Tâm sự Mỗi ngày 1 tâm sự

Thảo luận trong 'Góc Chia Sẻ' bắt đầu bởi Admin, 26 Tháng mười một 2015.

  1. Thanh Hà

    Bài viết:
    48
    Tôi Vượt Qua Rồi

    Khoảng 2 tuần trước tôi có một bài viết tâm sự về việc chụp kỉ yếu. Và tôi không còn trốn tránh nữa. Tôi đối mặt với mọi điều. Cũng không phức tạp như tôi sợ sệt, nghĩ ngợi. Có một số bạn còn muốn giúp tôi chi trả để đi chụp cùng. Nhưng tôi từ chối, tôi không muốn là gánh nặng cho bất kì một ai, cũng không muốn làm phiền hà tới ai cả. Nhưng tôi rất cảm động, tôi không nghĩ rằng bản thân lại có những người bạn tốt như vậy trên đời. Cả lớp tôi đã đi chụp và rất vui vẻ, thật may mắn là không có một tiếng cãi nhau nào, bạn tôi kể vậy. Thật lạ, dần dần rời xa nhau, chúng ta lại càng biết trân trọng những gì bên mình. Mong là từ giờ tới khi kết thúc thời học sinh cả lớp chúng tôi sẽ mãi như vậy. Quãng thời gian học sinh thật ngắn, mới chớp mắt đã qua như một cơn gió rồi. Qua nhanh để lại vấn vương trong lòng.
     
    Ưu Đàm Thanh TiDương2301 thích bài này.
    Last edited by a moderator: 5 Tháng mười hai 2022
  2. lindadameomeo

    Bài viết:
    79
    Cảm thấy mình chưa đủ tai tiếng,mọi người nhìn mình với ánh mắt thù hận,mình - tôi biết chứ! Cái ánh mắt ấy tôi biết từ rất rất lâu rồi,nhiều lúc chỉ muốn ngã xuống vì cái cuộc đời đầy tai tiếng của mình...
    Nhưng...
    Dù sao tôi vẫn là tôi,tôi đã quen với tai tiếng,nhiều lúc khóc một mình nhưng có ai để ý? Có ai biết tâm trạng của cô nhóc
    Bấm để xem
    Đóng lại
    12 tuổi
    này là gì? Cố tỏ ra hiểu nhưng thực chất chỉ là giả tạo! Một màu đen tuyền!
     
  3. ILYF02

    Bài viết:
    24
    Giá như.. Nhưng cuộc đời này làm gì có từ ngữ hoa mĩ đó, nó thực tế và tàn nhẫn gấp nhiều lần. Sự day dứt giằng xé tôi mỗi ngày, sự bất lực tràn trề khi chẳng làm nên trò trống gì, sự chờ đợi dường như kéo dài trong vô vọng. Cuộc sống suôn sẻ quá khiến người ta không biết trân trọng giá trị của nó. Nhưng quá trắc trở cũng khiến người nản lòng buông tay. Bản thân như con cá đang mắc cạn, cố hết sức vùng vẫy mong tìm được nguồn sống. Cố gắng biến chuyển áp lực thành động lực, nhưng quá nhiều cũng sẽ trở nên quá tải. Tôi không biết còn có thể gắng gượng được bao lâu, cuộc đời vô thường và thời gian vô tình chẳng chờ đợi bất cứ ai.
     
    Chỉnh sửa cuối: 28 Tháng tư 2021
  4. ILYF02

    Bài viết:
    24
    Cuộc sống đang bào mòn tôi hằng ngày, cảm thấy thực sự mệt mỏi, rất mệt mỏi, không còn từ ngữ tệ hại nào có thể diễn tả tâm trạng tôi thời gian này. Tôi đã sắp chống chịu không nổi nữa rồi, mỗi khi cố gắng đến mức sức cùng lực kiệt, một cánh cửa sẽ hé ra, nhưng khi bò đến được thì nó lại tàn nhẫn đóng sầm lại. Thật là trò đùa dai dẵng của thượng đế đối với đứa con riêng của thần xui xẻo. Tôi từng nghe qua một câu nói, mà tôi luôn lấy nó khích lệ bản thân vực dậy, "có những người xui xẻo cả cuộc đời, bởi vì họ chỉ dành sự may mắn cho lúc cần thiết". Nhưng niềm tin đó đang sụp đổ, sụp đổ dần theo từng đợt sóng dồn dập ập vào đôi vai chẳng mấy mạnh mẽ này.
     
  5. ILYF02

    Bài viết:
    24
    Tôi không còn tâm trạng gì để giữ nét bình tĩnh giả tạo này nữa. Chỉ còn biết giải bày những dồn nén đó lên đây, để cho lòng nhẹ nhàng hơn. Nhiều lúc gần như không thể gồng lên được nữa, tôi lại nhìn lại những chuyện mà mình trải qua, điều đó giúp tôi lấy lại chút niềm tin ít ỏi để gửi gắm, phấn đấu cho tương lai. 5 năm, quãng thời gian không dài so với cuộc đời, nhưng nó cũng không hề ngắn, tôi thật khâm phục bản thân đã cố gắng đến đây, nhưng ngọn lửa trong lòng tôi cũng chỉ còn như ngọn nến trước gió. Tôi không dám tin mình còn bườn được bao xa nữa.
     
  6. nltv13

    Bài viết:
    0
    Hà Nội trước đây đối với mình vốn đâu như thế. Thích Hà Nội, bởi cái không khí se lạnh những ngày cuối đông. Rồi cái mùi ẩm ẩm của những bức tường ám màu rêu dại. Ở Cái quận ngoại ô Hà thành - trước đây là "làng" vẫn còn giữ nét nồng nàn và một chút gì đó cũ kỷ. Khác hẳn với Sài Gòn nhộn nhịp, Hà Nội khi đó vẫn còn đầy bỡ ngỡ đối với 1 đứa mới từ Nam ra Bắc.

    Vẫn là cái quán cafe Quỳnh - điểm gặp nhau khi e vừa đón taxi từ sân bay vào. Vẫn là cái quán cơm "tự chọn" ăn vội chả ngon lành gì, vẫn quán trà đá 3 ngàn chát ngầm đầu hẻm, vẫn căn phòng trong 1 nhà nghỉ ọp ẹp cũng giá chua chát tận 350k/đêm. Ngõ ngách Nhân Chính phức tạp một cách không hệ thống. Ấy thế mà 2 lần ra đó cứ lượn vài vòng quanh chợ đã có cảm giác rất thân quen.

    Vậy mà hôm nay, hai chữ "Hà Nội" lại làm e chạnh lòng.

    Ờ thì.. có những con người "đã từng" và những câu chuyện "đã từng" diễn ra ở Hà Nội.
     
  7. lindadameomeo

    Bài viết:
    79
    Cảm giác như tôi với mọi người trong diễn đàn không thể thân nhau như trước, từ sau hôm ấy - tất cả trở nên xa lạ và xa cách, nói chuyện với nhau cứ ngỡ là thù hằng từ mấy kiếp luân hồi, vạn vật chúng sanh! Cảm giác rằng có khoảng cách với những người mình thương nhất, những người mình tin nhất.
     
  8. lindadameomeo

    Bài viết:
    79
    Cầu mong kéo được điểm sử lên, điểm học kì cao lắm rồi, 2 pé 10, mong 2 pé không làm phụ lòng mong đợi bấy lâu, cảm thấy mình nổi tiếng thực sự luôn (mặc dù người ta gọi là tự luyến `. `)
     
  9. Lengococ

    Bài viết:
    1
    Gửi anh!

    Em không biết, chưa từng muốn biết điều đó là sai hay đúng. Em sợ, em sợ câu trả lời. Em sợ em không thắng nổi cảm xúc. Nhưng lúc bên cạnh anh, em không muốn hoặc giả vờ như không muốn kiểm soát cảm xúc của em. Hoặc có thể đơn giản là lúc này em không có người yêu đi bên cạnh. Em biết anh hờn trách em, em biết anh buồn vì em có người yêu rồi, em biết anh nói ra những điều đó để tự trấn an mình không nên dành lấy em. Em biết, em biết. Nhưng cuộc đời không cho phép mình đi thêm. Đến đó thôi nhé anh! Đến bên đời nhau, đi qua và không bao giờ dừng lại. Được không anh? Chỉ có điều, lúc bên anh, em muốn được anh ôm vào vòng tay thêm 1 lúc nữa, muốn được đan tay vào tay anh thêm lúc nữa. Em còn chưa kịp cảm nhận nó ra sao. E nhớ!

    Xin lỗi anh vì đã inbox cho anh trước. Xin lỗi anh vì đã gọi anh là chú. Xin lỗi anh vì đã mượn áo anh trong lần chụp hình tại bờ sông hôm đó. Tại em? Hay tại gió làm em lạnh. Hay tại duyên trời cho em được gần hơi anh. Xin lỗi! Mình đến đây thôi anh nhé!
     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng năm 2021
  10. nhatkiduhoc

    Bài viết:
    1
    Chỉ còn vài ngày ngắn ngủi nữa thôi là kì thi Trung học Phổ thông quốc gia sẽ diễn ra, một kì thi cực kì quan trọng và mang tính quyết định cuộc đời của một con người. Cứ mỗi năm đến những kì thi như thế này tôi lại bồi hồi ngồi nhớ lại bản thân mình của mấy năm trước khi chuẩn bị bước vào trận chiến có thể gọi như là 'nước sôi lửa bỏng' như vậy. Bạn bè tôi đều có những dự định cùng ước mơ sẽ thi vào một Đại học nào đó ở Việt Nam, tôi cũng vậy tôi vẫn chọn và vẫn cố gắng ôn luyện cho kì thi Đại học cuối cùng tôi vẫn đỗ nguyện vọng 1 như ý của bản thân.. Nhưng vì đã có quyết định và mục tiêu từ trước nên tôi đã không học Đại học ở Việt Nam mà tôi đã chọn xách vali lên máy bay để đi du học. Đi du học là cả một quá trình dài mà chúng ta dường như có thể trải nghiệm cùng trưởng thành lên rất rất nhiều. Tôi muốn viết bài để kể lại những trải nghiệm cùng tâm sự của bản thân mình, một phần vì muốn được thỏa mãn đam mê viết lách, đam mê văn chương vẫn luôn cháy bỏng trong tôi, một phần tôi cũng muốn mang lại sự tích cực cũng như muốn cổ vũ, động viên những bạn trẻ hơn tôi mang trong mình ước mơ đi Du học..
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...