Đam Mỹ [Edit] Yêu Quái Chúng Ta Không Được Độc Thân - Tú Sinh

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi HuỳnhAnhTử, 21 Tháng bảy 2021.

  1. HuỳnhAnhTử Always keep the faith - Hope to the end

    Bài viết:
    216
    Tác giả: Tú Sinh

    Editor: HuỳnhAnhTử

    E/N:

    - Tiêu đề chương do editor tự đặt

    - Chương free thứ hai nhen.

    CHƯƠNG 72: Vô tri

    Chương 72
    Ba ba ngọc lớn đến dường ấy, dù không biết niên đại, tìm chút phương pháp đưa đến chợ đen giá thấp bán đi, bèo bọt gì cũng kiếm được mấy chục vạn.

    Ở đội vớt xác cực cực khổ khổ vớt thi thể, mỗi lần xuống nước đều không biết sẽ đối mặt với chuyện ngoài ý muốn gì, một tháng kiếm được cũng chỉ nhiều hơn công việc bình thường chẳng bao nhiêu.

    Đối mặt khoản tiền phi nghĩa lớn như thế, ai mà không động lòng?

    Trương Tử tuy rằng quay mặt đi, lại không phải vì áy náy hay ăn năn, mà là không muốn để những người khác nhìn thấy biểu tình xấu xí méo mó vì tham lam của mình.

    Nhân loại đôi khi mâu thuẫn thế đó, họ kính sợ quỷ thần tinh quái, sợ chết đến tột độ. Nhưng đối mặt dụ hoặc ích lợi lớn hơn nữa, họ có thể hoàn toàn làm lơ nguy hiểm tiềm tàng, thậm chí không cần mạng cũng muốn giữ được tiền tài sắp sở hữu.

    Cũng như Trương Tử, nếu không phải Khương Lam lần lượt ép hỏi, gã có lẽ vẫn sẽ ôm giấc mơ đám ba ba tha chết cho mình, khi nào rời khỏi thôn gã sẽ độc chiếm luôn con ba ba ngọc của Trịnh Vũ, sống một cuộc sống giàu có an lành.

    Không phải gã không sợ chết, chỉ là tham dục của gã chiến thắng sợ hãi mà thôi.

    Đối với người như vậy, ngay cả tâm tư ra tay trừng trị, Khương Lam cũng hoàn toàn không hứng thú. Nếu gã còn không biết hối cải, đương khi tham dục không ngừng bành trướng, kết cục của gã có lẽ còn tệ hơn cả Trịnh Vũ đã chết thảm.

    Tử vong xác thật đáng sợ, nhưng đôi khi tử vong mới là giải thoát, tồn tại ngược lại biến thành tra tấn chuộc tội.

    Khương Lam đứng dậy, không hề cho gã một ánh mắt, đến bên Ứng Kiệu chờ tin tức từ Quan Thủy.

    Đội trưởng Quan đứng sau cửa, liên tục hút một cây lại một cây thuốc, nhả khói mịt mù.

    Đàn ba ba vẫn như hổ rình mồi mà nhìn chằm chằm Trương Tử, đề phòng gã chạy thoát.

    Chừng một giờ sau, Quan Thủy và Vương Thanh cùng nhau trở lại. Quan Thủy từ ghế sau ôm xuống một con ba ba ngọc, cẩn thận đặt trước mặt đàn ba ba.

    Đàn ba ba lại phát ra tiếng kêu ngắn ngủi, hai con ba ba dẫn đầu nhìn Quan Thủy, như đang ghi nhớ hình dáng của hắn. Quan Thủy bị nhìn đến lui ra sau một bước, trong lòng cũng chột dạ. Con ba ba nọ chỉ nhìn hắn chứ không làm gì khác, chúng nó nhanh chóng ngậm lấy ba ba ngọc, nhảy xuống nước.

    Sau khi con ba ba nọ vào nước, một con ba ba lớn hơn nữa từ trong mương bò lên. Trước nay họ chưa từng gặp qua con ba ba này, hình thể to gấp mấy lần đàn ba ba vừa rồi, cổ nó rất thô, tứ chi mạnh mẽ, đôi mắt chứa đầy cảm xúc hệt như con người, mục tiêu của nó rõ ràng là Trương Tử, nó đang bò dần về phía gã.

    Những con ba ba khác xao động trong chớp mắt, chân màng chụp lên nước bùn phát ra tiếng vang chành chạch, bao quanh Trương Tử.

    Từ nãy đến giờ, Trương Tử vẫn luôn không dám lên tiếng, sợ hãi mà chống khuỷu tay lui ra sau, lại bị đàn ba ba vây quanh đẩy về phía trước.

    Ba ba khổng lồ mở to đôi mắt không quá lớn nhìn chằm chằm vào gã, như đang chờ đợi gì đó.

    Trương Tử cũng cầu xin mà liếc những người khác:

    "Tôi đã trả lại đồ cho chúng nó rồi a, sao chúng nó còn chưa đi? Các người giúp tôi với, giúp tôi.."

    Khương Lam lên tiếng:

    "Đồ vật đã trả lại, nhưng anh vẫn không biết hối cải, chưa xin lỗi chúng nó."

    Trương Tử nghẹn họng, môi gã run rẩy một lát, rốt cuộc cong lưng rũ đầu, lặp đi lặp lại "Thật sự rất xin lỗi" "Tôi biết sai rồi" "Tôi không phải người" "Cầu xin các người buông tha cho tôi đi".

    Lời này có mấy phần thật lòng hối ý, chẳng ai biết được, nhưng tư thái xác thật rất hèn mọn.

    Đàn ba ba yên lặng nhìn gã, sau khi Trương Tử bắt đầu tát lấy tát để lên mặt mình, ba ba dẫn đầu rốt cuộc duỗi dài cổ kêu một tiếng, sau đó xoay người bò đến bờ mương, đàn ba ba theo sau nó, ngay ngắn trật tự mà rời đi.

    Trương Tử thấy cảnh tượng này, gần như mừng đến phát khóc, chân gã đã ngâm trong bùn tới mức sưng to xanh tím, chỉ có thể dùng hai tay chống xuống ruộng lết đi, gương mặt khôn khéo ngày thường cũng vặn vẹo biến hình:

    "Chúng nó tha cho con rồi đúng không? Con không sao nữa rồi đúng không? Con sẽ không chết phải không?"

    Gã nhìn hai thầy trò đội trưởng Quan, hai người đều quay mặt đi, gã lại chưa từ bỏ ý định mà nhìn Khương Lam cầu một câu trả lời khẳng định.

    Khương Lam lãnh đạm nói:

    "Anh tự giải quyết cho tốt đi."

    Nói xong, cậu dẫn đầu xoay người rời đi.

    Vương Thanh lại lần nữa chứng kiến một sự kiện phi tự nhiên, nhanh chân theo sau, bất bình hỏi Khương Lam:

    "Tụi mình tha cho tên đó dễ dàng vậy sao?"

    Làm một cảnh sát, tuy rằng phần lớn thời gian hắn đều cho rằng nên dùng pháp luật trừng trị tội ác, nhưng đôi khi gặp được những tình huống không thể dùng pháp luật đòi lại công lý, hắn càng hi vọng quả báo của kẻ xấu có thể tới mãnh liệt hơn một chút.

    Quan Thủy tìm hắn hỗ trợ đã kể rõ tiền căn hậu quả, biết Trịnh Vũ chết thảm, Trương Tử lại không chịu trừng phạt gì lớn, tư tâm, hắn có chút tức giận bất bình.

    Khương Lam kiên nhẫn giải thích:

    "Không phải anh buông tha gã, mà là đàn ba ba buông tha gã."

    Vương Thanh mặt đầy ngạc nhiên.

    Khương Lam cười rộ lên:

    "Cậu có biết thật ra động vật hoang dã rất nhạy bén trước tử vong không? Có nhiều loài, đặc biệt là động vật ăn xác thối, có thể thông qua hơi thở và mùi phán đoán trạng thái mục tiêu của mình, chúng nó thậm chí dự đoán được ngày chết của mục tiêu, sau đó bám theo đối phương, chờ khi mục tiêu ngã gục, chúng nó sẽ nhào lên tận hưởng một bữa tiệc thật phong phú."

    "Đàn ba ba sở dĩ tha cho Trương Tử, có lẽ đã nhìn ra gã sống không được bao lâu."

    Vương Thanh há to miệng, lẩm bẩm:

    "Nhưng chẳng phải anh nói đàn ba ba này không thành tinh sao? Ba ba bình thường có thể thần đến vậy?"

    "Động vật ở rất nhiều thời điểm đều nhạy bén hơn nhân loại gấp mấy lần, cũng thông minh hơn những gì con người vẫn nghĩ." – Khương Lam chớp chớp mắt với hắn – "Hơn nữa, thành tinh mà cậu nói, thật ra là sau khi động vật bước lên con đường tu hành, tiến vào một trạng thái sinh mệnh khác mà thôi. Đàn ba ba tuy rằng chưa bắt đầu tu hành, nhưng nếu lại qua thêm vài chục, vài trăm năm, chúng nó hẳn cũng sẽ thành tinh hóa hình."

    "Thiên nhiên quả là thần kỳ." – Thần sắc Vương Thanh nghiêm túc tự hỏi trong chốc lát mới cảm khái – "Tầm mắt của chúng ta quá hẹp hòi."

    Giống chuyện hôm nay, dù có đưa lên mạng, phỏng chừng hơn 90% người đều sẽ không tin, những người không tin có thể tìm một trăm loại lý do chứng thực video là quay theo kịch bản có sẵn, hoặc là ghép nối mà thành. Cho dù đổi thành chính hắn, nếu không phải liên tục trải qua vài vụ án phi tự nhiên, chỉ nghe qua lời kể, phỏng chừng phản ứng đầu tiên cũng cho là giả.

    Người không biết thì không sợ, là chuyện tốt, cũng là chuyện xấu.

    Vô tri thu hẹp tầm mắt người ta, bất tri bất giác sẽ khiến người đó trở nên tự phụ tự đại, cũng như nhân loại đã quen việc lấy bản thân mình đứng đầu vạn vật, làm sinh vật trí tuệ duy nhất trên hành tinh, các sinh vật khác đều thấp hơn con người một bậc.

    Nhưng trên thực tế, sự ảo diệu của địa cầu đến nay vẫn chưa hoàn toàn được thăm dò hết, nhân loại cũng chỉ là một đám khách qua đường trong sinh mệnh dài lâu đến hàng tỉ năm của quả đất này mà thôi.

    "Nhưng tối thiếu đã có một bộ phận nhỏ loài người ý thức được loại tự đại mù quáng này không tốt." – Khương Lam nói.

    Cậu bỗng nghĩ tới yêu tộc thời thượng cổ.

    Khi đó yêu tộc được tôn sùng là Vu Thần, coi chính mình là chúa tể trời đất, lực lượng của họ quá mạnh mẽ, có thể muốn làm gì thì làm. Khi đó cảnh ngộ của nhân tộc có lẽ cũng chẳng khác mấy so với các loài động vật bây giờ.

    Yêu tộc xem nhân loại nhỏ yếu là con kiến, là đồ ăn, đồ chơi, tín đồ thu hoạch tín ngưỡng.. Tóm lại con người lúc đó sẽ không được yêu tộc xem là một sinh linh bình đẳng. Dù là yêu thú có địa vị thấp nhất trong yêu tộc cũng có thể dễ dàng đi săn nhân loại làm mồi.

    Khi đó yêu tộc phỏng chừng chưa bao giờ nghĩ tới, một ngày kia, họ sẽ nghênh đón cơn hạo kiếp khủng khiếp đủ để chôn vùi tất cả. Đại yêu ngã xuống, yêu tộc từ từ xuống dốc. Sức mạnh hủy thiên diệt địa dần dần biến mất, Vu Thần cao cao tại thượng cũng sẽ trở thành kẻ yếu tay trói gà không chặt.

    Mà nhân loại hiện giờ đã bắt đầu bước lên con đường của yêu tộc ngày trước. Có một bộ phận nhỏ loài người ý thức được điều đó, họ đang nỗ lực tạo ra sự thay đổi, liên hợp với yêu tộc thiết lập Cục Quản Lý Yêu Tộc, cũng đặt bước chân đầu tiên trên con đường ấy.

    Chỉ là, không biết ở thời thượng cổ, có đại yêu nào nhận ra tình cảnh của yêu tộc hay chưa? Người ấy có từng làm ra thay đổi gì chăng?

    Sau đó Khương Lam lại lắc lắc đầu, cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều.

    Mặc kệ có đại yêu nào đoán được cục diện yêu tộc sẽ xuống dốc trong tương lai hay không, tình hình hiện nay đã là kết cục không thể thay đổi.

    Có lẽ, các đại yêu biết điều đó đã từng cố gắng hành động nhưng cuối cùng thất bại, hoặc cũng có lẽ họ thành công, tình hình hiện giờ chính là kết quả tốt nhất sau khi các tiền bối nỗ lực hết mình.

    Ứng Kiệu thấy cậu một lát trầm tư một lát lắc đầu, nhịn không được hỏi:

    "Em nghĩ gì thế?"

    Khương Lam trầm ngâm một chút, thâm trầm nói:

    "Em cảm thấy mình sinh ra quá muộn, không thể chứng kiến yêu tộc phồn thịnh tráng lệ thời thượng cổ."

    Câu này cũng không xem như lừa Ứng Kiệu, đầu óc cậu ở thời thượng cổ phần lớn thời gian đều mơ mơ hồ hồ, lúc nào cũng chỉ biết một chữ ăn. Hiện giờ hồi tưởng lại, đều cảm giác trí nhớ xa xăm như bị một tầng sa mỏng phủ kín, phải rất rất rất cố gắng mới hồi ức được một vài sự kiện vụn vặt.

    Cậu trả lời quá bay bổng, Ứng Kiệu im lặng một chút, bấm tay gõ gõ trán cậu, bất đắc dĩ nói:

    "Thượng cổ cũng không có gì tốt."

    Một đám đại yêu ngoại trừ đánh tới đánh lui ra chính là đánh xui đánh ngược.

    Thật sự không có gì thú vị.

    Khương Lam vô cùng tán thành:

    "Hiện giờ cũng khá tốt."

    Mỹ thực khắp nơi, còn có các loại thiết bị giải trí, hạnh phúc không gì sánh bằng.

    Có điều sẽ dễ dàng bị trò chơi mê hoặc, chậm trễ tuy luyện.

    Hai người họ kẻ xướng người họa, Vương Thanh đứng cạnh bên cảm giác mình bị một lớp màng trong suốt ngăn cản bên ngoài, mắt thấy cả hai đã sắp cắt đuôi hắn lên xe, Vương Thanh mới đột nhiên nhớ tới mình chạy một chuyến đến đây là có việc nhờ, vội vàng dày da mặt ngăn cản Khương Lam:

    "Chờ em chút, chỉ vài phút thôi, em còn có chuyện khác muốn hỏi."

    Khương Lam lúc này mới dừng chân quay đầu lại:

    "Chuyện gì thế?"

    Ứng Kiệu đứng cạnh bất mãn nhấp môi, lạnh như băng liếc Vương Thanh một cái.

    Vương Thanh: "?"

    Hắn nơm nớp sờ sờ lông tơ dựng thẳng sau cổ, nói chuyện chính với Khương Lam.

    "Hôm trước em nhận được điện báo từ một trường học, nói buổi tối có người chạy đến trường học giở trò đùa dai, hơn nửa đêm lại mở quạt đèn lên, hoặc là di chuyển vị trí của các bức tranh treo trên hành lang, thậm chí đẩy bàn học của học sinh ngã lung tung.. Bảo vệ trường quan sát vài buổi tối, nhưng mãi vẫn không tìm ra được thủ phạm, nên mới báo cảnh sát."

    Vương Thanh nhăn mày, nét mặt có chút ngưng trọng:

    "Vì đó là trường học, bọn em sợ sẽ ảnh hưởng đến an toàn của học sinh, chiều tối hôm qua lập tức đến đó ngồi canh, chuẩn bị bắt lấy kẻ đùa dai. Nhưng kết quả lại không tìm được gì.."

    "Hơn nữa em còn phát hiện, đây hẳn không phải do người đùa dai, mà là quỷ quái quấy phá." – Nói đến đây, giọng hắn bất giác nhẹ bẫng đi.

    Tối hôm ấy Vương Thanh và đồng sự tách nhau ra ngồi canh, hắn phụ trách gian phòng học thường xuyên xảy ra chuyện kia, kết quả chờ đến tận nửa đêm, người không thấy nửa cái, ngược lại đèn quạt trong phòng còn tự mình mở lên. Lúc ấy hắn bị dọa sợ, theo bản năng chạy ra khỏi phòng học, lại phát hiện các bức họa danh nhân treo trên hành lang vốn dĩ là đôi mắt nhìn thẳng phía trước, nhưng lần này lại nhất trí nhìn về phía mình.

    Lúc ấy hắn sợ tới mức ra đầy mồ hôi lạnh, cũng may khả năng thừa nhận của hắn không tệ lắm, làm bộ không nhìn thấy, mắt nhìn thẳng phía trước rời đi.

    Hừng đông mặt trời lên hắn cũng không dám lộ ra, vừa chộp được cơ hội liền vội vàng đến tìm viện binh.

    * * *

    TIỂU KỊCH TRƯỜNG:

    Long Long (khinh thường) : Đại yêu thượng cổ có gì đẹp? Còn không bằng nhìn anh.
     
    Taidana Hitobito thích bài này.
  2. HuỳnhAnhTử Always keep the faith - Hope to the end

    Bài viết:
    216
    Tác giả: Tú Sinh

    Editor: HuỳnhAnhTử

    E/N:

    - Tiêu đề chương do editor tự đặt

    - Chương free thứ ba nhen.

    CHƯƠNG 73: Ác mộng

    Chương 73
    Đèn trong phòng học tự động mở, bức họa trên hành lang tự mình di chuyển, vừa nghe đã nhận ra đây là tình tiết kinh điển trong phim kinh dị. Làm một con Thao Thiết, bắt quỷ thật sự không nằm trong phạm vi nghiệp vụ của cậu a.

    Khương Lam nhiệt tình đề cử khốc ca với Vương Thanh:

    "Anh đây có một vị đồng nghiệp bắt quỷ vô cùng chuyên nghiệp, đợi lát nữa anh dẫn cậu đi hỏi thăm xem cậu ta có thời gian không."

    Thấy sự tình có hướng giải quyết, Vương Thanh vui vẻ ra mặt ai một tiếng, ngồi lên xe cảnh sát của mình.

    Chờ xe nổ máy hắn mới phản ứng lại đây, đồng nghiệp của anh Khương Lam, vậy chẳng phải cũng là nhân viên tổ dân phố sao?

    Một tổ dân phố nho nhỏ như thế lại là ngọa hổ tàng long?

    Vương Thanh lập tức dâng lên kính nể trong lòng.

    Chờ khi bước vào cổng lớn tổ dân phố, biểu tình trên mặt hắn đã mang vài phần trang trọng.

    Khương Lam hôm nay lấy danh nghĩa đi thăm hỏi hội trường hồ Thanh Dương để ra ngoài, quang minh chính đại làm việc riêng cả ngày. Tiết Mông bị Tưởng Phi Dương níu lại, không thể đồng hành với cậu, buổi chiều cũng quay trở lại chỗ làm. Thấy Khương Lam về, hắn lập tức nhịn không được tâm hồn nhiều chuyện đang xao động của mình:

    "Đội vớt xác tìm ông làm gì vậy?"

    Khương Lam đẩy mặt hắn ra:

    "Điều hòa tranh cãi, giữ gìn sự hài hòa giữa nhân loại và tự nhiên."

    Tiết Mông: "?"

    Dù việc này phải giữ bí mật cũng đừng xem tui là thằng ngốc mà lừa dối nha!

    Tui không phải thiểu năng.

    Khương Lam không bận tâm hắn, ra hiệu cho Ứng Kiệu ngồi xuống vị trí của mình, gọi Trương Thiên Hành một tiếng, dùng ánh mắt ra dấu bảo hắn ra ngoài.

    Trương Thiên Hành tâm không cam tình không nguyện thu lại bàn tay đang xoa bóp Toan Nghê, đứng dậy tìm Khương Lam.

    Ba người ở phòng trà tiếp khách đơn giản giới thiệu một chút, Vương Thanh kể lại sự tình quỷ ám ở trường tiểu học một lần.

    Khương Lam nói:

    "Bắt quỷ ông hẳn là chuyên nghiệp hơn tui."

    Trương Thiên Hành không từ chối:

    "Khi nào đi?"

    "Đêm nay được chứ? Giờ đó có tiện cho anh không? Nếu không được tôi sẽ bàn lại với trường học." – Vương Thanh đáp lời.

    Tối hôm qua bị quỷ hù dọa một trận, sáng sớm nay Vương Thanh chỉ nói với nhân viên trường không phát hiện tung tích người đùa dai kia, còn phải ngồi canh thêm một ngày nữa.

    Trương Thiên Hành gật đầu:

    "Vậy sau giờ làm đi."

    Có lẽ là không nghĩ tới cao nhân đầu năm nay dễ nói chuyện như vậy, Vương Thanh vui mừng khôn xiết, rối rít cảm tạ, hẹn địa điểm gặp mặt ở cổng sau trường tiểu học rồi rời đi.

    Trò chuyện xong, Khương Lam nhớ thương Ứng Kiệu đang ngồi chờ mình, lập tức quay trở lại văn phòng. Ở vị trí ngồi của cậu, Ứng Kiệu đang rất có hứng thú đánh giá bể cá thủy tinh mini trên mặt bàn. Tiêu Đồ lúc này cũng ở bên trong, thích ý mà ghé vào rặng san hô cậu nhóc thích nhất, thổi ra từng chuỗi bong bóng dài.

    Khương Lam trong lòng giật thót, trên mặt lại bình tĩnh đạm nhiên tiến lên, cười hỏi:

    "Còn mười phút nữa là hết giờ làm."

    Ứng Kiệu "Ừ" một tiếng, chỉ vào đá quý trên bể cá:

    "Những thứ này đều do em sắp xếp sao?"

    Khương Lam hiếm khi chột dạ mà "A" một tiếng, hàm hồ cho qua:

    "Khương Đồ thích cái này, em tùy tiện bố trí một chút."

    "Làm rất đẹp." – Ứng Kiệu gật đầu, không đầu không đuôi mà khen một câu.

    Hai lần trước tới, anh đều không chú ý đến bể cá này, hôm nay cẩn thận đánh giá một chút mới phát hiện rừng san hô lẫn cát mịn bên trong đều được sắp đặt rất cẩn thận chu đáo, vị trí bày biện của đá quý cũng không phải tùy tay thả vào cho xong việc, mà được nghiêm túc lựa chọn chỗ đặt.

    Làm một con rồng tinh xảo yêu thích đá quý, Ứng Kiệu vô cùng vừa lòng.

    Nếu sau này đem đá quý bảo bối của mình giao cho tiểu yêu quái, có khi nào em ấy cũng sẽ cẩn thận bố trí cho anh như thế không?

    Khương Lam không biết trong lòng Ứng Kiệu đang nghĩ gì, thấy anh không rối rắm về vấn đề đá quý nữa, lập tức thả lỏng lại. Mắt thấy đã sắp đến giờ tan làm, cậu tắt máy tính đi, dẫn theo hai nhóc em chuẩn bị ăn cơm chiều.

    Tiết Mông đồng hành theo chân họ, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người, bỗng nhiên nói:

    "Nhìn các ông thật sự rất giống một nhà bốn người a."

    Hai vị chủ nhân, thêm hai con thú cưng.

    Lâu lâu người này lại đến đón người kia tan tầm, còn cùng nhau ăn cơm chiều.

    Từ trong ra ngoài đều tản ra hơi thở tềnh êu chua loét không quá thẳng.

    Hắn đột nhiên "Y" một tiếng, sợ bị Khương Lam phũ, vội vàng chạy nhanh sang đường, đến phía đối diện chờ xe.

    Để lại Khương Lam đang mờ mịt và Ứng Kiệu khóe môi nhếch lên, đối mặt nhau không nói gì.

    Khương Lam nhìn Toan Nghê trong lòng Ứng Kiệu, lại nhìn nhìn chính mình đang ôm Tiêu Đồ, mím môi nghiêm túc tự hỏi trong chốc lát, bỗng lên tiếng:

    "Đúng là giống thật."

    Ứng Kiệu cũng rũ mắt nhìn cậu, như vui đùa đáp lại:

    "Nê Nê và Khương Đồ có thêm một ông anh trai, cũng không lỗ."

    Toan Nghê đã sớm bị Ứng Kiệu hối lộ đến bụng tròn vo lập tức meo meo đầy tán đồng.

    Ứng Kiệu tốt hơn tứ ca rác rưởi không biết bao nhiêu lần! Nhóc muốn Ứng Kiệu làm anh của nhóc!

    Khương Lam vốn muốn gật đầu đồng ý, nhưng sau khi mắt đối mắt với Ứng Kiệu, không biết vì sao tim bỗng nhiên đập hẫng một nhịp, phản ứng lại đây xong mới nhận ra lỗ tai nóng hổi đỏ bừng chẳng rõ lý do.

    Cậu dời mắt đi, xoa xoa tai, thấp giọng thì thầm:

    "Đúng là không lỗ."

    * * *

    Đây không biết là lần thứ mấy hai người ăn cơm cùng nhau.

    Các quán ăn chung quanh tổ dân phố đều được Khương Lam và Ứng Kiệu thuộc như lòng bàn tay, hai người tùy ý chọn một quán gần đó đi vào.

    Ăn xong cơm chiều, cả nhà như thường lệ cùng nhau tản bộ tiêu thực, lúc đi ngang qua một cửa hàng McDonald, Ứng Kiệu thấy rất nhiều tình lữ xếp hàng mua kem ốc quế, trên poster tuyên truyền cỡ lớn, kem ốc quế dâu tây hồng phấn mới ra tràn ngập hơi thở tình yêu ngọt ngào lấp lánh, dưới slogan tuyên truyền "Hãy để kem dâu tây ngọt ngào làm chứng cho tình yêu thần tiên của chúng ta" là một mã QR rất lớn, bên cạnh mã QR là dòng chữ cùng tông hồng "Chỉ cần lĩnh giấy chứng nhận tình yêu từ kem dâu ngọt ngào, mua cây thứ hai giảm nửa giá".

    Các cặp đôi mua kem đều đến quét mã QR, Ứng Kiệu ỷ vào chiều cao vượt trội, rõ ràng thấy được trên màn hình di động của các cặp này đều có một tấm hình "Giấy đăng ký kết hôn" được ghép với hình hai người và đóng dấu McDonald.

    Ứng Kiệu dừng chân, quay đầu hỏi Khương Lam:

    "McDonald ra kem mới, em ăn không?"

    "Dạ ăn."

    Đêm tháng sáu, trong không khí vẫn còn đọng lại hơi nóng ban ngày, thi thoảng có một làn gió nhẹ thoảng qua, không quá oi bức, nhưng ai sẽ từ chối kem ốc quế ngọt ngào lạnh lẽo giữa tiết trời tháng sáu đâu?

    Ít nhất Khương Lam sẽ không.

    Cậu lập tức kéo Ứng Kiệu xếp hàng.

    Trước họ đều là các cặp đôi, thấy hai thanh niên vừa cao vừa soái tới đứng chung, khó tránh tò mò nhìn nhiều vài lần.

    Khương Lam không thấy poster tuyên truyền, lực chú ý của cậu đều tập trung lên kem ốc quế hồng nhạt trên tay người khác, cậu nhỏ giọng kề tai Ứng Kiệu thì thào:

    "Sao phía trước đều nhìn tụi mình vậy?"

    Ứng Kiệu bình tĩnh tự nhiên:

    "Có thể là vì tụi mình quá đẹp."

    Khương Lam nghĩ nghĩ, chân thành tiếp nhận lý do này.

    Cậu và Ứng Kiệu xác thật rất tuấn tú!

    Muốn nhìn thì nhìn đi.

    Hàng người dần dần ngắn lại, Ứng Kiệu thừa dịp Khương Lam chơi di động không chú ý, nhanh chóng quét mã QR. Mã QR là một lập trình nhỏ tự động ghép hình ảnh từ ảnh chụp lưu trong di động, chỉ cần chọn ảnh mình muốn và điền đầy đủ thông tin, vài phút sau là có thể lãnh một tờ "Giấy đăng ký kết hôn" đóng dấu McDonald.

    Ứng Kiệu liếc liếc Khương Lam, nhanh chóng tìm bức ảnh chụp chung của hai người lần trước đến nhà hàng âm nhạc tải lên, giấy đăng ký kết hôn lập tức hình thành, anh mở hình full, bấm lưu, một loạt động tác liền mạch lưu loát.

    Chờ Khương Lam ngẩng đầu lên, anh đã đưa màn hình điện thoại về phía người bán hàng, vô cùng thong dong chọn hai cây kem ốc quế dâu tây.

    Người phục vụ thấy ảnh chụp sửng sốt một chút, tiếp theo bình tĩnh trưng ra một nụ cười nhẹ nhàng:

    "Tình lữ được giảm nửa giá cây thứ hai, mời anh quét mã trả tiền."

    Ứng Kiệu không để Khương Lam nhìn thấy tấm hình "Giấy đăng ký kết hôn" kia, bình tĩnh thanh toán, cầm lấy hai cây kem rõ ràng được bỏ thêm không ít kem dâu, đưa cho Khương Lam một cây.

    Khương Lam nhận lấy, vẫn còn cảm thấy khó hiểu vì câu "Tình lữ được giảm nửa giá cây thứ hai".

    Sao người bán hàng lại tự động xem họ thành tình lữ chứ?

    Cậu nghĩ trăm lần cũng không sao hiểu được, lại ngượng ngùng hỏi Ứng Kiệu, giơ kem ốc quế quên cả ăn.

    Ứng Kiệu nhìn cậu, khóe môi bất giác nhếch lên thành một nụ cười:

    "Sao em không ăn? Kem chảy hết mất."

    Khương Lam lấy lại tinh thần, vội vàng liếm liếm vài miếng, hương vị ngọt ngào lạnh lẽo của kem ốc quế nháy mắt làm cậu quên mất điểm khó hiểu vừa rồi, vai sát vai với Ứng Kiệu, mỗi người cầm một cây kem hồng nhạt cực kỳ không phù hợp khí chất, vừa ăn vừa đi bộ về phía khu nhà.

    Dọc theo đường đi, tỉ lệ quay đầu nhìn cả hai gần như đến 99.9%.

    Cũng may Khương Lam đã chấp nhận lời giải thích từ Ứng Kiệu, cũng lười đi tìm hiểu ánh mắt người khác, vui vui vẻ vẻ ăn xong kem ốc quế, hơn nữa còn tỏ vẻ ngày mai muốn dẫn em trai đi ăn.

    Ứng Kiệu mang ý xấu, cố tình không nói cho cậu đây là hoạt động dành cho các cặp đôi, còn ra sức dụ dỗ:

    "Cây thứ hai giảm nửa giá, em nhớ mua hai cái."

    Khương Lam vô cùng vừa lòng khi thấy Ứng Kiệu biết tiết kiệm, ra hiệu mình đã nhớ kỹ, sau đó mới chúc ngủ ngon rồi tạm biệt anh.

    * * *

    Không biết có phải là do buổi tối ăn kem ốc quế quá ngon hay không, đêm nay Khương Lam cũng mơ thấy toàn là kem ốc quế.

    Cậu mơ mình bỗng nhiên có được một cây kem ốc quế dâu tây ăn bao nhiêu cũng không hết, cả thân thú đều kích động hưng phấn vô cùng, ôm kem ốc quế khổng lồ liếm tới liếm lui không ngừng, chỉ là không biết vì sao đang liếm dở, kem ốc quế dâu tây bỗng nhiên biến thành Ứng Kiệu trong hình rắn.

    Ứng Kiệu nửa trên vẫn là hình người vô cùng tuấn tú, từ eo trở xuống lại là đuôi rắn khổng lồ.

    Anh cau mày chất vấn Khương Lam:

    "Sao em lại liếm đuôi của anh?"

    Khương Lam mặt đỏ tai hồng, ấp úng không sao trả lời được.

    Ứng Kiệu nhíu mày nói:

    "Em liếm đuôi của anh, anh muốn liếm lại."

    Dứt lời, anh nhào tới muốn tìm cái đuôi của Khương Lam.

    Khương Lam sống sờ sờ bị hù tỉnh.

    Cậu sờ mặt, cả mặt đều nóng đến bỏng tay.

    Sắc trời bên ngoài mới tờ mờ sáng, cậu bật dậy, mang dép lê vào, lộc cộc vào phòng tắm rửa mặt, chỉ là, nhiệt độ trên mặt giảm xuống, nhưng trong lòng có một nơi lại ngo ngoe rục rịch.

    Cậu hít sâu một hơi, xoa mạnh mặt mình.

    Khương Lam nghĩ thầm, đều do giấc mơ không sao hiểu được này, hiện giờ cậu bỗng dưng muốn nếm thử cái đuôi của Ứng Kiệu.

    Cũng không biết có mỹ vị như trong mơ hay không.

    Cách giờ đi làm một tiếng, Khương Lam không ngủ tiếp, một tiếng này cậu đều dùng để khiển trách bản thân mình vì nổi lên cơn thèm thuồng với Ứng Kiệu!

    Thật là đáng sợ!

    Mãi cho đến khi tới chỗ làm, cậu vẫn uể oải không chút tinh thần.

    Tiêu Hiểu Du đang cầm trứng luộc lăn mắt, thấy thế hỏi:

    "Tối qua ông cũng không ngủ được hả?"

    Khương Lam héo héo trả lời:

    "Gặp ác mộng."

    Tiêu Hiểu Du đồng tình đưa cho cậu một quả trứng luộc:

    "Đánh tan quầng thâm đi nè."

    Khương Lam nhận lấy, thành thạo lột vỏ ăn luôn. Vì giấc mơ quỷ dị này, lúc đi làm cậu còn quên mua cả bữa sáng.

    Chín giờ đúng, khốc ca vừa vặn vào phòng vào giây cuối cùng quẹt thẻ. Hôm nay đến phiên hắn và Tiêu Hiểu Du đến hội trường giúp đỡ.

    Khương Lam nhớ tới tối qua Trương Thiên Hành và Vương Thanh cùng đi bắt quỷ, yếu ớt hỏi:

    "Bắt được không?"

    Trương Thiên Hành nhét đồ ăn vặt mới mua vào đầy chiếc rương nhỏ của Toan Nghê, không nhanh không chậm ngồi dậy, nói:

    "Không, tôi nghi không phải quỷ, là thứ khác quấy rối."

    Khương Lam: "? Thứ gì?"

    Khốc ca phát huy bản sắc lãnh khốc, lành lạnh đáp:

    "Không biết, dù sao không phải quỷ. Cụ thể bảo Vương Thanh kể cho nghe."

    Dứt lời, hắn xoa nhẹ Toan Nghê một phen, nói một câu "Tôi đi đây" liền cùng Tiêu Hiểu Du bước ra ngoài.

    Để lại một mình Khương Lam đầu đầy dấu chấm hỏi, nếu không phải quỷ, vậy thì là cái gì?

    * * *

    TIỂU KỊCH TRƯỜNG:

    Long Long: Anh có rất nhiều đá quý, sau này đều cho em (bảo quản) hết.

    Lam tham ăn (bỗng nhiên hưng phấn) : Đều cho em ăn sao?

    Long Long: ?
     
    Taidana Hitobito thích bài này.
  3. HuỳnhAnhTử Always keep the faith - Hope to the end

    Bài viết:
    216
    Tác giả: Tú Sinh

    Editor: HuỳnhAnhTử

    E/N:

    - Tiêu đề chương do editor tự đặt

    - Chương free thứ tư nhen.

    CHƯƠNG 74: Cái đuôi

    Chương 74
    Khương Lam bị gợi lên lòng hiếu kỳ, gửi tin nhắn cho Vương Thanh hỏi tình hình tối qua. Vương Thanh không trả lời, Khương Lam đoán có lẽ hắn đang ngủ bù, đành thả di dộng xuống bắt đầu làm việc.

    Nhưng làm làm, cậu vẫn không thể tập trung lực chú ý.

    Ngồi thẫn thờ trước máy tính một lúc, suy nghĩ của Khương Lam bất tri bất giác lại vòng tới giấc mơ quái dị tối qua.

    Tứ ca thường nói cậu cố chấp, trước kia Khương Lam không nghĩ thế, nhưng hiện giờ cậu bỗng nhận ra điểm này─ nếu không hiểu được ý nghĩa của giấc mơ ấy, có lẽ cậu sẽ mãi trăn trở về nó.

    Khương Lam thoát khỏi phần mềm Office lên Baidu, tìm mấy vấn đề "Vì sao muốn ăn bạn thân của mình" "Có khát vọng muốn ăn bạn tốt".

    Đổi không biết bao nhiêu từ khóa tìm tòi, kết quả hiện lên đều là những chuyện không liên quan gì. Cậu lướt xuống xem xem, bỗng nhìn đến một bài viết có tiêu đề "Muốn ăn là biểu hiện sâu nhất của tình dục".

    Khương Lam: ?

    Làm một con Thao Thiết trước nay không biết kén ăn là gì, Khương Lam cảm thấy đầu đề này có chút bậy bạ. Đồ ăn cậu từng ăn nhiều đếm không xuể, thèm thứ gì đó càng nhiều hơn, chẳng lẽ cậu đều muốn giao phối với tất cả những thứ ấy sao?

    Khương Lam lười bấm vào xem, bỏ qua bài viết này, tiếp tục lướt lên.

    Ngay sau đó cậu lại lướt đến một topic thảo luận đăng trong diễn đàn tình cảm, tiêu đề là "Bạn trai thường xuyên nói mình rất ngon miệng, muốn ăn mình, còn hay cắn ngón tay mình, anh ấy có ý gì?"

    Chỉ cần đổi bạn trai thành bạn tốt thì topic này hoàn toàn phù hợp với tình huống của cậu. Khương Lam ôm tâm tình khát khao học hỏi điểm vào xem, sau đó đã bị các loại comment trắng trợn dọa chết khiếp.

    [#1: Đây chẳng phải là ám chỉ về XX sao? Muốn ăn em = muốn XX em.]

    [#2: Là cách nói uyển chuyển của Anh quá yêu em anh muốn chúng ta cùng thực hiện vinh quang tình yêu đó.]

    [#3: Chủ thớt tới show ân ái sao? Tui đang giơ đuốc[1] đây.]

    Khương Lam: ?

    Hai mắt cậu dán chặt vào comment "Muốn ăn em = muốn XX em", cả người đều sắp nứt ra.

    Mặt cậu đầy hoảng hốt mà tắt trang web đi, Khương Lam nghĩ thầm, hoàn toàn không có khả năng. Cậu không có xúc động về phương diện kia với Ứng Kiệu a? Tứ ca nói Long tộc động dục rất kinh khủng, nhưng cậu trước nay chưa từng phát xuân với Ứng Kiệu bao giờ.

    Không đúng, phải nói là, cậu trước nay chưa từng có kỳ động dục.

    Khương Lam mặt đầy sầu khổ, nhất thời không biết đáp án nào giữa "Muốn ăn Ứng Kiệu" và "Muốn giao phối với Ứng Kiệu" càng thêm kinh khủng.

    Tiết Mông làm việc riêng vừa quay đầu lại chợt bắt gặp cảnh tượng cậu nhìn chằm chằm màn hình máy tính mặt dại ra, trong dại ra còn ẩn chứa khiếp sợ. Hắn duỗi dài cổ nhìn về phía Khương Lam:

    "Sao thế? Cổ phiếu ông mua đỏ?"

    Khương Lam xoay đầu, mặt không chút biểu cảm nhìn hắn.

    Nét mặt này, vừa thấy chính là xảy ra chuyện lớn!

    Tiết Mông đẩy ghế xoay đến cạnh bàn Khương Lam, bày ra tư thế của đạo sư chỉ dẫn nhân sinh, thấm thía nói:

    "Có chuyện không vui, ngàn lần đừng nghẹn trong lòng."

    Chú Chu gần đây không ở văn phòng, Tiêu Hiểu Du và Trương Thiên Hành ra ngoài, nơi đây chỉ còn hai người họ.

    Khương Lam do dự một chút, hỏi:

    "Ông có người yêu không?"

    Tiết Mông vừa dọn xong tư thế chuẩn bị làm anh trai tri tâm: ?

    "Muốn công kích nhân thân có thể trực tiếp nói nha, đừng quanh co lòng vòng, tui thừa nhận nổi."

    Khương Lam đầy mặt vô tội, còn kèm theo chút thất vọng:

    "Không có à? Vậy thì thôi. Dù sao nói ông cũng không hiểu."

    Tiết Mông không phục:

    "Tuy rằng tui không có người yêu, nhưng đối tượng thầm mến của tui rất nhiều nha, còn xem hết toàn bộ phim thần tượng hiện đại với mẹ của tui, đã luyện ra được một đôi hỏa nhãn kim tinh chuyên giám định tra nam kỹ nữ, không có vấn đề tình cảm nào tui không hiểu."

    Khương Lam bán tín bán nghi.

    Tiết Mông làm mặt quỷ:

    "Gặp phải rắc rối tình yêu sao?"

    Khương Lam do do dự dự, ấp a ấp úng kể lại giấc mơ tối qua, chỉ là cố tình lấp liếm thân phận của Ứng Kiệu. Đại khái do chưa từng tâm sự với ai về đề tài này, chờ nói xong, cậu đã mặt đỏ tai hồng.

    "Xà yêu trong giấc mơ của ông.. hẳn là Ứng Kiệu đúng không?" – Tiết Mông đại kinh thất sắc. Trong nhận tri của hắn, Ứng Kiệu vẫn luôn là nhân loại.

    Nào ngờ Khương Lam cũng kinh hãi:

    "Làm sao ông biết?"

    Tiết Mông: "..."

    Thế mà thật sự không phải người, đầu năm nay yêu quái cũng khắp nơi đi như vậy ư?

    Hắn bắt đầu tuôn trào hết nỗi lòng:

    "Hai người các ông bốc mùi gay quá mà, Tiêu Hiểu Du còn lén lút ship couple cho các ông đâu."

    Khương Lam tự tin không đủ mà cãi lại:

    "Tui với Ứng Kiệu là bạn tốt, lúc tui ở chung với mấy người không phải cũng thế sao?"

    "Ông đừng bậy bạ! Tui thẳng lắm đó!" – Tiết Mông che ngực hoa dung thất sắc, còn gãi ngay đúng chỗ ngứa của Khương Lam – "Ông bà nói đầu đàn ông eo phụ nữ không được sờ, ông đếm xem Ứng Kiệu đã sờ ông bao nhiêu lần rồi?"

    Nói xong hắn nhanh tay nhanh chân duỗi tay kéo kéo đỉnh đầu Khương Lam:

    "Ông suy xét xem, giống với lúc tui sờ đầu ông không?"

    Khương Lam xấu hổ mà dừng lại bàn tay theo phản xạ có điều kiện định chụp bay hắn.

    Hình như đúng là không quá giống.

    Lúc Ứng Kiệu sờ đầu cậu sẽ mang lại cảm giác mềm như bông, ấm áp như mặt trời, rất thoải mái, làm cậu không tự giác muốn dùng đỉnh đầu dụi dụi vào lòng bàn tay anh.

    Nếu đổi thành Tiết Mông làm như vậy, Khương Lam chỉ muốn băm nát bàn tay tội ác của hắn.

    Tiết Mông chậc chậc hai tiếng, bóp mũi lùi ra xa:

    "Tuy rằng ai đó không chịu thừa nhận, nhưng mùi vị chua xót của tình yêu đã bay xa ngàn dặm."

    Khương Lam: "..."

    Cậu không thể phản bác được.

    * * *

    Nhờ một phen "khuyên bảo" của Tiết Mông, Khương Lam cũng cảm thấy địa vị của Ứng Kiệu và những người khác không giống nhau.

    Nhưng cái "không giống" này, rốt cuộc không giống chỗ nào, không giống ra sao, cậu lại chẳng thể nói rõ. Dùng kinh nghiệm nhân sinh cằn cỗi của cậu tới xem, vấn đề nào không biết kết quả, cứ tự mình thử sẽ biết.

    Giống như khi nhìn thấy một yêu quái xa lạ nào đó, không biết hương vị đối phương thế nào, vậy chỉ cần cắn một ngụm là được!

    Khương Lam quyết định hành động.

    Vốn dĩ cậu muốn hẹn Ứng Kiệu tối nay thử xem, kết quả bên này mới vừa nhắn tin xong, bên kia Vương Thanh cũng hồi đáp, hẹn cậu đêm nay gặp nhau ở cổng trường học nói chi tiết tình hình, hắn bảo trường hợp tối qua quá phức tạp, dăm ba câu kể không rõ, tận mắt nhìn thấy mới hiểu được.

    Đồng thời, Ứng Kiệu cũng nhanh chóng trả lời một câu "Được nha", hỏi cậu gặp mặt ở đâu.

    Khương Lam rối rắm một chút, nghĩ ở trường học cũng có thể thử, dứt khoát hẹn anh đến trường luôn.

    Vì thế, bảy giờ rưỡi tối hôm nay, ba người Khương Lam, Ứng Kiệu, Vương Thanh chạm mặt ngay tại cổng trường tiểu học Tư Nguyên.

    Khương Lam cố ý cho Toan Nghê và Tiêu Đồ ở nhà, để dụ dỗ hai đứa nhóc lanh lợi này, cậu còn hiếm khi thả lỏng một chút, cho phép hai đứa chơi game thêm vài tiếng.

    Ứng Kiệu chướng mắt liếc Vương Thanh một cái:

    "Còn chưa bắt được quỷ?"

    Vương Thanh gãi đầu:

    "Ngày hôm qua Trương thiên sư đến xem, anh ấy bảo không có quỷ."

    Khương Lam đè xuống nỗi thấp thỏm trong lòng, nỗ lực đem sức chú ý đặt vào chính sự:

    "Tối qua xảy ra chuyện gì?"

    Vương Thanh chào hỏi bảo vệ trường, vừa dẫn họ vào trong vừa thuật lại sự tình phát sinh hôm qua.

    Đêm đó, cũng vào giờ này, hắn và Trương Thiên Hành gặp mặt, canh giữ trong căn phòng xảy ra sự cố. Trương Thiên Hành còn mang theo một chiếc la bàn cổ xưa, hai người ngồi xổm trong phòng chờ đến hai giờ sáng, việc lạ quả nhiên lại xuất hiện.

    Đèn dây tóc trong phòng học bật bật tắt tắt liên tục, quạt điện bỗng dưng chạy đến số lớn nhất, cánh quạt chuyển động phát ra tiếng vang vù vù.

    Bức họa trên hành lang không chỉ đảo mắt nhìn họ, khóe miệng còn gợi lên nụ cười đầy khiêu khích.

    Có lẽ là do hai ba ngày liên tiếp không thể bắt lấy đối phương, trò đùa dai lần này còn trắng trợn táo bạo hơn những lần trước rất nhiều. Không chỉ đèn học trong gian phòng này mở lên, đèn phòng học tầng trên cũng toàn bộ được bật sáng, thậm chí hành lang trên đầu còn truyền đến tiếng va chạm trầm đục của bóng cao su với nền gạch.

    Thịch, thịch, thịch..

    Từng thanh âm đều rất có quy luật, phảng phất như bóng vừa nện thẳng vào trái tim.

    Trong tay Trương Thiên Hành vẫn luôn giơ chiếc la bàn kia, kim đồng hồ lại yên yên tĩnh tĩnh, chẳng thèm động đậy dù chỉ một chút.

    Hai người leo cầu thang lên lầu hai, kết quả hàng hiên đen như mực bỗng nhiên vang lên tiếng một cô gái nhỏ đang đếm số bậc thang.

    Vương Thanh đi một bước, tiếng nói lại đếm một bậc.

    Một, hai, ba.. mười ba, mười bốn!

    Giọng nói trong trẻo non nớt đếm tới mười bốn bỗng nhiên thay đổi, trở nên sắc bén cao vút, không ngừng lặp lại "Dư ra một bậc dư ra một bậc".

    Nhớ tới tình cảnh lúc đó, da đầu Vương Thanh bỗng nhiên tê dại, cũng may Trương Thiên Hành từ đầu tới đuôi đều giữ nét mặt lạnh băng không chút thay đổi, ổn định vô cùng, hắn mới miễn cưỡng ép mình bình tĩnh lại. Hai người chuyển động một vòng trên lầu hai, Trương Thiên Hành khẳng định không phải quỷ hồn quấy phá, có thể là yêu vật nào đó gây rối. Nhưng Trương Thiên Hành cũng không rành về yêu tộc, kiến nghị Vương Thanh tìm Khương Lam đến xem thử.

    Lúc ấy Vương Thanh có chút bán tín bán nghi, sau khi Trương Thiên Hành đi rồi, hắn lại phình gan lên một mình canh đến tận lúc trời sáng, mặt trời lên cao, hắn còn đi đem bậc thang lầu hai đếm mấy lần, xác định chỉ có mười ba bậc.

    Sau đó hắn hỏi bảo vệ, tối qua có nghe được tiếng thét chói tai của cô bé nào không, kết quả bảo vệ nói không nghe gì, chỉ nhìn thấy đèn phòng học ở tầng trệt sáng lên.

    Nhưng tối qua rõ ràng đèn phòng học lầu hai cũng bật hết toàn bộ, bảo vệ lại bảo không thấy.

    "Tình hình tối qua chính là như vậy." – Vương Thanh mệt tim nói – "Không biết đêm nay có thêm trò nào mới hay không."

    Khi nói chuyện, ba người đã ngừng trước cửa phòng học tầng trệt.

    Cửa phòng không khóa, Khương Lam và Ứng Kiệu đi vào dạo một vòng, còn lên lầu kiểm tra từng phòng, xác thật rất sạch sẽ, không có bất kỳ dấu hiệu khả nghi nào.

    Họ quay lại phòng học tầng trệt, Khương Lam nói:

    "Hôm nay anh và Ứng Kiệu canh ở đây, cậu đến phòng bảo vệ chờ đi, giữ liên lạc kịp thời, quan sát thử nhìn từ hiện trường và nhìn từ bên ngoài có gì khác nhau không."

    Vương Thanh nhảy nhót đi rồi, chỉ còn lại Khương Lam và Ứng Kiệu trong phòng trống.

    Đóng lại cửa lớp, hai người kéo hai chiếc ghế dựa, ngồi xuống cuối phòng học chờ hiện tượng lạ xuất hiện. Bên tron g không bật đèn, chỉ có ánh sáng mỏng manh bên ngoài từ khe cửa sổ lọt vào, miễn cưỡng thấy được bóng người mơ hồ.

    Nhưng điểm này hoàn toàn không trở ngại thị lực của Khương Lam.

    Cậu lặng lẽ đánh giá Ứng Kiệu, càng nhìn càng cảm thấy.. mặt mày Ứng Kiệu thật đẹp, đặc biệt là đôi mắt, đuôi mắt hướng lên trên bo tròn, lông mi rất dài, lãnh lãnh đạm đạm rũ xuống, chiếu ra bóng ba nhàn nhạt nơi gò má, khiến cậu muốn sờ một chút xem xúc cảm thế nào.

    Làn da cũng không chút tì vết, vừa trắng vừa mịn màng, còn rất co dãn, có chút giống pudding sữa bò cậu từng ăn.

    Khương Lam nuốt nuốt nước miếng, không khỏi nhớ tới đuôi rắn thô tráng trơn trượt trong mơ.

    Cậu ấp ủ trong lòng chốc lát, sau đó dùng thanh âm tự cho là khí thế nhưng thật ra lại yếu ớt nói:

    "Em có thể xem đuôi của anh một chút được không?"

    Nói xong, tim cậu đập như nổi trống.

    Ứng Kiệu nãy đến giờ vẫn luôn giả làm tượng điêu khắc lập tức nghiêng mặt sang nhìn cậu, ngược sáng khiến con ngươi anh trở nên sâu thẳm, như thâm uyên nhìn không thấy đáy.

    Không nghe được tiếng anh trả lời, Khương Lam có chút thất vọng:

    "Không được sao?"

    "Đương nhiên là được." – Ứng Kiệu thật sâu nhìn cậu, lúc mở miệng giọng nói có chút khàn khàn. Tuy rằng không biết tiểu yêu quái vì sao đột ngột muốn xem đuôi của mình, nhưng Ứng Kiệu đương nhiên sẽ không từ chối. Đây là cơ hội hiếm có cỡ nào để khoe ra bản thân chứ?

    Dưới ánh nhìn chăm chú sáng ngời của Khương Lam, anh huyễn hóa ra đuôi rắn màu đen.

    Tuy rằng hơi tiếc nuối không thể trưng cái đuôi thật ánh vàng rực rỡ của mình với tiểu yêu quái, nhưng đuôi rắn biến ảo cũng dựa vào đuôi rồng mà đến, ánh sáng mờ nhạt từ cửa sổ len vào dừng trên cái đuôi, từng chiếc vảy được bảo dưỡng vô cùng tốt lóe lên ánh sáng oánh nhuận như ngọc, giống như từng mảnh mặc ngọc mỏng manh được mài giũa bóng loáng nối tiếp bên nhau, hợp thành một chiếc đuôi mỹ lệ, thô to, tràn ngập sức mạnh.

    Đối với yêu tộc, một cái đuôi xinh đẹp lại mạnh mẽ chính là vũ khí sắc bén nhất dùng để theo đuổi phối ngẫu.

    Nhìn đôi mắt tiểu yêu quái bất giác toát ra kinh ngạc cảm thán, Ứng Kiệu đắc ý quơ quơ đuôi, đuôi rắn thô to nhẹ nhàng đong đưa, phần chóp đuôi vô hại nhẹ nhàng đáp lên đùi Khương Lam.

    * * *

    TIỂU KỊCH TRƯỜNG

    Long Long: Mau xem cái đuôi của anh, muốn sờ không?

    Lam tể (hút nước miếng) : Muốn nếm một ngụm.

    Long Long: ?

    * * *

    [1] Giơ đuốc: Chó FA bên đó thường nói "Cặp nào thích show ân ái phải bị thiêu chết" nên giơ đuốc có nghĩa là chuẩn bị thiêu chết, chỉ cần có biểu hiện show ân ái sẽ bị vứt đuốc thiêu =)) Thể hiện thái độ ghen tỵ với những cặp đôi.
     
    Taidana Hitobito thích bài này.
  4. HuỳnhAnhTử Always keep the faith - Hope to the end

    Bài viết:
    216
    Tác giả: Tú Sinh

    Editor: HuỳnhAnhTử

    E/N:

    - Tiêu đề chương do editor tự đặt

    - Chương free cuối cùng nhen.

    CHƯƠNG 75: Quỷ quái quấy phá

    Chương 75
    Đuôi rắn màu đen vòng qua sau lưng Khương Lam, cuốn hờ quanh eo, chóp đuôi nhòn nhọn thật cẩn thận mà đáp lên đầu gối cậu.

    Ứng Kiệu cẩn thận khống chế sức lực, Khương Lam không cảm thấy quá nặng, chỉ là xúc cảm lạnh lẽo trơn trượt từ trên đùi truyền đến đại não làm cậu có cảm giác như mình đang dán lấy một khối ngọc thạch lành lạnh, tại một góc phòng học hẹp hòi oi bức, thoải mái đến lạ thường.

    Khương Lam không chớp mắt nhìn chằm chằm chóp đuôi kia, hầu kết không thể khống chế mà lăn lộn lên xuống một chút. Cậu hiện giờ vô cùng xác định, đối với cái đuôi của Ứng Kiệu.. cậu xác thật rất thèm, không biết nếm lên sẽ có hương vị gì đây.

    Đương nhiên không phải cậu thật sự muốn ăn luôn Ứng Kiệu, chỉ là nếm một chút chóp đuôi, ngậm một cái thử xem hương vị thế nào.. hẳn cũng không quan trọng mấy đi?

    Khương Lam chột dạ nghĩ thầm.

    Hơn nữa dù cho Ứng Kiệu không đồng ý để cậu ngậm đuôi, cái đuôi xinh đẹp như vậy, sờ sờ cọ cọ một chút cũng rất vui vẻ, sờ được chính là kiếm lời nha!

    Khương Lam khống chế tần suất nuốt nước miếng của mình, ngước mắt nhìn anh:

    "Em sờ một cái được không?"

    Ứng Kiệu không trả lời, chóp đuôi bụ bẫm chủ động chui vào bàn tay hơi cuộn lại của Khương Lam.

    Khương Lam lập tức kinh ngạc cảm thán mà mở to mắt, vảy rắn trơn bóng, còn hút tay hơn cả ngọc thạch tốt nhất cậu từng ăn, cảm xúc tốt cực kỳ, quả thực đã đặt tay lên thì sẽ không muốn bỏ xuống.

    Cậu thật cẩn thận từ chóp đuôi sờ dần lên trên, càng sờ càng mê mẩn, đôi mắt vừa trợn to nay thích ý mà nheo lại, nét hưởng thụ tràn ngập khuôn mặt.

    Mắt Ứng Kiệu càng tối lại, lặng yên không tiếng động mà co lại đuôi rắn đang vòng quanh người Khương Lam, thân thể bất tri bất giác dựa vào cậu càng thêm gần.

    Giọng nói anh mang theo dụ hoặc:

    "Thích sao?"

    Khương Lam thẳng thắn:

    "Dạ thích."

    Cậu chân thành ca ngợi Ứng Kiệu:

    "Đuôi của anh thật là đẹp mắt, đây là cái đuôi đẹp nhất em từng thấy."

    Hơn nữa còn sờ rất đã, nếu ôm ngủ chắc chắn cũng vô cùng thoải mái.

    Nhưng câu này hơi suồng sã, cậu chỉ dám nhủ thầm trong lòng.

    Khóe môi Ứng Kiệu nghoéo một cái, đuôi rắn gần như ôm trọn lấy vòng eo Khương Lam. Một cái đuôi xinh đẹp quả nhiên là thứ tuyệt vời nhất để theo đuổi bạn lữ, yêu thích trong mắt tiểu yêu quái quả thật đã sắp tràn ra ngoài, anh cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một này, cố ý dùng chóp đuôi cọ cọ lòng bàn tay Khương Lam, đè thấp giọng hỏi:

    "Vậy sau này anh chỉ cho một mình em xem."

    Giọng anh rất trầm, có chút khàn khàn, hệt như một chiếc bàn chải nhỏ lông xù xù cào lên màng tai Khương Lam.

    Nhịp tim đang dồn dập như nổi trống của Khương Lam chợt chậm lại, cảm giác ngưa ngứa thoang thoảng bắt đầu trồi lên.

    Cái đuôi xinh đẹp như vậy, ai mà không muốn sở hữu chứ!

    Cậu gấp không chờ nổi muốn há miệng đồng ý, mới vừa hé môi, đèn trong phòng học bỗng nhiên bật sáng.

    Căn phòng đen sì nháy mắt sáng như ban ngày, quạt điện trên đỉnh đầu đồng thời vù vù xoay tròn, ngay cả loa phát thanh cũng vang lên, chuông báo vào học tê tâm liệt phế réo rắt khắp mọi ngóc ngách.

    Không khí sền sệt ái muội bất ngờ tan biến.

    Khương Lam bị giật mình, lập tức quên mất mình đang muốn nói gì, kinh ngạc nhìn Ứng Kiệu:

    "Sao em chẳng cảm giác được gì thế? Anh thế nào?"

    Sắc mặt Ứng Kiệu đen hơn cả mực nước ba phần.

    "Không có."

    Hai chữ này khó khăn mà chui ra khỏi kẽ răng nghiến chặt của anh.

    Khương Lam thở ra một hơi dài đầy ảo não:

    "Mình quá sơ ý rồi!"

    Vừa nãy chỉ trầm mê hút đuôi, không chú ý chung quanh.

    "Không sao, nó chắc chắn còn ở đây, chúng ta có thể ra ngoài bắt nó."

    Ngữ khí Ứng Kiệu nhẹ nhàng bâng quơ, thậm chí còn tỉnh như không mà thu lại cái đuôi cuốn quanh eo Khương Lam, chỉ là lúc cọ qua mặt tường 'không cẩn thận' một chút khiến cho tường xi măng nứt ra hình mạng nhện.

    Anh biến lại hình người, xoa xoa nếp uốn trên quần áo, vươn tay về phía Khương Lam:

    "Ra ngoài nhìn xem."

    Khương Lam "Nha" một tiếng, theo bản năng cầm lấy tay anh, chờ khi hai người tay trong tay ra khỏi phòng học, cậu mới phát hiện hình như có chỗ nào không đúng?

    Cậu nhanh mắt lia qua bàn tay đang giao nhau nắm chặt của cả hai, trong lòng lặng lẽ nổi lên cơn mừng thầm.

    Ông bà ta quả nhiên nói đúng: Thực tiễn luôn là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm nghiệm chân lý.

    Có thích hay không, thử xem sẽ biết!

    Cái đuôi Ứng Kiệu vừa xinh đẹp vừa mạnh mẽ, giao phối với anh ấy khẳng định rất thoải mái. Hơn nữa nếu Ứng Kiệu thành bạn trai của cậu, vậy cậu ngậm cái đuôi của bạn trai chơi một chút, anh ấy hẳn sẽ không có ý kiến gì đâu nhỉ?

    Khương Lam nheo nheo mắt, lúm đồng tiên hai bên má lặng lẽ hiện ra.

    Tâm tình quá mỹ diệu, thế cho nên khi cạu nhìn thấy hàng loạt đôi mắt của các bức họa danh nhân trên hành lang đồng thời liếc về bên trái nhìn mình, hơn nữa khóe môi họ còn câu lên thành một nụ cười tà ác, Khương Lam vẫn vô cùng thân thiện cười đáp lại.

    "..."

    Nụ cười trên mặt các bức họa dần dần cứng đờ.

    Khóe môi chúng đồng thời mím lại thẳng tắp, trong mắt chảy ra huyết lệ đỏ tươi.

    Khương Lam biểu diễn một cái hải cẩu vỗ tay:

    "Mấy người còn biết làm biểu tình khác sao?"

    Bức họa: "..."

    Nước mắt máu biến mất, bức họa trở lại mặt lạnh như thường, chỉ là ánh mắt ngó nghiêng vẫn cất giấu ai oán.

    Trên đỉnh đầu lại vang lên tiếng chụp bóng cao su thịch thịch, phòng học lầu hai dần dần sáng đèn, như bị một kẻ tàng hình lần lượt vào từng phòng bật lên.

    Khương Lam bĩu môi:

    "Giống hệt những gì Vương Thanh nói, chúng ta có cần lên lầu xem không?"

    Ứng Kiệu vẫn luôn tìm kiếm hơi thở của kẻ quấy phá, nhưng đối phương rất giỏi ẩn nấp, đến nay vẫn không để lộ sơ hở.

    Anh gật đầu:

    "Lên thử đi."

    Hai người từ cầu thang bên phải lên tầng trên, trước khi đi Khương Lam nhắn tin cho Vương Thanh: [Từ camera cậu quan sát, đèn tầng hai sáng lên sao? ]

    Vương Thanh lập tức trả lời: [Không sáng, chỉ có lầu một thôi ạ.]

    Khương Lam nghĩ thầm, chẳng lẽ lầu hai có kết giới mà họ không phát hiện?

    Cất di động đi, cậu và Ứng Kiệu cùng nhau lên lầu.

    Trong nháy mắt họ đặt chân lên bậc thang, đèn trong phòng học phía sau phụt tắt, nguồn sáng biến mất, toàn bộ tầng trệt đều rơi vào bóng tối thinh lặng.

    Giọng nói thanh thúy non nớt của bé gái vang lên bên tai:

    "Một.."

    Khương Lam theo bản năng nắm chặt tay Ứng Kiệu, an ủi anh:

    "Đừng sợ."

    Trong bóng đêm, Ứng Kiệu kinh ngạc hơi nghiêng đầu nhìn cậu, thấy tiểu yêu quái mặt tràn ngập "Em có thể bảo vệ anh", lửa giận bị phá đám trong lòng tan đi không ít, thanh âm của anh trộn lẫn ý cười:

    "Ừm, anh không sợ."

    Hai người tiếp tục lên trên.

    Quả nhiên giống hệt Vương Thanh miêu tả, mỗi lần lên một bậc, giọng trẻ con lại đếm tăng thêm một đơn vị, khi Khương Lam bước qua bậc cuối cùng, nó la lên:

    ".. Mười bốn!"

    "Đếm dư một bậc, lại đếm dư một bậc!" – Giọng trẻ con bỗng thay đổi, cất cao, vặn vẹo, bén nhọn, giống tiếng gào thét phát ra từ một chiếc radio cũ kỹ rò sóng.

    Nội tâm Khương Lam không chút gợn sóng, bỏ qua thanh âm đó, tiếp tục bước lên trên.

    Bóng đêm sau lưng truyền đến tiếng thét chói tai:

    "Mi đếm dư một bậc! Mi phải thay thế ta ở lại nơi này!"

    Bước chân Khương Lam không ngừng, nắm tay Ứng Kiệu bước lên lầu hai, chỉ còn lại tiếng nói kia tiếp tục tức hộc máu kêu la.

    Lầu hai tổng cộng có mười phòng học, đèn trong mỗi phòng đều sáng, hành lang trống trải truyền đến tiếng chụp bóng.

    Một tiếng lại một tiếng, quy luật đầy tiết tấu.

    "Thịch, thịch, thịch.."

    Đầu tiên là một cái, sau đó tăng thêm một cái khác, tiếng chụp bóng đơn điệu biến thành hai lần liên tiếp, mỗi một thanh âm vang lên đều kéo theo tiếng vọng phía sau, như có thêm một người nữa gia nhập vào đội ngũ chụp bóng cao su.

    Ngay sau đó, tiếng chụp bóng lại biến thành vang ba lần, vang bốn lần.. đều nhịp vờn quanh hành lang trống trải, như đang vây siết Khương Lam và Ứng Kiệu. Dường như những học sinh vô hình mà họ không thể nhìn thấy lúc này đều chạy ra khỏi phòng, tụ tập trên hành lang, cùng nhau máy móc đánh chụp bóng, mỗi một nhịp đều đều nhau.

    Khương Lam nhăn mày, càu nhàu với Ứng Kiệu:

    "Tình tiết này sao giống hệt mấy tiểu thuyết kinh dị ba xu vậy?"

    Không chỉ không đáng sợ, còn có chút sa điêu, thậm chí là gây cười.

    Tiếng chụp bóng đột nhiên ngừng lại, trên hành lang trống rỗng yên tĩnh không có một tiếng vang.

    Trong mắt Ứng Kiệu lộ ra chút hứng thú:

    "Trái tim còn rất mỏng manh."

    Đèn phòng học lầu hai cũng tắt, khung cảnh chìm vào bóng tối đen tuyền.

    Khương Lam ngay thẳng nói:

    "Bình luận của em giống dao đâm một nhát vào tim không nha."

    Ứng Kiệu nghiêng đầu nhìn cậu, không nhịn được thấp giọng cười.

    Phòng học phía sau truyền đến tiếng bàn ghế va chạm, cũng không biết có phải 'thứ đó' bị chọc tức hay không.

    Nơi này không xuất hiện hơi thở nào khác thường, hai người liếc nhau, trao đổi ánh mắt, cầm tay xuống lầu.

    Lúc đi ngang qua hàng hiên, Khương Lam lộ ra vẻ ghét bỏ:

    "Tình tiết đếm bậc cầu thang đã quá cũ rồi, chẳng sáng tạo chút nào cả."

    Ứng Kiệu phối hợp gật đầu tán thành.

    Trên cầu thang bộ không xuất hiện giọng nói trẻ con đếm số nữa.

    Hai người đến tầng trệt, thấy nơi xa có một bóng người ục ịch chắc nịch, sắc mặt trắng bệch chạy tới, đúng là bảo vệ cổng trường. Lúc Vương Thanh dẫn họ vào trong, người bảo vệ này đã đi ra mở cổng.

    Bảo vệ thở hồng hộc chạy đến trước dãy phòng học, ngừng lại chống đầu gối thở dốc. Nhìn thấy Khương Lam và Ứng Kiệu xuống lầu, lập tức lộ ra vẻ nôn nóng, hổn hển hô to:

    "Cứu, cứu mạng, cảnh sát tiểu Vương đã xảy ra chuyện, trong phòng bảo vệ, có, có quỷ.."

    Khương Lam vừa nghe chợt sốt ruột lên, vội vàng tiến về phía trước:

    "Sao thế này? Anh nói chậm một chút."

    Thần sắc bảo vệ đầy hoảng sợ, như đang nhớ tới cảnh tượng cực kỳ khủng bố:

    "Tôi, tôi cũng không biết, ngoài cửa sổ bất chợt hiện lên một gương mặt phụ nữ.."

    Khương Lam bước nhanh theo người nọ đi về phía phòng bảo vệ, vừa đi vừa thúc giục:

    "Mặt phụ nữ làm sao vậy?"

    Cả người thịt mỡ của bảo vệ run run:

    "Cảnh sát Vương nhìn thấy gương mặt bên cửa sổ, bỗng nhiên như bị trúng tà, dán mặt mình lên kính, sau, sau đó, gương mặt phụ nữ kia, bỗng nhiên mọc ở trên mặt anh ấy.."

    Hai người đã đến trước phòng bảo vệ, Khương Lam nôn nóng đẩy cửa đi vào, thấy Vương Thanh nằm bất tỉnh nhân sự trên mặt đất, lay lay hắn, kỳ quái hỏi:

    "Nào có gương mặt phụ nữ gì?"

    Bảo vệ ngồi xổm bên cạnh cậu, gần như dán sát vào tai Khương Lam, âm u nói:

    "Vậy anh mau nhìn xem mặt của tôi a.."

    Khương Lam quay sang, thấy trên khuôn mặt bụ bẫm của bảo vệ bỗng nhô lên hình dạng gương mặt phụ nữ. Mặt bảo vệ quá bành, mặt phụ nữ lại quá nhỏ, ngũ quan xinh đẹp của cô gái chen chúc nằm trên mặt bảo vệ, vặn vẹo gớm ghiếc.

    "Xấu quá!" – Khương Lam chợt ngửa người ra sau, đồng thời nắm lấy cổ tay bảo vệ, cười hì hì nói – "Bắt được mi!"

    Biểu tình vặn vẹo trên mặt bảo vệ cứng đờ, thân thể bỗng nhiên hóa thành một trận gió định đào tẩu, bị Ứng Kiệu sớm canh ngoài cửa chặn lại.

    "Muốn trốn?" – Anh mỉm cười, nụ cười còn âm trầm hơn cả ác quỷ trong truyện kinh dị vài phần, hơn nữa rõ ràng lộ ra chút dữ tợn – "Quá muộn rồi."

    * * *

    TIỂU KỊCH TRƯỜNG

    Lam tể: Em chỉ ngậm thui, không cắn đâu, thật đó 0.0

    Long Long: ?
     
    Taidana Hitobito thích bài này.
  5. HuỳnhAnhTử Always keep the faith - Hope to the end

    Bài viết:
    216
    Lpvdhaha, lekhanhtrang08Taidana Hitobito thích bài này.
  6. HuỳnhAnhTử Always keep the faith - Hope to the end

    Bài viết:
    216
    Taidana Hitobito thích bài này.
  7. HuỳnhAnhTử Always keep the faith - Hope to the end

    Bài viết:
    216
    Tác giả: Tú Sinh

    Editor: HuỳnhAnhTử

    E/N:

    - Tiêu đề chương do editor tự đặt

    - Chú thích trong chương này khá nhiều vì toàn dùng ngôn ngữ mạng thông dụng bên đó, tất cả đều được HuỳnhAnhTử tìm hiểu và dịch lại hoặc tóm tắt từ Wiki, zhihu, zhidao, baike..

    CHƯƠNG 78: Thích ai?

     
    Taidana Hitobito thích bài này.
  8. HuỳnhAnhTử Always keep the faith - Hope to the end

    Bài viết:
    216
    Taidana Hitobito thích bài này.
  9. HuỳnhAnhTử Always keep the faith - Hope to the end

    Bài viết:
    216
    LpvdhahaTaidana Hitobito thích bài này.
  10. HuỳnhAnhTử Always keep the faith - Hope to the end

    Bài viết:
    216
    Taidana Hitobito thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...