Bài viết: 216 

Tác giả: Tú Sinh
Editor: HuỳnhAnhTử
E/N:
- Tiêu đề chương do editor tự đặt
- Tiếp đến lại là 5 chương free nhé
CHƯƠNG 91.2: Hướng giải quyết
Editor: HuỳnhAnhTử
E/N:
- Tiêu đề chương do editor tự đặt
- Tiếp đến lại là 5 chương free nhé
CHƯƠNG 91.2: Hướng giải quyết
".. Nhưng trên thực tế, ông bà không làm được những gì mình hứa hẹn, không nghe theo lời dặn của bác sĩ, tự ý mở bớt dây trói, mới dẫn đến người bệnh thoát được sự kiềm cặp, làm tổn thương người khác."
"Còn việc bệnh nhân ngã xuống lầu, cảnh sát cũng đã nói rõ tình huống, trách nhiệm chủ yếu ở chỗ bà. Mà bệnh viện sau khi phát hiện người bệnh thoát khỏi phòng đã kịp thời liên hệ đội phòng cháy đến đặt nệm hơi cứu viện."
Nói đến nói đi, nếu không phải bà Diêu ngay từ đầu tự ý cởi bỏ dây trói, có lẽ một chuỗi phiền toái phía sau cũng sẽ không xảy ra.
Người phụ trách xoa xoa mũi, tiếp tục:
"Trách nhiệm bệnh viện nên gánh vác, chúng tôi sẽ không thoái thác, cũng đồng ý tích cực đưa ra mức bồi thường thích hợp, nhưng nếu muốn mượn cơ hội này ngoa tiền từ phía chúng tôi, vậy thì tất cả mọi người đều cứ theo trình tự pháp luật là được."
Thái độ của anh ta rất cứng rắn, không phải hư trương thanh thế dọa người.
Bà Diêu vừa vào cửa liền ra oai phủ đầu, nhân tiện cho thấy thái độ của mình, làm bệnh viện tự giác đưa ra nhiều bồi thường hơn một chút, nào ngờ người này lại thắng được bà ta một nước cờ, thái độ còn ương ngạnh hơn cả bà.
Sắc mặt bà Diêu lập tức cứng đờ, nhất thời không biết nên làm ra phản ứng gì, ông Diêu kế bên thấy thế vội lên tiếng hòa giải:
"Tính tình bà ấy hơi nóng nảy một chút thôi, chúng tôi đến đây khẳng định sẽ nghiêm túc thương lượng. Chúng tôi thật ra cũng không sợ thưa kiện, chỉ e ảnh hưởng không tốt tới bệnh viện."
Vợ chồng họ Diêu kẻ xướng người họa, một người đóng vai ác một kẻ diễn người hiền, ngoài miệng nói đều là vì tốt cho các anh, trong tay lại cầm đao lóc thịt người khác.
Nhưng người phụ trách hoàn toàn không chịu thua:
"Bệnh viện cũng không sợ thưa kiện a, chúng tôi lại không phải bên sai lầm, cần gì phải sợ ảnh hưởng không tốt?"
Ông Diêu bị nghẹn một chút, nét mặt đầy ngượng ngùng:
"Vậy chúng tôi lo lắng quá độ rồi."
Đánh một bàn tay, cho một quả táo, trên mặt người phụ trách lại lộ ra nét cười, đẩy xấp giấy tờ về phía họ:
"Đây là sơ thảo của phương án bồi thường, ông bà đọc trước, nếu có dị nghị gì chúng ta bàn bạc sau."
Tiếp đó, anh ta mới quay sang Khương Lam, vẻ khách khí:
"Đợi lâu đợi lâu, chuyện bệnh nhân Lý Hỉ Phương qua đời, chúng ta nói riêng một chút nhé?"
So với hai vợ chồng họ Diêu, thái độ của anh ta với Khương Lam khách khí hơn rất nhiều, mặc kệ là do đuối lý hay thiệt tình bồi thường, ít nhất xem như đủ thành ý.
Duỗi tay không đánh gương mặt cười, Khương Lam đi theo người phụ trách đến phòng kế bên, chuẩn bị nghe một chút bệnh viện giải thích thế nào.
Sau khi vào bàn, có hộ sĩ đặc biệt đưa đến đồ ăn vặt và sữa bò mà trẻ con thường thích, vừa thấy là biết cố ý chuẩn bị cho Giang Trì.
Nhưng Giang Trì hoàn toàn không xem một cái, chỉ dán sát Khương Lam ngồi xuống.
"Không cần tránh mặt một chút sao?" – Người phụ trách đưa mắt về phía Giang Trì ra hiệu.
"Không cần, người mất chính là người bà đã nuôi nấng thằng bé lớn lên, nó nên biết tình hình thực tế." – Khương Lam ngắn gọn đáp.
Thấy cậu không thay đổi chủ ý, người phụ trách cũng không có gì băn khoăn, châm chước đem kết quả điều tra nói cho Khương Lam.
"Chúng tôi kiểm tra số liệu giám sát điện tâm đồ của bệnh nhân giường số ba, phát hiện người bệnh mất đi dấu hiệu sinh mệnh vào lúc mười hai giờ ba mươi lăm phút. Nhưng trước đó, máy kiểm tra đo lường biểu hiện mọi tham số sinh lý đều bình thường, sinh mệnh người bệnh vẫn rất vững vàng, không có bất luận một chút dấu hiệu báo động nào."
Dựa theo lẽ thường mà nói, tình trạng Lý Hỉ Phương ngay lúc đó hẳn phải rất ổn định an toàn, dù có bác sĩ chủ trị ở đây cũng chưa chắc có thể phát hiện vấn đề. Nhưng người bệnh cố tình lại chết bí ẩn như thế.
"Chiếc máy điện tâm đồ kia đã được chúng tôi mở ra kiểm tu, cũng không xuất hiện trục trặc gì." – Người phụ trách ra sức biểu hiện mình đang vô cùng thành khẩn – "Chúng tôi thậm chí kiểm tra theo dõi ngoài hành lang, có thể xác định lúc ấy trong phòng bệnh ngoại trừ bệnh nhân giường số hai và Lý Hỉ Phương ra, không có bất kỳ ai ra vào phòng bệnh, cho nên cũng có thể bài trừ yếu tố người làm."
"Tuy rằng nghe có vẻ như chúng tôi đang trốn tránh, nhưng đây đều là sự thật, trái tim Lý Hỉ Phương ngừng đập đột ngột, hẳn là tử vong một cách tự nhiên. Có thể do chức năng của tim suy kiệt, cũng có thể do một ít nhân tố còn chưa được phát hiện dẫn tới.."
Người phụ trách rất có đảm đương lên tiếng:
"Nhưng mặc kệ nói thế nào, chúng tôi không kịp thời phát hiện đều có trách nhiệm nhất định. Bao gồm cả chuyện bạn nhỏ Giang Trì gặp nạn kêu cứu, hộ sĩ trực ban lại không kịp thời đáp lại, dẫn tới hàng loạt xung đột ngoài ý muốn sau đó, trách nhiệm này bệnh viện đồng ý gánh vác, cũng sẽ đưa ra bồi thường tương ứng."
Cũng như lúc trước, anh ta đẩy văn bản phác thảo phương án bồi thường cho Khương Lam.
Khương Lam quét mắt sơ qua, bị con số trong này làm giật mình:
"Kim ngạch bồi thường?"
"Đây là phương án được bệnh viện khẩn cấp mở họp thương nghị đưa ra, chúng tôi sẽ chi trả mức bồi thường cao nhất." – Người phụ trách nói – "Đây là trách nhiệm của bệnh viện, chúng tôi sẽ tích cực đền bù, tuyệt không né tránh. Nhưng sai lầm không thuộc về phía bệnh viện, chúng tôi cũng sẽ không coi tiền như rác. Bên cậu lấy được mức bồi thường như thế cũng là chuyện đương nhiên."
Thái độ đối phương rất thẳng thắn thành khẩn, Khương Lam bởi vậy lại kiếm về một ít thiện cảm với bệnh viện.
Dò hỏi ý kiến của Giang Trì xong, cuối cùng cậu tiếp nhận bồi thường.
Người phụ trách thấy thế cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, luôn mãi xin lỗi và nói cám ơn họ.
Trước khi tạm biệt, Khương Lam nhớ tới tên bác sĩ âm thầm gây sự họ Dư kia, thuận miệng dò hỏi chút tin tức.
"Bác sĩ khoa tâm thần phụ trách Diêu Thuận? Tôi nhớ hình như là Dư Tề Sơn?" – Người phụ trách tìm kiếm trong máy tính chốc lát, đưa ra tin tức cho Khương Lam xác nhận – "Chính là người này."
Khương Lam nhìn ảnh chụp trên máy tính, nhíu mày:
"Nhưng người mà chúng tôi nhìn thấy, diện mạo không giống thế này."
Người phụ trách chắc chắn lắc đầu:
"Không thể nào, phụ trách Diêu Thuận chính là anh ta không sai được, chẳng còn người nào khác đâu."
Trong mắt Khương Lam chợt lộ ra suy nghĩ sâu xa:
"Tôi có thể xem lại theo dõi hành lang và đại sảnh hôm nay không?"
Tên bác sĩ kia không phải người thường, Khương Lam ban đầu cho rằng đối phương chỉ là trùng hợp đi làm ở bệnh viện, nhưng hiện giờ xem ra, ngay cả thân phận bác sĩ Dư này đều là mạo danh thay thế. Nếu thật như vậy, hắn ta trà trộn vào đây để làm gì? Việc hắn nhằm vào Giang Trì là trùng hợp, hay đó mới là mục đích cuối cùng?
Chưa kể đến trạng thái vô cùng bất thường của Giang Trì lúc bị nhốt trong phòng khám bệnh, cùng với hơi thở quen thuộc kia, đều làm Khương Lam thấy nghi ngờ vạn phần.
Theo dõi cũng không có gì không thể xem, người phụ trách sảng khoái đồng ý, dẫn cậu đến phòng điều khiển, chẳng qua mới vừa ra ngoài bất ngờ gặp được vợ chồng họ Diêu.
Bà Diêu cầm phương án bồi thường, mặt đầy phẫn nộ:
"Mày xem bọn tao là đồ ngốc mà lừa gạt sao? Con trai tao xảy ra chuyện ở bệnh viện, bọn mày chỉ miễn đi phí dụng trị liệu, bồi thường một vạn tệ?"
Sắc mặt người phụ trách lạnh xuống:
"Chi phí trị liệu của Diêu Thuận cộng lại cũng không ít."
"Nhiều hơn nữa cũng được mấy đồng bạc đâu? Xem ra bọn mày vốn là không muốn bồi thường đúng không?" – Bà ta hét lên.
"Đây là phương án hợp lý nhất bệnh viện thương nghị sau khi mở cuộc họp gấp. Nếu bà cảm thấy không thích hợp, có thể nói bao nhiêu mới là thích hợp, chúng ta cùng thương lượng lại."
Bà Diêu trừng mắt:
"Ít nhất năm mươi, không, sáu mươi vạn, ít hơn mức này, vậy thì cứ gặp nhau trên tòa đi, đến lúc đó đừng trách bọn tao tìm phóng viên vạch mặt bọn mày."
Đã hoàn toàn không bận tâm mặt mũi nhau, bà ta cũng không làm bộ làm tịch nữa, bắt đầu trắng trợn táo bạo uy hiếp.
Bà Diêu đắc ý dào dạt nghĩ, không có bệnh viện nào không sợ phóng viên đưa tin.
Nào ngờ người phụ trách lại không hề yếu thế, nét mặt vẫn vô cùng khách khí, lời nói ra lại chả khách khí chút nào:
"Bệnh viện không chấp nhận uy hiếp làm tiền, nếu ông bà muốn đi trình tự pháp luật, chúng tôi cũng phụng bồi. Nhưng tôi muốn nhắc nhở bà một câu, vô lý ăn vạ, bên tôi có thể dựa theo tội lừa đảo chiếm đoạt tài sản tiến hành truy cứu trách nhiệm hình sự. Sáu mươi vạn đã xem như hạn mức tiền rất lớn, một khi tội danh được thành lập, sẽ bị phán tù từ ba đến mười năm."
Nói xong, lại quay nhìn Khương Lam:
"Khương tiên sinh vừa rồi cũng đã nghe thấy những gì Diêu nữ sĩ nói, đây chính là lừa đảo làm tiền. Nếu sau này có thưa kiện, còn phải phiền Khương tiên sinh ra tòa làm chứng giúp chúng tôi."
Khương Lam mừng rỡ nhìn bà Diêu xấu mặt, cười tủm tỉm đồng ý:
"Không thành vấn đề."
Bà Diêu vừa tức vừa thẹn, đồng thời trong lòng cũng có chút hoảng hốt. Đối phương tự tin đến như vậy, rõ ràng không chuẩn bị dùng tiền bịt miệng.
Bà ta đương nhiên không sợ thưa kiện, nhưng bà kiện bệnh viện và bệnh viện kiện bà là hai chuyện khác nhau. Lỡ đâu người này nói thật, vậy chẳng phải không lấy được tiền còn phải ngồi vài năm tù?
"Mày đừng tưởng nói thế thì bọn tao sẽ sợ." – Bà Diêu ngoài mạnh trong yếu nói – "Hôm nay bọn tao còn có việc, hai ngày nữa lại đến tìm bọn mày nói chuyện. Bằng không cứ chờ bị phóng viên bêu riếu đi!"
Dứt lời, lập tức kéo tay chồng vội vàng rời đi.
Người phụ trách xì một tiếng khinh thường:
"Bắt nạt kẻ yếu."
Không cho họ thấy mình đá phải ván sắt, những người này thật sự cho rằng bệnh viện nào cũng dễ ức hiếp như vậy sao, làm ồn ào một chút là có thể phát tài?
Đuổi đi hai vợ chồng họ Diêu, người phụ trách mới dẫn Khương Lam đến phòng điều khiển xem theo dõi.
Bảo vệ điều theo dõi đến khoảng giữa trưa, Khương Lam chỉ vào người đàn ông mặc áo trắng xuất hiện trong video nói:
"Chính là người này."
Trên màn hình, 'bác sĩ Dư' mặc áo blouse trắng, tướng mạo trắng nõn văn nhã, trên mặt treo nụ cười hiền hòa, trước ngực là một tấm thẻ nhân viên, ô tên họ thình lình điền ba chữ "Dư Tề Sơn."
Nhưng người này rõ ràng không phải Dư Tề Sơn.
* * *
TIỂU KỊCH TRƯỜNG:
#Lời âu yếm rợn da gà của Long Long#
Lam tể: Anh nghĩ anh là ai?
Long Long: Lão nhị.
Lam tể: ?
Long Long: Ở nhà chúng ta em là lão đại.
"Còn việc bệnh nhân ngã xuống lầu, cảnh sát cũng đã nói rõ tình huống, trách nhiệm chủ yếu ở chỗ bà. Mà bệnh viện sau khi phát hiện người bệnh thoát khỏi phòng đã kịp thời liên hệ đội phòng cháy đến đặt nệm hơi cứu viện."
Nói đến nói đi, nếu không phải bà Diêu ngay từ đầu tự ý cởi bỏ dây trói, có lẽ một chuỗi phiền toái phía sau cũng sẽ không xảy ra.
Người phụ trách xoa xoa mũi, tiếp tục:
"Trách nhiệm bệnh viện nên gánh vác, chúng tôi sẽ không thoái thác, cũng đồng ý tích cực đưa ra mức bồi thường thích hợp, nhưng nếu muốn mượn cơ hội này ngoa tiền từ phía chúng tôi, vậy thì tất cả mọi người đều cứ theo trình tự pháp luật là được."
Thái độ của anh ta rất cứng rắn, không phải hư trương thanh thế dọa người.
Bà Diêu vừa vào cửa liền ra oai phủ đầu, nhân tiện cho thấy thái độ của mình, làm bệnh viện tự giác đưa ra nhiều bồi thường hơn một chút, nào ngờ người này lại thắng được bà ta một nước cờ, thái độ còn ương ngạnh hơn cả bà.
Sắc mặt bà Diêu lập tức cứng đờ, nhất thời không biết nên làm ra phản ứng gì, ông Diêu kế bên thấy thế vội lên tiếng hòa giải:
"Tính tình bà ấy hơi nóng nảy một chút thôi, chúng tôi đến đây khẳng định sẽ nghiêm túc thương lượng. Chúng tôi thật ra cũng không sợ thưa kiện, chỉ e ảnh hưởng không tốt tới bệnh viện."
Vợ chồng họ Diêu kẻ xướng người họa, một người đóng vai ác một kẻ diễn người hiền, ngoài miệng nói đều là vì tốt cho các anh, trong tay lại cầm đao lóc thịt người khác.
Nhưng người phụ trách hoàn toàn không chịu thua:
"Bệnh viện cũng không sợ thưa kiện a, chúng tôi lại không phải bên sai lầm, cần gì phải sợ ảnh hưởng không tốt?"
Ông Diêu bị nghẹn một chút, nét mặt đầy ngượng ngùng:
"Vậy chúng tôi lo lắng quá độ rồi."
Đánh một bàn tay, cho một quả táo, trên mặt người phụ trách lại lộ ra nét cười, đẩy xấp giấy tờ về phía họ:
"Đây là sơ thảo của phương án bồi thường, ông bà đọc trước, nếu có dị nghị gì chúng ta bàn bạc sau."
Tiếp đó, anh ta mới quay sang Khương Lam, vẻ khách khí:
"Đợi lâu đợi lâu, chuyện bệnh nhân Lý Hỉ Phương qua đời, chúng ta nói riêng một chút nhé?"
So với hai vợ chồng họ Diêu, thái độ của anh ta với Khương Lam khách khí hơn rất nhiều, mặc kệ là do đuối lý hay thiệt tình bồi thường, ít nhất xem như đủ thành ý.
Duỗi tay không đánh gương mặt cười, Khương Lam đi theo người phụ trách đến phòng kế bên, chuẩn bị nghe một chút bệnh viện giải thích thế nào.
Sau khi vào bàn, có hộ sĩ đặc biệt đưa đến đồ ăn vặt và sữa bò mà trẻ con thường thích, vừa thấy là biết cố ý chuẩn bị cho Giang Trì.
Nhưng Giang Trì hoàn toàn không xem một cái, chỉ dán sát Khương Lam ngồi xuống.
"Không cần tránh mặt một chút sao?" – Người phụ trách đưa mắt về phía Giang Trì ra hiệu.
"Không cần, người mất chính là người bà đã nuôi nấng thằng bé lớn lên, nó nên biết tình hình thực tế." – Khương Lam ngắn gọn đáp.
Thấy cậu không thay đổi chủ ý, người phụ trách cũng không có gì băn khoăn, châm chước đem kết quả điều tra nói cho Khương Lam.
"Chúng tôi kiểm tra số liệu giám sát điện tâm đồ của bệnh nhân giường số ba, phát hiện người bệnh mất đi dấu hiệu sinh mệnh vào lúc mười hai giờ ba mươi lăm phút. Nhưng trước đó, máy kiểm tra đo lường biểu hiện mọi tham số sinh lý đều bình thường, sinh mệnh người bệnh vẫn rất vững vàng, không có bất luận một chút dấu hiệu báo động nào."
Dựa theo lẽ thường mà nói, tình trạng Lý Hỉ Phương ngay lúc đó hẳn phải rất ổn định an toàn, dù có bác sĩ chủ trị ở đây cũng chưa chắc có thể phát hiện vấn đề. Nhưng người bệnh cố tình lại chết bí ẩn như thế.
"Chiếc máy điện tâm đồ kia đã được chúng tôi mở ra kiểm tu, cũng không xuất hiện trục trặc gì." – Người phụ trách ra sức biểu hiện mình đang vô cùng thành khẩn – "Chúng tôi thậm chí kiểm tra theo dõi ngoài hành lang, có thể xác định lúc ấy trong phòng bệnh ngoại trừ bệnh nhân giường số hai và Lý Hỉ Phương ra, không có bất kỳ ai ra vào phòng bệnh, cho nên cũng có thể bài trừ yếu tố người làm."
"Tuy rằng nghe có vẻ như chúng tôi đang trốn tránh, nhưng đây đều là sự thật, trái tim Lý Hỉ Phương ngừng đập đột ngột, hẳn là tử vong một cách tự nhiên. Có thể do chức năng của tim suy kiệt, cũng có thể do một ít nhân tố còn chưa được phát hiện dẫn tới.."
Người phụ trách rất có đảm đương lên tiếng:
"Nhưng mặc kệ nói thế nào, chúng tôi không kịp thời phát hiện đều có trách nhiệm nhất định. Bao gồm cả chuyện bạn nhỏ Giang Trì gặp nạn kêu cứu, hộ sĩ trực ban lại không kịp thời đáp lại, dẫn tới hàng loạt xung đột ngoài ý muốn sau đó, trách nhiệm này bệnh viện đồng ý gánh vác, cũng sẽ đưa ra bồi thường tương ứng."
Cũng như lúc trước, anh ta đẩy văn bản phác thảo phương án bồi thường cho Khương Lam.
Khương Lam quét mắt sơ qua, bị con số trong này làm giật mình:
"Kim ngạch bồi thường?"
"Đây là phương án được bệnh viện khẩn cấp mở họp thương nghị đưa ra, chúng tôi sẽ chi trả mức bồi thường cao nhất." – Người phụ trách nói – "Đây là trách nhiệm của bệnh viện, chúng tôi sẽ tích cực đền bù, tuyệt không né tránh. Nhưng sai lầm không thuộc về phía bệnh viện, chúng tôi cũng sẽ không coi tiền như rác. Bên cậu lấy được mức bồi thường như thế cũng là chuyện đương nhiên."
Thái độ đối phương rất thẳng thắn thành khẩn, Khương Lam bởi vậy lại kiếm về một ít thiện cảm với bệnh viện.
Dò hỏi ý kiến của Giang Trì xong, cuối cùng cậu tiếp nhận bồi thường.
Người phụ trách thấy thế cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, luôn mãi xin lỗi và nói cám ơn họ.
Trước khi tạm biệt, Khương Lam nhớ tới tên bác sĩ âm thầm gây sự họ Dư kia, thuận miệng dò hỏi chút tin tức.
"Bác sĩ khoa tâm thần phụ trách Diêu Thuận? Tôi nhớ hình như là Dư Tề Sơn?" – Người phụ trách tìm kiếm trong máy tính chốc lát, đưa ra tin tức cho Khương Lam xác nhận – "Chính là người này."
Khương Lam nhìn ảnh chụp trên máy tính, nhíu mày:
"Nhưng người mà chúng tôi nhìn thấy, diện mạo không giống thế này."
Người phụ trách chắc chắn lắc đầu:
"Không thể nào, phụ trách Diêu Thuận chính là anh ta không sai được, chẳng còn người nào khác đâu."
Trong mắt Khương Lam chợt lộ ra suy nghĩ sâu xa:
"Tôi có thể xem lại theo dõi hành lang và đại sảnh hôm nay không?"
Tên bác sĩ kia không phải người thường, Khương Lam ban đầu cho rằng đối phương chỉ là trùng hợp đi làm ở bệnh viện, nhưng hiện giờ xem ra, ngay cả thân phận bác sĩ Dư này đều là mạo danh thay thế. Nếu thật như vậy, hắn ta trà trộn vào đây để làm gì? Việc hắn nhằm vào Giang Trì là trùng hợp, hay đó mới là mục đích cuối cùng?
Chưa kể đến trạng thái vô cùng bất thường của Giang Trì lúc bị nhốt trong phòng khám bệnh, cùng với hơi thở quen thuộc kia, đều làm Khương Lam thấy nghi ngờ vạn phần.
Theo dõi cũng không có gì không thể xem, người phụ trách sảng khoái đồng ý, dẫn cậu đến phòng điều khiển, chẳng qua mới vừa ra ngoài bất ngờ gặp được vợ chồng họ Diêu.
Bà Diêu cầm phương án bồi thường, mặt đầy phẫn nộ:
"Mày xem bọn tao là đồ ngốc mà lừa gạt sao? Con trai tao xảy ra chuyện ở bệnh viện, bọn mày chỉ miễn đi phí dụng trị liệu, bồi thường một vạn tệ?"
Sắc mặt người phụ trách lạnh xuống:
"Chi phí trị liệu của Diêu Thuận cộng lại cũng không ít."
"Nhiều hơn nữa cũng được mấy đồng bạc đâu? Xem ra bọn mày vốn là không muốn bồi thường đúng không?" – Bà ta hét lên.
"Đây là phương án hợp lý nhất bệnh viện thương nghị sau khi mở cuộc họp gấp. Nếu bà cảm thấy không thích hợp, có thể nói bao nhiêu mới là thích hợp, chúng ta cùng thương lượng lại."
Bà Diêu trừng mắt:
"Ít nhất năm mươi, không, sáu mươi vạn, ít hơn mức này, vậy thì cứ gặp nhau trên tòa đi, đến lúc đó đừng trách bọn tao tìm phóng viên vạch mặt bọn mày."
Đã hoàn toàn không bận tâm mặt mũi nhau, bà ta cũng không làm bộ làm tịch nữa, bắt đầu trắng trợn táo bạo uy hiếp.
Bà Diêu đắc ý dào dạt nghĩ, không có bệnh viện nào không sợ phóng viên đưa tin.
Nào ngờ người phụ trách lại không hề yếu thế, nét mặt vẫn vô cùng khách khí, lời nói ra lại chả khách khí chút nào:
"Bệnh viện không chấp nhận uy hiếp làm tiền, nếu ông bà muốn đi trình tự pháp luật, chúng tôi cũng phụng bồi. Nhưng tôi muốn nhắc nhở bà một câu, vô lý ăn vạ, bên tôi có thể dựa theo tội lừa đảo chiếm đoạt tài sản tiến hành truy cứu trách nhiệm hình sự. Sáu mươi vạn đã xem như hạn mức tiền rất lớn, một khi tội danh được thành lập, sẽ bị phán tù từ ba đến mười năm."
Nói xong, lại quay nhìn Khương Lam:
"Khương tiên sinh vừa rồi cũng đã nghe thấy những gì Diêu nữ sĩ nói, đây chính là lừa đảo làm tiền. Nếu sau này có thưa kiện, còn phải phiền Khương tiên sinh ra tòa làm chứng giúp chúng tôi."
Khương Lam mừng rỡ nhìn bà Diêu xấu mặt, cười tủm tỉm đồng ý:
"Không thành vấn đề."
Bà Diêu vừa tức vừa thẹn, đồng thời trong lòng cũng có chút hoảng hốt. Đối phương tự tin đến như vậy, rõ ràng không chuẩn bị dùng tiền bịt miệng.
Bà ta đương nhiên không sợ thưa kiện, nhưng bà kiện bệnh viện và bệnh viện kiện bà là hai chuyện khác nhau. Lỡ đâu người này nói thật, vậy chẳng phải không lấy được tiền còn phải ngồi vài năm tù?
"Mày đừng tưởng nói thế thì bọn tao sẽ sợ." – Bà Diêu ngoài mạnh trong yếu nói – "Hôm nay bọn tao còn có việc, hai ngày nữa lại đến tìm bọn mày nói chuyện. Bằng không cứ chờ bị phóng viên bêu riếu đi!"
Dứt lời, lập tức kéo tay chồng vội vàng rời đi.
Người phụ trách xì một tiếng khinh thường:
"Bắt nạt kẻ yếu."
Không cho họ thấy mình đá phải ván sắt, những người này thật sự cho rằng bệnh viện nào cũng dễ ức hiếp như vậy sao, làm ồn ào một chút là có thể phát tài?
Đuổi đi hai vợ chồng họ Diêu, người phụ trách mới dẫn Khương Lam đến phòng điều khiển xem theo dõi.
Bảo vệ điều theo dõi đến khoảng giữa trưa, Khương Lam chỉ vào người đàn ông mặc áo trắng xuất hiện trong video nói:
"Chính là người này."
Trên màn hình, 'bác sĩ Dư' mặc áo blouse trắng, tướng mạo trắng nõn văn nhã, trên mặt treo nụ cười hiền hòa, trước ngực là một tấm thẻ nhân viên, ô tên họ thình lình điền ba chữ "Dư Tề Sơn."
Nhưng người này rõ ràng không phải Dư Tề Sơn.
* * *
TIỂU KỊCH TRƯỜNG:
#Lời âu yếm rợn da gà của Long Long#
Lam tể: Anh nghĩ anh là ai?
Long Long: Lão nhị.
Lam tể: ?
Long Long: Ở nhà chúng ta em là lão đại.