Mỗi sáng thức dậy, đã đến giờ đi học, phải nhanh lên không lỡ điểm danh, bài tập khó quá chưa làm xong, hạn nộp là tối nay.. À, trước khi đi học nhớ cho chó ăn và rút quần áo, phơi quần áo không mẹ cáu điên lên. Haizz tối qua đi làm thêm và ngồi làm bài tập đến 2h sáng thật sự mệt quá, ngủ không được sâu vì trời lạnh và có tiếng ồn ào của quán bia cạnh nhà. Chậc.. Khi nào thì cuộc sống mới dễ chịu hơn nhỉ?
Vừa vội vàng làm vài việc vừa căn thời gian đi học, còn chưa đến đoạn đi 8km đến trường. Giao thông Hà Nội chẳng khác nào cuộc đua mạo hiểm, đủ các thể loại người tham gia, để cả có chấp hành giao thông cẩn thận đến mới cũng đều lo đến an toàn mạng sống của chính mình. Thôi thì biết sao giờ, đi thôi!
Đã đến trường, có một minh chứng cho việc: Giữa muôn vàn đau khổ thì sẽ có một điều cỏn con làm bạn vui. Chính là câu chuyện nãy khi tìm chỗ gửi xe- gần như kín chỗ thì ở đâu ra 1 ô trống tưởng chừng đang đợi mình đỗ xe vào. Thật sự là vui, mình đã gần như quên hết mỏi mệt từ sáng và ăn mừng trong 5s. Lên lớp học thôi, vì nãy mình cố làm nốt việc mình hơi đi muộn.. lỡ điểm danh rồi. Thôi thì sau không cố ở nhà làm việc nữa.
Học xong, đi về thôi. À từ khi cãi nhau với bố mẹ về việc đi học và đi làm thì bố mẹ đã cắt tiền ăn và tiền học. Aaa, vậy cần phải tìm việc. Nhưng mình thật sự sắp kiệt sức, và bố mẹ nói việc mình chưa trưởng thành.. Mình phải làm sao để thoát khỏi những áp lực đây hic. Hay đành cố đến kiệt sức.. phải cố gắng hơn nữa, để trưởng thành hơn như bố mẹ.