Huyền Ảo Tản Mạn Về Cuộc Đời Một Người.. - Thiên Tâm

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Thiên Tâm 1106, 30 Tháng tám 2021.

  1. Thiên Tâm 1106

    Bài viết:
    14
    [​IMG]

    Tản Mạn Về Cuộc Đời Một Người

    Tác giả: Thiên Tâm (chính chủ)

    Thể loại: Kinh dị, huyền ảo.

    Truyện kể về cuộc đời của Quảng Tâm, từ thăng trầm hỉ nộ ái ố, cùng hai đệ tử ngao du khắp nơi để trừ yêu diệt ma. Cuối cùng Quảng Tâm đã quyết định ở lại một ngôi làng, tại nơi đây anh ta đã trải qua nhiều chuyện, một lần sơ xuất đã khiến anh ta dạo quanh Địa Ngục..

    Link góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các Tác Phẩm Của Thiên Tâm

    Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ
     
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng chín 2021
  2. Thiên Tâm 1106

    Bài viết:
    14
    Chap 1

    * * *


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từng nghe đồn rằng, ở Làng Ôn Dịch năm đó có một người phụ nữ đã hạ sinh một vị thần tiên, lúc sinh cậu ta bên ngoài sấm sét ngập trời mặc dù hôm đó là một hôm trời quang mây tạnh, người mẹ phải tốn mất một ngày một đêm mới có thể hạ sinh cậu ta, sau khi cậu ta chào đời thì người mẹ cũng đã qua đời do mất máu quá nhiều..

    Quảng Tâm vốn là con trưởng nhưng từ nhỏ mẹ đã mất sớm, ba thì lại bước thêm một bước lấy người đàn bà khác sau đó còn sinh thêm một đứa em cùng cha khác mẹ với Quảng Tâm. Dù là con trưởng nhưng mọi quyền hành trong nhà bị người mẹ kế chiếm mất, Quảng Tâm vốn không màng danh lợi, từ nhỏ đã nghe phật pháp nên Quảng Tâm luôn có ước mơ khoác lên mình bộ áo cà sa, trang nghiêm nhã nhặn. Sinh nhật tròn mười sáu tuổi Quảng Tâm đã xin cha xuống tóc quy y nhưng cha lại không đồng ý

    Bà mẹ kế thì cứ lảm nhảm bên tai kêu cha Quảng Tâm để Quảng Tâm xuống tóc nhằm dễ thừa hưởng gia tài, cha Quảng Tâm cứ đắn đo suy nghĩ, ngày nào cũng cau mày khó chịu, Quảng Tâm vẫn kiên trì ngày nào cũng xin cha lên núi tu học. Một đêm nọ, bà mẹ kế nói nhỏ với cha Quảng Tâm rằng bà ta có người em xuất gia rồi ở ẩn tu học bảo cha Quảng Tâm cứ yên tâm mà đem lên trên đó, không cần lo nghĩ cho bớt nhọc, cha Quảng Tâm vẫn cứ đắn đo nhưng với sự kiên quyết của Quảng Tâm thì sau một năm cha Quảng Tâm cũng đã đồng ý để Quảng Tâm lên đường tu học.

    Ngày lên đường, bà mẹ kế cứ giả vờ quan tâm nào là chuẩn bị hành lí, quần áo thức ăn, rồi nào lại sợ Quảng Tâm gặp nguy hiểm nên cử theo vài nô bọc để bảo vệ. Cha Quảng Tâm nghe vậy rất yên lòng, trước khi đi ông còn ôm Quảng Tâm một cái rồi nói:

    - Nếu sống không quen thì hãy về đây con nhé! _Ông vốn

    Rất yêu thương Quảng Tâm nhưng do người mẹ kế cứ chèn ép nên cha Quảng Tâm chỉ có thể làm như vậy.

    Quảng Tâm chào tạm biệt mọi người rồi bắt đầu lên đường, nghe nói đường từ Làng Ôn Dịch lên Chu Tước Sơn vô cùng hiểm trở và nguy hiểm, ở đây vốn có rất nhiều thiền am nhưng bà mẹ kế lại đưa Quảng Tâm đến tận nơi hoang du hẻo lánh để ngầm đoạt gia sản.

    Một ngày trôi qua, đường đi vẫn còn dài, đến chân núi hẻo lánh thì bỗng số nô bộc đó không chịu đi cùng Quảng Tâm nữa, Quảng Tâm biết là do người mẹ kế sắp đặt nên cũng không làm khó vì họ cũng là nô bọc trong nhà nhưng ai ngờ đâu bọn họ quay lại đánh Quảng Tâm một trận rồi lấy hết tiền vàng, hành lý sau đó bỏ chạy.

    Không còn đường lui, Quảng Tâm liều chết leo lên ngọn núi, trời trưa nóng bức ánh sáng như ngọn lửa thêu đốt cả nói này nhưng Quảng Tâm vẫn cố leo, Quảng Tâm leo đến mức các ngón tay đã rỉ máu do không biết đường lên núi nên chỉ có thể leo núi để còn tránh rắn rết, leo lên vách đá dựng đứng tầm một canh giờ, cuối cũng Quảng Tâm cũng đã leo lên được ngọn núi, vừa leo lên Quảng Tâm dường như kiệt sức rồi ngất đi.

    Khi tỉnh dậy thấy mình nằm trong nhà thì Quảng Tâm có liếc mắt nhìn xung quanh thì thấy có một người đàn ông vóc dáng cao to đang ngồi thiền ở cạnh Quảng Tâm. Vùng Chu Tước Sơn vốn hẻo lánh chỉ có mình Hàn Du ở, Hàn Du là em của bà mẹ kế cũng là sư phụ chưa bái của Quảng Tâm. Thấy thế Quảng Tâm liền dùng phần sức còn lại ngồi dậy rồi lạy sư phụ một lạy, nghe thấy tiếng động đậy Hàn Du liền mở mắt ra ngăn cản Quảng Tâm ngồi dậy sau đó phong bế kinh mạch của Quảng Tâm rồi đã thông kinh mạch cho Quảng Tâm.

    - Từ hôm nay ngươi chính là đồ đệ độc môn của ta, hãy nhớ kĩ tịnh độ là đại đạo. Nói xong ông dìu Quảng Tâm đứng dậy, Quảng Tâm liền quỳ xuống lạy Hàn Du 3 lạy để cảm tạ. Thấm thoát cũng đã hai năm, trong hai năm này Quảng Tâm đã chuyên tâm rèn luyện tiền bộ không ít.

    Một buổi chiều khi đang quét sân bỗng dưng Quảng Tâm cảm nhận được sát khí bao quanh Chu Tước Sơn nên liền ra xem như thế nào, trước mắt của Quảng Tâm là một đại đội âm binh tràn đầy sát khí, mắt đỏ hoe làm cho Quảng Tâm run rẫy, họ đông không kể xiết, ai nấy đều mặc áo giáp sắt, thoắt ẩn thoắt hiện, thấy đám âm binh cứ tiến lại gần nơi này nên Quảng Tâm liền niệm chú tạo ra kết giới ngăn cản chúng lại, không ngờ kết giới không có tác dụng, bị đám âm binh phá vỡ nhanh chóng, trời đất bỗng dưng tối sầm lại, trong đám âm binh bỗng có một tên mắt xanh dữ tợn thân hình cao lớn cầm rìu bay tới Quảng Tâm.

    Quảng Tâm chưa kịp phản ứng đã bị đánh văng ra trước cửa đại điện, tên âm binh lại bay đến bịnh bổ cho Quảng Tâm thêm một búa thì Hàn Du xuất hiện đánh tên âm binh văng ra xa, đám âm binh cứ thế tràn lên núi, chúng xông lên một lượt nhưng lại bị Hàn Du đánh ra xa, đám âm binh cứ lao vào Hàn Du như sói dại, đột nhiên mắt bọn chúng toàn bộ chuyển sang màu đen, sát khí cũng tăng gấp bội dường như có kẻ đang thi pháp chống đối lại Hàn Du.

    Đánh được một lúc, Hàn Du thấm mệt nên đã bị đám âm binh đánh ngược lại, Hàn Du bị đánh đến thổ quyết khôn đứng dậy nổi, thấy vậy Quảng Tâm định bắt ấn đánh với bọn âm binh nhưng bị Hàn Du lập kết giới nhốt lại. Quảng Tâm dùng toàn bộ sức lực khá kết giới nhưng không thành.

    Đột nhiên có một thứ gì đó rất cao lớn vừa đáp xuống đất làm cả mặt đất rung chuyển, nhìn kĩ đó một tên âm binh cao lớn như một quả đồi, tên này dáng vóc to lớn, tay chân đều quấn một lớp vải đỏ, đôi mắt đỏ dữ tợn cùng cặp chân mày màu đỏ, cây rìu của hắn cũng đổi sang sắc đỏ bị bao phủ bởi lệ khí.

    Có vẻ Hàn Du lúc nảy đã dùng toàn bộ tu vi còn lại để lập kết giới bảo vệ Quảng Tâm nên bây giờ không còn sức lực chống trả. Đại âm binh giơ cao cây rìu bị bao bọc bởi lớp lớp lệ khí bổ thẳng vào đầu Hàn Du, Hàn Du thổ quyết lần nữa rồi quy tây. Cảnh tượng đau thương khiến Quảng Tâm không thể chấp nhận được.

    Quảng Tâm thấy vậy không ngừng đau thương hét lớn hai từ sư phụ rồi vùng vẫy ra ngoài định ôm lấy Hàn Du nhưng không được, Quảng Tâm như tuyệt vọng quỵ xuống đất rồi nhìn thi thể của Hàn Du mà không ngừng trách móc bản thân.
     
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng chín 2021
  3. Thiên Tâm 1106

    Bài viết:
    14
    Chap02

    * * *


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi Hàn Du quy tây, đám âm binh không hề có ý định rút lui mà lệ khí trên người chúng tăng mạnh sau khi tắm máu Hàn Du, chúng từ từ tiến lại gần Quảng Tâm, dường như chúng muốn giết luôn cả Quảng Tâm. Đám âm binh lần lượt xông vào đánh Quảng Tâm nhưng bị kết giới do Hàn Du tạo ra ngăn lại rồi văng ra xa, làm lá cây bay khắp nơi, tên ma đầu lại xuất hiện, hắn ta định dùng cây rìu đã giết chét Hàn Du lúc nảy bổ đôi Quảng Tâm ra, nhưng cây rìu vừa chạm đến kết giới thì vỡ vụn rồi tan biến.

    Ma đầu không còn cây rìu nên đã đi đến chỗ cây đa trước cổng tự rồi nhổ cây đa bật gốc làm cho Quảng Tâm sợ khiếp vía, làm cho mặt dấy vỡ vụng, ma đầu quay lại nhìn Quảng Tâm sau đó một tay ném cái cây lại chỗ Quảng Tâm nhưng vẫn bị kết giới ngăn chặn, Quảng Tâm không hề bị trầy xước một chút nào. Đột nhiên, tên ma đầu có phản ứng rất kì lạ, toàn bộ ma khí trên người hắn đã bị mất hoàn toàn, Quảng Tâm thấy thế liền bay ra định trả thù cho sư phụ nhưng Quảng Tâm đã quên xung quanh mình có kết giới nên bị ngăn lại không thể ra ngoài được.

    Tên đại âm binh đột nhiên biến mất, hắn ta vừa biến mất thì mây đen cũng vơi đi một ít, ánh sáng len lỏi chiếu rọi xuống thân xác của Hàn Du, những cơn gió vẫn cứ nổi lên, thì ra trời đã sáng kiết giới lúc nảy cũng đã yếu đi không còn hiệu lực như lúc này nữa nên Quảng Tâm liền dùng sức kết ấn sau đó niệm chú rồi thoát ra khỏi kế giới.

    Vừa thoát ra Quảng Tâm liền bò đến bên Hàn Du, đỡ đầu Hàn Du lên đùi, nước mắt Quảng Tâm cứ rơi xuống má của Hàn Du, Quảng Tâm ý thức được việc không nên để sư phụ mình ngoài đây nên liền bế xác của Hàn Du vào trong phòng nghỉ của Hàn Du sau đó quỳ xuống lạy Hàn Du ba cái rồi Quảng Tâm xé cái màn cửa màu trắng ra làm đôi từ từ cột lên trán.

    Quảng Tâm để tang Hàn Du ba năm để trọn tỉnh nghĩa sư đồ, rồi tang lễ của Hàn Du được làm trong im lặng, hàng ngày Quảng Tâm đứng bên linh cửu của Hàn Du suốt ngày lẫn đêm. Đến lúc Hàn Du nhập thổ thì Quảng Tâm mới chịu cho người khác đụng tay vào quan tài của Hàn Du để di quan, khi di quan xong thì Quảng Tâm mời những người lúc nảy về sau đó Quảng Tâm tự tay mình lắp mộ lại rồi cắm tấm bia do chính bản thân tự tay khắc từng chữ xuống đất. Khi toàn bộ đã hoàn thành thì Quảng Tâm dập đầu ba cái trước mộ Hàn Du, sau lễ tang Quảng Tâm liền chú tâm trong việc học đạo pháp và rèn luyện bất kể ngày đêm.

    Ngày cứ qua ngày, thoáng chốc đã đến giáp năm của Hàn Du, Quảng Tâm đi viếng mộ Hàn Du không quên chuẩn bị đồ cúng tử tế để Hàn Du được ăn no mặc đủ. Đến chiều, Quảng Tâm đều đi đóng chuông như mọi ngày:

    - Hồng chung sơ khấu bảo kệ xao ngân, thiên thông thiên đường hạ triệt địa phủ.. Tiếng chuông ngân vang đến tận chân núi, Quảng Tâm chợt thấy dáng vẻ quen thuộc, một cảm giác thân quen lướt qua nên khi đóng chuông xong liền đuổi theo nhưng không kịp, Quảng Tâm cứ cho rằng mình bị hoa mắt. Tối đến khi ngủ Quảng Tâm còn mơ thấy Hàn Du trở về nên liền đuổi theo nhưng lại rơi vào cõi hư vô bốn bên đều là một màu đen, Quảng Tâm hét lớn gọi sư phụ rồi tỉnh dậy, trán lấm tấm mồ hôi.

    Lại qua thêm một năm, mọi thứ dường như không thay đổi Quảng Tâm ngày nào cũng chăm chỉ luyện đạo pháp không bỏ dỡ ngày nào, đến năm cuối cùng, thời hạn Quảng Tâm để tang đã hết, trong suốt ba năm qua nhờ sự tập luyện không ngừng nên tu vi của Quảng Tâm cũng đã tăng không ít, ngoại trừ lần Quảng Tâm mơ thấy Hàn Du thì suốt hai năm còn lại Quảng Tâm không hề mơ thấy Hàn Du dù chỉ là một cái bóng lướt nhẹ qua.

    Đột nhiên Quảng Tâm nhớ đến túi gấm mà Hàn Du đưa cho vào đêm trước khi quy tây, bây giờ Quảng Tâm đã ngầm đoán được Hàn Du đã tính ra ông sẽ quy tây nên đã đưa cho Quảng Tâm cái túi gấm, Hàn Du còn dặn kĩ nhất định ba năm sau mới được mở ra. Quảng Tâm liền chạy vào phòng lấy cái túi gấm rồi mở ra, trong đó không có gì ngoài một tờ giấy, suy đoán của Quảng Tâm hoàn toàn là đúng, trong tờ giấy Hàn Du đã ghi lại toàn bộ sự việc kể cả cái chết của Hàn Du, một đoạn còn lại Hàn Du có nói:

    - Nay tu vi của con cũng đã vững vàng nên ra trao lại cho con bảo vật trấn Chu Tước Sơn_ Hồng Liên. Kèm theo vị trí của Hồng Liên, Quảng Tâm đi theo chỉ dẫn của Hàn Du đến sau bức tượng Phật Thích Ca Mâu Ni ở chính điện sau đó nhìn vào bên dưới tháp xá lợi có một một hoa sen bằng lưu ly, lấp lánh ngũ sắc, tinh khiết vô cùng, đó chính là Hồng Liên là nơi mà Quảng Tâm châm dầu đốt đèn cho Đức Phật hàng ngày, là bảo vật trấn Chu Tước Sơn nó có thể hút toàn bộ lệ khí, ma khí trong toàn tam giới nhưng phải có tu vi cao cường mới có thể khởi động nó, đến cả Hàn Du vẫn không thể mở được trận pháp này.

    Quảng Tâm sau khi biết được vị trí của Hồng Liên thì vẫn để ở đó không xê dịch đi một chút nào, sau đó Quảng Tâm ngồi xuống giữa chính điện thành tâm lễ bái rồi trì kinh, tiếng chuông mõ hòa cũng tiếng của Quảng Tâm cứ trong trẻo như vang đến tận các tầng trời, vang xuống tận mười tám tầng địa ngục.
     
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng chín 2021
  4. Thiên Tâm 1106

    Bài viết:
    14
    Chap03

    * * *


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mỗi ngày lúc đền giờ ngọ, Quảng Tâm đều đi lên chính điện để cúng ngọ, lễ vật không nhiều chỉ có chén cơm trắng nho nhỏ ở các bàn thờ phật và bàn thờ của Hàn Du. Quảng Tâm đắp y cho gọn gàng rồi cắm ở mỗi bát hương là một cây nhang, khi xong xuôi Quảng Tâm nhẹ nhàng ngồi xuống tọa cụ chỉnh y phục lại cho ngay ngắn rồi bắt đầu cúng.

    Quảng Tâm một tay cầm dùi đánh mỏ tay còn lại thì cầm tràng hạt vô cùng tập thành tâm trì kinh, đột nhiên Quảng Tâm nhăn mày lại vì cảm nhận được không khí hôm nay có pha lẫn với một chút uế khí, hơi khác so với mọi ngày, Quảng Tâm bất an liền dùng tay cầm tràng hạt bấm độn xem chuyện gì sắp xảy ra khi đã bấm ra thì vẻ mặt Quảng Tâm có chút lo lắng nhưng Quảng Tâm vẫn không nhưng nhịp mỏ hay ngừng trì chú.

    Đúng như dự đoán, từ phía cổng ngoài xuất hiện một đán mây đen che phủ toàn bộ mặt trời làm cho nơi này trở nên tối đen, Quảng Tâm đã cảm nhận được mùi lệ khí nồng nặc từ bên ngoài nên đã bắt đầu gõ cho tiếng mỏ lớn hơn rồi niệm chú lớn hơn, từ trên đám mây xuất hiện một đám âm binh tay chân đều phát ra lửa.

    Quảng Tâm cảm nhận được một chút gì đó, chúng bay xuống trước cổng bị một lớp kết giới do Quảng Tâm trì chú tạo ra ngăn chặn đám âm binh lại. Đám âm binh ra sức dùng ma khí phá kết giới nhưng bên trong Quảng Tâm đang trì chú ngày một nhanh và lớn hơn làm cho uy lực cửa kết giới vững vàng hơn nên đám ăm binh không thể phá được kết giới.

    Quảng Tăm cảm nhận được sự việc đang xảy ra ở ngoài cổng tự nên đã phần nào an tâm hơn nhưng tên ma đầu đấy lại xuất hiện, sau khi cảm nhận được lệ khí của ma đầu Quảng Tâm đã chắn chắc đây là đám âm binh của ba năm trước đã xuống tay với Hàn Du. Tên ma đầu hung ác giơ cao cây rìu bị lệ khí bao quanh bổ thẳng vào kết giới nhưng không có tác dụng gì cả. Tên ma đầu lần nữa tụ khí hình phá kết giới như có kẻ đứng đằng sau điều khiển tên ma đầu này làm loạn.

    Sau khi tụ khí tên đại ma đầu dùng sức bổ thêm vào kết giới một lần nữa, vẫn không có tác dụng nhưng Quảng Tâm trong đại điện đã nhăn mặt, vẫn cố sức để trì chú.

    - Án Ma Ni Bát Di Hồng. _Quảng Tâm cố hết sức để trì chú mặc kệ cổ họng đang khô rát do thiếu nước.

    Bên ngoài, tên ma đầu đang tụ khí lần nữa, lần này Quảng Tâm cản nhận được sức mạnh vô cùng đáng sợ của người thao túng. Khi tụ khí xong, tên âm binh bay lên cao rồi bổ vào kết giới một nhát thật mạnh làm cho Quảng Tâm thổ huyết, vừa thổ huyết thì Quảng Tâm liền cố gắng ngồi ngay ngắn tiếp tục giữ vững kết giới nhưng đã trễ, tên ma đầu và cả đám âm binh đều đã vào được bên trong kết giới. Đám âm binh tiến tới trước cửa đại điện nơi mà Quảng Tâm đang ngồi bị liền bị Quảng Tâm kết ấn chú đánh chúng văng ra xa, ngay lập tức Quảng Tâm đứng dậy rồi cầm tràng hạt điềm tĩnh đi ra ngoài đánh cho bọn chúng hồn bay phách tán.

    Quảng Tâm bước ra một tay bắt ấn một tay cầm tràng hạt đánh bọn âm binh, tràng hạt vừa chạm đến cơ thể của têm âm binh nào thì ngay lập tức tên âm binh đó biến thành làn khói, biến mất trong không khí. Lúc đầu Quảng Tâm khí thế bừng bừng làm cho lũ âm hinh lui lại vài bước không dám đến gần nhưng sau khi đánh được hơn vài chục tên thì đã thấm mệt nên bị lũ âm binh đánh cho trọng thương, phải bò vào bên trong chính điện, đã đến bước cuối nên Quảng Tâm làm liều đi lấy Hồng Liên sau đó ở tại chính điện đốt hương làm phép khởi động trận pháp của Hồng Liên.

    Hồng Liên khi được khai mở liền tỏa ra ngũ sắc rực rỡ khắp cả Chu Tước Sơn làn cho bọn âm binh lùi lại, có vài tên còn bị tan biến, Hồng Liên bắt đầu hút tất cả ma khí vào trong để phong ấn lại, từng tên một bị hút vào trong Hồng Liên tưởng chừng sẽ thành công nhưng bọn chúng so với ba năm trước rất khác, chúng không như lúc đầu, từ trên bầu trời xám xịt xuất hiện thêm hai tên ma đầu to lớn không kém.

    Ma khí quá nhiều cần phải có tu vi cao để giữ vững trận nhưng tu vi của Quảng Tâm lúc nảy đã dùng vào việc tạo ra kết giới nên ánh sáng do Hồng Liên toản ra ngày càng yếu dần, không còn gì uy hiếp nên ba tên ma đầu liền bay tới cùng một lúc về hướng Quảng Tâm, Quảng Tâm dùng chút tu vi còn lại tạo kết giới bao quanh bản thân nhưng cũng bị ba tên ma đầu văng tới bàn thờ Thích Ca Mâu Ni Phật.

    Dù thân mang trọng thương nhưng Quảng Tâm cảm nhận được ba tên ma đầu này không mạnh như lúc đầu nữa, chắc có vẻ người thao túng bọn chúng cũng đã bị thương không nhẹ. Ba tên ma đầu từ từ đi đến chỗ của Quảng Tâm rồi chậm rãi giơ cây búa ma lên cao Quảng Tâm bây giờ đã kiệt sức không để ngồi dậy nổi. Lúc ba tên ma đầu giơ búa lại gần tới đầu của Quảng Tâm thì đột nhiên có một luồng sáng vô cùng mạnh mẽ và tinh khiết làm cho ba tên ma đầu văng ra xa khi nhìn lại thì Quảng Tâm đã biến mất, ba tên này vô cùng tức giận đập phá toàn bộ nơi đây không chừa một thứ gì để tìm ra Quảng Tâm, lật tung cả đại diện và xung quanh không thấy Quảng Tâm đâu nên ba tên ma đầu cũng đã biến mất.

    Quảng Tâm lại là cảm giác thân thuộc, mặc dù không còn một chút sức lực nào nhưng hắn vẫn cố mở mắt xem, khi Quảng Tâm mở mắt ra được chút ít thì thấy nơi mình đang nằm rất quen thuộc sau đó Quảng Tâm rơi vào vô thức rồi bất tỉnh không còn hay biết gì.
     
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng chín 2021
  5. Thiên Tâm 1106

    Bài viết:
    14
    Chap4

    * * *


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mãi đến tối, khi trời đã chuyển mưa, những hạt mưa tí tách làm Quảng Tâm tỉnh giấc, Quảng Tâm mới có một chút phản ứng ở ngón tay, mãi một lúc lâu sau ý thức mới được khôi phục dần, Quảng Tâm mở mắt ra thấy trước mắt mình màn đen, cả người đau nhức không thể di chuyển nổi, Quảng Tâm ôm lấy phần đầu lăn lộn, gương mặt nhăn nhó do quá đau. Khi lấy lại được bình tĩnh, thì Quảng Tâm mới nhận ra nơi mình nằm không phải nói đâu xa lạ mà ở ngay tại mộ của Hàn Du. Mưa đã to hơn, những cơn gió lớn lạnh buốt thổi khắp nơi đây.

    Thấy mộ Hàn Du, toàn bộ nhận thức của Quảng Tâm được hồi phục, Quảng Tâm liền ngồi dậy chạy bán mạng vào trong đại điện để xem lũ âm binh đã làm những gì không quan tâm trời đang mưa tầm tã Quảng Tâm cố gắng chạy mặc cho trên người vẫn đang bị thương, việc vận động mạnh như chạy nhanh của Quảng Tâm như lấy đối với bản thân như lấy một con dao cắt vào từng sớ thịt, hắn ta ôm lấy vết thương mà chạy bán mạng, sự quyết tâm của Quảng Tâm là điều duy nhất khiến cho bản thân phải cắn răng chịu đựng.

    Trời mưa lớn khiến nền đất trơn trượt, khi Quảng Tâm chạy ngang qua không để ý liền bị vồ ếch còn lăn thêm mấy vòng, đụng trúng gốc cây mới dừng lại. Quảng Tâm ôm cây cố gắng đứng dậy rồi tiếp tục chạy vào trong đại điện. Đại điện lúc này đã bị phá nát, không còn gì cả, lúc sáng còn cả ngôi chùa nhưng bây giờ chỉ còn là một đống đổ nát, Quảng Tâm ngã quỵ thất vọng tột cùng, hắn đấm tay xuống đất, hận bản thân vô cùng vì đã phá vỡ đi mong ước của sư phụ mình bấy lâu nay.

    Quảng Tâm chợt nhớ tới Hồng Liên nên liền chạy đến đống đổ nát để tìm Hồng Liên mặc dù trời vẫn còn đang mưa, cơ thể đã ướt sũng nhưng Quảng Tâm vẫn cố gắng đào bới đống đổ nát để tìm cho bằng được bảo vật do Hàn Du để lại. Bộ áo cà sa trên người Quảng Tâm cũng đã bị vấy bẩn bùn đất, máu của chính bản thân trong trận chiến lúc sáng đã nhòe đi nhưng vẫn để lại những vết thương trên cơ thể, bộ cà sa rách rưới tột cùng không thể nhận ra được hình ảnh ban đầu của nó.

    Gió thổi mạnh làm cơ thể Quảng Tâm đã rung bần bật nhưng Quảng Tâm vẫn như thế tìm từ nơi này rồi đến nơi khác, Quảng Tâm đào bới đống hoang tàn làm cho các đầu ngón tay cũng đã rỉ máu, suốt một đêm mưa Quảng Tâm ở ngoài trời để tìm Hồng Liên nhưng vẫn không có hy vọng gì. Quảng Tâm đào lớp đất đá vỡ vụn lên cũng đã tìm được bài vị của Hàn Du, anh cho rằng Hồng Liên đã bị cướp đi lúc mình bị bất tỉnh nên đã thẫn thờ đi đến mộ của Hàn Du, hắn hứa nhất định sẽ tìm lại Hồng Liên diệt toàn bộ yêu ma trên khắp thiên hạ, Quảng Tâm quỳ gối dập đầu ba cái trước mộ Hàn Du xin hạ sơn để tìm Hồng Liên cũng như thực hiện nguyện vọng của Hàn Du lúc còn tại vị.

    Thế là, Quảng Tâm xuống núi trong đêm mặc dù mưa bão gió lớn vẫn không ngăn được. Đường đi từ đỉnh Chu Tước Sơn xuống chân núi rất gồ ghề lại thêm trời mưa to không có ánh trăng nên đường đi xuống núi khó lại càng thêm khó, đường tối, mưa to không biết hắn ta đã té bao nhiêu lần, Quảng Tâm dường như kiệt sức, cố gắng dựa vào trí nhớ tìm đường về nhà trước là thăm cha sau là thông báo Hàn Du đã mất, xin để bài vị Hàn Du ở từ đường. Đi đường suốt đêm nhưng Quảng Tâm không dám chắc mình đã đi đúng đường nhưng đây mà cơ hội duy nhất nên Quảng Tâm đã liều.

    Đi đến một ngôi làng nhỏ vì quá khát nước nên Quảng Tâm đành ghé vào một ngôi nhà nào đó xin một chút nước uống, ai cũng nghĩ Quảng Tâm là ăn mày giả dạng thầy tu nên ai cũng đuổi đi, không cho đứng trước cửa nhà. May thay có một gia đình nghèo đã mời Quảng Tâm ở lại nghỉ ngơi họ còn tốt bụng mời Quảng Tâm thức ăn nhưng Quảng Tâm chỉ nén lại xin chút nước rồi đi tiếp.

    Vượt qua một con sông lớn, cuối cùng cũng đã về tới làng mình, Quảng Tâm liền chạy về nhà, các người trên phố không ngừng bàn tán về Quảng Tâm con trưởng của đại phú hào lại ăn mặc rách rưới lôi thôi, mặc cho những lời bàn tán xôn xao Quảng Tâm vẫn về trước cửa nhà rồi gọi gõ cửa, hai tên gia đinh đi ra mặt vô cùng lạ lẫm, trước đây gia đinh trong nhà không có người này. Quảng Tâm chỉ nói tìm chủ nhà, tên gia đinh lặng lẽ vào trong thông báo, một lúc sau Quảng Tâm thấy bà dì ghẻ bước ra với phong cách ăn mặc vô cùng sang trọng cùng với một tên đàn ông đang nắm tay thân mật với bà ta.

    - Bà, Bà.. Cha tôi đâu?

    - Cha mày à, ổng bị lao chết sau khi mày đi được một năm rồi ahaha_ Nghe đến đây Quảng Tâm như đứng hình, tin dữ như sét đánh ngang tay, Quảng Tâm rưng rưng nước mắt đi vào trong nhà định thắp nhang cho cha thì bị bà dì ngăn lại.

    - Tên dơ bẩn mày đi đâu đấy?

    - Đây là nhà cha tôi, bây giờ tôi chỉ muốn vào thắp nhang cho cha tôi thôi.

    - Tao thách mày dám vô_ sau khi nói xong bà ta ra hiệu cho hai tên gia đinh tiền tới định đánh Quảng Tâm thì Triệu Quang đi ra (Triệu Quang là anh họ của Quảng Tâm, con riêng của bà dì ghẻ)

    Triệu Quang bước ra tay tầm một chiếc tay nải quăng xuống chỗ Quảng Tâm đang đứng rồi lớn tiếng bảo Quảng Tâm dọn khỏi nơi này vì nơi này bây giờ đã trở thành của mẹ hắn rồi, sau đó Triệu Quang đi vào nhà, Quảng Tâm ngồi xuống nhặt cái tay nải lên, không nói thêm câu nào đành quay đi hắn ta dường như đã hết niềm tin vào cuộc sống. Đi một lúc thì thấm mệt, Quảng Tâm ngồi xuống gốc cây đa lớn ở đồng vắng, nơi mà Quảng Tâm lúc nhỏ thường hay chốn cha ra đây để đọc sách. Quảng Tâm dựa lưng vào cây đa rồi mở cái tay nải ra xem.

    Bên trong tay nải chỉ có hai bộ áo cà sa, thấy bộ áo cà sa được xếp một cách kì lạ, Quảng Tâm nghi ngờ có gì bên trong nên liền lấy ra xem, thì ra đó chính là bài vị của Cha và Mẹ của Quảng Tâm, thấy thế Quảng Tâm mở cái áo cà sa còn lại ra xem, trong đây Triệu Quang đã gói một ít vàng thỏi cùng với một lá thư, bên trong Triệu Quang có viết hai chiếc áo cà sa là do cha chính tay đặt may cho Quảng Tâm nhưng khi may xong chưa kịp đưa thì cha lìa đời, số vàng kia coi như tiền mua một căn nhà nhỏ để Quảng Tâm ở, bà dì ghẻ đã lấy chồng mới ít quan tâm Triệu Quang như xưa, dòng cuối Triệu Quang hứa với Quảng Tâm sẽ lấy lại toàn bộ quyền lực trong nhà, đến khi Quảng Tâm cần thì Triệu Quang liền hai tay trả lại không một lời oán than.

    Quảng Tâm lây từ bên trong tay nải mà lúc đầu mang theo lấy ra thêm một cái bài vị của Hàn Du rồi đặt xuống đất sau đó lạy ba lạy sau đó Quảng Tâm gom ba cái bài vị lại cùng một tay nải rồi quyết định rời khỏi thôn này rồi đi khắp nơi trừ yêu diệt ma
     
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng chín 2021
  6. Thiên Tâm 1106

    Bài viết:
    14
    Chap05

    * * *


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Quảng Tâm khoác lên mình bộ áo cà sa do cha tặng một cách trang nghiêm nhất, hắn không ở nột nơi cố định mà cứ đi từ thôn này sang thôn khác để diệt yêu trừ ma. Trên đường đi, Quảng Tâm có ghé qua ngôi làng nhỏ lần trước nên ghé lại vào trong căn nhà lá sập xệ của hai vợ chồng nghèo cùng đứa con nhỏ. Khi Quảng Tâm vừa đến thì hai vợ chồng hết thảy vui mừng, liền chạy đến tiếp đón rồi mời Quảng Tâm vào trong nhà nói chuyện.

    Hai vợ chồng liền rót một cốc trà nóng ra mời Quảng Tâm, Quảng Tâm cảm ơn hai người họ vì lúc trước đã cứu giúp lúc hoạn nạn, ông chồng bảo ngước lên không bằng ai, nhưng ngước xuống lại có rất nhiều người khổ hơn họ nên hai vợ chông họ thấy ai khổ hơn mình thảy đều giúp cả không riêng gì anh ta. Rồi hai vợ chồng mời Quảng Tâm ở lại dùng cơm rồi hẳng đi, Quảng Tâm một mưc từ chối nhưng đã dao động bới sự chân thành của hai vợ chồng nên đã nhận lời ở lại cùng ăn với hai vợ chồng một bữa cơm rồi đi.

    Ăn xong, Quảng Tâm lấy từ trong tay nải ra một thỏi vàng đưa cho hai vợ chồng như là lời cảm ơn đã chiếu cố cũng như mong muốn hai vợ chồng cùng đứa con sống tốt hơn, hai vợ chồng không nhận nhưng do Quảng Tâm thuyết phục nên đã nhận lấy thỏi vàng mà nước mắt rưng rưng, hai vợ chồng cảm ơn Quảng Tâm không ngừng, họ cảm động khóc trong hạnh phúc.

    Quảng Tâm nói lời từ biệt rồi tiếp tục chặn đường của mình, anh đi theo cảm tính băng qua một ngọn núi đến được vùng đồng bằng, khi vừa bước chân đến vùng đồng bằng, anh ta cảm nhận được một luồng âm khí vô cùng mạnh mẽ nên liền bấm độn đoán xem chuyện gì đang xảy ra ở nơi này, Quảng Tâm đi theo luồng âm khí, càng lúc luồng âm khí càng nặng, xuyên qua được một cơn gió mạnh, Quảng Tâm đến được một vùng quê hẻo lánh khắp nơi đều là nghĩa địa, cứ cách mấy chục mét mới có một căn nhà.

    Đang đi trên đường thì Quảng Tâm bỗng nghe thấy tiếng la hét, anh tò mò nên định đi vào hỏi thăm, thấy cánh cửa mở toang nên Quảng Tâm đã đứng trước cửa nói lớn để xin phép rồi mới bước vào trong, khi bước vào trong thì ập vào mắt Quảng Tâm là một cảnh tượng kinh hoàng, một người phụ nữ đang cầm dao lóc thịt trên bắp đùi của mình, máu văng tung tóe khắp nơi vẻ mặt bà ta vô cùng đau đớn nhưng lại không có dấu hiệu ngừng lại, kế bên người phụ nữ là một thanh niên nhỏ tuổi hơn Quảng Tâm một chút đang ra sức ngăn chặn người phụ nữa dùng dao phá hoại bản thân mình.

    Quảng Tâm nhắm mắt lại miệng thì đọc chú để mở mắt âm dương, mắt âm dương mở ra giúp Quảng Tâm thấy được một hồn ma có âm khí rất mạnh đang ở bên trong cơ thể của người phụ nữ nên Quảng Tâm liền đi đến việc đầu tiên là lấy con dao ra khỏi người phụ nữ rồi bắt ấn đuổi vong hồn đang trú ngụ, vong hồn này âm khí rất nặng nên mất một khoảng thời gian Quảng Tâm mới đuổi vong hồn này ra khỏi cơ thể của người này được. Sau khi hồn ma xuất ra khỏi xác người đàn bà thì Quảng Tâm giao bà ta cho tên thanh niên còn Quảng Tâm thì chuẩn bị thu phục hồn ma này.

    Hồn ma âm khí rất nặng oán khí rất sâu ban ngày mà vẫn có thể hiện nguyện hình rõ ràng như thế có thể đã trở thành quỷ, người phụ nữ này có vẻ như đã làm việc gì có lỗi với con quỷ này nên mới bị nó ám hại. Con quỷ toàn thân dập nát, thối rữa, cơ thể không còn nguyên vẹn. Tên thanh niên kia mặt mày tái mét khi thấy được hình dạng của con quỷ. Con quỷ dùng cặp mắt đỏ ngầu nhìn về phía Quảng Tâm rồi dùng cặp móng tay sắc nhọn bay đến chỗ của Quảng Tâm thì bị anh dùng tràng hạt đánh văng ra xa, con quỷ thấy được chân khí của phật môn nên liền bỏ chạy.

    Sau khi con quỷ bỏ chạy thì liền đến chỗ của người đàn bà để xem như thế nào, ai ngờ bà đã dùng con dao lúc nảy tự kết liễu đời mình, trước khi chết bà ta chỉ lắp bắp được hai chữ "Báo Ứng" rồi ra đi, tên thanh niên nước mắt rưng rưng gọi mẹ gồi ôm người phụ nữ vào lòng, thật là một mất mát vô cùng lớn. Quảng Tâm bấy giờ mới nhận ra đây là hai mẹ con, hồn lúc của người mẹ lúc này cũng đã xuất ra khỏi thể xác rồi trở về địa phủ giống như toàn bộ dự đoán của Quảng Tâm khi bấm độn, nhưng thiên cơ lại không thể tiết lộ nên Quảng Tâm chỉ đành im lặng.

    Người con ôm người mẹ khóc ròng, không buông, gia đình này cũng không gọi là khá giả gì lại thêm người con hiếu thảo với mẹ, thiên cơ dẫn dắt Quảng Tâm đến đây chắc có lẽ người trong ngôi nhà này có duyên với Quảng Tâm nên anh ta đã chi một số tiền nhỏ để làm lễ tang cho người mẹ, chính Quảng Tâm sẽ cúng cho người mẹ trong ba ngày ba đêm. Tang lễ diễn ra thuận lợi dưới sự dẫn dắt của Quảng Tâm. Ba ngày trôi qua, lễ tang cũng đã hoàn thành Quảng Tâm chuẩn bị rời khỏi nơi đây.

    Trước lúc rời khỏi, người con đã khấu đầu xin Quảng Tâm nhận làm đệ tử nhập môn vì bây giờ mẹ già cũng đã mất, Quảng Tâm lại có ơn với gia đình nên người con nhất quyết xin đi theo Quảng Tâm. Quảng Tâm có nói đi theo Quảng Tâm ngao du khắp nơi rất khổ cực lại thêm yêu ma quỷ quái rất nguy hiểm nhưng người con vẫn kiên quyết, biết được đây là một mối duyên sư đồ do thiên ý nên Quảng Tâm đã chấp nhận rồi dìu người con đứng dậy

    - Sau này tên của ngươi sẽ là Thiên Nhật, là đồ đệ của Quảng Tâm ta. _Thiên Nhật liền quỳ xuống lạy Quảng Tâm ba cái rồi đi vào nhà chuẩn bị hành lý cần thiết, Thiên Nhật gói tất cả vào cái tay nải, bài vị của mẹ Thiên Nhật cũng được gói lại rất kĩ càng, nằm gọn bên trong một cái tay nải khác.

    Thế là hai thầy trò khởi hành đi ngay trong đêm, gió sương lãnh lẽo, trong đêm tối hai thầy trò không ngủ cứ như xé toạc màng sương để tìm kiếm những âm hồn hại người
     
  7. Thiên Tâm 1106

    Bài viết:
    14
    Chap06

    * * *

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhiều ngày trôi qua, kể từ lúc hai thầy trò khởi hành, họ đã đi đã đi rất nhiều nơi, cứu giúp được rất nhiều người và đã siêu độ cho rất nhiều vong linh, tối đến hai thầy trò vẫn tiếp tục lên đường mặc dù không có điểm đến cụ thể. Họ đi dọc theo lối mòn dưới chân núi, đến được một cánh rừng khá âm u, ánh trăng yếu ớt chiếu xuống khu rừng làm cho mấy con đường lúc ẩn lúc hiện, những con đom đóm bay khắp nơi đây tạo ra một cảnh đẹp ma mị. Hai thầy trò đi theo một lối nhỏ tiến sâu vào trong rừng, vừa tiến vào sâu được một chút thì Quảng Tâm đã ngửi được mùi yêu khí xung quanh đây nên bảo Thiên Nhật cẩn thận đi sát anh ta..

    Càng tiến sâu vào trong, khu rừng này càng trở nên nguy hiểm, tiếng sói hú vang trời, sương bắt đầu bao phủ cả khu rừng làm cho khu rừng bắt đầu lạnh hơn, hơn thế khu rừng này bị một thứ ánh sáng xanh vô cùng kì lạ chiếu xuống. Yêu khí càng lúc càng nặng làm cho Quảng Tâm trở nên khó chịu. Bỗng, Thiên Nhật phát hiện được đấu chân người ở trên đất nên liền đất nên liền chỉ cho Quảng Tâm, sợ có người đi lạc vào trong rừng này nên hai thầy trò liền đi theo dấu chân sợ người này gặp phải sói không thì gặp phải yêu tinh, cho dù gặp phải cái gì cũng không thể sống được.

    Đi theo dấu chân tầm hai mươi mét, hai thầy trò thấy có một người đàn ông tầm trung niên đang nằm bất động phía sau một cái cây lớn, Quảng Tâm cảm thấy được mùi yêu khí nồng nặc xung quanh nơi này, nhưng vẫn chẳng thể các định rõ được vì nơi này được bao trùm bởi một khối yêu khí khổng lồ, anh ta không thể xác định được nguồn gốc của yêu khí nằm đâu. Quảng Tâm nhăn mặt bảo Thiên Nhật đi đến dìu người đàn ông lại để Quảng Tâm cứu chữa.

    Thiên Nhật từ từ đi đến, thấy người đàn ông nằm im bất động nên anh cũng không cảnh giác liền bế ông ta dựa vào gốc cây rồi xoay lưng lại cõng người đàn ông đó trên lưng. Đang cõng người đàn ông nhưng Thiên Nhật lại cảm giác nặng trĩu như khinh một tảng đá lớn, từng bước của Thiên Nhật bỗng trở nên nặng nề, đột nhiên tay của người đàn ông động đậy hắn giơ cặp móng tay sắt nhọn định một cú móc tim Thiên Nhật, không biết từ khi nào mà tay của hắn lại trở nên to lớn, móng thì sắc nhọn. Đúng như dự đoán, Quảng Tâm liền cầm tràng hạt bay đến tròng vào cổ người đàn ông rồi kéo ông ta ra khỏi người Thiên Nhật.

    Thiên Nhật vừa quay mặt nhìn lại thì thấy người đàn ông lúc nảy đã biến thành yêu tinh với cặp móng nhọn hoắt, đôi mắt đỏ ngầu, toàn thân hắn bây giờ có một lớp lông xám bao phủ trông vô cùng kinh dị. Thiên Nhật hơi bất ngờ, tròn xoe đôi mắt nhìn con yêu tinh, chân run run không ngờ người lúc nảy mình cõng lại là một con yêu tinh già nua gớm ghiếc.

    Quảng Tâm dùng tràng hạt đánh cho tên yêu tinh văng ra xa, tên yêu tinh này cứ như phát cuồng xông lên phía trước liền bị Quảng Tâm đánh ngược trở lại, tên yêu tinh cứ trân mắt lên nhìn Quảng Tâm, đôi mắt đỏ đằng dằng sát khí như hai mũi dao đang chỉa về phía Quảng Tâm, con yêu tinh lấy hết sức chạy lại phía Quảng Tâm nhưng khi gần đến thì rẽ sang phía Thiên Nhật làm cho Quảng Tâm giật mình.

    Thấy tên yêu tinh chạy đến, Thiên Nhật tu vi kém cỏi nên chỉ tạo được một kết giới nhỏ bảo vệ bản thân nhưng tên yêu tinh đã dồn hết sức cho đòn đánh, thời khắc quan trọng khi kết giới vỡ ra, tên yêu tinh dùng bàn tay định móc tim Thiên Nhật nhật lần hai nhưng Quảng Tâm đã chạy đến kéo Thiên Nhật ra, kết quả là Quảng Tâm bị yêu tinh cào cho một đường khá sâu trên lưng, máu cứ từ trên người Quảng Tâm tươm ra rồi nhiễu cuống đất.

    Quảng Tâm cảm thấy tình hình không được tốt nên liền khởi động pháp trận lúc nảy Quảng Tâm đã bố trí sẵn lúc Thiên Nhật lại chỗ của tên yêu tinh. Trận pháp khởi động bằng linh khí của khu rừng, trận pháp hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt nên vô cùng vững chắc, nó đã nhốt tên yêu tinh vào bên trong.

    Tên yêu tinh cố gắng vùng vẫy thoát ra nhưng vẫn không được. Đột nhiên hai thầy trò cảm thấy tim đau nhói, họ bóp chặt ngực rồi thổ huyết cùng một lúc, Quảng Tâm chợt nhận ra lớp sương này có độc nên liền thi pháp tạo ra một kết giới khác bảo vệ Thiên Nhật rồi Quảng Tâm bắt ấn rồi bắt đầu tập trung kết ấn đọc chú, chú được đọc đến đâu, yêu tinh ôm đầu la hét đến đấy, tên yêu tinh lăn lộn trên đất rồi hú lên một tiếng lớn, cả thân thể hắn vụn vỡ rồi tan vào trong hư vô rồi hồn phi phách tán.

    Nằm trên đất là một cái xác của con sói, Quảng Tâm đi đến gần con sói rồi chôn xác nó ngay tại nơi nó đang nằm, sói yêu chết, yêu khí cùng lớp sương độc cũng tan dần. Hai thầy trò dựa vào gốc cây ngồi nghĩ một lúc. Thiên Nhật lấy mảnh vải sạch trong tay nải băng bó vết thương lại cho Quảng Tâm.

    - Sư phụ lúc nảy đã nhận ra đó là sói tinh rồi?

    - Ta vốn đã biết trước nhưng vẫn cho nó cơ hội để sống nhưng nó vẫn muốn moi tim người để luyện nội đan, trận pháp ta dùng vốn chỉ làm hại đến những yêu tinh hấp thụ tinh khí của con người để tu luyện, con sói tinh yêu khí quá vượng lại thêm đã ăn tim người nên phải chịu quả báo.

    - Cảm tạ sư phụ đỡ cho con nhát lúc nảy?

    - Hai ta là sư đồ, đồ đệ của ta ngoại trừ ta ra thì ta không cho phép ai đụng vào.

    Ngồi nghĩ một chút thì hai thầy trò đã lấy lại sức, họ đứng dậy tiếp tục đi để tìm đường ra khỏi khu rừng. Đi được một lúc, hai thầy trò cũng đã rời khỏi được khu rừng, họ đến được một ngôi miếu hoang nên hai thầy trò đã vào rồi tá túc một đêm.
     
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng chín 2021
  8. Thiên Tâm 1106

    Bài viết:
    14
    Chap07

    * * *


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng ra, hai thầy trò chỉnh lại quần áo cho chỉnh tề rồi đeo tay nải bước ra khỏi ngôi miếu hoang. Ra đến đường đi, thì hai thầy trò thấy xung quanh là một khung cảnh tấp nập người qua lại, náo nhiệt vô cùng, Quảng Tâm giơ tay lên bấm độn rồi lấy từ chiếc tay nải ra một thỏi vàng cùng Thiên Nhật đi mua một vài thứ cần thiết để chuẩn bị lễ cúng cô hồn cho tối nay.

    Mua xong những thứ cần thiết, hai thầy trò cùng đi vào lại ngôi miếu hoang nghĩ ngơi một chút, đợi đến chiều tối sẽ bắt đầu thực hiện kế hoạch.

    Chiều tà, hai thầy trò tay xách nách mang các lễ vật ra khỏi ngôi miếu hoang, mặc dù còn rất sớm nhưng nhà nào cũng lập một bàn cúng đầy đủ hoa quả rồi đốt vài mảnh tiền vàng mã sau đó liền chạy vào nhà đóng sầm cửa lại Quảng Tâm thấy được sắc mặt của họ không được tốt, Thiên Nhật cảm thấy kì la dường như họ đang sợ hãi, Quảng Tâm đến gõ cửa để hỏi rõ nhưng không ai dám mở cửa ra.

    Thoáng chốc, cả con phố dường như là một con phố hoang, không có một bóng người, giấy tiền vàng mã bay lung tung, gió từ đâu cứ thổi mãi làm cho cả con phố lạnh dần, bầu không khí vô cùng nặng nề, lạnh buốt

    Hai thầy trò từng bước một bước ra khỏi con phố, đi đến khu rừng hôm qua để lập một bàn cúng nhỏ siêu độ cho vong linh. Mặc dù sói yêu đã chết, yêu khí đã tan nhưng vẫn còn lại một lớp âm khí vô cùng lớn. Hai thầy trò cẩn thận tỉ mỉ khi sắp xếp lễ vật lên bàn cúng, mọi việc xong xuôi thì trăng cũng đã đến đỉnh, lễ vật cũng đã nằm ngay ngắn trên chiếc bàn nhỏ. Trời tối, âm khí tăng mạnh, Quảng Tâm liền đốt nhang rồi cùng Thiên Nhật bắt đầu bắt ấn trì kinh cầu siêu.

    Trì kinh được một lúc, từ phía đằng xa Thiên Nhật thấy một đám người từ từ đi đến. Đám đông này cứ mờ mờ ảo ảo có hơn cả trăm ngừoi, người nào mặt cũng cũng lở loét hoặc đứt tay đứt chân vô cùng kinh dị làm cho Thiên Nhật sợ cứng người, anh nhận ra trong số chúng ai cũng có oán khí rất sâu. Họ tranh nhau đồ ăn một cách bạo lực chắc là một lũ ma đói.

    Cảm nhận được những hồn ma vất vưởng đã đến để hưởng lễ vật nên Quảng Tâm càng trì kinh lớn hơn như mở một con đường để chúng có thể đi đầu thai nhanh chóng, trong lúc trì

    Kinh anh ta cảm nhận được mội mốt quan hệ vô hình đang gắn kết ngôi làng lúc nảy với khu rừng ma quái này. Các hồn ma vất vưởng tiến lại gần, đột nhiên Quảng Tâm thấy trong đám hồn ma đó có một linh hồn có được tiên khí của cỏi trời bảo vệ.

    Khi linh hồn đó lại gần thì Thiên Nhật mới nhận ra đó là mẹ của mình, khóe mắt cay cay rồi chảy thành lòng lệ, Thiên Nhật rất muốn chạy đến bên mẹ nhưng do đang trì kinh nên Thiên Nhật vẫn cố gắng tập trung cao độ không dám nhút nhít dù chỉ một chút, Quảng Tâm thấy vậy liền ra hiệu để Thiên Nhật có thể gặp được mẹ mình lần cuối.

    Hôm nay là ngày thứ bốn mươi chín sau khi mẹ Thiên Nhật mất, Quảng Tâm đoán được hồn của bà ấy sẽ trở về thăm con lần cuối rồi thăng thiên nên đã sắp xếp một chúc để hai mẹ con có thể gặp nhau thuận lợi. Thiên Nhật khẽ quỳ xuống trước linh hồn của mẹ mình rồi lạy ba lạy để tiễn mẹ lần cuối, linh hồn người mẹ bay đến ôm con trong vòng tay mình lần cuối cùng, bỗng trước mắt Thiên Nhật xuất hiện một con đường bằng ánh sáng hướng về phía mẹ anh ta, người mẹ quay lại nhìn Thiên Nhật, bước từng bước trên con đường ánh sáng rồi biến mất trong không trung.

    Quảng Tâm lạnh gáy vì xung quanh nơi này ngày càng lạnh, gió mạnh làm các cành cây cứ đun đưa, âm khí ngày càng mạnh mẽ lấn áp dương khí nhưng Quảng Tâm không thể tìm ra được nguồn gốc của nó.

    Khi mẹ của Thiên Nhật vừa thăng thiên thì đám ma đói vất vưởng đang thụ hưởng lễ vật bỗng âm khí phát tán, đôi mắt của lũ ma đói trở nên dữ tợn, họ bắt đầu nhe răng giơ tay tiến về phía Quảng Tâm, bọn hồn ma nhe nanh càng lúc càng tiến gần lại chỗ hai thầy trò, cảm nhận được có chuyện không hay nên Quảng Tâm định dồn chân khí đánh với các hồn ma kia nhưng Quảng Tâm không thể vận công, nội lực hoàn toàn bị biến mất nên Quảng Tâm liền kêu Thiên Nhật dùng pháp lực tạo ra một ngọn lửa trên tay, do Thiên Nhật có thể chất và ngày sinh thuần dương nên mọi pháp lực của Thiên Nhật đều làm cho ma quỷ khiếp sợ, ánh sáng từ ngọn lửa chiếu rọi khắp nơi làm cho lũ yêu ma lùi lại.

    Quảng Tâm định lập một kết giới để nhốt lũ hồn ma vất vưởng bị nhiễm tà khí vào trong thì Quảng Tâm mới nhớ mình không thể dùng nội lực ở nơi này được.

    Đám yêu ma không chịu được ánh sáng từ lửa thiêng chiếu ra nên liền tháo chạy tứ phía không thể đuổi kịp, Quảng Tâm cho rằng nơi này khá quái dị nên muốn ở lại đây đê tìm hiểu thêm. Hai thầy trò bắt đầu dọn dẹp những thứ lúc nảy, khu rừng trở về như cũ như chưa có chuyện gì xảy ra, hai thầy trò đi cùng nhau ra khỏi khu rừng trở về căn miếu hoang, Quảng Tâm quyết định ở lại nơi này để tìm cách trấn áp khu rừng cũng như để người dân được bình yên sống qua ngày.

    Về đến ngôi miếu hoang trong thì mặt trăng cũng sắp lặng nhường chỗ cho mặt trời, Quảng Tâm tựa lưng vào gốc tường nghỉ ngơi một chút nhưng lại không ngừng suy nghĩ tại sao lại không dùng được nội lực ở tại khu rừng đó. Đang ngồi thì Quảng Tâm thấy được ở phía cánh cửa có một đôi chân của con người, Quảng Tâm liền đứng dậy rồi đi lại đó xem thì phát hiện ra một người đàn ông đang nằm bất tỉnh trên sàn ở miếu hoang nên liền gọi Thiên Nhật lại để giúp
     
    Khoai lang sùng, Porcus XuCổ Ngữ thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng chín 2021
  9. Thiên Tâm 1106

    Bài viết:
    14
    Chap08

    * * *

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hai thầy trò tiến lại gần thì thấy người này nằm co rút nên liền ngồi xuống để xem xét kĩ càng hơn, nhìn kĩ hơn đó là một thanh niên tuổi còn khá trẻ, thân hình rắn chắc nhưng cả người cậu ta đều bị tím tái ngoài ra Quảng Tâm còn thấy có một vũng máu nhỏ ở phần bã vai của tên này, hơi thở của hắn cứ yếu ớt đứt quảng, Quảng Tâm suy đoán người này đã bị trúng kịch độc lại kèm theo chảy máu nếu không cầm máu, cứu chữa kịp thời thì người này sẽ đi chầu diêm vương.

    Tình hình cấp bách, Quảng Tâm lấy từ tay nải ra một thỏi vàng cuối cùng còn sót lại rồi nhờ Thiên Nhật đi mua vài thứ thảo dược để Quảng Tâm có thể cầm máu và giải độc cho người này. Một lúc sau, Thiên Nhật quay lại với đống thảo dược vừa mua được đưa ngay cho Quảng Tâm, Quảng Tâm có được thảo dược thì điểu chế ra một loại thuốc giải tuy không đặc trị nhưng đó là phương thuốc do Hàn Du để lại nên Quảng Tâm không hề lo ngại.

    Trong lúc đun thuốc Quảng Tâm nhớ lại nhưng ngày tháng ở cùng với sư phụ vui vẻ biết bao, ai ngờ sau đó lại xảy ra thảm kịch, nghĩ về quá khứ Quảng Tâm cứ rưng rưng nước mắt trách bản thân lúc đó quá vô dụng, cuối cùng thuốc cũng đã nấu xong, Quảng Tâm lau khô đôi mắt ẩm ướt để tập trung vào việc chăm sóc vết thương cho tên này. Trong lúc băng bó, chữa trị cho ngươi này, Quảng Tâm cảm nhận được nội lực của người này xung khắc hoàn toàn với Thiên Nhật. Hai thầy trò lúc trước ở tại ngôi miếu hoang này nhưng không hề thấy có người nào ở đây, chắc do người này bị truy sát vào đêm rằng tháng bảy, lúc hai thầy trò đều không có ở đây nên đã vào ngôi miếu hoang để cắt đuôi những tên truy sát.

    Băng bó xong, Quảng Tâm còn lót thêm rôm dưới lưng người này để cho cậu ta ấm hơn, nằm êm hơn cho cậu ta nhanh chóng hồi phục. Số tiền dư còn lại Thiên Nhật cũng đã mua được vài cái bánh, vốn dĩ Thiên Nhật chỉ mua cho mình và sư phụ ăn nhưng Quảng Tâm đã chừa một phần lại cho tên đang nằm kia nếu hắn tỉnh lại thì vẫn có cái để lót dạ. Ăn xong, Quảng Tâm đi lại gần chỗ của tên thanh niên đang nằm rồi ngồi thiền ở đấy trước đó còn căn dặn Thiên Nhật phải canh chừng đến khi người này tỉnh lại.

    Thiên Nhật ngồi chờ một lúc lâu nhưng tên này vẫn không có nhút nhích gì cả, trời thì cũng đã tối, trăng cũng đã chiếu rọi khắp các ngóc ngách, Quảng Tâm thì cứ vẫn ngồi thiền bất động ở đấy không nói câu nào. Cảm thấy quá nhàm chán lại buồn ngủ nên Thiên Nhật đã chợp mắt một chút, không ngờ ngủ thiếp đi chẳng hay trời chăng mây đất gì. Bỗng dưng từ bên ngoài ngôi miếu xuất hiện một làn khói tím bay vào trong ngôi miếu hoang, làn khói đó cứ bay vòng vòng trên cao rồi bay đến chỗ Thiên Nhật đang ngủ.

    Vừa bay đến chỗ Thiên Nhật, làn khói hóa thành một mỹ nữ xinh đẹp ngồi trước mặt Thiên Nhật, sau đó còn lấy tay vuốt ve gương mặt của Thiên Nhật, khoảng khắc con yêu tinh nhe năng định hút máu của Thiên Nhật thì Quảng Tâm liền mở mắt dùng nội lực đập tay xuống đất, một luồng chân khí tạo nên chấn động hất văng con yêu tinh, chấn động lúc nảy đã làm cho Thiên Nhật giật mình tính giấc, Quảng Tâm nhìn xem con yêu tinh nào dám làm càng, nhìn sơ dáng vẻ bên ngoài Quảng Tâm cũng đã ngầm đoán được đây là hồ ly tinh.

    Quảng Tâm liền lệnh Thiên Nhật niệm chú tạo ra một kết giới nhỏ để bảo vệ tên thanh niên đang bị thương kia, Thiên Nhật nghe lời sư phụ liền lập một cái kết giới. Ở ngoài kết giới, Quảng Tâm vẫn đang ngồi bình thản mặc dù con hồ ly tinh đang dùng đôi mắt sắc bén nhìn trừng trừng Quảng Tâm. Con hồ linh tinh nóng tính không đợi được lâu nên liền bay đến chỗ Quảng Tâm đang ngồi, hồ ly tinh định dùng móng vuốt sắt nhọn để giết Quảng Tâm nhưng khi vừa bay lại gần thì hồ ly tinh đã bị Quảng Tâm dùng tràng hạt đánh văng ra xa, đòn đánh của Quảng Tâm khá mạnh làm cho con yêu tinh hiện rõ nguyên hình, con hồ ly nằm cuộn tròn trên đất sợ hãi rồi kêu một tiếng như đang kêu cứu.

    Đột nhiên, có rất nhiều hồ ly tinh đang tiến đến đây, mặc dù chưa đến nơi nhưng Quảng Tâm đã có thể ngửi được mùi yêu khí từ xa, dường như không phải chỉ có một con hồ ly tinh mà có cả một động hồ ly tinh. Nhiều luồng khí tím từ ngoài bay vào miếu rồi biến thành hình dáng các mỹ nữ xinh đẹp, mỗi người một vẻ, tranh nhau quyến rủ Quảng Tâm, Quảng Tâm không chút phản ứng, anh cảm thấy yêu khí nồng nặc nên đã cau mày khó chịu, từ từ đứng dậy. Quảng Tâm đứng dậy chắp hai lại. Từng con hồ ly tinh một bay vào chỗ Quảng Tâm nhưng vừa đến đều bị anh ta chưởng văng ra xa, lũ hồ ly thông minh cảm thấy không đánh lẻ được nên liên thủ tiến đánh Quảng Tâm cùng một lượt.

    Đám hồ ly tinh một lược tiến đến nhưng Quảng Tâm vẫn bình tĩnh đánh cho từng con lên bờ xuống ruộng, trong đám hồ ly tinh có một con hồ ly chân khí vô cùng thâm hậu, con hồ ly tinh ấy cứ nhe nanh, hướng các móng tay sắc nhọn về phía Quảng Tâm, nó dùng đôi mắt đỏ hoe nhìn Quảng Tâm rồi gầm gừ, nhận thấy con hồ ly này yêu khí quá nặng, sát khí hừng hừng nên Quảng Tâm đã đoán được nó chính là thủ lĩnh của bọn này nên anh ta cầm tràng hạt đánh cho nó về nguyên hình rồi hủy toàn bộ tu vi của nó, đám hồ ly tinh nhìn thấy sợ chết khiếp cụp hết cả đuôi, nhận thấy không đánh lại Quảng Tâm nên đã hóa thành làn khói rồi bay đi mất, khiến cho Quảng Tâm đuổi theo không kịp.

    Sau khi đám hồ ly kia trốn thoát, Quảng Tâm bế hai con hồ ly đã bị hủy tu vi rồi truyền cho chúng một ít chân khí phật môn thì sau này chúng sẽ không thể hút sinh khí của con người để tu luyện nữa mà tu luyện dựa vào chính bản thân của nó, sau khi truyền chân khí xong Quảng Tâm thả hai con hồ ly trở về rừng mong chúng sẽ bỏ ác theo thiện. Phía bên kia, Thiên Nhật nhận thấy không còn gì nguy hiểm nên đã giải kết giới.

    Link tham khảo ý kiến: Các Tác Phẩm Của Thiên Tâm
     
    Khoai lang sùng, Thùy MinhCổ Ngữ thích bài này.
    Last edited by a moderator: 6 Tháng chín 2021
  10. Thiên Tâm 1106

    Bài viết:
    14
    Chap09

    * * *


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi kết giới được giải thì Quảng Tâm liền đi đến chỗ của Thiên Nhật xem tên kia đã tỉnh lại chưa nhưng người này dường như vẫn không có chút nào tiến triển, gương mặt hắn vẫn tím tái do trúng kịch độc, chắc là cho độc này quá mạnh nên thuốc cũng không thể hoạt động hiệu quả, chỉ còn trông mong vào vận mệnh của cậu ta và ý trời. Quảng Tâm quyết định ngồi túc trực bên người này không rời đi một bước, nhưng do đã kiệt sức sau bao ngày nên Quảng Tâm đã rơi vào giấc ngủ từ khi nào không hay.

    Đến sáng, Quảng Tâm giật mình tỉnh dậy, không biết bản thân đã ngủ bao lâu rồi nên Quảng Tâm liền nhìn xuống chỗ của tên kia thì thấy các ngón tay của người này đang cử động mặc dù là cử động rất nhỏ, thấy có được chút tiến triển Quảng Tâm vô cùng vui mừng, thuốc của Hàn Du để lại quả thật có công hiệu. Quảng Tâm nhận thấy ý trời không cho người này chết nên Quảng Tâm đã vận công truyền nội lực rồi đã thông minh mạch cho hắn ta để đẩy hết toàn bộ số độc tố còn lại.

    Nội lực vừa được truyền sang cơ thể tên kia thì sắc mặt của hắn cũng đã bắt đầu trở nên hồng hào, hơi thở cũng đã đều đặn và mạnh mẽ hơn trúc trước. Có vẻ như, độc trên cơ thể hắn ta đã được Quảng Tâm giải hoàn toàn, bây giờ việc hắn tỉnh dậy chỉ là một sớm một chiều mà thôi.

    Đột nhiên, hắn ta nhăn mày rồi từ từ mở mắt ra, tên này cứ mơ mơ hồ hồ hỏi đây là đâu, biết rằng Quảng Tâm và Thiên Nhật đã cứu hắn nên hắn cũng cảm tạ. Quảng Tâm mở lời nhận hắn làm môn đồ do lần trước Hàn Du có nói sau khi Quảng Tâm ngao du tứ hải sẽ thu nhận hai đồ đệ nội môn, hai người này vốn tương sinh tương khắc về mặt thể chất và cả về nội lực nhưng sau này sẽ giúp ích được cho chúng sinh thiên hạ. Tên này nghe xong rất cảm động nhưng hắn ta đã từ chối, hắn còn nói trước đây bản thân là một sát thủ chuyên giết những quý tộc, quan lại giàu có, độc ác không xem ai ra gì.

    Lần này dạo cửa quỷ môn quan cho ám sát không thành công, bị truy đuổi đến nơi này, hắn không còn sợ sống chết vì từ nhỏ đã mồ côi cha, mẹ thì chết trong tay của một kẻ giàu có xem mạng người như cỏ rác. Sau khi mẹ hắn chết, tên giàu có kia còn cho vứt xác của mẹ hắn trước cửa, không những thế tên nhà giàu còn cho quăng vào mặt của hắn một cọc tiền còn bảo:

    - Đây là tiền mua cái mạng quèn của mẹ người, haha _ Hắn nghe xong đã hận vô cùng nên đã lên kế hoạch giết tên nhà giàu kia trong ngày cưới để trả thù, lấy được cái mạng chó của tên nhà giàu kia, từ đó hắn trở thành sát thủ chuyên nhận những phi phụ án sát những tên nhà giàu nhưng lại thối rửa nhân cách.

    Sau khi nghe Quảng Tâm phân giải thì hắn ta cũng quỳ xuống cung kính lạy Quảng Tâm ba lạy, hắn còn thề sau này sẽ không giết chết một người nào nữa, nếu không vạn kiếp bất phục.

    - Từ nay tên của ngươi là Địa Nguyệt, là độ đề thứ hai và cũng là đồ đệ cuối cùng của Quảng Tâm ta, mong ngươi sau này bỏ thiện theo ác quay đầu là bờ. _Địa Nguyệt sau khi nghe xong liền khấu đầu để tạ ơn Quảng Tâm thu nhận.

    Vài hôm sau, Quảng Tâm có lập một bàn thờ nho nhỏ, nhưng đầy đủ các thứ hương, hoa, trà, quả để làm hai đệ tử có thể cúng bái sư tôn cũng như thông báo cho Hàn Du rằng mình đã nhận hai đồ đệ như lời của Hàn Du, vốn dĩ là đồ đệ nội môn nhưng trước khi mất Hàn Du còn dặn không được làm lễ bái sư do Quảng Tâm sau này phải trải qua thiên kiếp, việc nhận đồ đệ nội môn sẽ làm rối loạn thiên kiếp, gây ảnh hưởng đến hai đồ đệ của Quảng Tâm. Nếu vượt qua được thì mọi là điều đại lành, nhưng nếu không vượt qua được sẽ làm dương thọ của hai tên đồ đệ mất hết dẫn đến ba thầy trò chịu chung một số phận "chết".

    Lại thêm hôm trước, lúc ngủ thiếp đi Quảng Tâm đã mơ thấy lễ bái sư vào ngày hôm nay, lúc Quảng Tâm thắp hương thì trên trời bỗng xuất hiện dị tượng, trời đất tối sầm lại, đột nhiên từ trên trời xuất hiện thiên lôi đánh xuống, đến đây Quảng Tâm liền giật mình tỉnh giấc, giấc mơ vô cùng chân thật, không hề giả tạo một chúc nào, dường như đây không phải là mơ mà là một lời cảnh báo.

    Sau khi làm lễ xong, ba thầy trò mau chóng bắt đầu phong ấn âm khí trong ngôi làng này lại, từ lúc Quảng Tâm và Thiên Nhật đến đây âm khí đã yếu đi rất nhiều nhưng Quảng Tâm vẫn muốn phong ấn âm khí lại để tránh bất trắc về sau. Quảng Tâm thiết lập một trận pháp đơn giản nhưng đủ mạnh để khống chế được âm khí.

    Quảng Tâm ngồi vào vị trí trung tâm làm chủ trận, bên trái Quảng Tâm là Thiên Nhật, bên phải Quảng Tâm là Địa Nguyệt. Ba người đang liên kết nội lực với nhau tạo nên một trận pháp, Quảng Tâm bắt đầu bắt ấn rồi niệm chú phong ấn âm khí nơi này lại, sức mạnh của pháp trận lang tỏa ra khắp nơi, sấm sét vang trời làm âm khí dần dần biến mất, thật ra nó vẫn còn hiện hữu ở đây chỉ là do nó đã bị phong ấn lại mà thôi.

    Sau khi phong ấn âm khí lại, nơi này trở thành một vùng đất rất tốt, Quảng Tâm đã yên tâm để đến nơi khác giúp những người cần giúp đỡ hơn. Thế là ba thầy trò tạm biệt nơi này rồi tiếp tục lên đường. Ba thầy trò băng qua một con núi lớn, nơi này hoang sơ hẻo lánh vô cùng, đến cả một tiều phù cũng chẳng thấy đâu. Băng qua thêm cây cầu cũ kĩ, rốt cuộc ba thầy trò cũng đã đến một ngôi làng.
     
    Khoai lang sùng, Cổ NgữThùy Minh thích bài này.
    Last edited by a moderator: 8 Tháng chín 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...