Bài viết: 216 

Tác giả: Tú Sinh
Editor: HuỳnhAnhTử
E/N:
- Tiêu đề chương do editor tự đặt
- Chương free thứ hai nhen.
CHƯƠNG 72: Vô tri
Editor: HuỳnhAnhTử
E/N:
- Tiêu đề chương do editor tự đặt
- Chương free thứ hai nhen.
CHƯƠNG 72: Vô tri
Ba ba ngọc lớn đến dường ấy, dù không biết niên đại, tìm chút phương pháp đưa đến chợ đen giá thấp bán đi, bèo bọt gì cũng kiếm được mấy chục vạn.
Ở đội vớt xác cực cực khổ khổ vớt thi thể, mỗi lần xuống nước đều không biết sẽ đối mặt với chuyện ngoài ý muốn gì, một tháng kiếm được cũng chỉ nhiều hơn công việc bình thường chẳng bao nhiêu.
Đối mặt khoản tiền phi nghĩa lớn như thế, ai mà không động lòng?
Trương Tử tuy rằng quay mặt đi, lại không phải vì áy náy hay ăn năn, mà là không muốn để những người khác nhìn thấy biểu tình xấu xí méo mó vì tham lam của mình.
Nhân loại đôi khi mâu thuẫn thế đó, họ kính sợ quỷ thần tinh quái, sợ chết đến tột độ. Nhưng đối mặt dụ hoặc ích lợi lớn hơn nữa, họ có thể hoàn toàn làm lơ nguy hiểm tiềm tàng, thậm chí không cần mạng cũng muốn giữ được tiền tài sắp sở hữu.
Cũng như Trương Tử, nếu không phải Khương Lam lần lượt ép hỏi, gã có lẽ vẫn sẽ ôm giấc mơ đám ba ba tha chết cho mình, khi nào rời khỏi thôn gã sẽ độc chiếm luôn con ba ba ngọc của Trịnh Vũ, sống một cuộc sống giàu có an lành.
Không phải gã không sợ chết, chỉ là tham dục của gã chiến thắng sợ hãi mà thôi.
Đối với người như vậy, ngay cả tâm tư ra tay trừng trị, Khương Lam cũng hoàn toàn không hứng thú. Nếu gã còn không biết hối cải, đương khi tham dục không ngừng bành trướng, kết cục của gã có lẽ còn tệ hơn cả Trịnh Vũ đã chết thảm.
Tử vong xác thật đáng sợ, nhưng đôi khi tử vong mới là giải thoát, tồn tại ngược lại biến thành tra tấn chuộc tội.
Khương Lam đứng dậy, không hề cho gã một ánh mắt, đến bên Ứng Kiệu chờ tin tức từ Quan Thủy.
Đội trưởng Quan đứng sau cửa, liên tục hút một cây lại một cây thuốc, nhả khói mịt mù.
Đàn ba ba vẫn như hổ rình mồi mà nhìn chằm chằm Trương Tử, đề phòng gã chạy thoát.
Chừng một giờ sau, Quan Thủy và Vương Thanh cùng nhau trở lại. Quan Thủy từ ghế sau ôm xuống một con ba ba ngọc, cẩn thận đặt trước mặt đàn ba ba.
Đàn ba ba lại phát ra tiếng kêu ngắn ngủi, hai con ba ba dẫn đầu nhìn Quan Thủy, như đang ghi nhớ hình dáng của hắn. Quan Thủy bị nhìn đến lui ra sau một bước, trong lòng cũng chột dạ. Con ba ba nọ chỉ nhìn hắn chứ không làm gì khác, chúng nó nhanh chóng ngậm lấy ba ba ngọc, nhảy xuống nước.
Sau khi con ba ba nọ vào nước, một con ba ba lớn hơn nữa từ trong mương bò lên. Trước nay họ chưa từng gặp qua con ba ba này, hình thể to gấp mấy lần đàn ba ba vừa rồi, cổ nó rất thô, tứ chi mạnh mẽ, đôi mắt chứa đầy cảm xúc hệt như con người, mục tiêu của nó rõ ràng là Trương Tử, nó đang bò dần về phía gã.
Những con ba ba khác xao động trong chớp mắt, chân màng chụp lên nước bùn phát ra tiếng vang chành chạch, bao quanh Trương Tử.
Từ nãy đến giờ, Trương Tử vẫn luôn không dám lên tiếng, sợ hãi mà chống khuỷu tay lui ra sau, lại bị đàn ba ba vây quanh đẩy về phía trước.
Ba ba khổng lồ mở to đôi mắt không quá lớn nhìn chằm chằm vào gã, như đang chờ đợi gì đó.
Trương Tử cũng cầu xin mà liếc những người khác:
"Tôi đã trả lại đồ cho chúng nó rồi a, sao chúng nó còn chưa đi? Các người giúp tôi với, giúp tôi.."
Khương Lam lên tiếng:
"Đồ vật đã trả lại, nhưng anh vẫn không biết hối cải, chưa xin lỗi chúng nó."
Trương Tử nghẹn họng, môi gã run rẩy một lát, rốt cuộc cong lưng rũ đầu, lặp đi lặp lại "Thật sự rất xin lỗi" "Tôi biết sai rồi" "Tôi không phải người" "Cầu xin các người buông tha cho tôi đi".
Lời này có mấy phần thật lòng hối ý, chẳng ai biết được, nhưng tư thái xác thật rất hèn mọn.
Đàn ba ba yên lặng nhìn gã, sau khi Trương Tử bắt đầu tát lấy tát để lên mặt mình, ba ba dẫn đầu rốt cuộc duỗi dài cổ kêu một tiếng, sau đó xoay người bò đến bờ mương, đàn ba ba theo sau nó, ngay ngắn trật tự mà rời đi.
Trương Tử thấy cảnh tượng này, gần như mừng đến phát khóc, chân gã đã ngâm trong bùn tới mức sưng to xanh tím, chỉ có thể dùng hai tay chống xuống ruộng lết đi, gương mặt khôn khéo ngày thường cũng vặn vẹo biến hình:
"Chúng nó tha cho con rồi đúng không? Con không sao nữa rồi đúng không? Con sẽ không chết phải không?"
Gã nhìn hai thầy trò đội trưởng Quan, hai người đều quay mặt đi, gã lại chưa từ bỏ ý định mà nhìn Khương Lam cầu một câu trả lời khẳng định.
Khương Lam lãnh đạm nói:
"Anh tự giải quyết cho tốt đi."
Nói xong, cậu dẫn đầu xoay người rời đi.
Vương Thanh lại lần nữa chứng kiến một sự kiện phi tự nhiên, nhanh chân theo sau, bất bình hỏi Khương Lam:
"Tụi mình tha cho tên đó dễ dàng vậy sao?"
Làm một cảnh sát, tuy rằng phần lớn thời gian hắn đều cho rằng nên dùng pháp luật trừng trị tội ác, nhưng đôi khi gặp được những tình huống không thể dùng pháp luật đòi lại công lý, hắn càng hi vọng quả báo của kẻ xấu có thể tới mãnh liệt hơn một chút.
Quan Thủy tìm hắn hỗ trợ đã kể rõ tiền căn hậu quả, biết Trịnh Vũ chết thảm, Trương Tử lại không chịu trừng phạt gì lớn, tư tâm, hắn có chút tức giận bất bình.
Khương Lam kiên nhẫn giải thích:
"Không phải anh buông tha gã, mà là đàn ba ba buông tha gã."
Vương Thanh mặt đầy ngạc nhiên.
Khương Lam cười rộ lên:
"Cậu có biết thật ra động vật hoang dã rất nhạy bén trước tử vong không? Có nhiều loài, đặc biệt là động vật ăn xác thối, có thể thông qua hơi thở và mùi phán đoán trạng thái mục tiêu của mình, chúng nó thậm chí dự đoán được ngày chết của mục tiêu, sau đó bám theo đối phương, chờ khi mục tiêu ngã gục, chúng nó sẽ nhào lên tận hưởng một bữa tiệc thật phong phú."
"Đàn ba ba sở dĩ tha cho Trương Tử, có lẽ đã nhìn ra gã sống không được bao lâu."
Vương Thanh há to miệng, lẩm bẩm:
"Nhưng chẳng phải anh nói đàn ba ba này không thành tinh sao? Ba ba bình thường có thể thần đến vậy?"
"Động vật ở rất nhiều thời điểm đều nhạy bén hơn nhân loại gấp mấy lần, cũng thông minh hơn những gì con người vẫn nghĩ." – Khương Lam chớp chớp mắt với hắn – "Hơn nữa, thành tinh mà cậu nói, thật ra là sau khi động vật bước lên con đường tu hành, tiến vào một trạng thái sinh mệnh khác mà thôi. Đàn ba ba tuy rằng chưa bắt đầu tu hành, nhưng nếu lại qua thêm vài chục, vài trăm năm, chúng nó hẳn cũng sẽ thành tinh hóa hình."
"Thiên nhiên quả là thần kỳ." – Thần sắc Vương Thanh nghiêm túc tự hỏi trong chốc lát mới cảm khái – "Tầm mắt của chúng ta quá hẹp hòi."
Giống chuyện hôm nay, dù có đưa lên mạng, phỏng chừng hơn 90% người đều sẽ không tin, những người không tin có thể tìm một trăm loại lý do chứng thực video là quay theo kịch bản có sẵn, hoặc là ghép nối mà thành. Cho dù đổi thành chính hắn, nếu không phải liên tục trải qua vài vụ án phi tự nhiên, chỉ nghe qua lời kể, phỏng chừng phản ứng đầu tiên cũng cho là giả.
Người không biết thì không sợ, là chuyện tốt, cũng là chuyện xấu.
Vô tri thu hẹp tầm mắt người ta, bất tri bất giác sẽ khiến người đó trở nên tự phụ tự đại, cũng như nhân loại đã quen việc lấy bản thân mình đứng đầu vạn vật, làm sinh vật trí tuệ duy nhất trên hành tinh, các sinh vật khác đều thấp hơn con người một bậc.
Nhưng trên thực tế, sự ảo diệu của địa cầu đến nay vẫn chưa hoàn toàn được thăm dò hết, nhân loại cũng chỉ là một đám khách qua đường trong sinh mệnh dài lâu đến hàng tỉ năm của quả đất này mà thôi.
"Nhưng tối thiếu đã có một bộ phận nhỏ loài người ý thức được loại tự đại mù quáng này không tốt." – Khương Lam nói.
Cậu bỗng nghĩ tới yêu tộc thời thượng cổ.
Khi đó yêu tộc được tôn sùng là Vu Thần, coi chính mình là chúa tể trời đất, lực lượng của họ quá mạnh mẽ, có thể muốn làm gì thì làm. Khi đó cảnh ngộ của nhân tộc có lẽ cũng chẳng khác mấy so với các loài động vật bây giờ.
Yêu tộc xem nhân loại nhỏ yếu là con kiến, là đồ ăn, đồ chơi, tín đồ thu hoạch tín ngưỡng.. Tóm lại con người lúc đó sẽ không được yêu tộc xem là một sinh linh bình đẳng. Dù là yêu thú có địa vị thấp nhất trong yêu tộc cũng có thể dễ dàng đi săn nhân loại làm mồi.
Khi đó yêu tộc phỏng chừng chưa bao giờ nghĩ tới, một ngày kia, họ sẽ nghênh đón cơn hạo kiếp khủng khiếp đủ để chôn vùi tất cả. Đại yêu ngã xuống, yêu tộc từ từ xuống dốc. Sức mạnh hủy thiên diệt địa dần dần biến mất, Vu Thần cao cao tại thượng cũng sẽ trở thành kẻ yếu tay trói gà không chặt.
Mà nhân loại hiện giờ đã bắt đầu bước lên con đường của yêu tộc ngày trước. Có một bộ phận nhỏ loài người ý thức được điều đó, họ đang nỗ lực tạo ra sự thay đổi, liên hợp với yêu tộc thiết lập Cục Quản Lý Yêu Tộc, cũng đặt bước chân đầu tiên trên con đường ấy.
Chỉ là, không biết ở thời thượng cổ, có đại yêu nào nhận ra tình cảnh của yêu tộc hay chưa? Người ấy có từng làm ra thay đổi gì chăng?
Sau đó Khương Lam lại lắc lắc đầu, cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều.
Mặc kệ có đại yêu nào đoán được cục diện yêu tộc sẽ xuống dốc trong tương lai hay không, tình hình hiện nay đã là kết cục không thể thay đổi.
Có lẽ, các đại yêu biết điều đó đã từng cố gắng hành động nhưng cuối cùng thất bại, hoặc cũng có lẽ họ thành công, tình hình hiện giờ chính là kết quả tốt nhất sau khi các tiền bối nỗ lực hết mình.
Ứng Kiệu thấy cậu một lát trầm tư một lát lắc đầu, nhịn không được hỏi:
"Em nghĩ gì thế?"
Khương Lam trầm ngâm một chút, thâm trầm nói:
"Em cảm thấy mình sinh ra quá muộn, không thể chứng kiến yêu tộc phồn thịnh tráng lệ thời thượng cổ."
Câu này cũng không xem như lừa Ứng Kiệu, đầu óc cậu ở thời thượng cổ phần lớn thời gian đều mơ mơ hồ hồ, lúc nào cũng chỉ biết một chữ ăn. Hiện giờ hồi tưởng lại, đều cảm giác trí nhớ xa xăm như bị một tầng sa mỏng phủ kín, phải rất rất rất cố gắng mới hồi ức được một vài sự kiện vụn vặt.
Cậu trả lời quá bay bổng, Ứng Kiệu im lặng một chút, bấm tay gõ gõ trán cậu, bất đắc dĩ nói:
"Thượng cổ cũng không có gì tốt."
Một đám đại yêu ngoại trừ đánh tới đánh lui ra chính là đánh xui đánh ngược.
Thật sự không có gì thú vị.
Khương Lam vô cùng tán thành:
"Hiện giờ cũng khá tốt."
Mỹ thực khắp nơi, còn có các loại thiết bị giải trí, hạnh phúc không gì sánh bằng.
Có điều sẽ dễ dàng bị trò chơi mê hoặc, chậm trễ tuy luyện.
Hai người họ kẻ xướng người họa, Vương Thanh đứng cạnh bên cảm giác mình bị một lớp màng trong suốt ngăn cản bên ngoài, mắt thấy cả hai đã sắp cắt đuôi hắn lên xe, Vương Thanh mới đột nhiên nhớ tới mình chạy một chuyến đến đây là có việc nhờ, vội vàng dày da mặt ngăn cản Khương Lam:
"Chờ em chút, chỉ vài phút thôi, em còn có chuyện khác muốn hỏi."
Khương Lam lúc này mới dừng chân quay đầu lại:
"Chuyện gì thế?"
Ứng Kiệu đứng cạnh bất mãn nhấp môi, lạnh như băng liếc Vương Thanh một cái.
Vương Thanh: "?"
Hắn nơm nớp sờ sờ lông tơ dựng thẳng sau cổ, nói chuyện chính với Khương Lam.
"Hôm trước em nhận được điện báo từ một trường học, nói buổi tối có người chạy đến trường học giở trò đùa dai, hơn nửa đêm lại mở quạt đèn lên, hoặc là di chuyển vị trí của các bức tranh treo trên hành lang, thậm chí đẩy bàn học của học sinh ngã lung tung.. Bảo vệ trường quan sát vài buổi tối, nhưng mãi vẫn không tìm ra được thủ phạm, nên mới báo cảnh sát."
Vương Thanh nhăn mày, nét mặt có chút ngưng trọng:
"Vì đó là trường học, bọn em sợ sẽ ảnh hưởng đến an toàn của học sinh, chiều tối hôm qua lập tức đến đó ngồi canh, chuẩn bị bắt lấy kẻ đùa dai. Nhưng kết quả lại không tìm được gì.."
"Hơn nữa em còn phát hiện, đây hẳn không phải do người đùa dai, mà là quỷ quái quấy phá." – Nói đến đây, giọng hắn bất giác nhẹ bẫng đi.
Tối hôm ấy Vương Thanh và đồng sự tách nhau ra ngồi canh, hắn phụ trách gian phòng học thường xuyên xảy ra chuyện kia, kết quả chờ đến tận nửa đêm, người không thấy nửa cái, ngược lại đèn quạt trong phòng còn tự mình mở lên. Lúc ấy hắn bị dọa sợ, theo bản năng chạy ra khỏi phòng học, lại phát hiện các bức họa danh nhân treo trên hành lang vốn dĩ là đôi mắt nhìn thẳng phía trước, nhưng lần này lại nhất trí nhìn về phía mình.
Lúc ấy hắn sợ tới mức ra đầy mồ hôi lạnh, cũng may khả năng thừa nhận của hắn không tệ lắm, làm bộ không nhìn thấy, mắt nhìn thẳng phía trước rời đi.
Hừng đông mặt trời lên hắn cũng không dám lộ ra, vừa chộp được cơ hội liền vội vàng đến tìm viện binh.
* * *
TIỂU KỊCH TRƯỜNG:
Long Long (khinh thường) : Đại yêu thượng cổ có gì đẹp? Còn không bằng nhìn anh.
Ở đội vớt xác cực cực khổ khổ vớt thi thể, mỗi lần xuống nước đều không biết sẽ đối mặt với chuyện ngoài ý muốn gì, một tháng kiếm được cũng chỉ nhiều hơn công việc bình thường chẳng bao nhiêu.
Đối mặt khoản tiền phi nghĩa lớn như thế, ai mà không động lòng?
Trương Tử tuy rằng quay mặt đi, lại không phải vì áy náy hay ăn năn, mà là không muốn để những người khác nhìn thấy biểu tình xấu xí méo mó vì tham lam của mình.
Nhân loại đôi khi mâu thuẫn thế đó, họ kính sợ quỷ thần tinh quái, sợ chết đến tột độ. Nhưng đối mặt dụ hoặc ích lợi lớn hơn nữa, họ có thể hoàn toàn làm lơ nguy hiểm tiềm tàng, thậm chí không cần mạng cũng muốn giữ được tiền tài sắp sở hữu.
Cũng như Trương Tử, nếu không phải Khương Lam lần lượt ép hỏi, gã có lẽ vẫn sẽ ôm giấc mơ đám ba ba tha chết cho mình, khi nào rời khỏi thôn gã sẽ độc chiếm luôn con ba ba ngọc của Trịnh Vũ, sống một cuộc sống giàu có an lành.
Không phải gã không sợ chết, chỉ là tham dục của gã chiến thắng sợ hãi mà thôi.
Đối với người như vậy, ngay cả tâm tư ra tay trừng trị, Khương Lam cũng hoàn toàn không hứng thú. Nếu gã còn không biết hối cải, đương khi tham dục không ngừng bành trướng, kết cục của gã có lẽ còn tệ hơn cả Trịnh Vũ đã chết thảm.
Tử vong xác thật đáng sợ, nhưng đôi khi tử vong mới là giải thoát, tồn tại ngược lại biến thành tra tấn chuộc tội.
Khương Lam đứng dậy, không hề cho gã một ánh mắt, đến bên Ứng Kiệu chờ tin tức từ Quan Thủy.
Đội trưởng Quan đứng sau cửa, liên tục hút một cây lại một cây thuốc, nhả khói mịt mù.
Đàn ba ba vẫn như hổ rình mồi mà nhìn chằm chằm Trương Tử, đề phòng gã chạy thoát.
Chừng một giờ sau, Quan Thủy và Vương Thanh cùng nhau trở lại. Quan Thủy từ ghế sau ôm xuống một con ba ba ngọc, cẩn thận đặt trước mặt đàn ba ba.
Đàn ba ba lại phát ra tiếng kêu ngắn ngủi, hai con ba ba dẫn đầu nhìn Quan Thủy, như đang ghi nhớ hình dáng của hắn. Quan Thủy bị nhìn đến lui ra sau một bước, trong lòng cũng chột dạ. Con ba ba nọ chỉ nhìn hắn chứ không làm gì khác, chúng nó nhanh chóng ngậm lấy ba ba ngọc, nhảy xuống nước.
Sau khi con ba ba nọ vào nước, một con ba ba lớn hơn nữa từ trong mương bò lên. Trước nay họ chưa từng gặp qua con ba ba này, hình thể to gấp mấy lần đàn ba ba vừa rồi, cổ nó rất thô, tứ chi mạnh mẽ, đôi mắt chứa đầy cảm xúc hệt như con người, mục tiêu của nó rõ ràng là Trương Tử, nó đang bò dần về phía gã.
Những con ba ba khác xao động trong chớp mắt, chân màng chụp lên nước bùn phát ra tiếng vang chành chạch, bao quanh Trương Tử.
Từ nãy đến giờ, Trương Tử vẫn luôn không dám lên tiếng, sợ hãi mà chống khuỷu tay lui ra sau, lại bị đàn ba ba vây quanh đẩy về phía trước.
Ba ba khổng lồ mở to đôi mắt không quá lớn nhìn chằm chằm vào gã, như đang chờ đợi gì đó.
Trương Tử cũng cầu xin mà liếc những người khác:
"Tôi đã trả lại đồ cho chúng nó rồi a, sao chúng nó còn chưa đi? Các người giúp tôi với, giúp tôi.."
Khương Lam lên tiếng:
"Đồ vật đã trả lại, nhưng anh vẫn không biết hối cải, chưa xin lỗi chúng nó."
Trương Tử nghẹn họng, môi gã run rẩy một lát, rốt cuộc cong lưng rũ đầu, lặp đi lặp lại "Thật sự rất xin lỗi" "Tôi biết sai rồi" "Tôi không phải người" "Cầu xin các người buông tha cho tôi đi".
Lời này có mấy phần thật lòng hối ý, chẳng ai biết được, nhưng tư thái xác thật rất hèn mọn.
Đàn ba ba yên lặng nhìn gã, sau khi Trương Tử bắt đầu tát lấy tát để lên mặt mình, ba ba dẫn đầu rốt cuộc duỗi dài cổ kêu một tiếng, sau đó xoay người bò đến bờ mương, đàn ba ba theo sau nó, ngay ngắn trật tự mà rời đi.
Trương Tử thấy cảnh tượng này, gần như mừng đến phát khóc, chân gã đã ngâm trong bùn tới mức sưng to xanh tím, chỉ có thể dùng hai tay chống xuống ruộng lết đi, gương mặt khôn khéo ngày thường cũng vặn vẹo biến hình:
"Chúng nó tha cho con rồi đúng không? Con không sao nữa rồi đúng không? Con sẽ không chết phải không?"
Gã nhìn hai thầy trò đội trưởng Quan, hai người đều quay mặt đi, gã lại chưa từ bỏ ý định mà nhìn Khương Lam cầu một câu trả lời khẳng định.
Khương Lam lãnh đạm nói:
"Anh tự giải quyết cho tốt đi."
Nói xong, cậu dẫn đầu xoay người rời đi.
Vương Thanh lại lần nữa chứng kiến một sự kiện phi tự nhiên, nhanh chân theo sau, bất bình hỏi Khương Lam:
"Tụi mình tha cho tên đó dễ dàng vậy sao?"
Làm một cảnh sát, tuy rằng phần lớn thời gian hắn đều cho rằng nên dùng pháp luật trừng trị tội ác, nhưng đôi khi gặp được những tình huống không thể dùng pháp luật đòi lại công lý, hắn càng hi vọng quả báo của kẻ xấu có thể tới mãnh liệt hơn một chút.
Quan Thủy tìm hắn hỗ trợ đã kể rõ tiền căn hậu quả, biết Trịnh Vũ chết thảm, Trương Tử lại không chịu trừng phạt gì lớn, tư tâm, hắn có chút tức giận bất bình.
Khương Lam kiên nhẫn giải thích:
"Không phải anh buông tha gã, mà là đàn ba ba buông tha gã."
Vương Thanh mặt đầy ngạc nhiên.
Khương Lam cười rộ lên:
"Cậu có biết thật ra động vật hoang dã rất nhạy bén trước tử vong không? Có nhiều loài, đặc biệt là động vật ăn xác thối, có thể thông qua hơi thở và mùi phán đoán trạng thái mục tiêu của mình, chúng nó thậm chí dự đoán được ngày chết của mục tiêu, sau đó bám theo đối phương, chờ khi mục tiêu ngã gục, chúng nó sẽ nhào lên tận hưởng một bữa tiệc thật phong phú."
"Đàn ba ba sở dĩ tha cho Trương Tử, có lẽ đã nhìn ra gã sống không được bao lâu."
Vương Thanh há to miệng, lẩm bẩm:
"Nhưng chẳng phải anh nói đàn ba ba này không thành tinh sao? Ba ba bình thường có thể thần đến vậy?"
"Động vật ở rất nhiều thời điểm đều nhạy bén hơn nhân loại gấp mấy lần, cũng thông minh hơn những gì con người vẫn nghĩ." – Khương Lam chớp chớp mắt với hắn – "Hơn nữa, thành tinh mà cậu nói, thật ra là sau khi động vật bước lên con đường tu hành, tiến vào một trạng thái sinh mệnh khác mà thôi. Đàn ba ba tuy rằng chưa bắt đầu tu hành, nhưng nếu lại qua thêm vài chục, vài trăm năm, chúng nó hẳn cũng sẽ thành tinh hóa hình."
"Thiên nhiên quả là thần kỳ." – Thần sắc Vương Thanh nghiêm túc tự hỏi trong chốc lát mới cảm khái – "Tầm mắt của chúng ta quá hẹp hòi."
Giống chuyện hôm nay, dù có đưa lên mạng, phỏng chừng hơn 90% người đều sẽ không tin, những người không tin có thể tìm một trăm loại lý do chứng thực video là quay theo kịch bản có sẵn, hoặc là ghép nối mà thành. Cho dù đổi thành chính hắn, nếu không phải liên tục trải qua vài vụ án phi tự nhiên, chỉ nghe qua lời kể, phỏng chừng phản ứng đầu tiên cũng cho là giả.
Người không biết thì không sợ, là chuyện tốt, cũng là chuyện xấu.
Vô tri thu hẹp tầm mắt người ta, bất tri bất giác sẽ khiến người đó trở nên tự phụ tự đại, cũng như nhân loại đã quen việc lấy bản thân mình đứng đầu vạn vật, làm sinh vật trí tuệ duy nhất trên hành tinh, các sinh vật khác đều thấp hơn con người một bậc.
Nhưng trên thực tế, sự ảo diệu của địa cầu đến nay vẫn chưa hoàn toàn được thăm dò hết, nhân loại cũng chỉ là một đám khách qua đường trong sinh mệnh dài lâu đến hàng tỉ năm của quả đất này mà thôi.
"Nhưng tối thiếu đã có một bộ phận nhỏ loài người ý thức được loại tự đại mù quáng này không tốt." – Khương Lam nói.
Cậu bỗng nghĩ tới yêu tộc thời thượng cổ.
Khi đó yêu tộc được tôn sùng là Vu Thần, coi chính mình là chúa tể trời đất, lực lượng của họ quá mạnh mẽ, có thể muốn làm gì thì làm. Khi đó cảnh ngộ của nhân tộc có lẽ cũng chẳng khác mấy so với các loài động vật bây giờ.
Yêu tộc xem nhân loại nhỏ yếu là con kiến, là đồ ăn, đồ chơi, tín đồ thu hoạch tín ngưỡng.. Tóm lại con người lúc đó sẽ không được yêu tộc xem là một sinh linh bình đẳng. Dù là yêu thú có địa vị thấp nhất trong yêu tộc cũng có thể dễ dàng đi săn nhân loại làm mồi.
Khi đó yêu tộc phỏng chừng chưa bao giờ nghĩ tới, một ngày kia, họ sẽ nghênh đón cơn hạo kiếp khủng khiếp đủ để chôn vùi tất cả. Đại yêu ngã xuống, yêu tộc từ từ xuống dốc. Sức mạnh hủy thiên diệt địa dần dần biến mất, Vu Thần cao cao tại thượng cũng sẽ trở thành kẻ yếu tay trói gà không chặt.
Mà nhân loại hiện giờ đã bắt đầu bước lên con đường của yêu tộc ngày trước. Có một bộ phận nhỏ loài người ý thức được điều đó, họ đang nỗ lực tạo ra sự thay đổi, liên hợp với yêu tộc thiết lập Cục Quản Lý Yêu Tộc, cũng đặt bước chân đầu tiên trên con đường ấy.
Chỉ là, không biết ở thời thượng cổ, có đại yêu nào nhận ra tình cảnh của yêu tộc hay chưa? Người ấy có từng làm ra thay đổi gì chăng?
Sau đó Khương Lam lại lắc lắc đầu, cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều.
Mặc kệ có đại yêu nào đoán được cục diện yêu tộc sẽ xuống dốc trong tương lai hay không, tình hình hiện nay đã là kết cục không thể thay đổi.
Có lẽ, các đại yêu biết điều đó đã từng cố gắng hành động nhưng cuối cùng thất bại, hoặc cũng có lẽ họ thành công, tình hình hiện giờ chính là kết quả tốt nhất sau khi các tiền bối nỗ lực hết mình.
Ứng Kiệu thấy cậu một lát trầm tư một lát lắc đầu, nhịn không được hỏi:
"Em nghĩ gì thế?"
Khương Lam trầm ngâm một chút, thâm trầm nói:
"Em cảm thấy mình sinh ra quá muộn, không thể chứng kiến yêu tộc phồn thịnh tráng lệ thời thượng cổ."
Câu này cũng không xem như lừa Ứng Kiệu, đầu óc cậu ở thời thượng cổ phần lớn thời gian đều mơ mơ hồ hồ, lúc nào cũng chỉ biết một chữ ăn. Hiện giờ hồi tưởng lại, đều cảm giác trí nhớ xa xăm như bị một tầng sa mỏng phủ kín, phải rất rất rất cố gắng mới hồi ức được một vài sự kiện vụn vặt.
Cậu trả lời quá bay bổng, Ứng Kiệu im lặng một chút, bấm tay gõ gõ trán cậu, bất đắc dĩ nói:
"Thượng cổ cũng không có gì tốt."
Một đám đại yêu ngoại trừ đánh tới đánh lui ra chính là đánh xui đánh ngược.
Thật sự không có gì thú vị.
Khương Lam vô cùng tán thành:
"Hiện giờ cũng khá tốt."
Mỹ thực khắp nơi, còn có các loại thiết bị giải trí, hạnh phúc không gì sánh bằng.
Có điều sẽ dễ dàng bị trò chơi mê hoặc, chậm trễ tuy luyện.
Hai người họ kẻ xướng người họa, Vương Thanh đứng cạnh bên cảm giác mình bị một lớp màng trong suốt ngăn cản bên ngoài, mắt thấy cả hai đã sắp cắt đuôi hắn lên xe, Vương Thanh mới đột nhiên nhớ tới mình chạy một chuyến đến đây là có việc nhờ, vội vàng dày da mặt ngăn cản Khương Lam:
"Chờ em chút, chỉ vài phút thôi, em còn có chuyện khác muốn hỏi."
Khương Lam lúc này mới dừng chân quay đầu lại:
"Chuyện gì thế?"
Ứng Kiệu đứng cạnh bất mãn nhấp môi, lạnh như băng liếc Vương Thanh một cái.
Vương Thanh: "?"
Hắn nơm nớp sờ sờ lông tơ dựng thẳng sau cổ, nói chuyện chính với Khương Lam.
"Hôm trước em nhận được điện báo từ một trường học, nói buổi tối có người chạy đến trường học giở trò đùa dai, hơn nửa đêm lại mở quạt đèn lên, hoặc là di chuyển vị trí của các bức tranh treo trên hành lang, thậm chí đẩy bàn học của học sinh ngã lung tung.. Bảo vệ trường quan sát vài buổi tối, nhưng mãi vẫn không tìm ra được thủ phạm, nên mới báo cảnh sát."
Vương Thanh nhăn mày, nét mặt có chút ngưng trọng:
"Vì đó là trường học, bọn em sợ sẽ ảnh hưởng đến an toàn của học sinh, chiều tối hôm qua lập tức đến đó ngồi canh, chuẩn bị bắt lấy kẻ đùa dai. Nhưng kết quả lại không tìm được gì.."
"Hơn nữa em còn phát hiện, đây hẳn không phải do người đùa dai, mà là quỷ quái quấy phá." – Nói đến đây, giọng hắn bất giác nhẹ bẫng đi.
Tối hôm ấy Vương Thanh và đồng sự tách nhau ra ngồi canh, hắn phụ trách gian phòng học thường xuyên xảy ra chuyện kia, kết quả chờ đến tận nửa đêm, người không thấy nửa cái, ngược lại đèn quạt trong phòng còn tự mình mở lên. Lúc ấy hắn bị dọa sợ, theo bản năng chạy ra khỏi phòng học, lại phát hiện các bức họa danh nhân treo trên hành lang vốn dĩ là đôi mắt nhìn thẳng phía trước, nhưng lần này lại nhất trí nhìn về phía mình.
Lúc ấy hắn sợ tới mức ra đầy mồ hôi lạnh, cũng may khả năng thừa nhận của hắn không tệ lắm, làm bộ không nhìn thấy, mắt nhìn thẳng phía trước rời đi.
Hừng đông mặt trời lên hắn cũng không dám lộ ra, vừa chộp được cơ hội liền vội vàng đến tìm viện binh.
* * *
TIỂU KỊCH TRƯỜNG:
Long Long (khinh thường) : Đại yêu thượng cổ có gì đẹp? Còn không bằng nhìn anh.