Không biết giờ nơi ấy anh đang làm gì nhỉ? Anh có bao giờ nhớ em, như nơi đây em vẫn luôn nghĩ về anh không?
Anh à! Từ ngày anh nói câu xin lỗi và ra đi trong thầm lặng, là em đã mất hết niềm tin vào tình yêu. Chơi vơi giữa bão tố cuộc đời, em cứ nghĩ anh là niềm hạnh phúc an ủi cuối cùng.
Nhưng không, anh rồi cũng rời đi như bao người khác. Anh cũng không khác gì họ, cũng ngọt ngào êm ái và hứa hẹn. Cũng đưa em vào những mơ mộng của tương lai. Nhưng mơ mộng đó là giữa đường đứt đoạn, một mình em chông chênh tự vỗ về mình.
Có hạnh phúc, rồi mất hạnh phúc, có anh rồi mất anh, ấm áp rồi lại cô đơn. Có đôi rồi lại tự vỗ về mình. Anh biết không, em dường như không cần tình yêu nữa, nói đúng hơn là em không còn cảm nhận được tình yêu nữa.
Có lẽ điều đó bây giờ lại tốt với em, em sợ cảm giác phải chịu đau khổ một mình. Em sợ cảm giác tự khóc rồi tự lau, em sợ mình lại yếu đuối, em sợ mình giả vờ mạnh mẽ để vượt qua.
Em vẫn luôn giữ bóng anh trong mình, nhưng em không giám chủ động nhắn tin cho anh, em sợ sự im lặng nơi anh, em sợ chữ đã xem trong từng tin nhắn. Em sợ câu từ chối, hay em sợ câu xin lỗi và chúc phúc nơi anh.
Em biết rằng dù em có mong chờ, nhớ nhung trong thầm lặng, thì anh cũng mãi mãi không quay về. Bởi vậy mà em không hy vọng, em cố cố mạnh mẽ để vượt qua sự thực phũ phàng này. Em sẽ cho phép mình nhớ anh, nhưng em sẽ không cho phép mình yêu anh.
Bỡi hạnh phúc nơi anh xa vời quá!
Anh à! Từ ngày anh nói câu xin lỗi và ra đi trong thầm lặng, là em đã mất hết niềm tin vào tình yêu. Chơi vơi giữa bão tố cuộc đời, em cứ nghĩ anh là niềm hạnh phúc an ủi cuối cùng.
Nhưng không, anh rồi cũng rời đi như bao người khác. Anh cũng không khác gì họ, cũng ngọt ngào êm ái và hứa hẹn. Cũng đưa em vào những mơ mộng của tương lai. Nhưng mơ mộng đó là giữa đường đứt đoạn, một mình em chông chênh tự vỗ về mình.
Có hạnh phúc, rồi mất hạnh phúc, có anh rồi mất anh, ấm áp rồi lại cô đơn. Có đôi rồi lại tự vỗ về mình. Anh biết không, em dường như không cần tình yêu nữa, nói đúng hơn là em không còn cảm nhận được tình yêu nữa.
Có lẽ điều đó bây giờ lại tốt với em, em sợ cảm giác phải chịu đau khổ một mình. Em sợ cảm giác tự khóc rồi tự lau, em sợ mình lại yếu đuối, em sợ mình giả vờ mạnh mẽ để vượt qua.
Em vẫn luôn giữ bóng anh trong mình, nhưng em không giám chủ động nhắn tin cho anh, em sợ sự im lặng nơi anh, em sợ chữ đã xem trong từng tin nhắn. Em sợ câu từ chối, hay em sợ câu xin lỗi và chúc phúc nơi anh.
Em biết rằng dù em có mong chờ, nhớ nhung trong thầm lặng, thì anh cũng mãi mãi không quay về. Bởi vậy mà em không hy vọng, em cố cố mạnh mẽ để vượt qua sự thực phũ phàng này. Em sẽ cho phép mình nhớ anh, nhưng em sẽ không cho phép mình yêu anh.
Bỡi hạnh phúc nơi anh xa vời quá!