Tôi bị bệnh hoang tưởng ảo thanh và rối loạn lưỡng cực. Chính vì vậy sau những cơn hoang tưởng tôi luôn có cảm giác rất đau khổ, muốn chết. Vì vậy tôi không biết phải làm thế nào để thoát ra được cảm giác đau khổ đó cả. Tôi đã cố gắng rất nhiều bao gồm cả việc tin vào thượng đế để tiếp tục sống. Nhưng một trong những điều cứu sống tôi nhiều nhất đó chính là đồ ăn. Những quả mận chua chua ngọt ngọt pha đắng nhẹ nồng nàn mùi quả tươi khiến tôi rất hạnh phúc. Một con cua biển gạch béo ngậy thơm phức khiến tôi cảm thấy mình thật may mắn. Và rất nhiều những món ngon khác. Tôi phải sống để sau này còn được ăn cua hoàng đế, ăn mận hậu đỏ mỗi khi đến mùa, và nhiều đồ ăn khác. Đó chính là hạnh phúc, là điều cần phải biết ơn..
Tôi Vượt Qua Rồi Khoảng 2 tuần trước tôi có một bài viết tâm sự về việc chụp kỉ yếu. Và tôi không còn trốn tránh nữa. Tôi đối mặt với mọi điều. Cũng không phức tạp như tôi sợ sệt, nghĩ ngợi. Có một số bạn còn muốn giúp tôi chi trả để đi chụp cùng. Nhưng tôi từ chối, tôi không muốn là gánh nặng cho bất kì một ai, cũng không muốn làm phiền hà tới ai cả. Nhưng tôi rất cảm động, tôi không nghĩ rằng bản thân lại có những người bạn tốt như vậy trên đời. Cả lớp tôi đã đi chụp và rất vui vẻ, thật may mắn là không có một tiếng cãi nhau nào, bạn tôi kể vậy. Thật lạ, dần dần rời xa nhau, chúng ta lại càng biết trân trọng những gì bên mình. Mong là từ giờ tới khi kết thúc thời học sinh cả lớp chúng tôi sẽ mãi như vậy. Quãng thời gian học sinh thật ngắn, mới chớp mắt đã qua như một cơn gió rồi. Qua nhanh để lại vấn vương trong lòng.
Cảm thấy mình chưa đủ tai tiếng,mọi người nhìn mình với ánh mắt thù hận,mình - tôi biết chứ! Cái ánh mắt ấy tôi biết từ rất rất lâu rồi,nhiều lúc chỉ muốn ngã xuống vì cái cuộc đời đầy tai tiếng của mình... Nhưng... Dù sao tôi vẫn là tôi,tôi đã quen với tai tiếng,nhiều lúc khóc một mình nhưng có ai để ý? Có ai biết tâm trạng của cô nhóc Bấm để xem 12 tuổi này là gì? Cố tỏ ra hiểu nhưng thực chất chỉ là giả tạo! Một màu đen tuyền!
Giá như.. Nhưng cuộc đời này làm gì có từ ngữ hoa mĩ đó, nó thực tế và tàn nhẫn gấp nhiều lần. Sự day dứt giằng xé tôi mỗi ngày, sự bất lực tràn trề khi chẳng làm nên trò trống gì, sự chờ đợi dường như kéo dài trong vô vọng. Cuộc sống suôn sẻ quá khiến người ta không biết trân trọng giá trị của nó. Nhưng quá trắc trở cũng khiến người nản lòng buông tay. Bản thân như con cá đang mắc cạn, cố hết sức vùng vẫy mong tìm được nguồn sống. Cố gắng biến chuyển áp lực thành động lực, nhưng quá nhiều cũng sẽ trở nên quá tải. Tôi không biết còn có thể gắng gượng được bao lâu, cuộc đời vô thường và thời gian vô tình chẳng chờ đợi bất cứ ai.
Cuộc sống đang bào mòn tôi hằng ngày, cảm thấy thực sự mệt mỏi, rất mệt mỏi, không còn từ ngữ tệ hại nào có thể diễn tả tâm trạng tôi thời gian này. Tôi đã sắp chống chịu không nổi nữa rồi, mỗi khi cố gắng đến mức sức cùng lực kiệt, một cánh cửa sẽ hé ra, nhưng khi bò đến được thì nó lại tàn nhẫn đóng sầm lại. Thật là trò đùa dai dẵng của thượng đế đối với đứa con riêng của thần xui xẻo. Tôi từng nghe qua một câu nói, mà tôi luôn lấy nó khích lệ bản thân vực dậy, "có những người xui xẻo cả cuộc đời, bởi vì họ chỉ dành sự may mắn cho lúc cần thiết". Nhưng niềm tin đó đang sụp đổ, sụp đổ dần theo từng đợt sóng dồn dập ập vào đôi vai chẳng mấy mạnh mẽ này.
Tôi không còn tâm trạng gì để giữ nét bình tĩnh giả tạo này nữa. Chỉ còn biết giải bày những dồn nén đó lên đây, để cho lòng nhẹ nhàng hơn. Nhiều lúc gần như không thể gồng lên được nữa, tôi lại nhìn lại những chuyện mà mình trải qua, điều đó giúp tôi lấy lại chút niềm tin ít ỏi để gửi gắm, phấn đấu cho tương lai. 5 năm, quãng thời gian không dài so với cuộc đời, nhưng nó cũng không hề ngắn, tôi thật khâm phục bản thân đã cố gắng đến đây, nhưng ngọn lửa trong lòng tôi cũng chỉ còn như ngọn nến trước gió. Tôi không dám tin mình còn bườn được bao xa nữa.
Hà Nội trước đây đối với mình vốn đâu như thế. Thích Hà Nội, bởi cái không khí se lạnh những ngày cuối đông. Rồi cái mùi ẩm ẩm của những bức tường ám màu rêu dại. Ở Cái quận ngoại ô Hà thành - trước đây là "làng" vẫn còn giữ nét nồng nàn và một chút gì đó cũ kỷ. Khác hẳn với Sài Gòn nhộn nhịp, Hà Nội khi đó vẫn còn đầy bỡ ngỡ đối với 1 đứa mới từ Nam ra Bắc. Vẫn là cái quán cafe Quỳnh - điểm gặp nhau khi e vừa đón taxi từ sân bay vào. Vẫn là cái quán cơm "tự chọn" ăn vội chả ngon lành gì, vẫn quán trà đá 3 ngàn chát ngầm đầu hẻm, vẫn căn phòng trong 1 nhà nghỉ ọp ẹp cũng giá chua chát tận 350k/đêm. Ngõ ngách Nhân Chính phức tạp một cách không hệ thống. Ấy thế mà 2 lần ra đó cứ lượn vài vòng quanh chợ đã có cảm giác rất thân quen. Vậy mà hôm nay, hai chữ "Hà Nội" lại làm e chạnh lòng. Ờ thì.. có những con người "đã từng" và những câu chuyện "đã từng" diễn ra ở Hà Nội.
Cảm giác như tôi với mọi người trong diễn đàn không thể thân nhau như trước, từ sau hôm ấy - tất cả trở nên xa lạ và xa cách, nói chuyện với nhau cứ ngỡ là thù hằng từ mấy kiếp luân hồi, vạn vật chúng sanh! Cảm giác rằng có khoảng cách với những người mình thương nhất, những người mình tin nhất.
Cầu mong kéo được điểm sử lên, điểm học kì cao lắm rồi, 2 pé 10, mong 2 pé không làm phụ lòng mong đợi bấy lâu, cảm thấy mình nổi tiếng thực sự luôn (mặc dù người ta gọi là tự luyến `. `)
Em à, Sau này, không cần giàu có quá đâu, chỉ cần làm công việc em thích, có được ngôi nhà của chính em, xăng luôn đổ đầy bình, ví luôn có tiền tiêu, thế là đủ rồi. Sau này, cũng luôn phải bình an, không phải là an nhàn cả đời, chỉ là luôn cảm nhận được bình an từ tận đáy tim.. Sau này, hãy thật hạnh phúc, hạnh phúc với cuộc sống, với tất cả mọi thứ. Chỉ cần trên đời còn có thứ làm em cười, thì em hãy vẫn cứ hạnh phúc. Sau này, em đừng yêu vội, hãy cứ bình dị đợi ngày chàng trai thương em thật lòng bước đến. Sau này, em phải trở thành một đứa con đáng tự hào, không có tài năng gì cũng được, chỉ cần em luôn hiểu chuyện. Và, sau này cũng mong em vì hiểu chuyện mà biết cách chấp nhận. Dù cuộc đời này có thế nào, cũng chỉ mong em nói được 2 từ "chấp nhận"! Cô gái của tôi, chúc em hãy luôn sống theo đúng nghĩa là sống ❤️