Chương 90: 【 Giới giải trí 】 Lão đại thật soái 21

[HIDE-THANKS]
Rời khỏi trường quay.

Sắc trời bên ngoài đã tối đen.

Thời tiết đêm nay rất tốt.

Bóng đêm đen nhánh, có rất nhiều sao, thường thường còn có gió lạnh thổi tới.

Mở cửa xe, Nam Nhiễm ngồi lên xe bảo mẫu.

Mở miệng,

"Đi câu lạc bộ đêm Lục Địa."

Tài xế cực kỳ nghe lời.

Lập tức hành động.

Khởi động xe.

Nhanh chóng chạy tới đích đến.

*

Trong tầng hai ngầm ở câu lạc bộ đêm Lục Địa.

Không giống với tầng một tầng hai tràn đầy ánh sáng hào nhoáng cùng không khí náo nhiệt.

Tầng hai ngầm là một sàn đấu quyền anh.

Chỉ là hôm nay, không có thi đấu.

Cũng không có người xem.

Trên sàn đấu hình vuông.

Buộc dây thừng chuyên dụng của sàn đấu.

Bốn phía tối tăm.

Chỉ có chính giữa sân có một ánh đèn mờ nhạt.

Ánh đèn lay động.

Đem bóng người kéo dài.

Ở dưới ánh đèn.

Một người đàn ông có bộ dáng xinh đẹp, bị người ta cột vào ghế.

Áo sơ mi màu trắng bị siết chặt tạo ra vài vết hằn.

Nguyễn Mặc ngẩng đầu lên.

Nhìn người ở xung quanh.

Từng người đều cao lớn thô kệch, tướng mạo hung ác.

Nhìn có vẻ, là tay đấm của câu lạc bộ đêm.

Trong đó, có một tên đàn anh đeo dây chuyền vàng, mang đồng hồ kim cương, miệng ngậm một cây tăm xỉa răng.

Đại khái, là thấy Nguyễn Mặc không giống với những thiếu niên khác.

Dù sao cũng lăn lộn ở cái nơi ngư long hỗn tạp này lâu như vậy rồi.

Vẫn là có chút mắt nhìn.

Thanh âm thô cuồng

"Người anh em, bọn anh cũng không làm khó em.

Giao kịch bản ra.

Bọn anh liền thả em đi."

Bộ dáng Nguyễn Mặc lạnh nhạt.

Dù bản thân bị cột trói vào đây, cũng không khiến hắn có bất cứ dao động nào.

Hắn không nói một lời.

Bên cạnh đại ca đeo dây xích vàng kia có một tiểu đệ, nhìn qua có hơi đáng khinh.

Dường như, ở nơi này đã vô pháp vô thiên quen rồi.

Trực tiếp đi lên trước, tát một cái lên mặt Nguyễn Mặc.

"Con mẹ nó, mày là cái thá gì, Thường ca bọn tao nói chuyện với mày, giả vờ cái gì hả?

Bảo mày đưa thì mau đưa ra đây.

Còn lề mề, tao chặt hai cái chân này của mày."

Vị đại ca mang dây xích vàng kia tuy rằng thấy thiếu niên này có địa vị không tầm thường.

Nhưng ở địa bàn của hắn, đánh liền đánh.

Ai dám nói gì.

Đại ca mở miệng,

"Mau nói kịch bản ở đâu.

Nếu không, tao cũng không đảm bảo mày có thể hoàn hảo không tổn hao gì mà đi ra ngoài đâu."

Nguyễn Mặc đang bị trói, vẫn thờ ơ.

Càng lạnh nhạt hơn so với lúc nãy.

Tiểu đệ nhìn Nguyễn Mặc, cười lạnh

"Cảm thấy bản thân rất cứng cỏi?"

Vừa nói, vừa tiến lên.

Duỗi tay, nắm lấy mặt Nguyễn Mặc.

Vẻ mặt đáng khinh, hơi tiếc nuối.

Vị Thường ca kia lên tiếng

"Giao kịch bản ra, mày liền có thể toàn vẹn mà đi ra ngoài.

Nếu không.."

Ngay lúc nói chuyện.

Ting tong.

Thang máy bỗng nhiên vang lên.

Thường ca ném tăm xỉa răng, nhìn về phía tiểu đệ bên cạnh.

"Chẳng phải đã nói, không cho phép thì không được tới chỗ này sao?"

Tiểu đệ kia lập tức cung cung kính kính

"Đại ca, để em đi xem thử."

Vừa nói, vừa định xuống lôi đài.

Lúc này.

Cửa thang máy mở ra.

Cộc cộc.

Tiếng giày cao gót màu đen đạp lên sàn nhà.

Liền thấy được một người phụ nữ, mặc một chiếc váy lụa đen quét đất, dáng người duyên dáng, tóc dài màu đen uốn lượn.

Môi đỏ hơi cong lên, mang theo một loại cao quý như từ trên trời hạ xuống.

Xuất hiện ở tầng hai ngầm này.

Tất cả mọi người đều không ngờ, người tới là một người phụ nữ.

Còn là một vưu vật mặc lễ phục xinh đẹp.

Ánh mắt Nam Nhiễm dừng lại trên người Nguyễn Mặc.

A, dạ minh châu đúng là bị người khác trộm đi.

Cô bước từng bước đến gần lôi đài.

Chờ cô đi vào.

Thậm chí còn nghe được tiếng nuốt nước miếng ừng ực của đám đàn ông.
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 91: 【 Giới giải trí 】 Lão đại thật soái 22

[HIDE-THANKS]
Phụ nữ xinh đẹp, luôn nhận được càng nhiều đặc quyền.

Ví dụ như.

Sẽ làm đám người này phản ứng một hồi lâu mới có thể nhận ra được nguy hiểm đến gần.

Vị lão đại Thường ca kia trước hết phản ứng lại.

Tầng hai ngầm này, cũng không phải ai cũng có thể vào được.

Người canh gác trên lầu đâu?

Thường ca nheo mắt.

Hàng năm trộn lẫn trong các câu lạc bộ đêm ngư long hỗn tạp, trên người mang theo một loại hung ác.

Thanh âm khàn khàn,

"Mỹ nữ, em đi nhầm nơi rồi đúng không."

Nam Nhiễm bước lên đài.

Con ngươi đen nhánh nhìn vào mắt Thường ca kia.

Rầm một tiếng!

Một tên to con tới gần Nam Nhiễm liền ngã xuống bên chân.

Vẻ mặt đau khổ.

Nam Nhiễm mang giày cao gót màu đen.

Một tay nhấc váy, cả người hiện ra vẻ lười nhác.

Giày cao gót trực tiếp dẫm lên mặt tên to con kia.

Từng chút từng chút, nghiền qua nghiền lại.

Dùng một loại tư thái từ trên cao nhìn xuống, mở miệng,

"Đồ của ông đây mà cũng dám động vào?"

Tư thế này.

Sức lực mạnh như vậy, một quyền quật ngã một tên to con.

Vị Thường ca kia, cuối cùng cũng nhận ra được nguy hiểm.

Nam Nhiễm rũ mắt.

Nhìn thoáng qua giày cao gót trên chân mình.

Bĩu môi.

Cởi ra.

Chiến đấu mở màn.

Nguyễn Mặc ngồi trên ghế.

Nhìn Nam Nhiễm đột nhiên xuất hiện.

Trong một thoáng hắn hơi hoảng hốt.

Xung quanh vang lên tiếng đau thảm thiết cũng tiếng đánh nhau, mọi thứ đều trở nên mơ hồ.

Trong mắt có thể nhìn thấy được, cũng chỉ có cô gái này.

Đó là một loại cảm giác như thế nào?

Hắn thật sự không cách nào hình dung được.

Cho đến khi tất cả mọi người xung quanh đều ngã xuống đất.

Nam Nhiễm đứng yên trước mặt hắn.

Hắn ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn cô.

Nam Nhiễm khẽ nhíu mày.

Duỗi tay, chọc má phải của hắn một cái.

"Bị đánh?"

Nguyễn Mặc hồi lâu mới tìm lại được thanh âm của mình.

"Ừ."

Chậc.

Nam Nhiễm quay đầu, nhìn vị lão đại trên mặt đất kia.

Bằng mắt thường có thể thấy được sự không kiên nhẫn cùng tức giận.

Dạ minh châu khiến cô nhọc lòng, cô còn sợ tát một cái sẽ tát cho không sáng được nữa.

Ai ngờ lại để cho đám này bắt nạt.

Nam Nhiễm đi từng bước về hướng vị lão đại kia.

Vị lão đại này đã bị đánh cho mặt mũi bầm dập, lùi về sau từng bước.

Lúc này, sau lưng Nam Nhiễm bỗng nhiên vang lên một thanh âm ngoan độc.

"Con đàn bà chết tiệt, đi chết đi!"

Vừa nói xong.

Một con dao trực tiếp đâm về phía Nam Nhiễm.

Chỉ là.

Không có máu tươi chảy ròng như trong tưởng tượng.

Nam Nhiễm dùng một tay, bắt lấy con dao kia.

Ánh mắt Nguyễn Mặc co rụt lại, thân thể cứng còng.

Tí tách, tí tách.

Bàn tay trắng nõn tiếp xúc với dao nhọn.

Máu đỏ tươi, nhỏ giọt theo lưỡi dao.

Giọt máu rơi xuống đất.

Nam Nhiễm túm dao nhỏ, tùy tay ném đi.

Chớp mắt, người nọ đã bị đá xuống đài.

Đầu chúi xuống, rầm một tiếng.

Ngã trên mặt đất, không còn động nữa.

Nam Nhiễm quay đầu lại, đi đến trước mặt Nguyễn Mặc, cởi dây thừng trên người hắn xuống.

Nhìn xung quanh hắn.

Phát hiện hắn đang nhìn chằm chằm vào cô.

Sống lưng cứng còng.

Dây thừng được cởi bỏ, nhưng thấy hắn vẫn không nhúc nhích.

Tiểu Hắc Long nãi thanh nãi khí,

【 Ký chủ, không phải là hắn bị dọa rồi đấy chứ? 】

Nam Nhiễm bĩu môi.

"Thật phiền toái."

Dạ minh châu này cũng quá dễ vỡ rồi.

Chẳng những sẽ phát sốt, còn sẽ bị dọa.

Sao hắn không phải một viên dạ minh châu có thể chịu đòn được chứ?

Tuy có hơi ghét bỏ.

Nhưng cô vẫn khom lưng.

Bế người lên.

Ừm.

Bạn đoán không sai.

Ôm công chúa.

Lúc Nam Nhiễm rời khỏi lôi đài, đã mang giày cao gót vào.

Lộc cộc, thanh âm thanh thúy phát ra từ đế giày.

Một vị công chúa tồi tàn, đi vào địa ngục.

Đánh chạy người xấu, ôm dạ minh châu bị trộm lên.

Sau đó, tiêu sái rời đi.

Không biết có phải từng được Nam Nhiễm khiêng đi rồi hay không.
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 92: 【 Giới giải trí 】 Lão đại thật soái 23

[HIDE-THANKS]
Nguyễn Mặc bị ôm theo kiểu công chúa, nhìn có vẻ ······ cũng không phải khó có thể tiếp thu đến vậy.

Một đường đi ra câu lạc bộ đêm Lục Địa.

Lên xe bảo mẫu..

Nam Nhiễm ngồi trên ghế.

Di động đặt trên xe, vẫn luôn không ngừng rung lên.

Lúc này, tài xế mở miệng,

"Chị Thanh gọi tới, nói tiết mục phát sóng trực tiếp đã bắt đầu rồi, bảo cô mau trở về."

Nam Nhiễm nhắm mắt lại

"Ừm, trở về."

Nguyễn Mặc nhìn vết thương trên tay Nam Nhiễm.

Cô dường như không để ý lắm đến miệng vết thương.

Máu đã ngừng chảy.

Nguyễn Mặc nhìn vết thương trên tay cô.

Chỉ cảm thấy máu kia, phá lệ chói mắt.

Nam Nhiễm nhìn Nguyễn Mặc.

Thấy nãy giờ hắn không nói gì.

Tiểu Hắc Long nãi thanh nãi khí.

【 Ký chủ, không phải hắn bị cô dọa rồi đấy chứ? 】

Nam Nhiễm nâng mí mắt lên.

Con ngươi đen nhánh nhìn vào mắt hắn.

"Anh sợ tôi?"

Cô mở miệng hỏi.

Nguyễn Mặc rũ mắt, lông mi đen nhánh hơi rung.

Không biết rốt cuộc hắn đang nghĩ gì.

Nam Nhiễm đứng lên, đuôi váy lễ phục màu đen quết trên mặt đất.

Cô mở miệng

"Này."

Hô một tiếng.

Nguyễn Mặc không nói một lời, dường như đang thất thần.

Nam Nhiễm thò lại gần.

Đè bờ vai của hắn, cắn lên môi hắn.

Sau đó.

Nam Nhiễm có thể rõ ràng cảm giác được thân thể của hắn ngày càng cứng đờ.

Cô dùng sức cắn mạnh hơn.

Chờ cắn rách môi dưới của hắn.

Mới buông ra.

Dựa vào hắn, nhẹ giọng,

"Anh sẽ không thể chạy thoát được.

Để sau này có thể sống được thoải mái,

Hãy quên hết đoạn ký ức dưới tầng ngầm kia đi."

Không hiểu sao Tiểu Hắc Long lại nghe ra được ký chủ đang uy hiếp.

Nhỏ giọng nhắc nhở,

【 Hắn không phải người máy, không thể tùy ý cắt giảm ký ức được. 】

Không khí trên xe bảo mẫu có hơi không an ổn.

Nhưng điều này không ảnh hưởng chút nào tới tốc độ của xe.

Tài xế cũng bị người đại diện thúc giục làm cho sợ.

Biết là có chuyện cực kỳ quan trọng.

Dẫm chân ga đến tận đáy.

Đạp đạp đạp nhảy về phía trước.

Khi Nam Nhiễm rời khỏi câu lạc bộ đêm Lục Địa khoảng năm phút.

Tầng hai ngầm lại lần nữa có người bước vào.

Một đám người mặc tây trang màu đen.

Người cầm đầu kia, sau khi nhìn hết thảy tình hình ở hiện trường.

Lập tức gọi điện thoại tiến hành báo cáo.

Sau khi chấm dứt cuộc điện thoại ngắn ngủi.

Người cầm đầu kia đi về hướng Thường ca mặt mũi bầm dập đang nằm trên mặt đất.

Người áo đen ngồi xổm xuống.

"Ai sai sử?"

Vừa bắt đầu, Thường ca còn định kiên cường một lát.

Nhưng khi người áo đen kia nhặt dao nhỏ trên mặt đất lên.

Thường ca khàn khàn mở miệng,

"Tô gia."

Người áo đen ném dao đi.

Vỗ vỗ mặt Thường ca.

"Lần sau nhận việc, cẩn thận một chút.

Ít nhất có thể nhìn rõ được, người nào có thể động, người nào không thể động.

Người của Nguyễn gia cũng dám chạm vào.

Tao thấy mày thật sự không muốn câu lạc bộ đêm này của mày nữa."

Nói xong.

Người áo đen cầm đầu đứng lên.

Bọn họ lại mênh mông cuồn cuộn rời đi.

*

Hiện trường phát sóng trực tiếp tiết mục.

Chị Thanh sốt ruột tới mức không ngừng dậm châm.

Chỉ mong tiểu tổ tông kia nhanh chóng trở về.

Mà trợ lý đạo diễn cũng chạy tới mở miệng

"Chị Thanh, Nam Nhiễm có tham gia hay không?

Đã xếp cho cô ấy vào vị trí cuối cùng rồi.

Người thứ bảy sắp kết thúc.

Nếu cô ấy không tới được, sẽ trực tiếp tuyên bố cô ấy bỏ quyền."

Chị Thanh gật đầu

"Sẽ tới.

Anh chỉ cần chuẩn bị tốt thứ anh nên chuẩn bị là được."

Trợ lý đạo diễn nhìn phía trước chị Thanh trống rỗng, ngay cả cái bóng của Nam Nhiễm cũng chưa thấy.

Muốn nói lại thôi.

Cuối cùng, vẫn gật đầu.

"Được."

Nói xong, liền đi chuẩn bị.

Mà lúc này trên đài phát sóng trực tiếp.

Một đám dân mạng đã bắt đầu nói chuyện phiếm

"Nam Nhiễm này rốt cuộc là sao vậy."

"Vừa nãy đoạn nói lên quan điểm cũng không có cô ấy."

"Đúng vậy."

"Cho dù hát hay, cũng không cần ra vẻ như vậy chứ?"

"Còn chưa xuất đạo đã phô trương như vậy, không sợ bị ngươi ta phun nước miếng chết đuối sao?"

"Lầu trên, cô dựa vào cái gì mà mắng Nhiễm Nhiễm bọn tôi?"

Nói chuyện phiếm dần dần bắt đầu có xu hướng cãi nhau.
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 93: 【 Giới giải trí 】 Lão đại thật soái 24

[HIDE-THANKS]
Nam Nhiễm của hiện tại, đã không còn là Nam Nhiễm trước kia.

Cũng đã có fans ủng hộ rồi.

Ngay tại lúc sắp cãi nhau.

Rốt cuộc có người bình luận.

"Được rồi, đều yên lặng đi, bài hát cuối cùng.

Nghiêm túc nghe."

Nhìn sân khấu lần nữa tối xuống.

Âm nhạc vang lên.

Phong cách ca khúc vừa lên lập tức tỏ rõ sự khác biệt với bảy ca khúc trước đó.

Ánh đèn sáng lên, trên sân khấu đặt một cái vương tọa.

Bối cảnh là xương khô đỏ.

Cảnh tượng trước mắt tràn ngập phong cách hắc ám.

Dần dần có người nghe ra đây là bài gì.

"Đệt, 《 Ta là địa ngục 》?"

"Muốn tại hiện trường một buổi thi đấu quan trọng như vậy, hát loại ca khúc được ít người biết đến này?"

Người qua đường nghi hoặc dò hỏi,

"《 Ta là địa ngục 》 là bài gì? Hay không?"

Có người bắt đầu phổ cập khoa học

"Ta là địa ngục", bối cảnh khái quát của bài hát này là nói về cha mẹ của một thiếu nữ bị một người có quyền thế giết chết.

Nhưng người xấu ung dung ngoài vòng pháp luật, không chịu bất cứ trừng phạt gì.

Từ đó thiếu nữ này bắt đầu trở nên cực đoan, cô không hề tin tưởng bất cứ kẻ nào.

Sau khi lớn lên, đầu tiên cô giết kẻ thù của mình, sau đó liền bắt đầu tự mình động thủ trừng phạt những tên ác nhân kia.

Không mấy năm, mọi chuyện bị đưa ra ánh sáng.

Cảnh sát đuổi bắt.

Cô làm trò ở trước mặt cảnh sát nổ súng tự sát.

Ngay lúc đang phổ cập khoa học, Nam Nhiễm lên sân khấu.

Cô vừa lên.

Bình luận một mảnh spam

"Má nó, 666."

"Má nó, đại lão đại lão, lông tơ đều dựng đứng lên."

Màn ảnh.

Nam Nhiễm một thân váy ren dài màu đen.

Phần đuôi váy bị xé rách.

Trên cánh tay trắng nõn, trên vai, dính đầy máu tươi.

Nốt rười khóe mắt hơi rung động, môi đỏ gợi lên vẻ lười biếng.

Cộc cộc.

Giày cao gót bước trên sàn thủy tinh, phát ra tiếng vang thanh thúy.

Cô đứng yên trên sân khấu.

Cảm giác bệnh kiều hắc hóa nồng đậm ập vào mặt.

Giơ microphone lên, thanh âm dễ nghe phát ra.

"Nhân gian vạn vật, hoa bỉ ngạn nở.

Kẻ ác khinh ta lương thiện, cười ta ngây thơ hồn nhiên.

Một ngày kia, cha mẹ chết trong tay hắn.

Ta đứng giữa mưa to, tuyệt vọng."

Đoạn đầu, bối cảnh âm nhạc nhuộm đẫm cảm giác áp lực.

Trong vòng bình luận, có không ít người bắt đầu châm chọc

"Đây là bài hát quỷ gì vậy."

"Thật áp lực, chịu không nổi, rút."

"Thật không thích loại bài hát này, nghe khiến cho người ta khó chịu."

"Không thể hát những bài hát tốt đẹp sao? Thật phiền quá."

Ngay lúc khung bình luận bị spam.

Bỗng nhiên âm nhạc dần dần bắt đầu xảy ra biến hóa.

Vào đoạn cao trào.

Nam Nhiễm đứng tại chỗ, nâng ngón tay lên.

"Ta tới từ địa ngục

Hiến tế linh hồn của mình.

Chẳng sợ tan xương nát thịt.

Cũng muốn thế gian này không còn kẻ ác.

Ta thu hoạch sinh mệnh dễ như trở bàn tay.

Làm kẻ ác cũng nếm thử cảm giác tuyệt vọng run rẩy này.

Ma quỷ du đãng.

Ta là địa ngục.

Làm kẻ ác vĩnh viễn sống trong ác mộng.

Trước nay ta đều không sợ hiến tế chính mình."

Vào cao trào.

Tí tách.

Tay Nam Nhiễm có máu tươi lăn dài xuống.

Tí tách tí tách, rơi trên mặt sàn.

Dưới sân khấu.

Nguyễn Mặc đứng ở hậu trường, đôi mắt đen nhánh nhìn Nam Nhiễm.

Hắn nhìn máu trên tay cô nhỏ giọt trên sân khấu.

Thân thể càng ngày càng cứng còng.

Xung quanh, một mảnh trầm tĩnh.

Tựa hồ tất cả đều đắm chìm trong bài hát này.

Theo nhịp điệu bài hát, lúc áp lực thì áp lực, lúc cao trào thì cao trào.

Chỉ có Nguyễn Mặc.

Tất cả lực chú ý đều tập trung trên bàn tay chảy máu kia.

Bộ dáng lãnh đạm, khác biệt với những người xung quanh.

Cuối cùng, hát xong một bài hát.

Khung bình luận trên phát sóng trực tiếp rơi vào một mảnh lời khen.

"Đệt, 666."

"Đại lão, phục phục."

"Nam Nhiễm đại lão, tôi đúng là chưa từng thấy qua người trâu bò như vậy bao giờ."

"Chịu phục, chịu phục, cúng bái cúng bái."

"Lúc Nam Nhiễm hát bài này, giống như bước ra từ địa ngục vậy, thực đúng là đáng sợ.."

"Đúng đúng đúng, Nam Nhiễm của tôi thật ngầu."

"Quá con mẹ nó ngầu."
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 94: 【 Giới giải trí 】 Lão đại thật soái 25

[HIDE-THANKS]
Phát sóng trực tiếp kết thúc.

Không hề ngoài ý muốn, Nam Nhiễm vào top4.

Có thể nói, bốn người vào top4 này chính là thành viên nhóm WIN.

Buổi ghi hình sau, chính là cuộc đua giải nhất nhì.

Tiểu Hắc Long vui vẻ,

【 Chúc mừng ký chủ, hoàn thành nhiệm vụ xuất đạo. 】

Nam Nhiễm từ sân khấu đi xuống.

Người đại diện chị Thanh vui vẻ tiến lên ôm Nam Nhiễm.

Bỗng nhiên, một cái tay thon dài nắm lấy cánh tay Nam Nhiễm.

Nhìn theo.

Bộ dáng lạnh nhạt xa cách của Nguyễn Mặc đập vào mắt.

Sau đó, Nam Nhiễm đã bị hắn lôi đi.

Trước kia không phát hiện được.

Giờ phút này bị hắn lôi đi mới nhận ra.

Hình như.

Sức lực của hắn còn rất lớn đó.

Nam Nhiễm bị người ta một đường lôi ra công ty, kéo lên xe bảo mẫu.

Nam Nhiễm bị Nguyễn Mặc lôi lên xe bảo mẫu.

Cô nghi hoặc,

"Anh làm gì?"

Nguyễn Mặc lấy hòm thuốc từ bên cạnh.

Mở tay cô ra.

Khử trùng, bôi thuốc.

Nam Nhiễm không quá thích đám băng vải quấn quanh này.

Vừa thấy hắn muốn lấy băng vải quấn tay mình.

Liền mở miệng,

"Một vết thương nhỏ như vậy, không cần dùng cái này."

Chỉ là ······.

Hình như dạ minh châu này phục hồi tinh thần lại rồi.

Không sợ cô nữa.

Căn bản không thèm nghe cô đang nói gì, rẹt rẹt liền băng miệng vết thương của cô lại.

Chờ làm xong tất cả.

Không khí trong xe bảo mẫu có hơi quái quái.

Nguyễn Mặc dường như có chuyện muốn nói với Nam Nhiễm.

Một hồi lâu sau.

Thanh âm Nguyễn Mặc lãnh đạm,

"Chúng ta chỉ mới quen biết được mấy ngày. Sao cô lại đi cứu tôi?"

Nam Nhiễm dựa vào trên ghế, chán đến chết,

"Cứu anh, là điều nên làm."

Thân thể Nguyễn Mặc hơi cứng còng, mở miệng,

"Cô thích tôi?"

Nam Nhiễm nhìn qua liếc mắt một cái, cười

"Đúng là rất thích."

Tiếng nói vừa dứt.

Cô vươn tay.

Băng vải màu trắng quấn quanh lòng bàn tay.

Che khuất vết thương kia.

Sau đó, giữ chặt tay Nguyễn Mặc.

Tiện đà đứng dậy, dựa lại gần.

Duỗi tay, ôm lấy hắn.

Ưm.

Lạnh lạnh.

Thích quá đi.

Trong đầu Nam Nhiễm nghĩ tới bộ dáng Nguyễn Mặc sợ tới mức không nói nên lời trước đó.

Cô kề lại gần tai hắn, mở miệng,

"Số lần tôi ôm anh sẽ còn rất nhiều rất nhiều, anh tốt nhất là nhanh thích ứng đi.

Còn có, đừng sợ tôi."

Những thứ khác sợ cô, đó là điều tất nhiên.

Nhưng, dạ minh châu không thể.

Cô không thích dạ minh châu sợ mình.

Lông mi đen nhánh của Nguyễn Mặc hơi rung, mí mắt rũ xuống.

"Ừm."

Hắn lên tiếng.

Bên tai đỏ ửng.

Nam Nhiễm chỉ lo ôm dạ minh châu mát mẻ.

Đâu ra hơi chú ý tới cái này.

Hệ thống Tiểu Hắc Long cũng không phải người.

Nó đâu biết được tình tình ái ái cũng chia làm rất nhiều loại.

Ví dụ có ký chủ là loại hình chủ động, còn có một loại, là hàm súc.

Hệ thống:

【 Ký chủ, có phải cô lại dọa hắn nữa không?

Cảm giác hình như hắn càng sợ hãi hơn rồi? 】

Sau khi nói xong, hệ thống lại bắt đầu chỉ chiêu bậy bạ.

【 Ký chủ, tôi cảm thấy sau này cô nên ôm dạ minh châu nhiều hơn, tiếp xúc nhiều, có lẽ sẽ tốt hơn đó?

Còn có, đừng luôn dọa dạ minh châu. Bộ dáng dạ minh châu thật yếu ớt.

Lúc ký chủ nói chuyện nên ôn hòa hơn một chút. 】

Nam Nhiễm khó được một lần không cảm thấy Tiểu Hắc Long ồn ào

"Ừ."

Thậm chí còn đáp ứng rồi.

Tiểu Hắc Long tức khắc liền cảm thấy bản thân rất hữu dụng nha.

Ừm.

Nó nhất định phải tra nhiều tư liệu hơn, đọc nhiều sách hơn.

Giao lưu tâm đắc với ký chủ nhiều hơn.

Tranh thủ sớm ngày làm dạ minh châu không sợ ký chủ nữa.

Như vậy, ký chủ liền chỉ có thể tai họa một mình dạ minh châu, không cần lo lắng cô sẽ ra ngoài tai họa người khác nữa rồi.

Oa, nó thật đúng là một hệ thống thông minh.

*

Một bên khác, trong tay Tô Tử Trác ôm hoa tươi.

Rõ ràng nhìn thấy được Nam Nhiễm bị một thiếu niên mặc sơ mi trắng lôi đi.

Tô Tử Trác cúi đầu, lòng bàn tay từng chút từng chút vỗ về chơi đùa đóa hoa.
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 95: 【 Giới giải trí 】 Lão đại thật soái 26

[HIDE-THANKS]
Tây trang giày da, trên mặt mang theo kính gọng vàng, cùng với nụ cười ôn nhu thoải mái.

Thực mau, Diệp Khuynh Hàn cũng đi xuống từ sân khấu.

Tô Tử Trác đưa hoa qua.

"Chúc mừng vào vòng trong, Khuynh Hàn."

Xung quanh có rất nhiều người.

Dù sao, hiện tại Diệp Khuynh Hàn là nghệ sĩ thực hot.

Trắng trợn táo bạo như vậy, không thể làm được gì.

Diệp Khuynh Hàn nhận lấy hoa.

"Cảm ơn"

Lúc nói.

Tô Tử Trác bỗng nhiên tới gần Diệp Khuynh Hàn, ôm lấy cô.

Diệp Khuynh Hàn sửng sốt.

Trong nháy mắt liền đỏ mặt.

Loại thẹn thùng của cô gái này, khắc chế không được muốn tràn ra ngoài.

Tô Tử Trác buông ra.

Vỗ vỗ bả vai cô.

"Cố lên."

Người bên ngoài nhìn vào, chỉ xem đây là bạn tốt tới chúc phúc.

Lúc này, thính phòng truyền đến tiếng vỗ tay cùng tiếng thét chói tai

"Ninh Dã a a a a a!"

"Ninh Dã! Em yêu anh!"

Liền nhìn, ờ, trên sân khấu có một thiếu niên mặc một chiếc quần rách gối đi xuống.

Tóc thiếu niên hơi xoăn, dáng người gầy yếu, phần trên mặc một cái áo cổ tròn màu đỏ.

Trên cổ đeo một chiếc vòng cổ thủy tinh hình chữ thập.

Đi đến trước mặt Diệp Khuynh Hàn,

"Chúc mừng, Khuynh Hàn."

Nói xong, vỗ vỗ bả vai cô.

Ninh Dã.

Từ trận đấu xuất đạo đến bây giờ, nhân khí luôn ổn định tại đệ nhất.

Hắn có một khuôn mặt xinh đẹp không phân biệt sống mái.

Thật sự thực xinh đẹp.

Cho nên vừa xuất hiện đã đưa tới tranh luận thật lớn, hơn nữa thu hút một đám fans nhan sắc.

Được fans xưng là xé mạn nam*.

*Xé mạn nam: Ý nói những chàng trai cứ như xé rách truyện tranh bước ra, chỉ người đẹp như nhân vật manhua.

Nam sinh xé rách truyện tranh bước ra.

Liền có thể biết giá trị nhan sắc này nghịch thiên tới cỡ nào.

Sau đó, bởi vì hắn có tính cách ấm áp như ánh mặt trời, bóng rổ, chơi game, bowling, bóng bàn, vân vân, đều chơi cực kỳ tốt.

Nên siêu cấp hút fans.

Fans cuồng nhiệt từng đám lớn.

Sau khi Ninh Dã chào hỏi Khuynh Hàn, liền rời đi.

Trước khi đi, lực chú ý hơi dừng lại trên người Tô Tử Trác một chút.

Ờ.

Tây trang giày da, mười phần khí chất tinh anh.

Giỏi giang, tươi cười thư thái.

Giữ vững vừa đủ sự đúng mực.

Nhưng.

Người này, cứ khiến người ta không thoải mái.

Cho dù đã gặp qua hắn nhiều lần.

Vẫn luôn cảm thấy không thoải mái.

Ninh Dã nhìn Diệp Khuynh Hàn, lại nhìn nhìn Tô Tử Trác.

Không nói gì thêm.

Lúc này, chị Thanh cầm di động vội vã đi đến trước mặt Ninh Dã.

"Ninh Dã."

Chỉ cần chị Thanh không đụng phải nghệ sĩ kia nhà mình.

Thì ở bất luận lúc nào, chị cũng đều đủ giỏi giang chuyên nghiệp.

Tầm mắt Ninh Dã rơi xuống trên người Thanh tỷ, đôi mắt híp lại thành một độ cong, tươi cười như ánh mặt trời

"Chị Thanh, xin chỉ giáo nhiều hơn."

Chị Thanh cười không khép miệng được.

A, thật là đẹp quá.

Vì gặp Ninh Dã, chị còn cố ý đi trang điểm lại.

Hết cách, lúc nhìn thấy soái ca, tâm trạng của tất cả cô gái đều giống nhau.

Chị Thanh mở miệng

"Tiểu Nhiễm bị chút ngoài ý muốn, ở trong xe ngoài kia.

Đợi chúng ta gặp nhau rồi lại cùng nhau nói chuyện."

Ninh Dã gật đầu

"Vâng, chị Thanh."

Nội tâm chị Thanh lập tức nở rộ một mảnh dương quang.

Nếu Tiểu Nhiễm cũng giống như cậu ấy thì tốt quá.

Làm chị bớt nhọc lòng hơn chút.

Gần đây hai quầng thâm mắt càng đậm hơn.

Đã từng, Tiểu Nhiễm còn ngoan hơn so với cậu ấy.

Lúc ấy chị còn nghĩ, nếu Tiểu Nhiễm không ngoan như vậy, có lẽ sẽ càng dễ nổi hơn.

Kết quả.

Nguyện vọng của chị đúng là đã đạt thành.

Nam Nhiễm của hiện tại, chính là một con ngựa hoang thoát cương.

Đúng là càng nổi.

Nhưng chị cũng theo đó mà sầu thúi ruột.

Không được nghĩ nữa, càng nghĩ nước mắt càng nhiều.

Trên xe bảo mẫu.

Nam Nhiễm đang ôm Nguyễn Mặc.

Đây chính là cướp lại từ tay người xấu.

A, nuôi cái dạ minh châu cũng thật mệt.

Bỗng nhiên, cửa xe cạch một tiếng mở ra.
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 96: 【 Giới giải trí 】 Lão đại thật soái 27

[HIDE-THANKS]
Chị Thanh cười tươi như hoa mà nói chuyện phiếm với Ninh Dã ở phía sau.

Kết quả vừa quay đầu, lại thấy Nam Nhiễm đang dựa vào lòng Nguyễn Mặc.

Kiểu ôm ôm ấp ấp này, suýt chút nữa làm chị đau tim.

Chị liên tiếp đưa mắt ra hiệu với Nam Nhiễm.

Ý bảo cô chú ý chừng mực.

Nam Nhiễm liếc người đại diện một cái, dời tầm mắt, tiếp tục xem dạ minh châu nhà mình.

Ninh Dã cao hơn chị Thanh, đương nhiên đã xem rõ ràng tình hình trong xe bảo mẫu.

Ninh Dã thật thức thời,

"Chị Thanh yên tâm, cái gì nên nói, cái gì không nên nói, em vẫn biết được."

Chị Thanh xấu hổ cười gật đầu,

"Đi lên đi."

Nguyễn Mặc đứng dậy, kéo Nam Nhiễm đang dựa vào hắn ngồi lên chỗ hắn đang ngồi.

Sau đó tự mình dựa lại gần Nam Nhiễm, ngồi bên cạnh cô.

Như vậy vừa có thể làm Nam Nhiễm dựa gần hắn, lại cũng không quá mức gây chú ý.

Cuộc nói chuyện lần này của họ, là nói về tập tiếp theo của tiết mục.

Chị Thanh ho khan một tiếng,

"Tiểu Nhiễm, theo như rút thăm, tập tiếp theo em phải cùng Ninh Dã hợp tác biểu diễn một màn trên sân khấu.

Bây giờ tìm hiểu nhau nhiều hơn chút đi."

Nam Nhiễm nhìn về phía Ninh Dã.

Vốn là thoáng nhìn, sau đó, dừng lại.

A.

Viên pha lê tỏa sáng.

Lúc này, thanh âm của Tiểu Hắc Long vang lên

【 Ký chủ, Ninh Dã là Thiên Đạo chi tử của thế giới này. 】

"Ừ."

Cô lên tiếng, xem như trả lời.

Ninh Dã dựa trên sô pha, vắt chân,

"Buổi phát sóng trực tiếp cuối cùng bị dời đến nửa tháng sau.

Buổi biểu diễn chúng ta có thể từ từ nghĩ.

Cô có ý tưởng gì hay, có thể gọi điện thoại liên hệ tôi."

Nói xong, Ninh Dã đưa danh thiếp cho Nam Nhiễm

"Đây là số điện thoại của tôi."

Nam Nhiễm duỗi tay, cầm lấy danh thiếp.

"Tới tìm tôi, là vì đưa danh thiếp?"

Ninh Dã lộ ra một nụ cười.

"Bài hát của cô, đã chinh phục được tôi.

Thật sự rất muốn tới làm quen với cô."

"Ồ."

Nam Nhiễm lên tiếng.

Không còn bất cứ phản ứng gì khác.

Nguyễn Mặc ngồi bên cạnh, uống nước.

Chưa nói gì.

Sau khi đơn giản nói chuyện xong.

Ngay lúc Ninh Dã chuẩn bị rời đi.

Bên ngoài cửa xe bảo mẫu truyền tới tiếng gõ cửa kính.

"Xin hỏi, Nam Nhiễm học muội có ở bên trong không?"

Thanh âm quen thuộc.

Lúc này, cửa xe mở ra.

Chị Thanh vội vàng đứng lên, đỡ lấy Nam Nhiễm.

Chắn Nguyễn Mặc ra phía sau.

Tô Tử Trác cởi áo khoác tây trang ra.

Mặc sơ mi trắng đứng ở đó.

Thiếu một phần cảm giác tinh anh giỏi giang.

Nhiều hơn một chút sạch sẽ thoải mái.

Nam Nhiễm thấy được người tới.

"Có việc?"

Tô Tử Trác giơ hộp đồ ăn trên tay lên.

Mở miệng,

"Muốn đơn độc cùng Nam Nhiễm học muội nói vài câu."

Nam Nhiễm bỗng nhiên hỏi,

"Bánh bao?"

Tô Tử Trác gật đầu,

"Chúc mừng sư muội thành công vào vòng trong."

Lời nói cử chỉ của hắn ta, không có bất cứ sai lầm nào.

Như bộ dáng một đàn anh quan tâm đàn em.

Nam Nhiễm cười khẽ một chút.

Quả nhiên mình rất được hoan nghênh.

Chẳng những hấp dẫn dạ minh châu, cũng hấp dẫn thứ dơ bẩn.

Lần đưa bánh bao trước đó, có thể nói là ngẫu nhiên.

Nhưng lần này, chính là nhằm vào cô.

Chậc.

Thật là.

Tiểu Hắc Long mê mang,

【 Ký chủ, tại sao cô lại cảm thấy bản thân được hoan nghênh chứ? 】

"Cậu không thích?"

Đối với câu hỏi trí mạng của ký chủ.

Tiểu Hắc Long lắp bắp,

"Thích, thích."

Hu hu hu, tại sao lại cảm thấy như bị uy hiếp?

Đứng lên, đi xuống khỏi xe.

Chị Thanh muốn khuyên can

"Tiểu Nhiễm, em ······"

Lời nói đến bên miệng, Chị Thanh ngừng lại.

Nam Nhiễm sẽ sợ bị paparazzi chụp được sao?

Cô để ý sao?

Cô mới chả thèm quan tâm gì đâu!

Chị Thanh đỡ trán, ngồi lại chỗ của mình.

Đau đầu.

Thật sự đau đầu.

Nguyễn Mặc ngẩng đầu lên, nhìn ra bên ngoài.

Thật khéo, lúc này Tô Tử Trác cũng vừa vặn nhìn vào bên trong.

Tầm mắt hai người đối chọi với nhau.

Tô Tử Trác cười gật đầu một cái với Nguyễn Mặc.

Sau đó khom lưng, cực kỳ thân sĩ sửa lại làn váy cho Nam Nhiễm.

Sắc mặt Nguyễn Mặc còn lạnh hơn so với vừa rồi.
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 97: 【 Giới giải trí 】 Lão đại thật soái 28

[HIDE-THANKS]
Nam Nhiễm biếng nhác dựa lên xe.

"Học trưởng, nói đi."

Tô Tử Trác đưa hộp đồ ăn qua.

"Nghe nói học muội thích ăn bánh bao, vừa vặn lúc mua cho Khuynh Hàn thì mua nhiều thêm một phần.

Phần này cho em.

Thuận tiện chúc mừng em vào top4."

Nói xong, Tô Tử Trác đem đồ vật nhét vào tay Nam Nhiễm.

Nam Nhiễm vươn một ngón tay, đè lên mu bàn tay Tô Tử Trác.

Cản lại hành động đưa qua của hắn.

Mí mắt cô rũ xuống, mang cảm giác không thèm để ý.

Tô Tử Trác tươi cười thanh thoát,

"Học muội?"

Cô nghiêng nghiêng đầu,

"Tại sao học trưởng cứ luôn đem mấy thứ dơ bẩn này cho em chứ?"

Tô Tử Trác sửng sốt.

"Cái, cái gì?"

Nam Nhiễm nhấp hai cái ở mu bàn tay hắn.

Tiện đà nâng mí mắt lên, nốt ruồi nơi khóe mắt hơi rung, máu trên cánh tay còn chưa lau.

Làm cô thoạt nhìn có một loại cảm giác, bệnh kiều đẹp đẽ.

Môi đỏ gợi ra nụ cười.

Lại gần Tô Tử Trác,

"Tôi ngại học trưởng quá bẩn. Nói như vậy, đã hiểu chưa?"

Trong mắt Tô Tử Trác xẹt qua ánh sáng.

Thu hồi hộp đồ ăn trong tay.

Tươi cười vẫn sạch sẽ như lúc đầu.

"Học muội, anh nghĩ giữa hai chúng ta có hiểu lầm gì đó."

Chỉ là vừa nói xong lời này.

Nhìn vào đôi mắt đen nhánh kia của Nam Nhiễm.

Tô Tử Trác có một loại cảm giác bị người ta lột sạch nhìn từ trong ra ngoài.

"Học muội, anh ·······"

Một thanh âm truyền đến từ đằng xa.

"Tử Trác."

Đánh gãy cuộc nói chuyện của hai người.

Diệp Khuynh Hàn mặc một thân tây trang màu đen.

Vẫn là bộ dáng cool ngầu trung tính như cũ.

Trong mắt cô có một tia hoảng loạn.

Nhanh chóng chạy tới.

Diệp Khuynh Hàn có hơi sốt ruột,

"Hai, hai người, đang nói gì vậy?"

Bộ dáng hoang mang lo sợ kia, hoàn toàn không còn khí phách như trên sân khấu.

Tô Tử Trác duỗi tay vỗ vỗ cánh tay Diệp Khuynh Hàn.

"Anh cùng học muội nói chút chuyện.

Bây giờ nói xong rồi.

Chúng ta đi thôi."

Diệp Khuynh Hàn gật gật đầu.

Chỉ là trong ánh mắt nhìn về phía Nam Nhiễm, mang theo cảnh giác cùng địch ý.

Đó là một loại, ánh mắt đang nhìn tình địch.

Nhưng mà, Nam Nhiễm sẽ không bao giờ biết được cái gì gọi là ánh mắt nhìn tình địch.

Lúc này, thanh âm Tiểu Hắc Long vang lên

【 Leng keng, nhắc nhở gợi ý ký chủ làm việc tốt.

1, Giải cứu Diệp Khuynh Hàn.

2, Đem Tô Tử Trác ra công lý. 】

Nam Nhiễm nghe Tiểu Hắc Long nói.

Tò mò

"Nhắc nhở làm việc tốt?

Cậu còn có công năng này?"

Tiểu Hắc Long chậm rì rì,

【 Ký chủ, tôi là hệ thống được chế tạo ra cho cô.

Sẽ theo biểu hiện của cô, mà sửa chữa dần. 】

Hệ thống còn không nói là, nếu không phải vì vì diện trước Nam Nhiễm biểu hiện thật sự quá kém.

Nó phải làm tới mức này sao?

Nam Nhiễm trở lại xe bảo mẫu.

Lúc này, Ninh Dã đã rời đi.

Trên xe chỉ có chị Thanh và Nguyễn Mặc.

Chị Thanh vừa sửa sang lại kiểu tóc của mình, vừa mở miệng

Nói:

"Khóa cửa nhà em chị đã cho người thay mới rồi.

Thật sự không định truy cứu tên ăn trộm kia?"

Nam Nhiễm nhẹ nhàng bâng quơ

"Ừ."

Chị Thanh thở dài.

"Tiểu Nhiễm à, em vẫn là quá thiện lương.

Về sau sẽ có hại đó."

Tuy rằng, tính tình Tiểu Nhiễm đã thay đổi rất nhiều.

Nhưng, nói đến cùng, đáy lòng vẫn là quá thiện lương.

Dù sao cũng là được phú quý nuôi lớn.

Sao biết được lòng người hiểm ác?

Nam Nhiễm nghe một câu như vậy, ngẩng đầu, nhìn về phía chị Thanh.

"Nên làm thôi, em vẫn sẽ tiếp tục thiện lương như vậy nữa."

Lúc cô nói những lời này, vẻ mặt nghiêm túc.

Chị Thanh lại thở dài.

Muốn nói lại thôi.

"Em, em, ······ được rồi, tùy em thôi."

Không biết tại sao.

Chị Thanh lại có một loại tâm tình hận sắt không thành thép.

Tiểu Hắc Long.

【······】

Mỗi lần nó nghe ký chủ mặt không đổi sắc nói những lời này, liền có một loại cảm giác hổ thẹn.

Lương tâm đâu?

Lương tâm đâu?

À, đúng rồi.

Ký chủ không có thứ này.

Lúc xe sắp đến nơi.

Chị Thanh nhìn về phía Nguyễn Mặc.

Sau đó lại dời về trên người Nam Nhiễm.

"Em định sắp xếp cậu ấy như thế nào?

Vẫn luôn mang theo như vậy?"
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 98: 【 Giới giải trí 】 Lão đại thật soái 29

[HIDE-THANKS]
Nam Nhiễm quay đầu, nhìn về phía Nguyễn Mặc.

"Biết làm người đại diện không?"

Chị Thanh lập tức đầy mặt hắc tuyến.

Cô ấy đây là muốn đổi chị tới mức nào chứ?

Nguyễn Mặc mở miệng,

"Có thể làm trợ lý."

Nam Nhiễm gật đầu,

"Được, vậy làm trợ lý."

Chị Thanh nhìn thiếu niên này.

Làm trợ lý thật sự ······ có hơi lãng phí.

Người đẹp như vậy.

Cho dù hắn không làm gì, chỉ đứng ở đó.

Cũng sẽ có rất nhiều người vây xem.

Nếu để chị bồi dưỡng thêm, thì đây sẽ là siêu sao thiên vương tiếp theo đó.

Nhưng mà, vị mỹ thiếu niên này hình như không hứng thú lắm với siêu sao thiên vương.

Nhưng lại thực vừa lòng với chức vị trợ lý.

Sáng sớm hôm sau.

Trợ lý Nguyễn Mặc online.

Hôm nay, Nam Nhiễm phải quay một đoạn phim ngắn.

Là vì muốn tìm khách mời ủng hộ cho trận chung kết nửa tháng sau.

Một người nữ minh tinh Tô Tình nổi lên nhờ sự lớn mật yêu diễm.

Một người là ảnh đế Ôn Lương, từng nhận được ba giải ảnh đế.

Hơn nữa còn có người luôn giữ hạng nhất bảng xếp hạng nhân khí của《 Xuất đạo đi! Các chàng trai cô gái! 》, Ninh Dã.

Bốn người quay một bộ phim ngắn chủ đề để tuyên truyền.

Nam Nhiễm chạy tới studio.

Vừa đi vào, liền nghe được một thanh âm cực kỳ khinh thường.

"Thời buổi này, thật đúng là thứ mèo chó gì cũng có thể nổi được."

Liền thấy được, một cô gái mặc một thân váy đỏ xẻ tà cúp ngực, dựa trên ghế gấp.

Đang xem video thi đấu ca hát của Nam Nhiễm trên IPAD.

Đúng là bài hát cực kỳ nổi, 《 Ánh sáng trong đêm tối 》 kia.

Tiểu Hắc Long nãi thanh nãi khí,

【 Ký chủ, người này chính là Tô Tình. 】

Tiểu Hắc Long vừa dứt lời.

Đúng lúc Tô Tình ngẩng đầu lên, thấy được Nam Nhiễm.

Cô ta nhìn thoáng qua Nam Nhiễm, sau đó lại nhìn về phía video.

Không nói gì.

Chỉ là khinh miệt liếc một cái, dời đi tầm mắt.

"Quả nhiên là hạng thấp kém."

Nam Nhiễm hơi nhăn mày.

Tiểu Hắc Long lập tức mở miệng

【 Ký chủ, ký chủ, dạ minh châu sắp trở lại.

Cô đừng làm ra chuyện gì trái pháp luật trước mặt hắn đấy. 】

Nam Nhiễm.

"Ồ."

Sau đó đi qua bên cạnh.

Lúc này, Nguyễn Mặc từ bên ngoài đi vào.

Trong tay hắn cầm một cái bình giữ nhiệt.

Áo sơ mi trắng, quần đen.

Đơn giản phối hợp, lại che dấu không được khí chất thanh lãnh xa cách trên người hắn.

Phối với khuôn mặt xinh đẹp kia.

Hiệu quả chính là ······.

Nguyễn Mặc xuất hiện chưa được năm phút.

Đã có ba người đại diện đi tới tỏ vẻ muốn ký với hắn.

Đạo diễn đi tới, giảng cốt truyện kế tiếp phải quay cho Nam Nhiễm.

"Đây là là một câu chuyện kiếp trước kiếp này.

Tô Tình diễn kiếp trước của cô.

Cảnh tượng lát nữa chúng ta phải quay, là cảnh cô cùng kiếp trước kiếp này thay đổi cho nhau.

Tô Tình đứng trên đài đẩy cô xuống nước.

Phần còn lại, giao cho hậu kỳ."

Nam Nhiễm gật đầu.

"Được."

Cô lên tiếng.

Sau đó, liền nghe được một thanh âm kệch cỡm.

"Ai nha!"

Nhìn về phía thanh âm.

Liền thấy trong tay Tô Tình cầm một cái ly rỗng.

Tất cả nước trong ly đều hắt lên người Nguyễn Mặc, áo sơ mi trắng bị ướt một mảng lớn.

Tô Tình không thèm che dấu chút nào,

"Anh đẹp trai, ngại quá.

Nhìn này, đều là do em không cẩn thận."

Vừa nói, vừa hướng tới vai Nguyễn Mặc sờ soạng.

Nguyễn Mặc lui về sau một bước.

Né tránh tay cô ta.

Tô Tình cười cực kỳ rực rỡ.

"Vẫn là một chàng trai ngây thơ nha."

Cô ta nói xong câu đó, tiếp tục duỗi tay về phía Nguyễn Mặc.

Cứ như không sờ được hắn thì không bỏ qua.

Vẻ mặt Nguyễn Mặc lãnh đạm.

Giơ tay, đẩy Tô Tình vào ao.

Tô Tình kinh hoảng,

"..."

Lúc hô lên tiếng này, cả người đã rớt vào trong nước.

Mặt hồ không chút gợn sóng bị đập cho nhấc lên trận lớn bọt sóng.

Đạo diễn vốn đang ngồi nói chuyện với Nam Nhiễm bị khiếp sợ.

"Mau mau mau, cứu người, cứu người!"

Nguyễn Mặc rũ mí mắt xuống, quay đầu liền đi.

Tiểu Hắc Long mờ mịt,

【 Đây vẫn là viên dạ minh châu dễ vỡ kia sao? 】

Đang nghĩ.

Nguyễn Mặc đã chạy tới trước mặt Nam Nhiễm.
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 99: 【 Giới giải trí 】 Lão đại thật soái 30

[HIDE-THANKS]
Trong tay cầm bình giữ nhiệt.

Mở ra, đổ cho Nam Nhiễm một chén nước.

Hắn đưa nước tới trước mặt cô.

"Uống nước."

Nam Nhiễm nhận lấy ly nước, dựa lên người hắn.

Sống lưng Nguyễn Mặc nháy mắt liền cứng còng.

Bên tai dần dần đỏ lên.

Giống hệt một học sinh ngoan đang nghiêm túc nghe giảng vậy.

Cũng không biết tại sao.

Từ sau hôm qua bị Nam Nhiễm cắn.

Liền trở thành bộ dạng này.

Cô vừa tới gần hắn.

Hắn sẽ sinh ra loại kỳ quái phản ứng như vậy.

Tô Tình được cứu ra khỏi bể bơi, cả người chật vật, vừa nhấc đầu liền thấy được một hình ảnh như vậy.

Sắc mặt Tô Tình xanh mét.

Thiếu niên sinh đẹp kia.

Là người của Nam Nhiễm.

Nhìn có vẻ, rất nghe lời.

Sau khi suy nghĩ cặn kẽ hết thảy.

Những điều này, tất cả đều là do con nghệ sĩ nhỏ không biết trời cao đất dày kia đang thay đổi cách nhục nhã cô ta.

Cô ta đem món nợ này ghi lên đầu Nam Nhiễm.

Tô Tình bò dậy khỏi mặt đất.

Cả người ướt đẫm, váy kề sát trên người.

Dáng người nóng bỏng, tất cả đều bị người khác nhìn không sót một mảnh.

Khiến sắc mặt cô ta càng khó nhìn,

"Chúng ta đi!"

Nói xong, liền được ba trợ lý nhỏ nhanh chóng đỡ đi sửa sang lại quần áo.

Bởi vì trận lăn lộn này.

Thời gian quay chụp bị lùi lại một giờ.

Chờ rồi chờ.

Không chờ được quay chụp.

Nhưng lại chờ được thứ dơ bẩn.

"Tiểu Nhiễm."

Một thanh âm truyền vào từ cửa lều quay phim.

Nam Nhiễm vốn đang nằm trên ghế gấp mơ màng sắp ngủ.

Bị một tiếng kêu như vậy, mở mắt.

Nguyễn Mặc không biết đã đi đâu.

Chỉ có một mình cô.

Ngẩng đầu nhìn qua.

Vừa vặn có ánh mặt trời chiếu vào.

Dưới ánh mặt trời.

Tô Tử Trác mặc áo sơ mi trắng, quần đen.

Trên mặt mang theo nụ cười sạch sẽ, trong phút hoảng hốt.

Có nhiều hơn một chút cảm giác thiếu niên.

Nhìn qua, rất giống một thiếu niên vừa mới ra trường.

Nhưng, Nam Nhiễm chỉ nâng mí mắt lên liếc một cái.

Sau đó lại rơi vào trạng thái mơ màng sắp ngủ.

Tô Tử Trác ngồi xuống vị trí cạnh Nam Nhiễm.

Cười nói.

"Tiểu Nhiễm, không ngờ lại ở chỗ này gặp được em."

Xưng hô của hắn từ học muội đổi thành Tiểu Nhiễm.

Vừa nói, vừa cầm lấy quần áo bên cạnh, che lại mặt trời cho Nam Nhiễm.

Tâm tư tỉ mỉ, chăm sóc chu đáo.

Đây thật đúng là một người đàn ông hoàn mĩ 800 năm khó gặp.

Khi Nguyễn Mặc cầm hộp đồ ăn đi vào.

Chính là thấy được một cảnh tượng như vậy.

Nam Nhiễm nằm trên ghế gấp.

Bên cạnh có một người đang ngồi, quần áo che khuất hai người lại.

Chỉ thấy thân hình, kề rất gần, bộ dáng thực thân mật.

Nam Nhiễm nhíu mày.

Ngẩng đầu liếc người ngồi bên cạnh một cái.

Tô Tử Trác sửng sốt.

Hắn thực xác định.

Vừa rồi trong mắt Nam Nhiễm, thấy được ghét bỏ.

Tô Tử Trác cười nói,

"Tiểu Nhiễm, trước nay chúng ta chưa từng thâm nhập tìm hiểu lẫn nhau, hình như em có thành kiến rất sâu đối với anh.

Anh nghĩ, em hẳn là nên tìm hiểu sâu hơn một chút, rồi lại đưa ra quyết định."

Đang nói.

Bỗng nghe được thanh âm của Nguyễn Mặc.

"Đã đem cơm tới rồi."

Hắn xuất hiện ở một bên khác của Nam Nhiễm.

Nắm chặt hộp đồ ăn, giọng nói lãnh đạm.

Con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm Tô Tử Trác.

Tô Tử Trác cứ như hoàn toàn không nhận thấy được.

Đứng dậy.

Cười nói,

"Anh là tới đưa đồ vật, chỉ là trùng hợp gặp phải, anh đi trước."

Nói xong.

Lại nói,

"À, đúng rồi. Tiểu Nhiễm, cái này cho em."

Một cái hộp thon dài.

Là chocolate.

Bên trong chỉ có bốn cái.

Mặt trên có một chuỗi tiếng Anh, đóng gói tinh mỹ, nhìn qua có vẻ thật quý giá.

Hắn đem đồ vật đặt lên cái rương bên cạnh.

Lúc này mới rời đi.
[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back