Xuyên Không [Edit] Xuyên Nhanh: Đại Lão Lại Sắp Sụp Đổ Rồi - Tần Nguyên

Discussion in 'Truyện Drop' started by Nhất nguyệt Vi Sinh, Aug 11, 2020.

  1. Chương 10: Bạn học, cậu đừng quá cao lãnh 9

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nam Nhiễm đứng ở cửa.

    Đầu tiên là nhìn Bạc Phong trong chốc lát, sau đó, tất cả lực chú ý cả đều đặt lên hộp đồ ăn kia.

    Vừa nhìn liền biết đồ ăn trong đó chắc chắn rất ngon.

    Bạc Phong nhìn Nam Nhiễm đứng ở cửa, mặt vô biểu tình nửa ngày sau, mở miệng:

    "Nếu nước miếng của cậu chảy xuống sàn nhà, tôi sẽ bắt cậu đi lau sàn."

    Nam Nhiễm tùy tiện đi vào, ngồi xuống.

    Tầm mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm đảo quanh hộp đồ ăn kia.

    "Nhìn nó, có vẻ ăn rất ngon."

    Vừa nói xong.

    Tiếp theo, không cố kỵ chút nào, quang minh chính đại vươn đầu ngón tay ra, đem hộp đồ ăn kia kéo đến trước mắt mình.

    Cô đã có thể ngửi được rõ ràng mùi hương bay đến.

    Chỉ là ······.

    Cô nhìn quanh trái phải.

    Há mồm, cắn một ngụm trên hộp đồ ăn kia.

    Tức khắc, không khí yên tĩnh.

    Nam Nhiễm nhìn ra chỗ khác.

    Ui, răng đau.

    Tiểu Hắc Long yên tĩnh ba giây đồng hồ, sau đó âm thanh trẻ con vang lên:

    【 Ký chủ, cô giữ chặt mặt dưới của hộp đồ ăn, một bàn tay khác đặt trên hộp đồ ăn, xoay xoay xem thử. 】

    Nam Nhiễm vươn tay, nghe theo chỉ dẫn của Tiểu Hắc Long, trên xoay xoay, dưới xoay xoay.

    Ừm, hộp đồ ăn không sứt mẻ chút nào.

    Một chủ một hệ thống, lại lần nữa yên tĩnh.

    Tất cả lực chú ý của Nam Nhiễm đều đặt trên hộp cơm.

    Nhưng mà mở không ra.

    Cô đem hộp cơm đẩy qua phía bên cạnh.

    Sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Bạc Phong.

    "Dùng hộp đồ ăn này để đánh cuộc, đánh một trận.

    Tôi thắng, nó chính của tôi."

    Con mẹ nó, chủ yếu là mở không ra.

    Mở ra ai còn cần đánh nhau với cậu ta chứ?

    Thân là hệ thống cải tạo, đương nhiên không có thể nhìn ký chủ đánh nhau.

    Âm thanh trẻ con của Tiểu Hắc Long vang lên:

    【 Ký chủ, cậu ta chính là dạ minh châu mà cô thích nhất, lỡ như cô đánh hư cậu ta rồi, cậu ta không sáng nữa thì phải làm sao? 】

    Nam Nhiễm không thèm để ý

    "Vừa lúc, xem thử cậu ta hư rồi còn có thể tiếp tục sáng hay không."

    Tiểu Hắc Long im lặng.

    Vừa nghe đến hai chữ đánh nhau này, sau ót Bạc Phong liền đau.

    Chỗ đó còn có một cục sưng do cô cầm ly đập vào đang âm ỉ đau.

    Cậu cởi áo ngoài, hiển nhiên đối với lời này của Nam Nhiễm, cậu đồng ý.

    Năm phút sau.

    Trong phòng Hội học sinh truyền đến tiếng đánh nhau thật lớn.

    Rầm, kệ sách đổ, giá sách lật.

    Mười phút sau,

    Rầm! Cái bàn văng đi.

    Mười lăm phút sau, liền tại thời khắc chiến đấu mấu chốt này.

    Tiểu Hắc Long:

    【 Cảnh báo, giá trị hắc ám của cô sắp đạt tới 50%, xin ký chủ dừng tay, nếu không sẽ phải chịu trừng phạt. 】

    Ba phút sau.

    Tiểu Hắc Long:

    【 Cảnh báo, giá trị hắc ám của cô đã vượt qua 50%, ký chủ! Trừng phạt đã bắt đầu! 】

    Tiểu Hắc Long có hơi lo lắng cho ký chủ.

    Bởi vì trong hành vi trừng phạt ký chủ này.

    Nó không thể làm được gì cả, chỉ có thể thông báo, cũng không biết trừng phạt này rốt cuộc có mùi vị như thế nào.

    Chỗ mắt cá chân hiện lên một vòng ánh sáng đen.

    Nháy mắt, Nam Nhiễm tạm dừng động tác.

    Rầm!

    Chỉ dừng lại một chút này, chớp mắt đã bị người ta ép lên mặt tường phía sau.

    Bạc Phong nhíu mày.

    Cậu không ngờ cô sẽ dừng lại.

    Cho nên không có giảm sức lực.

    Mặt Nam Nhiễm bị ép lên tường.

    Chờ đến khi Bạc Phong buông tay.

    Nam Nhiễm bụm mặt, dựa vào trên vách tường.

    Chờ đến khi cô thả tay ra, nơi đó đang có một khối xanh bầm.

    Bạc Phong nhíu mày.

    Nhìn nhiều thêm vài cái.

    Sau đó, ở trong một mảnh phế tích này tìm được hộp cơm chưa bị hư hỏng một chút nào.

    Kéo bàn, ghế lên.

    Cậu ngồi xuống.

    Ngón tay ấn vào một chỗ trên hộp, lạch cạch, hộp đồ ăn mở ra.

    Nam Nhiễm nhìn hình ảnh này, đôi mắt hơi hơi trợn to.

    Sau đó, liền thấy nam sinh kia ngồi giữa đống phế tích bao vây chung quanh, mặt vô biểu tình ăn chiến lợi phẩm của cậu ta.

    Phút chốc khi hộp đồ ăn mở ra, mùi thơm càng nồng đậm.

    Nam Nhiễm nhìn.

    Nam sinh bỗng nhiên nhìn về phía cô, lãnh đạm:

    "Lau nước miếng đi."

    Nam Nhiễm yên lặng duỗi tay, sờ sờ miệng mình.
     
    Last edited: Aug 21, 2020
  2. Chương 11: Bạn học, cậu đừng quá cao lãnh 10

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bạc Phong mặt vô biểu tình mà tiếp tục ăn.

    Thật ra, đối với đồ ăn, cậu cũng không có ham thích bao nhiêu.

    Nhưng bữa cơm trưa này, không biết là do vừa ăn hay thế nào, cậu ăn nhiều hơn rất nhiều hơn so với trước kia.

    Trong phòng Hội học sinh không một bóng người.

    Người vừa mới đánh nhau cùng cậu kia.

    Đã rời đi từ sớm.

    Nam Nhiễm đang trên đường đến nhà ăn.

    Hắc Long chủ động mở miệng:

    【 Ký chủ, Hắc Long không thể điều tra rõ được lai lịch của Bạc Phong này. 】

    Theo thường lệ, trong thế giới này không thể xuất hiện người có khí vận còn mạnh hơn cả nam nữ chính được.

    Nếu xuất hiện, thì đó là một số người xuyên việt hoặc là người trọng sinh.

    Nhưng Bạc Phong này.

    Cậu không có dấu vết xuyên việt hay trọng sinh.

    Cậu chính là nhân vật trưởng thành lên trong tiểu thế giới này.

    Nhưng là khí vận của người này còn mạnh hơn cả khí vận của nam nữ chính cộng lại, điều này quả thực không thể tưởng tượng nổi.

    Nam Nhiễm không chút để ý lên tiếng

    "Ừ."

    Cậu có lai lịch gì.

    Tại sao lại xuất hiện.

    Có mục đích gì.

    Mấy thứ này cô đều không quan tâm.

    Đem cậu về nhà, đây mới là mục đích.

    Một tầng hầm dạ minh châu kia của cô, cũng đều không rõ lai lịch.

    Chẳng phải cũng cứ sáng lên đó sao?

    Tính theo bản chất, thì ý nghĩ của Nam Nhiễm, gần như giống hệt một tên thổ phỉ.

    Lúc tới nhà ăn.

    Lại đụng phải Tả Hàm.

    Tả Hàm nhìn thấy Nam Nhiễm, cực kỳ vui vẻ.

    Chủ động chạy chậm tới bên người cô.

    "Nam Nhiễm, cậu tới ăn cơm sao?"

    Nam Nhiễm liếc mắt một cái,

    "Không thì sao?"

    Tả Hàm mở miệng

    "Tớ đi mua giúp cậu."

    Bạn học này rất là nhiệt tình.

    Không bao lâu liền bưng hai phần cơm xuất hiện trước mặt Nam Nhiễm.

    Nam Nhiễm ngửi được mùi thơm của thức ăn.

    Không có lập tức động thủ.

    Mà là nhìn Tả Hàm đang ngồi ở đối diện.

    Tả Hàm bị Nam Nhiễm nhìn chằm chằm làm cho sửng sốt, có chút hồi hộp hỏi:

    "Sao lại không ăn?

    Không thích hả?"

    Nam Nhiễm chậm rì rì

    "Cậu ăn trước."

    Tả Hàm thành thành thật thật gật đầu.

    Trong mắt có vui vẻ không giấu được.

    Ân nhân thực có lễ phép, thực có giáo dưỡng nha.

    Cô vừa nghĩ, vừa bắt đầu ăn.

    Tầm mắt Nam Nhiễm dừng trên đôi đũa cô đang cầm.

    Nhìn trong chốc lát.

    Tiếp theo, dùng tư thế giống như thế.

    Cầm lấy chiếc đũa, gắp đồ ăn, bỏ vào miệng ăn.

    Động tác rất chậm, có hơi trúc trắc.

    Nhưng, không sai sót chút nào, thành công đem đồ ăn chuyển tới được trong miệng.

    Tiếp theo, Nam Nhiễm cúi đầu, không nhìn Tả Hàm nữa.

    Sau khi Tiểu Hắc Long xem một loạt phản ứng của ký chủ khi ăn đồ ăn.

    Dường như hiểu ra được gì đó.

    Nó dùng thanh âm trẻ con hỏi.

    【 Ký chủ, có phải cô chưa từng ăn đồ ăn của nhân loại không? 】

    Bởi vì chưa từng ăn, cho nên mới cho rằng bao bì đóng gói của khoai lát có thể ăn.

    Bởi vì chưa từng ăn, cho nên mới sẽ há miệng cắn vào cơm hộp kia.

    Nam Nhiễm cũng không trả lời vấn đề ngu xuẩn này.

    Chỉ tiếp tục cúi đầu ăn đồ ăn của mình.

    Tiểu Hắc Long thấy ký chủ trầm mặc, có hơi đau lòng.

    Ký chủ vậy mà chưa từng được ăn thứ gì, thật không dễ dàng.

    Nó đang chuẩn bị nói lời an ủi.

    Liền nghe ký chủ nhà mình gõ bàn.

    Tả Hàm đang ăn cơm liền ngẩng đầu lên.

    Nhìn qua tâm tình của Nam Nhiễm có vẻ rất tốt.

    "Đi mua thêm."

    Cô không khách khí chút nào mà sai sử người ta.

    Thấy được một phần cơm trước mặt Nam Nhiễm, đã bị ăn sạch sẽ.

    Đũa dùng một lần kia không biết tại sao, hình như ······ có vẻ ngắn đi mất một đoạn.

    Mà đồ ăn trước mặt Tả Hàm, một nửa còn chưa ăn xong.

    Cô lập tức đứng dậy.

    "À à, được."

    Tả Hàm có lòng nhẫn nại và lòng cảm ơn rất lớn đối với Nam Nhiễm.

    Ở trong mắt Tả Hàm, Nam Nhiễm là một cô gái giàu lòng lương thiện và rất có lễ phép.

    Cho nên, ân nhân nói cái gì đều đúng.
     
    Last edited: Aug 21, 2020
  3. Chương 12: Bạn học, cậu đừng quá cao lãnh 11

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc Tả Hàm gọi đồ ăn quay lại.

    Thở hồng hộc

    "Ân nhân, cậu ăn đi."

    Nam Nhiễm nâng ngón tay lên, kéo phần cơm kia tới trước mặt mình.

    Tả Hàm ngồi xuống.

    Vừa cúi đầu mới phát hiện.

    Đồ ăn của mình cũng đã bị ân nhân ăn sạch.

    Mười lăm phút sau.

    Nam Nhiễm ăn no.

    Đứng lên, đôi tay đút vào túi liền đi.

    Tả Hàm nhanh chóng đuổi kịp, theo sau Nam Nhiễm ra khỏi nhà ăn, xuống bậc thang.

    Tả Hàm nắm chặt một góc quần áo.

    Nện bước nhanh hơn, đi ngang hàng với Nam Nhiễm.

    Sau đó mở miệng

    "Ân nhân, cảm ơn cậu."

    Nam Nhiễm liếc cô một cái.

    "Cô là ai?"

    Bạn học Nam Nhiễm ăn no liền trở mặt không nhận người.

    Hoàn toàn không cảm thấy cách làm của mình không phúc hậu tới mức nào.

    Tả Hàm sửng sốt một chút, sau đó có vẻ co quắp.

    Cứ đi cứ đi, đang lúc đi ngang qua một sân bóng rổ.

    Một quả bóng rổ vượt qua tường rào, nhanh chóng đập về hướng các cô.

    Tả Hàm sợ tới mức nhắm mắt lại.

    "..."

    Kêu một tiếng.

    Chỉ là, không có đau đớn như trong dự đoán.

    Mở to mắt.

    Liền nhìn đến một bàn tay, cản lại trước mặt cô.

    Một bàn tay Nam Nhiễm khống chế quả bóng kia.

    Nâng mắt lên, nhìn về phía sân bóng rổ.

    Dáng người cao gầy, tóc đen bị gió thổi bay, một bàn tay còn đang cắm trong túi quần tây.

    Bởi vì hành động một tay chắn bóng của cô, lập tức đưa tới tiếng hoan hô trong sân bóng rổ.

    Tiếng huýt sáo, còn kèm theo một ít khích lệ.

    Tả Hàm được cứu, lại một lần nữa dùng ánh mắt lấp lánh nhìn Nam Nhiễm.

    Tức khắc liền quên đichuyện Nam Nhiễm vừa ăn no liền không nhận người.

    Tiểu Hắc Long có hơi cảm động.

    Xem ra ký chủ còn không có xấu xa như trong tư liệu hình dung.

    Vẫn có lòng lương thiện đây mà.

    Tiểu Hắc Long đồng chí cảm động nhưng đồng thời cũng quên mất một việc.

    Ký chủ của nó, đừng nói là lòng lương thiện, cô ngay cả trái tim cũng không có, đâu ra thiện với không thiện?

    Nam Nhiễm cúi đầu thưởng thức trái bóng kia.

    Vừa hỏi Tiểu Hắc Long:

    "Có được xem là chuyện tốt không?"

    Tiểu Hắc Long lập tức nói

    【 Ký chủ, là chuyện tốt! 】

    Vừa nói xong, Nam Nhiễm chuẩn bị ứng một tiếng.

    Nào ngờ lại nghe Tiểu Hắc Long ngây ngô mở miệng nói lần nữa

    【 Nhưng, cấp bậc chuyện tốt này của cô không đạt tiêu chuẩn, không thể ghi vào hiệu quả của hệ thống. 】

    Vừa nói xong, động tác thưởng thức trái bóng của Nam Nhiễm hơi khựng lại.

    "Có ý gì?"

    Tiểu Hắc Long

    【 Cô muốn làm việc thiện, là không chỉ là đối với người này làm ra cứu trợ trước mắt, mà còn muốn xem thử có thể ảnh hưởng khiến cho người này có sâu sắc lòng tích cực hướng về phía trước hay không. 】

    Nó sợ ký chủ của mình không hiểu, lập tức nêu ra ví dụ,

    【 Ví dụ, cô ấy tâm như tro tàn muốn tự sát.

    Dưới tác động của cô, lại sinh ra hi vọng với cuộc sống tương lai.

    Tích cực nỗ lực sống sót.

    Đây là một chuyện tốt. 】

    Tiếp theo, Tiểu Hắc Long lại nói

    【 Hoặc là, cô phát hiện một quả bom có thể nổ chết mấy trăm người.

    Vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, cô ra tay, không oán không hối, đây cũng là một chuyện tốt. 】

    Tiểu Hắc Long blah blah nói rất nhiều.

    Sau khi nói xong, quan tâm mà dò hỏi:

    【 Ký chủ, cô nghe có hiểu không? 】

    Nam Nhiễm ném trái bóng trong tay cho Tả Hàm, nhìn mặt trời trên đỉnh đầu.

    Mặt trời lớn như vậy, vẫn là tìm một nơi mát mẻ mà ngủ thôi.

    Nam Nhiễm tiếp tục đi.

    Tiểu Hắc Long:

    【 Ký chủ, cô đã hiểu sao? 】

    "Ừ."

    【 Thật tốt quá, ký chủ quyết định muốn làm gì? 】

    Nam Nhiễm biếng nhác,

    "Làm gì?"

    【 Chuyện tốt đó! 】

    "Chuyện tốt gì?"

    Tiểu Hắc Long trong chớp mắt có chút mê mang

    【 Ba chuyện tốt, hoàn thành nhiệm vụ. 】

    "Ta từng đáp ứng sao?"

    Không nhìn ra được chút giả vờ nào trên mặt bạn học Nam Nhiễm.

    Tiểu Hắc Long.

    【 Cô đáp ứng rồi ······ đúng không? 】

    Bị cô hỏi như vậy, hệ thống sinh ra nghi hoặc với chính mình.
     
    Last edited: Aug 21, 2020
  4. Chương 13: Bạn học, cậu đừng quá cao lãnh 12

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nam Nhiễm không chút để ý.

    "Hỏi lại lần nữa."

    Tiểu Hắc Long lập tức nói:

    【 Ký chủ, nguyện ý làm ba chuyện tốt, hoàn thành nhiệm vụ không? 】

    Nam Nhiễm:

    "Không nguyện ý."

    Tiểu Hắc Long

    【······】

    Hở?

    Sao không quá giống trong tưởng tượng vậy?

    Tiểu Hắc Long muốn nói chuyện với ký chủ mình lần nữa.

    【 Ký chủ, cô --】

    Mới nói phân nửa đã bị ký chủ của nó chặn lại.

    "Suỵt."

    【 Nhưng mà 】

    "Ừm."

    Tiểu Hắc Long nghe ký chủ nói, mờ mịt, ký chủ ừm cái gì chứ?

    【 Ký chủ, tôi --】

    "Tôi sẽ suy xét."

    Lời nói không mặn không nhạt bay ra từ miệng Nam Nhiễm.

    Tiểu Hắc Long còn đang cân nhắc phải làm sao thuyết phục ký chủ.

    Đã chuẩn bị rất nhiều lời nói, không ngờ ký chủ lại tự mình nghĩ thông suốt rồi.

    Hệ thống lập tức gật đầu

    【 Ký chủ suy xét cho kỹ nhé! 】

    Nói xong, Tiểu Hắc Long không dám quấy rầy suy nghĩ của ký chủ nữa.

    Nếu lỡ như nói nhiều, ký chủ đổi ý thì phải làm sao?

    Một ngày trôi qua.

    Hai ngày trôi qua.

    Ba ngày trôi qua.

    Thời gian suy xét của ký chủ có phải hơi dài quá rồi không?

    Ngày thứ tư, Nam Nhiễm mang cặp sách tiếp tục đi học.

    Tiểu Hắc Long lên tiếng.

    【 Ký chủ, cô suy xét thế nào rồi? 】

    Nam Nhiễm không chút để ý

    "Cái gì thế nào?"

    【 Thì là, làm chuyện tốt, hoàn thành nhiệm vụ đó. 】

    Nam Nhiễm

    "Nhiệm vụ gì? Liên quan gì tới tôi?"

    Tiểu Hắc Long không thể tin tưởng

    【 Ký chủ, cô nói cô sẽ suy xét! 】

    "À."

    Nam Nhiễm không nhanh không chậm lên tiếng.

    Tiểu Hắc Long cảm thấy chính mình nghẹn một búng máu không lên không xuống được.

    Cứ đi cứ đi, lúc sắp đến cổng trường.

    Một đám nữ sinh mặc đồng phục trường cấp ba Đế Đô, ngăn lại trước mặt cô.

    Người cầm đầu đánh giá Nam Nhiễm từ trên xuống dưới.

    "Há, mày chính là Nam Nhiễm à."

    Người nói chuyện hai tay vòng ngực, đầu tóc đen dài thẳng, một khuôn mặt xinh đẹp.

    Nếu không phải cô ta lấy thân phận chị đại ngăn chặn ở đầu ngõ.

    Thì sẽ chỉ khiến người khác cảm thấy cô ta là một học sinh tốt thanh xuân tươi đẹp.

    Nam Nhiễm dừng lại trước mặt cô gái đó.

    "Tìm tôi?"

    Chị đại cười lạnh một tiếng, loại người giả vờ cứng rắn trước mặt cô ta, cô ta đã gặp nhiểu rồi.

    Chị đại cúi đầu nhìn móng tay được sơn đỏ chót của mình.

    Em gái côn đồ bên cạnh liền lập tức cầm một lọ sơn móng tay tiến lên.

    Chị đại kia vừa mở bình sơn móng tay ra sơn, vừa mở miệng

    "Trình Văn Hoắc là người của tao, có biết không?"

    Tiểu Hắc Long lập tức phát huy công năng của mình,

    【 Ký chủ, Trình Văn Hoắc chính là Trình giáo thảo, chính là Thiên Đạo chi tử. 】

    Nam Nhiễm có lệ lên tiếng

    "Ừ."

    Lực chú ý của cô nhằm vào bình sơn móng tay kia.

    Chị đại vừa nói chuyện, vừa giơ móng tay vừa sơn xong lên, lộ ra dưới ánh mặt trời.

    Móng tay đỏ chót cực kỳ nổi bật.

    Cô ta khinh thường một tiếng,

    "Biết là người của tao, còn dám nhiều lần đưa thư tình, Nam Nhiễm, tao thấy mày là sống đủ rồi."

    Vừa nói xong, một cô em côn đồ phía sau chị đài liền tiến lên.

    Giơ tay lên muốn dạy dỗ.

    "Đồ đê tiện!"

    Trong miệng phun lời nói ác độc.

    Lực chú ý của Nam Nhiễm từ trên bình sơn móng tay kia, dời đến trên người em gái côn đồ.

    Em gái côn đồ còn chưa lại gần, đã bị cô dùng một chân đá lên tường.

    Cô vừa thu động tác này lại, xung quanh yên tĩnh.

    Nam Nhiễm nâng tay mình lên.

    Nhìn móng tay của mình.

    Chưa từng gia công thêm bất cứ thứ gì, mang màu sắc khỏe mạnh.

    Ừm, hình như, màu đỏ của cô ả kia đẹp hơn một chút.

    Cô kéo cặp sách đi về phía trước.

    Tiểu Hắc Long nuốt nuốt nước miếng, mở miệng

    【 Ký chủ, cô, cô, cô muốn làm gì? 】

    Cũng thật kỳ quái, rõ ràng đám người kia mới là người bạo lực học đường, là xấu xa, nhưng tại sao nó lại cảm thấy lo lắng cho đám người kia chứ?
     
    Last edited: Aug 21, 2020
  5. Chương 14: Bạn học, cậu đừng quá cao lãnh 13

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Năm phút sau.

    Nam Nhiễm một chân dẫm lên đầu chị đại kia, đem đầu ả ta nghiền qua nghiền lại dưới đất.

    Trên tay thì lại cầm bình sơn móng tay màu đỏ kia.

    Dưới mặt trời, bên trong sơn móng tay màu đỏ có chút đồ vật có màu bạc sáng lấp lánh, nhìn qua cực kỳ đẹp.

    Nam Nhiễm đem sơn móng tay cất túi mình.

    Tiểu Hắc Long lại sắp khóc.

    Nó là hệ thống cải tạo.

    Cứ để ký chủ tiếp tục thế này, nó sớm muộn gì sẽ bị kéo về đem đi tiêu hủy mất.

    Đầu chị đại kia mà còn bị dẫm nữa liền sẽ vùi vào đất luôn rồi.

    Nhưng, nói rõ ra thì, ký chủ thuộc về phòng vệ chính đáng.

    Không có sai.

    Nửa ngày sau,

    Nó dùng thanh âm trẻ con nói,

    【 Ký chủ, không thể chưa được người khác cho phép, đã lấy đồ của người khác, làm như vậy là không đúng. 】

    Tiểu Hắc Long muốn câu thông với ký chủ.

    Nam Nhiễm ra vẻ đáng tiếc, móc bình sơn móng tay từ trong túi ra.

    Tiểu Hắc Long đang vui vẻ, hở? Ký chủ nghe vào rồi?

    Tiếp theo, Nam Nhiễm ngồi xổm xuống, quơ qua quơ lại trước mặt chị đại kia,

    "Cái này, tao cầm đi, mày đồng ý không?"

    Nửa ngày sau.

    Chị đại chậm rì rì gian nan mà gật đầu.

    Nam Nhiễm thực vừa lòng.

    Lại một lần nữa đem đồ vật cất vào túi, rút chân từ trên đầu chị đại kia ra.

    Tiếp tục mang cặp sách đi vào trường học.

    Trong lúc Tiểu Hắc Long khiếp sợ cộng thêm tam quan sụp đổ, nó nỗ lực không cho chính mình lên án ký chủ.

    Vả lại còn khuyên bảo chính mình.

    Muốn ký chủ cải tà quy chính là phải từ từ.

    Cứ đi cứ đi.

    Tiểu Hắc Long nhỏ giọng nói

    【 Ký chủ, cô bị thương. 】

    Nam Nhiễm nhìn tay phải của mình.

    Cái tay bị thương kết vảy mấy hôm trước lại nứt ra lần nữa rồi.

    Tí tách, máu theo ngón tay chảy tới trên mặt đất.

    Cô không để ý cho lắm.

    "Thân thể này yếu như vậy, tôi còn cách nào đâu chứ."

    Tiểu Hắc Long nhịn không được phun tào

    【 Do cô dùng tay không đánh vào côn sắt nên mới chảy máu. 】

    Liên quan gì đến chuyện thân thể này yếu hay không?

    Lúc đang đi về phía khu dạy học.

    Một thanh âm kinh hoảng vang lên.

    "Ân nhân, cậu bị thương? Là ai bắt nạt cậu?"

    Tả Hàm xuất hiện ở bên người Nam Nhiễm.

    Vội vàng móc khăn tay ra che lại vết thương trên tay cho Nam Nhiễm.

    Tả Hàm nhìn Nam Nhiễm, đau lòng không ngớt, lôi kéo Nam Nhiễm đi về hướng phòng y tế.

    Nam Nhiễm đứng tại chỗ, vẫn không nhúc nhích.

    Nhìn người trước mặt này,

    Ừm, có hơi quen mắt.

    "Cậu ······"

    Cô vừa mở miệng nói một chữ.

    Tiểu Hắc Long lập tức nói:

    "Ký chủ, cô ấy là Tả Hàm, hai ngày trước cô còn ăn đồ ăn của người ta."

    Vừa nói như vậy, Nam Nhiễm liền có chút ấn tượng.

    "À, là cậu à."

    Tả Hàm gắt gao nắm lấy tay Nam Nhiễm, có hơi kích động

    "Ân nhân, là ai bắt nạt cậu?"

    "Quên rồi."

    Tả Hàm nghe, càng đau lòng.

    Ân nhân của cô tốt như vậy, thiện lương như vậy.

    Bị người bắt nạt, cũng nguyện ý lấy đức báo oán.

    Hai người đang ở đó lôi kéo.

    Bên cạnh liền có một thanh âm vang lên.

    "A a a a, Bạc Phong học trưởng kìa."

    "Gần đây số lần học trưởng tới trường thật nhiều nha. Cuối tuần này hình như vẫn luôn tới trường."

    "A, ông trời thật bất công, tại sao lại đắp nặn ra một người hoàn mĩ như vậy chứ?"

    Thanh âm nghị luận xung quanh càng ngày càng lớn.

    Bạc Phong mặt vô biểu tình tiếp tục đi về phía trước, cứ như trụ điêu khắc đông lạnh vậy, cảm xúc trên mặt không có chút thay đổi nào.

    Cho đến khi đi đến trước mặt Nam Nhiễm, cậu hơi dừng lại một chút.

    Tầm mắt đảo qua, liếc mắt một cái.

    Tiếp theo, liền tiếp tục đi về phía trước.

    Phảng phất cái tạm dừng vừa rồi, là chỉ là ảo giác vậy.

    Nam Nhiễm rút tay ra khỏi tay Tả Hàm.

    Dùng khăn tay lau khô máu trên tay.

    Tả Hàm sửng sốt.

    "Ân nhân?"

    Nam Nhiễm ném khăn tay lại cho Tả Hàm, đi về hướng Bạc Phong vừa đi.

    Tiểu Hắc Long nhỏ giọng nói:

    【 Ký chủ, mấy ngày nay cô ăn vụng nhiều bữa cơm hộp của cậu ấy như vậy, lần này bị thương, có khi nào đánh không lại cậu ấy, bị cậu ấy đánh chết không? 】
     
    Last edited: Aug 21, 2020
  6. Chương 15: Bạn học, cậu đừng quá cao lãnh 14

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nam Nhiễm nghe Tiểu Hắc Long nói, mí mắt giật giật.

    Nhưng bước chân vẫn chưa dừng lại.

    "Ăn cơm hộp của cậu ta cùng đánh nhau với cậu ta, là hai chuyện khác nhau."

    Tiểu Hắc Long nghi hoặc

    【 Phải không? 】

    Nói nói, Nam Nhiễm đã đi theo tới cửa Hội học sinh.

    Chỉ là, cô vừa đứng lại ở cửa, lạch cạch một tiếng.

    Cửa Hội học sinh mở ra.

    Khuôn mặt lạnh lẽo như tượng điêu khắc kia liền xuất hiện trong tầm nhìn của Nam Nhiễm.

    Ánh mắt Bạc Phong không chút dao động.

    "Trộm cơm hộp?"

    Thanh âm lạnh băng, không hề phập phồng.

    Căn bản không nghe ra được rốt cuộc cậu đang suy nghĩ gì.

    Nam Nhiễm dựa vào tường.

    Đang định nói gì đó.

    Chớp mắt đã bị người kéo cánh tay lôi vào trong phòng Hội học sinh.

    Lạch cạch.

    Cửa đóng lại.

    Mày Nam Nhiễm phút chốc hơi chau lại.

    Trên khuôn mặt xinh đẹp kia, tươi cười chợt lóe rồi biến mất.

    Ngữ điệu lười nhác,

    "Sao? Nghĩ thông rồi?"

    Bạc Phong banh cằm.

    "Cái gì?"

    Nam Nhiễm vươn tay, muốn túm áo cậu.

    Kết quả bị ngăn lại.

    Lại túm.

    Lại lần nữa bị cậu ngăn lại.

    Cô mở miệng,

    "Cậu dự định tự nguyện đi theo tôi rồi?"

    Vừa nói, vừa cúi đầu xem móng tay của mình.

    Ừm, vẫn là màu đỏ kia đẹp hơn.

    Lát nữa liền đem móng tay sơn thành màu đỏ.

    Biểu cảm của Bạc Phong biến hóa trong chớp mắt.

    Tiểu Hắc Long nhìn kỹ.

    Hở?

    Thứ này đang cười nhạo ký chủ của nó sao?

    Hừ, dạ minh châu này vừa thấy đã biết không phải thứ gì tốt.

    Tiếp theo, liền nghe cậu mở miệng,

    "Cậu có tiền hơn tôi?"

    Nam Nhiễm vốn đang xem móng tay, vừa nghe lời này liền ngẩng đầu lên.

    Tiểu Hắc Long lập tức hội báo tình huống cho ký chủ.

    "Ký chủ, căn cứ trên tư liệu có được, tài sản trên danh nghĩa của Bạc Phong, có thể thu mua công ty của cha cô······N lần."

    Nam Nhiễm đút hay tay vào túi, trả lời một cách thản nhiên.

    "Không có."

    Thanh âm hờ hững của Bạc Phong lại vang lên lần nữa.

    "Định dựa vào trộm cơm hộp để nuôi tôi?"

    Nam Nhiễm cười.

    Mặt không đổi sắc tim không đập loạn.

    "Trộm đồ, là hành vi bại hoại đạo đức, tôi sẽ không làm, cậu tốt nhất cũng đừng làm."

    Tiểu Hắc Long nhìn bộ dáng thản nhiên tự tin kia của ký chủ nhà nó.

    Hở?

    Vậy người trộm cơm hộp ba ngày nay là ai?

    Môi Bạc Phong giật giật,

    "Hửm?"

    Lúc này đây, rốt cuộc lời nói của cậu cũng có được một chút cảm xúc.

    Nhưng mà, thanh âm vẫn thực lạnh.

    Lúc này, vừa vặn nghe tiếng đập cửa vang lên.

    Cửa phòng mở ra.

    Liền nghe người mặc áo đen mở miệng,

    "Thiếu gia, cơm hộp của cậu."

    Lúc nói, người mặc áo đen kia nhịn không được mà nhìn xem thiếu gia.

    Trước kia, cho dù là cơm trưa, thiếu gia cũng rất ít ở lại đây ăn cơm hộp.

    Mấy ngày nay không biết tại sao.

    Một ngày ba bữa tất cả đều ăn ở nơi này.

    Bạc Phong duỗi tay, lấy hộp đồ ăn qua.

    Lạch cạch một tiếng.

    Cửa phòng lại một lần nữa đóng lại.

    Lúc Nam Nhiễm nghe được hai chữ cơm hộp, đôi mắt đều sáng lên.

    Bạc Phong đặt hộp đồ ăn lên bàn.

    Tiếp theo, liền đi về hướng kệ sách.

    Nam Nhiễm vừa động bước chân.

    Liền nghe thanh âm của Bạc Phong vang lên.

    "Trộm cơm hộp là hành vi bại hoại đạo đức, tốt nhất đừng làm."

    Cậu vừa nói, vừa cuối đầu đọc sách trong tay.

    Cái gì kêu vác đá đập vào chân mình?

    Đây chính là.

    Nhưng mà, lời nói của Bạc Phong chỉ làm Nam Nhiễm hơi dừng lại.

    Bại hoại đạo đức?

    Đó là gì?

    Có liên quan gì tới cô sao?

    Ừm, không liên quan.

    Ba giây đồng hồ sau, hộp đồ ăn đã bị Nam Nhiễm ôm lấy.

    Tiểu Hắc Long muốn che đôi mắt lại, nó thật sự không muốn xem.

    Nhỏ giọng nói:

    "Ký chủ ······, cô phải nhịn xuống!"

    Thiết lập của Tiểu Hắc Long, là tiêu chuẩn đạo đức của một người bình thường.

    Đi theo một ký chủ không có giới hạn cuối, Tiểu Hắc Long nhịn không được đỏ mặt.

    Nhưng mà, lúc Nam Nhiễm cầm hộp đồ ăn định rời đi.
     
    Last edited: Aug 21, 2020
  7. Chương 16: Bạn học, cậu đừng quá cao lãnh 15

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vừa mở cửa ra.

    Xoạt xoạt.

    Một đám vệ sĩ áo đen trực tiếp ccậu ở cửa.

    Tiểu Hắc Long yên lặng.

    Ký chủ quang minh chính đại cướp hộp đồ ăn, bị người ta bắt ngay tại trận, là ý này sao?

    Nam Nhiễm nhìn vệ sĩ áo đen này, lại quay đầu nhìn Bạc Phong.

    Bạc Phong kít một tiếng, kéo ghế dựa ra, ngồi xuống, vẫn lạnh băng như cũ.

    Từng tờ từng tờ mà lật sách trong tay.

    Vẫn chưa ngẩng đầu nhìn một cái.

    Phảng phất những điều trước mắt, đều không liên quan gì tới cậu vậy.

    Tiểu Hắc Long nhanh chóng thấy được chiếc vòng cổ được đeo trên cổ tên vệ sĩ cầm đầu.

    Ớ, đây hình như là cái biểu tượng gì đó.

    30 giây sau,

    【 Ký chủ, mười lăm người trước mặt này là bộ đội đặc chủng đã xuất ngũ.

    Người đứng ở đằng trước kia, đã từng đạt được danh hiệu vương bộ đội đặc chủng. 】

    Cho nên, trận thế lớn như vậy, là vì muốn bắt một tên trộm cơm sao?

    Nam Nhiễm không biết bộ đội đặc chủng là cái gì.

    Nhưng nghe Tiểu Hắc Long giới thiệu, hình như có vẻ rất lợi hại.

    Cô nhìn cơm hộp, lại quay đầu nhìn Bạc Phong.

    Muốn động thủ với người lợi hại như vậy.

    Thì phải đạt đến được đồ vật tương ứng.

    Nếu không, thật quá lỗ rồi?

    Nam Nhiễm đặt hộp cơm qua một bên.

    Nhìn về phía Bạc Phong.

    "Tôi đánh thắng anh ta, cậu theo ta tôi?"

    Bạc Phong nghe vậy ngẩng đầu lên.

    Mặt vô biểu tình

    "Cậu cảm thấy tôi sẽ đi theo một tên trộm cơm hộp?"

    Đang nói, cậu hơi ngừng lại.

    Tầm mắt rơi xuống mu bàn tay bị thương của Nam Nhiễm.

    "Còn là một tên trộm cơm hộp đã bị đánh rồi."

    Nam Nhiễm nhìn cậu mặt không cảm xúc, từng ngụm từng cái trộm cơm hộp.

    Nghe thật khó chịu.

    Cô nhìn cậu, sửa đúng

    "Tôi lấy đi trước mặt cậu."

    Tiểu Hắc Long nghe ký chủ nói, lại muốn che mặt.

    Hu hu hu.

    Nó biết ký chủ từ mười một tuổi đã bị nhốt vào địa lao, cũng không biết đã trôi qua bao nhiêu vạn năm.

    Cũng biết đạo đức quan, giá trị quan, nhân sinh quan của ký chủ đều không có.

    Nhưng, nhưng vì cái lông gì mà nó vẫn cảm thấy thật mất mặt?

    Khuôn mặt Bạc Phong lạnh như băng, rất là có lệ mà gật đầu một cái.

    Tiếp theo cậu lấy di động ra, gọi một cuộc điện thoại.

    Năm phút sau.

    Mãn Hán toàn tịch đã xếp đầy một cái bàn dài.

    Soạt, vệ sĩ áo đen rút hết ra ngoài.

    Cửa không còn bị ai ngăn lại nữa.

    Cô muốn chạy.

    Nhưng khi nhìn hộp cơm nhỏ trong tay.

    Lại nhìn một bàn đồ ăn kia.

    Ừm.

    Cô không muốn cơm hộp nữa.

    Cô muốn cái bàn kia.

    Ý nghĩ này chỉ tồn tại ba giây đồng hồ.

    Tiếp theo, Nhiễm nào đó liền thực hiện.

    Cơm hộp đã sớm không biết bị cô đã vứt vào cái thùng rác nào rồi.

    Trên bàn này, còn vừa vặn bày ra hai bộ chén đũa.

    Cô cầm lấy chiếc đũa, kéo ghế dựa qua, ngồi xuống đối diện Bạc Phong.

    Không thèm nhìn Bạc Phong một cái.

    Chỉ cúi đầu ăn đồ của mình.

    Tiểu Hắc Long bộ dáng này của ký chủ mình.

    Lại nhìn lại vị bạn học' dạ minh châu ' ở đối diện kia.

    Từ khi ký chủ bắt đầu ăn.

    Tầm mắt Bạc Phong liền từ trên sách chuyển đến trên người Nam Nhiễm.

    Khuôn mặt cậu lạnh băng, không nói một lời, chỉ nhìn cô ăn đồ ăn.

    Tiểu Hắc Long cẩn thận nhìn nhìn.

    Ơ?

    Úi, này này, bạn học Bạc Phong này có phải có ý đồ gì đó với ký chủ nhà nó không vậy?

    Bạn học Bạc Phong này ······, nhân phẩm tốt, gia thế tốt, tam quan thẳng.

    Nghĩ lại ký chủ, ờ······ ngoại trừ có thể ăn, không lãng phí ra thì hình như không tìm ra được bất cứ ưu điểm gì.

    Để ký chủ ở bên cạnh bạn học Bạc Phong này, hun đúc hun đúc.

    Có khi nào hiệu quả của việc cải tạo biến thành người tốt sẽ càng tốt hơn không?

    Dù sao nhân tính của ký chủ nhà nó cũng đã đứng bên bờ giáp ranh rồi.

    Cho dù có tiếp tục hạ giới hạn cuối nữa, thì cũng không còn chỗ để tệ hơn.

    Nói không chừng đi theo bạn học Bạc Phong sẽ có thể kéo giới hạn cuối lên đó.

    Tức khắc, ánh mắt Tiểu Hắc Long nhìn Bạc Phong liền khác biệt.

    Đây trợ công tốt nhất có thể giúp nó cải tạo ký chủ đó.
     
    Last edited: Aug 21, 2020
  8. Chương 17: Bạn học, cậu đừng quá cao lãnh 16

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngay lúc bạn học Tiểu Hắc Long đang lâm vào vô hạn mơ màn.

    Bỗng nhiên nghe được thanh âm hờ hững của Bạc Phong.

    "Nói cảm ơn."

    Nam Nhiễm đang ăn cơm, mí mắt cũng không nâng một chút.

    Cảm ơn?

    Đó là thứ gì?

    Cô kéo cái đĩa trước mắt qua, lại ăn hai miếng.

    Bỗng nhiên nghe được Bạc Phong một lần nữa ra tiếng.

    "Đem những đồ ăn này, dọn xuống."

    Tiếng nói vừa dứt, soạt, mười mấy người áo đen kia lại xông vào.

    Chắc chắn là bọn họ căn bản chưa từng rời đi.

    Đôi mắt Nam Nhiễm hơi hơi trợn to.

    Ngẩng đầu nhìn về phía Bạc Phong ở đối diện.

    Thần sắc người nào đó không chút thay đổi, lực chú ý lại lần nữa quay về cuốn sách trên tay.

    Nam Nhiễm mở miệng

    "Cảm ơn."

    Bạc Phong mặt vô biểu cảm ngẩng đầu, không hề cảm xúc lên tiếng.

    "Ừ."

    Vệ sĩ áo đen rút đi.

    Nam Nhiễm lại tiếp tục ăn đồ ăn trước mặt của mình.

    Trước giờ cô chưa từng được ăn đồ ăn ngon như vậy.

    Đồ ăn này cùng mùi hương nó tỏa ra hoàn toàn có quan hệ trực tiếp với nhau.

    Sức ăn của một mình Nam Nhiễm, có thể so với hai người bình thường.

    Một bàn ăn, đồ ăn đã bị ăn hơn phân nửa.

    Cô dựa vào ghế, tư thái có chút lười nhác.

    Lúc này, Bạc Phong lại lần nữa mở miệng.

    "Lau tay."

    Nam Nhiễm một tay chống trán, nhìn lướt qua khăn tay màu trắng trên bàn.

    Đây là việc nhỏ.

    Nhưng cô không thích cảm giác bị người khác ra lệnh điều khiển.

    Cô vẫn không nhúc nhích, cúi đầu nhìn móng tay của mình.

    Mí mắt Bạc Phong cũng không nâng lên, vẫn luôn nhìn sách.

    Ngón tay đẹp đẽ, lật mở trang tiếp theo.

    Tiện đà thanh âm cũng chậm rãi vang lên

    "Ngày mai vẫn sẽ có."

    Tiểu Hắc Long nghe thanh âm lạnh như băng kia, trong khoảng thời gian ngắn không kịp phản ứng.

    Hửm?

    Có cái gì?

    Âm thanh ngây thơ hỏi ký chủ:

    【 Ký chủ, cậu ta nói là ngày mai vẫn sẽ có 24 món ăn sao? 】

    Tiếng nói vừa dứt.

    Nam Nhiễm vốn đang xem móng tay, tạm dừng một giây.

    Duỗi tay, cầm lấy cái khăn màu trắng trên bàn.

    Từng chút từng chút mà xoa mỗi đầu ngón tay của mình.

    Tiểu Hắc Long yên lặng.

    Ký chủ của mình có phải thay đổi quá nhanh rồi không?

    Nghĩ vậy, lại nhìn Bạc Phong.

    Quả nhiên.

    Dạ minh châu chính là dạ minh châu.

    Lợi hại lợi hại.

    Bạc Phong đặt sách lên bàn.

    Cậu ngồi ở đó.

    Nhìn cô gái ở đối diện.

    Sau khi nhìn chằm chằm cô nửa ngày.

    Môi mỏng khẽ mở.

    "Lễ nghi gia giáo của Nam gia, cũng thật nghiêm khắc."

    Nam Nhiễm dùng khẩu khí tương đối tự tin.

    "Đương nhiên."

    Chờ cô lau tay xong, ném khăn tay lên bàn.

    Không chút để ý mở miệng

    "Bữa trưa ăn gì?"

    Bạc Phong:

    "Xem tâm tình của tôi."

    Nam Nhiễm nghe xong lời này, ngẩng đầu lên.

    Tâm tình?

    Cậu ta còn có thứ đồ vật như tâm tình sao?

    Tiểu Hắc Long thử mở miệng,

    【 Ký chủ, hay là cô nói mấy lời dễ nghe xem thử đi?

    Có khi cậu ta vui vẻ, bữa trưa sẽ có 48 món ăn đó. 】

    Nam Nhiễm chỉ chú ý nửa câu nói sau.

    Cô nói với hệ thống nhà mình.

    "Cậu nói hai câu nghe thử xem."

    Tiểu Hắc Long:

    【 Hả? Tôi chỉ là một cái hệ thống, tôi không ······】

    Nam Nhiễm uy hiếp.

    "Không nói được, liền đập cậu."

    Tiểu Hắc Long yên lặng.

    Vài giây sau.

    Nam Nhiễm ngẩng đầu, nhìn ngồi Bạc Phong ở đối diện.

    Ánh mặt trời bao phủ trên người cô.

    Tư thái không chút để ý, mang theo khí thế của riêng cô, làm người khác không rời mắt được.

    Liền nghe cô chậm rãi mở miệng.

    "Em vẫn thích anh,

    Giống gió thổi qua tám ngàn dặm, không hỏi ngày về.

    Tháng hai hoa nở, ba thu lá rụng.

    Nó nhìn thấy cá đang khóc nức nở.

    Em vẫn thích anh.

    Giống cá thấy mưa đêm, nước mắt giấu trong biển rộng.

    Không có dấu vết, không cần nhắc tới.

    Nó nghe nói hoa mai đã quên.

    Em vẫn thích anh.

    Giống như hoa mai hôn lên một trận tuyết, máu tươi đầm đìa."

    Cứ nói cứ nói, Nam Nhiễm dừng lại.

    Quá dài, lười nói nữa.

    "Đây là bài thơ quỷ gì, dài dữ vậy."

    Tiểu Hắc Long cũng tủi thân,

    【 Ký chủ, cô chỉ cần đọc thôi là được mà. 】
     
    Last edited: Aug 21, 2020
  9. Chương 18: Bạn học, cậu đừng quá cao lãnh 17

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cứ nói cứ nói, Nam Nhiễm dừng lại.

    Bởi vì bạn học Nhiễm vẫn luôn đắm chìm trên móng tay của mình.

    Nên không chú ý tới cảm xúc chợt lóe rồi biến mất của Bạc Phong ở đối diện.

    Bàn tay đặt trên bàn của cậu, thoáng dùng chút lực.

    Nhưng rất nhanh liền khôi phục bình thường.

    Ngữ điệu của cậu vẫn lạnh nhạt như cũ.

    "Đi học."

    Nam Nhiễm cầm cặp sách của mình lên, vất lên vai.

    Đi ra ngoài.

    Ừm.

    Chỉ cần ăn ngon, tâm tình liền rất tốt.

    Khi quay lại trong lớp.

    Nam Nhiễm ngồi vào vị trí, không bao lâu lại mơ màng sắp ngủ.

    Lúc này cô giáo dạy toán không thể nhịn được nữa,

    "Nam Nhiễm!"

    Dạy toán là một người phụ nữ.

    Đeo mắt kính, toàn thân mang theo một loại khí chất nghiêm cẩn không chút cẩu thả.

    Nam Nhiễm ngẩng đầu lên

    "Hửm?"

    Cô giáo dạy toán đem bài thi đập cái rầm lên bàn Nam Nhiễm.

    "Em xem xem mình đã làm những thứ gì vậy hả?"

    Thình lình, bài thi toán học của Nam Nhiễm đạt được thành tích tám điểm.

    Nhìn ra được, cô giáo dạy toán thật sự tức giận.

    Nam Nhiễm vươn ngón tay ra, cầm bài thi kia qua.

    Cô giáo cố gắng hít sâu, làm chính mình bình tĩnh lại chút.

    "Nam Nhiễm, em nghĩ lại tình hình học tập gần đây của mình đi.

    Từ trước đến nay em luôn là một học sinh tốt không khiến thầy cô phải nhọc lòng.

    Tuy rằng chỉ là một cuộc thi thử, nhưng cô hi vọng em có thể nghiêm túc làm bài."

    Hiện tại cô giáo dạy toán còn có thể bình tĩnh như vậy.

    Hoàn toàn là vì có sự chống đỡ của tình cảm trước kia đối với nguyên thân.

    Nguyên thân học tập tốt, yên tĩnh, tương đối được thầy cô yêu thích.

    Từ khi ký chủ bám vào người, đi đến nơi này.

    Thời gian đi học không làm gì khác, ngủ, ăn đồ ăn vặt, ngủ, ăn vụng đồ ăn vặt, còn có ······ trốn học đi ngủ.

    Sau khi cô dạy toán nói xong, thấy Nam Nhiễm cúi đầu một câu cũng không nói.

    Sợi tóc che khuất biểu cảm trên mặt cô.

    Cô giáo cho rằng là do bản thân nói nặng lợi quá.

    Ngẫm lại tính cách của Nam Nhiễm rụt rè như vậy.

    Bản thân giáp mặt nói mấy câu trách phạt thế này đúng là hơi nặng.

    Thanh âm của cô giáo nhịn không được giảm nhẹ.

    "Cô biết gần đây là do em không khỏe nên mới thi tệ như vậy, điều chỉnh trạng thái cho tốt, cô cũng hi vọng em có thể có được tương lai tốt."

    Vừa nói xong, thấy Nam Nhiễm cúi đầu, thân mình lung lay.

    Dường như đang sợ hãi.

    Cô giáo thở dài

    "Em là một đứa bé ngoan ······"

    Vừa nói xong ba chữ đứa bé ngoan.

    Liền nghe thấy rầm một tiếng.

    Đầu Nam Nhiễm đập vào trên bàn học.

    Tiểu Hắc Long nghĩ.

    Nếu về sau nó có thể thăng cấp.

    Trước hết hy vọng có được một đôi tay.

    Có thể ở lúc xấu hổ, dùng đôi tay kia che hai mắt lại.

    Ví dụ như hiện tại.

    Nam Nhiễm ngẩng đầu, cứ như chưa có chuyện gì xảy ra vậy.

    Ánh mắt kia một chút cũng không giống như đang ngủ, lỡ gục vào trên bàn.

    Đối mắt với cô giáo.

    Cô giáo tức giận,

    "Em!"

    Nam Nhiễm gật đầu.

    "Em đã biết, em là một đứa bé ngoan, em sẽ làm thật tốt."

    Cô nói những lời này rất thản nhiên.

    Tiểu Hắc Long nghe thấy, lại càng nghe càng thẹn thùng.

    Hận không thể tìm một cái lỗ chui vào.

    Rốt cuộc, ký chủ của nó làm sao có thể đúng lý hợp tình mà nói ra những lời này cơ chứ?

    Đại khái là do ngữ khí của cô quá bình thường.

    Khiến cô giáo cũng sinh ra ảo giác.

    Có lẽ, vừa nãy cô không có ngủ, chỉ là quá khổ sở, nên gục vào trên bàn?

    Cô giáo nhăn mày, nhìn Nam Nhiêm thêm vài lần.

    Xoay người, rời đi.

    Chờ tan học.

    Nam Nhiễm nhìn bài thi tám điểm này.

    Vo thành cục, nhét vào túi mình.

    Tiểu Hắc Long nghi hoặc

    【 Ký chủ? Sao vậy? 】

    Nam Nhiễm

    "Thành tích này, không xứng với tôi."

    Tiểu Hắc Long

    【········】

    Nó nhỏ giọng nói:

    "Ký chủ, cô trước hết vẫn là học được cách viết tên đi. Đừng dùng phiên âm nữa."

    Ký chủ có nghiên cứu rất sâu với đồ ăn vặt.

    Mới có mấy ngày, đồ ăn vặt trong quầy bán đều đã bị cô ăn thử hết.

    Nhưng tại sao khi đụng vào chuyện học tập, lại trì độn như vậy chứ?

    Chẳng lẽ là do ăn quá nhiều đồ ăn vặt, nghẹn mất đầu óc rồi?
     
    Last edited: Aug 21, 2020
  10. Chương 19: Bạn học, cậu đừng quá cao lãnh 18

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi học xong cả chương trình học buổi sáng.

    Vốn dĩ, Tiểu Hắc Long cho rằng ký chủ sẽ lập tức chạy về hướng phòng Hội học sinh.

    Dù sao ký chủ nhà mình cũng thèm ······ thích ăn như vậy.

    Tan học năm phút.

    Bạn học trong lớp đều rời khỏi.

    Nam Nhiễm nằm trên bàn, vẫn không nhúc nhích.

    Lại qua năm phút.

    Trong phòng học vẫn yên tĩnh không tiếng động.

    Tiểu Hắc Long nhịn không được nhắc nhở

    【Ký chủ, cô không đói bụng hả? 】

    Lời dò hỏi của nó không có được bất cứ hồi âm nào.

    Hệ thống lâm vào suy nghĩ.

    Điều này không khoa học.

    Cho đến khi, Tiểu Hắc Long thấy được mặt trời nắng gắt chói chang bên ngoài.

    Ở trước đó một tiết, ký chủ đã sớm quyết đoán đem chỗ ngồi của mình kéo đến hàng cuối cùng.

    Gió táp mưa sa chiếu không đến.

    Chỉ là, ngày hè sắp đến.

    Còn là lúc giữa trưa.

    Mỗi một góc trong phòng học đều bị ánh nắng chiếu rọi.

    Điều hòa trong lớp vẫn chưa sửa xong.

    Cho dù bật quạt, nhiệt độ hiện tại vẫn là ······30 độ.

    Thấy ký chủ nằm yên ở đó không nhúc nhích.

    Cuối cùng, suy đoán trước đó được xác minh.

    Ký chủ rất sợ thời tiết có mặt trời chói chang.

    Vừa phơi liền sẽ trở nên suy yếu.

    Suy yếu đến mức ngay cả việc hấp dẫn như đi ăn gì đó, cũng không có sức làm.

    Thời gian cứ vậy trôi qua.

    Cũng không biết đã qua bao lâu.

    Cửa sau lớp bị mở ra.

    Một tầm mắt dừng trên người Nam Nhiễm.

    Bóng dáng bao trùm lên người Nam Nhiễm.

    Người nọ dừng một chút, đi đến trước mặt Nam Nhiễm.

    Vươn tay, đặt lên trán Nam Nhiễm.

    Đôi mắt vốn đang nhắm của Nam Nhiễm phút chốc liền mở ra.

    Cô giơ tay lên, cầm lấy cái tay kia.

    Cứ như được tiêm máu mới vậy.

    Cả người cô đều dán về phía chủ nhân của cái tay.

    Sau đó, duỗi tay, cho đến khi ôm lấy cả thân thể người ta.

    Tiểu Hắc Long lại muốn che mắt.

    Ký chủ của nó, đang làm gì vậy?

    Người nọ mặt vô biểu tình, đối với hành vi quá mức thân mật này của Nam Nhiễm cũng chỉ tạm dừng ba giây.

    Ba giây sau, duỗi tay, kéo người đang dính trên người xuống.

    Nam Nhiễm bị kéo ra, hơi có chút tinh thần lại.

    Cô thấy rõ người tới.

    À, là dạ minh châu.

    Bạc Phong mặt không cảm xúc, sắc mặt không chút biến hóa nào bởi hành động dị thường của cô.

    Nam Nhiễm lầm bầm lầu bầu.

    "Thì ra còn là một viên dạ minh châu đông lạnh nha.

    Thật thần kỳ."

    Trước kia vẫn luôn không phát hiện ra, trời nóng như vậy, trên người nam sinh này vẫn luôn lạnh băng.

    Lạnh lạnh mát mát, giống như một khối băng vậy.

    Khối băng này còn sẽ không bị tan chảy.

    Ánh mắt Nam Nhiễm nhìn Bạc Phong liền càng phát sáng.

    Thật đúng là tìm không ra lý do không đem cậu ta nhốt vào lồng sắt.

    Bạc Phong rõ ràng nhận thấy được ánh mắt biến hóa của Nam Nhiễm.

    Ánh mắt cậu vừa động,

    Thanh âm lạnh nhạt,

    "Cậu lại đang nghĩ đến việc xấu xa gì?"

    Tiểu Hắc Long trực tiếp tán thưởng.

    Quả thực quá hiểu biết ký chủ rồi.

    Nam Nhiễm bĩu môi,

    "Trên người cậu thực lạnh."

    "Rồi sao?"

    "Muốn đem cậu bỏ lên giường, làm lạnh giường."

    Tiểu Hắc Long bị lời nói không chút cố kỵ của ký chủ làm cho thẹn đến mức sắp khóc.

    【 Hu hu hu, ký chủ, rụt rè, rụt rè. 】

    Nam Nhiễm nghe Tiểu Hắc Long nhắc nhở, tạm dừng ba giây đồng hồ,

    "Được rồi, tôi cho phép cậu mặc quần áo nằm trên giường của tôi."

    Tiểu Hắc Long đang định nói chuyện

    【 Ký chủ, cô ······】

    Còn chưa nói xong, đã bị Nam Nhiễm đánh gãy.

    "Đây là giới hạn cuối."

    *底线: Giới hạn cuối

    Những lời này đương nhiên là do Nam Nhiễm nói ra, Bạc Phong cũng nghe được rồi.

    Tiểu Hắc Long bị hai chữ giới hạn cuối đó làm cho cứng đờ.

    Nửa ngày sau.

    Ký chủ, cô biết hai chữ này có nghĩa là gì không?

    Ký chủ có thứ này sao?

    Vẻ mặt van năm bất biến của Bạc Phong, cuối cùng cũng xuất hiện biến hóa.

    Phác họa ra một vẻ ······ trào phúng?
     
    Last edited: Aug 21, 2020
Trả lời qua Facebook
Loading...