Xuyên Không [Edit] Xuyên Nhanh: Đại Lão Lại Sắp Sụp Đổ Rồi - Tần Nguyên

Discussion in 'Truyện Drop' started by Nhất nguyệt Vi Sinh, Aug 11, 2020.

  1. Chương 40: Bạn học, cậu đừng quá cao lãnh 39

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đó là nơi rất khó phát hiện.

    Bởi vì thời gian dài không dùng đến.

    Khóa cũng rỉ sắt rồi.

    Hơn nữa còn nằm ở góc khuất u ám nhất của tầng hầm gara.

    E là, tất cả người trong nhà đều quên nơi này còn có một căn phòng cũ như vậy rồi.

    À, đương nhiên, 'tất cả người' này không bao gồm Nam Nhiễm.

    Còn không phải sao, cô đã thành công nhét chị mình vào trong đó rồi.

    Nam Nhiễm nhai kẹo cao su.

    Dựa vào bên cạnh xe thổi bong bóng.

    Bên cạnh cô, Tả Hàm nắm chặt cánh tay cô, vẻ mặt căng thẳng.

    "Ân nhân, chúng ta tới chỗ này làm gì?"

    Nam Nhiễm nhún vai.

    "Không biết."

    Nhìn một đám vệ sĩ áo đen động tác nhất trí đứng ở đó.

    Cửa phòng tối nhỏ bị mở ra.

    Hai người áo đen nâng một cô gái từ bên trong ra.

    Tay chân cô gái đều không bị trói lại.

    Cả người cứ như không có sức lực, chỉ có thể quỳ rạp trên mặt đất khóc.

    Hơn nữa còn là loại cắn môi, nhỏ giọng khóc thút thít, như sợ kinh động đến người nào kia nữa.

    Co rúm lại, sợi tóc hỗn độn, sắc môi tái nhợt.

    Tả Hàm sợ tới mức hoàn toàn không dám mở mắt ra nhìn.

    Chỉ có thể liên tiếp chui vào lòng Nam Nhiễm.

    "Ân nhân, ân nhân, thật đáng sợ quá."

    Nam Nhiễm duỗi tay, vỗ vỗ vai Tả Hàm, lạnh nhạt lên tiếng

    "Ừm, đúng là rất đáng sợ."

    Trình Văn Hoắc cùng Bạc Phong đứng chung một chỗ.

    Mày Trình Văn Hoắc chau lại sắp kẹp chết một con ruồi.

    "Cô ấy làm?"

    Bạc Phong này, nên nói sao đây?

    Hiếm khi có cảm xúc dao động gì.

    Cũng rất ít có thứ gì có thể khiến cậu ta chú ý tới.

    Cứu người cứu khổ gì đó, không dính dáng tới cậu ta chút nào.

    Ngoại trừ liên quan tới cô gái kia,

    Cậu thật sự nghĩ không ra còn có ai có thể làm Bạc Phong làm ra trận thế lớn như vậy tới chỗ này.

    Thấy Bạc Phong không nói lời nào, chính là cam chịu.

    Nếu thật sự là do cô gái kia làm.

    Thật sự là, làm người ta lông tơ dựng đứng.

    Trình Văn Hoắc mày càng nhăn càng chặt.

    "Cô ta đây là muốn làm gì? Giết người diệt khẩu?"

    Bạc Phong đút một tay trong túi.

    Hờ hững mở miệng

    "Tìm bạn gái cho tôi."

    Nói đến chuyện này, mày Bạc Phong liền hơi nhăn lại.

    Tầm mắt hờ hứng liếc qua hai người đang đứng trước xe kia.

    Trình Văn Hoắc xác nhận chính mình không có nghe lầm.

    Là cho cậu ta tìm bạn gái, chứ không phải đem bạn gái cậu ta diệt khẩu.

    Trình Văn Hoắc khoanh tay trước ngực.

    Nhìn cô gái nằm trên mặt đất, mở miệng hỏi Bạc Phong.

    "Chẳng lẽ cậu không có gì muốn nói?"

    Bạc Phong:

    "Thiếu dạy dỗ."

    Trình Văn Hoắc gật gật đầu.

    Chờ câu tiếp theo của cậu ta.

    Đợi nửa ngày, cũng không thấy Bạc Phong nói tiếp.

    "Hết rồi?"

    Bạc Phong:

    "Không thì sao?"

    "Lần sau nếu còn xảy ra chuyện như vậy······"

    "Sẽ không có lần sau."

    Đến đây, hội thoại giữa hai người liền kết thúc.

    Bạc Phong lôi Nam Nhiễm đi.

    Trình Văn Hoắc lôi Tả Hàm đi.

    Trước khi đi, Tả Hàm thật sự là đối với Nam Nhiễm lưu luyến không rời.

    So với đi cùng Trình Văn Hoắc, cô càng muốn đi cùng ân nhân hơn.

    Ân nhân tốt như vậy, cô rất thích ở cùng ân nhân.

    Nhưng ân nhân của cô hiện tại không rảnh để ý tới cô, bởi vì Nam Nhiễm còn đang nỗ lực chống lại sự dụ hoặc đến từ dạ minh châu.

    Vừa lên xe, câu đầu tiên Bạc Phong mở miệng nói chính là:

    "Có chuyện, cậu cần phải biết."

    Nam Nhiễm nghi hoặc.

    "Cái gì?"

    "Tôi có bạn gái, cậu sẽ không thể ôm tôi, hôn ta.

    Với lại ý tưởng làm lạnh giường cũng không thể thực hiện được."

    Ánh mắt Nam Nhiễm hơi hơi nheo lại.

    Chuyện này cô thật đúng là chưa suy xét qua.

    Phiền phức dữ vậy?

    Cả đời này Nam Nhiễm cũng chưa từng nghiêm túc suy nghĩ một vấn đề như vậy.

    Ừm, vậy phải làm sao bây giờ?

    Nam Nhiễm:

    "Bạn lữ của cậu cùng những chuyện ở trên có mâu thuẫn?"

    Bạc Phong rũ mắt nhìn cô.

    "Mâu thuẫn."

    "Không thể điều hòa?"

    "Không thể."

    Chậc.

    Nam Nhiễm cảm thấy dạ minh châu này quá phiền phức.

    Con mẹ nó.
     
    Last edited: Aug 21, 2020
  2. Chương 41: Bạn học, cậu đừng quá cao lãnh 40

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngay lúc Nam Nhiễm trầm tư, Bạc Phong ra tiếng:

    "Cô ta vào đó kiểu gì?"

    Nam Nhiễm nhai kẹo su, một tay chống cằm

    "Chị ta tự nguyện đi vào."

    "Tôi biết."

    Căn cứ vào camera theo dõi.

    Người tên Nam Đồng kia, là tự mình đi vào phòng tối.

    Chủ động đem ổ khóa gỉ sắt kia giao vào tay Nam Nhiễm.

    Thế này mới khiến cho cậu khó được một lần tò mò.

    Nam Nhiễm nhai kẹo su trong miệng.

    "Nói với chị ta, muốn làm bạn lữ của cậu, là phải ở trong đó, chờ cậu tới tìm chị ta."

    Cô nói xong, cũng không biết Nam Đồng kia vui vẻ cái gì.

    Cả mặt đỏ bừng thẹn thùng đi vào phòng tối nhỏ.

    Vốn tưởng rằng sẽ phải phiền phức một chút, có lẽ phải đánh ngất mới có thể mang vào được.

    Không ngờ, đơn giản như vậy liền vào rồi.

    Bạc Phong nghe xong, nghiêng đầu nhìn Nam Nhiễm.

    "Thủ đoạn không tồi."

    Nam Nhiễm cười không chút để ý, môi đỏ vẽ ra một độ cong, đôi chân thon dài nhấc lên,

    "Cho nên, cậu không muốn có bạn lữ nữa?"

    Cô vừa nói, vừa duỗi tay chạm vào cánh tay Bạc Phong.

    Còn chưa đụng tới, đã bị người ta ấn xuống.

    Bạc Phong mặt không cảm xúc.

    "Cho nên, cậu không định giam tôi lại?"

    Tươi cười trên mặt Nam Nhiễm hơi dừng lại.

    Mày chau lên.

    Hừ, thật phiền toái.

    Vừa muốn bạn lữ, vừa kén cá chọn canh.

    Còn lấy chuyện nhốt lồng sắt để uy hiếp cô.

    Thật sự tưởng rằng cô thiếu viên dạ minh châu là cậu ta chắc.

    ······ được rồi.

    Đúng là rất hiếm.

    Tiểu Hắc Long hít sâu một hơi.

    Nó thực tin tưởng, dạ minh châu này chính là đang để ý tới ký chủ của nó.

    Tiểu Hắc Long sinh ra nghi hoặc thật sâu.

    Dạ minh châu này, không phải mù đấy chứ?

    Sao lại nhìn trúng ký chủ nhỉ?

    Ờ, đương nhiên, ký chủ rất đẹp.

    Chỉ là, chỉ là làm việc có hơi đơn giản thô bạo.

    Chỉ là tính cách có hơi vô tình.

    Chỉ là ăn hơi nhiều.

    Chỉ là không có giới hạn cuối.

    Chỉ là hơi hung tàn một chút.

    Nghĩ nghĩ, Tiểu Hắc Long gào một tiếng liền khóc.

    Tại sao nó lại có một ký chủ như vậy?

    Tại sao?

    Bạc Phong nhìn bộ dáng không kiên nhẫn lại ngại phiền toái của Nam Nhiễm liền biết, cô căn bản không đem bản thân phân đến hàng ngũ có thể làm bạn gái của cậu.

    Muốn cậu hôn, muốn cậu ôm, muốn cậu làm lạnh giường.

    Chính là không cần cậu phụ trách.

    Mí mắt Bạc Phong rũ xuống.

    Ngón tay vặn vặn tay vịn.

    Trên khuôn mặt vạn năm đóng băng, không nhìn ra bất cứ cảm xúc dao động nào.

    Bạc Phong cũng đối với bản thân cảm thấy kỳ quái.

    Sao lại muốn cô ấy đến như vậy chứ.

    Một cô gái từ lần đầu gặp mặt liền muốn đánh ngất cậu khiêng đi.

    Mỗi lần cô gái này nhìn thấy cậu, cặp mắt kia đều sáng lên.

    Dùng một ánh mắt như nhìn thấy bảo bối mà nhìn cậu.

    Phảng phất như đem cậu ra đấu giá.

    Từ trước tới nay cậu chưa từng gặp được một ai như vậy.

    Vừa xuất hiện, đã có thể trong chớp mắt thu hút toàn bộ sự chú ý của cậu.

    Cô ngồi đó gặm bánh bao, cậu đều sẽ không tự giác mà nhìn thật lâu.

    Chờ đến lúc phản ứng lại, cậu đã đối với cô làm rất nhiều chuyện cậu không có khả năng sẽ làm.

    Đã đi tới bước này rồi.

    Lại buông tay, cũng không phải tác phong của cậu.

    Chẳng phải muốn nhốt cậu lại nuôi dưỡng hay sao?

    Có thể.

    Nhưng trong lồng sắt kia, cô cũng phải ở.

    Lại lần nữa quay lại trường.

    Nam Nhiễm suy nghĩ một đường cũng không nghĩ ra cách giải quyết.

    Quay về lớp tiếp tục đi học.

    Lúc này đã là buổi chiều.

    Chỉ là khi Nam Nhiễm quay về lớp, đã bị bạn học cả lớp thống nhất mà nhìn chằm vào.

    Lúc này vừa vặn là giờ giữa tiết.

    Các bạn học vừa lướt diễn đàn trường, vừa ngẩng đầu nhìn Nam Nhiễm, nhỏ giọng bàn tán.

    "Ôi méo, Nam Nhiễm sẽ không thật sự cùng Bạc Phong học trưởng ở bên nhau rồi chứ?"

    "Trên diễn đàn trường này chẳng phải còn có ảnh chụp sao?

    Vừa nãy chẳng phải Nam Nhiễm bước xuống từ xe Bạc Phong học trưởng sao."
     
    Last edited: Aug 21, 2020
  3. Chương 42: Bạn học, cậu đừng quá cao lãnh 41

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Nam Nhiễm này, ngày thường thật nhìn không ra, thật đúng là giỏi thủ đoạn mà."

    "Đúng vậy."

    "Trước đó ở trước mặt Bạc Phong học trưởng giả vờ té xỉu, Bạc Phong học trưởng ôm công chúa đó nha, tự mình đưa cậu ta đi bệnh viện!"

    "A a a a a! Thật sự ghen tỵ quá!"

    "Nam Nhiễm cậu ta rốt cuộc có tài đức gì chứ?"

    "Đúng vậy, nếu là tôi mà nói, tôi thấy chị cậu ta, Nam Đồng, tốt hơn cậu ta không chỉ một chút đâu."

    "Đúng vậy."

    "Chị cậu ta xinh đẹp, học tập tốt, dương cầm cấp tám, xứng hơn nhiều so với Nam Nhiễm."

    Các bạn học bàn tán sôi nổi.

    Lời đồn nhanh chóng thổi quét toàn bộ khu vực khối 11.

    Không đến một giờ,

    Tất cả mọi người đều biết, vừa rồi Nam Nhiễm cùng Bạc Phong học trưởng cùng nhau quay về.

    Nam Nhiễm nhai kẹo su.

    Ngồi trên chỗ ngồi của mình.

    Tiểu Hắc Long nãi thanh nãi khí mở miệng

    【 Ký chủ, bọn họ đang bàn tán về cô đó. 】

    Nam Nhiễm dựa vào tường,

    "Hửm?"

    Tiểu Hắc Long

    【 Bọn họ nói cô và dạ minh châu đang quen nhau. 】

    Nam Nhiễm dùng một tay chống đầu, cười khẽ một tiếng

    "Nực cười, sao tôi có thể ······"

    Dường như, lúc này, bạn học Nam Nhiễm mới ý thức được, bản thân là một nữ sinh.

    Trong mắt cô hiện lên một tia sáng.

    Nhắm mắt lại, trầm mặc trong chốc lát.

    "Sao tôi lại cảm thấy, dạ minh châu này muốn để cho tôi làm bạn lữ của cậu ta chứ?"

    Tiểu Hắc Long nhỏ giọng phun tà,

    【 Ký chủ, cuối cùng cô cũng nhận ra rồi. 】

    Tiếp theo, Tiểu Hắc Long dò hỏi.

    【 Ký chủ, cô sẽ làm bạn lữ của cậu ta sao? 】

    Nam Nhiễm không chút để ý,

    "Có nhiều dạ minh châu như vậy, sao tôi có thể thắt cổ chết trên một viên chứ?"

    Tiểu Hắc Long rối rắm,

    "Nhưng dạ minh châu có thể tỏa sáng, có thể di chuyển, có thể mua đồ ăn cho cô, còn có thể hạ nhiệt độ, thì chỉ có một cái này thôi."

    Khuôn mặt Nam Nhiễm dần dần nghiêm túc.

    Hửm? Có đạo lý nha.

    Nhân tiện, Tiểu Hắc Long nhắc nhở.

    【 Ký chủ, cô hoàn thành thêm một chuyện tốt là có thể nhận thêm một viên dạ minh châu nữa đó nha. 】

    Tiểu Hắc Long cảm thấy chắc chắn ký chủ đã quên mất việc làm chuyện tốt này rồi.

    Nó thân là một hệ thống có trách nhiệm, phải thời thời khắc khắc nhắc nhở ký chủ.

    Nam Nhiễm thờ ơ.

    Cứ như không nghe được lời Tiểu Hắc Long.

    Tiểu Hắc Long tận tình khuyên bảo,

    【 Ký chủ, chỉ cần cô hoàn thành nhiệm vụ, chẳng những có thể có được rất nhiều rất nhiều dạ minh châu, mà còn có thể đạt được một thân tự do và một trái tim nha. 】

    Cuối cùng, lại một lần nhắc tới lợi ích sau cuối này.

    Khiến Nam Nhiễm có một chút động tĩnh.

    "Ừ."

    Cô lên tiếng.

    Sau khi đồng ý, lại lần nữa im lặng.

    Ngay lúc hệ thống cùng ký chủ đang nói chuyện phiếm.

    Chủ nhiệm lớp vội vàng đi vào, sau khi quét một vòng lúc, tầm mắt rơi xuống người Nam Nhiễm.

    "Nam Nhiễm, ba em gọi điện thoại, nói trong nhà có việc gấp, bảo em hiện tại trở về."

    Chủ nhiệm lớp vừa dứt lời, vốn dĩ trong lớp có người đang nhìn trộm Nam Nhiễm, lập tức cả lớp đều thống nhất nhìn lại.

    Nam Nhiễm đứng lên từ chỗ ngồi.

    Đi ra ngoài.

    Chủ nhiệm lớp thở dài,

    "Ba em nói đã gọi cho em rất nhiều lần, nhưng em vẫn luôn không bắt máy."

    Vừa nói, Nam Nhiễm vừa theo chủ nhiệm lớp ra khỏi phòng học.

    Hai mươi phút sau.

    Nam Nhiễm về đến nhà.

    Vừa mới đi vào, thì suýt nữa đã bị một cái ly bỗng nhiên bay tới đập trúng.

    Nam Nhiễm nghiêng người, né được cái ly, sau đó duỗi tay đón được cái ly bay tới kia.

    Cô cầm cái ly trong tay.

    Ngẩng đầu nhìn lại.

    Tư thái lười nhác kia, hoàn toàn thu vào mắt cha Nam.

    Sự chán ghét trong mắt của cha Nam đối với Nam Nhiễm càng sâu,

    "Mày cái đồ nghiệp chướng này! Không biết lớn nhỏ, mày có biết mình đang làm gì không?

    Còn dám né?

    Hôm nay cho dù mẹ mày có cản lại, tao cũng muốn đánh chết cái đồ vô lương tâm mày!"

    Lời nói vừa dứt

    Một tay Nam Nhiễm cầm cặp sách, một tay khác giơ ly thủy tinh lên.

    Nhanh chóng, ly thủy tinh từ tay cô vẽ ra một độ cong.

    Cốp!

    Ly thủy tinh trực tiếp nện trên đầu cha Nam.
     
    Last edited: Aug 21, 2020
  4. Chương 43: Bạn học, cậu đừng quá cao lãnh 42

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ly thủy tinh mang theo máu rơi xuống đất.

    Ngã vỡ nát, trên đầu cha Nam lập tức sưng lên một cục.

    Nam Nhiễm bĩu môi.

    "Tôi đang đánh ông."

    Mẹ kế ngồi bên cạnh cha Nam sợ tới mức thét chói tai.

    "..."

    Vừa mới bắt đầu, mẹ kế là thật bị dọa sợ.

    Nhưng ba giây sau.

    Mẹ kế xoạch một cái liền khóc lên.

    "Kiến Quân, anh không sao chứ?"

    Hai mắt đỏ bừng, nhìn về phía Nam Nhiễm, thanh âm có chút kích động.

    "Tiểu Nhiễm, con có tức cái gì, thì phát giận với mẹ, ông ấy dù sao, cũng là cha con mà."

    Sắc mặt cha Nam xanh mét.

    Nhìn Nam Nhiễm, tức đến mức không nói nên lời.

    Nam Nhiễm cầm cặp sách, dường như lúc này mới phản ứng lại người này là cha của nguyên thân.

    Cô không chút để ý,

    "Ồ, về sau tôi không đánh ông ta nữa."

    Cha Nam tức giận đập lên bàn.

    "Mày nhìn xem mày thành cái bộ dáng gì rồi!

    Không gia giáo, bây giờ còn dám động thủ với tao!

    Sau này ra xã hội, còn không biết sẽ khó lường tới mức nào!"

    Nam Nhiễm vươn đầu ngón tay, quơ quơ.

    Sau đó, hai tay đút vào túi áo tây trang, tươi cười không chút để ý.

    "Tôi không phải ra xã hội mới khó lường, tôi vẫn luôn thật khó lường."

    Tiểu Hắc Long nghe những lời đỉnh cấp này của ký chủ.

    Cố nén lại xúc động muốn che mặt.

    【 Ký chủ, khiêm tốn, chúng ta phải khiêm tốn. 】

    Nam Nhiễm bĩu môi.

    "Có cái gì tốt mà khiêm tốn.

    Có ký chủ như tôi, chẳng lẽ cậu không thấy tự hào sao?"

    Tiểu Hắc Long yên lặng.

    Bộ dáng hiện tại của ký chủ, hoàn toàn là một thiếu nữ thần kinh.

    Sau đó, cha Nam liền tức tới sắc mặt xanh tím.

    Giây tiếp theo, ôm chặt trái tim.

    Sắc mặt chớp mắt liền trắng bệch lại.

    Mẹ kế bị dọa nhảy dựng, hai mắt đỏ bừng.

    "Kiến Quân, Kiến Quân, anh không sao chứ?

    Kiến Quân, anh đừng làm em sợ, Kiến Quân, Kiến Quân!"

    Mẹ kế vừa kêu, vừa nhìn về phía Nam Nhiễm, khóc lóc kể lể:

    "Con xem con chọc ba con tức đến mức nào rồi!"

    Châu báu trang sức trên người mẹ kế leng keng rung động.

    Nước mắt chảy ào ào.

    Sắc mặt cha Nam ngày càng tái nhợt.

    Mẹ kế ngoại trừ khóc lóc một chút ra thì không làm bất cứ hành động nào khác.

    Nam Nhiễm đi đến trước mặt cha Nam.

    Khom lưng, kề lại gần

    Vẻ mặt mẹ kế cảnh giác

    "Mày, mày còn muốn làm gì nữa! Mày, chẳng lẽ mày thật sự muốn làm ba mày sống sờ sờ tức chết hay sao?"

    Tiểu Hắc Long lập tức nói.

    【 Leng keng, hệ thống nhắc nhở, nếu cha cô thật sự bị cô làm cho tức chết, thì sẽ thuộc về tội bất hiếu, đại bất kính.

    Cô sẽ phải chịu trừng phạt, và tuyên bố cải tạo thất bại, tịch thu toàn bộ dạ minh châu của cô. 】

    Tiểu Hắc Long đọc xong liền lập tức nãi thanh nãi khí nói.

    "Ký chủ, ký chủ, cha nguyên thân bệnh tim tái phát, thuốc nằm trong túi áo bên phải của ông ta."

    Nam Nhiễm thật sự đi qua,

    Nhưng chỉ cúi đầu đứng đó, nhìn sắc mặt cha Nam.

    Khó được nghiêm túc.

    Cô như suy tư gì đó mà hỏi một câu:

    "Rất đau?"

    Lời này của Nam Nhiễm vừa thốt ra, liền thấy sắc mặt cha Nam càng tái nhợt.

    Ông ta ôm ngực, bộ dáng đau đớn khó nhịn.

    Tiểu Hắc Long sắp khóc rồi,

    【 Ký chủ, hệ thống cầu xin cô! Cô cho ông ta uống thuốc trước đã! 】

    Nếu không nó cũng sẽ bị lôi đi tiêu hủy đó!

    Nhiệm vụ của ký chủ thất bại, cũng đồng thời tuyên cáo hệ thống trói định là nó không có giá trị tồn tại.

    Sẽ bị lập tức bị tiêu hủy.

    Hu hu hu hu, nó không muốn đâu.

    Nam Nhiễm vươn tay, sờ soạn một lát trong túi ông ta.

    Lúc này, tay mẹ kế càng nhanh.

    Cũng duỗi tới trong túi, muốn đoạt lấy thuốc đút cho cha Nam uống.

    Chỉ là, thuốc bị bà ta cầm.

    Sau đó, Nam Nhiễm ấn cái tay kia xuống, mày chau lại, bẻ ra từng ngón tay một.

    Lấy thuốc kia lại.

    Đoạt đồ vật, cô chưa từng sợ qua ai.

    Nam Nhiễm mở nắp ra.

    Đổ ra, một viên

    Bóp miệng cha Nam.

    Nhét vào.
     
    Last edited: Aug 21, 2020
  5. Chương 44: Bạn học, cậu đừng quá cao lãnh 43

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ước chừng mười phút sau, sắc mặt cha Nam bắt đầu hòa hoãn lại.

    Cũng có tinh thần hơn.

    Ngã nằm trên ghế sô pha, từng ngụm từng ngụm mà thở phì phò.

    Nam Nhiễm ngồi xuống bên cạnh sô pha.

    Vắt chéo chân.

    Không chút nào nhìn ra được là ba cô vừa mới sắp chết.

    Mẹ kế vừa thấy, hai mắt tức khắc lại đỏ bừng

    "Kiến Quân, anh làm em sợ muốn chết."

    Vừa nói, vừa ôm lấy cha Nam.

    Khóc đến mức nước mắt tuôn rơi.

    Nam phụ hồi sức lại, duỗi tay, vỗ vỗ tay mẹ kế.

    Thanh âm suy yếu.

    "Anh không sao."

    Nghe được mệt mỏi trong lời nói của ông ta, còn có sự suy yếu kia.

    Mẹ kế dựa vào trên vai cha Nam.

    Như chim nhỏ nép vào người.

    Nước mắt này cứ như có thể điều khiển vậy.

    Trong nháy mắt, nước mắt liền không rơi nữa.

    Ngược lại, ánh mắt cha Nam nhìn về phía Nam Nhiễm.

    Rút đi những chán ghét cùng không kiên nhẫn kia.

    Là một loại ánh mắt rất thâm trầm.

    Trên đầu ông ta còn có một cục sưng xanh tím do Nam Nhiễm đập ra.

    Khó được không có tiếp tục tính sổ với Nam Nhiễm.

    Thanh âm ông ta suy yếu.

    "Nam Kiến Quân tao tự hỏi chưa bao giờ có lỗi với mày.

    Mày là con gái tao, lại cả ngày sống như vậy.

    Tương lai sớm muộn gì cũng có một ngày, sẽ xảy ra chuyện!"

    Nói xong, không biết là do quá kích động hay sao.

    Ông ta lại ho khan lên.

    Nam Nhiễm dựa vào sô pha.

    Không chút để ý.

    "Kêu tôi trở về, là để nói những lời này?"

    Nam Kiến Quân nhăn mày.

    "Mày đem chị mày nhốt ở nơi kia, là thật muốn bắt nạt chết nó?

    Thân thể chị mày yếu ớt, lỡ như không bị phát hiện, nó thật sự sẽ chết ở trong đó.

    Mày muốn khóc cũng không có chỗ để khóc!"

    Nam Nhiễm một tay chống cằm, nhìn Nam Kiến Quân.

    Cô cười tủm tỉm.

    "Mẹ tôi bởi vì biết ông ở bên ngoài có con riêng,

    Khó sinh xuất huyết nhiều mà chết, ông vụng trộm ngoại tình trước, còn làm ra cho tôi một chị gái.

    Loại việc vô đạo đức, bại hoại gia phong này.

    Trước giờ tôi chưa từng làm qua."

    Nam Kiến Quân ôm ngực, tức giận trừng mắt nhìn Nam Nhiễm.

    Phảng phất một câu này của Nam Nhiễm đã trực tiếp chọc đến xương mềm của ông ta.

    "Tao cùng mẹ mày kết hôn, trước giờ tao chưa từng làm ra chuyện có lỗi với bà ấy!

    Mẹ mày là bởi vì sinh mày mới chết!"

    Nam Nhiễm hơi hé mắt.

    "Ý của ông là, chị gái kia của tôi là sau khi mẹ tôi chết mới có?"

    Lúc cô nói những lời này, là thật sự tò mò.

    Tiểu Hắc Long ho khan một tiếng.

    【 Ký chủ, đây là kiến thức cơ bản nhất, chỉ có thể sinh em gái, không thể nào sinh chị gái được. 】

    Cha Nam nhăn mày,

    "Quan hệ giữa tao và mẹ kế mày, là trước khi kết hôn với mẹ mày, sau khi kết hôn, liền không liên hệ nữa!

    Tiểu Đồng là một cái ngoài ý muốn, ta cũng không biết."

    Tiếng khóc mẹ kế vang lên,

    "Tiểu Nhiễm, con thật sự muốn ba con tức chết sao?

    Sao con có thể nhẫn tâm như vậy?

    Tiểu Nhiễm! Cho dù ba con đã làm gì, ông ấy đều là ruột rà máu mủ với con mà."

    Cha Nam dựa vào sô pha, vẻ mặt mệt mỏi, dường như không muốn nói nữa.

    Nam Nhiễm nghe những lời này.

    Hình như có khác biệt so với ký ức của nguyên thân.

    Trong trí nhớ của nguyên thân, ba ngoại trình sau khi kết hôn làm mẹ tức chết, là một người lăng nhăng dối trá.

    Tiểu Hắc Long mở miệng.

    【 Ký chủ, theo tư liệu thì, cha Nam không nói dối. 】

    Tầm mắt Nam Nhiễm đảo quanh một vòng, dừng lại trên người mẹ kế.

    Không biết là do ánh mắt của Nam Nhiễm quá mãnh liệt hay sao.

    Vị mẹ kế này dường như có cảm giác.

    Hai người đối mắt với nhau.

    Nam Nhiễm không chút để ý mở miệng.

    "Mẹ thật lợi hại."

    Mẹ kế lau nước mắt, vừa an ủi Nam phụ, vừa thở dài mở miệng

    "Mẹ chỉ là một người phụ nữ gia đình, có thể lợi hại đến mức nào chứ?

    Cái nhà này, vẫn phải dựa vào ba con.

    Ba con, chính là tất cả của mẹ."
     
    Last edited: Aug 21, 2020
  6. Chương 45: Bạn học, cậu đừng quá cao lãnh 44

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ánh mắt Nam Nhiễm lưu chuyển trên người mẹ kế.

    Con ngươi đen nhánh khó được lộ ra hứng thú với thứ khác ngoại trừ dạ minh châu.

    Sắc mặt cha Nam trắng bệch, suy yếu ho khan.

    "Cho dù nói thế nào, nó đều là chị của mày, chuyện như vậy, lần sau tuyệt đối không được làm nữa!"

    Cha Nam nói xong những gì cần nói, liền đỡ tay vịn, từng bước một rời đi.

    Lên lầu nghỉ ngơi.

    Mẹ kế một đường đỡ Nam phụ lên lầu.

    Lúc tới chỗ ngoặc, hai mắt mẹ kế đỏ bừng quay đầu lại, liếc Nam Nhiễm một cái.

    Chỉ là không còn bộ dáng khổ sở bất đắc dĩ kia nữa.

    Chỉ có lạnh lẽo sắc bén vô cùng chói mắt.

    Nam Nhiễm dựa trên sô pha.

    Lắc trái lắc phải, không ra hình ra dáng.

    Cô ngồi ở phòng khách trong chốc lát.

    Sau đó đứng dậy, dọc theo cầu thang mà đi lên trên.

    Lộc cộc, bước chân đạp lên bậc thang.

    Cho đến khi đi đến phòng cuối cùng bên phải.

    Cô đẩy cửa phòng ra, đi vào.

    Đây là phòng Nam Đồng.

    Nam Đồng đang ngủ.

    Một căn phòng công chúa.

    Khắp nơi đều lộ ra màu hồng phấn tươi đẹp.

    Cô vừa đẩy cửa, Nam Đồng đã tỉnh lại rồi.

    Nam Đồng mở mắt ra, nhìn thấy Nam Nhiễm, phút chốc liền nhăn mày lại.

    "Mày tới làm gì?"

    Trong thanh âm mang theo sự không kiên nhẫn.

    Đại khái là do cô ta bị Nam Nhiễm nhốt vào phòng tối nhỏ một ngày một đêm.

    Nên làm cho sự bất mãn và khinh thường mà cô ta đối với Nam Nhiễm hoàn toàn bạo phát ra.

    Chỉ là cái thứ không ai muốn mà thôi, ra vẻ cái gì chứ?

    Nam Nhiễm mở miệng.

    "Là chị nói với ba, tôi đem chị nhốt vào phòng tối?"

    Nam Đồng ngồi dậy.

    Trải qua nghỉ ngơi, sắc mặt đã khôi phục bình thường.

    Ánh mắt Nam Đồng đánh giá Nam Nhiễm từ trên xuống dưới.

    Dường như có chút không thể tin được Nam Nhiễm lại dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với mình.

    Cô ta nhíu mày, khẩu khí cũng có chút hung dữ.

    "Mày đang dùng ngữ khí gì đấy?

    Chất vấn tao sao?"

    Nam Nhiễm biếng nhác.

    "Rất khó trả lời?"

    Nam Đồng không để bụng.

    Trợn mắt trắng với Nam Nhiễm.

    "Phải thì sao, không phải thì sao chứ?

    Dù sao từ nhỏ đến lớn mày đã làm rất nhiều chuyện xấu đối với tao.

    Trộm đồ của tao, ghen ghét tao đẹp.

    Còn bỏ thuốc xổ cho tao.

    Ở trong lòng ba, mày chính là một đứa bùn nhão không trét nổi tường*."

    *Bùn nhão không trét nổi tường: Không có tiền đồ, không dạy dỗ nổi.

    Nói xong, Nam Đồng hơi dừng một chút, bỗng nhiên có chút tức giận.

    "Lần này, mày lừa tao tới nơi tối đen kia.

    Mới thật sự là dụng tâm hiểm ác!"

    Nam Nhiễm lắc đầu.

    "Không, tôi thật sự muốn cho chị làm bạn lữ của cậu ta."

    Tiếng nói vừa dứt, Nam Đồng không nhịn được hơi rụt mắt lại.

    Nhìn về phía Nam Nhiễm, ẩn ẩn mang thêm chút chờ mong.

    Nam Nhiễm nhìn Nam Đồng, có chút ghét bỏ.

    "Ai bảo chị vô dụng như vậy."

    Còn làm cô không không lãng phí nhiều công sức như vậy.

    Nam Đồng giận trừng hai mắt.

    "Mày!"

    Nam Đồng đang muốn phát hỏa với Nam Nhiễm.

    Nam Nhiễm đột nhiên tới gần cô ta.

    Sợi tóc lướt qua gương mặt Nam Đồng.

    Thanh âm của cô chậm rãi, truyền vào tai Nam Đồng.

    "Phòng tối chơi vui không?"

    Nam Đồng chỉ cần nhớ tới những gì đã trải qua trong căn phòng tối đó, cả người liền run bần bật.

    Nam Nhiễm duỗi tay, sờ sờ đầu Nam Đồng.

    "Chị ngoan một chút, tôi sẽ không đem chị ném vào đó nữa. Được không?"

    Ngữ khí thương lượng.

    Tiểu Hắc Long:

    【 Hệ thống nhắc nhở, giá trị hắc ám của ký chủ đang có xu hướng tăng lên, xin ký chủ khắc chế. 】

    Nam Đồng bị động tác sờ đầu này của Nam Nhiễm làm cho lạnh cả sống lưng.

    Cũng không biết rốt cuộc tại sao.

    Nhìn Nam Nhiễm này, chẳng sợ cô không làm gì cả, thì cũng cho người ta một loại cảm giác rùng mình.

    Cứ như, một thứ đồ vật ghê tởm gì đó vậy.

    Thân thể Nam Đồng tức khắc co rụt về phía bên cạnh.

    Cô ta nhìn Nam Nhiễm, không thể tin được.
     
    Last edited: Aug 21, 2020
  7. Chương 46: Bạn học, cậu đừng quá cao lãnh 45

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Gặp Nam Đồng xong rồi.

    Nam Nhiễm đi ra ngoài.

    Tiểu Hắc Long nhỏ giọng báo lại.

    【 Ký chủ, trong cảm nhận của cha Nam, nguyên thân là một đứa trẻ hư.

    Bởi vì lúc nhỏ nguyên thân từng đẩy chị gái Nam Đồng xuống nước, ném sâu lên người cô ta, vân vân, đủ mọi chuyện xấu. 】

    Sau khi nói xong, Tiểu Hắc Long lại nói:

    【 Ký chủ, thật ra nguyên thân là một đứa bé ngoan.

    Chỉ là có hơi ngu ngốc, không biết mấy thứ đó đều là mẹ kế và chị gái thương lượng trước rồi.

    Cố ý làm cho cha Nam xem. 】

    Nam Nhiễm kéo kéo cà vạt trên người.

    Cúc áo trên cùng của sơ mi trắng bị bung ra.

    Lộ ra xương quai xanh tinh xảo trắng nõn.

    Cà vạt màu đen xiêu xiêu vẹo vẹo vắt trên cổ.

    Hai tay của cô đút trong túi áo.

    Đi từng bước xuống cầu thang.

    Không chút để ý lên tiếng,

    "Ồ."

    Hệ thống cũng không biết, ký chủ nhà mình có nghe vào hay chưa.

    ······

    Ba ngày sau,

    Nam Nhiễm bắt đầu bận rộn.

    Bởi vì trong hộc bàn của cô bị nhét đầy những bức ảnh liên quan đến nữ sinh.

    Đây là vì sao?

    Vậy thì phải nói từ hai ngày trước.

    Nam Nhiễm ngồi ở bàn cuối mơ màng sắp ngủ.

    Rốt cuộc có người tích góp quá nhiều tò mò, cuối cùng nhịn không được, tới hỏi.

    Bạn học Giáp

    "Nam Nhiễm, cậu thật sự đang qua lại với Bạc Phong học trưởng?"

    Mí mắt Nam Nhiễm động động

    "Sao?"

    Bạn học Ất

    "Chúng tớ thật sự quá tò mò."

    Sau đó có thanh âm chua lòm.

    "Cậu làm thế này, không biết có bao nhiêu nữ sinh muốn khóc."

    Thanh âm Nam Nhiễm tản mạn,

    "Liên quan gì tới tôi?"

    Thanh âm bạn học Bính lập tức nâng cao lên

    "Đương nhiên có liên quan tới cậu, cậu đoạt Bạc Phong học trưởng đi rồi, nên mới làm các bạn học khổ sở!"

    Nam Nhiễm mở mí mắt.

    Con ngươi đen nhánh đảo qua đảo lại các bạn học nữ kia.

    Trong lớp không biết khi nào, đều yên tĩnh lại.

    Cô mở miệng,

    "Cướp đi?

    Cậu ta vốn chính là của tôi."

    Dạ minh châu của ông đây, ai dám đoạt?

    Ai đoạt đánh kẻ đó.

    Vừa nói xong lời này.

    Không ai dám mở miệng nói thêm gì nữa.

    Lúc này, trong đó có một bạn học nữ, cả mặt đỏ bừng đi đến trước mặt Nam Nhiễm.

    "Đây là ảnh chụp của tớ, có thể đưa cho Bạc Phong học trưởng giúp tớ không?"

    Nam Nhiễm nghi hoặc,

    "Tôi nhìn qua rất giống người chạy việc sao?"

    Bạn học nữ kia lắc đầu,

    "Không, tớ, tớ thích Bạc Phong học trưởng rất lâu rồi.

    Chỉ là, chỉ là muốn anh ấy liếc nhìn một cái."

    Nói xong, bạn học nữ nhanh chóng nói.

    "Hôm, hôm nay là sinh nhật tớ.

    Tớ chỉ có một nguyện vọng sinh nhật này thôi."

    Bạn học nữ này, rõ ràng là đang bắt nạt Nam Nhiễm.

    Ỷ vào việc Nam Nhiễm dễ nói chuyện, ngoan ngoãn.

    Rất ít cự tuyệt người khác.

    Nếu bạn gái đồn đại bên ngoài của Bạc Phong là những người khác, sao cô ta có gan làm loại chuyện này chứ?

    À, đương nhiên, cái người dễ nói chuyện ngoan ngoãn ấy, là Nam Nhiễm của trước kia.

    Người bây giờ ······.

    Nam Nhiễm nhìn thoáng qua bức ảnh kia, mày nhăn lại.

    Như là nghĩ tới chuyện gì đó.

    Cô nhận lấy ảnh chụp.

    Bởi vì hành động cam chịu đáp ứng này của cô.

    Giờ tan học giữa trưa, ảnh chụp trong hộc bàn cô đã được một chồng nhỏ.

    Tất cả đều nói hôm nay là sinh nhật, hy vọng có thể được Bạc Phong học trưởng nhìn một cái.

    Nam Nhiễm thu nhận hết, ôm chúng đi tìm Bạc Phong ăn cơm.

    Đợi lúc tới được Hội học sinh.

    Nam Nhiễm cầm một chồng ảnh chụp kia, lấy ra từng cái một xếp lên bàn.

    Hứng thú bừng bừng.

    "Cậu nhìn xem, cậu thích cái nào?"

    Sắc mặt Bạc Phong lạnh băng.

    Nhìn Nam Nhiễm.

    Mở miệng

    "Hôm nay không có cơm ăn."

    Nói xong, không thèm nhìn cô cái nào nữa.

    Nam Nhiễm sửng sốt một chút.

    Cô nhìn về phía hộp đồ ăn ở bên cạnh.

    Giơ tay liền muốn kéo lại.

    Bạc Phong ngẩng đầu, ném sách.

    Hai người giao phong qua mấy chiêu,

    Nam Nhiễm bất mãn,

    "Không thích thì không thích, sao lại không cho ăn cơm?"

    Bạc Phong nghe, ánh mắt càng lạnh.

    Lực chú ý của Nam Nhiễm đặt trên hộp đồ ăn, tất cả lực chú ý của Bạc Phong lại đặt trên người Nam Nhiễm.

    Chớp mắt.

    Nam Nhiễm đã bị ấn trên bàn.

    Ngữ điệu của cậu hờ hững.

    "Không hiểu?"
     
    Last edited: Aug 21, 2020
  8. Chương 47: Bạn học, cậu đừng quá cao lãnh 46

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nam Nhiễm nâng cằm, lười nhác mà cười.

    "Tôi phải hiểu?"

    Bạc Phong mặt không cảm xúc mà nhìn cô.

    Một lúc lâu sau.

    Lạnh nhạt nói.

    "Nếu đã không hiểu, thì sau này đừng tới nữa."

    Cậu nói xong những lời này.

    Sau đó, cánh tay đang đè bả vai cô, buông lỏng ra.

    Bạc Phong cứ như chưa từng xảy ra chuyện gì.

    Một lần nữa ngồi về chỗ cũ.

    Mở sách trong tay ra.

    Vẫn duy trì tư thế y hệt trước đó.

    Phảng phất như tất cả đều chưa từng thay đổi.

    Chỉ là dư ra một vị bạn học Nam Nhiễm này.

    Nam Nhiễm dùng mu bàn tay lau máu trên môi.

    Cô đứng ở đó suy nghĩ trong chốc lát.

    Vẫn luôn không rời đi.

    Tiểu Hắc Long nhỏ giọng nói:

    【 Ký chủ, người ta cũng đã bảo chúng ta đi rồi, hay là chúng ta đi trước đi? 】

    Nam Nhiễm chậm rì rì,

    "Dạ minh châu của ông đây, trước giờ chưa từng có đạo lý đem tôi đuổi đi."

    Tiểu Hắc Long đột nhiên có một dự cảm không lành.

    Cứ luôn thấy ký chủ nó muốn làm gì đó.

    Tiểu Hắc Long căng thẳng, liền nói lắp.

    【 Ký, ký chủ, bình tĩnh, bình tĩnh. 】

    Vừa dứt lời.

    Nam Nhiễm đã có động tĩnh.

    Nhanh chóng động thủ với Bạc Phong.

    Bạc Phong ném sách.

    Trên khuôn mặt tựa như điêu khắc kia, vẫn lạnh băng như cũ.

    Tiếp theo.

    Hai người lại một lần nữa đánh nhau.

    Ầm rầm.

    Kệ sách sụp.

    Răng rắc.

    Bàn đọc sách bị lật.

    Rầm.

    Cửa bị đạp một cái, nứt ra một cái khe.

    Trận đánh nhau này giằng co khoảng mười phút.

    Con nhóc Nam Nhiễm này, càng đánh càng hưng phấn.

    Đã bao nhiêu năm không có đánh nhau rồi.

    Lúc vừa bắt đầu là vì dạ minh châu không nghe lời.

    Về sau, hoàn toàn là vì chỉ số bạo lực trong cơ thể bị kích phát ra rồi.

    Hưng phấn đến mức ra tay ngày càng tàn nhẫn.

    Dáng vẻ như muốn đem đối phương đánh chết.

    Chỉ là, sự hưng phấn này không duy trì được bao lâu.

    Sau đó, liền nghe được thanh âm cảnh báo của Tiểu Hắc Long.

    【 Cảnh báo, giá trị hắc ám trong cơ thể ký chủ đã vượt qua 50%, trừng phạt đã bắt đầu.

    Xin ký chủ lập tức dừng tất cả hoạt động trong tay. 】

    Vừa nói xong.

    Nam Nhiễm có hơi bực.

    Nâng tay lên, đánh về phía mặt Bạc Phong.

    Bốp.

    Tiếng nắm tay va chạm vào mặt.

    Nam Nhiễm nhăn mày.

    Cô thật không ngờ, cậu lại không né.

    Bước chân Bạc Phong không hề lui về sau.

    Trên mặt nhanh chóng sưng tím lên.

    Cậu nhanh chóng ấn tay Nam Nhiễm xuống.

    Chớp mắt, liền đem người ấn vào trên tường.

    Mặt cậu không cảm xúc.

    Nhìn cô.

    "Tôi thiếu một người bạn gái, cậu làm."

    Nam Nhiễm bĩu môi,

    "Nhiều dạ minh châu như vậy, nếu như mỗi viên dạ minh châu đều mở miệng, yêu cầu tôi làm bạn lữ, tôi còn có thể đồng ý hết sao?"

    Vừa nghĩ như vậy.

    Ừm, may mà chỉ có một viên này là phiền toái vậy thôi.

    Cô vừa nói xong lời này, chút lạnh băng vừa mới hòa hoãn được của Bạc Phong, lại lần nữa ngưng kết lại như thực chất.

    Cái tay đang nắm tay Nam Nhiễm cũng ngày càng dùng sức.

    "Xem ra cậu còn vừa ý không ít người nhỉ."

    Ánh nắng buổi trưa, chiếu rọi vào từ cửa sổ.

    Trong phòng, chiếc điều hòa vốn dĩ phải phát huy công năng làm lạnh······ đã sớm bị đập hư.

    Vừa mới đánh một trận, ánh nắng khắc nghiệt này, nóng đến mức làm cô hơi suy yếu.

    Cô cọ vào người Bạc Phong.

    Bạc Phong rũ mí mắt xuống, không ngăn cản hành vi của cô.

    Ba phút sau.

    Nam Nhiễm ôm lấy Bạc Phong, hoàn toàn dựa vào trên ngươi cậu.

    Quá nóng.

    Cái thời tiết quái quỷ gì thế này?

    Có để cô sống nữa không hả?

    Thanh âm Bạc Phong hờ hững,

    "Cậu chỉ có một cơ hội này, có làm bạn gái tôi không?"

    Nam Nhiễm bĩu môi.

    "Tôi ······"

    Lời nói còn chưa nói ra, đã bị Bạc Phong kéo ra.

    Tức khắc, cô liền cảm thấy cái nơi nóng hôi hổi này muốn đem cô hấp sống.
     
    Last edited: Aug 21, 2020
  9. Chương 48: Bạn học, cậu đừng quá cao lãnh 47

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giây tiếp theo liền ôm lấy Bạc Phong lần nữa.

    "Được, được, cậu lợi hại."

    Nam Nhiễm bị nóng đến mức bỏ cả tính khí.

    Chỉ số bạo lực bị kích phát ra kia, nháy mắt đã bị ánh nắng này làm cho bốc hơi không còn một chút.

    Đánh hay không đánh gì chứ, dạ minh châu gì chứ.

    Mát mẻ một lát trước rồi tính sau.

    Nam Nhiễm cứ ôm Bạc Phong như vậy.

    Đứng đó rồi ngủ mất.

    Chỉ cần gặp phải loại thời tiết thế này, cô liền suy yếu.

    Một giấc ngủ này, trực tiếp ngủ tới hoàng hôn.

    Cô là bị một trận lay động làm cho tỉnh lại.

    Còn về người lay tỉnh cô······ chính là viên dạ minh châu chói lọi kia.

    Bạc Phong hờ hững mở miệng.

    "Em muốn ôm tôi ngủ đến sáng sớm hôm sau?"

    Đầu Nam Nhiễm gác trên vai cậu.

    Cứ như không xương cốt.

    Mơ màng sắp ngủ, giống như chớp mắt là có thể ngủ tiếp nữa.

    Bạc Phong ấn đầu cô, đẩy người ra khỏi người mình.

    Sau đó, mở cửa phòng Hội học sinh ra, đi ra ngoài.

    Không thèm quan tâm vị đồng chí còn đang nửa mê nửa tỉnh ở đằng sau kia.

    Bạc Phong ở bên ngoài đợi trong chốc lát.

    Nam Nhiễm đỡ cửa đi ra.

    Lắc lắc cổ.

    Cô kéo cà vạt màu đen ra.

    Dùng sức quá mạnh, nên làm đứt ba cái nút áo.

    Lạch cạch, lạch cạch.

    Có thể rõ ràng nghe được rõ ràng tiếng nút áo rơi trên mặt đất.

    Tầm mắt Bạc Phong nhìn qua.

    Dừng lại trên chiếc áo bị cô kéo ra.

    Nam Nhiễm dựa trên lan can, không thèm để ý.

    Vừa vặn, càng mát mẻ hơn.

    Đang mát mẻ.

    Một bàn tay thon dãi duỗi lại.

    Túm cổ áo Nam Nhiễm lại.

    Cô nhíu mày.

    Đang muốn nói chuyện.

    Chỉ thấy cậu đem cổ áo Nam Nhiễm kéo hết xuống.

    Đem cà vạt đút qua lỗ cài cúc áo dưới cùng, tiếp theo liền nghe thấy một tiếng xé rách, một bên khác bị xé ra một lỗ nhỏ.

    Đút cà vạt qua.

    Buộc thành một cái nút chết cực kỳ xấu.

    Cậu làm xong, Nam Nhiễm đang cuối đầu nhìn một đống màu đen bị cột lại kia.

    Nam Nhiễm chau mày.

    Sắc mặt Bạc Phong không có bất luận biến hóa gì.

    Toàn thân hờ hững, từng cử động của cậu đều cho người ta cảm giác vốn nên là như thế.

    Duỗi tay, giữ chặt tay Nam Nhiễm.

    Đi ra ngoài.

    "Đi ăn cơm."

    Cậu khó được một lần chủ động mở miệng.

    Nam Nhiễm vừa nghe cái này, liền không so đo với đống cà vạt màu đen bị buộc lại trên ngực mình nữa.

    Vừa đi vừa mở miệng

    "Đừng quên, cậu phải bị nhốt vào lồng sắt."

    Bạc Phong liếc nhìn cô một cái.

    Rõ ràng thanh âm không có bất cứ phập phồng gì.

    Nhưng lại làm người ta khó hiểu mà nghe ra được một loại cảm giác ý vị thâm trường.

    "Em xác định?"

    "Không thì sao?"

    "Chờ tốt nghiệp."

    Cậu lạnh lùng trả lời.

    Nam Nhiễm liếc cậu một cái.

    "Vào lồng sắt còn chọn ngày?"

    Bạc Phong:

    "Đọc nhiều thêm chút sách, thì sẽ không hỏi loại vấn đề này."

    Cậu hờ hững mà trả lời cô.

    Hai người nghênh đón ánh chiều tà mà đi.

    Ở rất xa, trên khu dạy học.

    Tách tách, điện thoại chụp lại hình hai người.

    Nam Đồng nắm chặt điện thoại.

    Đứng trên sân thượng.

    Trong mắt hiện lên vẻ oán hận.

    Tất cả những thứ này.

    Người đứng bên cạnh Bạc Phong học trưởng.

    Vốn là cô mới đúng!

    Tất cả những điều này, đều bị Nam Nhiễm cướp đi rồi!

    Bộ dáng ôn hòa được mẹ dạy cho của Nam Đồng trong chớp mắt liền bị xé nát, chỉ còn lại sắc mặt xanh mét cùng với thần sắc thề không bỏ qua.

    Cô ta nói thầm một câu.

    "Nam Nhiễm, mày chờ đó cho tao.

    Mày đoạt đi người yêu của tao, ta sẽ làm cho mày sống không bằng chết."

    Nói xong, Nam Đồng hừ lạnh một tiếng.

    Quay đầu rời đi.

    Vẫn luôn là vậy.

    Nam Nhiễm cứ luôn làm cô gái ngoan ngoãn không tốt sao?

    Sao cứ phải đi khiêu khích cô chứ?

    Rõ ràng cô ta đã mở lòng nhân từ để nó lớn lên ở Nam gia rồi.

    Lại vẫn không biết đủ.

    Thật là đồ không biết liêm sỉ, thứ vô ơn.

    Giống hệt bà mẹ đã rong huyết khó sinh mà chết kia của nó!
     
    Last edited: Aug 21, 2020
  10. Chương 49: Bạn học, cậu đừng quá cao lãnh 48

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ sau ngày đó.

    Cách thức hai người ở chung cũng không thay đổi bao nhiêu.

    Nếu nhất định phải nói thì ······.

    Đại khái là đồ ăn của đồng chí Nam Nhiễm hình như đã thay đổi không ít.

    Đồ ăn kia, bánh bao kia, tất cả đều là loại mà cô chưa từng ăn qua.

    Một tháng trôi qua.

    Mỗi ngày đều không trùng lặp.

    Nam Nhiễm cơ hồ vừa tan tiết là chạy về hướng phòng hội học sinh.

    Đồ ăn vặt kia, bánh quy nhỏ, đùi gà lớn.

    Chậc chậc chậc,

    Nghĩ thôi là đói rồi.

    Tiểu Hắc Long nãi thanh nãi khí dò hỏi

    【 Ký chủ, cô hối hận không? 】

    "Hối hận gì?"

    【 Thì chuyện cô đáp ứng làm bạn gái Bạc Phong đó. 】

    Nam Nhiễm không thèm suy nghĩ nói.

    "Hối hận."

    Tiểu Hắc Long đang muốn nói gì.

    Nam Nhiễm cắn một ngụm bánh quy lấy ra từ hộc bàn.

    "Hẳn nên làm bạn gái cậu ta sớm hơn."

    Nếu làm sớm hơn, mấy thứ này đã sớm là của cô.

    Rôm rốp rôm rốp, cô cắn cực kỳ vang.

    Tiểu Hắc Long ực một tiếng.

    【 Ký chủ, ăn ngon không? 】

    Được rồi, nó chưa từng ăn qua.

    Nam Nhiễm hơi khựng lại.

    Sau đó lại càng cắn rôm rốp rôm rốp vang hơn nữa.

    "Cậu nói xem?"

    Tiểu Hắc Long lại nuốt một cái ực nữa.

    Trước giờ Nam Nhiễm chưa khi nào cảm thấy mình quyết định chính xác như vậy cả.

    Ôi, quả nhiên.

    Trên thế giới này chỉ có dạ minh châu là thứ tốt nhất.

    Đương nhiên, loại ý nghĩ này chỉ duy trì được tới buổi trưa.

    Sau khi phát bài thi ngữ văn ra.

    Trong lớp, ngoại trừ Nam Nhiễm, và một viên 'dạ minh châu' lạnh như băng đủ để hạ nhiệt độ, thì không còn ai khác nữa.

    Ngón tay thon dài, cầm lấy bài thi kia.

    Tầm mắt Bạc Phong dừng lại trên thành tích ba điểm kia.

    Nam Nhiễm cắn bánh quy nhỏ.

    Đối với việc mình chỉ thi được ba điểm, không có chút hổ thẹn nào.

    Bạc Phong quét một lượt bài thi kia.

    Sau đó, trào phúng một câu.

    "Không ngờ em còn có thể thi được cao điểm như vậy."

    Nam Nhiễm liếc cậu một cái.

    "Gì thế?"

    Bạc Phong vươn tay.

    Nắm lấy túi bánh quy trong tay cô.

    Nam Nhiễm cũng gần như đồng thời nắm lấy.

    Không buông tay.

    Cho đến khi Bạc Phong mở miệng.

    "Ăn cơm."

    Nam Nhiễm rốt cuộc dao động.

    Đang giằng co, bánh quy nhỏ đã bị Bạc Phong cầm đi.

    Thuận tiện lấy luôn nửa cái bánh quy đang ăn dở trong tay Nam Nhiễm, bỏ vào miệng ăn.

    Chờ khi cậu nuốt nửa mẩu bánh quy kia xuống rồi.

    Mới mở miệng.

    "Đã thuộc hết phiên âm chưa?"

    Nam Nhiễm liếc cậu, dựa vào tường, lười nhác, không nói chuyện.

    Thanh âm Bạc Phong hờ hững.

    "Không biết?"

    Nam Nhiễm.

    "Chê cười tôi?"

    Tầm mắt Bạc Phong từ trên bài thi chuyển đến trên người Nam Nhiễm.

    "Anh không có tư cách."

    Cười nhạo?

    Vậy cũng phải xem người.

    Cấp bậc như Nam Nhiễm ······.

    Yếu đến không nỡ nhìn thẳng.

    Sẽ chỉ làm người ta sinh ra đồng tình.

    Cái này gọi là giúp đỡ người nghèo.

    Nam Nhiễm duỗi tay, lại muốn cầm lấy bánh quy nhỏ.

    Bị Bạc Phong ấn xuống.

    Lôi kéo tay cô, không cho cô chạm vào.

    Sau đó rút một tờ giấy trên bàn.

    Viết gì đó lên tờ giấy kia.

    Sau khi viết xong, đưa tới trước mặt Nam Nhiễm.

    Bạc Phong mặt không cảm xúc mà mở miệng.

    "Đây là bữa trưa và bữa tối hôm nay của em, cùng với đồ ăn vặt em có thể ăn.

    Biết viết được cái nào, thì sẽ có được cái đó."

    Nam Nhiễm duỗi tay, cầm lấy tờ giấy kia.

    Cẩn thận đếm, có hơn hai mươi loại.

    Mỗi chữ đều không lặp lại.

    Không thể không nói, Bạc Phong thật đúng là có thể cực kỳ chuẩn xác mà gợi lên được hứng thú của Nam Nhiễm.

    Nam Nhiễm cầm tờ giấy kia, lập tức có tinh thần.

    Bạc Phong bỗng nhiên duỗi tay.

    Sờ sờ đầu Nam Nhiễm.

    Động tác của cậu không giống vuốt ve, mà giống như đang kiểm tra.

    Nam Nhiễm nghi hoặc.

    "Anh làm gì vậy?"

    Bạc Phong mặt không cảm xúc.

    "Đang xem thử có phải em từng bị xe đụng vào đầu hay không."

    Tuy rằng cậu cũng không để ý Nam Nhiễm đã từng có bộ dáng gì.

    Nhưng ít nhiều cũng biết được.

    Nam Nhiễm trước kia, ở trong mắt thầy cô là một học sinh giỏi, mỗi môn đều đứng trong top đầu.

    Nhìn lại hiện tại.

    Đây là đổi đầu rồi?
     
    Last edited: Aug 21, 2020
Trả lời qua Facebook
Loading...