Ngôn Tình Khoảng Trời Riêng Của Hai Ta - Elaine

Discussion in 'Hoàn Thành' started by Guinevere Elaine, Oct 21, 2024.

  1. Guinevere Elaine

    Messages:
    31
    Chương 51: Tin đồn mới

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Buổi sáng sớm, khung trời rực rỡ ánh nắng, như vừa được đánh thức từ giấc ngủ dài của đêm tối. Những tia nắng đầu tiên nhẹ nhàng len lỏi qua các tán cây, chiếu xuống mặt đất và tạo ra những đốm sáng lấp lánh trên nền cỏ xanh mướt. Bầu không khí trong lành, tràn ngập hương thơm của đất ẩm sau cơn mưa đêm qua, mang đến cảm giác tươi mới và đầy sức sống.

    Ánh sáng vàng nhạt từ mặt trời hòa quyện cùng màu xanh của bầu trời, tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp. Những đám mây bồng bềnh trôi nhẹ nhàng, như những viên kẹo bông mềm mại. Tiếng chim hót líu lo vang vọng, nhảy múa trên những cành cây, tạo nên một bản giao hưởng vui tươi chào đón một ngày mới.

    Không gian xung quanh bắt đầu trở nên sôi động hơn, với âm thanh của xe cộ, tiếng người đi bộ và tiếng cười nói rộn rã. Những con đường nhộn nhịp dần dần xuất hiện, những chiếc xe hơi lướt qua như những mảng màu sắc sống động trên bức tranh của buổi sáng. Ánh nắng ấm áp lan tỏa khắp nơi, khiến mọi thứ trở nên rực rỡ và sinh động.

    Trường Nhị Trung trở nên nhộn nhịp hơn bao giờ hết khi tin đồn về việc Cao Trình Ngôn từ chối Kiều Nhã Anh nhanh chóng lan truyền. Những tiếng thì thầm vang lên khắp các góc lớp, từ bàn học đến hành lang, với những ánh mắt tò mò cùng những nụ cười khúc khích. Một số học sinh không ngừng bàn tán, cố gắng thêm thắt vào câu chuyện, làm cho tình hình càng thêm phức tạp.

    "Nghe nói Kiều Nhã Anh đã rất sốc khi bị từ chối." Một cô gái bàn bên nói, ánh mắt đầy sự thích thú.

    "Cao Trình Ngôn đúng là lạnh lùng quá mức!"

    "Nhưng mà cũng không thể trách cậu ấy. Nhã Anh cũng không phải là mẫu người cậu ấy thích." Một bạn học khác lên tiếng, rõ ràng cũng muốn tham gia vào cuộc thảo luận.

    Dần dần, từ những lời bàn tán về sự từ chối của Cao Trình Ngôn, một tin đồn khác bắt đầu xuất hiện, lén lút trôi qua tai những học sinh trong trường: "Nghe nói cậu ấy đang hẹn hò bí mật với Nhạc Linh Âm đấy!"

    Tin đồn này lan ra như lửa cháy trong cánh đồng khô. Các học sinh lại thì thầm với nhau, ánh mắt lấp lánh sự hiếu kỳ.

    "Thật sao? Không thể nào!" Một bạn học khác phản ứng, tỏ vẻ không tin tưởng.

    "Nhưng cũng có vẻ hợp lý, hai người họ luôn ở bên nhau mà!"

    Những lời bàn tán không ngớt khiến cho không khí trong trường trở nên náo nhiệt. Một số học sinh bắt đầu để ý hơn đến Nhạc Linh Âm, nhìn cô với những ánh mắt dò xét. Họ thậm chí còn chờ đợi xem liệu cô có hành động nào đặc biệt hay không khi đứng cạnh Cao Trình Ngôn.

    Nhạc Linh Âm không hay biết về những tin đồn đang lan truyền, vẫn lặng lẽ bước đi trong trường. Nhưng ánh mắt của những người bạn cùng lớp khiến cô cảm thấy bất an, như thể mọi người đang nhìn mình với một cách khác thường. Cô không thể không tự hỏi liệu có ai đã nghe được cuộc nói chuyện giữa mình và Cao Trình Ngôn hay không.

    Cao Trình Ngôn ngồi trong lớp, cũng cảm nhận được sự thay đổi trong không khí. Cậu có thể nghe thấy những tiếng thì thầm, nhưng lại chọn cách im lặng. Sự lạnh lùng trong cậu dường như không cho phép cậu phải bận tâm đến những điều tầm phào đó, nhưng một phần trong cậu lại không thể ngừng nghĩ về Nhạc Linh Âm và những gì đã diễn ra giữa họ.

    Mọi thứ dần trở nên phức tạp hơn, khi không chỉ là sự từ chối, mà giờ đây còn có cả những tin đồn xung quanh mối quan hệ của hai người.

    Trên diễn đàn trường Nhị Trung, một dòng trạng thái ẩn danh mới xuất hiện đã ngay lập tức thu hút sự chú ý. Người viết không nêu rõ danh tính, chỉ để lại một dòng nhận xét ngắn gọn nhưng đầy ý nghĩa:

    "Thấy rồi nhé, Nhạc Linh Âm không chỉ dịu dàng mà còn học rất giỏi, thành tích của cô ấy xếp hạng nhất toàn khối. Đừng tưởng cô gái nào cũng có đủ sức sánh vai với Cao Trình Ngôn đâu. Thẳng thắn mà nói, so với một người khiêm tốn như Nhạc Linh Âm, Kiều Nhã Anh có vẻ hơi kiêu ngạo."

    Dòng trạng thái lập tức làm dậy sóng. Những học sinh thường chỉ biết đến Nhạc Linh Âm như một cô gái hiền lành, nhút nhát và kín đáo giờ đây mới nhận ra cô ấy có một mặt khác, tài năng và vượt trội hơn nhiều so với họ tưởng.

    Một loạt các bình luận được đăng bên dưới, một số bạn tỏ ra bất ngờ, thậm chí là ngưỡng mộ.

    "Thật vậy sao? Không thể tin được, sao không ai biết nhỉ?" Một học sinh để lại bình luận, rõ ràng ngạc nhiên trước sự im lặng về thành tích của Nhạc Linh Âm.

    "Cậu ấy đúng là rất ít nói và khiêm tốn. Thế mà lại học giỏi đến mức đứng nhất khối.." Một người khác bình luận, kèm theo biểu tượng ngạc nhiên.

    Một số học sinh thậm chí còn bắt đầu lên tiếng đồng tình, nghĩ rằng Nhạc Linh Âm và Cao Trình Ngôn quả thật là một cặp xứng đôi, với tài năng và sự trầm lặng của cả hai.

    "Đúng là rất hợp. Cả hai người đều không phải kiểu khoe khoang hay phô trương. Có thể vì thế mà họ hiểu nhau hơn." Một bình luận khác viết, kèm theo biểu tượng trái tim và ánh mắt ngưỡng mộ.

    Tin đồn giờ đây không chỉ xoay quanh việc Cao Trình Ngôn từ chối Kiều Nhã Anh mà còn trở thành câu chuyện về sự ngưỡng mộ và tò mò đối với Nhạc Linh Âm. Câu chuyện này tiếp tục lan rộng khắp trường, khiến mọi người nhìn Nhạc Linh Âm bằng một ánh mắt khác, xen lẫn sự ngưỡng mộ và ngạc nhiên.

    Trong khi đó, cả Nhạc Linh Âm và Cao Trình Ngôn vẫn hoàn toàn im lặng trước những lời bàn tán ấy, để cho mọi thứ tự nhiên đi theo lẽ của nó.

    Cao Trình Ngôn ngồi tựa lưng vào ghế, ánh mắt lạnh lùng dán vào màn hình điện thoại khi nhận được tin nhắn từ Vũ Từ Minh. Tin nhắn vừa mới gửi đến chỉ vài giây trước, nội dung đầy vẻ trêu chọc nhưng cũng xen lẫn sự khâm phục:

    "Không ngờ cậu lại lợi dụng được tin đồn để biến thành một bước đệm cho mình. Khâm phục sự thông minh của cậu đấy, Cao Trình Ngôn!"

    Cao Trình Ngôn khẽ nhếch mép, nhưng trong đôi mắt vẫn là vẻ thờ ơ thường thấy. Cậu không ngạc nhiên khi Vũ Từ Minh nhận ra những gì mình đã làm.

    Thực ra, ngay từ khi tin đồn về Nhạc Linh Âm lan rộng, Cao Trình Ngôn đã nhìn thấy một cơ hội. Cậu không phủ nhận, không xác nhận, chỉ để mọi thứ diễn ra tự nhiên. Bằng cách im lặng, cậu đã vô tình đẩy ánh mắt chú ý của mọi người từ Kiều Nhã Anh sang Nhạc Linh Âm, khiến cô ấy trở thành trung tâm của câu chuyện mà không làm tổn thương ai.

    Vũ Từ Minh nhanh chóng phản hồi bằng một loạt biểu tượng mặt cười.

    "Cậu đúng là biết cách điều khiển tình thế. Nhưng cũng đừng quên, Nhạc Linh Âm có thể bị cuốn vào chuyện này sâu hơn. Cậu tính sao?"

    Cao Trình Ngôn ngừng lại một lúc, ngón tay dừng giữa chừng trên màn hình. Nhạc Linh Âm, cô gái mà cậu đã vô tình đưa vào giữa trung tâm của tin đồn, vẫn chưa hay biết về tất cả những gì đang diễn ra.

    Cao Trình Ngôn biết rằng việc để cô ấy dính vào sẽ làm tình hình phức tạp hơn, nhưng đồng thời cậu cũng nhận ra rằng, bằng cách nào đó, việc này đã mang họ đến gần nhau hơn, dù cậu chưa hoàn toàn hiểu rõ những cảm xúc mới mẻ đó.

    Cao Trình Ngôn không trả lời lại ngay, chỉ đơn giản khóa điện thoại và bỏ vào túi áo. Trong tâm trí cậu, một kế hoạch khác đang dần hình thành, một kế hoạch sẽ không chỉ giúp cậu duy trì sự kiểm soát mà còn tránh cho Nhạc Linh Âm phải chịu bất kỳ tổn thương nào từ những tin đồn này. Nhưng dù sao, cậu vẫn giữ nguyên vẻ mặt điềm tĩnh như thể mọi thứ chỉ là một trò chơi trong tầm tay.

    Diêu Hiểu Vy ngồi ở bàn trên, quay đầu lại, ánh mắt có chút lo lắng khi nhìn Nhạc Linh Âm đang chăm chú vào sách vở. Cô không kìm được nữa, khẽ gọi:

    "Linh Âm, cậu xem cái này đi."

    Nhạc Linh Âm ngẩng đầu lên, bối rối nhìn Diêu Hiểu Vy. Cô bạn thân từ từ rút điện thoại ra, đưa màn hình đến trước mặt Nhạc Linh Âm. Trên đó là một loạt bài đăng và bình luận trên diễn đàn trường, tất cả đều xoay quanh tin đồn về việc Cao Trình Ngôn và Nhạc Linh Âm đang hẹn hò bí mật.

    "Cậu có biết gì về mấy thứ này không?"

    Diêu Hiểu Vy hỏi, giọng cô rõ ràng có chút nghi hoặc và ngờ vực: "Tin đồn này lan ra khắp trường rồi. Tớ bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn. Cao Trình Ngôn và cậu.. không lẽ thật sự có chuyện gì à?"

    Nhạc Linh Âm nhìn màn hình điện thoại, đôi mắt mở to vì ngạc nhiên. Những dòng chữ, những lời đồn đoán không ngừng hiện ra trước mắt cô, khiến cô cảm thấy như mọi thứ xung quanh mình đang đảo lộn. Cô không hiểu tại sao lại có tin đồn này và càng không biết phải đối mặt với nó ra sao.

    "Tớ.. tớ không biết." Nhạc Linh Âm lí nhí trả lời, ánh mắt thoáng chút bối rối và bất an: "Tớ và Cao Trình Ngôn không có gì cả. Tớ không hiểu tại sao mọi người lại nghĩ như vậy."

    Diêu Hiểu Vy nheo mắt, nghiêng đầu, rõ ràng vẫn chưa hoàn toàn bị thuyết phục: "Nhưng cậu và cậu ta.. dạo gần đây, hai người khá thân thiết. Có phải vì thế mà mọi người bắt đầu bàn tán không? Cậu có nhận ra không, cái cách cậu ấy nhìn cậu trong lớp?"

    Câu hỏi của Diêu Hiểu Vy khiến Nhạc Linh Âm bất giác nhớ lại những khoảnh khắc gần đây, từ ánh mắt lạnh lùng nhưng đầy ý nhị của Cao Trình Ngôn cho đến sự tiếp xúc gần gũi bất ngờ của cậu ấy. Nhịp tim cô bất chợt tăng lên khi nhớ lại những cảm xúc lạ lùng mà cô đã cố gắng không nghĩ đến.

    Nhưng tất cả đều chỉ là sự vô tình.. phải không?

    Nhạc Linh Âm hít một hơi sâu, cố giữ bình tĩnh.

    "Chắc mọi người chỉ hiểu lầm thôi. Tớ sẽ nói rõ chuyện này sau." Nhạc Linh Âm trả lời, dù trong lòng vẫn còn rất nhiều hoang mang.

    Diêu Hiểu Vy im lặng một lúc, vẫn không rời mắt khỏi Nhạc Linh Âm: "Tớ chỉ thấy kỳ lạ.. Cao Trình Ngôn là người như thế nào cậu cũng biết mà. Cậu ta không dễ để người khác đến gần. Nếu không có gì thật, thì tại sao cậu ta lại không phủ nhận tin đồn?"

    Câu hỏi của Diêu Hiểu Vy khiến Nhạc Linh Âm lặng người. Cô không biết phải trả lời thế nào. Liệu có phải Cao Trình Ngôn đang có điều gì đó mà cô không thể nhìn thấy?
     
  2. Guinevere Elaine

    Messages:
    31
    Chương 52: Cho kẹo

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhạc Linh Âm ngồi yên lặng trong lớp, ánh mắt hướng về phía bàn đầu, đó là chỗ mà Kiều Nhã Anh ngồi. Chỗ ngồi của cô ấy trống trơn, lạnh lẽo, như thể Nhã Anh đã biến mất khỏi cuộc sống của mọi người. Những lời xì xào, bàn tán về mối quan hệ giữa Kiều Nhã Anh và Cao Trình Ngôn cũng dần tan biến sau khi Cao Trình Ngôn thẳng thừng từ chối cô ấy.

    Hình ảnh Kiều Nhã Anh với đôi mắt sợ hãi trong ngày hôm đó cứ ám ảnh Nhạc Linh Âm mãi. Trong ký ức cô hiện lên đôi mắt sắc lạnh, đầy sự xa cách của Cao Trình Ngôn khiến Nhạc Linh Âm không khỏi rùng mình.

    Đó không phải là ánh mắt của một người bình thường, mà là ánh mắt vô cảm, lạnh lùng, toát ra sức mạnh đáng sợ, như một tấm màn ngăn cách với thế giới bên ngoài, đẩy tất cả vào bóng tối. Nhạc Linh Âm cảm thấy có gì đó rất không ổn, nhưng không thể diễn tả thành lời, chỉ có cảm giác lạnh lẽo âm thầm len lỏi trong từng mạch cảm xúc.

    Nhạc Linh Âm nhìn Cao Trình Ngôn, người đang ngủ gục ngay bên cạnh mình, cô không kìm được lòng mà lên tiếng, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng đầy sự ngập ngừng:

    "Cậu có bao giờ hối hận về những gì đã xảy ra với Kiều Nhã Anh không? Nhất là việc cậu từ chối cậu ấy một cách tuyệt tình như thế."

    Cao Trình Ngôn chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt lờ mờ vì cơn buồn ngủ nhưng nhanh chóng trở nên sắc lạnh khi nghe câu hỏi của Nhạc Linh Âm. Cậu nhìn chằm chằm vào Nhạc Linh Âm, vẻ mặt không biểu lộ cảm xúc nhưng lại có nét bí ẩn khó hiểu.

    "Tại sao cậu lại quan tâm chuyện đó?"

    Cao Trình Ngôn hỏi lại, giọng nói trầm trầm, lạnh lẽo như gió mùa đông. Trong khoảnh khắc, Nhạc Linh Âm cảm thấy như bị đóng băng bởi ánh mắt của cậu, nhưng cô cố giữ vững tinh thần, chờ đợi câu trả lời.

    Sau một lúc im lặng, Cao Trình Ngôn nhún vai, mỉm cười nhạt, như thể mọi chuyện hoàn toàn không liên quan đến cậu.

    "Không, tôi không hối hận." Cao Trình Ngôn nói, từng từ ngấm vào không gian xung quanh, khiến tim Nhạc Linh Âm đập mạnh, xen lẫn một nỗi lo âu khó gọi tên.

    Nhạc Linh Âm nhìn chăm chú vào Cao Trình Ngôn. Cô không thể để mặc cảm giác lo lắng dày vò mình thêm nữa, nên quyết định lên tiếng.

    "Cậu thực sự không thấy có cảm giác gì sao?" Nhạc Linh Âm hỏi, giọng nói run rẩy.

    Cao Trình Ngôn hơi nhíu mày, như thể không hiểu tại sao Nhạc Linh Âm lại quan tâm: "Cảm giác? Vì điều gì?" Cậu hỏi lại, giọng lạnh nhạt.

    "Vì Kiều Nhã Anh.. Cậu không cảm thấy gì sao? Ánh mắt cô ấy ngày hôm đó, không phải là ánh mắt của một người bình thường, mà cô ấy hình như đã gặp thứ gì đó rất khủng khiếp." Nhạc Linh Âm cố gắng giải thích, cảm giác sợ hãi thoáng qua trong đôi mắt cô khi nhớ lại hình ảnh ấy.

    Cao Trình Ngôn lạnh như tảnh băng trôi, ánh mắt dường như mang một sự khó chịu mơ hồ: "Nhạc Linh Âm, cậu quá nhạy cảm rồi đấy. Ai mà chẳng có lúc yếu đuối."

    "Không phải là vấn đề yếu đuối, mà là.. cậu không sợ rằng mình đã làm tổn thương cô ấy sao?" Nhạc Linh Âm nhấn mạnh.

    Cao Trình Ngôn khẽ cười, nụ cười lạnh nhạt: "Tổn thương? Đôi khi phải trải qua đau khổ mới trưởng thành. Nếu cô ấy không chịu nổi thì đó là vấn đề của cô ấy, không phải của tôi."

    Nhạc Linh Âm cắn chặt môi, bất mãn với thái độ dửng dưng của Cao Trình Ngôn: "Cậu nghĩ như thế nào về con người vậy? Cậu có biết cảm giác bị ai đó làm tổn thương đến mức không còn muốn sống là như thế nào không?"

    Cao Trình Ngôn nhìn thẳng vào Nhạc Linh Âm, ánh mắt không chút dao động: "Nếu cậu mong đợi ở tôi sự cảm thông hay hối hận, thì cậu sai rồi. Con người là kẻ yếu, và tôi chẳng có lý do gì phải chịu trách nhiệm cho cảm xúc của người khác."

    Nhạc Linh Âm rùng mình, như thể từng lời Cao Trình Ngôn nói đâm sâu vào tim cô: "Cậu.. thật đáng sợ."

    Cao Trình Ngôn nghiêng đầu, quan sát Nhạc Linh Âm với ánh mắt thờ ơ: "Đáng sợ? Nếu thế thì cậu tốt nhất đừng xen vào chuyện không phải của mình."

    Im lặng bao trùm không gian giữa họ. Nhạc Linh Âm cảm thấy bản thân như mắc kẹt giữa sự bất lực và sợ hãi, nhưng cô không thể dứt bỏ hình ảnh Kiều Nhã Anh ngày hôm đó.

    "Có lẽ tớ không nên hỏi." Nhạc Linh Âm lẩm bẩm, cúi đầu.

    Cao Trình Ngôn quay đi, lại gục đầu xuống bàn, kết thúc cuộc đối thoại bằng giọng nói mệt mỏi: "Vậy thì đừng hỏi."

    Nhạc Linh Âm cảm thấy đôi mắt mình cay nồng, trái tim như bị bóp nghẹt khi nghe những lời vô tình từ Cao Trình Ngôn. Cô hít thở một cách nghẹn ngào, cố gắng giữ bình tĩnh.

    Cao Trình Ngôn liếc nhìn Nhạc Linh Âm, dường như nhận thấy sự xúc động trong đôi mắt cô. Cậu lười biếng ngồi dậy, vẻ mặt thoáng chút khó chịu xen lẫn tò mò.

    "Cậu thật sự muốn khóc vì chuyện này sao?" Giọng Cao Trình Ngôn trầm thấp, không có chút dịu dàng, nhưng cũng không hoàn toàn lạnh lùng: "Không đáng để cậu phải khóc như vậy đâu."

    Nhạc Linh Âm mím môi, ánh mắt đầy trách móc: "Tại sao cậu lại ghét Kiều Nhã Anh đến vậy? Cô ấy có làm gì sai đâu.."

    "Có lẽ cô ấy chỉ muốn được quan tâm, chỉ muốn ai đó hiểu mình thôi." Nhạc Linh Âm khẽ nói, trong lòng dâng lên cảm giác thương xót.

    Cao Trình Ngôn nhìn Nhạc Linh Âm, ánh mắt hơi dịu đi nhưng giọng nói vẫn lạnh lùng: "Cậu quan tâm đến cô ấy đến vậy sao? Cậu không thấy là mình đang tự rước khổ vào người à?"

    Nhạc Linh Âm cắn môi, cảm giác bất lực dâng tràn: "Có lẽ tớ không thể làm ngơ khi thấy người khác đau khổ như vậy. Tớ không hiểu tại sao cậu lại có thể nhẫn tâm như thế."

    Cao Trình Ngôn im lặng một lúc, đôi mắt đăm chiêu nhìn vào khoảng không trước mặt: "Nhạc Linh Âm, có những người sinh ra đã không hợp nhau. Cô ấy.. chỉ đơn giản không hợp với tôi."

    "Nhưng cô ấy thích cậu mà, tất cả mọi người đều biết điều đó." Nhạc Linh Âm nói khẽ, giọng run rẩy.

    "Và đó là vấn đề của cô ấy, không phải của tôi."

    Cao Trình Ngôn đáp, giọng nói lạnh ngắt, đôi mắt ánh lên vẻ thờ ơ. Nhưng rồi, như thể cảm thấy sự bối rối trong ánh mắt Nhạc Linh Âm, cậu hạ giọng:

    "Tôi không phải người cậu nghĩ đâu, Nhạc Linh Âm. Câu nên để chuyện này qua đi."

    Nhạc Linh Âm cúi đầu, nước mắt rơi xuống bàn. Cô không còn biết phải nói gì nữa, chỉ cảm thấy trái tim mình như đang vỡ vụn. Cô nhận ra khoảng cách vô hình nhưng sâu sắc giữa cô và Cao Trình Ngôn, giữa sự lạnh lùng của cậu và trái tim mềm yếu của mình.

    Cao Trình Ngôn lặng lẽ đưa tay vào túi, lấy ra một viên kẹo bạc hà nhỏ rồi đặt vào tay Nhạc Linh Âm. Động tác của cậu dứt khoát, lạnh lùng, nhưng trong hành động ấy lại có chút gì đó dịu dàng và an ủi, như thể cậu không muốn thấy cô buồn thêm.

    "Ăn đi, cậu cứ khóc không ngừng như vậy thì đến lúc mệt chẳng còn sức mà học nữa đâu." Cao Trình Ngôn nói, giọng đều đều nhưng không hẳn là trách móc.

    Nhạc Linh Âm nhìn viên kẹo bạc hà nằm gọn trong lòng bàn tay mình, cảm giác ấm áp len lỏi qua lòng bàn tay, xoa dịu cơn nghẹn ngào trong lồng ngực. Cô khẽ nhắm mắt, hít một hơi thật sâu rồi ngước nhìn Cao Trình Ngôn, đôi mắt ánh lên một chút nhẹ nhõm.

    "Tại sao cậu phải luôn phải tỏ ra lạnh lùng như vậy chứ?" Nhạc Linh Âm hỏi nhỏ, giọng còn nghẹn ngào nhưng chứa đựng chút ấm áp.

    Cao Trình Ngôn nhìn thẳng vào cô, đôi mắt cậu lạnh lẽo nhưng lại phảng phất một nét dịu dàng khó gọi tên: "Tôi chỉ làm điều tôi cho là đúng. Cảm xúc không giải quyết được vấn đề, nên đừng quá coi trọng nó."

    "Nhưng.. đôi khi người ta chỉ cần một chút quan tâm thôi mà." Nhạc Linh Âm thì thầm, viên kẹo bạc hà trong miệng dần tan chảy, lan tỏa vị ngọt và mát lạnh.

    Cao Trình Ngôn im lặng, rồi khẽ nhún vai: "Có lẽ vậy, nhưng đừng mong chờ điều đó từ tôi. Tôi không phải kiểu người như cậu nghĩ đâu, Nhạc Linh Âm."

    Nhạc Linh Âm khẽ mỉm cười, cảm thấy trong lòng có chút gì đó được xoa dịu, dù cậu nói lạnh lùng là vậy.

    "Dù sao.. cảm ơn cậu, Cao Trình Ngôn." Nhạc Linh Âm nói.

    Cao Trình Ngôn quay đi, nhưng Nhạc Linh Âm có thể thấy trong khoảnh khắc ánh mắt cậu hơi dịu lại, như một tia sáng mờ ảo ẩn hiện giữa bầu trời u tối.

    Các học sinh ngồi trong lớp lặng lẽ quan sát từng động thái của Cao Trình Ngôn và Nhạc Linh Âm, mắt ai cũng mở to như không tin vào những gì đang thấy. Cả lớp không ngừng liếc nhìn nhau, ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc và ngỡ ngàng, như thể vừa chứng kiến điều gì đó hiếm có, kỳ lạ hơn bất kỳ hiện tượng nào.

    Một bạn ngồi phía sau khẽ thì thầm với người bên cạnh, giọng đầy bất ngờ: "Này, cậu có thấy không? Cao Trình Ngôn.. đang dỗ Nhạc Linh Âm kìa!"

    "Không thể nào! Cậu ta mà dỗ ai bao giờ chứ. Lạnh lùng như băng vậy mà, thế mà.. còn đưa kẹo nữa!" Một bạn khác nói nhỏ, mắt tròn xoe.

    Một vài người khác gật đầu, không ai dám tin vào mắt mình. Cao Trình Ngôn, người vốn nổi tiếng là lạnh lùng, vô cảm, người mà không bao giờ tỏ ra quan tâm đến bất kỳ ai, lại đang an ủi Nhạc Linh Âm, còn đưa kẹo cho cô nữa chứ!

    Những ánh mắt ngỡ ngàng, nửa như tò mò, nửa như sợ hãi hướng về phía hai người họ, không ai dám lên tiếng hỏi nhưng ai cũng đang nghĩ cùng một điều.

    Liệu đây có thực sự là Cao Trình Ngôn mà họ biết không?

    Một bạn ngồi ở bàn đầu khẽ nhếch miệng, cười thầm: "Có khi nào cậu ấy đổi tính rồi không? Hay là.. Nhạc Linh Âm có phép thuật gì đặc biệt?"

    "Chắc chắn là vậy rồi!"

    Một bạn nữa cười khúc khích, nhưng nhanh chóng lấy tay che miệng khi thấy Cao Trình Ngôn quay qua, lườm một cái sắc như dao. Cả lớp lập tức nín bặt, nhưng không thể giấu nổi những ánh mắt ngỡ ngàng lén lút nhìn trộm.

    Không gian lớp học bỗng trở nên sôi nổi, không phải vì tiếng ồn, mà vì những ánh mắt dò xét, bàn tán ngầm của các học sinh, như thể một cơn bão lặng lẽ đang bao trùm lấy lớp học.
     
    Last edited: Oct 25, 2024
  3. Guinevere Elaine

    Messages:
    31
    Chương 53: Đừng trêu tớ nữa mà!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong tiết tự học, không khí lớp học trở nên tĩnh lặng, nhưng tâm trạng của Nhạc Linh Âm lại hoàn toàn trái ngược. Sau những lời an ủi bất ngờ từ Cao Trình Ngôn, cô vẫn chưa thể bình tâm lại. Cảm giác lẫn lộn giữa sự xúc động và bối rối vẫn đọng lại trong cô, giống như một đám mây mỏng che phủ trái tim, khiến cô không thể tập trung vào bài vở.

    Nhạc Linh Âm cúi đầu, chăm chú nhìn vào trang sách trước mặt, nhưng chữ nghĩa bỗng trở nên mờ nhạt, trôi tuột qua tâm trí. Hình ảnh viên kẹo bạc hà lạnh giá, động tác dứt khoát mà dịu dàng của Cao Trình Ngôn, rồi cả ánh mắt tò mò, kinh ngạc của bạn bè xung quanh, tất cả cứ hiện lên trong đầu cô, khiến cô vừa ấm áp vừa lo lắng.

    Khung cảnh lớp học buổi sáng yên ắng nhưng nặng nề. Tiếng đồng hồ tích tắc vang vọng trong không gian tĩnh mịch, nhấn nhá sự tĩnh lặng lạ thường. Một số bạn trong lớp cúi đầu chép bài, một vài người khác đang cố gắng đọc sách nhưng thỉnh thoảng vẫn lén liếc nhìn về phía cô và Cao Trình Ngôn, ánh mắt tò mò nhưng e dè.

    Bên ngoài cửa sổ, ánh nắng sớm tràn vào, tạo nên những dải sáng nhẹ nhàng chiếu lên sàn lớp học. Hàng cây xanh rung rinh trong gió nhẹ, như thể cũng đang dõi theo tình huống căng thẳng nhưng đầy ẩn ý diễn ra trong lớp. Không khí mùa thu mát lành, mang theo hương hoa thoang thoảng, hòa vào bầu không khí có chút ngột ngạt của lớp học.

    Nhạc Linh Âm khẽ thở dài, cảm giác mệt mỏi dâng lên, nhưng trái tim cô vẫn đập rộn ràng. Cô không biết làm sao để đối diện với những cảm xúc đang xáo trộn trong lòng mình. Cô khẽ nhớ lại cảm giác mát lạnh từ viên kẹo khi tan ra trong miệng mình, dù nhỏ bé nhưng giúp cô trấn tĩnh phần nào.

    Nhạc Linh Âm do dự một lúc, ánh mắt lướt qua những dòng chữ trong sách nhưng không thể tập trung. Cuối cùng, cô khẽ nghiêng người, hỏi nhỏ, giọng ngập ngừng:

    "Cao Trình Ngôn.."

    Cao Trình Ngôn dường như không phản ứng ngay lập tức, cậu vẫn còn đang mơ màng trong cơn buồn ngủ, như thể không nghe thấy cô gọi. Linh Âm hít sâu, cảm giác lo lắng dâng lên nhưng cô không thể ngăn mình tiếp tục.

    Nhạc Linh Âm cắn nhẹ môi, trái tim đập nhanh đến mức cô có thể nghe rõ từng nhịp trong lồng ngực. Cô hít sâu một hơi để lấy can đảm, rồi khẽ cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào Cao Trình Ngôn khi nói ra điều mà ngay chính mình cũng thấy ngượng ngùng.

    "Nếu.. nếu tớ tỏ tình với cậu.. và nếu.. tớ thích cậu thì sao?" Giọng Nhạc Linh Âm nhỏ đến mức chỉ đủ cho mình Cao Trình Ngôn nghe, mặt đỏ ửng như ánh nắng buổi sớm.

    Cao Trình Ngôn ngẩn ra, đôi mắt nhìn thẳng vào Nhạc Linh Âm, không giấu được sự ngạc nhiên thoáng qua. Đôi mày cậu hơi nhướng lên, như thể cậu đang cố gắng xác định xem có phải mình vừa nghe nhầm hay không. Nhìn vào đôi mắt to tròn của cô, tràn đầy sự tò mò và e thẹn, cậu chợt cảm thấy khó xử, nhưng nhanh chóng giấu đi cảm xúc đó.

    "Cái gì?" Cao Trình Ngôn khẽ hỏi lại, giọng nói trầm thấp nhưng không hẳn là lạnh lùng như mọi khi: "Cậu đang nói gì vậy, Nhạc Linh Âm?"

    Nhạc Linh Âm đỏ mặt hơn, lúng túng nắm chặt tay, nhưng cũng không dừng lạ: "Tớ chỉ.. chỉ tò mò thôi. Nếu một ngày tớ thích cậu thì.. thì cậu sẽ thế nào?"

    Cao Trình Ngôn nhìn Nhạc Linh Âm chằm chằm, khóe môi hơi nhếch lên như một nụ cười thoáng qua. Ánh mắt cậu có vẻ dịu lại nhưng vẫn giữ vẻ bí ẩn, lạnh lùng.

    "Cậu tò mò thật đấy." Cao Trình Ngôn đáp, giọng nói trầm ngâm: "Nhưng.. tôi nghĩ cậu không nên tự làm khó mình như vậy."

    Câu trả lời của Cao Trình Ngôn làm Nhạc Linh Âm có chút hụt hẫng, nhưng cô vẫn kiên nhẫn nhìn cậu, chờ đợi điều gì đó hơn. Cậu khẽ thở dài, rồi nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt sắc bén nhưng ẩn chứa nét dịu dàng khó nhận thấy.

    Nhạc Linh Âm cảm nhận trái tim mình như chùng xuống, nhưng cũng có chút xao xuyến. Cô khẽ mỉm cười, che giấu sự ngượng ngùng của mình, cố gắng giữ bình tĩnh.

    Cao Trình Ngôn bỗng dưng trở nên kiêu ngạo, ánh mắt sáng lên với vẻ đắc thắng. Cậu chống cằm, nhìn Nhạc Linh Âm với vẻ thích thú, như thể đang thưởng thức một trò chơi thú vị: "Thế thì.. nếu tôi thích cậu thì sao?"

    Câu hỏi bất ngờ ấy khiến Nhạc Linh Âm hoàn toàn bị ngã gục. Cô cảm thấy cổ và mặt nóng bừng, đỏ như quả cà chua, không dám tin vào những gì vừa nghe.

    Cao Trình Ngôn nhìn Nhạc Linh Âm, nét mặt đầy tự tin, như thể đang chờ đợi phản ứng của cô: "Sao nào? Cậu không có ý kiến gì sao?"

    Nhạc Linh Âm lúng túng, không biết phải nói gì. Cô chỉ có thể nhìn vào mắt cậu, trái tim đập loạn nhịp, tâm trạng rối bời giữa sự hồi hộp và xao xuyến. Cô chợt ước rằng mình có thể tìm được một câu trả lời thông minh, nhưng tất cả những gì cô có thể làm là lặng im, như thể thời gian đã ngừng lại trong khoảnh khắc đầy ngượng ngùng này.

    Cao Trình Ngôn nhìn Nhạc Linh Âm với ánh mắt lạnh lùng nhưng lại đầy sự thích thú. Sự im lặng kéo dài giữa họ như một trò chơi, cậu rõ ràng đang tận hưởng từng khoảnh khắc.

    "Có phải cậu ngại quá rồi phải không?" Cao Trình Ngôn trêu chọc, giọng điệu thản nhiên nhưng mang theo một chút tinh nghịch: "Nhìn mặt cậu đỏ như quả cà chua, trông thật đáng yêu đấy!"

    Nhạc Linh Âm cảm thấy cả người mình như nóng bừng lên, muốn chui vào một góc nào đó để trốn chạy khỏi ánh mắt đùa cợt của Cao Trình Ngôn. Cô cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào cậu, nhưng điều đó chỉ càng khiến Cao Trình Ngôn thêm thích thú.

    "Cô thỏ trắng dễ xấu hổ." Cao Trình Ngôn tiếp tục, nét mặt đầy kiêu ngạo: "Tôi không ngờ mình lại có sức ảnh hưởng đến cậu như vậy."

    "Đừng có nói linh tinh!" Nhạc Linh Âm cố gắng phản bác, nhưng giọng nói của cô lại yếu ớt, không có sức nặng. Cô cảm thấy như mình đang bị mắc kẹt giữa sự bối rối và cảm giác vui vẻ, như một cơn sóng dâng trào trong lòng.

    Nhạc Linh Âm nhìn Cao Trình Ngôn, sự hồi hộp trong lòng ngày càng lớn: "Cậu.. đừng có đùa như vậy." Cô lắp bắp, nhưng ánh mắt lại không thể rời khỏi cậu.

    Cao Trình Ngôn cười khẩy, lắc đầu như thể không thể tin vào sự ngốc nghếch của Nhạc Linh Âm.

    Lời nói của Cao Trình Ngôn như một phép thuật, vừa khiến cô xấu hổ, vừa làm trái tim cô xao xuyến. Nhạc Linh Âm chỉ biết ngồi im lặng, cảm nhận từng nhịp đập của trái tim mình, trong khi Cao Trình Ngôn vẫn tiếp tục trêu chọc, dường như không có ý định dừng lại.

    Cao Trình Ngôn vẫn giữ vẻ lạnh nhạt, nhưng ánh mắt của cậu tràn đầy sự thích thú. Nhìn Nhạc Linh Âm đang đỏ mặt, cậu không nhịn được mà trêu chọc thêm:

    "Nhạc Linh Âm, có lẽ cậu nên chuẩn bị cho mình một cái bảng thông báo 'Cấm Cao Trình Ngôn trêu chọc tôi' thì mới đúng." Cao Trình Ngôn nói với giọng điệu nghiêm túc nhưng không thể giấu nổi nụ cười ở khóe môi.

    Nhạc Linh Âm tức giận nhưng cũng không khỏi buồn cười, cảm thấy bị Cao Trình Ngôn châm chọc quá mức. Cô đỏ mặt, ánh mắt như muốn bắn ra tia lửa: "Đừng có đùa nữa, tớ không muốn bị cả lớp chú ý đâu!"

    "Thế nhưng, việc này có vẻ thú vị hơn nhiều." Cao Trình Ngôn đáp, ánh mắt vẫn châm chọc, như thể đang cố tình châm thêm lửa vào sự xấu hổ của Nhạc Linh Âm: "Thế thì cậu nên tập làm quen với việc bị chú ý đi."

    Cuối cùng, không thể chịu đựng thêm được nữa, Nhạc Linh Âm nhanh chóng đưa đôi bàn tay nhỏ của mình lên, bịt miệng Cao Trình Ngôn lại.

    "Đừng.. đừng nói nữa mà!" Nhạc Linh Âm thì thầm, vừa tức vừa xấu hổ, trong khi mặt vẫn đỏ như quả cà chua.

    Hành động bất ngờ của Nhạc Linh Âm khiến không khí lớp học bỗng trở nên náo nhiệt. Những tiếng xì xào vang lên, từng nhóm bạn lén lút trao đổi ánh nhìn, như thể đang chứng kiến một cảnh tượng thú vị.

    "Cậu thấy không? Nhạc Linh Âm đang bị Cao Trình Ngôn trêu kìa!" Một bạn ngồi gần nói khẽ, mắt sáng lên như thể vừa phát hiện ra một bí mật thú vị.

    "Cô ấy đỏ mặt thật rồi! Đúng là một cô thỏ dễ xấu hổ!" Một bạn khác cười khúc khích, không giấu nổi sự thích thú.

    Cao Trình Ngôn khẽ nhướng mày, nhưng trong ánh mắt lạnh lùng của cậu, vẫn có một chút vui vẻ. Cậu không nói gì, chỉ nhìn Nhạc Linh Âm, đôi mắt chớp chớp như muốn trêu chọc cô thêm nữa.

    Trong khi đó, Nhạc Linh Âm cảm thấy mặt mình như bốc khói. Cô không dám nhìn xung quanh, chỉ biết cố gắng giữ bình tĩnh. Hành động của mình bỗng chốc biến cô thành tâm điểm chú ý của cả lớp, và cảm giác vừa ngại ngùng vừa hồi hộp khiến cô không thể nghĩ được gì khác.
     
  4. Guinevere Elaine

    Messages:
    31
    Chương 54: Cá cược

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bàn tay nhỏ của Nhạc Linh Âm đang che kín miệng của Cao Trình Ngôn, đây lần đầu tiên cô cảm nhận được sự đụng chạm trực tiếp qua làn da của cậu. Sự ấm áp từ lòng bàn tay khiến trái tim cô đập nhanh hơn, như thể thời gian đã ngừng lại trong khoảnh khắc đó.

    Cao Trình Ngôn liếc nhanh sang những học sinh khác, ánh nhìn lạnh lùng cực điểm khiến ai ai cũng hoảng sợ quay đi, không dám đối diện với sự căng thẳng tỏa ra từ cậu. Trong khi đó, Nhạc Linh Âm đang chìm đắm vào cảm giác mơ mộng, những xúc cảm rối bời trong lòng khiến cô quên đi mọi thứ xung quanh.

    Đột nhiên, trong lúc Nhạc Linh Âm đang lạc lối trong suy nghĩ, Cao Trình Ngôn hôn nhẹ vào lòng bàn tay của Nhạc Linh Âm. Hành động bất ngờ ấy như một cú sốc điện, khiến cô lập tức rút tay ra, khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ và bất ngờ.

    "Cậu vừa mới.. làm cái gì vậy?" Nhạc Linh Âm lắp bắp, không thể che giấu sự ngượng ngùng và bối rối đang trào dâng trong lòng.

    Cao Trình Ngôn nhìn Nhạc Linh Âm với đôi mắt lạnh lùng, nhưng trong đó lại có một tia tinh nghịch.

    "Chỉ là một cách để xem phản ứng của cậu thôi." Cao Trình Ngôn đáp, giọng điệu bình thản như thể hành động vừa rồi không có gì đặc biệt.

    Nhạc Linh Âm không biết phải nói gì, chỉ có thể lắc đầu trong sự bối rối. Cô cảm thấy trái tim mình như đang nhảy múa trong lồng ngực, một phần muốn tránh xa cậu, nhưng phần khác lại khao khát được gần gũi hơn. Cảm giác ngại ngùng và hồi hộp như một cơn sóng dâng trào, khiến cô không thể bình tĩnh nổi.

    Trong khoảnh khắc ấy, Nhạc Linh Âm tự hỏi liệu đây có phải là khởi đầu cho một điều gì đó mới mẻ giữa họ hay không, điều đó khiến cô cảm thấy vừa hồi hộp vừa phấn khích.

    Cao Trình Ngôn lạnh lùng khi nhìn người khác, nhưng ánh mắt của cậu lại ấm áp hơn hẳn khi nhìn vào Nhạc Linh Âm. Cái nhìn ấy như một ánh sáng lạ, làm cho những cảm xúc trong lòng cô trở nên rối bời.

    Nhạc Linh Âm khoanh tay trước ngực, cố gắng thể hiện vẻ nghiêm túc, mặc dù sự ngượng ngùng vẫn không thể che giấu được.

    "Cao Trình Ngôn." Nhạc Linh Âm nói, giọng có chút run rẩy nhưng đầy quyết tâm: "Hành động vừa rồi của cậu thật sự rất vô lễ!"

    Cao Trình Ngôn không hề có dấu hiệu hối lỗi, ngược lại, cậu nhìn Nhạc Linh Âm với vẻ mặt như thể đang cố gắng kiềm chế nụ cười: "Vô lễ? Chẳng phải chính cậu cũng đã tự nhiên che miệng tôi lại sao?" Cao Trình Ngôn hỏi lại, giọng điệu vẫn thản nhiên.

    Nhạc Linh Âm cảm thấy mặt mình nóng bừng lên.

    "Đó không phải là lý do để cậu làm như vậy!" Nhạc Linh Âm bối rối, nhưng vẫn cố gắng giữ vẻ nghiêm túc: "Cậu không thể hành xử như vậy trong lớp học!"

    "Chỉ một chút thôi mà." Cao Trình Ngôn đáp, ánh mắt vẫn ấm áp nhưng chứa đầy sự nghịch ngợm: "Nhìn cậu xấu hổ đáng yêu như vậy, tôi không thể không thử."

    Nhạc Linh Âm không biết phải làm gì trước sự trêu chọc của Cao Trình Ngôn. Mặc dù trong lòng cô đang dậy sóng, nhưng không thể phủ nhận rằng từng lời nói, từng ánh nhìn của cậu lại khiến trái tim cô xao xuyến. Cô cảm thấy vừa tức giận vừa muốn cười, thật khó để không bị cuốn vào trò chơi của cậu.

    "Dù sao đi nữa, cậu nên biết điểm dừng!" Nhạc Linh Âm nói, cố gắng làm ra vẻ nghiêm túc, nhưng trong lòng thì lại ngập tràn những cảm xúc hỗn độn không thể giải thích.

    Cao Trình Ngôn dù mang vẻ ngoài lạnh lẽo, lại có một sự thích thú đặc biệt trong việc trêu ghẹo cô thỏ nhỏ dễ xấu hổ này. Nhìn thấy Nhạc Linh Âm đỏ mặt mỗi khi cậu tiến gần hay nói điều gì đó mập mờ, ánh mắt cậu lại thêm phần thích thú. Thay vì ngừng lại, cậu dường như càng quyết tâm tiếp tục "công trình" chọc ghẹo của mình.

    Khi cả lớp đang tập trung học bài của mình, Cao Trình Ngôn đột nhiên nghiêng đầu về phía Nhạc Linh Âm, khóe môi khẽ nhếch lên như muốn nói điều gì đó thú vị.

    "Nhạc Linh Âm, chúng ta làm một vụ cá cược đi." Cao Trình Ngôn nói với giọng điệu đầy ngạo nghễ.

    Nhạc Linh Âm giật mình quay sang, nhìn cậu với vẻ nghi ngờ: "Cá cược gì chứ?"

    Cao Trình Ngôn nheo mắt, gương mặt lạnh lùng thường ngày của cậu nay lại thoáng chút đùa cợt.

    "Xem ai thích ai trước." Cao Trình Ngôn nói, giọng cậu trầm ấm nhưng lại đầy sự thách thức. "Nếu cậu là người thích tôi trước, cậu phải thừa nhận điều đó. Còn nếu tôi là người thích cậu trước.. thì tôi cũng sẽ thừa nhận."

    Nhạc Linh Âm không khỏi sửng sốt trước đề nghị táo bạo của Cao Trình Ngôn. Cô trừng mắt nhìn cậu, hai má bất giác đỏ ửng, nhưng cố gắng tỏ ra nghiêm túc: "Đừng có đùa nữa, cậu đang nói vớ vẩn gì vậy?"

    "Không vớ vẩn đâu." Cao Trình Ngôn đáp, ánh mắt cậu nhìn cô không rời. "Vậy, cậu có dám cược không?"

    Nhạc Linh Âm biết rõ mình đang bị Cao Trình Ngôn trêu chọc, nhưng ánh mắt cậu nghiêm túc đến mức cô không thể không phân vân. Cô bối rối, nhưng lòng cũng có chút rung động, tự hỏi liệu có phải đây là cách mà Cao Trình Ngôn muốn kéo cô vào trò chơi của cậu hay không.

    Cuối cùng, với chút ngập ngừng, Nhạc Linh Âm đáp nhỏ: "Được, cược thì cược.. nhưng đừng hối hận đấy!"

    Cao Trình Ngôn khẽ nhếch môi, hài lòng với câu trả lời của Nhạc Linh Âm: "Tốt, vậy thì bắt đầu thôi, thỏ con."

    Nghe đến từ "cá cược," Nhạc Linh Âm không thể không nghĩ đến phần thưởng dành cho người thắng cuộc. Cô quay sang Cao Trình Ngôn, đôi mắt đầy tò mò, hỏi nhỏ: "Vậy.. nếu có người thắng, thì phần thưởng sẽ là gì?"

    Cao Trình Ngôn khẽ nhướng mày, ánh mắt như lóe lên một tia tinh nghịch. Cậu chậm rãi đáp: "Phần thưởng thì có chứ. Nhưng đấy là.. bí mật."

    Nhạc Linh Âm càng nghe càng thấy khó hiểu. Sự úp mở của cậu chỉ khiến cô thêm tò mò và không thể dừng lại việc suy nghĩ về "phần thưởng bí mật" ấy. Cô hơi nheo mắt, cố gắng dò xét thái độ của Cao Trình Ngôn nhưng không thể nào đọc được ý định thật sự trong ánh mắt của cậu.

    "Cậu nói như vậy chẳng phải là đang muốn tớ thua để tò mò mà mắc bẫy sao?" Nhạc Linh Âm nửa đùa nửa nghiêm túc, cố gắng che giấu sự bối rối của mình.

    Cao Trình Ngôn chỉ nhún vai, đôi môi vẫn giữ nụ cười mỉm như thể mọi thứ đều đã nằm trong kế hoạch của cậu: "Ai biết được? Có thể phần thưởng ấy sẽ là thứ mà cậu rất muốn, hoặc.. cũng có thể là một điều bất ngờ."

    Nhạc Linh Âm khẽ cau mày, nhưng trái tim không ngừng đập nhanh. Dù ngoài mặt cô cố tỏ ra nghiêm nghị, bên trong lại cảm thấy như vừa bị cuốn vào một trò chơi mà Cao Trình Ngôn đã lên kế hoạch sẵn từ lâu.

    Nhạc Linh Âm nheo mắt, nhìn thẳng vào Cao Trình Ngôn, vẻ mặt đầy cảnh giác: "Cao Trình Ngôn, tớ cảnh cáo trước đấy, cậu không được ăn gian hay giở trò gì đâu!"

    Cao Trình Ngôn từ nãy đến giờ vẫn mang vẻ thích thú, đột nhiên ánh mắt trở nên nghiêm túc lạ thường. Sự lạnh lùng quen thuộc của cậu dường như còn sắc bén hơn, khiến Nhạc Linh Âm không khỏi rùng mình. Giọng cậu trầm và kiên định, tựa như không gì có thể làm cậu dao động.

    "Cậu nghĩ tôi cần phải ăn gian để thắng vụ này sao?"

    Trước ánh nhìn sắc lạnh của Cao Trình Ngôn, Nhạc Linh Âm cảm thấy đôi chút căng thẳng. Cô không nghĩ rằng cậu sẽ nghiêm túc đến thế chỉ vì một trò cá cược đơn giản. Sự thay đổi đột ngột của Cao Trình Ngôn khiến cô không khỏi bối rối và có chút bồn chồn.

    Nhưng rồi Cao Trình Ngôn nhẹ nhàng nhếch môi, thoáng chút ý cười trở lại trong đôi mắt: "Yên tâm, tôi sẽ chơi công bằng. Nếu cậu thua, thì hãy chuẩn bị tinh thần cho phần thưởng của người thắng nhé."

    Nhạc Linh Âm lặng người, vừa tò mò vừa cảm thấy hồi hộp trước những lời nói mập mờ của Cao Trình Ngôn.

    Nhạc Linh Âm cảm nhận một làn sóng nguy hiểm bao quanh, trực giác nhắc nhở cô rằng trò cá cược này không đơn giản như những lời trêu đùa ban đầu. Cô ngước nhìn Cao Trình Ngôn, đôi mắt trong veo nhưng đầy cảnh giác, giọng nói nhẹ nhàng nhưng cương quyết: "Tớ không muốn cá nữa, cảm giác này.. không ổn chút nào."

    Nghe thấy giọng nói dễ thương nhưng kiên quyết của Nhạc Linh Âm, Cao Trình Ngôn thoáng nhếch môi, vẻ mặt lạnh lùng nhưng ánh mắt lóe lên tia thích thú.

    "Thế nào? Cậu định bỏ cuộc dễ dàng thế à?" Cao Trình Ngôn hỏi, giữ nguyên vẻ bình thản nhưng đầy quyền uy, như thể đã lường trước mọi khả năng.

    Nhạc Linh Âm khẽ rùng mình, nhận ra sự nghiêm túc không thể lay chuyển trong đôi mắt của Cao Trình Ngôn. Sự nguy hiểm ấy khiến cô không khỏi chùn bước, nhưng cô vẫn cố giữ giọng bình tĩnh.

    "Cá cược với cậu không phải là điều thông minh, tớ không muốn bị lôi vào rắc rối đâu."

    Cao Trình Ngôn nghe xong, không nói gì thêm, ánh mắt vẫn lạnh lẽo nhưng nụ cười mờ nhạt đầy ẩn ý.

    "Phần thưởng mà cậu muốn, tôi có thể cho cậu. Với quyền lực của tôi, không có gì là không thể." Cao Trình Ngôn đáp, giọng trầm và mạnh mẽ, như khẳng định rằng mọi chuyện đều nằm trong tầm tay của mình.

    Nhạc Linh Âm nhìn Cao Trình Ngôn, vừa bất ngờ vừa hồi hộp. Cảm giác lo lắng bao trùm lấy cô, vì sâu thẳm trong lòng, cô biết mình đã dấn thân vào một trò chơi nguy hiểm mà không dễ gì thoát ra.

    Nhạc Linh Âm cố gắng làm cho bầu không khí bớt căng thẳng bằng cách nói đùa: "Nếu như tớ thắng, thì Cao Trình Ngôn sẽ làm cu li cho tớ suốt đời nhé!"

    Nhạc Linh Âm mỉm cười, nhưng ánh mắt lại lấp lánh một chút hài hước.

    Không ngờ, Cao Trình Ngôn chỉ lạnh nhạt gật đầu, không hề tỏ ra ngạc nhiên hay phản đối: "Được, nếu cậu thắng, tôi sẽ làm cu li cho cậu." Cậu đáp, giọng điệu vẫn thản nhiên như mọi khi.

    Nhưng ngay sau đó, Cao Trình Ngôn nhìn thẳng vào mắt Nhạc Linh Âm, sự lạnh lẽo trong ánh mắt càng thêm rõ rệt: "Nhạc Linh Âm, cậu nên nhớ rằng lời nói của cậu có thể biến thành sự thật. Tốt nhất, cậu phải cẩn thận với những gì mình nói."

    Câu nói của Cao Trình Ngôn như một mũi tên bắn trúng vào lòng cô, khiến Nhạc Linh Âm run rẩy sợ hãi. Cô biết rõ ý nghĩa sâu xa trong lời cảnh cáo của cậu, lòng cô chợt dâng lên một cảm giác lo lắng. "Tớ.. tớ chỉ đùa thôi mà." Nhạc Linh Âm nói, giọng có chút lắp bắp.

    "Đùa hay không, cậu cũng cần phải thận trọng."

    Cao Trình Ngôn nhấn mạnh, đôi mắt vẫn lạnh lùng, nhưng bên trong lại ẩn chứa sự nghiêm túc. Câu nói ấy khiến Nhạc Linh Âm cảm thấy bất an, như thể mọi điều cô từng đùa giỡn hoặc từng thốt ra đều có thể trở thành sự thật.

    Nhạc Linh Âm không biết phải làm gì trong khoảnh khắc này. Một phần của cô muốn rút lui khỏi trò chơi nguy hiểm này, nhưng một phần lại cảm thấy không thể nào dừng lại. Sự căng thẳng giữa họ cứ như một sợi dây căng thẳng, không thể nào dễ dàng phá vỡ.
     
  5. Guinevere Elaine

    Messages:
    31
    Chương 55: Chọn đi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sân sau trường chìm trong bóng tối, nơi ánh sáng mặt trời khó có thể chiếu rọi đến. Những tán cây rậm rạp vươn cao, như những cánh tay lớn, che phủ một góc tĩnh lặng của khuôn viên. Tiếng gió rít nhẹ qua những chiếc lá, tạo ra một âm thanh êm đềm nhưng cũng mang theo vẻ lạnh lẽo, như đang kể một câu chuyện bí ẩn.

    Giữa không gian đó, một ngôi nhà kho gỗ hai tầng bị bỏ hoang đứng sừng sững, lặng lẽ chờ đợi trong cô đơn. Những bức tường gỗ xỉn màu, phủ đầy bụi bặm và rêu xanh, khiến nó trông như một di tích của quá khứ.

    Cửa sổ cũ kỹ của ngôi nhà kho gỗ hai tầng đã bị đóng chặt, những khung gỗ mục nát cùng với lớp bụi dày đặc khiến nó trông như một bức tranh tĩnh lặng từ nhiều năm trước. Những ô kính dày cộm và chặt chẽ không thể phá vỡ được.

    Mặt kính tối tăm như một tấm gương mờ ảo phản chiếu ánh sáng yếu ớt từ xa, nhưng không thể nào nhìn rõ những gì bên trong. Không khí trong nhà kho dường như bị giam giữ, không có chút gió nào có thể lùa vào. Bên trong, những chiếc bụi bặm và mạng nhện kết thành những hình dạng kỳ quái, tạo nên một không gian ảm đạm, nơi thời gian như đã ngừng lại.

    Âm thanh nhẹ nhàng của gió lướt qua những tán cây bên ngoài như một lời thì thầm, nhưng bên trong, mọi thứ đều im lặng, tạo ra một cảm giác u ám và nặng nề. Những cánh cửa sổ đóng kín càng khiến không gian thêm phần bí ẩn, như thể ngôi nhà kho này đang giữ trong mình những bí mật mà nó không bao giờ muốn chia sẻ với thế giới bên ngoài.

    Ngôi nhà kho như được bao phủ bởi một làn sương mờ ảo, và xung quanh là những bụi cây dại mọc um tùm. Hơi ẩm của đất khiến không gian trở nên nặng nề, mang lại cảm giác khó chịu. Những chiếc lá khô lạo xạo dưới chân khi có gió thổi qua, như những tiếng thì thầm của những bí mật chưa được khám phá.

    Trong khoảng sân tối tăm ấy, sự tĩnh lặng gần như tuyệt đối, chỉ có tiếng chim đêm thỉnh thoảng vang lên, nhắc nhở mọi người rằng đây là nơi không còn sự sống. Ánh đèn từ các lớp học phía xa không đủ để soi sáng khu vực này, khiến nó trở thành một góc tối bí ẩn mà ít ai dám bén mảng đến.

    Khung cảnh ở đây toát lên vẻ u ám và mờ ảo, như một bức tranh đen trắng, khiến ai nhìn thấy cũng cảm nhận được sự lạnh lẽo và sự cô đơn lắng đọng trong không gian này. Mọi thứ đều có vẻ bị thời gian quên lãng, và sự tĩnh mịch ấy làm cho bất kỳ ai dừng chân nơi đây đều cảm thấy mình như đang đứng bên rìa của một bí ẩn chưa được khám phá.

    Vũ Từ Minh, Tường Quốc Lam và Hoàn Phát đứng thành một vòng tròn chặt chẽ quanh Cao Trình Ngôn, ánh mắt họ lấp lánh sự hứng khởi pha lẫn chút lo lắng. Không khí nặng nề, sự im lặng như bao trùm lấy mọi người. Ánh sáng yếu ớt từ những chiếc đèn đường gần đó chiếu xuống, tạo ra những bóng đổ dài trên mặt đất.

    Dưới chân Cao Trình Ngôn, một người đang quỳ gối, vẻ mặt bị đánh đến mức không còn nhận dạng được nữa. Máu chảy từ những vết thương trên mặt, nhuộm đỏ cả làn da nhợt nhạt. Ánh sáng chiếu vào, khiến những vết thương càng trở nên rõ ràng hơn, nhấn mạnh sự tàn bạo của tình huống. Người này khẽ rên rỉ, nhưng không dám ngẩng đầu lên, chỉ cúi gằm mặt xuống đất, như một kẻ bị kết án.

    Cao Trình Ngôn đứng đó, hình bóng kiêu ngạo và lạnh lùng, tay đút túi quần, ánh mắt tràn đầy sự kiểm soát. Mặc dù bên ngoài vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, nhưng bên trong, cậu đang cảm thấy hứng thú với sự phục tùng của kẻ dưới chân mình.

    "Ngẩng lên đi." Cao Trình Ngôn nói, giọng điệu lạnh lẽo nhưng lại có chút sắc sảo.

    Người đang quỳ gối, dù rất khó khăn, nhưng cuối cùng cũng nhấc đầu lên. Những mảng máu và dấu tích của sự tàn nhẫn khiến người đó trông như một bóng ma của chính mình. Ánh mắt hắn đầy sợ hãi, nhưng cũng lấp lánh chút gì đó của sự quyết tâm, như thể hắn đang cố gắng giữ lại một phần nào đó của bản thân trong cơn bão tố này.

    Vũ Từ Minh, Tường Quốc Lam và Hoàn Phát đứng bên cạnh, ánh mắt hướng về Cao Trình Ngôn với sự kính trọng và lo lắng. Họ biết rằng khoảnh khắc này là một bước ngoặt, và hành động tiếp theo của Cao Trình Ngôn sẽ quyết định rất nhiều điều.

    "Nhớ lấy, đây là cái giá cho sự phản bội."

    Cao Trình Ngôn lạnh lùng nói, giọng điệu của cậu không hề có chỗ cho sự thương xót. Ánh mắt cậu như băng giá, không thể thấy một chút cảm xúc nào. Không khí xung quanh trở nên nặng nề, mọi người đều nín thở, cảm nhận sự căng thẳng của khoảnh khắc này.

    Cao Trình Ngôn không làm gì cả, cậu chỉ ra hiệu cho Vũ Từ Minh, người đứng bên cạnh. Vũ Từ Minh lập tức hiểu ý, nhanh chóng ném một con dao sắc bén về phía người đang quỳ gối - Tạ Thiểu Lâm. Con dao lướt qua không khí, tạo ra âm thanh lạnh lẽo khi chạm xuống đất, gần sát chân Tạ Thiểu Lâm.

    "Chọn đi." Cao Trình Ngôn nói, giọng điệu của cậu lạnh đến mức như cắt qua không gian.

    Tạ Thiểu Lâm run rẩy, đôi mắt mở to vì sợ hãi: "Làm ơn, xin cậu.." Hắn vang xin, giọng nói không còn chút tự tin nào, chỉ còn lại sự tuyệt vọng.

    "Đổi một ngón tay lấy lại một mạng sống." Cao Trình Ngôn tiếp tục, không có chút cảm xúc nào trong lời nói của mình, như thể đang đưa ra một giao dịch thương mại.

    Sự im lặng bao trùm, Tạ Thiểu Lâm cảm thấy như mọi ánh mắt đang đổ dồn vào mình, không thể thoát khỏi cái vòng vây nghiệt ngã. Hắn đứng giữa lằn ranh sống chết, lòng tràn đầy sự hoảng loạn và nỗi sợ hãi.

    Cao Trình Ngôn đứng thẳng người, không hề tỏ ra nao núng, bên cạnh là Vũ Từ Minh, Tường Quốc Lam và Hoàn Phát. Họ cùng nhau bước ra khỏi khu vườn, không khí vẫn ngột ngạt bởi những gì vừa diễn ra. Khi ra khỏi bóng tối, ánh sáng lập tức bao trùm lấy họ, nhưng tâm trí vẫn còn đọng lại hình ảnh của Tạ Thiểu Lâm quỳ gối.

    Ba người bạn không thể kiềm chế được sự lo lắng.

    "Cao Trình Ngôn, làm vậy có được không?" Vũ Từ Minh lên tiếng, giọng có phần e dè: "Hay là giao nộp hắn cho cảnh sát vì tội mưu sát bất thành?"

    Cao Trình Ngôn vẫn im lặng, sự tĩnh lặng ấy đáng sợ đến mức khiến không khí xung quanh trở nên nặng nề. Cậu không đáp lời, chỉ tiếp tục bước đi với dáng vẻ kiêu ngạo. Tường Quốc Lam và Hoàn Phát nhìn nhau, trong lòng đầy băn khoăn. Họ biết rõ tính cách của Cao Trình Ngôn, khi cậu im lặng, nghĩa là cậu đang suy nghĩ nghiêm túc về điều gì đó.

    "Người đó có thể sẽ bị bắt." Hoàn Phát nói, không giấu được sự lo lắng: "Liệu chúng ta có nên can thiệp không?"

    Vẫn không có phản hồi từ Cao Trình Ngôn. Cậu bước đi, nhưng ánh mắt lại xa xăm, như đang dõi theo một điều gì đó không thể thấy được. Hình ảnh Tạ Thiểu Lâm quỳ gối, những lời van xin đầy tuyệt vọng vẫn văng vẳng trong tâm trí cậu, nhưng cậu không để nó lộ ra ngoài.

    Bầu không khí giữa họ trở nên căng thẳng. Mỗi bước đi của Cao Trình Ngôn như thể đang đẩy cả nhóm vào một quyết định khó khăn, sự im lặng của cậu càng làm cho mọi người cảm thấy sự nghiêm trọng của tình huống.

    Hoàn Phát, vẫn không thể kiềm chế được sự lo lắng, bèn hỏi: "Tạ Thiểu Lâm có bỏ chạy không? Xem ra hắn ta cũng không dám cắt bỏ ngón tay của mình đâu." Câu hỏi của cậu như một cách để xua đi không khí nặng nề đang bao trùm họ.

    Vũ Từ Minh và Tường Quốc Lam liền gật đầu, họ đồng ý với nhận định của Hoàn Phát. Họ cũng tin rằng Tạ Thiểu Lâm sẽ không dám làm tổn hại bản thân trong tình thế ấy, sự sợ hãi rõ ràng đã khiến hắn ta bất lực.

    Tuy nhiên, Cao Trình Ngôn không có hứng thú với những gì đang được thảo luận. Cậu vẫn giữ im lặng, ánh mắt xa xăm và không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào. Cậu như đang chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình, không để những lời nói của bạn bè làm ảnh hưởng đến quyết định của mình.

    "Sao thế?" Hoàn Phát bèn hỏi, cảm thấy lo lắng khi thấy bạn mình không phản ứng: "Cậu không quan tâm đến việc hắn có trốn không sao?"

    "Điều đó không quan trọng." Cao Trình Ngôn cuối cùng cũng lên tiếng, giọng điệu lạnh lùng như thường lệ.

    Sự kiên định trong giọng nói của Cao Trình Ngôn khiến ba người bạn cảm thấy rùng mình. Họ biết rằng Cao Trình Ngôn đã đưa ra quyết định, nó có thể có những hậu quả lớn lao mà họ chưa thể hình dung ra.

    Cao Trình Ngôn ngồi trên ghế đá lạnh lẽo, dáng vẻ thư thái đến lạ thường, cậu dựa lưng vào ghế, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng về phía trước: "Hắn ta không dám chạy đâu, chuẩn bị xem màn trình diễn nào."

    Cao Trình Ngôn vừa dứt lời, một tiếng hét vang lên từ khu vườn, dữ dội và đầy tuyệt vọng. Âm thanh ấy như xé toạc không khí yên tĩnh, khiến ba người bạn bên cạnh giật mình, ánh mắt họ lập tức đổ dồn về phía phát ra tiếng kêu. Sự sợ hãi bao trùm lấy họ, khiến tim họ đập nhanh hơn.

    Sau tiếng hét, mọi thứ trở nên tĩnh lặng đến mức rợn người, như thể không khí đã ngưng đọng lại. Không một âm thanh nào khác vang lên, chỉ có tiếng gió nhẹ thổi qua, mang theo cảm giác nặng nề. Vũ Từ Minh, Tường Quốc Lam và Hoàn Phát nhìn nhau, sự lo lắng hiện rõ trên gương mặt họ. Họ không thể hiểu nổi điều gì vừa xảy ra, nhưng sự chờ đợi khiến họ cảm thấy ngột ngạt.

    Cao Trình Ngôn vẫn ngồi đó, vẻ mặt không hề thay đổi. Cậu như một vị vua đang quan sát màn kịch bi thương đang diễn ra trước mắt, không mảy may tỏ ra bận tâm. Cậu đã đưa ra quyết định, giờ chỉ còn chờ xem những gì sẽ xảy ra tiếp theo.
     
  6. Guinevere Elaine

    Messages:
    31
    Chương 56: Nguy hiểm hay an toàn?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhạc Linh Âm đứng trước máy bán hàng tự động, đôi tay nhỏ nhắn của cô vừa thả đồng xu vào khe, chuẩn bị lấy một chai nước mát lạnh. Không khí yên tĩnh và mát mẻ của buổi chiều làm cô thấy thoải mái.

    Nhưng ngay lúc đó, một tiếng hét vang lên từ xa, dữ dội và rợn người. Tiếng hét xé tan sự bình yên, khiến Nhạc Linh Âm khựng lại, chai nước vừa rơi xuống dưới mà cô chưa kịp với tay lấy.

    Cùng lúc ấy, tiếng quạ kêu vang lên trên cao, từng đàn chim bay vội lên trời, những tiếng vỗ cánh dồn dập như xé toạc bầu không khí. Cảnh tượng ấy càng làm tăng thêm sự lạnh lẽo đáng sợ xung quanh.

    Nhạc Linh Âm bỗng cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Trái tim cô đập nhanh hơn, và cô không khỏi nắm chặt lấy chai nước vừa lấy được, như thể tìm một chút an toàn. Bàn tay cô khẽ run, ánh mắt hướng về phía âm thanh vừa phát ra, trong lòng dâng lên nỗi bất an không thể giải thích.

    Nhạc Linh Âm hít một hơi sâu, cố gắng trấn an bản thân, nhưng vẫn cảm nhận rõ nỗi sợ mơ hồ cứ dâng lên từng đợt.

    Nhạc Linh Âm bước từng bước rụt rè về phía khu vườn bỏ hoang, tò mò muốn tìm hiểu tiếng hét khi nãy phát ra từ đâu, nhưng cũng không khỏi run sợ.

    Trước lối vào, Nhạc Linh Âm dừng lại, ánh mắt khẽ đảo nhìn vào khu vườn tối tăm. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, làm cô nhanh chóng quay người đi, thầm nghĩ bản thân thật sự không nên ở đây.

    Nhưng ngay khi vừa quay người, Nhạc Linh Âm bất ngờ va phải một bức tường rắn chắc, không, là cơ ngực của ai đó.

    "..."

    Nhạc Linh Âm hét lên, chưa kịp phản ứng thì chân đã loạng choạng mất thăng bằng, đôi mắt nhắm lại chờ đợi cú ngã.

    Cánh tay của Cao Trình Ngôn nhanh chóng vòng ra đỡ lấy eo Nhạc Linh Âm, giữ cho cô không ngã xuống. Đôi tay rắn chắc của cậu giữ lấy chiếc eo nhỏ nhắn của Nhạc Linh Âm một cách vững vàng, nhưng không kém phần nhẹ nhàng. Cô mở mắt, ngước nhìn lên, ánh mắt bất ngờ chạm vào đôi mắt sâu thẳm và sắc lạnh của Cao Trình Ngôn.

    Cảm giác an toàn đột ngột khiến tim Nhạc Linh Âm đập nhanh hơn, và trong thoáng chốc, mọi âm thanh xung quanh dường như mờ dần, chỉ còn lại nhịp đập mạnh mẽ trong lòng ngực.

    Cao Trình Ngôn giữ vững Nhạc Linh Âm trong vòng tay, ánh mắt sắc lạnh của cậu không hề rời khỏi cô. Mặc dù đã đứng ổn định, cậu vẫn chưa buông cô ra.

    Khuôn mặt họ lúc này gần đến mức Nhạc Linh Âm có thể cảm nhận hơi thở lạnh lùng của Cao Trình Ngôn phả lên làn da mình. Trái tim cô đập mạnh, khuôn mặt đỏ bừng vì ngượng ngùng.

    "Cậu làm gì ở đây?" Giọng của Cao Trình Ngôn lạnh lẽo vang lên, mang theo một chút ý thăm dò, nhưng cũng ẩn chứa sự quan tâm mà Nhạc Linh Âm không dễ nhận ra.

    Nhạc Linh Âm bối rối, cảm thấy không khí xung quanh như đông lại. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng sự gần gũi bất ngờ khiến cô càng khó thở:

    "Tớ.. tớ chỉ nghe thấy tiếng hét, nên đến xem thử.." Giọng Nhạc Linh Âm nhỏ dần, đầy lo lắng và ngại ngùng.

    Cao Trình Ngôn vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng ánh mắt của cậu thoáng hiện lên một chút thích thú. Thay vì trả lời ngay, cậu cứ nhìn cô, như thể đang cố ý làm cô thêm lúng túng. Cậu bất chợt nhếch nhẹ khóe môi, cúi gần hơn nữa, giọng nói thì thầm nhưng lạnh lùng bên tai cô:

    "Không có gì đâu."

    Câu nói đầy ngạo nghễ ấy càng làm Nhạc Linh Âm đỏ mặt hơn, cô cảm thấy trái tim mình dường như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

    Vũ Từ Minh, Tường Quốc Lam và Hoàn Phát xuất hiện từ phía xa, vừa bước tới đã thấy cảnh tượng Cao Trình Ngôn đang ôm Nhạc Linh Âm trong vòng tay.

    Cả ba đồng loạt sững người, rồi bất ngờ hét toáng lên, gần như đồng thanh: "Chị dâu!"

    Tiếng hét của họ vang lên khiến Nhạc Linh Âm giật mình, khuôn mặt đỏ bừng từ ngại ngùng chuyển sang hoảng hốt. Cô lật đật lùi lại, thoát khỏi vòng tay của Cao Trình Ngôn một cách vụng về, tim đập loạn nhịp. Cô cúi đầu, không dám nhìn vào ai, nhất là khi cả ba người kia đều nhìn cô với ánh mắt như vừa phát hiện ra một bí mật lớn.

    Cao Trình Ngôn thì ngược lại, chỉ nhíu mày, vẻ mặt lạnh nhạt không hề thay đổi. Cậu liếc nhìn ba người bạn, trong ánh mắt có chút không hài lòng, nhưng khóe môi lại khẽ nhếch lên đầy thách thức.

    Vũ Từ Minh nháy mắt trêu ghẹo: "Ồ, có phải tụi tôi làm phiền hai người không nhỉ?"

    Ba người vừa trêu đùa vừa tiến đến gần hơn, ánh mắt lấp lánh ý cười khi nhìn thấy vẻ ngượng ngùng của Nhạc Linh Âm.

    Vũ Từ Minh tỏ vẻ nghiêm trọng, ghé sát vào cô thì thầm: "Chị dâu à, chị phải cẩn thận với tên này đấy. Cậu ta lạnh lùng, khó ưa lắm, đừng để bị vẻ ngoài của cậu ta lừa!"

    Tường Quốc Lam ngay lập tức thêm vào, giọng điệu đầy vẻ trêu chọc: "Cậu ấy nhìn lạnh lùng vậy thôi, nhưng thực ra khó chiều lắm, lại còn ít nói. Nếu có lỡ tỏ ra đáng yêu trước mặt cậu ấy, có khi cậu ấy sẽ bắt nạt chị suốt đời cũng nên!"

    Hoàn Phát cũng tham gia, vừa nói vừa cười: "Còn nữa, Cao Trình Ngôn còn nổi tiếng là khó chiều hơn cả giáo viên trong trường. Người ngoài nhìn vào tưởng lạnh lùng, nhưng thực ra là lạnh như băng đá! Không dễ ở chung đâu!"

    Nhạc Linh Âm nghe từng lời trêu chọc mà mặt càng đỏ bừng. Cô khẽ liếc nhìn Cao Trình Ngôn, vừa lo lắng vừa ngượng ngùng. Cao Trình Ngôn đứng đó, thản nhiên nhìn cô với ánh mắt như thể đang chờ xem cô phản ứng thế nào, nhưng khóe môi cậu khẽ nhếch lên, không giấu được vẻ thích thú.

    Nhạc Linh Âm cúi đầu né tránh ánh mắt của mọi người, cố lấy lại bình tĩnh. Cô ấp úng: "Tớ.. tớ đến đây là vì nghe thấy tiếng hét của ai đó, nên mới đến xem có chuyện gì.."

    Vũ Từ Minh, Tường Quốc Lam và Hoàn Phát liền nhìn nhau, rồi cả ba đồng loạt nhún vai.

    "Bọn tôi có nghe gì đâu." Vũ Từ Minh nói, giọng điệu vô tư: "Chắc cậu nghe lầm rồi."

    "Phải đấy." Tường Quốc Lam gật đầu, ánh mắt trêu chọc: "Chắc là do căng thẳng quá nên tưởng tượng thôi. Đừng lo, chỗ này làm gì có ai đâu, ngoài.. một chút lạnh lẽo.."

    Lời vừa dứt, Nhạc Linh Âm khẽ rùng mình, cảm nhận một cơn gió lạnh bất chợt thổi qua sau lưng. Cô thoáng liếc về phía sau, chỉ thấy Cao Trình Ngôn đứng yên lặng ngay sát mình, đôi mắt sâu thẳm của cậu dõi theo cô, ánh nhìn lạnh như băng nhưng không hiểu sao lại làm cô cảm thấy an tâm một cách lạ lùng.

    Không khí xung quanh bỗng chốc trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng gió nhẹ lướt qua. Cao Trình Ngôn vẫn đứng đó, tựa như một bóng hình lạnh lẽo giữa khu vườn hoang, nhưng lại mang đến cho Nhạc Linh Âm chút cảm giác an toàn giữa sự tĩnh mịch đầy bí ẩn này.

    Cao Trình Ngôn đột nhiên nắm lấy tay Nhạc Linh Âm, kéo cô ra khỏi đám bạn và hướng về khuôn viên trường. Giọng cậu mang theo sự nghiêm túc: "Ở đây nguy hiểm lắm, tôi không muốn cậu ở lại lâu."

    Nhạc Linh Âm ngạc nhiên, nhưng không kịp phản kháng. Bàn tay Cao Trình Ngôn nắm lấy tay cô ấm áp, nhưng sức mạnh trong đó lại khiến cô cảm thấy như bị cuốn đi. Cảm giác hồi hộp xen lẫn chút bối rối khiến cô chỉ có thể theo bước chân của cậu mà không dám hỏi han thêm.

    Vũ Từ Minh, Tường Quốc Lam và Hoàn Phát nhìn theo với ánh mắt ngạc nhiên, rồi lại bật cười.

    "Cao Trình Ngôn đúng là nghiêm túc quá mức! Chỉ là một chút gió lạnh mà thôi!" Tường Quốc Lam kêu lên.

    Nhưng Cao Trình Ngôn chỉ liếc lại một cái, ánh mắt lạnh lùng đủ để khiến cả ba im bặt. Khi Nhạc Linh Âm bị kéo ra xa, cô cảm thấy một chút tiếc nuối với những lời châm chọc mà họ đã nói. Tuy nhiên, cái cảm giác an toàn bên cạnh Cao Trình Ngôn lại mạnh mẽ hơn, khiến lòng cô ấm áp giữa không gian lạnh lẽo này.

    "Cảm ơn.." Nhạc Linh Âm khẽ nói, nhưng giọng mình dường như bị nuốt chửng trong sự im lặng.

    Ba người bạn đứng nhìn theo, thở dài lo lắng. Vũ Từ Minh nhíu mày: "Ở đây có lẽ còn an toàn hơn khi ở cạnh Cao Trình Ngôn. Không biết cậu ấy định làm gì với Nhạc Linh Âm."

    Tường Quốc Lam gật đầu, ánh mắt đầy băn khoăn: "Cậu ta lạnh lùng quá mức, không biết có đối xử thật lòng với cô ấy hay không."

    Hoàn Phát lắc đầu thở dài cảm thán: "Đúng là cậu ấy có vẻ lạnh lùng quá mức và cậu ta không phải kiểu người dễ gần. Nhạc Linh Âm không biết có an toàn không?"

    Cả ba cùng nhìn nhau, sự lo lắng hiện rõ trên gương mặt họ. Họ không thể không nghĩ đến những gì Cao Trình Ngôn đã làm và cách mà cậu đối xử với những người khác. Vũ Từ Minh quay lại nhìn về phía Nhạc Linh Âm và Cao Trình Ngôn, thấy hai người rời xa nhau trong không gian ảm đạm của khu vườn.

    "Hy vọng cậu ấy biết giữ chừng mực." Vũ Từ Minh nói: "Chúng ta không thể để Nhạc Linh Âm bị cuốn vào những rắc rối mà cậu ta tạo ra."

    Tường Quốc Lam lắc đầu: "Còn lâu mới đến lúc đó, nhưng chúng ta vẫn phải quan sát."

    Họ đứng đó một lúc, lòng đầy trăn trở, cảm thấy bất lực khi không thể làm gì hơn ngoài việc hy vọng cho sự an toàn của Nhạc Linh Âm bên cạnh Cao Trình Ngôn.
     
  7. Guinevere Elaine

    Messages:
    31
    Chương 57: Kẹo bông gòn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Buổi chiều tối, khi mặt trời dần khuất sau những dãy núi xa, bầu trời chuyển từ sắc cam vàng sang tím nhạt rồi dần nhuộm màu đen huyền. Ánh sáng yếu dần, tạo ra không gian mờ ảo và yên tĩnh. Những làn gió nhẹ thổi qua, mang theo hương thơm nhẹ nhàng của cây cỏ.

    Xa xa, ánh đèn vàng từ những ngôi nhà và con đường bắt đầu bật lên, phản chiếu trên mặt nước của con sông nhỏ, lấp lánh như những đốm sao. Tiếng dế kêu râm ran từ cánh đồng, hòa cùng tiếng lá cây xào xạc, tạo nên một khung cảnh bình yên và thơ mộng. Trời dần chìm vào màn đêm, nhường lại không gian cho sự tĩnh lặng và vẻ đẹp huyền bí của đêm tối.

    Nhạc Linh Âm và Cao Trình Ngôn sánh bước bên nhau, tạo nên một hình ảnh nổi bật trên con đường nhộn nhịp. Cao Trình Ngôn cao hơn Nhạc Linh Âm hẳn một cái đầu, tạo nên một sự đối lập rõ rệt.

    Trong khi Nhạc Linh Âm trông đáng yêu và ngọt ngào với bộ đồng phục thủy thủ màu hồng, Cao Trình Ngôn lại lạnh lùng trong chiếc áo sơ mi trắng kết hợp quần tây đen, toát lên vẻ đẹp trai và thu hút.

    Sự xuất hiện của họ không khỏi thu hút ánh nhìn của các nữ sinh xung quanh. Nhạc Linh Âm với nụ cười dịu dàng, tạo cảm giác gần gũi, còn Cao Trình Ngôn thì lạnh lùng và có chút bí ẩn. Họ như hai thái cực hòa hợp, một bên dịu dàng, đáng yêu, một bên lạnh lùng, điềm đạm, tạo nên một hình ảnh khó quên.

    Nhạc Linh Âm thấy một ông chú bán kẹo bông gòn bên đường, đôi mắt cô sáng lên đầy thích thú. Cô nhanh chóng quay sang Cao Trình Ngôn, đôi môi khẽ nở nụ cười, hỏi nhẹ nhàng:

    "Trình Ngôn, đợi tớ đi mua kẹo bông gòn một chút nhé?"

    Cao Trình Ngôn với khuôn mặt vẫn giữ vẻ lạnh lùng, chỉ khẽ gật đầu một cách hờ hững, như thể kẹo bông gòn chẳng có gì đặc biệt. Nhưng điều đó càng khiến Nhạc Linh Âm vui hơn.

    Nhạc Linh Âm vội vàng tiến đến mua một cây kẹo bông gòn lớn, rồi hí hửng cầm kẹo quay lại, ánh mắt sáng lên khi nhìn Cao Trình Ngôn – người vẫn đứng đó, chờ cô, lạnh lùng nhưng cũng đầy kiên nhẫn.

    Khi Nhạc Linh Âm vui vẻ trở lại với cây kẹo bông gòn trên tay, mọi ánh nhìn trên phố bỗng đổ dồn vào hai người.

    Các nữ sinh xung quanh xì xào bàn tán, ánh mắt lấp lánh tò mò xen lẫn ghen tị:

    "Nhìn kìa, hai người đó đẹp đôi ghê!"

    "Đó là Cao Trình Ngôn bên Nhị Trung nổi tiếng là lạnh lùng khó gần đấy à? Mà đi chung với cô gái đó trông dễ thương ghê!"

    Những lời bàn tán không ngớt, nhưng Nhạc Linh Âm dường như không để tâm, chỉ say sưa cười nói, đưa cây kẹo bông lên miệng ăn ngon lành trước mặt Cao Trình Ngôn.

    Cao Trình Ngôn vẫn giữ vẻ lạnh lùng, nhưng ánh mắt thấp thoáng chút dịu dàng khi cúi xuống nhìn Nhạc Linh Âm. Không cần lời nói, hình ảnh ấy đủ khiến ai nhìn cũng cảm thấy rằng, giữa họ dường như có một sợi dây vô hình gắn kết – một sự gần gũi và ấm áp ngầm ẩn sau dáng vẻ đối lập của hai người.

    Cao Trình Ngôn với khuôn mặt lạnh lùng và ánh mắt sắc lạnh, bước đi bên cạnh Nhạc Linh Âm mà không để ý đến những lời xì xào hay ánh nhìn tò mò xung quanh.

    Dáng vẻ cao lớn, điềm tĩnh cùng khí chất lạnh lẽo của cậu khiến những người xung quanh dù tò mò nhưng không ai dám đến gần.

    Ánh mắt của Cao Trình Ngôn thản nhiên quét qua mọi người, không một biểu cảm, khiến các nữ sinh gần đó cảm thấy hơi chột dạ, có chút dè chừng.

    Những lời bàn tán cũng dần nhỏ lại, như sợ rằng chỉ cần thêm một cái liếc mắt từ Cao Trình Ngôn thôi, họ sẽ cảm nhận được sự lạnh lẽo ấy bao trùm.

    Nhạc Linh Âm nhìn Cao Trình Ngôn, vừa thích thú vừa cảm thấy buồn cười trước vẻ lạnh lùng của cậu bạn. Trong mắt cô, Cao Trình Ngôn lúc này không hề đáng sợ mà trái lại, càng thêm thu hút và đáng tin cậy, như một bức tường thành kiên định đang bảo vệ cô giữa dòng người đông đúc.

    Khi Nhạc Linh Âm đang vui vẻ với cây kẹo bông gòn trong tay, Cao Trình Ngôn bỗng nhiên lên tiếng, giọng lạnh lùng vang lên, phá tan không gian yên ắng giữa họ:

    "Vậy.. kẹo bông gòn của tôi đâu?"

    Nhạc Linh Âm sững người, đôi mắt mở to ngạc nhiên. Cô hoàn toàn không ngờ rằng Cao Trình Ngôn, người lúc nào cũng giữ vẻ lạnh lùng, lại hỏi đến kẹo bông như một đứa trẻ vậy.

    Đưa tay nắm chặt cây kẹo bông của mình, Nhạc Linh Âm bắt đầu cảm thấy bối rối, không biết nên chia kẹo thế nào.

    Mặt của Nhạc Linh Âm đỏ lên, cứng đờ không nói nên lời, cố tìm một cách giải thích hợp lý. Nhưng ánh mắt Cao Trình Ngôn vẫn chăm chú nhìn cô, như thể đang chờ câu trả lời, không hề vội vã nhưng đầy áp lực, khiến tim cô đập thình thịch.

    Cao Trình Ngôn cúi xuống, ánh mắt sắc lạnh đầy nghiêm nghị, dán chặt vào Nhạc Linh Âm. Cái liếc mắt của cậu chẳng khác nào một tảng băng đang ập xuống, vừa đáng sợ vừa áp lực.

    Nhạc Linh Âm nuốt khan, cảm giác như có một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.

    Nhạc Linh Âm nhìn xuống cây kẹo bông trên tay mình, rồi lại ngước lên nhìn khuôn mặt điển trai nhưng không chút cảm xúc của Cao Trình Ngôn:

    "Không phải chỉ là một cây kẹo thôi sao, sao trông cậu đáng sợ thế này!"

    Nhạc Linh Âm cố gắng nở một nụ cười ngượng ngùng, giơ cây kẹo bông của mình lên trước mặt Cao Trình Ngôn, cô nghĩ cho cậu ăn một miếng chắc sẽ không sao nên cô nhỏ giọng lí nhí:

    "À.. cho cậu miếng nè.."

    Vẻ mặt lạnh lùng của Cao Trình Ngôn vẫn không thay đổi, nhưng khi cậu đón lấy cây kẹo từ tay cô, Nhạc Linh Âm thở phào nhẹ nhõm. Dù vẫn mang vẻ băng giá đáng sợ, trong ánh mắt cậu lại ánh lên một chút gì đó giống như sự hài lòng, khiến cô không khỏi thấy bối rối nhưng cũng có phần an tâm.

    Cao Trình Ngôn lạnh lùng cầm lấy cây kẹo bông từ tay Nhạc Linh Âm, không chút do dự. Cậu không hề hỏi han gì thêm mà thản nhiên đưa kẹo lên miệng, một cách điềm nhiên như thể cây kẹo đó là của mình từ đầu. Nhạc Linh Âm ngây người nhìn cậu, ánh mắt đầy vẻ bất bình.

    Nhạc Linh Âm thấy Cao Trình Ngôn chẳng khác gì một "đại ca giang hồ" ngang nhiên cướp đồ của mình, không hề khách sáo. Nín thở một lúc, cuối cùng cô thở dài, than thở:

    "Trình Ngôn.. thật sự thì cậu định chiếm luôn cây kẹo bông của tớ đấy à? Đây là phần tớ đang ăn mà.."

    Cao Trình Ngôn vẫn điềm nhiên nhai kẹo, chẳng mảy may đổi sắc mặt, đáp lại bằng giọng đều đều, không một chút biểu cảm:

    "Đúng rồi. Giờ là của tôi."

    Nhạc Linh Âm trố mắt nhìn Cao Trình Ngôn, không biết nên bực mình hay buồn cười. Cô không ngờ một người lúc nào cũng lạnh lùng như Cao Trình Ngôn lại có lúc trẻ con đến thế.

    Nhạc Linh Âm vừa than vãn vừa lẩm bẩm gì đó về việc "cậu ấy có khác gì giang hồ đâu", nhưng trong lòng lại thấy buồn cười, không thể giấu nổi nụ cười ngầm thích thú với dáng vẻ độc chiếm ấy của Cao Trình Ngôn.

    Nhạc Linh Âm uất ức nhìn Cao Trình Ngôn, cố nén tiếng thở dài khi thấy cậu vẫn lạnh lùng nhấm nháp cây kẹo bông gòn một cách thản nhiên. Cô bĩu môi, than phiền:

    "Cậu vốn đâu có thích đồ ngọt. Lúc trước còn gọi trà sữa matcha ít đường, vừa đắng vừa ít ngọt, tớ còn tưởng cậu chẳng bao giờ động đến mấy thứ kẹo thế này!"

    Cao Trình Ngôn nghe vậy, dừng lại một chút, nhưng vẫn giữ vẻ bình thản. Ánh mắt cậu lướt qua Nhạc Linh Âm, môi mấp máy:

    "Vậy sao? Nhưng hôm nay lại muốn ăn."

    Câu trả lời đơn giản của cậu càng khiến Nhạc Linh Âm vừa bực vừa khó hiểu, cứ như tất cả đều là hiển nhiên. Cô nhìn Cao Trình Ngôn, không biết nên cười hay khóc, vừa thấy bất công vừa cảm thấy hình ảnh cậu ăn kẹo bông đáng yêu đến lạ lùng. Thật khó tin, một người lạnh lùng như cậu lại có lúc ngang ngược trẻ con như thế này.

    Nhạc Linh Âm và Cao Trình Ngôn vừa đi vừa nói chuyện, không khí dần thoải mái hơn. Nhạc Linh Âm tò mò nhìn Cao Trình Ngôn, khẽ cười hỏi:

    "Thật sự, cậu không thích đồ ngọt, đúng không? Tại sao hôm nay lại đòi ăn kẹo bông gòn?"

    Cao Trình Ngôn liếc nhìn Nhạc Linh Âm một lúc rồi bình thản đáp:

    "Không phải là thích, chỉ thấy cậu ăn ngon lành thì muốn thử."

    Nhạc Linh Âm tròn mắt ngạc nhiên, sau đó bật cười. Cô ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:

    "Vậy để lần sau tớ dẫn cậu đi ăn bánh ngọt nhé! Đảm bảo còn ngon hơn cả kẹo bông gòn."

    Cao Trình Ngôn im lặng một lúc, ánh mắt thoáng qua vẻ nghi ngờ nhưng rồi khẽ gật đầu, dường như không từ chối.

    Nhạc Linh Âm hào hứng kể về những loại bánh ngọt yêu thích, từ bánh mousse mềm mịn đến bánh su kem thơm béo. Cao Trình Ngôn tuy ít nói, nhưng mỗi lần cô nhìn qua, cậu đều lắng nghe với vẻ điềm đạm.

    Cuộc trò chuyện đơn giản về đồ ngọt lại khiến họ gần nhau hơn. Không ai nói ra, nhưng cả hai đều cảm thấy khoảng cách dần rút ngắn, như một mẩu kẹo ngọt ngào đang âm thầm tan chảy giữa hai người.
     
  8. Guinevere Elaine

    Messages:
    31
    Chương 58: Ai thích trước thì thua

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trên con đường trải dài dưới ánh hoàng hôn, màu vàng cam phủ lên khung cảnh với vẻ ấm áp và lãng mạn.

    Cao Trình Ngôn với dáng vẻ cao lớn, khuôn mặt lạnh lùng không biểu lộ cảm xúc, bước đi một cách tự nhiên nhưng lại toát lên sự mạnh mẽ và cuốn hút.

    Nhạc Linh Âm mặc chiếc váy nhẹ nhàng, mái tóc nhẹ bay trong làn gió, đôi má hơi ửng đỏ vì ngại ngùng. Cô nắm nhẹ vạt váy, ánh mắt liếc nhìn Trình Ngôn đầy e thẹn, như muốn nói điều gì đó nhưng lại ngại ngùng.

    Từng bước chân của họ hòa quyện vào cảnh sắc chiều tà. Ánh sáng của hoàng hôn tạo nên một bầu không khí mơ màng, làm nổi bật sự khác biệt giữa hai người – một bên lạnh lùng, một bên dễ thương và bẽn lẽn.

    Chỉ có tiếng gió và nhịp bước chân khẽ vang, như một bản nhạc lãng mạn của riêng họ. Trong khoảnh khắc ấy, họ như hoàn toàn thuộc về nhau, dù không cần lời nói.

    Nhạc Linh Âm ngập ngừng hỏi, đôi mắt to tròn đầy sự tò mò:

    "Sao dạo này cậu cứ thích đến nhà tớ thế, Cao Trình Ngôn?"

    Cao Trình Ngôn dừng lại một chút, quay sang nhìn Nhạc Linh Âm, khuôn mặt vẫn lạnh lùng như mọi khi, không có chút biểu cảm nào. Giọng cậu trầm, đều đều trả lời:

    "Ba mẹ cậu đi Mỹ công tác mấy tháng, cậu ở một mình rất nguy hiểm."

    Nhạc Linh Âm hơi ngỡ ngàng trước câu trả lời thẳng thắn của Cao Trình Ngôn, đôi má bất giác đỏ lên. Trong lòng cô vừa ngại ngùng vừa ấm áp, cảm nhận được sự quan tâm thầm lặng nhưng chân thành từ Cao Trình Ngôn, dù cậu lúc nào cũng giữ vẻ mặt lạnh lùng ấy.

    Nhạc Linh Âm nhìn Cao Trình Ngôn, lòng ngập ngừng rồi không kìm được tò mò, cô hỏi tiếp:

    "Nhưng.. cậu có cần phải đến mỗi ngày không? Tớ tự lo được mà!"

    Cao Trình Ngôn liếc nhìn Nhạc Linh Âm, ánh mắt không đổi sắc, giọng trầm nhưng đầy quả quyết:

    "Cậu tự lo? Nấu cháo cháy, đêm qua còn để quên đèn hành lang suốt sáng, ổ điện thì không kiểm tra."

    Nhạc Linh Âm ngượng đỏ cả mặt, không nghĩ rằng Cao Trình Ngôn để ý cả những chuyện nhỏ nhặt như vậy. Cô chống chế, lí nhí nói:

    "Chỉ là.. mấy hôm nay hơi mệt thôi.."

    Cao Trình Ngôn khẽ nhếch môi, đôi mắt thoáng qua vẻ dịu dàng hiếm có:

    "Vậy nên tôi mới phải đến, để đảm bảo là cậu không gây ra chuyện gì nguy hiểm."

    Nhạc Linh Âm chỉ biết cúi mặt, trái tim đập rộn ràng trong lồng ngực. Lòng cô vừa ngượng ngùng vừa hạnh phúc, chỉ biết thầm cảm ơn sự quan tâm lặng lẽ của cậu bạn lạnh lùng bên cạnh.

    Khi bước vào nhà Nhạc Linh Âm, Cao Trình Ngôn không còn ngạc nhiên gì nữa. Đèn phòng khách vẫn bật sáng, điều hòa còn đang chạy như thể chưa từng tắt suốt từ tối qua. Cậu lặng lẽ nhìn quanh, rồi quay sang cô, giọng trầm thấp pha chút trách móc:

    "Linh Âm, cậu định biến nhà mình thành tủ đông à?"

    Nhạc Linh Âm rụt vai, đôi mắt to tròn ngước nhìn Cao Trình Ngôn đầy ngại ngùng, nói nhỏ:

    "Sáng nay tớ dậy muộn, vội quá nên quên mất.."

    Cao Trình Ngôn thở dài, đưa tay cầm remote tắt điều hòa và tắt đèn. Cậu lấy chiếc áo khoác đang treo trên tường khoác lên vai Nhạc Linh Âm.

    Nhạc Linh Âm rùng mình vì lạnh. Hành động bất ngờ ấy khiến Nhạc Linh Âm ngơ ngác, tim đập nhanh hơn, ánh mắt ngại ngùng nhưng cũng lấp lánh niềm vui.

    "Không ai để ý những thứ này ngoài cậu đâu." Nhạc Linh Âm lí nhí, giọng pha chút cảm động.

    Cao Trình Ngôn chẳng đáp, chỉ nhìn Nhạc Linh Âm một thoáng trước khi quay đi, ánh mắt dịu lại trong giây lát.

    Hình ảnh cô gái vụng về, ngại ngùng ấy đã trở thành lý do để cậu đến, dù lúc nào cũng tỏ ra lạnh lùng như chẳng hề quan tâm.

    Cao Trình Ngôn ngồi xuống sofa, dáng vẻ trầm tĩnh và tự tin, đôi mắt vẫn sắc sảo như thể đã sẵn sàng cho buổi học. Nhạc Linh Âm rón rén vào bếp, pha trà nóng rồi cẩn thận bưng ra, đặt trên bàn trước mặt cậu. Hơi nóng từ tách trà lan tỏa, mang đến chút ấm áp trong căn phòng.

    Cả hai bắt đầu lật mở sách vở và đề cương. Cao Trình Ngôn giảng bài với giọng điềm tĩnh, từng câu chữ rõ ràng, mạch lạc, còn Nhạc Linh Âm thì chăm chú lắng nghe, không ngừng ghi chép lại những điểm quan trọng.

    Đôi khi, Nhạc Linh Âm ngước lên hỏi những thắc mắc, Cao Trình Ngôn luôn kiên nhẫn giải thích từng chi tiết nhỏ nhất, dù vẻ mặt vẫn lạnh lùng.

    Khi họ nghỉ giải lao, Nhạc Linh Âm cầm tách trà lên, lén nhìn Cao Trình Ngôn. Cô cười nhẹ, cảm thấy ấm áp lạ thường vì sự tận tâm của cậu. Trái tim cô dường như có chút rộn ràng, nhưng lại cố giữ vẻ tự nhiên, tiếp tục buổi học cùng cậu trong bầu không khí ấm áp và yên bình.

    Nhạc Linh Âm ngẩng đầu lên nhìn Cao Trình Ngôn, ánh mắt đầy sự tò mò:

    "Cậu học giỏi như thế sao không thi vào Nhất Trung? Cậu giỏi các môn tự nhiên lắm mà, lần kiểm tra giữa kỳ còn đứng top 3 khối nữa!"

    Cao Trình Ngôn dừng bút, ánh mắt thoáng qua một tia suy tư nhưng vẫn giữ vẻ mặt bình thản. Cậu không vội trả lời, như thể đang cân nhắc từng lời. Cuối cùng, giọng cậu trầm ấm vang lên:

    "Nhất Trung có thể là trường hàng đầu, nhưng tôi không nhất thiết phải vào đó. Còn nhiều thứ quan trọng hơn chuyện trường lớp."

    Nhạc Linh Âm ngẩn người, cảm thấy câu trả lời của Cao Trình Ngôn vừa đơn giản nhưng cũng mơ hồ lạ kỳ. Trong lòng cô có chút ngạc nhiên, nhưng đồng thời lại cảm thấy ấm áp, như thể cậu có một lý do thầm kín mà không muốn nói ra.

    Cao Trình Ngôn khẽ liếc nhìn Nhạc Linh Âm, đôi mắt ánh lên chút gì đó khó nói, nhưng lại nhanh chóng quay đi, tiếp tục chăm chú vào sách vở, bỏ lại cô gái bên cạnh với một tâm trạng vừa lúng túng vừa ngập tràn những suy nghĩ mông lung.

    Nhạc Linh Âm ngồi bên cạnh Cao Trình Ngôn, nhưng tâm trí cô bỗng nhiên lạc về những sự kiện đã xảy ra trong mấy tháng vừa qua.

    Cô nhớ lại cái ngày Kiều Nhã Anh, một cô gái xinh đẹp, nổi bật, và dường như luôn tự tin vào sự thu hút của mình đã bày tỏ tình cảm với Cao Trình Ngôn.

    Hình ảnh hôm ấy vẫn còn in sâu trong tâm trí Nhạc Linh Âm: Kiều Nhã Anh ngồi xuống đất, đôi mắt đỏ ửng vì khóc lâu, trong đó có sự giận dữ không rõ lý do, cô ấy nhìn Cao Trình Ngôn đầy sợ hãi.

    Vẻ mặt của Kiều Nhã Anh chuyển sang sự hoảng loạn khi nhận ra rằng Cao Trình Ngôn đã thẳng thừng từ chối mình, không chút do dự hay cảm xúc. Như thể, trong mắt cậu, Kiều Nhã Anh chỉ là một người xa lạ.

    Cảnh tượng ấy khiến Nhạc Linh Âm không khỏi cảm thấy xót xa cho người bạn cùng lớp.

    Nhớ lại khoảnh khắc đó, Linh Âm không khỏi cảm thấy bồi hồi. Cao Trình Ngôn luôn lạnh lùng và xa cách, nhưng cũng có một phần dịu dàng, quan tâm mà cậu chỉ dành cho những người anh thực sự trân trọng. Và Kiều Nhã Anh, dù đã từng được mọi người vây quanh, cuối cùng vẫn không thể có được sự chú ý từ cậu.

    Giờ đây, Nhạc Linh Âm nghe tin Kiều Nhã Anh đã rời sang Mỹ du học, để lại sau lưng những kỷ niệm và cả câu chuyện dang dở. Cô cảm thấy có chút thương cảm, nhưng đồng thời cũng thấy lòng mình nhẹ nhõm. Cô không rõ cảm giác đó từ đâu mà đến, chỉ biết rằng, bên cạnh Cao Trình Ngôn, mỗi khoảnh khắc đều trở nên đặc biệt hơn.

    Nhạc Linh Âm không kìm được tò mò, cô ngước nhìn Cao Trình Ngôn, ánh mắt lấp lánh sự tò mò xen lẫn ngại ngùng. Sau một hồi suy nghĩ, cô lên tiếng, giọng nhỏ nhẹ nhưng vẫn đủ để phá tan không gian yên tĩnh:

    "Cậu có thể nói cho tớ biết mẫu người cậu thích không? Tớ vẫn không hiểu sao cậu lại từ chối Kiều Nhã Anh.. Cô ấy vừa xinh đẹp, vừa giàu có, lại học giỏi. Chẳng phải cô ấy rất xứng với cậu sao?"

    Cao Trình Ngôn hơi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt cô với ánh mắt bình thản. Cậu im lặng vài giây, như đang cân nhắc câu trả lời, rồi khẽ nhếch môi, giọng trầm và có chút lạnh lùng:

    "Xinh đẹp, giàu có, học giỏi.. những thứ đó chẳng có ý nghĩa gì với tôi."

    Câu trả lời của Cao Trình Ngôn khiến Nhạc Linh Âm ngạc nhiên, ánh mắt cô lóe lên chút bối rối. Cô cắn nhẹ môi, không hiểu sao trong lòng lại có chút hy vọng mong manh, nên tiếp tục hỏi, giọng khẽ hơn:

    "Vậy.. cậu thích mẫu người như thế nào?"

    Cao Trình Ngôn nhìn Nhạc Linh Âm một lúc, đôi mắt dường như mềm lại nhưng nhanh chóng quay đi, giọng nói thoáng chút dịu dàng:

    "Chỉ cần chân thành, là đủ."

    Nhạc Linh Âm ngỡ ngàng trước câu trả lời đơn giản mà sâu sắc ấy. Tim cô khẽ rung động, dường như đã hiểu ra lý do vì sao Cao Trình Ngôn lại đặc biệt quan tâm đến mình dù luôn giữ vẻ lạnh lùng.

    Trong khoảnh khắc đó, không gian xung quanh như ngừng lại, để lại chỉ còn hai người họ, ngồi bên nhau với những cảm xúc vừa ngại ngùng vừa ấm áp len lỏi trong lòng.

    Nhạc Linh Âm bỗng ngập ngừng, ánh mắt long lanh lẫn một chút bối rối. Sau vài giây đấu tranh, cô lấy hết can đảm, khẽ hỏi:

    "Vậy.. còn tớ thì sao? Cậu có thích tớ không?"

    Câu hỏi bất ngờ khiến Cao Trình Ngôn thoáng giật mình, nhưng khuôn mặt cậu vẫn giữ vẻ điềm tĩnh. Cậu im lặng nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, khó đoán như muốn dò xét từng biểu cảm nhỏ nhặt nhất trên gương mặt cô gái đang ngồi đối diện.

    Trong khoảnh khắc ấy, Nhạc Linh Âm cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, lòng như lửa đốt chờ đợi câu trả lời từ người con trai lạnh lùng ấy.

    Cao Trình Ngôn nghe câu hỏi của Nhạc Linh Âm, đôi mắt thoáng chút dao động, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh. Cậu nhớ đến vụ cá cược "ai thích trước người đó thua" và có lẽ cô đang dụ cậu sập bẫy, cậu giữ giọng thật lạnh lùng:

    "Cậu nghĩ nhiều quá rồi. Tôi chỉ không muốn cậu gặp rắc rối thôi."

    Nhạc Linh Âm ngơ ngác, rồi chợt bối rối cúi đầu, cảm thấy bản thân đã hỏi một điều có phần ngốc nghếch. Cô khẽ bặm môi, không biết nên vui hay buồn trước câu trả lời lạnh lùng của Cao Trình Ngôn.
     
  9. Guinevere Elaine

    Messages:
    31
    Chương 59: Thình thịch thình thịch

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhạc Linh Âm đứng dậy, quyết định lấy bánh để ăn cho đỡ đói. Tuy nhiên, do cô ngồi lâu và cơn lạnh khiến chân tê cứng, nên khi vừa bước đi, cô lập tức mất thăng bằng và té nhào xuống. Không kịp phản ứng, Nhạc Linh Âm ngã nhào lên người Cao Trình Ngôn.

    "Á!"

    Cao Trình Ngôn bất ngờ, nhưng cậu lại không tránh đi mà chỉ khẽ giữ thăng bằng, nằm im trên sofa, đôi mắt nhìn thẳng lên trần nhà.

    Nhạc Linh Âm cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể Cao Trình Ngôn, trong khi khuôn mặt cô đỏ ửng vì xấu hổ. Cô cảm thấy tim mình đập mạnh, không biết phải làm gì trong tình huống khó xử này.

    "Xin lỗi, tớ.. tớ không cố ý!" Nhạc Linh Âm lắp bắp, cố gắng đứng dậy nhưng lại không biết phải di chuyển ra sao.

    Cao Trình Ngôn chỉ im lặng, ánh mắt vẫn không rời khỏi trần nhà, nhưng trong lòng cậu không khỏi cảm thấy buồn cười trước sự vụng về của Nhạc Linh Âm. Nhìn thấy cô đang lo lắng, cậu khẽ lên tiếng:

    "Cậu có sao không?"

    Nhạc Linh Âm chỉ biết gật đầu, lòng thầm cảm thấy khó xử trước khoảnh khắc gần gũi này. Không gian trở nên im lặng, chỉ có tiếng tim đập của cả hai như hòa quyện trong sự ngại ngùng và ấm áp giữa những cảm xúc chưa được thổ lộ.

    Cao Trình Ngôn lạnh lùng nhìn Nhạc Linh Âm, ánh mắt không thể hiện nhiều cảm xúc, nhưng trong đó có một tia thích thú. Cậu cảm thấy thú vị khi nhìn thấy cô bối rối, không biết phải làm sao trong tình huống này.

    Ngược lại, Nhạc Linh Âm thì hoàn toàn khác. Do tê chân quá, cô cúi đầu xuống nhìn nền nhà, cảm giác đau nhức khiến cô không thể dậy nổi. Lòng đầy xấu hổ, cô chỉ biết gượng cười trong sự vụng về của mình.

    "Cao Trình Ngôn, cậu có thể giúp tớ một chút không?" Nhạc Linh Âm lí nhí, không dám nhìn thẳng vào mắt cậu, chỉ dám lén lút ngước nhìn một cách e dè.

    Cao Trình Ngôn không vội vàng phản ứng ngay, chỉ giữ vẻ điềm tĩnh, khiến Nhạc Linh Âm cảm thấy như thời gian ngưng đọng. Cuối cùng, cậu thở dài, nhẹ nhàng hỏi:

    "Cậu không tự đứng dậy được sao?"

    Nhạc Linh Âm lại gật đầu, giọng nhỏ nhẹ: "Chân tớ.. đau chân quá.."

    Cao Trình Ngôn nhếch môi một chút, rồi nhường nhịn một cách bất ngờ: "Vậy thì tôi sẽ giúp."

    Cách nói lạnh lùng, nhưng lại có chút ấm áp, khiến Nhạc Linh Âm không biết phải nói gì, chỉ im lặng chờ đợi sự giúp đỡ từ Cao Trình Ngôn. Thực lòng cô chỉ muốn được đứng dậy, nhưng có một phần nào đó lại muốn lưu lại khoảnh khắc này lâu hơn nữa.

    Cao Trình Ngôn đột nhiên ngừng lại, ánh mắt cậu chuyển sang biểu cảm đầy suy tư, khiến Nhạc Linh Âm cảm thấy lo lắng. Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu cậu, cậu quyết định thử thách cô một chút.

    "Tôi sẽ giúp, nhưng có điều kiện."

    Cao Trình Ngôn nói, giọng lạnh lùng, nhưng trong đó có sự châm biếm nhẹ nhàng.

    Nhạc Linh Âm ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn nhìn Cao Trình Ngôn với sự ngạc nhiên lẫn hoang mang: "Điều kiện gì vậy?" Cô hỏi, không biết nên cảm thấy hồi hộp hay lo lắng.

    Cao Trình Ngôn nhếch môi, vẻ mặt có chút mỉa mai: "Cậu phải hứa rằng sẽ không hỏi tôi về Kiều Nhã Anh nữa. Tôi không thích nhắc đến cô ấy."

    Lời nói của Cao Trình Ngôn khiến Nhạc Linh Âm bối rối, nhưng cũng nhận ra rằng đó có thể là cách để cậu giữ khoảng cách với quá khứ. Cô mím môi, suy nghĩ một lát rồi gật đầu, mặc dù trong lòng vẫn còn một chút tiếc nuối.

    "Được rồi, tớ đồng ý." Cô nói, giọng chắc chắn hơn: "Nhưng.. cậu phải giúp tớ đứng dậy trước đã!"

    Cao Trình Ngôn nhìn Nhạc Linh Âm, ánh mắt sáng lên một chút, rồi cuối cùng cũng đứng dậy, từ từ giúp Nhạc Linh Âm đứng dậy. Tuy rằng vẫn giữ vẻ lạnh lùng, nhưng trong lòng cậu lại cảm thấy có một cảm giác thoải mái khi giúp đỡ cô.

    Cao Trình Ngôn nhẹ nhàng nâng bàn chân của Nhạc Linh Âm lên đùi mình, quyết định giúp cô thư giãn để giảm bớt cảm giác đau. Hành động này bất ngờ khiến Nhạc Linh Âm đỏ mặt, cảm thấy xấu hổ khi tiếp xúc gần gũi như vậy. Cô vùng vẫy, cố gắng rút chân lại, nhưng Cao Trình Ngôn giữ chặt, đôi mắt cậu có phần khó chịu và giận dữ.

    "Cậu đừng cựa quậy." Cao Trình Ngôn nói, giọng trầm và cứng rắn, khiến Nhạc Linh Âm sợ hãi.

    Nhạc Linh Âm cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí, tim đập mạnh khi nhìn vào mắt Cao Trình Ngôn. Cảm giác bị mắc kẹt giữa sự bối rối và sợ hãi, Nhạc Linh Âm chỉ biết im lặng.

    "Cậu.. cậu không cần làm như vậy đâu." Nhạc Linh Âm lắp bắp, giọng nói yếu ớt.

    Nhưng Cao Trình Ngôn không để ý, chỉ tập trung vào việc giúp cô, khuôn mặt vẫn giữ vẻ lạnh lùng nhưng trong sâu thẳm ánh mắt lại có chút lo lắng.

    "Cậu cần phải thư giãn chân." Cao Trình Ngôn nói, giọng có chút dịu lại: "Nếu không sẽ càng đau hơn."

    Nhạc Linh Âm chần chừ, nhưng thấy vẻ nghiêm túc của Cao Trình Ngôn, cô đành ngồi yên. Một phần trong cô cảm thấy an toàn khi ở bên cạnh Cao Trình Ngôn, nhưng một phần khác thì không ngừng xao xuyến vì khoảng cách gần gũi này.

    Nhạc Linh Âm thở dài, cố gắng dồn mọi sự bối rối vào im lặng, trong khi Cao Trình Ngôn chăm chú nhìn bàn chân cô, như thể đang kiểm soát mọi cảm xúc của mình.

    Nhạc Linh Âm ngồi yên, cảm giác bối rối trong lòng từ từ lắng xuống khi nhìn Cao Trình Ngôn chăm chú mát xa chân cho mình.

    Nhạc Linh Âm cảm thấy hơi ngượng ngùng khi thấy Cao Trình Ngôn nâng bàn chân mình lên, nhưng rồi sự nhẹ nhàng và kiên nhẫn trong từng động tác của cậu khiến cô bắt đầu cảm thấy dễ chịu hơn.

    Khi bàn tay to lớn của Cao Trình Ngôn chạm vào làn da Nhạc Linh Âm, một cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể. Áp lực nhẹ nhàng từ các ngón tay của Cao Trình Ngôn như làm tan biến đi những cơn đau nhức do tê chân.

    Nhạc Linh Âm khẽ nhắm mắt lại, tận hưởng từng nhịp xoa bóp, lòng tràn ngập sự an yên lạ thường. Cô không chỉ cảm thấy cơ thể mình được thư giãn mà còn cảm nhận được sự quan tâm, chăm sóc từ người con trai trước mặt.

    Sự tập trung của Cao Trình Ngôn, từ cái cau mày nhẹ đến từng cử chỉ chăm chút, khiến Nhạc Linh Âm không khỏi ngạc nhiên.

    Dù vẻ ngoài của Cao Trình Ngôn vẫn lạnh lùng, nhưng sự dịu dàng trong cách cậu mát xa làm cho Nhạc Linh Âm cảm thấy như đang được che chở. Lòng cô dâng trào một cảm xúc khó tả; một phần xao xuyến, phần còn lại cảm thấy may mắn khi được cậu chăm sóc.

    Khi ánh mắt của Nhạc Linh Âm chạm vào ánh mắt sâu thẳm của Cao Trình Ngôn, trái tim Nhạc Linh Âm như chùng xuống, cô không thể không nghĩ rằng có lẽ, trong khoảnh khắc này, giữa hai người họ có một sự kết nối đặc biệt. Cô cảm thấy như mọi bối rối, e ngại dần tan biến, chỉ còn lại sự gần gũi và ấm áp giữa họ.

    Khi Cao Trình Ngôn mát xa chân cho Nhạc Linh Âm, trong lòng cậu tràn ngập những cảm xúc phức tạp.

    Ban đầu, Cao Trình Ngôn làm điều này vì lý do đơn giản: Muốn giúp Nhạc Linh Âm giảm bớt cơn đau. Nhưng dần dần, khi cảm nhận được sự mềm mại và nhẹ nhàng của làn da cô dưới tay mình, cậu lại thấy sự quan tâm này đem lại cho mình một cảm giác khác lạ.

    Mỗi lần các ngón tay Cao Trình Ngôn chạm vào chân Nhạc Linh Âm, cậu cảm thấy như đang chạm đến một phần nào đó rất riêng tư và gần gũi.

    Phản ứng của Nhạc Linh Âm một chút ngượng ngùng và sự thư giãn hiện rõ trên gương mặt cô, khiến Cao Trình Ngôn không khỏi cảm thấy thích thú.

    Trong khoảnh khắc ấy, cậu nhận ra rằng cậu có thể làm cho cô cảm thấy thoải mái hơn, điều này khiến cậu cảm thấy hài lòng.

    Mặc dù cố gắng giữ vẻ lạnh lùng, nhưng sâu trong lòng, Cao Trình Ngôn không thể phủ nhận rằng cảm giác này làm cậu cảm thấy ấm áp. Nhìn Nhạc Linh Âm nhắm mắt lại và thả lỏng, cậu thấy có gì đó trong tâm trí mình đang thay đổi.

    Cảm giác như mối ràng buộc giữa hai người không chỉ đơn thuần là bạn bè, mà có điều gì đó sâu sắc hơn đang hình thành.

    Đối diện với cái nhìn của Nhạc Linh Âm, ánh mắt của Cao Trình Ngôn cũng lấp lánh một chút. Trong khoảnh khắc đó, cậu không chỉ là một người bạn lạnh lùng, mà còn là người bảo vệ, người chăm sóc, cũng là người mà cô có thể dựa vào.

    Điều này làm cho lòng Cao Trình Ngôn có chút xao xuyến, như thể cậu đang trải nghiệm một tình cảm mới mẻ mà mình chưa từng nhận ra trước đây.

    Nhạc Linh Âm cảm thấy cơn đau ở chân đã đỡ hơn rất nhiều nhờ vào sự chăm sóc của Cao Trình Ngôn. Cô nhẹ nhõm thở ra, nhưng đồng thời lại cảm thấy xấu hổ trước sự gần gũi ấy. Không muốn giữ lại bầu không khí căng thẳng, cô quyết định đứng dậy, miệng lắp bắp nói lung tung để né tránh ánh mắt của Cao Trình Ngôn.

    "Cảm ơn cậu.. tớ.. tớ vào bếp một chút."

    Nhạc Linh Âm nói, giọng không được chắc chắn. Gương mặt cô đỏ bừng, cảm giác như tim đang đập loạn nhịp vì sự ngại ngùng. Nhìn thấy biểu hiện của cô, Cao Trình Ngôn không thể không nhếch môi, nhưng cậu chỉ im lặng, không nói gì.

    Nhạc Linh Âm vội vàng chạy vào trong bếp, cố gắng để tránh ánh mắt của Cao Trình Ngôn. Bước chân nhanh chóng khiến cô cảm thấy như mình đang chạy trốn khỏi cảm giác ấm áp và sự chăm sóc mà cậu vừa dành cho mình. Khi bước vào bếp, cô dựa lưng vào tường, cố gắng lấy lại bình tĩnh, nhưng lòng vẫn đập rộn ràng.

    Nhạc Linh Âm tự hỏi tại sao mình lại phản ứng như vậy. Một phần trong cô cảm thấy hạnh phúc khi được quan tâm, nhưng phần còn lại lại lo lắng về những cảm xúc mà cô không thể lý giải. Nhạc Linh Âm cố gắng làm một việc gì đó trong bếp để bận rộn, nhưng những suy nghĩ về Cao Trình Ngôn vẫn không ngừng quay cuồng trong đầu cô.
     
    Last edited: Oct 25, 2024
  10. Guinevere Elaine

    Messages:
    31
    Chương 60: Món quà từ ba mẹ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong phòng khách nhỏ nhưng ấm cúng của nhà Nhạc Linh Âm, ánh đèn dịu dàng lan tỏa khắp không gian, làm nổi bật sắc ấm của các đồ nội thất. Cao Trình Ngôn ngồi trên ghế sofa, dáng vẻ lạnh lùng, bình thản lướt điện thoại. Cậu vẫn đang mặc đồng phục trường Nhị Trung, ánh sáng màn hình phản chiếu lên gương mặt trầm lặng, tạo nên một vẻ bí ẩn khiến người ta khó lòng rời mắt.

    Ở phía đối diện, Nhạc Linh Âm ngồi chăm chú vào bài tập trước mặt trên bàn, nhưng đôi mắt thỉnh thoảng lại len lén ngước lên, nhìn về phía Cao Trình Ngôn. Cô cố gắng không để lộ sự bối rối, nhưng đôi má đã bất giác ửng hồng. Cảm giác bối rối và chút bối rối thầm kín làm cô trông dễ thương đến lạ, ánh mắt long lanh lén nhìn trộm chốc lát rồi nhanh chóng quay lại với bài vở.

    Không khí trong phòng thật yên tĩnh, chỉ có tiếng sột soạt của trang giấy khi Nhạc Linh Âm viết và âm thanh nho nhỏ từ chiếc điện thoại của Cao Trình Ngôn, tạo nên một khoảnh khắc đầy cảm xúc khó tả giữa hai người.

    Trong sự tĩnh lặng nhẹ nhàng của phòng khách, bất chợt tiếng chuông điện thoại của Nhạc Linh Âm reo lên, phá vỡ bầu không khí ngại ngùng. Cô giật mình, gương mặt thoáng bối rối, cúi xuống bắt máy, nói khẽ như sợ làm Cao Trình Ngôn chú ý.

    "Dạ.. con nghe đây ạ." Giọng Nhạc Linh Âm nhỏ nhẹ, pha chút ngại ngùng.

    Đầu dây bên kia vang lên giọng ấm áp và thân quen của Nhạc Quân, ba của Nhạc Linh Âm, cùng với Tô Nghiên, mẹ cô. Họ gọi để hỏi thăm tình hình, chia sẻ về cuộc sống bên Mỹ và cũng không quên nhắc đến việc tuần sau họ sẽ trở về sau chuyến công tác dài ngày.

    Nhạc Linh Âm vui mừng, đôi mắt sáng lên, nhưng vẫn giữ giọng nhẹ nhàng, thi thoảng lén nhìn về phía Cao Trình Ngôn như để chắc chắn anh không nghe thấy cuộc trò chuyện.

    "Con vẫn ổn ạ.. Dạ, mọi việc vẫn tốt lắm.." Giọng Nhạc Linh Âm có chút lí nhí, rồi cô bỗng bật cười khi nghe mẹ mình trêu chọc.

    Trong khi đó, Cao Trình Ngôn vẫn ngồi trên ghế, ánh mắt dường như không dời khỏi màn hình điện thoại, nhưng khóe mắt lại như thoáng một tia nhìn về phía Nhạc Linh Âm, vừa lặng lẽ vừa chăm chú.

    Mẹ của Nhạc Linh Âm nghe con gái trả lời vậy, vẫn không ngừng lo lắng, nhẹ giọng nhắc nhở:

    "Linh Âm này, con nhớ giữ sức khỏe nhé, đừng chỉ lo học mà quên nghỉ ngơi. Con gái một mình, có gì không ổn thì báo ngay cho ba mẹ, đừng giấu đấy."

    Tô Nghiên dừng lại, rồi hạ giọng hỏi thăm, giọng hơi đùa nhưng chứa đựng sự quan tâm: "Mà bạn bè giúp đỡ con, có ai đặc biệt không, hửm?"

    Nhạc Linh Âm thoáng đỏ mặt, mắt cô liếc nhanh về phía Cao Trình Ngôn. Cô vội lắc đầu, cười lấp liếm:

    "Không có ai đặc biệt đâu ạ! Con vẫn như trước thôi. Chỉ là.. thỉnh thoảng bạn bè giúp đỡ khi cần thôi ạ."

    Nghe con gái ngập ngừng, ba cô - Nhạc Quân - cười ha hả:

    "Mà ở nhà một mình có quen chưa con? Nếu cần gì cứ nhắn bố mẹ, tuần sau bố mẹ về rồi, sẽ mua ít đồ cho con. Con có cần gì thì bố mẹ sẽ sắp xếp thêm."

    Nhạc Linh Âm cười nhẹ, cảm thấy hạnh phúc khi được bố mẹ quan tâm. Cô nhẹ nhàng đáp:

    "Dạ không sao đâu ba, con có mọi thứ cần rồi. Chắc có lẽ.. không cần thêm gì đâu."

    Tô Nghiên lại tiếp tục nhắc nhở:

    "Thế còn việc học, có gặp khó khăn gì không? Nếu thấy áp lực, đừng ngại chia sẻ với thầy cô hoặc bạn bè. Cứ mạnh dạn mà hỏi nhé, đừng giữ trong lòng."

    Nhạc Linh Âm đáp, giọng cô trở nên mềm mỏng hơn, như muốn trấn an mẹ:

    "Con biết rồi ạ, mẹ đừng lo. Các thầy cô ở trường đều tốt lắm. Bạn bè cũng giúp đỡ nhau nhiều nên không căng thẳng lắm đâu ạ."

    Đoạn nói chuyện kéo dài thêm một lúc nữa, Tô Nghiên và Nhạc Quân vừa dặn dò vừa kể về chuyến công tác, hứa hẹn sẽ đem cho cô vài món quà nho nhỏ khi trở về.

    Kết thúc cuộc gọi, Nhạc Linh Âm cười nhẹ, trong lòng tràn ngập cảm giác ấm áp. Cô liếc nhanh về phía Cao Trình Ngôn, lúc này anh vẫn ngồi im, dường như không quan tâm đến cuộc trò chuyện của cô, nhưng khóe miệng lại khẽ cong lên, làm cô không khỏi ngại ngùng thêm một lần nữa.

    Ngay sau khi cuộc gọi kết thúc, điện thoại của Nhạc Linh Âm bất ngờ nhận được tin nhắn từ mẹ: "Linh Âm, ra nhận đồ chuyển phát nhanh đi, mẹ gửi cho con một ít đồ đấy. Nhớ mang vào rồi mở ra xem nhé!"

    Nhạc Linh Âm nhìn tin nhắn, thoáng ngạc nhiên và háo hức.

    "Ting ting.." Tiếng chuông cửa vang lên, theo sau đó là giọng của một người đàn ông trung niên: "Nhạc Linh Âm ra nhận hàng!"

    Nhạc Linh Âm nhanh chóng đứng dậy, bước ra ngoài nhận gói đồ. Khi cầm hộp quà mẹ gửi trong tay, cô không khỏi tò mò đoán xem bên trong là gì, bởi mẹ thường hay gửi những món bất ngờ, từ đồ ăn nhẹ đến đồ dùng học tập hay vài món đồ trang trí đáng yêu.

    Khi mở hộp ra, Nhạc Linh Âm và phát hiện bên trong là những hộp bài Pokémon còn nguyên tem từ thị trường châu Âu. Trước mắt cô là khoảng 50 hộp bài được xếp gọn gàng, từng hộp một vẫn còn mới tinh, tỏa ra một mùi thơm đặc trưng của giấy mới khiến cô phấn khích.

    Nhạc Linh Âm nhìn những hộp bài quý giá, ánh mắt lấp lánh như thể vừa tìm thấy kho báu. Những bộ bài từ thị trường châu Âu luôn đặc biệt hiếm và được săn đón bởi các fan của Pokémon, cô đã mong chờ chúng từ lâu.

    Đây sẽ là cơ hội để Nhạc Linh Âm tìm kiếm những lá bài hiếm mà mình chưa có trong bộ sưu tập, hoặc thậm chí là những lá bài phiên bản đặc biệt mà chỉ có ở châu Âu.

    Nhạc Linh Âm nhanh chóng xếp các hộp bài lên bàn, tay run run không giấu được sự háo hức.

    Cao Trình Ngôn, ngồi ở sofa đối diện, ngẩng đầu lên nhìn cô với vẻ thờ ơ, nhưng khi thấy sự phấn khích của Nhạc Linh Âm, cậu khẽ nhướng mày, có vẻ như cũng tò mò. Nhạc Linh Âm nhận ra ánh mắt của cậu, bẽn lẽn cười, rồi cầm một hộp lên hỏi:

    "Cậu có muốn mở một hộp thử với mình không? Mình nghĩ có thể sẽ may mắn tìm được một lá hiếm!"

    Cao Trình Ngôn nhún vai nhưng bước lại gần, ánh mắt dịu lại một chút, như thể đồng ý tham gia vào niềm vui bất ngờ này cùng Nhạc Linh Âm.

    Cao Trình Ngôn nhíu mày, nhìn đống hộp thẻ bài Pokémon trên bàn rồi quay sang hỏi, giọng có chút nghi ngờ:

    "Linh Âm, bình thường cậu rất tiết kiệm mà, sao lại mua những thứ đắt tiền thế này? Mấy hộp này không rẻ chút nào, lãng phí lắm đấy."

    Nhạc Linh Âm hơi ngượng ngùng, nắm chặt một hộp bài trong tay và tránh ánh mắt của Cao Trình Ngôn. Cô cố gắng giữ giọng bình tĩnh, mỉm cười nói:

    "À.. Ừm.. Mấy cái này là quà của ba mẹ mình gửi thôi. Mình đâu có dám tự mua nhiều như vậy."

    Cao Trình Ngôn không khỏi nghi ngờ thêm. Cậu biết rõ giá trị của những hộp thẻ bài này, có thể lên đến vài ngàn đô la nếu mua ở thị trường châu Âu, nhất là khi vẫn còn nguyên tem. Cao Trình Ngôn nhìn Nhạc Linh Âm chăm chú, không nói thêm nhưng ánh mắt lại như muốn nhìn xuyên qua sự che giấu của cô. Nhạc Linh Âm cúi đầu, tránh ánh nhìn ấy, ngón tay hơi xoắn lại vì bối rối.

    Thực ra, Nhạc Linh Âm có chút đam mê với thẻ bài Pokémon và đã dành dụm một thời gian dài mới có thể mua được bộ sưu tập này. Nhưng vì sợ bị đánh giá là hoang phí, cô không dám thừa nhận trước Cao Trình Ngôn, đặc biệt khi cậu là người thực tế và không mấy hứng thú với những thứ như thế này.

    Sau một thoáng im lặng, Cao Trình Ngôn khẽ cười, ánh mắt dịu lại một chút:

    "Thôi được, nếu là quà thì không sao. Nhưng đừng lãng phí nhiều như vậy nữa nhé."

    Nhạc Linh Âm khẽ thở phào, nụ cười ngại ngùng nở trên môi.

    Thật ra, Nhạc Linh Âm là một nhà sưu tập đam mê với thẻ bài và thích cảm giác phấn khích từ những trò chơi gacha, nơi phải dựa vào vận may mới thu được những món đồ đặc biệt. Đối với cô, đây là một thú vui giải trí thú vị, thậm chí còn thích hơn các trò chơi điện tử thông thường. Cô thường nghĩ việc sưu tầm như một hành trình đầy niềm vui và bất ngờ, nên không ngại dành chút thời gian và tiền bạc cho sở thích này.

    Nhìn những hộp bài mới trên bàn, Nhạc Linh Âm khẽ mỉm cười đầy hạnh phúc, ánh mắt lấp lánh.
     
Thread Status:
Not open for further replies.
Trả lời qua Facebook
Loading...