Bài viết: 216 

Tác giả: Tú Sinh
Editor: HuỳnhAnhTử
E/N:
- Tiêu đề chương do editor tự đặt
CHƯƠNG 37.1: Thăm nhà
Editor: HuỳnhAnhTử
E/N:
- Tiêu đề chương do editor tự đặt
CHƯƠNG 37.1: Thăm nhà
Lúc Ứng Kiệu đưa Khương Lam đến cửa tiểu khu, trời đã tờ mờ sáng.
Khương Lam diễn kịch đành diễn cho trót, sau khi lên xe liền bắt đầu ngáp liên miên, hai mắt đẫm lệ mông lung, gà gật như gà con mổ thóc. Ứng Kiệu thấy cậu thật sự buồn ngủ đến mở không được mắt, vừa bảo cậu tiếp tục ngủ vừa lấy danh nghĩa 'anh trai' nhắn tin cho Chu Tuất giúp Khương Lam xin nghỉ một ngày.
Chờ tới nơi, anh mới đánh thức cậu dậy, bảo cậu về nhà ngủ tiếp.
Thuận tiện báo cho cậu biết mình đã xin nghỉ một ngày cho cậu trước rồi.
Tiền lương ở tổ dân phố cũng tính cả chuyên cần, Khương Lam cả người đều ngốc, vội vàng nói:
"Thật ra em cũng không quá mệt, không cần xin nghỉ."
Nhưng Ứng Kiệu hiển nhiên không đồng ý cậu bôn ba cả đêm lại đi làm một ngày, hơi cường ngạnh nói:
"Em đã thức đêm rồi, không nghỉ ngơi cho tốt, đến chỗ làm cũng chẳng làm việc hiệu quả được. Bỏ công mài dao chẻ củi nhanh hơn."
Khương Lam phản bác trong lòng: Nhưng mà em muốn tiền chuyên cần!
Chẳng qua cậu không dám hô thành tiếng, cái miệng ngày thường lanh lảu vô cùng nay cũng bẹp thành miệng vịt:
"Dạ."
Ứng Kiệu xoa xoa đầu cậu, lại dặn dò:
"Sau này nếu lại đụng phải những chuyện như vậy, nhớ báo trước với tôi, em hành động một mình, lỡ gặp phải nguy hiểm cũng không ai biết."
Khương Lam lại gật đầu.
Ứng Kiệu thấy cậu ngáp đến mắt đỏ lên, thúc giục cậu nhanh vào nhà:
"Mau trở về ngủ đi, chiều nay tôi đến thăm em. Vụ án của cha con Tần Thư Dịch tôi cũng sẽ theo dõi giúp em."
"Dạ, cảm ơn anh."
Lúc này Khương Lam là thiệt tình thật lòng nói cám ơn, cậu cảm thấy Ứng Kiệu thật sự quá mức tri kỷ.
So với cái này, một khoản tiền chuyên cần nho nhỏ cũng không tính là gì.
Dù sao bây giờ cậu cũng siêu có tiền!
Hai người tạm biệt ở cửa tiểu khu, Khương Lam lập tức về nhà. Tắm rửa một phen, sướng rơn người mà đi ngủ bù.
Lúc cậu tỉnh giấc đã là mười hai giờ trưa.
Ánh nắng mặt trời sáng ngời len lỏi qua khe hở giữa màn cửa, phơi đến cả người đều ấm áp lười biếng. Khương Lam lăn một vòng trong chăn, mơ mơ màng màng xuống giường, phát hiện Toan Nghê và Tiêu Đồ đã ôm iPad chơi game từ lúc nào.
Tiêu Đồ hiện giờ đã quen với hoàn cảnh sống ở đây, cậu nhóc hóa thành hình người, mặc một bộ quần áo cotton thoải mái giản dị ngồi trên sô pha, thành thạo vừa chơi game vừa ăn tôm.
Tôm biển lớn là chú Quý đưa tới, dùng phương pháp đặc biệt giữ tươi, sau khi rã đông lột vỏ là có thể trực tiếp ăn sống. Chất thịt tươi ngon dẻo dai, hai anh em lột một mâm lớn đặt trong tầm tay, Tiêu Đồ tự mình ăn một con, lại đút cho Toan Nghê một con, ăn đến hòa thuận vui vẻ.
Thấy Khương Lam ra ngoài, Tiêu Đồ còn đẩy mâm về phía cậu, hô:
"Ngũ ca, ăn cơm trưa."
"Đúng là dễ nuôi thật."
Khương Lam nói thầm, đến tủ lạnh tìm tìm nguyên liệu nấu ăn dư lại chuẩn bị làm bữa trưa. Những thứ Long Cung đưa tới đều là hàng cực phẩm, không cần xử lý cầu kỳ cũng vô cùng mỹ vị. Khương Lam đơn giản làm thêm một mâm sò biển và một mâm cua mang tới, thế là được một bữa cơm phong phú.
Khẩu phần của Khương Lam còn có thêm hai khối ngọc thạch chất lượng tốt nhất, cậu vừa kẽo kẹt nhai ngọc vừa xem tin tức trên di động.
Hôm nay xin nghỉ, sáng sớm đám người Tiết Mông đã nheo nhéo trong nhóm chat tag cậu khắp nơi, hỏi cậu vì sao không tới đi làm.
Có lẽ thấy cậu không trả lời trong nhóm, Trương Thiên Hành thậm chí còn trò chuyện riêng với cậu.
Khương Lam lập tức trả lời vào nhóm: [Tối hôm qua đi cứu vớt thế giới, hôm nay xin nghỉ ngủ bù.]
[Tiết Mông: Đấm vai cho đại lão. Jpg]
Tiêu Hiểu Du nói giỡn một câu: [Tui còn tưởng ông bị bắt về kế thừa tài sản trăm tỷ đâu.]
[Tiết Mông: @Tiêu Hiểu Du phàm nhân ngu xuẩn, bà bị lậm tiểu thuyết quá rồi phải không, còn gia sản trăm tỷ? ]
Tiêu Hiểu Du đáp lại một câu ha hả.
Ông biết cái quái gì, đây chính là nam nhân mà đến quản gia trong nhà còn lái được Rolls-Royce Phantom, kế thừa gia sản trăm tỷ không phải phô trương đâu.
Khương Lam thấy hai người lại bắt đầu chiến emo, sợ nói nhiều sai nhiều, nhanh chóng lặn.
Nhân tiện trả lời tin nhắn của Trương Thiên Hành.
Trương Thiên Hành đã gửi vài tin lại đây, ngoại trừ một tin duy nhất hỏi cậu vì sao không đi làm, còn lại đều là ảnh chụp đồ ăn vặt mới mua.
[Trương Thiên Hành: Đồ ăn vặt cho Nê Nê, ông chừng nào thì đi làm lại? Nếu không tiện tôi sẽ giúp ông đưa tới nhà.]
Khương Lam tấm tắc hai tiếng, nghĩ thầm Trương Thiên Hành thật đúng là một tên cuồng mèo tiêu chuẩn. Chỉ tiếc Toan Nghê không phải mèo con thật sự.
Xem xem tiểu Toan Nghê đang vui vẻ chơi chim cánh cụt đua xe với Tiêu Đồ, cậu hơi chột dạ mà trả lời: [Chiều nay tui sẽ đến văn phòng, đồ ăn vặt của em ấy đủ rồi, đừng mua nhiều thế.]
Đại khái nhận được tin chính xác, Trương Thiên Hành lại biến thành khốc ca ít lời như mọi khi: [Không nhiều.]
Khương Lam cảm thấy mình không thể thuyết phục khốc ca, lựa chọn bỏ cuộc.
Trả lời lại hết mọi người, Ứng Kiệu lại gửi tin nhắn cho cậu, hỏi cậu đã tỉnh chưa.
Khương Lam nói rồi, Ứng Kiệu bắt đầu gọi điện cho cậu.
"Dậy chưa? Ăn trưa chưa?"
"Mới vừa ăn xong ạ." – Khương Lam lười biếng cuộn trên sô pha, đáp – "Chiều không có việc gì, em chuẩn bị trả phép đi làm."
Ứng Kiệu ở đầu kia cười một tiếng, bất đắc dĩ:
"Chỉ có nửa ngày cũng phải đi?" – Anh lại nói – "Tôi đang ở dưới lầu nhà em."
!
Khương Lam cả kinh, thiếu chút nữa la phá giọng:
"Sao anh lại tới đây?"
Cậu hoảng loạn mà nhìn đồ mới sang chảnh bày khắp nơi trong nhà.
Lúc chú Quý đưa Tiêu Đồ tới, thuận tay đem thêm không ít vật dụng đến, lớn như thảm điện đến nhỏ như nguyên liệu nấu ăn, quần áo, máy chơi game. Khương Lam tuy rằng không biết giá cả, nhưng chú Quý xưa nay sẽ không bao giờ để họ dùng hàng rẻ tiền.
Cậu kinh hoảng vọt vào phòng ngủ rồi lại lao ra, nhìn căn nhà đã thay đổi hoàn toàn của mình, không biết nên làm thế nào cho phải.
Ứng Kiệu cách di động cũng nghe ra khác thường, khó hiểu hỏi:
"Làm sao vậy?"
Khương Lam bình tĩnh một chút, lại thanh thanh giọng:
"Không.. không sao cả.. chỉ là.. trong nhà hơi bừa bộn, còn chưa kịp dọn dẹp."
Ứng Kiệu nháy mắt nhớ tới chuyện lần trước đến nhà Khương Lam, nhìn phòng ngủ bày bừa lộn xộn.
Anh cười nhẹ:
"Không sao, tôi không chê."
Khương Lam khô cằn "Ừm" một tiếng, nói mình phải dọn dẹp một chút liền cắt điện thoại.
Đầu tiên cậu nghiêm túc dặn dò hai đứa em vài câu, thông đồng trước lời khai, làm nhóc tuyệt đối không được lỡ lời nói bậy.
Tiếp đó bắt đầu sốt ruột hốt hoảng mà vơ lấy những thứ nhìn tương đối sang chảnh toàn bộ nhét vào phòng ngủ. Nhìn nhìn áo ngủ trên người, đang muốn đi thay một bộ, chuông cửa đã vang lên, cậu không kịp đổi, chỉ có thể căng da đầu đi mở cửa.
Lúc này Ứng Kiệu đã thay ra bộ tây trang tinh anh rạng sáng, mặc vào một bộ quần áo khác đơn giản thoải mái hơn nhiều.
Anh đưa điểm tâm cho Khương Lam, nói:
"Sợ em không ăn cơm trưa, tôi thuận tay mua một ít."
Khương Lam nhận lấy, mời người vào nhà, lại không có tâm tư hàn huyên với anh, hai mắt như ra-đa rà quét toàn phòng, sợ bỏ lỡ thứ gì đó không nên xuất hiện trong một căn hộ 'nghèo'.
Ứng Kiệu theo sau cậu, liếc mắt một cái là nhận ra phòng khách đã thay đổi hoàn toàn.
Phòng khách được trải thảm mềm, sô pha cũng đổi một bộ khác, còn thêm vào một chiếc tủ lạnh bốn cánh, trên tường nhiều ra vài bức tranh trang trí.
Ứng Kiệu hồ nghi nhìn chằm chằm mấy bức tranh trừu tượng hiện đại kia. Nếu anh không lầm mà nói, những bức họa treo tường đó có vẻ như đều là tranh thật, đã từng được bán đấu giá với giá cao.
Anh còn chưa kịp hỏi đã bị thiếu niên trên sô pha hấp dẫn ánh mắt.
Tiêu Đồ lễ phép chào hỏi, nét mặt có chút co quắp.
Đối mặt người không quen, cậu nhóc vẫn còn rụt rè.
Khương Lam giới thiệu:
"Đây là em họ của em, Khương Đồ, lần trước anh đã gặp rồi đấy."
Ứng Kiệu lập tức nhớ tới vị em họ cả người châu quang bảo khí, đến vỏ ốc cũng phải nạm đầy đá quý lần trước. Không nghĩ tới em họ hóa thành hình người lại giống Khương Lam đến thế.
Anh nhìn nhìn căn hộ gần như thay đổi hoàn toàn, cùng với những bức tranh trang trí xa xỉ kia, tức khắc hiểu ra:
"Em sửa nhà?"
Tiểu yêu quái khẳng định không có tiền trang hoàng, lúc trước anh đã tới vài lần, nhà tiểu yêu quái bố trí vô cùng đơn giản. Hiện giờ em họ đến ở, trong nhà liền sang trọng hẳn lên, hiển nhiên là em họ châu quang bảo khí không quen ở căn hộ đơn sơ hai phòng, cho nên mới trang hoàng lại một lần.
Hai mắt Khương Lam đảo loạn:
"A, đúng vậy."
Ứng Kiệu lại nhìn hai bộ áo ngủ giống hệt nhau trên người Khương Lam và Tiêu Đồ, áo ngủ mặc trên người em họ rộng thùng thình, còn của Khương Lam lại là ôm sát, phác họa ra phần eo càng thêm thon thả.
Anh nhịn không được trìu mến mà xoa xoa đầu Khương Lam, nghĩ thầm những bộ quần áo nhãn hiệu xa xỉ mà Khương Lam thường mặc thì ra đều đến từ vị em họ này.
Đúng là đồng yêu bất đồng mệnh[1] .
Nhìn xem em họ nạm đầy đá quý lên vỏ ốc, lại nhìn tiểu yêu quái phải mặc những bộ quần áo mà vị em họ này thải ra, Ứng Kiệu đau lòng đến tan nát.
Nhưng thấy Khương Lam cũng hồn nhiên không thèm để ý, Ứng Kiệu cho dù đau lòng cũng không thể cố ý nói ra, chỉ đành xem như không biết, sợ tổn thương lòng tự trọng của tiểu yêu quái.
* * *
[1] Đồng yêu bất đồng mệnh: Lái từ câu gốc 'đồng nhân bất đồng mệnh', đều là người nhưng sao số mệnh lại khác nhau, có kẻ giàu sang phú quý lại có kẻ nghèo hèn đến không ăn nổi cơm, thường so sánh hai đối tượng có liên quan đến nhau.
Khương Lam diễn kịch đành diễn cho trót, sau khi lên xe liền bắt đầu ngáp liên miên, hai mắt đẫm lệ mông lung, gà gật như gà con mổ thóc. Ứng Kiệu thấy cậu thật sự buồn ngủ đến mở không được mắt, vừa bảo cậu tiếp tục ngủ vừa lấy danh nghĩa 'anh trai' nhắn tin cho Chu Tuất giúp Khương Lam xin nghỉ một ngày.
Chờ tới nơi, anh mới đánh thức cậu dậy, bảo cậu về nhà ngủ tiếp.
Thuận tiện báo cho cậu biết mình đã xin nghỉ một ngày cho cậu trước rồi.
Tiền lương ở tổ dân phố cũng tính cả chuyên cần, Khương Lam cả người đều ngốc, vội vàng nói:
"Thật ra em cũng không quá mệt, không cần xin nghỉ."
Nhưng Ứng Kiệu hiển nhiên không đồng ý cậu bôn ba cả đêm lại đi làm một ngày, hơi cường ngạnh nói:
"Em đã thức đêm rồi, không nghỉ ngơi cho tốt, đến chỗ làm cũng chẳng làm việc hiệu quả được. Bỏ công mài dao chẻ củi nhanh hơn."
Khương Lam phản bác trong lòng: Nhưng mà em muốn tiền chuyên cần!
Chẳng qua cậu không dám hô thành tiếng, cái miệng ngày thường lanh lảu vô cùng nay cũng bẹp thành miệng vịt:
"Dạ."
Ứng Kiệu xoa xoa đầu cậu, lại dặn dò:
"Sau này nếu lại đụng phải những chuyện như vậy, nhớ báo trước với tôi, em hành động một mình, lỡ gặp phải nguy hiểm cũng không ai biết."
Khương Lam lại gật đầu.
Ứng Kiệu thấy cậu ngáp đến mắt đỏ lên, thúc giục cậu nhanh vào nhà:
"Mau trở về ngủ đi, chiều nay tôi đến thăm em. Vụ án của cha con Tần Thư Dịch tôi cũng sẽ theo dõi giúp em."
"Dạ, cảm ơn anh."
Lúc này Khương Lam là thiệt tình thật lòng nói cám ơn, cậu cảm thấy Ứng Kiệu thật sự quá mức tri kỷ.
So với cái này, một khoản tiền chuyên cần nho nhỏ cũng không tính là gì.
Dù sao bây giờ cậu cũng siêu có tiền!
Hai người tạm biệt ở cửa tiểu khu, Khương Lam lập tức về nhà. Tắm rửa một phen, sướng rơn người mà đi ngủ bù.
Lúc cậu tỉnh giấc đã là mười hai giờ trưa.
Ánh nắng mặt trời sáng ngời len lỏi qua khe hở giữa màn cửa, phơi đến cả người đều ấm áp lười biếng. Khương Lam lăn một vòng trong chăn, mơ mơ màng màng xuống giường, phát hiện Toan Nghê và Tiêu Đồ đã ôm iPad chơi game từ lúc nào.
Tiêu Đồ hiện giờ đã quen với hoàn cảnh sống ở đây, cậu nhóc hóa thành hình người, mặc một bộ quần áo cotton thoải mái giản dị ngồi trên sô pha, thành thạo vừa chơi game vừa ăn tôm.
Tôm biển lớn là chú Quý đưa tới, dùng phương pháp đặc biệt giữ tươi, sau khi rã đông lột vỏ là có thể trực tiếp ăn sống. Chất thịt tươi ngon dẻo dai, hai anh em lột một mâm lớn đặt trong tầm tay, Tiêu Đồ tự mình ăn một con, lại đút cho Toan Nghê một con, ăn đến hòa thuận vui vẻ.
Thấy Khương Lam ra ngoài, Tiêu Đồ còn đẩy mâm về phía cậu, hô:
"Ngũ ca, ăn cơm trưa."
"Đúng là dễ nuôi thật."
Khương Lam nói thầm, đến tủ lạnh tìm tìm nguyên liệu nấu ăn dư lại chuẩn bị làm bữa trưa. Những thứ Long Cung đưa tới đều là hàng cực phẩm, không cần xử lý cầu kỳ cũng vô cùng mỹ vị. Khương Lam đơn giản làm thêm một mâm sò biển và một mâm cua mang tới, thế là được một bữa cơm phong phú.
Khẩu phần của Khương Lam còn có thêm hai khối ngọc thạch chất lượng tốt nhất, cậu vừa kẽo kẹt nhai ngọc vừa xem tin tức trên di động.
Hôm nay xin nghỉ, sáng sớm đám người Tiết Mông đã nheo nhéo trong nhóm chat tag cậu khắp nơi, hỏi cậu vì sao không tới đi làm.
Có lẽ thấy cậu không trả lời trong nhóm, Trương Thiên Hành thậm chí còn trò chuyện riêng với cậu.
Khương Lam lập tức trả lời vào nhóm: [Tối hôm qua đi cứu vớt thế giới, hôm nay xin nghỉ ngủ bù.]
[Tiết Mông: Đấm vai cho đại lão. Jpg]
Tiêu Hiểu Du nói giỡn một câu: [Tui còn tưởng ông bị bắt về kế thừa tài sản trăm tỷ đâu.]
[Tiết Mông: @Tiêu Hiểu Du phàm nhân ngu xuẩn, bà bị lậm tiểu thuyết quá rồi phải không, còn gia sản trăm tỷ? ]
Tiêu Hiểu Du đáp lại một câu ha hả.
Ông biết cái quái gì, đây chính là nam nhân mà đến quản gia trong nhà còn lái được Rolls-Royce Phantom, kế thừa gia sản trăm tỷ không phải phô trương đâu.
Khương Lam thấy hai người lại bắt đầu chiến emo, sợ nói nhiều sai nhiều, nhanh chóng lặn.
Nhân tiện trả lời tin nhắn của Trương Thiên Hành.
Trương Thiên Hành đã gửi vài tin lại đây, ngoại trừ một tin duy nhất hỏi cậu vì sao không đi làm, còn lại đều là ảnh chụp đồ ăn vặt mới mua.
[Trương Thiên Hành: Đồ ăn vặt cho Nê Nê, ông chừng nào thì đi làm lại? Nếu không tiện tôi sẽ giúp ông đưa tới nhà.]
Khương Lam tấm tắc hai tiếng, nghĩ thầm Trương Thiên Hành thật đúng là một tên cuồng mèo tiêu chuẩn. Chỉ tiếc Toan Nghê không phải mèo con thật sự.
Xem xem tiểu Toan Nghê đang vui vẻ chơi chim cánh cụt đua xe với Tiêu Đồ, cậu hơi chột dạ mà trả lời: [Chiều nay tui sẽ đến văn phòng, đồ ăn vặt của em ấy đủ rồi, đừng mua nhiều thế.]
Đại khái nhận được tin chính xác, Trương Thiên Hành lại biến thành khốc ca ít lời như mọi khi: [Không nhiều.]
Khương Lam cảm thấy mình không thể thuyết phục khốc ca, lựa chọn bỏ cuộc.
Trả lời lại hết mọi người, Ứng Kiệu lại gửi tin nhắn cho cậu, hỏi cậu đã tỉnh chưa.
Khương Lam nói rồi, Ứng Kiệu bắt đầu gọi điện cho cậu.
"Dậy chưa? Ăn trưa chưa?"
"Mới vừa ăn xong ạ." – Khương Lam lười biếng cuộn trên sô pha, đáp – "Chiều không có việc gì, em chuẩn bị trả phép đi làm."
Ứng Kiệu ở đầu kia cười một tiếng, bất đắc dĩ:
"Chỉ có nửa ngày cũng phải đi?" – Anh lại nói – "Tôi đang ở dưới lầu nhà em."
!
Khương Lam cả kinh, thiếu chút nữa la phá giọng:
"Sao anh lại tới đây?"
Cậu hoảng loạn mà nhìn đồ mới sang chảnh bày khắp nơi trong nhà.
Lúc chú Quý đưa Tiêu Đồ tới, thuận tay đem thêm không ít vật dụng đến, lớn như thảm điện đến nhỏ như nguyên liệu nấu ăn, quần áo, máy chơi game. Khương Lam tuy rằng không biết giá cả, nhưng chú Quý xưa nay sẽ không bao giờ để họ dùng hàng rẻ tiền.
Cậu kinh hoảng vọt vào phòng ngủ rồi lại lao ra, nhìn căn nhà đã thay đổi hoàn toàn của mình, không biết nên làm thế nào cho phải.
Ứng Kiệu cách di động cũng nghe ra khác thường, khó hiểu hỏi:
"Làm sao vậy?"
Khương Lam bình tĩnh một chút, lại thanh thanh giọng:
"Không.. không sao cả.. chỉ là.. trong nhà hơi bừa bộn, còn chưa kịp dọn dẹp."
Ứng Kiệu nháy mắt nhớ tới chuyện lần trước đến nhà Khương Lam, nhìn phòng ngủ bày bừa lộn xộn.
Anh cười nhẹ:
"Không sao, tôi không chê."
Khương Lam khô cằn "Ừm" một tiếng, nói mình phải dọn dẹp một chút liền cắt điện thoại.
Đầu tiên cậu nghiêm túc dặn dò hai đứa em vài câu, thông đồng trước lời khai, làm nhóc tuyệt đối không được lỡ lời nói bậy.
Tiếp đó bắt đầu sốt ruột hốt hoảng mà vơ lấy những thứ nhìn tương đối sang chảnh toàn bộ nhét vào phòng ngủ. Nhìn nhìn áo ngủ trên người, đang muốn đi thay một bộ, chuông cửa đã vang lên, cậu không kịp đổi, chỉ có thể căng da đầu đi mở cửa.
Lúc này Ứng Kiệu đã thay ra bộ tây trang tinh anh rạng sáng, mặc vào một bộ quần áo khác đơn giản thoải mái hơn nhiều.
Anh đưa điểm tâm cho Khương Lam, nói:
"Sợ em không ăn cơm trưa, tôi thuận tay mua một ít."
Khương Lam nhận lấy, mời người vào nhà, lại không có tâm tư hàn huyên với anh, hai mắt như ra-đa rà quét toàn phòng, sợ bỏ lỡ thứ gì đó không nên xuất hiện trong một căn hộ 'nghèo'.
Ứng Kiệu theo sau cậu, liếc mắt một cái là nhận ra phòng khách đã thay đổi hoàn toàn.
Phòng khách được trải thảm mềm, sô pha cũng đổi một bộ khác, còn thêm vào một chiếc tủ lạnh bốn cánh, trên tường nhiều ra vài bức tranh trang trí.
Ứng Kiệu hồ nghi nhìn chằm chằm mấy bức tranh trừu tượng hiện đại kia. Nếu anh không lầm mà nói, những bức họa treo tường đó có vẻ như đều là tranh thật, đã từng được bán đấu giá với giá cao.
Anh còn chưa kịp hỏi đã bị thiếu niên trên sô pha hấp dẫn ánh mắt.
Tiêu Đồ lễ phép chào hỏi, nét mặt có chút co quắp.
Đối mặt người không quen, cậu nhóc vẫn còn rụt rè.
Khương Lam giới thiệu:
"Đây là em họ của em, Khương Đồ, lần trước anh đã gặp rồi đấy."
Ứng Kiệu lập tức nhớ tới vị em họ cả người châu quang bảo khí, đến vỏ ốc cũng phải nạm đầy đá quý lần trước. Không nghĩ tới em họ hóa thành hình người lại giống Khương Lam đến thế.
Anh nhìn nhìn căn hộ gần như thay đổi hoàn toàn, cùng với những bức tranh trang trí xa xỉ kia, tức khắc hiểu ra:
"Em sửa nhà?"
Tiểu yêu quái khẳng định không có tiền trang hoàng, lúc trước anh đã tới vài lần, nhà tiểu yêu quái bố trí vô cùng đơn giản. Hiện giờ em họ đến ở, trong nhà liền sang trọng hẳn lên, hiển nhiên là em họ châu quang bảo khí không quen ở căn hộ đơn sơ hai phòng, cho nên mới trang hoàng lại một lần.
Hai mắt Khương Lam đảo loạn:
"A, đúng vậy."
Ứng Kiệu lại nhìn hai bộ áo ngủ giống hệt nhau trên người Khương Lam và Tiêu Đồ, áo ngủ mặc trên người em họ rộng thùng thình, còn của Khương Lam lại là ôm sát, phác họa ra phần eo càng thêm thon thả.
Anh nhịn không được trìu mến mà xoa xoa đầu Khương Lam, nghĩ thầm những bộ quần áo nhãn hiệu xa xỉ mà Khương Lam thường mặc thì ra đều đến từ vị em họ này.
Đúng là đồng yêu bất đồng mệnh[1] .
Nhìn xem em họ nạm đầy đá quý lên vỏ ốc, lại nhìn tiểu yêu quái phải mặc những bộ quần áo mà vị em họ này thải ra, Ứng Kiệu đau lòng đến tan nát.
Nhưng thấy Khương Lam cũng hồn nhiên không thèm để ý, Ứng Kiệu cho dù đau lòng cũng không thể cố ý nói ra, chỉ đành xem như không biết, sợ tổn thương lòng tự trọng của tiểu yêu quái.
* * *
[1] Đồng yêu bất đồng mệnh: Lái từ câu gốc 'đồng nhân bất đồng mệnh', đều là người nhưng sao số mệnh lại khác nhau, có kẻ giàu sang phú quý lại có kẻ nghèo hèn đến không ăn nổi cơm, thường so sánh hai đối tượng có liên quan đến nhau.