Đam Mỹ [Edit] Yêu Quái Chúng Ta Không Được Độc Thân - Tú Sinh

Discussion in 'Đã Hoàn' started by HuỳnhAnhTử, Jul 21, 2021.

  1. HuỳnhAnhTử Always keep the faith - Hope to the end

    Messages:
    216
    Tác giả: Tú Sinh

    Editor: HuỳnhAnhTử

    E/N:

    - Tiêu đề chương do editor tự đặt

    CHƯƠNG 29.2: Trương Thiên Hành

    Chương 29.2
    Ứng Kiệu lái xe đưa Khương Lam về lại tiểu khu.

    Ăn no, cậu có chút mơ màng buồn ngủ, híp mắt thỏa mãn, tinh tế cảm thụ cảm giác chắc bụng đã lâu mới có được này.

    Ứng Kiệu lái xe, đôi mắt lại thường xuyên đặt lên người tiểu yêu quái ngồi cạnh, anh vẫn còn in sâu đoạn đối thoại đau thương mình nghe được bên bờ hồ Thanh Dương.

    Anh rất muốn giải thích, sự thật vẫn là có chút khác biệt với điều tiểu yêu quái nghe được từ bạn mình.

    Tuy rằng lúc trước anh xác thật đến hang ổ của những đại yêu đó không sai, nhưng chỉ vì muốn bức bách họ từ trong ổ ra ngoài mà thôi. Nếu anh không động thủ, đám yêu quái thượng cổ nấp trong núi sâu rừng già đó phỏng chừng mấy trăm năm nữa cũng không thèm xuống núi.

    Nếu không phải anh chọn một đám đại yêu, đánh tới bọn họ phục sát đất, Yêu Quản Cục lấy đâu ra Tổ Đặc Vụ?

    Tuy rằng trong quá trình thực hiện kế hoạch có một chút ngoài ý muốn, nhưng chỉnh thể vẫn nằm trong phạm vi khống chế, mục đích cuối cùng cũng đạt tới.

    Cái này hẳn nên được tính vào một trong những thành tựu quang vinh của đời mình, sao truyền đến truyền đi lại thành chuyện vứt thể diện?

    Ứng Kiệu nghĩ không ra, nếu đặt ở trước kia, nghĩ không ra anh cũng lười để ý, bảo Thái Phùng hạ một lệnh cấm đồn thổi về mình là được.

    Nhưng hiện giờ tiểu yêu quái đã biết, anh lại có chút ruột gan cồn cào, rối rắm không biết nên giải thích thế nào.

    Rối tới rối lui một đường, chờ xe dừng lại ở trước cửa khu nhà, Ứng Kiệu mới chịu mở miệng.

    Anh dùng ngữ khí 'Thật ra tôi cũng không quá để ý chỉ là thuận miệng nói một chút' lên tiếng:

    "Lúc trước ở bờ hồ, khi em và sếp nói chuyện về Ứng Long, anh nghe thấy hết."

    Khương Lam trong lòng hoảng lên, nghĩ thầm quá trùng hợp đi.

    Sao lại để Ứng Kiệu nghe được.

    Cậu thấp thỏm nhìn Ứng Kiệu, rất sợ anh đột nhiên muốn 'lấy lại công bằng cho thần tượng'.

    Cũng may Ứng Kiệu không vì cậu bôi đen thần tượng của anh mà ném đi thuyền hữu nghị giữa hai người, anh chỉ cố sức giữ tâm bình khí hòa mà đem chân tướng giải thích lại một lần, sau đó chờ mong nhìn Khương Lam:

    "Em thấy không, Ứng Long thật ra cũng không xấu tính như lời đồn."

    Khương Lam nói thầm trong lòng, nhìn không ra Ứng Kiệu không chỉ là fan mà còn là fan não tàn, Ứng Long đã đánh tới hang ổ nhà người ta, còn cướp hết trân bảo của nhân gia, quả thực là cầm tinh thổ phỉ, như vậy không phải xấu tính thì cái gì mới là xấu tính?

    Nhưng Khương Lam không dám nói không, chỉ đành gật đầu lia lịa.

    "Ừm ừm ừm, anh nói gì cũng đúng."

    Cậu thật sự đang phi thường nỗ lực để duy trì thuyền hữu nghị không ngã.

    Ứng Kiệu cảm thấy tiểu yêu quái đang có lệ mình, nhưng nhìn ánh mắt trong vắt khẩn thiết của em ấy, lại nghĩ có lẽ chỉ là do anh nghĩ nhiều.

    Cuối cùng hai người tiếc nuối mà kết thúc đề tài, Ứng Kiệu nhìn theo bóng cậu đi vào khu nhà. Lần sau lại tìm cơ hội phổ cập sự tích quang huy của anh cho em ấy nghe mới được.

    * * *

    Lúc Khương Lam về đến nhà, Tiêu Đồ và Toan Nghê đã ngủ một giấc tỉnh lại.

    Hai nhóc con đang ngồi trong phòng khách ôm iPad chơi chim cánh cụt đua xe, móng vuốt nhỏ của Toan Nghê không tiện thao tác, liền ngồi xổm trên vai Tiêu Đồ chỉ huy em trai chơi hộ.

    Khương Lam vừa vào cửa liền nghe giọng tiểu bát ồn ào:

    "Mau cua đi cua đi cua đi.."

    "Ai nha, sao em lại đâm chết nữa rồi!"

    Tiêu Đồ bám riết không tha:

    ".. Lại chơi lần nữa."

    Hai anh em hoàn toàn không chú ý tới Khương Lam đã về.

    Khương Lam đi lên trước, chọc chọc đầu hai nhóc em, lại chỉ chỉ đồng hồ:

    "Đã mấy giờ rồi, còn không chịu ngủ?"

    Toan Nghê thấy Khương Lam về nhà, lập tức câm miệng, từ trên vai Tiêu Đồ nhảy đến vai cậu, dùng đầu cọ cọ, lấy lòng nói:

    "Ngũ ca, tụi em đang đợi anh về nhà."

    Khương Lam sao có thể không biết ý đồ của em mình, xoa xoa đầu nhóc một phen:

    "Lần sau không được dụ cửu cửu thức đêm."

    Nói xong lại quan tâm sờ sờ trán Tiêu Đồ:

    "Còn choáng váng đầu không?"

    Tiêu Đồ thành thật lắc đầu:

    "Ngủ một giấc là tỉnh ạ."

    Thấy nhóc em không có di chứng gì sau khi uống rượu, Khương Lam không màng ánh mắt bán manh đáng thương của hai em, tâm như sắt đá mà rút iPad từ tay nhóc ra, nói:

    "Bây giờ nên đi ngủ, ngày mai chơi tiếp."

    Tiêu Đồ một bộ 'em còn muốn chơi', nhưng nghe thấy Khương Lam nói, vẫn ngoan ngoãn 'Dạ' một tiếng, theo chân cậu về phòng ngủ.

    Một đêm ngon giấc.

    * * *

    Hôm sau là thứ hai, Khương Lam phải dậy sớm đi làm.

    Tiêu Đồ lại biến về nguyên hình, nấp trong bao chung với Toan Nghê, được Khương Lam mang lên vai cùng đến văn phòng.

    Lúc Khương Lam xách theo bữa sáng tới nơi, phát hiện trong văn phòng ngồi một thanh niên lạ mặt. Cậu theo bản năng nhìn chú Chu đang uống trà xem báo, lúc này mới xác định chính mình không đi nhầm phòng.

    Thanh niên trẻ tuổi mặt mày anh lãng, chỉ là trên mặt không có biểu tình gì, thấy Khương Lam, người nọ cũng không kinh ngạc, nhìn về phía cậu gật đầu:

    "Trương Thiên Hành."

    Nói xong lại đưa cho cậu một bao bánh bấc đèn[1]:

    "Đặc sản."

    Khương Lam biết người này là ai, đây chính là vị đồng sự vẫn luôn xin nghỉ từ khi cậu nhập chức đến giờ.

    Nhận lấy điểm tâm, cám ơn xong xuôi, nhớ tới hắn còn chưa biết mình là ai, Khương Lam vội tự giới thiệu:

    "Khương Lam, đồng nghiệp mới của cậu."

    Trương Thiên Hành đáp:

    "Tôi biết, tôi thấy tin nhắn trong nhóm."

    Khương Lam nhớ tới group chat đồng nghiệp cả ngày lảm nhảm chuyện không đâu, thành viên hình như thật sự có bốn người, nhưng trước nay chỉ mình Tiết Mông bô lô ba la, cậu cũng chưa chú ý tới vẫn còn một người nữa.

    Hàn huyên hai câu, hai người xem như quen biết, Trương Thiên Hành tuy nói không nhiều lắm nhưng nhìn tính cách có vẻ không khó ở chung.

    Khương Lam nhận đặc sản của hắn, có qua có lại mà đem quả táo từ nhà mang tới chia cho hắn.

    Sau đó cậu trở lại chỗ ngồi của mình, thả hai đứa em ra. Tiêu Đồ vẫn ở lì trên bàn làm việc của cậu, Toan Nghê lại tự mình nhảy ra, ngồi xổm trên đỉnh ổ mèo, tò mò nhìn Trương Thiên Hành.

    Trương Thiên Hành cũng thấy Toan Nghê, đôi mắt lập tức dính lên người cậu nhóc, không chút chuyển động.

    Khương Lam thấy thế, vốn đang cho rằng Trương Thiên Hành không thích cậu đem 'thú cưng' mang đến văn phòng, ai biết Trương Thiên Hành nhìn chằm chằm nửa ngày, bỗng nhiên lấy ra một cây xúc xích, vẫy vẫy tay với Toan Nghê:

    "Tới nào."

    Nét mặt ôn hòa hơn lúc nói chuyện với cậu nhiều.

    Toan Nghê tò mò nghiêng đầu sang bên nhìn hắn, thấy hắn kêu mình, chần chờ một chút, vẫn là nhảy xuống ổ mèo, bước chậm qua đi.

    Trương Thiên Hành ngồi, Toan Nghê cũng ngồi trên mặt đất, cậu nhóc phải ngửa đầu nhìn lên. Thấy đối phương có vẻ hữu hảo, Toan Nghê nhẹ nhàng nhảy lên đầu gối hắn.

    Hai mắt Trương Thiên Hành lập tức giống như bóng đèn mở chốt, sáng bừng lên. Hắn lấy ánh mắt hiền hòa đến chảy nước nhìn Toan Nghê trên đầu gối mình, thật cẩn thận mà duỗi tay sờ sờ lông tơ trên đỉnh đầu nhóc.

    Khương Lam nghe hắn thở dài nhưng đầy thỏa mãn, thấp giọng lẩm bẩm:

    "Thì ra cảm giác sờ mèo là như vậy."

    Khương Lam: "?"

    Cậu còn chưa rõ lời của Trương Thiên Hành có ý gì, Tiết Mông tới sau đã hô hoán nhảy dựng:

    "Trương Thiên Hành cuối cùng ông cũng về rồi?"

    Tiếp theo nhìn thấy Toan Nghê trên đùi hắn, nét mặt liền giống như gà thắt cổ thét chói tai:

    "Móa, Nê Nê thế mà lại chịu để ông sờ hả, cái này không khoa học?"

    A, Nê Nê là nick name mà Tiết Mông ngoan cố tự mình phong cho Toan Nghê.

    Không phải tính cách Tiết Mông cố tình làm ầm ĩ, mà do Trương Thiên Hành làm cộng sự mấy năm nay với họ, toàn phương vị bảy trăm hai mươi độ chứng minh cho cả tổ biết cái gì gọi là mèo ghét chó chê. Cố tình người này lại là một tên cuồng lông tơ, cả ngày nghẹn không ra hai câu, chỉ biết lén lút hút mèo hút cún.

    Tiết Mông cười nhạo Trương Thiên Hành cười đến mệt mỏi.

    Ngàn lần không ngờ tới sinh thời còn có thể nhìn thấy một con mèo không né tránh Trương Thiên Hành.

    Trương Thiên Hành lạnh lùng bĩu môi, liếc nhìn hắn một cái rồi thu mắt lại, ôn nhu mà vuốt lông từ đầu đến đuôi cho Toan Nghê, đôi mắt híp lại đầy hưởng thụ.

    Hắn nhìn về phía Khương Lam, ôn hòa hơn vừa rồi rất nhiều:

    "Nê Nê bình thường thích ăn cái gì?"

    Mới nghe xong một lần liền học theo Tiết Mông gọi em cậu là Nê Nê.

    Khương Lam cười rộ lên, cảm thấy vị đồng sự này có chút thú vị:

    "Em ấy không kén ăn, cái gì cũng ăn được. Nhưng em ấy yêu nhất cá khô nhỏ."

    Theo ngón tay cậu nhìn qua, Trương Thiên Hành thấy được bên cạnh ổ mèo có một chiếc hộp nhỏ đựng đầy các loại đồ ăn vặt, phần lớn là các đồng sự và Ứng Kiệu đem tới, cũng là tiểu bảo khố của Toan Nghê.

    Trương Thiên Hành nhìn chằm chằm cá khô một lúc lâu, ngón tay lại gãi gãi cằm Toan Nghê, hạ giọng:

    "Thích ăn Văn Diêu Ngư khô? Nhóc quả nhiên không phải mèo bình thường."

    Toan Nghê nghiêng đầu meo một tiếng, mắt to hoàng kim vừa đáng yêu vừa vô tội.

    Vị trí ngồi của Khương Lam cách Trương Thiên Hành không xa, nghe được rất rõ ràng, xoay đầu nghi hoặc hỏi:

    "Cái gì Văn Diêu Ngư khô?"

    Trương Thiên Hành chỉ vào túi cá khô nọ, nói:

    "Kia kìa."

    Lại hỏi Toan Nghê:

    "Nhóc thích ăn? Anh mua cho nhóc."

    Khương Lam nhìn chằm chằm túi cá khô nọ, trong mắt liên tiếp toát ra dấu chấm hỏi.

    Đây là đồ ăn vặt Ứng Kiệu đưa cho Toan Nghê, cậu vẫn nghĩ là cá khô bình thường.

    Khương Lam đã từng ăn Văn Diêu Ngư rồi. Chúng nó cư trú ở Đông hải, lại giỏi phi hành, thường xuyên xuất hiện theo đàn theo đội, rất khó bắt giữ. Nhưng hương vị của nó lại cực kỳ tươi ngon, thế cho nên giá cả Văn Diêu Ngư bị nâng lên rất cao, không chỉ quý báu, hơn nữa còn rất khó mua được.

    Đại ca đã từng lấy ra vài con Văn Diêu Ngư tươi mới cho các em nếm thử hương vị.

    Tuy rằng chưa thử Văn Diêu Ngư phơi khô, nhưng Văn Diêu Ngư bình thường đã đắt giá đến vậy, dùng đầu gối nghĩ cũng biết phơi khô nhất định cũng chẳng rẻ hơn bao nhiêu.

    Cậu không ngờ tới món cá khô Ứng Kiệu tùy tiện đưa lại là Văn Diêu Ngư phơi khô.

    Điều đầu tiên Khương Lam nghĩ đến không phải tiền từ đâu ra, mà là người này lại tiêu xài phung phí nữa rồi.

    Trong thời gian quen biết, cậu nhiều ít đã nhìn ra được, tiền lương công việc chính của Ứng Kiệu có lẽ không được mấy đồng, nhưng anh thường xuyên theo sếp Trần ra ngoài làm thêm, thu nhập chủ yếu hẳn là từ tiền thưởng. Nhưng người này lúc nào cũng chi tiêu lãng phí, cho nên mới nghèo thành như vậy.

    Cũng giống như cậu, tuy rằng lương cao, nhưng cậu ăn quá nhiều a.

    Sống sờ sờ ăn nghèo chính mình.

    Chẳng qua hiện giờ cậu đã không nghèo nữa, có thể ăn thoải mái tự do.

    Nhưng Ứng Kiệu không được, anh ấy ăn tiêu xa xỉ như thế, chút tiền thưởng chia về khẳng định không đủ dùng.

    Nguyệt quang tộc[2] luôn là như thế.

    Khương Lam cảm thấy cần phải tâm sự đàng hoàng với Ứng Kiệu một lần, khuyên anh không thể tùy tùy tiện tiện đưa một món ăn vặt đắt tiền vậy nữa.

    * * *

    TIỂU KỊCH TRƯỜNG

    Long Long: Em xem vị Ứng Long này vừa cao vừa soái vừa có tiền, lại giỏi đánh nhau, không yêu hắn thì còn có thể yêu ai?

    Lam ảnh đế (có lệ) : Dạ dạ dạ, yêu yêu yêu. Anh nói gì cũng đúng hết.

    * * *

    Lại là một ngày Long Long nỗ lực cứu vớt hình tượng quang huy của mình trong lòng Lam Lam =)) Đáng tiếc bị nghiệp quật nên không lần nào thành công =))

    * * *

    [1] Bánh bấc đèn (đăng tâm cao) : Là đặc sản của vùng Quý Khê Giang Tây, Tương Đàm Hồ Nam, bánh có màu trắng gạo, dẻo, thơm mùi quế và một số thảo dược khác, vị man mát, ngọt the. Bánh này còn có thể đốt lên nữa, khi đốt bánh tỏa ra mùi quế đặc trưng rất thơm. Khi mở bao ra và đốt lên, từ cây đầu tiên cho đến cây cuối cùng cháy đúng 24 tiếng (baike nói vậy mà không biết có thật không). Bánh bấc đèn ở Hồ Nam có lịch sử hơn 400 năm, có rất nhiều truyền thuyết về loại bánh này thời Càn Long thời Minh linh tinh, nếu bạn nào tò mò có thể tìm hiểu thêm. Năm 1988 được bầu thành 'điểm tâm ngon nhất' tỉnh Hồ Nam, năm 1915 được các đại sứ nhiều quốc gia khen ngợi trong Hội chợ thương phẩm quốc tế Panama.

    [2] Nguyệt quang tộc: Ngôn ngữ mạng bên Trung chỉ các 9X về sau lương tháng này chưa tới đầu tháng sau đã tiêu hết, kiếm bao nhiêu ăn bấy nhiêu, không có tiền tiết kiệm, không biết quản lý chi tiêu. Cái này đúng thật, có một đồng ăn một đồng, kiếm ba đồng tiêu hết ba đồng =)) Tới giờ t còn chưa biết tiền tiết kiệm nó mặt mũi ra sao nữa =))
     
  2. HuỳnhAnhTử Always keep the faith - Hope to the end

    Messages:
    216
    Tác giả: Tú Sinh

    Editor: HuỳnhAnhTử

    E/N:

    - Tiêu đề chương do editor tự đặt

    - Cre: Baike, zhidao baidu, 69shu.com, chú thích được dịch và tóm tắt bởi HuỳnhAnhTử

    - Trời ơi cái mớ chú thích trong chương này khổ ghê, bằng mất tiêu nửa chương truyện mòe nó rồi :(t sợ mấy cái chú thích học thuật này lắm, tìm thì dễ nhưng đọc xong tóm tắt muốn lòi mắt, thường do mấy cái này có dài lắm là dài, không đưa vào hết được, khổ

    CHƯƠNG 30.1: Thiên Sư Phủ

    Chương 30.1
    Trương Thiên Hành thật sự rất thích tiểu Toan Nghê, hoặc nên nói, hắn thật sự thích các loại động vật nhỏ.

    Cả buổi sáng, Khương Lam chứng kiến hắn cuồn cuộn không ngừng mà lấy các loại đồ ăn vặt từ trong ngăn kéo ra cho Toan Nghê ăn, một vị khốc ca lạnh nhạt vì sao lại trữ nhiều đồ ăn vặt như thế, Khương Lam không sao hiểu nổi.

    Cuối cùng Tiết Mông ra mặt giải thích cho cậu:

    "Ông thấy nguyên một ăn kéo ăn vặt của Trương Thiên Hành chưa? Đây đều là ổng chuẩn bị để dụ chó mèo các kiểu, kết quả đến tận bây giờ vẫn chưa một lần thành công, toàn bộ đều vào bụng bọn tui hết."

    Tiết Mông vừa nói vừa thổn thức, có lẽ là ông trời rốt cuộc đã bị sự chấp nhất của Trương Thiên Hành làm cảm động.

    Trương Thiên Hành đang xoa bụng cho tiểu Toan Nghê nghiêng mặt nhìn hắn một cái, lạnh nhạt nói:

    "Sau này sẽ không vào bụng ông ngữa."

    Tiết Mông lập tức nhìn Khương Lam:

    "Ông thấy chưa, đây một tên đàn ông trọng mèo khinh bạn."

    Trương Thiên Hành khinh thường nhìn lại vẻ mặt oán phụ của Tiết Mông, vẫn trầm mê trong niềm vui sướng sờ mèo.

    Toan Nghê được hắn hầu hạ đến thoải mái dễ chịu, suốt một buổi sáng cũng không thèm di chuyển.

    Giữa trưa nghỉ ngơi, Tiết Mông gọi Trương Thiên Hành cùng nhau ra ngoài ăn trưa, Trương Thiên Hành nghỉ phép một tháng, hiện giờ rốt cuộc đi làm lại, Tiết Mông liền tích cực khuyến khích hắn ra ngoài ăn một bữa hoành tráng.

    Ai biết nhân vật chính hoàn toàn không nể tình:

    "Tôi về nhà một chuyến, buổi tối liên hoan."

    Nói xong liền vội vàng lái xe đi rồi.

    Tiết Mông chỉ kịp ngửi khói đuôi xe: "?"

    Hắn căm giận kéo Khương Lam, rủ rê thêm Tiêu Hiểu Du:

    "Tụi mình ăn phần tụi mình, sau này không thèm gọi ổng theo nữa."

    Tiêu Hiểu Du mặt mày lạnh nhạt:

    "Ông còn đi học nhà trẻ sao?"

    Cuối cùng ba người vẫn đi ăn một bữa thật hoành tráng.

    Chờ khi trở về, đã thấy Trương Thiên Hành quay lại văn phòng, chẳng qua bên cạnh bàn làm việc của hắn đang chất một cái thùng rất lớn, hắn thì ôm lấy Toan Nghê, cầm từng món ăn vặt trong rương lên hỏi:

    "Thích cái này không?"

    Toan Nghê chòm lên ngửi ngửi, lắc đầu.

    Hắn ném món đó sang một bên, cầm lấy một món khác:

    "Cái này thì sao?"

    Toan Nghê lần này gật đầu, hắn lập tức bỏ món ấy vào ngăn kéo.

    Toan Nghê thò lại gần quan sát, trong thùng đều là các loại thịt khô cá khô mứt quả hoa hòe lòe loẹt được hút chân không vô cùng cẩn thận, không có nhãn hiệu, nhìn không ra cụ thể là thịt hay trái cây gì.

    Chờ Toan Nghê chọn xong rồi, Trương Thiên Hành mở một túi mứt ra cho cậu nhóc ăn chơi, chính mình thì lựa những món Toan Nghê thích ăn cẩn thận cho vào ngăn kéo, số còn lại đều ném vào thùng, sau đó đi phân phát cho từng người trong văn phòng.

    Khương Lam cầm lên nhìn nhìn, chủng loại rất đa dạng, đại bộ phận đều không quen biết, nhưng nhận ra cũng có một vài loại, cậu xách một túi đan mộc quả[1] lên, nhỏ giọng hỏi chú Chu:

    "Lai lịch của Trương Thiên Hành là thế nào hả chú?"

    Một loạt nhìn bình bình thường thường thịt khô và mứt quả này đều làm từ thịt dị thú và linh quả. Trương Thiên Hành về nhà một chuyến liền lấy tới nhiều như vậy, hiển nhiên không phải người thường.

    "Thiên Hành a?" – Chú Chu nhìn nhìn Tiết Mông và Tiêu Hiểu Du sau lưng, xác nhận hai người nghe không được mới nhỏ giọng nói:

    "Thằng bé đến từ Long Hổ Sơn."

    Long Hổ Sơn ở Cống Tỉnh là nơi khởi nguyên của Đạo giáo, cũng là tổ đình của thiên sư Chính Nhất Đạo[2] . Bắt đầu từ khi Trương Đạo Lăng[3] đắc đạo đăng tiên ở Long Hổ Sơn, hậu duệ của Trương thiên sư thủ Long Hổ Sơn, ngồi trên thanh cung, trú Thiên Sư Phủ, thừa kế đạo thống sáu mươi ba đời. Các đời trong lịch sử đều được sách phong tín ngưỡng chính thống. Thời cổ có câu "Nam Trương Bắc Khổng" [4], đủ để chứng minh thế lực của Thiên Sư Phủ.

    Cho đến tận ngày nay, tuy rằng đạo pháp xuống dốc, nhưng thế lực của Thiên Sư Phủ vẫn không thể khinh thường.

    Mà Trương Thiên Hành chính là con trai út của người đứng đầu Long Hổ Sơn đời này.

    Trương thiên sư có hai đứa con trai, nhưng thế nhân chỉ biết con cả Trương Thiên Linh tu vi xuất chúng, trường tụ thiện vũ, đã được chỉ định là thiên sư đời kế tiếp. Lại không ai biết con út Trương Thiên Hành tu vi càng thêm cao thâm tinh tiến, chỉ là tính tình hắn lạnh nhạt quái dị, lại không quan tâm sự vụ phàm tục, Thiên Sư Phủ mới hiếm khi làm hắn lộ diện trước mặt người khác. Trương Thiên Hành trưởng thành liền xuống núi, mang tiếng là tìm kiếm cơ hội đột phá, thật ra lại gạt người nhà đi thi đại học, tốt nghiệp xong liền tới tổ dân phố nho nhỏ này sáng đi chiều về làm viên chức.

    Chờ Thiên Sư Phủ phát hiện ra có điều không đúng, Trương Thiên Hành đã lãnh lương ở tổ dân phố được hai năm.

    Chú Chu nhiều chuyện một chút:

    "Lần trước không phải xin nghỉ một tháng sao, nghe nói là Thiên Sư Phủ xảy ra chuyện, thằng bé phải chạy về xử lý."

    Rốt cuộc cũng là một phần tử của Thiên Sư Phủ, trong nhà có việc, Trương Thiên Hành không thể không quay về.

    Khương Lam chậc một tiếng:

    "Chẳng trách."

    Chẳng trách Trương Thiên Hành tùy tùy tiện tiện là có thể lấy ra một đống linh quả sấy và dị thú thịt khô.

    Khương Lam từng nghe đại ca nói qua Thiên Sư Phủ, nếu Long Cung là một trong số ít những thế lực lớn nhất yêu tộc, thì địa vị của Thiên Sư Phủ Long Hổ Sơn ở nhân tộc cũng không khác biệt mấy so với Long Cung.

    Hơn nữa Thiên Sư Phủ chiếm cứ Long Hổ Sơn, hợp tác với chính phủ địa phương khai phá các loại tài nguyên du lịch, kiếm đầy túi đầy mâm, quả thực là chỉ cần nằm cũng có tiền lấy.

    Khương Lam nhìn Trương Thiên Hành đang trầm mê hút mèo, tâm tình lập tức phức tạp hẳn.

    Không nghĩ tới thế nhưng lại gặp được người của Thiên Sư Phủ tại văn phòng tổ dân phố nho nhỏ này.

    Trở về vị trí của mình, Trương Thiên Hành thấy bộ dạng bồn chồn không yên của cậu, bỗng nhiên không đầu không đuôi nói một câu:

    "Tôi không thù yêu tộc."

    Khương Lam quay đầu nhìn hắn, thấy gương mặt hắn tuy lạnh lùng, nhưng ánh mắt nhìn Toan Nghê lại rất nhu hòa.

    Hiện giờ yêu tộc và nhân tộc tuy cùng chung sống hòa bình, ngay cả các tu sĩ nhân tộc ngày xưa trừ ma vệ đạo đều dọn tới sát vách Yêu Quản Cục làm hàng xóm, thành anh em trong cùng một bộ phận bảo an, nhưng cũng có không ít tu sĩ nhân tộc thù oán yêu tộc.

    Không phải tộc ta tất có dị tâm, lời này xa xưa đã có.

    Không phải toàn bộ nhân tộc đều có thể tiếp thu dị loại, tu sĩ cũng chẳng ngoại lệ.

    Trương Thiên Hành ít nói ít cười, nhưng người lại vô cùng cẩn thận. Có lẽ là nhìn Khương Lam thầm thì với chú Chu một lúc lại ôm bộ dạng sốt ruột lo lắng trở về, cho rằng Khương Lam sợ em trai quá mức thân cận mình mà bị tổn thương, hắn mới cố ý nói một câu như vậy.

    Khương Lam không ngờ hắn lại hiểu lầm, sửng sốt một chút, nhưng cũng không vẽ rắn thêm chân mà giải thích, thậm chí còn hữu hảo cười với hắn.

    Sau đó cậu nghe Trương Thiên Hành được voi đòi tiên nói tiếp:

    "Cho Nê Nê đến nhà tôi chơi được không?"

    Khương Lam: "?"

    Ở văn phòng có thể để hắn tùy tiện sờ mó đệ đệ, nhưng làm đệ đệ một mình đến nhà người khác thì tuyệt đối không.

    Khương Lam thu lại nét cười, lãnh khốc từ chối.

    Toan Nghê vẫy vẫy đuôi, phụ họa anh trai một tiếng, hai móng trước vươn dài về phía trước, duỗi người một cái, sau đó ngậm túi quả khô thích nhất nhảy về lại bàn làm việc của Khương Lam, vui sướng đưa cho Tiêu Đồ ăn.

    Trương Thiên Hành mất mát nhìn theo bóng mèo khuất xa.

    Khương Lam nhìn cảnh này, khóe môi co giật, khó được nổi lên lòng áy náy với hành vi mèo bại hoại lấy ăn đem về còn xoay mông vứt bỏ người ta của em trai.

    * * *

    Chiều tối tan tầm, Tiết Mông lại lần nữa đề nghị liên hoan.

    Lần này khốc ca không lạnh nhạt cho hắn ngửi khói đuôi xe, mà là gật đầu đồng ý.

    Tiết Mông giống như một cái đài phát thanh, miệng vừa há ra là không dừng lại được, Khương Lam và Tiêu Hiểu Du một trái một phải đi bên cạnh hắn, nghe hắn bô lô ba la không ngừng nghỉ. Trương Thiên Hành thì ôm Toan Nghê đi phía sau, trong mắt tràn đầy đều là Toan Nghê, mèo con đáng yêu, mèo con khả ái.

    Khương Lam quay lại nhìn thoáng qua Toan Nghê, thấy nhóc em có vẻ rất hưởng thụ, cũng không lo nghĩ nữa, chuyên tâm nghe Tiết Mông nhiều chuyện.

    * * *

    [1]

    [​IMG] Đan mộc quả: Trong SHK – Tây Sơn Kinh ghi lại "Trên núi Mật mọc rất nhiều cây Đan Mộc, thân cây có màu đỏ, lá cây dạng tròn, nở hoa vàng nhưng kết trái màu đỏ, có vị ngọt, ăn nó vào thì không còn thấy đói khát.

    [2] Chính Nhất Đạo: Do Trương Đạo Lăng sáng lập, lấy nền tảng từ Đạo Đức Kinh của Lão Tử, vì vậy ông tôn Lão Tử làm đạo tổ, dùng huyền học giải đọc Đạo Đức Kinh và thần hóa Đạo lên làm ý chí tín ngưỡng tối cao, đứng trên tất cả. Đến đời chắt của ông là Trương Thịnh mới dời tổng đàn về Long Hổ Sơn. Đây cũng là một trong hai giáo phái đạo giáo lớn nhất bên đó, một phái còn lại là Toàn Chân phái. Chính Nhất Đạo thống lĩnh rất nhiều lưu phái dùng bùa chú khác như Mao Sơn, Đông Hoa phái, Tịnh Minh phái.. Đây cũng là giáo phái tôn giáo được chính phủ thừa nhận, từ thời xa xưa lúc mới thành lập đến tận ngày nay. Trương Đạo Lăng cũng được các vị vua thừa nhận địa vị và được ban quan hàm, kim ấn, có ảnh hưởng sâu sắc đến tôn giáo từ cuối thời nhà Hán và hưng thịnh mãi đến thời Minh, tới thời nhà Thanh thì có xu hướng suy tàn, nhưng vẫn được một số bị vua như Ung Chính Đế tin tưởng. Công việc chính của Chính Nhất Đạo được chia làm hai phần: Âm sự và dương sự. Âm sự tức siêu độ người chết, còn dương sự là cầu phúc, tiêu tai, cầu tử, chúc mừng, cầu mưa, cầu nắng.. giáo phái có sử dụng phù, chú và pháp quyết. Bonus vài tấm Long Hổ Sơn:

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [3]

    [​IMG] Trương Đạo Lăng: Thọ 123 tuổi, là người thời Đông Hán, tên khai sinh là Trương Lăng, tương truyền là thế tôn đời thứ tám của khai quốc công thần nhà Hán Trương Lương, cũng là người sáng lập ra Chính Nhất Đạo. Ông từ nhỏ thiên tư thông minh, bảy tuổi đã có thể đọc thông" Đạo Đức Kinh"của Lão Tử. Từng ra làm quan, sau đó nhận ra Nho giáo có thể trị quốc nhưng không thể khống chế sinh tử, ông bắt đầu từ quan đi thanh tu, học trường sinh chi đạo. Trong khi du lịch vấn đạo, ông đến Vân Cẩm Sơn ở Giang Tây ẩn cư, trúc đàn luyện đan. Ba năm sau thần đan luyện thành, long hổ xuất hiện, cho nên được gọi là Long Hổ Sơn.

    [4] Nam Trương Bắc Khổng: Câu này ý chỉ phía nam có Trương Lương nổi tiếng, phía bắc có Khổng Tử danh lưu muôn đời. Trương Lương là chính trị gia và là quân sư đầu thời Hán, sau này được cao nhân dị sĩ truyền thiên thư, khi nhà Hán thành lập, ông từ quan ẩn cư, vân du thiên hạ. Nam vi đạo, bắc vi nho. Hậu duệ của Trương Lương là Trương Đạo Lăng càng là người phát dương quang đạo Đạo giáo. Khổng Tử phát huy nho giáo đến tột bậc, trở thành đạo trị quốc, còn thiên sư Đạo giáo là hộ quốc đại sư, cho nên mới sinh ra câu nói này.
     
  3. HuỳnhAnhTử Always keep the faith - Hope to the end

    Messages:
    216
    Tác giả: Tú Sinh

    Editor: HuỳnhAnhTử

    E/N:

    - Tiêu đề chương do editor tự đặt

    - Chú thích về Trọng Minh Điểu được cho vào #2 nha.

    CHƯƠNG 30.2: Mỹ nhân ngư

     
  4. HuỳnhAnhTử Always keep the faith - Hope to the end

    Messages:
    216
    Last edited: Aug 30, 2021
  5. HuỳnhAnhTử Always keep the faith - Hope to the end

    Messages:
    216
    Tác giả: Tú Sinh

    Editor: HuỳnhAnhTử

    E/N:

    - Tiêu đề chương do editor tự đặt

    - Lại sắp mở phó bản mới rồi

    CHƯƠNG 31.1: Vụ án bất thường

    Chương 31.1
    Bữa cơm này cuối cùng kết thúc giữa thái độ dối trá có lệ của Khương Lam.

    Cậu làm thế nào cũng nghĩ không ra, vì sao một người bình thường rất tốt, nhưng hễ mỗi lần nhắc đến Ứng Long liền phản ứng hệt như fan não tàn, chẳng lẽ bị Ứng Long tẩy não rồi?

    Khương Lam không sao hiểu được, nhưng cậu vẫn quý trọng mối hữu nghị này, cho nên dù đã nhìn thấy, cậu vẫn không nói toạc ra. Xuất phát từ lễ phép, cậu còn sẽ phối hợp một cách hợp lý với Ứng Kiệu cùng thổi phồng Ứng Long.

    Cuối cùng cũng dỗ được Ứng Kiệu vui vui vẻ vẻ ra về.

    * * *

    Bể cá và đá quý cậu mua ngày hôm sau đã đến nơi.

    Khương Lam chọn một bể cá phiên bản mini, vừa vặn có thể đặt ở một góc bàn làm việc. Cậu rửa sạch sẽ, đổ loại cát trắng mịn chỉ có ở Long Cung xuống, lại lần lượt xếp vào san hô và đá tảng tạo cảnh. Túi đá quý bị cậu đổ cả xuống bàn, đỏ vàng lục lam rực rỡ, nắng sớm chiếu vào, tỏa ra lấp lánh quang mang làm chói mắt người.

    Khương Lam đặt Tiêu Đồ giữa đống đá quý, bảo nhóc em lựa chọn.

    Cái nào thích nhất thì giữ lại chơi, thích bình thường thì cho vào bể cá, không quá thích thì để lại cho Khương Lam, cậu có thể xem nó như kẹo cứng nhai cho vui miệng.

    Tiêu Đồ chọn viên đá quý màu vàng sáng chói lớn nhất và một viên màu xanh lục hơi nhỏ một chút, Khương Lam đem hai viên này đẩy vào vỏ ốc cho em trai chơi. Đá quý không có hình dạng gì nhất định, Tiêu Đồ có cách mài giũa chúng nó, số đá quý này vừa lúc giữ lại cho em ấy giết thời gian. Chờ giũa xong, nói không chừng vỏ ốc của em ấy lại phải thay đồ trang trí lần nữa.

    Khương Lam phân chia hoàn thành, văn phòng chưa có ai tới, chờ Tiêu Đồ chọn xong, cậu bắt đầu bố trí bể cá, chợt nghe Tiêu Hiểu Du vừa đến trừng mắt nhìn số đá quý trên mặt bàn la lớn:

    "Móa ơi Khương Lam, ông chuẩn bị thông báo cho cả phòng ông là phú nhị đại[1] sao?"

    Cô từng nhìn thấy Rolls-Royce Phantom tới chuyển đồ cho Khương Lam, lúc này tự nhiên sẽ không cho rằng số đá quý này là giả.

    Nhưng bể cá cũng phải cho đá quý vào ư? Thế giới của kẻ có tiền, cô không hiểu nổi.

    Tiết Mông chậm hơn cô một bước vừa vặn đi vào, nghe thấy nửa câu sau của cô, ngờ ngợ hỏi:

    "Phú nhị đại gì cơ?"

    Tiếp theo, ánh mắt hắn bị số đá quý trên bàn Khương Lam hấp dẫn, ngẩng cổ kêu to:

    "Lam Lam ông trúng số sao? Phất nhanh?"

    Khương Lam thong thả chớp chớp mắt đầy vô tội:

    "Không có a, hai người đang nói số đá quý này sao? Đều là giả đó, đồ nhân tạo phỏng chế thôi."

    Vừa nghe là đồ giả, Tiêu Hiểu Du liền thả lỏng hơn rất nhiều, rốt cuộc biết Khương Lam là phú nhị đại và tận mắt chứng kiến phú nhị đại đem một đống đá quý xa xỉ tùy tiện chất đống trên bàn làm việc

    Là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

    Việc sau làm cô thấy áp lực gấp bội.

    Cũng may Khương Lam còn chưa phát rồ đến mức đó.

    Tiêu Hiểu Du tò mò thò lên, đánh giá mớ đá quý trong suốt lóe sáng:

    "Nhìn qua thì thấy rất thật, so với những loại đá quý trưng bày trong quầy hàng chuyên doanh ở trung tâm thương mại cũng không khác mấy."

    Tiết Mông cầm một viên lên hỏi:

    "Đồ phỏng chế thế này chắc cũng không rẻ đâu ha?"

    Lấy tới trang trí một cái bể cá, chẳng phải quá mức điên rồ ư?

    Khương Lam vừa trang trí bể cá vừa đẩy đống đá quý mà Tiêu Đồ không thích lên trước mặt hai người:

    "Bạn tui cho đó, nhà ổng làm vật phẩm trang sức, phí chế tạo đá quý nhân tạo không cao, ổng mới tặng cho tui chơi. Hai người thích thì chọn hai viên đi."

    Để gia tăng mức độ tin cậy, cậu còn cầm một viên hồng ngọc tương đối tròn cho tiểu Toan Nghê lăn chơi.

    Tiểu Toan Nghê lấy móng vuốt khảy khảy hồng ngọc, có chút lười biếng.

    Nhóc không giống cửu cửu chỉ thích đá quý đâu, nhóc thích nhất chính là ăn nha!

    Đang nghĩ ngợi, cậu nhóc bỗng thấy Trương Thiên Hành bước vào, lập tức ngậm hồng ngọc nhảy lên bàn Trương Thiên Hành ngồi xổm trước, chờ hắn lại đây mới vẫy vẫy đuôi, đặt hồng ngọc lên tay hắn, sau đó ngưỡng cằm meo một tiếng.

    Ý bảo đây là quà đáp lễ.

    Trương Thiên Hành nhìn chằm chằm viên hồng ngọc nọ, ánh mắt khựng lại một chút. Hắn đến muộn nhất, không kịp nghe một phen ngụy biện kia của Khương Lam, nhưng ở nhà cũng không phải chưa từng thấy trang sức của mẹ, đá quý là thật hay giả vẫn có thể phân biệt được.

    Hắn cầm hồng ngọc lên, nhìn thoáng qua đống đá quý trên bàn Khương Lam.

    Cuối cùng, Trương Thiên Hành vẫn mím môi nhận lấy món quà này, hắn không ngờ đến Nê Nê lại là một tiểu yêu có tiền. Trong lòng không khỏi tiếc nuối, xem ra kế sách trộm mèo là bất khả thi.

    Sắc mặt hắn hơi trầm xuống, lấy ra đồ ăn vặt loại mới đút cho Toan Nghê, không gia nhập cuộc thảo luận kế bên.

    Lúc Khương Lam bảo hai người còn lại tùy ý chọn đá quý, Tiêu Hiểu Du và Tiết Mông còn có chút ngượng ngùng. Nhưng thấy Toan Nghê có thể tự ý lăn chơi xong, hai người cảm thấy đá này xác thật không 'quý', lập tức không khách sáo nữa, một người cầm một viên.

    Tiêu Hiểu Du vui rạo rực:

    "Lắc tay tui tự làm vừa lúc thiếu một tảng đá trang trí, nhưng tìm hoài không gặp cái nào đẹp, khối này vừa lúc thích hợp."

    Tiết Mông lập tức nhoài lên, nịnh nọt:

    "Giúp tui làm một sợi luôn đi."

    Tiêu Hiểu Du trợn trắng mắt:

    "Lăn."

    Tiết Mông kỳ kèo:

    "Một bữa tôm hùm đất."

    Tiêu Hiểu Du tự hỏi ba giây:

    "Ok."

    Trong lúc hai người nói năng chọc cười, Khương Lam đã trang trí xong bể cá. Các loại đá quý sặc sỡ rơi rụng trên cát trắng mịn màng, thi thoảng ánh sáng đảo qua sẽ chiếu rọi ra quang mang lộng lẫy, xác thật rất đẹp.

    Cậu ôm Tiêu Đồ lên, nhẹ nhàng đặt em ấy vào bể cá.

    Tiết Mông đang đấu võ mồm với Tiêu Hiểu Du chợt khựng lại:

    "Đây là sống à?"

    Hắn còn tưởng đó là hàng mỹ nghệ đâu.

    "Ông không thấy Nê Nê cho nó ăn sao?" – Tiêu Hiểu Du nhịn không được lại trợn trắng mắt, hợp lý nghi ngờ Tiết Mông là một tên mù.

    Nhưng cô vẫn tò mò nhìn Tiêu Đồ:

    "Đây là ốc sên hay ốc biển? Cái này cũng có thể xem như thú cưng sao?"

    Khương Lam hiện giờ đã mài giũa được hai kỹ năng cao cấp là nói dối mặt không đổi sắc và mắt không thèm chớp từ trên người Ứng Kiệu, nghe vậy bình thản trả lời:

    "Em ấy là sên biển, bạn tui nuôi, ổng có việc xuất ngoại nên nhờ tui giúp giùm một thời gian."

    Tiêu Hiểu Du và Tiết Mông hoàn toàn không nghi ngờ cậu, sôi nổi tò mò nhìn chằm chằm vào Tiêu Đồ.

    Tiêu Đồ nấp trong vỏ ốc bị xem đến thẹn thùng, nhịn không được hướng về phía san hô đỏ nấp đi.

    Tiết Mông la lên, tiếng kêu quả thật sánh được với ba trăm con vịt:

    "Động đậy kìa! Nó động đậy! Thật sự sống!"

    Tiêu Hiểu Du nháy mắt lùi ra ba bước, mặt đầy khinh thường nhìn đồ nhà quê này.

    Khương Lam dở khóc dở cười:

    "Em ấy tên là Khương Đồ, nhát gan một chút, rất dễ thẹn thùng."

    Tiết Mông chậc một tiếng, có lẽ chưa từng gặp thú cưng vào đặc biệt đến vậy, say mê nhìn ngắm một lúc lâu, mãi đến khi vào giờ làm mới trở lại vị trí của mình.

    * * *

    Đến chiều, chủ nhiệm Trình lại tập hợp mọi người vào phòng họp.

    Chủ yếu thương thảo hoạt động giúp đỡ người nghèo ở nông thôn vào dịp Tết đoan ngọ nên triển khai thế nào.

    Thôn làng mà phòng hành chính tiếp dân của họ đến đã được phân chia xong, là một thôn cực kỳ phong bế nghèo khó ở vùng ngoại thành khu Hàm Dương, tên là thôn Tam Thủy. Văn phòng phải phái ra bốn người, thay phiên đi một tuần.

    Phòng của họ bao gồm cả chủ nhiệm Trình tổng cộng mới sáu người, loại chuyện vất vả lao lực này đương nhiên phải là người trẻ tuổi đi.

    Chủ nhiệm Trình nói giản lược một chút về tình hình thôn Tam Thủy.

    Thôn Tam Thủy nằm ở chỗ giao giới giữa khu Hàm Dương và khu Thái Dương, có tầm bốn mươi lăm hộ. Vì đất đai trong thôn rất cằn cỗi, giao thông cũng không tiện, mấy năm trước thôn này gần như sinh hoạt tách biệt với thế giới bên ngoài. Dạo gần đây kinh tế Giang Thành phát triển lên, bắt đầu coi trọng việc giúp đỡ các hương trấn chung quanh thoát nghèo, tích cực triển khai công tác xóa đói giảm nghèo, thôn xóm phong bế này mới dần dần lọt vào tầm mắt người ngoài.

    Vì hiếm khi giao lưu với bên ngoài, hơn nữa trình độ văn hóa của thôn dân không quá cao, thôn Tam Thủy bị không ít hoạt động phong kiến mê tín độc hại, vô cùng bài xích người khác họ, cho rằng người ngoài đi vào sẽ mang vận rủi đến cho toàn bộ thôn.

    Lúc này đây, văn phòng họ nương danh nghĩa đưa ấm áp đến thôn Tam Thủy, thật ra là để thành lập quan hệ tốt đẹp với thôn dân trước, xóa đi tâm lý đề phòng của họ. Chờ công việc của văn phòng kết thúc, sẽ có nhân viên công tác phụ trách bộ phận xóa đói giảm nghèo đến liên hệ với Ủy Hội thôn, thiết lập nơi này thành địa điểm xóa nghèo lâu dài.

    Bởi vậy công tác lần này của đám người Khương Lam không chỉ là đưa ấm áp đến cho các thôn dân, còn phải nhân tiện bài trừ phong kiến mê tín, làm tấm gương tốt cho thôn dân noi theo, thành lập sự tín nhiệm trong lòng họ với chính phủ.

    Chủ nhiệm Trình thao thao bất tuyệt, mất gần một tiếng mới họp xong, định ra phương hướng tổng quát, cụ thể tiến hành thế nào thì phải dựa vào chính họ xem tài liệu rồi định ra phương án.

    Khương Lam ôm một chồng tài liệu năm rồi về văn phòng sửa sang lại.

    Kết quả mới vừa ngồi xuống điện thoại đã réo vang, cậu cầm lên xem thử, là Vương Thanh gọi tới.

    Kẹp điện thoại vào bả vai, Khương Lam vừa lật tài liệu vừa nghe máy:

    "Alo? Vương Thanh? Có việc gì không?"

    Giọng Vương Thanh đầu kia tương đối sốt ruột, bùm bùm một trận không nghỉ lấy hơi nói tình hình một lần:

    "Tan tầm xong anh đến đây một chuyến được chứ?"

    Khương Lam nghe hắn nói xong, thần sắc bắt đầu ngưng trọng lên, tay cậu dừng lật tài liệu, một lần nữa cầm lấy điện thoại đi ra ngoài:

    "Xác định không phải vụ án giết người bình thường sao?"

    Thanh âm Vương Thanh trầm xuống:

    "Xác định. Bạn nối khố của em nằm trong đội trọng án khu Thái Dương, tối qua nó và đồng sự ở đây theo dõi, nhưng qua một đêm, không hiểu vì lý do gì mà bỗng nhiên mất tích, không liên lạc được. Bạn em là lính đặc chủng xuất ngũ, thân thủ chắc chắn rất lợi hại, dù có trực diện đối mặt hung thủ, cũng không thể nào một chút tin tức cũng không truyền ra ngoài được. Hơn nữa vụ án này tà môn lắm, anh đến rồi sẽ biết."

    Khương Lam nhìn nhìn thời gian, đáp:

    "Được rồi, cậu phát định vị đến đây cho anh, hết giờ làm anh sẽ tới ngay."

    * * *

    [1] Phú nhị đại: Từ này rất thường xuất hiện trong truyện hiện đại, nghĩa là nhà giàu đời thứ hai, cha mẹ giàu có là phú nhất đại, đẻ con ra con có tiền là phú nhị đại. Còn có một số từ diễn sinh như tinh nhị đại, hồng tam đại.. Tinh nhị đại là chỉ người có cha mẹ là ngôi sao nổi tiếng, hồng tam đại là chỉ có người nhà ông và cha/mẹ làm trong quân đội.
     
  6. HuỳnhAnhTử Always keep the faith - Hope to the end

    Messages:
    216
  7. HuỳnhAnhTử Always keep the faith - Hope to the end

    Messages:
    216
  8. HuỳnhAnhTử Always keep the faith - Hope to the end

    Messages:
    216
    Tác giả: Tú Sinh

    Editor: HuỳnhAnhTử

    E/N:

    - Tiêu đề chương do editor tự đặt

    CHƯƠNG 32.1: Búp bê cầu nắng treo ngược

    Chương 32.1
    Cộp.. cộp.. cộp..

    Bước chân vụng về kéo dài vang lên tiếng vọng giữa hàng hiên chật hẹp, một người đàn ông hơn năm mươi tuổi với chiếc bụng phệ to như trống chầu say khướt mà đỡ tay vịn cầu thang đi lên trên, trong miệng gã lèm bèm hát một khúc không tên, mặt mày đỏ ửng, đôi mắt vẩn đục mơ màng.

    Đèn cảm ứng mờ nhạt trên hành lang không sáng lên gã cũng chẳng để ý. Nhà Hà Trang Sinh ở tại lầu bốn, từ khi trong thôn được nhà nước giải tỏa, gã chuyển đến khu Hoành Phúc đã mười năm, cầu thang hẹp hòi này quen thuộc đến mức dù nhắm mắt gã cũng về được đến nhà.

    Hà lão tứ chết, nhà hắn tổ chức tang lễ, cả ngày nay Hà Trang Sinh đều hỗ trợ sắp xếp tiệc rượu trong đám tang, buổi tối lại kính không ít rượu với khách khứa, mãi đến trời tối mới tan đi.

    Gã bâng quơ nghĩ, hôm nay Hà lão nhị cũng đã chết, chắc ngày mai lại phải chuẩn bị tang lễ, trong tòa nhà này đều là quan hệ họ hàng, hộ nào có việc gì, thân thích đều phải đưa chút tiền ân tình. Gã thầm suy tính nên đưa cho nhà lão nhị bao nhiêu tiền, chẳng hề nhận ra mình đã đi vòng quanh thang lầu không biết bao nhiêu lần.

    Nhà Hà Trang Sinh ở lầu bốn 404, gã cảm thấy số nhà này quá không may mắn, tự mình tháo biển số ra, treo một chiếc gương trừ tà lên thay thế. Bình thường gã chỉ cần leo thang bộ ba tầng lầu là thấy được chiếc gương quen thuộc trên khung cửa, sau đó đẩy cửa bước vào.

    Nhưng hôm nay, chỉ ba tầng lầu, lại phảng phất như leo vĩnh viễn cũng không thấy được chiếc gương trừ tà trên khung cửa.

    Hai chân Hà Trang Sinh nhức mỏi, nặng như rót chì, trong miệng mắng bậy vài câu.

    Khu nhà này là nhà bồi thường mà chủ đầu tư đưa để an trí dân trong thôn, vào những năm hai lẻ mấy nơi đây thuộc dạng cao cấp thời thượng, nhưng mười năm qua đi, tòa nhà cũng chẳng chống lại sức tàn phá của thời gian. Thậm chí ngay cả thang máy cũng không được bố trí, các hộ gia đình từ trên xuống dưới chỉ có thể di chuyển nhờ vào cầu thang chật hẹp này mà thôi.

    Hà Trang Sinh cảm thán hôm nay lầu bốn vì cái quái quỷ gì lại khó đi như thế, đã leo cả buổi trời vẫn chẳng thấy bóng dáng lầu bốn đâu.

    Một giọt nước từ trên nóc nhà nhỏ xuống, trượt lên sau cổ Hà Trang Sinh, khiến cả người gã cũng nhiễm lên lạnh lẽo. Gã ngẩng đầu nhìn thoáng qua nóc nhà đen tuyền, tiện tay lau lau sau cổ, mắng một tiếng:

    "Nhà ai rỉ nước nữa rồi?"

    Khu nhà này quá cũ kỹ, tường ngoài dần dần rạn nứt, đặc biệt là hàng hiên, bên ngoài đón bão táp mưa sa, các góc cạnh đều có vết nứt trải rộng, nếu ống nước nhà ai bị vỡ, nước trên lầu thấm qua khe nứt, nhỏ giọt xuống lầu chẳng khác nào trời mưa.

    Hà Trang Sinh thở hổn hển, quá mệt mỏi nên đành dừng lại. Cồn thoát ra theo mồ hôi, đầu óc hỗn độn cũng theo đó thanh tỉnh một ít.

    Đại não bị rượu làm tê mỏi bấy giờ mới thảng thốt nhận ra bất thường.

    Tòa nhà tổng cộng có bảy tầng, gã leo lầu từ nãy đến giờ, muốn đi lên sân thượng cũng xem như dư dả. Nhưng khi quay đầu nhìn bốn phía, gã vẫn còn ở đoạn giữa cầu thang. Đèn cảm ứng đã hỏng, chỉ có một tia sáng mỏng manh không biết từ đâu chiếu tới miễn cưỡng quan sát chung quanh, nhưng cũng không đủ để gã nhìn rõ đây là tầng nào.

    Thật ra dù đèn cảm ứng không hỏng, gã cũng nhìn không ra số đánh dấu tầng lầu. Tiểu khu đã quá cũ, con số đánh dấu các tầng đều bong tróc loang lổ, hộ gia đình trong khu phần lớn đều dựa vào thói quen, hoặc là nhìn số nhà, ký hiệu ở cửa nhà để đoán xem mình đang ở tầng mấy.

    Hà Trang Sinh lại tiếp tục đi thêm vài bậc thang, muốn xem xem số nhà ở tầng lầu kế tiếp là bao nhiêu.

    Nhưng mặc kệ gã có cố gắng cỡ nào, số nhà vẫn mờ ảo nhòe nhoẹt như bị ai đó cố ý che đi, chợt xa chợt gần, mông lung như bị phủ kín một lớp sa tanh.

    Sau lưng Hà Trang Sinh bắt đầu chảy mồ hôi lạnh, dùng sức xoa xoa mặt, nghi ngờ chính mình có phải gặp quỷ đánh tường hay không.

    Gã đứng trên hàng hiên đen sì, ngửa đầu hô tên vợ mình, giọng nói thô khàn quanh quẩn vọng lại giữa thang lầu, nhưng chẳng có bất kỳ thanh âm nào đáp lại gã.

    Khu nhà cũ tự nhiên cách âm cũng chẳng tốt đến đâu, hằng ngày mỗi khi có việc, gã đứng dưới lầu gọi tên vợ mình cũng là chuyện thường thấy, nhưng hiện giờ gã kêu lên mấy lần lại như trâu đất xuống biển, không có một chút hồi đáp.

    Chân Hà Trang Sinh mềm nhũn, lưng áo gã đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt. Nhìn nhìn cửa chống trộm chỉ cách mình vài bậc thang, cố gắng nâng lên hai chân đã rót chì của mình, muốn tiến lên gõ cửa. Trên lầu dưới lầu đều là người quen, mặc kệ là ai, chỉ cần là người sống là được.

    Trong lòng nhủ thầm như vậy, gã gian nan đỡ tay vịn cầu thang tiếp tục leo lên.

    Cộp.. cộp.. cộp..

    Cộp, cộp, cộp, cộp, cộp, cộp..

    Tiếng bước chân vụng về nặng nề của gã lại vọng lên, nhưng nối sau tiếng bước chân Hà Trang Sinh, lại có một tiếng bước chân khác quy luật đều đều xen lẫn.

    Phản ứng đầu tiên của Hà Trang Sinh không phải vui sướng, mà là nổi da gà đầy người, gã như cảm ứng được dã thú nguy hiểm sau lưng, đột nhiên dừng bước chân xoay người lại, trừng mắt nhìn hàng hiên đen sì.

    Giọng nói thô khàn mang theo thở dốc dày đặc rống lên:

    "Kẻ nào ở đó? Đừng giả thần giả quỷ với ông đây!"

    Tiếng bước chân cộp cộp ngừng lại.

    Lòng bàn tay vịn cầu thang đã ướt đẫm mồ hôi, gã khắc chế nỗi sợ cúi đầu nhìn xem, lại thấy một cô bé chừng bảy tám tuổi cũng đang ngửa đầu nhìn lại gã.

    Bé gái cột tóc hai sừng, trên đầu còn kẹp một chiếc kẹp tóc phấn hồng, khuôn mặt phúng phính, hai mắt đen láy to tròn, gò má ửng hồng đầy sức sống, vô cùng đáng yêu.. quan trọng hơn là, Hà Trang Sinh nhận ra cô bé.

    Đây rõ ràng là cháu gái Nữu Nữu nhà lão lục, nhà lão lục ở ngay tại lầu sáu.

    Trái tim treo lơ lửng bỗng chốc trở về lồng ngực, Hà Trang Sinh bước xuống hai bậc thang, vẫy vẫy tay với cô bé:

    "Nữu Nữu, sao chỉ có một mình con? Ông bà con đâu?"

    Nữu Nữu nghiêng đầu nhìn gã, nhếch miệng cười rộ lên, gương mặt tròn tròn của cô bé, nếu nhìn từ mặt bên sẽ nhận ra cả người bé giống hệt tờ giấy, dẹp lép, bằng phẳng. Cô bé nhìn Hà Trang Sinh, giọng nói thanh thúy vang lên:

    "Ông bà ở nhà, con đi mua kem ăn."

    Hà Trang Sinh quả nhiên cũng cười, ông bà Nữu Nữu thật sự không cho cô bé thường xuyên ăn kem. Gã vẫy vẫy tay, nói:

    "Tới đây, ông năm đưa con lên lầu."

    Nữu Nữu nghe lời chạy chậm lên thêm vài bước, tới bên cạnh gã.

    Hà Trang Sinh lại không có chút nhận thức nào về thân thể dẹp lép của bé con, dắt tay cô bé lên:

    "Đi thôi."

    Nữu Nữu vui sướng đáp lại, cái đầu dẹp lép xoay chuyển, lấy gương mặt ửng hồng tròn tròn cười nhìn gã.

    Phỏng chừng là vì có người sống làm bạn, tuy rằng chỉ là một đứa trẻ, nhưng cũng làm Hà Trang Sinh kiên định hơn rất nhiều, gã nắm Nữu Nữu tiếp tục leo lên, leo được mấy bậc liền nhìn thấy số nhà lúc trước leo gãy chân cũng chẳng xuất hiện.

    Số nhà viết 301, mới đến lầu ba.

    Chỉ cần bò lên thêm một lầu, gã có thể về nhà.

    Hà Trang Sinh thở phào nhẹ nhõm một hơi, nắm tay Nữu Nữu, chân cẳng nhanh nhẹn mà tiếp tục đi lên.

    Nữu Nữu nhắm mắt theo đuôi đi bên cạnh gã, trong miệng hát nhỏ một bài ca dao vui sướng:

    "Búp bê cầu nắng, búp bê cầu nắng, ngày mai không mưa, cho em chuông bạc.

    Búp bê cầu nắng, búp bê cầu nắng, ngày mai không mưa, cho em chuông vàng.

    Búp bê cầu nắng, búp bê cầu nắng, ngày mai trời mưa, chém rớt đầu em."

    Giọng hát trong trẻo của cô bé nhỏ xinh, giống chim oanh non, lặp đi lặp lại ngâm nga vài câu đồng dao.

    Nhưng Hà Trang Sinh nghe rõ ca từ xong, da gà bắt đầu nổi đầy người, gã nghiêm giọng nói:

    "Con học cái này ở đâu ra vậy?"

    Nữu Nữu nhếch môi, hai tròng mắt to đen thẳm nhìn chằm chằm gã, trong mắt không chút linh quang, đen tối đầy thâm ý.

    "Con nghe người khác hát."

    "Bài hát này không tốt, sau này đừng hát nữa."

    Hà Trang Sinh miễn cưỡng ép xuống nét giận dữ, nắm tay cô bé kéo mạnh lên phía trên. Nhưng càng đi lên cao, nắm tay nho nhỏ trong tay gã càng lúc càng nhẹ, bàn tay trẻ con non mềm cũng bẹp xuống, lạnh căm căm..

    Hà Trang Sinh cảm nhận được một ánh mắt lạnh ngắt chăm chú vào mình. Gã không dám làm rõ xúc cảm quỷ dị trong tay đến tột cùng là gì, thậm chí không dám cúi đầu, gã nhìn thấy chiếc gương quen thuộc trên khung cửa, hốt hoảng ném phăng tay Nữu Nữu ra, lấy chìa khóa mở cửa vọt vào nhà..

    Búp bê cầu nắng bị treo ngược trên cửa được gió thổi tung lên cao, khóe môi nó bỗng nhiên vỡ ra, cong lên như đang cười, phát ra tiếng nói trong vắt thanh thúy của một bé gái:

    "Về đến nhà rồi."
     
  9. HuỳnhAnhTử Always keep the faith - Hope to the end

    Messages:
    216
  10. HuỳnhAnhTử Always keep the faith - Hope to the end

    Messages:
    216
Thread Status:
Not open for further replies.
Trả lời qua Facebook
Loading...