TG1: Tổng tài ngạo kiều
CHƯƠNG 10:
CHƯƠNG 10:
Thiên Thu quay đầu nhìn lại, bạn cùng phòng xách theo một con gà mái già vào cửa, nhìn thấy cô liền sững sờ.
"Tiếu Tiếu, sao cậu không ở bệnh viện, nhanh như vậy liền đã trở lại?"
Giọng cô ấy có chút lo lắng, nhìn Thiên Thu từ trên xuống dưới, sợ cô có vấn đề gì.
Thiên Thu nói: "Nằm viện tốn kém, trở về tĩnh dưỡng cũng không vấn đề gì."
Bạn cùng phòng bất đắc dĩ thở dài một hơi.
"Vậy được rồi, tôi định hầm canh mang vào bệnh viện cho cậu, bây giờ cũng tiết kiệm được chút tiền xe."
"Cậu chờ, tôi đi giết gà, buổi tối uống thêm nhiều canh đi."
"Được." Thiên Thu nói: "Đúng rồi, thiết bị để ở đâu?"
"Cậu còn muốn phát sóng trực tiếp sao?" Bạn cùng phòng lo lắng.
"Tôi đã phát thông báo trước, tháng sau khôi phục phát sóng trực tiếp, muốn chuẩn bị một chút."
"Được, thiết bị tôi đặt ở nhà kho, cậu đi xem thử đi."
Bạn cùng phòng, nhớ tới Thiên Thu là bệnh nhân.
"Quên đi, cậu đợi chút, tôi giúp cậu đi tìm. Cậu hiện tại không thích hợp nâng đồ nặng."
Bạn cùng phòng tất cả thiết bị có được ra tới, một lần nữa lắp lại.
Thiên Thu ngồi xổm nơi đó, nhìn cô ấy cài lại âm thanh microphone, một vòng lại một vòng liên tiếp, xem đến có chút bực bội.
"Nhiều dòng như vậy, cứ xé ra đi."
Bạn cùng phòng bật cười, "Sao cậu giống mèo vậy."
【 đúng rồi, ta cũng không biết ngươi là yêu quái giống loài gì, là mèo sao? 】
Thiên Thu: "Người lớn nói chuyện trẻ con không được xen vào."
Vinh Diệu không phục.
Ai là trẻ con chứ!
Sau khi trang bị xong tất cả, bạn cùng phòng đem microphone đưa cho cô, "Hay là, cậu hát một bài đi."
"Hát bài gì?"
"Hát bài đang nổi gần đây đi, nếu phát sóng trực tiếp chắc chắn sẽ có người vào xem."
Thiên Thu nghĩ nghĩ, gần đây bài hát nào được yêu thích nhất?
【 Ủng hộ tình yêu! 】 Vinh Diệu hứng phấn nói ra một bài hát.
Thiên Thu mỉm cười, đối bạn cùng phòng: "Ủng hộ tình yêu 《 lại đòi tự tử 》 thì sao?"
【.. 】
Vinh Diệu cảm giác được mối đe dọa đến từ tiểu tỷ tỷ.
Nó ngoan ngoãn câm miệng.
* * *
Thiên Thu đã phát sóng trực tiếp thời gian dài, gần như đã quen thuộc với hoạt động của thiết bị.
Ăn cơm xong, cô bạn cùng phòng ép cô uống gần hết mấy bát canh gà, cô ấy mới chịu trở lại mình phòng.
Thiên Thu bò lên trên giường chuẩn bị ngủ, lại không ngờ cách mười phút bạn cùng phòng gõ cửa một lần.
Hoặc là hỏi muốn ăn vặt không, hoặc là hỏi muốn uống sữa không.
Giống như người mẹ viện đủ thứ cớ để xem con mình có ngoan ngoãn làm bài không.
Thiên Thu biết suy nghĩ của bạn cùng phòng, đơn giản là sợ cô lại lần nữa cắt cổ tay tự sát.
"Cậu yên tâm đi, tôi sẽ không làm việc ngốc, ngày mai tôi còn phải đến lớp." Thiên Thu nói.
"Được rồi, tôi tin cậu!"
Bạn cùng phòng rời đi.
Thiên Thu thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng là..
Mười phút sau, cửa phòng lại một lần bị gõ vang.
Bạn cùng phòng ánh mắt hiền từ lại ôn nhu, giống như nhìn con chó ngốc 200 cân của mình.
Cô đưa qua một mâm trái cây, nói: "Nào, cậu lại ăn một chút trái cây đi, tôi biết, cậu khẳng định không ăn no."
Thiên Thu: "..."
Cô mặt vô biểu tình, đóng sầm cửa lại và quay đi, nhân tiện liếc nhìn bát hoa quả trên tay người bạn cùng phòng.
Đủ mọi màu sắc, và rất xinh đẹp.
Đẹp.
Thích.
Thiên Thu cầm lấy đĩa trái cây.
Cô nở một nụ cười tao nhã không chê vào đâu được, nhẹ nhàng nói, "Được rồi, cảm ơn. Tôi vừa vặn đói bụng."
【.. 】
Oa.
Kỹ thuật diễn thật tốt nha.
Tỷ tỷ quả nhiên biết diễn!
* * *
Ngày hôm sau.
Thiên Thu đi vào trường học.
Đây là lớp học tập trung, các khoa tập hợp, hơn trăm người.
Lúc cô bước vào lớp hoch, liền cảm giác được vô số tầm mắt đổ dồn về phía mình.
Mang theo chán ghét hoặc kinh ngạc.
Tất cả đều đang thì thầm.
Thiên Thu thu hút lực chú ý của mọi người, thành công trở thành đề tài của ngày hôm nay.
"Tiếu Tiếu, sao cậu không ở bệnh viện, nhanh như vậy liền đã trở lại?"
Giọng cô ấy có chút lo lắng, nhìn Thiên Thu từ trên xuống dưới, sợ cô có vấn đề gì.
Thiên Thu nói: "Nằm viện tốn kém, trở về tĩnh dưỡng cũng không vấn đề gì."
Bạn cùng phòng bất đắc dĩ thở dài một hơi.
"Vậy được rồi, tôi định hầm canh mang vào bệnh viện cho cậu, bây giờ cũng tiết kiệm được chút tiền xe."
"Cậu chờ, tôi đi giết gà, buổi tối uống thêm nhiều canh đi."
"Được." Thiên Thu nói: "Đúng rồi, thiết bị để ở đâu?"
"Cậu còn muốn phát sóng trực tiếp sao?" Bạn cùng phòng lo lắng.
"Tôi đã phát thông báo trước, tháng sau khôi phục phát sóng trực tiếp, muốn chuẩn bị một chút."
"Được, thiết bị tôi đặt ở nhà kho, cậu đi xem thử đi."
Bạn cùng phòng, nhớ tới Thiên Thu là bệnh nhân.
"Quên đi, cậu đợi chút, tôi giúp cậu đi tìm. Cậu hiện tại không thích hợp nâng đồ nặng."
Bạn cùng phòng tất cả thiết bị có được ra tới, một lần nữa lắp lại.
Thiên Thu ngồi xổm nơi đó, nhìn cô ấy cài lại âm thanh microphone, một vòng lại một vòng liên tiếp, xem đến có chút bực bội.
"Nhiều dòng như vậy, cứ xé ra đi."
Bạn cùng phòng bật cười, "Sao cậu giống mèo vậy."
【 đúng rồi, ta cũng không biết ngươi là yêu quái giống loài gì, là mèo sao? 】
Thiên Thu: "Người lớn nói chuyện trẻ con không được xen vào."
Vinh Diệu không phục.
Ai là trẻ con chứ!
Sau khi trang bị xong tất cả, bạn cùng phòng đem microphone đưa cho cô, "Hay là, cậu hát một bài đi."
"Hát bài gì?"
"Hát bài đang nổi gần đây đi, nếu phát sóng trực tiếp chắc chắn sẽ có người vào xem."
Thiên Thu nghĩ nghĩ, gần đây bài hát nào được yêu thích nhất?
【 Ủng hộ tình yêu! 】 Vinh Diệu hứng phấn nói ra một bài hát.
Thiên Thu mỉm cười, đối bạn cùng phòng: "Ủng hộ tình yêu 《 lại đòi tự tử 》 thì sao?"
【.. 】
Vinh Diệu cảm giác được mối đe dọa đến từ tiểu tỷ tỷ.
Nó ngoan ngoãn câm miệng.
* * *
Thiên Thu đã phát sóng trực tiếp thời gian dài, gần như đã quen thuộc với hoạt động của thiết bị.
Ăn cơm xong, cô bạn cùng phòng ép cô uống gần hết mấy bát canh gà, cô ấy mới chịu trở lại mình phòng.
Thiên Thu bò lên trên giường chuẩn bị ngủ, lại không ngờ cách mười phút bạn cùng phòng gõ cửa một lần.
Hoặc là hỏi muốn ăn vặt không, hoặc là hỏi muốn uống sữa không.
Giống như người mẹ viện đủ thứ cớ để xem con mình có ngoan ngoãn làm bài không.
Thiên Thu biết suy nghĩ của bạn cùng phòng, đơn giản là sợ cô lại lần nữa cắt cổ tay tự sát.
"Cậu yên tâm đi, tôi sẽ không làm việc ngốc, ngày mai tôi còn phải đến lớp." Thiên Thu nói.
"Được rồi, tôi tin cậu!"
Bạn cùng phòng rời đi.
Thiên Thu thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng là..
Mười phút sau, cửa phòng lại một lần bị gõ vang.
Bạn cùng phòng ánh mắt hiền từ lại ôn nhu, giống như nhìn con chó ngốc 200 cân của mình.
Cô đưa qua một mâm trái cây, nói: "Nào, cậu lại ăn một chút trái cây đi, tôi biết, cậu khẳng định không ăn no."
Thiên Thu: "..."
Cô mặt vô biểu tình, đóng sầm cửa lại và quay đi, nhân tiện liếc nhìn bát hoa quả trên tay người bạn cùng phòng.
Đủ mọi màu sắc, và rất xinh đẹp.
Đẹp.
Thích.
Thiên Thu cầm lấy đĩa trái cây.
Cô nở một nụ cười tao nhã không chê vào đâu được, nhẹ nhàng nói, "Được rồi, cảm ơn. Tôi vừa vặn đói bụng."
【.. 】
Oa.
Kỹ thuật diễn thật tốt nha.
Tỷ tỷ quả nhiên biết diễn!
* * *
Ngày hôm sau.
Thiên Thu đi vào trường học.
Đây là lớp học tập trung, các khoa tập hợp, hơn trăm người.
Lúc cô bước vào lớp hoch, liền cảm giác được vô số tầm mắt đổ dồn về phía mình.
Mang theo chán ghét hoặc kinh ngạc.
Tất cả đều đang thì thầm.
Thiên Thu thu hút lực chú ý của mọi người, thành công trở thành đề tài của ngày hôm nay.