Ngôn Tình Nhật Ký Tình Yêu Của Chúng Ta - Minthur Thea Lê

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Minthur Thea Lê, 24 Tháng chín 2021.

  1. Minthur Thea Lê

    Bài viết:
    12
    Nhật ký tình yêu của chúng ta

    [​IMG]

    Tác giả: Minthur Thea Lê

    Thể loại: Ngôn tình, hiện đại

    Độ dài: 5 chương

    Thời gian hoàn thành: 2015

    Link góp ý: Link

    Giới thiệu:

    Từ sâu tận đáy lòng, tôi luôn biết ơn hai người bạn trai đã khiến cuộc đời tôi thay đổi. Một là Thiên Kỳ, người anh kéo tôi ra khỏi cái vỏ cứng tự ti, nhút nhát. Anh giúp tâm thái tôi rộng rãi và hòa nhập vào đám đông, điều mà xưa nay tôi hằng e sợ. Hai là Gia Thụy, người bạn trai dạy tôi từ tri thức sách vở và kỹ năng sống hằng ngày đến cái cách yêu thương ai đó.

    Tương lai mai sau sẽ như thế nào? Tôi không biết. Liệu tôi và Gia Thụy sẽ cùng nhau đi đến cuối cuộc đời hay không? Tôi không biết.

    Nhưng tôi biết một điều. Rằng chúng tôi đã có những kỷ niệm tuyệt vời cùng nhau. Chúng tôi đã cùng khóc, cùng cười, cùng nắm tay nhau bước qua thời thanh xuân tươi đẹp. Tình yêu của chúng tôi vẫn nằm ở đó, vẫn tồn tại trong những quyển nhật ký tuổi học trò với những trải nghiệm đầu đời được in sâu trong trí nhớ.​
     
  2. Đăng ký Binance
  3. Minthur Thea Lê

    Bài viết:
    12
    Chương 1: Bạn gái của anh hai

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Anh hai giới thiệu với tất cả mọi người một người bạn gái. Bởi vì có anh hai che chở và ấn tượng đầu tiên cũng không tệ lắm, đám bạn thân của tôi mau chóng tiếp nhận nhỏ ấy vào nhóm. Có điều, từ dạo ấy trở về sau, trong con mắt của nhiều người, nhỏ ấy được gắn mác "bạn gái của anh hai". Danh xưng này xuất hiện thật chẳng có logic, tôi hoàn toàn không nhận ra chút tình cảm ái muội nào giữa hai người, ấy thế mà, tất cả mọi người đều thầm công nhận hai người họ là tình nhân. Chẳng lẽ vì bản tính đào hoa của anh hai?

    Bạn gái của anh hai gia cảnh bình thường, vóc người thấp bé, thân hình ốm yếu, da dẻ xanh xao, mười bốn tuổi mà cứ như một đứa nhóc mười tuổi bị còi xương. Nghe nói lúc nhỏ sinh non.

    Bạn gái của anh hai không xinh đẹp sắc sảo như tuýp bạn gái anh hai từng quen, nhìn chung mà nói trên khuôn mặt nhỏ ấy chỉ có đôi mắt to tròn đen láy và đôi môi son hình cánh cung là coi được, nhớ lần đầu tiên nhỏ bước vào nhà đã dùng đôi mắt như nai con ngơ ngác và nụ cười nhút nhát ấy dòm tôi. Nghe nói nhỏ ngại nhìn vào mặt người ta, nhưng sẽ lẳng lặng quan sát họ.

    Bạn gái của anh hai khá thụ động, nếu quẳng nhỏ ấy vào một cái hộp và bảo nhỏ nằm yên thì chắc chắn một khoảng thời gian sau, mở hộp ra, bạn sẽ thấy cô ta đang ngủ khò trong đó. Thật ngoan. Nghe nói cô ta hướng nội.

    Bạn gái của anh hai khá im lặng, gần như trong suốt buổi, nhỏ chẳng phát biểu một câu nào, chỉ trừ khi có người hỏi tới thì mới mỉm cười đáp trả. Nghe nói do ở nhà một mình từ nhỏ, không có người trò chuyện đã dưỡng thành thói quen như vậy.

    Bạn gái của anh hai phản ứng chậm đến mức khó tin, chỉ sau hai giây gọi tên thì nhỏ ấy mới quay đầu lại trả lời, chỉ sau ba giây thì mới nhìn ra mấy giờ mấy phút trên đồng hồ kim, chỉ sau bốn giây làm vỡ một cái ly thì mới luống cuống tìm dụng cụ quét dọn, và chỉ sau năm giây mới suy nghĩ xong lời biện minh cho hành động ngớ ngẩn vừa rồi. Nghe nói nhỏ đã bỏ lỡ nhiều cơ hội chỉ vì cái tính này. Ngốc!

    Bạn gái của anh hai thường cười thẹn thùng khi gặp anh, chẳng lẽ nhỏ không thấy nụ cười đó ngu ngơ đến cỡ nào sao, vậy mà anh hai cũng y một dạng đáp lại. Nghe nói vì thường nhìn nhau cười như thế nên mọi người mới phán họ là một đôi.

    Bạn gái tặng cho anh hai một chiếc khăn tay, hình thêu xấu tệ, thế mà anh hai lại hớn ha hớn hở cất vào trong hộp gấm, xem như trân bảo mà nâng niu. Nghe nói mấy ngón tay nhỏ ấy sưng lên.

    Bạn gái của anh hai hóa ra lại rất nhiều chuyện, mỗi khi chỉ có anh hai, nhỏ ấy thường tựa vào vai anh mà kể lể đủ mọi thứ, từ nhà ông A đến nhà bà Z, từ nhỏ bạn này đến đứa bạn kia. Nghe nói nhỏ chỉ như vậy với những người thân thiết. Mỗi lần nhìn thấy cảnh này, tôi chỉ nghĩ hai người là hai anh em ruột. Thế quái nào mà ai cũng bảo họ yêu nhau?

    Bạn gái của anh hai hóa ra lại cũng biết đánh nhau, nhỏ ấy bị một đám bạn trong lớp dồn vào góc tường, nhưng lại có thể xông ra và còn khiến một bạn nữ té đập mặt xuống cạnh bạn, đứt dây chuyền. Nghe nói nhỏ trong lớp chỉ chơi chung với hai người bạn, nhưng tôi nghe ra mùi "bị lợi dụng" là nhiều. Lúc chuyện xảy ra, hai người bạn kia chỉ đứng một bên nhìn.

    Bạn gái của anh hai thật sự ngu ngốc đến mức khó tin, một vấn đề đơn giản mà tôi phải giảng đi giảng lại bao nhiêu lần mới hiểu được chút bề ngoài, chẳng lẽ nhỏ ấy không cảm thấy tôi đang phát bực sao, vậy mà anh hai lại luôn mồm khen thông minh. Nghe nói chỉ mẫu giáo và cấp một thì học lực của nhỏ mới đạt loại giỏi, còn lại đều loại khá, khống chế môn Thể dục.

    Bạn gái của anh hai thường hay thẫn thờ và thường bị những việc không đâu làm xao nhãng tâm trí, chẳng lẽ nhỏ ấy không cảm thấy có lỗi với người gia sư bị ép buộc là tôi đây sao? Tôi ngày càng hoài nghi việc quẳng nhỏ cho tôi dạy kèm không phải bởi vì chúng tôi bằng tuổi nhau mà bởi vì chẳng còn ai dám nhận cục nợ này hết.

    Bạn gái của anh hai hóa ra lại không đến nỗi nào, vốn tiếng anh không tệ, vậy mà lại làm đúng tất cả những bài tập tôi giao. Nghe nói thành tích môn học này cao nhất khối. Nếu như vậy, bồi dưỡng nhỏ ấy thi vào ngành ngôn ngữ anh hoặc sư phạm tiếng anh đi!

    Bạn gái của anh hai hóa ra lại thích đọc truyện, viết truyện, làm thơ, làm một bài thơ tặng anh hai, chẳng lẽ nhỏ ấy không nhận thấy quy luật sai be bét sao, vậy mà anh hai lại cười tươi như hoa, đem đi khoe khoang khắp nơi, rồi cất vào trong hộp gấm, nâng niu như báu vật.

    Bạn gái của anh hai ngây thơ đến cực điểm, nghe sao thì là vậy, chẳng có nửa điểm ngờ vực. Có đôi khi tôi cảm thấy được một người toàn tâm toàn ý tin tưởng cũng không tệ lắm! Nếu như vậy, quan tâm nhỏ ấy thêm chút đi!

    Bạn gái của anh hai thế mà lại dám gọi tôi là em chồng, chẳng lẽ nhỏ ấy không cảm thấy nụ cười đắc ý đó có bao nhiêu phần đáng ghét, chẳng lẽ nhỏ quên tôi và nhỏ là bằng tuổi và ngay cả mẹ tôi còn nói nhìn nhỏ và anh hai chả có tí phản ứng hóa học tình tình ái ái nào hay sao! Tôi biết chỉ là nói đùa thôi nhưng vẫn cảm thấy không vui!

    Bạn gái của anh hai không biết ghen, anh hai đi chơi cùng cô gái khác mà chẳng có tí giận dỗi nào, là do quá tin tưởng hay yêu thương chưa tới? Tôi nghĩ là cả hai. Ở độ tuổi của chúng tôi, có lẽ sẽ có những rung động giới tính nhưng nếu bàn về yêu đương thật sự thì vẫn chưa chín muồi. Mối quan hệ của họ mong manh như trang giấy trắng học trò vậy! Trên trang giấy được tôi in đậm ba từ: Tình anh em.

    Bạn gái của anh hai hóa ra cũng có cảm xúc, không hỏi tội anh hai mà lại lôi hai lon bia trong tủ lạnh ra rủ tôi uống cùng, chẳng lẽ nhỏ ấy không nhớ chúng tôi vẫn chưa đủ mười tám tuổi ư? Tôi vứt hai lon bia vào thùng rác, cảm thấy bực bội mà không rõ nguyên do.

    Bạn gái của anh hai mệt đến ngủ gật, đúng là suy dinh dưỡng thật rồi, bồng nhỏ ấy lên mà chẳng tốn tí sức nào. Có lẽ tôi nên làm món gì đó bổ bổ.

    Bạn gái và anh hai cãi nhau, nhỏ ấy hai mắt đỏ hoe, loạng choạng chạy ra khỏi nhà, anh hai đóng rầm cửa phòng lại, không biết nghĩ gì mà trừng mắt nhìn tôi. Nhớ lại hồi nhỏ xíu, chỉ khi tôi chạm vào món đồ chơi yêu thích nhất thì anh hai mới nhìn tôi như vậy.

    Bạn gái của anh hai không ghé nhà vào mỗi cuối tuần nữa, anh hai cũng không ở đây, nghe nói đang được cô gái nào theo đuổi, ba mẹ thì tất nhiên mỗi người mỗi việc. Tự dưng muốn nhìn bộ dạng ốm đói, ngờ nghệch của nhỏ đó.

    Bạn gái của anh hai đã hơn một tháng không ghé, anh hai vẫn tổ chức tụ tập mỗi cuối tuần như thường lệ, tôi đã gặp cô gái kia, cô ta quả là xinh đẹp và phong cách hơn cô gái ngốc kia nhiều, anh hai có vẻ vui khi ở cùng cô ta, vậy còn cô gái ngốc thì sao? Tôi cảm thấy khó chịu.

    Bạn gái của anh hai trông còn ốm yếu hơn cả lần cuối chúng tôi gặp nhau, chẳng lẽ họ chia tay thật rồi? Tôi cảm thấy nao nao. Nếu vậy thì tốt, từ đầu tôi đã biết mối quan hệ "tình nhân" này không đáng tin.

    Bạn gái của anh hai tỏ ra hơi xa cách với tôi, tôi phát hiện sắc mặt anh hai trầm xuống khi thấy hai người chúng tôi nói chuyện, chẳng lẽ chia tay rồi nên không muốn nhìn thấy nhỏ ấy nữa? Tôi biết anh hai không phải là người như vậy, nhưng cái cách anh đưa tay đập lon nước ngọt xuống bàn cái rầm vẫn khiến tôi nhíu mày, còn nhỏ ấy cắn cắn môi, xoay người rời đi.

    Bạn gái và anh hai vẫn chưa kết thúc, anh hai đã xuống nước làm hòa và hứa hẹn sẽ không dây dưa với cô gái kia nữa, mọi chuyện đã theo đúng quỹ đạo như cũ, mỗi cuối tuần nhỏ sẽ đến, tôi sẽ tiếp tục làm gia sư bị ép buộc, nhưng mà, hình như, tôi không thích cái kết như thế này! Tôi nghĩ, tôi điên rồi!
     
    Last edited by a moderator: 25 Tháng chín 2021
  4. Minthur Thea Lê

    Bài viết:
    12
    Chương 2: Em trai của Thiên Kỳ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thiên Kỳ có một người em trai, người đó nhỏ hơn anh một tuổi, điều đó có nghĩa là tôi và hắn bằng tuổi nhau. Hắn ta sinh ra vào ngày Tết dương lịch, nghe nói lúc đau đẻ hắn, dì Thiện cứ ngỡ là bị đau bụng do ăn quá nhiều chocolate và bánh mứt. Dì còn bình tĩnh đi vào nhà vệ sinh chờ "giải quyết"! Ha ha!

    Em trai Thiên Kỳ điển trai, trầm tính và gần như không quan tâm đến điều gì ngoài đọc sách. Nhớ lần đầu đến nhà, người đó chỉ liếc nhìn tôi một cái nhẹ hẫng rồi lại cúi mặt vào cuốn sách trên tay. Tôi nghĩ người đó không biết tôi và anh trai hắn đang là "người yêu". Ờ mà, nói "người yêu" sao mà mắc cười quá. Mới mười bốn, mười lăm tuổi đầu mà yêu đương quái gì? Chỉ là thấy có cảm tình đặc biệt rồi đối xử thân thiết hơn bạn bè bình thường thế thôi! Nhớ lúc khoe với mẹ tôi vụ "người yêu" này, mẹ đã cười phá lên và phán tôi là em gái của Thiên Kỳ mới phải!

    Em trai Thiên Kỳ có tài nấu ăn, chỉ cần đầy đủ nguyên liệu thì dù chỉ có tờ hướng dẫn cách nấu thì hắn cũng có thể tạo ra một món ăn với hương vị và màu sắc y như yêu cầu. Có lẽ tương lai hắn muốn làm đầu bếp cho nhà hàng gia đình, tốt lắm, mai mốt đã có chỗ ăn miễn phí, mấy đứa bạn trong nhóm đều thường nói đùa như vậy.

    Em trai và Thiên Kỳ đứng cạnh nhau. Thiên Kỳ như ánh mặt trời rực rỡ còn hắn lại như ánh trăng đêm tĩnh lặng. Ấy vậy mà lại không ai nổi bật hơn ai, mỗi người một vẻ. Tôi đột nhiên liên tưởng đến mấy bộ phim truyền hình hiện nay, mẫu người như Thiên Kỳ chắc chắn là nam chính số một rồi, còn người đó thì là.. nam phụ số hai thôi. Nhưng mà biết đâu, mấy năm nữa, loại hình của hắn ta sẽ được thăng cấp thành nam chính thì sao!

    Em trai Thiên Kỳ làm gia sư cho tôi, hắn ta không nhiệt tình như anh trai, tôi nghĩ hắn không thích làm việc này, trời ạ, tôi có cảm tưởng hắn đang dùng ánh mắt nhìn đứa ngốc để nhìn tôi. Nhưng, không thể phủ nhận, hắn ta.. giỏi. Không quá ngạc nhiên khi tôi phát hiện, ba phần tư số sách trong thư phòng chính là của hắn.

    Em trai Thiên Kỳ khá lạnh nhạt, tôi chưa từng thấy hắn nhăn mặt nhíu mày hay tỏ vẻ khó chịu với ai, tôi nghĩ cái bản mặt khuyết thiếu cảm xúc của hắn chính là "bản mặt than" trong truyện ngôn tình mà tôi đang say mê. Tôi nghĩ chỉ khi đối mặt với trang sách thì hắn mới có chút biểu cảm như đăm chiêu, suy tư, ngộ ra hay.. thỏa mãn.

    Em trai Thiên Kỳ ấy thế mà mỉm cười, trời ạ, hắn ta vậy mà lại cười với tôi, làm tôi bất giác cũng nhe răng cười đáp trả và vui vẻ tận mấy ngày liền. Nhưng có vẻ như Thiên Kỳ không quan tâm đến nụ cười hiếm hoi của em trai và niềm vui nho nhỏ của tôi. Anh nhìn tôi bằng ánh mắt quái lạ rồi khịt mũi, hành động mỗi khi có điều bất mãn.

    Em trai Thiên Kỳ thường gõ cạnh thước xuống bàn mỗi khi tôi không tập trung, một lần hắn gõ mạnh tới mức cây thước nhựa gãy làm hai, mảnh vỡ bắn vào trán tôi đau điếng, may là chỉ bị đỏ lên, không bị "hủy dung". Ấy thế mà hắn lại điềm nhiên như không, chỉ liếc tôi một phát rồi tiếp tục ngồi đó dán mắt vào quyển sách gì đấy to bản trên tay. Hừ, điên mất!

    Em trai Thiên Kỳ liếc mắt nhìn bài thơ tôi làm tặng anh hắn rồi vứt sang một bên, coi như đồ bỏ. Nghĩ sao vậy, đó là tâm huyết của tôi đấy! Đúng là chả có tí tế bào nghệ thuật nào! Uổng công đọc bao nhiêu là sách! Hừ, còn trông Thiên Kỳ kìa, vui sướng và cảm động biết bao! Tôi sẽ làm một bài thơ đả kích tên mặt than này cho biết!

    Em trai Thiên Kỳ bỗng dưng nhìn tôi, ánh nhìn có vẻ lạ, hắn thậm chí cho tôi ít bài tập hơn bình thường. Tôi nghĩ hắn đang thương hại tôi. Hắn nghĩ anh trai hắn sắp bỏ rơi tôi mà cặp kè với một con nhỏ xinh xắn nào đấy, thế nên đối xử "nhẹ nhàng" với tôi, chắc hắn đang sợ tôi sẽ nổi điên lên mà đi đánh ghen cũng không chừng!

    Tôi đưa cho em trai Thiên Kỳ một lon bia, rủ hắn cùng uống, không vì buồn phiền hay ghen tuông vớ vẩn gì, chỉ là cảm thấy muốn uống. Thật ra, khi nghe nói Thiên Kỳ hẹn hò, trong lòng tôi chỉ cảm thấy ngạc nhiên. Ngạc nhiên theo kiểu hệt như lúc anh tỏ tình với mình. À mà giờ này còn cảm thấy chút nhẹ nhõm nữa chứ! Thật lạ!

    Tôi và Thiên Kỳ cãi nhau, tôi không nghĩ cũng có lúc anh trở nên nóng nảy như thế, tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa! Anh thế nhưng lại trách tôi vô tình, lãnh đạm, không dành nhiều thời gian cho anh, lại còn lôi em trai vào việc này. Trời ạ, tôi cảm thấy mình muốn tức điên, cảm giác ủy khuất dâng lên khiến cho nước mắt tôi trào ra. Ừ, chia tay thì chia tay, tôi không cần phải ngồi xe buýt cả tiếng đồng hồ để đến đây vào mỗi cuối tuần nữa. Hừ!

    Đã một tháng tôi không ghé nhà ba nuôi ở Tân An, ờ thì, cũng không ghé nhà hai anh em kia ở gần đó. Phần là vì tháng thi cử, phần vì mất hứng và còn phần vì không có lí do để đi. Tôi không muốn nhìn thấy thái độ bực bội của Thiên Kỳ cũng như ánh mắt thương hại của người nào đó. Tôi còn chưa tự tin đến mức chia tay rồi mà còn hí ha hí hửng lởn vởn trước mặt người nhà người ta.

    Nhỏ Lan mời tôi dự sinh nhật, vì vậy, như một lẽ tất nhiên, tôi gặp nhóm bạn chơi chung của mình, trong đó có Thiên Kỳ. Thế nhưng anh lại lơ tôi đi, hừ, tôi cũng chả so đo. Ấy thế mà em trai anh lại đột nhiên đến bắt chuyện với tôi, hỏi han ân cần, vẻ mặt có chút xíu lo lắng, tôi cảm thấy hắn đang do dự điều gì. À, chắc là hắn đã nhận ra điểm tốt của tôi và muốn tôi quay lại làm "chị dâu" của hắn đây mà! Bỗng chốc, tôi cảm thấy hắn cũng không tệ!

    Thiên Kỳ muốn quay lại! Chết tiệt, ấy thế mà tôi đã do dự, chẳng ra làm sao, cứ có cảm giác mình như mấy nhân vật lụy tình trong phim vậy. Nhưng thành thật mà nói, suốt một tháng vừa rồi, tôi đã sống trong tâm trạng chán nản, tôi nhớ những ngày cuối tuần ở trong ngôi nhà đó, tụ tập cùng đám bạn, chơi những trò quái đản, thưởng thức những món ăn ngon lành của em trai Thiên Kỳ và được người đó dạy kèm. À thì, ngẫm lại thì, có vẻ như Thiên Kỳ đã đúng, thời gian mà tôi có với anh còn không bằng của tôi với em trai anh nữa!

    Thiên Kỳ nói sẽ cho tôi thời gian, anh hiểu một con nhóc mới lớn như tôi vẫn luôn lơ tơ mơ với đề tài tình yêu nam nữ lắm. Tôi không chắc chúng tôi có nên tiếp tục lại mối quan hệ "bạn trai, bạn gái" hay không? Bởi trong thời gian tự ngẫm lại mình vừa qua, tôi nhận thấy, trong lòng tôi, trước giờ, hình ảnh của anh chỉ gắn liền với hình ảnh người anh trai. Tôi không chắc tôi có yêu anh như cái cách anh bày tỏ với tôi hay không! Tôi nghĩ nếu được chọn, tôi muốn làm em gái của anh, muốn làm đứa em gái muốn làm gì thì làm của anh như trước giờ người lớn vẫn nói.
     
  5. Minthur Thea Lê

    Bài viết:
    12
    Chương 3: Thiên Kỳ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thiên Kỳ sẽ đi du học Singapore, tôi không biết tại sao anh lại có quyết định đột ngột như thế, mà anh cũng chẳng cho đám bạn chúng tôi biết nguyên do. Chẳng lẽ vì tôi đã từ chối anh?

    Nhớ một lần ngồi cạnh nhau, tôi đã từng nghe anh kể về kế hoạch này nhưng không nghĩ lại đến sớm như vậy, anh vẫn đang còn học lớp mười. Mà thôi, dù sao đây cũng là một chuyện đáng mừng, tôi cảm thấy đôi chút hâm mộ, nhưng cũng có phần mất mát vì sẽ thiếu đi sự có mặt của một người bạn đặc biệt trong thời gian dài.

    Thiên Kỳ nói lời tạm biệt. Ừ thì chỉ tạm biệt thôi mà, tôi thoải mái đồng ý. Hai chúng tôi bình tĩnh nhìn nhau một lúc lâu rồi đột ngột anh kéo tôi vào lòng, ôm chặt. Một cảm giác khó hiểu dâng lên làm mũi tôi cay cay, tôi biết đó là dấu hiệu sắp khóc, nhưng tôi cố nín nhịn. Tôi thật sự không muốn anh nhìn thấy vẻ mặt không muốn anh đi này của mình. Con người đúng là kì lạ, bình thường luôn miệng nói không cần, không yêu, không thương, không đau, nhưng đến khi biết được sẽ có lúc phải chia xa thì sẽ cần, sẽ yêu, sẽ thương, sẽ đau và hàng trăm "cái sẽ" khác sẽ không ngừng nhảy ra bắt ta phải làm gì đó để.. giữ lại.

    Thiên Kỳ bảo tôi không cần đi tiễn anh, chúng bạn cũng nhất trí chuyện này. Buồn cười thật! Chẳng lẽ họ nghĩ đến phút cuối tôi bỗng dưng "tình cảm dâng trào" xông ra, một khóc, hai van xin, ba uy hiếp để anh ở lại hay sao! Họ có phải đã đánh giá tôi cao quá rồi không? Tôi vốn không thuộc phái hành động nên chắc chỉ thực hiện được bước một thôi! Mà nghĩ lại đề nghị này cũng không tồi, ít ra ấn tượng cuối cùng của tôi trong lòng anh cũng không phải hình ảnh buồn bã nước mắt ngắn, nước mắt dài mà là mỉm cười chúc anh đi bình an, dù nụ cười đó có tới chín phần gượng gạo.

    Thiên Kỳ là người bạn trai đầu tiên mà tôi quen. Anh điển trai, thông minh, sôi nổi lại tốt tính. Tôi nghĩ có lẽ tôi đã bị hình tượng như ánh nắng mặt trời rực rỡ của anh thu hút, để rồi chui ra khỏi cái vỏ bọc tối tăm, cũ kĩ của mình hòa nhập với mọi người. Đúng thế, chính nhờ anh mà tôi đã làm quen với đám bạn thân gồm tám đứa tính tình quái đản hiện giờ. Thật sự, dường như, tôi chưa từng nói một lời cám ơn nghiêm túc với anh thì phải! Lúc này, chắc anh đã đến sân bay rồi, thôi thì gửi cho anh một tin nhắn vậy, và thế là ba chữ cuối cùng để tiễn anh đi của tôi là: Cám ơn anh!

    Thiên Kỳ có một căn hầm ngầm bên dưới phòng riêng, nơi anh cùng với ba người bạn trong nhóm chơi nhạc. Tôi thật sự thích bầu không khí an tĩnh và thoải mái ở nơi này, vì vậy lúc nào tới nhà anh tôi cũng chui vào đây trước tiên cả, nhưng có lẽ vì không còn anh nữa nên hôm nay căn hầm này bỗng trở nên thiếu sinh khí một cách lạ thường. Chỉ mới ngồi trong phòng có nửa tiếng mà lại cứ như nửa ngày. Tôi bỗng dưng nhận ra, không còn anh, không còn tiếng cười của anh, không còn hình bóng của anh, không còn giọng hát của anh, cuộc sống của tôi thật vô vị biết bao! Có lẽ, tôi chợt nghĩ, anh đi rồi, tôi sẽ quay về với lối sống một-mình-một-thế-giới như trước đây mất thôi! Bất giác, sóng mũi cay cay. Ừm, tôi thừa nhận, tôi nhớ anh, tôi hối hận rồi, tôi nên đòi sống đòi chết bắt anh lại mới phải. Chia ly.. thật tệ!

    Thiên Kỳ có một cậu em trai phi thường tốt, nhưng đến bây giờ tôi mới nhận ra. Có lẽ hắn sợ tôi sẽ nghĩ ra điều gì bậy bạ và làm chuyện gì đó ngu xuẩn trong nhà của hắn, nên trên đường đưa tiễn anh trai đã vội vã trở về xem tôi chết hay chưa. Hừm, thằng ngốc! Nhưng nhìn ánh mắt quan tâm hiếm hoi trên bộ mặt khuyết thiếu cảm xúc kia của hắn và cái kiểu cứ lẳng lặng ngồi bên cạnh tôi thế này thật sự khiến tôi có chút cảm động. Xem ra, trước giờ tôi đã hiểu lầm hắn, kiểu người như hắn đây chính là loại ngoài lạnh trong nóng, hắn cũng biết quan tâm đến người "chị dâu hụt" này quá ấy chứ! Nghĩ đến đây, bất giác muốn cười, nhưng ngại đang trong bầu không khí buồn bã nên đành nín nhịn. Có lẽ vẻ mặt tôi "đau khổ" quá nên có mấy lần hắn định mở miệng an ủi, nhưng vẫn không thốt ra được lời nào. Tội nghiệp!

    Thiên Kỳ gọi điện thoại, chắc là anh đã nhìn thấy tin nhắn của tôi. Giọng nói của anh vẫn trầm ấm dễ nghe như cũ, nhưng tôi lại chẳng còn cảm thấy sự hứng khởi trong mỗi cuộc trò chuyện của chúng tôi nữa, chỉ còn lại sự trầm mặc, chẳng nói nên lời. Khi nghe tiếng dì Thiện nhắc nhở thời gian ở đầu bên kia, tôi nghe anh trúc trắc nói với tôi lời xin lỗi. Không hiểu sao, lúc này tôi lại có xúc động muốn khóc, và thế là tôi đã khóc thật, cứ cầm lấy điện thoại vừa khóc vừa lắng nghe, nhưng nội dung anh nói những gì, tôi chẳng còn quan tâm nữa. Lâm Thiên Kỳ! Không ngờ chỉ hai chữ xin lỗi của anh lại làm cho tôi thương tâm như vậy! Anh có lỗi gì chứ! Biết tôi khóc nên giở trò cúp máy.

    Thiên Kỳ có một cậu em trai phi thường tốt, nhưng đến giờ tôi mới nhận ra. Hắn thấy tôi khóc nên đã ôm lấy tôi, vỗ về, dù động tác cứng ngắc nhưng không khiến tôi thấy khó chịu. Thế là tôi cũng đưa tay ôm lấy eo hắn, tìm một tư thế thoải mái, tiếp tục khóc. Dù không muốn nhưng phải thừa nhận, tôi thích cảm giác này. Chợt nhớ thật lâu trước kia, Thiên Kỳ đã bảo rằng nếu sau này không có anh bên cạnh, người có thể mang đến sự tin tưởng tuyệt đối cho tôi sẽ là em trai của anh. Có lẽ là theo ý này đi, em trai anh sẽ là người an ủi và chăm sóc tôi thay anh. Nhưng mà, ánh mắt "dịu dàng như nước" kia có phải hơi bất bình thường hay không? Không kìm nén được trái tim đang thình thịch liên hồi, tôi rúc đầu vào ngực hắn, nhưng quái lạ, nhịp tim của hắn ấy vậy mà còn nhanh hơn cả của tôi. Chẳng lẽ.. Ôi không, không lẽ hắn bị bệnh tim? Có thể lắm, lười vận động là thế mà!
     
    Last edited by a moderator: 25 Tháng chín 2021
  6. Minthur Thea Lê

    Bài viết:
    12
    Chương 4: Người đó

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Người đó tên là Lâm Gia Thụy, là con thứ hai trong gia đình có ba anh em trai.

    Người đó thuộc chòm sao Ma Kết. Ấn tượng đầu tiên của người đó cho mọi người xung quanh chính là lạnh nhạt và xa cách.

    Người đó có thói quen ngủ trưa mười lăm phút, đi ngủ trước mười giờ tối và thức dậy trước sáu giờ.

    Người đó thích ngày mưa hơn ngày nắng, và thích yên tĩnh hơn náo nhiệt.

    Người đó thích một mình đọc sách trong phòng hơn là tham gia các hoạt động ngoài trời.

    Người đó thích ngồi ở vị trí đối diện với cửa sổ phòng, nơi đầy đủ ánh sáng, thuận lợi cho chứng "nghiện" đọc sách của người đó.

    Người đó thích màu trắng, đen và xám. Đó là ba màu duy nhất trong phòng ngủ, phòng tắm, trong tủ quần áo, trong tủ giày và bất cứ món quà nào mà người đó tặng tôi.

    Người đó chỉ thích những món ăn thanh đạm, và thức uống giải khát ưa thích của người đó là nước ấm.

    Người đó thông thạo tiếng Pháp, tiếng Anh, tiếng Đức, tiếng Tây Ban Nha, đang tự học tiếng Trung và dự định sẽ học tiếng Hàn và Nhật tiếp sau đó.

    Người đó thích xem tinh tượng, vì vậy có thể ngồi cả đêm chỉ để chờ chứng kiến nguyệt thực, mưa sao băng, hay những thứ "trên trời" đại loại thế.

    Người đó thích trồng hoa, nuôi động vật nhỏ, nấu ăn và đọc sách.

    Người đó thích nghịch mái tóc dài của tôi như nghịch lông động vật, tôi ẩn ẩn có cảm giác người đó đang "nhìn" tôi như "nhìn" thú cưng. Nhưng phải thừa nhận, tôi không thấy phản cảm khi người đó gội đầu và chải tóc cho tôi tí nào.

    Người đó thích chụp ảnh hơn là được chụp, hình ảnh có mặt người đó ít đến đáng thương, phần nhiều là do chụp lén mà có.

    Người đó khuyết thiếu cảm xúc đến mức kì cục. Một câu chuyện khiến cả bọn cười lăn, cười bò nhưng người đó lại chỉ hơi hơi nhếch khóe môi, một cảnh phim cảm động đến mức cả bọn ai cũng rưng rưng nhưng chỉ khiến người đó giật giật khóe mắt. Cả đám gọi người đó là mặt than, mặt vô biểu tình, mặt quan tài, mặt mốc, nhưng không ai phủ nhận, người đó còn là mặt xinh trai.

    Người đó có thói quen gõ nhẹ vào một quyển sách khi đã đọc xong, nhưng lại gõ thật mạnh vào trán tôi mỗi khi tôi "mơ màng", không tập trung.

    Người đó có một bàn tay thon dài, trắng muốt. Mỗi lần nhìn những ngón tay tinh tế đó lật lật từng trang sách một cách dịu dàng thì tôi lại có xúc động muốn vồ lấy gặm gặm.

    Người đó chỉ "nhiều chuyện" trong mảng giảng bài, còn lại thì ít nói đến mức keo kiệt, thường chỉ dùng ánh mắt và hành động để "nói chuyện" với tôi. Ví như, khi muốn tôi lại gần sẽ nhìn tôi chằm chằm độ ba giây rồi chớp mắt một cái, khi muốn tôi ở lại sẽ kéo lấy tay tôi rồi lại nhìn tôi thêm ba giây nữa, hay khi muốn đuổi tôi đi thì sẽ nhìn tiếp ba giây rồi hất mặt ra cửa. Thế đấy, tôi cứ như là tay chân của người đó vậy!

    Tôi cố ý đặt một quyển tiểu thuyết ngôn tình lên trên quyển sách mà người đó yêu thích nhất. Mấy ngày sau, khi nhìn lại, bên trong quyển tiểu thuyết của tôi bỗng xuất hiện hàng đống chữ ghi chú nhỏ. Người đó rảnh rỗi đến mức lấy quyển tiểu thuyết của tôi ra "phê bình văn học".

    Tôi bị ngã từ trên cành cây xoài cao ba mét xuống, cái mông ê ẩm, tay chân trầy trụa, cổ tay bị trặc, người đó mặt hầm hầm, nhưng vẫn thoa thuốc và nắn xương lại cho tôi. Một thời gian sau "hứng" leo cây trở lại, cùng đám bạn đi ra vườn, tôi lại ngây ngẩn nhận ra, tất cả các cây ăn trái đều chẳng còn cái cành nào để bám vào mà leo lên nữa cả, chúng đã bị chặt mất từ đời nào rồi.

    Tôi bị phỏng nước sôi, nguyên bàn tay phải đỏ bừng, người đó không nói gì, chỉ nhíu nhíu mày thoa thuốc cho tôi. Qua ngày hôm sau, tôi phát hiện ra, ở phòng bếp, trên chiếc bình thủy tinh đựng nước có dán thêm tờ giấy "nước nóng".

    Tôi bất cẩn làm mình bị dính bẫy chuột, ngón tay cái bị lủng một lỗ, máu chảy đầm đìa, chưa kịp phản ứng thì người đó đột nhiên từ đâu lao ra, chộp lấy cái bẫy, gỡ miếng sắt hình tam giác từ trong tay tôi ra, rồi kéo tôi đi tẩy trùng, băng bó. Nhìn ánh mắt ẩn ẩn tức giận của người đó mà tôi chỉ biết ngậm miệng thuận theo, cũng tại cái tính tay chân táy máy làm hại. May là từ đó về sau ở trong nhà người đó, tôi không còn nhìn thấy cái bẫy chuột nào nữa.

    Người đó được tỏ tình, tôi và nhỏ Lan biết rất rõ, vì chúng tôi nấp trong bụi cây gần đó nghe lén. Con bé thích người đó trông cũng xinh xắn, nhưng tôi không thích kiểu cách của nó chút nào, nghe giả tạo sao đâu, nhỏ Lan cũng đồng ý với đánh giá của tôi, vì vậy hai chúng tôi cùng không mong người đó sẽ đáp lại.

    Con bé đó: "Thật ra, từ lần đầu tiên nhìn thấy bạn, mình đã thích bạn rồi! Mình biết bạn vẫn chưa có bạn gái, và hiện giờ cũng chưa có thích ai."

    Người đó: "Tôi đã có bạn gái rồi."

    Con bé đó: "Không thể nào? Bạn đang gạt mình có phải không? Nếu định dùng cách này để từ chối mình thì bạn đang không tôn trọng mình đó! Mình biết bạn có rất nhiều bạn là phái nữ, nhưng đó không phải là" bạn gái "!"

    Người đó: "Tôi nói thật, tôi đã có bạn gái rồi."

    Con bé đó: "Ai? Người đó là ai?"

    Người đó: "Đáp án bạn cần ở sau bụi cây."

    Tôi và nhỏ Lan hai mặt nhìn nhau, bị lộ hồi nào vậy?

    Con bé đó đánh giá hai chúng tôi rồi quay sang hỏi người đó: "Bạn gái của bạn là ai hả?"

    Người đó nhìn tôi, thấy thế con bé đó cũng nhìn tôi và tất nhiên cả nhỏ Lan không nghĩa khí cũng nhìn tôi nốt.

    Tôi: "À.. thằng ấy không ở đây!"

    Người đó: "..."

    Con bé đó: "..."

    Nhỏ Lan: "..."

    Sau vụ tỏ tình, nhỏ Lan và đám bạn được một trận cười no nê, còn tôi được một đống bài tập chất cao như núi do người đó giao cho và đặc biệt trở thành đối tượng bị chán ghét và làm khó dễ của con bé kia. Biết trước đã không nghe nhỏ Lan xúi bẩy đi rình rồi!

    Người đó lại tặng tôi một quyển sách làm quà. Tôi đặt nó vào cái kệ nhỏ đựng tiểu thuyết ngôn tình của mình cạnh kệ sách lớn của người đó và vô tình phát hiện ra quyển này dày gấp đôi quyển lần trước, gấp ba quyển trước nữa, gấp bốn quyển trước trước nữa, và gấp năm quyển đầu tiên người đó tặng tôi. Tôi ẩn ẩn cảm giác người đó đang có ý tứ gì đó, nhưng mãi mà vẫn không nghĩ ra là gì. Nhưng tôi không nghĩ lại muốn nhận sách nữa đâu, tại sao người đó lại không tặng tôi tiểu thuyết hay truyện trò gì đó chứ!

    Tôi dùng toàn bộ tiền tiết kiệm trong một năm của mình mua tặng người đó một con gấu bông xám bạc to đùng và khuyến mãi thêm một con gấu nhỏ màu trắng ngà nữa. Không còn cách nào, ai bảo những quyển sách mà người đó tặng tôi toàn có giá sáu con số làm chi! Ấy vậy mà người đó lại đặt quà của tôi cạnh bậu cửa sổ, để chúng ngày ngày bị nắng chiếu vào, người đó muốn "tiệt trùng" trước khi sử dụng chắc!

    Người đó bị sốt, nằm lì trên giường mấy ngày, tôi và đám bạn đến thăm, "hoạt động tự do" ở nhà người đó từ sáng tới chiều, người đó thức dậy ba lần, tỉnh tỉnh mê mê cấp cho chúng tôi ba bữa cơm, tỉnh tỉnh mê mê làm giúp tôi một đống bài tập tồn kho, và tỉnh tỉnh mê mê để cho chúng tôi chụp hình. Thế mới biết, mấy người đầu óc không tỉnh táo "dễ bảo" cỡ nào! Tiếc là, qua ngày hôm sau, người đó "bỗng" hết bệnh.

    Ông nội nuôi của tôi qua đời, mặc dù chẳng có máu mủ ruột rà gì nhưng vẫn không tránh khỏi xúc động. Người đó chẳng nói một lời, chỉ ôm lấy tôi, tỏ ý an ủi. Chợt nhớ đến hình như lần nào buồn bã, khóc lóc, người đó cũng cấp cho tôi đãi ngộ "đặc biệt" này! Tính ra, có một gã bạn trai thế này không tệ!

    Tôi bị con bé tỏ tình người đó hôm trước kéo vào một góc mắng mỏ, chì chiếc, con nhỏ khó ưa đến mức kêu một nhỏ khác nữa đứng bên cạnh nó trợ uy và kiềm tôi lại để tôi miễn phản kháng. Khi người đó ngó thấy thì lại giả bộ làm người bị hại, ủy khuất, đáng thương. Thật sự thì, tôi không nghĩ hai nhỏ này lại ngớ ngẫn đến vậy, hay chúng coi phim truyền hình thần tượng riết nên lậm luôn rồi! Cái vụ "diễn trò" tệ hại này mà cũng làm cho được, thiệt coi mọi người xung quanh mù hết rồi sao?

    Tôi mất một tháng trời để đan ra một cái khăn choàng, hí ha hí hửng tặng cho người đó. Ấy vậy mà người đó chẳng chút cảm động, quẳng thành quả của tôi lên giường rồi tiếp tục úp mặt vào quyển sách, thật khiến tôi tức muốn ngất, nhưng còn may là người đó không vứt luôn cái khăn ấy vào sọt rác, nó vẫn may mắn còn nằm ở cạnh chiếc gối đầu trên giường người đó từ đó về sau.

    Tôi nổi hứng nấu nướng, nhưng vì tám chuyện điện thoại với nhỏ bạn đến quên trời đất, nên món ăn sở trường của mình khét lẹt. Người đó không nói hai lời đẩy tôi ra khỏi phòng bếp đang nổi khói, dọn dẹp sạch sẽ bãi chiến trường tôi gây ra, rồi trút luôn nồi đồ ăn của tôi vào sọt rác. Cứ tưởng sẽ bị cấm nấu, ai dè người đó bắt tôi nấu lại món ăn đó từ đầu, còn giở trò ngồi cạnh quan sát quá trình nữa chứ! Thật là rảnh!

    Đám bạn đánh giá người đó như bạch mã hoàng tử trầm mặt dưới ánh trăng, nhưng khi có mặt tôi ở đó thì lại trở thành bức tranh hài hòa giữa công tử nhà giàu và em gái quê mùa. Không nghĩ tôi lại có thể hạ giá người đó! Haha!

    Đám bạn đánh giá người đó như một "người yêu" chán phèo, bởi lẽ sẽ không bao giờ có việc người đó chủ động dẫn bạn gái ra ngoài chơi, hay nói lời tình tứ yêu đương. Người đó sẽ vẫn giống như trước đây, để mặc bạn gái "hoạt động tự do" trong nhà người đó, còn mình thì đọc sách.

    Con bé tỏ tình với người đó lại đem tôi ra mắng, có lẽ nhìn tôi "hiền" lắm nên nó mới cứ lên mặt như vậy! Tôi quyết định phản công, tuôn ra một tràng chăm chít nó, móc họng nó, nói mấy câu có kim đến mức mặt nó tái nhợt, chỉ biết a a không thể thốt nổi nên lời. Người đó lại "tình cờ" đi ngang qua, và "vô tình" nghe trọn mấy câu chưởi lộn "có văn hóa", tuyệt không có từ ngữ tục tĩu nào của tôi. Con bé được thể khóc rống lên, níu lấy người đó đòi lại "công bằng", nhưng người đó chỉ đẩy nó ra, ném cho tôi cái nhìn tán thưởng khiến tôi ngây ra, rồi lủi đi chỗ khác. Cuối cùng, tôi vẫn là đối tượng bị chán ghét và làm khó dễ của con bé kia, còn số lượng bài tập mà người đó giao cho tôi vẫn nhiều y như cũ.

    Tôi lấy cảm hứng từ thực tế để sáng tác thơ, truyện và bài hát. Nữ chính thì tất nhiên là tôi hoặc là hình mẫu mà tôi hướng đến rồi, nhưng đám bạn lại phi thường nhất trí mà cho rằng tất cả nam chính của tôi đều có bóng dáng của người đó. Tôi bĩu môi, tỏ ra không cho là đúng, nhưng lúc ở một mình, len lén xem lại một lượt các tác phẩm của mình, tôi bi ai nhận ra, hình như, mấy đứa nói đúng thật!

    Người đó đang say sưa giảng bài cho tôi, đột nhiên, tôi buột miệng hỏi người đó có thích tôi không, chẳng ngờ người đó lại ngay lập tức nói thích. Tôi ngây ra mấy giây, còn người đó cũng một dạng ngơ ngác dòm lại. Đến khi người đó kịp phản ứng mà ho khan hai tiếng, lấy quyển sách che đi khuôn mặt "đột nhiên" đỏ bừng của mình thì tôi cũng kịp không tim, không phổi mà phá ra cười. Kết quả, đống bài tập mà người đó giao nhiều ra gấp ba lần.

    Người đó và tôi đều có điểm chung là thích tận hưởng sự yên tĩnh. Như một thói quen đã được dưỡng ra tự lúc nào, người đó sẽ ngồi đối diện với bậu cửa sổ, thả hồn đọc sách; còn tôi sẽ lăn qua lộn lại trên chiếc giường cạnh đó để đọc tiểu thuyết ngôn tình. Những khi mỏi mắt tôi sẽ dứt ra khỏi trang truyện mà ngẩng mặt lên nhìn người đó, cười toe một cái, trùng hợp, người đó cũng rời mắt khỏi quyển sách mà liếc mắt nhìn tôi, khẽ cong khóe môi. Tôi thích cảm giác dễ chịu như vậy!
     
    Last edited by a moderator: 25 Tháng chín 2021
  7. Minthur Thea Lê

    Bài viết:
    12
    Chương 5: Chuyện

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi hỏi Gia Thụy đánh giá về tôi như thế nào, hắn nhìn cũng không thèm nhìn đã dứt khoát nói:

    "Ngây thơ, nhẹ dạ, trẻ con, ảo tưởng, háo sắc, vô tâm, không có chí tiến thủ, bướng bỉnh, ngạo mạn, tự cho là đúng."

    "Chẳng lẽ không có ưu điểm nào sao?" Tôi không phục.

    "Có."

    "Là gì?"

    "Vẫn chưa hết thuốc chữa."

    "..."


    2

    Tôi lại hỏi Gia Thụy đánh giá về vẻ ngoài của tôi thế nào, hắn cuối cùng cũng chịu dời mắt khỏi quyển sách, nhíu mày nhìn tôi chằm chằm độ ba giây, rồi từ tốn nói:

    "Thấp bé, ốm yếu, da dẻ xanh xao, tóc tai xơ rối."

    "Chẳng lẽ không có ưu điểm nào sao?" Tôi mếu máo.

    "Có."

    "Là gì?"

    "Vẫn còn có người chịu được."

    "..."


    3

    Một lần làm bài tập xong, tôi chóng cằm, híp mắt nhìn Gia Thụy lúc này đang hơi cúi đầu xem một quyển sách dày cộm trên bàn, vẻ mặt vừa tập trung vừa hưởng thụ.

    "Lâm Gia Thụy!" Tôi nhỏ giọng gọi.

    "Ừ." Hắn không nhìn.

    "Lâm Gia Thụy!"

    "Ừ." Hắn vẫn không nhìn.

    "Lâm Gia Thụy!"

    "Ừ." Chậm rãi ngẩng mặt, nhưng ánh mắt vẫn còn dán chặt vào trang sách.

    "Thôi, coi tiếp đi!" Tôi mất hứng.

    "Ừ." Chậm rãi cúi đầu, hắn tiếp tục sự nghiệp đọc sách vinh quang.

    "..."


    4

    Một lần ngồi tụ tập cùng đám bạn gái, tôi bỗng dưng trở thành chủ đề bàn luận. Nhỏ Lan khơi mào chỉ trích tôi quá "vâng lời", còn Gia Thụy thì quá "kiêu ngạo", suốt ngày "ức hiếp" tôi.

    "Ai nói?" Tôi gân cổ phản bác.

    "Ta đây không phải" vâng lời ", ta đây là tôn trọng, là nể mặt ở chốn đông người đó có biết không? Chứ nếu chỉ có hai người thì tao nói gì, nó nhất nhất nghe lấy hết đó! Mà thôi, có nói tụi bây cũng không hiểu đâu!"

    "Thôi, thôi, bọn tao hiểu cả! Mày không cần phải biện hộ dùm nó đâu! Khổ cho con bạn tui quá mà!" Nhỏ Lan tự biên tự diễn nói, ấy thế mà cả đám còn lại cũng nhao nhao phụ họa.

    "Tao nói thật đó!" Tôi đỏ mặt cãi.

    "Sao không ai chịu tin tao hết vậy?"

    "Tụi tao tin mà!" Cả đám lại không hẹn mà cùng gật đầu và ném cho tôi một nụ cười thâm ý y chang nhau.

    "Tao.. tao.."

    Đang lúc tôi định lên giọng phản bác lần nữa thì giọng nói của Gia Thụy chợt vang lên bên cạnh, hắn đưa cho tôi một chiếc ly:

    "Uống sữa đi!"

    "Ừm." Theo bản năng, tôi uống một ngụm to ngay lập tức, rồi đặt cái ly lên mặt bàn.

    "Ăn dưa hấu đi!"

    "Ừm." Tôi cầm khoanh dưa nhấm nháp.

    "Ăn từ từ!"

    "Ừm."

    "Ăn xong rồi vào phòng làm bài tập!"

    "Ừm. Cái gì?" Tôi trợn trắng mắt.

    "Có ý kiến?" Hắn nhướng một bên mày.

    "Không có." Tôi mếu máo.

    "Tao đã nói mà!" Cả bọn được thể nhao nhao, còn tôi lại một trận ảo não vì phát hiện kẻ "kiêu ngạo" đột nhiên xuất hiện kia ấy thế mà lại nhếch nhếch khóe môi, nở ra một cười đắc chí. Có lẽ tôi vừa bị ảo giác đi!


    5

    Một lần, tôi hỏi Gia Thụy lí do vì sao lại thích tôi, hắn ta vẻ mặt suy ngẫm non nửa phút, rồi nhìn chằm chằm vào mắt tôi, chậm rãi nói:

    "Bởi vì bạn thích tôi."

    "Gì? Tự tin thái quá! Ai nói là tôi thích bạn! Hừ!"

    "Tôi biết, bạn thích tôi."

    "Vậy nếu tôi không thích bạn thì bạn sẽ không thích tôi à?"

    "Không có chuyện đó."

    "Sao không?"

    "Vì bạn thích tôi!"

    "..."


    6

    Một lần khác, tôi lại hỏi Gia Thụy một câu tương tự, lí do vì sao lại chọn một người mình đầy khuyết điểm như tôi, chỉ thấy hắn ta úp cuốn sách đang cầm trên tay lại, nâng mắt nhìn tôi, không nhanh không chậm nói:

    "Vì tôi nhìn thấy bạn."

    "Hở? Còn những người khác thì sao?"

    "Người nào?"

    "Người xung quanh."

    "Có sao?"

    "..."


    7

    Tôi hỏi Gia Thụy, nếu như tôi và quyển sách quý của hắn cùng rơi xuống nước, hắn sẽ vớt ai trước, hắn ta lúc ấy đang sửa sang lại giá sách, quay đầu lại nhìn tôi như nhìn một đứa ngốc, rồi nói chém đinh chặt sắt:

    "Chuyện đó sẽ không xảy ra!"

    "Tại sao?"

    "Tôi sẽ không để thứ yêu thích của mình gặp chuyện!"

    "Thứ yêu thích là tôi hay là sách của bạn?"

    "Đoán đi!"

    "..."


    8

    Một lần, tại nhà nhỏ Lan, có người chỉ trích tôi không phải người chung thủy, vừa mới chia tay với Thiên Kỳ đã vội đeo bám lấy Gia Thụy, nếu mai này chia tay với Gia Thụy chắc hẳn sẽ dòm ngó đến Tiểu Bảo (em út của hai người) cho coi. Điều này làm tôi rất sốc. Tôi biết có rất nhiều người biết chuyện thường bàn tán việc này và nói những lời rất khó nghe nhưng đây là lần đầu tiên có người chỉ thẳng vào mặt tôi mà mắng như thế, chưa kể, Gia Thụy còn đứng cách đó không xa. Hôm nay là ngày ăn mừng tất cả chúng tôi tốt nghiệp cấp ba và thi xong đại học.

    "Tôi không nghĩ trong mắt mọi người tôi lại là một người như vậy!" Kìm nén nỗi buồn trong lòng, tôi giả vờ bình tĩnh nói.

    "Nghe nhận định chắc chắn của bạn, tôi biết, chắc bạn cũng chả muốn nghe giải thích gì từ tôi lúc này! Bởi vậy tôi cũng chả biện minh gì đâu! Chuyện mai này chả ai biết trước được! Có lẽ trong tương lai, tôi và Gia Thụy sẽ nắm tay nhau đi đến hết cuộc đời, hoặc có lẽ chúng tôi sẽ chia tay như cái cách mà tôi và Thiên Kỳ đã từng. Nhưng tôi biết chắc một điều, tôi sẽ không yêu một người nhỏ hơn tôi mười bốn tuổi như tiểu Bảo đâu! Bạn yên tâm đi!"

    "Đừng đi!"

    Ngay lúc tôi định quay người chạy trốn khỏi bữa tiệc, Gia Thụy chợt kéo tay tôi lại. Vừa rồi chẳng hề gì, nhưng khi cảm thấy những ngón tay ấm áp quen thuộc ấy đan vào bàn tay mình, cùng với cái nhìn trấn an đầy lo lắng, tôi muốn khóc.

    "Tôi muốn bạn dừng việc nói xấu bạn gái của tôi lại và xin lỗi vì đã buông lời xúc phạm!" Gia Thụy nói, vẻ mặt nghiêm túc, ngữ khí nghiêm khắc khiến cô gái vừa mắng tôi khó chịu hất mặt sang chỗ khác.

    "Còn nữa." Gia Thụy quay sang nhìn thẳng vào đôi mắt tôi.

    "Không có vụ chia tay gì hết! Tôi đã nhận định chuyện gì thì chắc chắn sẽ làm đến cùng, kể cả việc.. yêu em!"

    "..."


    9

    Sau khi đi đám cưới của nhỏ bạn về, tôi nổi hứng hỏi Gia Thụy sau này muốn cưới một người vợ thế nào, hắn không trả lời ngay mà lẳng lặng nhìn tôi, chừng năm giây sau, hắn chậm rãi nói:

    "Như bạn cũng được."

    "Thế á?" Tôi mừng rơn, nhưng mặt ngoài giả đò bình tĩnh, hỏi tiếp:

    "Thế bạn thích con trai hay con gái?"

    "Con gái."

    "Mấy đứa?"

    "Bạn muốn sinh cho tôi mấy đứa?"

    "..."


    10

    Hôm nay là đám cưới của Thiên Kỳ và người bạn gái từ hồi du học Singapore, Anna. Khi tôi nhìn thấy hình ảnh hai người trao nhẫn và hôn nhau, không hiểu sao trái tim tôi lại xúc động lạ thường. Không phải vì cảm động trước mối tình kéo dài gần mười lăm năm gắn bó, chỉ đơn giản vì tôi vui vì nhận ra nét hạnh phúc chân thành toát ra từ ánh mắt và nụ cười của anh.

    Từ sâu tận đáy lòng, tôi luôn biết ơn hai người bạn trai đã khiến cuộc đời tôi thay đổi. Một là Thiên Kỳ, người anh kéo tôi ra khỏi cái vỏ cứng tự ti, nhút nhát. Anh giúp tâm thái tôi rộng rãi và hòa nhập vào đám đông, điều mà xưa nay tôi hằng e sợ. Hai là Gia Thụy, người bạn trai dạy tôi từ tri thức sách vở và kỹ năng sống hằng ngày đến cái cách yêu thương ai đó.

    Tương lai mai sau sẽ như thế nào? Tôi không biết. Liệu tôi và Gia Thụy sẽ cùng nhau đi đến cuối cuộc đời hay không? Tôi không biết.

    Nhưng tôi biết một điều. Rằng chúng tôi đã có những kỷ niệm tuyệt vời cùng nhau. Chúng tôi đã cùng khóc, cùng cười, cùng nắm tay nhau bước qua thời thanh xuân tươi đẹp. Tình yêu của chúng tôi vẫn nằm ở đó, vẫn tồn tại trong những quyển nhật ký tuổi học trò với những trải nghiệm đầu đời được in sâu trong trí nhớ.

    "Lại suy nghĩ vẫn vơ gì đó! Henry đang đòi mẹ kìa!"

    "..."

    Nghe giọng nói quen thuộc gần kề, tôi theo bản năng dang tay ôm chầm lấy.

    "Làm gì?"

    "Chỉ là muốn ôm thôi."

    "Đang ở nơi công cộng đấy!"

    "Thì sao?"

    "Về nhà rồi làm."

    "Muốn làm gì thì làm à?"

    "..."

    "Mẹ! Ôm con đi, đừng chỉ ôm ba!" Cậu nhóc tì ba tuổi không chịu cô đơn, chợt bất mãn la lên khiến cả khán phòng nhìn gia đình ba người chúng tôi chằm chằm. Tôi nhác thấy ánh mắt tràn đầy ý cười của Thiên Kỳ và chúng bạn thân đang nhìn về phía này. Vứt sạch cảm xúc thẹn thùng sang một bên, tôi nở một nụ cười rạng rỡ đáp trả rồi nghiêng đầu nhìn Thiên Kỳ, lúc này, người đó đã khom người ôm lấy Henry và cũng liếc mắt nhìn tôi, khóe miệng ẩn ẩn ý cười khiến tôi không nhịn được lại dang tay ôm chầm. Phút chốc, cảm giác hạnh phúc ngập tràn. Phút chốc, nhân sinh viên mãn.


    - Hết -
     
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng chín 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...