Bài viết: 31 

[COLOR=rgb(0, 89, 179) ]Chương 91: Trại đông lãng mạn (phần 2)[/COLOR]
Khi chiếc xe buýt chạy tiếp về phía đồi thông, không khí trong xe bắt đầu trở nên nhộn nhịp hơn. Cả đám học sinh trong lớp 1-A, không ai muốn bỏ lỡ cơ hội này, bắt đầu râm ran bàn tán.
Cô Từ, giáo viên chủ nhiệm của lớp, ngồi ở hàng ghế đầu, cũng cảm nhận được sự hào hứng của các học trò. Với nụ cười trên môi, cô quyết định sẽ làm cho không khí thêm phần sôi động.
"Các em ơi! Tại sao không thử thi hát một chút để khuấy động không khí nhỉ?" Cô Từ đề xuất, ánh mắt đầy khích lệ.
"Ý hay đó cô!" Một bạn nam trong lớp lập tức hưởng ứng: "Chúng ta thi hát đi! Ai hát hay nhất sẽ được khen thưởng!"
Cả lớp lập tức hưng phấn.
Nhạc Linh Âm cảm thấy sự phấn khích len lỏi trong lòng, cô thầm nghĩ đây sẽ là một cách tuyệt vời để gắn kết mọi người hơn.
"Tớ sẽ hát!" Nhạc Linh Âm tự tin tuyên bố, mặc kệ cái nhìn lạnh lùng của Cao Trình Ngôn bên cạnh.
"Có ai muốn thách đấu không?" Một bạn khác hỏi, khiến tiếng cười vang lên khắp xe.
"Để tôi xem ai dám thách đấu với Linh Âm." Cao Trình Ngôn châm chọc, giọng vẫn lạnh nhưng trong mắt lại hiện lên sự hứng thú: "Nhưng tôi không nghĩ cậu có đủ sức đâu."
Nhạc Linh Âm nghe thấy, không thể nhịn được cười: "Cậu sẽ phải bất ngờ đấy, Cao Trình Ngôn!" Cô nói, đôi mắt sáng lên, đầy quyết tâm.
"Vậy thì, tôi sẽ chọn một bài thật khó cho cậu." Cao Trình Ngôn nói, ánh mắt thách thức.
Các bạn học sinh khác cũng không ngừng khích lệ nhau, mọi người bắt đầu chia thành các nhóm nhỏ để chuẩn bị cho phần thi hát. Tiếng cười và tiếng nói rộn ràng khiến không khí trở nên vui vẻ hơn bao giờ hết. Mọi người bắt đầu hát những bài hát yêu thích của mình, tạo nên một bầu không khí tràn ngập âm nhạc và niềm vui.
Cô Từ quan sát, lòng thầm vui mừng khi thấy học trò của mình hòa nhập và đoàn kết hơn qua những hoạt động như thế này. Nhạc Linh Âm với tinh thần hào hứng, đã sẵn sàng để chứng minh rằng cô không chỉ là một cô gái mơ mộng mà còn có thể tỏa sáng. Cô cảm thấy sự hồi hộp nhưng cũng đầy phấn khích, cùng chờ đón những điều bất ngờ đang chờ đón mình trong chuyến đi này.
Cao Trình Ngôn nhìn thấy Nhạc Linh Âm ho vài cái và hắt xì mấy cái, cậu không khỏi cau mày. Trong lòng cậu dâng lên một chút lo lắng, nhưng vẫn không thể hiện rõ trên khuôn mặt lạnh lùng của mình.
Đột nhiên, Cao Trình Ngôn kéo tay Nhạc Linh Âm lại, ánh mắt sắc lạnh như thường lệ nhưng giọng nói có phần lo lắng.
"Đừng có hát nữa." Cao Trình Ngôn nói, không một chút do dự: "Nếu không thì sẽ hết nói chuyện được luôn, tôi không thích đi cùng người bị câm."
Nhạc Linh Âm bất ngờ trước sự quan tâm lạ lùng của Cao Trình Ngôn. Cô nhướng mày, cảm thấy vừa bực bội vừa cảm động.
"Cậu đừng có lo! Tớ chỉ ho một chút thôi mà." Nhạc Linh Âm đáp lại, cố gắng giữ giọng bình tĩnh.
"Nhưng nếu cậu bị cảm nặng hơn thì sao?" Cao Trình Ngôn vẫn không ngừng lo lắng, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Nhạc Linh Âm, dường như đang mong muốn cô sẽ nghe theo lời mình.
Nhạc Linh Âm cảm thấy khó xử, nhưng đồng thời cũng vui vẻ khi thấy cậu quan tâm đến sức khỏe của mình.
"Tớ sẽ hát một bài thôi, cậu yên tâm." Nhạc Linh Âm nhấn mạnh, nhưng trong lòng đã dần mềm lòng trước thái độ của cậu.
Cao Trình Ngôn lắc đầu, vẻ mặt không hề thay đổi, nhưng trong ánh mắt lại có chút ánh sáng mềm mại.
"Nếu cậu tiếp tục ho và hắt xì thì sẽ làm mọi người mất tập trung đấy." Cao Trình Ngôn nói, có chút châm chọc nhưng lại ẩn chứa sự quan tâm: "Hát thì cũng phải biết chọn lúc chọn lúc, không thể tự hại mình được."
"Thế cậu muốn tớ làm gì?" Nhạc Linh Âm hỏi, cảm thấy mình đang bị kẹt giữa hai lựa chọn.
Nhạc Linh Âm không muốn từ bỏ niềm vui hát hò cùng bạn bè, nhưng cũng không muốn làm Cao Trình Ngôn lo lắng.
"Tốt nhất là nghỉ ngơi một chút." Cao Trình Ngôn nói thẳng thắn, không hề ngần ngại: "Chờ cho đến khi cảm thấy khỏe hơn đã."
Giọng nói của Cao Trình Ngôn có phần nhẹ nhàng hơn, thể hiện rõ sự quan tâm của một người bạn.
Nhạc Linh Âm hít một hơi thật sâu, quyết định tạm ngưng việc hát hò: "Được rồi, tớ sẽ nghỉ một chút." Cô nói, cảm thấy một phần nhẹ nhõm khi không cần phải cố gắng làm mọi người vui vẻ trong lúc sức khỏe không ổn.
Cao Trình Ngôn gật đầu, đôi mắt vẫn không rời khỏi Nhạc Linh Âm, như thể đang kiểm tra xem cô có thật sự nghe lời hay không.
Trong không khí vui vẻ của lớp học, sự tương tác giữa hai người lại trở thành điểm nhấn thú vị, khiến cả bầu không khí trở nên ấm áp hơn giữa cái lạnh của mùa đông.
Khi Nhạc Linh Âm quyết định tạm nghỉ hát, không khí trong xe bỗng chốc trở nên trầm lắng. Các bạn học nhìn nhau với vẻ thất vọng, ai cũng mong chờ được tham gia vào những phút giây vui vẻ. Tuy nhiên, sự im lặng không kéo dài lâu.
Cao Trình Ngôn với ánh mắt lạnh lùng, liếc nhìn khắp các bạn học sinh. Ánh mắt ấy khiến ai nấy đều cảm thấy rùng mình, nhưng cậu lại không ngần ngại đưa ra một ý tưởng mới.
"Này, mọi người." Cao Trình Ngôn lên tiếng, giọng nói vẫn mang đậm chất lạnh lùng nhưng có phần cuốn hút: "Tại sao không chơi một trò chơi nhỉ?"
Cả xe im bặt, chờ đợi xem Cao Trình Ngôn sẽ nghĩ ra điều gì.
"Chúng ta sẽ chơi 'Sự thật hay thử thách'." Cao Trình Ngôn tiếp tục, đôi môi nhếch lên thành một nụ cười bí hiểm: "Tôi sẽ là người khởi đầu."
Mọi người nhìn nhau với vẻ háo hức nhưng cũng không khỏi lo lắng. Trò chơi này nổi tiếng là có thể dẫn đến những tình huống dở khóc dở cười, nhưng Cao Trình Ngôn lại có thể biến nó thành một điều gì đó hơi tàn nhẫn.
"Đầu tiên, ai dám đứng lên và chọn 'Sự thật' hay 'Thử thách'?" Cao Trình Ngôn hỏi, ánh mắt sắc lạnh nhìn quanh: "Nếu không ai dám, tôi sẽ chọn người ngồi gần nhất."
Mọi người bắt đầu nhìn nhau, một số bạn có vẻ lo lắng nhưng cũng không thể cưỡng lại sự hấp dẫn của trò chơi.
Sau một vài giây căng thẳng, một bạn nữ trong lớp rụt rè đứng lên: "Tớ chọn 'Thử thách'!"
Cao Trình Ngôn khẽ cười, nụ cười ấy khiến mọi người cảm thấy lạnh sống lưng: "Vậy thử thách của cậu là.. hãy hát một bài trong lúc nhảy múa giữa xe!" Cao Trình Ngôn nói, vẻ mặt không chút thương xót.
Cả xe bùng nổ thành tiếng cười và những tiếng kêu la.
"Không thể nào!" Một bạn khác phản đối, nhưng có vẻ mọi người lại thích thú với sự tàn nhẫn của trò chơi này.
Nhạc Linh Âm mặc dù đang cảm cúm nhưng cũng không thể nhịn được cười. Cô nhìn bạn nữ đang đứng giữa xe, không biết phải làm sao trước thử thách này.
Cao Trình Ngôn nhìn cô, ánh mắt đầy thách thức như muốn cô cùng tham gia vào trò chơi.
"Làm đi! Cố lên!" Nhạc Linh Âm hô hào, mặc kệ sức khỏe của mình. Cô cảm thấy không khí đã vui vẻ trở lại, có một phần trong lòng muốn thử thách bản thân mình.
Cuối cùng, sau một hồi lưỡng lự, bạn nữ bắt đầu hát và nhảy múa. Tiếng cười vang lên khắp chiếc xe du lịch, tạo nên bầu không khí náo nhiệt, tươi vui giữa cái lạnh của mùa đông.
Cao Trình Ngôn vẫn giữ vẻ lạnh lùng nhưng trong ánh mắt có gì đó thoáng hiện lên sự hài lòng khi thấy mọi người cùng nhau hòa nhập.
Nhạc Linh Âm sáng hôm đó uống thuốc cảm và cảm thấy mệt mỏi, cô thiếp đi trên xe, đầu gục lên gục xuống.
Cao Trình Ngôn ngồi bên cạnh, cảm nhận được sự thay đổi của Nhạc Linh Âm. Ánh mắt lạnh lùng của cậu bất chợt dịu lại khi thấy cô bạn cùng bàn không thể chống cự lại cơn buồn ngủ.
Cao Trình Ngôn quay sang nhìn Nhạc Linh Âm, khuôn mặt cô hiện lên vẻ mệt mỏi, hai hàng mi dài khẽ chớp chớp trong cơn buồn ngủ. Không thể không chú ý, Cao Trình Ngôn cảm thấy một phần trách nhiệm đối với sức khỏe của cô. Trong khoảnh khắc đó, cậu cảm thấy có chút gì đó khác lạ.
"Đừng có gục xuống như vậy." Cao Trình Ngôn lầm bầm, giọng nói nhẹ nhàng hơn bình thường. Cậu tựa lưng vào ghế, quay về phía Nhạc Linh Âm, rồi nhẹ nhàng dịch chuyển thân mình, để cô có chỗ tựa vào người mình.
Chưa kịp ý thức được hành động của mình, Cao Trình Ngôn nhìn thấy Nhạc Linh Âm hít vào một hơi thật sâu rồi thở đều trở lại. Ánh mắt cậu dõi theo cô, vừa có chút lo lắng vừa thấy thú vị. Trong không khí ấm áp của chiếc xe, sự tương tác giữa hai người mang đến một cảm giác nhẹ nhàng, dễ chịu.
Khi xe dừng lại ở một trạm nghỉ, các bạn học sinh trong lớp đều nhốn nháo đứng dậy, Cao Trình Ngôn nhẹ nhàng lay vai Nhạc Linh Âm: "Dậy đi, tới nơi rồi." Giọng nói cậu vẫn lạnh lùng, nhưng có một chút ấm áp ẩn trong đó.
Nhạc Linh Âm từ từ mở mắt, cảm giác có một bờ vai vững chãi đang nâng đỡ mình khiến cô cảm thấy an toàn: "Cảm ơn.." Cô ngái ngủ nói, một chút ngại ngùng lướt qua gương mặt.
"Không có gì." Cao Trình Ngôn đáp, nhưng không rời mắt khỏi Nhạc Linh Âm.
Nhạc Linh Âm gật đầu, cảm thấy ấm lòng trước sự quan tâm nhẹ nhàng của cậu. Cô bước xuống xe, những cơn gió lạnh lẽo của mùa đông ùa vào, nhưng lòng cô như được sưởi ấm. Cô nhìn Cao Trình Ngôn một lần nữa, thấy cậu vẫn giữ vẻ lạnh lùng như thường lệ, nhưng có điều gì đó khác biệt, như một sợi dây kết nối đang dần hình thành giữa hai người.
Nhạc Linh Âm bước vào nhà vệ sinh, ánh đèn sáng trắng phản chiếu gương mặt mệt mỏi của cô. Cô cúi xuống, dùng nước lạnh để rửa mặt, từng giọt nước lạnh lẽo chạm vào da khiến cô rùng mình. Trong khoảnh khắc ấy, cảm giác mát lạnh làm cô tỉnh táo hơn đôi chút, nhưng đồng thời cũng khiến cơn buồn ngủ trong người càng thêm rõ rệt.
Sau khi rửa mặt, Nhạc Linh Âm thở dài, cố gắng xua đi cơn buồn ngủ và mệt mỏi. Nhìn vào gương, Nhạc Linh Âm thấy mình có chút nhợt nhạt, đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ. Cô nhấc lại tinh thần, hít một hơi thật sâu rồi bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Khi quay lại xe, Nhạc Linh Âm không thể ngăn được những cái hắt xì liên tiếp, khiến cho những bạn học xung quanh phải chú ý.
Khi Nhạc Linh Âm vừa trở lại xe, Cao Trình Ngôn đã ngồi ở đợi sẵn ở hàng ghế, ánh mắt sắc lạnh vẫn dán chặt ra ngoài cửa sổ. Thấy Nhạc Linh Âm trở lại, cậu không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát.
Nhạc Linh Âm có thể cảm nhận được sự lạnh lùng từ Cao Trình Ngôn, nhưng hôm nay, sự lạnh lùng ấy không làm cô thấy khó chịu. Trái lại, nó khiến cô cảm thấy có chút an tâm, như một bức tường bảo vệ giữa thế giới bên ngoài đầy ồn ào.
Cao Trình Ngôn cởi chiếc áo khoác size lớn của mình ra. Cậu đứng dậy và bước về phía Nhạc Linh Âm, rồi khoác áo lên vai cô một cách nhẹ nhàng nhưng cũng rất chắc chắn. Áo khoác dày dặn và ấm áp, bao trọn lấy cơ thể nhỏ nhắn của Nhạc Linh Âm. Cô giật mình, cảm giác ấm áp lan tỏa khắp người, xua tan đi cái lạnh của thời tiết bên ngoài.
"Cậu nên giữ ấm." Cao Trình Ngôn nói, giọng nói của cậu lạnh lùng nhưng ẩn chứa sự quan tâm.
Nhạc Linh Âm đỏ mặt trước sự chăm sóc bất ngờ này. Cô khẽ ngẩng đầu lên nhìn Cao Trình Ngôn, ánh mắt lấp lánh trong ánh sáng yếu ớt trong xe.
Trong giây phút đó, Nhạc Linh Âm nửa tỉnh nửa mê, sự mệt mỏi lại ập về, khiến cô không còn sức để chống cự. Nhạc Linh Âm nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Cao Trình Ngôn, đầu gục vào vai cậu, cảm giác ấm áp từ áo khoác và cơ thể cậu như một chiếc gối êm ái, khiến cô muốn ngủ ngay lập tức.
Cao Trình Ngôn cảm nhận được sức nặng nhẹ nhàng của Nhạc Linh Âm dựa vào mình. Cậu không hề cử động, để mặc cho cô tựa vào vai mình.
Trong khoảnh khắc ấy, một cảm giác ấm áp và bình yên len lỏi vào lòng Cao Trình Ngôn. Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng tâm trí lại không thể nào thoát ra khỏi hình ảnh của Nhạc Linh Âm.
Mọi thứ xung quanh như lắng lại, âm thanh của tiếng cười đùa của bạn bè dần trở nên mờ nhạt. Chỉ còn lại cảm giác thoải mái và an lành trong chiếc xe du lịch.
Nhạc Linh Âm thở đều, làn da cô dần nóng lên, không chỉ bởi cơn sốt mà còn bởi sự ấm áp từ Cao Trình Ngôn. Trong giấc ngủ say, cô cảm thấy như có một cái ôm nhẹ nhàng bao bọc lấy mình, và những lo âu, mệt mỏi dường như tan biến.
Cao Trình Ngôn nhìn Nhạc Linh Âm, trong lòng không khỏi có chút cưng chiều. Cậu không hiểu rõ lý do tại sao, nhưng trong giây phút này, cậu cảm thấy mình muốn bảo vệ cô, không để ai làm tổn thương cô.
Thời gian trôi qua, mọi thứ dường như trở nên tĩnh lặng, trong không khí đó, hai tâm hồn dần dần gần lại nhau hơn.
Cô Từ, giáo viên chủ nhiệm của lớp, ngồi ở hàng ghế đầu, cũng cảm nhận được sự hào hứng của các học trò. Với nụ cười trên môi, cô quyết định sẽ làm cho không khí thêm phần sôi động.
"Các em ơi! Tại sao không thử thi hát một chút để khuấy động không khí nhỉ?" Cô Từ đề xuất, ánh mắt đầy khích lệ.
"Ý hay đó cô!" Một bạn nam trong lớp lập tức hưởng ứng: "Chúng ta thi hát đi! Ai hát hay nhất sẽ được khen thưởng!"
Cả lớp lập tức hưng phấn.
Nhạc Linh Âm cảm thấy sự phấn khích len lỏi trong lòng, cô thầm nghĩ đây sẽ là một cách tuyệt vời để gắn kết mọi người hơn.
"Tớ sẽ hát!" Nhạc Linh Âm tự tin tuyên bố, mặc kệ cái nhìn lạnh lùng của Cao Trình Ngôn bên cạnh.
"Có ai muốn thách đấu không?" Một bạn khác hỏi, khiến tiếng cười vang lên khắp xe.
"Để tôi xem ai dám thách đấu với Linh Âm." Cao Trình Ngôn châm chọc, giọng vẫn lạnh nhưng trong mắt lại hiện lên sự hứng thú: "Nhưng tôi không nghĩ cậu có đủ sức đâu."
Nhạc Linh Âm nghe thấy, không thể nhịn được cười: "Cậu sẽ phải bất ngờ đấy, Cao Trình Ngôn!" Cô nói, đôi mắt sáng lên, đầy quyết tâm.
"Vậy thì, tôi sẽ chọn một bài thật khó cho cậu." Cao Trình Ngôn nói, ánh mắt thách thức.
Các bạn học sinh khác cũng không ngừng khích lệ nhau, mọi người bắt đầu chia thành các nhóm nhỏ để chuẩn bị cho phần thi hát. Tiếng cười và tiếng nói rộn ràng khiến không khí trở nên vui vẻ hơn bao giờ hết. Mọi người bắt đầu hát những bài hát yêu thích của mình, tạo nên một bầu không khí tràn ngập âm nhạc và niềm vui.
Cô Từ quan sát, lòng thầm vui mừng khi thấy học trò của mình hòa nhập và đoàn kết hơn qua những hoạt động như thế này. Nhạc Linh Âm với tinh thần hào hứng, đã sẵn sàng để chứng minh rằng cô không chỉ là một cô gái mơ mộng mà còn có thể tỏa sáng. Cô cảm thấy sự hồi hộp nhưng cũng đầy phấn khích, cùng chờ đón những điều bất ngờ đang chờ đón mình trong chuyến đi này.
Cao Trình Ngôn nhìn thấy Nhạc Linh Âm ho vài cái và hắt xì mấy cái, cậu không khỏi cau mày. Trong lòng cậu dâng lên một chút lo lắng, nhưng vẫn không thể hiện rõ trên khuôn mặt lạnh lùng của mình.
Đột nhiên, Cao Trình Ngôn kéo tay Nhạc Linh Âm lại, ánh mắt sắc lạnh như thường lệ nhưng giọng nói có phần lo lắng.
"Đừng có hát nữa." Cao Trình Ngôn nói, không một chút do dự: "Nếu không thì sẽ hết nói chuyện được luôn, tôi không thích đi cùng người bị câm."
Nhạc Linh Âm bất ngờ trước sự quan tâm lạ lùng của Cao Trình Ngôn. Cô nhướng mày, cảm thấy vừa bực bội vừa cảm động.
"Cậu đừng có lo! Tớ chỉ ho một chút thôi mà." Nhạc Linh Âm đáp lại, cố gắng giữ giọng bình tĩnh.
"Nhưng nếu cậu bị cảm nặng hơn thì sao?" Cao Trình Ngôn vẫn không ngừng lo lắng, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Nhạc Linh Âm, dường như đang mong muốn cô sẽ nghe theo lời mình.
Nhạc Linh Âm cảm thấy khó xử, nhưng đồng thời cũng vui vẻ khi thấy cậu quan tâm đến sức khỏe của mình.
"Tớ sẽ hát một bài thôi, cậu yên tâm." Nhạc Linh Âm nhấn mạnh, nhưng trong lòng đã dần mềm lòng trước thái độ của cậu.
Cao Trình Ngôn lắc đầu, vẻ mặt không hề thay đổi, nhưng trong ánh mắt lại có chút ánh sáng mềm mại.
"Nếu cậu tiếp tục ho và hắt xì thì sẽ làm mọi người mất tập trung đấy." Cao Trình Ngôn nói, có chút châm chọc nhưng lại ẩn chứa sự quan tâm: "Hát thì cũng phải biết chọn lúc chọn lúc, không thể tự hại mình được."
"Thế cậu muốn tớ làm gì?" Nhạc Linh Âm hỏi, cảm thấy mình đang bị kẹt giữa hai lựa chọn.
Nhạc Linh Âm không muốn từ bỏ niềm vui hát hò cùng bạn bè, nhưng cũng không muốn làm Cao Trình Ngôn lo lắng.
"Tốt nhất là nghỉ ngơi một chút." Cao Trình Ngôn nói thẳng thắn, không hề ngần ngại: "Chờ cho đến khi cảm thấy khỏe hơn đã."
Giọng nói của Cao Trình Ngôn có phần nhẹ nhàng hơn, thể hiện rõ sự quan tâm của một người bạn.
Nhạc Linh Âm hít một hơi thật sâu, quyết định tạm ngưng việc hát hò: "Được rồi, tớ sẽ nghỉ một chút." Cô nói, cảm thấy một phần nhẹ nhõm khi không cần phải cố gắng làm mọi người vui vẻ trong lúc sức khỏe không ổn.
Cao Trình Ngôn gật đầu, đôi mắt vẫn không rời khỏi Nhạc Linh Âm, như thể đang kiểm tra xem cô có thật sự nghe lời hay không.
Trong không khí vui vẻ của lớp học, sự tương tác giữa hai người lại trở thành điểm nhấn thú vị, khiến cả bầu không khí trở nên ấm áp hơn giữa cái lạnh của mùa đông.
Khi Nhạc Linh Âm quyết định tạm nghỉ hát, không khí trong xe bỗng chốc trở nên trầm lắng. Các bạn học nhìn nhau với vẻ thất vọng, ai cũng mong chờ được tham gia vào những phút giây vui vẻ. Tuy nhiên, sự im lặng không kéo dài lâu.
Cao Trình Ngôn với ánh mắt lạnh lùng, liếc nhìn khắp các bạn học sinh. Ánh mắt ấy khiến ai nấy đều cảm thấy rùng mình, nhưng cậu lại không ngần ngại đưa ra một ý tưởng mới.
"Này, mọi người." Cao Trình Ngôn lên tiếng, giọng nói vẫn mang đậm chất lạnh lùng nhưng có phần cuốn hút: "Tại sao không chơi một trò chơi nhỉ?"
Cả xe im bặt, chờ đợi xem Cao Trình Ngôn sẽ nghĩ ra điều gì.
"Chúng ta sẽ chơi 'Sự thật hay thử thách'." Cao Trình Ngôn tiếp tục, đôi môi nhếch lên thành một nụ cười bí hiểm: "Tôi sẽ là người khởi đầu."
Mọi người nhìn nhau với vẻ háo hức nhưng cũng không khỏi lo lắng. Trò chơi này nổi tiếng là có thể dẫn đến những tình huống dở khóc dở cười, nhưng Cao Trình Ngôn lại có thể biến nó thành một điều gì đó hơi tàn nhẫn.
"Đầu tiên, ai dám đứng lên và chọn 'Sự thật' hay 'Thử thách'?" Cao Trình Ngôn hỏi, ánh mắt sắc lạnh nhìn quanh: "Nếu không ai dám, tôi sẽ chọn người ngồi gần nhất."
Mọi người bắt đầu nhìn nhau, một số bạn có vẻ lo lắng nhưng cũng không thể cưỡng lại sự hấp dẫn của trò chơi.
Sau một vài giây căng thẳng, một bạn nữ trong lớp rụt rè đứng lên: "Tớ chọn 'Thử thách'!"
Cao Trình Ngôn khẽ cười, nụ cười ấy khiến mọi người cảm thấy lạnh sống lưng: "Vậy thử thách của cậu là.. hãy hát một bài trong lúc nhảy múa giữa xe!" Cao Trình Ngôn nói, vẻ mặt không chút thương xót.
Cả xe bùng nổ thành tiếng cười và những tiếng kêu la.
"Không thể nào!" Một bạn khác phản đối, nhưng có vẻ mọi người lại thích thú với sự tàn nhẫn của trò chơi này.
Nhạc Linh Âm mặc dù đang cảm cúm nhưng cũng không thể nhịn được cười. Cô nhìn bạn nữ đang đứng giữa xe, không biết phải làm sao trước thử thách này.
Cao Trình Ngôn nhìn cô, ánh mắt đầy thách thức như muốn cô cùng tham gia vào trò chơi.
"Làm đi! Cố lên!" Nhạc Linh Âm hô hào, mặc kệ sức khỏe của mình. Cô cảm thấy không khí đã vui vẻ trở lại, có một phần trong lòng muốn thử thách bản thân mình.
Cuối cùng, sau một hồi lưỡng lự, bạn nữ bắt đầu hát và nhảy múa. Tiếng cười vang lên khắp chiếc xe du lịch, tạo nên bầu không khí náo nhiệt, tươi vui giữa cái lạnh của mùa đông.
Cao Trình Ngôn vẫn giữ vẻ lạnh lùng nhưng trong ánh mắt có gì đó thoáng hiện lên sự hài lòng khi thấy mọi người cùng nhau hòa nhập.
Nhạc Linh Âm sáng hôm đó uống thuốc cảm và cảm thấy mệt mỏi, cô thiếp đi trên xe, đầu gục lên gục xuống.
Cao Trình Ngôn ngồi bên cạnh, cảm nhận được sự thay đổi của Nhạc Linh Âm. Ánh mắt lạnh lùng của cậu bất chợt dịu lại khi thấy cô bạn cùng bàn không thể chống cự lại cơn buồn ngủ.
Cao Trình Ngôn quay sang nhìn Nhạc Linh Âm, khuôn mặt cô hiện lên vẻ mệt mỏi, hai hàng mi dài khẽ chớp chớp trong cơn buồn ngủ. Không thể không chú ý, Cao Trình Ngôn cảm thấy một phần trách nhiệm đối với sức khỏe của cô. Trong khoảnh khắc đó, cậu cảm thấy có chút gì đó khác lạ.
"Đừng có gục xuống như vậy." Cao Trình Ngôn lầm bầm, giọng nói nhẹ nhàng hơn bình thường. Cậu tựa lưng vào ghế, quay về phía Nhạc Linh Âm, rồi nhẹ nhàng dịch chuyển thân mình, để cô có chỗ tựa vào người mình.
Chưa kịp ý thức được hành động của mình, Cao Trình Ngôn nhìn thấy Nhạc Linh Âm hít vào một hơi thật sâu rồi thở đều trở lại. Ánh mắt cậu dõi theo cô, vừa có chút lo lắng vừa thấy thú vị. Trong không khí ấm áp của chiếc xe, sự tương tác giữa hai người mang đến một cảm giác nhẹ nhàng, dễ chịu.
Khi xe dừng lại ở một trạm nghỉ, các bạn học sinh trong lớp đều nhốn nháo đứng dậy, Cao Trình Ngôn nhẹ nhàng lay vai Nhạc Linh Âm: "Dậy đi, tới nơi rồi." Giọng nói cậu vẫn lạnh lùng, nhưng có một chút ấm áp ẩn trong đó.
Nhạc Linh Âm từ từ mở mắt, cảm giác có một bờ vai vững chãi đang nâng đỡ mình khiến cô cảm thấy an toàn: "Cảm ơn.." Cô ngái ngủ nói, một chút ngại ngùng lướt qua gương mặt.
"Không có gì." Cao Trình Ngôn đáp, nhưng không rời mắt khỏi Nhạc Linh Âm.
Nhạc Linh Âm gật đầu, cảm thấy ấm lòng trước sự quan tâm nhẹ nhàng của cậu. Cô bước xuống xe, những cơn gió lạnh lẽo của mùa đông ùa vào, nhưng lòng cô như được sưởi ấm. Cô nhìn Cao Trình Ngôn một lần nữa, thấy cậu vẫn giữ vẻ lạnh lùng như thường lệ, nhưng có điều gì đó khác biệt, như một sợi dây kết nối đang dần hình thành giữa hai người.
Nhạc Linh Âm bước vào nhà vệ sinh, ánh đèn sáng trắng phản chiếu gương mặt mệt mỏi của cô. Cô cúi xuống, dùng nước lạnh để rửa mặt, từng giọt nước lạnh lẽo chạm vào da khiến cô rùng mình. Trong khoảnh khắc ấy, cảm giác mát lạnh làm cô tỉnh táo hơn đôi chút, nhưng đồng thời cũng khiến cơn buồn ngủ trong người càng thêm rõ rệt.
Sau khi rửa mặt, Nhạc Linh Âm thở dài, cố gắng xua đi cơn buồn ngủ và mệt mỏi. Nhìn vào gương, Nhạc Linh Âm thấy mình có chút nhợt nhạt, đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ. Cô nhấc lại tinh thần, hít một hơi thật sâu rồi bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Khi quay lại xe, Nhạc Linh Âm không thể ngăn được những cái hắt xì liên tiếp, khiến cho những bạn học xung quanh phải chú ý.
Khi Nhạc Linh Âm vừa trở lại xe, Cao Trình Ngôn đã ngồi ở đợi sẵn ở hàng ghế, ánh mắt sắc lạnh vẫn dán chặt ra ngoài cửa sổ. Thấy Nhạc Linh Âm trở lại, cậu không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát.
Nhạc Linh Âm có thể cảm nhận được sự lạnh lùng từ Cao Trình Ngôn, nhưng hôm nay, sự lạnh lùng ấy không làm cô thấy khó chịu. Trái lại, nó khiến cô cảm thấy có chút an tâm, như một bức tường bảo vệ giữa thế giới bên ngoài đầy ồn ào.
Cao Trình Ngôn cởi chiếc áo khoác size lớn của mình ra. Cậu đứng dậy và bước về phía Nhạc Linh Âm, rồi khoác áo lên vai cô một cách nhẹ nhàng nhưng cũng rất chắc chắn. Áo khoác dày dặn và ấm áp, bao trọn lấy cơ thể nhỏ nhắn của Nhạc Linh Âm. Cô giật mình, cảm giác ấm áp lan tỏa khắp người, xua tan đi cái lạnh của thời tiết bên ngoài.
"Cậu nên giữ ấm." Cao Trình Ngôn nói, giọng nói của cậu lạnh lùng nhưng ẩn chứa sự quan tâm.
Nhạc Linh Âm đỏ mặt trước sự chăm sóc bất ngờ này. Cô khẽ ngẩng đầu lên nhìn Cao Trình Ngôn, ánh mắt lấp lánh trong ánh sáng yếu ớt trong xe.
Trong giây phút đó, Nhạc Linh Âm nửa tỉnh nửa mê, sự mệt mỏi lại ập về, khiến cô không còn sức để chống cự. Nhạc Linh Âm nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Cao Trình Ngôn, đầu gục vào vai cậu, cảm giác ấm áp từ áo khoác và cơ thể cậu như một chiếc gối êm ái, khiến cô muốn ngủ ngay lập tức.
Cao Trình Ngôn cảm nhận được sức nặng nhẹ nhàng của Nhạc Linh Âm dựa vào mình. Cậu không hề cử động, để mặc cho cô tựa vào vai mình.
Trong khoảnh khắc ấy, một cảm giác ấm áp và bình yên len lỏi vào lòng Cao Trình Ngôn. Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng tâm trí lại không thể nào thoát ra khỏi hình ảnh của Nhạc Linh Âm.
Mọi thứ xung quanh như lắng lại, âm thanh của tiếng cười đùa của bạn bè dần trở nên mờ nhạt. Chỉ còn lại cảm giác thoải mái và an lành trong chiếc xe du lịch.
Nhạc Linh Âm thở đều, làn da cô dần nóng lên, không chỉ bởi cơn sốt mà còn bởi sự ấm áp từ Cao Trình Ngôn. Trong giấc ngủ say, cô cảm thấy như có một cái ôm nhẹ nhàng bao bọc lấy mình, và những lo âu, mệt mỏi dường như tan biến.
Cao Trình Ngôn nhìn Nhạc Linh Âm, trong lòng không khỏi có chút cưng chiều. Cậu không hiểu rõ lý do tại sao, nhưng trong giây phút này, cậu cảm thấy mình muốn bảo vệ cô, không để ai làm tổn thương cô.
Thời gian trôi qua, mọi thứ dường như trở nên tĩnh lặng, trong không khí đó, hai tâm hồn dần dần gần lại nhau hơn.
Chỉnh sửa cuối: