Đam Mỹ [Edit] Yêu Quái Chúng Ta Không Được Độc Thân - Tú Sinh

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi HuỳnhAnhTử, 21 Tháng bảy 2021.

  1. HuỳnhAnhTử Always keep the faith - Hope to the end

    Bài viết:
    216
    Tác giả: Tú Sinh

    Editor: HuỳnhAnhTử

    E/N:

    - Tiêu đề chương do editor tự đặt

    - Thế là đã đến chương 23 rồi, mình mạn phép set credit bằng với tác phẩm gốc bên Tấn Giang luôn, nhưng do chương này khá dài, đến tận 9000 chữ, nên sẽ được chia thành 3 phần, hai phần sau mình sẽ bắt đầu thu phí nha ❤ (ɔˆз (ˆ⌣ˆc)

    CHƯƠNG 23.3: Đàm Chi

     
  2. HuỳnhAnhTử Always keep the faith - Hope to the end

    Bài viết:
    216
    Tác giả: Tú Sinh

    Editor: HuỳnhAnhTử

    E/N:

    - Tiêu đề chương do editor tự đặt

    - Thế là đã đến chương 23 rồi, mình mạn phép set credit bằng với tác phẩm gốc bên Tấn Giang luôn, nhưng do chương này khá dài, đến tận 9000 chữ, nên sẽ được chia thành 3 phần, hai phần sau mình sẽ bắt đầu thu phí nha ❤ (ɔˆз (ˆ⌣ˆc)

    CHƯƠNG 23.4: Đàm Chi

     
  3. HuỳnhAnhTử Always keep the faith - Hope to the end

    Bài viết:
    216
    Trần Ngọc PhongTaidana Hitobito thích bài này.
  4. HuỳnhAnhTử Always keep the faith - Hope to the end

    Bài viết:
    216
  5. HuỳnhAnhTử Always keep the faith - Hope to the end

    Bài viết:
    216
    Tác giả: Tú Sinh

    Editor: HuỳnhAnhTử

    E/N:

    - Tiêu đề chương do editor tự đặt

    - Chương 24 này cũng khá dài nên mình sẽ chia làm hai phần nhỏ, phần đầu chương không set credit, phần sau sẽ bắt đầu nha.

    CHƯƠNG 24.1: Khai chiến

    Chương 24.1
    Đêm nay chú định là một đêm thức trắng.

    Xe cảnh sát chứa thi thể Từ Mai Phương hụ còi rời đi, chồng Từ Mai Phương sau khi tỉnh lại cũng cùng theo đến cục cảnh sát.

    Vương Thanh và Triệu Hằng còn phải giải quyết hậu quả, tạm thời ở lại hiện trường.

    Hắn nghe xong phần ghi âm Khương Lam gửi sang, mất một lâu vẫn không thể mở miệng nói được lời nào. Tình huống tệ nhất hắn từng nghĩ đến, còn chưa tàn khốc bằng một phần mười chân tướng thật sự.

    Cái ác trong lòng người luôn là đột phá cực hạn tưởng tượng.

    Lúc Khương Lam tìm được đám Vương Thanh, hai người họ đang ngồi xổm bên bồn hoa, rít từng điếu lại từng điếu thuốc, khói thuốc lá mù mịt cả một khoảnh không gian, thấy Khương Lam, hắn lên tiếng chào hỏi, mặt mày tràn đầy sầu muộn.

    "Lần này cám ơn anh, nếu không có anh, chân tướng của vụ án mạng này có thể sẽ vĩnh viễn bị che dấu."

    Đến cả cảnh sát cũng không thể không kinh ngạc cảm thán vì độ cả gan làm loạn của ba người Từ Mai Phương. Khiến họ kinh hãi nhất là, lần này bởi vì các cảnh sát chủ quan người báo án là các bác gái trình độ dân trí không cao[1], thật đúng là thiếu chút nữa bị họ qua mặt lừa gạt thành công.

    "Đây là nghĩa vụ mỗi thị dân phải làm thôi."

    Khương Lam cười nhẹ:

    "Chỉ hy vọng bên phía các cậu có thể mau chóng trả lại công bằng cho Trần Nhược Mai, những lời đồn đại không thật kia cũng phải nhanh chóng bác bỏ, để người chết an giấc ngàn thu."

    "Anh yên tâm."

    Triệu Hằng nghiền tắt tàn thuốc, đứng dậy:

    "Có lời khai của Đàm Chi, bà ta đã khai ra Tạ Quế Trân, đồng sự của bọn tôi đã đến nhà Tạ Quế Trân rồi."

    "Người đang ở trên xe, điên điên khùng khùng." – Vương Thanh chĩa cằm về phía xe cảnh sát ngừng ven đường, trong mắt xẹt qua một tia ghét bỏ - "Hại người hại mình, sống sờ sờ mà bị tội lỗi của mình dọa điên rồi."

    Khương Lam quay đầu nhìn thoáng qua, xuyên thấu kính xe mơ hồ, có thể nhận ra thân ảnh Đàm Chi, bà ta sợ hãi cuộn tròn người lại trong bóng tối, miệng còn lẩm nhẩm lầm nhầm nói gì đó không ai hiểu được.

    Cậu không nói cho Vương Thanh biết Đàm Chi không phải điên vì chột dạ dày vò, mà là bị Hồng Quỷ Tán dọa đến phát điên.

    Ba người, hung thủ Từ Mai Phương đã chết, đồng lõa Đàm Chi điên rồi, chỉ dư lại mình Tạ Quế Trân.

    Tuy rằng vẫn chưa gặp được bà ta, nhưng nghĩ cũng biết tình cảnh của bà ta hẳn không tốt đẹp hơn hai người này là bao.

    Trong lúc trò chuyện, vị cảnh sát đi tìm Tạ Quế Trân đã trở lại, Tạ Quế Trân mang còng tay, mặt mày dại ra mà bị nhét vào xe cảnh sát, người nhà bà ta vẫn bám theo sau, ý đồ thuyết phục cảnh sát có phải hiểu lầm hay không.

    Vương Thanh đứng dậy chuẩn bị về đồn, chần chờ một chút, hắn hỏi Khương Lam:

    "Hung thủ hại chết Trần Nhược Mai đã bị bắt, vậy số Hồng Quỷ Tán đó.."

    Hắn cảm thấy, Hồng Quỷ Tán hẳn là đã có thể bình ổn được oán khí.

    Khương Lam vỗ vỗ vai hắn:

    "Cậu về trước đi, dư lại để bọn anh xử lý cho."

    Vương Thanh hiện giờ có tín nhiệm mù quáng với Khương Lam, nghe thế chỉ dặn dò một câu "Cẩn thận" rồi lên xe rời đi.

    Khương Lam ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ nhà Từ Mai Phương.

    Những bào tử đỏ vẫn còn tụ tập ngoài cửa sổ, không hề tản ra.

    Vương Thanh cho rằng đây chỉ là Trần Nhược Mai sau khi chết không cam lòng đang trả thù, hung thủ đã đền tội, trả thù cũng nên kết thúc.

    Sự thật lại không hẳn như thế.

    Trần Nhược Mai chỉ là một môi giới, Hồng Quỷ Tán cũng không phải yêu quái lương thiện gì, cứ nhìn những bào tử kia là biết, chúng nó còn chưa thỏa mãn đâu.

    Khương Lam chuẩn bị đến nhà Từ Mai Phương nhìn xem, nhưng hiện giờ cậu chỉ là một 'tiểu yêu quái tu vi không cao', tự nhiên không thể biểu hiện bình tĩnh không chút lo sợ như trước.

    Cậu đến bên cạnh Ứng Kiệu, nỗ lực giả bộ vừa tò mò vừa sợ hãi, chỉ vào cửa sổ lầu sáu nói:

    "Bào tử vẫn không tan, chúng ta có nên đến xem một chút không nha?"

    Trần Họa lập tức lên tiếng:

    "Vậy lên xem đi."

    Tiểu yêu quái muốn nhìn, hắn có thể nói không sao?

    Hiển nhiên không thể.

    Vì thế, Trần Họa xung phong đi đầu, Khương Lam Ứng Kiệu song song đi phía sau, ba người cùng lên lầu sáu.

    Lúc này đám người xem náo nhiệt đã tan đi, đại khái là vì vừa mới chết người, các hộ gia đình trong tòa nhà đều đóng chặt cửa, ba người vào thang máy đi lên, trên hành lang không có một bóng người nào.

    Thang máy tới lầu sáu, phát ra tiếng "Đinh" trong veo.

    Cửa thang máy từ từ tách về hai phía mở ra, vô số bào tử dày đặc như khói bụi liên tục nhào vào bên trong, nhìn ra xa xa, toàn bộ hàng hiên tầng này đều phủ kín một lớp sương đỏ, hoặc đậm hoặc nhạt. Các hộ gia đình khác chẳng biết có phải đã nhận sự dị thường này hay không, từ lúc họ bước ra khỏi thang máy, một tiếng động cũng không nghe thấy.

    An tĩnh đến khiếp người.

    Trần Họa cười lạnh:

    "Người còn chưa tới, nhân gia đã đi ra tuyên chiến."

    Khương Lam nói:

    "Em cũng từng thấy yêu quái kiêu ngạo như vậy rồi, sau đó bọn họ đều đã chết."

    Tất cả đều vào trong bụng cậu.

    Ứng Kiệu nhướn mày, phụ họa:

    "Vậy xem ra hôm nay lại có thêm một con phải chết."

    Lời còn chưa dứt, sương đỏ lại quay cuồng mãnh liệt, theo đó, từ sâu trong hành lang vươn ra một mớ hệ rễ nấm dài ngoằng, chúng nó đan kết vào nhau vặn vẹo biến thành bộ dạng của một bé trai, chống nạnh chỉ vào ba người mắng to:

    "Lớn mật! Ở trước mặt bổn quân, các ngươi chỉ có thể ngoan ngoãn nhận lấy cái chết!"

    Đại khái là hình tượng của 'nó' quá mức ngoài dự đoán, nhóm Khương Lam đồng thời câm lặng.

    Trần Họa không nhịn được, trợn trắng mắt:

    "Thì ra là một thằng nhóc lùn, chưa đủ lông đủ cánh cũng dám xưng 'quân'?"

    "Lát nữa ta đây đánh ngươi, ngươi đừng nói ta ức hiếp trẻ con."

    Trần Họa tinh chuẩn mà chọc đúng chỗ đau của đối phương, cậu nhóc mới cao đến đầu gối họ dậm dậm chân, vô số hệ sợi lập tức nâng nhóc lên cao, còn cao hơn cả Trần Họa một khoảng lớn.

    Nhóc lùn đắc ý dào dạt mà tuyên chiến:

    "Các ngươi có bản lĩnh thì tới đây, bổn quân sẽ đánh cho các ngươi răng rơi đầy đất!"

    "Tiểu Tản[2], không được nghịch ngợm, mau mời khách nhân vào nhà."

    Lúc này, một giọng nữ ôn hòa từ sâu trong hành lang truyền tới.

    Nhóc lùn chính là 'Tiểu Tản'.

    Nhóc lùn lộ ra biểu tình tức giận, nhưng hiển nhiên nhóc rất nghe lời chủ nhân giọng nói kia, tuy không mấy tình nguyện, lại vẫn nghẹn cơn tức:

    "Có nghe thấy không, tỷ tỷ muốn gặp các ngươi, đi theo ta."

    Nói xong, bộ rễ nấm đang nâng cậu nhóc nháy mắt tan đi, Tiểu Tản đạp chân lên mặt đất, ra dáng ra hình mà dẫn đường cho ba người.

    Nhà Từ Mai Phương là căn hộ ở trong cùng hành lang.

    Họ vừa đến cửa, cửa nhà từ bên trong bật mở.

    * * *

    [1] Nguyên văn ở chỗ này là 'dưới đèn hắc' [灯下黑] nghĩa rộng là không để ý đến những sự vật sự kiến ở rất gần mình có biến đổi, nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, hoặc ám chỉ trong các cơ quan chống hành vi phi pháp, một khi xuất hiện hành vi phi pháp sẽ không bị phát hiện, ví dụ như cảnh sát chống ma túy đi buôn ma túy, cảnh sát chống xã hội đen bảo kê xã hội đen..

    [2] Tản [伞] này nghĩa là cái ô
     
    Trần Ngọc PhongTaidana Hitobito thích bài này.
  6. HuỳnhAnhTử Always keep the faith - Hope to the end

    Bài viết:
    216
    Tác giả: Tú Sinh

    Editor: HuỳnhAnhTử

    E/N:

    - Tiêu đề chương do editor tự đặt

    - Chương 24 này cũng khá dài nên mình sẽ chia làm hai phần nhỏ, phần đầu chương không set credit, phần này sẽ bắt đầu nha.

    CHƯƠNG 24.2: Chiến đấu

     
    Trần Ngọc PhongTaidana Hitobito thích bài này.
  7. HuỳnhAnhTử Always keep the faith - Hope to the end

    Bài viết:
    216
    Tác giả: Tú Sinh

    Editor: HuỳnhAnhTử

    E/N:

    - Tiêu đề chương do editor tự đặt

    - Chương 24 này cũng khá dài nên mình sẽ chia làm hai phần nhỏ, phần đầu chương không set credit, phần này sẽ bắt đầu nha.

    - Mọi chú thích đều có cre/nguồn từ Baidu/Baike/Zhihu.. được MÌNH dịch và tóm tắt lại nhé.

    CHƯƠNG 24.3: Chiến đấu

     
  8. HuỳnhAnhTử Always keep the faith - Hope to the end

    Bài viết:
    216
    Tác giả: Tú Sinh

    Editor: HuỳnhAnhTử

    E/N:

    - Tiêu đề chương do editor tự đặt

    - Chương 25 cũng tương tự nha

    CHƯƠNG 25.1: Hậu tục

    Chương 25.1
    Tuy rằng hôm nay đã thức trắng một đêm cứu vớt dân chúng trong tiểu khu, nhưng hôm sau là ngày đi làm, Khương Lam vẫn phải dậy sớm làm việc.

    Thứ tư là một ngày nắng đẹp. Sớm tinh mơ, mặt trời bò lên đỉnh đầu, gió nhẹ phất qua, nắng ấm nhảy múa, phơi đến cả người ấm áp rã rời. Khương Lam ngậm một bịch sữa chua, chậm rì rì đạp xe đến chỗ làm.

    Vừa đến cửa văn phòng, đã bị không khí bên trong hù đến phát khiếp.

    Tiết Mông mặc một chiếc áo thun đỏ rực, trên cổ tay đeo một sợi dây tơ hồng, cả người tràn ngập không khí vui mừng, ôm một hộp đồ ăn vặt trong ngực vòng vèo khắp văn phòng phát đồ ăn.

    Khương Lam mới vừa bước vào, nghe Tiêu Hiểu Du hỏi Tiết Mông:

    "Tiết Mông ông cuối cùng cũng có gấu rồi hả?"

    Tiết Mông lãnh khốc "A" một tiếng:

    "Chuyện vui lần này còn trọng đại hơn cả tìm gấu nữa!"

    Mạng nhỏ của tui rốt cục đã an bình!

    Hắn đem nửa thùng ăn vặt còn dư lại đều đặt hết lên bàn Khương Lam, nhiệt tình đẩy Khương Lam đến vị trí công tác ngồi xuống, chân chó nói:

    "Mấy cái này đều cho ông hết."

    Khương Lam dở khóc dở cười:

    "Ông đang làm trò gì đấy?"

    "Sống sót sau tai nạn, đương nhiên phải chúc mừng một chút."

    Đang ở trong văn phòng, Tiết Mông không thể nói trắng ra, chỉ đưa điện thoại di động đẩy đến trước mặt cậu:

    "Ông xem cái này đi."

    Trên màn hình là một tin tức do báo địa phương đăng lên, tiêu đề vô cùng kích thích, "Vừa ăn cướp vừa la làng! Ba người phụ nữ vì ghen ghét mà giết người, công dân tốt bụng lại trở thành hung thủ."

    Đọc nội dung tin, quả nhiên đăng chính là chuyện tối hôm qua.

    Từ Mai Phương đã chết, trong tiểu khu liên tục tới hai chiếc xe cảnh sát, truyền thông khứu giác nhanh nhạy quả nhiên không chịu lạc hậu, lúc này mới qua một đêm mà tin tức đã được đăng lên. Hiện giờ vụ án vẫn đang trong giai đoạn điều tra, chưa công bố rộng rãi, nhưng cảnh sát mang Đàm Chi và Tạ Quế Trân từ tiểu khu đi ra, lại kết hợp ba người từng được địa phương khen ngợi thấy việc nghĩa hăng hái làm lúc trước, hiện giờ lại xuất hiện tình tiết vả mặt, tự nhiên đưa đến thảo luận sôi nổi của người dân.

    Có không ít cư dân bản địa đều nghe nói Từ Mai Phương chết rất quỷ dị, Đàm Chi và Tạ Quế Trân lại đều khùng khùng điên điên. Tuy rằng truyền thông không dám viết bài liên quan đến phong kiến mê tín, nhưng bình luận phía dưới tin tức hoặc nhiều hoặc ít đều suy đoán là oan hồn trả thù.

    Những người khác không biết chi tiết, Tiết Mông lại rất rõ ràng.

    Hắn âm thầm suy đoán cái chết của Từ Mai Phương ít nhiều gì cũng liên quan đến loại nấm màu đỏ quái dị kia, trong lòng tức khắc nghĩ mà sợ. Nếu không phải Khương Lam quen biết đại lão vẽ bùa, mạng nhỏ của hắn đã tèo rồi!

    Cho nên sáng sớm nay hắn vội vàng đeo tơ hồng mà mẫu thượng đại nhân xin từ trong miếu lên, lại đổi một bộ quần áo trừ tà đỏ thẫm, ôm một thùng lớn đồ ăn vặt nhảy nhót đến văn phòng.

    "Tin tức đăng nhanh vậy sao?"

    Thời đại công nghệ thông tin, internet phát triển mạnh. Khương Lam nhìn bình luận bên dưới, bỗng nảy ra một sáng ý. Chuyện bác bỏ tin đồn cho Trần Nhược Mai, có lẽ nên tận dụng sự phát triển của internet và truyền thông.

    Có điều việc này còn cần thương lượng với Vương Thanh một chút, yêu cầu cảnh sát phối hợp, cậu mới tạm thời gác vấn đề đó sang một bên. Khương Lam nhìn về phía Tiết Mông, quan tâm hỏi:

    "Ông cảm thấy thế nào? Còn chỗ nào không thoải mái không?"

    Tiết Mông lắc đầu, ngày hôm qua ói mửa một trận xong, hắn ngủ một giấc, sáng hôm sau liền tinh thần phấn chấn, ăn gì cũng ngon.

    Nhưng rốt cuộc hắn vẫn thấy lo lắng mấy thứ kia, đè thấp giọng hỏi:

    "Vậy cái đó.. giải quyết xong chưa?"

    Khương Lam gật đầu:

    "Xong rồi, đã kết thúc công việc và giao cho cảnh sát rồi."

    Tiết Mông bấy giờ mới hoàn toàn yên tâm, cơ trí không hỏi nhiều chuyện tối qua, chỉ nói:

    "Vậy anh của ông và Trần đại sư khi nào rảnh? Có cơ hội tui phải trực tiếp cảm tạ ơn cứu mạng."

    Khương Lam yên lặng tự hỏi một lúc anh của mình là ai.

    Phản ứng lại đây xong, muốn giải thích, lại thấy quá phức tạp nói không rõ, dứt khoát cam chịu xưng hô này.

    "Lần sau họ tới tui sẽ gọi ông."

    Tiết Mông vui rạo rực trở về vị trí của mình.

    * * *

    Thứ năm Khương Lam còn phải đến một khu nhà khác tuyên truyền công tác phòng chống cảm cúm, cho nên cả ngày nay cậu đều dùng để chuẩn bị cho công việc ngày mai. May mắn Tiết Mông "cảm mạo" đã khỏi, hắn cũng chủ động đến chia sẻ việc tuyên truyền trong ba tiểu khu còn lại, công tác của cậu cũng không tính quá nặng nề.

    Bận rộn hồi lâu, Khương Lam duỗi người, đứng dậy đi đổ một ly nước ấm. Nhìn hồ sơ cả ngày, cậu phải nghỉ ngơi một chút thư giãn đôi mắt.

    Toan Nghê thấy cậu nhàn rỗi, liền từ chỗ chú Chu ngậm thịt khô chạy chậm tới, nhẹ nhàng nhảy lên đầu gối cậu, trảo trảo chắp lại, đem thịt khô đẩy đến trước mặt, ý bảo cậu ăn.

    Chú Chu rất thích Toan Nghê, từ lần đầu tiên tặng nhóc con một cái ổ mèo tự tay làm xong, các loại đồ chơi cho mèo con và đồ ăn vặt cũng chưa bao giờ dứt mà đưa đến tận móng vuốt. Quả thực sắp đem nhóc em xem thành cháu ruột mà thương yêu.

    Khương Lam xoa xoa lỗ tai tròn tròn của cậu nhóc, chia thịt khô thành hai nửa, một khối chính mình ăn, một khối đút vào miệng Toan Nghê.

    Toan Nghê nheo mắt lại, ghé vào trên đùi cậu, cái đuôi lông xù xù thích ý vung đến vung đi.

    Khương Lam cười cười, thuận tay cầm lấy di động nhìn nhìn.

    Cả sáng nay say mê công tác, vẫn không kiểm tra tin nhắn, bây giờ mới phát hiện Ứng Kiệu phát vài tin nhắn tới cho cậu.

    Ứng Kiệu nói, hai chị em Hồng Quỷ Tán đã được chuyển giao cho Cục Quản Lý Yêu Tộc, tạm thời giam giữ trong khu giám thị. Trong cục trước mắt còn đang tranh luận mức hình phạt và việc định tội cho hai chị em họ.

    Theo như lời hai chị em kể lại, ngàn năm trước bản thể của họ bị tổn thương, ý thức lâm vào ngủ say, vẫn luôn lấy hình thái bào tử phiêu đãng khắp nơi. Là máu tươi và oán khí của Trần Nhược Mai khi rơi xuống giếng đánh thức họ. Hai chị em lúc ấy mới vừa tỉnh lại, còn vô cùng suy yếu, quyết định thực hiện giao dịch với Trần Nhược Mai. Vốn dĩ ước định ban đầu là Trần Nhược Mai tự nguyện trở thành chất dinh dưỡng, đổi lại hai chị em sẽ giúp cô báo thù.

    Nhưng có lẽ do chuyện Trần Nhược Mai gặp phải thật sự quá mức bi thảm, ngay cả hai chị em cũng không chấp nhận được, cuối cùng chỉ hấp thu oán khí của cô, không động đến hồn phách. Thậm chí trong lúc thay cô báo thù, họ còn chủ động mở rộng phạm vi, không chỉ trả thù Từ Mai Phương, ngay cả những người đồn thổi bậy bạ trong khu cũng không buông tha.

    Lúc đầu hai chị em cũng không tính là ác độc gì, nhưng hỏng ở chỗ sau khi họ phóng ra một lượng lớn bào tử ký sinh vào cơ thể người xong, bắt đầu khống chế không được lòng tham của mình, Hồng Quỷ Tán muốn sinh trưởng một lần nữa cần có một lượng lớn chất dinh dưỡng, hai chị em muốn đem người thường cũng xem thành chất dinh dưỡng hấp thu luôn. Nếu không phải đám người Khương Lam kịp thời ngăn lại, cuối cùng chỉ sợ người thụ hại không chỉ có một mình Từ Mai Phương.

    Cho nên trước mắt, trong cục định ra cho hai chị em họ hai tội là trả thù quá khích và có hành vi thương tổn nhân loại, đang tham thảo cân nhắc mức hình phạt thích hợp.

    Hiện giờ số lượng yêu tộc vốn thưa thớt, nếu không phải kẻ cùng hung cực ác, yêu quái phạm tội rất ít khi bị trực tiếp xử tử.

    Ứng Kiệu nói với Khương Lam, hiện giờ mức phạt lớn nhất có thể là cho hai chị em ở lại trong cục cải tạo lao động, lấy công bù tội.
     
    Trần Ngọc PhongTaidana Hitobito thích bài này.
  9. HuỳnhAnhTử Always keep the faith - Hope to the end

    Bài viết:
    216
    Trần Ngọc PhongTaidana Hitobito thích bài này.
  10. HuỳnhAnhTử Always keep the faith - Hope to the end

    Bài viết:
    216
    Trần Ngọc PhongTaidana Hitobito thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...