Đam Mỹ [Edit] Yêu Quái Chúng Ta Không Được Độc Thân - Tú Sinh

Discussion in 'Đã Hoàn' started by HuỳnhAnhTử, Jul 21, 2021.

  1. HuỳnhAnhTử Always keep the faith - Hope to the end

    Messages:
    216
    Tác giả: Tú Sinh

    Editor: HuỳnhAnhTử

    E/N:

    - Tiêu đề chương do editor tự đặt

    CHƯƠNG 33.1: Thế giới người giấy

    Chương 33.1
    Sau khi Vương Thanh xuống lầu, Khương Lam dạo quanh hành lang tầng bảy một vòng, một lần nữa gõ vang cửa nhà 701.

    Người mở cửa vẫn là ông lão tóc hoa râm kia, sống lưng ông thẳng thắn như mũi lao, đôi mắt tang thương nhưng vẫn giữ được trong trẻo, giọng nói trầm ổn, lộ ra sự hồn hậu qua lắng đọng thời gian:

    "Tiểu tử, cậu còn có việc gì sao?"

    Khương Lam nhìn chăm chú vào ông một lúc lâu, chỉ chỉ làn da ông vô tình để lộ ra, hỏi thẳng:

    "Ông chết bao lâu rồi? Hoặc nên hỏi, ông biết chính mình đã chết sao?"

    Theo hướng ngón tay cậu chỉ, ông lão cúi đầu nhìn, khi nhìn thấy hồ máu tử thi đỏ tím trên làn da mình, ngạc nhiên trong nháy mắt lập tức hiện ra, nhưng rất nhanh lại đổi thành hiểu được.

    Ông lão kéo tay áo xuống, thích đáng mà che đi hồ máu tử thi, khẻ đão mắt hồi ức:

    "Hẳn là một tháng đi?"

    Ánh mắt mê man vô định một lúc lâu, sau đó mới hồi thần nhìn lại:

    "Ngày ấy, bệnh tim của tôi bỗng nhiên tái phát, đây là bệnh cũ. Nhưng còn chưa kịp uống thuốc, tôi đã mất đi ý thức, tới khi tỉnh lại, liền biến thành như vậy."

    Đó là một ngày vô cùng bình thường, khi bệnh tình tái phát, ông còn chưa kịp quay về phòng lấy thuốc đã ngã sầm xuống mặt đất. Cũng không biết mình ngủ bao lâu, chờ khi tỉnh lại, ông phát hiện ra mình biến đổi, nhưng đây cũng chẳng phải chuyện gì quan trọng, ngày qua ngày, ông vẫn ở tại lầu bảy này, chờ xem báo ứng đến với đám ác nhân đó.

    Mà báo ứng, quả nhiên liên tiếp ập tới, từng người từng người một.

    Mắt ông lão run rẩy, khóe môi lại nhấc lên một nụ cười.

    Khương Lam chăm chú vào nét mặt ông:

    "Ông không nên ở lại đây, người chết hồn tan, ông có một nơi khác để đi."

    Ông lão cũng không tỏ ra bất mãn, chỉ đáp:

    "Khi nào thời điểm ấy đến, tôi sẽ rời đi."

    Khương Lam lắc đầu:

    "Ông không nên lợi dụng thứ đó giúp mình giết người, Hà lão nhị và Hà lão tứ là nó giúp ông giết đúng không? Hà lão ngũ hẳn cũng đã mất mạng, chờ sát tính của nó nổi lên, ông cũng chưa chắc khống chế được."

    Đôi mắt ông lão rưng rưng, sau đó lập tức hạ mi che đi thần thái trong mắt, khiến người không nhìn thấu thái độ của ông ta. Ông lão lắc lắc đầu phản bác:

    "Tôi không biết cậu là cao nhân từ đâu đến, nhưng nơi này không có ai khác, người là tôi giết, bọn chúng đáng chết."

    Trong lúc đối thoại với Khương Lam, nét mặt ông lão vẫn luôn bình thản, từ lời nói và cử chỉ của ông cho thấy, đây là một người có khí chất và hàm dưỡng rất tốt. Cho dù biết rõ mình đã chết, lại vẫn dựa theo tiêu chuẩn của người sống mà bám lại dương thế.

    Nhưng khi nói đến "Bọn chúng đáng chết", khớp hàm ông lão lại nghiến chặt, từng câu từng chữ đều khó khăn chen ra khỏi kẽ răng, mang theo oán khí tràn ngập và đầy ắp không cam lòng.

    Lần đầu tiên Khương Lam nhìn thấy ông, nếu không phải trong lúc vô tình để lộ hồ máu tử thi, cậu cũng gần như không phát hiện được tử khí trên người ông lão, thoạt nhìn ông hoàn toàn không có gì khác biệt với người sống. Nhưng hiện giờ, toàn thân ông lão lại bị tử khí bao phủ, mùi hôi thối nùng liệt cũng theo đó tỏa ra.

    Vị lão nhân vẫn luôn ôn hòa hữu lễ này, dần dần lột xác thành bộ dạng của ác quỷ nơi địa ngục.

    Ông lão trừng lớn đôi mắt đen thẳm, giọng nói nghẹn ngào lặp đi lặp lại:

    "Bọn chúng đáng chết."

    Khương Lam nhẹ nhàng giơ tay ấn lên vai ông, mắt lướt qua đầu vai quan sát trong phòng, trong bóng tối, có vô số đôi mắt tràn đầy thù hận nhìn chằm chằm vào cậu─ là mớ búp bê cầu nắng đặt trên bàn trà vừa nãy.

    Khương Lam bước lên trước một bước, ông lão dùng thân thể hư thối của mình chặn cửa lại, gương mặt ông đã bị tử khí bao phủ, hai mắt đen láy có thần trở nên ảm đạm đờ đẫn, nhưng sống lưng vẫn vô cùng thẳng thắn:

    "Người là tôi giết, nhưng bọn chúng vốn nên sớm chết đi, tôi không hối hận. Cao nhân nếu muốn thay trời hành đạo, cứ động thủ là được."

    Ông lão dùng thân thể rách nát của mình che ở cửa, bàn tay bắt sau lưng lại nhẹ nhàng phất phất.

    Vì thế, số búp bê cầu nắng đang căm thù nhìn Khương Lam lại đổ xuống.

    Chỉ có duy nhất một đôi mắt ở sâu trong bóng tối vẫn luôn cắn chặt lấy Khương Lam không bỏ, tràn ngập ác ý.

    Khương Lam duỗi tay chỉ thẳng vào một chỗ nào đó khuất trong phòng:

    "Ông muốn bảo vệ nó sao?"

    Thân hình ông lão bất động, khóe miệng lại nhấp chặt, đông cứng lên tiếng:

    "Tôi không hiểu cậu đang nói cái gì."

    "Lúc ông còn tồn tại không hề giết người, chết rồi sao có thể giết người chứ?"

    Khương Lam thở dài một tiếng, lui về phía sau một bước, tỏ ý chính mình cũng không có ác ý, cậu nghiêm túc nói:

    "Tôi không phải cao nhân trảm yêu trừ ma gì, càng không phải kẻ thù của hai người, tôi chỉ được cảnh sát gửi gắm, muốn tra rõ chân tướng của vụ án này mà thôi."

    Ông lão nghe thấy hai chữ 'chân tướng', trong mắt giật giật, chậm rãi mím môi.

    "Tôi muốn nói chuyện với nó, được không?"

    Ông lão chăm chú nhìn cậu, lại chậm rãi lắc đầu, tư thái vẫn đề phòng như cũ:

    "Không có ai khác ở đây cả."

    Khương Lam thở dài một lần nữa, dùng ngón tay nhẹ nhàng điểm lên vài chỗ trên thân thể lão nhân:

    "Cơ thể ông đã sắp hoàn toàn phân hủy đúng không? Ngay cả nó cũng không thể làm người chết sống lại. Ông có nghĩ tới, chờ thân thể này hoàn toàn tan rã, linh hồn tiêu vong, số phận của nó sẽ ra sao?"

    Nếu lúc trước cậu còn chưa biết là thứ gì tác quái giết người, sau khi gõ vang cửa nhà ông lão lần thứ hai, cậu lập tức đoán được ngay.

    Trong góc phòng khách, cậu thấy được một bàn thờ.

    Nhưng trên bàn thờ không phải bất kỳ thần linh quen thuộc nào mọi người đều biết, mà là một cô gái nhỏ chừng bảy tám tuổi. Cô bé có gương mặt tròn tròn phúng phính, mắt to đen láy, bên khuôn miệng cười là lúm đồng tiền nho nhỏ. Nếu không phải cô bé cột kiểu tóc hoa sen, trong tay còn cầm một cái chổi, hình tượng này gần như không có gì khác biệt so với những bé gái bình thường khác.

    Nhưng trang phục trên người cô bé, lại chú định đây không phải một linh tầm thường.

    Ông lão này, thờ thần tượng của búp bê cầu nắng. Chỉ khác là, thần tượng không phải thiếu nữ trẻ tuổi như trong truyền thuyết mà là một bé gái nhỏ.

    Khương Lam hồi ức lại tư liệu mình từng lật xem.

    Toàn bộ Hà Gia Thôn đều là họ Hà, chỉ có một nhân khẩu từ bên ngoài tới, họ Tần.

    Chủ hộ của gia đình nọ tên Tần Thư Dịch, là một thanh niên tri thức được điều về nông thôn, kết bạn, yêu nhau rồi thành hôn với một cô gái tại thôn này. Cha mẹ Tần Thư Dịch đã sớm qua đời, cho nên kết hôn xong ông ta cũng đơn giản định cư lại Hà Gia Thôn, vừa trông coi đất đai gia đình vợ, vừa dạy học trong trường tiểu học thôn.

    Hai vợ chồng hòa thuận ấm êm, tiếc nuối duy nhất là mãi vẫn chưa có con. Đến tận khi hai người sắp bốn mươi tuổi mới nhặt được một bé gái ở bờ sông, quyết định đem cô bé về nhà nuôi nấng.

    Vợ chồng Tần Thư Dịch rất yêu thương bé gái này, đáng tiếc, vào năm 99 hồi đó, Giang Thành xảy ra một trận lũ cực kỳ nghiêm trọng, mưa to tầm tã suốt một tháng trời, vợ và con gái Tần Thư Dịch đều chết trong trận lũ lịch sử ấy.

    Khương Lam tính tính thời gian, khi con gái Tần Thư Dịch qua đời, vừa lúc mới tám chín tuổi.

    Ông lão nọ chính là Tần Thư Dịch, còn thần tượng trên bàn thờ kia, có lẽ là đứa con gái chết yểu của ông ấy.

    Điều cậu thắc mắc là, không biết bé gái đó và búp bê cầu nắng có quan hệ sâu xa gì với nhau không.

    Nghe xong một phen lời thấm thía của Khương Lam, Tần Thư Dịch quả nhiên bị xúc động đến, chần chờ hồi lâu, ông lão mới nghẹn ngào hỏi:

    "Cậu đảm bảo sẽ không tổn thương con bé? Những chuyện vừa qua không có quan hệ gì với nó cả."

    "Chắc chắn."

    Tầm mắt Khương Lam và ánh nhìn ác ý trong bóng tối đối diện nhau, nhắc lại:

    "Tôi là nhân viên công vụ quốc gia, nếu nó xác thật không thực hiện hành vi phạm tội, tôi đương nhiên sẽ không tổn thương nó."

    Trên mặt Tần Thư Dịch vẫn còn nét chần chờ, nhưng thân hình đang lấp kín cửa vào đã không chắc chắn như trước.

    Khương Lam lại tiến lên một bước, ông lão cũng theo bản năng lui về phía sau một bước, cục diện giằng co bị phá vỡ. Tần Thư Dịch rốt cuộc xoay lưng lại, dẫn cậu vào phòng.

    Ông lão nhẹ nhàng gọi một tiếng:

    "Nam Nam?"

    Làm đáp lại, từ phòng ngủ bắt đầu truyền ra vài tiếng động.

    Tần Thư Dịch nói:

    "Con bé ở trong phòng phủ."

    Khương Lam theo ông lão đi qua, đến trước cửa phòng ngủ, bàn chân cậu hơi ngừng một chút, ngay sau đó lập tức liền mạch lưu loát cất bước vào trong.

    Thế giới trước mắt bỗng nhiên sáng ngời, trên đầu là bầu trời xám xịt, dưới chân là đất bùn lầy lội. Giữa trời và đất được nước mưa liên miên không ngừng nối tiếp nhau.

    Từ một cánh cửa, cậu đi vào một thế giới khác.

    Bước chân Khương Lam không chút do dự, dường như đã sớm có dự cảm từ trước. Cậu nghe thấy tiếng người phía xa, lập tức hướng tới chỗ có tiếng người đi đến.
     
  2. HuỳnhAnhTử Always keep the faith - Hope to the end

    Messages:
    216
  3. HuỳnhAnhTử Always keep the faith - Hope to the end

    Messages:
    216
    Taidana Hitobito likes this.
  4. HuỳnhAnhTử Always keep the faith - Hope to the end

    Messages:
    216
    Tác giả: Tú Sinh

    Editor: HuỳnhAnhTử

    E/N:

    - Tiêu đề chương do editor tự đặt

    CHƯƠNG 34.1: Báo ứng

    Chương 34.1
    Trong mắt của người giấy nho nhỏ tỏa ra oán độc cực kỳ mãnh liệt, từ khóe mắt nó, huyết lệ chảy dài, hình ảnh trước mắt Khương Lam cũng biến đổi.

    Lại là một tiếng khóc kêu thê lương lọt vào tai cậu.

    Chẳng qua lúc này người kêu khóc đã biến thành người giấy cao gầy, có vẻ như thôn dân đã nói cho hắn tin vợ con hắn đều đã chết, hắn quỳ gối trên bờ sông đã vỡ đê, dùng hết sinh mạng để bi thương.

    Mà đám thôn dân mới vừa hại chết vợ con hắn lại vây quanh hắn an ủi, ngươi một lời ta một ngữ động viên:

    "Người chết không thể sống lại, cậu phải cố gắng lên."

    "Cũng đều do bọn tôi không giữ chặt, cậu đừng khóc nữa, hai mẹ con Thúy Bình ở trên trời đang nhìn cậu đó."

    "Đúng vậy, chúng ta xuống vùng hạ du tìm thử xem, nói không chừng còn có thể tìm thi thể về lại."

    Đám người giấy lải nhải ra ý kiến, cứ như sự thật chính là những điều chui ra từ miệng chúng, rằng hai mẹ con họ thật sự trượt chân lọt xuống sông mà chết.

    Búp bê cầu nắng nhỏ bé ngồi trên vai người giấy cao gầy, thân thể đã hoàn toàn biến thành màu đỏ như máu, ngay cả đôi mắt đen thẳm cũng như có như không nhiễm lên một tia đỏ sậm.

    Nó nghiêng đầu, khóe miệng nhếch lên rất lớn, nhẹ nhàng dựa vào đầu người giấy cao gầy, ngón tay lần lượt chỉ qua đám người giấy chung quanh, nói:

    "Các ngươi, tất cả đều đáng chết."

    Số người giấy còn đang mồm năm miệng mười chung quanh trong nháy mắt đột ngột im lặng như bị nhấn nút tạm dừng, biểu cảm dối trá buồn cười vẫn còn đọng lại trên gương mặt chúng, thân thể làm bằng giấy dần dần bị máu nhiễm đỏ, sau đó nháy mắt hóa thành mảnh vụn như bị một cỗ máy vô hình nghiền nát.

    Vụn giấy màu đỏ lả tả rơi xuống, mặt đất nâu vàng lầy lội dưới chân Khương Lam bấy giờ cũng như một bức tranh bị tẩy màu, tất cả cảnh tượng đều biến mất trong khoảnh khắc, cuối cùng chỉ còn lại một không gian xám xịt hư vô.

    Trước mặt cậu là một thân thể không đầu, nhìn quần áo, hẳn là Hà lão ngũ đã mất tích sau khi lên lầu.

    Thân thể này vẫn còn giữ lại tư thế đang chạy trốn, Khương Lam thậm chí có thể tưởng tượng ra nỗi sợ hãi của gã, gã chạy trốn thế nào, lại bị cắt mất đầu ra sao sau khi bị kéo vào không gian này.

    Trong bóng đêm vang lên giọng hát thanh thúy của trẻ con đang lặp lại một khúc đồng dao chậm rãi đến gần:

    "Búp bê cầu nắng, búp bê cầu nắng, ngày mai không mưa, cho em chuông bạc.

    Búp bê cầu nắng, búp bê cầu nắng, ngày mai không mưa, cho em chuông vàng.

    Búp bê cầu nắng, búp bê cầu nắng, ngày mai trời mưa, chém rớt đầu em.."

    Búp bê cầu nắng trong hình dạng bé gái bảy tám tuổi ôm đầu Hà lão ngũ đi tới, nó ngẩng khuôn mặt bẹp dí của mình lên, đôi mắt đỏ sậm oán độc nhìn Khương Lam, thân thể bằng giấy gầy yếu lại vững chắc không chút lung lay mà giơ đầu Hà lão ngũ lên cao cao cho Khương Lam xem, cất tiếng nói trong trẻo giòn tan:

    "Mi tới tìm hắn sao?"

    Nhãn cầu Hà lão ngũ sung huyết lồi ra, hoảng sợ rung động giữa hốc mắt.

    Gã thấy được thân thể không đầu của chính mình.

    Nhưng ngay cả một tiếng thét sợ hãi gã cũng không thể phát ra, đành há to khuôn miệng, mặt đầy kinh hoảng, như thể đang diễn một vở kịch câm đáng cười.

    Khương Lam không cầm lấy cái đầu kia, cậu nhìn búp bê cầu nắng đang khanh khách cười, chắc chắn nói:

    "Mi không phải Nam Nam."

    Nụ cười trên mặt búp bê cầu nắng lập tức cứng đờ.

    Miệng của nó nứt ra lớn hơn nữa, tròng mắt đỏ sậm quỷ dị chuyển động, giọng nói oanh non thanh thúy trở nên the thé chói tai, rất giống tiếng kim loại cọ xát vào nhau:

    "Mi nói bậy! Ta chính là Nam Nam!"

    Đầu Hà lão ngũ bị ném xuống đất, cái đầu hình cầu lăn tròn ra xa.

    "Mi cũng giống bọn chúng, ta muốn giết mi."

    Trong bóng đêm, có thứ gì đó đáp xuống vai Khương Lam. Cậu nghiêng mặt qua xem, là một người giấy nhỏ xíu. Người giấy đó vẫn có bộ dạng của búp bê cầu nắng, nhưng trong tay nó không phải đang cầm chổi, mà là dao mổ.

    Một chiếc đao giấy mỏng tang còn to hơn cả thân thể nó, do làm bằng giấy nên có chút rũ xuống, mắt thường nhìn thấy thì cái dao này hoàn toàn không có lực sát thương.

    Nhưng Khương Lam lại không hề nghi ngờ uy lực của nó.

    Hơi nheo mắt lại, hai ngón tay cậu cầm lấy người giấy nâng lên nhìn kỹ, hỏi:

    "Đám người Hà lão ngũ đều bị giết thế này đúng không?"

    Bị kéo vào không gian, bị truy đuổi, chạy trốn.. búp bê cầu nắng chơi trò mèo vờn chuột, làm cho họ nếm đủ sợ hãi khi bị truy sát, sau đó người giấy sẽ vung một đao chặt bỏ đầu của họ.

    Thấy cậu nắm lên người giấy của mình, tròng mắt búp bê cầu nắng càng đỏ hơn, nó rít lên một tiếng, vô số người giấy giống hệt nhau như bông tuyết lả tả rơi xuống.

    Chúng đáp lên đầu, lên vai, lên người.. Khương Lam, Phần lớn số còn lại thì rơi trên mặt đất, lại nhanh chóng bám vào chân cậu bò lên, trong giây lát, toàn thân cậu đã bị người giấy bao phủ.

    Búp bê cầu nắng nhếch môi, phát ra tiếng cười giòn tan vui sướng.

    Nhưng chỉ cười được hai tiếng, nụ cười của nó lập tức cứng lại.

    Phía sau tượng người màu trắng bỗng nhiên hiện ra hư ảnh một con cự thú màu đen có cặp sừng to lớn, cự thú há miệng hút người giấy vào trong, nhấm nuốt vài lần, lại phèo phèo phun ra.

    Vừa nhám miệng vừa thô cứng, khó ăn quá QAQ

    Mặt Khương Lam tái xanh.

    Mặt búp bê cầu nắng cũng tái xanh.

    Không ngờ cái tên vẫn luôn bị nó nắm mũi dắt đi lại mạnh đến vậy, đôi mắt nó chớp chớp đang nghĩ cách tháo chạy, Khương Lam lại bước nhanh hai bước xách nó lên, cười tủm tỉm hỏi:

    "Bây giờ chúng ta có thể nói chuyện được chưa?"

    Búp bê cầu nắng nâng giọng thét chói tai:

    "Người xấu! Buông ta ra!"

    Khương Lam nhìn nó, nhe hàm răng trắng tinh:

    "Kêu lần nữa là ta ăn sống mi."

    Búp bê cầu nắng căm giận khép miệng, trừng to tròng mắt đỏ sậm nhìn cậu. Khuôn mặt quỷ dị bởi vì tức giận mà cũng có chút đáng yêu.

    Khương Lam sửa động tác xách thay bằng ôm, nhẹ nhàng sờ sờ bím tóc của nó, nói:

    "Đưa ta ra ngoài, ta bảo đảm, ta sẽ không tổn thương mi và Tần Thư Dịch."

    Hai mắt búp bê cầu nắng láo liên xoay tròn, bỗng nhiên nhếch miệng cười rộ lên:

    "Được thôi, ta thả mi ra ngoài."

    Không gian đen tối bỗng nhiên xuất hiện một cánh cửa mở tràn đầy ánh sáng, từ bên này nhìn ra có thể thấy được Tần Thư Dịch đang bước vòng quanh đầy âu lo trong phòng khách.

    Khương Lam liếc nhìn nó một cái, mỉm cười đi về phía cửa.

    Khóe miệng đỏ tươi của búp bê cầu nắng cong lên một độ cong rất nhỏ.

    Khương Lam đi đến trước cửa, bước chân cậu bỗng khựng lại, giơ tay vớt một cái, vốn dĩ trên cánh cửa trống không lại hiện ra một mớ sợi bông chằng chịt. Số sợi bông này thoạt nhìn chẳng có gì uy hiếp, nhưng chỉ cần nhìn vết máu đỏ sậm trên đó là biết đây không phải sợi bông bình thường. Nếu ai đó không chút phòng bị bước qua, có lẽ sẽ bị những sợi bông chằng chịt này cắt thành một đống thịt nát.

    Búp bê cầu nắng trợn tròn mắt, hét lên một tiếng.

    Tần Thư Dịch ngoài cửa dường như có cảm ứng, lo sợ không yên mà nhìn về phía cửa phòng ngủ:

    "Nam Nam?"

    Búp bê cầu nắng trong ngực Khương Lam giãy giụa, sức lực Khương Lam nhìn có vẻ không lớn, nhưng nó làm cách nào cũng không thể thoát ra được.

    Hai mắt đỏ sậm bắt đầu chảy ra huyết lệ, tủi thân kêu to:

    "Ba ơi!"

    Khương Lam bị trò đùa dai của nó làm bật cười, xách nó lên cao ngang tầm mắt, không chút khách khí chụp lên cái mông nhỏ một bàn tay:

    "Giết người không thành chưa nói, còn dám giả bộ đáng thương?"

    Quậy bạo lực thế này, đúng là thiếu đánh mà ra.

    Búp bê cầu nắng ngây dại, có lẽ nó chưa bao giờ bị người khác đánh mông. Ngơ ngác quay đầu nhìn lại chỗ bị đánh, vài giây sau nó mới phản ứng lại đây, tiếng thét càng thêm chói tai:

    "Ta muốn giết mi!"

    Khương Lam nắm lấy khuôn miệng há to của nó, uy hiếp:

    "Mi không muốn gặp lại ba mình nữa sao?"

    Nhìn thấy Tần Thư Dịch nôn nóng bên ngoài, nó lập tức an tĩnh hẳn.

    Mắt to lại bắt đầu rơi lệ.

    Khương Lam ôm nó bước ra ngoài.

    Tần Thư Dịch thấy hai người từ trong phòng đi ra, há miệng thở dốc muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn không nói nên lời. Nhìn Khương Lam bình yên vô sự, ông lão lầm bầm nói:

    "Không có việc gì thì tốt rồi, tốt rồi."

    Búp bê cầu nắng vươn tay về phía Tần Thư Dịch:

    "Ba ơi."

    Tần Thư Dịch theo bản năng duỗi tay đi ôm nó, nhưng thấy Khương Lam, động tác khựng lại một chút, như sợ Khương Lam không chịu thả người, ánh mắt nhìn cậu mang theo ý khẩn cầu:

    "Nam Nam không hiểu chuyện, những người đó đều là tôi bảo con bé giết."

    Khương Lam thở dài, buông lỏng tay ra, búp bê cầu nắng lập tức nhào vào trong ngực Tần Thư Dịch, úp mặt vào ngực ông lão, tư thái giống hệt một cô bé tủi thân đang tìm an ủi từ cha mình.

    Tần Thư Dịch cẩn thận ôm nó, như ôm một món trân bảo đã mất nay mới tìm lại được, trong đôi mắt đen thẳm vô thần kia rốt cuộc cháy lên một tia sáng.

    Búp bê cầu nắng lén lút xoay đầu, nhìn Khương Lam nhếch miệng cười khiêu khích.

    Nhưng ngay sau đó, Khương Lam nói một câu khiến nụ cười của nó cứng lại:

    "Nó không phải đứa con gái đã mất của ông."

    Búp bê cầu nắng căm giận quay đầu lại, hét lên:

    "Phải!"

    Nó nóng lòng tìm kiếm sự ủng hộ từ cha, mắt trông mong nhìn Tần Thư Dịch.

    Nhưng Tần Thư Dịch lại không phủ nhận đáp án này, mà lộ ra một nụ cười khổ, thở dài.

    Khương Lam quan sát nét mặt ông lão, khẳng định nói:

    "Ông đã biết."

    Tần Thư Dịch dịu dàng ôm lấy búp bê cầu nắng, nhẹ giọng lên tiếng:

    "Bất kể nó rốt cuộc là cái gì, trong lòng tôi, đây chính là Nam Nam."

    Ánh mắt ông trôi vào vô định, hồi ức dường như lại về tới chuỗi ngày cô độc gian nan đó.

    Mất đi vợ con là đả kích quá lớn đến mức khó có thể thừa nhận, ông vừa phải thống khổ vì hồi tưởng những kỷ niệm đẹp đẽ bên người thân, lại vừa không chịu quên đi ký ức khiến ông thống khổ, cho dù chuyện đã trôi qua hai mươi năm, ông vẫn nhớ rành mạch sự tình.

    Sau lưng Hà Gia Thôn là sông lớn, năm ấy, trời mưa to dầm dề suốt nửa tháng, bờ đê trên sông bị nước lũ cuốn đi một chỗ hổng, ông theo thôn dân đến bờ đê đắp lại, lúc ra cửa vợ ông còn nói sẽ đưa cơm đến cho ông lúc giữa trưa.

    Nhưng ông đào cát trên đê đến tận trưa, không chờ được vợ đến đưa cơm, mà chỉ chờ đến tin báo tử của vợ con mình.

    Vợ thôn trưởng nói cho ông biết, họ cùng nhau đi đến bờ đê đưa cơm, Nam Nam nhất quyết muốn đi theo, kết quả lúc đi ngang bờ sông lại bị trượt chân rớt xuống, Thủy Bình sốt ruột chạy đến kéo con bé, kết quả hai mẹ con đều rơi xuống nước, nháy mắt đã bị nước lũ cuốn trôi.

    Lúc ấy, Tần Thư Dịch chỉ cảm thấy như sét đánh ngang tai, nói là cả thế giới đều sụp đổ cũng không quá.

    Ông gào khóc bên bờ sông đến tận khi trời sáng, nhưng không dám về nhà, lang thang giữa màn mưa như một u hồn lạc lối.

    Cũng chính vào lúc đó, bờ đê vốn dĩ có thể trụ được mấy ngày bỗng nhiên bị mưa to làm sụp, mực nước trong sông dâng lên đột biến, nháy mắt cuốn đi toàn bộ Hà Gia Thôn.

    Vốn dĩ khi ấy Tần Thư Dịch đã quyết tâm muốn chết, nhưng ông trời cố tình không chịu để ông chết, ông bị nước sông mãnh liệt cuốn ngang qua một cây đại thụ rồi bị mắc lại trên đó. Ông đã hao hết sức lực, hơn nữa còn sốt cao, giữa lúc mê man ông chợt nghe được giọng nói của vợ con mình.

    Ông cảm giác được họ vẫn luôn ở cạnh ông mãi đến khi quân đội cứu viện tới.

    Ông được cứu, Hà Gia Thôn lại chết quá nửa, vốn dĩ là điều không hợp lý.

    Hiện giờ nghĩ lại, chỉ có thể nói quả là báo ứng của chúng.
     
    Taidana Hitobito likes this.
  5. HuỳnhAnhTử Always keep the faith - Hope to the end

    Messages:
    216
  6. HuỳnhAnhTử Always keep the faith - Hope to the end

    Messages:
    216
    Tác giả: Tú Sinh

    Editor: HuỳnhAnhTử

    E/N:

    - Tiêu đề chương do editor tự đặt

    CHƯƠNG 35.1: Tần Thư Dịch

    Chương 35.1
    Sáu tầng lầu nhanh chóng được kiểm tra hoàn tất, cảnh sát vẫn không thu hoạch được gì. Hà lão ngũ dường như đã bốc hơi biến mất khỏi tòa nhà này.

    Triệu Lệ tận mắt nhìn thấy bóng dáng Hà lão ngũ đi vào bên trong khu nhà, cô cảm thấy lạnh cả người, chà xát cánh tay chần chờ hỏi:

    "Mấy cậu nói xem, có khi nào thật sự là cái đó đó không?"

    Hiện tại đã là hơn mười giờ tối, bên ngoài bị bóng đêm bao phủ, đèn đường tối tăm, lúc nói chuyện cô cũng không dám hô thẳng chữ "quỷ", sợ thứ đang ngủ yên trong bóng tối nghe thấy mà thức tỉnh.

    Những người khác cũng lộ ra biểu cảm rối rắm hệt như vậy, đặc biệt là hai cảnh sát phụ trách giám thị Hà lão ngũ, lúc này hồi tưởng lại tình huống vừa rồi, chỉ cảm thấy lông tơ đều phải dựng thẳng.

    Đội trưởng Trần nghiền tắt tàn thuốc, trầm giọng nói:

    "Mặc kệ nó là người hay quỷ, chúng ta đều phải điều tra rõ vụ án. Hơn nữa chuyện này chỉ là một nghi vấn mơ hồ, khả năng hung thủ giả thần giả quỷ càng lớn!"

    Ông hỏi lại Trương Bằng:

    "Tình hình cụ thể về trận lũ năm 99 ở Hà Gia Thôn đã tra được chưa?"

    Từ khi Vương Thanh trở về báo tin, họ cũng đã truyền tin tức về trụ sở, nhờ đồng sự trong sở tra tìm hồ sơ. Trước mắt tin tức họ nắm giữ chỉ có khái quát về thôn và một ít thông tin cơ bản về thôn dân, muốn biết cụ thể hơn còn phải tìm lại hồ sơ trước kia.

    "Đang tìm ạ, cách đây quá lâu rồi, phải tốn chút thời gian." – Trương Bằng đáp lại.

    Nói xong lại đâm đâm bả vai Vương Thanh, hỏi:

    "Anh chàng cứu viện kia sao vẫn chưa xuống lầu?"

    Lúc ấy Vương Thanh xuống dưới báo tin, đội trưởng Trần vốn cũng muốn lên lầu bảy tự mình dò hỏi, nhưng bị Vương Thanh kéo lại.

    Mặt mày Vương Thanh rối rắm, ngũ quan đều sắp nhíu lại với nhau. Sau khi xuống dưới, nhớ tới câu 'đùa' mà Khương Lam nói với hắn, càng nghĩ càng thấy.. hình như cũng không giống đùa lắm.

    Chỉ cần nhớ tới ông lão có gương mặt hiền từ kia thật ra là một người chết, hắn liền thấy cả người từ trong ra ngoài đều lạnh buốt.

    "Ảnh bảo còn chút việc muốn hỏi ông lão ấy."

    Dừng một chút, lại bổ sung một câu:

    "Hơn nữa ảnh còn báo rằng, ông lão trên lầu bảy kia.. đã chết từ lâu."

    Trương Bằng theo chủ nghĩa duy vật, vốn dĩ không tin quỷ thần, liếc xéo hắn:

    "Ông lão trên lầu bảy là Tần Thư Dịch đúng không? Tôi xem tư liệu có thấy ông ấy xa rời quần chúng, quan hệ với người trong thôn cũng không tốt lắm. Tuy rằng rất kỳ lạ, nhưng người ta đang sống yên lành tốt đẹp, sao cậu lại nguyền rủa người ta? Hơn nữa người chết rồi thì làm cách nào trò chuyện được với cậu? Anh chàng họ Khương đó trẻ tuổi non nớt, rốt cuộc cậu tin cậu ta cái gì a?"

    Vương Thanh cũng không biết nên giải thích thế nào với họ, vụ án Thái Tuế đã được đưa vào diện hồ sơ đặc biệt, nhân viên tham gia như hắn cũng đã ký giấy cam đoan, không thể truyền bậy ra ngoài.

    Hắn đành hàm hồ cho qua:

    "Khương Lam đã từng giúp sở bọn em phá một vụ án khá.. đặc thù, có đáng tin cậy hay không chờ ảnh xuống chúng anh sẽ biết."

    Triệu lệ từng phụ trách kiểm tra theo dõi lộ ra nét hoảng sợ:

    "Ông lão lầu bảy?"

    Đội trưởng Trần nhạy bén phát hiện ra sự biến hóa trên gương mặt cô:

    "Làm sao vậy? Ông lão ấy có vấn đề?"

    Triệu Lệ liếm liếm đôi môi khô nứt, cười gượng:

    "Chẳng phải em và Tiểu Lý phụ trách kiểm tra theo dõi toàn tòa nhà sao.. bọn em đã xem theo dõi trong vòng nửa tháng trước khi xảy ra vụ án, nhưng trong video, chưa từng nhìn thấy lầu bảy có người ra vào."

    Họ vẫn luôn hoài nghi hung thủ còn giấu trong tòa nhà, bởi vậy phái người ngày đêm theo dõi camera, xem có thể tìm được nhân vật nào khả nghi hay không. Trong lúc kiểm tra, Triệu Lệ chú ý lầu bảy vẫn luôn không có ai, buổi tối từng nhà đều mở đèn, trên lầu bảy cũng không có ánh đèn xuất hiện, vì thế cô đương nhiên cho rằng lầu bảy không có hộ gia đình nào cư trú.

    Nhưng hiện giờ nghe Vương Thanh nói vậy, cô lập tức cảm thấy lạnh người.

    Tần Thư Dịch ở nhà, nhưng một người sống ở trong nhà nửa tháng lại không hề ra khỏi cửa mua sắm, buổi tối cũng không bật đèn..

    Triệu Lệ đã suy nghĩ tới điều gì đó, mặt mày cứng đờ.

    "Một người bình thường, không thể nửa tháng đều không ra khỏi nhà mua sắm đồ dùng sinh hoạt đúng không?"

    Trương Bằng phản bác:

    "Biết đâu ông ấy chỉ không thích ra cửa nhưng lại tích trữ lương thực trong nhà thì sao? Quái nhân như vậy cũng không phải chưa từng thấy."

    Hắn nói cũng có lý, nhưng cánh tay Triệu Lệ lại nổi đầy da gà không chút dấu hiệu lặn xuống.

    Cô không phản bác Trương Bằng, chỉ ôm tay không ngừng chà xát.

    Đúng lúc này, lầu bốn bỗng nhiên truyền đến một tiếng thét thảm thiết xé rách màn đêm yên lặng.

    Mọi người theo bản năng vọt vào tòa nhà số bốn, một đường chạy như điên đến lầu bốn, sau đó đồng thời ngừng bước chân.

    Trước cửa 404, một thi thể nam không đầu bị treo chổng ngược trên trần nhà, không ngừng đong đưa. Hẳn là vợ Hà lão ngũ Lý Tú Quyên mở cửa sau đó đột ngột đụng phải thi thể, máu đỏ sậm vẩy ra, khắp vách tường hành lang đều bị dính lên từng đốm máu chói mắt. Cửa phòng 404 mở rộng, vợ con Hà lão ngũ nằm liệt trên đất, biểu tình dại ra, trên mặt trên người dính đầy máu tươi.

    Hà lão ngũ vẫn luôn không về nhà, Lý Tú Quyên rốt cuộc không yên tâm, gọi thêm con trai đi cùng ra ngoài tìm xem. Hà lão ngũ bị vật nặng đụng trúng đầu trong trận lũ hai mươi năm trước, từ đó về sau tính tình trở nên kỳ lạ, đầu óc cũng ngây ngốc, thường xuyên làm chút chuyện rối rắm ngoài dự đoán của mọi người. Lý Tú Quyên không muốn tin chồng mình đã bị hại, cảm thấy lão ấy chắc chắn lại phát bệnh trốn bên ngoài.

    Ai biết mới vừa mở cửa ra, đón đầu liền đụng phải một thi thể.

    Thi thể nọ vẫn còn ấm áp, bà thậm chí cảm giác được nhiệt độ cơ thể truyền đến qua lớp quần áo. Kinh hách tới quá mức đột nhiên, Lý Tú Quyên sợ đến mức nằm liệt trên mặt đất, đôi mắt trừng lớn đầy khủng hoảng, lại không phát ra được chút âm thanh nào.

    Đứa con trai theo sau bà một bước cũng bị dọa đến chết khiếp.

    Sắc mặt đội trưởng Trần rất khó coi, ra hiệu Triệu Lệ đỡ hai mẹ con sang một bên, gọi điện về đội điều động nhân thủ tới.

    Trong vòng một ngày, liên tục xảy ra hai vụ hung án, hơn nữa một trong số đó còn xảy ra ngay trong lúc họ theo dõi khu nhà vô dùng chặt chẽ. Mặt mày ai nấy đều không quá dễ coi.

    Ngay vào lúc họ vội vàng phong tỏa hiện trường, Khương Lam rốt cuộc thuyết phục được Tần Thư Dịch mang theo búp bê cầu nắng cùng nhau xuống lầu.

    Búp bê cầu nắng rõ ràng không muốn, nhưng nó nghe lời Tần Thư Dịch, chỉ có thể miễn cưỡng đi theo.

    Đến lầu bốn, thấy thi thể không đầu đổi chiều trên trần nhà, cậu quay đầu lại liếc búp bê cầu nắng một cái.

    Búp bê cầu nắng lúc này đã đổi một thân thể khác, chỉ lớn bằng ngón tay, được Tần Thư Dịch cẩn thận che chở trong túi áo sơ mi, chỉ lộ ra một cái đầu, tròng mắt xoay tròn láo liên, rõ ràng đang xem náo nhiệt.

    Khương Lam nghĩ thầm con nhóc quậy này quả nhiên thiếu đánh, dám vừa giả vờ tủi thân vừa đem thi thể Hà lão ngũ ra quậy tung nồi cháo vốn đã hỗn tạp này lên.

    Cậu lạnh lùng nhe răng với búp bê cầu nắng.

    Chờ đó, sớm hay muộn ông đây cũng sẽ cho mi nhận lấy 'giáo dục thực thụ'.

    Nhóm của đội trưởng Trần đang vội vàng đưa thi thể xuống phong tỏa hiện trường, thấy Khương Lam bước đến, ông mệt mỏi nhéo nhéo giữa mày:

    "Lại chết thêm một người nữa."

    Những người khác đều nhìn chằm chằm Tần Thư Dịch.
     
    Taidana Hitobito likes this.
  7. HuỳnhAnhTử Always keep the faith - Hope to the end

    Messages:
    216
    Taidana Hitobito likes this.
  8. HuỳnhAnhTử Always keep the faith - Hope to the end

    Messages:
    216
    Taidana Hitobito likes this.
  9. HuỳnhAnhTử Always keep the faith - Hope to the end

    Messages:
    216
    Tác giả: Tú Sinh

    Editor: HuỳnhAnhTử

    E/N:

    - Tiêu đề chương do editor tự đặt

    CHƯƠNG 36.1: Thẩm vấn

    Chương 36.1
    Phòng thẩm vấn cục cảnh sát.

    Thẩm vấn bắt đầu.

    Một chiếc bàn ngắn ngăn cách hai người, đỉnh đầu là đèn điện chói mắt, đội trưởng Trần ngồi đối diện Tần Thư Dịch phụ trách dò hỏi, Triệu Lệ ở cạnh phụ trách ghi chép.

    Những người khác thì ở tại gian phòng bên cạnh, xuyên thấu qua pha lê đơn diện quan sát quá trình thẩm vấn.

    Đội trưởng Trần không lập tức nói chuyện, mà là cẩn thận quan sát Tần Thư Dịch.

    Trước khi tìm ra hồ sơ về trận lũ năm 99 ở Hà Gia Thôn, ông hoàn toàn không có chút nghi ngờ nào về ông lão này. Một người già yếu đã gần bảy mươi lại sống một mình, không có động cơ, cũng không có năng lực giết chết ba người đàn ông trung niên trẻ tuổi khỏe mạnh hơn mình.

    Cho dù hiện giờ hồ sơ đã được điều ra, xác nhận Tần Thư Dịch có động cơ gây án, đội trưởng Trần càng tin khuynh hướng ông lão có đồng lõa hợp tác gây án.

    Lúc đầu đội trưởng Trần cố ý không nói gì, lẳng lặng làm lơ ông lão, gây áp lực tâm lý cho ông ấy, như vậy càng tiện cho việc thẩm vấn kế tiếp.

    Ánh đèn dây tóc sáng đến chói mắt chiếu lên người ông lão nọ, có thể phóng đại biểu cảm rất nhỏ và động tác hành vi trong lơ đãng. Đội trưởng Trần vẫn luôn im lặng lưu ý đến từng cử chỉ của Tần Thư Dịch.

    Nhưng không có, không có gì cả.

    Tần Thư Dịch ngoại trừ thẳng lưng ngồi yên, gần như không có bất cứ động tác dư thừa nào khác. Đôi mắt ông lão đen thẳm, ánh đèn chói mắt cũng không thể đem đến một tia thần thái nào trong đôi mắt đó.

    Quan sát càng lâu, đội trưởng Trần càng cảm thấy khó giải quyết, lúc này Tần Thư Dịch không giống một ông lão già yếu bình thường, mà hệt như một chiến sĩ thân kinh bách chiến, quản lý từng lời nói việc làm của bản thân vô cùng khắc nghiệt, không để lộ một chút sơ hở.

    Điều ông không biết là, Tần Thư Dịch không phải kiểu người như vậy. Ông lão đáng thương ấy chỉ là quá quen với cảnh tượng thế này. Năm đó khi vợ con ông qua đời, ông cũng thường một mình ngồi dưới bóng đèn dây tóc, không dám nghĩ bất kỳ điều gì, lột bỏ hết mọi ý tưởng, cứ thế một mình ngồi cả ngày.

    Đội trưởng Trần không hỏi, ông lão cũng cứ thế lẳng lặng ngồi. Không ai nhìn ra ông lão ấy đã ép hết mọi cảm xúc của mình ra.

    Cuối cùng, vẫn là đội trưởng Trần hỏi chuyện trước.

    Từ những thông tin cơ bản nhất như tên họ, tuổi tác.. bắt đầu, lấy đó làm điểm thiết nhập, lại tiếp tục đưa ra càng nhiều vấn đề sâu hơn.

    Ông cho rằng Tần Thư Dịch là một ông lão cứng đầu khó gặm, nhưng tương phản, Tần Thư Dịch vô cùng phối hợp.

    Đến lúc sau, ông ấy thậm chí có thể bình tĩnh mà thuật lại câu chuyện về Hà Gia Thôn hai mươi năm trước.

    Đây là một câu chuyện hoàn toàn tương phản với những dòng ký lục sơ sài trên hồ sơ, đội trưởng Trần thấy nhiều vụ án nghe rợn cả người, chấn động trong lòng chỉ trong nháy mắt. Làm nghề này, lý trí luôn phải áp chế tình cảm.

    Ông bình tĩnh đưa ra vấn đề càng thêm hùng hổ dọa người, muốn khiến cho Tần Thư Dịch lộ ra ý tưởng chân chính:

    "Cho nên, vì báo thù cho vợ con, ông bắt đầu kế hoạch giết người lần này? Ông đã mưu tính bao lâu? Kẻ thù nhiều như vậy, chỉ dựa vào một mình ông rất khó để hoàn thành đúng không? Thế là ông tìm người hợp tác?"

    Nói xong, ánh mắt đội trưởng Trần sắc bén tiếp cận nhìn chằm chằm vào Tần Thư Dịch.

    Tần Thư Dịch hoảng hốt trong một chớp mắt, thế nhưng gật đầu.

    Hai tay đặt trên mặt bàn bất giác siết lại, hồi tưởng lại quãng thời gian ác mộng khiến người nổi điên kia:

    "Tôi nghĩ ra rất nhiều kế hoạch trả thù.. tôi còn lén vào thành phố mua một thùng xăng, chỉ cần thừa dịp đêm khuya yên tĩnh tưới xăng vào phòng ở, cho thêm một mồi lửa, là có thể báo thù cho Nam Nam và Thúy Bình.."

    "Nhưng ông không làm thế? Vì sao vậy?"

    Đội trưởng Trần vẫn luôn chú ý từng biểu cảm của ông lão, hai mắt ông vẩn đục, khớp hàm căng chặt, đôi tay không ngừng xoắn lấy nhau.. đủ loại dấu hiệu đều thể hiện hận ý trong lòng ông lão.

    Đội trưởng còn nhận ra, trong túi áo ông lão đặt một người giấy màu đỏ.

    Kiểu người giấy này ông từng nhìn thấy trong tòa nhà số bốn, mỗi hộ đều treo, gọi là búp bê cầu nắng. Ông vẫn luôn cảm thấy những người giấy này có chút quái dị, không khỏi lại liếc nhìn thêm cái nữa, nhưng đột nhiên phát hiện người giấy vừa rồi chỉ lộ ra một chút mép giấy, hiện giờ lại để lộ toàn bộ đầu.

    Con mắt trên khuôn mặt người giấy hình như còn đang nhìn ông.

    Đội trưởng Trần: "?"

    Ông ngờ ngợ mình hoa mắt, vội nhắm mắt ngưng thần, nhanh chóng thu lại suy nghĩ vẩn vơ, tiếp tục công tác.

    Tần Thư Dịch trả lời:

    "Tôi không đành lòng, ngoại trừ những kẻ đáng chết đó, trong thôn có rất nhiều trẻ con, trước kia chúng nó còn tìm Thúy Bình xin kẹo ăn. Bọn trẻ đều ngang tuổi với Nam Nam, có đứa nhỏ hơn cả con bé, bọn trẻ vô tội, làm sao tôi hạ thủ được.."

    Hai mắt ông rưng rưng, nhưng trong đôi mắt đen thẳm lại không nghẹn ra được nước mắt.

    "Ông cam tâm từ bỏ báo thù như vậy sao?" – Đội trưởng Trần tiếp tục ép hỏi.

    "Đương nhiên không, cho nên tôi vẫn luôn làm âm hồn bất tán bám theo bọn chúng, khiến chúng sống cũng không được tự nhiên."

    Tần Thư Dịch lắc lắc đầu, dường như cảm nhận được gì đó, giơ tay đè đè lên ngực trái, lòng bàn tay vừa lúc bao trùm vị trí người giấy đang nấp.

    Mắt đội trưởng Trần cũng theo bản năng đi xem, lại dính chặt lên cánh tay ông lão.

    Trên cánh tay gầy yếu của Tần Thư Dịch, đốm máu đỏ tím đã che kín khắp nơi, không cần đi giám định ông cũng có thể nhận ra, đó là hồ máu tử thi chỉ xuất hiện sau khi người đã tử vong.

    Yết hầu ông bỗng nhiên khô khốc.

    Nuốt khan mấy phen, ánh mắt ông di sang phía Triệu Lệ đang ghi chép, vẻ mặt cô cũng đầy hoảng sợ.

    Lúc trước còn ở trong tòa nhà số bốn, cô chỉ mơ hồ thấy được một chút hồ máu tử thi, khi ấy còn có thể lừa mình dối người là vết bầm khi té bị thương, nhưng lần này hai người cách nhau gần như vậy, kết hợp với ánh đèn sáng đến chói mắt, thấy được rõ rõ ràng ràng, không thể trợn mắt phủ nhận được nữa.

    Khí lạnh từng trận từ sau lưng lủi lên, ánh mắt Triệu Lệ giống như đã dính chặt vào đoạn cánh tay ấy. Đèn dây tóc quá sáng, thế cho nên cô còn tinh tường quan sát được, ngoại trừ những đốm tím đỏ bầm ra, cơ bắp trên tay đối phương cũng không được đầy đủ, có bộ phận quỷ dị mà lõm xuống, giống như phần thịt bên trong đã bị ăn hết, chỉ còn lại một lớp da phủ ngoài.

    Tay cầm viết của Triệu Lệ run rẩy, hoảng sợ thu lại ánh nhìn.

    Những người khác đứng ngoài phòng thẩm vấn tự nhiên cũng chú ý tới cảnh tượng quỷ dị này, Trương Bằng cùng đến tòa nhà số bốn tham gia điều tra càng gắt gao nhìn chằm chằm một đoạn cánh tay lộ ra, tròng mắt trừng đến sắp rơi xuống đất.

    Hắn có vẻ đã nhớ tới gì đó, vội vàng đi xem theo dõi.

    Trong phòng thẩm vấn có camera, hắn không ngừng lùi video lại phía trước, lùi mãi lùi mãi.. đến tận khi tìm được gì đó, kinh hãi đến mức đánh rơi con chuột xuống đất.

    Các đồng sự khác kinh ngạc đến xem:

    "Chuyện gì vậy?"

    "Mấy ông, mấy ông tự xem đi." – Giọng Trương Bằng run rẩy nghèn nghẹn.

    Những người khác vội vàng đi xem chỗ tạm dừng, trên giao diện theo dõi, Tần Thư Dịch vững vàng ngồi như một pho tượng bị đóng băng. Nhưng theo thời gian trên màn hình nhảy lên, trong túi áo sơ mi bên trái của ông lão, một người giấy màu đỏ chậm rãi dò đầu ra.

    Từ góc quay theo dõi, đôi mắt vô thần trên mặt người giấy nhìn chằm chằm vào đội trưởng Trần đang thẩm vấn.

    "..."

    Một trận câm lặng nho nhỏ tản ra trong phòng.

    "Có lẽ là động tác của Tần Thư Dịch mới kéo người giấy trượt ra."

    Có người nuốt nuốt nước miếng, đưa ra một lý do không quá có sức thuyết phục.

    "Không sai.."

    Trương Bằng hai mắt đờ đẫn mà phụ họa, lại đánh bạo tua ngược video, mở chế độ chiếu chậm, muốn tìm ra chứng cứ chứng minh lý do này.

    Sau đó, video theo dõi biểu hiện, trong túi áo sơ mi mỏng manh mơ hồ lộ ra bóng dáng người giấy. Họ tận mắt nhìn thấy người giấy màu đỏ từ trạng thái gấp từng chút từng chút giãn ra đến bằng phẳng, sau đó từ từ thò đầu lên, gắt gao nhìn chằm chằm đội trưởng Trần.

    Giống một người đang ngồi xổm chậm rãi đứng thẳng.

    Một đồng sự nói:

    "Hay bảo đội trưởng tạm dừng thẩm vấn đi? Chuyện này quá quỷ dị.."

    Ông lão cả người phủ kín hồ máu tử thi, người giấy còn sống biết cử động, mỗi một sự kiện đều khiêu chiến năng lực thừa nhận và tam quan của họ.

    Trương Bằng nhớ tới lời Vương Thanh.

    Vương Thanh nói, ông lão kia đã chết rồi.

    Lúc ấy hắn khịt mũi coi thường, nhưng hiện giờ.. hắn hãi hùng khiếp vía mà vội mở máy truyền tin ra, làm đội trưởng Trần mau chóng tạm dừng thẩm vấn, ra khỏi phòng thẩm vấn trước.

    Đội trưởng Trần khi thẩm vấn mang theo tai nghe mini, ông nghe được tiếng nói run rẩy của Trương Bằng truyền đến, bảo ông tạm thời dừng thẩm vấn, phản ứng đầu tiên của ông không phải nghi ngờ hay phản đối, mà là thở ra nhẹ nhõm một hơi.

    Dù không muốn tin, ông cũng không thể không thừa nhận, ánh mắt làm ông đứng ngồi không yên kia, xuất phát từ một người giấy còn sống.

    Tạm dừng thẩm vấn, đội trưởng Trần và Triệu Lệ cùng nhau đi ra ngoài.

    Hai người ra khỏi cửa, liếc nhau một cái, không cần ngôn ngữ gì, đều đồng thời chuyển hướng đến phòng khách tìm Khương Lam.

    * * *

    Khương Lam không ở trong phòng khách, cậu đang nói chuyện với hai thanh niên dung mạo xuất sắc ngoài đại sảnh.

    Hai người đều ăn mặc tây trang cắt may và người, một vị nét mặt lãnh ngạo sắc bén, một vị tiếu lý tàng đao. Chỉ nhìn khí chất cũng đủ biết đều không phải người thường.

    Đội trưởng Trần tiến lên, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, vị luôn treo nụ cười trên mặt kia lập tức đến gần đưa ra danh thiếp và giấy chứng nhận của mình:

    "Đội trưởng Trần, chào ông, tôi đến từ bộ phận bảo an, vụ án của Tần Thư Dịch đã đề cập đến nhân tố phi tự nhiên, tôi phụ trách liên hệ với cảnh sát xử lý công việc tiếp theo."

    Đội trưởng Trần nhìn giấy chứng nhận của hắn, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng.

    Ông nhéo nhéo giữa mày, nói:

    "Chúng ta vào phòng làm việc bàn tiếp."

    Vì thế đoàn người lại vòng đi phòng họp. Đội trưởng Trần lúc vào phòng mới chụp lại giấy chứng nhận của Trần Họa.

    Bộ phận bảo an ông cũng biết đến, nhưng ở đó còn phụ trách cả loại án hình sự nho nhỏ này lại làm ông thấy không thể tưởng tượng được.

    Nhưng Trần Họa đề cập đến yếu tố phi tự nhiên khiến ông không thể không coi trọng, sau khi trực tiếp đối diện những điểm quái dị ở Tần Thư Dịch và người giấy, ông đã dần dần lật đổ suy nghĩ cố thủ trong lòng, bắt đầu tin tưởng lý do tưởng như vớ vẩn lúc trước của Khương Lam.

    Ông đem ảnh chụp gửi cho cục trưởng dò hỏi.

    Đội trưởng Trần, Triệu Lệ, Trương Bằng, cùng với nhóm Khương Lam đều ngồi xuống, sau đó có nhân viên đi mời Tần Thư Dịch lại đây.

    Khương Lam và một thanh niên khác đều không mở miệng, rõ ràng vị trí chủ đạo là của Trần Họa.

    Trần Họa cười tủm tỉm nói:

    "Đội trưởng Trần đã xác nhận được thân phận của tôi rồi chứ? Nếu xác nhận xong rồi, chúng ta có thể tiếp tục lưu trình."
     
    Taidana Hitobito likes this.
  10. HuỳnhAnhTử Always keep the faith - Hope to the end

    Messages:
    216
    Taidana Hitobito likes this.
Thread Status:
Not open for further replies.
Trả lời qua Facebook
Loading...