từ từ bước đi, Nhất Thiên không ngừng suy nghĩ. Mây mù dần tan.

    * * *

    Ngày hôm sau.

    Tuyết Thanh hôm nay như bị cái gì ấy. Cả buổi cô cứ nhìn chằm chằm Hạo Thần khiến cả người cậu cứ ngứa ngáy không thôi. Anh đã làm cái gì mà nhìn giữ vậy.

    (Hây, mợ sa bẻ lái dữ qué trời, ta lại phải đi lấp hố rùi. *lấp hố**lấp hố*
     
    Hoa sa tiểu thư thích bài này.
  7. Hoa sa tiểu thư Bút hiệu: Đàm Sương Mạn Tuyết ( Sa Sa )

    Bài viết:
    39
    Bấm để xem
    Đóng lại
    Còn Tuyết Thanh, cô nàng đột nhiên nằm dài ra bàn thở tài, Tuế Nguyệt vừa vào lớp đúng lúc thấy được cảnh tượng ấy:

    - Này, Thanh Thanh, sao trong cậu chán chường thế vậy.

    - Không ai trên đời hoàn hảo hết nhỉ (như anh cô và Hạo Thần vậy, đẹp trai thế nhưng lại.. Haiz, quả nhiên trai đẹp thuộc về nhau hết rồi à) Nghĩ vậy, cô lại ném một ánh mắt vừa thương cảm vừa tiếc tiếc nuối đến Hạo Thần)

    Nghe câu đó, trong mắt Tuế Nguyệt bỗng loé lên hận ý (Hừ, vậy sao, cũng đúng thôi, dù bây giờ cậu hoàn hảo đến mức người khác phải ganh tỵ nhưng không lâu nữa đâu, cậu sẽ không còn hoàn hảo nữa, Thanh Thanh ah.. hahaha)

    - Này, này, A Nguyệt, cậu sao thế, sao đột nhiên lại ngẩn ngẩn người?

    - À.. ừ.. tớ.. haha không có gì đâu mà

    (Hai tiết trôi qua và giờ ra chơi đã đến)

    - Thanh Thanh, đi căn tin không?

    - Không, A Nguyệt, cậu đi đi, tớ buồn ngủ lắm rồi cô gục đầu xuống bàn học ngủ.

    Tuế Nguyệt bước đến căn tin một mình, khi trở ra cô đang cầm ly nước thì đạp phải một viên đá nhỏ không biết sao xuất hiện trên nền nhà làm cô trượt ngã và hất ly nước trong tay vào người của Nhất Thiên đang trùng hợp bước đến.
     
  8. Khánh Hạ

    Bài viết:
    3
    - A, thật xin lỗi..

    Tuế Nguyệt vội vàng xin lỗi, nhưng khi trông thấy đối phương là ai, sắc mặt liền trở nên âm trầm.

    Nhất Thiên lạnh lùng nhìn cô gái trước mặt, ánh mắt băng lãnh dừng trên người Tuế Nguyệt, gằn giọng:

    - Tuế Nguyệt, không ngờ cô lại ở đây.

    Tuế Nguyệt quét mắt xung quanh, lúc này có lác đác vài học sinh đang nhìn về phía họ, cười như không cười nói với Nhất Thiên:

    - Ở đây thì sao, lẽ nào anh muốn ra tay với tôi. Cẩn thận không lại mất cái danh "nam thần học đường" đó nha!

    Nhất Thiên nhíu mày nhìn Tuế Nguyệt, không giấu nổi vẻ chán ghét, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười tỏa nắng như cũ:

    - Vậy "tình đầu quốc dân" đây có đồng ý không?

    Tuế Nguyệt "chậc" một tiếng, chưa kịp trả lời thì một nam sinh chạy đến, ôm lấy bả vai Tuế Nguyệt, si mê nhìn cô:

    - Nguyệt Nguyệt, em đây rồi.

    - Phong Kì? – Tuế Nguyệt kinh ngạc, dường như không ngờ Phong Kì lại xuất hiện ở nơi này.

    Phong Kì dịu dàng xoa đầu cô, quay qua nói với Nhất Thiên:

    - Làm phiền anh, tôi mang Tuế Nguyệt đi trước.

    Không đợi Nhất Thiên trả lời, Phong Kì đã đưa Tuế Nguyệt đi. Ánh mắt của hắn dán lên người cô, giọng nói dịu dàng như mưa xuân quấn lấy Tuế Nguyệt:

    - Nguyệt Nguyệt, lần sau em đừng có đến gần hắn.

    Tuế Nguyệt không hỏi vì sao, gật đầu nhẹ. Phong Kì đưa Tuế Nguyệt về lớp, mắt không rời cô nửa giây.

    Đến tận khi giáo viên vào lớp hắn mới xoay người đi khỏi.

    Lúc này, điện thoại của Phong Kì 'ting' một tiếng, hắn cúi đầu lấy điện thoại ra, tin nhắn gửi đến toàn bộ là ảnh của Tuế Nguyệt. Ánh mắt Phong Kì tràn ngập cuồng si điên dại nhìn chằm chằm vào ảnh, đầu ngón tay chậm rãi vuốt ve khuôn mặt Tuế Nguyệt:

    - Nguyệt Nguyệt của anh..
     
    Hoa sa tiểu thư thích bài này.
  9. hansansara Mong cho tất cả các cô gái đều tìm được hạnh phúc

    Bài viết:
    29
    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đối với Tuế Nguyệt, Phong Kì thật sự là si mê mù quáng. Nhưng anh chàng đáng thương này xem như số khổ rồi, chọn ai không chọn, lại chọn cô nàng này. Tình địch của anh, không chỉ cùng giới, cùng giới thì nói làm gì, cái khó là còn là "khác giới" nữa.

    Mỗi người trong lòng.. dường như đều có bí mật của riêng mình.

    Từ ngày cái cậu "bạn" Hạo Thần xuất hiện, cuộc sống học đường của Tuyết Thanh đã khó khăn lại càng thêm gian truân. Đôi khi cô nàng thực sự nghĩ, cô là thần tiên xuống trần lịch kiếp, không trải qua hết mọi khổ ải thì không thể về trời. Vì cái quái gì mà tên ác ôn đó chọn ai không chọn, lại chọn cô là bia lĩnh đạn?

    Hạo Thần không những ngồi sau lưng cô, làm phiền cô hết lần này đến lần khác, lúc thì đẩy ghế, lúc thì rung bàn, lúc lại khều vai cô, lúc thì đòi chơi trò đoán chữ trên lưng.. Quá đáng hơn, đã biết rõ trong lớp cô không được yêu thích gì, lại còn làm như vô ý khoác vai cô, gọi cô "Thanh thanh~~~" hết sức mờ ám, khiến cho mọi cô nàng trong lớp hận không thể khiến cô thành con nhím.

    Thì à há, cái của nợ này, ông anh của cô không phải nên có chút trách nhiệm sao!

    - Được rồi, tôi sẽ giúp cậu "cua" Nhất Thiên, đổi lại cậu đừng làm phiền tôi nữa!

    Bé cũng muốn một lần thử lẻ lái quẹo cua a~~~
     
    Hoa sa tiểu thư thích bài này.
  10. Hoa sa tiểu thư Bút hiệu: Đàm Sương Mạn Tuyết ( Sa Sa )

    Bài viết:
    39
    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phong Kì vừa rời rời đi, Tuế Nguyệt lập tức đi thẳng vào WC nữ, khóa chốt cửa rồi bật khóc nức nở.

    - Nhất Thiên, em yêu anh mà, tại sao, tại sao trong mắt anh chỉ có chán ghét em chứ, tại sao chứ, chẳng lẽ vì cô ta, vì Tuyết Thanh kia ư, cô ta chỉ là một đứa bình thường, nào so được với em, đại tiểu thư Tuế Gia chứ. Cô ta chỉ làm bẩn Nhất đại công tử anh thôi. Chỉ có em, em mới xứng với anh cơ mà. Tại sao ai cũng đều vì cô ta, anh cũng luôn theo đuổi cô ấy, Hạo Thiên cũng dừng ánh mắt trên cô ấy, ai cũng vậy, còn em chỉ có công tử ăn chơi trác táng vô tích sự Phong Kì, tại sao.. Ngay cả ba cũng cũng bảo em chưa phải lúc đụng đến cô ta, chẳng phải cô ta chỉ là một thường dân hay sao? Tại sao..

    Tại một góc khuất trong trường học.

    Phong Kì:

    - Sao, tớ diễn đạt hông nào

    - Quá chuẩn luôn, cô ta đâu biết thân phận thật của cậu đâu nhỉ, anh họ

    - Hả, tất nhiên, trong mắt cô ta, tớ chỉ là đứa ăn chơi sa đọa thôi. Phong Kì nói với sự khinh bĩ.

    Mà sao lúc nào tớ cũng đóng vai xấu trêu đùa tình cảm của các cô gái hết vậy hả?

    - Tại cậu mê gái đẹp chớ sao, vậy mà còn dám hỏi

    Phong Kì xấu hổ, đưa tay lên gãi đầu:

    - Tuyết Thanh thật là em gái ruột của cậu hả

    - Ừ, sao?

    - Tớ.. tớ thích Thanh Thanh

    - Nằm mơ, tớ sẽ không cho phép đâu

    - Nè, tớ nói thật đấy

    - Cái gì? Cậu thích con bé thật hả?
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...