Ngôn Tình Khoảng Trời Riêng Của Hai Ta - Elaine

Thảo luận trong 'Hoàn Thành' bắt đầu bởi Guinevere Elaine, 21 Tháng mười 2024.

  1. Guinevere Elaine

    Bài viết:
    31
    Chương 20: Sự lạnh lùng và ấm áp

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc 6 giờ sáng ở một thành phố bình yên, bầu trời vừa mới nhuộm màu xanh nhạt, với ánh hừng đông mờ ảo len lỏi qua những đám mây mỏng. Những tia nắng đầu tiên dịu nhẹ phản chiếu lên các tòa nhà, làm cho chúng như được phủ một lớp ánh sáng vàng mềm mại. Đường phố vắng vẻ, chỉ có tiếng chim hót líu lo vang lên từ các tán cây dọc hai bên đường. Những chiếc lá còn vương lại giọt sương đêm, lấp lánh trong ánh bình minh.

    Tiếng bước chân thỉnh thoảng vang lên khi có vài người tập thể dục buổi sáng, nhẹ nhàng đi qua những công viên nhỏ với thảm cỏ xanh mướt và hoa đang bắt đầu nở. Cửa hàng cà phê mở cửa sớm, tỏa ra mùi thơm của hạt cà phê mới rang quyện cùng hương bánh mì nướng. Không khí trong lành, mát mẻ, mang theo chút hơi ẩm của đêm qua nhưng đã bắt đầu ấm dần lên với ánh nắng mặt trời.

    Xe cộ thưa thớt, hầu hết mọi người còn đang chìm trong giấc ngủ. Tiếng động cơ của vài chiếc xe máy hay ô tô vang lên từ xa, nhưng không phá vỡ sự yên bình tổng thể. Thành phố như đang thở một nhịp thật chậm, chuẩn bị cho một ngày mới.

    Tiếng chuông báo thức vang lên đều đều trong phòng, phá tan bầu không khí yên tĩnh của buổi sáng. Nhạc Linh Âm mơ màng mở mắt, tay vô thức với lên đầu giường tìm điện thoại nhưng chỉ chạm vào khoảng trống. Cô khựng lại, đôi mắt đang mờ mịt dần mở to, có chút hoang mang. Không tìm thấy điện thoại đâu cả.

    Bỗng những ký ức của tối hôm qua ập về trong đầu như một cuốn phim quay chậm. Nhạc Linh Âm nhớ lại mình đã bị nhốt trong nhà kho cũ kỹ phía sau trường học, một nơi luôn toát lên vẻ âm u, lạnh lẽo. Điều đặc biệt là không chỉ mình cô bị nhốt mà còn bị nhốt chung với Cao Trình Ngôn, nam thần của Nhị Trung, nổi tiếng với vẻ ngoài đẹp trai nhưng lại lạnh lùng và vô cảm.

    Nhạc Linh Âm khẽ rùng mình khi nhớ tới sự việc. Lúc đó, cô cảm thấy người mình nóng bừng, đầu óc choáng váng vì cơn sốt bất ngờ ập đến. Trong lúc mọi thứ như dần trở nên mơ hồ, cô nhớ rõ gương mặt của Cao Trình Ngôn thoáng hiện lên sự lo lắng mà cô chưa từng thấy trước đây. Cậu ta đã bế cô về nhà trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê, và rồi.. đúng, cậu ta đã qua đêm tại nhà mình.

    Tim Nhạc Linh Âm đập thình thịch khi nghĩ đến điều này. Cảm giác hỗn loạn dâng lên, không biết phải đối mặt với Cao Trình Ngôn như thế nào vì cậu ấy vẫn còn ở đây. Nhạc Linh Âm chớp mắt vài lần để bình tĩnh lại, rồi từ từ ngồi dậy, chuẩn bị tâm lý cho những gì sắp xảy ra tiếp theo.

    Nhạc Linh Âm chầm chậm bước xuống cầu thang, đôi chân như đang cố gắng không gây ra bất kỳ tiếng động nào. Trong không gian yên tĩnh của buổi sáng, ánh nắng vàng nhẹ nhàng len qua khung cửa sổ, chiếu vào phòng khách. Khi cô bước tới, cảnh tượng trước mắt khiến cô khựng lại.

    Cao Trình Ngôn ngồi trên ghế sofa, khoác trên mình chiếc áo thun và quần dài của ba cô. Dù trang phục có phần không vừa vặn, nhưng vẫn toát lên một vẻ bình tĩnh và chững chạc. Mái tóc đen hơi rối của cậu ta lấp lánh trong ánh nắng buổi sáng, như phản chiếu sự lơ đễnh và tự nhiên trong từng cử chỉ. Đôi mắt nâu đỏ của cậu, thường ngày lạnh lùng và xa cách, giờ đây đang chăm chú dõi theo bản tin thời sự trên tivi, tạo nên một sự tương phản kỳ lạ với vẻ ngoài sắc sảo của cậu.

    Không khí trong phòng yên lặng đến mức Nhạc Linh Âm có thể nghe rõ tiếng tivi phát ra, xen lẫn tiếng chim hót ngoài cửa sổ. Trái tim Nhạc Linh Âm bỗng chốc đập nhanh hơn, cô đứng đó một lúc lâu, không biết phải làm gì hay nói gì trong tình huống lạ lẫm này.

    Nhạc Linh Âm đứng đó, tim đập thình thịch, thì đột nhiên Cao Trình Ngôn quay đầu lại. Ánh mắt nâu đỏ của cậu ta đâm thẳng vào cô, lạnh lùng đến mức khiến cô giật mình, như thể toàn bộ không khí trong phòng vừa trở nên ngột ngạt. Đôi mắt ấy không hề lộ ra chút cảm xúc nào, một cái nhìn sắc lạnh và xa cách như thường thấy. Trước ánh mắt đó, Nhạc Linh Âm vô thức nín thở, cảm giác một luồng lạnh lẽo chạy dọc sống lưng.

    Giọng nói của Cao Trình Ngôn vang lên, vô cảm và đều đều, nhưng âm thanh đó như len lỏi vào từng tế bào trong Nhạc Linh Âm, khiến cô bối rối: "Cậu đã khỏe hẳn chưa?"

    Nhạc Linh Âm chưa kịp phản ứng, thì Cao Trình Ngôn nói tiếp: "Trông cậu có vẻ ổn nhỉ? Tôi đã chuẩn bị bữa sáng cho cậu, giờ tôi sẽ bắt taxi về nhà thay đồng phục để chuẩn bị đi học."

    Lời nói nhẹ nhàng nhưng hoàn toàn thiếu sự ấm áp hay quan tâm, giống như một thông báo đơn thuần. Cao Trình Ngôn từ từ đứng dậy, dáng vẻ điềm tĩnh và dứt khoát. Nhạc Linh Âm đứng im, cảm thấy như mình vừa trải qua một làn gió lạnh, mà tâm trí cô vẫn còn rối bời, không biết phải đáp lại thế nào. Cao Trình Ngôn quả thực đã chăm sóc cho cô tối qua.. nhưng sao cậu vẫn giữ nguyên sự xa cách đến mức đáng sợ như vậy?

    Cao Trình Ngôn bước đến gần hơn, đôi mắt nâu đỏ của cậu ta vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng, thậm chí có chút sắc bén hơn khi nhìn Nhạc Linh Âm. Dáng vẻ bình tĩnh của cậu dường như toát ra một sự uy quyền vô hình, khiến không gian xung quanh như ngưng lại trong chốc lát.

    "Đừng nói với ai về việc này, kể cả Diêu Hiểu Vy." Giọng nói của Cao Trình Ngôn trầm thấp vang lên, nhưng lần này lại pha chút cảnh cáo rõ rệt.

    Nhạc Linh Âm sững sờ trước sự nghiêm túc trong lời nói của Cao Trình Ngôn. Cô biết Diêu Hiểu Vy là người bạn thân nhất của mình, nhưng ánh mắt Cao Trình Ngôn khiến cô hiểu rằng cậu hoàn toàn không muốn chuyện này lan ra ngoài. Cậu ta tiếp tục, giọng vẫn lạnh lùng và đều đặn, như thể cẩn thận nhấn mạnh từng từ một: "Tránh để có lời đồn không hay, nó sẽ gây phiền phức và ảnh hưởng đến cả hai chúng ta."

    Những lời này khiến Nhạc Linh Âm như bị đóng băng trong giây lát. Cô cảm nhận được sức nặng trong giọng nói ấy, một lời cảnh báo mà cô không dám xem nhẹ. Cao Trình Ngôn không để lộ bất kỳ biểu cảm nào, nhưng Nhạc Linh Âm có thể cảm nhận được rằng đây không phải là lời đề nghị mà là một yêu cầu bắt buộc.

    Cao Trình Ngôn khẽ vuốt lại cổ áo thun rộng hơn so với vóc dáng của cậu, đôi mắt nâu đỏ vẫn không rời khỏi Nhạc Linh Âm. Giọng nói của cậu lại vang lên, lạnh lùng và ngắn gọn, như thể muốn dứt khoát kết thúc mọi chuyện ở đây: "Áo thun và quần dài của ba cậu, tôi sẽ trả lại vào ngày mai."

    Những lời nói ấy không mang theo chút cảm xúc nào, chỉ như một câu thông báo mang tính chất lịch sự. Cao Trình Ngôn không hề tỏ ra lúng túng hay ngại ngùng khi mặc quần áo của ba cô, mà ngược lại, phong thái của cậu vẫn vô cùng tự tin và thản nhiên. Nhạc Linh Âm không biết phải đáp lại thế nào, chỉ gật đầu một cách máy móc.

    Sau khi nói xong, Cao Trình Ngôn cầm lấy chiếc điện thoại của mình rồi cẩn thận bỏ vào túi quần. Cậu khẽ nhìn đồng hồ treo tường, như đang tính toán thời gian bắt taxi về nhà trước khi đi học, mọi hành động của cậu đều tỏ ra có sự kiểm soát hoàn hảo.

    Cao Trình Ngôn cảm nhận được sự khác lạ của người đứng sau lưng mình, cậu đành quay lại và bước về phía Nhạc Linh Âm, ánh mắt của cậu vẫn không thay đổi, lạnh lùng và khó đoán.

    Khi Cao Trình Ngôn đến gần, Nhạc Linh Âm đột nhiên cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Cô nhận ra điều gì đó lạ lùng từ ánh mắt cậu, như có một sát khí vô hình khiến không gian xung quanh cô chùn xuống. Bản năng của cô bảo rằng có gì đó không ổn, và cô vô thức lùi lại một bước.

    Nhưng Cao Trình Ngôn không dừng lại, cậu tiếp tục tiến gần hơn, không nói một lời. Sự im lặng đáng sợ ấy chỉ làm cho bầu không khí thêm ngột ngạt, khiến cho Nhạc Linh Âm càng lùi lại ra phía sau. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, cô không biết mình nên phản ứng thế nào. Rồi, trong khoảnh khắc đó, cô bất ngờ mất thăng bằng và ngã ngồi xuống sàn nhà, trái tim đập loạn nhịp vì hoảng loạn.

    "Ui.. da.."

    Nhạc Linh Âm ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn còn lo lắng, nhưng trước khi kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, Cao Trình Ngôn đã cúi đầu xuống thật nhanh. Cậu ta đột ngột áp trán mình vào trán cô, làm Nhạc Linh Âm sững sờ. Khoảng cách giữa hai người giờ chỉ còn một hơi thở, sự gần gũi bất ngờ khiến cô hoàn toàn ngạc nhiên và không kịp phản ứng.

    "Vẫn còn hơi nóng."

    Giọng nói của Cao Trình Ngôn vang lên, nhưng lần này không còn lạnh lùng nữa mà nhẹ nhàng hơn hẳn, như thể cậu đang kiểm tra thân nhiệt của cô. Nhạc Linh Âm cảm nhận được sự ấm áp từ trán cậu, trong thoáng chốc, sát khí kia dường như biến mất, chỉ còn lại sự lo lắng ẩn giấu sau đôi mắt nâu đỏ của Cao Trình Ngôn.
     
  2. Guinevere Elaine

    Bài viết:
    31
    Chương 21: Đuổi Cao Trình Ngôn ra khỏi nhà

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cả căn phòng như đông cứng lại khi trán của Cao Trình Ngôn và Nhạc Linh Âm áp sát vào nhau. Khoảnh khắc đó dường như kéo dài vô tận, không gian xung quanh trở nên im lặng, chỉ còn nghe thấy hơi thở khẽ khàng của hai người.

    Cao Trình Ngôn vẫn giữ gương mặt hoàn toàn lạnh lùng, đôi mắt nâu đỏ của cậu hờ hững không biểu lộ cảm xúc, như thể hành động này chỉ là một việc bình thường. Mái tóc đen có chút rối của cậu che khuất một phần trán, ánh sáng buổi sáng hắt lên gương mặt sắc sảo, khiến đôi mắt ấy trông càng thêm bí ẩn. Mặc dù bên ngoài cậu tỏ ra vô cùng điềm tĩnh, trong lòng lại có chút lo lắng khi nhận ra Nhạc Linh Âm vẫn còn hơi nóng.

    Cao Trình Ngôn kiểm tra thân nhiệt của Nhạc Linh Âm một cách nghiêm túc, không quan tâm đến khoảng cách quá gần giữa hai người, dù bản thân cũng cảm nhận rõ nhịp tim mình hơi nhanh hơn bình thường.

    Trái ngược hoàn toàn với sự điềm tĩnh của Cao Trình Ngôn, gương mặt Nhạc Linh Âm đỏ bừng vì xấu hổ. Cô mở to đôi mắt, trong lòng ngập tràn sự bối rối và lúng túng. Sự gần gũi bất ngờ khiến cô không kịp phản ứng, cả hơi thở cũng trở nên gấp gáp. Mái tóc dài của cô rũ xuống, vài lọn tóc khẽ đung đưa trước trán, gần như chạm vào mặt Cao Trình Ngôn.

    Nhạc Linh Âm có thể cảm nhận rõ hơi thở ấm áp của Cao Trình Ngôn, điều đó chỉ khiến cô thêm bối rối, ngại ngùng hơn bao giờ hết. Cô cố gắng không nhìn thẳng vào mắt cậu, vì ánh mắt ấy quá sắc bén và lạnh lẽo, nhưng cũng không thể dời đi ánh nhìn của mình.

    Trong tâm trí của Nhạc Linh Âm, mọi thứ rối bời. Cô không hiểu tại sao Cao Trình Ngôn lại hành động như vậy, cảm giác hồi hộp xen lẫn xấu hổ dâng lên từng giây. Cô cảm nhận rõ sự chênh lệch giữa cái lạnh lùng của cậu và sự lo lắng của mình, nhưng lại không thể cử động hay nói gì.

    Dù bề ngoài Cao Trình Ngôn vẫn giữ được vẻ lãnh đạm, lại nhận ra biểu hiện xấu hổ của Nhạc Linh Âm. Đôi mắt lạnh lùng của cậu thoáng lay động một chút khi nhìn thấy sự bối rối của Nhạc Linh Âm. Nhưng thay vì thể hiện điều đó, cậu vẫn giữ im lặng, không để lộ bất kỳ suy nghĩ nào. Trong lòng, cậu tự hỏi liệu hành động của mình có khiến cô sợ hãi hay không, nhưng lại nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ ấy. Đây chỉ là việc cậu thấy cần thiết, vì sức khỏe của cô vẫn quan trọng hơn.

    Hai người, dù đứng ở khoảng cách gần gũi đến thế, lại như cách xa nhau cả thế giới, mỗi người đều chìm trong suy nghĩ và cảm xúc phức tạp của riêng mình.

    Nhạc Linh Âm cảm giác xấu hổ đến cực điểm, không thể chịu nổi sự gần gũi bất ngờ này nữa. Trong cơn bối rối và đầu óc quay cuồng, cô đột nhiên đập mạnh trán mình vào trán của Cao Trình Ngôn, một tiếng "cốp" vang lên rõ ràng trong không gian yên tĩnh. Ngay lập tức, cô hét lên một cách vô thức vì đau và xấu hổ.

    "Đau quá!"

    Cao Trình Ngôn hoàn toàn không kịp phản ứng, trước khi bị cô làm cho ngã bật ra phía sau, cậu chỉ kịp nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của Nhạc Linh Âm, cô còn lấy tay xoa trán của mình. Cậu mất thăng bằng và ngã ngồi xuống sàn nhà, đôi mắt vẫn mở to đầy ngạc nhiên. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, cậu chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã cảm thấy cánh tay rắn chắc của mình bị lôi kéo bởi Nhạc Linh Âm, người đang phát điên vì sự bối rối.

    Với gương mặt đỏ bừng và hơi thở gấp gáp, Nhạc Linh Âm vừa nắm lấy cánh tay của Cao Trình Ngôn vừa lôi mạnh cậu đứng dậy, cô dùng hai bàn tay đẩy tấm lưng cậu, ý đồ muốn đẩy cậu ra khỏi nhà một cách không thương tiếc.

    Nhạc Linh Âm đẩy Cao Trình Ngôn tiến thẳng ra cửa trong khi miệng lắp bắp những lời nói tức giận, nhưng những câu từ ấy trở nên lộn xộn đến mức chính cô cũng không biết mình đang nói gì.

    "Cậu.. cậu.. tại sao lại làm thế? Đừng.. đừng nghĩ là cậu có thể cứ.. cứ thế mà.. mà kiểm tra thân nhiệt người khác như vậy!"

    Nhạc Linh Âm hét lên trong sự hỗn loạn, giọng nói lạc nhịp vì xấu hổ và tức giận, gương mặt đỏ bừng, đôi mắt chuyển sang hình xoắn óc đang xoay tròn: "Cậu.. cậu đi ngay đi! Đừng.. đừng có mà quay lại nữa!"

    Cao Trình Ngôn không chống cự, cậu chỉ đứng im, đôi mắt nâu đỏ nhìn thẳng vào Nhạc Linh Âm với vẻ khó hiểu. Sự lạnh lùng trên gương mặt cậu vẫn không thay đổi, nhưng trong lòng lại tràn đầy bất ngờ trước phản ứng quá mức của Nhạc Linh Âm.

    Trước khi Cao Trình Ngôn kịp nói gì đó, Nhạc Linh Âm đã mạnh mẽ đẩy cậu ra khỏi cửa và đóng sầm cửa lại trước mặt cậu. Cánh cửa vang lên một tiếng "rầm" đầy dứt khoát, để lại Cao Trình Ngôn đứng im lặng bên ngoài.

    Nhạc Linh Âm đứng bên trong, mặt đỏ bừng, tim đập loạn nhịp và đầu óc như muốn nổ tung. Cô thở dốc, tựa lưng vào cánh cửa, cố gắng trấn tĩnh lại bản thân nhưng trong lòng vẫn tràn ngập cảm giác bối rối và xấu hổ. Cô không tin rằng mình vừa đẩy Cao Trình Ngôn ra khỏi nhà một cách như thế, những câu nói lộn xộn lúc nãy khiến cô càng thêm bối rối hơn.

    Cao Trình Ngôn đứng im lặng trước cánh cửa vừa bị đóng sầm trước mặt mình, gương mặt lạnh lùng không lộ ra chút cảm xúc nào. Cậu khẽ lắc đầu, vẫn không hiểu nổi phản ứng dữ dội của Nhạc Linh Âm, nhưng cũng không có ý định quay lại đối chất.

    Cao Trình Ngôn rút điện thoại ra, gọi một chiếc taxi, sau đó đứng đợi trong im lặng. Một lúc sau, chiếc xe đến và cậu bước lên, hướng về nhà mình, không nói thêm lời nào.

    Trong khi đó, bên trong nhà, Nhạc Linh Âm vẫn còn cảm thấy tim mình đập thình thịch. Cô nhanh chóng lao vào nhà bếp, đứng trước bồn rửa tay và cảm thấy đầu óc quay cuồng vì xấu hổ. Bằng một động tác gấp gáp, cô vặn vòi nước lạnh rồi hối hả dùng hai tay hứng nước, tạt mạnh lên mặt mình. Cảm giác nước mát lạnh chảy xuống mặt giúp cô tỉnh táo lại một chút, nhưng trong lòng cô vẫn còn rối bời không ngừng.

    Nước lạnh tràn qua đôi má đỏ bừng của Nhạc Linh Âm, nhưng không thể làm dịu đi cơn xấu hổ đang trào dâng. Nhạc Linh Âm hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, cố gắng sắp xếp lại những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.

    Mình vừa làm cái gì thế này?

    Nhạc Linh Âm thầm trách bản thân, cảm giác tội lỗi và ngại ngùng đan xen. Mỗi lần nghĩ lại cảnh cô đập trán vào Cao Trình Ngôn, rồi lôi cậu ta ra khỏi nhà như một cơn cuồng phong, cô chỉ muốn độn thổ ngay lập tức.

    Nhưng điều khiến Nhạc Linh Âm lo lắng hơn cả là Cao Trình Ngôn đã thấy rõ biểu hiện kỳ lạ của mình.

    Cao Trình Ngôn bây giờ sẽ nghĩ gì về mình?

    Nhạc Linh Âm tự hỏi, nhưng rồi lại cố gắng gạt đi suy nghĩ đó. Cô đứng trước bồn rửa thêm vài giây, để nước lạnh tiếp tục làm dịu đi sự nóng ran trên gương mặt, trước khi quyết định quay trở lại đối mặt với thực tế.

    Nhạc Linh Âm lau khô mặt, hít một hơi sâu để bình tĩnh lại và quay về phía bàn ăn. Trước mắt cô là bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn, đồ ăn bày biện gọn gàng và ngăn nắp, rõ ràng là do Cao Trình Ngôn làm.

    Gương mặt đỏ như máu của Nhạc Linh Âm dường như càng bừng lên khi nhìn thấy đĩa thức ăn và ly nước nóng đã nguội bớt. Ngay bên cạnh đĩa thức ăn là những viên thuốc cảm được đặt trên chiếc đĩa sạch sẽ, để đó một cách bình thản, như một dấu ấn lặng lẽ của sự hiện diện ngắn ngủi của cậu ta trong buổi sáng nay.

    Nhạc Linh Âm ngồi xuống bàn, ánh mắt không rời khỏi những gì trước mặt, cảm giác xấu hổ và bối rối vẫn chưa tan biến. Cô bắt đầu cảm nhận rõ sự tội lỗi dâng lên trong trái tim. Vừa mới đây, cô đã đẩy Cao Trình Ngôn ra khỏi nhà mà không kịp nghĩ đến những điều mà cậu đã làm vì cô. Mọi hành động của cậu ta, từ việc chăm sóc cô khi bị sốt, chuẩn bị bữa sáng cho cô, cho đến việc cậu ta tỏ ra lạnh lùng, tất cả đều vì quan tâm đến cô.

    Nhạc Linh Âm đưa tay cầm đũa, nhưng đầu óc vẫn quay cuồng với cảm giác xấu hổ và tội lỗi.

    Mình đã phản ứng quá mức.. và còn làm cậu ấy ngã nữa..

    Nhạc Linh Âm cắn nhẹ môi, cúi đầu nhìn đĩa thức ăn trước mặt, tay run run khi gắp một miếng nhỏ đưa lên miệng. Dù đồ ăn ngon và được chuẩn bị cẩn thận, vị giác của cô dường như tê liệt bởi cảm xúc hỗn độn trong lòng.

    Cảm giác tội lỗi dần dần lấn át mọi suy nghĩ khác. Cô liếc nhìn những viên thuốc nằm ngay ngắn trên chiếc đĩa nhỏ, như một lời nhắc nhở rằng Cao Trình Ngôn đã ở đây, đã ở cạnh cô một cách thầm lặng mà không cần sự đáp lại. Trái tim Nhạc Linh Âm nặng trĩu, cô cảm thấy mình đã hành động quá ích kỷ mà không nghĩ đến cảm xúc của người khác.

    Nhạc Linh Âm chầm chậm uống ly nước đã nguội bớt, cảm giác làn nước trôi qua cổ họng nhưng không thể xoa dịu được tâm trạng của mình. Nhạc Linh Âm ngồi đó, cố gắng hoàn thành bữa sáng để chuẩn bị đi học, nhưng trong đầu chỉ toàn là hình ảnh và suy nghĩ về Cao Trình Ngôn, sự xấu hổ và tội lỗi đan xen khiến cô khó lòng tập trung vào bất cứ điều gì khác.
     
  3. Guinevere Elaine

    Bài viết:
    31
    Chương 22: Sự lo lắng của Diêu Hiểu Vy

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhạc Linh Âm bước trên con đường quen thuộc dẫn đến trường Nhị Trung, đầu óc cô không ngừng suy nghĩ về chuyện sáng nay. Mọi thứ xung quanh dường như trở nên mờ nhạt trong mắt cô, những hàng cây hai bên đường và tiếng chim hót buổi sáng cũng chẳng thể làm cô vui vẻ như thường ngày.

    Gương mặt Nhạc Linh Âm vẫn còn ửng đỏ, không phải vì tiết trời se lạnh mà vì sự xấu hổ chưa nguôi từ những sự việc xảy ra sáng nay.

    Nhạc Linh Âm không mang theo balo như mọi khi, bởi đã để quên nó trong lớp 1-A vào tối qua. Cảm giác thiếu thốn ấy làm cô thấy trống trải, không hiểu sao, việc này lại càng khiến cô nghĩ nhiều hơn về chuyện với Cao Trình Ngôn. Nhạc Linh Âm vẫn chưa thể quên được gương mặt lạnh lùng của cậu ta khi áp sát trán vào trán cô, hay tiếng "cốp" của cú đập đầu khiến cả hai đều đau. Mỗi lần nghĩ lại cảnh tượng đó, cô chỉ muốn che mặt đi vì ngượng ngùng.

    Đôi chân Nhạc Linh Âm bước đi chậm rãi hơn thường ngày, đôi mắt mơ màng nhìn xa xăm như thể đắm chìm trong dòng suy nghĩ của chính mình.

    "Mình đã phản ứng quá đáng.. Lẽ ra không nên đẩy cậu ấy như thế.." Nhạc Linh Âm tự nhủ, lòng tràn ngập sự hối hận. Cảm giác tội lỗi từ chuyện đã hiểu lầm bao thuốc hạ sốt và đẩy Cao Trình Ngôn ra khỏi nhà khiến cô không thể tập trung vào bất cứ điều gì khác. Cô thậm chí không chắc mình sẽ đối mặt với cậu ta thế nào khi gặp lại trong lớp.

    Những học sinh khác của Nhị Trung đang tấp nập đi về phía cổng trường, ai cũng đeo balo, trò chuyện vui vẻ. Nhưng Nhạc Linh Âm lại cảm thấy lạc lõng giữa dòng người, đôi má vẫn phảng phất nét đỏ bừng vì bối rối. Cô vén nhẹ mái tóc dài, cố gắng giữ vẻ điềm tĩnh bên ngoài, nhưng sâu thẳm bên trong, tâm trí cô không ngừng xoay quanh những sự kiện từ sáng nay.

    Khi trường Nhị Trung hiện ra trước mắt Nhạc Linh Âm với cổng trường cao lớn và những bức tường trắng quen thuộc, Nhạc Linh Âm khẽ thở dài. Cô bước qua cổng trường, lòng tự hỏi liệu Cao Trình Ngôn có ở trong lớp chưa, không thể tránh khỏi cảm giác hồi hộp khi nghĩ đến việc gặp lại cậu.

    Nhạc Linh Âm bước vào lớp học, khẽ liếc nhìn xung quanh. Một vài học sinh đã đến từ sớm, ngồi rải rác ở những góc khác nhau trong lớp. Không khí buổi sáng trong lớp 1-A yên tĩnh lạ thường, chỉ có tiếng vài bạn đang trò chuyện nhỏ nhẹ.

    Nhìn thấy chiếc balo quen thuộc của mình vẫn còn treo ngay ngắn cạnh bàn, Nhạc Linh Âm cảm thấy nhẹ nhõm. Cô tiến tới bàn mình, đặt nhẹ tay lên balo như để trấn an bản thân rằng ít nhất thứ này vẫn còn nguyên vẹn sau mọi chuyện hôm qua. Ngồi xuống ghế, cô lập tức rút điện thoại ra để kiểm tra, và ngay khi mở màn hình, hàng loạt tin nhắn từ Diêu Hiểu Vy hiện ra.

    Diêu Hiểu Vy (lúc 20 giờ 5 phút) : "Cậu về nhà chưa? Sao lại để balo ở trường vậy? Linh Âm? Cậu bị ốm hay gì hả?"

    Diêu Hiểu Vy (lúc 22 giờ 23 phút) : "Tớ gọi mấy lần mà cậu không nghe máy. Cậu đi đâu rồi?"

    Diêu Hiểu Vy (lúc 6 giờ 30 phút) : "Linh Âm, sáng nay có tiết thể dục, nhớ mang theo đồ đó nhé!"

    Diêu Hiểu Vy (lúc 7 giờ) : "Cậu đâu rồi? Sao không trả lời mình?"

    Nhạc Linh Âm thở dài một cách ngao ngán. Cô hiểu rằng Diêu Hiểu Vy đã lo lắng cho mình cả tối qua, nhưng cô không biết phải giải thích thế nào về việc mình bị nhốt trong nhà kho cùng với Cao Trình Ngôn và rồi để cậu ta đưa về nhà. Mọi chuyện dường như quá phức tạp để nói ra, cô không muốn Diêu Hiểu Vy biết quá nhiều về việc này, nhất là sau lời cảnh báo của Cao Trình Ngôn.

    Cô bối rối ngồi đó, tay lướt qua màn hình nhưng không biết nên trả lời Diêu Hiểu Vy thế nào. Trong lòng cô chỉ thấy thêm căng thẳng, khi cảm giác tội lỗi và xấu hổ về Cao Trình Ngôn còn chưa nguôi, giờ lại phải đối diện với những câu hỏi từ người bạn thân nhất của mình.

    Ngay khi Nhạc Linh Âm còn đang ngập ngừng trước màn hình điện thoại, Diêu Hiểu Vy bất ngờ xuất hiện từ phía cửa lớp, khuôn mặt lộ rõ vẻ buồn bực và lo lắng. Cô bạn thân nhanh chóng tiến về phía Nhạc Linh Âm với dáng đi đầy quyết tâm. Không nói một lời, Diêu Hiểu Vy ôm chầm lấy Nhạc Linh Âm, khiến cô nàng giật mình đến nỗi không kịp phản ứng.

    "Hiểu Vy!" Nhạc Linh Âm thốt lên, tay khẽ đẩy Diêu Hiểu Vy nhưng không thể làm gì khác khi bị Hiểu Vy ôm chặt mình đến như thế.

    Diêu Hiểu Vy không để tâm đến sự ngạc nhiên của Nhạc Linh Âm, ôm chầm lấy cô một cách dứt khoát. Giọng cô vang lên bên tai Nhạc Linh Âm, có chút trách móc nhưng đầy quan tâm:

    "Cậu đã đi đâu cả tối qua? Tại sao không trả lời tin nhắn hay nghe điện thoại của tớ? Cậu có biết tớ đã lo lắng thế nào không?"

    Nhạc Linh Âm cứng người lại, cảm nhận vòng tay ấm áp của Diêu Hiểu Vy ôm chặt lấy mình. Trong lòng cô dâng lên cảm giác áy náy, nhưng cũng không biết phải giải thích thế nào để bạn mình hiểu mà không phải tiết lộ chuyện về Cao Trình Ngôn.

    Nhạc Linh Âm cố gắng gượng cười, giọng nói lúng túng: "Tớ.. tớ xin lỗi. Tối qua tớ có chuyện.. và.. điện thoại thì bị tắt âm.."

    Diêu Hiểu Vy càng siết chặt hơn, không để cho Nhạc Linh Âm thoát khỏi cái ôm. Diêu Hiểu Vy hỏi dồn, giọng điệu vừa hờn dỗi vừa nghiêm túc, rõ ràng không chấp nhận câu trả lời mơ hồ từ Nhạc Linh Âm:

    "Cậu không thể qua mặt mình đâu. Kể thật đi! Cậu đã làm gì tối qua mà để balo ở lại trường? Cậu bị ốm rồi à?"

    Nhạc Linh Âm cắn môi, cố tìm cách tránh né nhưng rồi nhận ra không thể lẩn trốn mãi. Cô ngập ngừng, đôi mắt tránh ánh nhìn dò xét của Diêu Hiểu Vy:

    "Tớ.. không phải bị ốm, chỉ là.. chiều hôm qua.. tớ đã.. đã bị nhốt ở nhà kho phía sau trường. Cao Trình Ngôn đã tìm thấy mình và đưa mình về nhà."

    Ngay khi vừa nói ra, Nhạc Linh Âm cảm thấy mặt mình nóng lên lần nữa. Cô chưa kịp nghĩ xem nên kể tiếp thế nào thì Diêu Hiểu Vy đã buông ra một tiếng kêu ngạc nhiên: "Cái gì? Cậu bị nhốt trong nhà kho? Và.. Cao Trình Ngôn đưa cậu về nhà?"

    Diêu Hiểu Vy lùi lại một chút, đôi mắt mở to đầy sửng sốt và tò mò, rõ ràng không bỏ lỡ chi tiết quan trọng này.

    Nhạc Linh Âm vội vàng gật đầu, nhưng lại không biết phải nói tiếp thế nào khi thấy ánh mắt dò hỏi của bạn mình: "Chỉ.. chỉ là cậu ấy tình cờ đi qua thôi, không có gì đâu mà.."

    Diêu Hiểu Vy buông tay ra khỏi Nhạc Linh Âm, rồi thở dài, ngồi xuống ghế cạnh bạn mình. Cô khoanh tay trước ngực, khuôn mặt dần trở nên bớt căng thẳng.

    "Được rồi, mình hiểu, Cao Trình Ngôn đã cứu cậu, vậy thì cũng không có gì đáng lo nữa." Diêu Hiểu Vy nói, gật đầu chấp nhận lời giải thích.

    Nhạc Linh Âm thở phào nhẹ nhõm khi thấy Diêu Hiểu Vy không hỏi thêm nhiều nữa. Cô giữ im lặng, tránh kể thêm về việc cô và Cao Trình Ngôn thực ra đã bị nhốt chung trong nhà kho hôm qua và Vũ Từ Minh, bạn của Cao Trình Ngôn, đã đến cứu hai người. Cô biết nếu nói ra, Diêu Hiểu Vy sẽ thắc mắc nhiều hơn và rồi mọi chuyện sẽ phức tạp thêm.

    Nhạc Linh Âm nhìn sang Diêu Hiểu Vy, người vẫn còn vẻ thắc mắc nhưng không còn tỏ ra gay gắt như trước. Trong lòng cô dâng lên cảm giác tội lỗi vì đã giấu bạn mình một phần sự thật, nhưng cô không muốn mọi chuyện trở nên rắc rối thêm nữa. Cô đành im lặng, tự nhủ rằng chuyện này có lẽ tốt hơn nếu chỉ mình cô và Cao Trình Ngôn biết.

    Diêu Hiểu Vy dù đã tạm yên tâm, vẫn không thể không để ý tới sự lúng túng của Nhạc Linh Âm. Cô hạ giọng hỏi nhỏ: "Nhưng mà.. cậu có ổn không? Sau chuyện đó, tớ vẫn thấy lo cho cậu.."

    Nhạc Linh Âm mỉm cười nhẹ, cố gắng tỏ ra thoải mái hơn: "Ừ, tớ ổn mà, chỉ là chuyện nhỏ thôi. Sáng nay tớ còn uống thuốc hạ sốt nữa. Không sao đâu, đừng lo mà."

    Dù cố trấn an Diêu Hiểu Vy, trong lòng Nhạc Linh Âm vẫn còn rất nhiều suy nghĩ, đặc biệt về Cao Trình Ngôn và việc cậu đã làm cho cô. Nhưng cô biết giờ chưa phải lúc để nói sâu hơn về chuyện đó, nhất là khi Diêu Hiểu Vy vẫn đang ngồi cạnh.
     
  4. Guinevere Elaine

    Bài viết:
    31
    Chương 23: Sự lo lắng của Diêu Hiểu Vy (phần 2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Diêu Hiểu Vy nhìn chằm chằm vào Nhạc Linh Âm, đôi mắt tràn đầy nghi hoặc.

    "Nhưng mà.. ai đã nhốt cậu trong đó? Tại sao cậu lại bị nhốt ở một nơi như nhà kho cũ kỹ?" Diêu Hiểu Vy không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào, giọng nói đầy vẻ nghiêm túc và lo lắng.

    Nhạc Linh Âm chột dạ, cô hiểu rõ Diêu Hiểu Vy sẽ không dễ dàng bỏ qua nếu không có một câu trả lời rõ ràng. Nhưng sự thật về việc bị nhốt chung với Cao Trình Ngôn và sự xuất hiện của Vũ Từ Minh là điều mà cô không thể để bạn mình biết được. Cô đành vội vã nghĩ ra một câu chuyện để lấp liếm.

    "Cửa nhà kho.. bị kẹt ấy mà." Nhạc Linh Âm nói, cố gắng giữ giọng bình tĩnh: "Tớ vào đó vì.. hôm qua giáo viên mỹ thuật gọi tớ đi dọn dẹp mấy cái giá vẽ vào tròng nhà kho đó, khi tớ vào trong thì không để ý rằng cánh cửa bị hỏng. Sau đó, khi tớ cố mở thì nó không nhúc nhích được."

    Diêu Hiểu Vy nhíu mày, vẫn tỏ ra không hoàn toàn tin tưởng: "Cậu ở trong nhà kho một mình à? Hay còn có ai khác ngoài cậu không?"

    Nhạc Linh Âm lúng túng, nhưng cô quyết tâm giữ kín phần thật sự: "Ừ.. chỉ có mình tớ thôi, không có ai khác đâu."

    Diêu Hiểu Vy nhìn chằm chằm vào Nhạc Linh Âm, rõ ràng không hài lòng với câu trả lời: "Thế Cao Trình Ngôn cứu cậu ra khỏi đó bằng cách nào?"

    Nhạc Linh Âm cắn môi, cố gắng giữ vẻ bình thản: "Cậu ấy đến và.. dùng sức mạnh của bản thân để phá ổ khóa. Ổ khóa cũ rồi, chắc dễ bị phá thôi."

    Diêu Hiểu Vy mở to mắt, hơi ngạc nhiên trước câu chuyện về sức mạnh của Cao Trình Ngôn: "Cậu ấy có thể làm như vậy sao?"

    Diêu Hiểu Vy hỏi, dường như bắt đầu hình dung một cách mơ hồ về Cao Trình Ngôn, người mà cô chỉ nghe danh là lạnh lùng và khó gần. Nhưng giờ đây, việc cậu ta giúp Nhạc Linh Âm phá khóa nhà kho lại khiến cô thấy khó hiểu hơn.

    Nhạc Linh Âm chỉ cười gượng gạo: "Ừ, cậu ấy khá mạnh mà.. Nhưng đừng lo, mọi chuyện ổn rồi."

    Diêu Hiểu Vy nhìn Nhạc Linh Âm thêm một lúc nữa, rồi khẽ thở dài, có vẻ miễn cưỡng chấp nhận lời giải thích đó: "Thôi được, nếu cậu nói vậy.. Nhưng tớ vẫn còn thấy lo. Nhớ cẩn thận hơn nhé, Linh Âm, đừng để những chuyện như thế xảy ra nữa."

    Nhạc Linh Âm mỉm cười, gật đầu: "Tớ biết rồi, cảm ơn cậu đã lo lắng."

    Trong lòng, Nhạc Linh Âm cảm thấy nhẹ nhõm vì đã tạm thời qua mặt được Diêu Hiểu Vy, nhưng cũng không thể tránh khỏi cảm giác áy náy vì đã nói dối bạn mình.

    Bên ngoài hành lang đột nhiên vang lên tiếng cãi vả, kéo sự chú ý của cả Nhạc Linh Âm và Diêu Hiểu Vy. Cả hai cô gái quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, và hình ảnh đập vào mắt họ là Cao Trình Ngôn – với gương mặt lạnh lẽo quen thuộc, đang đứng đối diện với Kiều Nhã Anh, một hot girl của trường, người nổi tiếng vì thích Cao Trình Ngôn từ lâu.

    Kiều Nhã Anh trông tức giận rõ rệt, đôi mắt cô sáng lên đầy phẫn nộ khi đứng trước mặt cậu, tay nắm chặt lại. Cô đang trách mắng Cao Trình Ngôn một cách gay gắt, giọng nói của cô vang vọng khắp hành lang:

    "Cậu đã làm cái gì cả ngày hôm qua? Tại sao lại phớt lờ tôi như vậy? Cậu có biết tôi đã chờ cậu bao lâu không?"

    Cao Trình Ngôn vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, không trả lời ngay. Cậu chỉ đứng đó, đôi mắt nâu đỏ trầm tĩnh nhìn Kiều Nhã Anh mà không hề tỏ ra bất kỳ cảm xúc nào. Sự im lặng của cậu càng khiến Kiều Nhã Anh thêm tức giận, đôi môi cô mím lại, giọng nói ngày càng cao hơn:

    "Cậu nghĩ cậu là ai chứ? Tôi đã luôn tốt với cậu, quan tâm đến cậu, mà cậu lại phớt lờ tôi như vậy sao?"

    Nhạc Linh Âm đứng bên cửa sổ, cảm nhận được không khí căng thẳng giữa hai người ngoài hành lang. Cô vô thức nắm chặt bàn tay mình, trái tim đập nhanh hơn khi nhìn thấy Cao Trình Ngôn bị Kiều Nhã Anh đối mặt một cách đầy giận dữ như vậy. Trong lòng cô có một cảm giác khó tả, vừa căng thẳng, vừa bối rối, nhưng cô không thể rời mắt khỏi cảnh tượng đó.

    Diêu Hiểu Vy bên cạnh thì khẽ nhướn mày, ghé sát vào tai Nhạc Linh Âm thì thầm: "Thì ra là Kiều Nhã Anh, cô ta nổi tiếng thích Cao Trình Ngôn, nhưng cậu ta lúc nào cũng lạnh lùng như thế, thật khó để biết cậu ta đang nghĩ gì."

    Nhạc Linh Âm chỉ im lặng, không biết phải phản ứng thế nào. Trong lòng cô lúc này có chút gì đó bất an khi chứng kiến cảnh này, nhưng không rõ tại sao. Kiều Nhã Anh rõ ràng đang rất tức giận, còn Cao Trình Ngôn lại chỉ đứng đó, không thèm quan tâm đến những lời trách móc. Dường như giữa họ có một khoảng cách không thể vượt qua, và sự lạnh lùng của Cao Trình Ngôn càng khiến mọi thứ trở nên căng thẳng hơn.

    Cuối cùng, Kiều Nhã Anh dường như không thể chịu nổi sự im lặng của Cao Trình Ngôn nữa, cô hét lên: "Cậu có biết tôi đã chờ cậu bao lâu không? Cậu thật sự không có chút tình cảm nào với tôi sao?"

    Nhưng Cao Trình Ngôn vẫn không nói một lời, chỉ quay lưng lại, bỏ đi mà không hề nhìn lại, để lại Kiều Nhã Anh đứng đó với ánh mắt đầy thất vọng và tức giận.

    Nhạc Linh Âm cảm thấy tim mình khẽ nhói lên khi chứng kiến cảnh đó, nhưng cô không hiểu vì sao mình lại phản ứng như vậy. Cô chỉ biết rằng, hình ảnh của Cao Trình Ngôn – gương mặt lạnh lẽo, bỏ đi không nói một lời – dường như in sâu trong tâm trí cô hơn bao giờ hết.

    Khi Cao Trình Ngôn bước vào lớp học, bầu không khí ngay lập tức thay đổi. Cả căn phòng như chìm vào sự lạnh lẽo vô hình. Gương mặt cậu vẫn lạnh lùng, đôi mắt nâu đỏ hờ hững quét qua những người xung quanh. Hàn khí tỏa ra từ cậu mạnh mẽ đến mức khiến không khí xung quanh dường như đặc quánh lại.

    Mọi người trong lớp đều cảm nhận được sự băng giá ấy, ai nấy đều run rẩy, né tránh ánh nhìn của Cao Trình Ngôn như thể chỉ một giây chạm phải cũng đủ khiến họ bị "đóng băng" ngay tại chỗ.

    Những tiếng trò chuyện tắt lịm ngay khi Cao Trình Ngôn bước qua cửa. Không ai dám mở lời, không ai dám làm bất cứ điều gì có thể thu hút sự chú ý của cậu. Một số học sinh khẽ cúi đầu, giả vờ chúi vào sách vở, nhưng thực tế, họ đang lén lút nhìn Cao Trình Ngôn với ánh mắt vừa sợ hãi, vừa tò mò. Không khí trong phòng học trở nên căng thẳng và nặng nề như có một tảng băng vô hình đang đè nén tất cả.

    Nhạc Linh Âm ngồi ở trong lớp, cô cảm nhận được luồng khí lạnh tỏa ra từ Cao Trình Ngôn. Cô khẽ rùng mình, tay siết chặt quyển sách trên bàn để giữ bình tĩnh. Sự hiện diện của cậu lúc này không khác gì một cơn bão băng giá, khiến mọi người trong lớp chìm trong sự im lặng đầy căng thẳng.

    Diêu Hiểu Vy bên cạnh cũng nhận ra bầu không khí thay đổi. Cô khẽ liếc nhìn Cao Trình Ngôn rồi ghé vào tai Nhạc Linh Âm thì thầm: "Cậu ấy đúng là đáng sợ. Không biết chuyện gì đã xảy ra ngoài hành lang, nhưng rõ ràng cậu ấy đang rất giận."

    Nhạc Linh Âm gật đầu nhẹ, cảm nhận tim mình đập nhanh hơn. Cô không thể không nghĩ đến cuộc chạm trán giữa Cao Trình Ngôn và Kiều Nhã Anh vừa nãy, tự hỏi liệu có phải vì chuyện đó mà cậu lại trở nên lạnh lùng và xa cách đến thế.

    Cao Trình Ngôn bước chậm rãi đến chỗ ngồi của mình, ngay bên cạnh Nhạc Linh Âm. Khi cậu ngồi xuống, một lần nữa, bầu không khí lạnh lẽo tỏa ra xung quanh, khiến tất cả mọi người trong lớp chỉ dám nhìn lén hai người họ từ phía xa. Không ai dám trực tiếp nhìn vào cậu, nhưng ánh mắt tò mò vẫn len lỏi từ khắp các góc lớp, như thể mọi người đều cố tìm hiểu xem chuyện gì đang diễn ra giữa Nhạc Linh Âm và Cao Trình Ngôn.

    Nhạc Linh Âm cảm nhận được sự hiện diện của Cao Trình Ngôn ngay bên cạnh mình. Trái tim cô như đập loạn lên, nhưng cô cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, giả vờ chăm chú vào cuốn sách trên bàn để không ai nhận ra sự bối rối của mình. Mặc dù không nhìn thẳng vào cậu, cô vẫn cảm thấy được sự hiện diện mạnh mẽ và lạnh lẽo từ cậu, gần như bao trùm cả không gian nhỏ giữa họ.

    Diêu Hiểu Vy ngồi phía trên Nhạc Linh Âm, nhận thấy sự căng thẳng trong không khí. Tuy nhiên, thay vì quay xuống làm phiền hai người, cô chọn cách im lặng. Cô chỉ lặng lẽ lấy điện thoại ra và bắt đầu chơi game, như thể chẳng có chuyện gì đáng chú ý đang diễn ra. Mặc dù vậy, đôi khi cô vẫn thoáng liếc mắt xuống phía sau, vừa tò mò vừa thầm quan sát tình hình giữa Nhạc Linh Âm và Cao Trình Ngôn.

    Không khí giữa Nhạc Linh Âm và Cao Trình Ngôn lúc này giống như một cơn bão đang chuẩn bị ập đến. Mặc dù không ai nói một lời, nhưng sự im lặng ấy lại nặng nề đến mức khó thở. Những người bạn xung quanh vẫn không ngừng thầm thì, chỉ dám trao đổi với nhau bằng ánh mắt khi lén lút nhìn về phía hai người.

    Cao Trình Ngôn ngồi yên lặng, vẻ mặt vô cảm như thường lệ, không tỏ ra rằng cậu chú ý đến sự quan sát của cả lớp. Nhưng với Nhạc Linh Âm, cảm giác có Cao Trình Ngôn ngồi ngay bên cạnh vẫn là một điều khiến cô không thể thở phào nhẹ nhõm.
     
  5. Guinevere Elaine

    Bài viết:
    31
    Chương 24: Bồi thường

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cao Trình Ngôn ngồi yên lặng bên cạnh Nhạc Linh Âm, chống cằm với vẻ mặt lạnh lùng. Không khí xung quanh dường như càng trở nên nặng nề hơn khi mọi ánh mắt vẫn hướng về hai người. Nhạc Linh Âm cố gắng tập trung vào bài học, nhưng những kỷ niệm sáng nay bất ngờ ùa về trong đầu cô.

    Hình ảnh Cao Trình Ngôn áp trán vào trán cô, hơi thở của cậu gần trong gang tấc, gương mặt cậu gần như chỉ cách cô vài cm.. Cô cảm thấy mặt mình nóng bừng lên, như thể máu trong người đang sôi sục. Cô nhớ rõ ánh mắt lạnh lẽo của cậu khi ấy, sự sợ hãi thoáng chốc lại khiến cô cảm thấy hối hận.

    Bất giác, cô quay sang nhìn Cao Trình Ngôn, không thể kiềm chế được cảm xúc trong lòng. Cô nói lắp bắp, đầu óc như bốc khói, giọng nhỏ xíu nói cứ như sợ mọi người nghe thấy: "Cao Trình Ngôn.. tớ xin lỗi, tớ.. tớ đã đuổi cậu ra khỏi nhà một cách bạo lực.. tớ không có ý đó!"

    Lời nói của Nhạc Linh Âm như một cơn gió thoảng, khiến Cao Trình Ngôn nhìn sang cô, đôi mắt nâu đỏ của cậu chạm vào ánh mắt của cô. Gương mặt lạnh lùng của cậu không thay đổi, nhưng trong ánh nhìn đó có một cái gì đó như đang chờ đợi câu trả lời từ cô.

    "Cậu.. đừng để ý đến nó, tớ chỉ.. hơi bối rối."

    Nhạc Linh Âm bổ sung thêm vào, lúng túng khi nhớ lại khoảnh khắc cả hai đã gần gũi như vậy. Sự xấu hổ dâng trào khiến mặt cô đỏ bừng, cô nhanh chóng quay đi, không dám nhìn thẳng vào Cao Trình Ngôn.

    Cao Trình Ngôn vẫn giữ vẻ im lặng, nhưng trong lòng cậu có chút xao xuyến trước lời xin lỗi bất ngờ này. Dù sao đi nữa, cậu cũng hiểu rằng mọi chuyện xảy ra đều không phải hoàn toàn do lỗi của Nhạc Linh Âm. Cậu nhẹ nhàng gật đầu, nhưng vẫn không nói gì, như thể đồng ý với lời xin lỗi của cô.

    Lớp học lại chìm vào sự im lặng, nhưng bầu không khí giờ đây có chút khác biệt. Một thứ cảm giác thoải mái hơn, không còn nặng nề như trước, dù vẫn còn lơ lửng giữa sự căng thẳng và cảm xúc chưa được giải tỏa.

    Cao Trình Ngôn bất ngờ chỉ ngón tay lên trán mình, nơi có một dấu đỏ nhẹ, nhắc nhở Nhạc Linh Âm về khoảnh khắc sáng nay khi cô vô tình đập trán vào cậu. Cậu nhếch mép, mặc dù vẫn giữ vẻ lạnh lùng, nhưng ánh mắt lại lấp lánh một chút tinh nghịch.

    Cao Trình Ngôn nói, giọng điệu có sự trêu chọc bên trong: "Nhạc Linh Âm, cậu có biết không? Tôi có một vết thương lớn ở đây này."

    Cao Trình Ngôn dùng ngón trỏ gõ nhẹ lên trán mình, rồi nhìn cô với ánh mắt kiêu ngạo: "Có lẽ cậu nên bồi thường cho tôi một chút."

    Nhạc Linh Âm nghe vậy, lòng vừa bối rối vừa phấn khích. Cô không biết phải phản ứng thế nào trước sự trêu chọc của Cao Trình Ngôn. Lời nói của cậu vừa khiến cô cảm thấy mắc cỡ, vừa khiến trái tim cô đập nhanh hơn.

    "Cái gì? Bồi thường?" Nhạc Linh Âm lắp bắp, không biết nên tức giận hay nên cười.

    Nhạc Linh Âm cảm thấy mặt mình càng đỏ hơn, đôi mắt chớp chớp không dám nhìn thẳng vào Cao Trình Ngôn.

    "Tớ.. tớ không cố ý! Vết thương đó không thể.. không cần bồi thường gì hết!" Nhạc Linh Âm muốn bảo vệ bản thân nhưng lại không thể kiềm chế được vẻ xấu hổ đang hiện rõ trên khuôn mặt.

    Cao Trình Ngôn nhìn Nhạc Linh Âm, đôi mắt nâu đỏ sáng lên với một chút hứng thú. Cậu thấy thích thú khi nhìn cô lúng túng, có vẻ như cậu không định bỏ qua cơ hội này.

    Cao Trình Ngôn vẫn tiếp tục, giọng điệu vẫn đầy sự trêu chọc nói nhỏ vào tai Nhạc Linh Âm: "Vậy thì, cậu sẽ không bồi thường cho tôi sao? Tôi nghĩ mình phải được bồi thường ít nhất là một cục kẹo hay một ly trà sữa để làm dịu vết thương này."

    Nhạc Linh Âm không thể không bật cười, mặc dù trong lòng vẫn xấu hổ. Cô nhượng bộ, tay chống lên bàn, cố gắng lấy lại bình tĩnh: "Được rồi, được rồi! Tớ sẽ mua cho cậu một ly trà sữa."

    Ánh mắt của Cao Trình Ngôn sáng lên, cậu gật đầu như đã đạt được một thỏa thuận. Cậu nói với một nụ cười nhẹ, mặc dù vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng bên ngoài: "Hẹn gặp lại sau giờ học."

    Cảm giác thoải mái hơn lan tỏa trong lớp học, không khí giữa họ cũng dần trở nên dễ chịu hơn. Nhạc Linh Âm thở phào nhẹ nhõm, biết rằng sự trêu chọc này cũng chỉ là một phần trong mối quan hệ phức tạp của họ.

    Kiều Nhã Anh bước vào lớp 1-A với vẻ tự tin, ánh mắt cô quét qua không gian quen thuộc. Khi cô ngồi xuống vị trí bàn đầu, những tiếng xì xầm từ phía sau lưng lập tức lọt vào tai cô. Các bạn cùng lớp đang bàn tán về Cao Trình Ngôn, người mà cô đã để ý từ lâu.

    Một bạn nữ thì thầm, giọng nói tràn đầy ghen tỵ: "Nhìn kìa! Cao Trình Ngôn đang cười với Nhạc Linh Âm kìa! Họ đang nói chuyện rất thân thiết!"

    Kiều Nhã Anh hơi nhíu mày, cảm giác như có một cục đá nặng trong lồng ngực. Cô đã nghe không ít lời đồn về Cao Trình Ngôn và Nhạc Linh Âm từ hôm qua và giờ đây, sự thật đang diễn ra ngay trước mắt cô. Gương mặt lạnh lùng của Cao Trình Ngôn, bình thường ít khi biểu lộ cảm xúc, giờ lại rạng rỡ bên cạnh Nhạc Linh Âm.

    Kiều Nhã Anh cảm thấy bực bội, ánh mắt không khỏi lén lút quan sát từ phía sau. Nhạc Linh Âm dường như đang xấu hổ bối rối còn Cao Trình Ngôn lại tỏ vẻ thích thú, sự thoải mái giữa họ khiến Kiều Nhã Anh cảm thấy khó chịu.

    "Có chuyện gì mà vui thế?" Kiều Nhã Anh lầm bầm một mình, trong lòng dâng lên một làn sóng ghen ghét.

    Một bạn khác nhận xét, vẻ mặt đầy sự ngưỡng mộ và không ít ghen tị: "Trời ơi, Nhạc Linh Âm mà cũng có cơ hội đó sao? Cao Trình Ngôn chỉ thân thiết với những người cậu ấy thực sự thích thôi!"

    Kiều Nhã Anh ngồi trên ghế, lòng dâng trào sự tức giận khi nhớ lại kế hoạch mà cô đã dày công chuẩn bị. Hôm qua, cô đã cố ý nhốt Nhạc Linh Âm vào nhà kho, mong muốn có thể loại bỏ đối thủ cạnh tranh này khỏi cuộc chơi.

    Tuy nhiên, bây giờ khi nhìn thấy Nhạc Linh Âm tự tin và vui vẻ bên cạnh Cao Trình Ngôn, Kiều Nhã Anh cảm thấy bực bội.

    "Tại sao cô ta lại có thể thoát ra được?" Kiều Nhã Anh lầm bầm trong lòng, gương mặt trở nên lạnh lùng. Sự việc không chỉ khiến kế hoạch của cô thất bại mà còn khiến cô cảm thấy nhục nhã hơn bao giờ hết.

    Sự căm ghét và ghen tị bắt đầu lan tỏa trong lòng Kiều Nhã Anh. Cô không thể chịu đựng việc Nhạc Linh Âm, người mà cô luôn coi là kẻ thù, lại có thể tự do và thoải mái như vậy.

    "Cô ta chỉ là một con bé bình thường, tại sao lại có thể chiếm được cảm tình của Cao Trình Ngôn?" Kiều Nhã Anh nghĩ, nỗi căm ghét mỗi lúc một lớn.

    Kiều Nhã Anh hít sâu một hơi, quyết định rằng mình không thể để Nhạc Linh Âm có cơ hội này. Cô sẽ tìm cách để khiến Nhạc Linh Âm phải trả giá cho sự tự tin và may mắn này. Với một kế hoạch mới nhen nhóm trong đầu, cô quyết tâm không để điều này qua đi mà không có phản ứng.

    "Cao Trình Ngôn sẽ là của tôi." Kiều Nhã Anh thầm nhủ, ánh mắt trở nên sắc lạnh: "Tôi sẽ không để cho ai cản đường mình, kể cả Nhạc Linh Âm."

    Kiều Nhã Anh không thể ngồi yên, cô bặm môi, lòng đầy bực dọc. Cô đã từng nghĩ rằng mình là người duy nhất nhận được sự chú ý của Cao Trình Ngôn, và giờ đây, hình ảnh của Nhạc Linh Âm đang cười đùa bên cậu khiến cô cảm thấy như mình bị cướp mất một điều gì đó rất quý giá.

    Kiều Nhã Anh quyết định không thể để chuyện này tiếp diễn. Mặc dù chưa rõ phải làm gì trong tương lai, nhưng trong lòng cô đã nhen nhóm một kế hoạch để chiếm lại sự chú ý của Cao Trình Ngôn. Cô chỉnh lại tóc và hít thở sâu một cái, tinh thần sẵn sàng bước vào cuộc chiến mà cô nghĩ mình phải chiến thắng.
     
  6. Guinevere Elaine

    Bài viết:
    31
    Chương 25: Cô thỏ nhỏ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trận bóng rổ giữa Cao Trình Ngôn và đám bạn lớp 1-A diễn ra dưới ánh nắng vàng rực, trên sân trường đông đúc với tiếng cười nói và reo hò khắp nơi. Đám con trai của lớp 1-A, cả những kẻ có chút kiêu ngạo lẫn những người đầy tinh thần thể thao, đều ra sân với hy vọng có thể làm khó Cao Trình Ngôn trong trận đấu. Tuy nhiên, ngay từ những phút đầu, không khí của trận đấu đã dần nghiêng hẳn về phía cậu.

    Cao Trình Ngôn với dáng người cao ráo và đôi chân nhanh nhẹn, di chuyển trên sân một cách điềm tĩnh và đầy quyết đoán. Mái tóc đen của cậu khẽ lay động trong gió, đôi mắt nâu đỏ ánh lên sự tập trung tuyệt đối. Cao Trình Ngôn không cần nói nhiều, chỉ một cái nhìn lạnh lùng đã đủ để truyền đạt ý định cho đồng đội. Mỗi khi cậu nhận được bóng, mọi người không thể rời mắt khỏi cậu. Bằng những cú nhảy cao mạnh mẽ, những đường dẫn bóng dứt khoát và các cú ném chính xác vào rổ, Cao Trình Ngôn chiếm ưu thế trên sân.

    Tiếng bóng đập vang lên mạnh mẽ hòa cùng những tiếng reo hò không ngớt từ khán đài. Đám con gái đứng quanh sân không ngừng hét tên Cao Trình Ngôn, giọng nói xen lẫn sự phấn khích và ngưỡng mộ. Từng tiếng hô "Cao Trình Ngôn! Cao Trình Ngôn!" vang vọng, khiến bầu không khí càng trở nên sôi động hơn. Một số cô gái còn giơ tay vẫy cậu, mong muốn thu hút sự chú ý của cậu dù chỉ trong vài giây ngắn ngủi.

    Tuy nhiên, Cao Trình Ngôn hoàn toàn không để tâm đến những tiếng reo hò đó. Cậu thậm chí không liếc nhìn về phía khán đài, đôi mắt chỉ tập trung vào trận đấu trước mặt. Đối với Cao Trình Ngôn, tất cả những tiếng gọi tên hay sự chú ý của đám đông chẳng có ý nghĩa gì. Cao Trình Ngôn chỉ lạnh lùng thi đấu, như thể cậu ở đó một mình giữa sân, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi sự náo nhiệt xung quanh.

    Mỗi lần Cao Trình Ngôn ghi điểm, đám con gái lại reo hò vang dội hơn, nhưng Cao Trình Ngôn vẫn giữ nguyên vẻ thờ ơ. Gương mặt cậu không hề biến đổi, không có nụ cười chiến thắng hay biểu cảm tự hào. Cao Trình Ngôn chỉ im lặng, tiếp tục trận đấu với sự tập trung không chút lay động.

    Dù trận đấu có gay cấn đến đâu, phong thái điềm tĩnh và lạnh lùng của Cao Trình Ngôn trên sân luôn giữ vững. Cậu không cần nói một lời, không cần một biểu hiện cảm xúc, nhưng sức mạnh và kỹ năng của cậu khiến mọi người phải nể phục. Đối với Cao Trình Ngôn, chiến thắng không phải là để thu hút sự chú ý, mà chỉ đơn giản là điều hiển nhiên trong mỗi trận đấu.

    Sau khi tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên, Cao Trình Ngôn đứng thẳng giữa sân, hơi thở vẫn đều đặn dù vừa trải qua một trận đấu căng thẳng. Đội của cậu đã giành chiến thắng, không có ai tỏ ra ngạc nhiên cả vì kỹ năng của cậu trên sân bóng rổ đã chứng minh sự vượt trội so với bất kỳ đối thủ nào.

    Ngay khi trận đấu kết thúc, đám con gái trên khán đài không thể kiềm chế nổi sự phấn khích. Họ nhanh chóng cầm theo chai nước, khăn lau, chạy ào về phía Cao Trình Ngôn, bao quanh cậu từ mọi phía. Những ánh mắt ngưỡng mộ sáng rực, tiếng cười nói xen lẫn với những lời khen ngợi không ngớt vang lên.

    "Cao Trình Ngôn, cậu giỏi quá! Đây, uống nước đi cho đỡ mệt!" Một cô gái đưa chai nước ra, ánh mắt lấp lánh.

    "Để mình lau mồ hôi cho cậu nhé!" Một cô gái khác đưa khăn ra, đôi mắt tràn đầy hy vọng.

    Nhưng Cao Trình Ngôn chỉ đứng đó, không một chút động lòng. Cậu liếc nhìn thoáng qua đám đông xung quanh mình, rồi lại giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng quen thuộc. Câu không đưa tay ra nhận chai nước, cũng không hề đáp lại bất kỳ lời mời gọi nào. Môi cậu mím chặt, không hé nửa lời, đôi mắt nâu đỏ vẫn giữ vẻ lãnh đạm và xa cách.

    Sự im lặng của Cao Trình Ngôn khiến không khí xung quanh dần trở nên ngột ngạt. Những cô gái xung quanh bỗng trở nên ngượng ngùng và bối rối. Họ không ngờ rằng chàng trai mà họ ngưỡng mộ lại có thể lạnh lùng đến vậy. Tiếng cười nói dần lắng xuống, chỉ còn lại những ánh mắt hoang mang. Một số cô gái rút lui nhẹ nhàng, trong khi một số khác vẫn cố gắng bắt chuyện, nhưng không ai nhận được dù chỉ là một cái gật đầu từ cậu.

    Cuối cùng, Cao Trình Ngôn chỉ khẽ gật đầu chào các nam sinh lớp 1-A một cách lịch sự nhưng vẫn giữ khoảng cách. Cao Trình Ngôn quay người rời khỏi sân bóng, bước đi thẳng thừng, bỏ lại đằng sau đám đông vẫn còn đang chìm trong sự ngạc nhiên trước thái độ lạnh nhạt của cậu. Sự xa cách và khó gần của Cao Trình Ngôn đã trở thành một bức tường vô hình giữa cậu và những người khác, càng khiến cậu trở nên bí ẩn và cuốn hút, nhưng cũng đầy xa cách.

    Khi Cao Trình Ngôn lạnh lùng bước đi, cậu không hề ngoảnh lại nhìn đám con gái đang vây quanh, những tiếng cười lúc đầu dần chuyển thành tiếng thở dài và thì thầm bất mãn. Sự phấn khích ban đầu nhanh chóng nhường chỗ cho cảm giác thất vọng tràn ngập.

    "Cậu ta thật kiêu ngạo.."

    "Sao lại lạnh lùng như vậy chứ? Bọn mình chỉ muốn giúp thôi mà.."

    Những lời nói trách móc, xen lẫn sự buồn bã, bắt đầu vang lên từ phía sau lưng Cao Trình Ngôn. Một vài cô gái, người vốn tràn đầy hy vọng nhận được chút sự chú ý từ Cao Trình Ngôn, giờ chỉ biết đứng nhìn cậu rời đi, ánh mắt chùng xuống. Một vài người thậm chí không kìm được cảm xúc, khẽ nấc lên, tiếng khóc thầm vang lên trong không khí ảm đạm.

    "Cậu ấy không thèm để ý đến ai cả.." Một giọng nhỏ nhẹ, nghẹn ngào nói lên, khiến một vài người khác cúi mặt xuống vì xấu hổ hay buồn tủi.

    Cao Trình Ngôn dù nghe thấy những tiếng nói nhỏ và tiếng khóc sau lưng, vẫn giữ nguyên dáng vẻ thản nhiên. Cậu không dừng lại, cũng không quay đầu nhìn, tiếp tục bước đi với phong thái bình tĩnh và lạnh lùng như thể mọi chuyện xung quanh chẳng hề liên quan đến mình.

    Cảnh tượng ấy càng khiến bóng lưng của Cao Trình Ngôn trở nên xa vời và khó chạm tới, tạo ra một khoảng cách mà không ai có thể vượt qua. Những tiếng nói trách móc và khóc thầm kia chẳng thể làm cậu chao đảo, bởi Cao Trình Ngôn vốn đã quen với việc giữ mình trong thế giới riêng, không quan tâm đến sự phán xét của người khác.

    Không ai biết rằng sau khi bỏ lại những tiếng khóc thầm và sự bất mãn của đám con gái phía sau lưng, Cao Trình Ngôn đã có một mục tiêu rõ ràng.

    Cao Trình Ngôn đang đi tìm Nhạc Linh Âm – "cô thỏ nhỏ" mà cậu luôn âm thầm để ý. Cô bạn cùng bàn của cậu không hề có mặt ở sân bóng rổ hay khán đài, mà đang chơi bóng chuyền trong phòng thể dục.

    Cao Trình Ngôn với dáng vẻ lạnh lùng, nhanh chóng rời khỏi sân bóng rổ và bước vào phòng thể dục. Khi cậu vừa xuất hiện ở cửa, tất cả ánh mắt đổ dồn về phía cậu, không ai có thể giấu được sự ngỡ ngàng.

    Phòng thể dục vốn đang sôi động với những tiếng cười đùa, tiếng bóng va đập vào sàn. Những cô gái của lớp 1-A, đặc biệt là Kiều Nhã Anh – một trong những người nổi bật trong lớp, không khỏi tròn mắt khi thấy Cao Trình Ngôn đột nhiên xuất hiện ở đây.

    Cao Trình Ngôn không thường xuyên xuất hiện ở những nơi như phòng thể dục trừ khi có lý do rõ ràng, và hôm nay, sự có mặt của cậu càng khiến mọi người bất ngờ.

    Kiều Nhã Anh vốn đã bị thu hút bởi Cao Trình Ngôn từ lâu, trông càng sửng sốt hơn. Đôi mắt của cô lóe lên sự ngạc nhiên, nhưng cũng nhanh chóng xen lẫn một chút hy vọng và tò mò.

    "Tại sao cậu ấy lại đến đây? Có phải vì mình không?"

    Nhưng Cao Trình Ngôn chẳng quan tâm đến những ánh mắt xung quanh. Cậu bước vào phòng với một vẻ điềm tĩnh và dửng dưng, đôi mắt chỉ tìm kiếm một người duy nhất. Ánh mắt sắc lạnh của cậu nhanh chóng dừng lại khi thấy Nhạc Linh Âm đang đứng bên kia sân, tập trung chơi bóng chuyền với đám bạn của cô.

    Bóng dáng nhỏ nhắn của Nhạc Linh Âm nổi bật giữa đám đông. Cô thỏ nhỏ đang chăm chú chuyền bóng, mái tóc màu hồng phấn bay nhẹ theo từng động tác, không hề hay biết rằng Cao Trình Ngôn đã tìm thấy cô, cậu lặng lẽ quan sát từng cử chỉ của cô.

    Diêu Hiểu Vy đang chuyền bóng qua lại với Nhạc Linh Âm, hai người đang cười nói vui vẻ, không hề nhận ra sự xuất hiện của Cao Trình Ngôn ở cửa. Nhưng rồi, khi Diêu Hiểu Vy vô tình quay đầu nhìn ra cửa, ánh mắt cô chạm phải ánh nhìn lạnh lùng nhưng sâu sắc của Cao Trình Ngôn.

    Cao Trình Ngôn đang đứng đó, đôi mắt nâu đỏ lặng lẽ hướng về phía Nhạc Linh Âm mà không hề để ý đến những người khác trong phòng thể dục.

    Diêu Hiểu Vy nheo mắt, hiểu ngay tình huống chỉ với một khoảnh khắc ngắn ngủi. Nhạc Linh Âm có lẽ vẫn chưa phát hiện ra sự hiện diện của Cao Trình Ngôn, nhưng Hiểu Vy đã tinh tế nhận ra rằng cậu ta đến vì cô bạn của mình. Nụ cười khẽ hiện lên trên môi, cô nhanh chóng quyết định "tác hợp" một chút.

    Hiểu Vy bất ngờ nói, cầm trái bóng chuyền trong tay và dừng lại. Cô nhìn Nhạc Linh Âm, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng mang chút ý tứ: "À.. tớ muốn nghỉ ngơi một lát, cậu cứ tiếp tục nhé, tớ ngồi xuống nghỉ một chút."

    Nhạc Linh Âm hơi ngạc nhiên khi thấy Diêu Hiểu Vy bất ngờ đòi nghỉ ngơi, nhưng chưa kịp phản ứng gì, cô bạn đã nhanh chóng đi về phía hàng ghế cạnh đó. Để lại Nhạc Linh Âm đứng một mình giữa sân, cầm trái bóng trong tay. Cô có chút bối rối, chưa hiểu tình hình, nhưng bỗng cảm thấy một luồng không khí khác thường, như thể có ai đó đang quan sát mình.

    Nhạc Linh Âm quay lưng lại, đúng lúc đó, ánh nhìn của cô chạm vào ánh mắt sắc lạnh nhưng đầy thu hút của Cao Trình Ngôn. Cậu đứng cách đó không xa, im lặng, nhưng sự hiện diện của cậu quá rõ ràng khiến tim cô khẽ đập nhanh. Những gì diễn ra xung quanh dường như bị mờ nhạt, chỉ còn lại ánh mắt của Cao Trình Ngôn hướng thẳng về phía cô, mang theo sự khó đoán và sự chăm chú kỳ lạ.
     
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng mười 2024
  7. Guinevere Elaine

    Bài viết:
    31
    Chương 26: Sự kỳ lạ của Cao Trình Ngôn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cao Trình Ngôn bước chậm rãi về phía Nhạc Linh Âm, từng bước chân của cậu vững chắc và bình tĩnh như thường lệ. Đám đông trong phòng thể dục dường như cũng dần yên lặng lại, tất cả đều bất ngờ và tò mò theo dõi hành động của cậu.

    Khi Cao Trình Ngôn đã đến trước mặt Nhạc Linh Âm, cậu dừng lại, đôi mắt nâu đỏ lạnh lùng nhìn thẳng vào cô, nhưng trong ánh mắt đó có một chút dịu dàng mà không phải ai cũng nhận ra.

    "Tan học đợi tôi ở lớp." Cao Trình Ngôn lên tiếng, giọng trầm thấp nhưng rõ ràng, khiến Nhạc Linh Âm khẽ giật mình.

    Cao Trình Ngôn tiếp tục nói với giọng điệu bình tĩnh: "Hôm nay tôi có việc bận ở câu lạc bộ bóng rổ, nên sẽ quay lại trễ."

    Nhạc Linh Âm vẫn đứng im, trái bóng chuyền trên tay như quên mất phải làm gì, cô chỉ biết ngước lên nhìn Cao Trình Ngôn với đôi mắt ngạc nhiên.

    Cao Trình Ngôn đến tìm mình chỉ để nói điều này sao?

    Sự quan tâm bất ngờ của Cao Trình Ngôn khiến tim Nhạc Linh Âm khẽ rung động, nhưng cô không có thời gian để suy nghĩ sâu xa hơn khi Cao Trình Ngôn tiếp tục nói, giọng điệu có phần nghiêm túc hơn nhưng vẫn đầy ý trêu chọc:

    "Và.. đừng quên ly trà sữa. Coi như bồi thường cho việc cậu đã dùng trán mình đập vào trán tôi sáng nay làm nó ửng đỏ lên."

    Vừa nói, Cao Trình Ngôn đưa tay chỉ nhẹ vào trán mình, nơi còn một vệt đỏ nhạt. Cử chỉ của cậu khiến Nhạc Linh Âm nhớ lại khoảnh khắc xấu hổ khi cô vô tình đập vào trán cậu. Cô ngay lập tức đỏ mặt, cảm giác xấu hổ lan tỏa khắp khuôn mặt. Cô không ngờ rằng Cao Trình Ngôn lại còn để ý đến chuyện đó và thậm chí nhắc lại để trêu cô.

    Nhạc Linh Âm lí nhí đáp, giọng ngập ngừng: "Tớ.. tớ nhớ rồi."

    Khuôn mặt Nhạc Linh Âm đỏ bừng như một quả cà chua chín, trái bóng chuyền trong tay giờ đây dường như nặng hơn bình thường. Sự bình thản của Cao Trình Ngôn chỉ càng khiến cô ngượng ngùng hơn. Cậu chỉ khẽ gật đầu, sau đó quay người rời đi, để lại Nhạc Linh Âm với trái tim đang đập loạn nhịp, không biết phải làm gì ngoài việc nhìn theo bóng lưng lạnh lùng và điềm tĩnh của cậu.

    Vào buổi chiều, sân thượng của trường nhuốm trong ánh sáng vàng dịu của hoàng hôn. Mặt trời đang dần lặn, tỏa ra những tia sáng mềm mại cuối ngày, phủ lên mọi thứ một màu cam nhạt và ấm áp. Bầu trời xanh thẳm bắt đầu chuyển sang màu cam hồng pha lẫn chút tím, tạo nên một khung cảnh đầy lãng mạn và yên bình.

    Gió nhẹ thoảng qua, mang theo chút hơi mát lạnh của buổi chiều muộn, làm lay động những tấm màn che bằng vải và cành lá cây nhỏ trồng trong chậu quanh sân thượng. Không gian nơi đây yên tĩnh hơn so với sự ồn ào dưới sân trường, chỉ nghe thấy tiếng lá cây xào xạc và tiếng chim thỉnh thoảng vỗ cánh bay qua.

    Từ sân thượng có thể nhìn xuống toàn cảnh sân trường rộng lớn, nơi mà ánh nắng cuối cùng của ngày chiếu lên những dãy nhà và hàng cây, tạo nên bóng dài trên mặt đất. Vài nhóm học sinh vẫn còn nán lại trên sân trường, trò chuyện và cười đùa. Nhưng trên sân thượng, không gian dường như tách biệt với thế giới bên dưới, mang một vẻ tĩnh lặng và thoáng đãng.

    Những cơn gió buổi chiều thổi qua, xoa dịu cái nóng ban ngày, tạo ra một cảm giác mát lành và dễ chịu. Tiếng chuông đồng hồ vang vọng từ xa báo hiệu giờ tan học sắp đến, ánh hoàng hôn dần nhạt đi, báo hiệu một ngày học tập đã gần kết thúc.

    Cao Trình Ngôn đứng lặng lẽ trên sân thượng, ánh hoàng hôn chiếu xuống khuôn mặt cậu nhưng không thể làm dịu đi vẻ lạnh lùng như băng của cậu. Đôi mắt nâu đỏ của Cao Trình Ngôn trầm tĩnh và sắc bén, như thể cậu đang suy nghĩ về điều gì đó xa xăm. Ánh sáng vàng cam phản chiếu lên làn da trắng sáng của cậu, nhưng không thể xua tan bầu không khí lạnh giá toát ra từ dáng vẻ điềm tĩnh ấy.

    Vũ Từ Minh, Tường Quốc Lam và Hoàn Phát dù là bạn của Cao Trình Ngôn, cũng không khỏi cảm thấy rùng mình khi đứng cạnh cậu. Sự im lặng và lạnh nhạt của cậu tạo nên một áp lực vô hình, khiến cả ba không dám thốt lên lời nào. Họ biết rõ tính cách của Cao Trình Ngôn, khi cậu im lặng, mọi người đều cảm thấy như bị chìm vào một bầu không khí nặng nề và căng thẳng.

    Vũ Từ Minh khẽ liếc nhìn bạn mình, cố gắng đoán xem Cao Trình Ngôn đang nghĩ gì, nhưng chỉ bắt gặp đôi mắt xa cách ấy, không có chút cảm xúc nào. Tường Quốc Lam và Hoàn Phát thì đứng im, không dám cử động nhiều, họ biết rằng dù chỉ một lời nói hoặc hành động không đúng lúc cũng có thể khiến Cao Trình Ngôn càng thêm lạnh lùng.

    Gió chiều thổi qua, làm lay động vài sợi tóc đen của Cao Trình Ngôn, nhưng cậu vẫn không hề thay đổi tư thế, đôi tay đút túi quần, đứng thẳng và vững chắc, như một bức tượng đá không bị lay chuyển bởi thời gian hay hoàn cảnh. Sự lãnh đạm của cậu khiến cho cả không gian trên sân thượng thêm phần tĩnh lặng và lạnh lẽo, dù ánh hoàng hôn vẫn đang tỏa sáng nhẹ nhàng xung quanh.

    Vũ Từ Minh khẽ liếc mắt nhìn Cao Trình Ngôn, đôi môi cậu mấp máy một chút như đang ngập ngừng trước khi lên tiếng, phá vỡ bầu không khí nặng nề trên sân thượng.

    "Có lẽ.. là do nhóm của Kiều Nhã Anh đã cố ý nhốt Nhạc Linh Âm vào cái nhà kho phía sau trường."

    Vũ Từ Minh nói, giọng cậu nhỏ dần như muốn trốn tránh ánh mắt sắc lạnh của Cao Trình Ngôn. Cậu tiếp tục, đôi mắt đảo quanh, cố gắng tránh sự đối diện trực tiếp với ánh mắt của bạn mình: "Đó là nơi lạnh lẽo, bỏ hoang đã lâu, ít ai lui tới nên không chắc sẽ có nhân chứng.. Nhưng mà.. chắc cũng chỉ là suy đoán thôi."

    Cao Trình Ngôn vẫn im lặng, đôi mắt nâu đỏ nhìn thẳng về phía trước, không hề để lộ bất cứ cảm xúc nào, nhưng sự im lặng của cậu khiến không khí càng thêm nặng nề. Vũ Từ Minh cảm thấy từng lời nói của mình như bị nghẹn lại trong cổ, nhưng cậu vẫn phải tiếp tục, bởi vì lý do cậu vừa nhắc đến không phải là toàn bộ sự thật.

    Vũ Từ Minh lúng túng nói, tay gãi gãi sau đầu: "Chuyện này.. còn liên quan đến tôi nữa. Hôm trước.. tôi đã thua cá độ với Tường Quốc Lam và Hoàn Phát, nên tôi mới giấu tai nghe của cậu vào cái nhà kho đó. Tôi không ngờ.. lại dẫn đến chuyện cậu và Nhạc Linh Âm cùng bị nhốt ở đó."

    Vũ Từ Minh thở hắt ra, cố nặn ra một nụ cười gượng gạo, hy vọng làm giảm bớt bầu không khí căng thẳng. Nhưng khi nhìn vào Cao Trình Ngôn, gương mặt vẫn lạnh lùng không đổi của cậu khiến Vũ Từ Minh cảm thấy run rẩy. Từ phía sau, Tường Quốc Lam và Hoàn Phát cũng không dám nói thêm lời nào, cả hai đều im lặng với vẻ mặt ái ngại.

    Cao Trình Ngôn khẽ nhướng mày, nhưng vẫn không nói gì. Sự im lặng của cậu lại khiến Vũ Từ Minh cảm thấy như đang bị đè nặng bởi một áp lực vô hình, như thể mọi lời biện hộ của cậu đều trở nên vô nghĩa dưới cái nhìn của người bạn lãnh đạm này.

    Vũ Từ Minh nhíu mày, nửa bối rối nửa nghi ngờ, sau khi giải thích mọi chuyện, cậu chợt nhớ ra một điều và lên tiếng hỏi, giọng có chút khó hiểu.

    "Nhưng mà.. tại sao lúc ở nhà kho bị nhốt cùng với Nhạc Linh Âm, cậu lại không phá cửa chứ?"

    Vũ Từ Minh nhìn thẳng vào Cao Trình Ngôn, giọng điệu dần trở nên mạnh mẽ hơn khi cậu nhớ lại tình huống lúc đó:

    "Cho dù cửa bị chặn bởi mấy cái tủ gỗ kia thì với sức của cậu, dễ dàng phá được mà? Cậu còn để tôi phải đi kéo mấy cái tủ đó ra để cứu cậu và Nhạc Linh Âm nữa."

    Vũ Từ Minh vừa nói vừa nhìn Cao Trình Ngôn, ánh mắt có phần nghi hoặc. Ai cũng biết rằng Cao Trình Ngôn có thể lực rất tốt, nhất là khi chơi bóng rổ. Chỉ cần một cú hích mạnh là cậu hoàn toàn có thể tự mình phá cửa để thoát ra khỏi cái nhà kho cũ kỹ đó. Thế mà, thay vì làm vậy, cậu lại để mọi chuyện kéo dài đến mức Vũ Từ Minh phải tự mình chạy đến tìm và giải cứu.

    Cao Trình Ngôn vẫn giữ vẻ lạnh lùng như thường lệ, đôi mắt nâu đỏ của cậu không hề biến đổi cảm xúc. Cậu lặng lẽ quay đầu nhìn Vũ Từ Minh, đôi mắt như đang nghiền ngẫm điều gì đó mà không ai có thể hiểu được. Không có dấu hiệu nào cho thấy cậu bị chất vấn hay bị dao động bởi câu hỏi của Từ Minh.

    Một lúc sau, Cao Trình Ngôn khẽ nhún vai, giọng nói trầm ấm nhưng vẫn đầy thờ ơ: "Không cần thiết phải phá cửa."

    Câu trả lời ngắn gọn nhưng khiến Vũ Từ Minh ngạc nhiên. Cậu nhìn Cao Trình Ngôn đầy hoang mang, cố gắng hiểu được ý nghĩa đằng sau lời nói đó.

    "Không cần thiết?" Vũ Từ Minh lặp lại, ánh mắt lộ rõ sự bối rối: "Nhưng cậu.. cậu cũng đã bị nhốt trong đó, mà cậu còn không có vẻ gì là lo lắng nữa."

    Cao Trình Ngôn khẽ nhướn mày một chút, như thể đang suy nghĩ về điều gì đó, rồi đáp, giọng vẫn lạnh nhạt: "Nhạc Linh Âm không thể chịu được việc cửa bị phá tung, có thể sẽ khiến cô ấy hoảng sợ. Vả lại, có cậu giúp mở cửa thì nhẹ nhàng hơn."

    Vũ Từ Minh tròn mắt, trong phút chốc không biết nói gì. Cậu vừa cảm thấy bực bội vừa không thể phủ nhận rằng Cao Trình Ngôn, theo cách của cậu ta, luôn có cách giải quyết mọi thứ bình tĩnh và thận trọng, dù tình huống có khẩn cấp thế nào. Thế nhưng cậu cũng không thể không nghĩ rằng bạn mình quá mức điềm đạm, thậm chí đến mức khiến người khác phải rợn người.
     
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng mười 2024
  8. Guinevere Elaine

    Bài viết:
    31
    Chương 27: Sự kỳ lạ của Cao Trình Ngôn (phần 2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vũ Từ Minh, Tường Quốc Lam và Hoàn Phát trao đổi ánh mắt đầy ẩn ý, sự nghi ngờ bắt đầu nhen nhóm trong đầu họ. Vũ Từ Minh vừa lắng nghe Cao Trình Ngôn giải thích, vừa cố gắng kết nối lại mọi sự kiện. Khi Cao Trình Ngôn nhắc đến việc Nhạc Linh Âm có thể hoảng sợ nếu cậu phá cửa, Vũ Từ Minh không khỏi cảm thấy điều này có chút kỳ lạ.

    Vũ Từ Minh quay sang Tường Quốc Lam và Hoàn Phát, cả ba người hạ giọng, trao đổi bằng ánh mắt trước khi bắt đầu trò chuyện với nhau.

    "Không phải cậu thấy có gì đó hơi.. lạ sao?"

    Vũ Từ Minh lên tiếng, đôi mắt nhìn về phía Cao Trình Ngôn như để kiểm tra xem cậu có nghe thấy không, nhưng Cao Trình Ngôn vẫn điềm tĩnh, không để ý đến cuộc trò chuyện của họ.

    "Trước giờ Trình Ngôn luôn lạnh lùng, chẳng quan tâm đến ai. Mà bây giờ.. lại lo sợ Nhạc Linh Âm sẽ hoảng sợ nếu cậu ấy phá cửa? Cậu thấy sao?"

    Tường Quốc Lam gật đầu đồng tình, nhướn mày nghi hoặc: "Ừ, đúng là hơi bất thường. Cao Trình Ngôn thậm chí còn không để ý tới đám con gái xung quanh cậu ấy, vậy mà lại hành xử đặc biệt với Nhạc Linh Âm? Còn lo cho cô ấy nữa?"

    Hoàn Phát vốn là người ít nói nhất trong nhóm, cũng không thể không lên tiếng: "Tôi thấy.. hình như Trình Ngôn không chỉ quan tâm một cách bình thường đâu. Cậu ta đối xử với Nhạc Linh Âm có vẻ.. đặc biệt hơn những người khác."

    Vũ Từ Minh cười khẩy, ánh mắt hiện rõ sự nghi ngờ: "Chẳng lẽ cậu ta.. thích Nhạc Linh Âm thật? Cả chuyện cái cửa, chuyện trà sữa và cả việc cậu ta cứ luôn để ý đến cô ấy. Không giống Trình Ngôn tí nào."

    Ba người liếc nhìn về phía Cao Trình Ngôn, cậu ta vẫn đang đứng lạnh lùng, xa cách, như thể không nghe thấy gì. Tuy nhiên, sự nghi ngờ của họ dần trở nên rõ ràng hơn. Cách mà Cao Trình Ngôn đối xử với Nhạc Linh Âm đã bắt đầu khiến họ phải suy nghĩ kỹ lưỡng. Những hành động tưởng chừng nhỏ nhặt, nhưng lại mang dấu hiệu của một sự quan tâm đặc biệt – điều mà trước đây họ chưa bao giờ thấy từ người bạn lạnh lùng, khó gần này.

    "Thật kỳ lạ.." Tường Quốc Lam thì thầm, nhìn Cao Trình Ngôn với vẻ mặt khó hiểu.

    Vũ Từ Minh đột nhiên bật cười, tiếng cười của cậu vang lên rõ ràng giữa bầu không khí căng thẳng. Cả Tường Quốc Lam và Hoàn Phát đều quay sang nhìn cậu đầy ngạc nhiên.

    "Có chuyện gì mà cười vậy?" Tường Quốc Lam hỏi, nhíu mày.

    Vũ Từ Minh vẫn cười tươi, ánh mắt lấp lánh một ý định mới vừa nảy ra. Cậu khoác tay lên vai Tường Quốc Lam, miệng nở nụ cười tinh nghịch: "Tôi vừa nghĩ ra một điều thú vị."

    Hoàn Phát tò mò hỏi: "Điều gì thú vị?"

    Vũ Từ Minh nhún vai, vẫn giữ nụ cười trên môi:

    "Thay vì nghi ngờ hay tra hỏi nữa, sao tụi mình không tác hợp cho Cao Trình Ngôn và Nhạc Linh Âm? Tụi mình đều thấy rồi mà, rõ ràng Trình Ngôn có cảm tình với cô ấy. Cậu ấy chẳng bao giờ lo lắng hay quan tâm tới ai như vậy, chỉ duy nhất Nhạc Linh Âm. Tôi nói thật, đừng ngạc nhiên nếu một ngày nào đó cô ấy trở thành.. chị dâu của chúng ta."

    Cả Tường Quốc Lam và Hoàn Phát đều trợn tròn mắt, ngạc nhiên trước cách gọi bất ngờ của Vũ Từ Minh.

    "Chị dâu?" Tường Quốc Lam lặp lại, như thể cậu không tin vào tai mình.

    Vũ Từ Minh gật đầu đầy tự tin: "Phải, chị dâu! Các cậu không thấy à? Cao Trình Ngôn luôn lạnh lùng với mọi người, nhưng với Nhạc Linh Âm thì khác hẳn. Cậu ấy lo cho cô ấy, quan tâm từng chi tiết nhỏ nhặt. Cái đó mà không phải là thích thì là gì? Tôi cá rằng chỉ là vấn đề thời gian trước khi cậu ấy thừa nhận thôi."

    Hoàn Phát bật cười khẽ, lắc đầu đầy thích thú trước ý tưởng của Vũ Từ Minh: "Thì ra cậu định tác hợp họ à? Trước giờ cậu còn nghi ngờ, giờ lại muốn đẩy họ đến với nhau?"

    Vũ Từ Minh nháy mắt tinh nghịch: "Nghi ngờ thì có, nhưng giờ tôi thấy thú vị hơn nhiều khi nghĩ về tương lai. Trình Ngôn và Nhạc Linh Âm mà thành đôi, tôi sẽ là người đầu tiên gọi cô ấy là chị dâu. Thế nào?"

    Cả ba người phá lên cười, không còn cảm thấy áp lực từ sự lạnh lùng của Cao Trình Ngôn nữa. Họ quyết định sẽ theo dõi và giúp đỡ, nếu có cơ hội, để tác hợp cho cặp đôi này. Vũ Từ Minh, với tính cách năng động và hài hước của mình, đã đổi hướng từ nghi ngờ sang đóng vai trò như một "bà mai" bất đắc dĩ.

    Vũ Từ Minh bỗng dưng trầm ngâm sau tràng cười hài hước. Cậu chợt nhớ đến một điều khiến nụ cười trên môi chậm rãi phai dần. Cả Tường Quốc Lam và Hoàn Phát đều nhận ra sự thay đổi này và hỏi ngay.

    "Chuyện gì vậy? Sao cậu đột nhiên im lặng thế?" Tường Quốc Lam thắc mắc, đôi mắt chăm chú nhìn Vũ Từ Minh.

    Vũ Từ Minh nhíu mày, đôi mắt ánh lên sự đắn đo: "Tôi vừa nghĩ ra một vấn đề lớn mà có lẽ sẽ cản trở chuyện tác hợp cho Cao Trình Ngôn và Nhạc Linh Âm."

    Hoàn Phát cũng cau mày, tỏ vẻ khó hiểu: "Vấn đề gì?"

    Vũ Từ Minh thở dài, hạ giọng đầy thận trọng:

    "Chính là Kiều Nhã Anh và đám bạn thân của cô ta – Tiết Ly Hoa và Phùng Yên. Cậu biết Kiều Nhã Anh rồi mà, cô ta là hot girl của trường, luôn đứng đầu danh sách những cô gái xinh đẹp và nổi tiếng. Cô ta lại còn thích Cao Trình Ngôn, điều này ai cũng biết."

    Tường Quốc Lam và Hoàn Phát lặng người khi nghe nhắc đến tên Kiều Nhã Anh. Cả hai đều hiểu rõ tầm ảnh hưởng của cô nàng trong trường. Kiều Nhã Anh không chỉ là hot girl mà còn là con gái của một gia đình giàu có, có quyền lực. Cô ta luôn được vây quanh bởi đám con gái khác, đặc biệt là Tiết Ly Hoa và Phùng Yên, hai cô bạn thân chí cốt luôn đứng về phía cô ta trong mọi việc.

    "Đúng rồi."

    Tường Quốc Lam gật gù, cảm nhận được sự nghiêm trọng: "Kiều Nhã Anh từ lâu đã để mắt đến Cao Trình Ngôn. Nếu cô ta biết chuyện này, có thể sẽ không dễ gì buông bỏ."

    Hoàn Phát cũng đồng tình: "Cô ta chắc chắn sẽ không ngồi yên nhìn Trình Ngôn và Nhạc Linh Âm gần nhau. Chưa kể Tiết Ly Hoa và Phùng Yên, cả ba người họ như một bức tường kiên cố, luôn ra tay nếu cảm thấy có ai đó đe dọa vị trí của Kiều Nhã Anh."

    Vũ Từ Minh thở dài thêm lần nữa, nhưng lần này, ánh mắt cậu bỗng nhiên trở nên quyết tâm hơn: "Đúng, Kiều Nhã Anh là một rào cản lớn, không thể coi thường. Nhưng mà này.."

    Vũ Từ Minh quay sang hai người bạn, môi khẽ nhếch lên một nụ cười tinh quái: "Chúng ta có thể giúp Trình Ngôn vượt qua chướng ngại này. Ai mà biết được, có khi đây lại là cơ hội thú vị để xem Kiều Nhã Anh sẽ làm gì khi biết chuyện."

    Tường Quốc Lam và Hoàn Phát nhìn nhau, trong lòng cũng dấy lên cảm giác hứng thú. Họ biết cuộc chiến ngầm này sẽ không dễ dàng, nhưng cả ba đều cảm thấy thú vị khi nghĩ về những tình huống có thể xảy ra. Cùng với quyết tâm tác hợp cho Cao Trình Ngôn và Nhạc Linh Âm, họ hiểu rằng, cuộc đối đầu với Kiều Nhã Anh và nhóm bạn thân của cô sẽ không thể tránh khỏi.

    Cao Trình Ngôn đứng trên sân thượng, nơi ánh chiều tà nhạt dần trên bầu trời. Gió thổi nhẹ qua mái tóc đen của cậu, làm những sợi tóc bay lất phất, nhưng gương mặt cậu vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng, xa cách. Từ đây, cậu có thể nhìn xuống lớp 1-A, nơi mà Nhạc Linh Âm đang ngồi cạnh cửa sổ, chăm chú nghe giảng.

    Hôm nay, Cao Trình Ngôn lại thấy mình khó tập trung vào bất cứ điều gì ngoại trừ hình ảnh của Nhạc Linh Âm. Gương mặt cô ánh lên dưới ánh nắng, mái tóc mềm mại ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt tròn to hướng về phía bảng với vẻ chăm chú không đổi. Cô hoàn toàn không hay biết rằng có một đôi mắt đang lặng lẽ dõi theo từ trên cao, như một người bảo vệ âm thầm.

    Cao Trình Ngôn tựa vào hàng lan can của sân thượng, ánh mắt vẫn dán chặt vào Nhạc Linh Âm. Gió lạnh thổi qua chiếc áo sơ mi trắng của cậu, nhưng cậu chẳng bận tâm. Trong lòng cậu trào lên một cảm xúc kỳ lạ mà cậu không muốn thừa nhận – một sự quan tâm lặng lẽ nhưng sâu sắc mà cậu dành cho cô bạn cùng bàn.

    "Nhạc Linh Âm.."

    Cao Trình Ngôn thầm gọi tên cô trong đầu, như một tiếng thở dài nhẹ giữa không gian yên tĩnh của sân thượng. Cậu vẫn không hiểu tại sao mình lại luôn bị thu hút bởi cô, người mà cậu từng nghĩ là nhạt nhòa, yếu đuối. Nhưng giờ đây, chỉ cần đứng đây và nhìn cô từ xa, Cao Trình Ngôn cảm thấy như đã có một điều gì đó thay đổi sâu sắc bên trong mình.

    Sân thượng vắng lặng, chỉ có tiếng gió và ánh hoàng hôn chầm chậm buông xuống, nhưng ánh mắt của Cao Trình Ngôn vẫn không rời khỏi bóng dáng nhỏ bé ấy.

    Vũ Từ Minh, Tường Quốc Lam và Hoàn Phát đứng ở phía sau Cao Trình Ngôn, quan sát sự im lặng kỳ lạ của cậu. Ánh mắt của Cao Trình Ngôn rõ ràng đang hướng về lớp 1-A, nơi Nhạc Linh Âm đang chăm chú học bài, điều đó không thể nào thoát khỏi sự chú ý của ba cậu bạn thân. Từ Minh nhanh chóng bật cười, đẩy nhẹ vai Cao Trình Ngôn với ý định trêu chọc.

    "Cúp tiết rồi còn đứng đây ngắm người ta à? Sao không vào học cùng với cô ấy? Hai người là bạn cùng bàn mà!" Vũ Từ Minh cười tinh nghịch, giọng điệu đầy ẩn ý.

    Tường Quốc Lam gật gù, không bỏ lỡ cơ hội châm chọc thêm: "Đúng đấy, cậu đứng đây quan sát cô ấy làm gì? Cả lớp chắc chắn đang nghĩ rằng cậu nên ngồi ngay cạnh cô ấy rồi đấy."

    Hoàn Phát nhếch môi, nửa đùa nửa thật: "Này, đừng nói với tớ là cậu sợ Nhạc Linh Âm giận vì cậu bỏ tiết chứ? Cao Trình Ngôn mà cũng biết sợ à?"

    Cả ba cậu bạn cười vang, ánh mắt tinh quái nhìn thẳng vào Cao Trình Ngôn, người vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng và không hề có ý định trả lời những câu chọc ghẹo. Cao Trình Ngôn chỉ im lặng, đôi mắt sắc bén như hổ phách vẫn nhìn chăm chăm về phía lớp học của Nhạc Linh Âm, không một chút dao động.

    "Không phải chuyện của các cậu." Cao Trình Ngôn lạnh nhạt buông một câu rồi quay lưng lại, hai tay bỏ vào túi quần.

    Vẻ mặt của Cao Trình Ngôn không hề thay đổi, dù trong lòng có chút khó chịu vì bị trêu chọc. Thế nhưng, cậu cũng chẳng buồn giải thích thêm.

    Vũ Từ Minh nhướng mày, bật cười càng lớn hơn: "Ôi trời, thản nhiên thật! Cậu nói thế chứ rõ ràng cậu lo cho cô thỏ nhỏ của mình mà."

    Vũ Từ Minh nháy mắt với hai người bạn.

    Tường Quốc Lam và Hoàn Phát cũng cười theo, nhưng trong lòng lại không khỏi cảm thấy kỳ lạ trước cách cư xử của Cao Trình Ngôn. Dù biết Cao Trình Ngôn thường lạnh lùng và khó gần, nhưng có vẻ như sự quan tâm đặc biệt mà cậu dành cho Nhạc Linh Âm đang dần trở nên rõ ràng hơn.
     
  9. Guinevere Elaine

    Bài viết:
    31
    Chương 28: Sự kỳ lạ của Cao Trình Ngôn (phần 3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cao Trình Ngôn đứng yên, tỏa ra một bầu không khí lạnh lẽo đến mức khiến Vũ Từ Minh, Tường Quốc Lam và Hoàn Phát lập tức cảm thấy như nhiệt độ xung quanh giảm mạnh. Ba người nhìn nhau, rồi không tự chủ mà đưa tay chà xát cánh tay để giữ ấm, rùng mình trước hàn khí tỏa ra từ người bạn của họ.

    Cao Trình Ngôn nhìn thẳng vào Vũ Từ Minh với ánh mắt sắc bén, giọng nói của cậu thấp trầm nhưng lại như lưỡi dao sắc lạnh, cắt qua không gian khiến bọn họ không khỏi ớn lạnh:

    "Chuyện của Kiều Nhã Anh và đám bạn cô ta, tôi đã biết từ lâu."

    Vũ Từ Minh nuốt khan, mặt cậu đờ ra trong giây lát: "Cái gì.. cậu đừng nói là.."

    Cao Trình Ngôn khẽ nghiêng đầu, đôi mắt nâu đỏ chứa đầy sự lạnh nhạt: "Tôi đã biết Kiều Nhã Anh có ý xấu và lý do mà tôi gọi cậu quay lại lớp, tự mình đến nhà kho tìm tai nghe là cố ý để Kiều Nhã Anh nhốt tôi và Nhạc Linh Âm lại. Tôi muốn xem thử Kiều Nhã Anh và đám bạn cô ta thực sự định làm gì với Nhạc Linh Âm."

    Vẻ mặt của Vũ Từ Minh, Tường Quốc Lam và Hoàn Phát đều biến sắc. Chưa ai từng nghe Cao Trình Ngôn nói về chuyện này một cách nghiêm túc như vậy. Từ Minh bối rối hỏi: "Vậy cậu đã biết trước âm mưu đó sao? Và cậu vẫn để mặc cho bọn họ?"

    Cao Trình Ngôn nhìn thẳng vào họ, giọng nói của cậu lạnh đến mức khiến không gian xung quanh như đông cứng lại: "Tôi muốn thấy họ sẽ đi đến đâu. Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi để Nhạc Linh Âm bị tổn thương."

    Sự quyết đoán và lạnh nhạt trong giọng nói của Cao Trình Ngôn làm cho cả ba người đều cảm thấy như bị đè nặng bởi áp lực vô hình. Vũ Từ Minh nhíu mày, bắt đầu hiểu ra tình hình nghiêm trọng hơn những gì cậu tưởng. Hoàn Phát và Tường Quốc Lam liếc nhìn nhau, cảm giác rùng mình ngày càng mạnh mẽ.


    "Nhưng mà.. chuyện này không dễ dàng đâu."

    Tường Quốc Lam lẩm bẩm, nhìn về phía Cao Trình Ngôn: "Kiều Nhã Anh và đám bạn của cô ta không phải loại người dễ đối phó."

    Cao Trình Ngôn im lặng trong giây lát, ánh mắt cậu sắc lạnh và không khoan nhượng: "Tôi sẽ tự xử lý."

    Vũ Từ Minh thở dài, nhìn Cao Trình Ngôn với sự tôn trọng pha lẫn lo lắng. Cậu đã không ngờ rằng, đằng sau vẻ ngoài lạnh lùng ấy, Cao Trình Ngôn đã biết rõ mọi thứ và âm thầm bảo vệ Nhạc Linh Âm ngay từ đầu.


    Cao Trình Ngôn dựa lưng vào bức tường, đôi mắt sắc bén khẽ nheo lại dưới ánh nắng nhạt dần. Gió thổi qua, lạnh lẽo như chính giọng nói của cậu khi từng lời thốt ra làm không khí xung quanh như đóng băng, khiến những người bên cạnh cảm thấy khó thở, sợ hãi.

    Vũ Từ Minh, Tường Quốc Lam và Hoàn Phát đều cảm nhận rõ sự lạnh lẽo đáng sợ toát ra từ Cao Trình Ngôn, như thể cậu vừa biến thành một người khác, nguy hiểm và không thể lường trước.

    Giọng của Cao Trình Ngôn thấp trầm nhưng từng chữ như đọng lại trong không khí, lạnh buốt như cơn gió mùa đông: "Tôi sẽ không nhúng tay vào ngay bây giờ mà tôi sẽ im lặng quan sát. Mọi thứ sẽ diễn ra một cách tự nhiên."

    Vũ Từ Minh ngừng cười, cảm giác bất an nổi lên trong lòng khi nghe lời nói của Cao Trình Ngôn: "Cậu.. định làm gì?"


    Cao Trình Ngôn không nhìn Từ Minh, ánh mắt vẫn nhìn xa xăm về phía lớp học nơi Nhạc Linh Âm đang ngồi, đôi môi mím lại, lạnh lùng: "Tôi sẽ để mọi chuyện tự đi đến hồi kết. Khi tất cả lộ rõ, lúc đó tôi sẽ là người xử lý kết quả."

    Lời nói của Cao Trình Ngôn chẳng khác gì một lời tuyên án đầy tĩnh lặng nhưng lại chất chứa sức mạnh ghê gớm. Cả ba người bạn đứng gần như đông cứng, không ai dám mở lời thêm. Họ hiểu rằng, một khi Cao Trình Ngôn đã quyết định, sẽ không có gì có thể ngăn cản được.


    Sự lạnh lẽo tỏa ra từ Cao Trình Ngôn không chỉ từ giọng nói mà còn từ ánh mắt và khí chất áp đảo của cậu. Không cần phải nói thêm nhiều, chỉ cần cái nhìn đó cũng đủ khiến Vũ Từ Minh, Tường Quốc Lam và Hoàn Phát nhận ra rằng, mọi chuyện từ giờ đã nằm trong tầm kiểm soát của Cao Trình Ngôn và kết cục dành cho Kiều Nhã Anh cùng đám bạn của cô ta sẽ không hề nhẹ nhàng.

    Trong im lặng, gió thổi lạnh hơn bao giờ hết, nhưng ánh mắt của Cao Trình Ngôn lại lạnh lẽo đến mức đáng sợ hơn cả.


    Vũ Từ Minh, Tường Quốc Lam và Hoàn Phát nhìn nhau, sự lo lắng hiện rõ trên gương mặt họ.

    Từ Minh lên tiếng trước, giọng đầy bức xúc: "Cao Trình Ngôn, cậu không thể chỉ đứng im mà quan sát! Nếu cậu để mọi chuyện diễn ra như vậy, Nhạc Linh Âm có thể gặp nguy hiểm đấy!"


    Tường Quốc Lam gật đầu, tiếp lời: "Đúng vậy! Nếu cậu không hành động, đám bạn của Kiều Nhã Anh sẽ không ngừng lại đâu. Chúng ta phải làm gì đó!"

    Hoàn Phát cũng không chịu đứng yên: "Đừng để tình hình vượt quá tầm kiểm soát. Nếu cậu không can thiệp, hậu quả có thể sẽ rất nghiêm trọng!"

    Tuy nhiên, Cao Trình Ngôn chỉ lặng lẽ lắng nghe, ánh mắt cậu dần trở nên sắc lạnh hơn. Một sự im lặng nặng nề lấp đầy không gian khi cậu từ từ quay đầu, ánh mắt như lưỡi dao, chiếu thẳng vào từng người bạn của mình.

    "Việc của tụi con gái, tốt nhất không nên nhúng tay vào." Cao Trình Ngôn nói, giọng lạnh lẽo đến mức như có thể cắt đứt không khí xung quanh. Ánh mắt đó chứa đựng sự đe dọa, khiến ba người cảm thấy rùng mình.


    Cao Trình Ngôn không cần phải la hét hay chỉ trích, chỉ cần ánh mắt kiên quyết ấy cũng đủ để bọn họ nhận ra rằng cậu đang rất nghiêm túc: "Nếu bọn họ muốn chơi trò chơi này, tôi sẽ để họ tự chơi với nhau. Đừng can thiệp, kết cục sẽ do tôi xử lý."

    Vũ Từ Minh nuốt khan, cảm thấy một nỗi sợ hãi mơ hồ chợt dâng lên trong lòng. Cậu hiểu rằng, một khi Cao Trình Ngôn đã quyết định, mọi sự can thiệp đều sẽ không có ý nghĩa. Tường Quốc Lam và Hoàn Phát cũng không dám cãi lại, họ chỉ có thể nhìn nhau trong lo âu.


    "Cậu.. cậu chắc chắn chứ?" Vũ Từ Minh hỏi, giọng cậu đã nhẹ đi, như thể đang tìm kiếm một tia hy vọng từ Cao Trình Ngôn.

    Cao Trình Ngôn không trả lời, chỉ giữ ánh mắt lạnh lùng, khiến không khí xung quanh càng thêm nặng nề. Bọn họ đều cảm nhận được, một cơn bão đang đến gần, và Cao Trình Ngôn sẽ là người dẫn dắt mọi chuyện theo cách mà cậu cho là đúng.

    Cao Trình Ngôn không hề có hứng thú với việc đụng tay vào đám con gái. Ánh mắt cậu lạnh lùng như băng, thể hiện rõ ràng sự châm biếm đối với những trò chơi của Kiều Nhã Anh và nhóm bạn của cô ta. Đám con gái này có đáng để cậu phải phí thời gian và sức lực hay không?

    Cao Trình Ngôn không muốn làm bẩn tay mình vào những âm mưu lặt vặt của họ. Đối với Cao Trình Ngôn, việc tham gia vào những cuộc chiến không đáng có này là một sự phiền phức. Cậu chỉ đơn giản muốn quan sát từ xa, để cảm nhận sự thất vọng mà Kiều Nhã Anh sẽ phải trải qua khi mọi kế hoạch của cô ta bị phá hỏng.

    Cao Trình Ngôn hình dung ra cảnh tượng mà Kiều Nhã Anh sẽ phải đối mặt. Khi mọi âm mưu của cô ta, những toan tính hiểm độc nhằm vào Nhạc Linh Âm, bị phơi bày và thất bại dưới sự bảo vệ thầm lặng của cậu. Cậu sẽ được chứng kiến sự hoảng loạn và thất vọng trong đôi mắt của cô ta, khi mọi kế hoạch mà cô ta tốn chất xám để lập ra đều không thành công.

    Không cần phải động tay vào, mọi chuyện sẽ diễn ra tự nhiên. Cao Trình Ngôn cảm thấy hài lòng với suy nghĩ đó. Ánh mắt cậu lướt qua lớp học, nơi Nhạc Linh Âm đang ngồi. Cậu biết rằng mình sẽ bảo vệ cô, nhưng không cần phải thể hiện điều đó quá rõ ràng.

    Với mỗi phút trôi qua, sự chờ đợi trở nên càng thú vị hơn. Cao Trình Ngôn có thể cảm nhận được sự kiên nhẫn trong lòng mình đang lớn dần lên và cậu sẵn sàng để xem Kiều Nhã Anh sẽ phản ứng ra sao khi mọi thứ không diễn ra như ý mà cô ta mong muốn. Đó chính là điều Cao Trình Ngôn muốn, một cách trả thù âm thầm mà không phải tự mình dính líu vào cuộc chiến.


    Vũ Từ Minh, Tường Quốc Lam và Hoàn Phát bước lùi lại khi thấy nét mặt đáng sợ của Cao Trình Ngôn. Ánh mắt lạnh lẽo và vẻ mặt không cảm xúc của cậu khiến họ phải dè chừng. Cả ba thì thầm bàn tán với nhau, phân vân không biết có nên tác hợp cho Nhạc Linh Âm và Cao Trình Ngôn hay không.

    Vũ Từ Minh nói, giọng lo lắng: "Cậu ấy có vẻ.. nguy hiểm quá, nếu chúng ta tác hợp, liệu có ổn không? Cao Trình Ngôn mà nổi giận thì.."


    Tường Quốc Lam gật gù, nhưng vẫn có chút ngập ngừng: "Đúng vậy, nhìn cách cậu ấy đối xử với Nhạc Linh Âm, có vẻ như cậu ấy có tình cảm, nhưng nếu không cẩn thận, có khi cậu ấy sẽ 'ăn thịt' cô thỏ trắng mất!"

    Hoàn Phát cau mày, đồng ý: "Tôi cũng sợ, Nhạc Linh Âm hiền lành thế kia, còn Cao Trình Ngôn thì quá lạnh lùng và có chút tàn nhẫn. Nếu không may xảy ra chuyện, không ai dám tưởng tượng cậu ấy sẽ làm gì đâu."


    Cả ba người đều cảm thấy có chút e dè khi nghĩ đến việc tác hợp cho Nhạc Linh Âm và Cao Trình Ngôn. Dù biết rằng cậu có tình cảm với cô, nhưng sự lạnh lùng và khó đoán của cậu khiến họ không khỏi lo lắng. Họ sợ rằng việc làm này có thể gây ra rắc rối, và rồi, "cô thỏ trắng" sẽ bị cuốn vào vòng xoáy không lường trước được của thiếu niên đáng sợ này.
     
    Nguyễn Ngọc NguyênNghiên Di thích bài này.
  10. Guinevere Elaine

    Bài viết:
    31
    Chương 29: Sự kỳ lạ của Cao Trình Ngôn (phần 4)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhạc Linh Âm ngồi trong lớp, bất ngờ hắt xì một cái. Cô xoa mũi, khẽ nghĩ: "Không biết có ai đang nhắc mình không nhỉ?"

    Bây giờ là tiết tự học, không gian trong lớp yên ắng, chỉ có tiếng lật sách và vài tiếng thì thầm rải rác.

    Cô nhìn sang bên phải, chỗ ngồi của Cao Trình Ngôn trống trơn. Thường ngày, cậu ấy vẫn ngồi im lặng, lạnh lùng nhưng sự hiện diện của cậu khiến cô thấy an tâm lạ kỳ. Hôm nay, Cao Trình Ngôn đã cúp tiết, sự vắng mặt của cậu ấy khiến cô cảm thấy một khoảng trống lạ lùng trong lòng, như thiếu đi điều gì đó quen thuộc.

    Nhạc Linh Âm khẽ thở dài, cố gắng tập trung vào quyển sách trước mặt nhưng tâm trí vẫn lởn vởn về thiếu niên với ánh mắt lạnh lùng, luôn xuất hiện vào những lúc cô không ngờ tới.

    Nhạc Linh Âm sở hữu mái tóc hồng phấn dài, bóng mượt như tơ, xõa dài xuống một cách tự nhiên. Ánh nắng chiều tà nhẹ nhàng từ cửa sổ chiếu vào làm mái tóc của cô thêm phần lung linh, rực rỡ. Đôi mắt cô có màu đỏ nhạt, to tròn, lấp lánh như viên ngọc dưới ánh mặt trời. Chúng thường toát lên vẻ ngây thơ, nhưng vào lúc này, chúng trông có phần lơ đễnh, như đang mơ mộng ở một nơi xa xôi.

    Tâm trạng của Nhạc Linh Âm không hoàn toàn tập trung vào trang sách trước mặt. Trong đầu Nhạc Linh Âm đang trôi nổi hình ảnh của Cao Trình Ngôn - thiếu niên lạnh lùng với ánh mắt sắc bén và dáng vẻ mà không ai dám tiếp cận. Cô mơ hồ nhớ lại cách cậu bế cô về nhà, chăm sóc cô khi cô bị sốt. Sự lạnh nhạt của cậu khiến cô bối rối, nhưng lại có điều gì đó ấm áp trong sự quan tâm âm thầm mà cậu dành cho cô.

    Từng cử chỉ, từng ánh mắt của Cao Trình Ngôn cứ quẩn quanh trong đầu cô, khiến Nhạc Linh Âm không thể tập trung vào bài học. Cô không thể hiểu nổi cảm xúc của mình lúc này - một phần nào đó trong lòng cảm thấy hồi hộp, phần khác lại đầy sự mơ mộng.

    Nhạc Linh Âm khẽ xoa trán mình, đôi má ửng đỏ khi nhớ lại khoảnh khắc sáng sớm hôm nay. Trong khoảnh khắc ấy, Cao Trình Ngôn đã áp sát trán mình vào trán cô, hơi thở của cậu phả nhẹ vào da cô, khiến cô như đông cứng lại. Mùi hương nam tính quyến rũ từ cơ thể cậu tràn ngập trong không khí, khiến tim cô đập thình thịch không ngừng.

    Cảm giác lúc ấy quá gần gũi, đến mức cô có thể nghe thấy nhịp thở đều đặn của cậu. Ký ức về đôi mắt lạnh lùng sắc bén của Cao Trình Ngôn gần gũi đến khó tin, làm Nhạc Linh Âm không thể nào bình tĩnh được. Cô cảm thấy như đầu mình đang bốc khói, nhiệt độ cơ thể tăng dần khi hình ảnh ấy cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí.

    Mặt cô đỏ rực như quả cà chua chín, cô đưa tay che mặt, cố gắng kìm nén cảm xúc nhưng không tài nào quên được sự gần gũi bất ngờ giữa họ. Trái tim cô không thể ngừng rung động mỗi khi nhớ lại khoảnh khắc ấy.

    Tiếng chuông báo hiệu giờ tan học vang lên khắp lớp, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng. Mọi người xung quanh bắt đầu thu dọn sách vở, tiếng nói cười rôm rả dần lớn lên. Diêu Hiểu Vy đứng dậy, định thu xếp đồ để ra về, nhưng khi nhìn sang, cô phát hiện Nhạc Linh Âm vẫn đang ngồi thẫn thờ, đôi mắt đỏ nhạt dường như vẫn đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ mơ màng.

    Nhạc Linh Âm không để ý đến tiếng chuông, cũng không nhận ra mọi người đã bắt đầu rời khỏi lớp. Diêu Hiểu Vy nhìn cô bạn mình đầy tò mò.

    Cô nàng lại đang nghĩ về gì thế nhỉ? Diêu Hiểu Vy tự hỏi. Cô quan sát Nhạc Linh Âm một lúc, mỉm cười khi nhận ra gương mặt đỏ ửng và ánh mắt lơ đãng của cô bạn.

    Hiểu Vy nhẹ nhàng gọi: "Linh Âm, tan học rồi kìa!"

    Hiểu Vy đã phần nào đoán được nguyên nhân khiến bạn mình trở nên như vậy. Cô nheo mắt, ý cười hiện rõ trên gương mặt, tò mò không biết trong mấy phút mơ mộng vừa rồi, Nhạc Linh Âm đã nghĩ gì về Cao Trình Ngôn.

    Diêu Hiểu Vy thấy vẻ lơ đãng và gương mặt đỏ bừng của Nhạc Linh Âm, liền không bỏ lỡ cơ hội trêu chọc. Cô tiến đến gần, chống tay lên bàn, cúi xuống nhìn thẳng vào Nhạc Linh Âm với nụ cười ranh mãnh.

    Diêu Hiểu Vy nói, giọng điệu đầy ý trêu ghẹo: "Ơ kìa, cô nàng thỏ nhỏ của chúng ta lại đang mơ mộng gì thế? Chắc là đang nghĩ về ai đó, phải không? Hôm nay có ai đó tự chủ động bước đến phòng thể dục hẹn gặp mặt gì đó, có phải cảm động lắm không?"

    Nhạc Linh Âm giật mình, nhanh chóng ngồi thẳng dậy, hai má càng đỏ hơn. Cô ấp úng: "Không.. không phải đâu! Cậu đừng có nói lung tung!"

    Hiểu Vy bật cười, nheo mắt nhìn bạn mình. "Lại còn chối nữa à? Gương mặt đỏ ửng thế kia thì rõ ràng rồi còn gì! Có khi nào cậu đang nghĩ về.. Cao Trình Ngôn?"

    Nghe đến tên Cao Trình Ngôn, Nhạc Linh Âm càng lúng túng, hai tay cô vội vàng che mặt: "Tớ không có! Hiểu Vy, cậu đừng nói nữa mà!"

    Diêu Hiểu Vy khoanh tay, cười tươi tắn: "Cậu cứ tiếp tục phủ nhận đi, nhưng mà nhìn biểu cảm của cậu là tớ biết hết rồi!"

    Diêu Hiểu Vy cười phá lên, không ngừng trêu chọc, cô nháy mắt, giọng điệu đầy ý trêu ghẹo: "Thôi được rồi, tớ có việc bận, để cậu đi hẹn hò với ai đó nhé! Nhớ là không cần ngại ngùng quá đâu, cứ mạnh dạn lên! Chắc ai đó sẽ rất vui khi được đi cùng cậu."

    Nhạc Linh Âm đỏ mặt tía tai, không biết phải phản ứng ra sao. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trước sự đùa giỡn liên tục của Diêu Hiểu Vy, cô không thể kiềm chế nổi nữa.

    "Hiểu Vy, tớ không có hẹn hò với ai cả!" Nhạc Linh Âm hét lớn, cố gắng phủ nhận, nhưng tiếng nói lại vang lên đầy lúng túng.

    Diêu Hiểu Vy càng cười tươi hơn, vẫy tay chào rồi nhanh chóng rời khỏi lớp, vẫn không quên quay đầu lại nói với vẻ nghịch ngợm: "Thôi không làm phiền nữa, nhớ tận hưởng buổi hẹn nhé!"

    Nhạc Linh Âm ngồi đó, mặt đỏ bừng như trái cà chua chín, tim đập thình thịch, không biết làm sao để giải thích. Những lời trêu chọc của Hiểu Vy vẫn còn vang vọng trong đầu, làm cô ngại ngùng không dứt.

    Hoàng hôn bên ngoài cửa sổ đang dần tắt, bầu trời nhuốm một màu cam nhạt chuyển dần sang tím thẫm. Những tia nắng cuối cùng yếu ớt lướt qua tán cây, để lại những vệt sáng mờ nhạt trên nền đất. Cảnh vật như chìm vào yên tĩnh, chỉ còn tiếng gió nhẹ nhàng thổi qua, mang theo hơi lạnh của buổi chiều muộn.

    Trong lớp học vắng lặng, dãy bàn ghế trống trải, từng chiếc ghế nằm im lìm như đang đợi ai đó quay lại. Tiếng bút chì di chuyển khe khẽ trên trang giấy là âm thanh duy nhất vang lên. Nhạc Linh Âm ngồi một mình ở bàn cuối, ánh mắt cô lơ đễnh nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh sáng dần phai nhạt. Mái tóc hồng phấn dài mượt của cô hơi xõa xuống, phản chiếu những tia sáng yếu ớt của hoàng hôn.

    Cô vẫn ở lại như lời hứa, chờ Cao Trình Ngôn. Tâm trạng của Nhạc Linh Âm vừa hồi hộp, vừa có chút lo lắng. Những suy nghĩ về Cao Trình Ngôn cứ xoay quanh trong đầu cô, từ ánh mắt lạnh lùng, cử chỉ chăm sóc bất ngờ cho đến hơi thở gần gũi của cậu. Mỗi lần nhớ lại, mặt cô lại đỏ lên, trái tim đập loạn nhịp.

    Lớp học càng trở nên tĩnh lặng hơn khi ánh sáng ngoài kia dần chìm vào bóng tối. Chiếc đồng hồ trên tường kêu "tích tắc" chầm chậm, như đang nhắc nhở cô rằng thời gian đang trôi qua. Nhưng Nhạc Linh Âm không vội. Cô vẫn ngồi đó, yên lặng chờ đợi, trong lòng là sự mong chờ lẫn sự bối rối khó tả.

    Tiếng cửa lớp kéo ra nhẹ nhàng, vang lên khe khẽ trong không gian tĩnh lặng. Ánh sáng yếu ớt của hành lang chiếu vào, kéo dài cái bóng của một người cao lớn trên sàn gạch. Cao Trình Ngôn xuất hiện, dáng người thẳng tắp, cao lớn. Ánh sáng từ bên ngoài chỉ chiếu lên một bên mặt của cậu, tạo ra sự tương phản sắc nét giữa phần khuôn mặt lộ ra và phần chìm trong bóng tối, càng làm tôn lên vẻ điềm tĩnh và lạnh lùng thường trực.

    Đôi mắt nâu đỏ của Cao Trình Ngôn ẩn hiện dưới làn tóc đen dày, ánh nhìn thoáng chút sắc lạnh nhưng lại đầy tự tin. Chiếc áo sơ mi ôm lấy bờ vai rộng, tạo nên một hình dáng mạnh mẽ và vững chãi. Mọi bước đi của Cao Trình Ngôn đều chậm rãi, điềm tĩnh, mang theo một khí chất lạnh lùng khó tiếp cận, nhưng lại có chút cuốn hút không thể chối từ.

    Ánh mắt sắc bén của Cao Trình Ngôn quét qua khung cảnh lớp học trống trải, rồi dừng lại nơi Nhạc Linh Âm đang ngồi. Không nói một lời, Cao Trình Ngôn chỉ lặng lẽ nhìn cô, bóng dáng cao lớn của cậu gần như bao trùm cả người cô, như một tấm chắn mạnh mẽ giữa không gian yên tĩnh này.
     
    Nguyễn Ngọc NguyênNghiên Di thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...