Xuyên Không [Edit] Xuyên Nhanh: Đại Lão Lại Sắp Sụp Đổ Rồi - Tần Nguyên

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Nhất nguyệt Vi Sinh, 11 Tháng tám 2020.

  1. Nhất nguyệt Vi Sinh

    Bài viết:
    1
    Chương 20: Bạn học, cậu đừng quá cao lãnh 19

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bạc Phong:

    "Nghe nói tên cậu dùng khi làm bài thi là viết bằng phiên âm."

    Cậu ta đột nhiên nói sang chuyện khác.

    Chuyện này đã truyền khắp văn phòng giáo viên, cậu đi ngang qua ngẫu nhiên nghe được.

    Biểu cảm của Nam Nhiễm trở nên hơi nghiêm túc.

    Cô đút tay vào túi, dựa vào tường trớ nắng.

    À, đương nhiên, trong túi còn bài thi bị cô vo thành cục kia.

    Bạc Phong lại lần nữa khôi phục mặt không cảm xúc.

    "Hai chữ giới hạn cuối, biết viết không?"

    Nam Nhiễm vỗ về chơi đùa tóc, không chút để ý.

    "Bạn học, nói chuyện phải có chứng cứ, coi chừng tố cáo cậu phỉ báng."

    Bạc Phong im lặng ba giây, thần sắc trào phúng kia lại xuất hiện lần nữa.

    "Thật đúng không biết viết."

    Tiểu Hắc Long cảm thấy thần kỳ.

    Sao hắn nhận ra được vậy?

    Nam Nhiễm cúi đầu, nhìn móng tay của mình.

    Cũng không muốn tiếp tục nói chuyện với hắn.

    À, đúng rồi.

    Hình như móng tay còn chưa sơn.

    Cô moi túi quần.

    Ừm, đồ vật trong túi nhiều quá.

    Một cục giấy, một thẻ cơm, một bức thư tình màu hồng nhạt chưa gửi, còn có một lọ sơn móng tay.

    Cô tùy tay ném cục giấy vô dụng đi.

    Đem hai thứ còn lại cất vào túi, vặn nắp bình sơn móng tay trên tay ra.

    Nhìn màu sắc đỏ tươi kia.

    Cô móc bức thư hồng nhạt ra, bôi thử hai cái lên bức thư.

    Màu sắc đỏ tươi lấp lánh.

    Chỉ là có mùi gay mũi khó ngửi.

    Cô bĩu môi, đem bức thư hồng nhạt kia cũng ném lên bàn.

    Lúc cô đang cân nhắc nên sơn móng nào trước thì tốt.

    Bên cạnh lại truyền đến một thanh âm lạnh băng.

    "Thứ khó ngửi như vậy, cậu cũng sơn?"

    Nam Nhiễm thờ ơ.

    Ừm, bắt đầu sơn từ ngón trỏ đi.

    Tiếp theo, thanh âm lạnh băng lại truyền đến.

    "Hải sản vận chuyển từ Hokkaido tới sắp làm xong rồi.

    Hoặc là chọn ăn

    Hoặc là chọn tiếp tục sơn cái thứ khó ngửi trên tay cậu."

    Nam Nhiễm chỉ do dự một giây.

    Quyết đoán thu móng tay lại.

    Ngẩng đầu

    "Đi thôi."

    Cứ như cái gì cũng chưa từng xảy ra.

    Sau đó, liền thấy không biết khi nào Bạc Phong đã ngồi xuống vị trí bên cạnh cô.

    Trong tay còn cầm bài thi bị chà đạp hồi lâu kia.

    Trên đó có chữ Nam, chữ Nhiễm viết xiêu xiêu vẹo vẹo, còn chỉ là phiên âm.

    Ờ, những cái đó chỉ đứng thứ hai.

    Tám điểm đỏ tươi cực kỳ chói mắt.

    Khóe môi Bạc Phong gợi lên một độ cong, độ cong thực nhỏ.

    Giống như, cười.

    Nhưng cũng chỉ là trong chớp mắt.

    "Cậu luôn có thể vượt qua sức tưởng tượng của tôi."

    Ngữ điệu không hề mà nói ra những lời này.

    Tiểu Hắc Long mờ mịt,

    【 Đây là đang khen ký chủ sao? 】

    Nam Nhiễm nhìn hắn,

    "Cho nên, muốn làm lạnh giường cho tôi không?"

    "Ở đâu ra tự tin mà nói những lời này?"

    "Trời sinh."

    Nam Nhiễm đương nhiên mà trả lời.

    Bạc Phong nhìn Nam Nhiễm.

    Giây tiếp theo, cậu lấy di động ra.

    Nói với bên kia.

    "Hải sản, các người ăn đi."

    Sắc mặt Nam Nhiễm bắt đầu trở nên nghiêm túc.

    Tiếp theo lại nghe cậu lạnh lạnh mở miệng,

    "Đem hai cái bánh bao qua đây."

    Năm phút sau.

    Một cái hộp cơm tinh xảo được đưa qua.

    Vừa mở ra, bên trong đặt hai cái bánh bao nóng hổi.

    Bạc Phong đẩy hộp cơm đến trên bàn chỗ ngồi của Nam Nhiễm.

    Nam Nhiễm mang khuôn mặt nghiêm túc mà ngồi lại vào chỗ ngồi của mình.

    Tiểu Hắc Long cho rằng, ký chủ của mình nhất định đang thực tức giận.

    Nên không ngừng khuyên bảo,

    【 Ký chủ, đừng nóng giận, cô nhất định không được đánh nhau đó. 】

    Ba giây sau.

    Nam Nhiễm duỗi tay cầm một cái bánh bao trong đó.

    Cắn một ngụm.

    Sau đó dùng ba phút thời gian, giải quyết hai cái bánh bao.

    Ăn no, liền muốn ngủ.

    Thuận tay cầm hộp cơm ném vào thùng rác.

    Tiếp theo, dựa vào trên bàn.

    Hừ hừ hừ.

    Trời nóng thế này.

    Ngủ tỉnh dậy, chắc là trời không còn nóng vậy đâu nhỉ?
     
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng tám 2020
  2. Nhất nguyệt Vi Sinh

    Bài viết:
    1
    Chương 21: Bạn học, cậu đừng quá cao lãnh 20

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nam Nhiễm nằm lên bàn liền ngủ, không thèm để ý người bên cạnh chút nào.

    Cả người Bạc Phong lạnh nhạt, ngồi tại chỗ, nhìn bài thi trong tay.

    Mười phút sau.

    Nam Nhiễm không chút hình tượng nào mà dựa vào trên người Bạc Phong.

    Vẻ mặt thoải mái rên rỉ.

    Cô nhắm mắt lại, vẫn luôn ngủ.

    Khoảng chừng bốn mươi phút.

    Các bạn học đi ăn cơm đều lục đục quay lại.

    Vừa vào phòng học, chỉ cần là người có mắt đều thấy được Bạc Phong ngồi ở phía sau.

    Một đám bạn học mới tiến vào đều có biểu cảm giống như copy paste cho nhau.

    Đôi mắt trừng lớn, không thể tin vào những gì mình thấy nổi.

    Tiếp theo, hít một ngụm khí lạnh.

    "Bạc, Bạc, Bạc Phong học trưởng?"

    Sau đó, các bạn học liền nhìn thấy cô gái đang dựa vào trên người Bạc Phong học trưởng.

    Tóc của cô gái rối tung, che khuất nửa khuôn mặt, đang ngủ say.

    Nhưng, các bạn học chỉ cần liếc một cái là nhận ra được.

    Nam Nhiễm?

    Tư thế thân mật này.

    Hình ảnh này.

    Bọn họ đang cặp với nhau?

    Có vài bạn học hoảng sợ tới mức quên luôn cả cách đi đường.

    Có vài bạn học nữ lại ôm ngực mình, vẻ mặt đau lòng.

    Tan nát cõi lòng.

    Người vào lớp ngày càng nhiều.

    Người trong lớp cố gắng ra vẻ cái gì cũng chưa nhìn thấy.

    Nhưng ngồi vào chỗ xong, liền nhịn không được quay đầu lại xem.

    Xác nhận đó không phải ảo giác.

    Bạc Phong cầm bút vẽ vẽ vạch vạch lên bài thi tám điểm kia.

    Khoảng mười phút sau.

    Bạc Phong dừng bút.

    Vươn ngón tay ra, ấn vào trán Nam Nhiễm.

    Đẩy người ra khỏi người mình.

    Nhìn bộ dáng biếng nhác cứ dựa vào cậu không chịu tỉnh kia của cô.

    Giọng điệu Bạc Phong lạnh băng

    "Bánh bao ai làm rơi này."

    Mí mắt Nam Nhiễm giật giật, sau đó mở mắt.

    Bạc Phong thuận tay đem bài thi ném lên bàn Nam Nhiễm.

    Nam Nhiễm nhìn hắn

    "Bánh bao đâu?"

    Bạc Phong:

    "Nhớ được hết đề trên bài thi này rồi, sẽ có bánh bao."

    Nam Nhiễm liếc bài thi một cái, lại liếc cậu một cái.

    "Giao dịch?"

    Bạc Phong nghe, cười lạnh

    "Nghe không hiểu? Tôi đang uy hiếp cậu."

    Nam Nhiễm nhăn mày, dựa vào mặt tường phía sau.

    Uy hiếp?

    Cô không sợ nhất chính là thứ này.

    Bạc Phong dựa lại gần cô.

    Khom lưng.

    Hai người kề vào cực gần.

    Cậu vừa kề lại, Nam Nhiễm liền cảm giác được xung quanh cứ như bị hạ nhiệt độ vậy.

    Nhịn không được duỗi tay muốn ôm cậu.

    Kết quả người còn chưa ôm được.

    Người nào đó liền moi lọ sơn móng tay lấp lánh trong túi cô ra.

    Bạc Phong đứng thẳng người lên.

    Thuận tay liền đem sơn móng tay ném vào thùng rác.

    Nam Nhiễm nhìn cậu, cánh môi đỏ thắm gợi ra nụ cười.

    "Tuy cậu là dạ minh châu, nhưng, cũng không thể trắng trợn như vậy được.

    Tôi thấy, chỉ có đem cậu đánh tới mức không tỏa sáng được nữa, cậu mới có thể ngoan một chút."

    Cô ghét người khác động vào đồ của mình.

    Bất luận kẻ nào, đều không được.

    Cô hạ mi mắt, trong mắt tràn ngập tối tăm.

    Tiểu Hắc Long:

    【 Hệ thống nhắc nhở, giá trị hắc ám của cô sắp đạt đến 50, xin ký chủ khắc chế, nếu không sẽ phải chịu trừng phạt. 】

    Nam Nhiễm lơ đễng.

    "Cậu cảm thấy tôi sẽ sợ thứ đó?"

    Một người một hệ thống đang giao lưu.

    Bỗng nhiên ngoài cửa có thanh âm vang lên.

    "Thiếu gia, đồ vật cậu cần."

    Một lọ sơn móng tay được đưa tới.

    Cũng là màu đỏ chót bên trong có ánh sáng lấp lánh.

    Bạc Phong đem đồ vật kia ném lên bàn Nam Nhiễm.

    Xoay người rời đi.

    Nam Nhiễm nhìn lọ sơn móng tay này.

    Buồn bực trong mắt bị lọ sơn móng tay trấn an.

    Cô vặn nắp lọ sơn móng tay ra.

    Không có loại mùi gay mũi kia.

    Ngược lại có một mùi hương hoa nhài thanh khiết.

    Rất dễ ngửi.

    Nam Nhiễm bĩu môi.

    Thôi kệ, cậu ta là dạ minh châu, đánh hỏng rồi sẽ không còn nữa.

    Có vẻ, lý trí của bạn học Nam Nhiễm đã trở lại.

    Thuận tay, đem sơn móng tay bỏ vào túi quần của mình.
     
    Yokochannn, Quỳnhhh đâyAthithutrang thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng tám 2020
  3. Nhất nguyệt Vi Sinh

    Bài viết:
    1
    Chương 22: Bạn học, cậu đừng quá cao lãnh 21

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bạc Phong xuất hiện rồi rời đi.

    Còn chưa nói được mấy câu.

    Nhưng lập tức liền nhấc lên gió lốc trong lớp Nam Nhiễm.

    Khi Nam Đồng cơm nước xong, cùng chị em tốt quay về.

    Thì liền bị bạn học bên cạnh kéo lại.

    Vẻ mặt hâm mộ ghen ghét.

    "Nam Đồng, em gái cậu cũng thật lợi hại ha."

    Nam Đồng nghĩ đến bài thi tám điểm mất mặt kia của em gái mình.

    Cô vỗ về chơi đùa tóc mình.

    Ưỡn ngực.

    "Em ấy lần này chỉ là phát huy thất thường. Lần sau ······"

    Vẻ mặt vui vẻ vừa mới hiện lên, đã bị người bên cạnh đánh gãy.

    Bạn học Giáp:

    "Thế này mà còn là phát huy thất thường?

    Người có thể dựa vào lòng Bạc Phong học trưởng ngủ, tôi vẫn là lần đầu tiên thấy đấy.

    Vậy nếu không thất thường, có phải liền ngủ trên giường Bạc Phong học trưởng luôn hay không?"

    Thanh âm căm giận.

    Bạn học Ất:

    "Đúng vậy!

    Cậu ta không phải thích Trình giáo thảo sao?

    Còn đưa thư tình cho Trình giáo thảo.

    Chớp mắt liền thông đồng với Bạc Phong học trưởng.

    Bạc Phong học trưởng là người nào chứ?

    Cậu xem có ai không có mắt dám dựa lại gần anh ấy hay không?

    Nam Đồng, cậu nói em gái cậu phát huy thất thường, vậy cậu cũng làm một lần cho tôi xem thử đi."

    Cảnh tượng giữa Nam Nhiễm và Bạc Phong vừa rồi kia, trong nháy mắt liền bậc lửa lòng ghen ghét của các nữ sinh.

    Ngay cả đối với Nam Đồng cũng tràn đầy châm chọc mỉa mai cùng chỉ trích.

    Mà Nam Đồng sau khi nghe xong các bạn học miêu tả.

    Cô ta cố gắng duy trì mặt ngoài tươi cười.

    Gắt gao nắm chặt tay.

    Nửa ngày sau.

    Rốt cuộc nhịn không được.

    Đi tới chỗ Nam Nhiễm ở cuối lớp.

    Lúc đi đến cuối lớp, Nam Nhiễm đang ngủ.

    Chín mươi chín phần trăm người trong lớp đều đang bàn tán về cô..

    Nhưng mà hình như, vị đồng chí này không hề nhận được một chút quấy nhiễu nào cả.

    Nam Đồng cầm lấy một quyển sách, ra sức đập vào trên bàn

    "Nam Nhiễm!"

    Không giống những lúc nói chuyện ôn nhu như ngày thường.

    Âm điệu thoáng chốc cao lên.

    Có chút bén nhọn.

    Nam Nhiễm mở to mắt.

    Đứng dậy.

    Nâng mí mắt lên.

    Bằng mắt thường có thể nhìn thấy được tối tăm trong mắt cô.

    Sau đó, cô duỗi tay, kéo cổ áo Nam Đồng lôi ra cửa sau phòng học.

    Rầm.

    Cửa phòng học đóng lại.

    Nam Nhiễm ngồi vào chỗ.

    Mặt trời giữa trưa hơi di chuyển.

    Chỗ ngồi của cô cuối cùng cũng có được một bóng râm.

    Cô lắc lắc cổ.

    Dựa vào vách tường cho hoàn hồn lại.

    Một phút sau.

    Nam Đồng đầy mặt đỏ bừng chạy vào tử cửa chính phòng học.

    Hai mắt phiếm hồng, nhục nhã muốn khóc.

    Cô ta nắm chặt tay.

    Sau đó quay về chỗ ngồi của mình.

    Những người vốn dĩ đứng đằng kia nhỏ giọng bàn tán chê bai Nam Nhiễm.

    Thanh âm nói chuyện lập tức càng thấp hơn.

    Lại nói thêm hai câu, liền quay về chỗ ngồi của mình.

    Thực mau, đã hết tiết học đầu của buổi chiều.

    Nam Đồng lại lần nữa xuất hiện trước mặt rồi Nam Nhiễm.

    Hình như, cảm xúc đã khôi phục tốt rồi.

    Cô ta cười mở miệng

    "Tiểu Nhiễm, trước kia chị bảo em đưa thư, em có đưa đến giúp chị chưa?"

    Thư ký Tiểu Hắc Long lập tức online.

    【 Ký chủ, trước đó cô từng đáp ứng đem bức thư hồng nhạt kia đưa cho Trình Văn Hoắc, Nam Đồng sẽ mời cô ăn cơm. 】

    Cuối cùng, mấy chữ mời ăn cơm này thành công trấn an bạn học Nam Nhiễm lại.

    Mở miệng

    "Cậu ta học lớp mấy?"

    Nam Đồng cười càng vui vẻ

    "Lớp 11-6."

    Bức thư màu hồng phấn giờ đã nhăn nhúm.

    Nam Nhiễm cầm nó từ trên bàn lên liền đi lớp đến 11-6.

    Lúc ra khỏi phòng học xuống cầu thang.

    Vừa vặn gặp phải một thiếu niên đi tới từ phía đối diện..

    Thiếu niên có nụ cười tỏa nắng như ánh mặt trời, khuyên tai màu đen độc đáo, còn có hơi thở lười biếng tản ra xung quanh người.

    Tiểu Hắc Long:

    【 Ký chủ, cậu ta chính là Trình Văn Hoắc. 】

    Nam Nhiễm nhìn cậu ta.

    Ồ, có chút ấn tượng.

    Chính là nam sinh tỏa ra ánh sáng ở cổng trường vào ngày đầu tiên cô đi học kia.

    Nhưng mà ······.

    Nghĩ tới viên dạ minh châu tự có hiệu quả hạ nhiệt độ kia của mình.

    Ừm.

    Vẫn là cái kia tốt hơn.
     
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng tám 2020
  4. Nhất nguyệt Vi Sinh

    Bài viết:
    1
    Chương 23: Bạn học, cậu đừng quá cao lãnh 22

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nam Nhiễm đứng ngay cửa cầu thang, chặn hướng đi lên của nam sinh.

    Sau đó, duỗi tay, đưa bức thư hồng nhạt trong tay qua.

    "Cho cậu."

    Trình Văn Hoắc nhìn nữ sinh đứng trước mặt mình.

    Mặt không đổi sắc tim không đập loạn.

    Người đối với cậu đưa thư tình, hay tỏ tình trước công chúng đều rất nhiều, ờ ······ vẫn là lần đầu nhìn thấy một người có cá tính như vậy.

    Cũng không phải vấn đề thích hay không thích.

    Chỉ là cảm thấy, nữ sinh này, có chút thú vị.

    Đôi mắt đào hoa của Trình Văn Hoắc hiện lên ý cười.

    Vươn hai ngón tay, nhận lấy lá thư kia.

    "Bạn học, bộ dáng cậu tỏ tình với người khác, thực đặc biệt nha."

    Nam Nhiễm thấy cậu ta nhận thư rồi.

    Cô đứng ở cửa cầu thang, đánh giá Trình Văn Hoắc từ trên xuống dưới.

    Nửa ngày sau, mở miệng:

    "Cậu hẳn là nên cố gắng nhiều hơn."

    Trình Văn Hoắc sửng sốt, cười tràn đầy thú vị.

    "Lời này của bạn học, là đang nói với chính mình?"

    Nam Nhiễm khoanh tay trước ngực,

    "Cố gắng nhiều hơn chắc là có thể sáng hơn chút nữa."

    Nói không chừng, cô sẽ coi trọng, miễn cưỡng đem cái viên pha lê này về nhà.

    Trình Văn Hoắc sửng sốt.

    Vì sao, cậu lại nghe ra sự ghét bỏ từ trong lời nói của vị bạn học này?

    Nam Nhiễm nói xong, căn bản mặc kệ Trình Văn Hoắc nghĩ gì, liền đi xuống lầu.

    Đưa thư tình rồi, chuyện mời ăn cơm cũng nên sắp xếp lịch trình thôi.

    Nhưng mà, cô còn có chuyện khác cần phải làm.

    Nghĩ vậy, liền đi về phía ngoài khu dạy học.

    Tiểu Hắc Long nghi hoặc,

    【 Ký chủ, cô muốn đi làm gì? 】

    Nam Nhiễm không chút để ý nói:

    "Cậu nói xem?"

    Tiểu Hắc Long mờ mịt.

    Tâm tư của ký chủ sao nó đoán được.

    Liền nhắc nhở:

    【 Ký chủ, phải đi học. 】

    Lần này, ký chủ trầm mặc, không nói với nó lời nào nữa.

    Nam Nhiễm ra khỏi khu dạy học.

    Không thể không nói.

    Trường cấp ba Đế Đô này xây dựng thật sự quá tốt.

    Phương tiện xanh hóa, hoàn cảnh dạy học, đều có thể nói là nhất lưu.

    Chầm chậm đi dạo, đi đến một chỗ có bãi cỏ xanh tươi.

    Xung quanh không có ai.

    Cô dọc theo một thân cây mà ngồi xuống.

    Đôi chân tinh tế trắng nõn hơi gập lại.

    Tay đặt trên đầu gối.

    Không biết tại sao, chỉ một động tác đơn giản này, khi cô ngồi lại mang theo cảm giác cool ngầu tiêu sái.

    Nhưng, loại cool ngầu này không duy trì được quá hai phút.

    Khi Nam Nhiễm móc sơn móng tay ra, sơn lên một chút.

    Nhìn khắp ngon tay đều lây dính đầy sơn móng tay.

    Cô liền đem lọ sơn móng tay ném đi.

    Đây là thứ đồ rách nát gì.

    Chộp về phía bên cạnh, ngắt một cái lá cây xuống.

    Từng chút từng chút mà xoa cái đống đỏ đỏ trên tay mình.

    Tiểu Hắc Long mang thanh âm trẻ con nói,

    【 Ký chủ, cô đừng giận, cái này vốn là chuyện mà chỉ các cô gái có kiên nhẫn mới làm. 】

    Tính tình của Ký chủ không tốt, còn rất cẩu thả.

    Lần đầu tiên sơn, làm không tốt là chuyện bình thường.

    Mí mắt Nam Nhiễm giật giật.

    Nhìn trên móng tay của mình, còn dính màu sơn móng tay.

    "Cậu nói tôi không phải nữ?"

    Tiểu Hắc Long

    【······ Ký chủ, cô thế mà lại cảm thấy mình rất có kiên nhẫn? 】

    Một người một hệ thống đều tỏ ra bất mãn với đối phương.

    "A! Cứu mạng!"

    Tiếng ầm ĩ quen thuộc, truyền tới tai Nam Nhiễm.

    Nam Nhiễm vẫn không nhúc nhích.

    Nhìn bốn năm nữ sinh lôi kéo một nữ sinh đi về hướng trong góc này.

    Vừa đi còn có thể nghe được trong đó có một người hùng hùng hổ hổ,

    "Tả Hàm, mày thật đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

    Không biết xấu hổ đến mức này của mày, đúng là lần đầu tao thấy đấy!"

    Tóc Tả Hàm tán loạn, thực khủng hoảng, nhưng vẫn nỗ lực làm bản thân bình tĩnh, nhìn chị đại dẫn đầu kia.

    "Cậu có tư cách gì mà nói tôi?"

    Chị đại kia cười lạnh,

    "Tư cách gì?

    Chỉ bằng mày ám muội không rõ với Trình Văn Hoắc.

    Chỉ bằng mày đê tiện không biết xấu hổ!"

    Hốc mắt Tả Hàm đỏ lên

    "Tôi nhớ rõ, cậu còn chưa phải bạn gái cậu ta. Cậu dựa vào cái gì ·····"
     
    Yokochannn, Quỳnhhh đâyAthithutrang thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng tám 2020
  5. Nhất nguyệt Vi Sinh

    Bài viết:
    1
    Chương 24: Bạn học, cậu đừng quá cao lãnh 23

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Còn chưa nói xong, đã bị chị đại kia tát cho một cái.

    Tả Hàm bị tát đến mức chóng mặt.

    Như là, lời của Tả Hàm, dẫm trúng cái đuôi đã giấu kỹ đi của chị đại.

    Thế cho nên chị đại lập tức liền bùng nổ.

    Tức giận nói:

    "Hôm nay tao phải dạy dỗ mày một chút, cho mày biết bản thân mày là ai!"

    Tiểu Hắc Long nhìn một màn nơi xa kia,

    【 Ký chủ, làm chuyện tốt, làm chuyện tốt! 】

    Nam Nhiễm thờ ơ

    "Hửm?"

    Một bộ dáng khó hiểu.

    Trực tiếp nhắm mắt lại, mơ màng sắp ngủ.

    Tiểu Hắc Long thật cẩn thận,

    【 Ký chủ, chẳng lẽ cô không có ý nghĩ muốn ngăn cản trận bạo lực học đường này sao? 】

    Nam Nhiễm bị Tiểu Hắc Long ồn ào làm cho hơi phiền.

    "Tự mình đều không bảo vệ được, tồn tại có ích lợi gì?"

    Tiểu Hắc Long vừa nghe.

    Hửm?

    Sao lại cảm thấy ký chủ nói rất có lý nhỉ?

    Ngay lúc Tiểu Hắc Long còn đang cẩn thận nghiền ngẫm lời nói của ký chủ.

    Thì thấy ký chủ bỗng nhiên mở mắt.

    Tầm mắt phút chốc nhìn về phía người bị đám người kia lôi kéo.

    Tả Hàm bị bắt nạt, đầy người chật vật.

    Bỗng nhiên Nam Nhiễm đứng dậy, đi tới chỗ đám người kia.

    Tả Hàm cắn răng, trong cơ thể của cô gái nhu nhược phảng phất như có một sức mạnh không chịu thua.

    Chính là không chịu cúi đầu.

    Chị đại kia cười lạnh.

    "Đã đê tiện như vậy, tao liền thay ba mẹ mày dạy dỗ mày thật tốt."

    Giơ tay, muốn tát một cái.

    Đột nhiên, tay ả bị nắm lại.

    Chị đại không thể động đậy.

    Mang khuôn mặt phẫn nộ quay đầu lại.

    Tiếp theo, biểu cảm cương lại trên mặt.

    Nhìn thấy Nam Nhiễm cứ như nhìn thấy quái vật gì vậy.

    Biểu cảm nhanh chóng từ phẫn nộ chuyển thành run rẩy.

    Phun ra một chữ:

    "Không ······"

    Bởi vì sự tương phản trước sau của chị đại, tầm mắt Nam Nhiễm dừng lại trên mặt ả ba giây.

    Đầu tóc đen dài, khuôn mặt tươi đẹp.

    Chị đại này đứng tại chỗ không làm gì cả sẽ khiến người khác tưởng rằng là một học sinh ngoan.

    Ờ, có hơi quen mắt.

    Tiểu Hắc Long lập tức nhắc nhở,

    【 Ký chủ, sáng nay cô vừa mới đem đầu người ta dẫm xuống đất. 】

    Nam Nhiễm có chút ấn tượng, mở miệng:

    "Sơn móng tay?"

    Chị đại gật đầu.

    Hết cách rồi, những gì xảy ra hồi sáng vẫn còn rõ ràng trước mắt.

    Cô ta thật sự không muốn bị Nam Nhiễm dẫm xuống đất lần nữa.

    Lực chú ý của Nam Nhiễm dừng lại trên móng tay đỏ tươi của cô ta.

    Cô duỗi tay, chạm vào.

    Sau đó, muốn dùng sức bẻ đi.

    Chị đại thét ra tiếng khóc chói tai.

    "Không! Đừng mà!"

    Nam Nhiễm hơi khựng.

    Dừng lại.

    Nghi hoặc.

    "Đau vậy hả?"

    Tiểu Hắc Long thấy động tác tàn bạo của ký chủ cũng sợ tới mức run lên.

    【 Ký chủ, cô, cô làm gì vậy? 】

    Nam Nhiễm bị tiếng thét của cô ta làm cho đau cả tai.

    Thả lỏng tay ra.

    Nam Nhiễm cảm nhận được mình bị một tầm mắt sáng quắc nhìn vào.

    Cô quay đầu lại nhìn.

    Tả Hàm ngã trên mặt đất, dùng một loại ánh mắt nhìn anh hùng cứu thế mà nhìn Nam Nhiễm.

    Hai tay Nam Nhiễm đút vào túi quần.

    "Có biết sơn móng tay không?"

    Tả Hàm sửng sốt, đầu nhỏ lập tức như gà con mà không ngừng gật đầu.

    "Biết!"

    Đây là lần thứ ba ân nhân cứu cô.

    Nam Nhiễm duỗi tay ra lần nữa, cầm lấy tay của chị đại kia, ý bảo Tả Hàm nhìn.

    "Giống như thế này?"

    Tả Hàm nỗ lực gật đầu.

    "Có thể, có thể."

    Nam Nhiễm lộ ra một nụ cười lười nhác.

    Cô quay đầu, nhìn về phía chị đại.

    "Bạo lực học đường, bắt nạt bạn học nhỏ yếu, đây là điều không được phép."

    Tiểu Hắc Long nhỏ giọng phun tào.

    【 Biết người ta biết sơn móng tay, ký chủ liền lật mặt phản chiến, tốc độ có phải nhanh quá rồi không? 】

    Chị đại ôm tay mình, sợ hãi gật đầu.

    "Phải, phải, chị nói rất đúng."

    Tầm mắt Nam Nhiễm luôn nhìn vào móng tay của chị đại.

    Nửa ngày sau, cô mới chậm rãi mở miệng:

    "Ngay cả bạn học nhỏ yếu cũng bắt nạt, thì tồn tại còn có ích lợi gì?"

    Thân thể chị đại càng run rẩy mạnh hơn.
     
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng tám 2020
  6. Nhất nguyệt Vi Sinh

    Bài viết:
    1
    Chương 25: Bạn học, cậu đừng quá cao lãnh 24

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đây, đây là có ý gì?

    Cũng không biết tại sao, cứ cảm thấy Nam Nhiễm này là một người điều gì cũng có thể làm ra được.

    Ả ta run rẩy mở miệng nói:

    "Không, sẽ không, sau này sẽ không như vậy nữa."

    Tiểu Hắc Long nghe ký chủ nói.

    Ớ ······ hình như rất quen tai, còn rất có đạo lý nha.

    Nam Nhiễm lại gần chị đại kia, kề lại rất gần, dò hỏi.

    "Nếu sau này để tôi phát hiện được, thì phải làm sao giờ?"

    Chị đại ra sức lắc đầu.

    "Không, sẽ không! Tôi không bao giờ làm nữa!"

    Nam Nhiễm này thật dọa người, vừa kề lại gần, liền khiến cho lông tơ của cô dựng đứng cả lên, cứ như quái vật nguy hiểm gì đó vậy.

    Chị đại bị kích thích, phút chốc ngồi xổm trên mặt đất, ôm đầu khóc rống.

    Nam Nhiễm bĩu môi.

    Lúc này, Tiểu Hắc Long bỗng nhiên mở miệng:

    【 Leng keng, chúc mừng ký chủ hoàn thành một chuyện tốt. 】

    Tiểu Hắc Long hưng phấn,

    【 Ký chủ, cô đã thay đổi vận mệnh của chị đại vườn trường này.

    Làm cô ta không dám bắt nạt bạn học nữa, khiến cho rất nhiều người tránh khỏi bị bắt nạt! 】

    Mí mắt Nam Nhiễm giật giật.

    "Ồ."

    Tiểu Hắc Long thấy ký chủ thờ ơ.

    Liền lập tức mở miệng,

    【 Chúc mừng ký chủ, cô đạt được một viên dạ minh châu. 】

    Nghe được lời này, Nam Nhiễm thoáng có chút tinh thần.

    Mở tay ra, đứng đó chờ.

    Hệ thống hưng phấn, nhưng vừa thấy ký chủ muốn dạ minh châu, liền bắt đầu ấp úng:

    【 Ký chủ, dạ minh châu cần phải gom đủ hai mươi viên mới có thể phát cùng lúc. 】

    Tiểu Hắc Long sợ ký chủ lại muốn đập nó.

    Sau khi nói xong, liền im ắng không dám nói chuyện nữa.

    Lúc này, trên bàn tay mở ra của Nam Nhiễm bỗng nhiên nhiều thêm một bàn tay trắng nõn.

    Tả Hàm gắt gao nắm lấy bàn tay vươn ra của Nam Nhiễm.

    Hai mắt cảm kích.

    "Cảm ơn cậu, ân nhân."

    Con ngươi Nam Nhiễm nhìn thẳng vào cô.

    "Cảm ơn tôi?"

    Nghe ra, khẩu khí không tốt chút nào.

    Dạ minh châu còn phải gom đủ mới phát, tức ghê.

    Tả Hàm tiến lên, ôm Nam Nhiễm.

    Thanh âm của cô nghẹn ngào,

    "Nếu không có cậu xuất hiện, tớ thật sự không biết mình sẽ thế nào nữa.

    Ân nhân, cho dù cậu muốn cái gì, tớ đều nguyện ý cho cậu."

    Nam Nhiễm ấn đầu Tả Hàm, đẩy người ra khỏi người mình.

    Thấy cô ấy khóc sướt mướt như vậy.

    Ồn ào không chịu nổi.

    Nhớ tới dạ minh châu, lại nhìn cô gái không hiểu sao lại khóc ở trước mặt cô đây.

    Cô vươn một ngón tay.

    "Suỵt."

    Tả Hàm lập tức liền dừng tiếng.

    Cuối cùng cũng yên tĩnh lại.

    Hai tay Nam Nhiễm đút vào túi áo tây trang.

    "Đi theo tôi."

    Tả Hàm bước từng bước nhỏ thành thành thật thật đi theo phía sau Nam Nhiễm.

    Lại nhỏ giọng chân thành nói một câu:

    "Cảm ơn ân nhân."

    Nửa giờ sau.

    Sân vận động bóng rổ.

    Nam Nhiễm ngồi trên ghế, phóng khoáng tùy ý.

    Nhìn một bàn tay đã sơn xong của mình.

    Màu đỏ tươi lấp lánh.

    Màu sơn lên đã khô rồi.

    Rất đẹp.

    Chỉ là mang theo một mùi gay mũi.

    Tả Hàm như cô vợ nhỏ, ngồi xổm thân, tỉ mỉ sơn móng tay cho Nam Nhiễm.

    Chờ đến cái cuối cùng cũng sơn xong rồi.

    Cô liền lấy một cái máy nhỏ ra, đem từng ngón tay Nam Nhiễm cẩn thận mà bỏ vào, hong khô.

    Tả Hàm bày một đống đồ vật ra đất.

    Thậm chí ngay cả một cái máy làm móng in hoa loại nhỏ cũng mang đến.

    Mỗi cái đều có giá trị xa xỉ.

    Chờ làm xong hết mấy thứ này, cô vui vẻ ngẩng đầu

    "Ân nhân, làm xong hết rồi."

    Nam Nhiễm nhìn ngón tay.

    "Ừm."

    Cô lên tiếng.

    Nhìn móng tay lóe sáng này, tâm trạng Nam Nhiễm cũng tốt lên.

    Nam Nhiễm phất tay,

    "Cậu có thể đi rồi."

    Tả Hàm có chút không muốn đi.

    Ân nhân tốt như vậy, cô muốn ở lại bên cạnh ân nhân.

    Làm gì cũng được.

    Nhưng cuối cùng, Tả Hàm vẫn là luyến tiếc mà gật gật đầu.

    Mở rương hành lý lớn đặt ở một bên ra.

    Đem tất cả đồ vật đều bỏ vào trong.

    Có chút vụng về.

    Sau khi thu dọn xong, liền kéo rương hành lý, ba bước quay đầu một lần mà rời đi.
     
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng tám 2020
  7. Nhất nguyệt Vi Sinh

    Bài viết:
    1
    Chương 26: Bạn học, cậu đừng quá cao lãnh 25

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiểu Hắc Long nhìn ký chủ ngồi trên ghế thưởng thức móng tay của mình.

    Nó ngây ngô nói:

    【 Ký chủ, thật ra cô vẫn rất lương thiện. 】

    Không khó nghe ra được sự vui vẻ trong lời nói của Tiểu Hắc Long.

    Nam Nhiễm nghe nó đột nhiên khích lệ, không chút để ý hỏi:

    "Sao thấy được?"

    Tiểu Hắc Long lập tức nói

    【 Ký chủ, tuy cô ngoài miệng nói không cứu Tả Hàm, nhưng khi thấy cô ấy bị đám người kia bắt nạt, chật vật như vậy, cuối cùng cô vẫn cứu rồi đó thôi. 】

    Tiểu Hắc Long cảm thấy ký chủ mình là loại người ngoài lạnh trong nóng.

    À, không đúng, là ngoài lười trong nóng.

    Nam Nhiễm nghe xong.

    Yên lặng nửa ngày.

    "Chỉ là muốn cái móng tay màu đỏ kia."

    Cô vốn định bẻ xuống, cầm về, nhìn vào đó mà sơn theo.

    Tiểu Hắc Long hiểu được ý của ký chủ, nháy mắt liền nghẹn lời.

    Lúc lâu sau, âm thanh run run:

    【 Ký chủ, cô cô định bẻ gãy móng tay của chị đại kia? Cứ thế bẻ? 】

    Nam Nhiễm bĩu môi,

    "Cô ta nhìn có vẻ rất đau, bộ dáng thật nũng nịu."

    Cô làm việc, trước nay đều là người tình tôi nguyện.

    Không thích cho cô bẻ, vậy không bẻ.

    Tiểu Hắc Long muốn nói gì đó.

    "Cô, cô, cô làm như vậy là không đúng."

    Vừa mới dứt lời.

    Nam Nhiễm nâng tay lên, nhìn móng tay của mình, ngữ điệu tản mạn.

    "Tôi tâm địa thiện lương, ngoài lạnh trong nóng, biết làm vậy không đúng, nên liền làm chuyện tốt, cứu người."

    Lúc Nam Nhiễm nói những lời này, cũng không ngắt nghỉ lấy hơi.

    Liền mạch lưu loát.

    Khẩu khí này ······ rất giống lúc ký chủ nói với cô giáo, ' cô là đứa trẻ ngoan, sẽ học tập thật tốt.'

    Tiểu Hắc Long vừa mới cháy lên một chút hy vọng về việc cải tạo ký chủ.

    Tức khắc liền tan biến.

    Chờ cô thưởng thức móng tay mình xong, không bao lâu liền tự giác đi về hướng phòng hội học sinh.

    Ừm.

    Nên đi ăn cơm.

    Lúc cô đến, hội học sinh chỉ có một mình Bạc Phong.

    Trên bàn để một hợp cơm.

    Cách bài trí trong phòng hội học sinh này,

    Cũng giống như con người Bạc Phong vậy.

    Một thứ đồ dư thừa cũng không có.

    Khắp nơi lạnh như băng.

    Nam Nhiễm đi qua, vươn tay, kéo hộp đồ ăn kia lại gần.

    Đây tự giác rút ra do ăn nhiều thành quen.

    Bạc Phong liếc móng tay cô một cái.

    Một mùi hương gay mũi bay đến.

    Cho dù đã rất nhạt.

    Nhưng vẫn đoán ra được.

    Bạc Phong giơ tay.

    Đè hộp đồ ăn xuống.

    Móng tay Nam Nhiễm lộc cộc gõ từng tiếng lên hộp đồ ăn.

    Ý bảo cậu lấy tay ra.

    Tầm mắt lạnh băng đối chọi với cô.

    Nửa ngày sau, cậu thả lỏng tay ra.

    Rũ mắt tiếp tục lật sách trong tay mình.

    Trên mặt không có bất cứ biểu cảm gì.

    Nam Nhiễm mở hộp đồ ăn ra.

    Nhìn đồ ăn trong hộp.

    Hai cái bánh bao.

    Cô duỗi tay, cầm lấy một cái.

    Cắn một ngụm.

    Động tác ăn bánh bao hơi dừng một chút.

    Nhìn móng tay của mình.

    Cho dù mùi hương đã thực đạm, nhưng cô vẫn cảm thấy cứ như mình đã ăn sơn móng tay này vậy.

    Cô nhìn tay mình.

    Đem bánh bao đặt lại trong hộp đồ ăn.

    Cúi đầu trừng mắt nhìn bánh bao.

    Thanh âm Bạc Phong không hề phập phồng,

    "Tẩy cái thứ khó coi này đi, rồi lại ăn."

    Sau khi Nam Nhiễm trừng mắt nhìn bánh bao ba giây.

    Cô liền ôm hộp đồ ăn, trực tiếp há mồm táp tới.

    Cuối cùng, tầm mắt Bạc Phong từ sách dời đến trên người Nam Nhiễm.

    Cậu nhăn mày lại.

    Cả khuôn mặt đều ụp vào hộp đồ ăn, cô không thèm để ý tư thái này bất nhã tới mức nào.

    Cả đời này của cậu, mỗi một bước đều đã tính toán kỹ trước, trước nay đều không bao giờ đi sai một bước.

    Đây là lần đầu tiên cậu thấy người như vậy.

    Cô gái này, từ lần đầu tiên gặp mặt đã không kiêng nể gì, không hề hình tượng, hành động hoàn toàn dựa vào tâm tình của cô.

    Cậu nhìn cô, con ngươi lạnh băng lại lần nữa hiện lên một mạt ý cười thật nhạt.

    Lúc này, ngoài cửa truyền đến một thanh âm lười nhác mang theo ý cười.

    "Bạc Phong, cậu đoán xem hôm nay tôi gặp phải điều gì?

    Tôi thế mà lại bị một cô gái dùng một bức thư tình khiêu khích."

    Vừa nói, Trình Văn Hoắc vừa phe phẩy bức thư tình trong tay mà đi đến.

    Bạc Phong nâng mí mắt lên quét qua.
     
    Yokochannn, Quỳnhhh đâyAthithutrang thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng tám 2020
  8. Nhất nguyệt Vi Sinh

    Bài viết:
    1
    Chương 27: Bạn học, cậu đừng quá cao lãnh 26

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ánh mắt hờ hững, nhưng khi nhìn thấy bức thư tình hồng nhạt có dính sơn móng tay kia, liền tạm dừng lại.

    Con ngươi lạnh nhạt thoáng nheo lại, tựa hồ đang xác nhận cái gì.

    Một khuôn mặt, góc cạnh rõ ràng vẫn lạnh băng như lúc ban đầu.

    Giống như không có bất cứ cảm xúc dao động nào.

    Lại cũng giống như ······ lạnh hơn so với trước đó.

    Mà lúc này, Trình Văn Hoắc đi vào mới phát hiện trong phòng còn có một nữ sinh đang ngủ trong hợp cơm.

    Trong mắt cậu hiện lên vẻ kinh ngạc, nhìn nhìn nữ sinh lại nhìn nhìn Bạc Phong, ánh mắt trở nên hài hước.

    Hình như, có chuyện càng vui hơn cả bức thư tình này.

    Cậu đang muốn nói chuyện, liền thấy nữ sinh kia ngẩng đầu lên.

    Trong miệng ngậm bánh bao.

    Một khuôn mặt tinh xảo tươi đẹp ập vào mắt Trình Văn Hoắc.

    Cô gái này, có chút quen mắt.

    Tầm mắt Nam Nhiễm liếc về phía cửa.

    Ồ, đây chẳng phải viên pha lê tỏa sáng kia sao.

    Trình Văn Hoắc từ trong tầm mắt Nam Nhiễm cảm thụ ra được sự ghét bỏ cùng loại.

    Nháy mắt liền nhớ tới sự việc gặp được ở thang lầu.

    Tươi cười của cậu tăng thêm,

    "Nguyên lai là em à, học muội."

    Tiếng nói của cậu vừa dứt.

    Bánh bao Nam Nhiễm đang ngậm trong miệng bỗng nhiên bị người ta cầm đi.

    Ngay cả hộp cơm đang ôm trong ngực, phút chốc cũng bị người ta dọn đi luôn.

    Khi cô quay lại nhìn, chỉ thấy hộp cơm vẽ ra độ cong giữa không trung rồi rơi vào thùng rác.

    Rầm!

    Đại khái là do sức đập quá lớn, đem thùng rác cũng đập nứt luôn.

    Phản ứng đầu tiên của Nam Nhiễm là, nhanh chóng đem bánh bao trong miệng nuốt xuống, miễn cho người này lại lấy về.

    Chờ ăn xong, thấy tầm mắt lạnh băng của Bạc Phong mình vào mình.

    Cô cũng nheo con ngươi lại.

    "Cậu muốn làm gì?"

    Móng tay đỏ tươi lộc cộc gõ trên bàn.

    Bạc Phong đứng dậy, nắm lấy tay Nam Nhiễm, kéo người đến trước mặt mình.

    Cái bàn bị kéo phát ra tiếng vang kịch liệt.

    Trình Văn Hoắc nhăn mày.

    Bạc Phong đây là tức giận?

    Việc này ······ hình như rất thú vị nha.

    Trình Văn Hoắc dựa vào tường, nhìn một màn trước mắt.

    Cô gái này là ai đây.

    Lại có bản lĩnh lớn như vậy.

    Thứ Bạc Phong vừa ném, là hộp cơm của quan gia Bạc gia đưa tới nhỉ?

    Bạc Phong nhìn một nữ sinh ăn hộp đồ ăn của nhà mình?

    Chậc chậc chậc.

    Không đơn giản.

    Nam Nhiễm người này, một khi có người dám khiêu khích cô, cô bảo đảm sẽ đánh cho người đó cả đời này cũng không có gan dám làm loại chuyện này một lần nữa.

    Nhưng mà ······.

    Nam Nhiễm bị Bạc Phong nắm chặt tay.

    Cảm nhận được sự lạnh lẽo ở chỗ bị nắm.

    Không nhịn được.

    Vươn tay sờ cậu.

    Loại xúc cảm lạnh băng này, quả thực thích không chịu nổi.

    Bạc Phong nhìn hành động của Nam Nhiễm, thanh âm lạnh nhạt:

    "Cậu thật đúng là vượt quá sức tưởng tượng của tôi."

    Nam Nhiễm biếng nhác,

    "Chắc vậy."

    Vừa nói, vừa quang minh chính đại mà sờ.

    Ừm, dù sao dạ minh châu này sớm muộn gì cũng sẽ là của cô, trước tiên cứ sờ hai cái đã, cũng đâu có quá phận.

    Dạ minh châu này tại sao lại muốn mặc quần áo chứ?

    Tiểu Hắc Long bụm mặt nhìn hành vi của ký chủ mình.

    Nhỏ giọng nhắc nhở,

    【 Ký chủ, chẳng lẽ cô không cảm nhận được cậu ta đang tức giận sao? 】

    Nam Nhiễm

    "Ờ."

    Lạnh nhạt đáp lại.

    Bạc Phong hơi chau mày.

    Cậu bỗng dưng thả lỏng tay ra.

    Đút hai tay vào túi.

    Xoay người đi ra ngoài.

    Lúc đi tới cửa, nhìn đến Trình Văn Hoắc mang ánh mắt hài hước đứng ở cửa.

    Tầm mắt rơi xuống thư tình trong tay cậu ta.

    Dấu vết sơn móng tay bị bôi lên ở mặt trên bức thư, rõ ràng có thể thấy được.

    Cậu duỗi tay, rút lá thư kia qua.

    Trình Văn Hoắc nhăn mày.

    "Tôi là người đã có hôn ước, cậu tốt nhất đừng nhìn tôi như vậy."

    Cậu ta lui về sau một bước.

    Thông minh mà hiểu rõ hết thảy những điều xảy ra trước mắt.

    Bạc Phong rõ ràng có chút không bình thường đối với nữ sinh kia.

    Mà hiện tại, nữ sinh kia đưa thư tình tỏ tình với cậu.

    Con nhóc tài lắm.

    Nếu là ngày thường, thì Trình Văn Hoắc không sợ Bạc Phong.

    Nhưng ······ lúc này cũng không phải là ngày thường nha.
     
    Yokochannn, Quỳnhhh đâyAthithutrang thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng tám 2020
  9. Nhất nguyệt Vi Sinh

    Bài viết:
    1
    Chương 28: Bạn học, cậu đừng quá cao lãnh 27

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trình Văn Hoắc đút tay vào túi quần, lại lui về sau một bước.

    "Bạn học, bình tĩnh."

    Sau khi cậu ta nói xong câu đó, cũng không biết có phải Bạc Phong thật sự bình tĩnh lại hay không.

    Chỉ thấy sắc mặt cậu vẫn lạnh băng như cũ mà rời đi.

    À, còn cầm cả bức thư tình màu hồng phấn kia đi theo.

    Bạc Phong vừa đi.

    Lực chú ý của Trình Văn Hoắc liền rơi xuống trên người cô gái trong phòng hội học sinh kia.

    Nam Nhiễm không nói một lời, cô đang làm gì chứ?

    Cúi đầu, nhìn về phía góc.

    Ánh mắt dừng trên cái thùng rác bị nứt vỡ.

    À, chuẩn xác mà nói là dừng trên cái bánh bao trong thùng rác.

    Tiểu Hắc Long kéo vang chuông cảnh báo,

    【 Ký chủ! Cô tuyệt đối đừng nhặt bánh bao lên đó, ký chủ! Hệ thống cầu xin cô! 】

    Cuối cùng, Nam Nhiễm không có làm ra hành động nhặt bánh bao.

    Không biết từ khi nào, Trình Văn Hoắc đã xuất hiện trước mặt cô.

    Một đôi mắt đào hoa của cậu nheo lại, hàm chứa ý cười

    "Bạn học, lợi hại nha."

    Trong lời nói như suy tư điều gì.

    Nam Nhiễm liếc hắn một cái, đang tự hỏi gì đó.

    Lúc này, ngoài cửa truyền đến thanh âm quen thuộc của cô gái.

    "Tiểu Hoắc, cậu ······"

    Tả Hàm đứng ở cửa, nói một nửa, liền dừng lại.

    Hai tay Trình Văn Hoắc đút trong túi, tinh thần phấn chấn lại đẹp trai ngời ngời.

    Không biết đang nói gì đó với một cô gái, bộ dáng tươi cười thực vui vẻ.

    Trình Văn Hoắc quay đầu lại nhìn.

    Mà lúc này, Nam Nhiễm mở miệng:

    "Này, nhặt bánh bao lên."

    Tiểu Hắc Long.

    【·······? 】

    Còn có thao tác này?

    Nam Nhiễm vừa mở miệng, Tả Hàm đứng ngoài cửa vốn đang có chút mất mát, phút chốc ánh mắt sáng lên một ít.

    "Ân nhân?"

    Vừa kêu, vừa đi nhanh về phía Nam Nhiễm.

    Trình Văn Hoắc nhìn Tả Hàm, ý cười trong mắt cậu có chút chân thật.

    "Một tiếng trước tôi gửi tin nhắn cho cậu, bạn học Tả Hàm, cậu là đến trễ hay là quá trì độn?"

    Tả Hàm không muốn phản ứng Trình Văn Hoắc.

    Cô kéo tay Nam Nhiễm.

    "Ân nhân, sao cậu lại ở chỗ này?"

    Trên mặt Tả Hàm mang theo vui vẻ tươi cười.

    Vừa nói, cô vừa nhìn hộp cơm trong thùng rác mà Nam Nhiễm đang nhìn.

    Cô mở miệng.

    "Ân nhân, cậu đói bụng hả?

    Tớ mời cậu ăn gì nhé."

    Nam Nhiễm nghe được lời Tả Hàm nói, lực chú ý cuối cùng cũng dời khỏi thùng rác.

    Tả Hàm nghĩ, mỗi lần cô nhìn thấy ân nhân, ân nhân dường như đều có vẻ rất đói bụng.

    Cô bắt đầu lo lắng.

    "Ân nhân, cậu không có tiền ăn cơm hả?"

    Vừa nói, Tả Hàm vừa móc ví tiền của mình ra.

    Từ trong cái ví nhỏ, mò mò lấy ra một tấm thẻ.

    Sau đó đưa cho Nam Nhiễm.

    "Ân nhân, cái này cho cậu, bên trong có mười vạn đồng."

    Vừa nói xong, Nam Nhiễm không có nhận.

    Ngược lại Trình Văn Hoắc ở bên cạnh lại là mí mắt nhảy dựng.

    Tả Hàm cho rằng ân nhân ghét bỏ quá ít.

    Lập tức lại lục soát ví tiền của mình.

    Ánh mắt của cô sáng lấp lánh.

    "Ân nhân, nơi này còn một tấm thẻ năm mươi vạn, nhưng mà tiêu phí trong thẻ này thì ba ba sẽ nhận được thông báo nhắc nhở."

    Nói xong lại nhét vào tay Nam Nhiễm.

    Sợ cô ghét bỏ.

    Trình Văn Hoắc duỗi tay, rút tấm thẻ kia lại.

    Sau đó gõ đầu Tả Hàm một chút.

    "Cậu ngu ngốc hả?"

    Cậu ta có chút bất đắc dĩ.

    Nam Nhiễm không có khái niệm gì về tiền.

    Đưa thẻ, cô càng không hiểu được giá trị.

    Cho đến khi Tiểu Hắc Long làm một phép so sánh cho ký chủ,

    【 Ký chủ, tấm thẻ thứ nhất, đủ cho ký chủ ăn mười năm bánh bao.

    Tấm thẻ thứ hai, đủ cho ký chủ ăn cả đời bánh bao. 】

    Sau khi thanh âm của Tiểu Hắc Long vừa dừng lại.

    Nam Nhiễm đã duỗi tay, đem tấm thẻ Tả Hàm nhét vào trong tay mình kia bỏ vào trong túi.

    Cô tương đối vô tư mà gật đầu.

    "Được, tôi sẽ ăn hết."

    Trình Văn Hoắc nhìn hành động của Nam Nhiễm, ánh mắt hiện lên một tia sáng.

    Khẩu vị thích người của Bạc Phong······ thực đặc biệt nha.
     
    Yokochannn, Quỳnhhh đâyAthithutrang thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng tám 2020
  10. Nhất nguyệt Vi Sinh

    Bài viết:
    1
    Chương 29: Bạn học, cậu đừng quá cao lãnh 28

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trình Văn Hoắc nhướng mày.

    "Thích tiền dữ vậy?"

    Lời nói hàm ý cười của cậu vừa mới nói ra.

    Tả Hàm bên cạnh đã dùng sức đẩy Trình Văn Hoắc ra.

    Bạn học Tả Hàm giống như đang bảo vệ gà con.

    "Trình Văn Hoắc, cậu không thể sỉ nhục ân nhân."

    Trình Văn Hoắc cúi đầu, nhìn vị trí bị Tả Hàm đẩy ra.

    Đây là lần đầu tiên cậu thấy Tả Hàm kịch liệt phản kháng lại cậu như vậy.

    Trình Văn Hoắc thoáng thở phào nhẹ nhõm.

    May mà ân nhân này là một cô gái.

    Trình Văn Hoắc duỗi tay kéo cánh tay Tả Hàm.

    "Cậu che chở cậu ta, tôi nào dám sỉ nhục chứ."

    Vừa nói vừa lôi Tả Hàm ra ngoài.

    Sức lực của Tả Hàm sao lớn bằng sức của Trình Văn Hoắc được.

    Cổ đỏ lên.

    "Cậu cậu cậu, cậu làm gì?"

    Bước chân Trình Văn Hoắc không tạm dừng chút nào.

    "Còn có thể làm gì, quay về tham gia vũ hội, vị hôn thê của tôi."

    Cậu đem ba chữ vị hôn thê này cắn cực kỳ nặng.

    Tả Hàm nghe thấy, lập tức liền giống như một con đà điểu, bị lôi kéo cũng không phản kháng nữa.

    Cô vừa đi vừa nhỏ giọng lẩm bẩm một câu

    "Người theo đuổi cậu đều bắt nạt tôi."

    Bọn họ còn chưa biết cô là vị hôn thê của cậu.

    Nếu biết rồi, e là sẽ ném cô từ trên lầu xuống.

    Trình Văn Hoắc không nghe rõ, cúi đầu kề lại gần.

    "Cậu nói cái gì?"

    Tả Hàm lắc đầu,

    "Không có gì."

    Lúc nói, cô lập tức lại nhớ tới Nam Nhiễm.

    Tức thì trước mắt sáng ngời, quay đầu lại.

    "Ân nhân, cậu cùng chúng tớ đi tham gia vũ hội nhé?"

    Lúc vừa nói xong, liền nghe tiếng cửa sổ trên hành lang bị kéo ra.

    Chớp mắt Nam Nhiễm đã nhảy ra ngoài.

    Lực cản đem làn váy xốc lên một độ cong, sợi tóc tung bay theo.

    Cô mở miệng,

    "Không rảnh."

    Nói xong, liền kéo cổ áo ra, đi về phía cuối hành lang dài.

    Có tiền mua bánh bao, đương nhiên là muốn đi mua bánh bao ăn.

    Ai còn đi tham gia cái vũ hội vô dụng gì đó chứ.

    Trình Văn Hoắc không nghĩ tới Tả Hàm sẽ thích nữ sinh này như vậy.

    Suy nghĩ trong chốc lát, vừa kéo Tả Hàm đi ra ngoài, vừa không chút để ý mở miệng

    "Trong chuyện kết giao bạn bè này, bỏ vào quá nhiều tình cảm, rất dễ dàng bị lừa."

    Tả Hàm đương nhiên biết Trình Văn Hoắc đang nói gì.

    Lập tức lắc đầu,

    "Không, ân nhân sẽ không gạt tôi, cậu ấy là nữ sinh lương thiện nhất, nhiệt tình nhất, có lòng chính nghĩa nhất mà tôi từng gặp.

    Tôi cứ muốn kết bạn với cậu ấy đấy.

    Chỉ muốn kết bạn với cậu ấy."

    Trình Văn Hoắc nghe thấy, nhăn mày lại.

    Cẩn thận nghĩ lại hai lần bản thân gặp được cô gái này.

    Ừm, thiện lương, nhiệt tâm, có lòng chính nghĩa gì đó thì đúng là không thấy được.

    Ăn rất giỏi thì đúng là thấy được.

    Trình Văn Hoắc không phản bác lời của Tả Hàm, chỉ nhanh chóng kéo cô rời khỏi trường học.

    Vốn là một ngày có thời tiết đẹp, nhưng tới giờ tan học, thì trời lại đầy mây.

    Chờ lúc Nam Nhiễm mua bánh bao xong, ngậm trong miệng muốn rời trường.

    Thì trong trường đã không còn ai.

    Sắc trời cực kỳ âm u.

    Một trận gió lạnh thổi tới.

    Nam Nhiễm cảm thụ gió lạnh vù vù này.

    Nhắm mắt lại, lắc lắc cổ.

    Ừm.

    Thoải mái.

    Tiểu Hắc Long lập tức mở miệng

    【 Ký chủ, căn cứ tính toán, ba phút sau sẽ có mưa to.

    Ký chủ, tìm một chỗ tránh mưa đi. 】

    Lần này Nam Nhiễm lại không phản bác.

    Đi tới phía hành lang dài.

    Kết quả lúc chỉ còn cách có mười mét, rào rào, trời mưa.

    Tốc độ mưa to tầm tã kia, cũng không cho người ta cơ hội phản ứng.

    Chỉ mười mấy giây, đã xối Nam Nhiễm ướt nhẹp.

    Động tác ăn bánh bao của Nam Nhiễm cũng không dừng lại.

    Ngẩng đầu, nhìn bầu trời.

    Ngậm bánh bao trong miệng.

    Vươn tay ra.

    Nhiệt độ không khí giảm mạnh, gió lạnh cùng mưa to, làm người ta run bần bật.
     
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng tám 2020
Trả lời qua Facebook
Đang tải...