Bài viết: 31 

Chương 71: Kiểm tra cuối kỳ 1 (Mở đầu)
Tháng 11 bắt đầu với làn gió se lạnh mỏng manh như một chiếc khăn choàng mềm mại, khẽ khàng phủ lên khắp con phố nhỏ. Cả thành phố chìm trong màu xám dịu dàng của những tầng mây dày nặng, chỉ để lại vài tia nắng nhạt chiếu lấp ló qua kẽ lá, in hằn những đốm sáng lung linh trên mặt đất. Những hàng cây ven đường, lá đã nhuốm màu vàng úa, khẽ rung rinh mỗi khi có gió lướt qua, khiến vài chiếc lá chao nghiêng rồi rơi xuống, lững lờ trên không trung trước khi yên vị trên nền đất ẩm ướt.
Dưới tán cây, mặt đường thấm sương còn đọng những vệt nước lấp lánh như những viên pha lê nhỏ. Những cánh hoa dại bên lề đường ngả nghiêng theo gió, mang chút lạnh, chút tĩnh lặng của buổi sáng đầu đông. Trong không gian ấy, tiếng lá xào xạc và tiếng bước chân vọng lại như một bản nhạc nhẹ, điểm xuyết thêm cho bức tranh yên bình.
Xa xa, dòng sông dường như cũng lặng đi, mặt nước phẳng lặng, phản chiếu bầu trời mờ sương. Một vài con thuyền nhỏ thả trôi, tạo thành những làn sóng nhỏ lan tỏa, lăn tăn trên mặt nước. Bên bờ sông, những rặng cây khô cằn vươn lên trơ trụi, như đang kể câu chuyện của mùa đông sắp đến.
Không khí có chút lạnh nhưng không đến mức cắt da, chỉ đủ để ai đó khoác thêm chiếc áo mỏng, đủ để cả khung cảnh ấy thêm phần lãng mạn.
Nhạc Linh Âm bước vào cổng trường Nhị Trung vào một buổi sáng se lạnh, cả ngôi trường dường như được bao phủ bởi một lớp sương mỏng, mờ ảo mà đầy chất thơ. Những tán cây cổ thụ hai bên lối đi, lá đã nhuốm màu vàng nhạt của đầu đông, rủ xuống như những mái vòm tự nhiên, tạo thành một hành lang lộng lẫy và yên bình.
Một vài chiếc lá khẽ lìa cành, xoay mình trong gió trước khi chạm xuống đất, tạo nên những vòng xoáy nhỏ như đang nhảy múa.
Trường Nhị Trung nằm giữa thành phố, nhưng không khí bên trong lại tĩnh lặng đến lạ thường, tách biệt khỏi sự nhộn nhịp bên ngoài. Những dãy phòng học mái ngói đỏ nằm san sát, tường vôi đã bạc màu theo năm tháng nhưng lại tạo nên nét đẹp cổ kính, hoài niệm.
Cửa sổ lớn của các phòng học đều mở hé, đón nhận từng làn gió nhẹ mang hơi thở đầu đông, thỉnh thoảng thổi tung rèm cửa trắng tinh, tạo nên hình ảnh thoáng qua, nhẹ nhàng mà thanh thoát.
Sân trường rộng lớn, giữa sân là lá cờ đỏ sao vàng bay phấp phới, nổi bật giữa nền trời xám nhạt. Dưới chân cột cờ, những bông hoa nhỏ trong vườn trường e ấp nở, bất chấp cái lạnh đầu mùa. Ghế đá đặt dọc theo con đường chính, từng hàng ghế phủ một lớp sương mờ, tạo nên nét lạnh lẽo mà không kém phần thơ mộng.
Lớp học đã rộn ràng tiếng cười nói của các học sinh, hòa với tiếng chuông báo giờ làm cho không gian như bừng lên sức sống mới.
Nhìn xa xa, phía cuối sân trường là khu nhà thư viện, nơi có một mái hiên thấp và dàn hoa leo xanh biếc phủ kín, điểm xuyết những chùm hoa tím dịu dàng. Đây là góc yêu thích của nhiều học sinh vào giờ nghỉ, nơi họ có thể tìm đến để đọc sách và thư giãn trong sự yên tĩnh hiếm hoi giữa nhịp sống hối hả của tuổi trẻ.
Toàn cảnh trường Nhị Trung trong buổi sáng đầu đông vừa có chút lãng mạn, vừa mang nét tĩnh lặng mà gần gũi. Từng chi tiết như in đậm trong mắt Nhạc Linh Âm, khơi lên một cảm giác quen thuộc, nhẹ nhàng đến mức cô không nỡ rời đi.
Nhạc Linh Âm bước vào lớp học, khi nhìn sang chỗ ngồi bên cạnh, cô không khỏi kinh ngạc.
Cao Trình Ngôn, một chàng trai lạnh lùng nhất lớp, người mà Nhạc Linh Âm chẳng bao giờ nghĩ sẽ chẳng bao giờ đến lớp sớm như vậy, đang yên vị ngay bên cạnh bàn học mình.
Cao Trình Ngôn nằm gục xuống bàn, mái tóc đen rũ xuống trán, che đi một phần gương mặt góc cạnh. Dáng vẻ phớt lờ của cậu như vô hình cách ly mình khỏi xung quanh, dường như không quan tâm đến bất cứ ai hay điều gì.
Một bên tai của Cao Trình Ngôn vẫn đeo tai nghe không dây màu trắng, càng làm tăng thêm vẻ lạnh lùng, khó tiếp cận. Tiếng nhạc rất nhỏ, nhưng Nhạc Linh Âm vẫn cảm nhận được một chút âm thanh vang vọng từ tai nghe của cậu, hòa cùng không khí tĩnh lặng buổi sáng sớm trong lớp học.
Cả lớp dường như đã quen với dáng vẻ trầm mặc này của Cao Trình Ngôn, chẳng ai chú ý nhiều đến sự xuất hiện lặng lẽ ấy. Nhưng với Nhạc Linh Âm, việc Cao Trình Ngôn bất ngờ đến lớp sớm, trông như thể cậu đang đợi cô, thực sự làm tim cô đập mạnh hơn một nhịp.
Nhạc Linh Âm lặng lẽ ngồi xuống, không dám tạo ra tiếng động nào để làm phiền Cao Trình Ngôn.
Cảm giác vừa ngại ngùng vừa tò mò khiến Nhạc Linh Âm liếc nhìn Cao Trình Ngôn thêm lần nữa. Nhìn gần, cô mới nhận ra đôi lông mày cậu nhíu nhẹ lại, biểu cảm như đang chìm vào một thế giới riêng đầy tâm tư. Không biết từ khi nào, sự hiện diện của cậu ấy đã làm không khí xung quanh trở nên vừa lạnh lẽo, vừa có chút ấm áp kỳ lạ khiến Nhạc Linh Âm không thể rời mắt.
Cao Trình Ngôn ngồi dậy, động tác chậm rãi và có chút lười biếng, đôi mắt đen sâu thẳm của cậu lạnh lùng nhìn thẳng vào Nhạc Linh Âm, làm cô không khỏi giật mình.
Ánh mắt ấy vừa sắc bén, vừa mang chút gì đó lơ đãng, như thể chỉ tình cờ hỏi nhưng lại đầy quan tâm. Cao Trình Ngôn mở miệng, giọng trầm ấm, hỏi ngắn gọn:
"Bụng.. đã hết đau chưa?"
Câu hỏi đơn giản mà chân thành của Cao Trình Ngôn làm Nhạc Linh Âm thoáng bất ngờ. Không nghĩ rằng Cao Trình Ngôn lại còn để ý chuyện hôm trước, cô cảm thấy tim mình như đập chệch một nhịp. Một cơn ấm áp không ngờ khiến hai má cô bỗng đỏ bừng, đôi mắt cụp xuống đầy ngại ngùng. Giọng cô nhỏ nhẹ, nhưng không giấu nổi niềm vui xen lẫn chút lúng túng:
"Đã.. đã hết đau rồi."
Nhạc Linh Âm vụng về đáp lại, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt sắc lạnh nhưng dường như cũng thật dịu dàng của Cao Trình Ngôn.
Nhìn gương mặt đỏ ửng của Nhạc Linh Âm, Cao Trình Ngôn chẳng nói thêm gì, chỉ hờ hững gật đầu rồi lại ngả người xuống bàn, kéo chiếc tai nghe trở lại.
Nhưng Nhạc Linh Âm vẫn có thể cảm nhận được một chút ấm áp mà Cao Trình Ngôn vô tình để lại trong lòng mình, như một ngọn lửa nhỏ xua tan đi cái lạnh lùng của ngày đông.
Nhạc Linh Âm ngập ngừng một lúc, rồi như lấy hết can đảm, cô quay sang nhìn Cao Trình Ngôn, khẽ hỏi:
"Cậu.. sinh nhật ngày mấy vậy?"
Cao Trình Ngôn đang ngả người xuống bàn, đôi mắt thoáng hiện vẻ bất ngờ, nhưng ngay lập tức trở lại vẻ lạnh lùng thường thấy. Cậu khẽ nhíu mày, rồi đáp ngắn gọn, giọng điềm nhiên như thể chẳng mấy quan tâm đến câu hỏi của Nhạc Linh Âm:
"Ngày 14 tháng 12."
Dù chỉ là một câu trả lời ngắn, nhưng với Nhạc Linh Âm, điều này khiến cô vui không tả được. Cô không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ mỉm cười.
Trong đầu, Nhạc Linh Âm đã bắt đầu vẽ ra những ý tưởng nho nhỏ cho một món quà đặc biệt – điều mà chắc chắn Cao Trình Ngôn sẽ không ngờ tới.
Cao Trình Ngôn nhàn nhạt quay sang nhìn Nhạc Linh Âm, đôi mắt vẫn mang vẻ lạnh lùng, nhưng không giấu được sự tò mò. Cậu hỏi lại, giọng điệu bình thản như thường lệ:
"Cậu hỏi sinh nhật của tôi làm gì?"
Câu hỏi của Cao Trình Ngôn khiến Nhạc Linh Âm thoáng chột dạ, nhưng cũng không thể che giấu được sự hứng thú trong lòng. Cô lắp bắp, cố gắng tìm ra lý do hợp lý:
"À, chỉ là.. muốn biết thêm về cậu thôi mà."
Cao Trình Ngôn chỉ nhún vai, nhưng Nhạc Linh Âm cảm nhận được sự chú ý của cậu. Dù bề ngoài có vẻ hờ hững, nhưng trong ánh mắt của cậu vẫn có chút gì đó dịu dàng. Cô không thể nào ngừng mỉm cười, cảm giác như một bí mật nho nhỏ đang hình thành giữa họ trong khoảnh khắc yên bình này.
Cao Trình Ngôn nhìn Nhạc Linh Âm một lúc, rồi nhàn nhạt hỏi: "Còn cậu, sinh nhật khi nào?"
Nhạc Linh Âm hơi bất ngờ, nhưng cũng nhanh chóng đáp: "Là ngày 4 tháng 4."
Câu trả lời vừa thoát ra khỏi môi Nhạc Linh Âm thì Cao Trình Ngôn khẽ nhíu mày, một cảm giác tiếc nuối thoáng hiện trên gương mặt lạnh lùng của cậu. Dù không nói ra, nhưng ánh mắt của cậu như đang suy tư, dường như cậu cảm thấy chút gì đó hụt hẫng khi biết sinh nhật của cô đã qua.
"Vậy là.. sinh nhật cậu đã qua rồi." Cao Trình Ngôn lặng lẽ nhận xét, giọng nói vẫn giữ vẻ bình thản nhưng có chút gì đó khác lạ.
Nhạc Linh Âm nhìn thấy nét tiếc nuối thoáng qua trong ánh mắt Cao Trình Ngôn, lòng cô bỗng dâng lên một cảm giác ngọt ngào lạ thường.
Có lẽ Cao Trình Ngôn, với vẻ ngoài lạnh lùng của mình, cũng biết cách thể hiện sự quan tâm theo cách riêng của cậu. Nhạc Linh Âm không thể không mỉm cười, cảm thấy sự kết nối giữa họ ngày càng sâu sắc hơn.
Dưới tán cây, mặt đường thấm sương còn đọng những vệt nước lấp lánh như những viên pha lê nhỏ. Những cánh hoa dại bên lề đường ngả nghiêng theo gió, mang chút lạnh, chút tĩnh lặng của buổi sáng đầu đông. Trong không gian ấy, tiếng lá xào xạc và tiếng bước chân vọng lại như một bản nhạc nhẹ, điểm xuyết thêm cho bức tranh yên bình.
Xa xa, dòng sông dường như cũng lặng đi, mặt nước phẳng lặng, phản chiếu bầu trời mờ sương. Một vài con thuyền nhỏ thả trôi, tạo thành những làn sóng nhỏ lan tỏa, lăn tăn trên mặt nước. Bên bờ sông, những rặng cây khô cằn vươn lên trơ trụi, như đang kể câu chuyện của mùa đông sắp đến.
Không khí có chút lạnh nhưng không đến mức cắt da, chỉ đủ để ai đó khoác thêm chiếc áo mỏng, đủ để cả khung cảnh ấy thêm phần lãng mạn.
Nhạc Linh Âm bước vào cổng trường Nhị Trung vào một buổi sáng se lạnh, cả ngôi trường dường như được bao phủ bởi một lớp sương mỏng, mờ ảo mà đầy chất thơ. Những tán cây cổ thụ hai bên lối đi, lá đã nhuốm màu vàng nhạt của đầu đông, rủ xuống như những mái vòm tự nhiên, tạo thành một hành lang lộng lẫy và yên bình.
Một vài chiếc lá khẽ lìa cành, xoay mình trong gió trước khi chạm xuống đất, tạo nên những vòng xoáy nhỏ như đang nhảy múa.
Trường Nhị Trung nằm giữa thành phố, nhưng không khí bên trong lại tĩnh lặng đến lạ thường, tách biệt khỏi sự nhộn nhịp bên ngoài. Những dãy phòng học mái ngói đỏ nằm san sát, tường vôi đã bạc màu theo năm tháng nhưng lại tạo nên nét đẹp cổ kính, hoài niệm.
Cửa sổ lớn của các phòng học đều mở hé, đón nhận từng làn gió nhẹ mang hơi thở đầu đông, thỉnh thoảng thổi tung rèm cửa trắng tinh, tạo nên hình ảnh thoáng qua, nhẹ nhàng mà thanh thoát.
Sân trường rộng lớn, giữa sân là lá cờ đỏ sao vàng bay phấp phới, nổi bật giữa nền trời xám nhạt. Dưới chân cột cờ, những bông hoa nhỏ trong vườn trường e ấp nở, bất chấp cái lạnh đầu mùa. Ghế đá đặt dọc theo con đường chính, từng hàng ghế phủ một lớp sương mờ, tạo nên nét lạnh lẽo mà không kém phần thơ mộng.
Lớp học đã rộn ràng tiếng cười nói của các học sinh, hòa với tiếng chuông báo giờ làm cho không gian như bừng lên sức sống mới.
Nhìn xa xa, phía cuối sân trường là khu nhà thư viện, nơi có một mái hiên thấp và dàn hoa leo xanh biếc phủ kín, điểm xuyết những chùm hoa tím dịu dàng. Đây là góc yêu thích của nhiều học sinh vào giờ nghỉ, nơi họ có thể tìm đến để đọc sách và thư giãn trong sự yên tĩnh hiếm hoi giữa nhịp sống hối hả của tuổi trẻ.
Toàn cảnh trường Nhị Trung trong buổi sáng đầu đông vừa có chút lãng mạn, vừa mang nét tĩnh lặng mà gần gũi. Từng chi tiết như in đậm trong mắt Nhạc Linh Âm, khơi lên một cảm giác quen thuộc, nhẹ nhàng đến mức cô không nỡ rời đi.
Nhạc Linh Âm bước vào lớp học, khi nhìn sang chỗ ngồi bên cạnh, cô không khỏi kinh ngạc.
Cao Trình Ngôn, một chàng trai lạnh lùng nhất lớp, người mà Nhạc Linh Âm chẳng bao giờ nghĩ sẽ chẳng bao giờ đến lớp sớm như vậy, đang yên vị ngay bên cạnh bàn học mình.
Cao Trình Ngôn nằm gục xuống bàn, mái tóc đen rũ xuống trán, che đi một phần gương mặt góc cạnh. Dáng vẻ phớt lờ của cậu như vô hình cách ly mình khỏi xung quanh, dường như không quan tâm đến bất cứ ai hay điều gì.
Một bên tai của Cao Trình Ngôn vẫn đeo tai nghe không dây màu trắng, càng làm tăng thêm vẻ lạnh lùng, khó tiếp cận. Tiếng nhạc rất nhỏ, nhưng Nhạc Linh Âm vẫn cảm nhận được một chút âm thanh vang vọng từ tai nghe của cậu, hòa cùng không khí tĩnh lặng buổi sáng sớm trong lớp học.
Cả lớp dường như đã quen với dáng vẻ trầm mặc này của Cao Trình Ngôn, chẳng ai chú ý nhiều đến sự xuất hiện lặng lẽ ấy. Nhưng với Nhạc Linh Âm, việc Cao Trình Ngôn bất ngờ đến lớp sớm, trông như thể cậu đang đợi cô, thực sự làm tim cô đập mạnh hơn một nhịp.
Nhạc Linh Âm lặng lẽ ngồi xuống, không dám tạo ra tiếng động nào để làm phiền Cao Trình Ngôn.
Cảm giác vừa ngại ngùng vừa tò mò khiến Nhạc Linh Âm liếc nhìn Cao Trình Ngôn thêm lần nữa. Nhìn gần, cô mới nhận ra đôi lông mày cậu nhíu nhẹ lại, biểu cảm như đang chìm vào một thế giới riêng đầy tâm tư. Không biết từ khi nào, sự hiện diện của cậu ấy đã làm không khí xung quanh trở nên vừa lạnh lẽo, vừa có chút ấm áp kỳ lạ khiến Nhạc Linh Âm không thể rời mắt.
Cao Trình Ngôn ngồi dậy, động tác chậm rãi và có chút lười biếng, đôi mắt đen sâu thẳm của cậu lạnh lùng nhìn thẳng vào Nhạc Linh Âm, làm cô không khỏi giật mình.
Ánh mắt ấy vừa sắc bén, vừa mang chút gì đó lơ đãng, như thể chỉ tình cờ hỏi nhưng lại đầy quan tâm. Cao Trình Ngôn mở miệng, giọng trầm ấm, hỏi ngắn gọn:
"Bụng.. đã hết đau chưa?"
Câu hỏi đơn giản mà chân thành của Cao Trình Ngôn làm Nhạc Linh Âm thoáng bất ngờ. Không nghĩ rằng Cao Trình Ngôn lại còn để ý chuyện hôm trước, cô cảm thấy tim mình như đập chệch một nhịp. Một cơn ấm áp không ngờ khiến hai má cô bỗng đỏ bừng, đôi mắt cụp xuống đầy ngại ngùng. Giọng cô nhỏ nhẹ, nhưng không giấu nổi niềm vui xen lẫn chút lúng túng:
"Đã.. đã hết đau rồi."
Nhạc Linh Âm vụng về đáp lại, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt sắc lạnh nhưng dường như cũng thật dịu dàng của Cao Trình Ngôn.
Nhìn gương mặt đỏ ửng của Nhạc Linh Âm, Cao Trình Ngôn chẳng nói thêm gì, chỉ hờ hững gật đầu rồi lại ngả người xuống bàn, kéo chiếc tai nghe trở lại.
Nhưng Nhạc Linh Âm vẫn có thể cảm nhận được một chút ấm áp mà Cao Trình Ngôn vô tình để lại trong lòng mình, như một ngọn lửa nhỏ xua tan đi cái lạnh lùng của ngày đông.
Nhạc Linh Âm ngập ngừng một lúc, rồi như lấy hết can đảm, cô quay sang nhìn Cao Trình Ngôn, khẽ hỏi:
"Cậu.. sinh nhật ngày mấy vậy?"
Cao Trình Ngôn đang ngả người xuống bàn, đôi mắt thoáng hiện vẻ bất ngờ, nhưng ngay lập tức trở lại vẻ lạnh lùng thường thấy. Cậu khẽ nhíu mày, rồi đáp ngắn gọn, giọng điềm nhiên như thể chẳng mấy quan tâm đến câu hỏi của Nhạc Linh Âm:
"Ngày 14 tháng 12."
Dù chỉ là một câu trả lời ngắn, nhưng với Nhạc Linh Âm, điều này khiến cô vui không tả được. Cô không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ mỉm cười.
Trong đầu, Nhạc Linh Âm đã bắt đầu vẽ ra những ý tưởng nho nhỏ cho một món quà đặc biệt – điều mà chắc chắn Cao Trình Ngôn sẽ không ngờ tới.
Cao Trình Ngôn nhàn nhạt quay sang nhìn Nhạc Linh Âm, đôi mắt vẫn mang vẻ lạnh lùng, nhưng không giấu được sự tò mò. Cậu hỏi lại, giọng điệu bình thản như thường lệ:
"Cậu hỏi sinh nhật của tôi làm gì?"
Câu hỏi của Cao Trình Ngôn khiến Nhạc Linh Âm thoáng chột dạ, nhưng cũng không thể che giấu được sự hứng thú trong lòng. Cô lắp bắp, cố gắng tìm ra lý do hợp lý:
"À, chỉ là.. muốn biết thêm về cậu thôi mà."
Cao Trình Ngôn chỉ nhún vai, nhưng Nhạc Linh Âm cảm nhận được sự chú ý của cậu. Dù bề ngoài có vẻ hờ hững, nhưng trong ánh mắt của cậu vẫn có chút gì đó dịu dàng. Cô không thể nào ngừng mỉm cười, cảm giác như một bí mật nho nhỏ đang hình thành giữa họ trong khoảnh khắc yên bình này.
Cao Trình Ngôn nhìn Nhạc Linh Âm một lúc, rồi nhàn nhạt hỏi: "Còn cậu, sinh nhật khi nào?"
Nhạc Linh Âm hơi bất ngờ, nhưng cũng nhanh chóng đáp: "Là ngày 4 tháng 4."
Câu trả lời vừa thoát ra khỏi môi Nhạc Linh Âm thì Cao Trình Ngôn khẽ nhíu mày, một cảm giác tiếc nuối thoáng hiện trên gương mặt lạnh lùng của cậu. Dù không nói ra, nhưng ánh mắt của cậu như đang suy tư, dường như cậu cảm thấy chút gì đó hụt hẫng khi biết sinh nhật của cô đã qua.
"Vậy là.. sinh nhật cậu đã qua rồi." Cao Trình Ngôn lặng lẽ nhận xét, giọng nói vẫn giữ vẻ bình thản nhưng có chút gì đó khác lạ.
Nhạc Linh Âm nhìn thấy nét tiếc nuối thoáng qua trong ánh mắt Cao Trình Ngôn, lòng cô bỗng dâng lên một cảm giác ngọt ngào lạ thường.
Có lẽ Cao Trình Ngôn, với vẻ ngoài lạnh lùng của mình, cũng biết cách thể hiện sự quan tâm theo cách riêng của cậu. Nhạc Linh Âm không thể không mỉm cười, cảm thấy sự kết nối giữa họ ngày càng sâu sắc hơn.