Phố Biển Nha Trang, chiều cuối tuần năm Nhâm Dần. Tôi thả từng bước chậm rãi bằng đôi chân trần trên cát, những đợt sóng lập lờ chạm vào đùa giỡn. Tôi cúi xuống bốc nắm cát khô bóp chặt, những hạt bé li ti lọt qua kẽ tay rơi xuống, chỉ còn lại ít ỏi trong lòng bàn tay sau bao lần cọ sát. Tôi chợt nghĩ về tình bạn. Trong một tập thể, ai cũng vui vẻ, đồng thuận với nhau từ ngày đầu gặp mặt, nhưng thời gian sẽ nảy sinh những cái riêng.. chỉ còn lại những cái chung cho một tình bạn. Quên đi những hạt cát bé nhỏ đã rời xa, để trân trọng những gì còn lại trong lòng bàn tay! Tôi nhìn ra cửa vịnh, hoàng hôn len lỏi trong mỗi đợt sóng lấp lánh như những ánh sao. "Nếu một ngày nào đó, bạn cảm thấy vô cùng đau khổ và đơn độc.. Hãy gọi tôi! Tôi sẽ đến bên bạn, chỉ để im lặng không nói gì, nhưng tôi muốn bạn biết rằng luôn có tôi bên cạnh bạn". "Nếu một ngày nào đó, bạn phân vân trước những quyết định của mình.. Hãy gọi tôi! Tôi sẽ không quyết định thay bạn, nhưng có tôi bên bạn, có thể giúp bạn vững tâm hơn trước sự lựa chọn của mình". "Nếu một ngày nào đó bạn gặp thất bại trong công việc.. Hãy gọi tôi! Tôi sẽ không đem lại cho bạn một công việc mới, nhưng có tôi bên bạn, sẽ giúp bạn tìm thấy một cánh cửa khác của sự thành công". Tôi về đến gần nhà mà vẫn còn giữ chặt nắm cát nhỏ trên tay. Phố biển Nha Trang đang hối hả trang điểm để đón Xuân Nhâm Dần 2022.
Đọc bài này nhớ lại Nha Trang ngày ấy, mình cũng đã từng giẫm chân trần lang thang trên cát mịn. Ở phía xa người ấy đang ôm một cục tức không thèm ngó ngàng. Mình cũng nhất quyết đường anh anh đi, đường tôi cát mịt mù dưới chân tôi vẫn bước. Ngoài kia gió có thét gào, cột sóng cao ầm ầm quá đỉnh đầu mình vẫn cười khanh khách, không có tình yêu vẫn sống nhăn, chỉ cần có tri kỷ là cuộc đời đẹp. Câu này ngày nào mình cũng ráng ép bản thân học thuộc lòng
Quen biết đầy thiên hạ. Tri kỷ được mấy người. Nhưng với tình yêu để bước qua được giây phút ấy bạn là người đầy bản lĩnh.